Chương 10: Khởi đầu – Nhẫn nại yêu em

Cuối cùng, Quỳnh Như và Hoàng Quân cũng quyết định về bên nhau. Quỳnh Như đã bị sự nhiệt tình và tình yêu của Hoàng Quân làm cho cảm động. Cô cho bản thân một cơ hội nắm lấy tình yêu một lần nữa, còn chuyện của sau này hãy để cho ông trời định đoạt.
Cuối tuần, Hoàng Quân và Quỳnh Như tổ chức đi picnic leo núi, cả hai rủ thêm Mĩ Lệ và Thành cùng đi cho đông vui. Quỳnh Như sắn cao ống quần lội tung tăng trên đoạn suối nông gần đó. Nước suối trong vắt, mát lạnh. Cô có thể nhìn thấy những hòn đá cuội nhỏ với đủ sắc màu dưới ánh nắng mặt trời. Chợt cô nhìn thấy những con cá nhỏ đang bơi lội chậm chạp quanh đó. Cô thích thú cúi xuống lấy tay chộp lấy. Quỳnh Như đã hai mươi tư tuổi nhưng tính cách đôi lúc như trẻ con. Có lẽ do là con út trong nhà luôn được cưng chiều nhất nên tính cứ trẻ con như thế. Cô cứ mải miết đuổi theo con cá nhỏ mà không hay để ý cô đang dần dần ra sâu hơn. Cô dẫm vào một hòn đá lớn gần đó, nhưng hòn đá nằm trong nước, rêu xanh phủ đầy rất trơn, cô đứng không thăng bằng nên loạng choạng ngã nhào xuống nước. Cô hét lên và vùng vẫy loạn xạ. Nhưng càng vùng vẫy cô càng uống nhiều nước và càng chìm xuống nhanh hơn. Hoàng Quân đang ở gần đó nghe thấy tiếng hét của Quỳnh Như thì anh hốt hoảng chạy ra phía bờ suối. Khi chạy ra tới nơi anh thấy tay Quỳnh Như đang chới với. Anh vội nhảy xuống cứu cô. Khi vớt được Quỳnh Như lên cô đã ngất lịm. Hoàng Quân lay gọi mãi mắt cô mới từ từ mở ra. Anh ôm choàng lấy cô giọng vui mừng:
- May quá! Em tỉnh lại rồi. Em làm anh lo quá!
Quỳnh Như quàng tay ôm cổ anh, giọng yếu ớt:
- Hải Minh! Em không sao.
Có lẽ do vẫn còn choáng váng nên cô lại thiếp đi. Hoàng Quân nghe Quỳnh Như nói mà lặng đi.
Nước cứ thế ập vào tai vào miệng không ngừng. Cô có cảm giác mình đang chìm dần xuống tận sâu làn nước trong xanh. Trong làn nước mờ ảo cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Hải Minh. Anh nhìn cô trìu mến rồi quay mặt bước đi. Quỳnh Như hớt hải đuổi theo anh gọi:
- Hải Minh, anh đi đâu đấy? Anh đừng đi. Đợi em với.
Bỗng cô nghe văng vẳng bên tai một giọng nói khác, cũng rất quen:
- Quỳnh Như! Tỉnh lại đi. Em gặp ác mộng à?
Quỳnh Như từ từ mở mắt. Là anh Thành đang nhìn cô với ánh mắt lo âu. Anh đặt tay lên trán cô nói: "Em sốt rồi. Em ngồi đây đợi anh đi lấy thuốc cho em."
Uống thuốc xong Quỳnh Như nằm xuống và thiêm thiếp ngủ. Thành đắp chăn cho em gái khẽ thở dài rồi quay ra ngoài đóng cửa lại.
* * *
Quỳnh Như có cảm giác như có ai đó đang vuốt tóc và sờ vào khuôn mặt cô. Cô hé mắt. Một khuôn mặt đẹp trai đang tươi cười:
- Anh làm em thức giấc à? Anh xin lỗi.
Anh vừa nói vừa gãi đầu gãi tai. Bộ dạng đó lại khiến Quỳnh Như bật cười. Hầu như lúc nào anh bối rối cũng chỉ biết vò đầu bứt tai trông đến là ngố. Anh khẽ lấy tay đặt lên trán cô:
- Vẫn còn hơi nóng. Em muốn ăn gì để anh mua. Ăn xong còn uống thuốc. Quỳnh Như mở chăn, Hoàng Quân đỡ cô dậy.
