Ngôn Tình [Edit] Sư Muội Nàng Tẩu Hỏa Nhập Ma - Thân Xuất Viên Thủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hậu Vương Quán, Jul 26, 2021.

  1. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 28 - Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Tình theo Thiên Cơ Tử đi xuống dưới Vân Nhai sơn.

    Nàng hôn mê bảy ngày, Vân Nhai sơn đã chuẩn bị được một nửa, tựa hồ là nhớ rõ lời nói của nàng là muốn đem nơi này biến thành danh cảnh của Tu chân giới, đám tiểu quỷ cùng với đệ tử của Thiên Cơ Các không ngừng tính toán xây dựng nên một vạn cái bậc thang, hơn nữa nguyên liệu là làm từ bạch ngọc.

    Đường này xây tốt, tất nhiên sẽ chấn động Tu chân giới.

    Chỉ là lúc đó thì phải cần thêm nhân thủ, miễn cho có kẻ thấy tiền sáng mắt sẽ tranh thủ đào vài khối từ con đường này.

    Mục Tình: ".. Tiêu xài như vậy không sợ thiếu hụt sao?"

    Nàng mới vừa nói xong, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Túi Càn Khôn của tiểu sư thúc cho con đâu? Bên trong có bao nhiêu tiền?"

    Thiên Cơ Tử nói: "Một vạn cực phẩm linh thạch, còn có ba trăm vạn ngân phiếu, không tính sinh ý từ Linh Phẩm các thì số tiền này cũng có thể thành vùng giàu nhất Tu chân giới."

    Mục Tình khiếp sợ nói không thành lời: "..."

    Sư thúc của ta cũng thật nhiều tiền nha.

    Lại nói, làm sư huynh đồng môn với Phong Thiên Lan, Tần Hoài có nên tự xem lại mình một chút không?

    * * *

    Thời điểm đến dưới chân núi Vân Nhai sơn, Mục Tình cách đường núi uốn lượn, thấy được bóng người vô cùng quen mắt.

    Là một thiếu niên chưa trưởng thành hoàn toàn.

    Hắn hẳn là đã cẩn thận ăn diện, một thân quần áo dùng hai màu hồng đen làm chủ đạo, trên sườn eo còn đeo một thanh kiếm dài đẹp nhưng không dùng được, thoạt nhìn qua cũng ra hình ra dạng.

    Mục Tình dường như nhớ cái gì đó.

    Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra người này là ai.

    Thiếu niên kia thấy ánh mắt của nàng mờ mịt liền hỏi: "Mục tiên tử không nhớ rõ ta sao?"

    Trích Tinh xuất hiện ở sau lừng nàng, nhắc nhở nói: "Đây là tên mang dòng máu hỗn huyết Ma tộc mà ngươi từng cứu ở Thiên Thành, tên là Thanh Tuân."

    Trích Tinh vừa nói như vậy, Mục Tình liền nhớ ra.

    Mục Tình nói: "Ngươi tới Vân Nhai sơn làm cái gì? Lại gặp phiền toái sao? Vì cái gì chờ ở chân núi.. từ từ?"

    Mục Tình nói nói, liền phản ứng lại. Nàng nói: "Ngươi chính là lễ vật ma quân đưa cho ta?"

    Mục Tình không tán đồng mà nhíu nhíu mày.

    Thiếu niên có bề ngoài khá tốt, sau khi ăn diện xong thì không còn bộ dáng chật vật như trước, nếu đi vào Hợp Hoan Phái hẳn là sẽ được nhiều người hoan nghênh.

    Ma quân cũng thật là..

    Nhưng đầu óc của ma quân Trọng Diễm này có chút vấn đề phải không?

    Nàng là tu sĩ tu tập Vô Tình Đạo mà?

    Hắn có phải muốn tới hủy hoại nàng?

    Bị gọi là "vật" nhưng thiếu niên cũng không có tức giận.

    Nếu không có vị nữ tu trước mặt này, chỉ sợ hắn đã trở thành bộ hài cốt dưới kiếm của hai tên tu sĩ nọ rồi. Mạng hắn là do nàng cứu, nàng muốn thế nào cũng được. Hơn nữa, nàng tựa hồ cũng không phải phải là loại người hèn hạ kia.

    "Quân thượng biết được tiên tử ở Trung Châu tự lập môn hộ, lo lắng tiên tử bên người thiếu nhân thủ, cố ý dặn dò ta, về sau nguyện trung thành với Mục tiên tử."

    Thanh Tuân nói như vậy xong, lại hơi xấu hổ mà cào đầu, nói: "Nhưng mà thời gian ta vào Ma tông quá ngắn, chưa học được cái gì, chỉ có thể làm chút việc vặt cho tiên tử."

    Mục Tình nói lớn: "Vì sao ngươi lại vào Ma tông?"

    "Ta và mẫu thân lúc trước dựa theo lời Mục tiên tử nói, rời khỏi Thiên Thành, muốn tìm một địa phương dừng chân, hướng về phía tây mà đi. Sau khi đến địa bàn Tây Châu liền được ma quân thu lưu, hiện giờ mới có cơ hội báo ân cho tiên tử."

    Mục Tình: "..."

    "Tiên tử nhận ta đi."

    Thanh Tuân thấy nàng chậm chạp không đáp ứng, cho rằng nàng đang hoài nghi hắn: "Ta đi vào nơi này, liền không thể làm thuộc hạ của ma quân nữa, chỉ trung thành với một mình tiên tử, tiên tử có thể yên tâm."

    Mục Tình nhỏ giọng nói thầm nói: ".. Ma tông cũng sẽ không phái người như ngươi đi làm gian tế đâu."

    Nàng thở dài nói: "Ngươi đi lên với ta đi."

