Quả nhiên sau hôm đó ngày nào Yui cũng mang đến đủ loại trang phục của nữ giới để Nao thử.
"Bộ này trông cũng dễ thương quá!" Yui thích thú thốt lên. "Nhân lúc cậu đang dễ thương thế này, tụi mình xuống phố ăn bánh kếp đi."
"Không được! Có người sẽ nhận ra tôi là con trai mất."
"Không có đâu! Đúng là cậu có hơi cao thật nhưng giờ mấy đứa con gái cao đâu có ít." Cô nỗ lực dụ dỗ. "Chưa kể tiệm đó mới mở thôi. Tớ đã muốn đến đó với cậu lâu rồi. Không phải cậu cũng thích đồ ngọt sao? Giờ mặc thế này lại vừa tiện đến đó."
Sau đó Nao để mặc Yui kéo đi.
Cậu không thể thú nhận rằng bởi vì một câu nói 'tớ đã muốn đến đó với cậu lâu rồi' của cô mà cậu bất chấp dùng bộ dạng hiện tại đi lại trên đường, bỏ qua cảm giác xấu hổ và bối rối của bản thân, mặc kệ ánh mắt người đời.
Không biết bao nhiêu lần trong quá khứ, Nao đã từng tưởng tượng rằng hai người sẽ tay trong tay sóng vai nhau đi dạo khắp nơi. Có thể trong mắt mọi người và Yui, đó chỉ là một buổi đi chơi bình thường dù đối với Nao lại không phải vậy. Bây giờ việc ấy đã trở thành hiện thực, nhưng sẽ còn tuyệt hơn nếu như trên người cậu không phải đồ nữ và mọi người không nhìn qua bên này.
Từ trước tới nay, mỗi khi Nao trở thành tâm điểm của sự chú ý đều không phải chuyện tốt lành gì. Bọn họ luôn khinh thường, chán ghét cậu, mở miệng thì toàn lời chế giễu, châm biếm. Đối với một đứa bị ám ảnh bởi điều đó như Nao, sự chú ý của người khác dù chỉ một chút thôi cũng sẽ trở thành áp lực, ánh mắt của mọi người xung quanh trong mắt cậu đều biến thành ánh nhìn soi mói, những lời thì thầm, những cái liếc mắt bất kể vô ý hay cố tình đều có thể khiến cậu căng thẳng.
Trái với vẻ lo lắng của Nao, Yui lại trông vô cùng hạnh phúc. Cô nàng vui sướng tận hưởng cảm giác từng miếng bánh kem ngọt ngào như tan ra trong miệng. Thấy bánh trên đĩa Nao còn nguyên, cô cũng không nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng thúc giục:
"Cậu ăn đi chứ? Ngon lắm đó."
"Ừ." Nao ngập ngừng đáp.
Cậu cố gắng áp chế cảm xúc lo sợ trong lòng lại, ép bản thân phải quên đi ánh mắt của người ngoài rồi tập trung vào chiếc bánh và người con gái ngồi đối diện. Chỉ có như vậy cậu mới quên đi bản thân đang bị người khác chú ý ra sao.
"Cảm ơn đã đi cùng tớ nha." Yui mỉm cười kéo Nao ra khỏi quán. "Quả nhiên cậu mặc như này xinh thật đấy!"
Cảm giác sợ hãi trong lòng ngay khi vừa bước ra khỏi quán liền dâng lên như thủy triều. Mới phút trước thôi, Nao còn cảm thấy có chút ngọt ngào, vui vẻ với ảo tưởng rằng hai người đang hẹn hò, giờ chỉ vì một câu nói kia của Yui mà mọi thứ đều đã bị cuốn trôi bởi dòng lũ của sự sợ hãi.
