Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Đại Lão Cố Chấp - Ngũ Điều Vĩ Ba

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quy Lãng, 23 Tháng sáu 2021.

  1. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 150:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

    "Nhưng mà cậu ta vượt xa tưởng tượng của tôi đấy, không chỉ có kỹ thuật diễn khác một trời một vực với lời đồn bên ngoài, danh tiếng của cậu ta cũng có khác biệt, lúc trước nghe nói toàn bộ người trong giới đều chống lại cậu ta, hiện tại xem ra lời đồn đó sai rồi.

    Ngay cả Chương Hạo ở đối diện kia, danh tiếng không lớn, tính tình ở trong giới cũng có tiếng tệ hại, ỷ vào trong nhà có một ít tiền, mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ để mấy diễn viên nhỏ vào mắt. Vậy mà hiện tại lại chơi bóng cùng Diệp Tiện, thật sự là hiếm lạ, người có thể cùng loại người này ở chung hài hòa như vậy, cậu đoán xem nó có nghĩa gì?"

    Trên sân bóng, Chương Hạo như được tiêm máu gà, mỗi vợt đánh ra lần sau càng mạnh hơn lần trước.

    Tinh thần của anh ta càng ngày càng hăng hái.


    Thừa dịp trạng thái của Diệp Tiện đang tệ đi, anh ta đương nhiên muốn thừa thắng xông lên, một kích chiến thắng! Tuyệt đối không để cho Diệp Tiện có đường sống để phản kích! Dù rằng hắn căn bản cũng không phản kích được.

    Nhưng không nghĩ tới, lúc anh ta tự tin mà đánh ra quả bóng cuối cùng, bên lưới đối diện, thiếu niên đang 'ủ rũ' lại nhếch lên nụ cười.

    Cuối cùng đã tìm được góc độ rồi.

    Bóng tennis xoáy trên không trung với tốc độ cao, Diệp Tiện cầm lấy vợt bóng bàn, thả người nhảy lên, hai tay hơi nghiêng về phía sau, xương bả vai như cánh chim ưu mỹ, lúc xếp lại với nhau, hình dáng thanh thoát mà mượt mà.

    Cô thực hiện một cú đánh trái tay, thế đánh mạnh mẽ, động tác lưu loát dứt khoát, tiêu sái soái khí.

    Một đám tiểu trợ lý vây xem đều ngốc rồi.

    Đây là một lối chơi rất mạo hiểm, có độ khó cao, nhất là khi tốc độ bóng tennis liên tục tăng tốc, trạng thái cực kì nhanh.

    Nếu không tìm đúng góc độ tối ưu, mà là đối đầu trực tiếp với sức mạnh của nó, thì dù người đánh có vung vợt mạnh đến đâu bóng cũng sẽ rơi trên mặt đất.

    Nhưng góc độ Diệp Tiện tìm, không nghiêng không lệch, hoàn mỹ giống như trải qua tính toán tỉ mỉ.

    Dù thế nào Chương Hạo cũng không đoán được, thiếu niên vừa rồi chỉ có thể miễn cưỡng tiếp được bóng của mình, giờ phút này bỗng nhiên bộc phát, như một vận động viên tennis cực kỳ chuyên nghiệp, không chỉ sử dụng phương pháp xoay cổ tay khó nhất trong tennis, mà động tác còn nhanh khiến anh ta không thể nhìn thấy góc và vị trí của quả bóng rơi xuống.

    Khi anh ta đang bối rối tìm kiếm vị trí rơi, quả bóng tennis đã tăng tốc, dùng lực đạo mạnh mẽ lại khéo léo, vô cùng chuẩn xác mà đập thẳng vào mặt anh ta.

    "Ah!"

    Trong nháy mắt, Chương Hạo đau đớn không chịu được phải buông ra vợt bóng bàn, bụm mặt ngao ngao kêu to.

    Mấy người trợ lý xem đến choáng váng, sau khi kịp phản ứng thì cả đám đều hoảng sợ chạy tới: "Hạo ca, anh có sao không?" "Hạo ca, anh thế nào rồi?" "Hạo ca Hạo ca!"

    "Nói rõ, tên tiểu tử Diệp Tiện này tính cách thật không tệ.."

    Thượng Quan Vân Lễ đang nói đột nhiên im bặt.

    Bạc Đình Thâm nhìn thiếu niên cầm vợt bóng bàn vững vàng đứng trên sân cỏ, trái ngược với bộ dáng yếu ớt vừa rồi, nhẹ nhàng vuốt vuốt vài sợi tóc trên trán, quay đầu về phía bên kia lưới tùy tiện huýt sáo, sâu trong mắt Bạc Đình Thâm không khỏi híp lại.

    "Hạo ca, anh không sao chứ?"

    Diệp Tiện hăng hái mà vứt đi vợt bóng bàn, đỡ lưới bóng mỉm cười nhìn Chương Hạo đang nằm trên đất: "Oa, bị thương rồi~tôi chỉ tùy tiện đánh một cú mà thôi, không nghĩ tới anh lại dùng mặt để tiếp như vậy, cách này thật mới lạ đó?"

    Đầu năm nay, ngay cả đánh bóng cũng phải bày ra kỹ thuật diễn, cô quá khó khăn rồi.

    Tên thô lỗ Chương Hạo này chỉ biết dốc sức đánh, thực cho rằng cô không đón được bóng của anh ta sao? Nếu cô muốn đánh, anh ta đã sớm thua chỉ trong hai ba hiệp rồi, chỉ là cô không chỉ muốn đánh, còn muốn đem bóng đánh chuẩn xác vào mặt anh ta, chính xác hơn, là ở trên miệng, cho nên mới kéo dài thời gian, tính toán góc độ lâu như vậy.
     
    Trần Lạc LạcMinh Huyền 36 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười 2021
  2. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 151: Rụng răng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~

    ".. Tình cảm vừa rồi của tên tiểu tử này đều đang giả vờ sao?"

    Thượng Quan Vân Lễ bị cú phản kích cuối cùng của Diệp Tiện làm cho kinh ngạc, cả nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại được.

    "Tiểu Nam, cậu đi xuống đó nhìn xem, tình huống hiện tại là như thế nào?"

    "Vâng!"

    Trợ lý Tiểu Nam vội vàng chạy xuống, chưa tới vài phút, lại thở hổn hển chạy về: "Vân Lễ ca, cao ốc Thiên Hoàn đang tiến hành thử vai của kem đánh răng Bạch Nhân, hôm nay Chương hạo và Diệp Tiện đều là tuyển thủ tới thử vai, nhưng mà vừa rồi.. Diệp Tiện làm Chương Hạo rơi mất răng cửa rồi."

    Thượng Quan Vân Lễ: "..."

    Hắn thu hồi câu nói ở chung hài hòa vừa rồi, Diệp Tiện là tên nhóc đầy mưu mô độc ác.

    Chương Hạo đau khổ ngã trên mặt đất, ngao ngao gào thét một hồi lâu, mới rút bàn tay đang che trên mặt ra, trong lòng bàn tay nhổ ra một ngụm máu tươi, ở giữa là một cái răng cửa sáng loáng.

