Phần 9: Niềm tin thời "thổ tả" Bấm để xem Đó là những ngày trời lúc nào cũng ầng ậc nước, những đám mây xám lượn lờ đầy trên cao sẵn sàng trút xuống dưới đất hàng bao nhiêu thứ nước một cách đầy thù hận. Sau những cơn mưa, từng đám rác nổi lều phều trên đường, bâng khuâng không biết trôi về đâu. Mỗi lần có chiếc ôtô phóng vụt qua, chúng rùng mình uốn cong người lên một chút và tạt về dãy barie, nép vào một chút rồi lại tiếp tục lều phều trôi ra. Mình nhắc ngắn ngáp dài nhìn ra đường chờ cơn bão mới chuẩn bị đến, rồi bà chị nhắn tin "về đi! Hai tháng rồi đấy!" Mệt! Đấy là cảm giác của mình trong vài ngày sau đó, kể từ lúc phục vụ lộn xộn hành hung nhân viên y tế xảy ra tại khoa mình. Mình bị phạt vì tội trong tua trực để xảy ra lộn xộn và có bệnh nhân nặng khác suýt chết phải đẩy đi phòng khác. Mọi người xúm vào hỏi: "Sao thế?" Mình cười hehe bảo: "Phạt là đúng rồi!" Đó là rủi ro rơi vào tua nào thì tua ấy chịu, vào tua mình thì mình chịu, mặc dù về vấn đề tiếp xúc hay quy trình nọ kia mình luôn tự tin giải quyết. Đôi khi rắc rối xảy ra chẳng cần có lý do nào cả. Tuy thế, mình sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm và chấp nhận nó một cách thoải mái bởi trong xã hội này, ai cũng muốn yêu cầu quyền lợi tối đa nhưng trách nhiệm là tối thiểu nên chuyện rắc rối đương nhiên sẽ xảy ra. Mình luôn có xu hướng làm ngược điều đó. Khi câu chuyện được đưa lên công luận, ai cũng cho rằng không có lửa làm sao có khói. Mình không thanh minh và lựa chọn im lặng. Trốn biệt, tắt điện thoại để tránh bị làm phiền. Ngồi làm ấm trà tự sướng, đọc quyển sách mình thích và ngủ. Tội quái gì chạy theo dư luận cho khổ. Chỉ tội cho thằng bé sinh viên và thằng bé nội trú chắc chắn bị sốc khi lần đầu gặp phải loại côn đồ và thứ dư luận củ chuối này. Có lẽ sau đợt này, con mắt nhìn đời màu hồng của chúng nó sẽ bị xám đi vài phần nhưng đó chính là bài học do cuộc sống mang lại sẽ theo chúng nó suốt cuộc đời làm nghề sau này. Mình gọi đó là sự tôi luyện. Mình đã đoạn tuyệt với báo chí vài ngày để tránh bị ảnh hưởng bởi những thứ không đâu. Ở nhà, mọi người xôn xao và gọi điện liên tục hỏi xem tình hình thế nào, mình cười he he bảo, bây giờ chỉ muốn ngủ. Chuyện nhỏ như con kiến có quái gì mà cứ loạn lên như sắp có người chết đến nơi, mình tự xử lý được với những thể loại này. Bố gọi điện liên tục nhưng mình không nhấc máy, cậu mình hỏi "sao mày lại thế?" Mình bảo "Hạnh phúc do cháu tự quyết định và tạo dựng lấy, đâu cần ai lo hộ. Mỗi lần về nhà thấy không khí nặng nề thì về làm gì? Nghỉ ngơi mà thấy mệt hơn thì chẳng về nữa cho đỡ stress". Cậu cười nói: "Chịu mày". Sau mỗi lần rắc rối như vậy, trái tim mình bị khuyết đi một phần. Lòng yêu nghề của mình cũng giống như mối tình của chàng phlorenhtino Arixa và nàng Phecmina Đaxa không vượt qua được định kiến xã hội. Khi họ đến được với nhau thì trái tim họ đã đủ bầm dập và trở thành hai ông bà già hết xí quách chẳng làm ăn gì được, ngoài việc cởi quần áo nhìn nhau như quả mướp già trên con thuyền cắm cờ vàng, lá cờ chỉ dấu hiệu người bị bệnh thổ tả, chạy ngược xuôi trên dòng sông Macgodalena. Và tình cảnh của mình lúc đấy, nó giống như đám rác trôi lều phều trong đám nước dư luận ấy.
