Chương 10: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (10) Bấm để xem Hệ thống giật mình kinh ngạc. Hốt hoảng và sợ hãi trước cái lạnh đột ngột tỏa ra từ Bạch Trà. Nó không phải là Bạch Diên, nó thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng trong mắt ký chủ lóe lên sát ý. Bạch Trà vẫn như cũ ngây thơ đơn thuần, lúc này tựa hồ là ảo giác hệ thống. Nhưng hệ thống có thể chắc chắn rằng nó hoàn toàn không có nhìn lầm. Nó vừa định hỏi một câu, thì người đàn ông không có ý tốt kia, đột nhiên bước tới. Thân hình mập mạp nào đem Bạch Diên chắn ở sau lưng. Hắn ta giơ tay kéo cổ tay của Bạch Trà, nụ cười nhếch mép đầy xấu xa, "Cô bé, cô nói cho tôi biết, vị hôn phu của cô ở đâu?" "Nếu có vị hôn phu, cô sẽ đến đây hẹn hò làm quen với tôi, đừng đùa! Ngoan ngoãn nghe lời, tôi hứa sẽ đối xử tốt với cô." Theo ý hắn, cô gái nhỏ chỉ là thẹn thùng, thản nhiên nói. Nếu thực sự có một vị hôn phu, người nhà họ Bạch, còn để cô ấy đến để hẹn hò sao? Bạch Diên đứng sau người đàn ông với vẻ mặt giễu cợt. Cô ta giống như người xa lạ nhìn người đàn ông quấn lấy Bạch Trà. Chợt, cô ta chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, tính toán đem một màng này chụp lại gửi qua cho Tô Kình Hoàn. Không biết phản ứng của Tô Kình Hoán thế nào khi nhìn thấy Bạch Trà quấn quít với người đàn ông khác, cô ta rất tò mò, liệu người cao cao tại thượng như Tô Kình Hoán có nhìn Bạch Trà nhiều hơn không? Chỉ sợ rằng liếc mắt một cái cũng cảm thấy ghê tởm. Tại thời điểm này. Cô gái dịu dàng và vô hại đang nhìn chằm chằm vào cổ tay bị siết chặt. Cảm giác buồn nôn lan ra từ khoang ngực. Đôi mắt ngấn nước ấy dần trở nên huyết sắc. Cô cụp mắt xuống, hàng mi cong và hẹp che giấu cảm xúc. Nhưng một lúc sau, hệ thống nhìn đôi mắt trong suốt và trong mờ mịt của ký chủ biến thành một màu máu, và nó kinh ngạc dường như quên mất mình phải nói gì. Một giây tiếp theo, người đàn ông hét lên một tiếng, thê lương giống như ác quỷ. Bạch Trà nghiêng đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông, trên mặt vẫn còn lưu lại ý cười, huyết sắc dưới đáy mắt đã biến mất từ lúc cô ngước đầu lên, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo. "Ta đã nói, chớ có phi lễ! Chớ có phi lễ! Ngươi không hiểu ý tứ của bốn chữ này sao? Phải khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!" Khi tâm trạng tốt, cô rất kiên nhẫn. Nhưng hôm nay, khoảnh khắc cô xuất hiện ở đây, điều đó đã cho thấy rằng cô đang có tâm trạng không tốt rồi! Cố tình, người đàn ông này lại một hai phải thử thách sự kiên nhẫn của cô. Nhìn chằm chằm vào cô với cái nhìn kinh tởm đó. Bạch Diên chưa kịp kêu lên, cô đã ấn mạnh ngón tay của mình, chỉ nghe thấy một âm thanh ' răng rắc ' trong trẻo, người đàn ông lại hét lên một tiếng sợ hãi. Bạch Trà ra tay tàn nhẫn và nhanh chóng, trong tích tắc, bàn tay của một người đàn ông vô lực thả xuống. Mà quán cà phê này đã được Bạch Diên đặt trước, ngoài ba người họ ra thì không có người nào khác. Bạch Diên nhìn cảnh tượng đột ngột này, thật lâu không khép miệng lại được. Thẳng đến người đàn ông phát ra tiếng như giết heo, thì Bạch Diên mới lấy lại được tinh thần. Biểu tình thật vi diệu nhìn Bạch Trà. Cô gái cách cô ta vài bước trông vẫn ngây thơ và vô hại. Tuy nhiên, nhìn cánh tay của người đàn ông xác thật đã gãy. Cô ta gần như vô thức lùi lại một bước, đứng phía sau người đàn ông, cố gắng tạo khoảng cách với Bạch Trà. Người đàn ông bị phế cánh tay, ánh mắt trở nên dữ tợn, nhưng khi chạm vào khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Trà, hắn ta lại liên tục lùi về phía sau. Cuối cùng, lại té ngã lộn nhào bò ra khỏi quán cà phê. Chết tiệt, làm sao lại có một cô gái đáng sợ như vậy? Khi người đàn ông chạy trốn, đột nhiên không có vật chắn cho Bạch Diên, "..."
