Nhật ký diễn đàn

Discussion in 'Nhật Ký' started by Admin, Nov 25, 2015.

  1. Gió Ở Đây

    Messages:
    0
    09/06/2021 (còn dịch, còn nghĩ vẩn vơ)

    Con người là sinh vật khó hiểu nhất trên đời.

    Khi còn ở độ tuổi ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta chán ghét những bữa cơm nhà, không muốn đối mặt với sự cằn nhằn từ bố mẹ, cũng sợ hãi cái cảnh ngày đêm lo lắng về điểm số. Đúng vậy, chúng ta đều khao khát được tự do, khao khát được lên đại học, vào ngôi trường bản thân mơ ước, được dọn đến ở 1 nơi xa, không chịu sự quản thúc của bất kỳ ai, làm bất kỳ điều gì mình mong muốn.

    Nhưng đến khi nhận thông báo đỗ đại học, những ngày đầu xa nhà, bản thân chúng ta lại có chút không quen rồi. Hình như ta lại nhớ về ngôi nhà ta từng sống 18 năm, cũng hơi nhớ bố mẹ rồi, cũng bắt đầu cảm thấy cuộc sống xung quanh xa lạ quá.

    Một thời gian sau, ta đã quen với cuộc sống xa nhà, cảm thấy thật vui vẻ, lại không muốn về nhà nữa, những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, hay những đứa bạn nhiệt tình mới gặp. Cuộc sống khá là đáng sống đấy.

    Nhưng thật buồn cười là, một thời gian nữa qua đi, ta lại quay về hồi tưởng quá khứ, phát hiện cuộc sống hiện tại hóa ra không tốt đẹp như ta tưởng, cái ồn ào của thành thị làm bản thân cảm thấy lạc lõng quá, hóa ra tình người bạc bẽo đến vậy, hóa ra trừ người sinh ra nuôi nấng ta thì ai thương ai cũng cần điều kiện.

    Chúng ta lại muốn được trở về nhà rồi, lại nhớ cha mẹ rồi.

    Những lời cằn nhằn không còn làm ta tức tối hay bực bội nữa, chỉ thấy thương.
     
    Gill likes this.
  2. 52Hertz

    Messages:
    6
    20/6 năm nay là ngày của cha mà cũng là ngày sinh nhật của bố. Con năm nào cũng luôn nhớ ngày này chẳng bao giờ quên nhưng rồi con lại chẳng thể nào nói lên những lời mà con luôn tự nhủ trong đầu là ngày này mình sẽ nói với bố.

    Bố ơi chúc mừng sinh nhật bố. Bố ơi cảm ơn bố vì tất cả. Bố ơi hãy thật mạnh khỏe bố nhé. Con muốn bố hạnh phúc. Con xin lỗi bố rất nhiều. Con yêu bố.

    Chẳng hiểu sao những lời đơn giản ấy con chẳng cất lời được. Bố và con luôn bất đồng quan điểm, bố và con cũng không nói chuyện hay tâm sự với nhau nhiều, luôn có màng ngăn vô hình giữa con và bố. Nhưng con biết bố luôn muốn tốt cho con. Từ ngày bé bố đã đi làm xa nhà và mỗi lần bố về con rất muốn sà vào lòng bố nhưng lại chẳng thể, con luôn làm trái những gì con muốn. Đến nay con lại phụ sự kì vọng của bố con lại càng tự ti chẳng dám cất lời.

    Năm nay con lại để sinh nhật bố trôi qua, những lời con muốn nói với bố lần nữa lại nghẹn lại chẳng thốt nên câu.

    Bố con yêu bố lắm tha thứ cho con hèn nhát.

    Nhật kí của 20/6/2021
     
    TRANG SACH likes this.
  3. iamChang Kẻ phản diện vô danh

    Messages:
    54
    4/7/2021

    Lại một ngày nữa trôi qua rồi. Hiện tại là 0: 24 phút, xung quanh im ắng lạ thường, âm thanh duy nhất lúc này có lẽ là từ chiếc quạt máy đang hoạt động.

