Chương 24 - Phần 1
Mục Tình nhẹ nhàng đáp: "Chỉ có tiền giấy thì thế nào? Ta cũng không ngại có tiền."
Trích Tinh: "..."
Trích Tinh cơ hồ muốn phát điên.
Mục Tình làm nhiều việc thực sự rất thái quá.
Đại đa số thời gian Trích Tinh sẽ không cản mà ngược lại luôn đứng bên cạnh ủng hộ nàng, là một nhân vật cố tình thêm dầu vào lửa.
Trích Tinh cảm thấy mặc kệ là Mục Tình làm bất cứ chuyện gì, hắn đều sẽ đứng ở một bên ủng hộ nàng. Hắn cùng nàng là cộng sinh, nàng chính là sinh mệnh của hắn, trên đời này sẽ không có bất cứ ai trung thành với Mục Tình hơn hắn.
Nhưng cái "bất cứ chuyện gì" này không bao gồm chuyện tự đào mồ chôn mình.
Trích Tinh cứ nghĩ có lẽ là Mục Tình không rõ ở Quỷ thành này có bao nhiêu nguy hiểm.
Y ở trong thân kiếm, nói: "Mục Tỉnh, nghe nè."
"Quỷ thành là nơi chí âm thuộc về người chết, người sống tới nơi này nhất cử nhất động sẽ càng thêm gian nan, hô hấp khó khăn, sẽ nhanh tiêu hao hết sinh khí. Chờ đến lúc sinh khí tiêu hao hết, người sẽ hóa thành quỷ."
Nói trắng ra chính là chết.
Trích Tinh nói: "Ngươi nhất định phải trước khi tự thân mình tiêu hao hết sinh khí rời khỏi cái nơi quỷ quái này, hiểu không?"
Mục Tình trả lời: "Biết rồi, ngươi nói nhiều quá."
Trích Tinh: "..."
Không cần tức giận, không cần tức giận.
Trích Tinh lại tiếp tục dong dài nói: "Còn có, ngàn vạn lần không thể để cho đám quỷ phát hiện ra ngươi là người sống, bằng không sẽ bị đuổi giết."
Mục Tình gật gật đầu.
Trích Tinh kỳ thật không cần nhọc lòng như vậy, nàng trong khoảng thời gian này tuy có hơi điên điên, nhưng nhận thức cơ bản về mấy thứ này thì vẫn có.
Chính Thiên Cơ Tử cũng nói rằng mệnh của nàng quý, không tới khi cần thiết nàng sẽ không lấy mạng của mình đi đánh cược.
Mục Tình có chút lạ lẫm, nhìn xung quanh.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Quỷ thành (trong tình huống bình thường thì người đời cũng chỉ có thể đến Quỷ thành một lần), đối với những hiểu biết về Quỷ thành cũng là nghe từ miệng của người khác mà thôi.
Tần Hoài cũng từng chỉ điểm vài điều: "A Tình, Quỷ thành cũng không có gì bá đạo, chỉ là có chút mới lạ thôi."
Trăm nghe không bằng một thấy.
Vừa thấy liền ấn tượng sâu sắc.
"..."
Mục Tình không nói gì mà nhìn ba chữ "đánh thủy quỷ" to trên quầy hàng.
Khách nhân thanh toán tiền liền cầm một cây gậy trúc, giống như đánh chuột cống mà gõ đầu thủy quỷ ngoi lên từ trong ao. Nhóm thủy quỷ bị đánh vỡ đầu chảy máu, một hồ máu loãng từ từ tràn ra.
Mục Tình: "..."
Sư phụ, người nghĩ thế nào? Cái này chưa đủ bá đạo hả?
※
Cửa của Thiên Việt sơn kiếm, hai gã đệ tử giữ cửa núi nói.
"Tạ Dao, ngươi nói, sau ngày hôm nay Thiên Việt Kiếm Minh có còn tồn tại không? Hay là cứ như vậy mà biến mất?"
"Không biết."
Tạ Dao lắc lắc đầu.
Sư tổ cùng sư thúc tổ còn ở trong đại điện vì việc này cãi nhau, cũng không biết khi nào có thể đưa ra kết quả cuối cùng.
