Xuyên Không [Edit] Xuyên Thành Bà Xã Của Nam Chính Truyện Không Couple - Thập Vĩ Thố

Discussion in 'Truyện Drop' started by Haagen Dazs, Jun 30, 2021.

  1. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 19: Dọn đến ở cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Chương 19

    "Văn Dật Nhiên anh thật phiền phức, Văn Tư Tư đang phát sốt, anh nghe không hiểu tiếng người à ? Đây là em gái anh, đừng chắn đường, bây giờ chúng tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện !" Trì Tranh Tranh nổi giận.

    Cô phục rồi, sao cái tên Văn Dật Nhiên này lại đáng ghét như vậy ?

    Nguyên chủ rốt cuộc thích hắn ở điểm gì ?

    Thích anh ta thiểu năng hay thích anh ta ngu ngốc ?

    Phát sốt ?

    Văn Dật Nhiên trầm tư, tầm mắt chuyển sang Văn Tư Tư, đối diện anh ta là gương mặt đỏ bừng, và đôi mắt ủy khuất khó chịu.

    Lúc này hắn mới nhớ ra, buổi sáng lúc đón Văn Tư Tư, em ấy bị cảm lạnh thì phải.

    Vừa rồi lúc em ấy gọi điện thoại cho hắn, giọng nói cũng hữu khí vô lực.

    Nhưng bởi vì lúc đo anh ta nghe được giọng nói của Trì Tranh Tranh nên căn bản không có suy nghĩ kỹ càng, liền trực tiếp cúp máy.

    Đến khi nhìn thấy bọn họ, hắn cũng không phát hiện ra Văn Tư Tư có điểm không đúng, chỉ vì sự tồn tại của Trì Tranh Tranh, anh ta vô thức chỉa mũi nhọn về phía Trì Tranh Tranh....

    Sau khi hoàn hồn, Văn Dật Nhiên liền biết___ Văn Tư Tư bị bệnh, Trì Tranh Tranh muốn đưa cô đi bệnh viện.

    Sự việc đơn giản như vậy mà bị hắn xuyên tạc.

    Anh ta hiểu lầm Trì Tranh Tranh thì thôi đi, thế nhưng còn xem nhẹ em họ.

    Hắn đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên anh ta có chút xấu hổ, há miệng thở dốc, lại có phần nói không nên lời.

    "Chúng ta đi thôi." Trì Tranh Tranh nâng Văn Tư Tư, nhìn Văn Dư, nhẹ nhàng gọi.

    Văn Dư gật đầu, duỗi tay cầm bình nước cho cô.

    Giữa hai người hình thành một loại ăn ý khó nói nên lời, như thể họ có sự quen thuộc mà người khác không biết.

    "Tư Tư, anh đưa em đi bệnh viện." Văn Dật Nhiên duỗi tay đỡ Văn Tư Tư bên kia.

    Văn Tư Tư không nói chuyện, bởi vì sinh bệnh nên cô trở nên uể oải, hơn nữa vì cảnh tượng trước mặt mà cô không thể tưởng tượng nổi nên chỉ có thể trầm mặc.

    Văn Dật Nhiên sờ trán Văn Tư Tư, ánh mắt mang theo hai phần lo lắng.

    Anh ta dời tầm mắt, chú ý tới Văn Dư đang đi cạnh Trì Tranh Tranh, lại nhịn không được nói: "Sao anh cũng ở đây ? Chuyện này không liên quan đến anh."

    Anh ta luôn thấy Văn Dư không vừa mắt, hôm nay cũng như vậy.

    Văn Dư lười phản ứng anh ta, không nói lời nào, trầm mặc đi bên cạnh Trì Tranh Tranh.

    Trì Tranh Tranh lại rất không vui, mím môi: "Vì sao Văn Dư không thể ở chỗ này ? Anh ấy là vị hôn phu của tôi, tôi có chuyện thì tìm anh ấy giúp không được sao? Anh ấy ở cùng với tôi không thể sao ?"

    Cô dừng lại, buông tay ra, đem Văn Tư Tư hoàn toàn giao cho Văn Dật Nhiên: "Nếu anh đã đến, tôi liền giao Văn Tư Tư cho anh. Cô ấy là em họ của anh, anh đi cô ấy đi bệnh viện truyền nước đi."

    Văn Dật Nhiên há mồm muốn nói gì.

    Trì Tranh Tranh trực tiếp không cho anh ta có cơ hội mở miệng, xua xua tay, không kiên nhẫn nói: "Có thời gian cãi nhau với chúng tôi không bằng nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện, đừng chậm trễ thời gian."

    Văn Dật Nhiên, cô và Văn Dư không hợp, ba người bọn họ cãi nhau sẽ chậm trễ thời gian, không bằng để Văn Dật Nhiên nhanh chân đưa Văn Tư Tư đi bệnh viện.

    Môi Văn Dật Nhiên giật giật, lúc này cũng không nói gì nữa, đỡ Văn Tư Tư đi đến chỗ đậu xe.

    Văn Tư Tư từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặt bỗng nhiên quay đầu nhìn Trì Tranh Tranh với ánh mắt phức tạp.

