Ngôn Tình [Dịch] Chồng Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Cấp - Lâm Miên Miên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hương Hoàng93, 14 Tháng mười hai 2020.

  1. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 67-1:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 67-2:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Ôi tan chảy a tan chảy~~~ :3
     
  3. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Mấy hôm nay mình bận, mai có chương mới nha mọi người!
     
    Dtbndtbn, Huyen1604, Luhan77755 người khác thích bài này.
  4. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 68:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười 2021
  5. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 69-1:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 69-2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Minh Sùng còn chưa trở lại, Đậu Tương đã ngủ, vậy chỉ có thể là mẹ Quý rồi.

    Cô đứng dậy đi mở cửa, mẹ Quý đang bưng một cốc sữa bò nóng trong tay.

    Mẹ Quý đã biết chuyện ngày hôm đó Quý Minh Sùng đi tìm Nguyễn Tố. Bà ngồi bên giường, bên trong căn phòng này tràn đầy mùi hương thuộc về phái nữ. Có mùi mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, cũng có mùi thơm ngát của dầu gội đầu sữa tắm sau khi tắm rửa.

    Hai ngày nữa Nguyễn Tố phải dọn đi rồi, hành lý cũng đã đóng gói xong, rất nhanh thôi vết tích cô đã từng sinh hoạt trong phòng này cũng sẽ dần dần biến mất.

    "Mẹ vốn dĩ không có ý định quản chuyện của các con." Mẹ Quý cười nói: "Bất quá mẹ cũng biết một chút tính tình của Minh Sùng, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn phải nói gì đó với con. Mẹ nuôi con mất năm con mười tuổi, mẹ nghĩ bà ấy hẳn là không kịp nói cho con trong chuyện tình cảm người con gái nên làm như thế nào. Người mẹ kia, không đề cập tới cũng được, nếu như mẹ cũng không nói gì, mẹ sợ con bị người ta lừa gạt."

    Nguyễn Tố có chút muốn cười.

    Bị người lừa gạt? Là bị Quý Minh Sùng lừa gạt sao?

    Cô cảm giác được, mẹ Quý đối với Quý Minh Sùng cũng không có ý che chở. Ngược lại trong giọng nói, trong ánh mắt đều là sự quan tâm và lo lắng không chút nào che giấu dành cho cô.

    "Đoán chừng người khác sẽ nghĩ, Minh Sùng là con của mẹ, mẹ chắc chắn là hướng về nó, kỳ thật không phải." Mẹ Quý lắc đầu: "Mẹ năm nay đã hơn sáu mươi, sống nhiều năm như vậy, mẹ biết, con gái dễ chịu thiệt thòi hơn đàn ông. Tố Tố, con cần phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ một chuyện, đó chính là đối với đàn ông mà nói, điều quan trọng nhất mãi mãi cũng không phải là tình cảm, thậm chí có là hôn nhân đi nữa. Minh Sùng khẳng định là có ưu điểm, nó rất có lòng cầu tiến, nhân phẩm cũng không quá tệ, năng lực kiếm tiền nó cũng có. Nhưng nó cũng có rất nhiều khuyết điểm. Nó là người rất hiểu biết bản thân, từ nhỏ đến lớn dù là học tập hay là trong công tác, nó cũng có thể làm đến tốt nhất. Người như vậy sẽ kiêu ngạo, con cũng có thể hiểu thành là tự đại."

    Nguyễn Tố lẳng lặng nghe.

    "Đàn ông đều rất giảo hoạt. Có thể người đó lúc đang theo đuổi con, sẽ tận lực che dấu bản tính của mình, khuyết điểm của mình. Một khi con khăng khăng một mực, cùng người đó kết hôn, hắn liền sẽ lộ ra bản tính. Có thể bây giờ nhìn thấy khả năng người đó rất tốt, nhưng sau khi kết hôn, hắn liền sẽ đem thói quen trong công tác ra dùng trong sinh hoạt." Mẹ Quý lại nói: "Có lẽ, hắn sẽ chẳng tôn trọng ý kiến của con, có lẽ, hắn sẽ cảm thấy bản thân kiếm được nhiều tiền hơn so với con, ở bên ngoài được người kính ngưỡng hơn so với con. Hắn liền không tự giác bay lên, nói không chừng sẽ còn cho mình là người kiếm tiền chủ lực trong nhà, từ đó khinh thị, coi nhẹ sự nỗ lực của con trong gia đình. Mẹ không dám hứa chắc con của mẹ sau khi cưới sẽ không thay đổi thành dạng đàn ông như vậy."

