Chương 20. Bất thường
[HIDE-THANKS]
"Chúng ta thử vô không gian đi." Giang Chi Thời nói. Bởi vì Lâm Tử không sao còn có dị năng nên Giang Chi Thời cũng an tâm được chút, nhưng nhớ lại "không gian" không thể vô được, lập tức lại căng thẳng.
"Mau mau." Lâm Tử cũng vô cùng lo lắng.
Không chỉ đồ đạc mà còn hai đứa nhỏ và hai quả trứng nữa. Do được Lâm Tử ấp nên rất nhớ mùi cậu, mỗi lần không có là không ầm cho mà xem, huống chi trong đó chỉ có phần sữa họ lấy ra cho một buổi, không đủ cho hai đứa nhỏ đó uống một ngày đâu.
Hai người nắm tay nhau lại không vào được, thử cỡ nào dù bỏ đồ vô cũng không được nói chi lấy ra.
"Sao kỳ vậy, sao không vào được?" Lâm Tử và Giang Chi Thời cuống lên. Tới lúc Tô Mộc qua gõ cửa, cốc cốc. Bọn họ không biết là ai nên vờ bình tĩnh ra mở cửa, thấy là anh em họ Tô lập tức kéo hai người vào bàn tiếp.
"Có khi nào đang thăng cấp không?" Tô Mộc hỏi, bởi vì cục đá trắng sữa của cậu theo Lâm Tử là cục linh thạch trong tu tiên có thể giúp tu luyện gì đấy. Có khi nào "không gian" hấp thu nó rồi "phát triển" vì vậy không vào được.
"Hừm, có lẽ.." Lâm Tử xoa cằm.
"Trước tạm thời bỏ qua chuyện đó. Giờ cậu đã có dị năng rồi, mau mau, cho tớ xem." Tô Mộc hớn hở muốn xem thử dị năng của cậu. Lúc đó cậu đang nhìn về phía bên kia nên hoàn toàn không thấy rõ có chuyện gì xảy ra, sau đó Lâm Tử đột nhiên ngất xỉu và họ ở đây, kết thúc.
Lâm Tử gật đầu thử dùng sức lại không có gì ra cả, thử mãi ngay cả không khí cũng không ra. Cậu hoang mang nhìn hai người một tang thi ở phía đối diện, bản thân không hiểu đang xảy ra chuyện gì cả. Rõ ràng có thứ gì đó xuất hiện trong tay mình ngay lúc đó mà, mấy con tang thi bị quất bay chính là bằng chứng rõ ràng nhất vì không chỉ cậu mà ngay cả Giang Chi Thời cũng thấy.
Cậu giật giật đẩy đẩy tay mãi vẫn không ra gì. Vì sao lại không ra, không lẽ lúc đó.. Bọn họ gặp phải tấn công từ tang thi tinh thần, gặp phải ảo giác. Lúc cậu nói ra hai người còn lại cũng trầm ngâm, nhưng nếu vậy không lẽ mấy chuyện đang gặp cũng là ảo giác.
Không thể nào, nếu vậy thì hai người anh và mấy người trong phòng khách cũng quá chân thật rồi. Bọn họ đang suy ngẫm lại nghe tiếng "cốc cốc" từ ngoài cửa. Lần này chắc chắn là người ngoài rồi.
Giang Chi Thời mở cửa, thế mà là Giang Chi Tú.
"Anh hai."
"Em dâu đã tỉnh chưa, xuống ăn cơm nào." Giang Chi Tú nở nụ cười nhìn qua sau đầu của Giang Chi Thời, muốn nhìn cậu bé đã thay đổi cả người đứa em trai trước mắt này của anh. Không chỉ anh mà cả đám người ở dưới nữa đấy. Dù sao tính cách trước kia của đứa em này quá chọc người và cũng quá.. đơn giản, dễ nhìn.
Giờ đây nhìn ánh mắt này ít nhất không còn dễ đoán trong não thằng này có suy nghĩ nhảm nhí nào nữa.
"Đúng rồi, có phải là thằng bé đó không." Thằng bé crush của tên này, đứa mà khiến thằng em trai này nổi điên với anh cả đấy.
"Không phải." Giang Chi Thời quay qua kêu hai người và một tang thi, năm người cùng nhau xuống lầu nhìn sáu người ngồi dưới đó. Lâm Tử nhận ra, một người cậu cũng không quen kể cả người dẫn họ đi xuống nên đành quay qua ý hỏi Giang Chi Thời.
