Bạn được gialinh20695 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
4355 13
Kiếm tiền
Orochi đã kiếm được 43550 đ
Tên truyện: Chỉ Một Thế Giới

Tác giả: Orochi

Thể loại: Xuyên không

Link góp ý:
[Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Orochi

ngJiJLf.jpg


Văn án: Không phải sát thủ, cũng chẳng phải diễn viên, ảnh hậu gì, liệu những xuyên không giả bình thường như vậy sẽ công lược kiểu gì?
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 1: Một hành trình mới.

Tạch.

Những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống mặt đất. Người con gái cứ đăm chiêu nhìn về phía xa xa như luyến tiếc điều gì đó. Cả không gian một màu trắng tinh, nhạt nhẽo, đơn điệu, và vô hồn như chính ánh mắt của cô vậy.

"Xin chào kí chủ."

Một thanh âm đột nhiên vang lên, đánh tan sự im lặng của không gian. Thanh âm rè rè của máy móc.

Có vẻ đây chính là hệ thống mới mà Tiểu Xuân đã nhắc. Cô nghĩ vậy, cũng không đáp lại mà chỉ nhẹ gật đầu một cái cho có lệ.

"Xin tự giới thiệu ta là hệ thống, người sẽ cùng đồng hành cùng kí chủ trong các thế giới sau này."

Cô vẫn không đáp lại, chỉ nhẹ gật đầu. Thật lòng mà nói thì hiện giờ cô đang khá khó chịu. Thanh âm rè rè của hệ thống, sao lại giống Tiểu Xuân đến thế? Bởi vì cùng là máy móc sao?

* * *

"Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ của thế giới đầu tiên."

"Giờ sẽ là cốt truyện của thế giới thứ hai. Cầu kí chủ tiếp nhận thông tin."

"Ừ."

Trong không gian, thanh âm của cô dần vang lên. Tuy bình thản nhưng lại thật lạnh lẽo, lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Đây là một câu truyện tình ngọt ngào của một đại minh tinh và một người quản lí. Nam chính- Trần Vũ là một người hoàn hảo về mọi mặt. Anh ta là một ảnh đế, một cả sĩ tài năng với biết bao fan hâm mộ. Còn nữ chính là người quản lí của anh. Một cô gái ngọt ngào, hoạt bát, thỉnh thoảng cũng có phần nghiêm khắc."

"Truyện tình của họ là một câu truyện đầy ngọt ngào, tuy tiến triển có hơi chậm chút. Nhưng dù sao, cuối cùng họ cũng đến được với nhau - Happy Ending."

"Ừm. Đúng thật là ngọt ngào."

"Nhưng mà.."

"Ai nói là ta muốn qua thế giới tiếp theo?"

Người con gái chậm rãi lên tiếng. Giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy.

"Kí chủ đừng đùa nữa. Như vậy không vui đâu."

"Nhìn ta giống đùa lắm sao?"

Cô đáp, vẫn là vẻ mặt bình thản ấy. Một chút biến sắc cũng không có. Thật sự là hoàn toàn trái ngược với hệ thống hiện giờ. Khó sử, hoảng loạn. Cuối cùng, sau một vài phút im lặng

"Nhưng mà nếu vậy thì kí chủ sẽ.."

"Ta sẽ lành lặn không mất một miếng thịt nào, phải không?"

Cô cười như không cười. Nếu xuyên không giả ở lại thế giới cũ, hệ thống của người đó sẽ phải tự nổ. Lí do rất đơn giản, bởi vì hệ thống đó vô dụng, không khuyên ngăn được kí chủ của mình. Hơi bất công nhỉ? Nhưng sinh ra là một máy móc để phục tùng con người, còn có lựa chọn nào khác sao?

Nhưng mà, nếu cô ở lại thế giới cũ, sẽ chỉ có hệ thống là phải tự huỷ, nói ngắn gọn là chết. Còn cô, sẽ không có mệnh hệ gì. Mà cô lại muốn ở lại thế giới cũ, cho nên, hệ thống phải "chịu khó" tí vậy.

"Hì. Ngươi cũng không cần phải sợ hãi thế chứ."

"Dù sao thì, ta cũng không muốn ngươi phải chết. Nhưng mà ta lại muốn ở lại thế giới này, làm sao bây giờ?"

Thanh âm người con gái khẽ vang lên. Rõ ràng là đang cười, tại sao lại đáng sợ đến vậy. Nụ cười cô, thật quỷ quyệt. Giọng nói cô, mang theo đầy ẩn ý.

"Chỉ cần giữ kín miệng thì ai biết được, đúng không? Giữa sự trung thành và mạng sống, ngươi biết nên chọn gì mà? Ngươi khá là thông minh, nên ta tin ngươi sẽ có lực chọn đúng đắn, chứ không ngu ngốc như ai kia."

"Ta tin ngươi sẽ có lựa chọn đúng đắn, không ngu ngốc như ai kia."

* * *

Người con gái khẽ nở một nụ cười đầy quỷ quyệt. Thực lòng mà nói, nếu không phải do khuôn mặt này, thực sự không thể tin được cô với người con gái vừa khóc lúc nãy là cùng một người.

Người con gái của một tiếng đồng hồ trước đã khóc vì một người. Còn người con gái của bây giờ, bình thản đến đáng sợ, còn dành tặng câu "ngu ngốc" cho người đó.

Và dĩ nhiên đó chỉ là vẻ mặt, còn trong lòng cô đang nghĩ gì, không ai biết cả.

* * *

Về phần hệ thống.

Cái "ngu ngốc như ai kia" mà cô nói, nó đương nhiên biết là ai.

Đó không phải là con người mà là một hệ thống, giống như nó vậy. Hình như được cô đặt tên là Tiểu Xuân thì phải. Và hình như, cũng giống như nó hiện giờ, cô gái này không chịu đến thế giới tiếp theo, kết quả là phải tự huỷ. Bởi, giữa sự trung thành và mạng sống, hệ thống đó đã chọn sự trung thành. Kết quả là chết. Quả thực là rất ngu ngốc, đúng như lời cô nói.

Nhưng mà cũng chẳng trách được. Mỗi khi có một xuyên không giả muốn ở lại thế giới cũ, hệ thống sẽ tự động kích hoạt để báo cáo cho chủ hệ thống.

Mà cũng thật may, nó lại là hệ thống đời mới, tiên tiến hơn, cũng có một chút cảm xúc, cảm giác nên "chức năng" kia đã được loại bỏ. Nó sẽ không tự động báo cáo cho chủ hệ thống nữa. Mọi việc sẽ tự do nó quyết định.

* * *

Phải chọn giữa sự trung thành và mạng sống, nó đương nhiên sẽ chọn mạng sống.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 2: TG1.

Giữa sự trung thành và mạng sống.

Nếu phải chọn.

"Bắt đầu quá trình truyền tống."

"10%.. 100%"

"Hoàn tất."

Nó đương nhiên chọn mạng sống.

"Chúc kí chủ ở lại vui vẻ."

"Ừ."

* * *

Tống Ngưng mở mắt. Trước mắt cô giờ đây là một mảng tối om. Rất tối. Là do mắt cô có vấn đề hay là do bây giờ đang là buổi đêm?

Nếu là do ban đêm thì hay rồi, nhưng mà, nếu thực sự là mắt cô có vấn đề thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn đây.

"Hầy!" Mong sao chỉ là cô suy nghĩ nhiều.

* * *

"Em.. em vẫn còn sống."

Giọng nói trầm ấm vang lên, giọng nói mà cô luôn ao ước được nghe lại. Sự dịu dàng này, sự ấm áp này, đúng là Hạo Phong rồi. Không sai vào đâu được.

"Ừm. Em còn sống, anh không vui sao?"

"Không.. làm gì có. Anh vui lắm."

"Hì."

Tống Ngưng bật cười. Coi cái giọng bối rối kia kìa, đúng thật là, cô chỉ trêu anh thôi mà. Có cần bối rối vậy không? Nhưng thôi vậy cũng tốt. Bởi đây mới đúng là Hạo Phong mà cô quen biết chứ. Một Hạo Phong ngây thơ, ấm áp, và sự ngây thơ ấm áp ấy là đặc biệt dành cho cô.

"Mà anh bật đèn lên hộ em đi. Tối quá, em không nhìn thấy anh gì cả."

"Ừ."

Tách. Đèn được bật sáng. Ánh sáng đột ngột chiếu vào làm đôi mắt cô không tự chủ được mà nheo lại. Phải mất một lúc sau thì cô mới làm quen được.

Tống Ngưng đưa mắt nhìn về phía người đàn ông. Hạo Phong của cô, được gặp lại, được nhìn thấy anh vẫn khoẻ mạnh như vầy, thật tốt. Cả mắt cô nữa, nó vẫn còn nhìn thấy được hình bóng mà cô yêu thương.

Ơn trời.

"Tiểu Linh. Tiểu Linh."

"Hả?"

"Sao em cứ đơ ra vậy? Anh gọi nãy giờ rồi mà.."

"Không có gì. Tại em đang suy nghĩ một số truyện."

"Ừm. Vậy thì tốt rồi. Lúc nhìn thấy cơ thể em lạnh toát, anh đã rất sợ. Anh cứ tưởng là đã mất.."

"Suỵt. Không phải là em vẫn còn sống đây sao?"

"Ừm. Đúng vậy. Em vẫn còn sống. Vậy nên, đừng bỏ anh một mình lần nào nữa, được không?"

"Ưm. Em hứa, sẽ không bỏ lại anh lần nào nữa."

* * *

Đêm khuya.

Tống Ngưng đã thứ từ lúc nào. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nở một nụ cười đầy dịu dàng, ấm áp. Hạnh phúc đôi khi cũng thật đơn giản nhỉ? Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, được thấy người mình yêu khoẻ mạnh, có lẽ cũng đã mãn nguyện rồi. Đương nhiên cô cũng may mắn hơn nhiều người vì người mình yêu cũng yêu mình, đặc biệt yêu thương mình, và chắc chắn cũng sẽ không bao giờ thay lòng hay phản bội mình.

Cô thật may mắn nhỉ?

Đúng vậy. Cô quả thực rất may mắn. Nhưng mà có điều, may mắn này, cô xứng đáng được nhận, xứng đáng được nhận sau biết bao đau khổ mà cô từng trải qua.

"Tên ngốc này, ngốc thật."

Cô cười nhẹ. Quả thật là rất ngốc mà. Không biết đã mấy ngày không ngủ rồi mà bây giờ ngủ say như chết vậy nữa? Đang nói chuyện với cô mà cũng lăn ra ngủ được. Đúng là hết nói nổi. Còn chưa kịp nghe cô hứa mà đã ngủ rồi. Coi chừng cô thất hứa mà bỏ anh lại một mình lần nữa cho coi. Đến lúc đấy thì đừng có mà khóc lóc.

Hầy.

Nói thì nói vậy thôi chứ cô yêu tên ngốc này lắm, sẽ không rời đi để lại tên ngốc này một mình nữa đâu.

* * *

Sáng.

Cô thức dậy trong khi ai đó vẫn còn đang ngủ ngon lành. Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường mà lòng cô như ấm lại. Thật ấm áp. Cái gọi là được yêu thương như này, cô đã luôn khát khao có được từ lâu, rất lâu trước kia rồi, từ khi cô còn là một đứa trẻ kia kìa. Vậy mà, ước mơ nhỏ nhoi ấy chưa một lần thành sự thật, ít nhất là cho đến bây giờ. Cái gọi là hạnh phúc mà cô đang có, nếu nói trắng ra thì cũng là ảo, như một giấc mơ. Nó sẽ rất nhanh thôi sẽ kết thúc. Cô biết rõ, biết rất rõ, nhưng tại sao lại không thể buông bỏ được? Là bởi vì cái gọi là tình yêu sao?

Nghĩ đến đây, Tống Ngưng chỉ biết cười khổ. Liệu có trường hợp nào đặc biệt như cô không đây? Một con người lại yêu một nhân vật ảo được tạo ra từ tiểu thuyết? Nực cười nhỉ? Hai người, cuộc đời họ ngay từ đầu đã được định sẵn là hai đường thẳng song song, đi mãi, dù kéo dài đến đâu cũng không có kết quả. Vậy mà cô vẫn cố chấp không buông, cố chấp níu kéo. Có phải là quá ngủ ngốc? Nhưng mà, với một con người chưa một lần được nếm trải yêu thương như cô lại đột nhiên được nếm mật ngọt của yêu thương, hạnh phúc, làm sao chối bỏ được đây?

Cô thừa nhận mình kém cỏi, yếu đuối, nhưng vậy thì đã sao? Chỉ cần được nếm lại cái mật ngọt của tình yêu, dù chỉ thêm một chút, cô cũng chấp nhận đánh đổi. Nếu có hậu quả, cùng lắm cũng chỉ là chết.

Mà cuộc sống của cô, ngay từ đầu đã không còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi.

Nên tốt nhất là hãy để cô cảm nhận được những hạnh phúc ở cuối đời. Một chút, một chút thôi cũng được.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 3: Tạm biệt.

"Tiểu Linh. Tiểu Linh."

"Hả."

"Sao em cứ đơ ra nãy giờ vậy?"

"À không có gì đâu."

"Thật không đó?"

"Hì. Thật mà. Anh phải tin em chứ."

"Ừ. Tin em lần này thôi đó."

"Biết rồi mà."

"Mà em có đói không, để anh mang đồ ăn lên."

"Có nha. Em còn đang định nấu."

"Ừ, vậy em chờ chút."

"Ừm."

* * *

"Mà có chuyện này em thắc mắc từ lâu rồi." Tống Ngưng vừa ăn vừa nói.

"Chuyện gì vậy?" Người đàn ông đáp lại, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn người con gái mình yêu đang vừa ăn vừa nói.

"Em ý, rõ ràng là lớn tuổi hơn anh vậy mà sao lại xưng hô lạ đời vậy. Đáng lẽ anh phải gọi em là chị chứ?"

"Em đó. Cứ thắc mắc mấy cái linh tinh. Mấy năm nay đều gọi vậy cũng có chết ai đâu."

"Ừ, cũng đúng."

"Vậy nên cứ gọi như cũ đi, không phải thắc mắc làm gì cả."

* * *

"Ê, Phong này. Không biết trong hai ta, ai là người chết trước nhỉ?" Người con gái vừa nói vừa nở một nụ cười, cười như không cười. Vẫn là thanh âm ngọt ngào thản nhiên ấy, một chút cũng không có vẻ gì là sợ hãi, như thể nói một câu bông đùa.

"Em đó, sao dạo này toàn hỏi mấy câu linh tinh vậy?"

"Linh tinh cái gì chứ? Đời người ai mà chẳng phải chết."

"Hầy. Chịu thua em đó. Đúng là đời người ai cũng phải chết nhưng đừng nói mấy câu xui xẻo kiểu vậy được không?"

"Hứ. Thôi được rồi. Không nói thì không nói."

"Nhưng mà, nếu em là người chết trước, anh sẽ đi gặp em, được không."

Người đàn ông vẫn nở một nụ cười đầy ôn nhu ấm áp, còn người con gái thì đã đơ ra từ lúc nào. Từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm cô chứ đừng nói là chết theo cô. Câu nói này, chẳng biết là thật hay giả nhưng nó đã làm cô động lòng thật rồi. Lúc trước yêu anh, giờ lại càng yêu hơn. Yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời.

* * *

Người con gái đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt. Cô bị ốm, bị ốm hơn một tuần nay rồi.

"Em phải nhanh khỏi ốm nhé, rồi chúng ta còn đi chơi, đi khám phá thế giới."

"Mồ, em chỉ bị cảm thôi chứ có sắp chết đâu mà anh lo quá vậy."

"Em còn nói.."

"Nhưng mà cơ thể em em biết, em sắp khỏi rồi. Cùng lắm là một tuần nữa thôi."

"Ừm. Nhớ nhanh khỏi đấy."

"Biết rồi mà."

* * *

"Em mở mắt ra được chưa?"

"Được rồi đó."

"Oa."

"Em thích chứ?"

"Ừm. Cảm ơn anh."

"Giữa chúng ta cần phải cảm ơn sao? Mà sao em lại thích hoa hướng dương vậy?"

"Vì ý nghĩa của chúng đó. Hoa hướng dương luôn hướng đến mặt trời, cũng như luôn hướng đến ánh sáng và hi vọng. Thật đẹp."

"Ừm. Đúng là rất đẹp."

* * *

"Hôm nay em có muốn đi đâu nữa không?"

"Thôi, mệt rồi."

"Ừm. Vậy em cứ nghỉ đi, anh đi nấu chút gì đó."

"Ừm."

* * *

"Tiểu Linh, có lẽ anh sắp phải xa em rồi. Không có anh, em vẫn phải sống tốt đó."

Tạch.

Nước mắt, nước mắt Tống Ngưng lăn dài trên má, rơi xuống mặt đất cất lên âm thanh thật đau lòng. Kết cục này, cô đã phần nào đoán trước được rồi nhưng không ngờ khi đối mặt vẫn đau đến vậy. Đau, rất đau. Nhìn thấy người mình yêu ra đi trước mặt mình, không đau so được?

"Tiểu Linh, em chính là ánh sáng của đời anh. Cảm ơn em vì tất c.."

Giọng nói người đàn ông yếu dần rồi tắt hẳn. Anh đã chết, đã bỏ lại người con gái anh yêu một mình. Phải sống thật tốt sao? Không có anh, cô sống tốt kiểu gì đây?

"Hệ thống."

Tống Ngưng lên tiếng. Mất đi ánh sáng của đời mình, cô dường như trở lên lạnh lùng hơn hẳn. Thanh âm trong trẻo ngọt ngào chỉ còn là quá khứ, giờ đây là sự trở lại của thanh âm lạnh lùng, của một Tống Ngưng lạnh lùng.

"Kí chủ có gì cần sai bảo."

"Rút linh hồn, sang thế giới tiếp theo."

"Vâng."

"Rút linh hồn."

"10%.. 100%"

"Hoàn tất."

"Thế giới thứ hai: Ảnh đế đại nhân, cầu động lòng."

"Bắt đầu truyền tống."

"10%.. 100%"

"Hoàn tất."

"Chúc kí chủ thành công."

* * *

Tống Ngưng mở mắt. Trước mắt cô là một căn phòng khá nhỏ nhưng ngăn nắp. Cũng tốt, đúng ý cô.

"Hệ thống."

"Kí chủ có gì dặn dò."

"Nhiệm vụ của ta là gì?"

"Nhiệm vụ của kí chủ: Công lược nam chính."

"Còn cốt truyện là cái lần trước đúng không?"

"Đúng vậy. Chúc kí chủ thành công."

"Ừ."

Tống Ngưng vừa đáp vừa đảo mắt quanh căn phòng. Có vẻ nguyên chủ là một fan cuồng của ai đó rồi. Nhìn xem, đâu đâu cũng thấy những tấm ảnh của một người đàn ông. Liệu có phải nam chủ không nhỉ?

"Hệ thống, nam chủ tên gì, trông như thế nào?"

"Nam chủ tên Trần Vũ, còn trông như thế nào thì hệ thống cũng không biết."

"Vậy còn thông tin nguyên chủ?"

"Nguyên chủ là đứa con ngoài dã thú của Hạ gia, Hạ Kiều. Cô ấy vì hâm mộ nam chính mà bỏ nhà, dấn thân vào giới giải trí."

