Chương 49: Lão gia tử bất công (3) Bấm để xem Trước khi kết hôn, để giải quyết nhu cầu sinh lí, ông cụ có một tình nhân cố định, người này tên là Lưu Tuệ Lan. Lưu Tuệ Lan là quân y, đã cứu ông cụ không ít lần trong quân đội, nên vì vậy mà hai người trở nên thân thiết hơn. Nhưng tiếc là, gia thế của Lưu Tuệ Lan không cao, căn bản không xứng với ông cụ, chừ đứng nói gì đến gả cho ông cụ. Ông cụ đương nhiên cũng chưa từng muốn cưới bà ta, chỉ xem bà ta là công cụ phát dục mà thôi, ở trong mắt ông cụ, tiền, quyền, quyền lợi, thậm chí là gia tộc, mãi mãi quan trọng hơn phụ nữ. Mà vợ của ông cụ là Ôn Uyển Uyển là thiên kim nhà giàu chính hiệu, có đám hỏi với ông cụ. Ông cụ vô cùng xem trọng sự nghiệp, là người cuồng công việc điển hình. Khoảng thời gian đó quá bận rộn, ông cụ quanh năm không có nhà, sau khi Ôn Uyển Uyển sinh anh trai xong, bên cạnh không có ai, sầu nào uất ức, lại mắc bệnh ung thư, chưa đến mấy năm đã qua đời rồi. Những năm đó ông cụ cũng không tái giá, càng chẳng có liên lạc gì với Lưu Tuệ Lan, ai ngờ trong một bữa tiệc, ông cụ không biết bị bỏ thuốc hay là uống say, tỉnh lại hai người đã ở trên cùng một cái giường. Sau đó Lưu Tuệ Lan mang thai. Khi ông cụ phát hiện ra, đứa trẻ đã được sinh ra rồi, còn là một cậu bé, muốn bỏ cũng không bỏ được. Dù sao cũng là con mình, cũng không thể lưu lạc ở bên ngoài, cho nên ông cụ lập tức đưa con về Lục gia. Dưới sự cầu xin đau khổ của Lưu Tuệ Lan, bà ta cũng được vào Lục gia, làm tình nhân không danh không phận của ông cụ. Nhưng từ đó về sau, quan hệ của ông cụ và anh trai bắt đầu chuyển biến xấu. Gia tộc Ôn Uyển Uyển kinh doanh bao đời này, anh trai chán ghét ông cụ, nhớ mẹ, vì vậy từ bỏ việc thừa kế quyền thế địa vị của ông cụ trong quân đội, tự mình sáng lập ra Lục thị. Sau đó, mối quan hệ giữa hai cha con càng ngày càng tệ, chuyện này đương nhiên không thể thiếu sự khiêu khích của Lưu Tuệ Lan. Dù sao gia sản của ông cụ nhiều như vậy, nếu anh trai sống thảm thì con trai bà ta sẽ sống tốt thôi. Nhưng mỗi lần như vậy Lưu Tuệ Lan lại không chịu thừa nhận, còn ra vẻ muốn tốt cho anh trai. Cho nên Tống Thanh Uyển cực kỳ chán ghét cái sự làm bộ làm tịch của Lưu Tuệ Lan. Mỗi lần thấy bà ta là chẳng có sắc mặt gì tốt cả. Nguyên nhân mấy năm nay bà không trở về nhà cũ, ngoại trừ sợ ông cụ ra thì còn buồn nôn Lưu Tuệ Lan, cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Lục Quân Hàn nhìn cũng không nhìn Lưu Tuệ Lan, miệng còn ngậm kẹo sữa, trực tiếp nhìn sang ông cụ, lạnh nhạt nói: "Tìm cháu có chuyện gì?". Lưu Tuệ Lan xấu hổ, tay cũng không biết đặt thế nào. Thấy dáng vẻ này của bà ta, ông cụ tỏ vẻ không vui: "Dì Lưu của cháu đang nói chuyện với cháu! Cháu không nghe thấy?". Lục Quân Hàn không nói hai lời lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nếu ông không có việc gì thì cháu đi trước". "Ngồi xuống!". Ông cụ nhìn đứa cháu trai này, thật sự vừa yêu vừa hận. Sau khi cha anh gặp chuyện không may, xuất phát từ một số nguyên nhân đặc biệt, ông cụ không thể nhận nuôi anh và em gái, dần dần lớn lên, Lục Quân Hàn rất ít khi lui tới với ông cụ, bình thường nếu ông cụ không gọi tới thì thằng nhóc thúi này cũng không trở về lấy một lần. Ông cụ ho khan một tiếng, ánh mắt như có như không đảo qua tiểu loli đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ghế salon, uy nghiêm nói: "Ông nghe nói gần đây cháu có nhận nuôi một bé gái!". "Không liên quan gì đến ông". "Cái gì gọi là không liên quan gì đến ông!". Ông cụ nặng nề nói: "Ông là ông cố của con bé, cho dù là một bé gái không có ích gì, nhưng dù gì cũng là đứa con đầu tiên của cháu..". Lục Quân Hàn mặt vô cảm đứng lên khỏi ghế salon, cái gì cũng không nói, mặt lạnh xoay người rời đi. "Đợt chút! Cháu quay lại cho ông!". Ông cụ trầm ngâm một chút rồi nói: "Chỉ cần các cháu ở lại đây một đêm, ông có thể chuyển giao 5% cổ phần công ty Lục thị của ông cho cháu!". Lục Quân Hàn còn chưa lên tiếng, Lưu Tuệ Lan đã kêu lên sợ hãi trước: "Ông điên rồi? Là 5% cổ phần công ty đó!". "Đồ đàn bà như cô thì hiểu cái gì!". Ông cụ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cổ phần của tôi, tôi muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, còn cần cô tới hoa tay múa chân sao?". Lưu Tuệ Lan biết ông cụ tức giận, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười mỉa: "Tôi, tôi không có ý này, tôi chỉ bị giật mình thôi..".
