Bạn được Mèo A Mao Huỳnh Mai mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 61: Giáo dục của Cam Viện về bản tính chó sói (3)

"Dì, cháu xin lỗi ạ." Đứa nhỏ ngoan ngoãn nói xin lỗi.

Cô gái vẻ mặt xúc động, "Cái này.. cũng không trách các người, đồ cũng không có gì hư hại, số tiền này.."

Chuyện xảy ra là do đứa bé trai tóc vàng, tính ra Cam Đường còn là người bị hại, đối phương còn chủ động bồi thường, cô đích thực có chút xấu hổ.

"Lấy đi, đồ đạc cần các người khổ cực thu dọn một chút, đã tăng thêm phiền toái cho các người rồi"


Đem tiền nhét vào tay đối phương, Cam Viện kéo Cam Đường, cầm lấy đồ của mình rồi bước ra khỏi đám người.

Sau khi đưa đứa nhỏ vào phòng vệ sinh để thay bộ quần áo bẩn, sau đó rửa sạch mặt, Cam Viện đưa đứa nhỏ đi thẳng ra khỏi trung tâm mua sắm và tìm một nhà hàng gần đó để ăn trưa.

Sau bữa ăn, cả hai đến hiệu sách mua một vài cuốn sách, đứa nhỏ vẽ tranh nên cần giấy và thuốc màu các loại để vẽ, sau đó ăn tối xong ở bên ngoài..

Cam Viện liên tục tìm cách làm chậm lại đến bảy giờ tối, điện thoại vẫn luôn yên tĩnh không có vang lên.

Thấy đứa nhỏ đã bắt đầu ngáp, cô không thể làm gì khác hơn là mang cậu về tiểu khu.

Trên đường cũng không thấy ai đi theo, trở về tiểu khu cũng không có gì bất thường, hai người về nhà lên lầu, Cam Đường vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, cô thì trở về phòng và đem quần áo mới mua cho đứa nhỏ bỏ vào vali của mình.

Trên bàn điện thoại di động chợt vang lên, Cam Viện kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nghe điện thoại.

"Ngày mai tám giờ sáng, anh đến đón hai người."

Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của Hoàng Phủ Quyết mơ hồ lộ mấy phần mệt mỏi.

Để có thời gian rảnh rỗi, cùng bọn họ đi châu Âu, anh phải hoàn thành công việc của mình trước thời hạn, anh đã bận rộn cả ngày.

"Không cần, chúng tôi trực tiếp đến sân bay, như vậy có thể tiết kiệm thời gian." Cam Viện hé môi, nhưng vẫn nhịn được không hỏi kết quả giám định "Không có gì tôi tắt nha?"

"Không được tắt máy."

Cam Viện nhíu mày, nắm điện thoại và đợi anh nói tiếp, ước chừng năm giây, bên đầu điện thoại bên kia cũng không có thanh âm.

"Alo, Hoàng Phủ Quyết?"

"Anh ở đây."

"Vậy sao anh không nói chuyện?"

"Anh đang uống rượu."

Có nhầm hay không? Cô đang ở đây chờ đợi anh nói tiếp, nhưng lão già anh ta lại đang uống rượu.

"Vậy thì anh từ từ uống, tạm biệt."

"Không cho phép cúp máy."

"Anh rốt cục muốn thế nào?"

"Muốn gặp em."

Cam Viện bĩu môi, anh cho là mình là hoàng đế miệng vàng lời ngọc muốn gặp ai là gặp sao?

"Không rãnh."

Cô nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.

Thế giới yên lặng trong ba giây, sau đó điện thoại trong phòng khách lại vang lên.

Có bệnh!

Cô giận dữ mắng một tiếng, muốn lao tới chỗ để điện thoại, nhưng Cam Đường người vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã trước một bước nhấc ống nghe lên.

"Alo.. Chú Hoàng Phủ, cháu là Cam Đường.. có chuyện gì không ạ? Mẹ cháu.. chú chờ một chút."

Đứa nhỏ đưa ống nghe về phía Cam Viện "Mẹ ơi, chú Hoàng Phủ đang tìm người."

"Không nhận."

Đứa nhỏ chăm chú vào cô như một người lớn, giống như một người lớn nhìn chăm chú vào một đứa trẻ đang nổi giận.

"Mẹ ơi, mẹ đừng ngây thơ như vậy có được không?"

Cam Viện khinh thường, bước về phía trước, một cái tháo đường dây điện thoại ra.

"Ngủ đi!"

Cô quay người đi về phía phòng, đứa nhỏ như một người lớn đứng sau lưng cô lắc đầu một cái.

"Mẹ, mẹ có phải hay không thích chú Hoàng Phủ?"

Cam Viện dừng trước cửa, quay lại nhìn con trai một chút rồi đưa ngón tay lên chỉ vào mũi của mình.

"Mẹ? Thích anh ta? Xem ra, hôm nào đó mẹ phải dẫn con đi kiểm tra thị lực một chút rồi"

"Nhiều người đàn ông đuổi theo mẹ như vậy, mẹ chỉ mất bình tĩnh với chú Hoàng Phủ" Đứa nhỏ ôm lấy cánh tay, đi tới trước mặt cô.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 62: Giáo dục của Cam Viện về bản tính chó sói (4)

"Mẹ từng nói, đừng vì những người con không thích mà ảnh hưởng đến cảm xúc của con, nhưng chú Hoàng Phủ thì lần nào cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mẹ, vậy đó không phải là nói, mẹ thích chú ấy sao?"

Cam Viện cười cúi người xuống, ôm lấy đứa nhỏ đang đứng ở dưới lên và hôn hôn khuôn mặt nhỏ bé của cậu.

"Nhà trinh thám nhỏ, mẹ chỉ chẳng qua là không hy vọng ảnh hưởng tới giấc ngủ ngon của mẹ. Tối nay ngủ với mẹ có được hay không?"

Đứa nhỏ vươn tay ôm lấy cổ cô và đem khuôn mặt nhỏ nhắn kề vào cô "Nếu mẹ đã yêu cầu mãnh liệt thế, con liền đáp ứng mẹ."

Dù gì vẫn là một đứa trẻ, nên đối với mẹ, cậu cũng rất là lưu luyến.

"Đứa nhỏ xấu xa, giống như con rất là miễn cưỡng vậy!" Cam Viện ôm cậu đi vào phòng ngủ, ném đứa nhỏ lên giường, người liền nhào tới, "Xem mẹ chọc lét con"

"Đừng.. ha.."

Đứa nhỏ lập tức co rút thân thể nhỏ nhắn, cái khác thì không sợ, nhưng cậu sợ nhất là nhột.

Hai mẹ con cười giỡn nháo một trận, Cam Viện quay sang ôm cậu vào lòng, chóp mũi dán vào mái tóc ngắn mềm mại của đứa nhỏ.

"Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi máy bay!"

Đứa nhỏ co người vào trong ngực cô, nhẹ nhàng ngửi lấy hơi thở ấm áp trên người của mẹ.

"Mẹ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon!"

Không bao lâu, đứa nhỏ đã ngủ trong lòng của cô.

Giúp đứa nhỏ đắp chăn xong, cô lấy bộ đồ ngủ đến phòng tắm tắm rửa, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con trai, cô không sấy tóc, chẳng qua là rót một ly rượu cho mình, mới vừa nhấp một ngụm, cô đã nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ vang lên.

Hơn nửa đêm, chẳng lẽ là ăn trộm.

Cam Viện cau mày, nhẹ nhàng bước tới, nhìn qua mắt mèo, thấy ngoài cửa đèn kích hoạt bằng âm thanh đang bật sáng, phản chiếu một bóng người cao lớn.

Người đàn ông lại giơ tay lên gõ cửa.

Cô quay người, bước trở về phòng khách và tiếp tục lau tóc.

Cửa lại bị gõ.

Cô không để ý tới, anh liền gõ tiếp.

Ba

Chiếc lược trên tay phát ra âm thanh giòn giã, sau đó rồi gãy một chiếc răng gỗ.

"Thật là xui xẻo"

Cô oán giận một câu, xông tới, mở cửa, "Hoàng Phủ Quyết, anh có xong chưa.. Ai cho anh vào?"

Cô vươn tay định đóng cửa lại, nhưng quá muộn, nửa người đàn ông đã chen vào trong cửa, vươn tay nắm chặt bàn tay cô đang muốn đóng cửa lại, cô rút tay về, rồi liền kìm nén lại cổ họng và nói.

"Ra ngoài ngay!"

Hoàng Phủ Quyết liếc nhìn chỉ có phòng khách đang bật đèn "Tiểu Đường đâu?"

"Nó đã ngủ rồi, cho nên.. xin mời anh đi ra ngoài."

"Đúng lúc." Người đàn ông cởi âu phục ra treo lên một bên móc cửa "Rượu ở chỗ nào?"

Làm ơn đi, đây là nhà của cô, người này có hay không có ý thức là đang ở nhà người khác không vậy?

"Không có."

Người đàn ông nhìn nghiêng, đôi mắt xanh của anh bắt gặp ánh mắt của cô, tay duỗi một cái liền đem cô kéo qua, Cam Viện vừa muốn phản kháng, trên môi đã cảm giác ấm nóng -đầu lưỡi của người đàn ông đang liếm môi cô.

Cam Viện đẩy anh ra, giơ mu bàn tay lên lau môi, "Anh.."

"Em nói dối."

Lại nhìn sang chỗ khác, anh lập tức chú ý tới ly rượu trên bàn, anh bước đi tới, nắm ly rượu của cô lên và ngửi một chút.

"Tôi cũng thích Bordeaux năm 1998."

"Anh đặt xuống cho tôi!"

Rượu cô tốn bằng hơn một tháng lương mua về, không phải cho anh uống.

Hoàng Phủ Quyết mặc kệ, giơ tay đưa cái ly lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ.

"Nhiệt độ rượu còn hơi thấp."

Cam Viện dừng lại trước mặt anh hai bước và khoanh tay.

"Đừng lãng phí thời gian, nói đi, anh rốt cục tới làm gì?"

Hơn nửa đêm chạy tới, chẳng lẽ có kết quả giám định rồi, hay là phát hiện ra mánh khóe của cô?
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 63: Giáo dục của Cam Viện về bản tính chó sói (5)

Người đàn ông lắc chiếc ly trên tay và quay mặt lại chăm chú nhìn cô.