"Ừ. Thông tin hơi mơ hồ, ngươi truyền kí ức của nguyên chủ vào ta được không?"

"Không được, tại vì hệ thống cũng không có chức năng đấy. Nhưng mà kí chủ yên tâm, kí chủ đã xuyên vào cơ thể nguyên chủ rồi, chắc một lát nữa là kí ức sẽ hiện lên thôi."
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 4: TG2.

"Chắc một lát nữa là kí ức nguyên chủ sẽ hiện lên thôi."

"Ừ."

* * *

"Aaaaaaa."

"Xin dì dừng lại đi.."

* * *

"Nếu gặp chuyện không vui chỉ cần một nụ cười thôi.."

* * *

Tạch.

Âm thanh của nước mắt rơi, sao lại lạ đến vậy?

Dòng kí ức đứt quãng hiện lên trong tâm trí Tống Ngưng. Nguyên chủ này, thực sự đã trải qua một cuộc đời đầy đau khổ. Mang danh là nhị tiểu thư Hạ gia mà cuộc sống không khác gì người hầu, thậm chí còn tệ hơn. Cũng phải thôi, cái phận làm con riêng, đứa con ngoài dã thú, chẳng ai, chẳng một ai muốn có sự chào đời của nó thì làm sao có một cuộc đời hạnh phúc được đây?

Tống Ngưng hiểu được nỗi đau khổ này bởi vì, cô cũng đã từng trải qua, từng trải qua một cuộc đời y như nguyên chủ vậy. Cha cô trong một lần không tỉnh táo đã có cô nên ông nào có biết đến sự tồn tại của cô. Chỉ khi mẹ cô mang cô đến tận nhà, người đàn ông đó mới vì danh dự mà đồng ý nhận nuôi cô. Cô ở đó, sống những tháng ngày đau khổ, thường xuyên bị đánh đập. Sự tồn tại của cô, ai cũng chối bỏ. Sự sống của cô, ai cũng coi như cỏ rác.

Một cuộc sống như thế, liệu chết đi có hạnh phúc hơn?

Có thể là đúng đấy, nhưng biết sao giờ, cô lại không có can đảm để tự tử. Tống Ngưng cô, vô dụng quá đúng không?

* * *

Quay lại về phía nguyên chủ.

Thật lòng mà nói, cuộc đời của nguyên chủ, sao lại giống cô đến thế? Đều bị ghẻ lạnh, ghét bỏ, đều không có can đảm để chấm dứt cuộc sống đầy đau khổ này. Bị ghẻ lạnh như vậy, thật sự đau lắm. Cứ như có một trái tim mang đầy những vết thương vậy. Và nó khiến cho cô, cũng như nguyên chủ lúc nào cũng đau.

Chỉ là, nguyên chủ may mắn hơn cô. Nguyên chủ chính là một bông hoa hướng dương, và nguyên chủ cũng có ánh sáng của mình. Ánh sáng ấy chính là nam chủ. Nam chủ đã không chối bỏ sự tồn tại của cô ấy, đã đến bên cô ấy, đã nói chuyện với cô ấy. Một người như vậy, thử hỏi nguyên chủ không yêu sao được?

Cũng nhờ có nam chủ, cô ấy đã có đủ dũng khí, đủ dũng khí để chạy trốn khỏi nơi địa ngục ấy, bắt đầu cuộc sống như một người bình thường. Không giống như cô, một cuộc đời đau khổ nhưng không có lấy một tia sáng ấm áp nào, và cô cũng không có đủ dũng khí để chạy ra khỏi nơi đau khổ đó. Vậy nên, so với cô, nguyên chủ may mắn hơn rất nhiều.

May mắn hơn rất nhiều.

Chỉ tiếc một điều, nguyên chủ không phải nữ chính của câu chuyện này. Cô chỉ có thể đơn phương nam chính, ngắm nhìn nam chính từ xa. Cô ấy mãi mãi không thể với tới nam chính được.

Bất công nhỉ? Cô ấy chính là quen nam chính trước, lúc nam chính bắt đầu sự nghiệp, cô cũng chính là fan hâm mộ đầu tiên, cho anh ta thêm động lực để leo lên vị trí ảnh đế hiện giờ. Để rồi kết quả, chỉ vì cái người gọi là tác giả, cái gọi số phận, cô mãi mãi, mãi mãi không thể cùng với nam chính trở thành một đôi.

Một nam chính với một nhân vật quần chúng, làm sao xứng?

Nhưng mà, so với những nhân vật phụ phải chết thảm, ít ra số phận của một nhân vật quần chúng tốt hơn nhiều.

Một nhân vật quần chúng nếu không ảnh hưởng gì đến cốt truyện vẫn có thể có một cuộc đời hạnh phúc, vẫn có thể tự quyết định cuộc đời mình.

Còn một nhân vật phụ từ khi sinh ra đã được định sẵn làm nền cho nhân vật chính. Số phận của họ, họ chưa bao giờ và cũng không bao giờ có quyền quyết định.

Vậy nên mỗi chúng ta hãy nên cảm thấy mình hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra, được lớn lên, và đặc biệt là được tự ý quyết định cuộc đời mình.

Cuộc đời số phận của mỗi chúng ta, chỉ mình chúng ta mới được quyết định, và cũng chỉ mình chúng ta mới có quyền quyết định.

Nhưng mà đôi khi được người khác quyết định làm nhân vật chính cũng không tệ. Chỉ là, trường hợp đó sẽ không bao giờ sảy ra. Không bao giờ.

* * *

"Nguyên chủ à, sao số phận của cô lại giống tôi thế nhỉ?"

"Là do số trời sao?"

"Ai mà biết? Nhưng mà, vì sự giống nhau này nên tôi sẽ cho cô một món quà."

"Tôi sẽ công lược nam chính theo đúng tính cách của cô."

"Cô đơn phương nam chính phải không? Vậy thì tôi cũng sẽ như vậy."

"Tôi cũng sẽ đơn phương người mà cô yêu. Bởi vì từ giờ.."

"Tôi chính là cô và cô chính là tôi."

"Phải, từ giờ tôi sẽ là Hạ Kiểu, nhị tiểu thư Hạ gia."

* * *

"Hệ thống."

"Kí chủ có gì cần sai bảo?"

"Nguyên chủ cũng vào giới giải trí chứ?"

"Đúng vậy."

"Ngươi nói ngắn gọn về sự nghiệp nguyên chủ đi."

"Vâng. Sự nghiệp nguyên chủ nói thẳng ra thì là bình thường, không có điểm gì nổi bật. Các vai diễn của nguyên chủ đều là quần chúng. Cô ấy thậm chí còn chưa đóng nổi một vai phụ nào."

"Ừ. Ngươi đi được rồi."

* * *

Cách tốt nhất để thu hút sự chú ý của nam chính chính là qua sự nghiệp.

Vậy nên, có vẻ cô lại phải rèn rũa kĩ năng diễn xuất rồi.

Bộ phim tiếp theo nhất định phải có cơ hội đóng chung với nam chính, dù là vai phụ hay quần chúng cũng được.

* * *

Thấm thoát đã hai ngày trôi qua.

Bầu trời hôm nay thật trong xanh, thật dịu dàng.

Trên các mái nhà giờ đây trắng xóa, màu trắng của tuyết.

Từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên Tống Ngưng, à không, bây giờ phải gọi là Hạ Kiều chứ, lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết.

Thật tuyệt.

Cũng thật đẹp. Mặc dù có hơi lạnh một chút.

Nhưng mà, so với cái lạnh lúc trước khi còn ở nơi đại ngục đó. Cái lạnh này chẳng là gì cả.

* * *

Hầy. Đang vui mà cô lại nghĩ tới cái nơi địa ngục kia. Thật là.

Phải vui lên chứ. Phải tận hưởng thiên nhiên chứ. Bởi đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tuyết rơi mà.

Ha?

* * *
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 5: TG2.

Đang vui vẻ sao lại nghĩ đến chuyện buồn rồi? Phải tận hưởng thiên nhiên chứ.

Nghĩ vậy, Tống Ngưng hít một hơi thật sâu, cố nở ra một nụ cười, làm như người đó đã từng nói:

"Nếu gặp chuyện gì không vui thì chỉ cần một nụ cười thôi."

Đúng vậy, chỉ cần một nụ cười là đủ.

* * *

Từ bây giờ trở đi, cô sẽ chính thức trở thành một Hạ Kiều, một người đơn phương nam chủ.

Trong hai ngày tưởng chừng như rất ngắn ngủi vừa qua, cô đã tiếp nhận được rất nhiều thông tin. Tất cả thông tin về nguyên chủ cũng như cốt truyện. Về nguyên chủ thì cô có thể tự tìm hiểu nhưng về cốt truyện thì đương nhiên đành phải nhờ hệ thống rồi.

Quay lại về hai ngày trước.

* * *

"Hệ thống. Bộ phim sắp tới nam chính tham gia là gì?"

"Cái này thì hệ thống cũng không biết."

"Rốt cuộc thì ngươi có phải hệ thống thật không vậy? Nhắc đến cài gì cũng không biết."

"Thì tại hệ thống không được cài đặt chức năng đó. Với lại kí chủ quên là các hệ thống tồn tại với mục đích gì rồi sao?"

"Hầy." Tống Ngưng vừa nói vừa vừa xoa hai bên thái dương. Đúng vậy, cô suýt quên là hệ thống này tồn tại với mục đích gì thật. Các hệ thống được sinh ra đâu phải để giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ. Vậy nên sinh ra mấy cái chức năng kia để làm gì cơ chứ.

"Nhưng mà có cách để biết."

"Cách gì, ngươi nói nhanh đi."

"Đây." Hệ thống vừa nói, lập tức từ không gian hiện ra một quyển sách. Cũng không rõ là sách gì.

"Gì đây?"

"Đây chính là cuốn truyện tạo nên thế giới này. Là cuốn truyện gốc do chính tác giả viết ra. Kí chủ cứ đọc thử xem, biết đâu có."

"Ý ngươi là ở đây cũng chưa chắc có trăm phần trăm?"

"Đúng vậy."

* * *

Quay trở về hiện tại.

Quả thực lúc đó cô rất bất lực. Cả một cuốn truyện dài như thế, cô mất hai ngày để đọc xong cuối cùng vẫn không biết bộ phim tiếp theo nam chủ tham gia là gì? Thôi thì biết thêm tí cũng tốt. Ít ra thì cô cũng đã nắm rõ cốt truyện trong lòng bàn tay, các sự việc chính xảy ra trong tương lai cô đều biết rõ.

Và cô còn biết thêm được điều này nữa.

Rốt cuộc thì cái hệ thống chỉ cho có thôi, có giúp được tích sự gì đâu. Cốt truyện cô phải tự đọc. Nguyên chủ cô cũng phải tự tìm hiểu, các việc liên quan đến nam chủ cũng vậy, đều là cô. Cái gì cũng đều là cô. Nếu có Tiểu Xuân ở đây thì tốt rồi. Những việc như thế này, Tiểu Xuân sẽ làm giúp cô. Nhưng mà..

Thôi thì vậy cũng tốt. Việc trở thành Hạ Kiều sẽ dễ dàng hơn khi không có sự can thiệp của hệ thống.

* * *

Bịch.

Do mải chìm trong suy nghĩ, cô đã va phải một người.

"Xin lỗi."

Tống Ngưng nhẹ giọng. Đừng ai hỏi cô tại so lại xin lỗi. Nó đã trở thành thói quen rồi. Khi một con người luôn sống trong đau khổ, luôn bị đánh đập thì họ sẽ luôn phải xin lỗi để là dịu bớt cơn giận dữ của người kia. Họ làm vậy với hi vọng người đánh họ sẽ mềm lòng mà tha cho họ. Nó đã trở thành một thói quen rồi.

"Không có gì."

Chất giọng trầm ấm vang lên. Thanh âm thật quen tai làm sao?

Đúng rồi, sao cô lại quên đi ánh sáng của đời cô được cơ chứ?

Trần Vũ.

* * *

Kể từ giây phút này trở đi, Tống Ngưng sẽ chính thức trở thành Hạ Kiều.

Hạ Kiều coi Trần Vũ là ánh sáng, là cả thế giới.

Tống Ngưng là Hạ Kiều.

Tống Ngưng cũng sẽ coi Trần Vũ là cả thế giới.

Hạ Kiều là một bông hoa hướng dương.

Tống Ngưng cũng sẽ là một bông hoa hướng dương và mặt trời của hoa hướng dương, mặt trời của Hạ Kiều, của Tống Ngưng đều là Trần Vũ.

* * *

Hạ Kiều ngẩng mặt lên. Đập vào mắt cô chính là hình ảnh Trần Vũ, ảnh để Trần Vũ, mặt trời của cô, ánh sáng của cô. Cả người cô vì vậy mà khựng lại. Thật sự không thể tin nổi. Là Trần Vũ thật kìa.

Còn bên phía Trần Vũ, thoáng thấy cô gái đối diện đơ ra như vậy, anh cũng có chút quan tâm hỏi.

"Này, cô không sao chứ?"

Vì tiếp xúc gần, còn là người mình yêu tiếp xúc gần, gương mặt Hạ Kiều bỗng nhiên đỏ như trái cà chua. Quả tim cứ đập liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Thực sự là.. quá gần rồi.

"Này, mặt cô đỏ quá. Cô không phải bị sốt đó chứ?"

Trần Vũ lại quan tâm hỏi mà không hề hay biết, chính hành động này của anh khiến Hạ Kiểu mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn.

"Không.. có gì.. Tôi không.. sao."

Thanh âm thiếu nữ một lần nữa vang lên. Vẫn ngọt ngào, trong trẻo như vậy, chỉ là có hơi ấp úng đôi chút. Nhưng mà, có trời mới biết cô đã cố gắng như nào mới nói ra được câu đó. Nên nói xong cô cũng xấu hổ chạy đi.

Hôm nay cô được gặp nam thần của mình, chính là sự thật. Nam thần tiếp xúc ở cự li gần với cô, cũng là sự thật. Đều là sự thật, không phải mơ. Nhưng vừa rồi cô mới nói được một câu đã chạy đi, liệu nam thần có thấy cô kì lạ không lạ không nhỉ? Trời ơi! Xấu hổ chết cô rồi.

Hôm nay đúng là ngày may mắn. Nhưng nếu mà nam thần không thấy cô kì lạ thì có lẽ sẽ càng may mắn hơn.

Hầy. Thôi không nghĩ nữa. Mệt óc. Nhưng mà vẫn xấu hổ quá. Trời ơi! Sao lúc đấy cô không nói nhiều thêm một câu nhỉ? Giờ thì hay rồi. Muốn nói thêm cũng không được.

* * *

Đêm.

Tuyết rơi đầy trời, bao phủ lên các mái nhà, lên từng ngọn cây khiến. Không khí đã lạnh lại càng lạnh hơn.

Và trong một ngôi nhà nhỏ, người con gái cũng lạnh không kém.

Cái lạnh của cảm xúc hay cái lạnh của thân nhiệt cô?

Chỉ có cô mới biết.

Nhưng mà chắc chắn một điều, cô gái ấy là một Tống Ngưng lạnh lùng, chứ không phải một Hạ Kiều nhút nhát hay xấu hổ.

Cô chỉ là Hạ Kiều vào ban ngày, còn ban đêm, khi không còn một ai bên cạnh, cô mới là chính mình.

Cô mới là Tống Ngưng.

* * *

Hạ Kiều nhút nhát hay xấu hổ.

Tống Ngưng lạnh lùng vô cảm.

Hạ Kiều không phải là Tống Ngưng, Tống Ngưng cũng không phải Hạ Kiều.

Hạ Kiều coi Trần Vũ là cả thế giới.

Tống Ngưng coi Trần Vũ chỉ là người qua đường.

Tống Ngưng làm Hạ Kiều chỉ đơn giản là vì nhiệm vụ, không, còn cả vì sự thương hại, sự đồng cảm nữa.

* * *

Hạ Kiều xuất hiện vào ban ngày

Còn ban đêm, là của Tống Ngưng, chỉ một mình Tống Ngưng mà thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 6: TG2.

Đêm khuya.

Thời tiết lạnh giá, mọi vật đều chìm vào giấc ngủ.

Riêng chỉ có một cô gái là ngoại lệ.

Cô gái đó chính là Tống Ngưng. Tống Ngưng lạnh lùng, vô cảm, tàn khốc.

Người con gái dưới ánh đèn khuya đang nghiên cứu cuốn tiểu thuyết, cũng như nghiên cứu về thân phận mình. Cuối cùng đã rút ra một kết luận:

Nam chính yêu nữ chính không phải kiểu tình yêu sét đánh, cũng không phải kiểu từ ân nhân thành tình yêu mà là kiểu mưa dần thấm lâu. Nữ chính làm quản lí cho nam chính ngay từ khi nam chính mới bắt đầu sự nghiệp. Cô ở bên cạnh anh ta, cùng nhau trải qua thành công, thất bại, cùng trải qua khó khăn ngọt bùi. Tình cảm cũng vì vậy mà ngày càng tăng dần theo thời gian.

Nực cười! Nếu vậy thì nguyên chủ khác gì? Cô ấy là fan hâm một đầu tiên của nam chính, luôn theo sát nam chính, luôn ủng hộ anh ta vô điều kiện. Hơn nữa, nếu so về tình cảm thì nữ chính làm quản lí nam chính chỉ vì nhiệm vụ, vì công việc, còn nguyên chủ là vì quan tâm, vì yêu. So về nhan sắc, nguyên chủ cũng cũng đẹp ngang nữ chính. Vậy mà đến cuối cùng người được hạnh phúc không phải là nguyên chủ?

Thật bất công!

Nhưng mà, như vậy cũng làm sáng tỏ một điều. Nam chính yêu nữ chính là vì sự gắn bó, vậy nên chỉ cần cho nam chủ biết nguyên chủ yêu anh ta sâu đậm như thế nào là được rồi. Suy cho cùng cũng tại nguyên chủ, quá mức mờ nhạt. Đáng lẽ ngay từ đầu phải lên tiếng cho anh ta biết mình là người hâm mộ đầu tiên của anh ta chứ? Ai đời lại chọn cách làm người hâm mộ thầm lặng thì có ma nó biết à?

* * *

Nghĩ xong mấu chốt của vấn đề, Tống Ngưng định lên giường đi ngủ nhưng dường như lại nhớ ra gì đó

"Hệ thống, hảo cảm nam chủ với ta có tăng lên tí nào không?"

"Có, tăng 5%."

"Ừ."

* * *

Sáng.

Tống Ngưng tỉnh dậy từ giấc ngủ.

Hôm nay vẫn trong xanh, không khí vẫn lạnh lẽo như vậy, chỉ là có một điều thay đổi.

Hôm nay cô sẽ là Tống Ngưng, không phải là Hạ Kiều, sẽ là một Tống Ngưng lạnh lùng, cứ không phải một Hạ Kiều nhút nhát.

* * *

Như kế hoạch, hôm nay cô sẽ đến buổi thử vai cho "Coi người bằng cả thế giới", và mục tiêu của cô là: Vai diễn Ninh Hinh, một vai phản diện chính hiệu. Ninh Hinh cô ta yêu nam chính, cũng là người đến trước nhưng lại không có được tình cảm của nam chính. Tội ác của cô ta cũng bắt đầu từ yêu, vì yêu mà sinh hận. Vì yêu mà ghen ăn tức ở với nữ chính cho nên đến cuối cùng phải nhận cái kết đắng.