    _

    Nhìn hai người lên xe, sau đó xe nhanh chóng rời đi, cuối cùng Trì Tranh Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Khoảng cách từ đây đến bệnh viện không xa, dựa vào mặt mũi và quan hệ của Văn Dật Nhiên, Văn Tư Tư chắc chắn không có chuyện gì.

    Chỉ là trong lòng cô đang nghĩ muốn đi xem Văn Tư Tư coi như thế nào, dù sao cũng là bản thân cô mang người ta đi, để cô ấy sốt thành như vầy trong lòng cô có chút áy náy.

    Nhưng đó là chuyện lúc sau, hiện tại tâm tình cô cũng thả lỏng.

    Sau khi tự trấn an, Trì Tranh Tranh cứng đờ.

    ___ Văn Dư đang ở bên cạnh.

    Khốn kiếp, vừa rồi cô nói với Văn Dật Nhiên là Văn Dư là vị hôn phu của cô !

    Tuy mọi người đều biết hai người bọn họ đính hôn qua miệng, nhưng Trì Tranh Tranh không cho răng Văn Dư là "vị hôn phu" của cô, cách hai người bọn họ ở chúng không giống mối quan hệ vị hôn phu vị hôn thê.

    Nam chủ không Cp sao có thể có vợ !

    Thật lúng túng.

    Cực kì lúng túng.

    Trì Tranh Tranh cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Văn Dư !

    Không biết nếu vừa nãy anh nghe được lời cô nói có tức giận hay không ?

    Sự tồn tại của "vị hôn thê" là cô đây đối với Văn Dư chính là sỉ nhục.

    Cái này có miêu tả trong nguyên tác !

    Cô không nói câu nào, Văn Dư cũng không hé miệng, hai người cứ im lặng đi bộ trên lề đường như vậy.....

    Sau một lúc suy nghĩ kỹ lưỡng, Trì Tranh Tranh cắn răng, ngẩng đầu, tươi cười giả dối___

    "Văn Dư, tôi vừa mới...."

    "Sao cô lại ở chỗ này ? Không phải đưa cô trở về sao ?"

    Anh mắt anh bình tĩnh, chỉ có tò mò, không có biểu hiện tức giận.

    Trì Tranh Tranh: "......" Gì ?

    Không tức giận ? Hay căn bản là không chú ý đến câu đó ?

    Cô chớp mắt, thông minh không đề cập tới câu cô vừa định nói, giải thích: "Tâm trạng tôi không tốt, nên tôi mang Văn Tư Tư tới chơi, kết quả cô ấy phát sốt...."

    Văn Dư gật đầu, không bình luận cái gì, nhấc chân: "Trước tiên lên xe ?"

    Trì Tranh Tranh: "Ồ."

    Cô có chút hoang mang, nhưng vẫn theo bản năng lên xe của Văn Dư.

    _

    Trên đường Văn Dật Nhiên nhận điện thoại của An Thấm Như, vì thế chờ đến khi bọn họ đến bệnh viện thì An Thấm Như cũng ở đó.

    Cô có vẻ rất sốt ruột, mặt đầy lo lắng ngồi chờ chích, truyền nước, nằm viện với bọn họ.

    Chờ đến khi truyền nước xong, Văn Dật Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

    Chuyện anh ta tức giận Văn Tư Tư sớm đã quên, dù sao anh ta cũng quan tâm em gái, em ấy nằm suy yếu trên giường như vậy Văn Dật Nhiên cũng có chút đau lòng.

    Trừ bỏ đau lòng còn có hổ thẹn. Lúc nãy trên đường, Trì Tranh Tranh sốt ruột đưa em ấy đi bệnh viện, ngược lại hắn vẫn luôn chậm trễ thời gian.....

    Anh ta lại nhẹ giọng hỏi: "Tư Tư, cảm tốt hơn rồi chứ ?"

    Văn Tư Tư gật đầu.

    Văn Dật Nhiên nhẹ nhàng dém chăn: "Nghỉ ngơi cho tôi, anh canh chừng em."

    An Thấm Như ở bên cạnh rót một ly nước ấm, ngồi bên cạnh, ôn nhu nói: "Tư Tư, uống nước đi."

    Nhìn ly nước trước mặt, Văn Tư Tư đột nhiên nhớ đến lúc Trì Tranh Tranh đút nước cho cô....

    An Thấm Như ôn nhu đút nước cho cô, cô há mồm, uống hai ngụm liền lắc đầu.

    "Không uống nữa à ?"

    Cô gật đầu.

    An Thấm Như lại đỡ cô nằm lại đàng hoàng, dém chăn lại cho cô, dặn dò cô như một người chị chu đáo___

    "Tư Tư, sau này không thể như vậy, thân thể không thoải mái thì phải sớm đi bệnh viện không được trì hoãn, có biết không?"

    Kỳ thật cô ta nhỏ hơn Văn Tư Tư một tuổi. Văn Tư Tư và Trì Tranh Tranh sinh cùng năm, An Thấm Như nhỏ hơn hai người họ mấy tháng.