Chương 50: Lão gia tử bất công (4) Bấm để xem Nói thì nói như vậy, nhưng lòng Lưu Tuệ Lan cũng trầm xuống. Trong tay lão già này chỉ có 15% cổ phần công ty, thế mà lập tức giao ra 5%.. Con trai của bà ta phải làm sao bây giờ? Còn có cháu nội của bà ta nữa.. Dựa vào đâu mà Lục Quân Hàn chỉ tùy tiện ngủ một đêm là có thể lấy được nhiều cổ phần như vậy, mà cháu nội của bà ta là Lục Thiên Hoa lại không có gì cả! Quả thật không công bằng! Lục Quân Hàn dừng bước lại, ngước mắt nhìn ông nội mình, lạnh lùng nói: "7%" "..." Ông cụ giận tím mặt, nặng nề dằn chén trà trong tay xuống: "5% đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi, thằng nhóc thúi cháu làm người đừng quá được voi đòi tiên chứ!". Lục Quân Hàn không thay đổi sắc mặt: "8%". "Cháu!". Ông cụ giận đến mức mặt mày đỏ cả lên. "9%". "Được! Vậy thì 7%". Ông cụ nghiến răng nghiến lợi: "Mày giống như cha mày, đều là..". "9%". Lục Quân Hàn nhướn mày, thản nhiên nói: "Không có thương lượng". "..." Ông cụ hít sâu một hơi, trông như sắp bị tức chết rồi, cuối cùng bất đắc dĩ khoát tay, trầm giọng nói: "Hừ hừ hừ, xem như ông nợ cháu! Nhưng mà cháu phải cho ông gặp cháu cố gái của ông! Dù sao cũng là đứa con đầu tiên của cháu..". Lưu Tuệ Lan siết chặt nắm tay. Lão già này không phải trọng nam khinh nữ sao? Sao lại.. Lục Quân Hàn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Uyển. Tống Thanh Uyển ra hiệu bằng mắt: Thật sự không sao chứ? Lục Quân Hàn không nói gì, chỉ vỗ đầu cô bé con, cong môi lạnh nhạt nói: "Đi đi, đưa kẹo nuôi heo của con cho ông cố ăn đi". Trước khi tới đây Tống Thanh Uyển đã dặn dò cô bé rất nhiều, bảo cô bé đừng nói quá nhiều trước mặt ông cụ, ông ấy sẽ không thích. Cho nên, mặc dù Lục Lê rất muốn nói chuyện với ông cố, nhưng cũng không dám hé răng. Bây giờ cha đã nói như vậy, cô bé con rất hưng phấn ôm kẹo đi qua. "Thật sự không sao chứ?". Tống Thanh Uyển vẫn không yên lòng. "Cô nói lão già đó hay là vật nhỏ kia?". Lục Quân Hàn cúi đầu nhìn điện thoại di động, không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói. Tống Thanh Uyển không hiểu ra sao: "Đương nhiên là Lê Lê!". "Nó không sao". Lục Quân Hàn nhìn bóng lưng cô nhóc, nhướn mày: "Nhưng ông già có sao hay không thì không rõ lắm". Tống Thanh Uyển: ? * * * "Cháu chính là cháu cố gái của ta?". Ông cụ nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén tỉ mỉ nhìn qua mỗi tấc da tấc thịt trên mặt cô bé. Cô nhóc này nhìn thế nào cũng thấy mềm mềm yếu yếu, dường như gió thổi qua cái là ngã, không khỏe mạnh bằng bé trai chút nào. Giọng nói của ông khó tránh khỏi có chút ghét bỏ. Sao lại không phải cháu trai chứ! Nếu là cháu trai thì tốt biết bao nhiêu! Sau này ông còn có thể dẫn nó đến quân đội rèn luyện một chút! Vừa rồi dì đã dạy cô bé cách xưng hô, cho nên cô bé gật đầu, hai cái đuôi ngựa rung rung, vui vẻ nói: "Đúng rồi, ông cố, cháu là cháu cố gái của ông". "Cháu tên gì?". Ông cụ càng nhíu mày chặt hơn. Ngay cả giọng nói cũng có vẻ yếu ớt, nhu nhược nữa, không hề mạnh mẽ một chút nào! Nhưng mà cô nhóc này không sợ ông, điểm ấy dù sao cũng không tệ, nhưng vẫn không tốt bằng bé trai. "Lục Lê! Lục trong họ cha cháu, Lê trong hoa lê". Cô bé nói, sau đó móc ra từ trong túi một nắm kẹo: "Ông cố, ăn kẹo không? Cha cháu nói, cái này ăn rất ngon!". Ông cụ tuy cũng rất không thích đồ ngọt, nhưng vừa rồi quả thật đã thấy Lục Quân Hàn ăn kẹo, bảo anh nhổ ra anh còn không nhổ. Lẽ nào kẹo này thật sự ngon như vậy sao? Ngay cả thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn kia cũng thích.. Nếu thật sự như thế thì lần sao trong nhà phải trữ sẵn một chút mới được. Khuôn mặt ông cụ vẫn nghiêm nghị như thế, ông nhặt lên một viên từ trong tay cô bé, bóc giấy gói và nhét vào miệng, lại nhìn giấy gói, là một nhãn hiệu của nước ngoài chưa từng nhìn thấy, vì vậy hỏi: "Đây là kẹo gì?". Cô bé con suy nghĩ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, thành thật nói: "Ông cố! Đây là kẹo dành cho heo". "Khụ khụ khụ khụ..". Ông cụ bị sặc sắc mặt đỏ rần, giọng cao hơn vài phần: "Cháu, cháu nói đây là kẹo gì?". Cô bé con có chút khó hiểu nhìn ông, đôi mắt to tròn đen nhánh tràn ngập hoang mang: "Nuôi heo". "..."