    Tôi nhìn ra cửa sổ, bóng đêm che kín cả bầu trời mùa hè. Lòng tôi chợt nhớ về một sự thú vị bản thân mới đọc được hồi chiều. Đó là nước của Đại Tây Dương và Thái Bình Dương vốn ở gần nhau nhưng lại chẳng thể nào hòa quyện, tan vào trong nhau.

    Nghĩ lại chính mình có vài phần giống với 2 dòng nước kia. Chợt nhớ lại hồi cấp 3, tôi cũng từng thích một người. Người kia có lẽ cũng vậy. Nhưng đáng tiếc là chúng tôi học với nhau 3 năm nhưng không có lấy một cuộc nói chuyện tử tế, không hỏi han nhau nhiều cũng không trao đổi gì với nhau mấy. Cùng lớp, gần chỗ ngồi rồi cũng chỉ như thế mà thôi. Chúng tôi có thời gian ở bên nhau tự nhiên nhất nhưng chẳng ai chịu nắm lấy cơ hội. Để rồi đến cuối cùng cũng chẳng thể ngỏ lời với nhau.

    Người ta nói thanh xuân chính là bỏ lỡ, thanh xuân của tôi đúng là vậy. Ra trường 2 năm cũng là lúc tôi học đại học được 2 năm, mọi người vẫn thường bảo năm đầu đại học kiếm người yêu là dễ nhất, để lâu thì cơ hội ế sẽ ẵm trọn trên tay rồi. Biết là vậy, nhưng cô đơn cứ ập đến không buông bỏ thì biết làm thế nào bây giờ.

    Mọi chuyện vẫn ổn đấy thôi, chẳng qua là đêm về lòng lại suy nghĩ nhiều một chút, cảm thấy buồn 1 chút khi không một tin nhắn chúc ngủ ngon, không một người quan tâm ngủ chưa hay còn thức.. Chỉ là cô đơn đong đầy hơn một chút mà thôi..

    Và.. sự thật là 2 dòng nước ở 2 đại dương mênh mông xanh thẳm kia không thể hòa vào nhau, nhưng chẳng phải chúng vẫn luôn đời đời kiếp kiếp ở cạnh bên nhau hay sao? Câu chuyện của tôi đã khép lại nhưng của ai đó nếu vẫn dang dở thì hãy nắm bắt lấy cơ hội để bên nhau mãi nhé!

    Hy vọng hạnh phúc sẽ tìm tới những người luôn hướng về nhau! ❤️
     
  4. vannhiii

    Messages:
    5
    Đêm cuối tuần, tháng 7, năm 2021. Đã lâu không gặp!

    Mình đã không viết bài một thời gian thật dài để tập trung vào kì thi trung học phổ thông quốc gia. Đêm nay trời rất nhiều sao, quả thật rất đẹp. Lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài lên lại tổ ấm nhỏ này, cảm giác gần gũi và ấm áp như được trở về nhà. Từ hôm nay trở đi, hãy tiếp tục lắng nghe những trải lòng của mình được không?

    Chỉ một năm quay trở lại đây, đọc lại những bài viết cũ, trong lòng dẫy lên một cảm xúc thật kì lạ, cũng khẽ mỉm cười hạnh phúc trong vô thức. Hóa ra cô bé năm 16 tuổi đã có những tâm sự như vậy.

    Thật sự cảm thấy rất biết ơn ngôi nhà nhỏ này, biết ơn những người bạn dành thời gian cho những câu chuyện ngốc nghếch của mình. Mình không phải là người có năng lượng tích cực, nhưng cũng sẽ không toxic đâu nên mọi người đừng lo nhé. Mình đã rất hạnh phúc khi có thể tiếp tục được để cho cô bé tuổi 18 này trưởng thành cùng mọi người.