    "Tố Tố, năm đó khi nhà họ Nguyễn muốn kết thông gia cùng nhà họ Quý, mẹ đã nói với Minh Sùng, bây giờ mẹ cũng muốn nói với con." Mẹ Quý dừng một chút: "Có người kết hôn là môn đăng hộ đối, xuất phát từ kết hợp lợi ích. Có người kết hôn là vì tìm người sống qua ngày tháng. Nhưng mẹ hi vọng con của mẹ, có thể cùng người nó thích thật sự, người đó cũng thích nó, làm bạn cả đời. Tố Tố, mẹ nói với con nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho con, mẹ sẽ không ủng hộ hoặc là cổ vũ nó nghĩ biện pháp để ở bên con. Mẹ hi vọng cuối cùng người đi cùng với con, là người do chính con lựa chọn, là người mà con thật sự yêu thích. Bất luận người đó là ai, mẹ đều sẽ ôm quan điểm của minh đi xem kỹ hắn, dù đó có là con của mẹ chăng nữa. Đây chính là cam kết ngay từ đầu của mẹ với con, xem con là con gái của mẹ mà đối xử."

    * * *

    Lời mẹ Quý nói, Nguyễn Tố vẫn nghe lọt được.

    Thẳng thắn mà nói, áp lực tâm lý của cô rất nhỏ.

    Dù sao ban đầu cô tới nhà họ Quý, là bởi cuộc hôn ước kia. Cô lo lắng hành động của Quý Minh Sùng, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và nhà họ Quý. Lời của mẹ Quý, giống như một liều thuốc trợ tim, làm Nguyễn Tố rất nhanh liền bình tĩnh lại.

    Trước ngày dời nhà đi, Nguyễn Tố lúc tan làm nhận được tin nhắn Quý Minh Sùng gửi tới.

    Quý Minh Sùng: 【Chuyến bay buổi chiều, trước tám giờ tối có thể về đến nhà. 】

    Nguyễn Tố cầm điện thoại đến phòng thay quần áo đổi quần áo của mình.

    Cô còn đang suy nghĩ, nên trả lời tin nhắn này như thế nào.

    Đây là hai ngày trở lại đây, lần đầu anh gửi tin nhắn Wechat cho cô.

    Giao diện Wechat còn dừng lại trên nội dung nói chuyện phiếm trước đây.

    Lúc đó, cô còn gọi anh là anh hai.

    Sự chuyển biến vi diệu này, làm cô phải cúi đầu sửa lại ghi chú tên anh trên Wechat.

    Nguyễn Tố đứng ở một bên, ấn mở khung trò chuyện, đang chuẩn bị gửi một cái biểu cảm nhe răng cười qua, Mã Văn đi qua đây, đùa giỡn đụng cô một cái, tay cô trượt đi, cuối cùng gửi đi lại là cái biểu cảm thẹn thùng.

    Nguyễn Tố: "..."

    Trên Wechat cô sử dụng tới tấp biểu cảm thẹn thùng cùng nhe răng cười.

    Đương nhiên, cái biểu tình thẹn thùng này cho tới bây giờ cô chưa từng gửi đi cho phái nam.

    Cứ như vậy, phong cách khung trò chuyện Wechat trong một giây trở nên quỷ dị.

    Quý Minh Sùng: 【Chuyến bay buổi chiều, trước tám giờ tối có thể về đến nhà. 】

    Nguyễn Tố: 【 thẹn thùng / biểu tình】

    Còn may Wechat có chức năng rút trở về!

    Cô luống cuống tay chân chuẩn bị rút trở về, lại nhìn thấy trên giao diện biểu thị "Đối phương đã nhậnđược."

    * * * Anh thấy được rồi?

    Cô tranh thủ thời gian rút về.

    Sau khi rút về, bên phía anh vẫn còn "Đã nhận được".

    Đợi đến khi cô đi ra khỏi phòng thay quần áo, điện thoại di động của cô rốt cục vang lên một tiếng, là tin nhắn anh gửi tới.