    Hai mắt Chương Hạo hoảng sợ mở lớn: "Ah.. Cũng trước, tôi lấy cái gì.. bùn.." (a, Diệp Tiện, tao muốn giết mày)

    Một đám trợ lý: "?" Hạo ca đang nói cái gì vậy?

    Miệng Chương Hạo sưng to không nói, răng cửa còn rụng mất, nói chuyện cũng lọt gió, một đám trợ lý hai mắt mê mang nhìn nhau, không ai hiểu anh ta đang nói gì.

    Diệp Tiện vịn lưới bóng, cười run rẩy hết cả người, thanh âm như suối nước trong, cực kỳ êm tai: "Hạo ca, đừng nóng giận mà, trước khi chơi bóng chúng ta đã nói rõ ràng rồi, nếu bị thương chỗ nào thì tự mình chịu, một người lớn như anh chắc sẽ không lật lọng đâu nhỉ? Còn có, tôi khuyên anh nên tiết kiệm một chút sức lực, tranh thủ thời gian đến bệnh viện tiêu sưng và trám răng đi, nếu không bị đám nhà báo chụp được bộ dáng hiện tại của anh, đăng lên mạng, tôi e rằng fans của anh sẽ chẳng còn bao nhiêu."

    "Mày.."

    Diệp Tiện tốt bụng nói xong, cầm áo khoác lên, xoay người rời đi.

    "Ah! Ác thảo.. ni mã!"

    Chương Hạo nhìn bóng lưng đắc thắng của Diệp Tiện, tức giận đến hai mắt đều đỏ, đẩy đám trợ lý xung quanh ra, cầm vợt tennis trên mặt đất lao thẳng về phía sau lưng của Diệp Tiện.

    Diệp Tiện đang đi, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có một cơn gió mạnh thổi tới.

    Bỗng nhiên cô quay người lại, chỉ thấy Chương Hạo đang nhe răng trợn mắt cầm vợt tennis đập về phía cô.

    Thượng Quan Vân Lễ: "Diệp Tiện, cẩn thận!"

    Diệp Tiện hoảng sợ, lui về phía sau hai bước, còn chưa kịp trốn đi, cánh tay đang giơ cao của Chương Hạo bỗng nhiên bị người ở phía sau túm lấy.

    "Tên vương bát đản nào.. Ah!"

    Chương Hạo còn chưa mắng ra lời, âm thanh một tiếng nứt xương vang lên răng rắc kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết của anh ta lọt vào tai Diệp Tiện.

    Diệp Tiện nhìn lại phía sau anh ta, hai mắt lập tức 'vụt' sáng lên, như que diêm trong đêm tối, ánh sáng bắn ra bốn phía.

    "Tổng giám đốc! Sao anh lại ở đây?"

    Thượng Quan Vân Lễ: "..."

    Chẳng lẽ cậu ta không thấy hắn sao? Hắn còn nhắc nhở cậu ta cẩn thận đó, này, xin chào?

    Bạc Đình Thâm nắm khuỷu tay Chương Hạo, mặt không cảm xúc mà bẻ ngược ra sau, bẻ đến lúc Chương Hạo khóc lóc kêu cha gọi mẹ: "Đau đau đau, thả tôi ra, tôi sai rồi, thả tôi ra, cầu xin anh, ba ba ba.."

    Thượng Quan Vân Lễ nở nụ cười: "Đừng ăn vạ, gien của Đình Thâm ưu tú như vậy, sao có thể sinh ra loại người cặn bã như anh được."

    Chương Hạo đau đến mức tột cùng, gương mặt đau đến biến dạng, tiếng kêu rên cũng biến đổi khiến Diệp Tiện nghe đến nổi da gà đầy người.

    Cô nhìn thoáng qua Bạc Đình Thâm, hai mắt nam nhân lạnh lùng không có chút độ ấm, không khỏi làm cô nhớ tới một màn của Loan Hiểu Dao ở quán thịt nướng lần trước, nhất thời toàn thân lại bắt đầu run rẩy.

    Tục ngữ từng nói, khi bạn không thể chống lại thế lực tà ác hùng mạnh, vậy thì bạn sẽ trở thành tay sai trung thành của hắn.
     
    Trần Lạc LạcMinh Huyền 36 thích bài này.
  3. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 152: Tổng giám đốc anh giỏi quá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

    Diệp Tiện nhanh trí vọt ra sau lưng Bạc Đình Thâm, nắm chặt góc áo của hắn, thò nữa cái đầu ra, cáo mượn oai hùm nói: "Tổng giám đốc, đánh anh ta! Đánh anh ta mạnh lên! Anh ta dám bắt nạt tôi!"

    Thượng Quan Vân Lễ nhìn bàn tay nhỏ bé của Diệp Tiện đang nắm chặt góc áo Bạc Đình Thâm: "..."

    Tiểu tử thúi Diệp Tiện này nghiện ôm đùi Đình Thâm rồi đúng không?

    "Diệp Tiện, mày.."

    Chương Hạo hận đến muốn đem cô đi lột da, nhưng vừa mở miệng, xương cánh tay liền trật khớp, khiến anh ta đau đến mức trực tiếp quỳ xuốn trước mặt người đàn ông này.

    Chương Hạo 'ầm' một tiếng quỳ xuống đất, dọa Diệp Tiện sợ nhảy dựng lên, người này toàn thân đều là cơ bắp, dáng người cường tráng to lớn, ở trước mặt tổng giám đốc lại không chịu nổi một đòn, sức lực phản kháng cũng không có, cơ bắp của anh ta không phải là phế phẩm từ việc ăn protein đó chứ?

    Bạc Đình Thâm buông lỏng anh ta ra, Chương Hạo vừa đạt được tự do lại định tiếp tục mắng chửi người, nhưng vừa nhấc đầu lên, ánh mắt đầu tiên liền thầy được Thượng Quan Vân Lễ.

    Thượng Quan Vân Lễ con trai của ông trùm bất động sản?

    Lại dời ánh mắt một chút, Bạc Đình Thâm người cầm quyền tài phiệt Bạc Thị?

    Vừa rồi đánh anh ta, là bọn họ?

    Toàn thân anh ta run rẩy, không nói ra được một chữ, lập tức liền xoay người bỏ chạy mấy tiểu trợ lý không hiểu gì mà đuổi theo sau anh ta: "Hạo ca, Hạo ca.."

    Diệp Tiện nhìn bộ dáng bị dọa đến sắp tè ra quần của anh ta, trong lòng cực kì sảng khoái!

    "Tổng giám đốc, ngài giỏi quá! Thật lợi hại!"

    Cô ngẩng đầu, giơ ngón tay cái lên với người đàn ông trước mặt, trong mắt tràn ngập ánh sáng đủ màu sắc như chứa đựng những ngôi sao nhỏ lấp lánh.

    Thượng Quan Vân Lễ khinh bỉ: "Diệp Tiện, có cần dùng đến biểu cảm chân chó như vậy sao?"

    Diệp Tiện: "..."

    Tại sao ở đây lại còn một người nửa vậy?

    "Thượng Quan Vân Lễ?"

    Diệp Tiện có chút kinh ngạc, đã một thời gian rồi cô không có gặp hắn: "Anh về nước rồi hả?"

    "Cậu biết tôi xuất ngoại sao?"