Đúng là vai diễn này rất dể bị ghét, bởi vì Ninh Hình cô ta đã gây ra rất nhiều tội ác. Nhưng mà, so với các vai phụ, "Ninh Hinh" lại có nhiều đất diễn nhất. Nếu thành trong vai diễn này, có thể sự nghiệp cô sẽ nổi lên chút ít.

* * *

"Xin chào mọi người. Hôm nay em đến thử vai cho Ninh Hinh."

Tống Ngưng vừa nói vừa đảo mắt một lượt quanh khán phòng. Đúng như cô nghĩ, vì đây là một bộ phim của một đạo diễn không tên tuổi nên cũng khá nhiều người đến đây, muốn lấy bộ phim này là bàn đạp cho sự nghiệp của mình. Có vẻ rất nhiều người có suy nghĩ giống cô nhỉ? Nhưng mà, một bộ phim không tên tuổi như này, việc sử dụng quy tắc ngầm xác xuất gần như bằng không. Mà so về khả năng diễn xuất, cô tin mình sẽ không thua bất kì một ai.

* * *

"Ừ. Ninh Hinh nghĩ ra cách mới để hãm hại Như Như. Cô có năm phút chuẩn bị. Quay xung quanh căn phòng này, cô có thể tự do phát huy."

Tống Ngưng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Phải mất năm phút sau cô mới mở mắt ra.

Xung quanh cô giờ đây là tiếng thì thầm không ngớt.

"Sao cô ta cứ nhắm mắt thế nhỉ?"

"Ừ, có mỗi năm phút để chuẩn bị thôi đó mà cô ta đã phí năm phút đấy rồi."

"Hay muốn thu hút sự chú ý nhỉ?"

"Suỵt. Nói nhỏ thôi."

Tiếng xì xào vang lên không ngớt, còn gương mặt người con gái vẫn vậy, không một chút biến sắc. Chỉ là, khi cô mở mắt ra, mọi thứ dường như đã thay đổi. Ánh mắt vốn tĩnh lặng không có lấy một tia cảm xúc của cô giờ trông thật quỷ dị. Nụ cười cô cũng quỷ dị không kém.

Bây giờ cô đã không còn là Tống Ngưng nữa, cô chính là Ninh Hinh.

"Hàn Như Như à, có trách thì hãy trách cô. Cô cướp anh Hạo từ tay tôi thì cô phải trả giá."

Cô vừa nói vừa nở một nụ cười đáng sợ. Tuy nhiên, ngay sau đó ánh mắt từ quỷ dị cũng trở nên đau thương không kém, chỉ là, cái đau thương ấy biến mất rất nhanh. Nhanh như thể chưa từng tồn tại vậy.

"Hạo à, đừng hận em."

Ánh mắt cô lại chuyển từ đau thương thành quỷ dị như lúc ban đầu.

"Cắt. Diễn rất tốt, đặc biệt là ánh mắt."

Giọng nói của đạo diễn cất lên làm cô thoáng chốc giật mình. Cái giật mình đưa Tống Ngưng trở lại, cái giật mình biến Ninh Hinh trở lại làm Tống Ngưng.

"Cảm ơn."

* * *

Thử vai xong, cô đi khỏi căn phòng. Ông đạo diễn kia khen thì khen vậy chứ nhận không thì chưa biết. Cảnh quay vừa rồi đúng là không đủ đẻ phát huy tài năng của cô. Mà cũng chẳng sao cả, nếu không được nhận thì thử vai khác. Dù gì thì với kĩ năng diễn xuất này, cô tin mình sẽ được nhận sớm thôi.

* * *

"Bây giờ có nên là Hạ Kiểu không nhỉ? Dù gì diễn cũng diễn xong rồi?"

"Hay thôi. Dù gì thì cũng đâu gặp nam chủ."

* * *

Thấm thoát đã hai tháng trôi qua.

Hai tháng, không quá ngắn cũng chẳng quá dài.

Mọi thứ đều đã thay đổi.

Chỉ là, cô vẫn không thay đổi, vẫn là một Tống Ngưng lạnh lùng vô cảm nhưng ban ngày lại là một Hạ Kiều ấm áp.

Hình như kể từ hôm cô thử vai thành công thì phải, mọi ánh mắt bọn họ nhìn cô đều thay đổi. Có lẽ bởi vì kĩ năng diễn xuất của cô đi. Mặc dù đôi lúc cô có đi sai kịch bản nhưng cũng không bị chê trách là mấy.

Bởi vì Ninh Hinh này mang màu sắc của riêng cô chứ không phải được thiết lập theo kịch bản có sẵn.

Hơn nữa, cô cũng không thể diễn theo kịch bản dù rất muốn được. Bởi vì cô là Ninh Hinh chứ không phải là người diễn vai Ninh Hinh.

Cô chính là Ninh Hinh. Tống Ngưng cũng chính là Ninh Hinh.

Bởi vì Tống Ngưng là cô gái có muôn nghìn khuôn mặt, và Ninh Hình cũng nằm trong số đó.

Tống Ngưng có thể biến mình thành người khác, bằng suy nghĩ.

* * *

Suy nghĩ coi vậy mà thật thần kì.

Nếu suy nghĩ mình thành người khác, bạn chính là người khác.

Và Tống Ngưng đã ngày đêm luyện tập khả năng đó. Bởi vì cô nhận ra được, khả năng điều khiển suy nghĩ của mình chính là khả năng tuyệt nhất.

Cũng giống như khi Tống Ngưng nghĩ mình là Ninh Hinh, cô sẽ trở thành Ninh Hinh. Chỉ là, Tống Ngưng điều khiển suy nghĩ của mình quá giỏi, điều đó khiến cô như nghĩ mình là một Ninh Hinh thật sự, một Ninh Hinh thật sự chứ không phải một nhân vật trong kịch bản.

Cũng vì thế mà diễn xuất của Tống Ngưng rất tự nhiên, không hề có cái gọi là gượng gạo. Bởi vì bản thân cô chính là Ninh Hình rồi mà.

Và kết cục, khi bộ phim ra mắt đã nhận được khá nhiều lời khen ngợi.

Và điều quan trọng hơn là nhân vật phản diện lại được đánh giá cao hơn nhân vật chính.

Đúng như dự tính của cô.
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 7: TG2.

Mùa xuân, mùa của một khởi đầu mới.

Những chồi non bắt đầu nhô lên từ những cành cây khẳng khiu trần trụi, để bắt đầu đón một cuộc sống mới.

Một cuộc sống mà chúng hằng mong ước.

* * *

Tống Ngưng đang đi trên đường, giữa dòng người tấp nập. Cô chậm rãi đưa hay tay chà vào nhau để lấy chút hơi ấm.

Lạnh thật. Dù đã sang xuân rồi nhưng không khí vẫn lạnh như vậy.

Mà cũng phải thôi, mùa xuân của cô, làm gì còn nữa đâu. Mà cũng phải, đã từ lâu, trong lòng cô chỉ còn một mùa đông băng giá.

* * *

Tống Ngưng cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng đến một căn phòng. Cô cố hít một hơi sâu nhất có thể rồi cầm tay nắm cửa đẩy ra.

Cánh cửa mở, đập vào mắt cô là ba con người đang ngồi nghiêm chỉnh ở một hàng ghế dài. Trong số đó có một người đàn ông trẻ, gương mặt đẹp trai, ngũ quan tinh xảo. Người đó không ai khác chính là Trần Vũ.

Đúng như cô dự tính, Trần Vũ là giám khảo của buổi thử vai này. Anh ta là một ảnh đế nhưng đường đi đến thành công của anh ta rất khác người thường. Nó rất gian nan, cực nhọc. Bởi vì anh ta đi lên bằng chính thực lực của mình chứ không phải dựa vào đông tiền hay quy tắc ngầm.

"Diễn" Trần Khải "là ước mơ cả đời của tôi. Dù mất bao lâu, tôi cũng phải thực hiện được."

Đó là câu nói mà anh ta đã nói với nữ chính. Và đúng thật, anh ta đã thực hiện được. Tuy rằng Trần Khải chỉ là một vai phản diện thôi nhưng mà cô phải công nhận, "Trần Khải" được anh ta đóng rất chân thật, rất cảm động, thậm chí còn được đánh giá cao hơn vai diễn nam chính. Sự nghiệp của anh ta cũng vì thế mà đi lên.

Nay "Khúc thánh ca!" được quay lần thứ hai, vai Trần Khải thì vẫn đương nhiên vẫn do Trần Vũ đảm nhiệm. Chỉ là, một người đi lên bằng chính thực lực như anh ta liệu có để cho "Khúc thánh ca" bị vấy bẩn bởi quy tắc ngầm hay không?

Câu trả lời là không. Đó cũng chính là lí do giải thích sự có mặt của anh ta ở nơi này.

* * *

"Người tiếp theo."

Tống Ngưng thấy đến lượt mình liền đứng dậy.

"Xin chào mọi người, hôm nay em đến thử vai cho Vương Điệp."

"Ừ. Như những người khác, cảnh tự độc thoại của Vương Điệp khi gặp Trần Khải lần đầu tiên."

Nghe vậy, Tống Ngưng chậm rãi nhắm đôi mắt vô cảm của mình lại.

Cũng giống như lần thử vai trước, những tiếng xì xào vang lên không ngớt.

Bởi vì trong mắt người khác, cô là đang dành năm phút quý giá của mình để làm một việc dư thừa, nhắm mắt.

Nhưng chỉ cô mới biết, cô đang dùng năm phút này để làm gì.

Không sai, cô chính là dùng năm phút này để biến thành Vương Điệp, biến Tống Ngưng thành Vương Điệp.

* * *

Năm phút sau, Vương Điệp mở mắt.

Cô chính là Vương Điệp. Đôi mắt cô từ tĩnh lặng không một gợn sóng tự lúc nào đã trở nên ngây thơ thuần khiết.

Chỉ một ánh mắt, Vương Điệp đã đánh tan mọi sự bàn tán xung quanh.

"Hôm nay mình đã gặp được định mệnh của đời mình rồi. Anh ấy thật đẹp trai. Chỉ là tại sao anh ấy ít cười quá vậy? Nhưng mà không sao, khi được ở bên nhau, mình sẽ làm cho anh ấy cười nhiều hơn."

"Dừng. Đến đây thôi."

Vương Điệp giật mình. Cái giật mình biến Vương Điệp trở lại làm Tống Ngưng.

* * *

Thời gian dần dần qua đi. Tống Ngưng trở về nhà mà lòng lo lắng không thôi. Không biết cô có được diễn "Vương Điệp" không nữa. Đúng là cô rất tự tin về diễn xuất của mình nhưng mà cảnh quay vừa rồi quá mức tầm thường, căn bản không đủ cho thấy thực lực của cô.

Đúng thật là, lúc nào cũng vậy. Cô lúc nào cũng xui xẻo nhận được cảnh quay dễ.

* * *

Reng. Reng. Reng.

Là tiếng chuông điên thoại. Thấy vậy Tống Ngưng vui vẻ bắt máy.

"Cô có phải là Hạ Kiều không?"

"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?"

"Vai Vương Điệp đã thuộc về cô."

"Cảm ơn. Cảm ơn nhiều."

Tút tút. Tút.

* * *

Thời gian dần qua đi. Thoáng cái đã đến ngày "Khúc thánh ca" khai máy.

Vì Vương Điệp chỉ là nhân vật phụ nên cô cũng không cần có mặt ở buổi tiệc làm gì cả.

Hơn nữa, cô còn phải lập kế hoạch công lược nam chính nữa. Vậy nên tốt hơn hết là cứ đóng mấy vai quần chúng hoặc vai phụ ít đất diễn là được rồi. Mà đương nhiên cũng phải đóng bộ phim nào mà có nam chính tham gia nữa.

* * *

Nửa tháng kể từ khi cô được nhận vai "Vương Điệp". Bởi vì Vương Điệp quá ít đất diễn nên chỉ cần khoảng một ngày là xong. Và hôm nay là ngày đó.

Tống Ngưng bận một cái áo sơ mi trắng kết hợp với quần bò bó sát đến đoàn phim. Thực ra 7.00 thì mới đến cảnh quay của cô muốn đến sớm trước một tiếng. Thứ nhất là để xem tiến độ đoàn phim, còn thứ hai đương nhiên là vì nam chính. Trong truyện, nam chính luôn có thói quen đến sớm hơn khoảng nửa tiếng. Vậy nên cô đến sớm hơn thì sẽ có cơ hội gặp nam chính.

Tống Ngưng đi một vòng để xem xét đoàn làm phim.

Cô phải công nhận trường quay thật đẹp, rất có đầu tư. Và điều mà cô thích nhất là ở đây có trồng cây. Nơi này được trồng khá nhiều cây xanh làm cô cảm thấy khá dễ chịu. Màu xanh của cây tạo cảm giác tươi mát, có cây, không khí dường như cũng trong lành hơn.

* * *

Khoảng độ nửa tiếng sau, tiếng xe ô tô tắt máy. Hẳn là nam chính đã đến rồi đây.

Tống Ngưng cũng vì vậy mà bắt đầu diễn. Cô nhắm mắt lại, nhưng không phải để trở thành Hạ Kiều, mà là để cảm nhận.

Thực ra trong thời gian qua cô đã suy nghĩ kĩ rồi. Việc gì cô phải hạ thấp mình để làm một Hạ Kiều vô dụng kia chứ. Dù Hạ Kiều cô ta có đáng thương đi nữa thì cũng đâu phải việc của cô? Sao Tống Ngưng cô lại phải trở thành cô ta nhỉ?

Có lẽ là vì sự thương hại đi. Nhưng mà có điều, sự thương hại ấy đã hết hạn rồi.

Tuy nhiên, Hạ Kiều kia vẫn còn giá trị lợi dụng.

* * *

"I'm sitting here in the boring room. It just.."

Thanh âm nhí nhảnh, vui tươi vang lên. Tống Ngưng đang hát, chính là đang hát. Giọng hát cô tuy không được tính là hay nhưng ít nhất, nó có thể thu hút sự chú ý của một người. Chỉ cần như vậy thôi là đủ.

Khi bài hát kết thúc cũng là lúc một tiếng vỗ tay vang lên. Tống Ngưng giật mình quay ra sau, quay ra nơi phát ra tiếng vỗ tay. Là Trần Vũ sao?

Nghĩ đến đây, gương mặt Hạ Kiều có chút đỏ.

* * *

Cô hiện giờ không phải Tống Ngưng, mà là Hạ Kiều.

Cô cũng biết rõ, người mà cô phải công lược hiện tại chính là một ảnh đế. Mà muốn qua mặt được ảnh đế, khó lắm. Có thể anh ta sẽ nhận ra cô là đang diễn ngay.

Vì vậy, Hạ Kiều à, cô vẫn còn giá trị lợi dụng.

Cô không phải đang diễn Hạ Kiều mà là đang trở thành Hạ Kiều. Vì vậy, cô không hề diễn và đương nhiên không ai nghĩ rằng cô đang diễn. Nay cả ảnh đế cũng không ngoại lệ.

* * *

"Là.. là anh sao ảnh đế?"

Hạ Kiều khẽ hỏi, trên mặt vẫn còn vương vấn chút sắc hồng.

"Gọi Trần Vũ đi, dù gì chúng ta cũng đóng chung với nhau mà."

"Nhưng mà đóng chung có một ngày."

"Thì cứ gọi đi, cho thuận tiện."

"Vâng, vậy.. vậy Trần Vũ, sao hôm nay anh đến sớm thế?"

"Không phải em cũng đến sớm sao?"

"Thì tại vì hôm nay là ngày đầu tiên em đến đoàn làm phim nên là.."

"Phì. Không cần phải ngại vậy đâu, em cứ nói chuyện tự nhiên lên."

"Vâ.. âng."

"Mà em đóng vai Vương Điệp đúng không?"

"Vâng."

* * *

Nửa tiếng trôi qua..

Hạ Kiều đã trở lại là một Tống Ngưng.

Bởi vì Tống Ngưng sắp phải diễn, mà cái diễn này, căn bản Hạ Kiều không làm nổi.

"Action."

"Hôm nay mình đã gặp được định mệnh của đời mình rồi. Anh ấy thật đẹp trai. Chỉ là so anh ấy ít cười quá vậy? Nhưng mà không sao, khi nào ở bên mình, mình sẽ khiến cho anh ấy cười nhiều hơn."

"Cắt. Qua."

* * *

"Cảnh tiếp theo là cảnh Vương Điệp tỏ tình với Trần Khải. Action."

Hôm nay Vương Điệp mặc một chiếc váy dài đến chân, trang điểm cẩn thận hơn người bình thường. Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà cô tỏ tình với người mà cô đã yêu thầm từ lâu.

"A Khải, ta thích ngươi."

Người con gái cố nói mấy câu mà cô đã chôn giấu trong lòng cô bao lâu nay. Cô nói nhanh như thể sợ nếu còn nói chậm hơn chút nữa, cô sẽ chôn giấu mấy lời này vào trong lòng suốt đời mất.

Ngay lúc này, có lẽ chỉ có trời mới biết cô đã cố gắng bao lâu mới nói ra được mấy lời đó. Gương mặt cô hiện giờ cũng đỏ như trái cà chua rồi.

Chỉ là, người bên cạnh cô, người được cô tỏ tình sao sắc mặt vẫn lạnh tanh vậy? Rốt cuộc là có chấp nhận hay không?

"Nhưng ta không thích ngươi."

Nói xong, người đàn ông bỏ đi, để lại người con gái một mình đứng đó cố kìm nén không cho nước mắt rơi ra.

"Cắt. Diễn rất tốt."

* * *

"Cảnh tiếp theo. Vương Điệp nhìn thấy Trần Khải tỏ tình với Minh nguyệt."

"Minh Nguyệt. Minh Nguyệt. Lại là Minh Nguyệt. Rốt cuộc cô ta có gì tốt chứ? Sao ai cũng yêu cô ta hết vậy."

Đến đây, Vương Điệp đã không thể nào kìm được nước mắt nữa rồi. Nhìn người mình yêu và người con gái khác bên nhau như vậy, một Vương Điệp yếu đuối làm sao có thể chịu được đây?

* * *
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 8: TG2.

"Cắt. Diễn rất tốt. Vai Vương Điệp của cô đã đóng máy."

"Vâng. Cảm ơn đạo diễn."

"Không có gì."

* * *

"Diễn tốt lắm."

Tống Ngưng ngẩng mặt lên nhìn, là nam chính. Thấy vậy, cô khẽ nhắm mắt lại, nhắm mắt để biến mình thành một Hạ Kiều. Biến thành Hạ Kiều trong chưa đầy một phút.

"Anh quá khen rồi. Vẫn còn kém lắm ạ." Hạ Kiều khẽ nở một nụ cười. Có lẽ do sáng nay nói chuyện nhiều với Trần Vũ rồi nên giờ cô cũng bớt ngượng, nói chuyện cũng tự nhiên hơn mấy phần.

"Không cần khiêm tốn. Số lần NG của em bằng không kia kìa."

"Hì. Chắc do ăn may thôi."

"Mà cho anh hỏi này?"

"Anh hỏi đi."

"Anh thấy với trình độ diễn xuất của em có thể diễn mấy vai chính kia mà, sao phải hạ mình để diễn vai quần chúng."

