Welcome! You have been invited by Lạc Tranh Niệm Sam to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 468: Cố Tư Đình, tôi hận anh, tôi hận anh..

[HIDE-THANKS]
"Cố Tư Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?" Cố Vi Vi giật mình nhìn người đang nói chuyện với cô, hoảng sợ chất vấn.

Cố Từ Đình đứng bên mép giường nhìn cô gái đang giận dữ, chậm rãi vươn tay muốn chạm vào cô, "Cô rất giống cô ấy, chỉ có điều vẻ ngoài không giống cô ấy, nhưng mà.. cô sẽ giống hệt cô ấy ngay thôi."

Cố Vi Vi gạt tay anh ta ra, "Anh muốn biến tôi thành cô ta?"

Cố Từ Đình thu tay về, không miễn cưỡng nữa mà chỉ nói, "Tôi đã bố trí bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, chỉ cần nửa tháng nữa, cô sẽ trở thành Cố Vi Vi."

Nghĩ đến đây, anh ta cảm giác như.. cuối cùng bản thân cũng tìm được về chút gì đó.

Cố Vi Vi cười lạnh, trưng ánh mắt chán ghét nhìn tên nam nhân trước mắt, "Cố Tư Đình, dáng vẻ này của anh thật sự làm cho người ta thấy buồn nôn."

Luôn tỏ vẻ không thể buông bỏ cô, muốn tìm về quá khứ. Nói cho cùng là vì không biết phải ăn nói sao với gia tộc Dolan nên mới bắt cô tới đây, phẫu thuật biến cô thành Cố Vi Vi, sau đó khiến mọi thứ trở lại như trước đây.

Nhưng mà cho dù cô có trở lại, cho dù anh ta có biến cô thành dáng vẻ ban đầu, tất cả cũng không thể trở về như cũ được nữa.

Vẻ mặt Cố Tư Đình bình tĩnh, anh ta nhìn thoáng qua nữ giúp việc bên cạnh, "Gọi bác sĩ Lý vào đây."

Một bác sĩ mặc áo cánh, đeo khẩu trang, bưng hòm thuốc tiến vào.

Cố Vi vi vừa thấy ống kim tiêm thì liên tục rút người vào mép giường, "Cố Tư Đình, anh.. anh muốn làm gì?"

"Không phải thuốc độc." Cố Tư Đình nói xong, để hai nữ giúp việc đè cô lại.

Cố Vi Vi muốn trốn đi, nhưng cô vừa mới tỉnh dậy nên cả người yếu đuối bất lực, căn bản không giãy thoát khỏi lực đè của hai nữ giúp việc. Cô bị ấn chặt ở trên giường, bác sĩ cầm ống tiêm tiêm vào động mạch trên cánh tay cô.

"Cố Tư Đình, tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận anh.." Cô khàn giọng thét chói tai.

Cố Tư Đình cũng không bởi vì lời cô nói mà có xúc động gì, đợi cho bác sĩ tiêm vào xong mới nói.

"Cái này không phải thuốc độc, chỉ là để cô sớm quên đi quá khứ, tiếp nhận thân phận mới, cuộc sống mới.."

Cố Vi Vi mệt mỏi ngã xuống giường, nhìn người đàn ông đứng bên mép giường, đáy mắt nổi lên nỗi căm hận thấu xương.

Mấy năm trước anh ta xa lánh cô, cô không hận anh ta.

Khi biết được anh ta đã sớm ở bên Lăng Nghiên, cô không hận anh ta.

Thậm chí, khi anh ta đồng ý moi tim cô ghép cho Lăng Nghiên, cô cũng không hận anh ta.

Nhưng chính tại thời khắc này.. cô thật sự rất hận anh ta.

Anh ta muốn hủy đi hạnh phúc mà khó khăn lắm cô mới có được, muốn kéo cô trở về địa ngục, nơi cô không muốn trở về. Anh ta muốn phẫu thuật thẩm mỹ cho cô, biến cô thành Cố Vi Vi, còn muốn cô quên đi Phó Hàn Tranh, sống cả đời trong cái nhà giam chết tiệt này.

Cố Tư Đình nhìn thấy ánh mắt đầy thù hận của cô, trong lòng không hiểu sao lại thấy đau đớn, nhưng cảm giác này bị đè xuống rất nhanh.

"Cố thiếu, điện thoại của Hắc Điền tiên sinh." Người giúp việc cầm điện thoại tiến vào nói.

Cố Tư Đình nghe điện thoại, "Chuyện gì?"

Hắc Điền Chí Hùng ở nước F xa xôi nói, "Hình như Phó Hàn Tranh không tin kết quả cảnh sát và bệnh viện cung cấp, anh ta gọi Hà Trì tới kiểm tra lại ADN."

Sắc mặt Cố Tư Đình lộ rõ ngưng trọng, vừa ra cửa vừa hỏi, "Nghĩ biện pháp đánh tráo mẫu xét nghiệm, nhất định phải làm anh ta tin Mộ Vi Vi đã chết."

Không nghĩ tới Phó Hàn Tranh lại khó lừa gạt như vậy. Phó Hàn Tranh không chịu tin di vật và kết quả của bệnh viện tại nước F, còn muốn gọi người tới kiểm tra lại.

Nhưng mà, tuyệt đối không thể để Phó Hàn Tranh điều tra ra người chết kia không phải là Mộ Vi Vi được.

Ít nhất thì trước khi Mộ Vi Vi hoàn toàn biến thành Cố Vi Vi, không thể để cho Phó Hàn Tranh phát hiện cô đang nằm trong tay anh ta được.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 469: Cố Tư Đình, anh không thể lại cướp đi hạnh phúc của tôi nữa.

[HIDE-THANKS]
Cố Tư Đình rời đi, căn phòng rơi vào bầu không khí yên lặng bất tận.

Cố Vi Vi nằm vật ra trên giường, nhìn tin tức có liên quan tới vụ khủng bố ở nước F trên tivi.

Cố Tư Đình đã nói, trong mắt Phó Hàn Tranh, cô đã sớm chỉ còn là cái xác không hồn. Như vậy, nhất định là anh ta mượn vụ khủng bố này làm che giấu đi, sắp xếp một cái xác để đưa cho Phó Hàn Tranh. Hơn nữa, anh ta còn dùng đủ mọi thủ đoạn khiến anh tin cái xác kia là cô.

Từ đó, Phó Hàn Tranh sẽ không tìm cô nữa, chờ tiếp qua vài ngày sau, cô sẽ bị phẫu thuật và mang khuôn mặt của Cố Vi Vi, trên đời này, cũng sẽ không còn Mộ Vi Vi nữa.

Nghĩ tới những gì Phó Hàn Tranh phải đối mặt lúc này, cô đau lòng khép mắt lại, nước mắt trong đáy mắt không tiếng động chảy xuống. Anh ấy sẽ đau lòng, sẽ khổ sở thế nào đây..

Cố Tư Đình, anh đã cướp tim tôi cho Lăng Nghiên..

Lần này, anh không thể lại cướp đi hạnh phúc của tôi nữa..

Cô cố hết sức nâng tay lên, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, buộc mình phải tỉnh táo lại, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Cố gia lắp đặt hệ thống an ninh nghiêm ngặt, cùng với vô số nhân viên an ninh ở xung quanh, nếu nhất quyết xông ra ngoài, chỉ sợ không chạy ra đến cổng cũng đã bị bắt lại.