    Diệp Tiện gật đầu: "Đương nhiên, anh chính là quý nhân của tôi mà, cho nên tôi đặc biệt chú ý đến Weibo của anh, thấy fans của anh mỗi ngày đều ở trên Weibo hối anh mau về nước đó."

    "Đúng vậy, coi như tiểu tử cậu còn chút lương tâm, tôi còn tưởng rằng cậu đã sớm quên mất tôi rồi, dù sao vừa nãy cũng không nhìn thấy tôi."

    ".. Làm sao có thể chứ, tôi, vừa rồi tôi không có cố ý, còn không phải là bị Chương Hạo dọa cho sợ hãi sao?"

    Cũng không biết tại sao vừa rồi cô lại không phát hiện ra hắn, rõ ràng hắn cao như vậy, có thể là bị ánh sáng của tổng giám đốc che phủ? Dù sao, người có ưu tú cách mấy, khi đứng trước mặt tổng giám đốc đều biến thành bùn đất.

    "Được rồi, bổn thiếu gia đại nhân rộng lượng, không tính toán chi li với cậu, chỉ mới không gặp cậu một thời gian, vậy mà năng lực vuối mông ngựa của cậu lại tăng lên rồi."

    "Ha ha.." Diệp Tiện cười cười: "Quá khen quá khen~anh cũng ngày càng đẹp trai hơn so với trước!"

    "Làm xong thủ tục rồi?"

    Tiếng nói lạnh như băng từ trên đầu truyền xuống, tiếng cười của Diệp Tiện lập tức im bặt.

    Hình như sắc mặt của tổng giám đốc có chút khó coi? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi của Chương Hạo?

    Diệp Tiện yên lặng cuối đầu xuống, như chim cút gây chuyện chờ đợi bị dạy dỗ.

    "Tiểu Nam!" Thượng Quan Vân Lễ quay lại, nhìn về phía tiểu Nam cách đó không xa ngoắc ngoắc ngón tay: "Mang chai nước đến đây."

    Tiểu Nam lập tức cầm một chai nước khoáng trên phòng quan sát xuống.

    Diệp Tiện: "?" Đây là ý gì?

    Thượng Quan Vân Lễ mở nắp bình ra: "Tổng giám đốc nhà cậu có bệnh thích sạch sẽ, đụng tới người khác, đặc biệt là loại người dơ bẩn như Chương Hạo, sẽ làm cảm xúc của hắn trở nên rất tệ."

    Hóa ra là vậy!

    Diệp Tiện lập tức lấy lại tinh thần, đón nhận nước khoáng trong tay Thượng Quan Vân Lễ: "Để tôi làm cho, dù sao tổng giám đốc cũng vì tôi mới đụng đến anh ta."
     
  4. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 153: Tại sao phải ăn đồ người khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~

    "Tổng giám đốc, mời ngài rửa tay!"

    Diệp Tiện nghiêng thân mình, mỉm cười lộ ra tám cái răng trắng tinh, làm ra tư thế phục vụ hoàn mỹ nhất, nhưng Bạc Đình Thâm lại cau mày, biểu cảm khó hiểu của tổng giám đốc làm cô có cảm giác.. hình như tổng giám đốc cũng ghét bỏ cô.

    "Tổng giám đốc ngài yên tâm, tay tôi chỉ chạm vào cái chai, tuyệt đối sẽ không đụng vào ngài đâu!"

    Dứt lời, nam nhân đưa tay ra: "Đổ đi."

    Diệp Tiện: "..."

    Thật đúng là ghét bỏ cô sao?

    Lòng bàn tay của nam nhân to rộng, các đốt ngón tay đặc biệt thon dài, cân xứng rõ ràng, xương cổ tay cứng rắn nhô lên, trên lưng bàn tay nổi lên từng đường gân xanh, không tiếng động tỏ rõ sức mạnh cường tráng của nam giới.

    Diệp Tiện nhìn tay của hắn, lại nhìn lại tay mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác tự ti vì 'Đều là nam nhân nhưng lại khác kích cỡ'.

    Thượng Quan Vân Lễ: "Diệp Tiện, vừa rồi tôi thấy cậu chơi tennis cũng không tệ nha, có luyện qua sao?"

    "Phải, trước kia đại.." Diệp Tiện tính nói lúc học đại học, khóa thể dục mà cô học chính là tennis, nhưng nghĩ đến nguyên thân căn bản là chưa học qua đại học, lập tức sửa lại miệng: "Trước kia có chơi qua."

    "Trình độ này không chỉ là chơi qua thôi, có thể đánh chính xác lên mặt người khác, không phải trùng hợp ngẫu nhiên thì chính là sức mạnh tuyệt đối."

    "Trùng hợp trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp."

    Bạc Đình Thâm: "Tinh Ngu bắt cậu phải cạnh tranh ác liệt như vậy?"

    ".. A?"

    Bạc Đình Thâm thình lình mở miệng khiến Diệp Tiện sững sờ, thời điểm phản ứng được hắn đang nói cái gì, kích động thiếu chút nửa khóc ra rồi: "Tổng giám đốc, không phải giống những gì ngài thấy, ngài không biết Chương Hạo quá đáng cỡ nào đâu, hôm nay anh ta dám bỏ kim châm vào sushi của tôi, may mắn tôi thông minh, sớm đoán ra mánh khóe của anh ta nên không có ăn, nếu như ăn hết, vậy kết cục của tôi còn thảm hơn nhiều."

    "Bỏ kim châm?"

    Thượng Quan Vân Lễ rất rõ những chuyện phiếm trong giới, hắn cũng đã nghe qua những vụ tai tiếng của Chương Hạo.

    "Trước khi Chương Hạo ra mắt, từng có bạn gái bên ngoài, một hôm người đó lớn bụng chạy đến tìm anh ta phụ trách. Không nghĩ tới anh ta không những không thừa nhận, còn vươn tay đẩu thai phụ từ trên lầu xuống, làm cô gái đó sinh non, việc này truyền thông Đạt Mỹ đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới giúp anh ta áp xuống được, cho nên anh ta phải kí hợp đồng 15 năm với Đạt Mỹ."

    "Anh ta còn làm loại chuyện không bằng cầm thú đó sao?"

    Diệp Tiện nhíu mày, cảm thấy quả bóng cô đánh vừa rồi vẫn là quá nhẹ.

    "Đúng vậy, cho nên cậu vừa nói bỏ kim trong sushi, cũng là chuyện mà anh ta có thể làm."

    "Anh cũng tin đúng không?"

    Lời này của Diệp Tiện là nói với Thượng Quan Vân Lễ, nhưng ánh mắt lại nhìn Bạc Đình Thâm, cả khuôn mặt đều hiện 'Tin tôi đi, tin tôi đi, tôi là người vô tội!'

    Bạc Đình Thâm: "Tại sao phải ăn đồ người khác?"

    Diệp Tiện: "..."

    Quả nhiên tổng giám đốc luôn tìm được lý do để phản bác cô.

    "Tôi không ăn, chỉ là muốn xem thử anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì thôi."

    "Được rồi."

    Bạc Đình Thâm rút tay ra khỏi dòng nước, Diệp Tiện vội vàng móc một cái khăn tay từ trong túi áo sơ mi ra.