    Quý Minh Sùng: 【 Anh chưa thấy gì hết. 】

    Khóe miệng Nguyễn Tố giật một cái, mặt không đổi sắc đưa điện thoại di động thả lại trong túi. Nào ngờ được lúc đi ra trung tâm kiểm tra sức khoẻ, nhìn thấy một người đứng ở cửa.

    Một người không xa lạ gì cũng không tính là quen thuộc.

    Vị thư ký Bạch kia của Lâm Hướng Đông.
     
  7. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 70:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 71:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười 2021
  9. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 72:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Truyện nhẹ nhàng mà thấm lòng quá mọi người nhỉ! ^^ Cảm thấy rung rinh! <3<3<3 Thích truyện thì bình luận bên dưới cho mình biết nhé! <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười 2021
  10. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 73:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyễn Tố không nghĩ tới chính mình thật sự cào ra ba mươi vạn.

    Chóng mặt từ tiệm vé số bước ra, ông chủ còn ở đằng sau căn dặn cô: "Đi lĩnh thưởng nhớ mang thẻ căn cước a!"

    Ông chủ còn nói với cô, loại trúng thưởng này còn thu thuế người trúng hai mươi phần trăm, vì vậy lấy tới tay cũng ít hơn hai mươi vạn. Ông nói ông mở tiệm hai ba năm, còn là lần đầu tiên thấy người mua vé số cào trúng ba mươi vạn. Lúc đầu ông chủ muốn chụp ảnh chung với cô, nhưng thấy người đàn ông bên cạnh cô quét mắt nhìn ông một cái, ông lập tức liền bỏ ý nghĩ này.

    Bỏ đi, ông hít hít vận khí cũng tốt rồi.

    Bất quá thật sự rất thần kỳ, ba mươi vạn vé số cào này sao lại ở tiệm của ông chứ.

    Lúc trước ông nhất thời nổi hứng mua năm trăm tệ, cũng không trúng giải thưởng lớn gì.

    Nguyễn Tố cảm thấy, chính mình mãi mãi cũng sẽ không bình tĩnh giống Quý Minh Sùng được. Cô cào ra được ba mươi vạn này, đã thiếu chút run chân, lúc trước anh trúng năm trăm vạn làm sao có thể trấn định như vậy?

    Đi đến bãi đổ xe ở quảng trường, Nguyễn Tố giống như đi ở trên đám mây, cho là mình đang nằm mơ.

    Cô suýt chút nhịn không được, muốn để Quý Minh Sùng véo cô một cái, xem cô rốt cuộc có phải nằm mơ giữa ban ngày không.

    Quý Minh Sùng cúi đầu nhìn giày cô, anh không nghĩ tới hôm nay cô mang giày cao gót, gót giày còn cao như vậy. Lại nhìn cô lúc này tựa như phiêu vào trong mộng, anh cảm thấy mình nên đi gần cô một chút, anh sợ cô chút nữa không chú ý đường đi bị vấp chân.

    Đợi đến bên cạnh xe, Nguyễn Tố mới miễn cưỡng trấn định, đương nhiên nhịp tim cô vẫn đập rất nhanh, nhanh đến cô đều có thể cảm nhận được.

    Cô đứng vững, nghiêng đầu nhìn Quý Minh Sùng, mấp máy môi, rất khó khăn nói ra: "Tờ vé số này là anh mua, hẳn là vận khí của anh tốt, cho anh, không phải của em."

    Cô kịp thời phản ứng, tờ vé số này là anh mua, là anh chọn, như vậy đây cũng là vận khí tốt của anh..

    Tấm vé số này nên trả lại cho anh mới đúng.

    Quý Minh Sùng một tay cắm ở túi quần, nghe vậy cười cười: "Sai rồi, tấm vé số là anh dùng tiền mua, bất quá là tặng quà sinh nhật cho em, là em cào ra tới, là vận khí của em tốt mới đúng."

    Cho nên, quà tặng sinh nhật của anh là tấm vé số này?

    Sau đó cô cào ra ba mươi vạn?

    Nghĩ thế nào, cũng thấy không thực tế.

    Nguyễn Tố nhịn xuống dụ hoặc: "Nhưng mà.."

    Quý Minh Sùng nói: "Không có nhưng mà, chính là tặng cho em."

    Nguyễn Tố lúc này mới kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi anh: "Tấm vé số này không phải là anh sớm đã chuẩn bị chứ?"