Chương 11: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (11) Bấm để xem Bạch Diên đã cố gắng để thể hiện bản thân. Nói cách khác, Bạch Trà là em gái của cô ta, cô ta không tin rằng Bạch Trà dám động thủ với cô. Suy nghĩ như vậy, sự tự tin của cô ta cũng dần tăng lên. Cô ta nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng gần đấy với ánh mắt hơi cảnh giác. Lại không nghĩ, Bạch Trà chỉ nở nụ cười rạng rỡ với cô ta. "Chị ở đây đợi em nha, tay em bị dính bẩn, cần phải rửa sạch." Giọng nói vẫn như cũ nghe tới lại mềm mại dễ thương. Nhưng Bạch Diên lại cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ. Cả người đột nhiên phát run không kìm lại được. Đây có phải là Bạch Trà mà cô ta biết không? Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng cô ta cảm thấy người trước mặt giống như địa ngục tu la. Sau khi phế bỏ một bên cánh tay của người kia, có lẽ bất cứ ai cũng không thể tin rằng mềm mại, ngoan ngoãn là cư xử như thế này, phải không? Thật không may, người trước mặt đã làm điều đó. Sau khi phế bỏ cánh tay của người đàn ông và khiến hắn ta sợ hãi, cô lại trở thành một cô gái ngây thơ và đơn thuần. Cô ta thực sự không thể đặt Bạch Trà hiện tại với cô gái có đôi mắt lạnh lùng vừa rồi chung một chỗ được. Bạch Diên nhìn Bạch Trà xoay người đi về phía toilet, bóng dáng càng ngày càng xa. Còn cô ta, vừa định di chuyển, muốn rời đi trước trong khi Bạch Trà không có ở đây, nhưng lúc này, hai chân của cô ta bỗng nhiên mềm nhũn, loạng choạng, suýt chút nữa khuỵu gối xuống đất. Bạch Diên trở nên hoảng loạn. Vội vàng đỡ cái bàn ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô ta thở hổn hển, như thể vừa trải qua một cuộc trốn chạy nào đó. Cô ta rủ mắt xuống, nhìn thấy đôi tay chính mình đang phát run.. Trong toilet. Bạch Trà ánh mắt lạnh lùng nhìn cổ tay của mình đã dùng sức tẩy rửa đến đỏ lên. Loại cảm giác này.. Thực sự làm người ta chán ghét. Cô ghét nhất là bị người xấu đụng vào! Ghê tởm và đáng ghét! Nước chảy ào ào, cô lại lấy một đống nước rửa tay xoa lên cổ tay, cứ thế lặp đi lặp lại. Cho đến khi cổ tay sắp mất đi một lớp da, hệ thống cuối cùng không thể không phát ra âm thanh. [ Trà Trà, Trà Trà cô đừng rửa nữa.. Cổ tay đều sắp chảy máu..] Hệ thống run rẩy, vừa sợ hãi vừa đau lòng. Nó cảm giác nếu Bạch Trà cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không kìm được nước mắt. Không hiểu sao Bạch Trà vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn lại thành ra thế này, nhưng mà, cổ tay mất đi một lớp da thì thật sự rất đau a! Hệ thống hét lên lặp đi lặp lại. Không biết qua mất bao lâu. Bạch trà lâm vào cảm xúc của chính mình một hồi. Cô ngước mắt lên, sự lạnh lùng trong đôi mắt mờ dần, đôi mắt hoa đào ngấn nước vừa nguệch ngoạc vừa hấp dẫn. Những ngón tay mảnh khảnh kéo khăn giấy cẩn thận lau sạch những giọt nước trên tay. [ Trà Trà? ] Hệ thống ngập ngừng hô lên. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nó vẫn có chút sợ hãi. Ký chủ dùng sức xoa mạnh cổ tay như thể bị quỷ ám. Ngao, vừa đỏ vừa sưng. Xuống tay thật tàn nhẫn. "Làm sao vậy?" Bạch Trà đầy mặt thắc mắc. Hệ thống sửng sốt, xác định Bạch Trà đã bình thường trở lại, nó mới yên tâm, nhẹ nhàng thở ra, [ Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là gọi cô đi ra, đã đừng ở trong toilet quá lâu, nữ nhân xấu xa kia còn ở bên ngoài.] Nói xong, hệ thống hận không thể tát cho chính mình một cái. Xong rồi! Ký chủ của nó khi nhìn thấy nữ nhân xấu kia, liệu có hay không lại bị kích thích? Má ơi, Trà Trà lại bắt đầu khởi động tay, quả thật hù chết nó. "Ân." Bạch Trà gật đầu. Bước ra khỏi toilet. Cô kéo tay áo xuống che khuất cổ tay. Trong quán cà phê, Bạch Diên thất thần ngồi đó, yên lặng như một con rối. Này, nếu trước đây cô ta cư xử như vậy, sẽ không phải không có việc gì sao? Một hai muốn tính kế người khác! Đúng là tìm đường chết! Bạch Trà lắc đầu thở dài, dường như phải có thực lực mới đủ sức khiến kẻ địch phải rút lui, sợ hãi. Hệ thống, [..] đây là ai nói với Bạch Trà?
Chương 12: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (12) Bấm để xem Hệ thống suy nghĩ về điều này một lúc, nó vẫn là cảm thấy rằng cần phải nhắc nhở Bạch Trà một chút. Hiện tại vừa mới bắt đầu làm nhiệm vụ, tư tưởng của Bạch Trà còn chưa thành thục. Thừa dịp vẫn chưa thành thục, nó còn có thể dạy lại, nếu để Bạch Trà nhận định đạo lý này, thì coi như xong thật rồi! Hệ thống ngốc bạch, chuẩn bị online giảng bài trực tuyến! [ Trà Trà, suy nghĩ của ngươi không đúng, chúng ta nhất định phải dùng tình yêu sưởi ấm họ, nhất định phải dùng tình cảm chân thành để cảm hóa.. Nói chuyện một hồi, hệ thống cũng cảm thấy có chút buồn cười. Ngay cả giọng nói cũng không khỏi trầm xuống một chút, nội tâm tỏ vẻ: Nó có chút chột dạ. Này là nó đang nói cái gì? Ngay cả nó cũng cảm thấy không đáng tin cậy, huống chi là Trà Trà của nó? Quả nhiên giây tiếp theo, Bạch Trà ưu nhã trợn mắt. "587, tuy rằng ta không muốn phản bác, nhưng ngươi thật sự là ngu ngốc! Đối với kẻ xấu như vậy, ngươi như là đang cho họ thêm thời gian tính toán ta sao?" Như vậy không phải là ngốc sao? Ân, phải diệt cỏ tận gốc! Đừng mãi làm một người mềm yếu dễ bắt nạt, nếu không sau này sẽ còn vô vàng rắc rối đang chờ cô! Bạch Trà không ngần ngại phổ biến một ít kiến thức khoa học với hệ thống về tất cả các ví dụ nói về cảm xúc, tình yêu với những kẻ xấu và cuối cùng là sẽ bị giết hại dưới tay của kẻ xấu. Hệ thống im lặng. [..] Nó thua rồi! Chờ nó sàng lọc lại thông tin rồi nói tiếp nhé! Bạch Trà cảm thấy rằng cô không thể cùng một lúc nói quá nhiều với hệ thống, nếu cô nói quá nhiều, hệ thống không thể tiêu hóa hết được. Thật là, ngốc như vậy, còn nói là dạy cô, thật ra so với cô cũng không hiểu biết bao nhiêu. Cô đã cố gắng làm theo kịch bản cũ của nguyên chủ, và bây giờ cô đã biết mình phải làm gì tiếp theo, còn 587 dường như, đến bây giờ vẫn chưa thể tiêu hóa hết! Tại một nơi nào đó. Ngốc bạch hệ thống đang ôm quyển sách. Nó cảm thấy điều trong sách nói không đúng lắm. Không vui! Sau hai ngày ở chung, nó cảm thấy sức lực của Bạch Trà không có bất cứ vấn đề gì. Trà Trà của nó không cần nâng cao thực lực, đã rất mạnh rồi! Có thể vật ngã người và dễ dàng phế bỏ cánh tay của người đàn ông! Chẳng lẽ như vậy còn không đủ mạnh? Đừng đùa! Hãy nhìn xem Bạch Trà đã đem nữ nhân xấu xa kia dọa thành bộ dáng gì rồi? Bây giờ nếu nó còn không biết, thì nó sẽ bị Bạch Trà bỏ càng ngày càng xa.. Bạch Trà liếc nhìn Bạch Diên một cái, "Chị bây giờ nên đưa tôi về nhà." Bạch Diên vốn còn đang sợ hãi, nghe được giọng nói này liền toàn thân run rẩy, ".. Được." Cô ta còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì Bạch Trà nắm tay cô ta bước ra khỏi quán cà phê. Ân? Bạch Trà luôn cảm thấy hình như cô đã quên mất cái gì đó. Nhưng là quên cái gì? Lại không nghĩ ra.. Nga.. Xoa xoa cổ tay. Cô đứng tại chỗ, nhìn lên trời, vẻ mặt trầm tư, lại suy nghĩ trong ba giây. Ba giây sau. Vẫn không nhớ ra.. Vẫn là quên đi, trở về nhà rồi nói! Bạch Trà lên xe, sau khi xe nổ máy chạy được một lúc sau, điện thoại di động của cô đột ngột vang lên. Cô ấy nhấn vào xem. Nga! Giờ thì cô đã biết mình quên mất cái gì rồi. Bị quên đi Tô Kình Hoán, "..." A! Cô gái nhỏ! Hóa ra tôi không quan trọng như vậy! Tin nhắn từ Tô Kình Hoán cho thấy sự vội vàng của anh ấy: Em đang ở đâu? Tại sao không có ai trong quán cà phê? Em đã gặp được người bạn mà Bạch Diên nói chưa? Bọn họ có làm gì em không? Bạch Trà nhìn chằm chằm vào điện thoại và xem các câu hỏi trên. Thành thành thật thật trả lời, theo thứ tự. 1. Em đang ở trên xe. 2. Em đã yêu cầu Bạch Diên đưa em trở lại biệt thự. 3. Ân, đã gặp được. 4 Bạn của chị ấy không thành thật, vì vậy em đã cho hắn ta một bài học. Đính kèm theo đó là một biểu tượng cảm xúc.. jpg dễ thương.
Chương 13: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (13) Bấm để xem Tô Kình Hoán nhìn câu trả lời của Bạch Trà, thở phào nhẹ nhõm. Anh không ngờ lần đầu tiên trong đời muốn lén lút làm chuyện gì đó nhưng lại không thành, Theo kế hoạch ban đầu, sau khi Bạch Trà nhìn thấy người bạn Bạch Diên anh sẽ giả vờ đi đến chỗ của Bạch Diên, như một vị vương tử, bá đạo tuyên bố chủ quyền, nhân tiện soát một ít hảo cảm với Bạch Trà, để Bạch Trà nghĩ anh thật tốt sau này sẽ đối với anh ỷ lại nhiều hơn. Tuy nhiên.. Số phận không muốn để cho anh đi con đường tổng tài bá đạo. Thường thường tưởng tượng rất đẹp đẽ, nhưng sự thật thì lại tàn khốc. Còn chưa đến điểm hẹn, thì anh đã bị paparazzi theo đuôi. Thật vất vả lái một vòng tròn, mới có thể thoát khỏi các tay săn ảnh. Hành trình của anh luôn được giữ bí mật, sau khi bộ phim cuối cùng hoàn thành, anh dự định sẽ nghỉ ngơi một tháng và thỉnh thoảng mới nhận một vài thông báo. Căn biệt thự hiện anh đang ở cũng là tài sản riêng của anh. Ít ai biết điều đó. Tôi thực sự không hiểu. Tại sao ngày thường các tay paparazzi đều không quan tâm anh, vậy mà hôm nay lại trùng hợp ngồi chồm hỗm chờ anh? Tô Kình Hoán trong đầu đột nhiên lóe lên tên một người. Anh đọc lại câu trả lời của Bạch Trà. Sự chú ý rơi vào hai chữ Bạch Diên. Vì lý do nào đó, vẫn luôn có cảm giác rằng nơi ở của anh ấy đã bị rò rỉ, cũng với Bạch Diên có liên quan. Biệt thự này, anh chỉ mới ở có hai ngày, sao có thể nhanh chóng bị lộ ra ngoài? Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Kình Hoán cảm thấy Bạch Diên là người sắp đặc toàn bộ sự kiện hẹn hò này, Vậy, mục đích của cô ta là gì? Phá hủy cuộc hôn nhân của anh với Bạch Trà? Làm cho cả hai hiểu lầm? Nói lại cho paparazzi biết địa chỉ của anh, khiến anh sợ bị chụp ảnh rồi không thể về biệt thự? Nếu anh không trở về biệt thự, anh không thể tiếp tục cùng với Bạch Trà bồi dưỡng tình cảm. Hiểu lầm + không thể bồi dưỡng tình cảm =? Lúc này, Tô kình hoán dường như đã hiểu ra được mục đích của Bạch Diên là gì. Bạch Diên đưa Bạch Trà đến bên ngoài biệt thự, gấp gáp muốn cô nhanh xuống xe. Bộ dáng vội vàng gấp gấp của cô ta, giống như Bạch Trà là bệnh độc, muốn nhanh chóng tránh càng xa càng tốt. Tài xế vẻ mặt mộng bức. Nhưng lại không dám mở miệng nói gì. Rõ ràng thời điểm cô ta đến đón người, Bạch Diên vẫn nhẹ nhàng và hào phóng. Còn bây giờ lại sợ hãi và khẩn trương? Kỳ quái! Rốt cuộc trong quán cà phê đã xảy ra chuyện gì? Tài xế tỏ vẻ, sức tưởng tượng của anh ta có hạn. Nhưng xem ra cũng không phải vấn đề lớn, nhị tiểu thư trông thật mềm mại và ngoan ngoãn. Điện thoại di động của Bạch Diên đột nhiên vang lên, tiếng chuông dồn dập, dường như có chuyện đại sự gì đó xảy ra. Cô ta sửng sốt, và đã nhận ra được một điều. Tình hình bây giờ rất không Tốt. Cô ta run rẩy bấm nhận, giọng nói lớn của mẹ Bạch truyền đến, "Diên Diên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Vương tổng lại vào bệnh viện? Điện thoại di động của Bạch Trà mẹ không gọi được, con bé có đang ở bên cạnh con không? Con để con bé nghe điện thoại!" Bạch Diên sắc mặt khẩn trương quay đầu nhìn về phía Bạch Trà vừa mới xuống xe. Bạch Trà một tay chống lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô ta, "Tìm em sao?" Bạch Diên gật đầu, "..." Chậm rãi đưa điện thoại qua. Bạch Trà nhận lấy điện thoại, thanh thuý nói: "Xin chào, tìm tôi có việc gì sao?" Mẹ Bạch hô hấp đều ngưng trệ, nàng chỉ cảm thấy lửa giận vừa mới nhận hết thảy đều đập vào trong nước, tựa hồ yên tĩnh mà tiếp nhận ngọn lửa. "Có chuyện gì sao?" Bạch Trà lặp lại một lần nữa. Có thể tai của người ở đầu dây bên kia không được tốt, Bạch Trà tự cảm thấy cô rất chu đáo, có lặp lại lần nữa cũng không sao. Khuôn mặt kiêu ngạo của hệ thống, [ Vâng vâng, chúng ta cần thêm tình yêu thương để xã hội này tươi đẹp hơn!]