    "Ta cũng không biết trên Vân Nhai sơn có chuyện gì để ngươi làm, chi bằng tự thân ngươi đến nhìn xem, có thể làm được gì thì làm."

    ...

    Đảo mắt đã đến tháng chạp.

    Bởi vì Phong Thiên Lan cống hiến một vạn viên linh thạch cực phẩm, Linh Phẩm các sinh ý bắt đầu không một tiếng động mà bành trướng.

    Cũng không phải lập tức liền mở rộng chủng loại của thương phẩm, mà là mở ra rất nhiều chi nhánh mới.

    Đồng thời, Linh Phẩm các bắt đầu phân bố phẩm vật bán chủ yếu và thứ yếu.

    Bởi vì sự tồn tại của Lục Nhiên nên Linh Phẩm các chủ yếu là bán đan dược.

    Phân các ở khắp nơi cũng xuất ra ít tiền mời vài vị đan tu có danh khí đến luyện chế một ít đang dược có phẩm chất thấp chút, còn lại đan dược trung phẩm đều do Lục Nhiên gánh vác, lại phân đến những phân các rồi bán ra.

    Tu sĩ tu chân giới, lúc tu luyện đều yêu cầu đan dược phụ trợ, lúc sinh bệnh hay bị thương đều cần đan dược trị liệu, lúc tặng đồ vật cũng thường dùng đan dược... Tóm lại, mọi người không thể nào không có đan dược.

    Bởi vậy, sinh ý đan dược của Linh Phẩm các vô cùng tốt, lợi nhuận cao, mau hồi vốn, mấy tên quỷ quản lý sổ sách vô cùng vui vẻ.

    Chỉ là có chút đắc tội với Dược Vương Cốc ở cách vách... bọn họ là đang đoạt bát cơm của người khác.

    Thế nhưng thái độ của Mục Tình vô cùng thản nhiên: "Đắc tội thì cứ đắc tội đi."

    "Nếu mà sợ đắc tội Dược Vương Cốc, chúng ta trước kia cũng không thu lưu đan sư thủ tịch đâu."

    Đám quỷ quái lập tức nói nói theo: "Mục tiên tử nói đúng!"

    Lục Nhiên: "..."

    Các ngươi cho rằng ta nguyện ý là đan sư thủ tịch cho các ngươi sao?

    Thanh Tuân có chút lo lắng: "Nếu Dược Vương Cốc thật sự tìm tới thì làm sao?"

    Trích Tinh quyết đoán mà trả lời nói: "Sợ cái gì? Bọn họ dám tìm chúng ta, chúng ta liền đem bọn họ giết hết."

    Hắn giơ tay, làm động tác cắt cổ, nói: "Xử lý toàn bộ, một tên cũng không lưu lại."

    Mục Tình: "..."

    Đám tiểu quỷ không cảm thấy có gì không đúng, cứ vỗ tay bôp bốp nói: "Trích Tinh đại gia nói đúng! Một tên cũng không lưu lại!"

    "...Cũng không phải không được."

    Lục Nhiên làm ra cái chuyện khi sư diệt tổ (nhưng không thành công) là phản đồ của Dược Vương Cốc, tà tâm bất tử, cái chủ ý này ngược lại vô cùng tốt.

    Đệ tử Thiên Cơ Các đi ngang qua: "..."

    Xong rồi, kẻ điên đều tụ hợp thành một đống rồi.

    Đồ đệ của Thiên Cơ Tử là Đông Phụng ôm một con linh bồ câu đến: "Mục sư muội, có thư từ Bắc Hải gửi đến."

    Vì giúp Linh Phẩm các mở rộng khắp nơi tạo thành một mạng lưới tình báo, thế nên đệ tử Thiên Cơ Các giỏi nhất được giao cho việc đưa tin tức, mấy ngày gần đây đang thuần dưỡng một số lượng lớn linh bồ câu.

    Mạng lưới tình báo còn chưa xây dựng tốt thì Mục Tình đã đem linh bồ câu đi sử dụng.

    "Cảm ơn Đông Phụng sư huynh."

    Mục Tình nói lời cảm tạ rồi lấy phong thư từ chân bồ câu.

    Phong thư này đến từ Tần Vô Tướng.

    Tháng trước vì nàng muốn tìm hiểu thêm tin tức về Vân Linh bí cảnh cho nên đã viết thư liên hệ Tần Vô Tướng.

    Kết quả tin tức của bí cảnh đưa đến thì ít, tình cảm sư huynh muội lại vì tin tức này mà hoàn hảo trở lại.

    "Phân các Linh Phẩm các được khai mở ở Bắc Hải rất nhiều, sư muội là các chủ Linh Phẩm các nhất định vô cùng mệt nhọc."

    "Ta sẽ thay sư muội chiếu cố phân các ở Bắc Hải. Nếu sư muội có chuyện gì ở địa phương cần ta giúp, cứ việc báo cho ta, ta sẽ dốc hết sức mà làm"

    Tuy rằng chưa tỏ tường tình trạng hiện tại, nhưng Mục Tình có thể từ tin tức suy ra, Tần Vô Tướng ở Bắc Hải sống không tồi, ít nhất nhân mạch và quan hệ không có vấn đề gì, không phải là người bị cô lập đáng thương.

    Hiện tại còn rảnh rỗi đến mức suy xét chuyện của Linh Phẩm các hộ nàng, hơn phân nữa còn không vội nghĩ đến chuyện làm thế nào để giết cha đoạt ngôi.

    Chuyện này khiến Mục Tình lo lắng đề phòng đã lâu, nay cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

    ...

    Cuối tháng chạp.

    Trầm Ngư Dạ đi tới Vân Nhai sơn, mang theo hai sọt quýt. Quả quýt màu vàng, hình dạng mượt mà, phẩm tướng tốt nhất, hương thơm ngọt lành.

