Ánh mặt trời chói chang Tình trạng convert: Hoàn thành Tác giả: Thối Qua Nguồn convert: LacMaiTrang Tình trạng edit: 1 chương Số chương: 92 chương và 11 phiên ngoại. Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nguyên sang, nhẹ nhàng Editor: Dlerr Lịch đăng: 1 chương/tuần Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Dlerr Sinh ở vũng bùn nhưng trái tim luôn hướng về ánh mặt trời Trước khi quen thuộc với Phương Chước, Nghiêm Liệt cảm thấy cô là một người bần cùng, bất thường, hung ác nham hiểm, là một người cực kì nhạy cảm không thể tiếp cận. Sau khi quen thuộc với Phương Chước, Nghiêm Liệt mới phát hiện cô là một người nghiêm túc, có nề nếp, kiên định với việc mình làm, nổ lực đến cùng, trời sinh tỏa ra ánh sáng chói chang của mặt trời nhỏ. Nghiêm Liệt: . Oa! Phương Chước cảm thấy bản thân mình là một gốc cây khô khan đang tiến hóa thành hoa hướng dương, cô chỉ mong bản thân mình tiến hóa xong trước khi trưởng thành nhưng tại sao cô vẫn mãi là một gốc cây nhỏ như cũ. Con sông vận mệnh của cô liên tục chảy xiết làm cô mệt mỏi đến mức phải kêu gào tại sao lại bất công như vậy! Đến một ngày nào đó, bỗng dưng xuất hiện một mặt trời nhỏ, tiêu điểm của mọi ánh nhìn, không ngừng chiếu rọi 24 giờ một ngày xuất hiện. Phương Chước: A? * * * Nhân sinh là một ánh chiều tà trải dài, còn ta ở phía sau ra sức chạy theo ánh sáng ấy. Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Phương Chước, Nghiêm Liệt Một câu tóm tắt: Ngôi sao lấp lánh không ngừng tỏa sáng.
Chương 1: Muốn trèo qua bờ tường cao, ngưỡng vọng giống như ngôi sao của biển Bấm để xem Editor: Dlerr Phương Chước trong tay cầm hai cây dù, đứng ở cửa đại sảnh. Sự lạnh lẽo và ẩm ướt ùa vào từ cửa kính bị mở rộng. Chân cô mang một đôi dày cũ nát bằng vải bị phai màu dính đầy bùn lầy ở ven đường, trên ống quần cũng dính vài vết loang lỗ. Có lẽ vì sợ giày làm dơ sàn nhà mà cô không bước vào, chỉ đứng ở cửa ra vào. Thời điểm Phương Dật Minh cầm cặp da đi xuống lầu liền thấy Phương Chước đang cười nhạt cùng đồng nghiệp của ông ta nói chuyện. Da mặt của Phương Chước không được tính là trắng nhưng ngũ quan lại tinh xảo, khí chất tươi mát, hơn nữa dáng người cao gầy, đứng ở nơi đó, mười phần chói mắt. Quần áo vì quá rộng nên cổ áo bị trĩu xuống lộ ra một đoạn cần cổ thon dài trắng nõn, lúc nói chuyện biểu tình trầm thấp bình tĩnh, thoải mái hào phóng. Làm cho ông ta nháy mắt nhớ lại một gương mặt mà mình xém nữa đã quên mất. Phương Dật Minh còn do dự, Phương Chước đã chú ý đến ông, hô một câu: "Ba." Nghe được âm thanh, đồng nghiệp quay người lại, lộ ra sắc thái kinh ngạc. Phương Dật Minh chần chờ một lát, đi lên trước hỏi: "Sao con lại đến đây?" Ngữ khí không hề cao hứng nhưng tốc độ nói lại rất nhanh. "Cô bé rất có hiếu đó!" Người phụ nữ trung niên kia nói, "Tôi cũng không biết ông có một cô con gái hiểu chuyện như vậy, tôi còn cho rằng nhà ông chỉ có một thằng con trai. Tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp, ưu điểm của hai vợ chồng ông gộp lại cũng không được như vậy đâu." Phương Dật Minh có sống mũi cao thẳng, nhưng mặt mày thiên về hướng cương ngạnh. Vợ của ông ta Lục nữ sĩ cũng có diện mạo bình thường, đại khái vì bị tính cách ảnh hưởng, tướng mạo còn mang theo điểm khắc nghiệt. Kỳ thật tướng mạo của Phương Chước hoàn toàn không giống với hai vợ chồng họ. Ánh mắt Phương Dật Minh trầm xuống, khóe môi miễn cưỡng giương lên một lái làm người ta không nhìn ra biểu tình. Phương Chước nói: "Cháu giống mẹ hơn." Người phụ nữ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô đánh giá một lát, cười phất tay nói: "Cô không phải chưa từng thấy qua mẹ cháu thời còn trẻ trông như thế nào, cũng giống đến hai phần, nhưng cháu vẫn giống ba hơn một chút." Phương Chước uyển chuyển nói: "Mẹ của cháu họ Diệp." Người phụ nữ sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn Phương Dật Minh, hiển nhiên cũng không biết người đồng nghiệp mười mấy năm này của mình có vợ trước. Phương Dật Minh khô cằn mà cười một cái, giải thích nói, "Con bé lúc trước ở nông thôn cùng bà nội, sau khi mẹ tôi qua đời mới dọn đến đây. Hiện tại đang học năm ba cao trung*, ở nội trú trong trường nên cô chưa nhìn thấy bao giờ. Là do tôi nợ con bé." *lớp 12 "Nga." Người phụ nữ là một người cực kì nhiệt tình lại hay nói, "Vậy sống ở đây đã quen chưa?" Phương Chước nói: "Năm hai cao trung* chuyển đến, bây giờ đã quen rồi ạ." * Lớp mười một Người phụ nữ trung niên nhìn đến đồng phục của cô sau đó liền gật đầu nói: "Trường A sao, là một trường học tốt, không tồi đâu." Trường A không phải là trường tốt nhất ở thành phố A nhưng cungc không tệ, tỉ lệ đổ đại học cũng rất cao. Chỉ là bộ đồng phục này của Phương Chước rõ ràng rất lớn, không vừa người, nhìn có chút cũ, hơn phân nửa là mua second-hand. Trong lòng bà có chút kì lạ nhưng cũng không muốn nghĩ sâu hơn. Thấy hai người còn muốn hàn huyên, Phương Dật Minh đột ngột hỏi: "Con đến đây là gì?" Phương Chước còn chưa mở miệng, người đồng nghiệp kia đã lớn giọng nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Đưa dù sang cho ông đó! Lão Phương ông cũng thật là quá khắc khổ rồi." Phương Chước đưa chiếc dù màu đen qua, thoạt nhìn rất lễ phép, "Thấy dù còn đặt ở ngoài cửa nên con liền mang lại đây cho ba." Phương Dật Minh không nói một lời mà chỉ nhận dù, cùng đồng nghiệp chào hỏi rồi xoay người đi ra ngoài. Bên ngoài nữa đã nhỏ đi không ít, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống. Phương Dật Minh cầm cán dù đem mặt dù giũ ra, quay đầu liếc mắt nhìn Phương Chước. Đái khái là không tìm lý do để không cao hứng, há miếng thở dốc, phập phồng mà nói: "Ba đi đón em trai, con tự về nhà đi." Phương Chước nhàn nhạt nói: "Được." Nghiêm Liệt từ lớp học bổ túc đi ra, cúi đầu bấm điện thoại, dọc theo dù che của cửa hàng mà bước qua, vừa nhấc mắt lên liền thấy Phương Chước đứng im không nhúc nhích. Anh thả chậm bước chân, khoảng cách của anh với Phương Chước chỉ còn hai mét. Đối phương không phát hiện ra, chăm chú nhìn con phố đối diện