    Nhưng cô ta vẫn luôn lấy việc gả cho Văn Dật Nhiên là mục tiêu, tự nhiên cũng sẽ lấy thân phận "chị" để chiếu cố Văn Tư Tư.

    Đây là quan tâm cô, Văn Tư Tư gật đầu.

    An Thấm Như vừa cất ly vừa dịu dàng nói: "Nghe nói hôm nay chị Tranh Tranh đưa em ra ngoài à ? Em và chị luôn thù địch nhau, sao hôm nay lại đi chung thế ?"

    Văn Tư Tư không nói chuyện, nhớ đến hôm nay mình làm mấy chuyện mất mặt trước mặt Trì Tranh Tranh như vậy, cô mím chặt môi.

    An Thấm Như vẫn luôn chú ý cô, thất thế cho rằng cô tức giận, đôi mắt hơi cong, tiếp tục nói: "Em và chị Tranh Tranh luôn nhìn nhau không thuận mắt, chị ấy ước gì em đi ra ngoài, thế mà em lại đi theo! Em xem, bây giwof sốt thành cái dạng vầy, rất khó chịu nha."

    Tuy rằng cô ta không nói rõ, nhưng chính là cái ý tứ kia, không thể nghi ngờ cô ta đang ngầm ám chỉ___

    Trì Tranh Tranh cố ý hại Văn Tư Tư phát sốt.

    Cái này cũng không sai, dẫu sao hai người họ không hợp nhau, chỉ cần gặp nhau thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.

    Văn Tư Tư phát sốt, mặc kệ nguyên nhân có liên quan đến Trì Tranh Tranh hay không, cô ta [ ở đây là Văn Tư Tư ] và Văn Dật Nhiên khẳng định đều nghĩ Trì Tranh Tranh cố ý !

    Nhưng hôm nay thì không giống.

    Trước mắt Văn Tư Tư liền hiện lên bộ dáng lúc Trì Tranh Tranh đỡ cô.....

    Cô ấy thật sự rất cố gắng, cả trán đều toát mồ hôi.

    Nếu là Văn Tư Tư, khẳng định cô sẽ vứt Trì Tranh Tranh ở trên đường, làm cô ấy mất mặt.

    Nhưng Trì Tranh Tranh vẫn cắn răng đỡ cô, cô ngã trên mặt đất, cũng là cô ấy kéo cô lên, còn đút nước cho cô. Lúc cô ôm cột đèn đường không chịu đi, Trì Tranh Tranh vẫn luôn canh giữu ở bên cạnh, chờ Văn Dư tới....

    "Tư Tư, tính tình em đơn thuần, nhưng ___"

    Giọng nói An Thấm Như đột nhiên ngừng lại, bởi vì Văn Tư Tư đang lườm cô ta.

    "Tư Tư ?"

    Văn Tư Tư giơ tay chỉ vào cô, giọng nói mang theo tức giận: "Tôi và Trì Tranh Tranh thế nào là chuyện của chúng tôi, không cần cô lo ! Cô đừng cho là tôi không biết, cô thích anh Dật Nhiên nên không vừa mắt Trì Tranh Tranh, cả ngày đâm sau lưng cô ấy !"

    Trước kia, An Thấm Như có tâm tư này không cũng không quan trọng, chung quy Văn Tư Tư rất ghét Trì Tranh Tranh.

    Mỗi lần An Thấm Như ở sau lưng gài bẫy tính kế làm Trì Tranh Tranh xui xẻo, cô liền vui vẻ.

    Nhưng hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy việc Trì Tranh Tranh từng làm, tính tình thẳng thắng, so với An Thấm Như suốt ngày lẩm bẩm sau lưng thật làm người ta chán ghét.

    "Tư Tư ! Em......" An Thấm Như mở to hai mắt nhìn/

    "Cô cút đi, cách xa tôi một chút !" An Thấm Như trở mình, quay lưng về phía cô.

    "Không phải, chị....." Hốc mắt An Thấm Như đỏ bừng, hơi há mồm nhưu muốn nói gì đó.

    Văn Dật Nhiên đứng lên, ngăn cô ta lại, lắc đầu: "Thấm Như, thân thể Tư Tư không thoải mái, em đừng cãi nhau với em ấy, em về trước đi, anh sẽ tìm em sau."

    An Thấm Như cắn môi dưới, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

    "Tư Tư, chị về trước, em chú ý thân thể, muốn nói cái gì thì chờ thân thể em hồi phục thì chúng ta lại nói tiếp." Viền mắt An Thấm Như đỏ ngầu, như là gặp vô số ủy khuất, xoay người rời đi.

    Văn Dật Nhiên nhìn bóng lưng cô ta, lại nhìn Văn Tư Tư, cuối cũng quyết định ở lại phòng bệnh.

    An Thấm Như chạy một hơi ra khỏi bệnh viện, hoang mang đứng ở bên ngoài, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay.

    Sao lại có thể như vậy ?

    Chỉ mới có hai ngày, Văn Tư Tư sao lại nói giúp Trì Tranh Tranh ?!

    Các cô không phải kẻ thù sao ?!

    Cô ta đứng bên ngoài bệnh viện, đợi một lúc lâu cũng không thấy Văn Dật Nhiên đuổi theo.