Phần 10: Bác sĩ Zombie Bấm để xem Lại thêm những ngày chớm đông, các con sâu uống rượu bị xuất huyết tiêu hóa lũ lượt đến viện cấp cứu. Mặt mình dài ra như cái bơm, đi chạy chữa, cho truyền máu vào các mạch máu của những bệnh nhân xơ gan bụng đầy dịch to đùng ấy nhằm hòa loãng bớt số lượng rượu chứa trong đó. Có ngày phải chuyển vào khoa tiêu hóa đến 30 bệnh nhân, toàn những người phúc lớn cả (bụng to ấy mà). Và bọn bác sĩ mặt nhăn như khỉ mình gọi là "đười ươi chân nhân" thỉnh thoảng gọi điện xuống nhắc nhở, thôi đừng cho bệnh nhân lên nữa! Nhưng không cho người ta lên đấy thì đi vào đâu? Ở viện, nơi nào cũng khủng khiếp cả! Bệnh đông thường đi kèm lộn xộn, đặc biệt với thói quen không biết xếp như ở xứ mình. Khi vào nằm tại phòng cấp cứu, ai cũng cho mình là nặng nhất, bệnh nhân bên cạnh có thuốc mà bản thân chưa có là ý kiến ngay, mặc dù với bác sĩ, việc chưa cho thuốc là cần thiết để theo dõi hoặc làm chẩn đoán trước. Đương nhiên việc giải thích sẽ dành cho bệnh nhân hoặc một người nhà nào quan trọng nhất. Tuy thế, một người đi viện thường có nhiều người đi cùng, vừa giải thích người này xong thì người kia vào hỏi. Có lần trong 30 phút, mình phải trả lời cho 5 người với cùng một câu hỏi. Mỗi ngày, mình có hàng trăm bệnh nhân nặng nên họa chăng mặt gỗ mới niềm nở được hết với chừng ấy người nhà. Dạo này, không biết từ đâu, có lẽ do một số bạn lều báo câu khách viết bài khen nức nở một vài thứ con, thứ cây của nợ nào đó cùng vài lời đồn thổi của nợ nào đó đánh trúng tâm lý người đọc, Vậy là rộ lên phong trào chữa bách bệnh. Bình sinh mình kinh nhất thuốc nào chữa bách bệnh. Không những chữa bách bệnh mà còn tốt cho đàn ông nữa thì càng kinh. Các tác dụng của mấy thứ thuốc của nợ đấy được thổi phồng lên một cách đáng sợ. Các bà lang không giấy phép hành nghề được lên ngôi, càng bí hiểm càng tốt. Sau một vài liệu trình điều trị, họ thải sang bệnh viện chỗ mình những thứ kinh dị chẳng còn biết chữa thế nào nữa, thôi đành kính chuyển các cơ quan bộ phận vốn đã tổn thương nay hấp hối đi "ăn oản". Mỗi lần đi buồng, mình thường bảo các bác sĩ rằng đó là "hội chứng nóc tủ. Kể cũng lạ và đáng thương, người ta thường tin vào đồn thổi hơn lời khuyên bác sĩ. Có lần, mình lon ton mặc thường phục ra ngoài của khoa đi có việc, gặp ngay người nhà bệnh nhân mình vừa kê đơn thuốc và tư vấn, nghe thấy bác ấy nói chuyện với người nhà:" Thằng bác sĩ trẻ ranh vừa dọa tao gan bắt đầu xơ, kê cho một đống thuốc, lại còn bảo tao đừng uống thuốc lá. Nó thì biết đ** gì? Thôi tao đ** uống, về nhà lên Mường nhờ cắt thuốc về uống chứ uống thuốc tây vừa nặng vừa hại người, chết có ngày. "Mình thở dài lắc đầu, sắp thêm một nạn nhân của" hội chứng nóc tủ "nữa. Sau vài tháng, một ngày đẹp trời" đười ươi chân nhân "ngồi nhìn bệnh nhân vàng ươm vào cấp cứu vì suy gan cấp, lúc ấy thì làm gì được nữa? Mỗi lần đi chơi đâu đó quanh đất nước giàu và đẹp của mình, bất kể nơi nào cũng có bán thuốc bổ dương tốt cho đàn ông, từ sâu bọ cho đến nấm mốc, rồi cây cỏ. Thất kinh! 100% thứ gì cứ được gắn mác" Viagra "thảo dược đều bán chạy. Mà dân mình thì rất nhạy, chỉ cần có một bài báo nào quảng cáo hay đả động đến thứ gì đó là hôm sau có đồ bán đầy đường, mời chào kinh hồn làm như dân Việt Nam liệt dương hết lượt. Mà có khi liệt thật vì ai cũng mua, trong khi lời khuyên của bác sĩ thì chẳng thèm để tâm đến. Thế nên, mỗi lần lên