    "Tổng giám đốc, mời ngài lau tay!"

    Thượng Quan Vân Lễ nhìn cô tất cung tất kính, nhanh chóng bày ra bộ dáng chân chó đúng là làm người đau lòng: "Diệp Tiện, đời trước cậu làm tổng quản đại nội sao?"

    Diệp Tiện vẻ mặt kiêu ngạo: "Nếu như tổng giám đốc là hoàng đế, tôi tình nguyện làm tổng quản đại nội của anh ấy! Vi tổng giám đốc cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, sẽ không do dự!"

    Thượng Quan Vân Lễ: "..."

    Là hắn đã đánh giá thấp năng lực vuốt mông ngựa của tên nhóc này rồi.

    "Tổng giám đốc, cái khăn này là tôi mới mua, còn chưa dùng tới, ngài cứ yên tâm mà dùng!"

    Bạc Đình Thâm nhận lấy, vừa mới mở ra, chính giữa cái khăn trắng tinh có thuê ba quả dâu tây nhỏ màu hồng rất đáng yêu.
     
  5. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 154: Khăn tay dâu tây nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

    Thượng Quan Vân Lễ vừa trông thấy, lập tức liền bật cười: "Ha ha, Diệp Tiện, cái khăn tay này thực phù hợp với khí chất của cậu đó."

    Diệp Tiện: "Khí chất gì?"

    "Đồng tính nam."

    Diệp Tiện: "..."

    Dâu tây nhỏ thì làm sao vậy? Thử hỏi có thẳng nam nào không thích dâu tây nhỏ hồng phấn không?

    Thượng Quan Vân Lễ vốn tưởng rằng Bạc Đình Thâm sẽ ném đi, không nghĩ tới, hắn chỉ là dừng một chút, sau đó lại tiếp tục lau từng ngón tay của mình.

    Sách, quả nhiên không ai có thể đỡ được những lời nịnh nọt của em trai nhỏ.

    "Đông đông đông!"

    Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Diệp Tiện lấy ra, thấy là Chu Lộ gọi cho mình: "Tôi qua kia nghe điện thoại một lát."

    "Diệp ca!"

    Điện thoại vừa mới liên kết, âm thanh đầy hoảng sợ của Chu Lộ lập tức truyền đến: "Vừa rồi tôi thấy Chương Hạo chảy máu đầy đất lên xe bảo mẫu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra? Anh có sao không?"

    "Không có việc gì, đừng lo lắng, lúc chơi bóng mắt anh ta bị mù nên đâm đầu vào cột thôi."

    "Hóa ra là vậy, thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết."

    Trái tim thấp thỏm của Chu Lộ rốt cuộc cũng ổn định.

    "Đến phiên tôi thử vai chưa?"

    "Vẫn chưa, máy móc quay chụp có vấn đề, hiện tại đang dừng lại để bảo hành sửa chữa, bất quá anh vẫn nên

    Về sớm một chút đi, có lẽ mộ lát là sửa xong rồi."

    "Được."

    Diệp Tiện nói, ánh mắt lại liếc nhìn Bạc Đình Thâm ở bên kia, nam nhân sớm đã lau xong tay, đang đi về phía phòng quan sát của sân vận động.

    Khăn tay dâu tây nhỏ đâu?

    "Một lát nửa tôi sẽ qua."

    Chu Lộ: "Tôi đang ở.."

    "Đi đâu vậy?"

    Thượng Quan Vân Lễ từ phía sau vỗ vai cô một cái: "Gọi điện thoại với ai mà lén lén lút lút như vậy?"

    "Không có ai, là trợ lý của tôi."

    "Trong phòng quan sát có bàn trà, đi lên uống hai chén đi!"

    "Nhưng mà tôi phải nhanh đi thử vai.."

    "Trà bầu vàng."

    Diệp Tiện: "Đi!"

    Trà bầu vàng là một loại trà cao quý đến từ tỉnh Vân Nam, trong đó vua trà cẩm tú 'Hương Trúc Tinh' từng đạt danh hiệu là loại trà quý và đắt nhất trong lịch sử của trà Phổ Nhị với mức giá 35 vạn NDT cho 100gr.

    Một số người thậm chí không thể uống được một ngụm trong cả cuộc đời, Thượng Quan Vân Lễ vậy mà lại tùy tiện bày một bàn trong phòng quan sát trên vận động như vậy, vẫn là làm bất động sản thì nhiều tiền mà!

    Diệp Tiện: "Tại sao anh cùng tổng giám đốc lại ở đây uống trà?"

    "Hôm nay cuộc thi cầu lông cấp tỉnh được tổ chức ở đây, vừa mới kết thúc. Nhãn hiệu dưới trướng Đình Thâm là nhà tài trợ cho hoạt động này, nên thi đấu thuận tiện mời hắn tới, vừa lúc tôi từ nước ngoài trở về nghỉ ngơi, thuận đường sang đây xem bóng."

    "À!" Diệp Tiện nhớ lại vừa nãy cô đã thấy rất nhiều người mặc đồng phục của đội trật tự rời khỏi sân.

    Thượng Quan Vân Lễ đùa giỡn: "Bất quá bọn họ đánh cũng không xuất sắc bằng vừa nãy cậu đánh đâu, nếu cậu không xuất hiện, hôm nay tôi đến xem là vô ích rồi."

    "Ha ha!"

    Diệp Tiện khiêm tốn mà sờ sờ đầu, nếu hôm nay tổng giám đốc không đến, chưa chắc gì cô đã có thể đánh thắng được tên khốn Chương Hạo kia đâu.

    Nói tóm lại, tổng giám đốc chính là quý nhân mà cô nhìn trúng! Đáng giá để cô ôm đùi thật chặt!

    Diệp Tiện vốn cảm thán bất động sản có thể kiếm được thật nhiều tiền, nhưng khi cô đến phòng quan sát, trông thấy cái bàn trà kia, lại thay đổi cách nghĩ.

    Bất động sản không phải kiếm tiền, là cướp sạch!

    Chính giữa phòng quan sát, một bộ đồ uống trà màu trắng được đặt trên trên bàn đá hình bầu dục, ấm trà được hơ trên máy pha trà với các hoa văn được chạm khắc tinh xảo, đặt ở ngoài cùng bên phải, cái nắp thỉnh thoảng lật qua lật lại, cùng với hơi nước phát ra âm thanh 'líu lo'.

    Diệp Tiện đi qua, cầm lấy một chén trà trong đó, cẩn thận quan sát nó dưới ánh nắng mặt trời, thành chén trắng trong như pha lê, giữ ẩm hoàn hảo, ẩn ẩn hiện ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa, tinh tế nõn nà.

    "Tổng giám đốc, chén trà này được làm bằng bạch ngọc tốt nhất trong số bạch ngọc bích của Hoa Điền đúng không?"

    Bạc Đình Thâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu: "Nhận ra?"
     
    Trần Lạc Lạc, Minh Huyền 36Ngoct09 thích bài này.
  6. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 155: Ngón tay của cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

    "Vâng!"

    "Ồ, tiểu tử cậu còn biết nhìn hàng sao? Ngay cả thứ này cũng có thể nhìn ra?"