Chương 14: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (14) Bấm để xem Tâm trạng trở nên tốt hơn, Bạch Trà kiên nhẫn chờ người kia trả lời. Hai giây sau. Mẹ Bạch vuốt vuốt tóc, giọng nói tràn đầy chất vấn, "Bạch Trà! Ta hỏi con, con đã làm gì Vương tổng?" Bạch Trà hỏi: "Vương tổng là ai a?" Bạch Diên, "..." A, đầu óc vẫn chậm chạm như vậy. Ngay khi ý nghĩ này hiện ra, Bạch Trà đột nhiên quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, thẳng đến lông mao của Bạch Diên dựng lên. "Vương tổng là người mà hôm nay chị gái cô dẫn cô đi gặp. Cô có biết lúc trước ta nói bao nhiêu điều tốt đẹp về cô với Vương tổng, mới làm hắn đồng ý gặp cô, còn cô thì hay rồi? Cư nhiên lại động thủ đánh người? Con đem hắn đánh đến vào viện? Bạch Trà, lá gan của cô có phải hay không lớn hơn một chút? Đó là ta đã rất vất vả mới chọn được cho cô đối tượng! Cô đây chính là báo đáp ta như vậy?" Mẹ Bạch nói blah blah rất nhiều. Bạch Trà ngước mắt lên nhìn mặt trời to đang treo lơ lửng trên bầu trời, rồi nhìn đến làn da đã bị phơi đỏ của cô. Cô vẫn đang cầm điện thoại di động của Bạch Diên trong tay, Ân, nên tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một lát. Vì vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Diên, Bạch Trà lại leo lên xe. Bạch Diên, "..." Nima, ma quỷ a! Cô ta co người thu mình vào trong góc, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu cảm thấy choáng váng. Đại tiểu thư bị điên rồi sao? Trước khi lúc ở trước mặt Nhị tiểu thư chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng hiện tại lại phản ứng như thật sự rất kỳ quái. Ngay sau đó. Chỉ nghe câu trả lời nghiêm túc của Bạch Trà, "Vấn đề của ngài rất nhiều, để tôi trả lời từng câu theo thứ tự!" Bạch • trật tự rõ ràng • Trà online, "Thứ nhất, hắn ta đồng ý gặp tôi, có liên quan gì đến tôi? Thứ hai, tại sao tôi không thể đối với hắn ta động thủ? Thứ ba, hắn ta đê tiện, trách tôi? Thứ tư, lá gan của tôi vẫn rất bình thường! Thứ năm, tại sao tôi phải hẹn hò tìm đối tượng? Tôi đã có vị hôn phu rồi, ngài đây là muốn mọi người chĩa mũi dùi vào chửi bới tôi sao? Thứ sáu, ngài nói thử xem tôi nên báo đáp cho ngài như thế nào?" Lời nói nhẹ nhẹ nhàng nhàng trực tiếp đem mẹ hết sức chấn động. Bạch Diên cũng giống như vậy, thật là có độc! Bạch Trà nghiêng đầu suy nghĩ mấy vấn đề vừa rồi, cô đang suy nghĩ rất nghiêm túc, một bên suy nghĩ, một bên nhỏ giọng nói thầm, "Vậy, tôi nên báo đáp như thế nào đây?" Mẹ Bạch còn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Bạch Trà lại vang lên, "Hay là, tôi tìm cho ngài một người vừa già vừa xấu để báo đáp ngài có được không?" Bạch Nguyên, "..." Tài xế, "..." Mẹ Bạch tức giận suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, "Bạch Trà! Cô chờ đó cho ta!" Điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy, Bạch Trà nhìn lướt qua điện thoại với vẻ mặt khó hiểu, lẩm bẩm: "Nghe như có vẻ rất tức giận?" Bạch Diên, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào. Mẹ nó, thật sự có độc! Ở đây có quỷ! Bạch Trà chậm rãi trả lại điện thoại cho Bạch Diên, lại nói một cảm ơn, quay người bước xuống xe. Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe sẽ như một tên bắn, lao đi rất nhanh. Bạch Diên cầm điện thoại, hiện giờ trong lòng rất hoảng, cô ta run rẩy nhìn người tài xế, "Anh nói, cô ấy, cô ấy có phải hay không bị quỷ ám?" Tài xế, "..." Đừng hỏi, tôi cũng không biết, tôi hiện tại cũng rất kinh ngạc! Cuối cùng hắn cũng biết tại sao đại tiểu thư hôm nay lại khác thường như vậy. Không, không, không, nhị tiểu thư là khác thường nhất. Đặc biệt là vừa rồi nói ra những lời đó, bộ dáng rất nghiêm túc, căn bản không nhìn ra được là đáng dỗi.. Đang là ban ngày mà tài xế và Bạch Diên đều lạnh sống lưng rùng mình một cái.