Chương 51: Lê Lê câu cá Bấm để xem Lão gia tử ngậm kẹo bơ cứng trong miệng, nuốt không trôi, cuối cùng suýt sặc chết! Thật vất vả, ho khan một cái mới tỉnh lại. Khi nghĩ rằng kẹo này được dùng để cho lợn ăn, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt ông ta nhanh chóng thay đổi, mặt dài ra y như cái mâm, thật là xuất sắc. Cho tới bây giờ chưa ai ép anh vào tình thế xấu hổ này. Trước kia, chỉ cần có người nhìn thấy ông ta liền hết sức cung kính, thậm chí còn không dám nói một lời! Ngay cả Lục Quân Hàn, tên tiểu tử thúi đó, cũng không dám tùy tiện lừa ông ta như vậy! Tiểu nha đầu này lại dám làm điều này! "Gia gia, kẹo này có ngon không?" Tiểu nha đầu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ngày càng sắc bén của ông ta, đôi mắt to đen láy sáng lấp lánh, bé không những không sợ hãi mà còn rất vui vẻ, rút bàn tay nhỏ của mình ra và lấy ra một cái khác. "Lê Lê còn nhiều lắm ạ!" Ông ta vốn đang tức giận, nghe thấy những lời nói ngây thơ và đơn giản của bé, lòng ông lại trào dâng, không sao ngăn được. Ông ta nhổ ra viên kẹo với khuôn mặt xanh mét. Khuôn mặt nghiêm nghị và nghiêm nghị đỏ bừng vì tức giận. Ông ta nhìn tiểu nha đầu dễ thương với đôi mắt trong veo trước mặt, tức giận nói: "Cháu! Là cháu cố ý đúng không?" Ông ta cho rằng bé cố tình cho kẹo nuôi heo cho ông ta. Cố tình biến ông ta thành lợn! Vào lúc này lại giả vờ ngây thơ vô tội! Tuổi còn nhỏ mà mưu mô thâm sâu, lớn lên thì phải biết! Tiểu nha đầu khó hiểu nhìn ông ta, ánh mắt đều lộ ra vẻ ngây dại: "Cố ý gì? Lê Lê không phải cố ý." "Còn dám ngụy biện!" "Ba! Ba, người hiểu lầm Lê Lê, cô bé thật sự không cố ý." Tống Thanh Uyển sợ lão gia tử sẽ mất bình tĩnh với Lục Lê, nhanh chóng bước tới giải thích: "Kẹo này là kẹo bơ ạ sữa thông thường, không dành cho lợn." "Con không cần giải thích cho nó! Ta tuy rằng lớn tuổi, nhưng không có bị điếc!" Lão gia tử tức giận nhìn bà, "Ta vừa rồi nghe rõ ràng! Kẹo này rõ ràng là dùng để.." Lão gia tử không nói được gì nữa, nhìn bé và giận dữ nói: "Đúng là quá can đảm!". Tống Thanh Uyển đầu tiên là giật mình trước ánh mắt khắc nghiệt và đáng sợ của ông ta, sau đó là bất lực. Làm sao mà trước đây bà không nhận ra lão gia tử lại có mặt hồ đồ như vậy! Tống Thanh Uyển liếc nhìn lại chỗ Lục Quân Hàn đang đứng lúc nãy và muốn tên tiểu tử đó đích thân đến giải thích! Bà cũng không dám chống đối lại lão gia tử. Nhưng khi bà nhìn sang, Lục Quân Hàn đã không còn ở vị trí đó nữa, có vẻ như anh đã ra ngoài nghe điện thoại một lần nữa. Tống Thanh Uyển thật muốn chửi thề mà. Tiểu tử thúi đó, thật là đúng lúc, sớm không muộn lại đi nghe điện thoại vào lúc này. Tống Thanh Uyển nhìn lão gia tử đang tức giận trước mặt, cân nhắc, mở miệng, cố gắng làm dịu cơn tức giận của ông ta: "Ba, con thực sự không nói dối ba. Kẹo này.. kẹo này là do tiểu tử thúi Lục Quân Hàn cho bé, cậu ấy lừa con bé nói kẹo này là cho lợn!" Bà dừng lại rồi nói tiếp, lần này với một chút bất lực: "Nhưng làm sao có thể! Ba tự mình nghĩ xem, cái này nếu thật cho lợn ăn, thì làm sao tiểu tử đó lại ăn, rồi còn đem cho Lê Lê ăn." Lão gia tử vẫn mím môi mỏng, lông mày thật sâu, nhưng vẻ mặt ủ rũ hiển nhiên đã dịu đi rất nhiều. Một lúc lâu sau, ông ta khịt mũi thật sâu. "Đúng vậy, tiểu tử thúi đó rất kén ăn. Nếu thật sự cho lợn ăn, nó sẽ không ăn." Tống Thanh Uyển thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời cơ: "Ba, đừng trách Lê Lê về điều này, bé con còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết cái nào ăn được, cái nào không, càng không phân biệt đồ cho chó ăn hay là cho lợn ăn, dù sao chỉ cần bé thấy ngon liền cho cha ăn, bé chỉ là một mảnh tốt bụng.."
Chương 52: Lê Lê Câu Cá (2) Bấm để xem Lão gia tử nặng nề "hừ" một tiếng, dùng đôi mắt già nua nhìn chằm chằm tiểu nha đầu, lạnh lùng nói: "Tốt bụng? Hừ, con nhìn xem lúc nãy con nói câu 'bé không có ý gì', nó liền nhìn ta bằng ánh mắt xem thường!" "Ba ba, Lê Lê thật sự không phải.." "Được rồi," lão gia tử xua tay cắt ngang bà, lạnh lùng nói: "Ta có mắt, tự mình có thể nhìn thấy!" Nếu không phải vì sợ nổi loạn, Tống Thanh Uyển, người luôn luôn nóng tính, thật sự muốn chửi rủa: Ông có mắt con khỉ! Một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ông còn không nhìn ra được, con mẹ nó vậy cha nói có mắt với tôi? Nhưng Tống Thanh Uyển biết ông ta nghe không lọt. Lão gia tử vốn trọng nam khinh nữ, cũng không thích phụ nữ. Con người máu lạnh và tàn nhẫn, trong mắt chỉ có gia đình và quyền lợi, quyền lực là tối cao. Vì quyền