    Xin hãy tiếp tục ở bên cạnh mình nhé. Mong rằng chúng ta đều sẽ thật hạnh phúc.

    Hết.
     
    Admin likes this.
  5. imTerfecK

    Messages:
    0
    30/07

    Sau một ngày nghỉ hè dài, vào buổi tối, tôi tập thể dục một lúc rồi lấy bì sữa ra ngoài hàng rào ngồi để hóng mát. Làn gió mát lạnh hiu hiu của trời đêm thoáng qua người mang cảm giác rất sản khoái, tôi ngồi lì một chỗ ngắm sao nhưng đa số bị mây che mất, chỉ thấy còn một ngôi sao trên đó. Một mình. Cô đơn. Ngắm càng lâu tôi càng thấy giống mình vậy, ở nhà một mình cả ngày, ít nói chuyện với người xung quanh, nhìn đù đù như trầm cảm vậy. Chán ghê! Nhưng đôi khi cô đơn cũng tốt, vì tôi có thể "dừng lại" và suy nghĩ về cuộc đời, những gì tôi muốn đạt được, những thứ quan trọng, ý nghĩa đối với tôi và bắt tay vào nó. Vừa ngắm ngôi sao kia tôi như thấu được sự cô đơn trên bầu trời vô tận đầy mây kia.

    "Chắc mi cô đơn lắm! Tôi cũng vậy."
     
  6. minhminh2202

    Messages:
    8
    02/08/21, Bắc Ninh trời nhiều nắng.

    Hôm nay trời oi nhỉ? Không biết Hồ Chí Minh ruột thịt đã ổn hơn chưa? Hà Nội giãn cách mọi người có vất vả nhiều không? Tôi, hôm nay chợt nhớ Hà Nội. Tôi nhớ Hà Nội cái ngày ngập nắng và gió hòa cùng mùi hoa sữa nồng nàn của tiết trời mùa thu tháng 8, rồi lâu lâu lại có những cơn mưa rào ướt đầu vào giờ tan tầm. Rồi còn gì nhỉ? À.. còn bún mọc đầu ngõ nữa.. Ôi cái mùi thơm ấy.. thương nhớ làm sao! Covid 19 ác quá! Cướp đi 2 mùa hè của lũ trẻ thơ, lại khiến cho tuổi 18 của 2k3 trải qua đầy luyến tiếc, rồi biết bao con người không thể giao thương rồi đã khó khăn lại càng khó khăn. Làm ơn, Covid xin đi đi để Tổ quốc được bình yên trở lại, để các anh hùng chiến sĩ nơi tuyến đầu chống dịch được về cùng hậu phương.

    Rồi tôi lại bần thần nghĩ về mình.. đứng trước cái tuổi 19, 2 lần trượt đại học, bản thân lại một lần nữa lênh đênh, không biết nên làm gì! Tôi có nên thi lại lần không? Hay tôi nên tiếp tục học ở môi trường tôi không thích tẹo nào hết! Tôi nghĩ rất nhiều: Về gia đình, về con đường phía trước. Thật mờ mịt, liệu tôi chính là một đứa vô dụng không thể làm gì nên hồn không?

    Mọi người cùng chia sẻ với mình nha!
     
  7. minhminh2202

    Messages:
    8
    11/08/2021. Một ngày mưa tháng 8

    Người ta nói mưa ngâu tháng 7 là cái mùa mưa dữ dội lắm, mà chưa kể lại còn rất nhiều và dài nữa chứ!

