

Xin chào, Mình là mmlaclac (Lạc), xin phép được lưu trữ những quotes của mình ở đây. Có thể lời lẽ, tình huống, nhân vật sẽ không được cụ thể, hì, mình xin phép không nói chi tiết ra, vì nói ra sẽ rất dài.
Cảm ơn cả nhà!
01 tháng 4, 2014
Trăng đấy à!
Cảm ơn cả nhà!
01 tháng 4, 2014
Trăng đấy à!
Trăng đấy à!
Rất lâu rồi, kể từ lần đầu ta chuẩn bị bước lên xe rời xa quê nhà đi học đại học, bây giờ chúng ta mới gặp nha.
Nhớ quá!
Hôm nay rằm. Trăng sáng quá, tròn lung linh giữa trời trong, không một chút tì vết xấu xí.
Trời quang, trăng thanh, gió mát.. hữu tình!
Đứng trước ban công gần nửa tiếng đồng hồ nhưng ta không thấy trăng. Mãi cho đến khi gió mạnh thổi lên, ta nhoài người ta khỏi nóc nhà ta mới thấy! Sài Gòn nhiều đèn quá, phản chiếu lại trăng, hai thứ ánh sáng gặp nhau để rồi cuối cùng khó nhận ra nhau.
Trăng vẫn thế. Vẫn như ngày nào! Vẫn đầy đặn vẹn nguyên, vẫn đong đầy ánh sáng và chứa chan hương vị diệu kì.
Nhìn trăng, lòng ta nhớ quê.
Ta nhớ nhà ta, mái nhà thiết lợp..
Ta nhớ vườn ta, gió lộng cây xanh..
Ta nhớ song ta, dòng song xanh mát.
Và ta nhớ mẹ ta, mái tóc lưng còm!
Trăng ơi.. trăng ở quê bây giờ chắc sẽ sáng lắm. Sáng vằng vặc những nẻo tối con đường.
Trăng ơi, có buồn không, vì Sài Gòn đén đầy quá. Ánh sáng trăng không bao trọn được mặt đất rồi.
Trăng ơi, trăng có cô đơn không, khi trên trời vỏn vẹn chỉ mình trăng trơ trội? Ít ai nhận ra tựa nhân tình?
Ngày rằm, chắc có lẽ trăng được mọi người chú ý nhiều hơn! Vì ngày thường không có gì đặc biệt.
Trăng ơi.. Hôm nay lòng ta có buồn một chút..
Vì tiền trong ví ta, nay đã cạn dần..
Vì không để chìa khóa ở nhà làm cô ta không vào được!
Vì ta làm các bạn ta phải lo lắng hoang mang về việc đồng phục dự tuyển..
Ta nhìn cô ta và chị con cô bên nhau ấm tình..
Làm ta nhớ mẹ! Ta nhớ nhà!..
Ta muốn về, nhưng đời buộc ta ở lại..
Người ơi, nào có hay?
Ta hết tiền, ta không dám nói!
Ta muốn kiếm tiền, ta lại không dám đi!
Ta muốn ai đó lắng nghe ta nhưng ta không thể nói!
Ta buồn, ta dấu luôn luôn!
Người ơi, nào có hay?
CÓ những ngày ta muốn ngủ rất say,
Ngủ rất lâu và không muốn dậy.
Người ơi, nào có hay?
Chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có
Những điều ta muốn.. Lại thành!
Trăng đấy à!
Lại lên cao được một chút rồi! Đêm cũng dày hơn dần và người xe càng đông thêm!
Phải nói sao? Ghét Sài Gòn chăng?
Vừa ồn ào, lại phức tạp, vừa bụi bặm, vừa không trong lành!
Sài Gòn ác độc, át lấy trăng!
Ha Ha.
Nhưng cuối cùng nó cũng phải thua thôi. Vì đèn kia có một ngày cũng tắt! Còn trăng vàng sẽ mãi mãi sáng trưng.. Nhân tạo sẽ bại hoàn toàn.
Cố lên!
Tất cả rồi cũng sẽ qua thôi!
CÓ PHẢI KHÔNG?
Chúng ta không thể biết rằng cuộc sống có thật sự công bằng hay không, Ngay cả khi ta đã cố gắng thật nhiều những vẫn bị thất bại.
Tuy thế nhưng
Điều đó không có nghĩa rằng mọi cố gắng của ta đều trở nên vô nghĩa!
CÁI GÌ CŨNG CÓ CÁI GIÁ CỦA NÓ CẢ!
Sài Gòn, những ngày đầu Đại học năm 1, Tân Bình, 2014
Chỉnh sửa cuối: