Tôi vào nhà cùng cậu ta ăn hạt dưa, cậu ta bị tự kỷ còn tôi cũng không thích nói nhiều nên cũng không nói gì với nhau. Nhưng có điều cậu ta không nói nhưng rất thích nhìn, ánh mắt đó nhìn về phía tôi khiến tôi rất ngại. Nhà cậu ta có rất nhiều tranh, có hẳn một cây dương cầm rất to. Ngồi được một lúc thì cậu ta ngỏ ý đàncho tôi nghe, cậu ta đàn rất hay, giai điệu rất tâm trạng, du dương có phần hơi
buồn một chút. Từ trong nốt nhạc vang lên như đang nói về chính tâm trạng của cậu ấy. Khi âm vang của nốt cuối cùng dừng lại, tôi vẫn chưa dứt ra được khỏi tâm trạng của giai điệu đó. Ánh mắt cậu ta khi ấy trâm tư rồi bỗng cất tiếng hỏi tôi:
"Móc khóa hôm đó mình đưa bạn, bạn còn giữ không?"
Tôi giật mình đáp lại:
"Còn."
Nghe xong cậu ta không nói thêm gì nữa, cậu ta bao giờ cũng như vậy, rất khó để nói chuyện lâu. Thậm chí tới tận bây giờ tôi còn không hiểu được cậu ta đang nghĩ gì về tôi. Hai đứa cứ im lặng như vậy, Thành cứ đãi bánh ngọt và kẹo cho tôi ăn chứ không nói gì hết. Ăn xong, đến trưa tôi ra về.
* * *
Sang mùng 2 tết, tôi ở nhà ngủ li bì, mùng 3 tết tôi bắt đầu đi làm lại ở quán nước cho tới tận ngày vào học lại. Ngày đầu tiên học lại sau tết, tôi nhận thêm công việc lao dọn bể bơi cho trường, vậy là chiều tối làm quán nước, khuya làm quán nước, buổi trưa làm việc ở trường.
Suốt những hôm tôi lau dọn bể bơi, Lập Thành cứ đi quanh đó, lâu lâu tôi lại thấy cậu ta định đến gần tôi nhưng khi tôi nhìn lại thì cậu ta đi mất. Một người tự kỷ đúng là khó hiểu!
Học chừng vài tháng thì trường lại có hội trại. Trước hội trại 26/3 đúng một ngày là sinh nhật của tôi, ngày hôm đó tôi được lớp tổ chức sinh nhật và được một người ẩn danh tặng cho một con gấu bông rất to, đó là lần đầu tiên tôi được tổ chức sinh nhật và có quà tặng, con gấu bông tôi mơ ước bao lâu cuối cùng cũng có nhưng tôi chẳng biết là ai đã tặng.
Qua hôm sau, tới ngày hội trại, bởi vì trường này chỉ toàn nhà giàu nên cái gì cũng có cả, sáng sớm 6 giờ là tiệc hóa trang, tới trưa sẽ là lăn lộn trên bùn đất các kiểu. Hội trại diễn ra hai ngày liên tục nhưng nhìn chung giống một buổi tiệc hóa trang hơn. Tất cả học sinh đều hóa trang thành công chúa, hoàng tử rất đẹp vì bọn họ có tiền, còn tôi, tôi chỉ mặc lại bộ áo dài bình thường, có ai hỏi thì tôi trả lời:
"Tôi hóa trang thành" Thiếu nữ bên hoa huệ ", ai thuần Việt bằng tôi!"