lợi, thậm chí không từ thủ đoạn, không khác gì một cỗ máy lạnh lùng. Khi vợ ông ta là Ôn Uyển Uyển qua đời, đứa con trai năm tuổi của ông ta đã khóc rất dữ dội vì sự ra đi của mẹ cậu bé, nhưng ông ta thì không, trong mắt ông ta chỉ có công việc, chỉ có sự nghiệp, tàn nhẫn và độc ác. Ngay cả Lưu Tệ Lan, người đã ở bên cạnh ông ta nhiều năm và cứu ông ta không biết bao nhiêu lần, cũng tàn nhẫn đến thấu xương. Ban đầu lão gia tử muốn dùng tiền đuổi bà ta đi, nếu không phải Lưu Tuệ Lan sinh cho ông ta một đứa con, Lưu Tuệ Lan e là không có cửa vào Lục gia. Nhưng có vào cũng vô ích. Lão gia tử thường không để ý đến bà ta, thỉnh thoảng lại nghĩ đến bà ta, địa vị của Lưu Tuệ Lan trong nhà họ Lục gần như là một người hầu. Nhưng hiện tại, lão gia tử lại có vẻ coi trọng tên tiểu tử thúi Lục Quân Hàn, nhưng cái này chủ yếu là vì anh là con trai, chính thống là người nhà họ Lục, có thể thừa kế gia sản nhà họ Lục, được lão gia tử ưu đãi một chút. Ngoài ra, e rằng chỉ có một chút tình cảm của ông nội dành cho cháu nội. Tuy chỉ một chút thôi nhưng so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại, Lục Quân Hàn dù đã có con nhưng vẫn là con gái, e rằng sẽ khó qua ải lão gia tử.. Điều đặc biệt là, lão gia tử và Lưu Tuệ Lan còn có cháu chắt. Đó là một cậu bé nghiêm túc! Trên người còn chảy dòng máu của nhà học Lục, lão gia tử hết mực yêu thương, chỉ là danh không chính ngôn không thuận. * * * Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Lưu Tuệ Lan tái nhợt, bà ta nhìn xung quanh thấy trong phòng khách không có ai chú ý tới mình, cầm điện thoại di động bước nhanh lên lầu. Bà ta đóng cửa phòng lại và liên tục gọi cho cháu trai Lục Thiên Hoa: "Alo, bà nội, có chuyện gì vậy?" Lục Thiên Hoa có lẽ đang đánh bài trong phòng riêng, giọng nói hò hét ầm ỉ, mang không ít tạm âm. Lưu Tuệ Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành không thép: "Sao cháu lại đi ra ngoài lêu lỏng, có thể học anh cháu Lục Quân Hàn một chút được không, sao lại thua kém như vậy?" "Lục Quân Hàn thì có gì hay chứ? Không phải do anh ta dựa vào người phụ nữ Tống Thanh Uyển để có được như ngày hôm nay sao? Cháu học hỏi anh ta? À, học anh ta dựa vào đàn bà đúng không?" Ngay cả qua điện thoại di động, cũng có thể nghe thấy giọng điệu khinh thường và khinh bỉ của Lục Thiên Hoa. "Không phải lúc này, cháu mau về nhà, đưa Kỳ Kỳ về nhà cũ.." "Mấy ngày trước không phải mới đưa qua sao?" Lục Thiên Hoa rất không kiên nhẫn, "Tại sao hôm nay phải.." "Lục Quân Hàn tới!" Lưu Tuệ Lan lo lắng nói, "Cậu ấy cũng dẫn theo con gái của mình! Lão gia tử còn nói sẽ chia cho Lục Quân Hàn 9% cổ phần!" "Cái gì?" Lục Thiên Hoa sửng sốt, đánh bài cũng bỏ ngang, vội vàng hỏi: "Ông nội cho thật sao?" "Sao mà giả được!" "Bà nội, sao bà không ngăn cản!" "Ta cũng muốn ngăn lại, nhưng lời nói của ta không có trọng lượng!" Lưu Tuệ Lan không khỏi than thở, "Cháu không biết tính khí của ông nội hay sao, có bao giờ xem phụ nữ ra gì! Đừng nói thêm nữa, nhanh lên, đưa Kỳ Kỳ đến đây, không phải lão gia tử rất thương Kỳ Kỳ hay sao, nói không chừng khi gặp Kỳ Kỳ, liền đem 9% cổ phần đó chuyển qua cho cháu!"
Chương 53: Lê Lê câu cá (3) Bấm để xem Lục Quân Hàn ở bên ngoài nhận điện thoại xong. Vừa mới anh quay lại, một bóng dáng nhỏ bé màu hồng đã nhào vào trong vòng tay anh, "Ba ba!" Cô gái nhỏ rất hào hứng, vẫn rất vui vẻ, bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lên, đôi mắt đen láy nhìn anh nói, "Ba ba, dì nói hôm nay chúng ta sẽ không về nhà." "Ừ." "Vậy, vậy, ba ba, hôm nay chúng ta phải ngủ với ông cố nội sao?" Bé đã nhớ kỹ những người xấu trong truyện, trong đó không có ông nội cho nên chắc chắn ông cố nội là người tốt. Bé thích người tốt. Cho nên cô bé rất hào hứng khi ngủ với ông nội. "Cháu nghĩ hay lắm! Ai muốn ngủ với cháu.." Lệ Quân Hàn còn chưa đáp lời thì ông cụ tay cầm cần câu đúng lúc đi qua nghe vậy nhất thời bị tức đến trừng mắt dựng râu, cả giận nói, "Một tiểu nha đầu thế mà dám nói ra những lời này, quả thực là đồi phong bại tục, làm nhục gia phong. Tống Thanh Uyển: . Chậc, hôm nay ông cụ dạy dỗ Lê Lê sao? Sao tìm mọi lỗi của cô bé ở khắp nơi vậy? Một cô bé ba tuổi, chắc chắn cô bé nói đi ngủ chỉ là đi ngủ đơn thuần thôi/ Cô bé nhỏ là cô bé nhỏ tốt, ông cụ có tốt hay không, vậy nói không chừng.. Nhìn vẻ mặt này của ông cụ, khẳng định là nghĩ sao. Quả nhiên người này ấy à, một khi già thì suy nghĩ đều đen tối! Cô gái nhỏ đúng là đứa bé ngoan, cô bé hoàn toàn không hiểu vì sao ông cố nội tức giận. Sau đó cô