    Đây có phải là anh đã sắp xếp ra không, là chiêu trò, ví dụ như, anh ra giá cao mua tấm vé số này, sau đó mang theo đến tiệm vé số kia, rồi anh đưa tấm vé số này cho cô..

    "Anh thề với trời." Quý Minh Sùng nhìn cô: "Đây là anh tiện tay cầm lấy."

    Cái này đích xác là anh tiện tay cầm, chỉ bất quá anh lấy từ trong tài khoản ra ba mươi vạn, bất luận anh cầm tới tấm nào, đều sẽ trúng thưởng thôi.

    Anh thấy cô còn đang do dự nghi hoặc: "Thật, anh không có lừa em."

    Nguyễn Tố nhìn anh nghiêm túc như vậy, lại nghĩ đến, anh hình như cũng không cần thiết làm như vậy.. Mà lại, vé số cũng không phải anh có thể nhúng tay vào a?

    "Thật sao?"

    "Thật." Quý Minh Sùng không hổ là nhà tư bản, anh nghĩ thầm, thật sự là anh tiện tay cầm, anh cũng không sớm chuẩn bị kỹ càng một màn này. Hai điểm này, anh cũng không tính là lừa cô.

    Nguyễn Tố một bên thở dài một bên lắc đầu, bộ dạng như vậy làm Quý Minh Sùng nhớ tới Đậu Tương.

    "Sao có thể chứ." Nguyễn Tố nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra: "Sao lại trúng ba mươi vạn chứ."

    Quý Minh Sùng mở cửa xe cho cô: "Không bằng em nghĩ xem nên dùng số tiền này mua cái gì đi."

    Nguyễn Tố vừa ngồi lên xe, liền cùng Vương Kiên chia sẻ tin tức tốt này: "Anh Vương, tôi trúng thưởng, trúng ba mươi vạn! Có phải vô cùng thần kỳ không!"

    Vương Kiên cũng cực kỳ kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn về phía Quý Minh Sùng, nghĩ thầm, sẽ không phải là ông chủ vì theo đuổi em gái mà làm ra chiêu trò này a?

    Quý Minh Sùng lẳng lặng nhìn Vương Kiên một chút.

    Anh thật vất vả mới khiến cho Nguyễn Tố bỏ đi hoài nghi, lúc này đừng thêm dầu vào lửa.

    Vương Kiên quả quyết thu hồi ánh mắt, kỹ xảo của anh ta không điêu luyện, anh ta đã nhận định đây chính là chiêu trò, thế là vẻ mặt kinh ngạc cũng không sinh động đến vậy: "Quá thần kỳ!"

    Quý Minh Sùng thở dài trong lòng một hơi: Sao lại không ai tin tưởng, anh thật là tiện tay cầm trúng chứ?

    Nguyễn Tố nghe Vương Kiên không phải rất để ý nói, cũng nhìn Quý Minh Sùng một chút.

    Một giây sau, kỹ thuật diễn của Vương Kiên đột nhiên phi thăng: "Không thể nào? Nguyễn Tố cô thật sự cào ra ba mươi vạn?"

    Vì tiền thưởng cuối năm, liều mạng!

    Nguyễn Tố vẫn cảm thấy tấm vé số này là Quý Minh Sùng mua, mặc dù anh nói đưa cho cô, nhưng cô cũng không thể nhận hết đi.. Thế là nghĩ đến chờ sau khi nhận thưởng, muốn mua cho Quý Minh Sùng cái gì đó hoặc là chuyển cho anh hơn phân nửa. Cô chỉ cần một chút xíu, bởi vì đó là vận khí tốt ngày sinh nhật của cô.

    -

    Nguyễn Tố trúng ba mươi vạn, việc này xác thực rất khiến cho người ta kinh ngạc. Nhưng mọi người nghĩ đến trước đó Quý Minh Sùng thế nhưng trúng năm trăm vạn, ba mươi vạn cùng năm trăm vạn so ra, liền có chút không đáng chú ý. Ba mươi vạn cũng không chói mắt như năm trăm vạn. Trước đó mẹ Quý đưa cho Nguyễn Tố một cái vòng tay phỉ thúy, Nguyễn Tố đối với cái này cũng không hiểu rõ. Nhưng nghĩ tới mẹ Nguyễn và Nguyễn Mạn nói những lời kia, đồ trang sức của mẹ Quý trước kia hơn phân nửa có giá trị không nhỏ, bình thường cô cũng không dám mang, đều là dấu ở nhà, liền là kẻ trộm cũng tìm không thấy chỗ giấu.