Bọn họ nghe xong thì phá lên cười, tôi biết mình không giàu vì thế không nên quá nhiều lời mà chỉ nên dùng hành động, ai cười thì tôi vã vào mồm một cái là xong. Mấy cậu ấm cô chiêu nhà giàu thường không bị đánh nên vào đây bị tôi đánh có vài người thấy thích, lại có vài người mách cha mẹ, mà vấn đề với phụ huynh tôi không sợ, mấy lần lên phòng hiệu trưởng không hiểu sao thầy hiệu trưởng bênh vực tôi nhiều lắm, ông ấy còn sẵn sàng đuổi tụi nhà giàu đó khỏi trường, nói chung là tôi rất quý thầy hiệu trưởng. Nhưng nghe đâu, thầy hiệu trưởng đối tốt với tôi là vì Lập Thành nói tôi là bạn cậu ta. Chuyện chỉ là lời đồn thôi nên tôi không tin, cứ luôn tự cho là mình may mắn.
Hôm cắm trại được ăn uống miễn phí khá là thích. Chơi đùa sập sình tới trưa thì lôi nhau ra chơi trò chơi tập thể. Trò chơi đầu là kéo co, khối 12 lớp A đấu với lớp B mà lớp B có sỉ số hơn một học sinh. Lớp B không ngần ngại gì mà đẩy Thành ra khỏi hàng không cho cậu chơi. Thành cũng không biết làm thế nào nên lủi thủi đi lại băng đá ngồi, cảnh này thật làm tôi có chút xót xa. Hai lớp đã cân bằng sĩ số nên bắt đầu kéo, trận chiến ác liệt lắm. Cuồi cùng lớp A của tôi thắng, được thưởng bằng cách ném bột màu vào thành viên đội kia, phải nói là ném đã tay luôn, đủ thứ màu trộn lại tạo nên một cảnh rất lung linh. Đang chơi vui vẻ sẵn trên tay có túi bột màu nên tôi nổi hứng muốn kéo Thành vào chơi cùng, mặc dù cũng sợ là cậu ta lại xỉu ngang.. Tôi len lén đi ra sau lưng cậu ta rồi bất ngờ gọi:
"Thành!"
Thành giật mình quay đầu lại và ngay lập tức bị ném bột màu vào mặt, ném xong tôi cười phá lên còn cậu ta vẫn ngơ ngác, cái mặt đầy bột của cậu ta nhìn rất mắc cười. Thôi thì hôm nay tạm bỏ qua cái nổi sợ làm cậu ta xĩu đi, tôi nắm tay cậu ta kéo chạy thật nhanh tới một nhóm người đang chơi cờ người rồi đăng ký cho cả hai cùng chơi. Chỉ trong giây lát, họ đưa cho chúng tôi hai tờ giấy to có ghi chữ, một tờ là quân sĩ, một tờ là quân mã, tôi không nghĩ ngợi gì liền dáng lên ngực Thành tờ quần mã, nói:
"Trò này chơi không có dùng sức nhiều, ông chỉ cần đứng yên nghe quần tướng chỉ huy thôi rồi di chuyển, khi nào ăn quân địch thì ông cướp lấy tờ giấy trên ngực của người đó là xong."
Trong mắt Thành hiện lên sự vui vẻ nhưng mặt vẫn đơ như vậy, cảm xúc trên mặt cậu ta thật không nhiều, cậu ta nói:
"Đây là lần đầu tiên mình chơi trò này, nhưng mà cờ tướng quân sĩ dễ bị ăn mất. Tại sao bạn không lấy quân mã mà lấy quân sĩ?"
Tôi mỉm cười vỗ vãi cậu ta: "Tôi dành cho ông chơi lâu hơn một chút đó. Mọi người đều đang vui, ông cũng vui lên, còn năm cuối là cấm trại thôi, năm sau ra trường rồi không có chơi lại được đâu."
"Không chơi lại được nữa hả?"
"Ừm. Một lần duy nhất trong hôm nay."