thật lâu. Khuôn mặt bị dính nước mưa, nếu đây là người khác thì sẽ cảm thấy có chút đáng thương nhưng Phương Chước lại chỉ có dáng vẻ lạnh nhạt và xa cách. Chóp mũi cô, lỗ tai vì khí lạnh mà trở nên ửng đỏ, khí chất của cô lạnh lẽo khó gần, lại thêm hai phần quật cường càng làm nụ cười châm chọc của cô trở nên rõ ràng hơn. Nghiêm Liệt không hiểu rõ cô lắm, tuy là đã làm bạn cũng lớp một năm nhưng cộng tất cả số lần nói chuyện lại cũng không vượt quá mười câu. Trước kia anh vẫn luôn cho rằng Phương Chước là loại người có tính cách quái gở, vui buồn không lộ, lúc này nhìn cô lạnh nhạt mà đứng ở đó, giống như một cái cây vô thanh vô tức thụ*, mang trên người sự ngạo nghễ, lúc này anh mới ý thức được hình như cô không giống những gì anh tưởng tượng. *vô thanh vô tức thụ: Im hơi lặng tiếng. Không đợi anh hiểu rõ loại cảm giác này, Phương Chước đã cảm nhận được sự tồn tại của anh, thu tầm mắt về, ở trên người anh nhìn qua một vòng, sau đó hạ khóe môi xuống, đem vẻ mặt cười nhạo thu về khôi phục vẻ tĩnh lặng không gợn sóng như thường ngày. Không dừng lại bao lâu mà im lặng xoay người trở về. Trên tay anh vẫn cầm điện thoại di động đưa lên như cũ, anh nhìn chăm chú vào bóng dáng Phương Chước, cảm thấy con người có tính tình cổ quái này trở nên rõ ràng hơn một chút. Bởi vì anh cũng thường đối với người nào đó bày ra biểu tình như vậy. Phương Chước ngồi ở trên sofa, em trai trên danh nghĩa của cô ngồi ở bàn trà cách đó không xa để xem TV. Trong tay cậu ta cầm điều khiển từ xa, cúi đầu chơi di động, tầm mắt chỉ ngẫu nhiên liếc qua gameshow trên màn hình. Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa ngừng nghỉ, vẫn lưa thưa từng giọt rớt xuống như không hề biết mệt mỏi. Không bao lâu sau, Lục nữ sĩ tan tầm trở về. Mở cửa ra, lúc nhìn thấy Phương Chước, động tác đổi giày liền ngừng một chút, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn con trai, cao giọng đốc thúc cậu ta đi làm bài tập, không để ý đến Phương Chước, xoay người vào phòng bếp giúp Phương Dật Minh nấu cơm. Tạp âm hỗn loạn của máy hút bụi cùng giọng nói nhỏ của hai người truyền tới, nghe không rõ ràng lắm, thỉnh thoáng còn có tiếng dụng cụ bếp va vào nhau, Lục nữ sĩ đem mâm đồ ăn bày biện ra. Nửa giờ sau, phòng bếp truyền đến một giọng nói kêu Phương tiểu đệ đi ra ăn cơm. Trên bàn bày ra ba bộ chén đũa, một nhà ba người ngồi vây quanh trên mặt bàn hình chữ nhật, bắt đầu vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Khách quý trong gameshow đang chơi trò chơi, khoa trương cười lớn, làm mấy động tác kì lạ làm người ta có chút buồn cười. Phương Chước muốn cười. Thời điểm cô vừa đến đây, Lục nữ sĩ tuy rằng không chào đón nhưng cũng không chia ranh giới rõ ràng như vậy. Xem ra Lục nữ sĩ chỉ kiên nhẫn được một năm mà thôi, không muốn cùng cô tốn thời gian nữa. Phương Chước ngồi trên sofa một lát, chờ đến lúc quảng cáo liền đứng dậy đi qua bàn ăn, ngồi xuống một chiếc ghế, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ. Có thể là bị nhìn đến không thoải mái, Phương Dật Minh há mồm muốn nói gì đó cố tình liền bị hành động gắp đồ ăn Lục nữ sĩ đánh gãy. Thiếu niên đang vùi đầu ăn cơm cũng trừng mắt nhìn Phương Chước. Ánh mắt của cậu ta như một con soi độc ác, cảm giác khinh thường rất rõ ràng, líu lưỡi một tiếng, lại quay trở về, cách xa vị trí của Phương Chước một chút. Mí mắt Phương Chước run rẩy, ngón tay ở đầu gối nâng lên, mặt không biểu tình mà chớp đôi mắt. Cô mở miệng nói: "Học phí của học kì này còn chưa có đưa." Phương Dật Minh hướng Lục nữ sĩ nói: "Buổi chiều kêu bà đi rút tiền, có rút được không?" "Đừng nóng vội." Giọng nói của Lục nữ sĩ nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng sẽ khiến người ta cảm thấy rất ôn nhu, cố tình tổng thể lại làm người ta không thấy thoải mái, nghe rất âm dương quái khí. Bà ta nói: "Việc lần trước dì cùng con thương lượng, suy xét thế nào rồi?" Phương Chước bình tĩnh mà kiên quyết nói: "Không được." "Dì cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi." Lục nữ sĩ giơ chiếc đũa đến giữa mâm chọn tới chọn lui, ngữ khí đắn đo nói: "Dì cố gắng lắm mới an bày được cho con đến đó. Con đi tam trung học đi, ở đó con sẽ được bồi dưỡng ở lớp trọng điểm. Nếu sang năm thi đậu đại học thì học phí ba năm không cần lo nữa. Nếu thành tích tốt, mỗi học kỳ còn được cấp học bổng vài ngàn tệ. Lần trước giáo viên của con có nói với dì ở trường trung học A con không theo kịp tiến độ, cơ sở quá kém." Phương Dật Minh trước sau trầm mặt. Lục nữ sĩ buông đũa nói: "Con đừng nhìn ông ấy, nhìn dì đây này." Phương Chước đem tầm mắt chuyển hướng sang phía bà ta, cô lặp lại: "Không được." Phương Chước chưa từng thấy qua mẹ của mình, từ khi nàng hiểu chuyện đã sống cùng với bà nội ở nông thôn. Bà nội không thích cô, cũng không thích Phương Dật Minh. Ngày thường rất ít quan tâm đến Phương Chước, không hay cùng cô nói chuyện, càng không nói cho cô nghe về mẹ của mình. Phương Chước từ giấy khai sinh mới biết được tên đầy đủ của mẹ mình. Nhưng bà nội chưa bao giờ ngăn cản cô đi học, học phí của Phương Chước là từ bảo hiểm của bà mà ra. Lúc sắp qua đời, bà đã lấy hết tất cả trứng gà ta mang đi bán, tiền bỏ vào một cái bao màu đỏ, trầm mặt bước đến trường học của cháu gái. Không biết bà cùng lãnh đạo nói gì, cuối cùng chủ nhiệm lớp tự mình mang Phương Chước đến trường cao trung A, phá lệ một lần cho cô thi thử, đủ tư cách mới được chuyển đến đây. Trung học A được xem là trường học có địa thế không tồi, mà tam trung chỉ là một khu nhà nâng cấp thành trường học, mấy năm nay số người đậu đại học của trường chỉ cần một đơn vị đã đếm được. Phương Chước tăng ngữ khí nói: "Cho tôi học phí." Kỳ thật Phương Chước vẫn luôn hiểu rõ. Cô tựa như một hạt cát nhỏ trên xa mạc, gió thổi một cái liền dễ dàng bay đi, phiêu bạc khắp nơi, không có một nơi nào hoang nghênh cô. Chỉ là sa mạc rộng lớn mênh mông cuồn cuộn, mà thế giới của cô nhỏ bé cực kì, còn bị hai bức tường thành to lớn chắn lại. Cô chán ghét cái loại cô độc sinh sống này vô cùng. Cô muốn trèo lên đầu tường cao, ngưỡng vọng giống như ngôi sao ở biển, muốn xuyên qua bóng tối để nghênh đón mặt trời đẹp đẽ. Trong quá trình cô trưởng thành đã bắt gặp vô số ánh mắt thương hại và đồng tình, vỗ bả vai mà nói với cô: "Ngươi phải học thật giỏi." Cho nên trong thế giới của cô, chỉ có duy nhất một con đường để ra đó là học tập. Hoặc là cam chịu số mệnh, hoặc là học tập. Cô dựa vào sự quật cường mà lăn lê bò lết mới đến bây giờ, bất luận là kẻ nào cũng không thể phá hủy được con đường sống của cô. Tác giả có lời muốn nói: Mở văn đại cát, 100 cái bao lì xì.