Nao nhìn xuống bộ váy trên người rồi quay đầu lại phía sau. Không ngoài dự đoán, ánh mắt của đám người kia vẫn còn dính chặt trên người cậu. Lúc này trong đầu cậu còn chỉ lại duy nhất ý nghĩ rằng bọn họ đã phát hiện ra sự thật là có một thằng đực rựa với sở thích biến thái mặc đồ nữ đang lượn qua lượn lại trước mặt mình.
"Ai cũng nghĩ tôi là kẻ quái dị biến thái thì có."
"Không hề, vì cậu cao như người mẫu ấy."
"..."
Về đến nhà, Nao không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Ngày hôm nay đối với cậu vừa dài vừa mệt. Dù rằng Nao rất vui khi có thể cùng Yui dạo phố và ăn những món ngon nhưng căng thẳng và sợ hãi đã lấn át tất cả khiến cậu không thể nào thoải mái tận hưởng được.
"Tôi có.. vấn.. không?"
Nao lần theo âm thanh mơ hồ vang lên trong phòng khách thì nhìn thấy chiếc TV đang chiếu một cuộc phỏng vấn nào đó. Ban đầu Nao không để tâm lắm, cậu liếc mắt một cái rồi nhanh chóng di chuyển về phòng của mình nhưng câu hỏi kế tiếp của người phóng viên đã thành công thu hút được sự chú ý của cậu.
"Bạn nghĩ sao về việc nam giới mặc đồ nữ?"
Phóng viên này đang nói mấy người như cậu sao?
Nao theo bản năng nhìn xuống bộ đồ đang mặc trên người, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn vì hiện tại không còn ai nhìn thấy bộ dạng này của cậu.
"Tôi nghĩ là không tệ lắm? Tôi có một người bạn như vậy, niềm vui hàng ngày của tôi là chọn đồ và nhìn cậu ấy khoác trên mình những bộ cánh xinh xắn."
"Haha. Đi dạo phố mua đồ với cậu ấy cũng rất vui." Cô nàng được phỏng vấn vui vẻ cười hai tiếng. "Cậu ấy.. giống như bạn nữ của tôi vậy."
Nao lặng người nhìn ti vi vẫn đang chiếu cảnh phỏng vấn về việc nam giới mặc đồ nữ, nhưng cậu không thể nghe vào tai một chữ nào nữa. Chân cậu như bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước. Chờ đến lúc phục hồi tinh thần, cậu mới tắt TV đi.
Ban đầu, việc Nao mặc đồ nữ vốn chỉ vì không muốn thấy Yui thất vọng. Nhưng nếu việc đó khiến cô ấy không còn coi cậu là nam, thậm chí trong vô thức còn coi cậu trở thành một người bạn nữ của mình thì có lẽ cậu không tiếp tục nổi nữa. Cậu thích khoảng thời gian được ở bên cô, thích ánh mắt cô phản chiếu hình bóng cậu nên dù chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè thôi cũng được.
Cả ngày hôm sau trên lớp Nao không tập trung nổi. Những tiết học dài lê thê như cả thế kỷ, những lời giảng, tiếng nói chuyện to nhỏ của lũ học sinh cùng lớp phiền phức như tiếng ruồi muỗi vo ve bên tai không chịu rời đi vậy. Đợi mãi mới nghe thấy tiếng chuông tan học, Nao liền phóng như bay đến nhà kho. Lúc này đối với cậu chỉ có đáp án của Yui mới có thể làm dịu lại cảm xúc rối bời trong lòng cậu. Đúng vậy, chỉ có cô mới có thể giải quyết được những nghi vấn này, cũng chỉ có cô mới xoa dịu được nỗi lo sợ đeo bám cậu cả đêm qua.
Cạch -
Lúc Yui đến Nao đã ngồi trong phòng đợi cô rồi. Có lẽ cậu cũng đang như cô, hồi hộp, phấn khích chờ đợi buổi luyện tập hôm nay?
Yui nhìn hình bóng cậu chìm trong ánh sáng cuối ngày, thật dịu dàng nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác cậu đang trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó, không khí xung quanh có chút không giống mọi khi.