Chương 15: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (15) Bấm để xem Bạch Trà hoàn toàn không biết lời nói hôm nay của mình đã gây ra bóng ma lớn như thế nào cho hai người đang ngồi trong xe, còn chính cô thì lại thảnh thơi nâng đôi chân dài đi về phía biệt thự. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy nghiêm túc. Cô đang cùng hệ thống nói chuyện nhân sinh. "587? Ngươi nói xem, ta có thể đi đâu tìm ra một người đàn ông xấu xí già nua cho bà ấy đây?" [ Vấn đề này.. Thật sự rất khó!] Hệ thống cũng làm ra vẻ suy tư. "Nga, thật phiền, 587! Ta không có nhờ bà ấy tìm nam nhân giúp ta, nhưng giờ bà ấy hỏi ta làm sao để báo đáp? Ân, cho nên hiện giờ, ta nhất định phải hảo hào báo đáp bà ấy!" Là con người, không thể nợ người khác cái gì, cái gì cũng phải trả, đây là đều cơ bản nhất. " Bạch Trà khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, nằm trên sofa trong phòng khách, tràn đầy bất mãn. Mẹ của nguyên chủ tìm một người đàn ông để cô ấy làm đối tượng hẹn hò, nên cô cũng phải tìm một người đàn ông để báo đáp bà. Hơn nữa, bà ấy bộ dáng dường như đặc biệt sốt ruột. Hệ thống thỉnh thoảng đưa ra một số chủ ý, [ Nếu không, cô có thể trực tiếp đem Vương tổng trả về cho bà ấy như vậy không phải được rồi? ] Đôi mắt của Bạch Trà sáng lên," Có lý! " " 587, ngươi thật lợi hại! "Nhanh như vậy đã nghĩ ra! Tốt quá! [ Tất nhiên, nhìn đánh số của tôi, liền biết tôi lợi hại!] Hệ thống nói với vẻ mặt tự hào. Hoàn toàn không cảm thấy chủ ý của mình có vấn đề gì. [ Trà Trà cô đừng lo lắng, có tôi ở đây, nhất định có thể đưa cô đến đỉnh cao nhân sinh!] " Ân ân, Thất Thất lợi hại nhất! " [ Thất Thất? Nga, nghe có vẻ cũng không tệ lắm? ] " Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thất Thất được không?"Như vậy dường như có vẻ gần gũi hơn. [ Được, Trà Trà!] Một người một hệ thống bắt đầu online trò chuyện thân mật! Mà ở bên kia, mẹ Bạch còn đang tức giận, không hề hay biết chính mình đã được an bài rõ ràng. Khi Tô Kình Hoán vội vàng trở về biệt thự, liền nhìn thấy Bạch Trà nằm trên sofa, ôm gối ngủ thiếp đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy yên tĩnh, làn da trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp. Từ tận đáy lòng của anh bỗng nhiên nảy sinh ý muốn bảo vệ vô cùng mạnh mẽ. Anh xoay người, liền gửi tin nhắn cho người đại diện để điều tra mấy tay săn ảnh đã đuổi theo anh vào buổi sáng hôm nay. Thuận tiện, lại tra một chút về Bạch Diên và người đàn ông đã gặp Bạch Trà vào buổi sáng. Người đại diện của anh làm việc rất chuyên nghiệp, rất nhanh liền có tin tức. Thì ra, người đàn ông cùng Bạch Trà gặp mặt vào sáng nay, hiện tại đang ở trong bệnh viện la hét ồn ào, cùng với nhà họ Bạch náo loạn một hồi. Mẹ nó, đây là buổi hẹn hò kiểu gì? Tại sao một cô gái mềm mại ngoan ngoãn, chỉ trong một cái nháy mắt, đã phế bỏ cánh tay của người đàn ông? Hắn ta không cần mặt mũi sao? Một đại nam nhân đương nhiên muốn lấy lại thể diện, nhưng làm sao để lấy lại thể diện? Đương nhiên là phải tìm nhà họ Bạch đòi lại rồi. Tô Kình Hoán cau mày, sao anh cứ cảm thấy thông tin người đại diện đưa cho mình có gì đó sai sai. Anh hạ mắt liếc nhìn cô gái nhỏ trên sô pha. Làm sao người chân tay nhỏ gầy có thể phế bỏ cánh tay của người đàn ông? Ah, người đàn ông đó chắc chắn đã làm điều gì đó không biết xấu hổ và khiêu khích cô gái nhỏ của nhà anh. Hắn ta rất tức giận vì mất hết mặt mũi, hắn ta cố tình đem vấn đề nói ra càng nghiêm trọng, để đòi nhà họ Bạch bồi thường. Lúc này, Tô Kình Hoán đang mạnh liệt mong muốn bảo vệ cô gái nhỏ, lại hoàn toàn quên mất chuyện tối hôm qua chính người mà anh đang muốn bảo vệ đây đã ném mình ngã lăn dưới đất. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy anh cần phải giúp đỡ cô gái nhỏ của anh lấy lại công bằng. Về phía nhà họ Bạch, anh ta cũng sẽ không bỏ qua. Đã có hôn ước với anh, Bạch gia cư nhiên vẫn muốn để vị hôn thê của anh, tìm đối tượng hẹn hò? Phía sau, Bạch Diên còn muốn thiết kế làm cho anh và vị hôn thê xảy ra hiểu lầm? Một tia lạnh lùng xẹt qua đôi mắt u ám, hừ! Hắn không có động thủ, nên bọn họ thật sự cho rằng Tô Kình Hoán anh ăn chay sao? Mẹ Bạch không hề hay biết, chỉ trong một buổi sáng, bà ta đã cực kỳ lưu loát được làm bia ngắm đến hai lần!