Cô mới vừa tắm xong, mái tóc dài chưa được sấy khô, trên vai còn ướt, trên người mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chiếu xuống làm gò má của cô ánh lên màu vàng nhạt dịu dàng.

Áo choàng tắm chỉ là một nút thắt lỏng lẻo, bởi vì động tác khoanh tay của cô, cổ áo càng ngày càng tách ra hai bên, hai xương vai xanh nửa lộ ra, giữa cổ áo hiện lên một màu trắng dụ hoặc, rồi hướng xuống, lộ ra một cái bóng khiến người ta không thể ngừng liên tưởng.

Anh chợt cảm thấy môi hơi khô.

Để dành ra thời gian một tuần đi cùng mẹ con bọn họ, mấy ngày nay ngày nào anh cũng tăng giờ làm việc đẩy nhanh tốc độ, hôm nay cả ngày đều bận rộn, thẳng đến tối cuối cùng mới nhàn hạ rảnh rỗi.

Ngay khi anh được rảnh rỗi, người phụ nữ này xuất hiện ở trong đầu anh như một lời nguyền vậy.

Anh muốn gặp cô ấy.

Cho nên anh gọi cú điện thoại kia, nhưng nghe giọng cô cũng vô dụng, anh vẫn muốn gặp cô.

Ý nghĩ đó mạnh đến mức như ngọn lửa thiêu đốt tim phổi của anh, khiến anh đứng ngồi không yên, thôi thúc anh nửa đêm phải ra ngoài, đi qua gần hết nửa thành phố, leo bốn tầng cầu thang để đến gặp cô.

Bây giờ khi nhìn thấy cô, anh mới hiểu được mình thực sự muốn gì.

Đặt ly xuống, anh duỗi tay ôm eo cô, cánh tay hơi dùng sức kéo cô vào trong lòng.

"Này.."

Cô giãy dụa cũng không thoát ra được nên giơ tay đánh trả.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô và thuận thế kéo cô qua.

Cô nhấc chân đá tới, anh lùi lại phía sau tránh né, eo đập vào bàn ăn, rượu đỏ trong ly rung lắc dữ dội, chai rượu rơi xuống lăn về phía cạnh bàn.

"Chết tiệt!"

Tiến lên một bước, cô đưa tay bắt lấy chai rượu đang lăn đến bên cạnh bàn.

Không đợi cô có thể đứng vững, người đàn ông đã nắm lấy bả vai cô xoay người cô lại, dùng hai tay ôm eo cô và nhẹ nhàng nâng cô lên, sau đó đặt cô xuống bàn ăn.

"Hoàng Phủ Quyết!" Cam Viện dùng chai rượu để trước mắt anh "Đây là cơ hội cuối cùng, nếu như anh còn dám đụng.."

Từ "Tôi" còn chưa nói ra, người đàn ông đã lấn người lên đứng dậy, kéo bàn tay đang nắm lấy chai rượu của cô rồi hôn lên gò má cô.

Cô quay đầu muốn né tránh, ngón tay của người đàn ông nắm cằm cô, không cho cô cơ hội né tránh, môi liền áp tới ở trên người cô.

Thân thể bị anh chèn ép, một tay bị anh đè lại, dưới tình thế cấp bách, Cam Viện nâng tay trái đang chống đỡ ở trên bàn, rồi đánh về phía mặt anh.

Mất đi sự chống đỡ, cô nặng nề ngã xuống bàn ăn, anh còn đè trên người, cái đánh kia rơi vào khoảng không, người đàn ông cũng đã bắt đầu không khách khí tấn công tới.

Không vội vàng như lần trước, anh từ từ hôn và cắn môi cô, tinh tế thưởng thức mùi rượu trên đó.

Anh luôn thích nhãn hiệu rượu này, nhưng lần này, nó có mùi vị ngon nhất.

Cơ thể cô bị anh đè lên bàn ăn, cô thật sự không dùng được nhiều sức, nhưng vẫn dùng tay trái đẩy anh, muốn đẩy người đàn ông này ra.

Thật vất vả mới lấy được được con mồi Hoàng Phủ Quyết nơi nào sẽ buông tha, mặc cho cô xé cúc áo sơ mi của anh, anh chỉ vừa hôn vừa giữ chặt không thả.

Và, không còn thỏa mãn với đôi môi của cô, anh thử tách răng cô ra, cô nàng dùng sức cắn chặt răng mình, chính là không cho anh cơ hội.

Sau nhiều lần cố gắng thử không có kết quả, anh dứt khoát dời chỗ đó đi, tấn công tới cổ cô

Nụ hôn lan dần xuống dưới..

Nâng tay trái lên, cô thuận tay thả dao xuống, muốn đánh vào cổ anh một đòn nặng nề, mục đích vốn là động mạch chủ và muốn chỉ dùng một đòn để đánh đối phương.

Khi tay cô rơi xuống một nửa, ngực cô đột nhiên cảm thấy đau nhói, da thịt co rút lại, động tác biến dạng, con dao trên tay rơi xuống cổ anh đã mất đi mấy phần sức lực.

P/s Nu9 hung quá
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 64: Ai thoát khỏi ai (1)

Chai rượu rơi xuống, rượu tràn ra khỏi miệng chai, tràn ra mặt bàn, chảy dọc theo mép bàn xuống đất.

Trong không khí có mùi rượu, hòa cùng hơi thở của trên người cô khiến người ta say mê.

Qua lớp áo choàng tắm mềm mại, anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và nhiệt độ từ cơ thể cô.

Trong đầu, bất giác nhớ tới chuyện điên cuồng sáu năm trước, nhớ tới trải nghiệm tuyệt vời kia, nhớ tới nụ hôn lúc đó..

Hơi thở của người đàn ông càng trở nên nặng nề hơn, theo bản năng cơ thể của người đàn ông nổi lên sự kích thích.

"Anh điên rồi, buông ra!"

Cam Viện vươn tay nắm lấy bả vai anh, dùng sức kéo một cái.

Nút áo sơ mi của anh đứt ra, rơi xuống bàn và dưới đất, chiếc áo sơ mi vốn đã lỏng lẻo lập tức liền bị cô kéo bung xõa hết ra.

Hơi thể của người đàn ông nặng nề, trong giây lát bị phân tâm.

Nhân cơ hội này, Cam Viện giật mạnh lòng bàn tay và rút ngón tay ra, nắm lấy vai và đẩy người đàn ông ra khỏi người mình.

Bị cô đẩy lùi lại hai bước, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nóng rực.


Cảm thấy tầm nhìn của đối phương khác thường, Cam Viện vô thức liếc nhìn mình và nhìn thấy mình nửa thân bị lộ ra, cô giật mình tim đập nhanh, vội vàng giơ cánh tay trái lên kéo áo choàng tắm lại lên vai.

"Tôi bảo anh cút, anh có nghe thấy không?"

Hoàng Phủ Quyết đứng yên, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt xanh biếc thâm trầm nhìn chăm chú vào mắt cô.

"Cam Viện, làm người phụ nữ của anh!"

Người phụ nữ này, anh muốn là của riêng anh, ở bên cô mỗi ngày, miễn là mỗi lúc anh muốn, anh đều có thể nhìn thấy cô, hôn cô, chạm vào cô.. muốn làm tất cả mọi chuyện với cô.

Cô thở hổn hển, lồng ngực đập lên đâp xuống.

"Nằm mơ!"

Người đàn ông nhìn chăm chú vào mặt cô "Anh là nghiêm túc."

"Liên quan gì tới tôi?" Cam Viện nhìn thẳng vào mặt anh, nói từng chữ, "Tôi, từ, chối!"

Anh liếc mắt, "Lý do?"

"Lý do?" Cô chế nhạo, "Hoàng Phủ Quyết, anh thực sự là tự luyến, anh cho là phụ nữ trên toàn thế giới sẽ yêu anh sao?"

"Tôi không có hứng thú đến phụ nữ trên toàn thế giới, tôi chỉ muốn biết những gì em nghĩ."

"Ý của tôi là tôi không thích anh."

"Vậy bắt đầu thích từ bây giờ"

Cam Viện không nói nên lời.

Mạch não người này làm sao mà phát triển vậy?

Lộc cộc!

Một tiếng vang nhỏ, cánh cửa phòng ngủ ở phía đối diện xéo hé mở.

Hai người lớn đồng thời quay mặt lại, thấy đứa nhỏ mặc bộ đồ ngủ bước ra nhìn hai người ở bên cạnh bàn, đứa nhỏ sững sờ và lập tức quay trở về phòng.

"Thật là tối a, cái gì cũng không nhìn thấy, mình vẫn là đi ngủ đi thôi"

Thế là, cửa phòng lại đóng lại.

Thẳng quỷ nhỏ này, nhìn thấy mẹ nó bị ức hiếp mà làm như không thấy thật là uổng công sinh nó!

Cam Viện đưa tay lên và siết chặt áo choàng tắm.

"Nếu ngày mai anh vẫn muốn gặp tôi ở sân bay thì bây giờ hãy ra ngoài ngay!"

Cô kìm nén cơn tức giận, nếu không phải lo lắng hù tới con trai, cô đã dùng chai rượu đập bầm dập vào mặt mũi anh.

"Mấy năm qua.. Anh luôn tìm em."

Người đàn ông đứng chỗ mờ tối trong phòng ăn, giọng nói khàn khàn, nhưng lại đặc biệt mê người.

"Tôi nói, anh nhận nhầm người"

"Không thể nào" "

Chờ kết quả giám định có, anh sẽ biết, có thể hay là không thể."

Cô xoay người đi tới cửa phòng, mở cửa ra.

"Đi ra ngoài."

Ông -

Trên giá áo, điện thoại trong túi anh rung lên.

Hoàng Phủ Quyết đi tới, lấy áo vest xuống và bật trả lời điện thoại.

"Ngài Công tước, kết quả thẩm định đã có."
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 65: Ai thoát khỏi ai (2)

Anh nhướng mắt nhìn chăm chú Cam Viện trước mặt.

"Như thế nào?"

Đầu dây bên kia, Will ho nhẹ một tiếng "Không phải."

Vẻ mặt anh đơ ra trong giây lát.

"Anh chắc chứ?"

"Bên kia đã đối chiếu qua hai lần rồi. Giữa hai mẫu hoàn toàn không có quan hệ huyết thống."

Bàn tay cầm điện thoại chậm rãi buông xuống, Hoàng Phủ Quyết vươn tay cúp điện thoại.

Cam Viện liếc nhìn tên Will trên màn hình điện thoại, sau đó nhìn vẻ mặt của người đàn ông, cũng đã đoán được gần đúng nội dung cuộc gọi vừa rồi.

"Tôi nói, anh tìm nhầm người rồi."

Hoàng Phủ Quyết bước tới, đến trước mặt cô, giơ tay ấn cô vào tường.

"Em đã đụng tay chân trong đó, phải không?"

Làm sao có thể?

Trên đời này làm sao có người giống nhau đến vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.. Anh không tin, cảm giác của anh là sai lầm

Cam Vện không phản kháng, mà nói một cách bình tĩnh.

"Ngài Công Tước, anh thật sự phải nhận sai người, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể có quan hệ với anh được?"

Bàn tay to nâng lên, ôm lấy khuôn mặt của cô, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô.

Cúi xuống, anh từng chút một tiến lại gần khuôn mặt cô, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Đêm hôm đó là em. Nói với anh rằng anh không nhận sai người."

Một câu nói ngắn ngủi lại lộ ra cảm xúc mãnh liệt, có cô đơn, có nghi ngờ.. và còn có hy vọng.

Khoa học không phải là không bị sai, dựa vào một vài sợi tóc thì có nghĩa gì đâu?

Hẳn là có gì đó không ổn, hẳn là như vậy!

Cam Viện hít thở sâu.

"Không phải."

Người đàn ông ôm mặt cô bằng những ngón tay khẽ run sau đó anh từng chút đứng thẳng người lên, ngón tay trên mặt cô cũng hơi run rẩy, cuối cùng vẫn phải dời ra xa, cảm nhận được ngón tay ấm áp của anh từ làn da di chuyển ra xa, trái tim cô cũng có một trận đau đớn.

Nhìn cô chằm chằm một lúc, người đàn ông quay người từ bên cạnh cô bước ra khỏi cửa.

Ánh sáng kích hoạt bằng giọng nói ngoài cửa mờ đi, và tiếng bước chân của người đàn ông từng bước vang lên..

Trong bóng tối, Cam Vện hít sâu một hơi, vươn lòng bàn tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy cây lau nhà và giẻ lau, cô nhẹ nhàng dọn dẹp sạch rượu và thủy tinh trên mặt đất.

Dưới lầu truyền đến tiếng động cơ, cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen ở cửa cao ốc đang từ từ khởi động, lái về phía cổng của tiểu khu.

Rõ ràng kết quả này là điều cô muốn, nhưng vào lúc này, tâm trạng của cô sao lại tệ như vậy?

Đứa nhỏ khẽ mở cửa và nhìn thấy Cam Viện trong phòng ăn, cậu nghi ngờ mở cửa bước đến bên cạnh cô.

"Chú Hoàng Phủ đi rồi?"

"Đừng tới đây, cẩn thận đâm đến chân." Cam Viện vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi xuống quét những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, "Được rồi, về ngủ tiếp đi, mẹ sẽ qua ngay.

Đứa nhỏ đứng đó không động đậy.

" Mẹ, con xin lỗi. "

Cô nghi ngờ ngẩng mặt lên không hiểu hỏi:" Tại sao con lại xin lỗi? "

Đứa nhỏ bĩu môi" Con vừa nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài và tưởng là trộm. Con không biết đó là mẹ và chú Hoàng Phủ, con.. con không phải cố ý quấy rầy hai người. "

Bởi vì không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, cậu bé nghĩ rằng mình đã quấy rầy chuyện tốt của họ.

Mẹ nhà mình thật vất vả mới" nói chuyện yêu đương "mà lại bị cậu phá hỏng, đứa nhỏ rất là tự trách mình.

Cam Viện dùng giẻ lau sạch rượu trên sàn nhà, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vẻ mặt phiền muộn của đứa nhỏ.

" Không có liên quan gì đến con đâu ".


" Thật? "

" Thật "

" Vậy.. "Vẻ mặt đứa nhỏ lần nữa sáng sủa lên" Hai người là chính thức yêu đương sao?
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chap 66: Ai thoát khỏi ai (3)

"Mẹ đang nghĩ gì vậy? Không có gì!"

Đứa nhỏ bĩu môi, "Mẹ nói dối, con đã thấy mẹ cởi quần áo của chú Hoàng Phủ."

"Nói bậy, rõ ràng là anh ta cởi mẹ.." nói nửa chừng, cô lại cảm thấy nó không đúng "con biết cái gì, mọi thứ không như những gì con nhìn thấy đâu."

"Chứ nó là cái gì?"

"Nó là.." Cam Viện không nói nên lời. Tất nhiên, sự thật không thể nói với cậu. "Còn nhỏ mà quan tâm như vậy làm gì, đi đi, đi ngủ đi"

Cam Đường giương cao môi như người lớn, vươn tay vỗ vỗ bả vai cô.

"Người lớn nói chuyện yêu đương là chuyện bình thường, mẹ không cần phải xấu hổ!"

Cái đứa nhỏ này!

Cam Viện ngẩng mặt lên, "Mẹ nghiêm túc nói nói lại lần nữa, không có! ĐI về ngủ đi!"

"Không có thì không có, mẹ hét cái gì"

Đứa nhỏ bĩu môi, xoay người đi về hướng phòng ngủ, cái miệng nhỏ nhắn lại nhếch lên.

Không ngờ mẹ cậu lại xấu hổ như vậy, nói chuyện yêu đương cũng không chịu thừa nhận, lần này cậu nhất định phải nghĩ biên pháp, giúp mẹ theo đuổi được chú Hoàng Phủ..

* * *

Ngày hôm sau, mọi thứ diễn ra như kế hoạch.

Cam Viện chở Cam Đường đến sân bay và bên trong phòng VIP mới gặp lại Hoàng Phủ Quyết.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt xanh hiện lên tia máu, rất rõ ràng là anh không có nghỉ ngơi tốt.

"Chào buổi sáng chú Hoàng Phủ."

Cam Đường chủ động bước tới chào hỏi anh, anh chẳng qua chỉ nhàn nhạt đáp lại, cả người trở về vẻ thờ ơ, xa cách.

"Tiểu Đường." Cam Viện sợ đứa nhỏ bị lạnh nhạt, vội vàng bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu "Ngài Hoàng Phủ hình như không được nghỉ ngơi tốt, con đừng quấy rầy ngài ấy."

Đứa nhỏ cũng không có dừng lại, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, từ trong ba lô lấy ra một hộp đồ ăn nhẹ, đặt lên bàn trước mặt Hoàng Phủ Quyết.

"Chú Hoàng Phủ, mẹ cháu đưa cho chú cái này."

Cô?

Cam Viện nhướng mày "Cam Đường!"

Đứa nhỏ lập tức che cái miệng nhỏ của mình lại "A, quên mất, mẹ không cho con nói!"

"Cam Đường!" Cam Viện tức giận hét lên.

Rõ ràng là cô chuẩn bị cho cậu, đến trong miệng cậu, thì trở thành cố ý mua cho Hoàng Phủ Quyết.

Cái đứa nhỏ này, còn nghi ngờ cô và Hoàng Phủ Quyết có gì đó với nhau sao?

Hoàng Phủ Quyết cau mày, hắn không phải kẻ ngốc, cho nên không cần đoán cũng biết đây nhất định không phải Cam Viện chuẩn bị cho hắn.

Nhìn thấy những chiếc bánh được đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Quyết, sau đó nhìn vào sắc mặt của người đàn ông, Cam Viện mím chặt môi lo lắng.

Bỏ qua sự tức giận của Cam Viện, đứa nhỏ mở hộp ra, lấy ra một miếng bánh ngọt tinh xảo và đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Quyết.

"Đây là bánh kem xanh lá cây của Trịnh Minh Chính, ăn ngon lắm." Hoàng Phủ Quyết. Ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của đứa nhỏ trước mặt, đôi mắt đen trắng đang cười nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn đang nâng một khối bánh ngọt trong suốt.

Nhìn chăm chú đứa nhỏ trước mặt, anh hoảng hốt nhìn thấy chính mình khi còn bé.

Anh lại nhận sai, đứa nhỏ này không phải con của anh..

"Cháu không nói dối chú, thật sự rất ngon, chú nếm thử xem?" Đứa nhỏ lại đưa tay hướng lên bên miệng anh.

"Tiểu Đường." Will cũng thấy tình hình không ổn, vội vã mở miệng muốn thay Hoàng Phủ Quyết tìm cái lý do "Ngài ấy không thích ăn ngọt"

Anh ta vốn muốn nói là Hoàng Phủ Quyết không thích ăn ngọt, còn chưa nói xong, lòng bàn tay của Hoàng Phủ Quyết đã nâng lên khỏi ghế.

Hiểu lầm anh muốn nổi giận, Will vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Thưa ngài, Tiểu Đường cũng là có ý tốt"

Đối diện, hô hấp của Cam Viện cũng từ từ thắt lại.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 68: Ai thoát khỏi ai (5)

Mới vừa rồi còn tốt, như thế nào lại nổi giận?

"Nhưng.." Will cầm miếng bánh "Cô Cam.."

"Không cho phép ở trước mặt tôi nói tên cô ấy."

Hoàng Phủ Quyêt sải bước về phía lối ra. Will vội vàng phất tay một cái, một vài vệ sĩ vội vàng đuổi theo.

Lúc này, mẹ con Cam Viện cũng đã trở về từ phòng vệ sinh, Will cầm đồ ăn nhẹ trên bàn lên, gọi hai người cùng nhau lên máy bay.

Đi theo sau Hoàng Phủ Quyết qua lối đi đặc biệt và về phía chỗ lên máy bay, Will mỉm cười và nói.

"Cô Cam, Tiểu Đường, ngài công tước tâm trạng không được tốt.. Nếu giận dữ với hai người. Xin hai người ngàn lần đừng để bụng, gần đây ngài ấy đã.. quá mệt mỏi."

Đương nhiên, Cam Viện biết lý do khiến đối phương khó chịu là gì, lập tức ngầm gật đầu.

"Được rồi." "

Chốc lát, một số ít đã đến nơi để máy bay.

Các tiếp viên đã xếp hàng chờ dưới chiếc máy bay riêng màu trắng và không đáp lại lời chào của mọi người. Hoàng Phủ Quyết bước nhanh vào máy bay.