    Ngồi cuộn tròn người trên ghế lười biếng lướt facebook vô tình đọc được dòng trạng thái của page "Chuyện của Hà Nội", đại ý rằng, nếu có phải kể về mối tình đầu thì sẽ kể về Hà Nội, về nơi mà tớ đem lòng nhiệt thành yêu say yêu đắm. Nghĩ thấy cũng đúng, miên man theo dòng suy nghĩ, muốn lên đây viết về chút tâm tư của mình. Ở cái nơi phồn hoa, ồn ào, náo nhiệt ấy, sao lại có nhiều mị lực đến thế! Miệt mài, khắc khổ, lao lực học tập như Nguyễn Tuân khổ hạnh với văn chương thì ý niệm cuối cùng cũng chỉ là đặt chân được lên cái đất Hà thành ấy! Nhưng cuối cùng, cuộc sống khắc nghiệt đến như thế nào mà đã khiến nhiều người dù yêu, dù đắm say cuối cùng.. không thể ở bên Hà Nội đến mãi mãi. Chỉ mong bản thân đừng rời bỏ Hà Nội, dù có thế nào, khổ cực ra sao, xin hãy giữ lấy tấm chân tình đối với thủ đô, cố gắng hết sức, được không?
     
  8. 23.nes

    Messages:
    0
    Nghệ An, 18/8/2021

    Hạ nhớ

    Một mùa hạ thật buồn, một mùa hạ không rộn ràng. Mùa hạ năm nay nó khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian này của năm ngoái. Nhà tôi ở dọc bờ biển, chiều lại mọi người đều đi dạo, ngắm hoàng hôn, tắm biển và nô đùa. Nhưng từ khi ở chỗ tôi xuất hiện ca nhiễm thì dường như những hình ảnh đó không còn ở bờ biển mà thay vào đó chỉ là những con sóng lẻ loi. Nhìn cảnh vật và bờ biển không người tôi bỗng cảm thấy nhớ thương.

    Giờ đây, những buổi chiều hoàng hôn trên biển không thấy bóng dáng của con người. Lúc đó tôi chỉ biết thốt ra trong lòng mình: "Ôi thật buồn làm sao" Tôi nhớ lắm, nhưng chẳng làm được gì ngoài việc tuân thủ giãn cách và mong cho mọi người bình an để được quay lại nhịp sống như trước.

    Buổi tối hôm nay, vẫn như mọi khi gia đình tôi đang quay quần bên bữa cơm thì nghe số ca nhiễm ở Việt Nam đang tăng lên. Rồi tiếp đó là những câu chuyện của các y bác sĩ khi phải tạm biệt gia đình, tạm biệt những đứa con, hay "đơn giản" là tạm biệt mái tóc của bản thân "vất vả nuôi dưỡng" để thuận tiện hơn trong việc chống dịch, để lên đường chống dịch. Những câu chuyện đó khiến tôi phải nghĩ lại bản thân mình, nghĩ lại mình thật may mắn khi bây giờ vẫn được ăn ngon, được say giấc, trong khi ngoài kia những bữa cơm vội để các y bác sĩ kịp lấy mẫu xét nghiệm, các "chú" công an đang trực chốt. Những hành động thật đáng quý, tôi mong mọi người sẽ đủ sức khỏe để hoàn thành nhiệm vụ. Tôi cảm thấy thật tự hào khi mình là một công dân ở nước Việt Nam, một đất nước giàu tình cảm, giàu hành động đẹp.

    Mong mọi người sẽ cùng bình an vượt qua đại dịch!
     
    Porcus Xu and Kang Bo Ra like this.
    Last edited: Aug 18, 2021
  9. PuddinBơChúi

    Messages:
    0
    Gần đây thì mình thấy việc ở nhà mùa dịch thật ra không chán lắm. Mình có nhiều thời gian để chăm sóc bản thân và tận hưởng cuộc sống, cũng như cho mình khoảng lặng để nhìn lại chính mình.