- Em muốn ăn cháo gà. Anh đi mua cho em được không?
- Được, em ở nhà đợi anh. Anh ra ngoài kia mua cho em.
Hoàng Quân mở cửa ra ngoài. Quỳnh Như vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Cô nhìn vào gương. Trời ơi! Sao mới sau một hôm mà trông khuôn mặt cô xanh xao và nhợt nhạt thế này. Cô thầm nghĩ, nếu cô ra ngoài ban tối nhất định sẽ khiến ai đó giật mình hay đau tim vì nghĩ gặp phải ma. Đánh răng rửa mặt xong thì Hoàng Quân cũng vừa về. Cô ăn được có một chút rồi thôi. Nghĩ tới thì ngon mà không sao nuốt nổi, cứ như có cái gì chặn ở cổ họng vậy. Hoàng Quân giọng nài nỉ:
- Ăn thêm chút nữa đi em. Sao ăn ít thế?
Quỳnh Như lắc đầu khuôn mặt tỏ vẻ mệt mỏi:
- Em không ăn được nữa đâu. Xin lỗi anh, bắt anh đi mua mà em lại không ăn. Em muốn ra ngoài hít thở một chút, trong nhà ngột ngạt quá!
Hai người đi ra phía sau vườn nhà Quỳnh Như. Ngồi xuống chiếc xích đu gần đó, Hoàng Quân quàng tay qua vai Quỳnh Như. Cô khẽ dựa đầu vào ngực anh. Anh tì cằm nhẹ lên đầu cô khẽ thủ thỉ bên tai cô:
- Quỳnh Như! Em biết không, khoảnh khắc khi nhìn thấy tay em chới với dưới dòng nước siết anh đã rất sợ hãi. Khoảnh khắc ôm em trong vòng tay nhưng đôi mắt em nhắm nghiền khiến tim anh như bị bóp nghẹt. Khoảnh khắc mắt em từ từ mở và nói em không sao, anh đã vui như trong lòng đang nở hoa. Lúc ấy anh mới biết, người con gái trước mặt anh quan trọng với anh tới nhường nào. Rằng anh nhất định phải yêu thương và bảo vệ cho người con gái ấy. ײ
Rồi anh khẽ hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà của Quỳnh Như. Nhưng có một điều anh đã không nói cho cô biết, khoảnh khắc cô nhìn anh nhưng gọi tên một người con trai khác khiến anh có cảm giác mình bị ai đó đâm một nhát dao vào tim đau nhói. Đây đâu phải lần đầu cô nhầm lẫn, nhưng sao lần này trong lòng anh lại thấy khó chịu tới thế. Có phải do tình yêu anh dành cho cô càng ngày càng lớn nên có chút đố kị, chạnh lòng. Song anh nghĩ bản thân thật nhỏ nhen, ganh tị với cả người đã mất có phải rất quá đáng không? Huống hồ đó là là tình đầu của cô ấy, sao nói quên mà quên ngay được. Anh tự nhủ thầm mình cần phải nhẫn nại hơn, kiên trì hơn trong tình yêu này.
Quỳnh Như nãy giờ lắng nghe anh nói, đôi mắt đã rưng rưng nhưng vẫn không chịu thừa nhận là cô đã cảm động trước những lời nói ấy. Tuy đang ốm nhưng cô vẫn thích châm chọc anh:
- Nghe giống trong phim thần tượng ý nhỉ. Anh nói em nghe trong đó độ thật lòng là bao nhiều phần trăm. Được tới 20% không?
Rồi cô cười. Hoàng Quân nghe vậy thì giãy nảy như phải bỏng.
- Quỳnh Như! Em làm anh giận đấy. Sao em không tin vào tình cảm của anh dành cho em?
Thấy Hoàng Quân giọng hậm hực, Quỳnh Như vội chữa cháy.
- Được rồi, em tin anh mà. Chỉ mới trêu thế đã bực rồi. Trẻ con!