    Trích Tinh nói: "Ngươi biết Vân Nhai sơn hiện tại có bao nhiêu miệng ăn không? Chỉ có hai sọt, đủ cho ai ăn?"

    Trầm Ngư Dạ cũng không tức giận, tính tình vô cùng tốt nói: "Ta lại gọi vài người tuyển chọn đưa thêm vài sọt quýt đến."

    Trích Tinh vừa lòng: "Như thế còn đỡ."

    Mục Tình: "..."

    Ngươi rốt cuộc là vừa lòng cái gì?

    Ngươi chưa từng đọc qua cái câu kia trong 'Bối ảnh' à: "Ta đi mua mấy quả quýt, ngươi cứ ở đây, không cần đến."?

    Ngươi vì mấy quả quýt mà tự nhận cha hả?

    Trầm Ngư Dạ nói với Mục Tình: "Mục tiên tử, cửa ải cuối năm tới rồi, sinh ý của Linh Phẩm Các giờ đã có chút danh tiếng, nên sửa một cái tên dễ nghe chút."

    "Lúc trước đã bàn tốt, lấy từ tên Mục tiên tử mà đặt."

    Mục Tình cũng không biết nên lấy tên là gì.

    Thiên Cơ Tử rút thùng săm ra ra đưa cho nàng: "Dùng cái này đi."

    Mục Tình quơ quơ ống thẻ, tùy tiện quăng ra hai cái.

    Trầm Ngư Dạ nhặt xiên tre lên.

    Hai cái lần lượt là một chữ "Tinh" và một chữ "Khuynh".

    Hắn cười nói: "Tinh Khuynh sao?"

    Hắn nhìn Mục Tình và Thiên Cơ Tử nói:

    "Nam Châu Vu tộc nói Mục tiên tử và Thiên các chủ vi phạm ý trời, ta thấy cái này cũng chưa chắc. Hai thẻ tùy tay ném ra này vậy mà đều theo ý tứ của Mục tiên tử."

    Sao trời là thứ mà thuật sư yêu thích để nhìn nhất, là vật tượng trưng cho số trời, vận mệnh.

    Sau lấy một chữ ;Khuynh', Tinh Khuynh, lật úp sao trời, lật đổ số mệnh.

    _N.L_
     
  2. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 29 - Phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lễ giao thừa trên trần gian đến rồi.

    Bên trong thành trấn, nhà nhà nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, ánh sáng từ đèn lồng nhộn nhịp phản chiếu trên nền tuyết trắng xóa.

    Mọi cửa hàng đều đóng cửa.

    Chỉ còn một vài khách điếm là còn mở.

    Vài đệ tử tu tiên đi vào thành, bọn họ đến từ môn phái vùng lân cận thành trấn. Quy mô của môn phái không lớn, chỉ tu pháp thuật, đan khí, phù bảo đều khuyết thiếu.

    Cũng vì thế mà bọn họ trở thành khách quen của Linh Phẩm các.

    Trước tiên họ đến Linh Phẩm các, phát hiện tiểu nhị đang leo lên cầu thang, chuẩn bị thay bảng hiệu mới trên cửa.

    Tiên tu quen thuộc nói: "Ông chủ, Linh Phẩm các đổi tên sao?"

    "Lão đại chúng ta cảm thấy Linh Phẩm các khó nghe, cho nên trước đó liền liều mạng, một hai đòi phải đi xin được cái tên tốt nhất về để đổi."

    Tiểu nhị nói: "Từ năm sau Linh Phẩm các đổi tên thành" Tinh Khuynh các "."

    Thật ra lúc đầu có tính đến chuyện đổi tên thành Tinh Khuynh Lâu.

    Tại Trung Châu gần núi Vân Nhai có một cửa hàng, gần đây có từng thử qua, kết quả mới thay bảng hiệu chưa được hai ngày, liền thường xuyên có mấy người ăn trác táng đến, dáng vẻ đại gia nói:

    "Đem cô nương xinh đẹp nhất trong khách điếm của các ngươi đến đây."

    Nhóm quỷ quái: "..."

    Suy nghĩ kĩ một chút, vấn đề là do tên thanh lâu mà ra.

    Tinh Khuynh lâu, thanh lâu.

    Nhóm quỷ quái này thật ra cũng không ngại việc phải kinh doanh thanh lâu.

    Những con quỷ xinh đẹp trong chợ quỷ của bọn chúng, dáng người thướt tha, dung mạo duyên dáng, giọng nói ngọt ngào, còn hơn rất nhiều nữ nhân mềm mại yếu đuối ở nhân gian.

    Khởi nghiệp bằng mấy việc phong nguyệt như vậy, khẳng định sẽ thực sự kiếm được tiền.

    Đáng tiếc Mục tiên tử không cho phép.

    Không có biện pháp, đành phải sửa một chút, đổi tên thành Tinh Khuynh các.

    Thay bảng hiệu xong tiểu nhị liền leo xuống, nói:

    "Đêm giao thừa, tại sao các vị tiên tử không ở lại môn phái ăn tết mà lại xuống núi vào thành vậy?"

    Tiên tu nói: "Cần phải mua một ít đan dược trung phẩm, làm lễ vật tặng cho mấy sư muội sư đệ mới nhập môn, không biết khách điếm của ông chủ còn hàng dự trữ không?"

    "Còn một ít, không biết có đủ cho các vị tiên tử dùng không."

    Tiểu nhị đi vào cửa hàng, nói: "Các vị tiên tử mời đi theo ta."

    ....

    Trung Châu, núi Vân Nhai.

    Trước đêm giao thừa, núi Vân Nhai gặp một trận tuyết lớn, đến tận bây giờ vẫn chưa ngừng. Những đốm trắng xóa nhẹ nhàng rơi giữa trời, mấy ngọn núi phủ một màu bạc, quỷ quái treo đèn lồng lên cây, cũng xem như là tuyệt cảnh của Tu Chân giới.