    Thượng Quan Vân Lễ có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn cũng đoán không ra đây là bộ trà bạch ngọc thượng phẩm thượng hạng, chỉ cảm thấy sờ vào rất tốt, khẳng định là rất có giá trị.

    "Đây là bộ uống trà được Đình Thâm dùng dương chi bạch ngọc quý giá có một không hai cùng những thợ thủ công giỏi nhất chế tác ra."

    Diệp Tiện cực kì quý trọng mà đặt chén trà xuống: "Tổng giám đốc, ngài thực sự.. Có phẩm vị!"

    Thực là giàu có!

    Một bộ đồ uống trà này, thấp nhất cũng phải tốn mấy trăm vạn, thế giới của kẻ có tiền cô không hiểu được.

    Thượng Quan Vân Lễ: "Cậu còn biết về đồ ngọc sao?"

    Diệp Tiện mỉm cười: "Tôi không chỉ biết đồ ngọc, còn biết cả trà đạo."

    "Cậu thôi đi, có thể phân biệt được dương chi bạch ngọc đã tốt lắm rồi, đừng vì nịnh nọt cấp trên mà thổi phồng lên như vậy!"

    Thượng Quan Vân Lễ căn bản không tin những điều vô nghĩa cô nói, đầu năm nay người biết trà đạo đã rất hiếm rồi, một tiểu thần tượng mới 18 tuổi như hắn thì hiểu cái gì? Đừng có giỡn?

    "Không tin?"

    Diệp Tiện nhướng mày, Thượng Quan Vân Lễ không thèm để ý tới hắn: "Xem tôi là đứa trẻ lên ba sao?"

    "Vậy thì anh có thể còn không bằng ánh mắt của đứa trẻ ba tuổi!"

    Diệp Tiện xắn tay áo, ngồi xuống bên cạnh bàn tròn, bên trái là Bạc Đình Thâm, bên phải là Thượng Quan Vân Lễ.

    "Hai vị, xem kĩ, đừng nháy mắt."

    Cô rửa tay sạch sẽ, cầm lấy một cái gắp bằng gỗ nhạt màu bên cạnh, đem ấm trà đang bốc hơi trên máy pha trà để xuống, nhẹ nhàng đặt lên một tấm đệm ấm bằng lụa.

    Thượng Quan Vân Lễ: "Giả vờ rất tốt.."

    'Leng keng thùng thùng~ "

    Lời còn chưa dứt, bên tai lại vang lên âm thanh đồ ngọc chất lượng tốt chạm vào nhau vang lên tiếng kêu thanh thúy, thusthanh dễ nghe, lăng lăng êm tai, tựa như nước suối trong vắt đập vào đá trên bờ.

    Ở giữa bàn đá, hai tay Diệp Tiện nhẹ nhàng bưng kên bộ ấm trà bạch ngọc, dừng một chút, rồi sau đó giống như bị người ấn nút tua nhanh gấp 10 lần, mười ngón bay múa, hành động nhanh nhẹn, ngón tay cùng đồ uống trà xen kẻ vào nhau, nhóng chóng như bóng trúc thanh sắc uyển chuyển, tựa như ảo mộng, khiến người nhìn không rõ.

    Thời điểm có thể nhìn rõ, cô đã ngừng lại.

    Trên mặt bàn, bộ ấm trà bạch ngọc ban đầu còn sắp xếp hỗn độn, khay trà, bát trà, chén trà nhỏ, chén trà, dĩ nhiên tất cả đã được xếp lại thành một đôi, ngay ngắn chỉnh tề đúng rập khuôn như một đường thẳng tắp, xếp chặt với nhau.

    Thượng Quan Vân Lễ xem đến ngây người:"... "

    Đây là loại ma thuật gì?

    Sau khi Diệp Tiện dọn xong đồ uống trà, cô dùng thìa lấy ra một lượng lá trà vừa đủ, rót vào từng cái một.

    Ngón tay cô rất nhỏ lại còn thon dài, từng đường nét như được chạm khắc tinh tế, lúc nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, như tơ lụa quấn lấy da thịt em bé, cử chỉ mềm mại, nhẹ ngàng, móng tay sạch sẽ sáng bóng phản chiếu ánh nắng mặt trời, hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, mu bàn tay trắng nõn mềm mại của cô còn bắt mắt hơn dương chi bạch ngọc.

    Ánh mắt Bạc Đình Thâm rơi vào trên mu bàn tay cô, đáy mắt luôn trầm thấp lại xẹt qua một tia gợn sóng.

    " Một bộ nghệ thuận thưởng trà hoàn chỉnh bao gồm vệ sinh dụng cụ tra, đặt trà, pha trà, kính trà, thưởng trà và châm nước. Trong đó quan trọng nhất chính là pha trà, bước pha trà không chỉ đòi hỏi kiến thức sâu rộng về văn hóa cũng như hiểu rõ về nội hàm của trà đạo. Còn phải có cử chỉ cao nhã ưu mỹ, nếu không, dù cầm trong tay trà ngon đến đâu, cũng không rót ra hương vị của nó."

    Diệp Tiện đặt chén trà xuống đứng dậy, chỉ vươn tay ôm ấm trà, đem miệng bình trà hướng về những chén trà đang xếp ngay ngắn thẳng hàng, chuẩn bị pha trà.

    Người bình thường một lúc rót hết nhưng chén này, nhất định sẽ bị đổ đầy nước ra mặt bàn, còn người đã trải qua huấn luyện trà đạo chuyên nghiệp, có thể rót liên tục vào chén trà mà không rơi một giọt.

    Đây là nét tinh tế cùng điểm lợi hại của trà đạo trong văn hóa cổ.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười 2021
  7. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 156: ánh mắt như nhìn cha ruột

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

    Đương nhiên, để làm được điều này không chỉ đòi hỏi người tập phải tĩnh tâm, phải tu thân dưỡng tính, có tài năng thiên phú về nhiều mặt, còn phải trải qua thời gian rèn luyện rất dài.

    Diệp Tiện nhớ tới ở kiếp trước, vì muốn quay một bộ phim về trà đạo Trung Hoa của một đạo diễn nổi tiếng mà cô đã đặc biệt bỏ ra một số tiền lớn để tìm người thừa kế văn hóa trà cổ học tập, rèn luyện "Hoa tay", "Châm trà từ trên không", v. V.. Cô đã làm bể hơn mười bộ trà cụ, xương tay cũng từ đó mà mềm mại không ít.

    Thượng Quan Vân Lễ thấy cô cầm bình trà, bộ dáng như muốn rót đầy sở hữu tất cả chén trà cùng một lúc, vội vàng ngăn cản: "Diệp Tiện, đây chính là trà Bầu vàng, cậu đừng có lãng phí!"

    Hắn còn chưa nói xong, Diệp Tiện đã rót trà ra ngoài.

    Róc rách~

    Động tác như nước chảy mây trôi, một hàng chén trà đầy bảy phần, trên mặt bàn lại sạch sẽ, một giọt nước trà đọng cũng không có.

    Thượng Quan Vân Lễ hoàn toàn khiếp sợ rồi, rõ ràng là cô rót xuống một hàng chén trà, rõ ràng là giữa các chén trà đều cách nhau khoảng một nắm tay, vậy mà không có một giọt nào rơi ra cả, quả thực là không khoa học!