Chương 16: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (16) Bấm để xem Sau khi Tô Kình Hoán đã thu xếp ổn thỏa thì đã là một lúc sau. Bạch Trà vẫn chưa dậy. Anh thở dài, trong mắt nhiều thêm vài tia ấm áp. Chậm rãi đi về phía cô, định bế cô gái nhỏ lên lầu, nhưng lại sợ đem người đánh thức. Anh suy nghĩ một chút, xoay người đi vào phòng bếp, định nấu một bữa trưa thật ngon. Bạch Trà trong mơ nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, mũi nhỏ hít hít, khắp nơi tràn ngập mùi thơm của đồ ăn. Khuôn mặt vốn yên tĩnh đang ngủ say nay đã trở nên không còn yên tĩnh nữa. Hai móng vuốt nhỏ buông gối ra, ở trong không khí quơ loạn. Trong giấc mơ: Bạch Trà nhìn một bàn thức ăn trước mặt, nhưng không thể bắt được, thức ăn trước mặt dần trở nên trong suốt, rồi biến mất. Bạch Trà vội vội vàng vàng. Đột nhiên có một tiếng đập mạnh. Cô từ ghế sofa ngã lăn xuống thảm. ".. Ay da" [ Trà Trà, cô không sao chứ? ] "Đau quá." Bạch Trà sờ sờ đầu, giống như sưng lên rồi. Hệ thống, [..] ngay cả khi ngủ đều cũng có thể làm chính mình từ trên sofa ngã lăn xuống đất, cô thật sự không phải Trà Trà bình thường. Tô Kình Hoán vừa định bưng đồ ăn tới bàn ăn trong phòng bếp, chợt nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đặt đồ xuống đi nhanh ra phòng khách. Nhìn thoáng qua đã thấy Bạch Trà đang ngẩn người ngồi dưới đất. Dường như trên đầu còn có một cục sưng to như cái bánh bao, "..." Không cần cô lên tiếng, anh cũng có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Anh thở dài, vừa đau lòng vừa tức giận, đi lên lầu lấy thuốc cho cô. Khi Tô Kình Hoán lấy thuốc xong đi xuống lầu, thì trong phòng khách làm gì còn người nào, "..." Trong bếp mơ hồ có tiếng động, anh bước tới xem xét, anh tức giận đến mức muốn đánh người. Cô gái nhỏ đang ăn với khuôn mặt phúng phính, đôi mắt hồng đào xinh đẹp sáng long lanh, khuôn mặt thùy mị và cuốn hút, xinh xắn và quyến rũ, dễ thương và ngoan ngoãn. "Đợi chút nữa lại ăn, tôi giúp em bôi thuốc trước." Bạch Trà nghe vậy thì sửng sốt, động tác trên tay dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Tô Kình Hoán đột nhiên xuất hiện. "..." Nga, xong rồi xong rồi, ăn vụng bị phát hiện rồi. Cô ngơ ngơ nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, đem hai tay giấu sau lưng, hai mắt mở to, miệng mơ hồ nói: "Oa, oa em, em không có ăn vụng.." Tô Kình Hoán đáy mắt mang theo ý cười, rất phối hợp gật đầu, "Ân, em không có ăn vụng." Bạch Trà mặt nhỏ đỏ bừng, "Không được lặp lại lời nói của em." "Ân, Không lặp lại lời nói của em." Tô Kình Hoán tiếp tục trêu chọc cô. Không có biện pháp, cô gái nhỏ quá đáng yêu, vừa nhìn đã muốn trêu chọc, giống như một con mèo lười, nhỏ nhắn mềm mại, nhưng đôi khi lại vung móng vuốt sắc bén về phía bạn. Bạch Trà tức giận đem thức ăn còn trong miệng nuốt hết vào bụng. Hừ hừ! Cô không bao giờ nói anh là người tốt nữa. [ Trà Trà nói có..] đạo lý? Không, không, không có đạo lý. Hệ thống suy nghĩ một chút, im lặng im lặng, không nên nói thêm nữa. Trong trường hợp này, nếu hai vợ chồng son cãi nhau, tốt hơn hết là nên im lặng, nếu không càng nói càng sai, chắc chắn sẽ bị mắng. Ôm chặt mình, trong lòng sợ hãi. Tô Kình Hoán cảm thấy đã trêu chọc đủ, nếu còn tiếp tục sẽ có ảnh hưởng không tốt, điều nay anh luôn hiểu rõ, anh cười cười nói: "Ngoan, để tôi giúp em bôi thuốc trước, bôi thuốc xong, tất cả những món ăn này đều cho em." Bạch Trà trừng mắt nhìn hắn, trên mặt giống như viết rõ bốn chữ thật to: Em đang tức giận, Chóp mũi nhỏ rung động, ánh mắt liếc nhìn về phía đồ ăn ngon Tô Thanh Hoàn làm. Được rồi, mình sẽ giả bộ tức giận ba giây! Một, hai, ba, hết giờ rồi. "Ân, đều nghe anh." Tô Kình Hoán cố nén cười đến nghẹt thở, cô gái nhỏ thật dễ dỗ. Dùng đồ ăn là có thể dỗ dành. Sau chuyện này, anh lập tức muốn đem người dấu đi, không để cho người khác có cơ hội chạm vào cô!
Chương 17: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (17) Bấm để xem Sau khi Tô Kình Hoán giúp Bạch Trà bôi thuốc xong, mới vừa rút tay về, cô gái nhỏ liền gấp không chờ nổi, chạy ra ngoài. Anh híp mắt, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ câu lên, mỉm cười nhìn hướng Bạch Trà rời đi, không hiểu sao anh lại có chút ghen tị với những món đồ ăn đó. Lần sau nấu ăn, anh có nên tận dụng cơ hội để làm gì đó không? Hoặc là đổi một chút phúc lợi gì đó? Anh nhìn Bạch Trà lòng tràn đầy vui vẻ, nhưng lúc này, anh không đành lòng cắt ngang. Cũng may, Bạch Trà vẫn còn có lương tâm, ăn đến một nửa, quay đau lại nhìn anh, ngoan ngoãn hỏi hắn: "Anh không ăn cơm sao?" Tô Kình Hoán nụ cười càng sâu, "tôi xem em ăn." Hắn thích loại cảm giác này. Sự thuần khiết và mãn nguyện trong mắt cô là điều mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Bạch Trà nhíu nhíu mày không nói gì, nhưng mơ hồ anh lại nghe thấy tiếng cô thì thào: "Có phải là ngốc hay không? Nhìn mình ăn có thể ngon hơn ăn cơm sao?" Tô Kình Hoán nhịn cười, anh thật sự rất muốn nói với cô. Quả thật là như vậy, theo ý kiến của anh thì cô thực sự rất ngon, hơn tất cả những món ngon trên đời. Hệ thống không thể nhịn được, lặng lẽ nói với Bạch Trà, [ Trà Trà, tôi nghĩ rằng Tô Kình Hoán thực sự có thể nghĩ rằng cô trông rất ngon.] Bai Cha sững người trong giây lát, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn lộp bộp, phát ra âm thanh chói tai. "Thất, Thất Thất ngươi đây là đang nghiêm túc sao?" Hệ thống, [? ] Chẳng lẽ nó nói gì sai sao? "Thất Thất a, trên thế giới này, ăn thịt người là phạm pháp." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Trà trở nên tái nhợt, không có hứng thú ăn hết phần thức ăn còn lại trên bàn, trong đầu cô bây giờ đều toàn là câu nói vừa rồi của hệ thống. Chẳng lẽ anh đối với cô tốt như vậy, là vì muốn nuôi cô trở thành trắng treo mập mạp, sau đó liền đem cô một ngụm ăn hết? Không không không! Trà Trà, không thể ăn, ăn không ngon! "Thất Thất.." Bạch Trà ủy khuất hét lên một tiếng. Hệ thống gần như bị cô làm sắp hỏng mất. Nó nó muốn bùm tại chỗ. [ Trà Trà không sợ a, tôi chỉ là tuỳ ý nói, tôi nói giỡn, làm sao có thể ăn thịt người? Không sợ a!] Hệ thống trong lòng rối thành một đoàn. Cho ngươi tiện miệng, cho ngươi tiện miệng. Hiện tại thì hay rồi, hảo cảm chỉ mới lên được một chút, bây giờ sợ rằng hảo cảm của cô đối với Tô Kình Hoán rơi xuống điểm âm rồi. Vì vậy, chờ Tô Thanh Hoàn bước ra khỏi phòng bếp. Khi đưa đĩa hoa quả cho cô, Bạch Trà theo bản năng lùi về phía sau một bước, co người lại, hiển nhiên là rất sợ hãi. Tô Kình Hoán vẻ mặt mộng bức. "Làm sao vậy?" Bạch Trà lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Kình Hoán. Có vẻ như anh nhìn cô ấy cũng giống như cách cô ấy nhìn đồ ăn. Xong rồi xong rồi! Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lấp lánh ánh nước, cô run rẩy hỏi: "Anh, anh thích ăn thịt sao?" Tô Kình Hoán hiển nhiên là giật mình, anh hơi ngây người trước câu hỏi đột nhiên xuất hiện này, "Tôi không thích ăn thịt." Giọng nói bình thản rơi xuống, một chút vui sướng xen lẫn xuất thần. Cô chủ động hỏi anh, là đang định làm gì đó sao? Muốn tìm hiểu sở thích của anh? Người nào đó tự tin kéo ghế ra, ngồi đối diện với Bạch Trà, mỉm cười nhìn về phía cô, bổ sung rất nhiều tin tức về chính mình. "Tất nhiên, tôi cũng thỉnh thoảng ăn một ít thịt. Tôi thích nó có vị thanh đạm và tôi không thích ớt." "Tôi thích màu đen và trắng" Tô Kình Hoán nói rất nhiều, nhưng Bạch Trà chỉ nghe được một câu, "Thất Thất, anh ấy nói thỉnh thoảng sẽ ăn thịt." "Ah! Ngươi nhìn xem, nhìn vào mắt anh ấy, chúng loé lên lục quang! Như một con sói đói, ah ah ah, anh ấy còn cười với ta!"
Chương 18: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (18) Bấm để xem Nội tâm của hệ thống rất phức tạp, [..] Phản ứng của Bạch Trà gần như khiến người ta nghĩ rằng Tô Kình Hoán thực sự sẽ ăn thịt người. Nhưng là.. Tô Kình Hoán là nam chủ, là nam chủ, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đó chỉ có thể là do Bạch Trà đã tự bổ não.. Hệ thống vừa đau lòng vừa hối hận, dường như nó trong lúc vô tình đã hố Tô Kình Hoán. Tô Kình Hoán cũng không nhận ra rằng cô gái nhỏ và anh ta hoàn toàn không cùng suy nghĩ. Sau khi nói được vài phút, Tô Kình Hoán đột ngột hoàn hồn. Anh nhận ra rằng anh không thể nói một lúc quá nhiều, anh có thể từ từ nói với cô ấy sau. Tất nhiên, anh cũng sẽ tìm hiểu mọi sở thích của cô. Lúc này, anh nghĩ, dường như sở thích của mình trở nên ít quan trọng hơn. Hệ thống căng não vắt óc, nói rất nhiều, mới miễn cưỡng làm dịu xuống cảm xúc của Bạch Trà, [ Trà Trà, tôi thực sự là đang nói đùa, cô chưa quen với thế giới này, cô về sau sẽ dần dần biết được ánh mắt của anh ấy có ý tứ gì, đó không phải là ánh mắt muốn ăn thịt người, đó là đối phương có hảo cảm với cô, là thích, sau này cô sẽ biết!] Bạch Trà, "..." Ta không tin! Làm sao có thể có người đối tốt với người khác được như vậy? Cha mẹ ruột của nguyên chủ còn cả ngày nhìn nguyên chủ sa sút chính mình. Huống chi, cô và Tô Kình Hoán mới quen biết nhau không bao lâu? Suy nghĩ của Bạch Trà rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận. Hệ thống gần như muốn đập đầu vào gối chỗ chết, tất cả đều là lỗi của cái miệng rẻ tiền của mình, trước khi Bạch Trà hiểu rõ thế giới này, nó không thể lại thản nhiên nói giỡn lung tung nữa. Đột nhiên, trong đầu của hệ thống đột nhiên có một ý tưởng lóe lên, [ Trà Trà, hai ngày nữa cô sẽ bắt đầu đi học, cô nên cùng Tô Kình Hoán nói một chút nha!] Dù nó có nói thế nào đi nữa thì cũng tốt bằng để chính Bạch Trà đi học và trải nghiệm cuộc sống, vấn đề hiện tại của cô chính là cô tiếp xúc quá ít người. Bạch Trà hai mắt sáng lên, "Hai ngày nữa em sẽ khai giảng, em trước một tiếng cho anh biết." Giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai Tô Kình Hoán. "Bắt đầu đi học?" Nga, đúng vậy, nguyên chủ năm nay mới học năm hai, hai ngày nay cô đã quên mất chuyện này. "Đến lúc đó tôi sẽ đưa em đi." anh nói. Trong lòng cân nhắc một chút, hình như khoảng cách từ nhà đến trường học của cô ấy có vẻ hơi xa, đi lại có chút bất tiện, hình như anh còn có một căn hộ ở gần Học viện điện ảnh, đến lúc đó, chuyển đến đó cũng được. Bạch Trà hoàn toàn không biết, cô chỉ nói một câu, người nào đó đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Liên tiếp hai ngày, tâm trạng của Bạch Trà không ổn lắm. Tô Kình Hoán đương nhiên chú ý tới. Hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Cô ấp úng nói với anh: Cô sắp phải đi học và cô chút khẩn trương. Tô Kình Hoán, "..." Nếu không nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, anh thật sự sẽ tin lời cô. Tô Kình Hoán và cô vốn không có cũng suy nghĩ, anh cân nhắc một chút, rồi chủ động đi tra xem tình hình ở trường học của Bạch Trà. Ngay sau đó, anh cảm thấy rất có thể là lý do khiến cô cảm thấy khó chịu. Buổi tối trước khi đi học. Anh ta liếc nhìn Bạch Trà đang thu dọn quần áo trong phòng, nhìn vali lộn xộn, Tô Thanh không khỏi dùng ngón tay xoa xoa mí tâm. "Không phải gấp như vậy đâu." Anh thở dài, bước tới lấy quần áo trên tay cô, giúp cô thu dọn. Bạch Trà trông có vẻ bình tĩnh, thật ra cô cũng không sợ anh đến như vậy. Hệ thống đã nói với cô rất nhiều, và cô cũng cảm thấy suy nghĩ của cô có vấn đề. Nhìn thấy động tác nhẹ nhàng gấp quần áo của anh, cô liền duỗi tay ra, học theo động tác của anh. Ân, rất đơn giản! Thấy cô học rất nhanh, Tô Kình Hoán lặng lẽ ngưng lại động tác. Trong những ngày ở chung, anh phát hiện, cô có rất nhiều địa phương cùng với người bình thường không giống nhau.