Nghe câu này trong mắt của Thành tôi cảm nhận được một chút gì đó quyết tâm nhìn về ván cờ những người khác đang chơi để học hỏi. Lát sau, hai đứa vào ván chơi. Được chừng 5 phút tôi bị ăn mất, không biết là người giữ quân tướng có biết chơi cờ không nữa, báo hại tôi chưa gì đã bị trét nhọ nồi lên trán đánh dấu đã chết. Thành là quân mã nên giữ lại được khá lâu, trò này nhìn căng não chứ không có soi động, ván cược lần này là bên nào thua sẽ phải chia cặp ngậm ớt cắt hai đầu trên miệng và nhảy bài chily cha cha, chỉ cần thua một cái là thảm còn hơn chữ thảm.. Sau nửa tiếng đồng hồ căng não, đội bên tôi và Thành thua rồi. Hai đứa bắt cặp cùng ngậm hai đầu của quả ớt to rồi nhảy theo nhạc. Hình phạt này quá đỗi tàn khốc, cái điệu nhảy chily cha cha mà phải nhảy trong lúc ngậm một thứ ngắn thế này rất dễ hôn nhau, nếu mà hôn thì đây là một nụ hôn cháy bỏng đúng nghĩa đen. Vậy đó, sau khi nhảy hết bai tôi đếm là đã chạm môi với Thành không kém mười lần, cái miệng tôi cay đến tê luôn rồi. Nhạc vừa dứt hai đứa lập tức chạy đi lấy sữa uống vào rồi cả đội quay lại rượt đánh chủ tướng, mà chủ tướng là thầy thể dục mới đau. Thầy ấy bị đám học sinh quật thảm không thua ai, lúc này Thành cũng có cảm xúc hờn dỗi rồi, cậu cùng tôi đuổi theo thầy thể dục chẳng sót giây nào, mà nghĩ cũng đúng, không làm gì mà bị phạt thì ai mà không tức.
Chơi xong một trò chơi tàn khốc, tôi và Thành quyết chơi trò nào nhẹ nhàng hơn, chúng tôi chơi bắt vịt dưới bùn, trò này chơi đơn, ai thua bị phạt làm lăng quăng thôi, còn thắng thì được tưởng kẹo bông gòn. Trò này tôi thắng, còn Thành thua thê thảm bị bắt ép làm con lăng quăng mắc cười lắm và còn bị quay clip đăng trên wed trường, phen này Thành thảm rồi.
Chơi cả buổi sáng cùng nhau, Thành cũng vui vẻ hơn, có lẽ do cậu ấy cũng muốn trở nên vui vẻ. Tới chiều chúng tôi đốt lửa trại rồi chạy quanh đám lửa, mở nhạc sàn quẩy chẳng khác gì một cái vũ trường. Mấy cái vận động mạnh này Thành chơi một lúc đã bỏ cuộc đi vào trong trại lấy thuốc uống rồi. Buổi tối, khối 12 ngồi lại hơn 50 đứa kể
truyện ma, tôi ngồi cạnh Thành. Truyện ma không đáng sợ mà cái người kể chuyện lại biết edit nhạc theo câu chuyện nên mới đáng sợ. Đang kể chuyện căng thẳng thì vách trại bằng ni lông bị sập, cả đám hoảng hồn la hết rùm lên sợ đến run chân, sau đó không ai dám ngủ nữa.
Đêm về khuya, lúc mọi người đã tập trung vào trại của lớp mình, đêm nay chẳng ai muốn ngủ cả. Tôi ngồi trong trại nói chuyện cùng bạn bè một lúc thì lén trốn khỏi trại để đi dạo. Lúc đang đi dạo tôi tình cờ gặp lại Lập Thành đang ngồi một mình trên xích đu đưa qua đưa lại y hệt như hù ma người ta, lo nhìn cậu ta mãi mà tôi vấp phải cây nấm đá làm cảnh trên đường mà ngã nhào xuống đất. Sau cú ngã đau đớn, tôi còn chưa ngóc đầu dậy nổi thì Lập Thành đã chạy đến đỡ tôi, hai chúng tôi nhìn nhau mà cười, cậu ta cũng không lập di mà rất là thân thiện, trước nay là tôi nghĩ sai cho cậu ta rồi.