    "Thật sự là cậu hiểu trà đạo?"

    Diệp Tiện: "Lừa anh làm gì? Tôi tự học qua."

    Thượng Quan Vân Lễ: "?" Thủ pháp khó như vậy, có thể tự học được sao?

    Diệp Tiện lần nữa ngồi xuống, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải khép lại cùng nhau, nhẹ nhàng gõ trên bàn hai cái, lễ tạ trà đã xong, liền vươn tay bưng một ly trà trong đó.

    Thượng Quan Vân Lễ làm bộ muốn nhận nhưng cô lại đưa tới trước mặt Bạc Đình Thâm.

    "Tổng giám đốc, mời ngài dùng trà!"

    Thượng Quan Vân Lễ: "..."

    Bạc Đình Thâm nhận lấy chén trà từ tay cô, lúc đầu ngón tay đụng vào thành chén, trong lúc vô tình áp đến ngón tay của cô.

    Mà nam nhân này dường như không chú ý tới, còn như có như không mà nhéo một cái, sức lực không nhẹ.

    Cánh tay Diệp Tiện khẽ nhúc nhích, chỉ cảm thấy nơi bị chạm vào giống như có một luồng điện chạy qua, tê dại, truyền dọc theo ngón tay đến cánh tay.

    Tổng giám đốc.. trên người có tích điện sao?

    Diệp Tiện ngẩng đầu, Bạc Đình Thâm nhấp một ngụm trà.

    Ánh mắt đầy chờ mong đợi hắn đánh giá: "Tổng giám đốc, tôi pha trà thế nào?

    " Mùi hương nồng đậm, vào miệng lại ngọt. "

    Đình Thâm là người thật lòng yêu thích cũng rất thành thạo nghệ thuật thưởng trà, nếu không cũng sẽ không bỏ một số tiền lớn để đặc biệt chế tạo một bộ trà cụ bằng dương chi bạch ngọc như thế này, có thể nghe được lời khen từ miệng của hắn, là một chuyện khó khăn. Thượng Quan Vân Lễ nhìn hai người bọn họ, một người khen ngợi, một người tự mãn, bản thân mình bị xem như người vô hình, lập tức không vui.

    " Tôi nói tiểu tử Diệp Tiện cậu, sao hôm nay ánh mắt cậu nhìn Đình Thâm giống như nhìn cha ruột mình vậy? "

    Diệp Tiện:"... "

    Vốn dĩ cô cho rằng mình thể hiện không quá rõ ràng, nhưng khi bị Thượng Quan Vân Lễ nói ra như vậy, cũng có chút rõ ràng, càng xấu hổ hơn là, khi Thượng Quan Vân Lễ nói xong, Bạc Đình Thâm cũng để chén trà xuống, ánh mắt không hiểu rõ, dường như cũng muốn biết rõ đáp án từ miệng cô.

    Diệp Tiện:" Ách.. "

    Tổng giám đốc cùng Thượng Quan Vân Lễ đều là người thông minh, nói những thứ vớ vẫn khác cũng không thể lừa họ dễ dàng được.

    Hơn nữa Thượng Quan Vân Lễ cũng là đồng nghiệp của cô, đối với cảm xúc rất nhạy cảm, nếu như cô nói dối, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, không bằng ăn ngay nói thật.

    " Thật ra là tôi rất biết ơn tổng giám đốc. "

    Bạc Đình Thâm:" Biết ơn? "

    " Đúng vậy, chính là "Phong ba Trình Tĩnh Xu", tổng giám đốc ngài chí công vô tư, thưởng phạt rõ ràng. Không vì Trình Tĩnh Xu là em dâu của ngài mà bao che cô ta, cũng không vì lúc trước tôi đắc tội với em trai thân yêu của ngài mà từ bỏ tôi, ngược lại còn khai trừ Trình Tĩnh Xu, biểu thị ủng hộ tôi, thật sự là tôi quá cảm động! Cảm động đến không biết làm thế nào để báo đáp ngài, cho nên hôm nay nhìn thấy mới kích động như vậy, ngài yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, phấn đấu để tiến bộ! Sẽ không phụ lòng mong đợi của công ty cùng kỳ vọng của ngài với tôi, sẽ cố gắng để lấy lại những tổn thất của công ty!"
     
  8. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 157: Cảnh tượng xấu hổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

    Diệp Tiện đem từng câu "từ tận đáy lòng", "thành tâm thành ý" nói ra, vốn tưởng rằng tổng giám đốc sẽ bị cô làm cảm động, sẽ cảm thấy mình ủng hộ cô là không sai các kiểu..

    Kết quả, cằm Bạc Đình Thâm hơi banh, trên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn lộ ra một tia lạnh lùng.

    Diệp Tiện: "?" Chẳng lẽ sau khi tổng giám đốc khai trừ Trình Tĩnh Xu lại thấy hối hận rồi, hiện tại cô nhắc tới những chuyện đó khiến hắn không vui hả?

    "Đợi một chút.."

    Thượng Quan Vân Lễ còn mơ hồ hơn cả cô: "Đình Thâm, cậu khai trừ Trình Tĩnh Xu không phải vì Vãn Trạch sao?"

    Hắn còn tưởng rằng do Vãn Trạch muốn chia tay với Trình Tĩnh Xu, cho nên Đình Thâm mới mượn chuyện này thuận nước đẩy thuyền, đem Trình Tĩnh Xu khai trừ khỏi Tinh Ngu, kết quả lại là vì Diệp Tiện?

    Bạc Đình Thâm đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn sâu vào Diệp Tiện: "Cậu là vì những chuyện này?"

    Diệp Tiện: ".. Đúng, đúng vậy."

    Nếu không thì sao? Sắc mặt của tổng giám đốc sao lại.. càng ngày càng không được bình thường thế này. Cuối cùng là cô đã nói sai cái gì rồi? Nịnh hót cũng sai sao?

    "Tôi bảo vệ cậu, là vì cậu trẻ hơn cô ta, trên người càng có nhiều lợi ích có thể bòn rút."

    Giọng nói người đàn ông trầm thấp, ánh mắt rơi trên người cô như xuyên thấu, tựa như thợ săn nhìn đồ chơi trong hầm, mang theo áp lực vốn có, nhìn đến trái tim Diệp Tiện đập đầy sợ hãi.

    ".. Được, tôi sẽ sớm trưởng thành, để tổng giám đốc ngài thỏa thích bòn rút."

    Thượng Quan Vân Lễ: "?" Nghe hai người này nói sao có chút kỳ lạ?

    Trên bàn trà, không khí không hiểu sao có chút cứng ngắc, đánh vỡ cảm giác cảm giác cứng ngắc này chính là chiếc TV kĩ thuật số khổng lồ trên sân vận động. Vốn dĩ nó đang phát sóng các sự kiện thể thao, không biết bỗng nhiên bị ai đổi đài, đổi thành -- 《 Chức trường Phong Vân 》

    "Chàng trai của tôi, là cơn gió mát mẻ trên đường mòn rợp bóng cây, là ngôi sao sáng nhất trong dải ngân hà chói lọi, là người tình nguyện bước 99 bước về phía tôi, vẫn như cũ không buông tay.."

