Hiện Đại Xuân Hạ Thu Đông: Bốn Mùa Để Ta Yêu Nhau - Thụy Điềm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ThụyĐiềm96, 4 Tháng tám 2021.

  1. ThụyĐiềm96

    Bài viết:
    18
    Chương 10: Hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xin chào mọi người tôi là Dương Thành Kiệt hiện tại đang học tại 12A1 với chiều cao chính xác là 1.85m so với bạn học khác thì chiều cao của tôi khá vượt trội. Có lẽ nhờ tôi chăm tập luyện thể thao đi.

    Tôi cực kì thích bóng rổ ngoài ra còn có bơi lội từng tham gia vài trận thị đấu bóng rổ lớn nhỏ. Thành tích học tập của tôi cũng không kém cạnh ai. Là con một trong gia đình cũng tính là khá giả tôi được ba mẹ yêu thương rất nhiều.

    Ba tôi làm IT cấp cao cho một công ty và hiện tại đang công tác ở nước ngoài, ông lúc này cũng đã 48 tuổi. Còn về mẹ tôi, người phụ nữ tràn ngập hương vị hoang dã, bà vô cùng hào sảng và hiện tại đang ở đâu đó trên đất nước hình chữ S xinh đẹp này để chụp ảnh, đúng vậy bà là một nhiếp ảnh gia 43 tuổi.

    Tuy không ở nhà nhưng chúng tôi luôn giữ liên lạc với nhau qua điện thoại hàng tuần. Mùa thu này ba tôi sẽ hoàn thành công việc và trở về nhà trong thời gian khá dài lúc ấy mẹ tôi cũng sẽ trở về.

    Trong căn phòng màu xám theo phong cách tối giản thường thấy của tụi con trai. Chiếc tivi cùng máy chơi game được đặt trong một góc phòng được trải thảm, bảng phi tiêu được treo trên cửa phòng đã có vài phi tiêu cắm vào hồng tâm. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ vô cùng.

    Trên kệ gỗ cạnh giường một khung ảnh vô cùng sắc nét được đặt ở đó. Trong ảnh là hai thân hình bé nhỏ của một bé trai gầy xinh đẹp như.. bé gái và một cô bé mủm mỉm đáng yêu với hai chùm tóc thắt bím.

    Trong ảnh hai đứa bé đứng gần nhau đưa tay 'Hi' với người chụp ảnh, trên môi cô bé là một nụ cười thật tươi hé lộ hàm răng đều tăm tắp, bé trai thì chỉ lẳng lặng nhìn cô bé với đôi mắt biết cười..

    Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ, sao hôm nay tôi thấy mệt mỏi thế nhỉ. Có phải chăng vì hôm qua tôi đội mưa về nhà cùng An không?

    Chuyện là đêm qua sau giờ học thêm tại trường thì bỗng dưng trời mưa tầm tã. Lúc đầu cơn mưa như trút nước về sau thuyên giảm đôi chút nhưng không hề ngừng lại. Từng giọt mưa nặng nề rơi vào từng chiếc lá trên tán cây phượng.

    Khoảng sân trường nhờ cơn mưa mà phủ đầy màu đỏ của hoa phượng. Thời tiết chuyển đổi đột ngột, ban ngày thì nắng to đêm thì mưa mang lại hơi lạnh cao hơn so với chiếc áo khoác mỏng manh của tôi và An mặc trên người.

    Đứng trước hành lang chờ mưa tạnh tôi nhìn thấy cậu ấy hơi run lên khi làn gió lùa vào. Đôi môi hồng nhuận lúc này cũng đã hơi trắng bệch, đôi mày thanh mảnh cũng nhíu lại. Không đành lòng nhìn cậu ấy khó chịu tôi cởi áo khoác của mình đưa cho An.

    "Cậu mặc áo của tôi đi, tôi là con trai có thể chịu được, ngày hôm nay tôi vận động tiết mồ hôi khá nhiều mong cậu không ghét bỏ."

    An dường như hơi đắng đo, gương nhỏ nhắn xinh đẹp ngước lên nhìn tôi, dưới hàng mi cong là đôi mắt được ánh sáng từ bóng đèn chiếu qua long lanh hơn cả thường ngày.

    "Cảm ơn cậu, sao tôi ghét bỏ được cơ chứ." Thế rồi nở một nụ cười với tôi. Không cầm lòng được tôi đã gửi đến cậu ấy một nụ cười thật tâm.

    Tại sao tim tôi lại đập mạnh thế này? Chẳng lẽ đây là cảm giác thích một người sao?

