22/8/2025
Thực ra.. Mình thương một người.
Thương lắm, nhưng không dám lại gần.
Ban đầu, mình chẳng thấy gì đặc biệt cả. Nhưng rồi, vì những quan tâm nhỏ bé.. Trái tim mình rung lên lúc nào chẳng hay. Và rồi, từ lúc nào đó, mình thích người ấy luôn.
Nhưng mình chưa từng có ý định nói ra. Có lẽ vì vết sẹo cũ vẫn còn đó, vì mình sợ ràng buộc, sợ một ngày nào đó lại mất mát, lại đau. Mình từng nghĩ, đời này, chỉ cần sống một mình vậy thôi, lặng lẽ tồn tại, lặng lẽ biến mất, không trói buộc ai, không để ai trói buộc mình.
Chỉ là.. Có lẽ mình đóng kịch quá giỏi. Mình giấu cảm xúc khéo quá, đến mức trong câu chuyện này, người ấy luôn nghĩ rằng chỉ mình họ có tình, còn mình thì không
Liệu sau này, khi người ấy yêu một người khác, mình có hối hận không?
Có lẽ là có.. Bởi chả ai đứng mãi một chỗ mà chờ một người. Bản năng con người vốn hướng về hạnh phúc. Rồi sẽ nhanh thôi, ảnh sẽ quên mình. Và mình cũng biết, mọi lựa chọn đều có cái giá của nó.
Thực ra, nếu có đau, thì đó cũng sẽ là một nỗi đau ngọt ngào. Vì mình đã chọn thương một người theo cách riêng, dù không bước đến gần. Mình thương lặng lẽ, thương đến mức chỉ cần dõi theo, đã thấy đủ đầy. Có lẽ một ngày nào đó, mình sẽ vô tình nhìn thấy ảnh bên một người khác. Khi ấy, tim chắc sẽ nhói lên. Nhưng mình sẽ mỉm cười, vì tình cảm này, ngay từ đầu, vốn đã là thứ tinh khôi nhất.
Và kiếp này, chắc chỉ vậy thôi..
Một câu chuyện nhỏ, một vệt sáng ngắn ngủi,
Nhưng là của riêng mình.