Will đưa mẹ con Cam Viện đi lên sắp xếp cho bọn họ ngồi phía sau Hoàng Phủ Quyết, Cam Viện chủ động ngồi ở phía bên kia, cách Hoàng Phủ Quyết rất xa,

Máy bay quay đầu chạy lên đường băng chuẩn bị cất cánh, Hoàng Phủ Quyết liền ra lệnh cho Will đem tài liệu cần xử lý đặt ở trên bàn, mở ra.

Vốn là muốn dùng công việc để phân tán sự chú ý, hết lần này tới lần khác nơi nào càng kìm nén thì lại có phản kháng.

Nhìn bản thảo thiết kế trong tay anh, khuôn mặt của Cam Viện lại thoáng qua trong đầu anh, nếu cô mặc bộ đồ này thì sẽ như thế nào..

Chết tiệt! Để ý rằng từ lâu tâm trí anh đã không còn nằm trong tập tài liệu trên tay, anh nặng nề đóng tập tài liệu trên tay lại.

" Cà phê! "

Will bận rộn rót cho anh một tách cà phê, cúi xuống đặt ly cà phê lên bàn của Hoàng Phủ Quyết, anh ta lấy can đảm mở miệng

" Ngài chưa ăn gì vào buổi sáng. Ngài có muốn.. ăn sáng không? Không bằng ăn một lát bánh mì trứng ốp la và một ít trái cây.. "

Là trợ lý của anh ấy, Will không chỉ phải xem xét vấn đề công việc mà còn có một nhiệm vụ quan trọng là chăm sóc kỹ lưỡng thân thể của anh.

Rốt cuộc anh cũng không phải người thường, là **** của quốc gia A, sức khỏe của anh liên quan mật thiết đến quốc gia.

" Hay là, một phần rau cải.. "

Cảm giác được biểu tình của người đàn ông đã không nhịn được, anh ta vội khép miệng, lui về chỗ ngồi của mình bên kia.

Trên ghế sau, Cam Đường kéo dây an toàn và nhảy ra khỏi ghế, đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Quyết.

" Chú Hoàng Phủ, có phải hay không ăn một mình nhàm chán? Sao chú không để mẹ ăn cùng chú? Mặc dù mẹ không biết nấu ăn nhưng mẹ vẫn rất giỏi về ăn "

Cam Viện không nói nên lời, có người miêu tả mẹ của mình như vậy sao?

Nghe giọng điệu của cậu, Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng lắc đầu.

" Không cần, chú không muốn ăn. "

" Hay là.. "Cam Đường suy nghĩ một chút" Chú chắc chắn không biết, mẹ cháu đánh cờ rất giỏi, hai người đấu một ván? "

Cam Viện chỉnh cái ghế lại, kéo cái chăn lên đắp trên người.

" Mẹ mệt nhọc, muốn ngủ. "

Quay đầu nhìn cô một cái, Cam Đường quay người lại, người ghé vào tai Hoàng Phủ Quyết.

" Tối hôm qua, cô ấy suy nghĩ đến chú cả đêm đến mất ngủ, nếu không thì hai chúng ta cùng chơi? "

Cam Viện nghiến răng nghiến lợi ở dưới chăn, nếu không phải giả vờ ngủ, cô phải ném đứa nhỏ này ra khỏi máy bay.

Hoàng Phủ Quyết nhìn nghiêng và liếc nhìn Cam Viện đang" ngủ ".

" Được"

Trạng thái của anh bây giờ cũng không thể làm việc được, vậy cùng đứa nhỏ đánh cờ để giết thời gian vậy.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 69: Ai thoát khỏi ai (6)

Thấy giọng điệu của anh dịu đi, Will vội vàng bước tới giúp Hoàng Phủ Quyết xoay ghế lại, chỉnh lại vị trí đối diện với chỗ ngồi của Tiểu Đường, rồi đem đứa nhỏ ngồi lại vào ghế đã được bố trí, đồng thời mở chiếc bàn nhỏ giữa hai ghế ra, lại hỏi họ chơi cờ gì.

"Xem chú Hoàng Phủ, cờ vua, cờ tướng, cờ vây.. con đều chơi được."

Ồ?

Ánh mắt ngạc nhiên lóe lên trong mắt Hoàng Phủ Quyết.

Đứa nhỏ này, nhìn không đơn giản a!

"Vậy thì.. Cờ tướng?"

Will hỏi, thấy tiên sinh nhà mình khẽ gật đầu, vội vàng lấy bàn cờ tới, lại tự mình từng chút xếp các quân cờ ngọc thạch vào.

"Con muốn ăn trái cây, chúng ta sẽ ăn trong khi chơi được chứ?"

Will trong lòng vui mừng khôn xiết, "Không thành vấn đề, chú lập tức đi chuẩn bị cho hai người."

"Con trước đi." Hoàng Phủ Quyết nói.

Đứa nhỏ cũng không khách khí, bàn tay nhỏ bé bắt đầu buông xuống, Hoàng Phủ Quyết tùy tiện di chuyển từng con cờ.

Thoạt đầu chẳng lộ điều gì, nhưng chẳng mấy chốc, tài đánh cờ của đứa nhỏ đã bộc lộ rõ.

Bố trí, đặt bẫy.. đủ loại mánh khóe, rất bài bản.

Hoàng Phủ Quyết vốn có ý định giết thời gian, cũng vốn không có dụng tâm, rất nhanh chóng cờ của anh bị ăn sạch, hiện ra một tình huống nguy hiểm.

Anh cười mà không hề tức giận, trong lòng sinh ra một chút hứng thú, lúc này anh mới nhận ra sự thật.

Vào cuối hiệp, Hoàng Phủ Quyết dồn sức tấn công và giành chiến thắng.

Đứa nhỏ thua trận, không tức giận hay lo lắng, chỉ duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra và đặt cờ một lần nữa.

"Lại tới."

Trong giọng điệu, lộ ra ý không chịu thua.

Hoàng Phủ Quyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đặt lại cờ và tiếp tục chơi.

So sánh với kỹ năng đánh cờ, thái độ sau khi trận đấu kết thúc có thể thấy được tính cách của cậu, cậu bé vẫn có thể bình tĩnh như vậy sau khi thua trận, tinh thần này thực sự hiếm thấy đối với một đứa trẻ vài tuổi.

Hoàng Phủ Quyết từ nhỏ đã chơi cờ, thắng một đứa trẻ năm tuổi, đương nhiên không có gì đáng tự hào, anh chỉ muốn xem đứa nhỏ này là trình độ đến đâu, cho nên mới tạm thời nghiêm túc.

Đứa nhỏ mới bắt đầu bộc lộ nhược điểm, nhưng không hề vội vàng hay hấp tấp làm cái gì chắc cái đó, cứ đem cờ của anh giết chết hơn nửa mới vinh quang hy sinh.

"Ừ." Hoàng Phủ Quyết khẽ gật đầu, vừa chỉ tay vừa chơi cờ, "Vua của con vừa rồi nên chậm hơn.."

Máy bay tiến lên phía trước, Cam Viện đầu tiên là nhắm mắt lại nghe hai người chơi cờ, rồi sau đó vô tình ngủ thiếp đi..

Cho đến khi máy bay gặp luồng không khí, lắc lư kịch liệt một cái, cô mới từ trong mơ màng tỉnh dậy.

Điều đầu tiên khi mở mắt là quay lại để nhìn con trai.

Đứa nhỏ không ngồiở đây, mà là ngồi trong vòng tay của Hoàng Phủ Quyết, nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ, trên tay cầm một đĩa có đồ ăn nhẹ và hoa quả, đang cẩn thận nghe lời Hoàng Phủ Quyêt nói.

Thỉnh thoảng, cậu nâng nĩa, gắp một miếng trái cây và tự mình ăn một miếng, không quên đút cho Hoàng Phủ Quyết một miếng.

Khi cả hai đã chơi cờ mệt mỏi, đứa nhỏ leo xuống ghế đến cửa sổ và nhìn ra biển, vì có luồng không khí, Hoàng Phủ Quyết lo lắng rằng cậu sẽ bị ngã, vì vậy anh đã ôm cậu vào lòng.

Cả hai ban đầu nói về việc chơi cờ vua, nhưng khi họ trò chuyện, họ nói về niềm vui của Hoàng Phủ Quyết khi chơi cờ với người anh em sinh đôi Hoàng Phủ Kỳ của mình khi anh còn nhỏ.

"Tiểu Kỳ luôn muốn làm anh trai nên luôn nghĩ cách đánh thắng chú, sau này liền chuyển qua thích anh trai luôn."

Đứa nhỏ bóp nĩa cười nói, thân hình nhỏ bé tựa vào trên bả vai anh.

"Chú Tiểu Kỳ thật vui tính."

"Ừ, chú ấy là một người rất thú vị."

Khi nói đến em trai mình, giọng điệu của Hoàng Phủ Quyết cũng lộ ra tình cảm.

* * *

Ánh sáng mặt trời tràn vào từ bên ngoài cửa sổ, phản chiếu trên người hai cha con, khuôn mặt thanh tú giống nhau, cùng ánh sáng vàng mờ ảo, y như là hai cha con thân thiết.

Nhìn chằm chằm vào bức tranh ấm áp, Cam Viện thu lại ánh mắt và kéo chăn lên lần nữa để che mặt.

Vốn dĩ tưởng rằng sau sự việc tối hôm qua, anh sẽ không còn ở gần Cam Đường nữa, dường như lo lắng của cô là dư thừa

Lần này, hãy để đứa nhỏ tận hưởng tình yêu của bố đi!

* * *

* * *
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chương 70: Tôi đánh giá thấp cô ấy (1)

Sau mười tiếng bay, đoàn người thuận lợi đến Paris, vì lệch múi giờ nên đến đây mới là tầm trưa.

Trước khi rời sân bay, nhân viên của chi nhánh công ty đã chuẩn bị sẵn xe hơi để đón anh.

Cả đoàn người bị mọi người vây kín, sau đó họ rời khỏi sân bay.

Cam Viện vốn tưởng rằng họ sẽ trực tiếp đến khách sạn, không nghĩ đoàn xe chạy hết đường ra khỏi thành phố, cô đang nghi ngờ định hỏi thì chiếc xe đã rẽ ngoặc, xe chạy trên một con đường rợp bóng cây cây ngô đồng nước Pháp dày đặc, và đi đến với lâu đài cổ nằm khuất cuối rừng.