Nếu muốn phẫu thuật cho cô thì việc đưa bác sĩ và nhân viên y tế đến đây ắt hẳn sẽ khiến cho Phó gia chú ý. Cho nên, anh ta nhất định sẽ lặng lẽ đưa cô đến bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện Sao Paolo của Lăng gia.

Nơi đó có rất nhiều bác sĩ, nhân viên y tế và bệnh nhân, sẽ là nơi che giấu cô tốt nhất. Đó là nơi mà Cố gia phòng bị yếu nhất, cũng là nơi duy nhất cô có thể chạy khỏi lòng bàn tay anh ta. Chỉ cần thoát khỏi sự khống chế của Cố Tư Đình đi ra ngoài, cô có thể liên hệ với Phó Hàn Tranh, nói cho anh biết cô còn sống.

Mỗi ngày cô đều bị tiêm thuốc, cũng sẽ bị người giúp việc giám sát uống thuốc, cô lại không hề kháng cự.

Chẳng qua, cô sẽ âm thầm giấu thuốc dưới lưỡi mà không nuốt xuống, đợi cho người làm rời đi thì nhổ vào bồn cầu rồi xả nước.

Tới đêm ngày thứ hai, cô bắt đầu la hét đau đầu.

Cố Tư Đình mang bác sĩ Lý lại đây, bác sĩ kiểm tra xong rồi nói, "Vừa tiêm lại vừa uống thuốc nên lượng thuốc khá lớn, hơn nữa đều là thuốc ảnh hưởng tới thần kinh của não bộ, bởi vậy sẽ xuất hiện phản ứng đau đầu."

"Nhưng mà có phản ứng như vậy cũng chứng tỏ thuốc bắt đầu có tác dụng rồi."

"Lúc này mới có hai ngày, phát tác nhanh như vậy sao?" Cố Tư Đình hỏi.

Bác sĩ Lý nghĩ ngợi rồi nói, "Thật ra thì tùy vào thể chất của mỗi người, có người có thể chất kém, sức chịu đựng yếu, rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi thuốc."

Vừa tiêm vừa dùng thuốc, bệnh nhân không thể chịu được, xuất hiện tình trạng đau đầu là chuyện bình thường.

"Như vậy, có thể tiến hành làm nhiễu loạn trí nhớ chưa?" Cố Tư Đình hỏi.

Bác sĩ Lý nhìn sắc mặt trắng bệt của bệnh nhân trên giường, "Có thể bắt đầu rồi."

Cố Tư Đình nói, "Ngày mai bắt đầu đi, tôi không có nhiều thời gian."

"Vâng, thưa Cố thiếu." Bác sĩ Lý đáp.

Đoàn người đợi triệu chứng đau đầu của Cố Vi Vi hết, sức cùng lực kiệt ngủ trên giường mới rời khỏi phòng.

Cố Vi Vi nghe được tiếng đóng cửa, lặng lẽ mở mắt. Cũng may, những năm này học diễn xuất không lãng phí, qua loa tránh được ánh mắt của họ.

Chỉ cần Cố Tư Đình tin tưởng thuốc đã phát tác, anh ta sẽ chậm rãi buông lỏng cảnh giác, đến lúc đó cô mới có cơ hội. Nếu cô không phối hợp thì sợ rằng bọn họ sẽ cho tăng liều lượng, như vậy tình thế có thể hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của cô.

Vì thế, buổi tối ngày thứ ba khi Cố Tư Đình cùng bác sĩ Lý đi qua, cô tỏ vẻ có chút hoảng hốt.

"Đây là đâu? Tôi là ai?"

"Đây là nhà em, em là Cố Vi Vi." Cố Tư Đình nói.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 470: Người trước mắt cũng là người trong lòng.

[HIDE-THANKS]
"Nhà của tôi.. Cố Vi Vi.. nhà của tôi.." Cố Vi Vi mê man nhìn anh ta, thì thào.

Cố Tư Đình thấy dáng vẻ bán tín bán nghi của cô, tiếp tục nói, "Anh là anh trai em, Cố Tư Đình đây."

Cố Vi Vi cau mày nhìn anh ta, trừng mắt nói, "Vậy Mộ Vi Vi là ai? Phó Hàn Tranh là ai?"

"Vi Vi tiểu thư, những người đó.. đều là trong giấc mơ của cô mà thôi." Bác sĩ Lý mỉm cười nói với cô.

Cố Vi Vi cười lạnh trong lòng.

Quả nhiên là muốn chơi trò lừa bịp với cô. Nếu không phải cô đã sớm có phòng bị, vẫn không uống thuốc, chỉ tiêm thuốc còn chưa đủ để nhanh chóng ảnh hưởng thần kinh của cô như vậy thì sợ rằng dù không phải hôm nay thì không đến mấy ngày nữa, trí nhớ của cô cũng sẽ mơ hồ, mặc cho bọn họ thôi miên tẩy não.

Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong sẽ trở thành một Cố Vi Vi chịu sự khống chế của bọn họ. Đáng tiếc chính là, hiện tại đầu óc cô vô cùng tỉnh táo, cô biết mình là ai, cũng biết mình muốn làm gì.

Cố Vi Vi nắm lấy tóc, giả vờ như bị bọn họ thôi miên, "Cố Vi Vi.. tôi là Cố Vi Vi sao?"

"Đúng vậy, em là em gái của anh, Cố Vi Vi." Cố Tư Đình cười dịu dàng mà ưu nhã nói.

Cố Vi Vi ngây ngốc nhìn anh ta, chần chừ thật lâu mới kêu lên, ".. Anh?"

Cô cố ý hạ thấp giọng, học theo giọng nói của mình trước đây.

Cố Tư Đình chấn động, đáy mắt dậy sóng mãnh liệt, mỉm cười, vươn tay cầm lấy tay cô, không ngừng kêu lên, "Vi Vi, Vi Vi.."

Cố Vi Vi dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh ta, "Anh, anh.. làm sao vậy?"

Cố Tư Đình rũ mắt che đi vẻ mừng rỡ như điên trong đáy mắt, bình tĩnh lại mới trả lời, "Không có gì, em đã.. lâu lắm rồi em không gọi anh như thế."

Giống như anh ta đã tìm lại được mọi thứ anh ta muốn tìm. Quả nhiên, quyết định này của anh ta là chính xác.

"Vì sao em lại không gọi anh?" Cố Vi Vi trưng vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại.

Cố Tư Đình mím chặt môi lại, như là nuốt xuống đau đớn cùng bất đắc dĩ, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ mà hỏi, "Em có muốn đi ra ngoài không?"

Cố Vi Vi gật đầu.

Vừa hay, cô cũng muốn xem trong nhà bây giờ còn những người nào.

Người làm khoác thêm áo khoác cho cô, Cố Tư Đình đỡ cô ra cửa.

Đúng lúc bên ngoài có nắng. Cô nhìn thấy một vườn hoa tử đằng nở rộ giống như mây thì dừng bước, nhớ lại chuyện giàn hoa tử đằng đột nhiên xuất hiện sau một đêm ở chung cư Cẩm Tú, nhớ tới chuỗi hoa Phó Hàn Tranh đặt vào tay cô kia.. chắc hàng cây tử đằng dưới chung cư cũng đã nở hoa rồi.

"Em muốn qua đó nhìn thử không?" Cố Tư Đình hỏi.