"Em cũng không rõ nữa, chắc là do em có một tình cảm đặc biệt gì đó với nhân vật" Trần Khải "đi." Thanh âm thiếu nữ lần nữa vang lên. Nhất là khi nhắc đến Trần Khải, thanh âm ấy lại dịu dàng đến lạ. Là do cô có một tình cảm đặc biệt với Trần Khải? Hay là, một tình cảm đặc biệt với người đóng Trần Khải?

"Tinh cảm đặc biệt với Trần Khải sao?"

Nghe thấy câu nói đầy ngạc nhiên của đối phương, Hạ Kiều cũng chỉ biết mỉm cười.

"Vâng. Trần Khải vì bị cả thế giới bỏ rơi mà sa ngã vào bóng tốt. Thực sự là đáng thương nhiều hơn đáng trách. Nhưng mà em lại không thể diễn Trần Khải được, vì em là con gái mà. Vậy nên em muốn trở thành người duy nhất còn yêu thương Trần Khải, dù chỉ là trong phim. Hơn nữa.."

"Hơn nữa?"

"Hì. Không có gì."

Hạ Kiều hơi gượng cười. Cô làm sao có thể nói rằng mình muốn nói lời yêu với người đóng Trần Khải, muốn mượn bộ phim này để bày tỏ tình cảm của mình, để tỏ tình với người mình thầm yêu?

Còn về phần Trần Vũ, ánh mắt anh lúc này đột nhiên vương vấn chút cảm xúc khó tả. Bởi vì đây là lần đầu tiên có người suy nghĩ giống anh.

Thật ra anh cũng giống như cô, đều có một tình cảm đặc biệt nào đó với nhân vật Trần Khải, dù không rõ lí do tại sao. Anh muốn diễn Trần Khải cũng vì lí do này. Anh không muốn ai, không một ai có thể lên tiếng phê phán hay bình luận không tốt Trần Khải. Và có lẽ cũng vì vậy mà nhân vật Trần Khải của anh tuy là một con người độc ác nhưng đôi mắt lúc nào cũng mang một màu sắc đau thương.

Sự đau thương của một con người bị cả thế giới bỏ rơi.

* * *

Sau cuộc nói chuyện đó, cô và nam chính đường ai nấy về.

Cô cũng không quên hỏi hệ thống về độ hảo cảm của nam chính. Và kết quả khá là bất ngờ.

"Độ hảo cảm nam chính với kí chủ: 40%."

Kết quả này nhiều hơn cô dự tính một chút.

Mà quả thật nam chính có một tình cảm đặc biệt với Trần Khải. Chỉ cần dựa vào con số hảo cảm 40% này thôi cũng đủ hiểu rồi. Nếu nói thẳng ra, 40% hảo cảm này của cô chẳng phải nhờ khả năng diễn xuất hay bất cứ thứ gì về cô mà đều là nhờ nhân vật "Trần Khải" kia.

Nhưng dù sao thì tăng được là tốt rồi, nhỉ?

* * *

Một tháng sau, cũng là ngày mà "Khúc thánh ca!" được khởi chiếu.

"Trần Khải" thì đương nhiên vẫn nhận được nhiều lời khen ngợi như thường. Dù sao thì cũng là ảnh đế đóng mà! Được khen ngợi thì cũng là điều đương nhiên.

Còn về phần cô, chắc là do vai cô diễn là vai "gần như" quần chúng nên cũng không được chú ý nhiều là mấy. Mà dù sao thì đây cũng không phải mục đích của cô. Mục đích của cô chỉ có một: Công lược nam chính.

Tuy nhiên..

"Bộ phim" Khúc thánh ca! "Này thực sự quá hay. Duyệt."

Hay đạt đến trình độ này, rất xứng đáng được cô xem. Đúng là không hổ danh bộ phim đã đưa sự nghiệp nam chính nên đỉnh cao. Dù quay lại lần hai mà lượt xem vẫn nhiều như vậy.

* * *

"Khúc thánh ca!" này do ai viết nên, có lẽ đến bây giờ vẫn còn là một ẩn số. Mà cho dù có là ai đi nữa thì cô cũng chẳng quan tâm lắm.

Cơ mà, cô phải công nhận, kịch bản này thật xứng với hai chữ "kiệt tác".

Câu truyện nói về tình yêu thì không hẳn là tình yêu, phiêu lưu cũng không hẳn là phiêu lưu. Đây chỉ là câu truyện về cuộc đời của hai kẻ bị mất đi tất cả. Cả hai kẻ đó đã từng là người thân của nhau, để rồi cuối cùng một kẻ phải tự tay giết đi kẻ còn lại.

Hai người, một là Trần Vũ, hai là Trần Khải. Trần Khải là anh, còn Trần Vũ là em. Cũng không rõ là vì lí do gì, kể từ khi mở mắt, vận mệnh của hai người đã thay đổi. Gia đình họ yêu thương nhất đã không còn, họ thì bị coi là quái vật vì đã tự tay giết chết cha mẹ. Có lẽ họ chính là hai con người bị thế giới bỏ rơi?

Cũng không rõ, chỉ là trong hai con người ấy, có một người đã nghe được một "khúc thánh ca", một câu hát thần kì đã làm thay đổi cả một cuộc đời bất hạnh.

"Con người sinh ra ai cũng xứng đáng được hạnh phúc.

Và cậu cũng thế.

Nếu cậu bị cả thế giới bỏ rơi, tôi sẽ là thế giới của cậu. Và tôi chắc chắn sẽ không bỏ rơi cậu.

Chắc chắn."

Câu hát đó không ai khác chính là câu hát của nữ chính Minh Nguyệt. Cô ấy hát trong vô thức mà không hề hay biết rằng, kể từ giây phút đó, tại ngôi chùa thiêng liêng ấy, số phận của một con người đã được thay đổi.

Trần Vũ đã luôn tin rằng, anh không hề bị thế giới bỏ rơi, mà chỉ là, mà chỉ là thế giới của anh chưa đến gặp anh mà thôi.

Anh tin là như vậy.

Và Minh Nguyệt chính là thế giới của anh.

Kể từ đây, số phận đã thay đổi. Một đứa trẻ ngây thơ tin vào một câu hát. Câu hát đã thay đổi số phận của cả cuộc đời cậu sau này.

* * *

Còn về phần Trần Khải, anh ở lại làng, chịu những lời dèm pha, chỉ trích, và tại nơi này, anh cũng đã nghe được, một "khúc thánh ca"

"Cầu xin thượng đế hãy phù hộ cho chúng con

Cầu xin thượng đế hãy đưa hai con quỷ trong làng về đúng nơi của nó."

Và từ đây, số phận thay đổi.

* * *

Hai con người, cùng nhau về ngoại hình, tính cách, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng lại chỉ vì hai câu nói đã tạo thành hai cuộc đời hoàn toàn trái ngược.

Trần Vũ vì tin tưởng rằng Minh Nguyệt là thế giới của anh, anh luôn luôn lương thiện như cái tuổi còn bé. Anh không muốn một ngày nào đó, vì nhìn thấy anh làm chuyện xấu, thế giới của anh sẽ bỏ anh, sẽ không cần anh.

Trần Khải vì tin vào lời của một người trừ tà, anh đã trở thành một ơn quỷ thực sự, một con quỷ đúng với câu nói ấy.

Chỉ là, cho đến cuối cùng, vẫn không thay đổi, cái thiện luôn thắng cái ác. Trần Khải đã chết dưới tay Trần Vũ.

Hai con người, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng chết không cùng năm cùng tháng cùng ngày.

Một người chết trong sự phỉ nhổ, còn một người

Chết trong vinh quang.

* * *

Lời nói có thể cứu một cuộc đời cũng có thể giết chết một đời người.

Câu nói này quả thực rất đúng.

* * *

Tuyệt vời.

Tống Ngưng cô sẽ ghi nhớ cốt truyện này thật rõ.

Khi về thế giới thật cô nhất định sẽ viết lại câu truyện này.

Ừm. Lúc đó chắc chắn cô sẽ trở thành một biên kịch nổi tiếng.

* * *

Tống Ngưng quả thật là một kẻ cơ hội.

Nhưng mà, cơ hội đã đến tay, ai lại nỡ lòng nào mà thả ra chứ? Phải không?

* * *
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 9: TG2.

Một tháng kể từ ngày "Khúc thánh ca!" được khởi chiếu.

Không khí dần trở nên ấm hơn, những chồi non trên những cành cây khẳng khiu kia giờ cũng đã lớn lên đáng kể.

Một tháng, không quá ngắn cũng chẳng quá dài nhưng đã đủ để thay đổi thật nhiều thứ.

Chỉ là, Tống Ngưng cô vẫn vậy, vẫn sống với trái tim vô cảm, sống trong bóng tối.

* * *

"Ồ, kịch bản này được nè. Hơn nữa nam chính cũng sẽ tham gia."

"Vậy thì chẳng phải mình cũng nên góp vui một chút hay sao?"

Tống Ngưng vừa nói vừa nở một nụ cười. Thật quỷ dị.

Kịch bản "Nhan." của đạo diễn Từ Lâm kể về cuộc đời của một cô gái tên Nhan, một cô gái dành cả đời để sống trong hận thù. Cô vào cung là để trả thù cho chị gái. Vốn định sẵn lúc đầu sẽ đặt mục tiêu trả thù lên trên hết, chỉ là không ngờ, ngay ở trong cung đầy mưu thâm kế độc này vẫn còn người tốt với cô, chỉ một mình bà ấy. Tiếc là, ngay vừa khi trả thù xong cũng là lúc bà ấy đã ra đi, mãi mãi. Mà nguyên nhân ra đi này cũng liên quan đến kế hoạch báo thù của cô. Bị sốc khi hai người mình yêu thương nhất đã ra đi, cô lại sa vào hận thù.

Cuộc đời của một con người đầy hận thù đôi khi cũng thật khổ tâm. Lúc nào cũng phải sống trong những suy nghĩ tiêu cực, lúc nào cũng phải mưu mô tính kế. Nhưng dù sao thì vẫn có một điều không bao giờ thay đổi, Lãnh Thần nhan chính là nữ chính của kịch bản, và cô ấy chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc bên nam chính của mình.

Happy endding.

* * *

Và trong kịch bản này, mục tiêu của cô chính là nhân vật Diệp Lan. Lại là một vai phản diện.

Mục tiêu của cô thì đương nhiên vẫn không thay đổi: Công lược nam chính. Nhưng có lẽ lần này cô nên tập trung vào sự nghiệp của mình nữa nhỉ?

Tống Ngưng cô sẽ nối bước theo nam chính, sẽ trở thành một nhân vật phản diện, tuy nhiên sẽ là một vai phản diện đặc biệt, một vai phản diện lấn át cả vai chính.

* * *

"Xin chào, hôm nay em đến thử vai Diệp Lan."

"Ừ. Diệp Lan tức tối vì kế hoạch không thành. Cô sẽ diễn cảnh Diệp Lan cùng một phi tần đang bàn kế hoạch tiếp theo."

Nghe đến đây, Tống ngưng lại nhắm mắt. Vẫn là cái nhắm mắt quen thuộc.

Từ giờ trở đi, cô chính là Diệp Lan.

* * *

Diệp Lan mở mắt. Ánh mắt cô hiện giờ đang chứa đầy lửa giận dữ. Giận dữ đến tột cùng.

"Chỉ là là một con cẩu nô tài mà cũng dám xấc náo với bổn cung. Loạn hết rồi."

"Quý phi hà tất gì phải tức giận làm tổn hại đến cơ thể. Ả ta cũng chỉ là một nô tì, cần gì phải để mắt tới. Điều cần để mắt tới lúc này chính là Du quý nhân kia kìa."

"Ha. Chỉ là một thứ chết nhát đến một con chó cũng sợ, bổn cung cần để mắt tới?"

Diệp Lan đưa ánh mắt nhìn về phía người đối diện. Vẫn là ánh mắt giận dữ ấy như muốn giết người ấy. Một chút cũng không dịu lại.

"Đúng vậy. Du quý nhân, ả đàn bà đó không đáng để mắt đến, nhưng mà quý phi nên nhớ, đứa con trong bụng nàng ta thì đáng, rất đáng để mắt."

Diệp Lan khi nghe đến đây có chút khựng lại, nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, cô lại nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ. Cô vừa nhìn chằm chằm vừa tiến về phía đối phương.

"Lệnh tần. Bổn cung thấy ngươi liên tục khích bát bổn cung để mắt tới Du quý nhân. Rốt cuộc là ngươi nghĩ cho ta hay là nghĩ cho đứa con trong bụng ngươi vây?"

"Cắt. Diễn rất tốt."

Tống Ngưng chợt tỉnh. Diễn tốt sao? Hình như đây là lần đầu tiên cô được đạo diên khen thì phải?

Cảm giác được khen như vầy, hình như cũng không tệ. Chỉ là, diễn tốt? Điều này là đương nhiên. Kĩ năng diễn xuất chính là thứ mà hiện giờ cô tự tin nhất mà.

Nhưng mà diễn tốt không có nghĩa là được nhận. Không nên vui mừng quá sớm.

* * *

Tối.

Trong căn nhà nhỏ, Tống Ngưng đang nằm thư giãn.

Vừa mới nãy thôi, cô đã được nhận một cuộc điện thoại. Vai Diệp Lan đã thuộc về cô. Đúng như mong đợi.

"Hệ thống."

Tống Ngưng khẽ lên tiếng. Thanh âm lạnh lẽo đến thấu xương.

"Kí chủ có gì cần sai bảo?"

"Hảo cảm của nam chính?"

"Vâng. Hảo cảm của nam chính hiện giờ: 50%."

"Ừ."

* * *

Tống Ngưng khá hài lòng với kết quả này. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt. Hàng lông mi dài cứ thế rũ xuống.

Quãng thời gian qua nghiên cứu cách công lược mết rồi, giờ cô muốn nghỉ ngơi một chút.

Kế hoạch công lược cũng lập xong hết rồi. Giờ chỉ còn thực hiện nữa là xong.

Cũng may là tính cách của nam chính khá thuận lợi cho quá trình công lược. Dù là một ảnh đế nhưng anh ta vẫn thử vai như những người bình thường, nên mới có thể nhìn thấy được kĩ năng diễn xuất của cô. Không thì cũng chẳng có cơ hội đạt hảo cảm.

Và có lẽ trong quá trình hợp tác độ hảo cảm sẽ còn tăng lên nữa.

* * *

Thành thật mà nói thì bộ tiểu thuyết này ở thế giới của cô là một trong những tiểu thuyết được bạn đọc đón nhận nồng nhiệt nhất. Mà cũng phải thôi, bộ này khác so với những bộ cùng thời. Nội dung của nó rất mới mẻ, cũng không kém phần ngọt ngào và hài hước, hơn nữa tính logic cũng rất cao. Nam chính không phải kiểu giàu có hay tổng tài bá đạo gì. Anh ta chỉ là một con người hết sức bình thường, có chăng thì hơn người khác ở vẻ ngoài một chút. Và điều quan trọng là anh ta có một niềm đam mê mãnh liệt với diễn xuất.

Nữ chính cũng vây. Không xinh đẹp, không tài hoa. Cô ấy cũng chỉ là một người quản lí bình thường mà thôi. Tuy nhiên, định mệnh lại đưa đẩy hai người đến với nhau. Họ cùng nhau cố gắng, cùng nhau vươn lên đến đỉnh cao. Họ cùng nhau chia sẻ những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống. Nhờ những tháng ngày gắn bó như thế mà họ đã hiểu nhau hơn, yêu nhau hơn.

Đúng như Tống Ngưng đã nói, tình yêu của họ không phải kiểu sét đánh, cũng không phải từ ân nhân chuyển thành yêu mà là kiểu mưa dần thấm lâu. Họ ở bên nhau, gắn bó với nhau, hiểu nhau rồi mới chuyển thành yêu nhau. Tình cảm ấy, chẩm mà chắc. Đó cũng là lí do mà trong truyện, họ chưa một lần bất hòa. Bởi vì đơn giản tình cảm ấy không một ai có thể chia cắt được.

Một người con trai dịu dàng ấm áp với một người gái nghiêm túc, cũng rất hợp nhau đấy chứ?

Đúng không?

Nhưng mà kể từ khi Tống Ngưng cô xuất hiện, mọi thứ sẽ thay đổi.

Người con trai đầy dịu dàng ấm áp ấy, sẽ nhanh thôi, anh ta sẽ phải lòng một cô gái nhút nhát dễ thương.

Điều đó là chắc chắn.

Nghĩ thế Tống Ngưng khẽ nở một nụ cười.

"Nam chính à, nếu ngươi càng dịu dàng ấm áp thì hành trình công lược của ta sẽ càng dễ dàng hơn thôi."

* * *
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 10: TG2.

Sáng. Những tia nắng ấm áp lọt qua khe cửa sổ khẽ chiếu vào gương mặt người con gái đang say giấc.

Dường như cảm nhận được ánh sáng, cảm nhận được tia ấm áp, người con gái ấy khẽ tỉnh dậy, bước xuống giường mà gương mặt vẫn còn ngái ngủ.

Mà cũng chịu thôi. Tại vì hôm nay đúng 6.00 là cô phải có mặt ở đoàn phim rồi.

Với tư cách là một trong những vai chính của "Nhan.", cô buộc phải có mặt ở buổi họp báo khai máy.

Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn là một vai phụ mờ nhạt ít đất diễn nữa. Nên có vẻ những tháng ngày bận rộn cũng sắp bắt đầu rồi đây.

* * *

"Xin chào mừng mọi người đã đến buổi họp báo này."

"Như mọi người đã biết thì đây chính là buổi họp báo khai máy cho đứa con tinh thần của tôi," Nhan "."

"Và mọi người thấy đấy, đứng trước mặt mọi người là các diễn viên chính của bộ phim này."

* * *

Cứ như vậy, buổi họp báo đã diễn ra tốt đẹp.

Tên tuổi của cô cũng được biết đến nhiều hơn. Thì dù sao cũng là một trong các diễn viên chính của "Nhan." mà.

Cái tên "Hạ Kiều" từ vô danh liền trở nên nổi tiếng.

Còn Tống Ngưng, mãi mãi chỉ là cái bóng sau lưng Hạ Kiều, mãi mãi chỉ là cái tên vô danh mà thôi.

Mãi mãi.

"Thôi không nghĩ nữa. Ngủ sớm dậy sớm để mai còn đến đoàn phim."

Nghĩ vậy, Tống Ngưng khẽ nhắm mắt lại. Nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ.

* * *

4.30 phút, khi trời vẫn còn vương vấn chút sắc đêm như luyến tiếc thì bóng hình người con gái đã ở đó từ lúc nào.

Bởi vì kể từ hôm nay trở đi, cô sẽ phải tập thói quen dây sớm.

"Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày bận rộn đây. Hầy."

"Hạo Phong à, em nhớ anh quá."

"Nếu anh còn sống thì tốt rồi. Em sẽ không.. sẽ không còn phải một mình như vầy nữa."

Thanh âm người con gái khẽ vang lên. Một thanh âm thật buồn. Cô nhớ Hạo Phong của cô quá. Nhớ rất nhiều.

"Hầy. Mình lại yếu đuối nữa rồi."