    Đậu Tương tặng Nguyễn Tố một hộp dây buộc tóc.

    Nghe nói là tiêu tốn món tiền lớn để mua, tiêu hết chỗ tiền tiêu vặt của thằng bé.

    Về phần Quý Minh Sùng, tặng chính là một tấm vé số này.

    Đậu Tương bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra đây chính là chuyện chú nói --"

    Quý Minh Sùng tốc độ đặc biệt nhanh, dù sao cũng là người đàn ông sống sót ở tận thế.

    Anh bưng kín miệng Đậu Tương, cười cười: "Đứa nhỏ này, ăn thức ăn còn để dính vào bên miệng."

    Cũng may Nguyễn Tố đứng dậy đi phòng bếp lấy đồ, không có nghe được.

    Lúc cô ra, Quý Minh Sùng lôi kéo Đậu Tương đi ra ngoài, cô thuận miệng hỏi một câu: "Đi đâu vậy?"

    Mí mắt mẹ Quý hơi nhấc lên: "Mặc kệ chúng đi."

    Quý Minh Sùng đưa Đậu Tương ra ngoài sân, ở đây, anh ngồi xổm xuống, rất nghiêm túc nói: "Chuyện vận khí tốt này, con đừng nói cho Tố Tố nghe."

    Anh cũng là chủ quan, làm sao lại quên giữ bí mật trước mặt Đậu Tương chứ.

    Nguyễn Tố khả năng còn chưa bỏ đi nghi hoặc, nếu Đậu Tương nói ra lời này, vậy liền lộ ra kia là chiêu trò của anh.

    "Chú mua đoạn ký ức này của con." Quý Minh Sùng nói: "Con ra cái giá đi."

    Đậu Tương trố mắt nhìn: "Thật?"

    Chú là đang thu mua nó thật sao?

    "Ừ."

    Đậu Tương không khách khí chút nào chống nạnh nói ra: "Con muốn rất nhiều phô mai, tối thiểu năm túi."

    "Được."

    "Con muốn chơi ô tô, còn muốn máy bay điều khiển."

    "Trước đó không phải đã mua cho con?"

    "Tố Tố!" Nó chuẩn bị cất giọng hô.

    Quý Minh Sùng ẩn nhẫn: "Được."

    Đậu Tương hài lòng: "Cái khác con còn chưa nghĩ ra."

    Quý Minh Sùng đứng dậy: "Con còn muốn cái khác?"

    "Tố!"

    "Được." Quý Minh Sùng phủi tay, một tay xốc nó lên: "Biết rồi."

    Đậu Tương đúng là một đứa bé biết giữ chữ tín, nó nói quên đi, liền thật không nhắc đến trước mặt Nguyễn Tố. Về phần mẹ Quý, hết thảy đều thấy ở trong mắt, bà cũng không hề nói gì, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cũng sẽ nhịn không được hoài nghi một chuyện: Chồng bà, con trai lớn đều không phải loại người làm ra thủ đoạn loè loẹt này, sao Minh Sùng lại như vậy, là không thầy mà làm nên, hay là rất có kinh nghiệm?

    -

    Buổi chiều Nguyễn Tố cùng bạn bè đồng nghiệp hẹn đi ca hát.

    Hiện tại KTV cũng có phòng ăn, đặc biệt thuận tiện.

    Ngày hôm nay Nguyễn Tố nhận được rất nhiều lời chúc phúc. Trước kia bạn bè cũng đều phát hồng bao chúc cô sinh nhật vui vẻ trên wechat. Những năm gần đây, mặc dù luôn luôn ở một mình, nhưng cũng không tính là cô đơn, bởi vì cô có bạn tốt. Trong phòng bao có mười mấy người, có bạn của Nguyễn Tố, cũng có đồng nghiệp của cô. Ngay khi mọi người đi ra phòng bên ngoài ăn cơm, một đồng nghiệp nam từ bên ngoài tới, mang đến bánh kem, còn có một bó hoa hồng lớn.

    "Woa!" Chỗ ăn cơm của KTV cũng có những khách hàng khác, đều nhao nhao nhìn lại.