Chương 2: Đồ đều lấy đi hết đi, cũng đừng trở về nữa! Bấm để xem Editor: Dlerr Lục nữ sĩ nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, cứng nhắc nói: "Kinh tế nhà chúng ta không có tốt như cô tưởng tượng đâu. Em trai cô muốn lên sơ tam*, thành tích của nó đặc biệt tốt. Cô có hiểu không hả?" *lớp 9 Phương Chước nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói một câu trần thuật: "Từ góc độ của pháp luật mà nói, tôi chưa thành niên nên các người phải có nghĩa vụ chăm sóc cho tôi." Lục nữ sĩ cười ra tiếng, "Chỉ bắt buộc cung cấp hết chín năm mà thôi! Cô hiểu được pháp luật sao?" "Tôi xác thực không hiểu lắm nhưng người trưởng thành như các người chắc chắn hiểu được." Phương Chước nói, "Các người không cần thực hiện quá nghĩa vụ, cho dù là dựa theo chi phí thấp nhất thì các người ít nhất phải trả đủ học phí cho tôi." Người đàn ông trung niên vẫn luôn không hé răng rốt cuộc kìm nén không được bất mãn nói: "Cô có ý gì?" Phương Chước hạ nửa mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn cơm, "Tôi biết nơi làm việc của các người, tôi cũng đã gặp qua đồng nghiệp của các người." Sắc mặt Phương Dật Minh trắng nhợt, bỗng ý thức được lời này có gì, ngũ quan căng thẳng bắt đầu bốc lên lửa giận. Đũa gỗ bị đập mạnh xuống bàn, một cái bay đi mất. Lục nữ sĩ khó thở, đứng bật dậy, hung dữ trừng khuông mặt của Phương Chước, lại trách cứ nhìn Phương Dật Minh: "Còn ăn cơm cái gì nữa! Ông màu nhìn đứa con gái mà ông sinh ra đi, cô ta đây là đang nói tiếng người sao? Chỉ là học sinh mà đã dám uy hiếp chúng ta như thế này rồi, Phương Dật Minh, lúc trước tôi và ông kết hôn, ông nói tôi không cần quan tâm đến cô ta kia mà!" Lời nói của bà ta mười phần kích động nhưng không một ai thèm trả lời. Phương Chước nghiêng đầu, đuôi mắt bén nhòn liếc xéo bà ta, hỏi ngược lại: "Bà cảm thấy tôi uy hiếp bà, là bởi vì bà cũng biết chính mình làm việc không ra gì đúng không?" Khẩu khí của Lục nữ sĩ bỗng chốc nghẹn trong cổ họng, còn muốn mắng tiếp nhưng bị Phương Dật Minh giơ tay cản lại. Không biết là do áy náy hay là sợ tâm tư của Phương Chước âm trầm mà ngực Phương Diệc Minh kịch liệt phập phồng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, nhíu mày nói: "Đưa học phí cho nó." Phía bên kia của bàn ăn, Phương tiểu đệ chán ngán đem chén cơm hất ngã trên bàn, buông đũa ra, hai tay ôm ngực cũng không thèm ăn nữa. Phương Chước bổ sung nói: "Còn tiền sinh hoạt nữa." "Cô muốn cùng chúng tôi thanh toán cho xong đúng không?" Lục nữ sĩ khó tin, chỉ vào cửa nói: "Tôi có thể đưa cho cô, cô cút ra ngoài rồi đừng trở về nữa!" Phương Chước đứng dậy bước đến ghế sofa, cầm ba lô của mình lên, không chút lưu luyến bước ra cửa. Lục nữ sĩ cũng lấy túi sách treo một bên của mình, từ trong một cái bao lấy ra một xấp tiền giấy, không nhiều không ít rồi trực tiếp đi ra cửa. "Tháng sau cô 18 tuổi rồi đúng không? Tôi coi như còn nửa tháng nữa, chỗ này đều cho cô, không cần thối lại!" Mấy tờ giấy đỏ rơi lả tả đầy đất, còn có vài tờ bị gió theo cửa sổ thông gió ở hành lang bay đi rớt xuống bậc thang. Đèn cảm ứng âm thanh sáng lên làm khuôn mặt tái nhợt của Phương Chước càng thêm rõ ràng. Gió đêm thổi qua, hàn khí đập vào người cô càng làm làn da của cô trắng hơn, lúc này bọn họ mới ý thức được, trời đã tối đen. Phương Chước ngậm chặt môi, ngón tay cầm quai ba lô, ngẩng gương mặt xinh đẹp của mình lên, ngữ khí sắc bén, gằn từng chữ: "Nhặt nó lên." Bốn phía một mảng tĩnh mịch. "Nếu tôi không đi học cũng không có vấn đề gì. Mỗi ngày tôi đều ôm một tấm bảng đi đến trường họ của con trai bà, ngồi ở trước cửa phòng học của cậu ta để các bạn học và giáo viên của cậu ta biết tôi bị gia đình lạnh nhạt như thế nào, không lấy được tiền trợ cấp nên không được đi học. Cậu ta lên cao trung tôi liền theo đến cao trung, cậu ta học đại học tôi liền theo tới trường đại học. Dù cho thời tiết lạnh lẽo, tôi vẫn có thể chỗ làm việc của mấy người mà không có vấn đề gì." Giọng nói rõ ràng là nhẹ nhàng và chậm chạp lại sinh làm người người ta sợ hãi. Ánh đèn tối tăm như bị hút vào đôi đồng tử của Phương Chước, lông mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm của cô. Cô nói lại một lần nữa: "Nhặt nó lên." Khuôn mặt Lục nữ sĩ run rẩy, bị Phương Chước nói lời uy hiếp ngay tại chỗ, trong lòng tuy hối hận nhưng tôn nghiêm không cho bà ta cúi đầu trước Phương Chước. Đang ở thế tiến thoái lưỡng nan thì Phương Dật Minh sải bước tới, đem tiền trên mặt đất từng tờ lại từng tờ mà nhặt lên. Phương tiểu đệ đứng bên cạnh cửa, do dự kêu lên: "Ba." Nhưng ông ta lại nghiêm túc phất tay, ý bảo cậu ta mau về phòng. Chờ đến khi toàn bộ số tiền giầy được gom lại một cách chỉnh tề, Phương Dật Minh ngẩng đầu, ánh mắt của ông ta và Phương Chước trực tiếp giao mau. Ánh mắt nhìn từ trên cao xuống của cô hoàn toàn không có chút tình cảm nào, thậm chí mang theo điểm lạnh lùng khủng bố. Phương Dật Minh giật mình, xấu hổ dời tầm mắt đi, lần đầu tiên trong đời ý thức được Phương Chước không hề giống như trong tưởng tượng của ông ta, nhút nhát dễ khi dễ. Lời hòa giải muốn nói cũng bị nuốt trở về trong bụng. Phương Chước cùng mẹ của cô một chút cũng không giống, Phương Dật Minh thầm nghĩ, Diệp Diệu Linh là một người rất đơn thuần. Ông ta cầm tiền đưa qua, Phương Chước im lặng hai giây mới chậm rãi nhận lấy. Như là cố ý tra tấn bọn họ, Phương Chước cầm tiền đếm thật cẩn thận, đếm đi đếm lại tận ba lần. Chờ đến khi Lục nữ sĩ không còn