Lại mềm yếu, lại trở về cái dạng yếu đuối mà cô ghét này. Chính vì cái sự mềm yếu của bản thân mà Tiểu Xuân đã không còn. Ha. Bây giờ cô lấy tư cách gì mà yếu đuối đây?

"Hạo Phong à, có lẽ đây là lần cuối cùng em nói chuyện với anh, gọi anh như vậy."

"Bởi vì mỗi lần nói chuyện với anh, ngay cả khi bất giác nhớ tới anh, em lại trở nên mềm yếu."

"Và em ghét phải trở về cái dạng yếu đuối này. Rất ghét."

"Vậy nên từ giờ em sẽ không nhớ tới anh nữa đâu. Và lần này sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng em nói chuyện với anh."

"Mà nói chuyện với anh vô vị thật đấy, nói mãi rồi mà chẳng hồi đáp lại câu nào."

"Em nhớ anh đã từng hỏi rằng em có tin rằng thiên đường tồn tại không, và em đã trả lời là có."

"Anh biết không, những lời lúc đó thật ra là nói dối hết đó. Em nói vậy chỉ để công lược anh thôi. Anh có giận em không?"

"Nhưng mà anh không biết đâu, nếu có thể, em rất muốn thiên đường có tồn tại. Bởi vì nếu nó tồn tại, một người ấm áp như anh chắc chắn sẽ được len thiên đường. Chắc chắn."

"Nhưng đó chỉ là ước muốn viển vông thôi đúng không?"

"Bởi vì nếu thiên đường thật sự tồn tại, em sẽ không phải đau khổ, và em cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp một thiên thần như là anh."

"Thực sự em rất muốn nói với anh một câu mà chưa có cơ hội, nói đúng hơn là chưa có đủ can đảm để nói."

"Gặp được anh, em rất vui."

"Gặp được anh, cũng là điều may mắn nhất mà em có được."

"Còn bây giờ, tạm biệt."

Thanh âm người con gái một lần nữa vang lên. Nhưng lần này, không phải mang vẻ đau thương như trước nữa mà trở nên thật lạnh lùng, băng lãnh.

Là cô đã cố gồng mình để trở nên lạnh lùng như vậy sao?

Câu trả lời chỉ có cô mới biết.

"Những giọt nước mắt yếu đuối này, tạm biệt."

"Và tốt nhất là đừng nên xuất hiện thêm lần nào nữa."

Tống Ngưng vừa nói vừa đưa tay lên quệt đi những giọt nước mắt còn vương trên khoé mắt.

"Tiểu Xuân, Hạo Phong, hai người yên tâm. Tôi sẽ sống tốt, sống thật hạnh phúc."

* * *

"Công nhận nguyên chủ cũng không đến nỗi nào. Rất xinh."

Tống Ngưng vừa chải tóc vừa cảm thán. Quả thật, dù chỉ là nhân vật quần chúng nhưng nhan sắc của nguyên chủ phải sánh với các ngôi sao hạng A ý chứ. Mà cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì dù sao thì nguyên chủ cũng là nhị tiểu thư của Hạ gia, là con ruột của Hạ Thiên, gia chủ của Hạ gia nên ít nhiều gì cũng phải được thừa hưởng "một chút gen vượt trội" của ông ta.

Với nhan sắc này, quá trình công lược nam chính chắc chắn sẽ dễ hơn vài phần, cho dù nam chính có là người không coi trọng ngoại hình đi nữa.

Nhưng dù sao so với bình thường hay xấu xí, xinh đẹp vẫn tốt hơn.

* * *

Chải đầu xong, Tống Ngưng đứng dậy chuẩn bị đi đến đoàn làm phim.

Kế hoạch cũng giống như lần trước, đến sớm để có cơ hội nói chuyện cùng nam chính. Nhưng lần này có lẽ nên muộn hơn nam chính vài phút.

Bây giờ là 6.00 đúng, đi bộ đến đấy mất khoảng 40 phút. Vẫn kịp, vẫn có cơ hội gặp nam chính.

Nghĩ vậy, Tống Ngưng đi đến đoàn phim luôn.

* * *

"Hôm nay sẽ là một cách công lược hoàn toàn mới." Tống Ngưng nở một nụ cười quỷ dị.

Một cách công lược mới, hơn nữa, là công lược với đúng tính cách thật của mình.

* * *

40 phút sau, Tống Ngưng đã có mặt ở đoàn làm phim, đúng như dự tính.

Cô khẽ đảo mắt một vòng tìm kiếm hình bóng của nam chính. Có vẻ anh ta đang đi một vòng quanh đoàn làm phim.

Thấy vậy, Tống Ngưng liền đi về phía ngược lại. Đến gắng một gốc cây, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, nhắm đôi mắt lại.

Cô cứ nhắm mắt như vậy. Một phút. Hai phút.. Mãi cho đến khi một giọng nói vang lên.

"Hạ Kiều. Hạ Kiều. Hạ Kiều."

Nghe đến đây, Tống Ngưng khẽ nhíu mày. Đâu cần phải gọi lắm thế làm gì?

"Ồn quá." Thanh âm trong trẻo khẽ vang lên. Nhưng sao thanh âm này lại lạnh lùng đến vây?

"À. Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh không nên làm phiền em nghỉ ngơi như vậy." Trần Vũ lúc đầu thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cách cư xử của cô như vậy, nhưng một giây sau, sự ngạc nhiên ấy biến mất, thay vào đó là sự hối lỗi.

"Nếu anh đã biết là tôi đang nghỉ ngơi như vậy thì lúc đầu đừng nên làm phiền chứ?"

"Hì. Anh xin lỗi. Nhưng mà Hạ Kiều, sao hôm nay em lạ vậy?"

Đôi mắt Tống Ngưng hơi nheo lại như đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

"Mà hình như anh là Trần Vũ đúng không?"

Trần Vũ khi nghe vậy thì đôi mắt không giấu nổi ngạc nhiên.

"Hạ Kiều, rốt cuộc thì hôm nay em bị làm sao vậy?"

"Ồn quá. Tóm lại là anh có phải Trần Vũ không?"

"Ừ thì đúng nhưng mà.."

"Ồ. Đúng là ảnh đế Trần Vũ rồi. Nhưng nhìn kĩ lại thì cũng bình thường thôi. Sao con bé kia lại sứ u mê anh thi nhỉ? Hay là do sự việc lần đó?"

Trần Vũ lúc này càng nghe càng rối lão. Con bé kia? U mê anh? Sự việc lần đó? Rốt cuộc là cái khỉ gì a?

"Hạ Kiều, rốt cuộc thì em bị làm sao vậy?"

"Đã nói là ồn. Hơn nữa, tôi không phải con bé ngốc kia. Tôi là Tống Ngưng. Đừng gọi tôi bằng cái tên của con bé kia."

"Khoan đã Hạ Kiều, em đang nói linh tinh cái gì vậy? Tống Ngưng là ai?"

"Ha. Đúng là nực cười mà. Cùng là một người mà kẻ thì được sống thoải mái, kẻ thì luôn phải sống trong bóng tối. Còn anh, nghe cho kĩ đây, tên tôi là Tống Ngưng, không phải Hạ Kiều. Nên đừng gọi tôi bằng cái tên của con bé vô dụng đó."

"Nhìn cái mặt anh kìa. Đúng là ngu ngốc. Tôi nói đến vậy rồi mà anh còn chưa hiểu. Tôi chính là nhân cách thứ hai của Hạ Kiều. Kẻ luôn phải sống trong bóng tối, chính là tôi."

"Nhân cách thứ hai của Hạ Kiều?" Trần Vũ mãi mới load được kịp những gì mình vừa nghe. Anh hỏi lại, ngạc nhiên không tin nổi những gì mình vừa nghe.

"Vẫn chưa hiểu hả? Hay là không tin được. Nhưng tôi cũng chẳng mượn anh phải tin. Còn giờ thì phắn ra cho tôi ngủ."
 
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 11: TG2.

"Sao anh còn chưa đi?" Tống Ngưng lạnh giọng.

"Nếu cô thực sự là nhân cách thứ hai của Hạ Kiều, vậy Hạ Kiều bây giờ đang ở đâu?"

"Ở trong tâm trí tôi chứ ở đâu? Hỏi ngu."

"Vậy là em ấy không sao?"

"Ừ. Không sao. Có tôi thì nó có chuyện gì được chứ? Hơn nữa, anh mà không đi thì không sao cũng thành có sao đấy."

Trần Vũ đang định đi thì hơi khựng lại.

"Tại sao tôi không đi lại thành có sao?"

"Hầy. Sao anh dai như đỉa thế nhỉ? Vậy để tôi nói cho anh nghe. Hôm Qua, Vì Háo Hức, nên con nhỏ đó đã đọc kịch bản đến một giờ đêm đấy. Sáng nay đến khi không dậy nổi thì lại dừa hết cho tôi. Anh có biết là tôi mệt lắm rồi không? Nên làm ơn đi đi, đi đi để tôi còn chợp mắt cái đã. Nha. Coi như là tôi cầu xin anh đó."

Trần Vũ nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm. Hạ Kiều không sao, vậy là tốt rồi.

* * *

Tuy nhiên..

Chưa đầy 15 phút sau..

"Các diễn viên chuẩn bị vào vị trí."

Tống Ngưng dùng đôi mắt ai oán nhìn Trần Vũ. Vì mải nói chuyện với anh ta nên thời gian ngủ của cô đã mất hết rồi.

Còn Trần Vũ khi nhìn thấy ánh mắt của cô như vậy thì chỉ biết cười trừ. Xem ra nhân cách thứ hai của Hạ Kiều này, không có mấy thiện cảm với anh thì phải.

* * *

"Cảnh Cao hoàng hậu.."

"Cắt. Tốt."

"Tiếp theo, cảnh Cao hoàng hậu, hoàng thượng, và Diệp Lan ở buổi tuyển tú."

"Action."

"Đại tiểu thư phủ Liên gia, Liên Hạ."

"Một ngày chắc ngươi phải ăn đến năm bữa đấy nhỉ?"

Thấy sắc mặt của Liên Hạ vẫn ngơ ngác như vậy, Diệp Lan bổ sung thêm, trong giọng nói tỏ rõ phần khinh miệt.

"Ngu ngốc. Hoàng thượng là chê ngươi béo đấy."

"Cắt. Diễn rất tốt."

* * *

Tống Ngưng khi nghe thấy từ cắt kia thì lòng vui thêm mấy phần. Thật sự là quá mệt rồi. Hôm qua vì để diễn cho tốt mà cô phải thức cả đêm luôn đấy. Dù là trước mặt nam chính là đang diễn nhưng để cho thêm phần chân thật mà cô đã thức trắng thật luôn.

Cái này liệu có gọi là phim giả sự việc thật không nhỉ?

Mà kệ đi, thật hay giả cũng được. Giờ phải tranh thủ chợp mắt cái đã.

* * *

Về phần Trần Vũ, khi diễn xong chẳng hiểu vì lí do gì mà đôi mắt anh không tự chủ được mà hướng về phía người con gái đang mệt mọi nhắm mắt kia. Xem ra là mệt thật rồi.

Hầy. Suy cho cùng cũng tại anh cả. Tốt hơn hết là không nên làm phiền người ta nghỉ ngơi.

Nhưng mà anh phải công nhận một điều. Bất kể là Hạ Kiều hay Tống Ngưng, tràn đầy năng lượng hay mệt mỏi, nếu xét về khoản diễn xuất, cô không bao giờ khiến người ta thất vọng.

Dù mệt thì vẫn cố diễn cho tốt phần mình. Nghĩ đến đây, trong một khoảnh khắc, anh lại nhớ về mình lúc còn bắt đầu sự nghiệp. Cũng giống như cô vậy, anh luôn cố gắng hoàn thành các vai diễn của mình một cách tốt nhất có thể.

Và trong bất giác, trên gương mặt anh nở một nụ cười. Không ôn nhu, dịu dàng, càng không phải dành cho người mà mình yêu nhưng lại ấm áp đến lạ.

Phải chăng ngay lúc này độ hảo cảm của anh cũng tăng lên mấy phần?

Ai biết.

* * *

"Cắt. Diễn rất tốt."

"Cả cô nữa Hạ Kiều, cô diễn tốt hơn tôi tưởng đó. Số lần NG bằng không. Thật đáng kinh ngạc."

"Cảm ơn đạo diễn."

"Không có gì. Mà tôi thấy cô mệt mỏi lắm rồi đấy. Cô có thể về được rồi, dù gì thì phân cảnh của Diệp Lan cũng hết rồi."

Nghe thấy lời này, Tống Ngưng mừng như bắt được vàng. Cô quả thực đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Quả thực là hạnh phúc quá đi. Hạnh phúc đến nỗi, trên gương mặt mệt mọi kia bất giác nở một nụ cười rạng rỡ, dù có vài phần ngốc nghếch.

* * *

7.00 tối.

Tại nhà.

Sau khi ăn cùng làm một vài việc lặt vặt, Tống Ngưng đã có mặt trên chiếc giường thân yêu, đôi mắt nặng trĩu từ sáng đến giờ đã có thể yên tâm nhắm lại, khuôn mặt mang đầy sự thỏa mãn. Cuối cùng cô đã có thể về nhà rồi. Hôm nay nhất định phải ngủ bù, bù cho cả phần hôm qua.

Mịa nó thật chứ, số lần NG của cô đã bằng không rồi mà quay vẫn lâu như vậy. Đến tận 6.00.

Quả thật là mệt chết cô rồi.

Nhưng trước khi ngủ vẫn nên biết được thành quả hôm nay của mình đã chứ nhỉ?

"Hệ thống. Độ hảo cảm nam chính?"

"Vâng. Độ hảo cảm nam chính hiện 65%."

"Ừ. Ngươi đi được rồi."

* * *

65%? Tăng có 15%? Hơi ít nhỉ?

Nhưng mà không sao. Thời gian vẫn còn dài.

Mà ngày mai nên gặp nam chính với thân phận Hạ Kiều hay Tống Ngưng nhỉ?

Có lẽ nên là Hạ Kiều.

Ừm. Nói sao đây ta. Đúng là trên thế giới này có bệnh đa nhân cách thật nhưng tuỳ tiện tin một người có đa nhân cách, có phải nam chính này quá ngốc rồi hay không?

Nhưng mà ngốc vậy mới dễ thương, nhỉ?

* * *

Vậy là, sáng hôm sau Tống Ngưng đến đoàn phim với thân phận Hạ Kiều.

Như lần đầu tiên gặp nam chính vậy, cô đến sớm hơn nam chính. Bởi vì nếu đến sau mà bắt chuyện thì không giống với tính cách của Hạ Kiều, mà cứ im lặng thì.. rất phí công dậy sớm đến sớm. Nên cách tốt nhất là cứ đến trước nam chính, chờ nam chính bắt chuyện với mình.

Khoảng độ vài phút sau, tiếng động cơ ô tô vang lên. Chắc là nam chính rồi.

Nghĩ vậy, Tống Ngưng nhắm mắt lại. Cô chính là Hạ Kiều.

"Hạ Kiều."

"Hả?" Hạ Kiều vôi quay lưng ra đằng sau. Là Trần Vũ.

"Ảnh đế?"

Nghe đến đây, Trần Vũ chợt khựng lại. Đôi mắt ngây thơ này, chất giọng ngọt ngào này, hơn nữa còn gọi anh là ảnh đế. Đây chính xác là Hạ Kiều rồi.

"Em không sao chứ?"

"Không sao? Em bị làm sao sao?"

"À, không có gì." Trần Vũ vội đáp. Xem ra đến chính Hạ Kiều cũng không biết là mình có nhân cách thứ hai. Vậy có khi cũng tốt.

* * *
 
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 12: TG2.

Quả thật trên đời này có nhiều thứ không biết vẫn tốt hơn. Biết rồi lại lo lắng, lại sợ hãi. Nên tốt nhất vẫn là không biết, vẫn là nên một Hạ Kiều ngây thơ có vài phần nhút nhát.

"Mà sao anh để ý lúc nào em cũng chọn diễn vai phản diện hay vai quần chúng vậy?"

"Về chuyện đó hả. Nói thật thì em cũng không rõ nữa. Chắc là cảm thấy thương họ đi. Sinh ra đã là một nhân vật phản diện, họ không được quyết định cuộc đời mình và cuối cùng phải nhận một cái chết thảm. Thật sự rất tội nghiệp."

"Nhưng dù sao cũng chỉ là một nhân vật thôi mà."

"Thì đó, vậy nên em mới nói là không rõ. Đơn giản chỉ là muốn thôi. Không phải anh cũng vậy sao? Trong" Khúc thánh ca. ", nhân vật mà anh diễn luôn là Trần Khải chứ không phải là Trần Vũ."

"Ừ."

"Hơn nữa, em thấy nhân vật Diệp Lan này rất đáng yêu."

"Đáng yêu?"

"Phải. Nhất là cái đoạn mà cô ấy nói chuyện với Chi Lan ấy. Hứ! Ta thấy còn không bằng rau hẹ. Rau hẹ ít ra còn ăn được."

"Hì. Em diễn cũng giống thật đó."

"Vâng."

* * *

Buổi quay phim cứ như vậy diễn ra. Cũng chẳng có gì đặc biệt cho lắm.

"Cảnh tiếp theo. Diệp Lan cùng Chi Lan nói chuyện phiếm. Hạ Kiều và Vệ Nghi, hai cô chuẩn bị đi."

"Action."

Mở đầu là cảnh Diệp Lan đang ngồi vẽ gì đó rất chăm chú. Nhưng chỉ tầm một phút sau, cô ta vo nát bức tranh mình vừa kì công vẽ, vứt vào thùng rác bên cạnh. Thấy vậy, Chi Lan cũng ngạc nhiên hỏi.

"Quý phi, sao người lại vứt bức tranh này đi. Nô tì thấy nó rất đẹp mà."

"Hừ. Đẹp cái nỗi gì. Nhìn chẳng khác gì rau hẹ." Diệp Lan dùng vẻ mặt hờn dỗi nhìn người bên cạnh.

"Nhưng mà Quý phi, đây là loài hoa mà Hiền phi thích nhất đó. Hoa mộc lan, tượng trưng cho người quân tử."

"Hứ. Ta nghĩ lại rồi. Thứ này còn không bằng rau hẹ. Rau hẹ ít ra còn ăn được."

"Cắt. Tốt."

* * *

"Diễn tốt lắm."

Tống Ngưng đang ngồi nghỉ thì có cảm giác cái gì lành lạnh áp vào má mình. Thì ra là ảnh đế, anh ta đưa nước cho cô.

"Vâng. Em cảm ơn."

"Có gì đâu. Mà bây giờ thì anh hiểu tại sao em lại chọn vai diễn Diệp Lan rồi."

"Đúng vậy đó. Anh thấy chưa. Người có thể thốt lên câu nói như vậy làm sao là người xấu được. Chắc chắn là Diệp Lan có nỗi khổ gì thôi."

"Ừ. Là người tốt."

Trần Vũ nghe vậy thì chỉ biết cười trừ. Công nhận cách đánh giá người tốt của cô gái này lạ thật.

* * *

Tối.

Vẫn như mọi khi, Tống Ngưng thong thả nằm trên giường, ung dung mở miệng.

"Hệ thống. Hảo cảm nam chính."

"Vâng. Hảo cảm nam chính hiện giờ: 75%."

"Ừ. Được rồi. Ngươi đi đi."