Sau một hồi giới thiệu hai người đứng đầu là anh em họ Giang, Giang Chi Thần anh cả, Giang Chi Tú anh hai, người đã đi chung với Giang Chi Tú cứu họ là Giang Nhất, bốn người còn lại có chức nghiệp vệ sĩ lần lượt là Giang Nhị, Giang Tam, Giang Tứ, Giang Ngũ.
Lúc nghe giới thiệu xong suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Tử chính là tác giả thật lười đặt tên, lại nghĩ như vậy cũng dễ nhớ. Và sau đó mới chậm chạp nhận ra mình đang đối mặt với nam chính [Tân Kỷ Nguyên] - Giang Chi Thần liền giật mình ngây người nhìn đối phương, may mắn Giang Chi Thời nhận ra nên kịp kéo cậu lại tránh tình huống xấu hổ.
Giang Chi Tú, nhị thiếu gia của Giang gia, là một diễn viên vô cùng nổi tiếng trước mạt thế, dị năng hệ tinh thần nhưng lúc mới kích hoạt ở trong truyện chỉ tưởng là cường hóa đôi mắt với sức mạnh nhìn rõ từ xa, mãi tới sau này lên cấp hai mới rõ.
Còn năm anh em từ Giang Nhất tới Giang Ngũ cứ như năm anh em siêu nhân trên ti vi vậy, thật đấy. Năm anh em hội đủ năm nguyên tố cũng theo thứ tự từ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Phải nói trong mạt thế mà Giang gia có thể đứng ở vị trí cao hoàn toàn nhờ vào việc có nhiều dị năng giả thức tỉnh, người thức tỉnh lại là những người trong nhà hoặc được đào tạo nói chung rất trung thành, trừ vài thành phần tào lao khác không nói.
"Sao thế em dâu, không hợp khẩu vị à." Trên bàn cơm món chay mặn đầy đủ, mọi người đang ăn kể cả Lâm Tử cũng đang ăn nhưng lại vừa thẫn thờ vừa ăn, vừa vặn Giang Chi Tú ngồi đối diện nhận ra cậu bất thường nên lên tiếng hỏi.
"Em khó chịu chỗ nào?" Giang Chi Thời nghe vậy ngừng bóc tôm lau tay lo lắng hỏi cậu.
"Không sao, chỉ là em đang nghĩ tới một số chuyện thôi." Lâm Tử cười gượng, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới, khúc sau này Giang Chi Tú hoàn toàn biến mất không biết vì lý do gì, có thể là tác giả quên mất luôn đã có một nhân vật này, tới khúc thành lập căn cứ [Tân Kỷ Nguyên] cũng không thấy anh trai Giang Chi Thần nhắc tới.
"Mau mau." Lâm Tử cũng vô cùng lo lắng.
Không chỉ đồ đạc mà còn hai đứa nhỏ và hai quả trứng nữa. Do được Lâm Tử ấp nên rất nhớ mùi cậu, mỗi lần không có là không ầm cho mà xem, huống chi trong đó chỉ có phần sữa họ lấy ra cho một buổi, không đủ cho hai đứa nhỏ đó uống một ngày đâu.
Hai người nắm tay nhau lại không vào được, thử cỡ nào dù bỏ đồ vô cũng không được nói chi lấy ra.
"Sao kỳ vậy, sao không vào được?" Lâm Tử và Giang Chi Thời cuống lên. Tới lúc Tô Mộc qua gõ cửa, cốc cốc. Bọn họ không biết là ai nên vờ bình tĩnh ra mở cửa, thấy là anh em họ Tô lập tức kéo hai người vào bàn tiếp.
"Có khi nào đang thăng cấp không?" Tô Mộc hỏi, bởi vì cục đá trắng sữa của cậu theo Lâm Tử là cục linh thạch trong tu tiên có thể giúp tu luyện gì đấy. Có khi nào "không gian" hấp thu nó rồi "phát triển" vì vậy không vào được.
"Hừm, có lẽ.." Lâm Tử xoa cằm.
"Trước tạm thời bỏ qua chuyện đó. Giờ cậu đã có dị năng rồi, mau mau, cho tớ xem." Tô Mộc hớn hở muốn xem thử dị năng của cậu. Lúc đó cậu đang nhìn về phía bên kia nên hoàn toàn không thấy rõ có chuyện gì xảy ra, sau đó Lâm Tử đột nhiên ngất xỉu và họ ở đây, kết thúc.
Lâm Tử gật đầu thử dùng sức lại không có gì ra cả, thử mãi ngay cả không khí cũng không ra. Cậu hoang mang nhìn hai người một tang thi ở phía đối diện, bản thân không hiểu đang xảy ra chuyện gì cả. Rõ ràng có thứ gì đó xuất hiện trong tay mình ngay lúc đó mà, mấy con tang thi bị quất bay chính là bằng chứng rõ ràng nhất vì không chỉ cậu mà ngay cả Giang Chi Thời cũng thấy.