    Quảng cáo quen thuộc từ TV truyền đến, lỗ tai Diệp Tiện khẽ động, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên màn hình là hình ảnh cô cùng Khương Hân.

    Bởi vì Trình Tĩnh Xu xảy ra chuyện, bị ép lui vòng, nhưng nhiệt độ của《 Chức trường Phong Vân 》vẫn cao như trước, hơn nữa người xem chỉ hướng về CP Thần Hân, đoàn phim thuận tiện gỡ bỏ tuyên truyền của nam nữ chính, tất cả các kênh tuyên truyền cũng thay thế bằng Cố Thần cùng Ninh Hinh Nhi, thậm chí câu từ tuyên truyền cũng sửa lại.

    Nhưng điều Diệp Tiện không nghĩ tới chính là, dù Chức trường Phong Vân rất nổi tiếng, nhưng cũng không nổi tới mức này chứ, một sân vận động như này thì chiếu cái gì mà phim thần tượng?

    Hơn nữa hiện tại đang chiếu cảnh cô đùa giỡn với Khương Hân.

    【 ở tiệc rượu, Cố Thần đã ăn giấm chua của Ninh Hinh Nhi với nam chính, cho nên cố ý giả say để Ninh Hinh Nhi đưa hắn về nhà, Ninh Hinh Nhi bất đắc dĩ phải đưa hắn về. Cố Thần lại thừa dịp chơi xấu, đứng tại chỗ không đi: "Đi không được rồi, muốn tỷ tỷ hôn hôn mới có sức đi!" Ninh Hinh Nhi thở dài: "Đừng lộn xộn~" Cố Thần nắm tay cô, kéo mạnh cô vào ngực mình, thay đổi dáng vẻ say rượu vừa rồi, dùng giọng điệu không đứng đắn cọ cọ vào tai cô: "Ai lộn xộn? Tôi thật sự không đi được nửa, nếu không tỷ tỷ cho tôi một ngụm tiên khí để tiếp sức đi?" Ý ngoài lời nói là muốn yêu cầu một nụ hôn.. 】

    Thảo!

    Đây là lời thoại, động tác xấu hổ gì thế này?

    Lúc quay Diệp Tiện không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn toàn cảnh, đặc biệt lại chiếu ở nơi công cộng như vậy, bỗng dưng có cảm giác vô cùng xấu hổ.

    Cô xoay mặt nhìn về phía Bạc Đình Thâm cùng Thượng Quan Vân Lễ, phát hiện hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm vào TV.
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười 2021
  9. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 158: Bản sắc diễn xuất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~

    Nhất thời, Diệp Tiện cảm thấy có chút xấu hổ, xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng lên.

    Đột nhiên cô có cảm giác giống như lúc nhỏ cùng gia đình xem phim truyền hình, mỗi lần vô tình nhìn thấy cảnh hôn nhau, đều xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy, không, còn xấu hổ hơn lúc đó, dù sao lúc đó nhân vật chính trên TV không phải là cô, còn hiện tại người đó là cô.

    Diệp Tiện thật muốn kím cái hố để chui xuống ngay bây giờ.

    "Đó, đó là.."

    Cô nhanh chóng đứng dậy, vươn hai tay che trước mặt Bạc Đình Thâm cùng Thượng Quan Vân Lễ: "Đừng xem nửa, chúng ta tiếp tục uống trà đi, tôi còn có một số kĩ thuật pha trà khác, để tôi biểu diễn cho các anh xem được không?"

    Thượng Quan Vân Lễ nhìn cô đầy thâm ý: "Chắn cái gì mà chắn, diễn cũng không tồi đâu~"

    Diệp Tiện: "Ha ha.. Bình thường bình thường, chỉ là diễn đại thôi, sao có thể lọt vào mắt xanh của ảnh đế ngài được chứ! Còn có tổng giám đốc, tổng giám đốc nói tôi đóng phim hoạt hình, cực kì ấu trĩ, ngay cả xem ngài ấy cũng không thèm xem một xíu!"

    Cô vừa nhắc đến Bạc Đình Thâm, hắn liền chậm rãi thu hồi ánh mắt từ trên TV, đem ánh mắt đặt lên người cô, đánh giá cô từ dưới lên trên, ánh mắt sắc bén bắt được hai tai ửng đỏ của cô: "Phim hoạt hình có lôi kéo?"

    Diệp Tiện: "?"

    Phim hoạt hình có lôi kéo, tên gọi tắt là -- động, làm, phim

    Phong lưu như Thượng Quan Vân Lễ nháy mắt liền hiểu, hắn cười đến mém xíu nửa là phun hết trà ra ngoài: "Đình Thâm, cậu kể truyện cười càng ngày càng trôi chảy rồi."

    Diệp Tiện thuần khiết: "Truyện cười gì vậy?"

    Thượng Quan Vân Lễ khinh thường nhìn cô: "Đều là đàn ông, cậu còn giả vờ?" Truyện cười nào mà đàn ông có thể hiểu được trong vài giây, đó còn có thể là thứ gì?

    Diệp Tiện gãi gãi đầu, cô thật sự không biết.

    Thượng Quan Vân Lễ nhớ lại Diệp Tiện cũng mới 18 tuổi, không hiểu cũng có thể bỏ qua, nhưng nhìn bộ dạng thẹn thùng hiện tại của cậu ta, hắn lại nhìn không được muốn đùa giỡn một chút: "Diệp Tiện, tôi thấy cảnh này cậu diễn rất tuyệt, nhất là thời điểm đùa giỡn Khương Hân, giọng nói kia, thần sắc kia, tình yêu trong đó đều sắp tràn ra màn hình rồi, vừa rồi cậu nói là diễn đại, chẳng lẽ là dùng cảm xúc thật để diễn sao?"

    "?"

    Diệp Tiện không biết làm sao hắn có thể suy ra kết luận này.

    Lúc trước xem qua, Thượng Quan Vân Lễ đã có chút nghi ngờ, không phải hắn chưa coi qua bộ phim 《 mỗi người đều có siêu năng lực 》được Douban đánh giá 2.0 nổi tiếng trên mạng kia, kỹ thuật diễn của Diệp Tiện trong đó so với Chức trường Phong Vân có thể nói là khác biệt một trời một vực.

    Bản thân là một diễn viên, hắn biết rõ kỹ thuật diễn hoặc là thiên phú hơn người, hoặc là chăm học khổ luyện, muốn có tiến bộ trong thời gian ngắn là điều không thể.

    《 mỗi người đều có siêu năng lực 》 đã chứng minh Diệp Tiện chính là không có thiên phú, chỉ mới mấy tháng cậu ta cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được, như vậy chỉ còn một khả năng.. Cậu ta thích Khương Hân, nên lúc diễn là bộc lộ tình cảm thật của bản thân.

    "Thừa nhận đi?"

    "Đương nhiên không phải!"

    "Làm sao chứng minh?"

    Diệp Tiện: ".. Cái này muốn chứng minh như thế nào?"

    Thượng Quan Vân Lễ nảy ra một ý tưởng tệ: "Nếu không cậu diễn lại tiểu Cố tổng một lần nửa, coi tôi trở thành Ninh Hinh Nhi, để xem cậu có thể mang lại cảm xúc như trên TV không."