Được có 10% thôi à? Không sao, cô vẫn còn con át chủ bài. Không vội.

"Mà hệ thống?"

"Kí chủ có gì cần sai bảo?"

"Nam chính ưu tú vậy mà sao ta không thấy ai bám dính hết?"

"À, vì đây là thế giới đầu, được thiết lập dễ dàng cho người chơi mà. Không có tình địch, cũng không có vai ác cản trở kí chủ."

"Nghĩa là những thế giới sau khả năng sẽ có?"

"Cái này thì.."

"Thôi ta biết rồi, ngươi đi đi."

"Vâng."

* * *

"Nam chính à, sáng nay, ta nhất định sẽ khiến ngươi yêu ta."

* * *

"Trần Vũ."

Tống Ngưng lạnh lùng lên tiếng. Không to nhưng đủ chắc chắn rằng người kia có thể nghe thấy.

"Hạ Kiều. Có gì.."

Trần Vũ sau khi nghe thấy thanh âm quen thuộc kia trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm vui khó tả. Là thanh âm của Hạ Kiều. Vẫn là thanh âm trong trẻo ấy, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhưng vừa quay người lại thì anh bỗng nhận ra một sự khác lạ rõ rệt. Vẫn là con người ấy nhưng dáng vẻ băng lãnh này, giọng nói lạnh lùng vừa nãy. Đây đâu phải là Hạ Kiều?

"Cô.. có phải Hạ Kiều không?" Trần Vũ nghi hoặc hỏi.

"Không. Tôi là Tống Ngưng. Và tôi có chuyện muốn nói với anh, không biết anh có rảnh không?"

"Là chuyện gì?"

"Nhanh lắm. Tầm hai phút thôi. Sẽ không tốn nhiều thời gian của anh."

"Ừ."

"Tôi vào thẳng vấn đề luôn. Hạ Kiều con bé đó thích, à không, phải nói chính xác là yêu anh. Vậy nên tốt nhất nếu anh không đáp lại tình cảm cho nó được thì lạnh nhạt với nó một chút. Đừng có suốt ngày nói chuyện với nó như vậy làm nó ôm mộng tưởng. Đến khi ấy buông bỏ sẽ rất khó." Tống Ngưng nói liền một mạch mà không để ý tới sắc mặt người bên cạnh. Thanh âm cô, vẫn lạnh lùng như vậy. Một chút dịu dàng ấm áp cũng không có.

"Yêu tôi? Sao có thể?" Trần Vũ đưa ánh mắt có phần khó tin về phía người bên cạnh. Hạ Kiều yêu anh? Thật hay giả vậy? Nhưng sao khi nghe điều này anh lại cảm thấy hơi vui nhỉ?

"Sao lại không thể?"

"Thì tại vì.."

"Tại vì sao? Không nói được à? Hầy. Con bé ngốc đó đơn phương anh hơn mười năm rồi nhưng lại không đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình. Nên anh có thương nó thì dứt khoát với nó một chút."

"Nhưng tại sao lại yêu tôi chứ? Tôi.."

"Cái đấy thì anh cần biết để làm gì? Biết rồi thì cũng có đáp lại được tình cảm cho nó đâu?"

"Sao cô chắc chắn rằng tôi không đáp lại được tình cảm cho em ấy?"

"Vậy nghĩa là anh đáp lại được?"

"Tôi.."

"Đó. Vậy nên tốt nhất là dứt khoát đi, đừng cho nó bất kì mộng tưởng nào cả. Tôi biết anh là một người tốt, nhưng nhiều lúc nên tốt hay tử tế đúng chỗ. Nếu không sẽ chỉ mang lại đau khổ cho người ta. Anh hiểu lời tôi nói gì mà, đúng không?"

* * *

Lòng tốt hay sự tử tế nếu không đúng chỗ sẽ chỉ mang lại đau khổ.

Suốt từ lúc về, Trần Vũ cứ nghĩ đến câu nói của Tống Ngưng.

Hạ Kiều yêu anh, và quả thực anh không đáp lại được tình cảm cho cô ấy, đúng như lời Tống Ngưng nói. Bởi vì người anh yêu hiện giờ là Vệ Bảo.

Vậy nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là nên dứt khoát với Hạ Kiều sao?

Biết là vậy sẽ tốt cho cô ấy hơn nhưng tại sao anh lại không muốn nhỉ? Không muốn như vậy một chút nào hết. Bởi vì nếu như vậy, tình yêu mà Hạ Kiều dành cho anh sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Có phải vậy không?

* * *

Quay lại bên phía Tống Ngưng, vẫn là dáng vẻ ung dung ấy, một chút cũng không thay đổi.

"Hệ thống, độ hảo cảm nam chính?"

"Vâng. Độ hảo cảm nam chính hiện 85%."

"Ừ. Ngươi đi được rồi."

Tăng mười phần trăm à? Cũng không tệ. Chỉ còn mười lăm phần trăm hảo cảm cuối cùng thôi. Tuy nhiên, càng về cuối, độ hảo cảm càng khó lấy, đúng không?
 
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 13: TG2.

Tròn một năm kể từ khi Tống Ngưng bắt đầu nhiệm vụ.

Một năm dài đằng đẵng, một năm với biết bao kỉ niệm.

Nhưng mà, liệu có ai ngờ tới được, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày ấy, ở thế giới thực mới chỉ là một ngày.

Cơ mà hình như đây cũng chẳng phải vấn đề đáng được quan tâm cho lắm.

Người con gái đang nở một nụ cười rạng rỡ. Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sáng, nụ cười ấy càng trở nên lung linh đến kì lạ.

Khoảng độ nửa tiếng sau, tiếng bước chân dừng lại. Người con gái đã đến đoàn làm phim. Cô cố hít một hơi sâu nhất có thể:

"Trần Vũ." Thanh âm người con gái khẽ vang. Tuy có đôi phần hồi hộp nhưng vẫn là thanh âm trong trẻo, tạo cho người nghe cảm giác dễ chịu ấy.

"Hạ Kiều?" Trần Vũ vui vẻ đáp. Mặc dù không chắc người vừa gọi mình có phải Hạ Kiều nhưng nghe thấy thanh âm trong trẻo êm dịu ấy, anh lại cảm thấy vui đến kì lạ.

"Đến đúng lúc lắm, anh đang có chuyện muốn nhờ em."

"Vâng. Có chuyện gì ạ?"

"Thực ra thì, chiều nay, khi đóng phim xong em có rảnh không?"

"Ừm. Chắc là có. Mà có chuyện gì sao anh?"

"Ừ. Anh muốn hẹn em đi chơi chút."

"Vâng. Em thì lúc nào cũng rảnh." Hạ Kiều nở một nụ cười rạng rỡ. Thử hỏi xem trên đời này còn ai may mắn như cô không? Được ido, cũng là người mình yêu hẹn đi chơi. Quả thực là hạnh phúc quá đi thôi.

"Ừ." Trần Vũ vừa nói vừa gật đầu. Xem nụ cười ngốc kia kìa, hầy, có vẻ là thích anh thật rồi.

Vì vậy, anh càng không thể để cho Hạ Kiều đau khổ được. Vẫn nên dứt khoát thì hơn thì hơn. Đúng như lời của Tống Ngưng nói vậy:

"Sự tốt bụng hay tử tế nếu không đặt đúng chỗ sẽ chỉ gây đau khổ cho người khác mà thôi."

Đằng nào cũng đau khổ, chết tâm, thà rằng để cái đau khổ ấy diễn ra trước còn tốt hơn. Trong tình yêu là vậy, càng lún vào sâu thì càng khó bước ra. Vậy nên lúc còn lún chưa sâu, hãy cố gắng hết sức để thoát ra. Để đến lúc lún sâu lắm rồi, muốn thoát ra là điều không thể.

* * *

Một ngày bình thường cứ thế trôi qua. Chỉ là, hôm nay sẽ đặc biệt hơn một chút.

"Hạ Kiều, bên này." Trần Vũ vừa nói vừa giơ tay lên cao vẫy, để làm dấu cho Hạ Kiều.

"Vâng. Em tới liền."

Hạ Kiều vừa nói vừa chạy vè phía Trần Vũ. Trên môi nở một nụ cười rạng rỡ. Chỉ là, cô sẽ không ngờ tới, nụ cười rạng rỡ ấy, chỉ ít phút sau sẽ giập tắt hoàn toàn. Và thay vào đó, là những giọt nước mắt.

"Anh hỏi này, bình thường con gái bọn em sẽ thích đi chơi những đâu?"

"Ừm. Mỗi người có một tính cách khác nhau mà. Nhưng mà riêng em thì thích đến những nơi cao nhất có thể."

"Nơi cao nhất? Nhưng tại sao?" Trần Vũ thắc mắc.

"Ai mà biết. Có lẽ, ừm, chắc là một thói quen đi." Hạ Kiều nở một nụ cười buồn. Một thói quen, và đồng thời cũng là, một quá khứ đau khổ.

Trần Vũ nhìn thấy nụ cười buồn kia thì cũng thôi không hỏi nữa. Hai người cứ như vậy liền im lặng. Một lúc lâu. Cuối cùng, Hạ Kiều là người mở lời trước:

"Mà sao anh lại hỏi chuyện này?"

"À đúng rồi, suýt quên mất chuyện chính. Thực ra thì anh đang yêu thầm một cô gái. Anh muốn chuẩn bị cho cô ấy một buổi hẹn hò thật hoàn hảo nhưng lại không biết phải làm thế nào. Em cũng là con gái mà, nên thử nghĩ hộ an xem con gái thường thích những thứ thế nào."

Nghe đến đây, Hạ Kiều thoáng chốc khựng lại. Thì ra là vậy, thì ra Trần Vũ chỉ vì một cô gái mà mới tìm đến cô. Vậy mà cô cứ ảo tưởng, cứ ôm mộng. Thật nực cười mà. Đáng lẽ cô phải đoán ra điều này từ sớm hơn mới phải chứ? Bởi vốn dĩ, người như cô, sự tồn tại cũng là một sai lầm rồi chứ đừng nói là được yêu thương.

Ha. Ngay từ đầu cô đã như một con hề chạy theo thứ tình cảm vốn không hề tồn tại đó. Đúng là ngủ ngốc mà. Cũng may là chưa thổ lộ tình cảm của mình, chứ không, thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

"Lòng tham vô đáy.", câu nói này quả thực rất đúng mà. Con người chính là vậy, không bao giờ hài lòng với những thứ mình đang có. Lúc trước cô luôn phải sống trong đau khổ, bị đánh đập, chỉ mong có ngày được thoát ra. Rồi khi có đủ dũng khí để chạy chốn thì sao? Lại mơ tưởng, mơ tưởng được gặp lại cái người gọi là ân nhân, cái người mà cô luôn thầm yêu. Rồi thật nực cười thay, khi đã gặp được rồi, lại còn may mắn được gần gũi với người đó, cô lại muốn người ta yêu mình.

Rốt cuộc thì, lòng tham của cô đúng là không có đáy mà. Thật đáng khinh nhỉ?

* * *

Về phía Trần Vũ, quả thực khi nghe Tống Ngưng nói Hạ Kiều thích anh, anh vẫn không thể tin nổi. Khi nhìn thấy Hạ Kiều nở một nụ cười rạng rỡ khi anh hẹn, anh cũng chưa dám tin. Nhưng có lẽ qua sự việc lần này, qua ánh mắt vô hồn ảm đạm kia cũng đủ để chứng minh rồi nhỉ? Hạ Kiều thích anh, hoặc có thể là yêu anh.

Chỉ là, anh không ngờ tới một điều. Khi nhìn vào đôi mắt ảm đạm kia của cô, lòng anh rất đau, vừa đau lại vừa khó chịu.

Chẳng lẽ anh cũng thích Hạ Kiều sao?

Ha. Một người đán ông lại liền một lúc thích hai người con gái. Thật tệ hại mà.

* * *

"Xin lỗi, Tống Ngưng. Nhưng có vẻ tôi không làm theo lời cô nói được rồi."

"Tôi thích Hạ Kiều. Vậy nên, tôi có thể đáp lại tình cảm của em ấy."

* * *

"Hì. Coi cái mặt em ngây ngốc ra kìa. Cô gái mà anh yêu thầm chính là em kia mà."

Trần Vũ vừa nói vừa khẽ cười. Anh không biết sau này sẽ phải đối mặt thế nào với tình cảm của bản thân nữa. Nhưng mà anh biết một điều, nhìn thấy Hạ Kiều với anh mắt ảm đạm vừa nãy, lòng anh, thật sự rất khó chịu. Vậy nên cứ thuận theo trái tim mình nhỉ? Làm theo sự mách bảo của con tim. Cả một sự nghiệp theo đuổi ước mơ ảnh đế anh đã làm theo lí trí nhiều lắm rồi. Anh cũng đã mệt lắm rồi.

Vậy nên, cho phép anh, làm theo con tim đi, chỉ một lần thôi.

"Hả?" Hạ Kiều ngây ngốc trước câu nói vừa nãy. Trần Vũ vừa mới nói gì? Nói người con gái anh ấy yêu.. là cô. Là thật hay mơ vậy? Nhưng nếu đây thực sự là mơ, cô nguyện sống trong giấc mơ, sống trong ảo tưởng này cả đời, nếu được.

Bởi dù gì thì, ở trong giấc mơ này, cô vẫn còn cảm nhận được hạnh phúc. Như thế là đủ lắm rồi.

* * *

"Coi cái mặt em kìa. Đây là thật, là hiện thực, không phải giấc mơ. Anh thực sự thích em."

"Hả? Nhưng sao anh biết.." Hạ Kiều hỏi lại, thanh âm vừa chứa đựng sự ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần xấu hổ.

"Hì. Nó hiện hết lên mặt em rồi kia kìa. Nhưng hình như em chưa chuẩn bị tinh thần để chấp nhận nhỉ? Vậy thôi mai gặp rồi cho anh biết luôn câu trả lời nhé."

* * *
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 14: TG2.

"Hì. Nó hiện lên hết trên mặt em rồi kìa."

Bùm. Hạ Kiều mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Ảnh đế nói yêu cô là thật phải không? Cô không nằm mơ chứ? Hơn nữa, hiện lên hết trên mặt là sao? Mặt cô biểu hiện rõ vậy ư?

* * *

"Hệ thống.. hảo cảm nam chính."

"Vâng. Hảo cảm nam chính hiên 90%."

"Ừ."

* * *

"Trần Vũ à, một ảnh đế như anh sao lại ngu ngốc thế nhỉ?"

"Hầy. Cũng khó trách. Vì đây là thế giới đầu mà. Logic, tâm lí nhân vật tất cả đều không tự nhiên."

"Mà dù sao thì, mình vẫn nên cảm ơn cái không tự nhiên ấy nhỉ?"

"Cảm ơn. Trần Vũ à, ta thực sự rất cảm ơn sự ngủ ngốc cùng cái sự không đào hoa của ngươi đấy. Nếu không thì quá trình công lược của ta hẳn là sẽ rất mệt."

"Hơn nữa, có lẽ ngày mai nên công lược với thân phận là Tống Ngưng nhỉ?"

* * *

"Trần Vũ."

Thanh âm người con gái vang lên. Đủ lạnh lùng, đủ lạnh lẽo vô cảm, nhưng có lẽ cũng đủ quen thuộc, đủ quen thuộc để biết chủ nhân của thanh âm ấy là ai.

"Tống Ngưng?" Trần Vũ nhìn người con gái đối diện mà không kém phần nghi hoặc. Vẫn là gương mặt quen thuộc kia nhưng chắc chắn rằng, đây không phải Hạ Kiều Bởi một Hạ Kiều ngây thơ đáng yêu không thể có dáng vẻ băng lãnh này.

"Ồ. Ngạc nhiên thật. Hôm nay anh lại nói đúng tên tôi cơ đấy."

"Hạ Kiều sao rồi?"

"Còn sao nữa, đang nghỉ ngơi chứ sao. Yên tâm, nó thì làm sao mà xảy ra chuyện gì được cơ chứ. Có tôi ở bên cạnh mà. Chỉ là, hình như anh coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai nhỉ?"

Tống Ngưng lại một lần nữa lên tiếng. So với thanh âm lúc nãy, thanh âm cô giờ đây càng trở lên đáng sợ, bởi nó đã có thêm sự hiện diện một thứ: Sát khí. Thứ sát khí đủ mạnh để làm đối phương không rét mà run.

"Cô.."

Thoáng thấy người đối diện "không rét mà run" như vậy, Tống Ngưng cũng vội thu lại sát khí.

"Con bé đó đã chịu rất nhiều đau khổ rồi, liệu thứ tình cảm rác rưởi của anh có làm lành được trái tim nó? Anh muôn qua lại với nó, được thôi, tôi chấp nhận. Nhưng mà, nếu một ngày nào đó anh bỏ rơi nó, làm nó đau khổ thì đừng trách tôi độc ác. Nên nhớ tôi không phải một con người lương thiện hay mềm yếu như con bé ngốc đó đâu."

Nói xong, Tống Ngưng cũng quay đầu rời đi. Mục đích cô đến đây hôm nay, chỉ đơn giản là cảnh cáo. Ngoài ra cũng không có ý gì khác. Vậy nên cảnh cáo xong cũng là hết việc của cô rồi. Hên là hôm nay cũng chẳng có cảnh quay của cô, chư không thì..

"Oáp."

Cô không chắc mình có thể diễn tốt được.

"Khoan đã."

Nghe thấy tiếng Trần Vũ, Tống Ngưng nhíu mày khó chịu. Cô buồn ngủ lắm rồi đó, được không? Còn khoan đã cái đếch gì nữa?

"Gì nữa?"

"Cô có thể cho tôi biết mọi thông tin về Hạ Kiều không? Bao gồm cả việc tại sao Hạ Kiều lại thích tôi."

"Anh đang yêu cầu ai đấy?" Tống Ngưng lạnh giọng. Phải biết rằng, trên đời này, Tống Ngưng cô ghét nhất là bị người khác điều khiển hay ra lệnh.

"À.. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn biết tại sao.."

"Dừng. Tôi biết anh không có ý đó, chỉ là tôi ghét cái giọng điệu như ra lệnh cho người khác của anh thôi."

"À, ra vậy. Vậy cô có thể nói cho tôi biết không?"

"Được thôi."

"Thật không. Cảm ơn cô."

"Cũng không có gì. Nhìn anh vui như vậy xem ra là thực sự muốn biết. Cũng tốt, đó cũng có thể coi là dấu hiệu của việc yêu thương con bé."

"Hì. Cảm ơn cô. Cô nhìn vậy mà tốt bụng hơn tôi tưởng."

"Tốt bụng? Anh dùng từ đó cho nhầm người rồi. Từ" tốt bụng "đó, anh lẽ ra nên dành cho con bé ngốc kia mới phải. Và anh nên biết rõ điều này, tôi nói với anh với hi vọng anh sẽ biết những gì mà Hạ Kiều đã phải chịu đựng, từ đó trân trọng con bé. Và nên nhớ đừng bao giờ làm tôi thất vọng."

"Ừ."