    Nhớ lại sự việc phát sinh mấy ngày gần đây, cô đột nhiên xuất hiện cảm giác mất khống chế, giống như tất cả mọi chuyện đều thay đổi lúc nào mà cô không biết !

    _

    Trên xe.

    Trì Tranh Tranh đi theo Văn Dư lên xe, ngồi ở ghế phụ.

    Văn Dư ngồi ở ghế lái, bên trong xe cựa kì yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, còn có một mùi hương thoang thoảng.

    Không khí yên lặng, nhưng trong đầu cô lại rất sôi nổi ___

    Lão đại....Sao vậy ?

    Không khí yên tĩnh như vậy cô nên làm sao đây ?

    Nên mở miệng nói cía gì ?

    Chẳng lẽ muốn chơi trò "Ai nói trước"?

    Nếu không thì vì sao lão đại đưa cô về ?

    Bản thân cô không nghĩ muốn trở về Trì gia, nhưng lại không có chỗ nào để đi !

    Một hồi lâu, Trì Tranh Tranh không chịu được việc yên tĩnh, cô mở miệng: "Văn....."

    Văn Dư cũng mở miệng, vừa mở miệng liền quăng một trái boom lớn ____

    "Ở Trì gia không thoải mái, vậy dọn đến chỗ tôi đi."

    Tác giả có lời muốn nói:

    Trì Tranh Tranh: ??? Này.......



     
  2. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 20: Đón vợ về nhà (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Trì Tranh Tranh kinh ngạc nhìn anh, mắt chữ A miệng chữ O.

    Trong khoảnh khắc đó, cô hoài nghi bản thân mình nghe nhầm.

    Văn Dư quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, dường như không cảm thấy chuyện mình vừa nói đáng sợ cỡ nào.

    "Anh vừa mới nói cái gì ?" Trì Tranh Tranh nuốt nước miếng dò hỏi.

    Văn Dư nghiêm túc lặp lại lời vừa nãy: "Ngày hôm qua em rời nhà trốn đi, hôm nay vừa mới trở về lại không vui rời đi, điều đó có nghĩa là em ở Trì gia không thoải mái, vậy dọn đến đây đi. TUy rằng tôi vẫn luôn ở Văn gia nhưng cũng mua nhà, tùy thời đều có thể chuyển vào ở."

    Lão đại khó có khi nói nhiều như vậy, hơn nữa vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

    Trì Tranh Tranh: "....."

    Không phải, lão đại, đây không phải là vấn đề nhà ở !

    Đó là nhà của anh, tôi làm sao có thể ở lại ??

    Cô há miệng thở dốc, giọng nói khẽ run: "Không, như thế thì không tốt lắm ?"

    "Vì sao lại không tốt ?" Văn Dư hoang mang.

    "Đó là nhà của anh nha !" Trì Tranh Tranh ngồi thẳng người lên, đôi mắt tròn xoe trợn to, nhìn chằm chằm anh.

    Văn Dư bật cười, trong mặt xẹt qua ý cười : "Không phải em vừa mới nói.....Tôi là vị hôn phu của em sao ?"

    Trì Tranh Tranh: ???

    Đệt !

    Cô còn tưởng rằng anh ta không nghe thấy câu nói kia !

    "Tôi, tôi đây cũng là....." Trì Tranh Tranh nói lắp.

    Cô châm chước ngôn ngữ, thật sự khó có thể nói thẳng ___ Lúc nãy tôi chỉ nói bừa, tôi không xem anh là vị hôn phu, hai chúng ta không thân !

    Văn Dư liếc nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, dưới chân giẫm chân ga, khởi động xe rời đi.

    ___Cô nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, không sót một chữ.

    "Này ! Chúng ta đang đi đâu thế ?!" Trì Tranh Tranh kêu lên.

    Cô còn chưa có đồng ý đâu !

    Văn Dư: "Đến Trì gia, thu dọn đồ đạc."

    Trì Tranh Tranh: "???"

    Cô vội vàng nói: "Không, không được !"

    "Em muốn tiếp tục ở lại Trì gia ?" Văn Dư hỏi.

    Trì Tranh Tranh: "......" Không muốn.

    Nhưng cũng không thể ở lại nhà của Văn Dư !

    Cô biết nhiều bí mật của anh như vậy, tuy rằng lão đại nói sẽ không diệt khẩu nhưng từ cổ chí kim, bao nhiêu người vì "biết quá nhiều" mà ngỏm củ tỏi.....

    Hơn nữa cô và Văn Dư chỉ "vừa mới nhận thức nhau" sao có thể đến nhà người ta ở được chứ ??

    Vẻ mặt của lão đại rất cương quyết, như thế muốn thực hiện quyền của "vị hôn phu", vì "vị hôn thê" mà chống lưng, đưa "vị hôn thê" về sống tại nhà riêng của chính mình.

    Trì Tranh Tranh quằn quại, nôn nóng như ngồi trên đóng lửa, trên mặt đều viết ___

    Đệt ! Tôi nên mở miệng nói như thế nào đây ?!

    Sao tôi có thể dọn tới ở nhà của anh ?!

    Văn Dư khẽ nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.