    Tất cả mọi người không nghĩ tới hôm nay còn có người đầu sắt tỏ tình với Nguyễn Tố.

    Chẳng lẽ là cảm thấy tỏ tình ngày sinh nhật này, cơ hội thành công sẽ cao hơn một chút sao?

    Đồng nghiệp nam hiển nhiên cũng đã có chuẩn bị, một bó hoa hồng này, tối thiểu chín mươi chín bông hoa, không biết còn tưởng rằng đây là đang cầu hôn.

    Người ngoài không biết rõ tình hình cũng vội cầm điện thoại di động lên quay video.

    Đồng nghiệp nam đi đến trước mặt Nguyễn Tố, đưa bó hoa ra: "Nguyễn Tố, trước đó không nói với em, kỳ thật anh là vì em mới đến đây làm việc. Có thể em đã quên rồi, năm ngoái thời điểm anh đưa cha mẹ đến kiểm tra sức khoẻ, anh liếc mắt liền thấy em, về sau anh từ chức, đến đây đi làm. Anh thích em, không biết có vinh hạnh trở thành bạn trai của em hay không?"

    Điều này khiến Nguyễn Tố kinh ngạc.

    Bất quá, giờ phút này, đối mặt tình cảnh này, cô tựa hồ thấy được Quý Minh Sùng đêm hôm đó.

    Anh đứng bên cạnh hồ phun nước như thế, tổng cộng cũng chỉ nói với cô bốn chữ.

    Lúc ấy lỗ tai của cô suy nghĩ của cô đều bị anh dẫn dắt. Lúc này, chi tiết trong thời điểm đó ngược lại đều hiện lên.

    Trước cái nhìn chăm chú của những người khác, chờ đợi thời khắc cô trả lời, cô lẫn trốn.

    Nguyễn Tố trầm mặc, hiển nhiên khiến đồng nghiệp nam cho rằng bản mình có cơ hội, anh ta kích động đến tay đều run rẩy.

    Một giây sau, Nguyễn Tố nói ra: "Thật xin lỗi."

    Năm nay, cô đã phát một tấm thẻ người tốt.

    Mặc dù là sinh nhật, nhưng cô vẫn nhớ tới lúc Quý Minh Sùng trả lại cho cô chiếc nhẫn đã nói câu nói kia.

    Cô vẫn sẽ cùng với người cô thích, cũng là người thích cô ở bên nhau.

    Có người quay video, gửi lên nhóm bạn bè--

    "Hôm nay tới dùng cơm gặp được người tỏ tình, cô gái thật xinh đẹp a!"

    "Đáng tiếc cô gái không đồng ý."

    Bởi vì Nguyễn Tố giá trị nhan sắc quá cao, cái video này đều bị người trong vòng bạn bè chia sẻ. Lời đồn có lúc chính là như vậy, truyền đi truyền lại liền biến vị. Ban đầu là tỏ tình, về sau là cầu hôn, trong video càng là đem cắt đi một đoạn Nguyễn Tố cự tuyệt.

    Cũng may nhiệt độ cũng không phải là rất cao, người nhìn thấy bất quá là nói "Nhân vật nữ chính giá trị nhan sắc cao, người nam hơi bình thường chút" "Đây là quay tiết mục ngắn a, bất quá nhân vật nữ chính thật rất xinh đẹp, còn tưởng là minh tinh nào".. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là đoạn video lừa người, xem rồi coi như xong.

    Có người nhận ra Nguyễn Tố, liền đem cái video này phát cho Thịnh Viễn: "Bác sỹ Thịnh, đây có phải là ngươi người bạn kia của anh không? Tôi thấy cô ấy đến bệnh viện tìm anh, hẳn là tôi không nhận lầm a?"

    Thịnh Viễn: "?"

    Video cầu hôn?

    Nguyễn Tố có bạn trai khi nào, sao anh không biết!

    Người đàn ông này anh trái xem phải xem đều không giống Quý Minh Sùng. Thật sự là không kìm nén được lòng hiếu kỳ, anh đem cái video kia phát cho Quý Minh Sùng, thuận tiện gửi dấu chấm hỏi qua.

    Quý Minh Sùng chậm rãi cũng gửi dấu chấm hỏi tới.

    Khung chat lại một lần quỷ dị.

    Thịnh Viễn: 【? 】

    Quý Minh Sùng: 【? 】
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...