Trước kia, Cố Vi Vi cũng rất thích hoa tử đằng, mỗi lần đến tháng tư cây tử đằng ra hoa, cô đều rất vui.

Cố Vi Vi gật đầu, mặc cho anh ta đỡ mình đi đến vườn hoa, đi tới dưới giàn hoa tử đằng.

Cơn gió nhẹ phơ phất, nắng ấm chiếu rọi, mùi hoa lan tỏa ngập tràn không gian.

Người trước mắt cũng là người trong lòng anh..

Cô nhìn hoa, Cố Tư Đình lại nhìn cô.

Rõ ràng dung nhan của cô vẫn là Mộ Vi Vi nhưng anh ta lại như đang thấy được Vi Vi của anh ta.

Năm đầu tiên trồng hoa tử đằng, khi anh ta từ ngoài trở về vừa lúc nhìn thấy cô đứng chỗ này, vừa ngắm hoa vừa mỉm cười như vậy, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Lăng Nghiên bước vào Cố gia, xa xa liền thấy hai người trong vườn hoa liền chạy nhanh lại đây, "Anh Tư Đình, vì sao cô ta lại ở đây?"

"Chuyện này không liên quan đến em, đừng hỏi nhiều." Cố Tư Đình nói.

Cố Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Lăng Nghiên, giả vờ không biết mà hỏi, "Anh ơi, cô ta là ai?"

Lăng Nghiên vừa nghe thấy, kinh hoảng nhìn cô, "Cô.. cô vừa gọi anh ấy là gì?"
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 471: Cố Tư Đình, anh nói anh không yêu cô ấy.

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi nhìn thấy nỗi căm hận trong đáy mắt Lăng Nghiên, vô tội nói, "Tôi họ Cố, anh ấy cũng họ Cố, đương nhiên phải gọi anh ấy là anh rồi."

"Mộ.."

"Lăng Nghiên!" Cố Tư Đình lạnh giọng ngắt lời Lăng Nghiên, "Tới phòng làm việc của anh, lát nữa anh qua đó."

Lăng Nghiên nhìn Cố Vi Vi, cắn môi, trở về trong phòng, đi tới phòng làm việc chờ Cố Tư Đình giải thích rõ ràng.

Cố Tư Đình chỉ chiếc ghế mây cách đó không xa, "Em ra kia nghỉ ngơi một lúc, anh sẽ trở về nhanh thôi."

Cố Vi Vi gật đầu, nhìn anh ta rời đi, rồi lạnh lùng nhếch miệng. Sau đó, cô ngắt một chuỗi hoa tử đằng, ngồi xuống ghế mây.

Lúc trước Lăng Nghiên hao tổn tâm trí giết cô, giờ Cố Tư Đình lại muốn tìm một Cố Vi Vi khác trở về, làm sao cô ta có thể đồng ý được?

Nếu không phải sợ Phó Hàn Tranh lo lắng thì cô sẽ rất vui lòng chơi đùa với bọn họ một thời gian nữa.

Trong phòng làm việc Cố gia.

Lăng Nghiên lo lắng đi qua đi lại trong phòng, nghĩ lại vừa rồi Mộ Vi Vi vừa mới gọi Cố Tư Đình là anh, cô ta liền sợ hết hồn.

Lúc trước cô ta có nghe được kế hoạch của Cố Tư Đình muốn đưa Mộ Vi Vi đến Cố gia, muốn để cô hoàn toàn biến thành Cố Vi Vi. Vốn dĩ cô ta còn tưởng, dù sao Mộ Vi Vi cũng là nữ nhân của Phó Hàn Tranh, anh ta sẽ không mất lý trí mà đi cướp người với Phó Hàn Tranh.

Không ngờ, anh ta lại dám mượn vụ khủng bộ ở nước F để bắt người trở lại. Hơn nữa, hình như Mộ Vi Vi đã bắt đầu quên mình là ai rồi.

Cố Tư Đình bước vào cửa, nhìn thoáng qua Lăng Nghiên đang sốt ruột mà nói, "Rất nhanh thôi cô ta sẽ là Cố Vi Vi, anh hy vọng em cũng nhớ kỹ điều này."

Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nói đã sắp xếp xong, hai ngày nữa có thể đưa cô tới làm phẫu thuật, đến lúc đó, cô có thể trở lại thành Cố Vi Vi rồi.

"Anh Tư Đình, anh điên rồi, cô ta là Mộ Vi Vi, là nữ nhân của Phó Hàn Tranh!" Lăng Nghiên nói.

Cố Tư Đình nhìn cô ta, nghiêm túc nói, "Cô ta sẽ không còn là Mộ Vi Vi nữa, cũng sẽ không là người của Phó Hàn Tranh nữa."

"Anh Tư Đình, cô ta không phải Vi Vi, Vi Vi đã chết rồi!" Lăng Nghiên trầm giọng quát.

Sắc mặt của Cố Tư Đình lạnh hẳn đi, thật lâu không lên tiếng. Một hồi sau, mới nâng mắt nhìn cô ta.

"Anh muốn một Cố Vi Vi, Cố gia cũng cần có một Cố Vi Vi."

"Anh có từng nghĩ đến, nếu Phó Hàn Tranh mà phát hiện thì.."

Lăng Nghiên biết không khuyên được anh ta, chỉ có thể lôi Phó Hàn Tranh ra thôi.

Cố Tư Đình đứng ở gần cửa sổ, xa xa nhìn người đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng.

"Phó Hàn Tranh không phát hiện ra đâu, anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện ra."

Bản xét nghiệm ADN mà Phó Hàn Tranh kêu Hà Trì làm đã bị người của anh ta đánh tráo. Mặc kệ bọn họ kiểm tra thế nào, kết quả cuối cùng cũng đều vẫn là người bị sát hại kia chính là Mộ Vi Vi bọn họ muốn tìm.

Mà hai ngày sau, Mộ Vi Vi sẽ vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này, chỉ còn lại Cố Vi Vi của Cố gia thôi.

"Anh Tư Đình, anh đã nói anh không yêu cô ấy mà."

Lăng Nghiên nghẹn ngào nhìn người đàn ông cố chấp trước mắt, khóc lóc nói, "Anh đã nói, anh không yêu cô ấy nữa."

* * *Kết quả là, cô ta cũng đã chết, anh ta lại tâm tâm niệm niệm nhớ cô như vậy..

Bây giờ, còn muốn bắt một người về, phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của cô.

Vừa nghĩ đến Cố Vi Vi đã chết lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, cô ta liền thấy rợn tóc gáy. Vất vả lắm mới giết chết được Cố Vi Vi, giờ lại có một Cố Vi Vi giả nữa.

"Mấy ngày sắp tới em đừng qua đây nữa."

"Cho dù anh có biến cô ta thành dáng vẻ của Cố Vi Vi, cô ta cũng chỉ là Mộ Vi Vi thôi, là Mộ Vi Vi của Phó Hàn Tranh!" Lăng Nghiên cắn răng nói.

Cố Tư Đình dùng ánh mắt băng lãnh, yên lặng nhìn Lăng Nghiên, "Những lời này, em có thể nói ở đây, nhưng rời khỏi đây rồi, anh hy vọng em kín miệng."
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 472: Cái xác kia không phải Mộ Vi Vi.

[HIDE-THANKS]
Tại nước F.