    Chiếc xe nhanh chóng chạy đến trước cửa Trì gia. Trời đã tối đen, đèn đường mờ ảo, không còn sáng rõ như ban ngày.

    Văn Dư dừng xe, nhìn Trì Tranh Tranh.

    Trì Tranh Tranh không xuống xe, cắn môi ngồi ịch trên xe, ngón tay nắm chặt quần áo, sau một hồi lâu, cô cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng ___

    "Tôi cảm thấy tôi vẫn chưa....."

    Văn Dư đánh gãy lời cô, Trì Tranh Tranh có thể nghe rõ ý cười: "Không giỡn nữa, em về đi."

    Trì Tranh Tranh: "???"

    Cô mở to mắt nhìn anh, sau đó chậm rãi chớp mắt.

    Cho nên.....

    Văn Dư muốn cô dọn đến nhà anh thật ra chỉ là đùa cô ??

    Anh nói trêu cô ?

    Cô nghiêng đầu, mặt đầy nghi hoặc, ánh mắt đầy ý tứ ___

    Mẹ nó anh đùa tôi ???

    Mặt cô lập tức phồng lên, mặt hậm hực.

    Văn Dư bật cười, duỗi tay xoa đầu cô: "Đi vào đi, nếu không vui thì chuyển ra, không cần ở trong cái nơi ngột ngạt đó."

    ___Cho dù chỗ đó có được gọi là "nhà".

    Không phải tổ ấm nào cũng ấm êm hạnh phúc, cũng không phải cái nhà não cũng là bến đỗ cuộc đời.

    Sự tức giận của Trì Tranh Tranh tiêu tan trong nháy mắt, nơi Văn Dư vỗ nhẹ nhàng kia có chút thân mật, làm Trì Tranh Tranh hơi sững sờ.

    Sau đó lại vì lời nói của anh mà trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

    Đúng vậy, Trì gia nhiều người như vậy nhưng cô lại không cảm nhận được một chút hạnh phúc, và hơi ấm từ người thân.

    Nhưng đời trước, trong nhà, cô chỉ có mình bà nội là người thân nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp, dường nhưu trong quá trình trưởng thành cô chưa bao giời thiếu thốn tình yêu.

    Văn Dư so với cô thì đáng thương hơn một chút ?

    Trì gia đối với cô cũng còn có chút tình cảm nhưng Văn gia đối với Văn Dư chỉ có chán ghét và ghẻ lạnh, chỉ có mẹ kế suốt ngày toan tính và người cha không biết xấu hổ.....

    Trong lòng cô còn có ấm áp của đời trước nhưng Văn Dư thì hai bàn tay trắng.

    Đột nhiên Trì Tranh Tranh hiểu người này___ Anh chưa bao giờ cảm thụ được ấm áp.

    Anh là nam chủ bá đạo, mọi đau khổ anh phải trải qua đều là vì giai đoạn sau càng huy hoàng, nhưng không thể phủ nhận___ Văn Dư không có cảm nhận được tình thân và tình yêu.

    "Đi vào nhà đi." Văn Dư duỗi tay, tháo dây an toàn cho cô.

    Trì Tranh Tranh cắn môi, chậm rãi xuống xe.

    Văn Dư thu hồi tầm mắt, nhìn tay lái, lắc đầu chuẩn bị đạp ga rời đi.

    Lúc này, Trì Tranh Tranh đột nhiên chạy lại.

    Văn Dư hạ cửa sổ xe xuống, cô liền ghé vào của sổ xe, gương mặt cô dựa lên trên cửa xe, đôi mắt trong suốt nhìn anh, biểu tình nghiêm túc ___

    "Văn Dư, anh cũng thế. Nếu không vui thì chuyển đi, anh tốt như vậy, Văn gia không đáng."

    Cô rất nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, anh cường đại như vậy, khí thế bức người, lại thong dong trấn định tựa như không có chuyện gì có thế đánh ngã anh.

    Anh ẩn nhẫn ở Văn gia, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn họ, sau đó mạnh mẽ đè bẹp bọn họ.

    Nhưng giờ phút này, Trì Tranh Tranh nghĩ ___anh nên nhanh chóng thoát khỏi mớ hỗn độn này, trực tiếp tiêu diệt Văn gia.

    Bời vì mỗi giây phút anh sống ở Văn gia đều

    không vui vẻ gì.

    Dùng sự đau khổ, khó chịu một anmw của mình để đổi lấy việc Văn gia rơi đài, Trì Tranh Tranh cảm thấy không đáng.

    Văn Dư làm nhưu vậy, không thể nghi ngờ là vì ___ Anh đã quen vói việc không hạnh phúc.

    Cho nên một năm ẩn nhẫn, một năm không hạnh phúc, anh đều có thể chịu đựng được.

    Tuy nhiên, thật sự không đáng, Văn gia không đáng.

    Trì Tranh Tranh không biết vì sao mình lại chạy lại nói mấy lời như vầy, có thể là bởi vì trong lòng vướng mắc, cũng có thể là chua xót.

    ___Hiện tại cô muốn nói như vậy với anh.

    "Anh tốt như vậy, Văn gia không đáng...."