kiên nhẫn nữa mới dừng lại. Tổng cộng là 5000. Phản ứng của Phương Dật Minh trì độn, lại từ trong túi lấy ra hai trăm tệ kín đáo đưa cho Phương Chước. "Học phí cùng tiền ký túc xá, còn có tiền phát sinh khác, tổng cộng là 4200 tệ." Phương Chước mở ba lô ra, đem tiền bỏ vào túi ở giữa, không nhìn bất luận ai, chỉ nói một câu, "Đã thanh toán xong, dư 1000 tệ." Phương Dật Minh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng Phương Chước đã ngay lập tức nói câu tiếp theo: "Tôi cũng chỉ bằng nhiêu đây?" Cô liếc nhìn Lục nữ sĩ, nhìn ra đối phương lo lắng bất an, cười một chút, khóe môi giương cao, ác liệt nói: "Tôi sẽ còn trở về." Lục nữ sĩ kéo Phương Dật Minh qua, đi đến cửa đóng một cái thật mạnh. Trên lầu truyền đến mấy tiếng đánh cũng động tĩnh rất nhỏ, dù cho có nhỏ đến đâu thì ở trên cầu thang yên tĩnh nó vẫn rất rõ ràng. Cách một bức tường, Lục nữ sĩ không còn thể diện cuồng loạn mà nói: "Phương Dật Minh, ông một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Ông phải hiểu là con trai ông năm nay đã lên sơ tam, tiền học bổ túc một tháng của nó bao nhiêu tiền? Chi phí ăn mặc bao nhiêu tiền? Ông tính lột bao nhiêu tầng da của con trai ông đem đi đưa cho con bạch nhãn lang* kia? Ông muốn làm như vậy thì cũng phải bước qua xác của tôi!" *sói mắt trắng, ý chỉ vong ân bội nghĩa. Phương Chước đối với cái gia đình này đã không còn chút tưởng niệm nào nữa rồi, cô nâng bước chân bước xuống lầu. Một hồi kịch liệt khắc khẩu cứ như vậy mà kết thúc, cô lại còn rất bình tĩnh. Tựa như bao nhiêu cơn sóng trào mãnh liệt đánh lên mặt biển cũng chỉ lưu lại những gợn sóng ngắn ngủi. Thời điểm bước ra khỏi cửa, mưa phùn theo gió rơi xuống lạnh thấu xương. Phương Chước gắt gao nắm chặt tiền ở bên trong túi, lại cảm thấy cái xấp giấy dày kia đang hút hơi ấm từ cơ thể của mình. Có lẽ tình thân của bọn họ đối với cô còn không bằng một phần ấm áp như vậy. Mưa rơi trên mặt cô, theo má mà rơi xuống, Phương Chước vùi đầu đi dưới mái hiên, chưa được hai bước đã nghe thấy một âm thanh. "Uy!" Cửa sổ trên lầu bị đẩy ra, Phương tiểu đệ ném dù xuống. Phương Chước khom lưng nhặt lê, nghe người ở phía trên nói: "Đồ vật của cô đều cầm đi hết đi, rồi đừng trở lại nữa!" Vừa dứt lời, cậu ta đã bị Phương Dật Minh túm trở về. Phương Chước đem ô trong tay bung ra, đứng tại chỗ mờ mịt trong chốc lát. Cô không có di động, không có hướng dẫn. Kỳ túc xá của trường học đã đóng cửa, chuyến xe buýt cuối cùng cũng không biết đã đi chưa. Thành phố này đối với cô là một nơi khá xa lạ. Cô đi lang thang dọc theo đường phố mà không có mục tiêu, đi được một đoạn cuối cùng đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ, ngồi xuống ở ghế dài bên ngoài xong, cô liền lấy một cuốn sách ra, nương theo ánh đèn mờ để đọc sách. Ánh sang cách một tầng kính dày rất nhạt nhòa, không bao lâu sau Phương Chước liền cảm thấy khó chịu, cô nhẹ nhàng tựa ra sau cửa kính giống như là muốn nghỉ ngơi. Thấy thân ảnh màu lam quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn, Nghiêm Liệt liền buông cái hamburger đã ăn được một nửa ra, nghiêm túc phân biệt một mới xác định được người đó là Phương Chước, trong lòng thầm nghĩ tại sao lại trùng hợp đến vậy. Đối phương giống như là rất mệt mỏi, ngồi trên hàng ghế của cửa hàng, ôm ba lô ở trong ngực, không bao lâu liền ngủ mất. Nghiêm Liệt có chút do dự không biết làm sao nên vẫn tiếp tục ngồi im xem xét tình hình. Vốn dĩ muốn nhìn xem Phương Chước khi nào mới rời đi, chờ anh ăn xong cơm chiều, lại đánh một ván trò chơi, ngẩng đầu mới phát hiện ra cô vẫn còn ngồi ở đó. Anh đi qua, vốn dĩ muốn đanh thức cô, lại không biết cô ở đây vì nguyên nhân gì. Cánh tay được nâng lên cuối cùng vẫn để ở trên không trung không có rơi xuống, anh đứng đó làm cô bị che khuất mất một nửa. Không biết là vì bị ánh đèn ảnh hương hay là Phương Chước gần đây sinh hoạt không có quy luật mà từ góc độ của Nghiêm Liệt có thể nhìn ra sắc mặt của cô trắng bệt, có chút đáng sợ, môi cũng cực kì khô khan, nhìn bộ đồ rộng thùng thình của cô cũng có thể đoán ra cô mảnh mai thế nào. Nghiêm Liệt nhất thời nhớ tới lúc Phương Chước mệt mỏi đến mức không thể ngồi dậy ở trong lớp học, nhưng bởi vì hai người nói chuyện quá ít nên anh chỉ biết vài điều về cô, ví dụ cô dường như rất bận rộn, luôn là hình ảnh lúc nào cũng vội vàng. Tính cách cũng không hòa hợp với tập thể, vẻ mặt lúc nào cũng là biểu tình không có hứng thú. Mỗi người đều có phần nào đó cổ quái trong người, trực giác Nghiêm Liệt mách bảo anh không cần quấy rầy cô thanh tịnh là tốt nhất. Anh đi vào cửa hàng tiện lợi, ở trước quầy chọn hai cái bánh bao, một chén cháo ngọt, còn có hai cái bánh kem, tính tiền xong, âm thang đè nặng mà thương lượng cùng nhân viên bán hàng: "Anh đem mấy thứ này đưa cho người ngồi bên ngoài kia, nói là bán không được, quá thời hạn cho nên mới đưa cho cô ấy ăn." Nhân viên theo tầm mắt của anh nhìn qua, mới phát hiện ngoài cửa hàng có một người đang ngồi, cùng với người thanh niên tuấn tú trước mặt mặc một loại đồng phục liền sảng khoái đáp ứng. Anh cũng không ở lại nữa mà cầm bình đồ uống đi ra cửa, ánh mắt dừng trên mặt Phương Chước hai giây rồi quay người đi mất. Bóng dáng anh vừa biến mất không lâu, Phương Chước liền mở mắt ra. Cô không có dũng khí ăn ngủ ở trên đường, số tiền trong bao kia làm cô không ngủ nổi. Nhân viên bán hàng cầm túi đi ra liền thấy Phương Chước đã tỉnh, vốn dĩ muốn nói theo lời Nghiêm Liệt nhưng không biết anh ta nghĩ thế nào lời nói lại trở thành: "Bạn học của em rất lo lắng cho em đó. Có đói bụng không? Ăn một chút đi này." Phương Chước chậm chạp cúi đầu, đem lực chú ý chuyển qua cái túi nilon trong tay anh ta. Nhân viên bán hàng cảm thấy nữ sinh này khá thành thục, nói là thành thục chi bằng nói cô bị xã hội vùi vập mà trở nên như vậy. Lúc anh ta cho rằng cô sẽ cự tuyệt thì cô vươn tay tới, lễ phép nói một câu: "Cảm ơn." "Không có gì." Nhân viên bán hàng đem tay cất vào trong túi, chuẩn bị đi vào, vừa mới bước được một bước lại lui về nói: "Hai ngày nay