Khẽ nheo mắt, nhìn tòa lâu đài đã mất hút từ lâu trong tầm mắt, Cam Viện thẳng lưng hít sâu một hơi.

Không ngờ anh lại chọn ở đây.

"Thật đẹp."

Trên ghế phụ, Cam Đường hai tay dựa vào mép cửa sổ xe, nhìn lâu đài bên ngoài qua lớp kính, khẽ thở dài.

Những cánh cổng rào sắt nặng nề từ từ tách ra, những nhân viên bảo vệ mặc vest đen kính cẩn tách ra hai bên, đoàn xe từ từ chạy qua con đường lát đá trắng, đi qua đài phun nước và dừng lại ở bậc thềm của lâu đài.

Có một quản gia người Anh mặc lễ phục màu đen dẫn đám người hầu đến chào hỏi, lễ phép bước vào sảnh, đứa nhỏ hào hứng hỏi.

"Chú Hoàng Phủ, có ngựa ở đây không?"

"Có hai con."

Đứa rạng rỡ ngay lập tức "Vậy thì.. cháu có thể đi xem được không?"

"Tất nhiên rồi." Người đàn ông lập tức quay mặt lại và giải thíchvới quản gia bằng tiếng Anh "Dẫn cậu ấy đi xem ngựa."

Quản gia làm một động tác tay, một người hầu ở bên cạnh đi tới, cung kính đi tới trước mặt Cam Đường.

"Xin mời đi theo tôi."

"Cảm ơn."

Đứa nhỏ lịch sự cảm ơn bằng tiếng Anh, lập tức buông gan bàn tay của Cam Viện ra và đi theo.

"Cẩn thận đừng đến quá gần con ngựa." Cam Viện vội vàng nhắc nhở.

"Con biết."

Đứa nhỏ trả lời mà không nhìn lại, và cậu lon ton chạy xuống các bậc thang.

Cả nhóm tiếp tục lên lầu, Hoàng Phủ Quyết lên thẳng lầu ba, hai người hầu đưa Cam viện và hành lý lên một gian phòng trên lầu hai.

Căn phòng được quản gia bố trí cho hai người là một dãy phòng đôi với một phòng khách nhỏ riêng biệt, căn phòng này lớn hơn căn hộ hai phòng ngủ mà họ thuê ở thành phố B. Hai mẹ con mỗi người đều có phòng ngủ và phòng tắm riêng.

Sau khi Cam Viện từ chối giúp họ sắp xếp hành lý, người giúp việc đã hỏi kỹ cô về những điều kiêng kỵ trong ăn uống và sinh hoạt, sau đó thông báo cho cô biết vị trí của chiếc chuông phục vụ trên tường, rồi nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi rửa mặt trong phòng tắm và giúp con trai sắp xếp hành lý, cô lập tức ra khỏi phòng và đi xuống lầu, đến chuồng ngựa ở phía sau.

Đứa nhỏ lần đầu tiên đến đây, một mình đi xem ngựa, rốt cuộc cô cũng không quá yên tâm.

Xuống lầu, quẹo phải, cô xiên ngang giàn nho của vườn..

Lầu bốn.

Hoàng Phủ Quyết đứng trên sân thượng của phòng ngủ chính, nhìn khu vườn đầy nắng phía dưới, trước mắt anh lại lóe lên cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, cẩm y phồn hoa trai gái, y hương tấn ảnh* (锦衣华服的男女, 衣香鬂影)

"Thưa ngài, ngài có muốn chuẩn bị bữa trưa không?"

Hoàng Phủ Quyết phục hồi tinh thần lại.

"Tôi không muốn ăn, chuẩn bị cho mẹ con họ đi."

Will đáp lại rồi ra khỏi cửa, quay người rời khỏi sân thượng, nhưng từ khóe mắt lại bắt gặp một bóng người trong vườn.

Theo bản năng, anh chuyển tầm nhìn, và thấy Cam Viện đang quay nhanh xuống lối đi, uốn cong người và bước qua bãi cỏ giữa những giàn nho.

*Mình không biết dịch câu này thế nào, nên mình xin để nguyên văn.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 71: Tôi đánh giá thấp cô ấy (2)

Thân thể Hoàng Phủ Quyết lại lần nữa xoay trở về chính diện, Cam Viện xuất hiện trong vườn, không gì khác hơn là đến chuồng ngựa tìm Cam Đường.

Người phụ nữ này không phải là lạc đường chứ?

Anh còn đang suy nghĩ, Cam Viện đã rẽ hướng, ra khỏi giàn nho, đi qua giữa hai cây hợp hoa có hoa màu đỏ rực, và đi đến phía sau chuồng ngựa.

Trên sân thượng, đôi mắt xanh của Hoàng Phủ Quyết nheo lại.

Khi anh ấy mới mua lâu đài cổ này, có một lối đi dưới giàn nho có thể đi thẳng đến chuồng ngựa, sau đó, khu vườn được xây dựng lại và con đường được trải cỏ. Con đường mà Cam Viện vừa đi trùng hợp là đường cũ.

Đừng nói là khách, người giúp việc mới không biết đã có đường qua đó, cô sao lại biết như vậy?

* * *

* * *

Trước người hầu ngựa, Cam Đường đang nhìn công nhân đang tắm cho con ngựa trắng.

"Tiểu Đường, đừng lại gần từ phía sau!" Thấy đứa nhỏ háo hức muốn thử, cô lập tức nhắc nhở: "Lại gần từ phía sau, nó sẽ coi con như kẻ thù!"

Bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cô kéo cậu đi từ phía trước đến trước mặt con ngựa và đem quả táo thuận tiện nhặt được đến tay Cam Đường.

"Vậy.. làm bạn với nó, cẩn thận kẻo bị nó cắn!"

Đứa nhỏ nhấc quả táo đưa cho ngựa đen trước mặt, nó đưa mũi thăm dò hít hà, rồi lập tức không khách khí mở miệng, từ trong tay Cam Đường, một hớp liền đem một trái táo lớn như vậy cắn hết, ba lần liền nuốt xuống bụng.

"Ngươi đây là cái đồ tham ăn.." Cam Đường mỉm cười vươn lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, "Mẹ, nó thật đẹp!"

Cam Viện đã từng đưa cậu đến trường đua ngựa để cưỡi ngựa, bơi lội và cưỡi ngựa là hai môn thể thao yêu thích của cậu. Đối với ngựa, cậu có một loại tình yêu cố chấp.

"Nếu con thích nó như vậy, không bằng khi có thời gian, đem nó vẽ thành tranh, như vậy chúng ta có thể mang nó về" Cam viện cười gợi ý.

"Dạ!" Đứa nhỏ gật đầu, "Vậy con phải đem lâu đài cùng vẽ xuống, cùng nhau mang đi. Chờ con trưởng thành, cũng phải kiếm tiền mua cho mẹ căn nhà lớn như vậy, để cho mẹ mỗi ngày đều có thể cưỡi ngựa"

Cam Viện mỉm cười hạnh phúc "Hạnh phúc nửa đời sau của mẹ liền dựa vào con rồi!"

"Yên tâm đi." Đứa nhỏ đáp lại với một nụ cười.

"Xin lỗi." Một người hầu gái bước tới, "Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời hai vị đến phòng ăn dùng cơm."

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!"

Nắm lấy vai đứa nhỏ, hai người cùng người giúp việc trở về phòng ăn.

Will vừa bước đến cổng nhà hàng, vừa nhìn thấy hai người họ liền lịch sự để cho hai người đi vào.

Không nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết, Cam Đường nghi ngờ hỏi: "Chú Hoàng Phủ ở đâu?"

"Tiên sinh nói không đói bụng, hai người ăn trước đi." Will nói.

Cậu nhóc quay mặt lại với vẻ lo lắng, "Chú ấy có phải hay không không thoải mái?"

Will cười đáp lại cậu, "Không sao đâu, đừng lo."

Ba người đã ngồi vào chỗ, đồ ăn được tùy ý dọn ra, không phải đồ Tây, mà là món ăn gốc Trung Quốc

"Sợ hai người ăn không quen, tiên sinh đã đặc biệt ra lệnh cho tôi mời một đầu bếp người Hoa đến." Will nâng lòng bàn tay "Mời hai người dùng, nếu có chỗ nào không hợp khẩu vị thì nói cho người giúp việc và đầu bếp, để cho bọn họ thay đổi ngay"

Bởi vì không có Hoàng Phủ Quyết ở đây, Cam Viên cũng vô cùng thoải mái, bữa ăn cơm này cũng ngon hơn.

Sau bữa ăn, Cam Viện vốn định dắt cậu nhóc đi dạo, nghỉ trưa một chút, điều chỉnh một chút sự chênh lệch thời gian.

Ngày mai sẽ bắt đầu chụp ảnh, thế nào cũng bận rộn, cô không hề muốn cậu quá mức mệt mỏi.
 
Last edited by a moderator:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 72: Tôi đánh giá thấp cô ấy (3)

Hèn chi, đứa nhỏ vừa ra khỏi phòng ăn, xoay người liền đi lên lầu.

"Vừa mới ăn xong, đi chậm lại một chút."

Cam Đường một bên dặn dò vừa cùng đi lên, nhìn thấy cậu bước lên bậc thang dẫn lên tầng ba cô lập tức gọi cậu.

"Tiểu Đường, đừng chạy lung tung!"

Đứa nhỏ dừng bước lại, "Con không chạy lung tung, con chỉ muốn đi xem chú Hoàng Phủ."

Anh ta không phải là bệnh nặng, có gì mà nhìn?

Cam Viện bĩu môi, "Phải đi thì con đi đi, mẹ không đi"

"Mẹ ơi.."

"Bán manh cũng vô dụng."

Đứa nhỏ quay đầu đi lên lầu. Cam Viện quay người bước tới phòng khách, mới vừa đi hai bước liền nghe trên lầu một tiếng động kèm theo tiếng la.

"Ai ya!"

"Tiểu Đường!"

Xoay người, cô từng bước chạy nhanh lên tầng ba, cách hai cầu thang, liền nhìn thấy đứa nhỏ đang đứng giữa hành lang nhếch mép cười với cô.

"Nửa tiếng nữa xuống lầu ngủ trưa một chút."