    Văn Dư trầm mặc, trực tiếp nhìn cô.

    Trì Tranh Tranh rất đẹp, nhưng Văn Dư chưa bao giờ nhìn kĩ bộ dáng của cô. Từ lúc tai nản xảy ra, anh mới bắt đầu quan sát bộ dáng của cô, mới phát hiện ra cô rất đẹp.

    Nhưng đều không bằng khoảnh khắc này.

    Cô không trang điểm tinh xảo, cũng không mặc trang phục hoa lệ. Bởi vì chạy vội nên đầu tóc có chút rối loạn, môi trắng bệch, gương mặt phiếm hồng, dựa vào trong cửa sổ, không có chút dáng vẻ tiểu thư gì.

    Trời đã tối, gương mặt cô bấy giờ cũng không lóa mắt như ban sáng.

    Văn Dư cảm thấy trong giờ phút này, cô đẹp hơn so với tất cả phong cảnh anh từng thấy trên đời.

    Một lúc lâu, anh nhẹ nhàng đáp: "Được."

    _

    "Lúc Tranh Tranh trở về hình như có cầm theo điện thoại, Chu Thần con có số không ?" Đinh Di Quân đi tới đi lui, giọng nói sốt ruột.

    Biểu tình Trì Chu Thần phức tạp lắc đầu.

    Đinh Di Quân tiếp tục đi tới đi lui, vừa đi vừa ngó ra bên ngoài.

    Trì Ngạn xua tay, có chút bực bội: "Được rồi, bà đừng đi tới đi lui nữa. Nếu con đã nói buổi tối về thì sẽ về thôi."

    "Sao có thể không lo chứ ?" Đinh Di Quân nhíu mày, nhìn Trì Ngạn: "Tranh Tranh cũng không có bạn, có thể đi chỗ nào được chứ ? Từ lúc con bé gặp tai nạn cho đến nay đều thay đổi rất nhiều, tôi rất lo lắng."

    Trì Ngạn thở dài, trong mắt cũng hiện lên vài phần lo lắng.

    "Hơn nữa, hơn nữa, hôm nay tôi còn làm con bé không vui...." Đinh Di Quân hiển nhiên đã nhận ra sai lầm của bản thân bà.

    Trì Ngạn cũng nghe nói chuyện đó, nhưng không có ngẫm lại chuyện quá khứ như Đinh Di Quân và Trì Chu Thần, ông chỉ là không vui, vợ ông ta nhiều năm như vậy nhưng không có chút tiến bộ.

    Ông nói: "Lần này là vấn đề của bà, chờ Tranh Tranh về, bà cứ từ từ nói chuyện với nó. Vị hôn thê từ Văn Dật Nhiên trở thành Văn Dư, trong lòng Tranh Tranh cũng sẽ ủy khuất."

    Ngừng một chút, ông nói tiếp: "Còn có An Thấm Như, tuy rằng cô ta là cháu của bà nhưng Tranh Tranh mưới là con gái của bà. Bà mau nhanh chóng đưa cô ta về Đinh gia hay An gia gì đi, đừng làm Tranh Tranh mất hứng."

    "Được." Đinh Di Quân gật đầu.

    "Tuy nhiên sự việc cũng đã xảy ra, bà với Chu Thần cũng ngầm đừng kết oán với An Thấm Như, gắn bó tình cảm một chút. Sau này cô ta gả cho Văn Dật Nhiên thì cũng có tài nguyên để dùng." Trì Ngạn là một thương nhân, chuyện gì đều phải suy xét lợi ích.

    Đinh Di Quân gật đầu đồng ý, Trì Chu Thần xuất thần, không nói chuyện.

    Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
     
  3. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 20: Đón vợ về nhà (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Mọi người vội vàng ra xem, Đinh Di Quân mang theo gương mặt tươi cười ra đón.

    "Tranh Tranh ___" Giọng nói đột nhiên ngưng hẳn.

    An Thấm Như từ bên ngoài đi vào.

    Đinh Di Quân sửng sốt, biểu cảm của Trì Ngạn và Trì Chu Thần một một lời khó nói, nhưng chắc chắn rằng không có cảm xúc nào gọi là "hoan nghênh".

    An Thấm Như vừa mới bước vào cửa Trì gia thấy cảnh thì ánh mắt chợt tối đi.

    Đúng là tất cả đều thay đổi.

    Trì Tranh Tranh thay đổi, Văn Tư Tư thay đổi, Trì gia thay đổi, Văn Dật Nhiên....thậm chí cũng có thể thay đổi.

    "Chào buổi tối, dì, dượng, Chu Thần." Cô ta mỉm cười chào hỏi như thường lệ.

    Trì Ngạn chỉ "Ừ", miễn cưỡng xem như đáp lại, còn Trì Chu Thần thì không nói chuyện.

    Trong mắt Đinh Di Quân có chút thất vọng, nhẹ giọng hỏi: "Thấm Như,sao con lại đến đây ?"

    Tay An Thấm Như căng thẳng.

    Trước đây, việc cô ta lui tới Trì gia rất bình thường, Đinh Di Quân chỉ mỉm cười chào đón, bây giờ sao lại hỏi một câu như thế này ?!