Chương 19: Vị Hôn Thê Của Ảnh Đế (19) Bấm để xem Theo như những gì anh chú ý biết được. Bạch Trà dường như không tiếp xúc qua nhiều với môi trường xung quanh, cô rõ ràng là biết một số thứ, nhưng thật kỳ lạ là cô không biết nên làm thế nào. Nhưng nó không quan trọng, anh có thể bỏ qua những điều này. Anh đối với cô rất có kiên nhẫn và có thể dạy cô từ từ. Nghĩ đến điều này, anh quay người trở lại phòng lấy ra một vài cuốn album, và tìm một cây bút ký, ký tên. Các nét chữ rồng bay phượng múa, thập phần xinh đẹp. Khi anh trở lại phòng của Bạch Trà, thì cô đã thu dọn xong vali. "Trà Trà, mang theo mấy cuốn album này đi." Bạch Trà vẻ mặt khó hiểu. "Mang cái này theo để làm gì?" Tô Kình Hoán bị cô hỏi như vậy, hận không thể trực tiếp nói: Tôi là ảnh đế, tôi có rất nhiều fans, Bạn cùng phòng của em cũng có thể là fans của tôi, vì vậy em có thể tặng họ album ảnh của tôi, để giảm bớt khó khăn khi muốn làm quen với bạn mới, tôi chỉ muốn em có thể tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, Bầu không khí im lặng lạ thường, một lúc sau. Bạch Trà cuối cùng cũng đưa tay ra nhận lấy, Nghiêm túc nói cảm ơn. Cô suy nghĩ một chút, rồi lại suy nghĩ một chút, anh đối với cô tốt như vậy, tuy cô không biết mục đích là gì nhưng cô không thể để anh tiếp tục cho đi! Cô cũng nên báo đáp lại anh. Nhưng cô dường như không có gì cả. Nga? Sau đó khi đến trường, cô ấy từ từ suy nghĩ về điều đó? Trong ngày khai giảng Học viện Điện ảnh. Tô Kình Hoán đưa cô đi, bất quá, không có dừng ngay cổng trường, mà là dừng xe cách cổng trường một đoạn. Bây giờ cô vẫn đang đi học, nếu anh bị nhận ra, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho cô. "Trà Trà, khi em đến trường, nếu như có cái gì không hiểu thì liền nhắn tin cho tôi, có biết không?" "Ân." "Nếu em không hiểu và không biết phải làm gì, em phải nói với tôi, đừng có một mình suy nghĩ lung tung." "Ân." Làm sao anh biết rằng cô thích một mình suy nghĩ? "Album tôi cho em là để em tặng cho người khác." "Tại sao anh lại muốn tặng cho người khác?" Bạch Trà hỏi, cô không hiểu lắm. Tô Thanh Hoàn thở dài, cô đối với đạo lý đối nhân sử thế, rõ ràng là không hiểu lắm. Muốn anh phải giải thích như thế nào đây? Nó thực sự là một vấn đề. "..." "Nếu ai đó đối xử tốt với em, thì em hãy lấy ra một cái album tặng cho người đó, nếu.." "Nhưng là, em đã xem qua, album là của anh, vậy trong trường hợp em tặng cho người đó lỡ như họ không thích, không phải fans của anh thì phải làm sao bây giờ?" Bạch • đề tài chung kết giả • Trà online Tô Kình Hoán, "..." Hệ thống, [..] Thật lâu sau, Tô Thanh Hoàn cũng không thể nói được lời nào, thật xấu hổ.. Khi mọi người cùng anh tiếp xúc đều có vẻ rất thích anh? "Vậy thì đợi một chút, tôi sẽ nhờ trợ lý gửi thêm vài món quà khác." Vấn đề này anh cũng chưa nghĩ kỹ nên giọng nói có chút lạc lõng. Bạch Trà có chút phiền muộn. Cô cảm thấy như mình đã nói điều gì đó sai, và hệ thống đã nói qua với cô rằng anh ta là ảnh đế. Ảnh đế có nhiều fans. Nhưng cũng có rất nhiều anti-fans Điều đó có nghĩa là không phải tất cả mọi người đều thích anh ấy. Thật thảm a! Cô vươn tay vỗ vỗ vai anh, "Không cần phiền phức như vậy, thời gian không còn nhiều, Mà này, anh đừng lo lắng, cho dù những người đó không thích anh, em cũng sẽ rất thích anh, Không cần khổ sở, không cần thương tâm" Tô Kình Hoán hai mắt sáng lên, trên mặt hiện lên ý cười, cô thích anh? Cô nói cô thích anh, rất thích anh! Loại cảm giác này anh rất thích. Ngay sau đó, anh chưa kịp nói gì thì Bạch Trà đã tặng hẳn cho anh một chậu nước lạnh, lạnh ngắt. "Anh đúng là một người tốt, sau này em sẽ cố gắng hết sức để làm fans của anh, anh sẽ không bao giờ có thêm một anti-fans là em!" Ý cười trên mặt anh lập tức động lại, rồi dần dần biến mất. Cả người càng nhìn càng thất vọng. Bạch Trà nghĩ cô đã rót cho anh một bát canh gà, "Nga, em phải đi đây!" Nói tạm biệt xong, cô vui vẻ bước xuống xe, thu dọn hành lý rồi nhảy nhót rời đi.