bé chớp mắt ngẩng đầu nhìn ba ba với vẻ mặt không hiểu," Ba, sát phong heo trắng là gì, giống như gia phong sao? " *Đồng âm Ông cụ: . Tống Thanh Uyển: Phì----- Lệ Quân Hàn cũng lười giải thích, thản nhiên nói," Ông cố nội đang khen con xinh. " Tiểu cô nương không ngờ ông nội lại thích mình thế, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vui mừng nói với ông cụ," Cảm ơn ông cố nội, ông cũng rất xinh đẹp nha! " Ông cụ tái mặt," Cháu! " Tống Thanh Uyển suýt chút nữa không nín được cười. Ông cụ là người cứng nhắc, lại bị một cô bé khen xinh đẹp, chỉ sợ là thật sự tức đến hộc máu. Cuối cùng ông cụ nhẫn nhịn đến nghẹn, mặt đỏ lên vì tức giận nhưng vẫn không nói gì. Đành phải trừng mắt với cô bé một chút, hừ lạnh rồi mang theo cần câu và thùng nước đến bên hồ phía trước. Ông cụ là người bình thường ngoài công việc thì chỉ thích câu cá và đánh bài, Lúc trẻ thì còn tốt, không có việc gì mới tiêu khiển một chút, nhưng sau khi già thì càng mê hai thứ này, một ngày không câu cá đánh bài thì trong lòng không thoải mái. Bây giờ trong sân đào một cái hồ lớn để ông cụ chuyên đi câu cá, Ông cụ mới đi mất bước, không biết nghĩ đến điều gì lại quay lại, vẻ mặt già nưa cùng tiếng nói uy nghiêm kêu Lệ Quân Hàn:" Đúng lúc thằng nhóc cháu ở đây, để ông bảo người lấy cho cháu một cái cần câu, tới đây câu với ông! " " Không đi, "Lục Quân Hàn từ chối dứt khoát, sắc mặt lạnh nhạt," không có thời gian. " Câu cá không so được với chơi mạt chược hay đánh golf, chơi mạt chược hoặc đánh golf chỉ mất hơn một tiếng nhưng câu cá thì khác, có thể ngồi câu từ sáng sớm đến tối muộn được. Mà lão gia câu cá thì đương nhiên câu được cá lên mới hết chơi! Anh không có nhiều thời gian vào cái trò này như vậy. Mà cũng không có tính kiên nhẫn. " Không có thời gian? "Ông cụ tức giận cười," Ông thấy cháu có rất nhiều thời gian đấy! " " Cháu bận công việc. "Lục Quân Hàn hời hợt nói. " Bận? Cháu bận cái gì? "Ông cụ âm trầm nói," Đừng nói với ông là việc công ty, ông không gây phiền phức gì cho cháu"
Chương 54 :(4) Bấm để xem Ông cụ hừ lạnh, "Ông thấy cháu không muốn đi cùng ông già này thì có." Lục Quân Hàn mặt vô cảm, "Ông đang tìm người chơi cùng?" Thấy đứa cháu này của mình có phần buôn lỏng, ông cụ mới dịu mặt, "Đương nhiên! Không thì cháu nghĩ là gì?" Mặc kệ người bên ngoài có đồn ông lạnh lùng thế nào nhưng đó là khi còn trẻ, giờ đã già rồi, xung quanh không có ai nói chuyện cũng có chút cô đơn. Lục Quân Hàn cũng mặc kệ ông cô đơn hay không cô đơn, dù sao anh bận công việc không có thời gian lãng phí cho cái việc câu cá vô nghĩ này, thế là thản nhiên nói, "Vậy cháu đề cử một người.." Ông cụ rất cảnh giác, "Ai? Ông cũng không cần người hầu! Ở bên cạnh giả câm giả điếc chẳng thú vị gì cảm, còn không bằng ông một mình!" "Không phải người ở." "Vậy thì.." Lục Quân Hàn đẩy cô bé trong ngực mình ra: "Nó." Đối diện với một cô bé có đôi mắt to tròn vô tội kia, sắc mặt ông lại không tốt, "Nó? Nó biết câu cá cái gì?" Lục Quân Hàn lạnh nhạt nghiêng người qua, "Không phải ông nói chỉ tìm người chơi với ông sao?" "..." "Nó rất được, sẽ không giả câm," Lục Quân Hàn nhíu mày, nở một nụ cười hiếm hoi, "Ông sẽ không cô đơn." "..." Ông cụ nhìn vẻ kia là biết không có chuyện gì tốt, giận đùng đùng xua tay, "Thôi thôi, ba anh và anh đều là loại lòng lang dạ sối như vậy! Cùng lắm thì tôi đi một mình là được chứ gì." Nói xong ông cụ mang theo cần câu và xô nước tức giận rời đi. Tống Thanh Uyển nhìn bóng lưng ông cụ, thở dài, "Lần này trở về cô mới phát hiện ra kỳ thật cha thay đổi rất nhiều, tính cũng rất nóng." Lục Quân Hàn ngoảng mặt làm ngơ, cúi đầu để cô gái nhỏ tìm ông cụ chơi. "Lát nữa ba sẽ đến tìm con sao?" Tiểu Lolita không rời xa anh được. "Ừ." "Thật chứ?" cô bé không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, còn chưa kịp vui mừng thì người đàn ông này đã nhíu mày, "Giả. Lát nữa ba sẽ về nhà, không đưa con theo." Vẻ mặt cô bé tủi thân, đôi mắt đỏ lên. Tống Thanh Uyển hết cách, đau lòng ra ôm lấy Lục Lê, im lặng nhìn Lục Quân Hàn, "Con phải trêu cho nó khóc mới được sao?" Môi Lục Quân Hàn giật giật, "Sao cháu biết nó không biết đùa là gì chứ." Tống Thanh Uyển lườm anh, nhỏ giọng an ủi cô bé, "Lê Lê, đừng khóc, ba cháu lừa cháu thôi, ba ba cháu không phải không muốn cháu.." "Thật sao ạ?" cô bé ngước đôi mắt đỏ lên trông rất đáng thương. "Thật thật," Tống Thanh Uyển nhìn mà đau lòng, "Không tin cháu hỏi ba ba xem." Cô bé nhỏ nước mắt đầm đìa nhìn anh: "Ba ba.." "Thật." "Yên tâm, ba muốn con mà." Lục