Nhưng mà theo như Tạ Dao xem xét thì vẫn chẳng có kết quả thỏa đáng.
Sau khi cự tuyệt yêu cầu của Mục Tình và Thiên Cơ Tử, Thiên Việt Kiếm Minh sụp đổ.
Đồng ý yêu cầu của Thiên Cơ Tử, phụ thuộc vào Thiên Cơ Các, Thiên Việt Kiếm Minh chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Dù sao cũng bị hủy diệt, nhưng về sau lại càng nhục nhã hơn trước.
Nếu như theo lời của Tạ Dao mà nói, hắn sẽ lựa chọn thà chết chứ không chịu nhục.
Nhưng mà nếu đề cập đến sự tồn vong của cả Kiếm Minh thì làm sao có thể dùng suy nghĩ đơn giản của tiểu bối còn trẻ tuổi thịnh khí như hắn mà làm?
Chuyện sống chết của cả môn pháp, lợi ích của một tập thể.
Nếu không sẽ vi phạm đến đại nghĩa cá nhân.
Tu chân giới từ cổ chí kim, đã có rất nhiều người rất nhiều việc, nghiệm chứng đạo lý như vậy.
Tạ Dao nghĩ đến đây, có chút mệt mỏi.
Hắn nheo đôi mắt, che miệng ngáp một cái.
Chờ đến khi hắn mở to mắt, thế giới trước mặt liền thay đổi.
"Đây là tình huống gì thế?"
Vốn là núi rừng hoang dã bỗng nhiên biến thành lầu các cung điện đan xen nhau tạo thành một thành trấn lớn, trong thành có ngọn dầu trường minh, vô cùng náo nhiệt.
Trung tâm của thành trấn, có một tòa hắc hồng lâu chừng mười chín tầng đứng sừng sững, mái hiên cắt chéo chìm trong những đám mây đen.
"A Tiên, ngươi xem này.. A Tiên?"
Tạ Dao thử kêu tên của đệ tử đang thay phiên gánh vác công việc cùng mình, sau khi hô một lúc cũng không có người trả lời, quay lại mới phát hiện căn bản không có tung tích của A Tiên.
A Tiên mất tích?
Sau lưng hắn chính là kiếm đàn của Thiên Việt sơn nhưng ở phía trước núi cao đều biến mất, hóa thành một tòa lâu thành trấn mà hắn chưa từng gặp qua bao giờ.
Tạ Dao: "..."
Thật là quỷ quái a.
Ngay sau đó Tạ Dao lại muốn đánh vào mặt mình.
Trong lòng suy nghĩ vớ vẩn cái gì chẳng biết? Nhìn xem, ứng nghiệm rồi nè?
Trước mặt hắn xuất hiện một cái quầy hàng "khí cầu tiểu quỷ".
Thậm chí còn có thể nhìn mấy tên đeo mặt nạ quỷ quái, chủ quán mặt mày hung dữ, cầm một cây trúc chế thành kèn, vô cùng uy phong mà quay múa.
Nhưng mà chủ quán không đeo mặt nạ.
Tạ Dao chưa từng thấy qua mặt nạ nhà ai có thể dính vào da thịt như vậy, tuy hai mà một.
Chủ quán biểu diễn xong màn ảo thuật rồi từ trong lu bò ra một con tiểu quỷ, chủ quán đem ống trúc cắm vào miệng của tiểu quỷ, dùng sức đảo ở bên trong.
Tiểu quỷ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trong miệng phun ra một đống máu.
Tạ Dao chỉ nhìn cũng đã hiểu được loại đau đớn khi nội tạng bị nghiền nát này rồi.
Chủ quán dùng một đầu khác của ống trúc ra sức thổi, toàn bộ thân thể của tiểu quỷ phình to lên, dùng dây thừng buộc lên trên cổ của nó, như vậy liền có một khí cầu làm bằng tiểu quỷ.
Tạ Dao: "..."
Tạ Dao không đành lòng xem, quay đầu đi.
Nhưng đầu vừa chuyển động thì lại thấy quầy hàng bên phải đề bốn chữ "Tiểu quỷ xào núi", máu tươi chảy đầm đìa lên tấm thớt ở bên dưới.
Tạ Dao: "..."