    Nhóm quỷ quái ồn ào huyên náo, không khí sôi động.

    Trầm Ngư Dạ nói:

    "Thỉnh Mục tiên tử đừng bận tâm."

    "Chợ quỷ luôn là nơi sầm uất, ưa chuộng sự náo nhiệt, mỗi ngày mỗi đêm đều mang không khí lễ hội. Mỗi dịp đến ngày mùng 3 tháng 3, ngày mùng 6 tháng 6, ngày mùng 9 tháng 9, Thanh Minh, Trung Nguyên, Đông Chí, Giao Thừa và các loại lễ hội lớn khác, đều cần phải tổ chức ăn mừng thật tốt."

    Trầm Ngư Dạ còn nói thêm: "Mục tiên tử yên tâm, ta đã dặn dò bọn họ chỉ ăn mừng, không được gây chuyện."

    Mục Tình lắc đầu:

    "Ta không để ý, chỉ là có chút không quen"

    Nàng năm bảy tuổi đã nhập đạo, đối với những ký ức về phàm trần sớm đã không còn nhớ rõ, trí nhớ hiện tại của nàng phần lớn đều là những chuyện sau khi vào Tiên Các.

    Sơn Hải Tiên Các hy vọng đệ tử tránh xa trần tục, cho nên trong môn phái chưa bao giờ trải qua lễ hội của trần gian, quanh năm suốt tháng đều vắng lặng thanh tĩnh.

    Nhóm tiên tu cũng luôn ai bận việc nấy, thường xuyên không thấy bóng người trong tám đến mười năm, qua lại cũng không thân thiết, nhân tình có chút nhạt nhẽo.

    Trần Ngư Dạ hỏi:

    "Vậy Mục tiên tử có thích như vậy không?"

    Mục Tình nâng kiếm, giữa chân mày mang theo ý cười nhàn nhạt:

    "Rất ít người hỏi ta có thích hay không?"

    "Vì sao?"

    Mục Tình nói:

    "Ta tu Vô Tình đạo, đối với Vô Tình đạo mà nói, vạn vật không dậy nổi sóng. Yêu thíchvà căm ghét chỉ cản trở con đường tu hành của ta thôi, cần phải buông bỏ."

    Quỷ lâu chủ không dứt khoát nói:

    "Cuộc sống như vậy không tránh khỏi sẽ rất nhàm chán."

    "Ai nói không phải chứ?"

    Mục Tình nhìn thấy từ trong núi chạy tới chạy lui,thấy quỷ quái, đệ tử Thiên Cơ Các và Trích Tinh đang chia điểm tâm ăn cùng nhau, nàng nói:

    "Ngày hội náo nhiệt vui mừng như vậy, hiện tại ta cũng rất vui."

    Nói xong, Mục Tình liền ôm lấy kiếm bỏ đi.

    Trầm Ngư Dạ đứng ở phía sau, khuôn mặt tái nhợt không giống nhân loại mang theo ý cười nhạt nhẽo. Một lúc lâu sau hắn lắc lắc đầu, nói:

    "Ta ở chợ quỷ nhiều năm, là một người luôn vui vẻ, xem như trên đường hành tại tiêu dao. Nhưng không ngờ lại có một ngày, ta vậy mà gặp mặt một người tu đạo Vô Tình, đồng lõa với nhau, lại có cảm giác đồng cảm."

    "Thứ duyên phận này, thật kỳ diệu."

    .......

    Mục Tình ở núi Vân Nhai tùy ý đi lại, thường xuyên gặp nhóm quỷ quái và nghe tiếng gọi của đệ tử Thiên Cơ Các.

    Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế này, cuối cùng nàng cũng đi đến vách núi.

    Vách núi yên tĩnh vắng vẻ, cây cối phủ đầy tuyết như gặp mùa xuân.

    Dưới tàng cây có một người đang múa kiếm, là một thiếu niên mặc y phục hồng đen đan xen. Tư thế cầm kiếm không hề đúng chuẩn, động tác cũng không trôi chảy, có hơi khập khiễng, thoạt nhìn có chút ngốc.

    Mục Tình nhìn một lúc lâu, mới phát hiện kiếm pháp của hắn tương tự nàng, là thứ mà mỗi ngày nàng tự luyện tập, nàng tự nghĩ ra.

    Mục Tình: "......"

    Bắt chước kiểu này cũng quá kém cỏi đi?

    Ngay cả người sáng tạo ra kiếm pháp còn không nhận ra.

    Mục Tình thở dài, che mắt lại.

    Mục Tình rất yêu thích y phục màu trắng.

    Trong ngày tuyết rơi như thế này, nàng dường nhưhợp thể với cảnh tuyết, khó có thể nhìn thấy.

    Thanh Tuân tập luyện dưới táng cây một hồi lâu, rốt cuộc mới ngẩng mắt lên, nhìn thấy nữ tu áo trắng đứng cách đó không xa.

    Thiếu niên lập tức đỏ mặt.

    Hắn giấu kiếm trong tay ra phía sau, lắp ba lắp bắp nói:

    "Mục, Mục tiên tử?"

    Hắn biện giải: "Ta, ta không phải học trộm kiếm pháp...."

    Hắn nói xong liền cảm thấy không đúng lắm.

    Chưa được chủ nhân cho phép đã luyện kiếm pháp của người ta, đây không phải học trộm thì còn có thể là gì?

    Học trộm chiêu thức ở Tu Chân giới mà một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

    Ở Tu Chân Giới, vì sao phần lớn tán tu đều vô danh? Vì sao từ trước đến nay môn phái và tổ chức đều chiếm vị trí chủ đạo?