Phó Hàn Tranh đã ở đây hơn ba ngày rồi.

Hà Trì vừa kiểm tra xong, kết quả cho thấy cái xác kia chính là Mộ Vi Vi mà bọn họ muốn tìm.

Phó Thời Dịch thấy anh mình như mất đi ba hồn bảy vía trong nháy mắt khi thấy được kết quả xét nghiệm Hà Trì đưa tới.

Ba ngày nay anh chưa từng chợp mắt dù chỉ một phút, vội vàng bắt tay với Bộ an ninh quốc gia nước F truy tìm tung tích của những phần tử khủng bố kia.

Bảy người đang lẩn trốn đã có bốn người bị truy đuổi bắn gục tại chỗ.

Hà Trì cùng Phó Thời Dịch không yên tâm, hai người giống như hai cái đuôi đi theo anh vậy.

"Kẻ lẩn trốn chỉ còn ba người, nếu bắt được ba người này, anh em dự tính sẽ làm gì tiếp theo?" Hà Trì nhỏ giọng hỏi.

Từ lúc anh lấy được phần báo cáo kia, ngoại trừ hạ lệnh đuổi theo những phần tử lần trốn khác, anh gần như không nói lời nào. Có cảm giác như anh đang mượn sự hận thù đối với đám khủng bố đã tập kích khách sạn để chống đỡ.

Nhưng tới khi tất cả đều bị bắt thì anh phải chống đỡ thế nào nữa đây? Đây là vấn đề Hà Trì lo lắng.

"Anh hỏi em làm gì? Sao em biết được?" Phó Thời Dịch nhỏ giọng nói.

Anh trai anh giống như người máy không ngủ không nghỉ cho người đuổi giết những phần tử khủng bố chạy trốn kia, anh sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, cũng không dám chợp mắt.

Bây giờ anh chỉ muốn nện một gậy đánh ngất anh, để cho anh ngủ một giấc.

Hà Trì nói, "Nếu không anh về nước trước, tìm một bác sĩ khoa thần kinh nói tình huống của anh em nha?"

Một khi bắt được tất cả những người đó, Phó Hàn Tranh sẽ phải chấp nhận một sự thật là Mộ Vi Vi đã chết. Đến lúc đó, mà còn không đả thông tư tưởng, thật sự sợ rằng anh sẽ nghĩ quẩn mất.

Phó Thời Dịch ngẫm nghĩ, "Được, anh về trước đi."

Hà Trì không chào hỏi Phó Hàn Tranh vào lúc này, tự mình trở về phòng thí nghiệm, chuẩn bị lấy đồ về nước.

Khi trở về thu thập thiết bị mình mang đến, đột nhiên phát hiện một món đồ vật trong đó có cảm giác không đúng lắm. Anh ta cầm từng thứ từng thứ so sánh một chút, bất chợt chạy ra ngoài, chạy tới bệnh viện Thánh Martin lấy mẫu lần nữa. Sau đó, anh ta quay về phòng thí nghiệm xét nghiệm ADN một lần nữa.

Sau khi mất ba giờ trong phòng thí nghiệm, kết quả nhận được khiến người ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

"Sai rồi, vậy mà sai rồi?"

Anh ta cầm đồ lên, chạy một mạch tới nơi Phó Hàn Tranh và Phó Thời Dịch đang ở.

"Sai rồi, phần báo cáo kia sai rồi!"

"Cái gì sai?"

Phó Thời Dịch bị dáng vẻ điên điên khùng khùng của anh ta làm cho không hiểu ra sao.

Hà Trì thở hổn hển, nói, "Bản báo cáo ADN chứng minh người chết kia là Mộ Vi Vi sai rồi."

"Sai?" Phó Thời Dịch nhìn anh ta, nhỏ giọng nói, "Em biết anh muốn giúp đỡ nhưng cũng không nên nói dối vào lúc này chứ?"

Có lẽ anh ta thấy trạng thái anh trai anh không tốt, cho nên buộc miệng nói phần báo cáo kia có vấn đề, muốn cho anh trai của anh ta tin tưởng người chết không phải Mộ Vi Vi.

"Nói dối con mẹ nhà em ấy." Hà Trì nắm lấy sợi dây chuyền ngọc trên cổ mình nói, "Anh lấy di vật của mẹ anh ra thề, ông đây mà lừa em, ông đây sẽ làm cháu trai của em."

Phó Hàn Tranh trầm mặc một lát, "Sao lại sai?"

Hà Trì nói, "Anh vừa quay về phòng thí nghiệm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về đế đô.."

Phó Thời Dịch ngắt lời, "Nói trọng điểm đi, anh nói thẳng vào trọng điểm luôn được không hả?"

"Đây chính là trọng điểm chứ gì nữa." Hà Trì gầm lên, nhìn Phó Hàn Tranh nói, "Anh vừa mới thu dọn đồ đạc, phát hiện đồ của anh bị người khác động tay động chân qua, mặc dù bình thường dụng cụ thí nghiệm rất giống nhau, nhưng anh bị mắc chứng cưỡng chế, mặc dù nhìn qua giống nhau nhưng chất liệu không giống. Dụng cụ anh dùng để thu thập mẫu có chất liệu khác với những dụng cụ khác của anh.."

"Sau đó thì sao? Sau đó ấy!" Phó Thời Dịch gấp gáp hỏi.

"Anh lấy mẫu lại, sau đó kiểm tra lại, tử thi kia.. không phải Mộ Vi Vi."

Hà Trì nói xong, đưa báo cáo mới cho Phó Hàn Tranh, "Có người đang theo dõi chúng ta, còn động tay động chân vào đồ của tôi."

"Vậy chứng tỏ.." Phó Thời Dịch chậm rãi nhìn về phía anh mình.

Đáy mắt tĩnh mịch của Phó Hàn Tranh bỗng lóe lên một tia hy vọng, "Vậy chứng tỏ, cô ấy còn sống."

Bằng không, sẽ không có người theo dõi bọn họ, còn hy vọng bọn họ nhận định cô đã chết.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 473: Nguyên Sóc: Tôi biết Mộ Vi Vi ở đâu.

[HIDE-THANKS]
Sau khi nghe xong, Phó Thời Dịch vỗ mạnh lên vai Hà Trì, "Nuôi binh nghìn ngày, rụng binh một giờ, không phí công anh em nuôi anh lâu như vậy, cuối cùng có có đất dụng võ."

Hà Trì như trút được gánh nặng, nói với Phó Hàn Tranh, "Lúc ấy có thể ra vào phòng thí nghiệm không có mấy người, có lẽ còn có thể điều tra ra."

"Mẹ kiếp, để em đi nói cho Từ Khiêm, bảo anh ta cùng Lôi Mông lập tức đi điều tra."

Phó Thời Dịch căn bản không cần anh mình nhiều lời, trực tiếp đi gọi điện cho Từ Khiêm trước. Người chết không phải Mộ Vi Vi của anh trai anh, anh kích động đến muốn khóc.

Phó Hàn Tranh nhìn về phía Hà Trì, từ đáy lòng nói, "Cảm ơn cậu."

Tin tức này hoàn toàn kéo anh từ đáy vực sâu. Nếu như anh ta không để ý đến, đi làm kiểm tra một lần nữa mà đưa cho anh kết quả này, có lẽ, anh thật sự phải chấp nhận kết quả kia, sẽ phải từ bỏ tìm kiếm cô.