trời đều mưa, bên ngoài sâu nhiều, em có muốn vào cửa hàng ngồi không?" Thấy Phương Chước chỉ kém đem hai chữ "không có tiền" (1) viết lên mặt, anh ta đành phải bất đắc dĩ cười cười, tùy ý nói: "Con phố phía trước có nhà đang xây, ban đêm cũng mở cửa. Thái độ của công nhân ở đó rất tốt, em là học sinh nên bọn họ sẽ không làm khó dễ đâu. Trong góc có một loạt ghế sofa để ngủ rất thoải mái, nếu vận khí tốt có thể ngủ ở đó được. Nếu không được thì ở bên cạnh còn có một cái bệnh viên nên không cần lo lắng, chú ý bảo quản tài sản cho tốt là được." (1) Không có tiền tiếng Trung chỉ có hai chữ 没钱 Phương Chước nghe xong liền gật đầu, chần chừ một lát rồi xách theo ba lô đứng dậy. Bánh bao còn rất ấm, cầm trên tay khiến hơi ấm lan tỏa đến tận trái tim cô. Thời điểm dừng đen đỏ chuẩn bị qua đường, cô nhịn không được mà cắn một miếng. Nhiệt độ của bánh bao tràn đầy trong khoang miệng, lục phũ ngũ tạng của cô đều trở nên ấm áp, làm cô ý thức được rằng bản thân mình đói đến mức nào. Cô nghiêm túc đứng ăn đến khi đèn đỏ chuyển xanh, rồi từ màu xanh lại chuyển sang vàng. Gió lạnh vẫn thổi mưa mưa phùn nhẹ nhàng bay. Đây là bữa cơm đầu tiên trong ngày hôm nay của cô. Chỗ cô đang đứng được lắp một cái đèn nê ông chiếu sàn một khoảng, bên cạnh là con đường bị bóng tối sâu hun hút bao vây. Phương Chước thất thần mà ngắm nhìn không trung, cảm thấy tương lại của bản thân cũng giống như nó, nhìn thì rõ ràng nhưng lại rất mờ nhạt, tuy mờ nhạt nhưng lại cực kì rõ ràng.
Chương 3: Bọn họ rất quen thuộc sao? Bấm để xem Editor: Dlerr Buổi chiều ở trường trung học A có tiết, học sinh năm ba cao trung thường hay đến sớm để tự học. Nghiêm Liệt ăn sáng xong liền đến trường học, treo một cái bao lên bàn bên cạnh, anh vẫn luôn ngồi đây chờ Phương Chước xuất hiện. Anh cũng không biết lòng hiếu kì của mình từ đâu, anh cảm thấy có chút tò mò với vị bạn cùng bàn này. Kết quả là đến tận buổi chiều, tiết tự học đã bắt đầu được 20 phút, Phương Chước mới khoan thai tới muộn. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa sau ra, rón ra rón rén đi vào lớp. Trên người cô toàn là khí lạnh, trầm mặc đem ba lô bỏ xuống, từ trong một ngăn của ba lô lấy ra một cái bàn chải và áo khoác nhỏ, một lần nữa đi ra ngoài. Động tác nhanh đến mức làm Nghiêm Liệt không kịp mở miệng dò hỏi. Toàn bộ quá trình Nghiêm Liệt đều nhìn cô chằm chằm, có thể nhìn ra được cô đang mặc quần áo ngày hôm qua, trên giày còn mang theo chút bùn, bị nước mưa làm ướt một nửa, đoán chừng ngày hôm qua cô không có về nhà. Đoán ra vấn đề này anh liền muốn đi ra khỏi lớp xem thử cô như thế nào rồi. Nghiêm Liệt bỏ sách luyện tập trong tay xuống, thuận tay lấy bịch giấy ăn đi ra ngoài. Cô không có ở nhà vệ sinh, Nghiêm Liệt đi theo tiếng nước, liền phát hiện Phương Chước đang ngồi xổm trong phòng chứa đồ ở chỗ mà ngày thường bọn họ hay rửa cây lau nhà để chà giày. Độ cao của vòi nước có chút không thích hợp, Phương Chước để chân trần mà ngồi xổm trên mặt đất, lưng của cô cũng vì thế mà còng xuống, tư thế rất không thoải mái. Đôi giày vải kia màu đã phai gần hết, chất lượng đã không tốt, bị bung keo lại còn bị cô mạnh bạo chà rửa không biết là có thể mag thêm được bao lâu. Nghiêm Liệt thầm nghĩ, vì cái gì mà phải như vậy? Tại sao khắp người cô đều viết chữ thê thảm thế kia? Phương Chước vất vả đem vết bẩn trên giày rửa sạch sẽ rồi bỏ lên kệ chờ cho nó khô. Cô đứng lên thả lỏng thắt lưng, chuẩn bị đem bùn đất trên áo khoác đồng phục lau qua một lần. Thời điểm quay người vì không chú ý mà cô vô tình dẫm vào vũng nước nhỏ, nước liền bắn lên áo khoác cô. Cô cảm thấy nước bắn lên người mình có mùi tanh hôi nên đành phải đem những chỗ bị dính nước bẩn chà qua một lần. Tiết học thứ nhất mau chóng kết thúc, Phương Chước nắm chắc thời gian muốn đem mọi thứ thu dọn sạch sẽ trước khi tiết học kết thúc. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa nặng nề, liên tục vang lên không ngừng lại, cô mới xác định được là đối phương muốn tìm mình. Tầm mắt di chuyển, rơi vào mắt cô chính là một đôi dày thể thao bình thường màu trắng. Một đôi tay trắng trẻo bỏ giày trên mặt đất. Ngay sau đó cô liền thấy một bóng người ngồi xổm trên mặt đất, hướng cô vẫy vẫy tay. Đối phương xoa xoa đầu tóc bị ánh mặt trời chiếu đến có chút ảm đạm của mình, cố tình tươi cười nói: "Giày không vừa chân, lười đi siêu thị đổi." Nói xong liền tiêu sái* rời đi. *tự nhiên, khoan thai. Lại là cậu ta. Phương Chước rũ mắt. Bọn họ rất quen thuộc sao? Phương Chước đem quần áo giặt rửa sẽ, lại rửa sạch chân, mới đi giày vào. Kích cỡ rất vừa chân, chẳng qua là đế giày có chút cứng. Cô cầm đồ về phòng học, đem giày bỏ trên giá treo, quần áo khoác lên ghế ngồi. Dù sao cô cũng ngồi dãy cuối nên không ảnh hưởng quá nhiều đến lớp học. Hàng phía trước Thẩm Mộ Tư quay đầu lại, lấy ngón tay gõ bàn Nghiêm Liệt hỏi: "Liệt ca, bài thi viết tiếng Anh của anh đâu rồi? Đưa cho em mượn chép với." Nghiêm Liệt cũng không ngẩng đầu lên, chuyên chú chơi trò chơi trong tay, nói: "Muốn mượn thì tự đi tìm đi." Phương Chước bưng nước trở về, vừa lúc ngồi xuống. Nghiêm Liệt nhấc mí mắt nói: "Cậu hỏi Phương Chước thử xem. Cô ấy chắc là có làm đấy." Thẩm Mộ Tư đang chuẩn bị quay đầu lại, nghe được lời này chỉ có thể đổi phương hướng, xoay qua nhìn Phương Chước. Phương Chước trầm mặc một lát, nuốt nước miếng, cổ quái nói: "Cậu muốn chép của tớ sao?" "Liền.." Thẩm Tư Mộ cùng cô cũng không thân, áp lực nói: "Có thể cho tớ mượn không?" Phương Chước nói: "Cậu biết tôi lần trước thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm không?" Khi cô nói chuyện ngữ khí rất giống "cậu có biết bố tôi là ai không?" Kiêu ngạo khí phách, đến nỗi khiến Thẩm Mộ Tư sửng sốt một chút, trịnh trọng hỏi: "Bao nhiêu?" Thứ hạng cao trong lớp cậu ta đều nhớ rõ, Phương Chước học toán cùng lý, hóa, sinh đều không tệ, nhưng tiếng Anh hình như không có cảm giác tồn tại lắm. Phương Chước nhàn nhạt nói: "72." Hai người: "..." "Thì ra người không đạt tiêu chuẩn kia là cậu à? Tớ còn tưởng là tên ngốc