"Tôi sẽ kể vắn tắt nhất có thể. Hạ Kiều chính là nhị tiểu thư Hạ ga, là con riêng của Hạ Thiên, nói thẳng ra là con ngoài dã thú. Mà nếu tôi đã phải dùng đến từ đấy thì chắc anh cũng đã hình dung được rồi nhỉ? Tuổi thơ của con bé là đầy rẫy những bất hạnh, bị đánh đập, bạo hành. Chỉ là, con bé không có can đảm để tự tử, không có can đảm để bỏ trốn khỏi cái nơi địa ngục đó. Cho đến một ngày, tại một lẽ hội, con bé đã gặp được một người, và người đó chính là anh. Anh đã nói với con bé câu gì đó, thế là nó có đủ can đảm để chạy trốn. Hết."

"Chỉ, chỉ vậy thôi hả?"

"Chứ anh còn muốn sao nữa? Tôi đã kể hết rồi đó."

"Vậy còn lí do cô ấy thích tôi?"

"Không phải đã quá rõ rồi sao? Một đứa trẻ lớn lên không được biết thế nào gọi là tình yêu. Rồi một ngày lại có một ngày lại có một người đến bắt chuyện với nó, nở một nụ cười với nó, thử hỏi nó không động lòng sao được? Tiện nói luôn vào cái lúc mà anh bắt đầu sự nghiệp, nó đã luôn dõi theo anh. Nó dấn thân vào giới showbi cũng là vì anh nốt, vì để dõi theo anh. Chỉ tiếc là, nó ngốc đến nỗi lại chọn làm một fan hâm mộ thầm lặng. Thầm lặng không một ai hay biết."

"Vậy có phải nick name của cô ấy là.."

"Đoán ra rồi nhỉ? Là Hạ Hạ, người đầu tiên theo dõi Weibo của anh đó. Thiệt tình, con bé ngốc đó lại" thầm lặng "đến nỗi không dám dùng tên thật của mình mới ghe chứ."

"Hạ Kiều.. chính là Hạ Hạ sao?"

"Ừ. Mà anh đừng hỏi nữa. Tôi phải về nhà ngủ đã. Hôm qua vì háo hức với lời tỏ tình kia của anh mà nó đã thức trắng luôn. Thiệt tình, cứ mệt rã rời không còn năng lương là tôi lại phải thay nó" hứng chịu".

Tống Ngưng vừa nói vừa nở một nụ cười nhẹ.

Còn Trần Vũ, lặng lẽ nhìn bóng lưng người con gái khuất dần rồi biến mất.
 
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 15: TG2.

"Thiệt tình. Cứ mệt rã rời không còn năng lượng thì tôi lại phải hứng chịu."

"Hầy. Chịu thôi chứ biết làm sao."

* * *

Trần Vũ nhìn theo bóng lưng bé nhỏ kia khuất dần, khoé môi bỗng nở một nụ cười nhẹ.

Lúc đầu khi quyết định tỏ tình với Hạ Kiều, anh còn tưởng mình sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của "ai kia" cơ, ai mà ngờ lại êm ả như vậy cơ chứ. Mà dù sao thì, như vậy cũng tốt.

Chỉ là, Trần Vũ anh liền một lúc thích hai người con gái, liệu có phải là một tra nam?

Chỉ một người, Vệ Bảo hoặc Hạ Kiều, anh biết chọn ai đây. Một người bắt đầu gây dựng sự nghiệp cùng anh, cùng anh trải qua bao vui buồn, khó khăn, sóng gió. Còn một người luôn dõi theo anh, luôn luôn âm thầm ủng hộ anh, cho anh thêm niềm tin để vững bước trên con đường sự nghiệp của mình.

"Giá như Hạ Kiều, Vệ Bảo đều là cùng một người thì tốt nhỉ?"

Như vậy, anh sẽ không phải phân vân, khó sử như bây giờ. Nhưng điều đó vốn sẵn là không thể rồi.

"Nhưng đó cũng chỉ là giá như mà thôi."

* * *

Cả buổi đêm hôm ấy, Trần Vũ dành toàn bộ thời gian để nghĩ về Hạ Kiều.

Có lẽ trong tim anh phần nào đã có đáp án rồi?

Anh yêu Vệ Bảo, đúng vậy, nhưng Vệ Bảo liệu có yêu anh? Còn Hạ Kiều, cô ấy yêu anh, anh cũng yêu cô ấy.

Vậy nên, có lẽ tình yêu từ hai phía sẽ tốt hơn tình yêu từ một phía, nhỉ?

Mặc dù buông bỏ tình cảm với Vệ Bảo có khó khăn một chút, à không, khó khăn rất nhiều nhưng chắc sẽ ổn thôi.

Biết đâu trong thời gian ở cạnh Hạ Kiều, tình cảm kia cũng sẽ phai nhạt đi thì sao?

* * *

Còn bên phía Hạ Kiều, à không, bây giờ phải gọi là Tống Ngưng mới đúng, cô đang nghĩ về người mà cô yêu thương nhất trên đời này. Hạo Phong của cô.

"Dù đã nói là không nghĩ tới anh nữa nhưng quả thực là rất khó mà."

"Không thể. Em không thể quên đi anh được."

"Nếu nhìn thấy em đi" quyến rũ người đàn ông khác "như vậy liệu anh có buồn không nhỉ? Hì. Mà anh làm gì có cơ hội được nhìn thấy cơ chứ."

"Nhưng mà anh yên tâm đi, trong đầu em vừa mới nảy ra một ý tưởng."

"Ừm. Một ý tưởng khá là tuyệt vời đấy. Có thể nhờ nó mà sau này em có thể được ở bên anh, mãi mãi."

"Chờ em. Nhiều nhất là hai mươi năm nữa thôi. Em cũng sẽ cố gắng rút ngắn thời gian lại nhất có thể."

Cả một cuộc đời phải chịu nhiều đau khổ, liệu cuối cùng Tống Ngưng cô liệu có được hưởng hạnh phúc xứng đáng?

Ai biết. Chỉ là, cuộc đời cô, chính tay cô sẽ vẽ ra nó. Tống Trần, Vệ Nghi, Tống Lam, bất kể một ai cũng không được quyền quyết định.

Cuộc đời cô, chỉ một mình cô được quyết định. Chỉ một mình cô thôi.

* * *

Một đêm mất ngủ.

Tuy vậy, Tống Ngưng vẫn dậy sớm theo thói quen. Cũng vì công việc mà.

Thiếu nữ đảo mắt một vòng quanh nhà. Hì, Thiên nhiên, lúc nào cũng đẹp, tràn đầy sức sống như vậy. Chỉ có cô giờ đây là mệt mỏi, hai mắt không giấu nổi quầng thâm đen.

Ha. Đến cuối cùng, cô vẫn chải là một kẻ si tình, một kẻ si tình không hơn không kém.

Tại sao lại cho cô nếm cái được gọi là tình yêu cơ chứ? Không phải từ lúc đầu cuộc đời cô vốn được định sẵn bằng hai chữ "bất hạnh" rồi sao? Tại sao lại yêu thương cô rồi đến cuối cùng lại rời bỏ cô? Tại sao cô lại là một con người, trong khi anh lại chỉ là một nhan vật giả tưởng?

Vốn dĩ ngay từ đầu truyện tình này đã không có kết quả, cớ sao lại cho cô yêu anh? Để rồi phải thảm bại như bây giờ.

Vì yêu anh, cô đã khiến Tiểu Xuân chết. Vì yêu anh, bây giờ cô phải đau khổ. Suy cho cùng, chỉ vì cái vị ngọt của tình yêu kia mà cô đã phải nếm trải biết bao cái đắng. Suy cho cùng, chỉ vì yêu anh mà cô đã phải đánh đổi quá nhiều. Rốt cuộc yêu anh có gì tốt chứ? Tại sao cô cứ phải như con thiêu thân đâm đầu vào lửa vậy?

Là vì lửa quá ấm sao? Hay là vì, lửa quá nồng cháy, y như trái tim anh vậy?

Chẳng biết nữa.

Bởi nếu biết được, cô cũng đã không yêu anh nhiều đến vậy.

Cô không muốn yêu anh, nhưng cũng không muốn quên đi những kỉ niệm đẹp ở bên anh. Lạ đời nhỉ? Cũng mâu thuẫn nhỉ?

* * *

Nếu biết em sẽ yêu anh nhiều đến vậy

Em sẽ không bao giờ rung động trước anh.

* * *

"Hầy. Thôi không nghĩ nữa. Chuẩn bị công lược thôi."

"Mình chính là Tống Ngưng, nhân cách thứ hai của Hạ Kiều."

* * *

"Trần Vũ." Tống Ngưng khẽ gọi. Vẫn là âm trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc.

"Cô là?"

"Tống Ngưng."

"Vậy còn Hạ Kiều?"

"Mệt. Chưa lấy lại hết năng lượng. Mà tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Về Hạ Kiều sao?"

"Đúng vậy."

"Theo như tôi nhớ thì anh đã tỏ tình với Hạ Kiều rồi đúng không?"

"Đúng vậy. Có gì sao?"

"Anh không định nó một buổi hẹn hò vui vẻ sao?"

"Ừ thì, có."

"Vậy thì trước hết anh phải biết sở thích của con bé đã. Và tôi sẽ chỉ anh."

"Vậy cảm ơn cô trước."

"Không có gì."

"Thực ra con bé đó cũng không kén chọn đâu, chỉ cần anh có lòng là được. Còn về sở thích thì, có lẽ là thiên nhiên."

"Thiên nhiên sao?"

"Ừ. Nó từ nhỏ hay bị ngược đãi mà. Khi ấy không có ai để tâm sự, nó chỉ có thể nói hết với một cái cây cạnh phòng. Hầy. Và điều đó dần trở thành thói quen. Suy cho cùng, chỉ có thiên nhiên là lắng nghe nó tâm sự. Vậy nên nó mới yêu thiên nhiên đến vậy."

"Thì ra là vậy." Trần Vũ vừa nói vừa gật đầu, ánh mắt cũng hiện lên vài tia phức tạp.

"Nó rất thích ngắm cảnh ở những nơi cao. Càng cao càng tốt. Mà tốt nhất là chỉ có sông ngòi cây cối, càng ít sự hiện diện của con người càng tốt."

"Em ấy chỉ thích vậy thôi sao?"

"Ừ. Mà hình như nó còn có một ước mơ là có một ngôi nhà trên cây nữa. Mà cái đó, chắc anh làm không nổi đâu."
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 16: TG2.

Ước muốn được sống ở một ngôi nhà trên cây. Tuyệt vời nhỉ?

Đó chính là ước mơ của nguyên chủ, và cũng là, ước mơ của cô. Mặc dù, có lẽ ước mơ ấy sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Nhưng mà vẫn hãy cứ ước mơ thôi, cũng đâu mất gì?

"Còn nữa, Hạ Kiều muốn người khác gọi mình là" Yên Nhiên "." Tống Ngưng khẽ cất tiếng. Thanh âm vốn lạnh lùng nay lại có thêm chút ôn nhu, dù rất khó nhận ra được. Bởi vì đây cũng là ước muốn của cô mà.

"Yên Nhiên sao?"

"Yên trong yên bình, Nhiên trong thiên nhiên. Có thể không đúng với ý nghĩa thực sự của cái tên nhưng dù sao cũng hay mà. Thiên nhiên yên bình, nơi mà nó có thể giải bày mọi tâm sự."

Và thiên nhiên yên bình, cũng là thứ đã xoa dịu biết bao nỗi đau trong cô. Thiên nhiên cho cô chút bình yên, chút hạnh phúc nho nhỏ. Trên Trái đất gần 10 tỉ người này, có mấy ai biết được sự tồn tại một cuộc đời bất hạnh, và cũng chẳng có ai sẵn sàng bố tình thương cho cuộc đời bất hạnh kia.

Một chút, cũng không.

Chỉ có thiên nhiên, thiên nhiên sẵn sàng nghe cô tâm sự mọi thứ, giúp cô có thêm một niềm vui nho nhỏ.

Cho là Tống Ngưng cô tự kỉ đi. Nhưng mà, so với cuộc sống đầy đau khổ kia, đó là cách duy nhất giúp cô bớt đau phần nào.

Chỉ một chút thôi, cũng được.

"Ừ. Nhưng chẳng lẽ giờ độp phát lại gọi em ấy là Yên Nhiên."

"Ừm. Cái vấn đề này thì tôi cũng chưa nghĩ qua. Thôi để từ từ tính sau vậy. Còn anh lo sắp xếp buổi hẹn hò cho hoàn hảo đi. Chắc tầm ngày mai là hồi phục năng lượng rồi đấy. Đến lúc đấy thì đừng để nó thất vọng."

"Tôi biết rồi."

* * *

"Hầy. Mệt mỏi thật đấy."

"Hệ thống, ngươi có cách nào giúp ta phục hồi lại năng lương không?"

"À.. cái này thì.."

"Thôi khỏi nói ta cũng biết câu trả lời rồi."

"Nhưng mà kí chủ có thể quay về thế giới thật nghỉ ngơi mà. Dù gì thì diễn biến cốt truyện đã được lưu lại rồi, không ảnh hưởng gì đến quá trình công lược của kí chủ đâu."

"Hừ. Nói như ngươi thì dễ lắm. Nhưng lão Tống Trần đó có cho phép ta về đâu. Phải qua hết 10 thế giới đã được lập trình sẵn kia kìa. Giờ mới chưa được hai thế giới mà đã mệt mỏi vậy rồi. Còn 8 thế giới nữa. Hầy."

"Mà nếu kí chủ làm nhiệm vụ thất bại thì có sao không?"

"Ngươi đang lo cho ta đấy à? Yên tâm, không sao đâu. Ông ta sẽ không làm gì ta đâu, ta vẫn còn giá trị lợi dụng mà. Cùng lắm là quay lại thế giới, làm lại nhiệm vụ cũ. Mà ta cũng thắc mắc rõ ràng ta đã phá huỷ một hệ thống của lão ta mà không thấy lão tức giận nhỉ?"

"Vâng. Với tính cách của chủ hệ thống nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng hình như hệ thống đó đời cũ quá rồi thì phải, chủ hệ thống cũng định phá huỷ nó mà."

"Ha. Lão ta cũng nhẫn tâm thật đó. Hệ thống mình mất bao nhiêu công sức để tạo ra mà cũng muốn phá huỷ."

"Vâng. Dù gì thì hệ thống được tạo ra chỉ đê phục vụ cho con người mà. Đến khi lỗi thời hoặc hết tác dụng, tự khắc sẽ bị phá bỏ."

"Ừ. Ngươi lui đi."

"Vâng."

* * *

"Tiểu Xuân."

Tống Ngưng đưa mắt nhìn về xa xăm. Ánh mắt thật xót xa.

Câu nói vừa rồi của hệ thống, thực sự đã gợi lên một số kí ức trong cô.

"Tiểu Xuân à, có phải như hệ thống đó nói, Tống Trần lão ta đã định phá huỷ em?"

"Nếu thực sự là vậy, khi nào trở về thế giới thật, chị trả thù cho em có được không?"

"Tống Trần à!"

"Cái hạnh phúc phúc kia hình như ông đã nếm hơi lâu rồi thì phải."

"Cũng đã đến lúc ông phải trả giá rồi."

"Hết cướp đi hạnh phúc của tôi lại cướp đi tương lai của Tiểu Xuân."

"Hình như ông càng ngày càng quá quắt rồi thì phải?"

* * *

Sáng sớm.

Hai ngày sống với thân phận Tống Ngưng là quá đủ rồi.

Cách tốt nhất để diễn là trở thành người khác.

Cách tốt nhất để che giấu sự tồn tại của mình cũng là trở thành người khác.

Trở thành Hạ Kiều.

* * *

"Trần Vũ."

Thanh âm trong trẻo ngọt ngào vang lên. Vẫn quen thuộc, êm dịu đến kì lạ. Luôn mang cho người nghe một cảm giác dễ chịu.

"Hạ Kiều."

"Vâng." Gương mặt thiếu nữ thoáng hiện lên vài sắc đỏ. Có lẽ vẫn còn ngượng của sự việc lần trước.

"Ano.. Chuyện anh nói lần trước.. là thật chứ?"

"Thật hơn cả thật."

Trần Vũ nở nụ cười nhẹ nhìn người con gái trên mặt vẫn còn vương chút sắc đỏ.

Hạ Kiều quả thực quá dễ thương rồi.
 
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 17: TG2.

Năm giờ chiều. Buổi quay phim kết thúc.

Ánh nắng vàng pha chút đỏ của buổi hoàng hôn chiếu lên mọi ngóc ngách đoàn phim, lên cả những gương mặt đang nở một nụ cười rạng rỡ.

Chả là, sau ba tháng dài đằng đẵng, "Nhan" đã chính thức đóng máy.

Giờ đây ai lấy cũng mang một vẻ mặt vui vẻ. Sau bao tháng ngày mệt mỏi quay phim, cuối cùng họ cũng có thể được nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi thoải mái.

* * *

Một căn phòng nhộn nhịp. Những tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngừng.

"Zô. Một hai ba zô."

"Chúc mừng đoàn phim đã đóng máy."

Tống Ngưng khẽ nở một nụ cười. Cô giờ đây phải nói là đang hâm mộ hay là đang ghen tị với những con người kia đây?

Được sống một cuộc đời bình thường, được vui vẻ thoải mái như vậy, thật tốt làm sao! Giá mà cô cũng được như vậy nhỉ?

Những buổi hoàng hôn trong cuộc đời cô đều mang một màu sắc u buồn, nhưng buổi hoàng hôn này lại đẹp một cách kì lạ.

Vui vẻ, nhộn nhịp, và cũng ấm áp.

"Hạ Kiều, đừng có ngồi đực một chỗ vậy nữa. Ra đây hát một bài đi nào."

"Ừ. Tới liền."

Tống Ngưng nở một nụ cười rạng rỡ. Thực ra, được quan tâm như vầy cũng không tồi.

Vậy nên hãy cho cô buông thả một ngày nhé? Chỉ một ngày thôi. Một ngày không toan tính mưu mô. Một ngày chỉ tràn ngập tiếng cười.

* * *

Hạo Phong à. Hôm nay em bỗng nhận ra một chuyện.

Dù con người có vô cảm hay toan tính đến đâu, chỉ cần được hòa nhập, được bình đẳng cùng mọi người xung quanh, được quan tâm, đối đãi thật lòng, bất cứ ai cũng có thể trở nên vô tư vui vẻ. Bất cứ ai cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.

Hì. Chắc là vậy.

Bởi vì tình yêu là mục đích cuối cùng, cũng là mục đích cao cả nhất của mỗi con người. Đúng không?

Khởi nguồn của mọi tội ác đều là do thiếu thốn đi tình thương.

Khởi nguồn của mọi cố gắng nỗ lực cũng là vì hai chữ "tình yêu".

Và vì yêu anh, em cũng sẽ cố gắng. Nhất định có một ngày, em sẽ được ở bên anh.

* * *

"Kí chủ."

"Có chuyện gì để chốc nói sau đi. Giờ ta đang vui vẻ, không có hứng với chuyện ngươi nói."

"Vâng."

Hầy. Sau khi những hệ thống này xuất hiện trên thị trường, chắc chắn sự nghiệp của lão Tống Trần đó sẽ ngày một nâng lên cho mà xem.

Đúng thật trên đời này làm gì có ông trời cơ chứ. Nếu có thì lão ta đã phải nếm mùi bất hạnh lâu rồi.

* * *

"Ồ. Không ngờ nha. Xem ra Hạ Kiều nhà ta cũng có lắm tài lẻ phết."

"Hì." Tống Ngưng ngượng ngùng gãi đầu.