Hà Trì bật cười, "Người một nhà cả mà, cậu đừng khách khí."

Mặc dù anh hay qua loa mấy chuyện vụn vặt, nhưng chuyện lớn thì không thể cẩu thả.

Cùng lúc đó, tập đoàn Phó thị tại đế đô. Phó Thời Khâm tan làm đi lấy xe, đang muốn lái xe đi thì phát hiện có một người đứng đằng trước xe, còn dắt một đứa bé trai đang ăn kẹo.

"Nhường đường một chút, tôi muốn đi ra ngoài."

Tên nam nhân chặn xe dắt đứa bé đi đến gần cửa xe, nói, "Phó Thời Khâm, tôi muốn gặp anh cả của cậu, Phó Hàn Tranh."

Phó Thời Khâm ngồi trong xe nhìn tên nam nhân đứng ngoài cửa và cậu bạn nhỏ đang ngậm kẹo que, "Ngại quá, anh tôi nhiều việc, không có thời gian gặp anh."

Vì chuyện của Mộ Vi Vi mà mấy ngày nay anh trai anh ta không chợp mắt nỗi một giây, bây giờ làm gì rảnh rỗi mà gặp người khác chứ.

Anh ta nói xong, đóng cửa kính xe lại, chuẩn bị lái xe rời đi. Xe vừa mới khởi động, nam nhân đứng ngoài cửa liền dùng khuỷu tay nện mạnh vào cửa kính xe, lập tức làm vỡ một lỗ to trên cửa kính.

Phó Thời Khâm giật nảy mình, mở cửa xe đi ra ngoài, "Tôi nói này, anh phải biết rõ đây là nơi nào, xe của tôi anh cũng dám đập.."

"Đưa tôi đi gặp anh cả của anh, cái xe này.. anh ta sẽ bồi thường cho anh."

Phó Thời Khâm cười lạnh, người này có bị bệnh không vậy?

Đập xe của anh, còn bảo anh trai anh sẽ bồi thường cho anh?

Phó Thời Khâm lập tức gọi điện cho bảo vệ của công ty, "A lô, bãi đỗ xe có người gây chuyện, cho người xuống dưới.."

"Tôi biết Mộ Vi Vi ở đâu."

Nam nhân dắt đứa bé đứng sau lưng anh ta nói.

Phó Thời Khâm ngẩn người, quay đầu nhìn người nói chuyện, "Anh nói cái gì?"

"Mộ Vi Vi chưa chết, tôi biết em ấy đang ở đâu." Người nọ lặp lại lần nữa.

Phó Thời Khâm cúp điện thoại, cẩn thận quan sát người đang nói chuyện. Mặc dù tin tức nước F gặp khủng bố lan truyền rộng trên mạng nhưng bọn họ vẫn luôn giấu tin tức về Mộ Vi Vi, người ngoài không hề hay biết. Nam nhân này không chỉ biết mà còn biết quan hệ của Mộ Vi Vi với anh trai anh ta. Anh ta cắn răng, gọi điện cho Phó Hàn Tranh, quyết định đánh cược một phen.

Điện thoại vang lên mấy lần, rốt cuộc Phó Hàn Tranh cũng nghe máy.

"Có việc gì?"

"Anh, có người đến công ty tìm anh, anh ta nói.. Mộ Vi Vi chưa chết, anh ta còn biết cô ấy đang ở đâu nữa."

Phó Hàn Tranh nghe vậy thì trầm mặc vài giây, "Đưa điện thoại cho anh ta."

Phó Thời Khâm đưa điện thoại cho đối phương, "Anh tôi muốn nói chuyện với anh."

Người nọ nhận lấy điện thoại, trực tiếp nói, "Cô ấy không ở nước F, nếu anh còn muốn tìm được cô ấy thì tốt nhất mau chóng trở về, nếu không.. sẽ không kịp đâu."

Sau khi nghe xong, Phó Hàn Tranh chỉ hỏi một câu, "Anh là ai?"

Người nọ trầm mặc một lát rồi nói, "Tôi họ Nguyên."

Phó Hàn Tranh mơ hồ hiểu được gì đó, mở miệng nói, "Để Phó Thời Khâm nghe máy đi."

Phó Thời Khâm nhận lấy điện thoại, "Anh người này.."

Phó Hàn Tranh nói, "Dẫn anh ta quay về biệt thự, năm tiếng sau anh trở về."
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 474: Cô ấy đang ở Cố gia, ở trong tay Cố Tư Đình.

[HIDE-THANKS]
Phó Thời Khâm cúp máy, ngây ngẩn nhìn đối phương, lại nhìn cậu bé đang ăn kẹo trong tay anh ta.

"Tôi nên xưng hô với hai người như thế nào?"

Người lớn nói, "Nguyên Sóc."

Cậu bé lấy cây kẹo ra khỏi miệng, ngọt ngào nói, "Tiểu Nguyên Bảo."

Phó Thời Khâm nhìn chiếc bánh bao nhỏ tròn vo, "Cháu mũm mĩm thật đấy."

Anh trai anh bảo anh dẫn người về, còn nói chính anh ấy sẽ về. Nói cách khác, anh của anh ta tin lời người này, Mộ Vi Vi chưa chết.

Nguyên Sóc bế con trai ngồi lên xe Phó Thời Khâm, đi theo anh ta về biệt thự Thiên Thủy.

"Cái đó.. anh nói anh biết Mộ Vi Vi ở đâu, làm sao anh biết được rốt cuộc cô ấy đâu?"

Nguyên Sóc vừa bón cơm cho con, vừa liếc mắt nhìn Phó Thời Khâm một cái, "Bây giờ nói với anh một lần rồi, lát nữa lại phải nói với Phó Hàn Tranh lần nữa, phiền."

"Tôi.."

Phó Thời Khâm nổi đóa, nói với anh ta thì sẽ mất miếng thịt sao?

Nhưng mà, họ Nguyên này có quan hệ gì với người Nguyên gia trước đó bọn họ tìm không?

Chỉ có điều, người mà họ tìm lần trước là một nữ nhân.

Nguyên Sóc ăn cơm, chợt thấy Tiểu Nguyên Bảo đang lặng lẽ lấy cà rốt ra bát, "Nguyên Bảo, ăn cà rốt đi."

"Hôm qua con mới ăn rồi mà." Tiểu Nguyên Bảo chơi xấu.

"Không ăn thì ngày mai không có kẹo, sữa chua với quà vặt đâu.." Nguyên Sóc trực tiếp uy hiếp nó.

Tiểu Nguyên Bảo nhìn cha ruột nhà mình, nước mắt lưng tròng đưa cà rốt vào miệng, giống như thuốc độc mà nuốt xuống, sau đó, còn há miệng cho anh ta nhìn.

Phó Thời Khâm rất muốn hỏi, nhưng mặc kệ anh ta hỏi cái gì, đối phương luôn trưng cái vẻ mặt: "Tôi không muốn nói chuyện với anh".

Nguyên Sóc ăn cơm xong, hỏi Phó Thời Khâm, "Có thể cho con trai tôi xem phim hoạt hình một tiếng không?"

Phó Thời Khâm mở tivi cho bánh bao nhỏ, "Tiểu Nguyên Bảo, cháu muốn xem cái gì?"

"Đội cứu hộ biển khơi!" Tiểu Nguyên Bảo bò lên sô pha, hưng phấn nói.