nào, còn không có mặt mũi đi hỏi." Thẩm Mộ Tư nhỏ giọng nói thầm, nói xong lại nhanh chóng liếc nhìn biểu tình của Phương Chước, sợ cô không cao hứng. Kết quả Phương Chước chỉ bình tĩnh gật đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: "Tiếng Anh của tớ không được tốt." Nghiêm Liệt bật cười, không chơi trò chơi nữa, buông di động nói: "Chờ." Anh đi quanh lớp học một vòng, nhanh chóng tìm được bài thi của mình. Thẩm Mộ Tư mang vẻ mặt vui mừng, tay giơ cao nghênh đón, giọng nói nịnh nọt nói: "Cảm ơn Liệt Liệt!" Không nghĩ rằng Nghiêm Liệt nâng tay lên tránh đi, đem bài thi đến chỗ Phương Chước, hào phóng nói: "Xem đi, không hiểu chỗ nào thì hỏi tớ." Nét tươi cười của Thẩm Mộ Tư đình trệ. Anh ta nhìn Nghiêm Liệt tỏ ý kháng nghị nhưng đối phương không để ý đến anh ta. Lại nhìn Phương Chước, thấy cô lấy bài thi của mình ra liền hàm hồ mà nói: "Phương.. Chước tỷ, cậu không thấy có điểm không thích hợp sao. Tỡ cảm thấy cậu đối với thành tích của mình tương đối bình tĩnh." Thẩm Mộ Tư đi học sớm, so với bạn cùng lớp nhỏ hơn một hai tuổi, bộ dáng còn mang theo chút ngây ngô. Những lời kia hoàn toàn theo bản năng hô lên. Nghiên Liệt lấy vở đệp lên đầu anh ta một cái, nói: "Cậu quản cậu ấy?" Thật ra Phương Chước đã viết xong, cô nhanh chóng xem xét và lựa chọn đáp án đúng trong đề trắc nghiệm rồi đưa bài thi cho Thẩm Mộ Tư. Tiểu đồng chí vui vẻ tiếp nhận, "Cảm ơn Phương Chước..", âm cuối cũng đã nói xong, thoáng nhìn Phương Chước không có biểu tình gì liền tự động bổ sung, "Tỷ." Phương Chước không khách khí nhận thêm một đệ đệ, không biết anh ta vì cái gì mà nhìn thấy mình như chuột nhìn thấy mèo, tóm lại có thêm một tiểu đệ cũng không hại gì. Hàm súc "ân" một tiếng, xem như khen ngợi. Thẩm Tư Mộ có chút nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn quay người lên, không nói gì. Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, đám người tốp năm tốp ba ra về. Phương Chước thu dọn bàn học xong liền về ký túc xá. Chờ đến khi bạn cùng bàn trở về, cô đang ngồi xổm ở ban công giặt quần áo. Mấy nữ sinh kia ngồi trên mép giường, nói chuyện phím vài câu sau đó xếp hàng đi tắm rửa. Trên ban công mở đèn nhỏ ra liền hấp dẫn không ít muỗi. Nữ sinh vừa tắm rửa xong đến chỗ đối diện Phương Chước, đem quần áo ướt treo lên rồi bắt đầu hành trình đuổi muỗi. Cô ta thấy Phương Chước treo quần áo lên liền không nhịn được nói: "Phương Chước, quần áo không cần phải giặt nhiều lần như vậy đâu, bình thường áo khoác đồng phục của Tiểu Hi đều là một tuần giặt một lần." Nữ sinh ở bên trong cũng đang giặt đồ của mình, nghe vậy lớn tiếng kêu lên: "Sao lại lấy tớ làm ví dụ? Chính cậu không phải cũng một tuần giặt một lần sao?" Nữ sinh cười to, đem quần áo trong tay vắt khô rồi treo lên. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sau khi cửa được mở ra người đó cũng không vào mà chỉ đưa đầu vào nhìn mọi người xung quanh: "Có Phương Chước ở đây không?" Phương Chước lau khô tay đi qua. "Cho cậu." Nữ sinh tóc ngắn cười nói, "Bạch tuộc viên, Bạch Lộ Phi mang cho cậu. Còn có một hộp sữa bò." Phương Chước rũ mắt nhìn cái hộp trước mặt, còn chưa kịp mở miệng, nữ sinh kia đã bồi thêm một câu: "Cậu ta nói nếu cậu không ăn thì đem vứt đi." Phương Chước cau mày. Hai ngày này cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đặc biệt không muốn ứng phó với loại chuyện nhàm chán này, mà cô từ chối nhẹ nhàng thì thái độ của cậu ta càng hăng hái làm cô cảm thấy mười phần không muốn. Cô nhận lấy hộp đồ ăn rồi hỏi: "Bao nhiêu tiền?" Nữ sinh đang muổn rời đi, quay đầu, "..." Phương Chước trực tiếp lấy từ trong túi ra mười tệ nhét vào trong tay nữ sinh kia, ngữ khí không phập phồng nhưng bất luận kẻ nào cũng nghe ra sự bất mãn trong đó: "Cậu nói với cậu ta, về sau đừng tặng đồ cho ký túc xá của tớ nữa, bằng sẽ không khiến người ta hoài nghi cậu ta là một khu phố ăn vặt miễn phí. Cậu cũng đừng mang lên giúp cho cậu ta, bọn tớ không hề quen biết." Nữ sinh tóc ngắn chưa kịp phục hồi tinh thần, Phương Chước đã nhanh chóng khép cửa lại rồi. Cô tiện tay đem đồ vật bỏ lên trên bàn, sau đó lại ngồi tựa vào đầu giường rầu rĩ không vui. Ngụy Hi nhìn thân ảnh bị bóng đen bao phủ, hỏi: "Phương Chước, đồ ăn kia cậu có ăn không?" Phương Chước lắc đầu. Ngụy Hi nói: "Vậy cậu bán cho tớ đi, vừa hay tớ đang đói bụng." Phương Chước nói: "Không cần, cậu cứ ăn đi." Ngụy Hi cầm tiện lại đây, cười nói: "Cậu không nhận thì tớ dùng đồ ăn vặt hoặc trái cây để đổi nhé?" Phương Chước do dự một lúc, sau đó vẫn là đem tiền nhận lấy. Ngụy Hi ăn rất nhanh chóng, bản thân mình ăn hai cái, lại đem cho bạn cùng phòng, cuối cùng tự giải quyết viên cuối cùng. Sau đó kí túc xá bị ngắt điện, mọi người lại rửa mặt một lần rồi bò lên giường. Trong không khí còn bay hương vị của nước sốt, Ngụy Hi nhịn không được mà nói một câu: "Mấy nam sinh bên lớp kia sao lại đa tình vậy nhỉ? Bây giờ đang là cao tam, thành tích kém như vậy, ai muốn theo bọn họ yêu đương chứ? Có tính tự giác một chút được không vậy?" "Cái này không phải do thành tích của bọn họ có vấn đề, chủ yếu là do bọn họ ấu trĩ, thiếu người quản." Phương Chước gối đầu lên cánh tay, không lên tiếng. "Còn may là nam sinh lớp chúng ta tương đối bình thường." "Người phân theo nhóm chứ sao. Lớp chúng ta có Nghiêm Liệt có thể dễ dàng đàn áp đám con trai, bên kia thì có lão đại đặc biệt thích ồn ào." Phương Chước nghe đến cái tên này, mí mắt liền giật giật một chút. "Liệt ca chắc chắn là tốt rồi, bằng không làm sao có thể khiến người khác hận được? Nhưng mà cậu ta quá thẳng rồi." Ngụy Hi cười nói: "Cậu sai rồi. Thẳng nam như vậy mới khiến nữ sinh thích, cho nên mới khiến bọn họ hận như vậy." "Đúng vậy Phương Chước, lần sau nếu cậu ta lại làm phiền cậu, cậu cứ nói là mình thích Nghiêm Liệt. Liệt ca là chú cô sinh*, hằng năm đều có rất nhiều nữ sinh thương nhớ, sẽ không để ý đâu." *Độc thân Phương Chước xoay người, hồ nghi nói: "Thẳng nam?" Ngụy Hi nói: "Đúng vậy, Nghiêm Liệt đặc biệt thẳng nam. Không săn sóc, không cẩn thận, một chút đều không hiểu được nhu tình của nữ sinh, thậm chí là không thể có đề tài để cậu ta nói chuyện với nữ sinh nữa cơ, luôn không đứng đắn, nghiêm túc nói yêu đương, bằng không đã sớm có bạn gái." Phương Chước suy nghĩ. Cậu ta cũng là thẳng nam sao? Vậy thì yêu cầu cũng thật là cao.