Muốn chửi thề, hắn làm thế nào mà đi vào cái nơi quỷ quái như thế này vậy?
※
Mục Tình ở trong quỷ thành tìm thấy một cửa hàng. Chủ của cửa hàng này có lẽ lúc còn sống xuất thân từ nhà luyện khí. Bên trong cùng bên ngoài của hàng đều treo một ít thứ be bé để chơi đùa. Tỷ như chim gỗ nhỏ, thổi nhẹ có thể bay lên, tỷ như đèn băng đăng, dùng lửa u lam hồn vĩnh viễn không tắt, tinh xảo tuyệt mỹ...
Chủ quán nói: "Đây là thiên đăng la, có thể hóa lớn nhỏ tùy ý, có thể chống đỡ một phần công kích của trận pháp."
Mục Tình có chút tâm động.
Chủ quán nói: "Mười tám ức* tiền giấy."
Mục Tình: "......"
Mục Tình cầm lấy một cây trâm, trên cây trâm này có khắc hoa cùng phượng hoàng, công nghệ vô cùng tinh vi, sinh động như thật.
Mục Tình bảy tuổi đã nhập đạo, không giống như những nữ hài khác có quần áo cùng phụ tùng vô cùng xinh đẹp, chỉ dùng búi tóc đơn sơ mà thôi.
Ông chủ nói: "Cái này rẻ hơn một chút, mười ức tiền giấy là được rồi."
Mục Tình buông cây trâm xuống.
Ông chủ có chút tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc mua hay không mua? Không mua thì đừng có đứng ở đây làm chậm trễ chuyện buôn bán của ta!"
Mục Tình đang muốn cãi cọ cùng ông chủ nhưng lại cảm nhận được Trích Tinh kiếm đang treo ở bên eo run nhẹ lên. Nàng liền nhìn ông chủ cười nhẹ, một tay đỡ kiếm rời đi.
Mục Tình thấp giọng hỏi: "Lấy được?"
"Có ta ra tay còn không thể bắt được sao?" Trích Tinh trả lời: "Luận về công phu trộm cướp, ta nếu xếp hạng hai thì Tu chân giới này không ai dám xếp hạng nhất."
Chủ cửa hàng kia nhìn bóng dáng của nữ tu bạch y, bỗng nhiên nhanh trí, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hắn nhìn trong tiệm hồi lâu, lập tức phát hiện thiếu đi vài món đồ vật.
"Người đâu, có người trộm đồ!" Ông chủ hét lớn, "Thứ bị trộm là mộc bài hoàng dương, nàng ta có thể là người sống!"
Ông chủ không thể không công nhận hỏa nhãn kim tinh, hắn biết rõ người sống muốn rời khỏi Quỷ thành này chỉ có một phương pháp: Lấy một vật có dương khí dính máu khắc tên, trao đổi với cây hòe quỷ ở ngoài kia. Cây hòe này thông âm dương, sẽ đem vật ấy đến dương gian. Đến lúc đó chỉ cần thu lấy linh vật của người sống rồi gọi tên, liền có thể đem người đó từ Quỷ thành mang về dương gian.
Tiền đề là người đó chưa hao hết sinh khí ở trong Quỷ thành, vẫn là người sống.
Cây hoàng dương từ nhỏ đã trưởng thành dưới ánh mặt trời, sau khi lớn lên cũng sẽ không thích hoàn cảnh bóng râm, cho nên được gọi là cây chí dương.
Trong gỗ hoàng dương cổ có dương khí nặng nhất, thích hợp nhất để chế thành lệnh bài hay linh vật linh tinh.
Bên này, ông chủ vẫn còn kêu to. Bước chân của Mục Tình liền nhanh hơn, vừa lúc xác minh lời nói của chủ cửa hàng.
Bên trong Quỷ thành lập tức binh hoảng mã loạn.
Có người hỏi: "Lão đại, ông nói xem ông là một tên lão quỷ, tự dưng lại chế tác mộc bài hoàng dương làm cái gì?"
"Đó là vật ta làm lúc còn sống! Đồ đệ của ta biết ta thích cái này nên mới đem nó đặt vào trong quan tài nhập liệm! Hoàng dương mộc bài này đối với ta vô cùng quan trọng, mọi người nhanh chóng giúp ta lấy về đi!"