Chắc là do cô tưởng tượng nhỉ?
"Hôm nay cậu đến sớm qua ha. Vậy thì mình bắt đầu luôn nhé, chủ đề của hôm nay là.."
"Từ từ đã Yui. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Nao ngắt lời. "Mấy bộ đồ này.. hình như không phải để cho cuộc thi phải không?"
Thực ra sau khi nghe xong đoạn phỏng vấn kia Nao có vô số thứ muốn hỏi, như là tại sao lại muốn cậu mặc đồ nữ hay là cô có coi việc này như trò thay đồ cho búp bê không nhưng đến khi mở lời lại không biết bắt đầu từ đâu nên chỉ đành dùng cuộc thi làm cớ để tìm đáp án từ trên người cô.
Yui vô thức đem bộ đồ mới lấy ra được một nửa cất vào.
Hình như mục đích ban đầu của việc để Nao mặc đồ nữ đã chệch khỏi đường ray từ lâu rồi. Quả thực lúc đầu là để phục vụ cho cuộc thi cũng như giúp Nao tự tin hơn, thay đổi con người trầm tính, tự ti của cậu ấy nhưng dần dà cô lại tìm thấy niềm vui trong việc chọn đồ cho cậu, thậm chí tối nào cũng mong chờ được nhìn thấy cậu trở thành một cô gái xinh xắn.
"Xin lỗi, ban đầu vốn dĩ chỉ là có chút tò mò nhưng khi thấy cậu xinh như vậy.. Tớ lại, lại muốn biến cậu trở nên xinh hơn nữa."
Yui chột dạ không dám nhìn thẳng Nao. Cô biết Nao dù không nói gì nhưng cậu vẫn đang nhìn cô. Có lẽ cậu đang chờ đợi một đáp án thuyết phục hơn chứ không phải câu trả lời hời hợt như thế này nhưng Yui không thể làm được, bởi vì tất thảy sẽ trở thành lời nói dối nhằm bao biện cho sự ích kỷ và vô tâm của cô.
"Tớ sai rồi. Tớ không nên ép cậu như thế."
"Yui." Nao khe khẽ gọi tên cô rồi tiến từng bước lại gần.
Rõ ràng vẫn là Nao của mọi khi nhưng không hiểu sao trong đầu cô lại dấy lên hồi chuông cảnh báo khiến cô vô thức lui về sau.
Nao vươn tay kéo cô lại, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cổ tay mảnh khảnh đang nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, dường như chỉ cần siết thêm chút nữa sẽ để lại dấu vết bên trên. Nao liếc nhìn người con gái trước mặt, ép cô đối mặt với mình, không cho phép né tránh.
"Vậy ra, tôi mặc đồ nữ chỉ để cho vui thôi?"
"Yui à."
"Tôi là một thằng con trai, không phải một đứa con gái. Hơn nữa tôi cũng không thích trở nên xinh xắn."
Ánh mắt cậu lạnh lẽo và sâu hun hút, tựa như không có tia sáng nào có thể lọt vào trong được, dường như đôi mắt ấy chỉ đơn thuần là đang phản chiếu hình bóng cô nhưng cũng giống như đã biến thành lồng giam, đem cô vĩnh viễn nhốt lại trong đó.
Nao trầm mặc nhìn Yui một lúc rồi lựa chọn buông tay. Cậu quay lưng rời đi, bỏ mặc cô vẫn đang thất thần nhìn về phía trước.
"Tôi về đây."
Cạch -
Nao rời đi một lúc lâu rồi, Yui mới hoàn hồn. Cô vừa xoa phần cổ tay nhức nhối vừa thầm cảm thán lực tay của Nao, mặc dù cô vẫn biết sức cậu rất lớn kể từ lúc cậu kéo cô lại, tránh một kiếp bị xe đâm nhưng dường như cô đã vô tình quên mất việc cậu là một thằng con trai để rồi làm ra những chuyện khiến cậu ấy tổn thương.