Cô đảo mắt nhìn con trai, cô bỏ lại một mệnh lệnh, xoay người đi xuống lầu.

Đứa nhỏ bất đắc dĩ nhún vai, quay người nhìn cánh cửa hai bên hành lang, mày hơi nhíu lại.

"Chú Hoàng phủ, chú đang ở đâu?"

Cánh cửa gỗ đối diện hướng hành lang bị đẩy ra, hoàng Phủ Quyết bước ra, "Có chuyện gì sao?"

"Cháu nghe chú Will nói chú không thoải mái. Mẹ cháu lo lắng cho chú nên để cháu lên nhìn một chút"

Người phụ nữ đó sẽ lo lắng cho anh?

Đứa nhỏ này thực sự rất lương thiện.

Hoàng Phủ Quyết đưa tay vuốt tóc cậu, "Chú không sao, đừng lo lắng. Ngồi trên máy bay lâu như vậy chắc rất mệt. Đi xuống lầu ngủ một lát đi! Sau đó chú sẽ mang cháu đi cưỡi ngựa."

"Thật sao?"

"Chú luôn luôn giữ lời hứa"

Đứa nhỏ lập tức lộ ra một nụ tươi cười, "Vậy chú cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, không phải.. trước nên ăn cơm rồi nghỉ ngơi."

Người đàn ông gật đầu..

Đứa nhỏ vẫy tay chào anh, rồi quay người đi về hướng cầu thang.

"Tiểu Đường." Hoàng Phủ Quyết cất giọng kêu cậu lại, "Mẹ cháu đã tới Pháp chưa?"

Đứa nhỏ dừng lại, suy nghĩ một lúc và lắc đầu, "Cháu không nhớ gì cả, trước đây cháu không biết. Nhưng, Cháu biết, mẹ rất thích nước Pháp."

"Thật không?"

"Dạ." Đứa nhỏ gật đầu, "Mỗi lần xem video tuyên truyền về những địa điểm tham quan ở Pháp, bà ấy sẽ ngẩn người. Cháu hỏi bà ấy thế nào, và cô ấy nói.. Cảm thấy rất đẹp nên muốn đi xem. Đúng rồi, chú Hoàng phủ, mẹ cháu hiếm hoi đến Pháp một lần. Chú có thể dẫn bà ấy đi chơi một vòng được không, cháu sợ bà ấy một mình bị lạc."

Sau khi đứa nhỏ nói, Hoàng Phủ Quyêt cũng không có nghe được, trong đầu anh lại nghĩ tới một ít chuyện khác.

Thấy anh không đáp ứng, đứa nhỏ hơi chút thất vọng.

"Nếu không thể.. cứ quên nó đi."

"Cháu xuống lầu nói với mẹ cháu, để cho bà ấy đến phòng làm việc tìm chú, nói chú có chuyện rất quan trọng muốn nói với bà ấy."

"Được." Đứa nhỏ đồng ý ngay "Cháu đi nói với bà ấy ngay."

Vẫy tay với nó, đứa nhỏ quay người chạy về phía cầu thang, anh vội vàng gọi.

"Tiểu Đương, từ từ đi xuống lầu, đừng chạy!"

Đứa nhỏ vui vẻ đồng ý, bước nhanh xuống lầu, nhìn cầu an toàn rẽ vào hành lang lầu hai, Hoàng Phủ Quyết xoay người đi lên lầu 4

Căn phòng trên lầu 4 đã được anh mở ra và sửa sang lại, đây là phòng làm việc kiêm phòng sách của anh.

Gian phòng phía tây là một giá sách bằng gỗ mun gọn gàng với những cuốn sách được đặt ngay ngắn, còn phía đông là khu vực làm việc, phim ảnh, mô hình, vải vóc.. được đặt một cách ngăn nắp.

Bước tới, lấy một đĩa hát trên kệ đặt lên máy ghi âm, anh bật công tắc lên, người lùi về phía sau hai bước, dựa vào bàn làm việc chờ đợi.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 73: Tôi đánh giá thấp cô ấy (4)

Thời gian trôi qua từng chút một.

Cuối cùng, có tiếng bước chân vang lên.

Nheo đôi mắt xanh lam của mình, nhìn Cam Viện đang xuất hiện ở cửa với vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt Hoàng Phủ Quyếtlóe lên một tia sáng khó nhận ra.

Trong phòng có tiếng nhạc trầm bổng, đung đưa theo phong cách sangbao, một người phụ nữ uể oải hát.

LastnightIdreamtofSanPedro [Tôi đã mơ thấy San Pedro đêm qua]

Giống như tôi sẽ không bao giờ trải qua, iknewthesong [It's like I've never left, điệu nhạc quen thuộc]Ayounggirlwitheyeslikethedesert [một cô gái có đôi mắt như sa mạc]

Itallseemslikey hôm qua, không xa [mọi thứ như ngày hôm qua, không xa gần]

* * *

Bắt được một giai điệu quen thuộc bên tai, Cam Viện nhìn người đàn ông đang dựa vào bàn làm việc từ cửa, hít một hơi rồi lười biếng dựa vào khung cửa.

Tựa hồ, hoàn toàn không có chú ý tới bài hát kia có cái gì khác biệt.

"Có chuyện mau nói, tôi buồn ngủ rồi!"

Rút kinh nghiệm từ tối hôm trước, cô nghĩ giữ một khoảng cách nhất định với anh sẽ an toàn hơn.

Hoàng Phủ Quyết liếc nhìn người phụ nữ đang đứng dựa vào khung cửa, giơ tay lên và dùng điều khiển từ xa để tắt bàn xoay.

"Ngày mai tám giờ sáng, sẽ có người đứa hai người tới địa điểm chụp hình."

"Được."

"Cô có thể đi."

Nói xong, người đàn ông giơ tay để tiếng nhạc tiếp tục.

Baba gọi cô ấy lên chỉ để nói điều này, vị này cảm thấy chơi với cô ấy như thế này thật vui phải không?

Cam Viện đứng ở bên cửa nghiến răng, xoay người đi xuống lầu, vừa tới cầu thang thì tình cờ gặp Will, hỏi thăm người kia một chút, cô đi ngang xuống lầu.

Nhìn Cam Viện đang đi xuống cầu thang với vẻ khó hiểu, Will bước vào phòng làm việc.

"Thưa ngài?" "

Hãy liên hệ với các chuyên gia nhận dạng DNA giỏi nhất và để họ ở chế độ chờ bất cứ lúc nào."

"Vâng!"

Will không nói thêm một lời nào, và quay người đi xuống cầu thang.

Đã ở với Hoàng phủ Quyết nhiều năm, niềm tin của anh ấy không gì khác hơn là hai chữ-thi hành.

Trong phòng làm việc, chỉ còn lại Hoang Phủ Quyết, và còn có tiếng nhạc trầm.

* * *

* * *

Hoang Phủ Quyết vẫn không xuất hiện trong bữa tối hôm đó.

Ngày hôm sau, Cam Viện và Cam Đường không thấy anh khi họ ăn sáng cùng nhau, người đàn ông dường như biến mất không thấy bóng dáng.

Cam Đường rõ ràng là lo lắng, nhưng Cam Viện thì cảm thấy thoải mái.

Sau bữa ăn, hai mẹ con dọn dẹp đơn giản, rồi lên xe đã đợi sẵn ở bậc thềm, hướng về thành phố để gặp nhiếp ảnh gia và các nhân viên khác.

Ngồi ở băng ghế sau, lông mày Cam Viện đột nhiên nhíu lại, trong cơn xuất thần sinh ra một linh cảm kỳ lạ.

Trực giác mách bảo cô rằng có một đôi mắt đang nhìn cô khuất bóng.

Cô quay mặt lại nhìn tòa lâu đài cổ kính phía sau, cô liếc nhìn xung quanh, nhưng cô không nhận ra có chuyện gì.

Đôi mắt cô rơi vào cửa sổ của phòng ngủ chính trên tầng ba, và cô hơi nheo mắt.

Rèm cửa trong phòng ngủ chính trên tầng ba vẫn đang đóng chặt.

"Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?"

Thằng nhỏ nghi ngờ hỏi, thấy vẻ mặt của mẹ là lạ.

"Không có gì." Cam Viện thu hồi tầm mắt, vươn tay nhặt một sợi tóc trên vai hắn, tay kia đưa bình nước qua "Mùa xuân không khí khô ráo, uống nhiều nước một chút."

Đứa nhỏ cầm lấy chai nước và uống, cô liền nhanh chóng nhét tóc vào túi ni lông nhỏ trong túi.

Dù Hoàng Phủ Quyết không tỏ ra gì nhưng Cam Viện vẫn cho rằng mình cẩn thận thì tốt hơn, dù sao tên đó rất có đầu óc.

Ai dám xác đinh, anh ta sẽ không nghĩ ra cách tiến hành xét nghiệm ADN lần thứ hai.

P/S: Đoạn tiếng pháp mình không biết, nên mình để gốc luôn.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 74: Quần áo đều là cỏ (1)

Khi xe chạy ra khỏi cổng lâu đài, người giúp việc đã lên lầu với khăn trải giường sạch sẽ, muốn giúp hai mẹ con dọn dẹp phòng, vừa đến lầu hai, Will đã đứng ở trên cùng của cầu thang.

"Từ nay về sau, không ai được phép lên lầu khi chưa có lệnh của tiên sinh."

Cô hầu gái gật đầu ngay lập tức lùi xuống cầu thang.

* * *

* * * Tầng ba.

Sau tấm rèm vải trong phòng ngủ chính, Hoàng Phủ Quyết cách rèm cửa nhìn hai người lên xe đi xa, anh một mực quan sát đèn hậu của chiếc xe đang khuất dần sau khúc quanh, anh mới xoáy người, đi ra cửa.

Từ cầu thang đến tầng hai, Will nhìn thấy anh và ngay lập tức đi theo anh vào căn phòng nơi mẹ con Cam Viện ở, rẽ trái và đi vào căn phòng nơi Cam Đường ở.

Chăn và gối trên giường được xếp gọn gàng, sách và bút vẽ do Cam Đường mang đến đặt trên bàn phụ cũng được đặt ngay ngắn trên mặt bàn một cách có trật tự.

Có thể thấy đứa nhỏ cũng giống anh, là một người sống rất có tổ chức.

Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên, Will lập tức bước tới, cẩn thận mở chăn bông ra, lấy kính lúp ra tìm trên gối.