    Như thể....như thể bọn họ đều không hy vọng cô ta đến.

    Móng tay đâm vào lòng bàn tay gây đau đớn khiến cô ta hồi thần. nụ cười trên khóe miệng chậm rãi buông xuống, giọng nói An Thấm Như dịu dàng: "Con đến đây thăm chị Tranh Tranh, chị ấy đã về chưa ạ ?"

    Phòng khách rơi vào yên tĩnh.

    Một lúc sau, Trì Ngạn mới trả lời: "Nó còn chưa có về."

    Đinh Di Quân giật giật khóe miệng, chậm rãi nói: "Con bé giở tính trẻ con, Thấm Như đừng so đo với nó, tốt nhất là sắp tới cố gắng đừng chạm mặt với con bé."

    Hôm nay bà vì chuyện của An Thấm Như mà cãi nhau với Tranh Tranh khiến con bé bỏ đi, lúc này bà làm sao có thể để Tranh Tranh thấy An Thấm Như ?

    Cảm nhận được cảm xúc của bọn họ, trong mắt An Thấm Như lộ vẻ cô đơn, hơi cúi thấp đầu.

    Đinh Di Quân nhìn cô ta, hơi đau lòng, nhưng nhớ đến câu nói sáng hôm nay của Trì Tranh Tranh____
    Vì sao con cảm thấy An Thấm Như mới là con gái ruột của người ?

    Tâm của bà lập tức hướng về con gái, khẽ cắn môi, không có chủ động an ủi, cũng không có khuyên cô ta giải hòa.

    Trong lòng đau thắt, An Thấm Như nhịn xuống sự chua xót đau khổ, ngẩng đầu dịu dàng đáp: "Con chỉ muốn gặp chị Tranh Tranh, để chị ấy trút giận lên con, sau này chị ấy không nên đi trêu chọc người Văn gia nữa."

    "Làm sao vậy ? Đã xảu ra chuyện gì ?" Đinh Di Quân vội hỏi.

    Trì Ngạn ngẩng đầu nhìn cô ta, nhíu mày.

    "Hôm nay chị Tranh Tranh đến Văn gia đưa Tư Tư ra ngoài chơi, sau đó lại không biết xảy ra chuyện gì mà Tư Tư được anh Dật Nhiên đưa vào bệnh viện. hiện tại em ấy vẫn còn đang nằm viện, anh Dật Nhiên....rất tức giận." An Thấm Như cúi đầu, giọng nói không tính lớn, như đủ để mọi người nghe thấy.

    Sắc mặt Trì Ngạn ngay lập tức khó coi, trong mắt Đinh Di Quân cũng lộ rõ vẻ khiếp sợ.

    "Sao lại thế này ?! Tranh Tranh tìm Văn Tư Tư gây chuyện ?" Trì Ngạn hỏi.

    ___Ông nghĩ như thế cũng rất bình thường. Cho tới nay, Trì Tranh Tranh và Văn Tư Tư để lại trong ấn tượng bọn họ chính là xung khắc tựa như nước với lửa.

    An Thấm Như lắc đầu: "Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tư Tư rất tức giận, nên con cũng không dám hỏi nhiều. Dì, dượng, hai người khuyên nhủ chị Tranh Tranh nha, chị ấy không thích con, con sễ không xuất hiện trước mặt chị ấy nữa. Chị ấy hận con thì cứ đến tìm con. Nếu chị Tranh Tranh cứ tiếp tục như thế này, con sợ sẽ xảy ra chuyện....."

    Trông cô ta lo lắng, không ai cảm thấy cô ta đang nói dối.

    Cô ta nói cũng không có sai, chỉ là.....che dấu một số chuyện sau đó lại nói theo cách của cô ta.

    Đinh Di Quân cau mày, thở dài mọt hơi, mang theo vẻ ưu sầu: "Sao Tranh Tranh lại không hiểu chuyện như vậy ?"

    Đây là chuyện rất giống với những gì mà Trì Tranh Tranh sẽ làm !

    Văn Tư Tư nhập viện là sự thật, cô ta rủ Văn Tư Tư ra ngoài cũng là sự thật, An Thấm Như không có khả năng nói dối chuyện này, cho nên thật sự là do Trì Tranh Tranh làm Văn Tư Tư bị sốt ? Còn làm cho đối phương nhập viện ?

    Sắc mặt Trì Ngạn và Đinh Di Quân đều không đẹp mấy.

    Đúng lúc này Trì Tranh Tranh trở về.

    Cô vừa bước vào cửa Trì gia, khuôn mặt Trì Ngạn lập tức đen lại: "Hôm nay con hại Văn Tư Tư nhập viện ?"

    Tầm mắt Trì Tranh Tranh đảo qua nhìn An Thấm Như, trong lòng liền có suy đoán.

    Cô mím môi lại.

    Cô không sợ Trì gia sẽ chất vấn cô chuyện của Văn Tư Tư nhưng có thể đừng chất vấn cô khivừa nhìn thấy cô được không!

    Điều này làm cô cảm thấy....không bằng không quay trở về.