Phó Thời Khâm tìm cho cậu bé, liếc mắt nhìn Nguyên Sóc đứng cách đó không xa, len lén moi tin tức từ Tiêu Nguyên Bảo.

"Tiểu Nguyên Bảo, cha cháu mang cháu tới làm gì thế?"

Tiểu Nguyên Bảo chuyên tâm xem hoạt hình, căn bản là không hề để ý anh ta.

Phó Thời Khâm đi lấy kẹo của mình, lại quơ quơ trước mặt cậu bé, "Cháu nói cho chú, tất cả chỗ kẹo này đều là của cháu."

Tiểu Nguyên Bảo một tay nắm một cái, cất vào túi áo mình rồi nói, "Cha nói, tìm được một chú thì có thể tìm được mẹ và vợ cháu."

"Vợ cháu? Cháu nhỏ như vậy đã có vợ rồi?"

"Có! Vợ của Nguyên Bảo rất đẹp!"

Phó Thời Khâm gãi gãi đầu, mẹ với vợ của nhóc con này có quan hệ gì với anh trai anh, lại có quan hệ gì với chị dâu của anh ta chứ?

Anh dùng một đống kẹo socola đi mua chuộc, nhưng mà nhóc con này nói còn chưa rành, phát âm không rõ ràng, thành ra, chẳng hỏi được chút manh mối hữu dụng nào.

Qua một giờ đồng hồ, Nguyên Sóc đúng giờ xách con đi rửa mặt đánh răng, đưa cậu bé lên giường Phó Thời Khâm ngủ. Xong xuôi, anh ta ngồi ở phòng khách chờ Phó Hàn Tranh trở về.

Nửa đêm mười một giờ, Phó Hàn Tranh mệt mỏi quay về từ nước F, vành mắt đen đến dọa người, đáy mắt còn đầy tơ máu.

Phó Thời Dịch và Hà Trì cũng có triệu chứng tương tự anh.

Vừa vào cửa, Phó Hàn Tranh chẳng buồn uống lấy ngụm nước mà hỏi thẳng, "Anh nói, anh biết cô ấy ở đâu?"

Nguyên Sóc nhìn mấy người cạnh anh, cũng không lập tức trả lời câu hỏi của anh.

Phó Hàn Tranh nhìn ra điều anh ta băn khoăn, "Bọn họ không phải người ngoài, có thể nói thẳng."

Nguyên Sóc nhìn Phó Hàn tranh, nghiêm túc nói, "Cô ấy đang ở Cố gia, ở trong tay Cố Tư Đình."
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 475: Bởi vì... Cố Vi Vi đã chết


"Cố Tư Đình?"

[HIDE-THANKS]Phó Thời Lâm cau mày, không thể tin được những gì anh ta nói.

Nếu là Cố Tư Đình, hắn sẽ không phải sẽ trực tiếp giết cô để trả thù anh trai mình sao?

Vì cái gì muốn đem người bắt được tới Cố gia, ngay cả việc giả vờ tạo ra cảnh tượng Mộ Vi Vi chết, cũng không tiếc?

Phó Hàn Tranh cũng không có gì quá ngạc nhiên, từ khi biết họ của người này là Nguyên, anh đã mơ hồ đoán được điều gì đó.

"Làm sao anh phát hiện ra được?"

Nguyên Sóc lấy điện thoại di động của mình ra, bấm vào một đoạn video, đưa đến trước mặt Phó Hàn Tranh.

Trong video là cảnh Mộ Vi Vi được Cố Tư Đình đỡ khi đi dạo trong vườn, đứng dưới giàn hoa tử đằng.

Đoạn video khá ngắn nên kết thúc sớm.

Tuy nhiên, vẫn có thể thấy cô gái đi cùng Cố Tư Đình chắc chắn là Mộ Vi Vi, không thể sai được.

Phó Thời Dịch: "Tại sao chị dâu tôi lại đi cùng một chỗ với Cố Tư Đình?"

Phó Thời Dịch: "Thằng khốn nạn đó, sao hắn dám nắm tay chị dâu là sao?"

Hà Trì: "Tình hình như thế nào? Cái tên họ Cố cùng Mộ Vi Vi này.."

Sau khi ba người họ xem đoạn video, họ vừa tức giận, ghét bỏ có một chút bối rối.

Nguyên Sóc lơ qua ba người đang đứng chắn trước mặt, anh nhìn thẳng vào Phó Hàn Tranh giải thích.

"Vi Vi ắt hẳn đang phải chịu tác động của thuốc, nên trí nhớ của cô ấy đã bắt đầu mơ hồ hỗn loạn."

"Dần dần cô ấy sẽ quên tất cả mọi người. Nếu cô ấy lại trải qua thôi miên nhân tạo cùng tẩy não, cô ấy sẽ hoàn toàn trở thành một người khác."

* * *

Phó Hàn Tranh hiện lên trên mặt đầy sự trịnh trọng, hỏi.

"Đoạn video này đến từ đâu?"

"Mẹ của Nguyên Bảo đã âm thần xâm nhập vào Cố gia ở quốc gia A sau đó bí mật vào trong quay lén đoạn video này, nhưng.. cô ấy hiện giờ đã bị mất liên lạc với tôi."

"Nguyên Bảo?"

Phó Thời Dịch cau mày, này đây lại là người nào nữa?

Phó Thời Khâm giải đáp: "Con trai của anh ấy, thằng nhóc bây giờ đang ngủ trong phòng anh."

Nguyên Sóc cất điện thoại vào nhìn Phó Hàn Tranh nói.

"Kỳ thực, anh hẳn là phải quen biết mẹ của Nguyên Bảo, không lâu trước đây.. cô ấy đã từng đi gặp Mộ Vi Vi, anh đã cho rằng cô là người đội mũ màu xanh, xong còn cho người tìm kiếm cô ấy khắp nơi."

Phó Thời Lâm cảm khái nghĩ về ngày trước, "à ra là cái tên biến thái đó!"

Chó má, hóa ra cái tên đàn ông biến thái đó là đàn bà, là vợ anh ấy.

Cái ông nội này, khẩu vị cũng thật là mặn đó.

Như vậy anh ấy có thể nhận được bất cứ thứ gì mình muốn, anh ấy còn có một đứa con trai với cô ấy.

Nguyên Sóc nheo mắt nói: "Mẹ của Nguyên Bảo chỉ đa năng đai tài một chút thôi, xin đừng nặng lời với cô ấy."

Phó Thời Khâm cười nham nhở, "Cô ta rất đa tài, lại còn biết giả trai đến dạo chơi ở quán bar Ngưu Lang.."

"Quán bar Ngưu Lang?" Nguyên Sóc cau mày

"Anh không biết là cô ấy đã hẹn chị dâu tôi đến gặp nhau ở quán bar Ngưu Lang sao?" Phó Thời Khâm hỏi.

Có cô con dâu như vậy, trong lòng anh sợ đó là ngựa hoang.

Nguyên Sóc hít một hơi, âm thầm nghiến răng, người phụ nữ này thực sự là..

Phó Hàn Tranh nhìn Nguyên Sóc trước mặt mình, có vẻ như những người mà Vi Vi đã bí mật gặp mặt là anh ta, còn có người phụ nữ kia.

"Các người.. làm sao có thể gặp được Vi Vi?"

Nguyên Sóc nói với vẻ mặt bình tĩnh.