Nhìn quanh, Hoàng Phủ Quyết bước đến bàn.

Trên bàn là bức tranh mà đứa nhỏ sắp hoàn thành, bối cảnh là Tòa lâu đài, trên bãi cỏ trước lâu đài, có một vài con ngựa với tư thế kỳ lạ đang đứng

Một người phụ nữ có mái tóc dài bị gió thổi bay đang ngồi trên lưng của một trong những con ngựa. Người phụ nữ ôm một cậu bé tóc ngắn trên tay, nhìn bộ dáng kia hẳn là vẽ cậu ấy cùng Cam Viện. Bên cạnh con ngựa là một người đàn ông giúp họ dắt ngựa..

Mái tóc ngắn màu nâu vàng và đôi mắt xanh.. người đàn ông kia bất ngờ là một bản sao của anh. Dưới bức tranh là một ngôi nhà Trung Quốc hơi non nớt.

Nhìn gia đình ba người ấm áp trên bức tranh, khóe môi Hoàng Phủ Quyết khẽ nhếch lên.

Nét vẽ của Cam Đường tuy còn hơi non nớt nhưng đã nắm bắt rất tốt về màu sắc và đường nét..

"Thưa ngài." Will đến, "Cái đó.. không tìm thấy sợi tóc nào."

Hoàng Phủ Quyết nhíu mày thành tiếng, "vậy thì hãy tìm, phòng tắm, thùng rác, tủ đựng quần áo.. chỗ nào cũng có thể tìm được."

Will mím môi, quay người tiếp tục tìm kiếm, một lúc sau, anh lại quay lại.

"Thưa ngài, thực sự không có!"

Hoàng Phủ Quyết quay đầu lại nhìn anh ta một lúc, không nhịn được mà đi về phía trước, kéo anh ta ra, dùng tay cẩn thận cầm lấy chiếc gối mà Cam Đường đã ngủ qua lên.

Khăn trải giường màu trắng cực kỳ sạch sẽ, nơi nào có bóng dáng của một nửa sợi tóc.

Làm sao có thể?

"Có phải, phòng đã được dọn sạch rồi?"

"Không thể nào, tôi đã ra lệnh cho họ không được dọn phòng."

Hoàng Phủ Quyết nhướng mày, sải bước ra khỏi phòng Cam Đường và đi tới phòng ngủ Cam Viện đối diện, kéo chăn ra

Trên giường cũng sạch sẽ đến mức không nhìn thấy một sợi tóc nào.

"Người phụ đáng ghét!"

Anh giận dữ hét lên từ kẽ răng.

Điều này hoàn toàn không hợp lý, trừ khi có người nghiêm túc xử lý, nếu không không thể nào một người phụ nữ tóc dài ngủ trên giường cả đêm mà không để lại một sợi tóc nào.

Will đứng sang một bên, không dám thở mạnh

Trong một khoảnh khắc, người đàn ông đột nhiên cười ra tiếng

"Xem ra trong lòng em thật sự có quỷ!"

Ngay cả tóc của chính mình cũng không có rơi xuống, cô gái đáng chết này, 80% là làm giả bằng tóc của chính mình.

Quả nhiên, đã đánh giá thấp cô ấy!

Thấy vẻ mặt của anh dịu đi, Will nhẹ nhàng nói: "Thưa ngài, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Hòng Phủ Quyết đặt gối của Cam Viện trở lại chỗ cũ, và nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gối bằng các ngón tay của anh ấy.

Mặt gối bằng lụa tơ tằm hơi mát và mịn, y như làn da của nàng.

Anh từ từ thu ngón tay lại và đứng thẳng dậy.

"Thông báo cho họ thực hiện về các mẫu thử nghiệm trước đó, ngoài ra, sau khi chụp ảnh xong, hãy sắp xếp một bữa tiệc."
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 75: Quần áo đều là cỏ (2)

"Được rồi." Will hít một hơi, thận trọng nói, "có muốn hay không.. gửi bàn chải đánh răng và các đồ dùng khác của Tiểu Đường đến phòng thí nghiệm để xem có thể tách ra DNA không?"

Hoàng Phủ Quyết xoay người lại, "Thay vì thế, không bằng trực tiếp mang cậu ấy đi rút máu sẽ chuẩn xác hơn"

"Đó là sự thật." Will khẽ nhếch môi, rồi cảm thấy ớn lạnh bao trùm. Anh ta ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt u ám của người đàn ông. Trái tim Will run lên, và anh ta hiểu ngay, "Tôi xin lỗi, thưa ngài Công tước, Tôi đã không nghĩ cân nhắc nó chu toàn."

Với sự suy nghĩ kín đáo của Hoàng Phủ Quyết, làm sao anh ta có thể không nghĩ ra điều này.

Chỉ là làm như vậy, không thể tránh khỏi bứt giây động rừng, đồ dùng cần thiết hàng ngày của đứa nhỏ đều do Cam Viện mang theo, với sự cẩn thận của người phụ nữ đó, một khi anh hơi có động tác một chút, cô sẽ lập tức phát hiện.

Lần này, anh không thể mắc thêm sai lầm nào nữa.

* * *

* * *

Bảo tàng Louvre.

Cam Đường mặc chiếc quần yếm màu nâu cổ điển màu xanh nước hồ phản chiếu làn da như ngọc bích, cặp kính tròn bằng nhựa càng trở nên dịu dàng đứng trong lối đi đầy nghệ thuật của bảo tàng Louvre, dường như một căn phòng là do bàn tay của Chúa tạo tác.

Nhiều du khách ban đầu đến xem tác phẩm nghệ thuật thậm chí còn lấy máy ảnh ra và muốn chụp ảnh cậu nhưng ngay lập tức bị nhân viên đi cùng chặn lại.

Lần này là ảnh quảng cáo của bộ âu phục trang trọng mới, đương nhiên không thể lưu hành trước khi công ty chính thức quảng bá.

Cam Viện đứng sang một bên với chiếc ba lô trên lưng, điện thoại di động luôn cầm trên tay, cô chụp hai bức ảnh mỗi khi cậu thay quần áo.

Sau khi hoàn thành cảnh chụp bảo tàng Louvre, tổ công tác ăn trưa ở một nhà hàng gần đó rồi rẽ ra sông Seine để quay địa điểm.

"Thật tuyệt.. rất tốt.. chính là tư thế này, đừng nhúc nhích.. Được.."

"Tốt lắm, đây hai cái nữa, một chút đi chú.. tốt!"

* * *

Suốt cả quá trình chụp, người chụp đều có tâm trạng phấn khích, ngoài khen ngợi thì còn hơn cả bấm máy, bấm nút chụp, bấm nút chụp..

Vốn dĩ chụp ảnh thiếu nhi là khó nhất.

Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, không có nhiều người có cảm giác về ống kính, năm, sáu tuổi là thời điểm chúng hiếu động, trẻ em chưa có hiểu biết về người mẫu người lớn, hơn nữa đứa trẻ giống vậy cũng yếu ớt, tùy hứng, anh vốn dĩ còn lo lắng chụp ảnh sẽ không suôn sẻ, nhưng không ngờ kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Cậu bé có khí chất nổi bật và tính cách điềm đạm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Cậu tự nhiên cao quý, phù hợp với trang phục trẻ em lịch lãm và hơn nữa sông Seine đang khiêu khích thành phố với bề dày lịch sử và văn hóa, giơ tay nhấc chân tùy tiện chụp một cái là ra một tấm ảnh đẹp.

Anh ta không cần phải chỉ đạo và thiết kế các biểu tình, động tác. Đoạn đườngnày, những gì anh ta làm giống như một người thư ký hơn.

Dù là ảnh xa hay cận cảnh, dù đang cười hay đang nghiêm túc, đang chạy, quay người.. thậm chí là ngồi xổm xuống và buộc dây giày..

Tất cả những cảm giác mà anh ta cần đều có thể tìm thấy ở cậu bé, và hơn nữa cậu ấy không có chút nào là giả bộ.

Là một người mẹ, Cam Viện cũng rất hợp tác, không chỉ giúp xách đồ mà còn thỉnh thoảng mua đồ uống cho mọi người chứ không làm phiền như các bậc phụ huynh khác.

Nhìn chung, công việc diễn ra suôn sẻ, anh ta nghĩ sẽ mất ít nhất hai ngày để hoàn thành, nhưng chỉ bận rộn trong một ngày là hoàn thành công việc.

"Cô Cam, con trai cô thực sự rất tuyệt vời." Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh và chỉ vào những bức ảnh cho Cam Viện, "Nhìn này.. những bức ảnh này thậm chí không cần sửa lại.."

"Chính là do anh chụp tốt"

"Chú Tiểu Ngũ." Cam Đường bước ra ngoài, "Chú có thể giúp con chụp tấm hình chung với mẹ con được không?"

"Tất nhiên rồi." Tiểu Ngũ cười đáp lại, "Nào, chú sẽ giúp con chụp."

Cam Viện vội vàng từ chối "Không được, tôi dùng điện thoại di động để chụp ảnh."

"Điện thoại di động đâu chụp được toàn cảnh, hoàng hôn lúc này rất đẹp, tôi sẽ giúp các người chụp một bức ảnh toàn cảnh."
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 76: Quần áo đều là cỏ (3)

Tiểu Ngũ hăng hái bước đi chuẩn bị chụp, Cam Đường liền bước tới, đưa tay tháo xuống kính của Cam Viện.

"Làm gì?"

"Đừng cử động!"

Đặt cặp kính lên trên đỉnh đầu cô, đứa nhỏ vươn tay giúp cô sửa sang lại tóc, còn bàn tay nhỏ bé ôm mặt cô về hướng về máy chụp ảnh, và cậu cúi người hôn vào mặt cô ấy.

Cam Viện lấy lại cặp kính mà Cam Đường lấy đi, đeo lại trên mặt, "Đủ rồi."

Cô không thích chụp ảnh, tất cả là để phối hợp với với Cam Đường mà thôi.

"Buổi tối tôi sẽ phân loại tài liệu và gửi đến hộp thư của cô nhé?"

"Được rồi." Cam Viện lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra và đưa cho anh, "Làm phiền anh rồi."