Quân Hàn cúi đầu nhìn điện thoại, không yên tâm dỗ dàng bé, "Sau này ba cam đoan đi vệ sinh cũng mang theo con đi, như vậy được chưa?" Tống Thanh Uyển: "..." Tiểu cô nương: "..." Lục Quân Hàn mở mắt ra, "Còn khóc sao?" "..." Lolita sau khi biết cha trêu mình thì bĩu môi, chân nhỏ đạp cha một cái rồi hừ lên, "Ba ba xấu." Nói xong cô bé liền chạy đi tìm cụ nội. Tống Thanh Uyển nhìn tiểu cô nương chạy đến chỗ ông cụ rồi thì mới dời mắt. Quay đầu nhìn Lục Quân Hàn. Sợ anh có ngăn cách gì với ông cụ, bà băn khoăn không biết có nên nói ra hay không nhưng bà sợ lần này không nói thì sau này sẽ không có cơ hội, cuối cùng vẫn nói: "Có chuyện cô không biết có nên nói cho con không, thật ra.. Khi anh trai xảy ra tai nạn giao thông là cha nói cho cô biết, cũng là cha bảo cô về nuôi các con, nhưng ông lại không muốn cô nói cho các con biết.." [\BOOK]
Chương 55 :(5) Bấm để xem Khuôn mặt tuấn tú của Lục Quân Hàn vẫn vô cùng lạnh lùng. Giống như thờ ơ với mọi thứ, cũng như cảm thấy không hứng thú với đề tài của bà. Thằng nhóc thối này có dáng vẻ rất giống anh trai, tính cũng khó ưa ý chang, nếu không nhìn kỹ thì bà thực sự tưởng rằng anh trai quay về. Tống Thanh Uyển hơi dừng lại, giọng bà vẫn thanh lãnh như ngày thường nhưng trong mắt lại lướt qua chút hoài niệm quá khứ: "Khi đó anh trai xảy ra tai nạn, chúng ta đang ở nước ngoài học tập, tức tức bị bịt kín, sau đó cha sai người báo tin này cho cô biết, cũng là cha bảo cô về đây nuôi các con.." Người đàn ông vô cảm cắt ngang lời bà: "Con biết chuyện này." "Nhưng ba không cho cô nói.." Đột nhiên Tống Thanh Uyển dừng lại, khiếp sợ nhìn anh: "Con.. Con biết?" "Vâng." Lục Quân Hàn nhướng mày, "Nếu không thì cô nghĩ vì sao con quay về nhà lớn?" Lục Quân Hàn là một người thù dai như vậy, nếu như ông cụ thật sự tuyệt tình đến mức không nhận nuôi anh và Lục An Nhiên, cũng không để ý đến sống chết của hai anh em họ thì đừng nói về nhà, ngay cả mặt của ông cụ thì anh cũng không nhìn. Ngược lại sẽ đuổi cùng giết tận ông lão. Đâu có thể dễ dàng tha thứ cho ông lão làm yêu quái trong Lục thị chứ! Trong nháy mắt bà không bình tĩnh nổi, há to miệng, ".. sao cháu biết? Ông ấy nói cho cháu sao?" Được, lão già hom hem này, lúc ấy thì sống chết muốn mà giữ bí mật, bây giờ đã nói ra trước. Vai tốt thì ông làm còn vai xấu thì để bà làm. "Cô cảm thấy có thể sao?" Lục Quân Hàn lạnh lùng lườm mà một chút. "Cô.." Đúng lúc này, bên phía hồ nước vang lên tiếng ông cụ nổi giận, "Cái con nhóc này, sao lại nói nhiều thế hả!" Cách xa như vậy nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ông cụ tức giận đến điên lên: "Cút nhanh đi! Ông không cần cháu ở đây cùng! Cách xa ông một chút! Xa một chút! Cá của ta đều bị cháu dọa chạy hết rồi!" Tống Thanh Uyển: . Đúng là không thể nào. Ông lão này trời xinh đã không thích hợp với kiểu tình cảm rồi. Chứ đừng nói đến việc nói chuyện này cho Lục Quân Hàn. "Chính là cháu điều tra." Lục Quân Hàn rũ mắt, rút bật lửa ra châm điếu thuốc trên ngón tay, chưa đầy một phút khói trắng đã làm mờ đi khuôn mặt nghiêm nghị của anh. "Sau khi ông cụ đối đầu với con thì con đã bắt đầu nghi ngờ." Với thực lực của Lục Quân Hàn bây giờ, muốn điều tra chuyện cũ năm xưa thì cũng không khó khăn. Tống Thanh Uyển lại mơ màng, "Không phải.. Cháu nghi ngờ?" Lệ Quân Hàn hít khói, trầm mặc nhìn bà. Ánh mắt kia.. Giống như nhìn Lê Lê.. Ah, không, giống như đang nhìn một người thiểu năng. Tống Thanh Uyển: "..." Thật ra bà không phải người ham làm ăn, cũng không hiểu biết về âm mưu quỷ kế trên thương trường, nếu như trước kia không phải có ông cụ giúp đỡ thì chỉ dựa vào mình bà, Lục thị đã bị những cổ đông khác nuốt từ lâu. Lúc trước anh trai xảy ra tai nạn gia thông, bà đang học ở một phòng tranh nước ngoài, mơ ước trở thành một họa sĩ vĩ đại, đầy lãng mạn. Bây giờ mặc dù đã trở thành chủ tịch, nhưng luận về thủ đoạn và trình độ nhạy cả trên thương trường thì bà còn cách xa anh trai và Lục Quân Hàn. Quả nhiên, người của Lục gia, đều là một đám biến thái! "Nhìn cái gì vậy, thằng nhóc thôi! Dù sao cô cũng là cô cháu," Tống Thanh Uyển tức giận, "Ít nhất thì cũng phải để cho cô ít mặt mũi chứ! Nói đi, sao cháu phát hiện ra? Sao cô không biết?" Lục Quân Hàn thu ánh mắt lạnh nhạt lại, đưa tay xua khói, lạnh lùng nói: "Người của ông cụ tự mình dạy dỗ lính đặc chủng, nhưng mỗi lần lần tới trộm tài liệu đều là người của công ty, những này này còn đều trong nhóm mà con muốn diệt trừ, ai cũng cảm thấy kỳ lạ thôi.' "..." Không, cháu không thấy kỳ lạ.
Chương 56: Lê Lê Đi Câu Cá (6) Bấm để xem Tống Thanh Uyển chỉ nghĩ đơn giản, đây chỉ là trùng hợp. Nhưng nghe Lục Quân Hàn nói như vậy thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Cũng thế. Mặc dù biệt thụ Lục gia có rất nhiều bảo vệ, hệ thống phòng trộm càng hoàn thiện hơn, ngay cả con muỗi cũng khó mà lọt vào. Nếu như ông cụ thật sự muốn trộm tài liệu mật của Lục thị thì sẽ sai lính đặc chủng trong tay đi, chỉ là một chút tài liệu thôi mà, không đáng kể. Nhưng ông lại không làm vậy mà thay vào đó ông tiếp tục cử người của mình đến chỗ thằng nhóc thối Lục Quân Hàn, giống như sợ thằng nhóc này không biết những người này là người của ông. Bây giờ người của ông cụ trong công ty đã ít hơn một nửa, không thể không liên quan đến ông cụ được. Tống Thanh Uyển xoa trán, bất lực nói: "Làm nhiều việc vậy, hóa ra ông cụ đã muốn rời khỏi công ty từ lâu, cô còn nghĩ ngày nào ông cụ cũng tìm con gây phiền phức là muốn rèn luyện cho con đấy!" Dù sao ông cụ cũng tin vào giáo dục sắt đá, người trong tay ông chính là những người mà ông huấn luyện ma quỷ của ông. Không chỉ có bà mà ngay cả những người khác cũng cảm thấy vậy, dù sao hai ông cháu này đấu quá thật, vẻ lạnh lùng vô tình của ông cụ nhìn giống như muốn nuốt chửng tập đoàn Lục thị. Bảo sao bọn họ nghĩ sai. Tống Thanh Uyển cau mày, lại hỏi: "Đã như vậy rồi, gần đây con còn bận gì nữa, ngay cả mặt cũng không thấy đâu." Lục Quân Hàn hút thuốc, không nói nhiều chỉ thản nhiên nói: "Người của ông cụ trong công ty đã ít đi nhưng trên tay ông còn không ít cổ phần và công ty..' Tống Thanh Uyển: . Đương nhiên thằng nhóc thối này cảm thấy ông cụ tặng người còn chưa đủ, còn muốn ông giao hết thế lực trong tay mình ra. " Đừng suy nghĩ, ba sẽ không thể không cho con, "Tống Thanh Uyển lắc đầu," Không phải cháu không biết tính tình của ba, rất quan tâm đến quyền lợi của mình! " " Vừa rồi còn có thể cho cháu 9% cổ phần cô đã thấy rất ly kỳ, nếu không phải tình hình không cho phép, cô còn thực sự muốn nhìn xem có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây không! " " Cô thật sự nghĩ ông ngốc sao? Nghĩ nhiều quá. "Đôi mắt Lục Quân Hàn sâu thẳm, mặt lạnh lùng vô cảm, môi hờ hững châm chọc nói:" Cô thật sự nghĩ ông ngốc sao? Ông rất thông minh, cho dù ông không cho con 9% thì ngày mai cháu cũng có thể lấy được, ông không thể giữ được. " Cho nên ông cụ đã sớm biết ông cụ không giữ được số cổ phiều này liền dứt khoát đưa cho Lục Quân Hàn, còn có thể đổi lấy một đêm Lục Quân Hàn ở đây. Tính thế nào thì ông cụ cũng được hời. Tống Thanh Uyển:"... " Ngay từ đầu đến cuối, bà đã cảm thấy hai ông cháu này không cùng một thế giới. Hai người đấu nhau bà ở bên cạnh mờ mịt nhìn. " Cho nên mấy ngày nay cháu bận cái 9% cổ phiếu này? " Tống Thanh Uyển biết hết mọi chuyện đương nhiên sẽ đứng về phía Lục Quân Hàn, bà cong môi, đánh Lục Quân Hàn một chút:" Được rồi, thằng nhóc thối, không ngờ cháu giỏi như vậy, ngay cả cổ phần trong tay ông cụ cũng cướp được. " Nói xong bà khựng lại một chút, nhìn bóng lưng ông cụ nơi xa xa, giọng nói lạnh lùng treo trẻo khẽ thở dài:" Nhưng mà qua lần này, chắc chắn cha sẽ có phòng bị, cổ phần còn lại sợ là không dễ lấy đến vậy. " Đôi mắt Lục Quân Hàn thật sâu, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm, mắt rũ xuống, hít một hơi thuốc, không nói gì. * * * Bên này, sau khi ông cụ gầm lên giận dữ thì lại sụp đổ. Cô bé nhỏ nâng tay mềm mềm trắng trắng lên, vuốt vuốt đôi tai bị ù lên vì bị ông cụ làm ảnh hưởng. Sau đó cô bé chớp đôi mắt to sáng ngời, lắc đầu, giọng nói ngây thơ," Cụ ơi, Lê Lê không đi, ba ba bảo cháu tới chơi với ông."
Chương 57: Bấm để xem Lolita rất nghe lời ba ba. Nói phải chơi cùng ông cụ nội thì nhất định sẽ chơi cùng ông cụ nội! Cô bé là một đứa trẻ ngoan. Cô bé nhỏ ngồi bên hồ nước, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, đôi mắt chớp chớp lông mi như lông quạ, đáng yêu lại xinh đẹp như một yêu tinh không hiểu thế sự. Ông lão lại không hề thấy đáng yêu, lại cảm thấy không thể nào đuổi cô bé này đi được, nói quá nhiều, thực sự là phiền phức! "Chơi cái rắm! Ông không cần cháu chơi cùng! Một mình ông có thể ổn rồi," ông cụ giận dữ, ông đang ngồi trên ghế chuyên dụng, trong tay cầm cần câu cá, đang ngồi trên bờ vực sụp đổ. Nếu như không phải sợ thằng nhóc Lục Quân Hàn kia đến tìm ông gâp rối mà đứa bé này là cháu cố của ông thì ông đã đẩy xuống hồ từ lâu rồi, xong hết chuyện! Thấy cô bé vẫn không đi, ông cụ tức giận quay đầu gầm lên giận dữ: "Cái con nhóc này không nghe hiểu tiếng người sao? Ông bảo mày cách xa ông một chút, cách xa ông đấy có hiểu không? Mày xem cá của ông đã bị mà làm cho sợ rồi! Mày ở đây thì ông câu thế nào?" "Cụ nội, cá cá là do ông dọa sợ đó, không phải Lê Lê làm, cụ đừng đổ tội cho cháu." Cô bé nhỏ ngồi xổm bên hồ nước, đưa tay che lỗ tai mình, khuôn mặt nhỏ trắng muốt ngẩng lên nhìn ông, giọng mềm mại đáng yêu. "Mày!" Ông cụ tức giận đứng dậy, ông đi vài bước, hít mấy hơi, sau khi tâm trạng hơi ổn rồi thì cầm ghế và cần câu, tức giận quay người, "Đi! Mày không đi đúng không? Ông đi!" "Cụ ơi, cụ đừng chạy linh tinh, nếu không thì ba sẽ không tìm được chúng ta.." Cô bé thấy ông lão nổi giận đùng đùng thì nhanh chóng đứng dậy, muốn đuổi theo thì bỗng dưng quay đầu nhìn thấy người đàn ông đan đi về phía mình. Cô bé bỗng dừng chân, đôi mắt xinh đẹp phát sáng, cơ thể nhỏ bé vội chạy đến chỗ người đang đến, bàn tay nhỏ ôm lấy anh, ngẩng đầu lên, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào: "Ba ba!" Lục Quân Hàn có hơi rũ mắt, bàn tay to xoa đầu của cô bé, cong đôi môi mỏng duyên dáng lên, trầm thấy 'Ừ' một tiếng. Lúc này bé như nhớ đến gì đó, tay nhỏ kéo ống tay áo ba ba mình muốn chạy tới nơi nào đó, gò má ửng hồng, vội vàng nói: "B ba, cụ nội, cụ nội đi đến bên kia.." "Không sao đâu, không cần để ý đến ông ấy," nói xong Lục Quân Hàn lấy dụng cụ câu cá từ trong tay người giúp việc, rũ mắt nhìn cô, câu môi nói: "Muốn câu cá à?" "Muốn!" Cô bé lập tức đứng thẳng, đôi mắt sáng như sao trên trời, "Ba muốn dạy con câu cá sao?" "Ba ba tìm người dạy con," nhìn đôi mắt ủ rũ của cô bé, anh khựng lại, rũ mắt nhìn đồng hồ, lại nói: "Nửa tiếng, xong việc ba ba sẽ về." "Đến lúc đó ba ba sẽ đến dạy con sao?" hai mắt cô bé sáng lên. "Ừ." Lệ Quân Hàn nói, "Con chơi một mình trước đi." Cô bé nhận lấy cần câu còn cao hơn mình từ ba mình, đôi mắt đen láy vui mừng, "Được! Ba ba nhất định phải nhanh về nhé, Lê Lê chờ ba ba về nha!" Nhìn dáng vẻ cô bé vui mừng như vậy, Lục Quân Hàn cong cong môi, "Ừ." * * * Ông cụ đi đến bên bờ hồ khác, bắt đầu câu cá. Bên cạnh không có cô nhóc kia cãi nhau, bên tai rất yên tĩnh, cả người có thể nói là tinh thần vui sướng!