    Bởi vì môn phái, tổ chức có truyền thừa, niên đại càng lâu, truyền thừa càng nhiều. Hơn nữa thuật pháp không truyền ra ngoài, ngoại nhân không thể học, không thể luyện, nếu không chính là đạo pháp.

    Một khi bị phát hiện đạo pháp, sẽ bị môn phái truy cứu, thậm chí còn bị vạn người mắng chửi.

    Cho nên, phần lớn tán tu Tu Chân giới tiền đồ đều có hạn, còn những người từ môn phái cường đại đi ra lại càng ngày càng lớn mạnh.

    Thanh Tuân cúi đầu nói:

    "Ta không phải cố ý học trộm......"

    Hắn từng ở Thiên Thành, đã thấy qua kiếm pháp của Mục Tình, cũng từng được nàng cứu. Từ đó trở đi, thân ảnh Mục Tình liền khắc ghi sâu vào trong đầu hắn, suốt đời khó quên.

    Ma quân lúc trước thu nhận hắn, muốn cho hắn vũ khí phù hợp, hỏi hắn muốn cái gì. Thanh Tuân không chút nghĩ ngợi liền trả lời kiếm.

    Hiện tại trên núi Vân Nhai, mỗi ngày xem Mục Tình luyện kiếm như mây trôi nước chảy, điệu bộ tiêu sái thoải mái, hắn nhịn không được mà tâm hướng đến đó.

    Hắn tựa như một đứa trẻ vậy, cầm theo kiếm, chính mình mong muốn bắt chước người đó, ở nơi không người múa một kiếm rồi lại tiếp một kiếm.

    Yên lặng ở trên vách núi.

    Thanh Tuân chán nản suy nghĩ:

    Xong rồi, thế nào cũng bị đuổi ra khỏi núi Vân Nhai.

    Mục Tình từng bước tiến về phía hắn.

    "Kiếm chiêu của ngươi thế này, còn chưa tới Luyện Khí đúng không. Từ trước đến giờ gươi chưa từng tu luyện, ngay cả cơ bản đều không có đã trực tiếp muốn học kiếm của ta a?"

    Thanh tuân: "....... Vâng?"

    Mục Tình phẩy tay một cái, kiếm trên tay Thanh Tuân liền đến bên nàng.

    "Trước hết phải luyện tĩnh công, còn phải học mấy bộ pháp và động tác kiếm thuật cơ bản, sau khi luyện xong mấy cái đó rồi thì mới có thể học kiếm pháp."

    Thanh Tuân: "Vâng?"

    "Ngươi vâng cái gì mà vâng?"

    Mục Tình nói: "Vào núi Vân Nhai này, về sau sẽ gặp rất nhiều kẻ thù, vừa nguy hiểm lại gian nan, không học chút bản lĩnh bảo mệnh, gặp chuyện không may thì chẳng lẽ ngồi chờ chết à?"

    Lúc trước Mục Tình vẫn còn lo lắng băn khoăn, không biết ai sẽ giáo huấn Thanh Tuân. Hiện tại biết được Thanh Tuân có ý định muốn luyện kiếm, vừa vặn đúng lúc.

    Mục Tình hỏi:

    "Ngươi có học hay không? Không học thì xuống núi đi."

    Thanh Tuân kinh hỉ nói: "Học, đương nhiên muốn học!"

    .......

    Vì thế Mục Tình ở trên vách núi Vân Nhai, giữa trời đầy gió tuyết dạy cho Thanh Tuân những kiến thức cơ bản.

    Thanh Tuân học hơi chậm.

    Việc này cũng khó tránh khỏi.

    Kiếm đạo cần rất nhiều công phu, lúc là một đứa trẻ nàng đã bắt đầu tu luyện. Tuổi của hắn bây giờ hơi lớn, thân thể đã gần như trưởng thành, rất khó để gân cốt hoạt động trở lại.

    Nhưng mà cũng may hắn là một hỗn huyết, cốt cách cũng xem như rõ ràng, bắt đầu chậm một chút cũng không phải là không thể học được.

    Mục Tình có chút nóng nảy.

    Nhưng nàng vẫn có thể kiềm chế lại.

    Nếu bởi vì phiền phức mà bỏ đi, vậy thì vô số công pháp ở Tu Chân giới cũng sẽ không được truyền thừa đến bây giờ.

    Thanh Tuân đã mệt đến chết đi sống lại, dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhìn về phía kiếm tu đứng giữa trời tuyết kia, hỏi:

    "Mục tiên tử, ngươi không chặn tuyết lại sao?"

    Tu Chân Giới phần lớn đều là đại năng, đều là những người có thể sử dụng thuật pháp một cách xuất thần. Y phục có thể khô trong ngày mưa, che được bão tuyết, dưới nước chảy, đối với những người này mà nói đều là những chuyện dễ dàng.

    Thanh Tuân không hiểu.

    Vì sao nàng lại không chắn bão tuyết lại?

    Chẳng lẽ nàng có niềm yêu thích với cảm giác đắm mình trong tuyết?

    Mục Tình nói:

    "Ngươi với ta ở chung một hoàn cảnh, nếu ngươi bị tuyết làm cho một thân chật vật, ta lại sạch sẽ, chỉ sợ trong lòng ngươi sẽ bất bình."

    "Ta trước đây lúc ta luyện công vẫn chưa chống đỡ được mưa tuyết. Chỉ cần có sư phụ và sư thúc của ta, sẽ cùng ta chịu trận, bảo như thế tronglòng ta sẽ dễ chịu hơn chút."

    Lần đầu tiên Mục Tình ngồi dưới thác nước, còn kéo Phong Thiên Lan vào cùng. Với tính tình Phong Thiên Lan kia, lúc ấy không có hành hung nàng, quả thực là một kỳ tích.

    Hóa ra là như vậy.

    Thanh Tuân không nghĩ tới lại gặp câu trả lời như vậy.