mạng đọc, thấy người ta kháo nhau:" Các mẹ ơi biết gì chưa? "Là mình lại giật mình thon thót. Một chú hổ lốn mình gọi là nồi cám văn hóa và hiểu biết ấy quá sức kinh dị, nó một phần đóng góp vào bộ sưu tập biến chứng ngày càng nặng nề của các bệnh mãn tính. Nó đạp đổ mọi bằng chứng khoa học mà mình từng biết, ngày nào cũng có bệnh nhân xin dùng thêm những thứ mình chẳng nghe hay biết trước đó bao giờ. Chưa kể các bệnh mới ngày một xuất hiện nhiều hơn, khốn nỗi không phải do y học phát triển mà tại xã hội đang thụt lùi. Đến nỗi, bọn sinh viên người Úc và Anh đều phải sang Việt Nam để học một cách say sưa những chứng bệnh và biến chứng kinh điển mà chúng nó chỉ gặp trong sách vở và Y Văn mà thôi. (y văn: Tài liệu y về bệnh) Mình và các" đười ươi chân nhân "hàng ngày đang nai lưng ra sửa chữa những hỏng hóc mà mười mươi nhìn thấy rõ ràng nó sẽ xảy ra mà không làm sao ngăn chúng lại được. Đó là nỗi nhục lớn nhất của người thầy thuốc, người sẽ phản ứng bằng cách mặt nhăn lại kiểu đười ươi chân nhân hay lạnh lùng vô cảm nhưng các con" zombie "(thây ma). Chưa kể với sự đông đúc như hiện nay, nếu có bệnh dịch gì đó, đương nhiên hậu quả thế nào ai cũng biết và nguy cơ bị lây nhiễm lớn nhất vẫn là các nhân viên y tế và gia đình họ. Có lần, mình từng cười haha bảo thằng bé sinh viên Úc là:" Bọn tao lúc nào chả trong tình trạng thảm họa ". Trong khi, các" thánh nhân cõi mạng "lại đâm ra ghê sợ nhưng bọn dám nói ra sự thật ghê tởm ấy nhưng phải xem bộ phim" zombie "trên tivi. Nếu một buổi sáng nào đó, mình bước ra đường và sau đó, gia đình không thấy mình quay trở về nữa thì không có gì lạ. Bởi có lần, cả tua trực vớ ngay được bệnh nhân nhiễm não mô cầu, căn bệnh nguy hiểm cả chục năm nay không gặp (các nước phát triển chỉ có trong Y Văn) bệnh phẩm cấy vài hôm mới ra kết quả. Bệnh dễ chữa nhưng nguy hiểm, tuy nhiên, Lúc gọi điện thông báo cho cả tua trực từng tiếp xúc với người bệnh để uống thuốc phòng, thì họ đã và đang ở nhà ôm ấp gia đình mất rồi. Vậy ai sẽ phải chịu đựng những mất mát nếu chẳng may gặp phải những chủng bệnh kinh khủng hơn thế, như SARS, EBOLA, rồi con của nợ gì nữa sắp xuất hiện? Hai khi có việc không may xảy ra cho các nhân viên y tế, người ta sẽ đóng cho cái dấu" anh dũng hi sinh trong khi làm nhiệm vụ "vào cái lọ là hết? Sáng dậy soi gương thấy trán mình bắt đầu có nếp nhăn. Lucy mất định hướng không biết phải đi về đâu, nhưng kệ! Cứ thản nhiên lê lết như những con" zombie "bản năng chiến đấu ngút trời chẳng biết sợ gì hết cũng hay. Và mỗi buổi chiều, mặt lại nhăn như những con đười ươi để biết rằng cảm xúc của mình vẫn chưa chai sạn - thứ bác sĩ" zombie"và đười ươi chân nhân chẳng biết khi nào mới mỉm cười mà không chua chát.
Phần 11: Chuyên ngành "nóng" Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương II: Nghề Phần 12: Để gió cuốn đi (2) Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Phần 13: Những mẩu chuyện nhặt Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Phần 14: Chuyện ở "thiên đường" và xứ sở khác Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Phần 15: Chuyện kì lạ Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Phần 16: Trực Tết Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Phần 17: "Cave thân nhân" Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Phần 18: Con nhiều tí Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**