Chương 58: Bấm để xem Mặt trời hôm nay không tính là năng nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất cao. Người giúp việc thấy thế thì tới lấy ô ra che, lại đặt một chiếc bàn nhỏ trên đó để đầy đồ ăn và nước uống, chuẩn bị cho mọi tình huống. Ông cụ ngồi dưới cây dù, ông cụ nhăn nheo cầm cần câu quý giá. Ông hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén rơi vào mặt hồ, vẻ mặt thản nhiên đợi cá cắn câu. Ông bắt đầu câu cá khi còn trẻ và không bao giờ dừng lại. Ngày nay tuy đã già nhưng kỹ năng câu cá vẫn hoàn hảo như xưa, không ai hiểu rõ hơn ông cách câu được cá trong thời gian ngắn nhất và phương pháp hiệu quả nhất. Trò này giống như đánh bài, càng câu càng nghiện. Bỗng nhiên ông cụ liếc mắt nhìn về phía cách đó không xa, ông cụ khinh thường hừ lạnh. Bên kia Tống Thanh Uyển và cô bé dưới sự giúp đỡ của người giúp việc đã nhấc cái dù che nắng lên. Các cô ngồi dưới ghế, rút cần câu từ trong túi ra, gác bên hồ, dường như cũng chuẩn bị câu cá. Tư thế kia xem ra có vẻ không chuyên nghiệp. Ông cụ khịt mũi khinh thường, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ khinh thường và mỉa mai. Phụ nữ đúng là phụ nữ, nhìn thế kia thì có thể câu được cái gì chứ? Cùng lắm là chỉ giết thời gian thôi. Quả thực lãng phí một cái hồ tốt của ông! Tâm trạng của ông lão bây giờ cũng giống như cuối cùng ông cụ đã mua được một chai rượu vang đỏ đắt tiền, êm dịu, lâu năm, lẽ ra phải nếm thử cẩn thận, nhưng lại bị Tống Thanh Uyển và cô gái nhỏ uống mất. Nhìn chúng đổ nát như vậy thì đau lòng đến khó thở! Nhưng một giây sau ông đã đã bị vả vào mặt! Cần câu bên kia chỉ vừa buông xuống đã nghe thấy tiếng Tống Thanh Uyển vui mừng kinh ngạc nói, "Lê Lê! Động rồi động rồi, cần câu rung rồi, chắc chắn chúng ta câu được cá rồi!" Ông cụ: "..." "Khá lắm! Cá to lắm!" Tống Thanh Uyển không thể nhấc cần câu một mình liền kêu hai người giúp việc khác ra nhấc lên, "Lê Lê, xô đâu, xô đựng cá đâu?" Cô gái nhỏ ôm cái xô còn lớn hơn mình lảo đảo lại rất đáng yêu chạy đến, "Dì dì dì dì, cháu tới đây, xô tới đây, dì mau để cá vào trong này đi, nhìn nó rất khó chịu đó." Dù ở xa như vậy nhưng ông cụ vẫn có thể nhìn thấy rõ, con cá kia đúng là rất to. Sắc mặt ông cụ nặng nề quay đầu lại nhưng vẫn khinh thường hừ lạnh. Hừ, cũng chỉ là may mắn một chút thôi. Không thể nói rõ điều gì.. "Ài, Lê Lê, cháu xem, cần câu của cháu cũng rung rồi, chắc chắn là cá đã mắc câu rồi!" Ông lão: "..." "Trời! Con này còn to hơn con kia!" Tống Thanh Uyển mỉm cười, "Hôm nay chúng ta may mắn thật." Ông cụ: "..." * * * Chưa đến nửa tiếng sau, Tống Thanh Uyển và Lục Lê đã câu được một xô cá đầy. Gần như là vừa thả mồi thì đã có cá cắn câu. Bên phía bọn họ rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn tìm người đến nhấc cần câu giúp, nghe nói với ông lão câu cá chuyên nghiệp bên kia thì vắng vẻ hơn nhiều.. Qua nửa tiếng, ông cụ cũng chỉ câu được một con cá, còn không phải cá to. Ông lão đen mặt. Tống Thanh Uyển và cô gái nhỏ câu đủ cá rồi, cũng không định câu thêm nữa. Họ ngồi cạnh cái xô đếm từng con cá, một lúc lâu sau, đôi mắt cô bé lấp lánh duỗi tay chỉ số lượng: "Dì dì dì dì, chúng ta câu được chín con cá! Thật nhiều nha!" Tống Thanh Uyển mỉm cười, còn chưa kịp trả lời đã thấy ông lão mang theo cần câu, sắc mặt nặng nề đi về phía họ.