    "Tôi không!"

    Diệp Tiện không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

    Xem nó trên TV cũng đã xấu hổ lắm rồi, đừng nói chi lại diễn trực tiếp tại đây, giết cô đi.

    "Không phải là chột dạ chứ."

    "Tôi không có!"

    Thượng Quan Vân Lễ thở dài một hơi: "Haizz, hiện tại trên mạng đều tràn ngập fans CP người thật của cậu cùng Khương Hân, còn có một số tên chó săn đã tung tin rằng cậu với Khương Hân là đang lén lút quen nhau, có ảnh chứng minh, câu nào cũng sinh động như thật, tôi cũng không biết có đúng không, tôi cũng không dám hỏi, lỡ đâu là thật.."

    Hắn nói đến một nửa lại nhìn Bạc Đình Thâm với vẻ mặt như có chuyện lạ: "Đình Thâm, không phải Tinh Ngu có thông báo cấm luyện tập sinh yêu đương sao? Tình huống này chính là đi ngược lại với hợp đồng rồi, cần phải trả tiền bồi thường đó, hơn nữa đối với tiểu sinh lưu lượng điều kiêng kỵ nhất chính là nói chuyện yêu đương, yêu đương sẽ không có tương lai, nếu vậy làm sao cậu có thể vắt kiệt lợi ích trên người cậu ta được?"
     
  10. Quy Lãng

    Bài viết:
    198
    Chương 159: Đưa điện thoại ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~

    "Thượng Quan Vân Lễ!"

    Diệp Tiện thấy hắn châm ngòi ly gián trước mặt tổng giám đốc, lập tức liền nóng nảy: "Những cái đó đều là giả.. Đinh --"

    Cô còn chưa nói xong, điện thoại trong túi quần đã rung lên.

    Mở ra xem, trên wechat hiện ra là tin nhắn của Khương Hân: 【 tiểu Tiện, đang làm gì đó? 】

    Điện thoại như đồ phỏng tay, Diệp Tiện không cầm chặt suýt chút nửa đã làm rơi xuống đất.

    Thảo, sao lại trùng hợp như vậy, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo gửi tin đến.

    Sau đó, cô nhanh chóng tắt điện thoại, ngồi nghiêm chỉnh giả vờ như không có việc gì.

    Lần trước, tổng giám đốc gọi điện thoại đến truy hỏi cô có quan hệ gì với Khương Hân không, cô nói không có, còn thề son sắt đảm bảo là ngay cả wechat cũng không có. Hiện tại Khương Hân lại gửi tin nhắn wechat, nếu như bị tổng giám đốc biết, nhất định sẽ cho rằng cô với Khương Hân có tình cảm, vậy kết cục.. Có thể tham khảo Trình Tĩnh Xu trong ngoài không đồng nhất, không, Trình Tĩnh Xu ít nhất còn có quan hệ với Giang Vãn Trạch, nên tổng giám đốc sẽ nương tay một chút, còn một người ngoài như cô, đoán chừng ngay cả xương cốt cũng không còn.

    Thượng Quan Vân Lễ nhìn biểu tình cũng động tác như có tật giật mình của cậu ta, híp híp mắt: "Tin nhắn của ai vậy? Là của Khương Hân sao?"

    Diệp Tiện bị dọa sợ run cả người, Thượng Quan Vân Lễ biết đọc suy nghĩ sao?

    Động tác uống trà của Bạc Đình Thâm hơi dừng lại.

    Diệp Tiện: "Không phải, là.. tin nhắn rác rưởi."

    Ánh mắt thất thường, nuốt nước miếng, rõ ràng chính là đang căng thẳng, Thượng Quan Vân Lễ vươn tay: "Tin nhắn rác mà cậu căng thẳng như vậy sao, cho tôi xem nào?"

    Diệp Tiện cầm chặt di động hơn.

    Bạc Đình Thâm nhìn động tác lạy ông tôi ở bụi này của cô, trầm giọng nói: "Lấy ra."

    "Tôi.."

    Diệp Tiện nhìn hai người bọn họ, không hiểu sao có loại cảm giác bản thân mình bị ác bá cưỡng ép, không thể trốn thoát.

    "Tôi có thể không đưa được không?"

    Thượng Quan Vân Lễ cười nhẹ, ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Mau giao ra đây, chẳng lẽ cậu muốn làm trái mệnh lệnh của sếp sao? Quên nói với cậu, Đình Thâm ghét nhất là công nhân không nghe lời."

    "Nhưng mà điện thoại thuộc về riêng tư cá nhân, hai người phải tôn trọng tôi.."

    Diệp Tiện căng thẳng lưng đổ đầy mồ hôi.

    Xong rồi xong rồi, cô sắp xong rồi, nếu bị tổng giám đốc phát hiện cô lừa hắn thì cô phải đi tìm Trình Tĩnh Xu làm bạn rồi!

    Bạc Đình Thâm: "Muốn tôi ra tay?"

    "Không cần!"

    Diệp Tiện lập tức lấy điện thoại ra, Bạc Đình Thâm vươn tay, nhưng Diệp Tiện lại chuyển người giao điện thoại vào tay Thượng Quan Vân Lễ.

    Bàn tay nam nhân dừng lại giữa chừng, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô.

    Diệp Tiện ngượng ngùng cười: "Tổng giám đốc, không phải ngài thích sạch sẽ sao? Điện thoại này đã bị tôi cầm cả một ngày, đều là vi khuẩn, sẽ làm bẩn tay người đấy."

    Thượng Quan Vân Lễ thành công lấy được điện thoại Diệp Tiện, xoay lại: "Mật khẩu?"

    Diệp Tiện: ".. X"

    Thượng Quan Vân Lễ mở ra, vào giao diện wechat.

    Diệp Tiện cảm thấy cô sắp chết rồi.

    Trên wechat, Khương Hân không thấy Diệp Tiện trả lời, lại gửi thêm mấy tin.

    【 đang bận sao? 】

    【 hôm nay có nghiêm túc ăn cơm không? 】

    【 tôi làm một phần bánh kem phô mai, chụp cho cậu xem, thích không? Nếu thích tôi sẽ kêu người mang qua cho cậu 】

    【 cuối tuần có rãnh không? 10h sáng, chúng ta ra ngoài ăn một bửa cơm đi, nhà hàng tôi đã đặt rồi, bàn tình nhân lãng mạn số 21, nhìn thấy nhớ trả lời 】

    Thượng Quan Vân Lễ gia thế uy việt, vẻ ngoài lãng tử, từ nhỏ đã có rất nhiều ong bướm vây quanh, trăm hoa đua nở, hiểu biết về phụ nữ còn phong phú hơn kinh nghiệm đóng phim.

    Chỉ là nhìn qua mấy tin nhắn mà Khương Hân gửi đến, hắn liền xác định Khương Hân này chính là thích Diệp Tiện.

    Gọi tên thân mật như vậy, đưa đồ ăn tự tay làm, hẹn nhau đi ăn ở nhà hàng cho các cặp đôi, còn cần rõ hơn nửa sao?
     
    Trần Lạc Lạc, Minh Huyền 36Ngoct09 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...