Cậu giật giật đẩy đẩy tay mãi vẫn không ra gì. Vì sao lại không ra, không lẽ lúc đó.. Bọn họ gặp phải tấn công từ tang thi tinh thần, gặp phải ảo giác. Lúc cậu nói ra hai người còn lại cũng trầm ngâm, nhưng nếu vậy không lẽ mấy chuyện đang gặp cũng là ảo giác.
Không thể nào, nếu vậy thì hai người anh và mấy người trong phòng khách cũng quá chân thật rồi. Bọn họ đang suy ngẫm lại nghe tiếng "cốc cốc" từ ngoài cửa. Lần này chắc chắn là người ngoài rồi.
Giang Chi Thời mở cửa, thế mà là Giang Chi Tú.
"Anh hai."
"Em dâu đã tỉnh chưa, xuống ăn cơm nào." Giang Chi Tú nở nụ cười nhìn qua sau đầu của Giang Chi Thời, muốn nhìn cậu bé đã thay đổi cả người đứa em trai trước mắt này của anh. Không chỉ anh mà cả đám người ở dưới nữa đấy. Dù sao tính cách trước kia của đứa em này quá chọc người và cũng quá.. đơn giản, dễ nhìn.
Giờ đây nhìn ánh mắt này ít nhất không còn dễ đoán trong não thằng này có suy nghĩ nhảm nhí nào nữa.
"Đúng rồi, có phải là thằng bé đó không." Thằng bé crush của tên này, đứa mà khiến thằng em trai này nổi điên với anh cả đấy.
"Không phải." Giang Chi Thời quay qua kêu hai người và một tang thi, năm người cùng nhau xuống lầu nhìn sáu người ngồi dưới đó. Lâm Tử nhận ra, một người cậu cũng không quen kể cả người dẫn họ đi xuống nên đành quay qua ý hỏi Giang Chi Thời.
Sau một hồi giới thiệu hai người đứng đầu là anh em họ Giang, Giang Chi Thần anh cả, Giang Chi Tú anh hai, người đã đi chung với Giang Chi Tú cứu họ là Giang Nhất, bốn người còn lại có chức nghiệp vệ sĩ lần lượt là Giang Nhị, Giang Tam, Giang Tứ, Giang Ngũ.
Lúc nghe giới thiệu xong suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Tử chính là tác giả thật lười đặt tên, lại nghĩ như vậy cũng dễ nhớ. Và sau đó mới chậm chạp nhận ra mình đang đối mặt với nam chính [Tân Kỷ Nguyên] - Giang Chi Thần liền giật mình ngây người nhìn đối phương, may mắn Giang Chi Thời nhận ra nên kịp kéo cậu lại tránh tình huống xấu hổ.
Giang Chi Tú, nhị thiếu gia của Giang gia, là một diễn viên vô cùng nổi tiếng trước mạt thế, dị năng hệ tinh thần nhưng lúc mới kích hoạt ở trong truyện chỉ tưởng là cường hóa đôi mắt với sức mạnh nhìn rõ từ xa, mãi tới sau này lên cấp hai mới rõ.
Còn năm anh em từ Giang Nhất tới Giang Ngũ cứ như năm anh em siêu nhân trên ti vi vậy, thật đấy. Năm anh em hội đủ năm nguyên tố cũng theo thứ tự từ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Phải nói trong mạt thế mà Giang gia có thể đứng ở vị trí cao hoàn toàn nhờ vào việc có nhiều dị năng giả thức tỉnh, người thức tỉnh lại là những người trong nhà hoặc được đào tạo nói chung rất trung thành, trừ vài thành phần tào lao khác không nói.
"Sao thế em dâu, không hợp khẩu vị à." Trên bàn cơm món chay mặn đầy đủ, mọi người đang ăn kể cả Lâm Tử cũng đang ăn nhưng lại vừa thẫn thờ vừa ăn, vừa vặn Giang Chi Tú ngồi đối diện nhận ra cậu bất thường nên lên tiếng hỏi.
"Em khó chịu chỗ nào?" Giang Chi Thời nghe vậy ngừng bóc tôm lau tay lo lắng hỏi cậu.
"Không sao, chỉ là em đang nghĩ tới một số chuyện thôi." Lâm Tử cười gượng, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới, khúc sau này Giang Chi Tú hoàn toàn biến mất không biết vì lý do gì, có thể là tác giả quên mất luôn đã có một nhân vật này, tới khúc thành lập căn cứ [Tân Kỷ Nguyên] cũng không thấy anh trai Giang Chi Thần nhắc tới.