"Trước kia tôi từng có chút giao tình với ông Mộ cha cô ấy. Sau khi trốn ở đất nước Trung Quốc, chúng tôi đã đi tìm cô ấy."

"Muốn tìm cô ấy thì tìm, làm cái gì mà lén la lén lút?" Phó Thời Khâm hỏi.

Họ cho rằng chị dâu của mình là hồng hạnh xuất tường*, họ lo lắng đến mức tim gan cồn cào.

*Hồng Hạnh Xuất Tường:

– 红杏出墙 – hóng xìng chū qíang (xuất xứ: Bài Du viên bất trị của Diệp thiệu Ông đời Tống:

"春色满园关不住

一支红杏出墙来"

"Xuân sắc mãn viên quan bất trụ

Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai"

Sắc xuân đầy vườn giam giữ lại không nổi, để một cành hồng hạnh vươn ra ngoài tường; dùng để hình dung phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng với người khác, thơ rất ý vị, không biết nhà thơ nếu sống lại, biết thơ của mình được đời sau dùng đển ẩn dụ chuyện này, có chết ngất ra không). => Tức chết.


"Các người đang tìm chúng tôi, Cố gia cũng đang tìm chúng tôi, anh nói chúng tôi không lén la lén lút gặp nhau, có thể được không?" Nguyên Sóc hỏi ngược lại.

Cô vẫn chưa quyết định nói với Phó Hàn Tranh rằng cô là người của Cố gia, hiện tại chính là vì vội vàng cứu người.

Cho nên, anh không thể giúp cô đồng ý tiết lộ danh tính thật của cô.

Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh hơi mấp máy, "Cố Tư Đình vì cái gì lại muốn bắt cô ấy?"

Nguyên Sóc: "Bởi vì.. Cố Vi Vi đã chết."[/HIDE-THANKS]

- Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 476 Bởi vì... Cố Vi Vi đã chết 2


[HIDE-THANKS]
Phó Thời Khâm nhìn anh đến ngẩn ra, khó mà tin được.

"Cố Vi Vi mà anh đang nói đến, là Cố Vi Vi, em gái của Cố Tư Đình?"

Tuy nhiên, Cố Vi Vi đã chết, liên quan gì đến chị dâu của anh.

Cố Tư Đình bắt chị dâu của anh làm gì, còn tạo ra cái chết giả để lừa người.

Làm hại anh, mấy ngày nay hú hồn hú vía, hại anh đi tìm đến mấy ngày không nghỉ ngơi, hiện tại mệt đến muốn hồn lìa khỏi xác.

"Đúng vậy, cô ấy đã chết." Nguyên Sóc nói.

Phó Hàn Tranh hơi nheo mắt lại, xem xét sự thật từ những gì anh ta nói.

Tuy nhiên, Cố Vi Vi xác thật đã không xuất hiện trong một thời gian dài.

Trước đây, anh đã cử người đi tìm họ, vì nghĩ rằng Cố Vi Vi đang ở cùng họ.

"Có bằng chứng không?"

"Với khả năng suy đoán của anh, lẽ ra từ sớm đã biết được tôi được gia tộc Dolan cử đến để bảo vệ Cố Vi Vi. Nếu cô ấy chưa chết, vì cớ gì tôi lại trốn khỏi nước A?" Nguyên Sóc hỏi ngược lại.

Ban đầu, anh đã chuẩn bị sẵn các phương pháp để thuyết phục Phó Hàn Tranh rằng Cố Vi Vi đã chết.

Nhưng không ngờ tới, Mộ Vi Vi lại xảy ra chuyện trước.

Nguyên Mộng nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến Cố gia, vì vậy cô đã quay trở lại nước A từ đó mất liên lạc với anh.

"Nhưng Cố Vi Vi người đã chết thì không thể sống lại, vậy tại sao hắn lại bắt chị dâu của tôi làm gì?" Phó Thời Khâm truy vấn.

Nguyên Sóc nâng tách trà trên bàn nhấp một ngụm, tiếp tục nói.

"Cố gia vẫn chưa công bố cái chết của Cố Vi Vi với công chúng, họ chỉ không muốn gia tộc Dolan biết, nhưng họ sắp giấu không được nữa, cho nên.. họ cần một Cố Vi Vi còn sống."

Ánh mắt Phó Hàn Tranh hiện lên những tia lạnh giá sắc bén. "Cho nên hắn muốn biến Mộ Vi Vi thành Cố Vi Vi."

Trước đây, Cố Tư Đình đã muốn mang cô đi, nhưng vì anh kịp thời can thiệp, cho nên hắn đã không thể thực hiện được ý đồ.

Hóa ra hắn chưa bao giờ hết nuôi hy vọng, lại còn tốn nhiều công sức bấy lâu như vậy.

Cuộc tấn công khủng bố ở quốc gia F chỉ là một trong những kế sách của hắn để bắt cô đưa đến Cố gia rồi làm nên một việc lớn như vậy.

"Biến chị dâu thành Cố Vi Vi?" Phó Thời Dịch kinh ngạc hỏi.

Sắc mặt Nguyên Sóc trở nên trang nghiêm, hướng đến mọi người bắt đầu giải thích.

"Chỉ cần trí nhớ của Mộ Vi Vi dần dần bị mất đi vì tác dụng của thuốc, sau một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ cùng trải qua thuật thôi miên con người, cô ấy sẽ trở thành Cố Vi Vi."

Đặc biệt, cô vốn chính là Cố Vi Vi.

Phó Thời Khâm nghe đến sởn tai gai óc, nếu đúng như lời anh ta nói thì họ đã tốn sức đi khắp bốn phương, mò kim đáy biến mà cũng không thể tìm lại được chị dâu của mình.

"Vậy thì còn chần chờ gì nữa, mau mau đi cứu người."

Nguyên Sóc: "Người thì đang ở trong biệt thự Cố gia, muốn đưa người ra ngoài không dễ, đòi hỏi phải có kế hoạch cùng suy tính kỹ càng."

Mức độ an ninh của biệt thự Cố gia có thể so sánh với nơi ở của tổng thống.

Hơn nữa, trước khi tiếp cận Cố gia, họ phải xâm nhập nước A một cách âm thầm.

Một khi gây động sẽ khiến Cố Tư Đình cảnh giác, hắn liền đưa người chuyển đến những căn cứ bí mật khác trong Cố gia, đến lúc đó muốn tìm người còn khó hơn mò kim đáy giếng.

Phó Hàn Tranh: "Còn bao nhiêu thời gian?"

Nguyên Sóc: "Nhiều nhất là hai ngày, mẹ của Tiểu Nguyên Bảo.. khả năng cũng đang nằm trong tay Cố Tư Đình."

Phó Thời Dịch vừa nghe vừa nôn, "Hả, cái tên họ Cố này loại phụ nữ nào hắn cũng muốn bắt?"

Phó Hàn Tranh nghĩ thầm một lúc, "Tôi sẽ thu xếp người cho anh, anh sẽ dẫn họ đi cứu người."

"Anh ta đi?" Phó Thời Khâm không thể tin được, nhìn anh mình ngơ ngác, "Chuyện quan trọng thế này lại giao cho người ngoài, lỡ như.."