    Thấy hắn đang sững sờ, Mục Tình nói:

    "Hôm nay đến đây thôi."

    "Giao thừa, mọi người đều ăn tết, chúng ta cũng đi đi."'

    "Vâng"

    Thanh Tuân thu kiếm lại, đi sau lưng nàng.

    _Gumball_
     
  3. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 29 - Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm sắc trời đã chuyển tối, núi Vân Nhai ánh lên ánh sáng của đèn lồng, trong các lầu các cũng dùng minh châu chiếu sáng, phồn hoa náo nhiệt.

    Đại gia ở chủ các tổ chức một buổi yến hội.

    Người ngồi đấy không phải là quỷ quái mà chính là tiên tu, chỉ có Thanh Tuân là người bình thường, yêu cầu ăn uống cũng không lớn, đồ ăn ở yến hội cũng không nhiều lắm, chỉ có sủi cảo và một ít hoa quả thường thấy vào mùa đông.

    Mục Tình dẫn theo Thanh Tuân đi vào trong điện.

    Thanh Tuân tìm một chỗ ngồi, còn Mục Tình đi lên vị trí cao nhất, ngồi ở giữa trung tâm.

    Một lúc sau Thiên Cơ Tử bước vào.

    Mục Tình nhường vị trí cho hắn.

    Tuy rằng Tinh Khuynh các là của nàng, núi Vân Nhai cũng là của nàng, nhưng nào có đạo lý nào lại để trưởng bối đức cao vọng trọng ngồi bên cạnh?

    "Không cần, ngươi cứ ngồi đấy đi, đừng di chuyển."

    Thiên Cơ Tử ngồi xuống bồ đoàn bên phải nàng.

    Hắn nhìn đại điện, ánh mắt dừng trên người Thanh Tuân, có vẻ đăm chiêu đánh giá một chút.

    Hắn hỏi: "Con dạy hắn tu hành?"

    Mục Tình: "..."

    Ta vừa mới bắt đầu dạy lúc nãy thôi mà, ngươi rốt cuộc làm sao phát hiện ra được vậy?

    "Tư thế hắn ngồi không giống như lúc trước, lưng thẳng và khỏe hơn một chút. Chờ thêm một thời gian, sau khi luyện tốt hơn, thay đổi càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra."

    Mục Tình: "..."

    Được rồi, nhãn lực của Thiên sư thúc vẫn rất độc.

    Thiên Cơ Tử hỏi: "Con có tính thu nhận hắn làm đồ đệ không?"

    Mục Tình tự hỏi trong chốc lát mới đáp:

    "Tạm thời không có ý định này."

    "Con không có nhu cầu tìm truyền thừa, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến chuyện thu nhận đồ đệ. Hơn nữa con cũng biết được có bao nhiêu phiền toái, tính con lại không được kiên nhẫn cho lắm, vẫn thích hợp một thân một mình.."

    Mục Tình tìm đủ loại lý do, cuối cùng nói:

    "Hơn nữa, con mới chừng này, bị người khác gọi sư phụ, không phải rất kỳ quái sao?"

    Nàng chưa đến 21 tuổi.

    Thanh Tuân cũng không kém nàng nhiều lắm, mới chỉ 18 hay là 19?

    Hai người bọn họ tuổi gần như vậy, nếu lấy danh xưng thầy trò, dường như không được tự nhiên cho lắm.

    "Như thế thì không sao."

    Thiên Cơ Tử cầm lấy bầu rượu, rót một ly.

    Hắn nhìn chén rượn trong veo trước mặt, dường như đang nhớ tới ngày tháng cùng bạn bè thỏa sức uống rượu.

    Hắn nói: "Con và sư phụ con thật ra khá giống nhau. Hắn trước kia hắn luôn đơn độc một mình, nói rằng bản thân chỉ là một kiếm tu lười nhác, vạn sự chỉ muốn bản thân vui vẻ, khi còn trẻ đã hạ quyết tâm, cả đời không thu nhận đồ đệ."

    Mục Tình: "..."

    Chuyện này nàng chưa từng nghe qua.

    Mục Tình hỏi: "Tại sao sau này lại chịu thu nhận đồ đệ?"

    Thiên Cơ Tử nói:

    "Hắn là truyền nhân của Vấn Kiếm Phong, truyền nhân của Vấn Kiếm Phong thì không thể để uổng phí, lúc ấy các chủ Tiên Các vẫn luôn thúc giục hắn."

    "Chẳng qua hắn lại không thèm để ý đến ý kiến của người khác, chỉ đoái hoài đến chính mình, người ngoài thúc giục cũng vô dụng, hắn cứ như vậy, vẫn cố gắng đến 400 tuổi."

    Thiên Cơ Tử nói tiếp:

    "Sau đó, hắn tu hành gặp trở ngại, tu vi dừng lại ở Nguyên Anh kỳ, không thể lên tiếp."

    "Sư tổ Vân Mộng tiên tổ của con chỉ cho hắn mội cách, đó là thu nhận đồ đệ, tu tâm. Vừa vặn năm đó Sơn Hải Tiên Các tuyển chọn đệ tử, sư phụ con nhìn thấy Thù Thức Chu là đệ tử mới nhập môn, thấy hắn cốt cách không tồi, liền thu nhận."

    Mục Tình: "..."

    Vậy ra, sư phụ thu đồ đệ là vì tu hành à?

    Mục Tình cảm thấy ngoài ý muốn.

    Hóa ra sư phụ lại là người như vậy?

    Nhưng nghĩ lại, đây là Tần Hoài, Mục Tình cảm thấy, hình như cũng là chuyện đương nhiên.

    Sư phụ của nàng, thiên hạ đệ nhất kiếm tu Tần Hoài Tần tông sư, luôn luôn làm việc thất thường. Thất thường chính là cho dù hắn làm ra chuyện gì, cũng đều là chuyện bình thường.