Những cuộc đối thoại thế này không có gì là lạ với hai người nữa. Mặt trời đang dần dần xuống núi, nắng chiều vàng vọt như lời chào tạm biệt. Dưới bóng cây, đôi uyên ương tay trong tay đằm thắm mặn nồng.
Cuối tuần, Hoàng Quân và Quỳnh Như tổ chức đi picnic leo núi, cả hai rủ thêm Mĩ Lệ và Thành cùng đi cho đông vui. Quỳnh Như sắn cao ống quần lội tung tăng trên đoạn suối nông gần đó. Nước suối trong vắt, mát lạnh. Cô có thể nhìn thấy những hòn đá cuội nhỏ với đủ sắc màu dưới ánh nắng mặt trời. Chợt cô nhìn thấy những con cá nhỏ đang bơi lội chậm chạp quanh đó. Cô thích thú cúi xuống lấy tay chộp lấy. Quỳnh Như đã hai mươi tư tuổi nhưng tính cách đôi lúc như trẻ con. Có lẽ do là con út trong nhà luôn được cưng chiều nhất nên tính cứ trẻ con như thế. Cô cứ mải miết đuổi theo con cá nhỏ mà không hay để ý cô đang dần dần ra sâu hơn. Cô dẫm vào một hòn đá lớn gần đó, nhưng hòn đá nằm trong nước, rêu xanh phủ đầy rất trơn, cô đứng không thăng bằng nên loạng choạng ngã nhào xuống nước. Cô hét lên và vùng vẫy loạn xạ. Nhưng càng vùng vẫy cô càng uống nhiều nước và càng chìm xuống nhanh hơn. Hoàng Quân đang ở gần đó nghe thấy tiếng hét của Quỳnh Như thì anh hốt hoảng chạy ra phía bờ suối. Khi chạy ra tới nơi anh thấy tay Quỳnh Như đang chới với. Anh vội nhảy xuống cứu cô. Khi vớt được Quỳnh Như lên cô đã ngất lịm. Hoàng Quân lay gọi mãi mắt cô mới từ từ mở ra. Anh ôm choàng lấy cô giọng vui mừng:
- May quá! Em tỉnh lại rồi. Em làm anh lo quá!
Quỳnh Như quàng tay ôm cổ anh, giọng yếu ớt:
- Hải Minh! Em không sao.
Có lẽ do vẫn còn choáng váng nên cô lại thiếp đi. Hoàng Quân nghe Quỳnh Như nói mà lặng đi.
Nước cứ thế ập vào tai vào miệng không ngừng. Cô có cảm giác mình đang chìm dần xuống tận sâu làn nước trong xanh. Trong làn nước mờ ảo cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Hải Minh. Anh nhìn cô trìu mến rồi quay mặt bước đi. Quỳnh Như hớt hải đuổi theo anh gọi:
- Hải Minh, anh đi đâu đấy? Anh đừng đi. Đợi em với.
Bỗng cô nghe văng vẳng bên tai một giọng nói khác, cũng rất quen:
- Quỳnh Như! Tỉnh lại đi. Em gặp ác mộng à?
Quỳnh Như từ từ mở mắt. Là anh Thành đang nhìn cô với ánh mắt lo âu. Anh đặt tay lên trán cô nói: "Em sốt rồi. Em ngồi đây đợi anh đi lấy thuốc cho em."
Uống thuốc xong Quỳnh Như nằm xuống và thiêm thiếp ngủ. Thành đắp chăn cho em gái khẽ thở dài rồi quay ra ngoài đóng cửa lại.
* * *
Quỳnh Như có cảm giác như có ai đó đang vuốt tóc và sờ vào khuôn mặt cô. Cô hé mắt. Một khuôn mặt đẹp trai đang tươi cười:
- Anh làm em thức giấc à? Anh xin lỗi.
Anh vừa nói vừa gãi đầu gãi tai. Bộ dạng đó lại khiến Quỳnh Như bật cười. Hầu như lúc nào anh bối rối cũng chỉ biết vò đầu bứt tai trông đến là ngố. Anh khẽ lấy tay đặt lên trán cô:
- Vẫn còn hơi nóng. Em muốn ăn gì để anh mua. Ăn xong còn uống thuốc. Quỳnh Như mở chăn, Hoàng Quân đỡ cô dậy.