"Đồ đệ nhà ông biết cái rắm! Lúc ông còn sống có phải thứ tốt gì đâu, hoàng dương mộc bài kia là vật chí dương, đồ đệ ông đem nó bỏ vào trong quan tài, rõ ràng là trông ngóng ông mau chóng hồn phi yên diệt một chút, đừng có biến thành quỷ làm hại nhân thế!"
...
Mục Tình vừa chạy vừa trào phúng nói với Trích Tinh: "Đây là công phu trộm cướp đệ nhất thiên hạ?"
Trích Tinh vẫn còn trong kiếm, Mục Tình không có cách nào nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm hồi lâu mới thốt ra câu trả lời đầy gượng ép.
"......Trộm cướp cái gì, chỉ cần không đương trường bị bắt thì tính là thành công rồi! Công phu trộm cướp của ta không có vấn đề, là do ông chủ kia quá cảnh giác thôi."
Mục Tình đang muốn mắng Trích Tinh thêm vài cái nhưng nàng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trung tâm Quỷ thành, tòa lầu cao mười chín tầng đỏ đen đan xen kia đang tỏ ra quỷ khí nghìn nghịt, những quỷ binh mặc hắc giác nối đuôi nhau đi ra.
Mục Tình: "..."
Quỷ thành này không phải chỉ là một địa phương nhỏ thôi sao, vì sao lại có trọng binh như thế?
Mục Tình thấp giọng nói: "Ta có thể báo Diêm La Quỷ giới rằng Quỷ thành tư dưỡng binh lính không?
Trích Tinh: "Ngươi có thể rời khỏi Quỷ thành đi rồi tính."
Chuyện rời đi thì không có vấn đề.
Thân pháp của Mục Tình cực nhanh, dù cho bị âm khí của Quỷ thành cùng chướng khí áp chế, không phát huy được đầy đủ nhưng quỷ binh bình thường không thể nào đuổi kịp nàng.
Nàng dùng bộ pháp, trong nháy mắt thân hình liền biến áo, hoàn toàn bỏ lại quỷ binh ở phía sau.
Trích Tinh: "..."
Trích Tinh cơ hồ muốn phát điên.
Mục Tình làm nhiều việc thực sự rất thái quá.
Đại đa số thời gian Trích Tinh sẽ không cản mà ngược lại luôn đứng bên cạnh ủng hộ nàng, là một nhân vật cố tình thêm dầu vào lửa.
Trích Tinh cảm thấy mặc kệ là Mục Tình làm bất cứ chuyện gì, hắn đều sẽ đứng ở một bên ủng hộ nàng. Hắn cùng nàng là cộng sinh, nàng chính là sinh mệnh của hắn, trên đời này sẽ không có bất cứ ai trung thành với Mục Tình hơn hắn.
Nhưng cái "bất cứ chuyện gì" này không bao gồm chuyện tự đào mồ chôn mình.
Trích Tinh cứ nghĩ có lẽ là Mục Tình không rõ ở Quỷ thành này có bao nhiêu nguy hiểm.
Y ở trong thân kiếm, nói: "Mục Tỉnh, nghe nè."
"Quỷ thành là nơi chí âm thuộc về người chết, người sống tới nơi này nhất cử nhất động sẽ càng thêm gian nan, hô hấp khó khăn, sẽ nhanh tiêu hao hết sinh khí. Chờ đến lúc sinh khí tiêu hao hết, người sẽ hóa thành quỷ."
Nói trắng ra chính là chết.
Trích Tinh nói: "Ngươi nhất định phải trước khi tự thân mình tiêu hao hết sinh khí rời khỏi cái nơi quỷ quái này, hiểu không?"
Mục Tình trả lời: "Biết rồi, ngươi nói nhiều quá."
Trích Tinh: "..."
Không cần tức giận, không cần tức giận.
Trích Tinh lại tiếp tục dong dài nói: "Còn có, ngàn vạn lần không thể để cho đám quỷ phát hiện ra ngươi là người sống, bằng không sẽ bị đuổi giết."
Mục Tình gật gật đầu.
