Bài hát: Xích Linh /赤伶
Nguyên xướng: HITA
Tác từ: Thanh Ngạn/ 清彦
Tác khúc: Lý Kến Hành/ 李建衡
Biên khúc: Hà Thiên Trình/ 何天程
Năm dân quốc 26, Nhật nổ súng đánh chiếm Trung Quốc, lúc này toàn quốc chìm trong biển lửa. Có điều trong lúc này, huyện An Viễn vẫn chưa bị chiến tranh ảnh hưởng, trong rạp hát vẫn ai ai hát khúc buồn vui li hợp Đào Hoa Phiến. Cứ người hát xong lại đến lượt ta lên sân khấu hát tiếp, hết lượt này đến lượt khác. Chỉ là không rõ những buồn vui li hợp ấy là của người đang diễn hay chuyện thật ngoài đời đang xảy ra chiến tranh sinh ly tử biệt này. Bùi Yến Chi là kim bài của rạp hát, trên một tấc sân khấu chỉ thấy ống tay thủy tụ của người này lên xuống uyển chuyển thướt tha, Côn khúc dịu dàng. Nhưng không lâu sau đó chiến trận đã kéo đến huyện An Viễn, người Nhật bao vây thị trấn, lại đến rạp hát yêu cầu chỉ biểu diễn cho mình quân đội Nhật xem nhằm an ủi các binh lính Nhật. Đồng thời cũng chỉ đích danh Bùi Yến Chi phải lên sân khấu biểu diễn, nếu dám cự tuyệt quân Nhật sẽ đốt cả rạp hát, thậm chí là cả thị trấn, ai cũng khó lòng thoát khỏi cái chết. Bùi Yến Chi cười cười, không hề cự tuyệt, xoay người vào bàn trang điểm tô vẽ phấn son trang điểm. Đến đêm, quân Nhật ngồi la liệt ở sân khấu uống rượu, nói cười càn rỡ. Chiêng trống âm vang một hồi, tấm màn sân khấu được kéo lên, kịch hay bắt đầu. Trên sân khấu đang hát một khúc tình không biết bắt đầu từ đâu mà vẫn đậm sâu vô hạn, phía dưới lại là sài lang hổ báo Lúc này, cùng với tiếng trống vang lên cấp thiết, giọng hát đổi thành bi phẫn, dưới sân khấu quân Nhật đã ngà ngà say, người trên đài diễn Lý Hương Quân hét lên một tiếng "Châm lửa". Cho đến khi kẻ địch phát giác, lửa đã lan rộng, muốn thoát ra thì cửa đã bị chặn hết. Toàn bộ rạp hát đã bị rải dầu hỏa. Khi đó người trên sân khấu vẫn đang hát: Mọi thứ chìm trong biển lửa, chỉ có kịch diễn vẫn chưa kết thúc. Kẻ vô danh nhỏ bé cũng chưa từng dám quên nỗi đau nước nhà, đều nói nào rằng đào kép vô tình, nào biết đào kép cũng có tâm.. gạt tấm lòng bi thương, nguyện dùng sức tàn để giữ lòng trung với đất nước, bán nghệ nhưng chưa từng bán đi vinh nhục của xã tắc.
Lời bài hát:
戏一折 水袖起落
唱悲欢唱离合 无关我
扇开合 锣鼓响又默
戏中情戏外人 凭谁说
惯将喜怒哀乐都融入粉墨
陈词唱穿又如何 白骨青灰皆我
乱世浮萍忍看烽火燃山河
位卑未敢忘忧国 哪怕无人知我
台下人走过 不见旧颜色
台上人唱着 心碎离别歌
情字难落墨 她唱须以血来和
戏幕起 戏幕落 谁是客
啊..
浓情悔认真, 回头皆幻景, 对面是何人..
戏一折 水袖起落
唱悲欢唱离合 无关我
扇开合 锣鼓响又默
戏中情戏外人 凭谁说
惯将喜怒哀乐都藏入粉墨
陈词唱穿又如何 白骨青灰皆我
乱世浮萍忍看烽火燃山河
位卑未敢忘忧国 哪怕无人知我
台下人走过 不见旧颜色
台上人唱着 心碎离别歌
情字难落墨 她唱须以血来和
戏幕起 戏幕落 终是客
你方唱罢我登场
莫嘲风月戏 莫笑人荒唐
也曾问青黄 也曾铿锵唱兴亡
道无情 道有情 怎思量
道无情 道有情 费思量
Phiên âm:
Xì yī zhé shuǐxìu qǐluò
Chàng bēi huān chàng líhé wúguān wǒ
Shàn kāi hé luógǔ xiǎng yòu mò
Xì zhōng qíng xì wàirén píng shéi shuō
Gùan jiāng xǐ nù āiyuè dōu róngrù fěn mò
Chén cí chàng chuān yòu rúhé báigǔ qīnghuī jiē wǒ
Lùanshì fú píng rěn kàn fēnghuǒ rán shānhé
Wèi bēi wèi gǎn wàng yōu guó nǎpà wú rénzhī wǒ
Tái xìa rén zǒuguò bùjìan jìu yánsè
Tái shàng rén chàngzhe xīn sùi líbié gē
Qíng zì nán luòmò tā chàng xū yǐ xuè lái hé
Xì mù qǐ xì mù luò shéi shì kè
A..
Nóng qíng huǐ rènzhēn, húitóu jiē hùanjǐng, dùimìan shì hérén..