    Mùi hương thanh mát dịu dàng của An như đang quay quanh tôi, hương thơm tươi mát như cơn gió biển nhẹ nhàng chạm vào làm rung động trái tim. Đột nhiên tôi muốn ôm lấy cậu ấy, trao hơi ấm cho cậu ấy.

    Không kịp suy nghĩ tôi đã nói ra.

    "An, tôi có thể ôm cậu một chút được không?"

    Đôi mắt long lanh ấy mở to vì bất ngờ, làm tôi giật mình tỉnh lại vội vàng giải thích.

    "Xin lỗi.."

    "Được." Âm thanh ấy vô cùng nhỏ, gương mặt của An đỏ bừng như đóa hồng rực đỏ e lệ.

    Đến chính bản thân tôi cũng không nghĩ rằng bản thân mình đưa ra lời nói vô lí như vậy, càng không ngờ cậu ấy đồng ý yêu cầu vô lí này.

    Một cơn gió mang theo hơi lạnh thổi đến, thời gian như ngừng lại, tôi bước dần đến ôm lấy An, cậu ấy đưa tay lên ôm lại nghiêng đầu hơi dựa vào vai tôi. Mùi hương thanh mát ấy quanh quẩn nơi chóp mũi, cơ thể thiếu nữ tuổi mười tám thon dài mềm mại, một vòng tay của tôi đã có thể ôm lấy cậu ấy. Tôi còn không dám ôm mạnh chỉ sợ làm cậu ấy đau, khép hờ đôi mắt tận hưởng phút giây này.

    Hai trái tim xa lạ giờ phút này cùng một nhịp đập, trong lòng như kêu gào một sự thỏa mãn. Thật may mắn khi không có ai ở đây.

    Không bao lâu sau An thoát khỏi vòng tay tôi, xoay đầu sang một bên đôi tai hồng thấu, bỏ qua sự tiếc nuối khi trong lòng không còn cậu ấy, mặt tôi cũng đỏ lên ngại ngùng vì sự bồng bột của bản thân.

    Như dành ra một chút để bình tĩnh, tôi nói.

    "Xin lỗi cậu.. tôi không nên yêu cầu như vậy.."

    "Không sao đâu.."

    Chờ một hồi lâu như giảm bớt sự ngượng ngùng, nhìn ra bên ngoài, trời mưa vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, An xoay sang đề nghị với tôi.

    "Hay chúng ta chạy về đi không xa lắm đâu."

    "Cậu có thể bị cảm đấy." Tôi lo lắng.

    "Tôi có áo khoác của cậu nữa mà, chỉ là sợ cậu chịu không được thôi."

    "Tôi thì chắc không sao đâu. Nếu vậy thì về thôi."

    Trên đường về thật không may khi một chiếc ô tô chạy nhanh như xé tan màn mưa lăn bánh vào vũng nước đọng gần chúng tôi. Thế là ào một cái nước mưa tung tóe khắp nơi. Tôi nhanh chóng xoay lưng kéo An vào lòng.

    Thế là chúng tôi lần lượt về nhà và như các bạn đã thấy tôi bị cảm rồi. May mắn thay khi nó không nặng tôi vẫn có thể đi học được chỉ là có chút uể oải. Mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây tôi nhanh chóng ăn sáng rồi đi học.

    Như thường ngày, vô số ánh mắt nhìn đến tôi, tuy không quan tâm lắm nhưng bị nhìn như vậy tôi cảm thấy mình không khác gì động vật quý hiếm nằm trong sách đỏ. Làm tôi thấy hơi khó chịu. Đi ngang qua một tiệm thuốc tây tôi ngẫm nghĩ một chút rồi bước vào mua hai liều thuốc, xem như phòng hờ đi.

    Trên bàn học đôi của tôi đã có An ngồi. Cậu ấy nằm lên bàn nhìn thấy có vẻ cũng như tôi bị cảm rồi. Mái tóc dài mượt được buộc lên, chợt tôi nhớ đến cái cảm giác được ôm lấy dáng người ấy ngày hôm qua..

    Tôi để balo lên bàn nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy trong hộc bàn một chai nước suối khều tay cậu ấy đưa.

    An cảm ơn tôi rồi nhấp vài ngụm nước rồi tiếp tục gục xuống bàn.

    "Cậu uống thuốc chưa?"

    "Chưa nữa, sáng nay tôi thấy hơi mệt nên không ghé tiệm thuốc nổi."

    "Vậy cậu uống đi, tôi vừa mua hai liều, tình trạng của tôi với cậu giống nhau nên chắc không sao đâu."