Trích Tinh kỳ thật không cần nhọc lòng như vậy, nàng trong khoảng thời gian này tuy có hơi điên điên, nhưng nhận thức cơ bản về mấy thứ này thì vẫn có.
Chính Thiên Cơ Tử cũng nói rằng mệnh của nàng quý, không tới khi cần thiết nàng sẽ không lấy mạng của mình đi đánh cược.
Mục Tình có chút lạ lẫm, nhìn xung quanh.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Quỷ thành (trong tình huống bình thường thì người đời cũng chỉ có thể đến Quỷ thành một lần), đối với những hiểu biết về Quỷ thành cũng là nghe từ miệng của người khác mà thôi.
Tần Hoài cũng từng chỉ điểm vài điều: "A Tình, Quỷ thành cũng không có gì bá đạo, chỉ là có chút mới lạ thôi."
Trăm nghe không bằng một thấy.
Vừa thấy liền ấn tượng sâu sắc.
"..."
Mục Tình không nói gì mà nhìn ba chữ "đánh thủy quỷ" to trên quầy hàng.
Khách nhân thanh toán tiền liền cầm một cây gậy trúc, giống như đánh chuột cống mà gõ đầu thủy quỷ ngoi lên từ trong ao. Nhóm thủy quỷ bị đánh vỡ đầu chảy máu, một hồ máu loãng từ từ tràn ra.
Mục Tình: "..."
Sư phụ, người nghĩ thế nào? Cái này chưa đủ bá đạo hả?
※
Cửa của Thiên Việt sơn kiếm, hai gã đệ tử giữ cửa núi nói.
"Tạ Dao, ngươi nói, sau ngày hôm nay Thiên Việt Kiếm Minh có còn tồn tại không? Hay là cứ như vậy mà biến mất?"
"Không biết."
Tạ Dao lắc lắc đầu.
Sư tổ cùng sư thúc tổ còn ở trong đại điện vì việc này cãi nhau, cũng không biết khi nào có thể đưa ra kết quả cuối cùng.
Nhưng mà theo như Tạ Dao xem xét thì vẫn chẳng có kết quả thỏa đáng.
Sau khi cự tuyệt yêu cầu của Mục Tình và Thiên Cơ Tử, Thiên Việt Kiếm Minh sụp đổ.
Đồng ý yêu cầu của Thiên Cơ Tử, phụ thuộc vào Thiên Cơ Các, Thiên Việt Kiếm Minh chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Dù sao cũng bị hủy diệt, nhưng về sau lại càng nhục nhã hơn trước.
Nếu như theo lời của Tạ Dao mà nói, hắn sẽ lựa chọn thà chết chứ không chịu nhục.
Nhưng mà nếu đề cập đến sự tồn vong của cả Kiếm Minh thì làm sao có thể dùng suy nghĩ đơn giản của tiểu bối còn trẻ tuổi thịnh khí như hắn mà làm?
Chuyện sống chết của cả môn pháp, lợi ích của một tập thể.
Nếu không sẽ vi phạm đến đại nghĩa cá nhân.
Tu chân giới từ cổ chí kim, đã có rất nhiều người rất nhiều việc, nghiệm chứng đạo lý như vậy.
Tạ Dao nghĩ đến đây, có chút mệt mỏi.
Hắn nheo đôi mắt, che miệng ngáp một cái.
Chờ đến khi hắn mở to mắt, thế giới trước mặt liền thay đổi.
"Đây là tình huống gì thế?"
Vốn là núi rừng hoang dã bỗng nhiên biến thành lầu các cung điện đan xen nhau tạo thành một thành trấn lớn, trong thành có ngọn dầu trường minh, vô cùng náo nhiệt.
Trung tâm của thành trấn, có một tòa hắc hồng lâu chừng mười chín tầng đứng sừng sững, mái hiên cắt chéo chìm trong những đám mây đen.
"A Tiên, ngươi xem này.. A Tiên?"
Tạ Dao thử kêu tên của đệ tử đang thay phiên gánh vác công việc cùng mình, sau khi hô một lúc cũng không có người trả lời, quay lại mới phát hiện căn bản không có tung tích của A Tiên.
A Tiên mất tích?