- Em muốn ăn cháo gà. Anh đi mua cho em được không?
- Được, em ở nhà đợi anh. Anh ra ngoài kia mua cho em.
Hoàng Quân mở cửa ra ngoài. Quỳnh Như vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Cô nhìn vào gương. Trời ơi! Sao mới sau một hôm mà trông khuôn mặt cô xanh xao và nhợt nhạt thế này. Cô thầm nghĩ, nếu cô ra ngoài ban tối nhất định sẽ khiến ai đó giật mình hay đau tim vì nghĩ gặp phải ma. Đánh răng rửa mặt xong thì Hoàng Quân cũng vừa về. Cô ăn được có một chút rồi thôi. Nghĩ tới thì ngon mà không sao nuốt nổi, cứ như có cái gì chặn ở cổ họng vậy. Hoàng Quân giọng nài nỉ:
- Ăn thêm chút nữa đi em. Sao ăn ít thế?
Quỳnh Như lắc đầu khuôn mặt tỏ vẻ mệt mỏi:
- Em không ăn được nữa đâu. Xin lỗi anh, bắt anh đi mua mà em lại không ăn. Em muốn ra ngoài hít thở một chút, trong nhà ngột ngạt quá!
Hai người đi ra phía sau vườn nhà Quỳnh Như. Ngồi xuống chiếc xích đu gần đó, Hoàng Quân quàng tay qua vai Quỳnh Như. Cô khẽ dựa đầu vào ngực anh. Anh tì cằm nhẹ lên đầu cô khẽ thủ thỉ bên tai cô:
- Quỳnh Như! Em biết không, khoảnh khắc khi nhìn thấy tay em chới với dưới dòng nước siết anh đã rất sợ hãi. Khoảnh khắc ôm em trong vòng tay nhưng đôi mắt em nhắm nghiền khiến tim anh như bị bóp nghẹt. Khoảnh khắc mắt em từ từ mở và nói em không sao, anh đã vui như trong lòng đang nở hoa. Lúc ấy anh mới biết, người con gái trước mặt anh quan trọng với anh tới nhường nào. Rằng anh nhất định phải yêu thương và bảo vệ cho người con gái ấy. ײ
Rồi anh khẽ hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà của Quỳnh Như. Nhưng có một điều anh đã không nói cho cô biết, khoảnh khắc cô nhìn anh nhưng gọi tên một người con trai khác khiến anh có cảm giác mình bị ai đó đâm một nhát dao vào tim đau nhói. Đây đâu phải lần đầu cô nhầm lẫn, nhưng sao lần này trong lòng anh lại thấy khó chịu tới thế. Có phải do tình yêu anh dành cho cô càng ngày càng lớn nên có chút đố kị, chạnh lòng. Song anh nghĩ bản thân thật nhỏ nhen, ganh tị với cả người đã mất có phải rất quá đáng không? Huống hồ đó là là tình đầu của cô ấy, sao nói quên mà quên ngay được. Anh tự nhủ thầm mình cần phải nhẫn nại hơn, kiên trì hơn trong tình yêu này.
Quỳnh Như nãy giờ lắng nghe anh nói, đôi mắt đã rưng rưng nhưng vẫn không chịu thừa nhận là cô đã cảm động trước những lời nói ấy. Tuy đang ốm nhưng cô vẫn thích châm chọc anh:
- Nghe giống trong phim thần tượng ý nhỉ. Anh nói em nghe trong đó độ thật lòng là bao nhiều phần trăm. Được tới 20% không?
Rồi cô cười. Hoàng Quân nghe vậy thì giãy nảy như phải bỏng.
- Quỳnh Như! Em làm anh giận đấy. Sao em không tin vào tình cảm của anh dành cho em?
Thấy Hoàng Quân giọng hậm hực, Quỳnh Như vội chữa cháy.
- Được rồi, em tin anh mà. Chỉ mới trêu thế đã bực rồi. Trẻ con!
Những cuộc đối thoại thế này không có gì là lạ với hai người nữa. Mặt trời đang dần dần xuống núi, nắng chiều vàng vọt như lời chào tạm biệt. Dưới bóng cây, đôi uyên ương tay trong tay đằm thắm mặn nồng.