Chương 4: Cô ấy có phải sẽ cảm động mà yêu tớ không? Bấm để xem Ký túc xá nam lúc này cũng đã tắt đèn. Năm người trong ký túc xá sờ soạn một lúc rồi nhanh chóng nằm lên giường. Đầu óc Nghiêm Liệt quay cuồng vài lần nhưng vẫn không cảm thấy buồn ngủ, rũ tay xuống thang dây vỗ vỗ rồi thấp giọng nói: "Bánh kem, cậu hiểu rất rõ sự tình của chị gái sao?" Trong phòng ngủ an tĩnh, chỉ nghe mỗi tiếng hai người họ nói chuyện. Thẩm Mộ Tư mờ mịt nói: "Em đâu có chị gái đâu?" Qua hai giây, cậu ta mới phản ứng lại, hỏi: "Nga, ý anh nói là Phương Chước hả?" Đừng nhìn Phương Chước ngày thường độc lai độc vãng, tên cô ở ký túc xá nam sinh xuất hiện rất nhiều lần, đặc biệt lúc cô chuyển đến đây khiến bọn họ ai cũng kích động. Bởi vì cô lớn lên mười phần xinh đẹp, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, quả thật là một bộ dạng cần người khác che chở. Cái loại bề ngoài suy yếu với khí chất lãnh đạm này cũng cho bọn họ không ít dũng khí sai lầm. Sau một thời gian, bọn họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Là bọn họ xem nhẹ Phương Chước, đánh giá cao chính mình. Người này thật sự là dầu muối không ăn, đối đãi với nam sinh có ý tiếp cận mình hoàn toàn không có nổi một sắc mặt tốt. Triệu Giai Du nhớ lại rồi nói: "Nghe nói là rất độc miệng. Lớp bên cạnh có nam sinh thổ lộ với cậu ấy liền bị chế nhạo đến mức thiếu chút nữa là có bóng ma tâm lý." Nghiêm Liệt kinh ngạc nói: "Sao có thể?" Phương Chước là như vậy sao? Độc miệng? Muốn cô tổn thương người khác chắc chắn phải suy nghĩ rất khó khăn nhỉ? Nam sinh ở gần cửa sổ nói: "Cũng không phải là vậy. Năm ngoái tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy. Người này thật ra cũng không có quái gỡ như vậy, chỉ là lười phản ứng, giống lãnh khốc tỷ tỷ. Lúc trước khi đến chỗ tớ trực nhật, mỗi lần tớ tìm cậu ấy nhờ giúp đỡ cậu ấy đều đáp ứng, nói chuyện khá tốt." Lớp trưởng ngủ trong góc bổ sung một câu: "Đúng vậy. Lão Triệu, cậu cũng đừng nói đến nam sinh lớp bên cạnh. Cậu ta cảm thấy Phương Chước tương đối nghèo, mà chính mình lại có tiền cho nên thái độ rất khinh người, đem Phương Chước chọc giận nên mới khiến cậu ấy nổi giận. Tớ thấy lớp bên cạnh đầu óc ai cũng có chút vấn đề, nhiều lần quấn lấy Phương Chươc đều có phương pháp giống nhau, cảm thấy theo đuổi được sẽ rất có mặt mũi, cũng không xem lại chính mình là cái dạng gì, còn muốn mặt mũi sao? Nếu là tớ tớ cũng không ngại mà mắng chửi rồi đuổi đi đâu." Nghiêm Liệt nằm ở phía dưới, đè thấp âm thanh nên nghe có chút căng chặt: "Có ý gì?" Lớp trưởng thở dài nói: "Điều kiện của Phương Chước xác thực không tốt. Vài lần tớ gặp cậu ấy ở nhà ăn nhưng cậu ấy lại không phải ăn cơm mà ăn đồ ăn vặt rất đơn giản. Hơn nữa cũng không có điện thoại. Bây giờ điện thoại phổ biến như thế mà cậu ấy đến Nokia cũng không có." Trong trường học cả ngày đều phải mặc đồng phục, học sinh nghèo giàu chênh lệch bao nhiêu rất khó nhận ra. Hơn nữa Phương Chước chuyển trường đến đây một năm, không thân thiện lắm với mọi người, không ai chú ý đến nên người phát hiện ra cũng không quá nhiều. Mọi người biết hoàn cảnh gia đình Phương Chước không tốt, bởi vì cô sinh hoạt cực kì khắc chế, giày trên chân hay dụng cụ cô dùng hằng ngày đều là đồ cũ bán rẻ. Nhưng không tốt đến bao nhiêu thì bọn họ cũng không biết được. Giọng nói Nghiêm Liệt có phần lạnh nhạt, trọng đêm tối nghe có chút đáng sợ: "Tớ là hỏi, nam sinh kia có ý tứ gì?" Anh vẫn đang suy vễ về vấn đề khinh thường lúc nãy. Thẩm Mộ Tư sau khi cân nhắc nửa ngày đột nhiên nói một câu long trời lỡ đất: "Em lặng lẽ nói cho các anh, các anh đừng nói việc này ra ngoài nhé. Ra khỏi ký túc xá thì việc này không hề liên quan đến em. Thật ra vào kì nghỉ trước em có gặp Phương Chước ở bên ngoài làm việc. Cô ấy ngồi ăn cơm hộp ở trong ngõ nhỏ, mệt đến phát run. Người trong nhà cô ấy giống như là mặc kệ cô ấy. Văn nghệ tiệc tối năm ngoái, lớp trưởng không phải nói là muốn mua trang phục thuần trắng sao? Một trăm tệ kia cũng là Phương Chước ra ngoài làm việc vặt mà có." Mọi người trầm mặc. Một lát sau, tập thể bùng nổ. Lớp trưởng kích động nói: "Vậy sao lúc đó cậu không nói ra?" "Em có nói mà!" Thẩm Mộ Tư ủy khuất nói, "Lúc anh đề nghị em liền nói ra nhưng anh ngay lập tức ngắt lời em! Em đã bảo là không cần thiết! Kết quả anh liền phê bình em! Nói là lúc kết thúc còn phải lên bục phát biểu nên phải cho tập thể có cảm giác vinh dự! Cuối cùng mọi người đều phụ họa! Em không thể làm trò bảo là Phương Chước không có tiền đúng không? Lòng tự trọng của cô ấy cao như vậy, em phải làm sao đây?" Lớp trưởng hoảng hốt nói: "Anh cũng không biết! Cô ấy vì cái gì mà không xin trợ cấp chứ?" Triệu Giai Du kích động nói: "Khó trách tớ cảm thấy cậu ấy càng ngày càng nghèo a?" Nghiêm Liệt "Suỵt---" Mọi người đồng thời hít sâu một hơi, đem âm thanh đề nén trong cổ họng, để tránh cho quản lý kí túc xá để ý. Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Giai Du nhẹ nhàng nói: "Tớ cảm thấy cô ấy thật sự rất đẹp, rất hợp với gu của tớ. Tớ thích loại con gái như thế này, các cậu có biết không?" Đề tài đang nói bỗng nhiên bị đình trệ. Trong kí túc xá bốn phía đều không muốn phản ứng với cậu ta. Triệu Giai Du tự mình say mê nói: "Các cậu nói xem, nếu tớ mỗi ngày đều kiên trì đưa bữa sáng, làm cô ấy cảm nhận được sự ấm áp của lòng người trong cuộc sống, cô ấy có cảm động rồi yêu tớ không?" "..." Lớp trưởng cười nhạo, "Mấy người lớp bên cạnh hình như cũng nghĩ như vậy đấy." Triệu Giai Du căm giận nói: 'Tớ đây khẳng định là tình cảm đơn thuần, cực kì nghiêm túc! Cậu lấy tớ so sánh cùng bọn họ là đang vũ nhục tớ?' Thẩm Mộ Tư bình tĩnh nói: ' Trước đó thì anh sẽ bị cô chủ nhiệm kéo lên văn phòng để cảm nhận sự ấm áp của cô ấy đấy.' Triêu Giai Du nháy mắt liền uể oải, ' Nhắc đến mới nhớ, triết học nhân sinh của cô ấy thật sự rất tốt.' Mọi người đều cho rằng đề tài này hẳn là đã kết thúc, không ngờ Triệu Giai Du lại không buông tha, liên tục nói một loạt lời nói vô nghĩa không hề biết xấu hổ, ' Rốt cuộc thì tớ cũng đẹp trai như vậy, thành tích lại tốt lại là một người sạch sẽ, chắc chắn sẽ không nằm trong đối tượng cần canh phòng nghiêm ngặt của cô chủ nhiệm, chỉ cần tớ 'gió thổi cỏ lay' thì thể nào cô ấy cũng sẽ có chút động lòng..' Thẩm Mộ Tư yên lặng xuống giường, bò đến bên Triệu Giai Du bên kia, dùng sức che mặt anh ta bằng gối đầu. "Ngậm miệng!" Anh ta phẫn nộ nói, 'Anh dựa vào cái gì mà nửa đêm ở chỗ này làm người khác buồn nôn chứ!' Hai người vật lộn một lát, tiêu hao tinh lực, rốt cuộc cũng an phận nghỉ ngơi. Đêm nay mọi người đều ngủ trong sự nóng nảy, trong mơ còn bị một ít sự tình rối loạn lung tung quấy nhiễu. Buổi sáng, Nghiêm Liệt và Triệu Giai Du thức dậy tương đối sớm, hai người đi nhà ăn ăn bữa sáng, thuận tiện cầm cho mấy người lười biếng trong ký túc xá mấy phần. Hai người vừa mới xếp hàng xong liền nhìn thấy thân ảnh của Phương Chước trong biển người mênh mông. Không biết có phải bởi vì ngày hôm qua vừa thảo luận về cô hay không, mà hiện tại trong mắt Triệu Giai Du cô rất bơ vơ, không nơi nương tựa, nhu nhược lại đáng thương, sau đó anh ta lại phát hiện bện cạnh Phương Chước có một ánh mắt nóng bỏng, hỏa khí nháy mắt liền sôi trào, từ xoang mũi hừ mạnh một cái. Anh ta ôm lấy bả vai của Nghiêm Liệt, hướng về phía trước, lòng đầy căm phẫn nói: 'Đi! Làm anh hùng cứu mỹ nhân!' Hai người đi đếm phía sau Phương Chước liền thấy khuôn mặt tức giận của Bạch Lộ Phi tức giận: ' Cậu vì cái gì mà cho tớ tiền a? Đồ vật chính là do tớ tự muốn mua. Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ muốn cùng cậu làm bằng hữu mà thôi.' Phương Chước liếc xéo anh ta, người khác nhìn vào cũng có thể thấy được bên trong ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn, cô nói: 'Sau đó đâu?' Bạch Lộ Phi cười nói: ' Sau đó liền cùng nhau tìm hiểu một chút về sự 'yêu mến bạn cùng lớp' chứ sao.' Triệu Giai Du làm biểu tình ghê tởm, sợ Phương Chước không am hiểu cự tuyệt khi bị người khác quáy rầy, đang muốn mở miệng thì lại nhìn thấy Phương chước đem chén inox trong tay đập mạnh xuống bàn, mất hết kiên nhẫn mà nói: ' Tôi thấy cậu không phải là thiếu sự yêu mến, cậu là đầu óc thiếu gân, cho nên mới nghe không hiểu tiếng người. " Bạch Lộ Phi: '..' Phương Chước cầm chiếc đũa trong tay lên lại nói:" Nể tình cậu ăn lương thực của quốc gia nhiều năm như vậy, dù sao cũng là dự trữ sức lao động, tôi ngược lại không ngại giúp cậu cắm một cây trên đỉnh đầu đâu. " Triệu Giai Du: '..' Phương Chước cười lạnh: 'Cần không?' Nghiêm Liệt: '..' Hầu kết Nghiêm Liệt khẽ lăn một cái, run lập cập, nói nhỏ với người huynh đệ ở bên cạnh: 'Cậu hiện tại còn nghĩ rằng đưa cho cô ấy bữa sáng sẽ làm cô ấy cảm động sao?' Triệu Giai Du chậm rãi lắc đầu, bởi vì chính mình cũng đã từng không biết tốt xấu mà bắt đầu ợ hãi, khiêm tốn nói: 'Tớ sợ đỉnh đầu bị cô ấy cắm thành cái lư hương mất.' Sắc mặt Bạch Lộ Phi xanh trắng đan xen, biến hóa vài lần. Phương Chước một tay bóp chặt chén cháo, dùng ánh mắt không mấy cảm tình nhìn đối phương chằm chằm, nếu Bạch Lộ Phi bước thêm một bước, cô sẽ không do dự mà úp chén cháo này lên mặt đối phương. Không đợi có chuyện gì xảy ra, Nghiêm Liệt đã ngồi lại đây để chắn giữa hai người. Ánh mắt Phương Chước rơi trên người anh, nhướng mày một cái. Nghiêm Liệt một tay chống cằm, nhiệt tình hô: 'Sớm a.' Cậu thanh niên với ngọn tóc hỗn độn uốn khúc, khi cười lên mi mắt cong cong, đối diện ánh sáng tươi đẹp, đôi mắt như phát ra hào quang, tươi cười xán lạn cực kì có sức cuốn hút. Tròng mắt anh di chuyển, ý tứ mà liếc về phía đằng sau mình. Phương Chước ở trên mặt anh nhìn một lát, thả lỏng nắm tay hiện rõ khớp xương, không để ý đến người đứng bên kia nữa, nghiêm túc ăn cháo của mình. Triệu Giai Du che Bạch Lộ Phi ở trước người, cười hì hì nói: 'Thầy giáo đang gọi cậu ở bên kia mà cậu lại qua đây nên tớ đành phải đi kêu giúp. Còn có về sau không có việc gì thì đứng đền tìm Phương Chước. Ông ấy nhìn thấy liền muốn mắng người, mệt lắm a.' Bạch Lộ Phi nghiến răng nghiến lợi, còn không chưa kịp nói cái gì liền bị Triệu Giai Du trực tiếp đẩy đến chỗ khác. Sau khi Bạch Lộ Phi rời đi, Nghiêm Liệt cũng cầm theo bữa sáng đi mất. Phương Chước ăn xong, đem khay đồ ăn thu thập, chậm rãi đi về phía phòng học. Tập thể dục buổi sáng xong, học sinh từ sân thể dục ồn ào tản đi, Nghiêm Liệt bị Thẩm Mộ Tư kéo đi siêu thị. Anh không thích chen chúc xô đẩy trong dòng người nên đứng bên ngoài siêu thị chờ. Cửa sổ sát đất đã lâu chưa được chà rửa nên mang theo mấy vết bẩn xám xịt, Nghiêm Liệt cao to, đứng chỗ nào cũng dễ dàng nhìn thấy. Anh tìm một vị trí có bóng mát, xoay người một cái liền nhìn thấy Phương Chước phía sau cửa sổ, đứng trước kệ hàng. Đối phương cong eo, ở trước kệ để đồ màu sắc sặc sỡ dường như đang tìm thứ gì đó, một lát sau lại cầm lấy một đôi giày, xác nhận xong giá cả, thở một cái nhẹ nhàng, rồi lại đem bỏ lại chỗ cũ. Nghiêm Liệt thấy thế liền cười một cái. Chờ lúc anh trở lại phòng học liền thấy Phương Chước đã ở bên trong. Anh hồn nhiên như chưa phát giác ra điều gì mà kéo ghế dựa ngồi xuống, tùy tay lật vở ở trên bàn, phát hiện bên trong kẹp 50 tệ. " Oa."Anh kinh hỉ mà cầm tiền lên, lại thấy hai cái bánh dâu nhỏ ở góc bàn, cười nhẹ nói: 'Thần Tài làm thế nào mà biết ta thích ăn bánh kem nhỉ?' Phương Chước vốn không định nhìn anh, nghe thấy câu này liền không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái, vừa lúc cùng ánh mắt đánh giá của Nghiêm Liệt giao nhau. Anh giơ tay, hào phóng cười nói: 'Cảm ơn.' Phương Chước nhẹ nhàng 'Ân' một tiếng. * * *Thẳng nam. Phương Chước cúi đầu cân nhắc. Cho nên mấy người Bạch Lộ Phi là kim loại nặng sao? Có độc. Tác giả có lời muốn nói: 100 cái bao lì xì~ Nghiêm Liệt: Con nhóc yếu ớt đáng thương bất lực em gái Phương Chước.. bá bá.