Sau lưng hắn chính là kiếm đàn của Thiên Việt sơn nhưng ở phía trước núi cao đều biến mất, hóa thành một tòa lâu thành trấn mà hắn chưa từng gặp qua bao giờ.
Tạ Dao: "..."
Thật là quỷ quái a.
Ngay sau đó Tạ Dao lại muốn đánh vào mặt mình.
Trong lòng suy nghĩ vớ vẩn cái gì chẳng biết? Nhìn xem, ứng nghiệm rồi nè?
Trước mặt hắn xuất hiện một cái quầy hàng "khí cầu tiểu quỷ".
Thậm chí còn có thể nhìn mấy tên đeo mặt nạ quỷ quái, chủ quán mặt mày hung dữ, cầm một cây trúc chế thành kèn, vô cùng uy phong mà quay múa.
Nhưng mà chủ quán không đeo mặt nạ.
Tạ Dao chưa từng thấy qua mặt nạ nhà ai có thể dính vào da thịt như vậy, tuy hai mà một.
Chủ quán biểu diễn xong màn ảo thuật rồi từ trong lu bò ra một con tiểu quỷ, chủ quán đem ống trúc cắm vào miệng của tiểu quỷ, dùng sức đảo ở bên trong.
Tiểu quỷ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trong miệng phun ra một đống máu.
Tạ Dao chỉ nhìn cũng đã hiểu được loại đau đớn khi nội tạng bị nghiền nát này rồi.
Chủ quán dùng một đầu khác của ống trúc ra sức thổi, toàn bộ thân thể của tiểu quỷ phình to lên, dùng dây thừng buộc lên trên cổ của nó, như vậy liền có một khí cầu làm bằng tiểu quỷ.
Tạ Dao: "..."
Tạ Dao không đành lòng xem, quay đầu đi.
Nhưng đầu vừa chuyển động thì lại thấy quầy hàng bên phải đề bốn chữ "Tiểu quỷ xào núi", máu tươi chảy đầm đìa lên tấm thớt ở bên dưới.
Tạ Dao: "..."
Muốn chửi thề, hắn làm thế nào mà đi vào cái nơi quỷ quái như thế này vậy?
※
Mục Tình ở trong quỷ thành tìm thấy một cửa hàng. Chủ của cửa hàng này có lẽ lúc còn sống xuất thân từ nhà luyện khí. Bên trong cùng bên ngoài của hàng đều treo một ít thứ be bé để chơi đùa. Tỷ như chim gỗ nhỏ, thổi nhẹ có thể bay lên, tỷ như đèn băng đăng, dùng lửa u lam hồn vĩnh viễn không tắt, tinh xảo tuyệt mỹ...
Chủ quán nói: "Đây là thiên đăng la, có thể hóa lớn nhỏ tùy ý, có thể chống đỡ một phần công kích của trận pháp."
Mục Tình có chút tâm động.
Chủ quán nói: "Mười tám ức* tiền giấy."
Mục Tình: "......"
Mục Tình cầm lấy một cây trâm, trên cây trâm này có khắc hoa cùng phượng hoàng, công nghệ vô cùng tinh vi, sinh động như thật.
Mục Tình bảy tuổi đã nhập đạo, không giống như những nữ hài khác có quần áo cùng phụ tùng vô cùng xinh đẹp, chỉ dùng búi tóc đơn sơ mà thôi.
Ông chủ nói: "Cái này rẻ hơn một chút, mười ức tiền giấy là được rồi."
Mục Tình buông cây trâm xuống.
Ông chủ có chút tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc mua hay không mua? Không mua thì đừng có đứng ở đây làm chậm trễ chuyện buôn bán của ta!"
Mục Tình đang muốn cãi cọ cùng ông chủ nhưng lại cảm nhận được Trích Tinh kiếm đang treo ở bên eo run nhẹ lên. Nàng liền nhìn ông chủ cười nhẹ, một tay đỡ kiếm rời đi.
Mục Tình thấp giọng hỏi: "Lấy được?"
"Có ta ra tay còn không thể bắt được sao?" Trích Tinh trả lời: "Luận về công phu trộm cướp, ta nếu xếp hạng hai thì Tu chân giới này không ai dám xếp hạng nhất."