    "Cảm ơn cậu."

    Nhóm bạn nhìn hai đứa tôi, nhất là Vân đôi mắt của cậu ấy sáng lên lia sang trái lia sang phải lần lượt nhìn chúng tôi, chúng như đang chạy một dòng chữ: 'Tao biết hai đứa mày rồi nha!'

    Tôi câm nín, bắt đầu cảm thấy hơi mệt đành nhắm mắt nghỉ ngơi một chút để thuốc ngấm. Mọi người xung quanh thấy vậy cũng không làm phiền nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

    Tiết học đầu tiên cũng bắt đầu, tôi nhìn An, có vẻ vì hôm qua nhiệt độ thay đổi đột ngột cơ thể không thích ứng được nên bệnh của cậu ấy có vẻ nặng hơn tôi rồi.

    Vươn tay sờ trán cậu ấy, khá ấm. Tôi đứng lên xin cô dìu An lên phòng y tế. Rồi nhanh chóng trở về hoàn thành tiết học. Là con trai nên uống liều thuốc ấy xong tôi đã khỏe hơn khá nhiều không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

    Cùng với nhóm bạn tranh thủ giờ ra chơi ghé qua phòng y tế thăm An. Lúc này cậu ấy đã tỉnh rồi tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, đang trò chuyện với cô y tế. Khi thấy chúng tôi bước vào liền tươi cười rời khỏi.

    "Không ngờ nha, bạn tôi bách độc bất xâm mà hôm nay bị bệnh kìa." Yên buông lời trêu chọc.

    "Mày có tin tao đánh mày không!" An nhìn Yến với đôi mắt rực lửa như muốn đốt cháy cậu ta.

    Săn sóc rót cho cậu ấy một ly nước thấm giọng rồi đưa cậu ấy vài cái bánh vừa mua, tôi hỏi:

    "Cậu thấy ổn hơn chưa?"

    An hơi né tránh ánh mắt, đáp lại tôi. "Tôi khỏe hơn nhiều rồi, một chút nữa tôi sẽ học tiếp."

    "Hôm qua mày làm gì để bị bệnh luôn đấy?" Quốc quan tâm.

    An như nhớ ra gì đó, mặt hơi hồng. "Hôm qua tao với Kiệt dầm mưa về nên mới vậy đấy."

    "Mốt nhớ đem theo ô nắng mưa gì cũng che được, thời tiết nay thất thường lắm đấy." Thiên nhẹ giọng nói.

    "Mà thôi sắp vào học, ăn nhanh đi rồi đi với tụi tao."

    "Theo như thông lệ hàng năm của trường mình thì đại hội thể thao sắp diễn ra rồi đấy."

    Theo như tôi được biết đại hội thể thao mùa hè của bốn trường trung học phổ thông cấp cao diễn ra trong hai tuần trong đó có trường tôi sắp diễn ra. Trong hai năm gần đây trường tôi chỉ đứng nhất về bóng đá. Năm nay trường tôi là đứng ra tổ chức.

    Với sáu bộ môn: Bóng chuyền, bóng đá, bóng rổ, cầu lông, bơi lội và chạy tiếp sức. Tuần đầu là sẽ thi đấu riêng ở mỗi trường, tuần kế là giữa các trường.

    Năm nay nhóm bạn phải đại diện trường nhảy mở màn cho lễ khai mạc nên không đăng kí tham gia thi đấu vì thời gian tập luyện không có.

    Nhưng riêng tôi và An vì được thầy hiệu trưởng yêu thích tiết mục trình diễn ấy nên đã được thầy thông báo từ tuần trước để chuẩn bị.

    Như mọi người đã biết thì nhạc cụ đã đi theo tụi tôi khá lâu rồi nên chủ yếu ở đây là sự ăn ý trong lúc trình diễn thôi. Nên tôi đã đăng kí thi đấu môn sở trường của mình là bóng rổ. May mắn thay tôi được xếp vào đội mạnh.

    Từ tuần trước tôi đã luyện tập cùng họ, hai tuần nữa mọi thứ sẽ được diễn ra như đúng kế hoạch mọi năm..

    Tiếng trống trường vang lên chúng tôi quay trở về phòng học.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng chín 2021
  2. ThụyĐiềm96

    Bài viết:
    18
    Chương 11: Hạ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng chín 2021
  3. ThụyĐiềm96

    Bài viết:
    18
    Chương 12: Hạ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. ThụyĐiềm96

    Bài viết:
    18
    Chương 13: Hạ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. ThụyĐiềm96

    Bài viết:
    18
    Chương 14: Hạ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...