    Cảm xúc tốt đẹp lúc vừa mới gặp Văn Dư nháy mắt liền biến mất, cô lạnh mặt, mím môi hỏi: "Cho nên ?"

    "Phanh___" Cái ly rơi trên mặt đất, Trì Ngạn tràn đầy lửa giận.

    "Đừng nóng nảy, đừng nóng này, mọi chuyện có gì từ từ nói." Đinh Di Quân tiến lại, đỡ Trì Ngạn.

    Tầm mắt bà chuyển sang nhìn Trì Tranh Tranh, lộ vẻ không đồng tình: "Tranh Tranh, sao con lại hồ đồ như vậy ?! Hiện tại mối quan hệ hai nhà Văn - Trì đang yên đang lành, con làm sao lại hại Văn Tư Tư nhập viện ?! Lúc trước chuyện con bịa đặt Văn Dật Nhiên bọn họ đã không truy cứu, con sao lại, sao lại gây chuyện nữa rồi ?!"

    Từng đôi mắt đều lộ vẻ khiển trách cô, mỗi gương mặt đều mang theo vẻ tức giận.

    Trì Tranh Tranh đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn những người này, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

    "Bà còn muốn nói cái gì với nó ? Càng lớn càng bướng bỉnh, chỉ biết gây chuyện là giỏi, tôi phải dạy cho nó một bài học!" Trì Ngạn giận dữ, giơ tay chỉ vào cô.

    Trì Chu Thần đứng bên cạnh vẫn luôn nhíu chặt mày, cậu nhìn hai tay Trì Tranh Tranh nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh băng, trong lòng đột nhiên bất an.

    "Ba mẹ, để cho chị ấy nói trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Không nên gấp gáp." Trì Chu Thần đứng lên, tầm mắt hướng về Trì Tranh Tranh, ánh mắt phức tạp.

    Trì Tranh Tranh cười lạnh: "Các người còn muốn nghe tôi nói cái gì ? Các người không phải nghe An Thấm Như nói xong rồi sao, còn hỏi tôi làm gì. Các người cũng đã nhận định là tôi hại Văn Tư Tư, khiến cô ta nhập viện, tôi còn cần phải nói gì sao ?"

    Cô hơi ngẩng đầu, mặt đầy lạnh nhạt, ánh mắt nhìn bọn họ không hề có cảm xúc, tựa như đang nhìn người xa lạ.

    Ánh mắt này, so với việc cô nổi điên lên, cưỡng từ đoạt lí phản bác thì càng làm cho Trì Ngạn và Đinh Di Quân tức giận.

    Phản ứng của cô như vầy là sao?!

    Không coi bọn họ là cha mẹ ?!

    "Lấy thước ra cho tôi !" mặt Trì Ngạn đỏ bừng vì tức giận, xoày người, muốn tìm thước.

    ___Đây là do lúc nhỏ mỗi khi Trì Tranh Tranh và Trì Chu Thần không nghe lời thì ông sẽ đánh vào lòng bàn tay hai người.

    Sau khi Trì Tranh Tranh lớn lên, cũng không còn bị đánh, nhưng cây thước kia vẫn còn.

    Trì Tranh Tranh vẫn luôn đứng ở kia không nhúc nhích.

    Có đôi khi cô rất cứng đầu, cô thậm chí còn không nghĩ tới việc giải thích cho những người không tin tưởng cô.

    Cô chỉ thờ ơ, đối với bọn họ cô cũng không có tình cảm gì.

    "Trì Tranh Tranh, thu dọn đồ đạc xong rồi à ?" Ở cửa giọng nói sắc bén của người đàn ông vang lên.

    Người Trì gia và Trì Tranh Tranh đồng thời sững người, quay đầu qua nhìn.

    Văn Dư mặc một chiếc áo sơ mi, trên tay treo một cái áo vest, chậm rãi đi vào, khí tức bức người.

    Anh đi đến trước mặt Trì Tranh Tranh, rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Không phải nói muốn dọn đến chỗ tôi sao ? Sao còn chưa thu dọn đồ đạc ?"

    Trì Tranh Tranh ngu người, hạ giọng hỏi: "Không phải nói là nói đùa à ?"

    Đột nhiên Văn Dư duỗi tay, bất ngờ nắm lấy tay cô, thấp giọng xuống, nhưng lại rất kiên định ___

    "Lúc nãy là đùa nhưng bây giờ thì không."

    Tác giả có lời muốn nói:

    Trì Tranh Tranh: Anh làm gì đấy ???

    Văn Dư: Đón vợ về nhà.

    Trì Tranh Tranh: Này.........
     
  4. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 21: Tin tưởng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Havyp, QUYEN10, Thanh cheryl and 94 others like this.
    Last edited: Sep 17, 2021
  5. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 22.1: Biệt thự

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Havyp, QUYEN10, Thanh cheryl and 95 others like this.
  6. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 22.2: Đồ lót

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 23: Rao bán biệt thự

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 24.1: Đi quán bar

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 24.2: Thông gia

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Havyp, QUYEN10, Thanh cheryl and 88 others like this.
  10. Haagen Dazs

    Messages:
    66
    Chương 25: Cô sẽ sợ anh sao?

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...