Chủ cửa hàng kia nhìn bóng dáng của nữ tu bạch y, bỗng nhiên nhanh trí, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hắn nhìn trong tiệm hồi lâu, lập tức phát hiện thiếu đi vài món đồ vật.
"Người đâu, có người trộm đồ!" Ông chủ hét lớn, "Thứ bị trộm là mộc bài hoàng dương, nàng ta có thể là người sống!"
Ông chủ không thể không công nhận hỏa nhãn kim tinh, hắn biết rõ người sống muốn rời khỏi Quỷ thành này chỉ có một phương pháp: Lấy một vật có dương khí dính máu khắc tên, trao đổi với cây hòe quỷ ở ngoài kia. Cây hòe này thông âm dương, sẽ đem vật ấy đến dương gian. Đến lúc đó chỉ cần thu lấy linh vật của người sống rồi gọi tên, liền có thể đem người đó từ Quỷ thành mang về dương gian.
Tiền đề là người đó chưa hao hết sinh khí ở trong Quỷ thành, vẫn là người sống.
Cây hoàng dương từ nhỏ đã trưởng thành dưới ánh mặt trời, sau khi lớn lên cũng sẽ không thích hoàn cảnh bóng râm, cho nên được gọi là cây chí dương.
Trong gỗ hoàng dương cổ có dương khí nặng nhất, thích hợp nhất để chế thành lệnh bài hay linh vật linh tinh.
Bên này, ông chủ vẫn còn kêu to. Bước chân của Mục Tình liền nhanh hơn, vừa lúc xác minh lời nói của chủ cửa hàng.
Bên trong Quỷ thành lập tức binh hoảng mã loạn.
Có người hỏi: "Lão đại, ông nói xem ông là một tên lão quỷ, tự dưng lại chế tác mộc bài hoàng dương làm cái gì?"
"Đó là vật ta làm lúc còn sống! Đồ đệ của ta biết ta thích cái này nên mới đem nó đặt vào trong quan tài nhập liệm! Hoàng dương mộc bài này đối với ta vô cùng quan trọng, mọi người nhanh chóng giúp ta lấy về đi!"
"Đồ đệ nhà ông biết cái rắm! Lúc ông còn sống có phải thứ tốt gì đâu, hoàng dương mộc bài kia là vật chí dương, đồ đệ ông đem nó bỏ vào trong quan tài, rõ ràng là trông ngóng ông mau chóng hồn phi yên diệt một chút, đừng có biến thành quỷ làm hại nhân thế!"
...
Mục Tình vừa chạy vừa trào phúng nói với Trích Tinh: "Đây là công phu trộm cướp đệ nhất thiên hạ?"
Trích Tinh vẫn còn trong kiếm, Mục Tình không có cách nào nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm hồi lâu mới thốt ra câu trả lời đầy gượng ép.
"......Trộm cướp cái gì, chỉ cần không đương trường bị bắt thì tính là thành công rồi! Công phu trộm cướp của ta không có vấn đề, là do ông chủ kia quá cảnh giác thôi."
Mục Tình đang muốn mắng Trích Tinh thêm vài cái nhưng nàng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trung tâm Quỷ thành, tòa lầu cao mười chín tầng đỏ đen đan xen kia đang tỏ ra quỷ khí nghìn nghịt, những quỷ binh mặc hắc giác nối đuôi nhau đi ra.
Mục Tình: "..."
Quỷ thành này không phải chỉ là một địa phương nhỏ thôi sao, vì sao lại có trọng binh như thế?
Mục Tình thấp giọng nói: "Ta có thể báo Diêm La Quỷ giới rằng Quỷ thành tư dưỡng binh lính không?
Trích Tinh: "Ngươi có thể rời khỏi Quỷ thành đi rồi tính."
Chuyện rời đi thì không có vấn đề.
Thân pháp của Mục Tình cực nhanh, dù cho bị âm khí của Quỷ thành cùng chướng khí áp chế, không phát huy được đầy đủ nhưng quỷ binh bình thường không thể nào đuổi kịp nàng.
Nàng dùng bộ pháp, trong nháy mắt thân hình liền biến áo, hoàn toàn bỏ lại quỷ binh ở phía sau.
_N.L_