"Chán thật. Tôi mà là con trai thì tốt rồi."

"Hả?"

"Không có chuyện đó đâu." Trần Vũ từ từ tiến lại chỗ Tống Ngưng.

"Bởi vì cô ấy là bạn gái tôi."

* * *Không khí im lặng. Nhưng chỉ mấy giây sau liền ồn lên như ong vỡ tổ.

"Cái gì. Thật hay giả vậy? Ảnh đế có bạn gái rồi."

"Đúng vậy. Hơn nữa còn là Hạ Kiều."

"Này này. Hơn. Nữa là ý gì? Hạ Kiều nhà tôi xinh đẹp giỏi giang như vậy không xứng với ảnh đế sao?"

"Xì. Thì tôi có nói gì đâu."

"Kiều Kiều~Sao cô nỡ lòng nào có bạn trai sớm thế? Thật tan nát cõi lòng mà."

"Nhưng mà cô là con gái mà." Tống Ngưng đưa ngon tay chỉ về phía tiểu cô nương nào đấy.

"Mồ. Thì cùng tôi chơi less có sao đâu? Nhưng mà không thể phủ nhận, tình địch của tôi quá mạnh, không địch lại nổi."

"Hì hì."

Buổi tối hôm đó, trong một căn phòng, những tiếng cười nói vang lên khắp nơi.

Quả thật là một buổi tối vui vẻ. Một buổi tiệc đáng nhớ.

* * *

"Được rồi hệ thống. Có chuyện gì ngươi mau nói đi."

Tống Ngưng vừa đi vừa hỏi. Tiệc vui nào mà chả có lúc tàn. Chỉ là, thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã kết thúc rồi.

Tiệc cũng đã kết thúc. Nụ cười cũng đã tắt. Nên trở lại là một Tống Ngưng vô cảm đầy mưu mô thôi.

"Có hai tin, một xấu một tốt. Kí chủ muốn nghe tin nào trước."

"Tin nào cũng được." Tống Ngưng hờ hững. Liệu bây giờ có tin nào đủ xấu để cô suy sụp sao?

"Vậy tin xấu trước. Hệ thống trong thời gian vừa qua đã có một chút trục trặc, dẫn đến việc đo độ hảo cảm không đúng. Độ hảo cảm hiện giờ mới chỉ có 75% thôi."

"Vậy là thời gian vừa rồi ngươi đi gặp lão Tống Trần."

"Vâng. Chính chủ hệ thống đã sửa cho hệ thống."

"Hầy. Vậy còn tin tốt."

"Vâng. Cũng không hẳn là tin tốt. Vì lúc đầu hệ thống quên chưa nói với kí chủ thôi. Thế giới này chỉ cần công lược đến 70% là được."

"Vậy tức là nhiệm vụ của thế giới này ta đã hoàn thành rồi?"

"Vâng. Vậy kí chủ có muốn ở lại?"

"Không. Rời đi."

"Vâng."

* * *

"Mà hệ thống này."

"Có gì sao ạ?"

"Ta nhớ thế giới đầu tiên ta phải công lược đến 100% mà. Sao thế giới ngày chỉ cần 70%?"

"Tại vì thế giới trước khó hơn thế giới này. Hệ thống trước đó của kí chủ chưa có chức năng chọn thế giới nên nó chọn bừa một thế giới. Còn hệ thống là đời mới nhất, có thể đánh giá xem thế giới nào dễ thế giới nào khó và chọn cho kí chủ thế giới nào dễ nhất."

"Ừ. Hiểu rồi. Vậy tức là thế giới tiếp theo của ta sẽ khó hơn thế giới này?"

"Vâng."

"Được rồi, vậy cốt truyện."

"Vâng. Thế giới ba: Nhan."

"Nữ chính là Lãnh Nhan, một con người mạnh mẽ, thông minh. Nàng vào cung chính là để trả thù cho chị gái của mình."

"Hầy. Thôi dừng. Ta biết cái cốt truyện rồi. Nhiệm vụ của ta là gì?"

"Nhiệm vụ của kí chủ: Công lược nam chính. Kí chủ xuyên vào Diệp Lan, một vai phản diện chính hiệu."

"Được rồi. Ngươi đi đi."

* * *

"Tống Trần à, xem ra ta đã quá để cao ông rồi."

"Rốt cuộc thì ông vẫn chưa đủ bản lĩnh để tạo ra một thế giới thật sự."

[\BOOK]
 
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 18:

Con mịa nó thật chứ. Tống Ngưng cô đang định sau khi về thế giới thật sẽ lấy mấy cái bộ phim đã đóng viết thành kịch bản. Chắc chắn sẽ thu được không ít tiền.

"Hair."

Nhưng mà đúng là đời không như mơ. Lão Tống Trần đó đúng thật là biết cách trêu ngươi. Lấy luôn bộ phim ấy làm thành một thế giới riêng. Kiều này thì viết bằng niềm tin à?

"À kí chủ, tôi quên nói. Thế giới này cô chỉ cần công lược đến 50% thôi."

Hệ thống đột ngột xuất hiện làm cô có chút giật mình. Nhưng mà, thế giới này chỉ cần công lược đến 50%, cũng coi như là tin tốt nhỉ?

"Tôi? Ngươi thay đồi cách xưng hô rồi ha." Lúc trước luôn xưng là hệ thống, giờ xưng tôi như vầy cô quả thực cũng có chút không quen.

"Vâng. Tại tôi mới được lập trình lại."

"Do Tống Trần làm sao?"

"Đúng vậy. Mà kí chủ không thắc mắc vì sao chỉ cần công lược đến 50% thôi sao?"

"Hôm nay ngươi đột nhiên nói nhiều hơn mọi hôm vậy? Do được lập trình lại sao?"

"Có lẽ là vậy. Mà kí chủ không thắc mắc sao?"

Thắc mắc? Cái này không phải quá rõ ràng rồi sao?

"Có lẽ là do tên này quá khó công lược đi. Dù sao thì, ta đoán, độ hảo cảm của hắn với nữ chính cũng chỉ ở tầm khoảng 70% mà thôi."

"Đúng vậy. Chính xác là 73%. Mà sao kí chủ biết?"

"Ta đã từng nhận vai Diệp Lan trong" Nhan. "Ở thế giới trước rồi mà. Đương nhiên cũng phải nghiên cứu qua chứ."

"Thì ra là vậy. À quên, kí chủ còn một nhiệm vụ nữa. Tìm hiểu con người thật của Diệp Lan."

"Ừ. Mà có lẽ ta cũng đoán được phần nào rồi."

* * *

Diệp Lan họ Diệp, tên chỉ một chữ Lan. Nha hoàn của cô ấy lại tên là Chi Lan. Vẫn là chứ Lan ấy. Hơn nữa, Diệp Chi, nghe cũng thật đặc biệt. Đây liệu đơn giản chỉ là sự trùng hợp?

"Hứ. Ta nghĩ lại rồi. Còn không bằng rau hẹ. Rau hẹ ít ra còn ăn được."

Một đích nữ tiểu thư cao quý thay vì chọn loài hoa cao quý cho xứng với mình, lại đi chọn một cây rau hẹ bình thường.

"Thiếp thay đổi? Thếp độc ác? Ha ha. Rốt cuộc ai mới là người thay đổi. Thiếp còn nhớ lần đầu gặp, người rất dịu dàng, ấm áp. Thiếp đã tưởng sự ấm áp ấy chỉ dành cho một mình thiếp mà thôi. Nhưng không, thiếp đã nhầm. Một sự nhầm lẫn tai hại."

Một người phụ nữ trở nên độc ác cũng chỉ vì chữ tình.

"Nương nương. Xin người xuống đi. Đừng suy nghĩ dại dột."

"Chi Lan, sau khi bổn vương chết đi, nhớ sống cho tốt. Đây Là Mệnh Lệnh. Mệnh lệnh cuối cùng cho ngươi, Tiểu Lan."

Một người độc ác trong mắt tất cả mọi người, vậy mà, trước khi tự sát, một nha hoàn lại đứng ra ngăn cản. Một người độc ác đến đáng trách, vậy mà lại thốt được câu "nhớ sống tốt"

"Vâng. Tiểu Lan tuân mệnh."

Tạch.

Một con người độc ác, vậy mà, đến khi chết đi, vẫn còn có người rơi nước mắt vì con người ấy.

"Người biết không? Mẹ thiếp mất sớm. Thiếp sống với Diệp phu nhân từ nhỏ, quả thực là vô cùng khốn đốn. Người chính là người đàn ông đầu tiên tốt với thiếp, là người đầu tiên và cũng là người duy nhất khiến cho thiếp động lòng nhiều như vậy."

Dòng chữ ấy, sao lại đau đến vậy? Nụ cười ấy, sao lại buồn đến vậy?

Tuy là một con người độc ác, nhưng mà, câu nói này, sao có thể là giả được, đúng không?

"Hoàng thượng vốn đã không có cảm tình gì với ngươi, giờ lại thêm vết sẹo lại, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ cảm thấy thế nào?"

Một con người độc ác nay chỉ vì một vết sẹo sau lưng mà tự tử. Là sợ miệng lưỡi thế gian hay là..

Sợ sự ghẻ lạnh của một người?

* * *

"Suy cho cùng, Diệp Lan cũng chỉ là một con người đáng thương. Đáng thương nhiều hơn là đáng trách. Suy cho cùng, cô ấy cũng chỉ muốn được yêu thương."

"Vâng. Kí chủ nói đúng hết. Không thể tin được là kí chủ còn chưa vào thế giới."

Hệ thống vừa nói vừa gật đầu phụ họa. Kí chủ của nó cũng thật giỏi mà. Dù chỉ đóng vai trò là chuột bạch.

"Vậy là ta xong một nhiệm vụ rồi phải không?"

"Đúng vậy."

"Thật ra nhiệm vụ là chủ hệ thống nói là để cho người chơi hiểu rõ về nhân vật phản diện. Họ không xấu, cũng không muốn làm chuyện ác, chỉ là số phận bắt họ làm nhân vật phản diện mà thôi. Nhờ có nhân vật phản diện mà những câu truyện mới hay và thú vị. Ấy vậy mà vẫn còn nhiều người luôn mở miệng ra là chửi họ."

"Ừ. Mỗi nhân vật đều có một chức năng riêng. Và nhân vật phụ sinh ra là để làm màu cho nhân vật chính. Tuy nhiên, nếu thiếu đi nhân vật phụ, nhân vật chính cũng chỉ là một bức tranh không màu, vô vị, và tầm thường."

"Cơ mà điều làm ta thật sự ngạc nhiên là Tống Trần đó. Lão ta mà lại có suy nghĩ như vậy sao?"

"À đúng rồi, ta xuyên không đến thời điểm nào."

"Là thời điểm sau khi nguyên chủ chết."

"What. Vậy là ta sẽ tỉnh dậy từ trong quan tài luôn."

"Không đến mức đó đâu. Kí chủ quên là sau nửa ngày tự tự, thi thể nguyên chủ mới được mai táng hả?"

"Hair. Vậy thì tốt. Ta không muốn tỉnh dậy từ quan tài và bị coi như sát ướp đâu."

"Mà ngươi đo độ hảo cảm nam chính đi."

"Từ giờ tôi không có nghĩa vụ phải thông báo độ hảo cảm. Kí chủ sẽ tự thân vận động một mình. Còn bao giờ nhiệm vụ thành công tôi sẽ nhắc nhở để kí chủ rời khỏi thế giới."

"Ừ. Mà ngươi về nhắc nhở cha hộ ta. Phải làm nhiệm vụ dễ hơn một chút, và hệ thống cũng phải giúp và trò truyện với kí chủ trong quá trình công lược. Không thì có thể quá sức với người chơi và dễ gây nhàm chán."

"Cha?"

"Là lão Tống Trần. Nhớ thuật lại cho lễ phép, đừng để cha biết ta hay gọi thẳng tên ông."

Giờ ta vẫn chưa có gì trong tay.

Đợi đủ lông đủ cánh rồi, láo loạn cũng chưa muộn.
 
Chỉnh sửa cuối:
63 ❤︎ Bài viết: 49 Tìm chủ đề
Chương 19: TG3.

"Vậy giờ kí chủ đã sẵn sàng vào thế giới thứ ba chưa?"

"Rồi."

"Bắt đầu truyền tống."

10%.. 57%.. 100%.

"Hoàn tất."

Tống Ngưng mở mắt. Trước mắt cô là một căn phong khá cổ nhưng cũng không kém phần sang trọng. Chỉ là, chưa kịp đảo mắt một vòng thì cơn đau từ cổ ập đến.

Phải rồi nhỉ? Cô xuyên không vào lúc nguyên chủ đã chết rồi mà. Giờ hẳn là thân thể này vẫn ở trong tư thế "thắt cổ" đi. Nhưng làm thế nào để thoát ra bây giờ?

"Diệp.. La.. n. Cứu ta."

Tống Ngưng khẽ thều thào bằng thanh âm yếu ớt. Chết tiệt thật mà. Rõ ràng nguyên chủ chết rồi mà sao không ai đưa cái xác xuống vậy? Lại để cô xuyên không vào cái tư thế thắt cổ này?

"Nương nương." Đứng bên dưới, sau khi nghe thanh âm quen thuộc kia, Chi Lan xúc động vô cùng. Nương nương của nàng vẫn còn sống.

"Cứu.. t.. a."

"Vâng. Các ngươi còn chờ gì nữa, mau đưa nương nương xuống."

"À.. vâng. Nô tì tuân mệnh."

Sau một lúc ồn ào. Rốt cuộc thì cơ thể này đã được đưa xuống.

Tống Ngưng cũng đảo mắt một vòng xem tình hình. Nhìn đâu cũng chỉ thấy những nô tì sợ đến tay chân run cầm cập. Chỉ mỗi Chi Lan, chỉ mỗi một người là vui mừng, vui mừng vì Nguyễn chủ còn sống.

"Các ngươi lui hết đi." Tống Ngưng lạnh lùng.

"Vâng."

"Còn Chi Lan, ngươi ở lại."

"Vâng."

Đợi khi đám nô tì rời đi hết, Tống Ngưng mới bắt đầu lên tiếng.

"Chi Lan."

"Vâng. Có nô tì."

"Xin lỗi ngươi."

"Dạ?"

"Xin lỗi ngươi, vì tất cả."

"Ơ.."

"Trong lúc tự tử, ta đã gặp lại mẹ."

"Nương nương đã gặp lại phu nhân sao?"

"Ừ. Mẹ nói ta hãy sống tốt, thay cả cho phần bà ấy nữa."

"Nương nương. Vậy thì tốt quá rồi."

"Không tốt chút nào hết. Tại sao bà ấy lại sinh ra ta, rồi lại bỏ ta. Để ta sống trong đau khổ như vậy. Nếu như không sinh ra ta, bà ấy có lẽ đã không chết. Ta cũng không phải đau khổ như vậy." Diệp Lan nói trong nước mắt.

"Nương nương à.."

"Nhưng mà dù vậy, ta thật hồ đồ khi có ý định tự sát. Mạng sống này mẹ ta phải đánh đổi cả sinh mạng mới có được, sao ta lại chấp nhận buông xuôi dễ dàng như vậy cơ chứ? Đúng là vô dụng mà. Ta đã quên rằng ngoài mẹ, vẫn còn có người đối tốt với ta. Vậy nên, Tiểu Lan, ngươi tha thứ cho ta chứ?"

"Nương nương, nô tì không giận người lúc nào hết."

"Ta biết. Cảm ơn ngươi, Tiểu Lan. Cơ mà ngươi đừng có nước mắt nước mũi tèm lem như vậy chứ."

"Vâng. Nô tì xin lỗi."

"Ngươi thật là, vẫn y như trước, động tí là xin lỗi. Được rồi, ngươi lên giường ngồi với ta đi."

"Nhưng mà.."

"Đi mà~Tiểu Lan~ngươi không thương ta nữa sao? Ngươi vẫn chưa tha thứ cho ta sao?"

"Ơ.. Nô tì đã lúc nào giận người đâu."

"Vậy tại sao ngươi lại không lên. Đi mà. Chúng ta sẽ cùng trò truyện, vui vẻ như lúc nhỏ, nha!"

"Vâng."

* * *

Đêm đó, trong một căn phòng, tiếng cười nói vang lên đầy vui vẻ.

Hai thiếu nữ cứ như được trở về quá khứ. Họ ngây thơ, hồn nhiên ôn lại chuyện cũ.

Không đau khổ buồn lòng, không độc ác toan tính.

Chỉ còn lại những câu chuyện và những tiếng cười. Như hai đứa trẻ lâu ngày không gặp vậy, cười nói ríu rít.

Mà cũng có thể coi là như vậy được thật. Bởi vì đã từ rất lâu rồi, Chi Lan chỉ có một ước mơ, ước mơ được gặp lại Diệp Lan trong quá khứ. Một Diệp Lan ngây thơ hồn nhiên, luôn luôn vui vẻ. Một Diệp Lan tuy bị đối xử tệ bạc nhưng lúc nào cũng luôn nở một nụ cười. Một nụ cười vừa đẹp vừa trong sáng.

* * *

Đợi đến khi người đối diện đã ngủ, Tống Ngưng mới nhẹ nhàng bước ra khỏi chăn.

Hair.

Theo như trong kịch bản, giờ này tên nam chính hẳn là sẽ ở đây.

Hắn ta sau khi nghe tin nguyên chủ chết thì cũng đến xem tình hình, cũng rất đau lòng. Chỉ là

"Nhưng trẫm không hối hận."

Cũng khó trách được. Chỉ vì bị Diệp Lan hại mà hoàng hậu của hắn đã nằm hôn mê hơn một tháng trời. Mà trái tim hắn hiện giờ, lại chỉ dành cho vị hoàng hậu hiền từ ấy.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, có lẽ sau khi nghe tin nguyên chủ chưa chết, hắn cũng chẳng buồn đến đâu. Có khi lại nghĩ nguyên chủ cố tình gây chuyện cũng nên.

Mà hảo cảm của hắn đối với nguyên chủ chắc ít nhất cũng phải 20% nhỉ? Lúc nguyên chủ chết hắn cũng rất đau lòng mà.

50% hảo cảm à? Tưởng dễ mà thực ra cũng thật khó.

Nam chủ ấy hả, nếu nói là một vị vua tốt thì cũng không sai. Cả cuộc đời hắn lúc nào cũng lo nghĩ vì dân vì nước. Nhưng mà, người dành nhiều thời gian lo cho dân cho nước như vậy thì làm gì còn thời gian để lo cho các phi tần. Chính vì vậy, xét theo một góc độ nào đấy, hắn cũng là một tra nam.

Bốn người phụ nữ yêu hắn thì ba người phải chịu đau khổ, và Diệp Lan chính là một trong số đó. Còn những phi tần khác, vì sự độc ác của Diệp Lan mà cũng phải chịu không ít tủi nhục. Có người còn phải chịu cảnh nhà tan cửa nát.

Tất cả, đều chỉ vì một người đán ông.

"Diệp Lan à, như vậy đáng sao?"

Chưa kể, bây giờ Diệp Lan còn rất nhiều kẻ thù.

Nhàn phi, người bị Diệp Lan hại nhà tan cửa nát.

Và đặc biệt là nữ chính.

Hai con người đều có cái đầu rất thông minh. Một mình cô, liệu có đấu nổi?
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back