Xì yī zhé shuǐxìu qǐluò
Chàng bēi huān chàng líhé wúguān wǒ
Shàn kāi hé luógǔ xiǎng yòu mò
Xì zhōng qíng xì wàirén píng shéi shuō
Gùan jiāng xǐ nù āiyuè dōu cáng rù fěn mò
Chén cí chàng chuān yòu rúhé báigǔ qīnghuī jiē wǒ
Lùanshì fú píng rěn kàn fēnghuǒ rán shānhé
Wèi bēi wèi gǎn wàng yōu guó nǎpà wú rénzhī wǒ
Tái xìa rén zǒuguò bùjìan jìu yánsè
Tái shàng rén chàngzhe xīn sùi líbié gē
Qíng zì nán luòmò tā chàng xū yǐ xuè lái hé
Xì mù qǐ xì mù luò zhōng shì kè
Nǐ fāng chàng bà wǒ dēngchǎng
Mò cháo fēngyuè xì mò xìao rén huāngtáng
Yě céng wèn qīng húang yě céng kēngqiāng chàng xīngwáng
Dào wúqíng dào yǒuqíng zěn sīliang
Dào wúqíng dào yǒuqíng fèi sīliang
Lời dịch:
Hí nhất chiết thủy tụ khởi lạc
Xướng bi hoan xướng bi hợp vô quan ngã
Phiến khai hợp la cổ hưởng hựu mặc
Hí trung tình hí ngoại nhân bằng thùy thuyết
Quán tương hỉ nộ ai nhạc đô dung nhập phấn mặc
Trần từ xướng xuyên hựu như hà bạch cốt thanh hôi giai ngã
Loạn thế phù bình nhẫn khán phong hỏa nhiên sơn hà
Vị ti vị cảm vong ưu quốc na phạ vô nhân tri ngã
Thai hạ nhân tẩu quá bất kiến cựu nhan sắc
Thai thượng nhân xướng trứ tâm toái ly biệt ca
Tình tự nan lạc mặc tha xướng tu dĩ huyết lai hòa
Hí mạc khởi hí mạc lạc thùy thị khách
Nùng tình hối nhận chân, hồi đầu giai huyễn cảnh, đối diện thị hà nhân..
Hí nhất chiết thủy tụ khởi lạc
Xướng bi hoan xướng bi hợp vô quan ngã
Phiến khai hợp la cổ hưởng hựu mặc
Hí trung tình hí ngoại nhân bằng thùy thuyết
Quán tương hỉ nộ ai nhạc đô dung nhập phấn mặc
Trần từ xướng xuyên hựu như hà bạch cốt thanh hôi giai ngã
Loạn thế phù bình nhẫn khán phong hỏa nhiên sơn hà
Vị ti vị cảm vong ưu quốc na phạ vô nhân tri ngã
Thai hạ nhân tẩu quá bất kiến cựu nhan sắc
Thai thượng nhân xướng trứ tâm toái ly biệt ca
Tình tự nan lạc mặc tha xướng tu dĩ huyết lai hòa
Hí mạc khởi hí mạc lạc thùy thị khách
Nhĩ phương xướng bãi ngã đăng tràng
Mạc trào phong nguyệt hí mạc tiểu nhân hoang đường
Dã tằng vấn thanh hoàng dã tằng khanh thương xướng hưng vong
Đạo vô tình đạo hữu tình chẩm tư lượng
Đạo vô tình đạo hữu tình phi tư lượng.
Lời việt:
Hí một khúc, tay áo nâng lên hạ xuống
Hát rằng buồn vui li hợp vốn chẳng lien quan đến ta
Quạt khép mở chiêng trống vang vậy mà lại trầm mặc
Tình trong hí, người ngoài cuộc dựa vào đâu mà nói
Đã quen đem hết hỉ nộ ai nhạc hòa vào lớp phấn son
Phải làm sao để giãi bày qua ca từ, nào là xương trắng xám xanh đều là ta
Loạn thế nổi trôi nhẫn nhịn nhìn khói lửa đốt núi sông
Kẻ hèn mọn chưa từng quên nỗi lo quốc gia, dù là chẳng ai biết đến ta
Dưới đài người kẻ qua lại chẳng trông thấy được gương mặt xưa
Trên đài người xướng ca cõi lòng tan nát khúc biệt ly
Chữ tình khó hạ bút, nàng hát phải lấy máu tới họa
Khúc hí khởi, khúc hí hạ, ai là khách?
Tình nồng đậm hận rằng đã tin là thật
Quay đầu lại tất cả đều là ảo cảnh
Trước mặt là người nào..
Hí một khúc, tay áo nâng lên hạ xuống
Hát rằng buồn vui li hợp vốn chẳng lien quan đến ta
Quạt khép mở chiêng trống vang vậy mà lại trầm mặc
Tình trong hí, người ngoài cuộc dựa vào đâu mà nói
Đã quen đem hết hỉ nộ ai nhạc hòa vào lớp phấn son
Phải làm sao để giãi bày qua ca từ, nào là xương trắng xám xanh đều là ta
Loạn thế nổi trôi nhẫn nhịn nhìn khói lửa đốt núi sông
Kẻ hèn mọn chưa từng quên nỗi lo quốc gia, dù là chẳng ai biết đến ta
Dưới đài người kẻ qua lại chẳng trông thấy được gương mặt xưa
Trên đài người xướng ca cõi lòng tan nát khúc biệt ly
Chữ tình khó hạ bút, nàng hát phải lấy máu tới họa
Khúc hí khởi, khúc hí hạ, ai là khách?
Ngươi ở nơi nào hát, ta cũng lĩnh nhận
Chớ cười phong nguyệt hí, chớ cười người hoang đường
Cũng từng hỏi Thanh Hoàng cũng từng hát vang khúc hưng vong
Đạo vô tình, đạo hữu tình làm sao nghĩ