    "Khi đó trong Tu Chân Giới, Ma quân Trọng Diễm mới là đệ nhất, danh hiệu của sư phụ con cũng chỉ là truyền nhân ở Vấn Kiếm Phong."

    "Sau khi thu nhận đồ đệ, lòng ngộ đạo, hắn bế quan hơn mười năm, sau khi xuất quan, chiến với ma tu, bình định thời buổi loạn lạc, trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm tu."

    Thiên Cơ Tử nói:

    "Con thấy đó, thu nhận đồ đệ vẫn có chút lợi ích."

    Ông nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn khuyên Mục Tình thu đồ đệ.

    Mục Tình có chút buồn rầu:

    "Con sẽ nghĩ lại lần nữa."

    Loại chuyện như thu nhận đồ đệ này không phải là chuyện đùa giỡn, nói thu là thu.

    Trầm Ngư Dạ vào điện, ngồi bên trái Mục Tình. Hắn nhìn hai người bên cạnh mình, hỏi:

    "Các ngươi đang nói gì vậy?"

    "Không có gì."

    Mục Tình giơ đũa lên, gắp một miếng sủi cảo có vỏ ngoài trong suốt, phần nhân bánh đầy thịt mọng nước.

    "Sủi cảo này làm rất đẹp, ai gói vậy?"

    Thiên Cơ Tử nhấp một ngụm rượu, trong lòng không chút gợn sóng nói: "Ta"

    Mục Tình: "..."

    Dù sao cảm giác sủi cảo trong miệng thập phần trân quý a......

    ....

    Một năm mới bắt đầu, Tinh Khuynh Các mở rộng thêm phạm vi hoạt động mới.

    Bọn họ thu ủy thác của người dân, đưa cho nhóm tu sĩ ở Tinh Khuynh các nhận, hoàn thành ủy thác sẽ nhận được thù lao.

    Tinh Khuynh các trong đó sắm vai người trung gian, nhận một ít phần thù lao của ủy thác để làm phí thủ tục.

    Buôn bán kiểu mới thế này, dân chúng ở Tu Chân giới vô cùng hài lòng, nhóm tu sĩ cũng vô cùng hài lòng, có thể nói là một cách làm ăn vẹn cả đôi đường khó gặp.

    Tinh Khuynh các còn bắt đầu thu mua bảo vật.

    Tu sĩ sẽ đem một ít đồ vật này nọ bán cho bọn họ, hoặc là đổi lấy tiền, hoặc là đổi lấy vật. Tinh Khuynh các sẽ đem mấy thứ này tăng giá lên một chút rồi bán ra ngoài, hoặc là đổi lấy một ít thứ gì tốt hơn.

    Ngay khi việc kinh doanh này vừa bắt đầu, trong Tinh Khuynh Các thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai đồ vật có giá trị.

    Nhóm tu sĩ Tu Chân giới từ đó cũng có thói quen, thỉnh thoảng sẽ đến Tinh Khuynh Các ngao du một vòng, xem có bảo bối gì không.

    Có một số người thấy Tinh Khuynh các kiếm tiền, cảm thấy khó chịu, sẽ công khai hoặc ngầm gây ra một chút phiền toái.

    Nhưng không biết Tinh Khuynh các có bản lĩnh gì, đối với loại người gây phiền phức như vậy, sau này toàn bộ đều thành thành thật thật câm miệng, mai danh ẩn tích.

    .........

    "Mục tiên tử, đây là danh sách thu mua dược liệu hiếm của Tinh Khuynh Các mấy ngày gần đây."

    Mục Tình tiếp nhận trang giấy, nhìn sơ lược một lần.

    Nàng đưa qua cho Lục Nhiên, hỏi:

    "Có thể luyện được bao nhiêu Tẩy Tủy Đan?"

    Tẩy Tủy Đan có thể tẩy xương tủy dễ dàng, làm cho người có căn cốt thiên phú thay đổi tốt hơn, dễ tu hành hơn.

    Ở Tu Chân Giới là một trong những loại đan dược hiếm nhất, cần dùng đến thiên tài địa bảo, cho dù có tập hợp đủ vật liệu, dùng lò luyện đan tốt nhất, đan tu có thể luyện ra nó không đến một bàn tay.

    Có rất nhiều người dùng biết bao nhiêu tiền bạc đi cầu, nhưng cũng không có.

    Lục Nhiên tính một chút, nói: "Sáu viên."

    Hắn còn nói thêm: "Ngươi không nên dùng Tẩy Tủy Đan, thứ này chỉ có tu sĩ Trúc Cơ hoặc gần Trúc Cơ dùng được, còn tiêu hao vật liệu và thời gian, mất công mà lại không thu được kết quả tốt."

    Vật liệu đó có thể luyện được không ít đan dược cao cấp, có thể kiếm được gấp mấy lần Tẩy Tủy Đan.

    "Không, luyện Tẩy Tủy Đan đi.'

    Mục Tình vỗ lên tấm bảng, nàng đưa danh sách cho quỷ quái phân phó:

    "Truyền tin tức ra ngoài, Tinh Khuynh các dự tính mở tỷ thí, lấy năm viên Tẩy Tủy Đan làm giải thưởng, xin mời tu vi từ Trúc Cơ kì trở xuống khắp thiên hạ tham gia, không giới hạn chủng tộc và độ tuổi."

    "Thời gian định sang năm đi, cụ thể khi nào thì, chờ các chủ Thiên Cơ Các và lâu chủ của các ngươi bàn bạc đã."

    Lục Nhiên: "......."

    Thì ra ngươi chỉ muốn chơi một ván cờ lớn như vậy?

    Lục Nhiên chú ý tới chỗ mấu chốt: "Năm viên? Còn lại một viên thì sao?"