    Mình thích viết lắm. Lúc này rảnh rỗi nên mình có thể viết nhiều hơn hồi trước. Mình thích cảm giác từng dòng suy nghĩ được thể hiện một cách nhẹ nhàng trên những con chữ, như xoa dịu và mơn man lòng mình. Mình viết khi mình thấy bản thân không được ổn và cần phải giải tỏa, khi buồn hay chán nản đến nổi không chịu được mà nghĩ ngợi linh tinh, cả khi vui thật nhiều và muốn lưu giữ lại niềm vui đó, hoặc đơn giản chỉ vì mình muốn viết thôi, không có lí do cụ thể nào. Đây là một cách để giết thời gian mùa dịch rất tốt á, có thể giúp tụi mình hiểu bản thân muốn gì và cần gì hơn. Đôi khi thả hồn vào câu chữ cũng vui lắm đó.

    Hôm nay của mình trôi qua nhanh như mọi ngày. Cảm giác như khi rảnh lâu quá thì sẽ thấy thời gian trôi lẹ hơn bình thường á. Ăn uống, viết lách, vẽ vời, xem mấy tập phim là hết một ngày rồi. Thật ra thì có mấy lúc mình thấy nhớ đường phố, nhớ hồi được chạy lòng vòng quanh Sài Gòn. Nhưng mà trong lúc dịch bệnh thế này, ở nhà chính là giúp ích cho xã hội, bản thân được khỏe mạnh nữa. Vậy là vui rồi đúng hông?
     
  10. mưa ngày hè

    Messages:
    2

    Cái Cớ Của Sự Làm Biếng Và Kết Quả Của Sự Nổ Lực


    Trước kia tôi vẫn luôn là một người dễ từ bỏ và hầu như luôn trì hoãn mọi việc. Tôi luôn nghĩ rằng cứ từ từ đi mình còn nhiều thời gian mà việc gì phải lo lắng. Nhưng rồi đến một ngày tôi nhìn lại bản thân mình từ trước đến nay, tôi đã rất sốc khi xem lại bản thân mình. Tôi hầu như chẳng làm được gì trong cả một năm trời qua cả. Những dự định, hoài bão và mơ ước của tôi luôn bị dừng lại bởi một câu "còn sớm mà từ từ rồi làm đâu có gì gấp gáp đâu". Tôi cảm thấy trong một năm ròng rã ấy tôi chẳng có gì ngoài sự lười nhác và những cái cớ vô lý của mình. Tôi nhận ra những cái cớ được tạo ra từ sự lười nhác của tôi chính là thứ khiến tôi luôn thất bại. Từ đó tôi quyết tâm thay đổi, tôi lên kế hoạch cho ngày hôm sau trước khi đi ngủ và quyết tâm thực hiện nó cho bằng được, tôi ghi chép những suy nghĩ của tôi lại vào trong đó và tạo ra những dự định cho tương lai của bản thân. Dành nhiều thời gian để đọc sách, siêng tập thể dục, không trì hoãng mọi việc và kiếm những cái cớ vô lý để lấp đầy sự lười biến của bản thân đó là những gì mà tôi đã làm. Tôi biết để thay đổi bản thân thực sự là một việc rất khó nhưng tin tôi đi, với sự thay đổi tích cực như vậy bạn sẽ ngày càng tiếng đến gần với ước mơ và tương lai tươi đẹp của bạn. Nếu lúc này bạn nghĩ làm sao tôi biết những thay đổi đó sẽ có ích thì tôi muốn nói với bạn rằng. Trước kia tôi cũng như bạn nhưng giờ dây tôi đã tiến đến gần với ước mơ của mình hơn rất nhiều rồi đó. Tận 50% lận đấy. Nếu bạn nghĩ 50% đó là ít thì tôi xin nói với bạn rằng 50% đấy là sự nỗ lực chỉ trong hai tháng trời, ngạc nhiên không. Mọi sự nỗ lực đều có được sự đền đáp xứng đáng nên bắt đầu từ hôm nay hãy từ bỏ những cái cớ và nỗ lực lên bạn nhé.

    04/10/2021 - mưa ngày hè
     
    Last edited by a moderator: Oct 16, 2022
Trả lời qua Facebook
Loading...