"Bởi vì chuyện này nhất thiết phải có tôi đi." Nguyên Sóc liếc nhìn Phó Thời Khâm đang kích động, nói, "Một khi anh trai của anh không ở nước F tiếp tục tìm người, Cố Tư Đình sẽ nghi ngờ liệu anh trai của anh có phát hiện ra người đang bị giam ở Cố gia không, do đó hắn liền sẽ đề cao cảnh giác. Lúc đó nghĩ cách cứu người sẽ càng thêm khó khăn"

"Hơn nữa.. anh ta quen thuộc nước A với Cố gia hơn bất kỳ ai trong chúng ta." Phó Hàn Tranh tiếp lời.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 477: Nguyên Sóc cùng Phó Hàn Tranh liên thủ.

[HIDE-THANKS]
"Nhưng.."

Phó Thời Khâm nhìn Nguyên Sóc, sau đó nhìn sang anh trai, thì thầm.

"Anh ta trước kia đã từng làm việc cho Cố gia. Ai mà biết được anh ta thực sự ở đây để giúp đỡ hay là lừa gạt chúng ta?"

Này, nghĩ cách cứu chị dâu là một chuyện quan trọng như vậy sao có thể giao cho người mà chúng ta vừa mới gặp nhau lần đầu, lá gan anh trai của anh liệu lớn tới chừng nào?

"Em, xử lý tốt việc ở công ty, mọi việc sẽ diễn ra như bình thường."

Phó Hàn Tranh liếc anh một cái, sau đó quay đầu ra lệnh cho Từ Khiêm liên lạc với Lôi Mông.

Tuy rằng xác thật người này lần đầu tiên tìm tới anh, nhưng chuyện anh ta trốn khỏi nước A là sự thật.

Cô rất kín miệng về anh ta, cũng mong muốn gặp họ, điều này cho thấy cô rất tin tưởng họ.

Hơn nữa, việc vợ anh ta có thể xâm nhập vào Cố gia cố gắng quay được đoạn video này gửi về, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh rằng anh ta thực sự muốn cứu người.

Phó Thời Khâm thở dài, tuy rằng trong lòng không yên, nhưng anh cũng không dám quấy rầy bọn họ sắp xếp kế hoạch giải cứu.

Ngay sau đó, Từ Khiêm đã cho người chuẩn bị một bản đồ địa hình của nước A, cũng như các bản đồ với những địa điểm có bố trí an ninh xung quanh Cố gia.

Nguyên Sóc nhìn lướt qua bản đồ của Cố gia, cầm bút lên, nói.

"Những gì các anh tìm được chỉ là những trạm canh gác dễ thấy được thiết lập ở gần, xung quanh biệt thự, chỗ này,

Chỗ này cùng chỗ này nữa, tất cả đều là những trạm canh gác ngầm, có hệ thống giám sát, theo dõi độ nét cao gần đó. Hơn nữa bên trong biệt thự còn có rất nhiều cơ quan với thiết bị báo động, một khi không cẩn thận gây ra tiếng động, khởi động cơ quan liền không thể vào, muốn thoát thân cũng không xong, trò chơi kết thúc."

"Theo như lời anh nói, như vậy làm sao chúng ta có thể cứu được người?"

Đầu của Phó Thời Dịch muốn nổ tung khi nghe anh ấy nói.

Nguyên Sóc nhìn anh một cái, nói.

"Hiện giờ không chắc chắn khi nào hắn sẽ thực hiện phẫu thuật cho cô ấy, vì vậy bước đầu tiên.. chúng ta nên gây ra cho hắn gặp một chút rắc rối khiến hắn trì hoãn, từ đó chúng ta sẽ có thêm một ít thời gian nghĩ cách cứu người"

Chuyện phẫu thuật chắc chắn Cố Tư Đình sẽ không yên tâm giao việc đó cho người khác thực hiện. Hắn nhất định sẽ giám sát toàn bộ hành trình việc giải phẫu đến khi hoàn thành mới yên tâm.

Vì vậy, nếu gây ra những rắc rối khiến hắn phải ra mặt giải quyết, cuộc phẫu thuật thẩm mỹ cho Mộ Vi Vi sẽ được tạm hoãn.

"Việc này để tôi sắp xếp." Phó Hàn Tranh nói.

"Bước thứ hai, chính là đường lui sau khi giải cứu người của chúng ta." Nguyên Sóc nhìn Phó Hàn Tranh, nói, "Nếu chúng ta có thể cứu được người, thì phải có đường trở về Trung Quốc một cách nhanh nhất, an toàn nhất."

"Nước A là một quốc đảo. Ngoài việc bay trên bầu trời, thì còn gì có thể nhanh hơn." Phó Thời Dịch kiến nghị.

Hà Trì tát vào sau đầu anh một cái sau gót, "Kiểm soát không lưu nghiêm ngặt như vậy, khi Cố Tư Đình như con chó bị dồn vào chân đường, hắn mà cho một viên đạn pháo liền đem máy bay từ bầu trời lên thiên đường."

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một lúc, chỉ vào vùng biển giữa Trung Quốc và nước A.

"Từ nơi này đi, nơi này có một cảng nhỏ, mấy thứ buôn lậu hàng hóa ở nước A đều đi qua đây. Các người sau khi cứu người liền từ nơi này bằng tốc độ nhanh nhất có thể lao ra vùng biển quốc tế hải vực, sẽ có tàu tuần dương của quân đội Trung Quốc trợ giúp, đưa các người đến bến cảng Trung Quốc gần nhất."

Nguyên Sóc tán thành, gật đầu đồng ý, "Nhưng để đề phòng rủi ro, phải có hai kế hoạch cùng hai nhóm người."

Ánh mắt Phó Hàn Tranh hiện lên nét lạnh lùng sâu thẳm, trầm tư một lúc nói.

"Tôi sẽ sắp xếp kế hoạch dự phòng, họ sẽ chịu trách nhiệm về việc gây cản trở sự đuổi bắt từ Cố Tư Đình. Anh chỉ cần tìm được người sau đó mang về Trung Quốc."

Nguyên Sóc gật gật đầu nói.

"Tôi không chỉ đi vì Mộ Vi Vi, mà còn là vì mẹ của Nguyên Bảo, vì vậy nếu tôi tìm được Mộ Vi Vi trước sau đó yêu cầu người của anh đưa cô ấy đi, còn tôi muốn ở lại tìm vợ tôi."

Phó Hàn Tranh: "Có thể."

Vốn dĩ, người đó cũng vì đi tìm Mộ Vi Vi mà rơi vào thảm cảnh.

Nếu chỉ lo cứu cô, đưa cô về một mình, sợ rằng sau khi Vi Vi trở về, cô sẽ vô cùng oán giận anh.

"Tôi còn một điều kiện nữa." Nguyên Sóc nói.

Phó Hàn Tranh: "Cứ nói."

"Đi tới đây nguy hiểm quá. Tôi không thể mang theo con trai mình, tôi cần người chăm sóc cho nó." Nguyên Sóc nói.

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một lúc, hướng ánh nhìn về Phó Thời Khâm.

Phó Thời Khâm lắc đầu liên tục, chỉ tay hướng sang một bên người đang ngủ gà ngủ gật Phó Thời Dịch

"Em muốn đi làm, một khi anh rời đi, em sẽ có rất nhiều việc phải làm."

Phó Hàn Tranh liếc nhìn Hà Trì, "Anh cùng Phó Thời Dịch sẽ chăm sóc đứa nhỏ."

Hà Trì cười gượng, anh còn có thể từ chối chuyện này sao?
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back