    Mục Tình gọi thiếu niên hỗn huyết kia tới, nói:

    "Thanh Tuân, còn một viên Tẩy Tủy Đan, cho ngươi."

    Thanh Tuân thụ sủng nhược kinh muốn tạ ơn nàng.

    Mục Tình nói:

    "Tránh cho ngươi trước khi tỷ thí đã có Tẩy Tủy Đan, mất đi động lực. Cho nên, ta cho ngươi một giải thưởng khác."

    "Nếu ngươi có thể đoạt giải nhất, ta nhận ngươi làm đồ đệ."

    Thanh Tuân trong lúc nhất thời ngẩn ra.

    Hắn cẩn thận nhìn Mục Tình.

    Kiếm tu áo trắng vẫn giống như trước, một bộ bình tĩnh lại tự tin, dáng vẻ tính sẵn mọi thứ trong lòng.

    Vẻ mặt kia của nàng, không giống như đang đùa giỡn hắn.

    Trên đời này không có ai lấy việc thu nhận đồ đệ ra để nói giỡn.

    Mục Tình hỏi:

    "Ngươi thấy thế nào?"

    Thanh Tuân cúi đầu nói:

    "Đa tạ Mục tiên tử, ta nhất định sẽ cố gắng."

    .......

    Tinh Khuynh các vừa truyền tin tức ra, khắp Tu Chân Giới đều chấn động.

    Các môn phái đều động tâm, ai lại không muốn đệ tử mình tốt hơn một chút? Căn cốt tốt lên, tu vi cảnh giới sau này mới có thể tăng cao.

    Trong đó cũng có không ít suy nghĩ khác.

    Có người ngờ vực, Tinh Khuynh Các này rốt cuộc có sắp đặt gì.

    Nhưng rất nhiều người bác bỏ sự ngờ vực này.

    "Tỷ thí chỉ hạn chế đệ tử dưới Trúc Cơ kỳ tham gia, sao có mưu đồ gì được?"

    "Bọn họ chỉ vì chuyện làm ăn thôi, việc buôn bán, tự nhiên sẽ muốn gây ra chút động tĩnh lớn để lôi kéo khách hàng. Tinh Khuynh các này đứng đầu a, ra tay hào phóng như thế, là người có thể làm nên đại sự, vậy mà đầu óc chỉ dùng cho việc buôn bán, quả nhiên thực đáng tiếc."

    Bắc Hải bên kia dẫn đầu hưởng ứng Tinh Khuynh các.

    "Yêu tộc có mong muốn chung sống với nhân tộc, nguyện ý tham gia tỷ thí, không cầu giải thưởng, chỉ cầu trao đổi."

    Lời của yêu tộc vừa nói ra, không có nhiều người phản đối.

    Bởi vì yêu tộc và nhân tộc cách đây rất lâu đã có hiềm khích, ngăn cách chủng tộc vẫn tồn tại.

    Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều biết, hoàng tử yêu tộc là một hỗn huyết do một yêu tộc và một nhân tộc sinh ra. Yêu tộc muốn tu luyện với nhân tộc, tựa hồ cũng không phải là việc gì lạ.

    "......."

    Nói tiếp việc này, Mục Tình cũng thật sự xúc động.

    Yêu hoàng Lệ Vô Nguyệt nhiều năm cố gắng, nhưng việc giao hảo giữa yêu tộc và nhân tộc vẫn chưa có động tĩnh, kết quả ngay khi Tần Vô Tướng trở về, việc này liền có hy vọng.

    Tình thân đúng là một thứ vô cùng kỳ diệu, có đôi khi vô dụng, lại có khi tốt hơn so với bất cứ điều gì.

    Không lâu sau, Sơn Hải Tiên Các cũng hưởng ứng:

    "Tiên Các sẽ phái đệ tử tham gia tỷ thí."

    Tây Châu Ma Tông trước sau như một, chuyện gì cũng phải đối nghịch với Sơn Hải Tiên Các. Những gì Sơn Hải Tiên Các muốn làm, bọn họ nhất định phải đạp một cước mới được.

    Vì thế Ma tông cũng truyền ra tin tức:

    "Nếu Tinh Khuynh Các đã dám mời, thì Ma Tông cũng phải đáp ứng mới có đạo lý."

    Lời này của Ma Tông vô cùng ngạo mạn, giống như đang cố tình khiêu khích.

    Kể từ lúc Ma Tông trà trộn vào, tình thế liền trở nên phức tạp hẳn lên.

    Trận tỷ thí do Từ Khuynh các làm chủ dĩ nhiên không còn là tỷ thí nữa, mà là tranh chấp giữa tiên tu và ma tu.

    Mấy đại môn phái như Thái Ất Tông, Thái Huyền Tông cũng đáp ứng lời mời.

    Mục Tình: "........."

    Tên Trọng Diễm này......không hổ là đại ma đầu Tu Chân giới.

    Không nói về những thứ khác, chỉ bàn về năng lực làm mưa làm gió ở Tu Chân giới, thật sự là hạng nhất, không có mấy người có thể so được với hắn

    _Gumball_
     
  4. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Last edited: Sep 22, 2021
  5. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Mama0kei, Tramanh 850 and Mohoang like this.
    Last edited: Sep 22, 2021
  6. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Mama0kei, Tramanh 850 and Mohoang like this.
    Last edited: Sep 22, 2021
  7. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Mama0kei, Tramanh 850 and Mohoang like this.
    Last edited: Sep 22, 2021
  8. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Mama0kei, Tramanh 850 and Mohoang like this.
    Last edited: Sep 22, 2021
  9. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Mama0kei, Tramanh 850 and Mohoang like this.
    Last edited: Sep 22, 2021
  10. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Mama0kei, Tramanh 850 and Mohoang like this.
    Last edited: Sep 22, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...