"Cô thật là khách sáo". "Tiểu Ngũ cất danh thiếp đi, ánh mắt liền nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô," Cô Cam, thứ cho tôi lỗ mãng, không biết cô có có muốn tham gia vào ngành người mẫu không? "

" Tôi? "Cam Viện nhếch môi," Tôi không thích hợp. "

" Làm sao biết không thích hợp, chỉ cần chiều cao, ngoại hình, khí chất này của cô.. Chỉ cần cô chịu, tôi có thể lập tức liên hệ với công ty để giúp cô ký hợp đồn tôi sẽ tự mình giúp cô chụp ảnh, tin tưởng vào ánh mắt tôi, cô sẽ sớm trở nên nổi tiếng. "

" Cảm ơn anh khen ngợi, nhưng tôi vẫn không nghĩ mình phù hợp. "Cam Viện mỉm cười và đỡ lấy vai đứa nhỏ" Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo. "

Cô đưa Tiêu Đường đến xe bảo mẫu để thay quần áo, Tiểu Ngũ quay mặt sang, nhìn bóng lưng của cô, liền khẽ thở dài.

Anh ta không biết anh ta đã chụp bao nhiêu người mẫu, ánh mắt đương nhiên là có, ngày thường người phụ nữ này một mực đeo kính nhìn bình thường, nhưng vài bức ảnh chụp vừa rồi khác với mọi khi.

Đôi mắt sắc sảo và sáng suốt, thần thái đa tình khi nhìn nghiêng, đường nét thanh tú gần như sắc vàng.. là nằm cùng tầm với của nhiều người mẫu tên tuổi.

" Khí chất này.. thật đáng tiếc! "

* * *

* * *

Bởi vì độ tiến triển trước thời hạn, mặt trời chưa lặn thì hai mẹ con đã trở về trang viên, lâu đài cổ càng trở nên uy nghiêm và đẹp đẽ dưới nền hoàng hôn rực rỡ.

Đứa nhỏ vừa bước vào cửa liền chạy tới, tựa vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

" Cảnh đẹp quá, không biết chú Hoàng Phủ có ở đó không, thật là muốn đi cưỡi ngựa. "

" Chạy một ngày không mệt sao? "Cam Viện cởi túi ra, bỏ trên ghế sô pha, quay người bước vào phòng tắm, vặn vòi nước và rửa tay, cô đưa khăn giấy qua, mắt chạm vào chiếc bàn chải đánh răng điện đặt sang một bên, đôi mắt hơi nheo lại.

Cô ấy đã quen với việc để bàn chải đánh răng bên tay phải mọi lúc, bây giờ làm thế nào mà có thể nằm bên trái?

Trên bồn rửa mặt vẫn còn những vết bẩn nhẹ, lẽ ra lúc cô rửa tay buổi sáng vẫn còn sót lại, điều này cho thấy người hầu chưa lau sạch.

Không phải là người hầu, ai có thể di chuyển bàn chải đánh răng của cô?

" Chú Hoàng Phủ. "

Trong phòng khách, giọng nói vui mừng của đứa nhỏ truyền đến.

Cam Viện lập tức bĩu môi.

Anh chàng này thật đúng là âm hồn không tan.

Hoàng Phủ Quyết bước vào phòng khách và liếc qua cánh cửa phòng Cam Viện đang mở," Thế nào rồi, buổi chụp diễn ra thuận lợi chứ? "

" Ừ, chúng cháu đã chụp bảo tàng Louvre và cảnh bên ngoài sông Seine. "Đứa nhỏ nhìn bộ quần áo cưỡi ngựa tuấn tú trên người anh" Chú Hoàng Phủ định cưỡi ngựa sao? "

" Chú chuẩn bị cưỡi ngựa. Nghe nói cháu sắp trở lại, chú tới xem một chút. "Hoàng Phủ Quyết đưa lòng bàn tay ra và nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn của cậu" Có mệt hay không? "

Đứa nhỏ lắc đầu ngay lập tức.

" Vậy thì.. Con có muốn cưỡi ngựa với chú của con không? "

" Được rồi! "Cậu nhóc lập tức đồng ý với vẻ hào hứng, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Phủ Quyết đầy hy vọng," Con có thể dẫn mẹ đi cùng không?"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 77: Quần áo đều là cỏ (4)

"Nếu như.. cô ấy muốn đi."

Người phụ nữ đó, chắc sẽ từ chối đi?

"Đang nói chuyện gì đó, vui như vậy?"

Cam Viện mỉm cười đi tới, khi ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoàng Phủ Quyêt.

Trên người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngựa màu trắng với hàng cúc vàng chói lọi, đôi giày ống cưỡi ngựa thon dài ôm lấy đôi chân thon dài, đôi găng tay trên bàn tay được chạm khắc những hoa văn bằng vàng rất đẹp đang cầm một chiếc roi ngựa.

Cao ráo, rắn rỏi, phong cách nhanh nhẹn, anh khí bức người.

"Chú Hoàng Phủ định dắt con đi cưỡi ngựa, mẹ có muốn đi với con không?"

"Được." Cam Viện bước tới với nụ cười, "Đúng lúc mẹ cũng muốn ra ngoài hít thở không khí."

Nếu không phải có sự cho phép của anh ấy, những người khác không thể nào tùy tiện đi ra đi vào phòng của cô, di chuyển đồ đạc của cô.

Có vẻ như đúng như cô đang lo lắng thì người này không bỏ cuộc vì lần xét nghiệm ADN đó, cô càng phải cẩn thận hơn, và tất nhiên sẽ không để anh đơn độc đưa con trai cô ra ngoài một mình.

Ngộ nhỡ anh tìm cách lấy đi mẫu ADN của Cam Đường thì mọi nỗ lực của cô sẽ thành công dã tràng..

Đôi mắt xanh lam quét qua khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mắt xanh lam của Hoàng Phủ Quyêt hơi co lại.

Cô ấy thực sự đồng ý?

"Tuyệt!"

Đứa nhỏ vốn là lo lắng Cam Viện sẽ không đi, nhưng khi thấy cô thoải mái đồng ý như vậy, trong lòng lại thầm có chút vui mừng.

Chờ một lát, nhất định phải tìm cách tạo ra một khoảng thời gian cho hai người, để họ có thể cải thiện mối quan hệ của mình.

Kết quả là ba người bước ra khỏi lâu đài đến chuồng ngựa, mỗi người một tâm trạng khác nhau.

Người coi ngựa đã được thông báo để yên hai con ngựa và đợi bên ngoài chuồng.

Hoàng Phủ Quyêt cúi người ôm đứa nhỏ lên yên ngựa rồi người liền dứt khoát phóng lên lưng ngựa ngồi phía sau đứa nhỏ.

Thấy vậy, Cam Viện bước đến con ngựa khác, xoay người và ngồi lên.

Chỉ cần nhìn tư thế lên ngựa của cô là biết cô là một lão luyện, Hoàng Phủ Quyết cười thầm trong lòng, một tay nắm cương ngựa để bảo vệ Cam Đường, hai chân nhẹ nhàng húc vào bụng ngựa.

"Tiểu Đương, ngồi vững."

Ngựa đen bước về phía trước, Cam Viện cũng nhẹ nhàng mang ngựa theo sau.

Đứa nhỏ vuốt ve bờm của con ngựa đen đẹp dưới thân mình, "Nó có tên sao?"

"Nó tên là Bray [nghĩa là gầy] ." Hoàng Phủ Quyêt lắc nhẹ cái dây cương, "Khi chú nhìn thấy nó, là lúc nó mới sinh ra không lâu, nó trông gầy hơn những chú ngựa con khác. Khi chú mua nó, ai cũng nghĩ là nó sẽ chết."

"Nhưng không phải thế."

"Tất nhiên là không." Hoàng Phủ Quyêt nhếch môi, "Và, đúng vậy, nó có thể dễ dàng đánh bại tất cả những con ngựa non bước ra từ cùng trường đua với nó."

"Thật là lợi hại." Cam Đường vuốt ve bờm ngựa như tơ bện của Bray "Nó nhất định chạy rất nhanh."

"Tất nhiên." Hoàng Phủ Quyêt sử dụng hai tay ôm lấy cậu, "Ôm chặt chú!"

Đứa nhỏ đoán được anh đang nghĩ gì, nắm lấy cánh tay anh rồi dựa lưng vào ngực anh.

Hoàng Phủ Quyêt nhẹ nhàng cầm lấy cương ngựa, và Bray ngay lập tức tăng tốc chạy như bay.

Không hổ là một con ngựa tốt, sức mạnh tràn đầy, trong giây lát bỏ lại Cam Viện ở phía sau.

"Thật là giỏi!" Đưa nhỏ không sợ hãi, một tay ôm lấy cánh tay của anh, một tay vươn ra, cảm giác được từng đợt gió lướt qua giữa các ngón tay, "Chú Hoàng Phủ, nhanh lên!"

"Tốt!"

Đem đứa nhỏ ôm chắc, Hoàng Phủ Quyết giơ roi lên và gõ vào lưng của Bray, rít nhẹ một tiếng, và ngay lập tức tăng tốc lần nữa, như gió lao lên sườn núi.

Vốn dĩ Cam Viên chỉ lười biếng đi theo phía sau, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Quyêt không cho anh cơ hội thực hiện thủ đoạn, nhìn anh mang cam đường chạy xa, trong lòng cô lo lắng, bận bịu đánh ngựa đuổi tới.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 78: Quần áo đều là cỏ (5)

Bất lực, ngựa không bằng người, chỉ có thể tụt lại phía sau hai người.

Đang lao lên dốc, Hoàng Phủ Quyết một tay nắm lấy cương ngựa, nện chặt, Bray lao thẳng lên và dừng lại một cách đẹp đẽ mà tao nhã bên gốc cây trên đỉnh dốc.

Thiết!

Nhìn chằm chằm vào kỹ năng cưỡi ngựa của người đàn ông đẹp trai trên sườn núi, Cam Viện chỉ bĩu môi.

Cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, tỏ ra đẹp trai cái gì a!

"Hắc!"

Trên lưng ngựa, đứa nhỏ không hề sợ sệt mà cười thích thú, "Thú vị quá, lớn lên nhất định phải nuôi một con ngựa như thế này.. Không, còn nhanh hơn Bray!"

"Chú tin rằng con nhất định làm được.'

Hoàng Phủ Quyết nghiêng người và đưa tay ra để ôm cậu xuống khỏi lưng ngựa.

Cưỡi ngựa cũng cần có kỹ thuật, anh thích yên ngựa cứng, đứa nhỏ còn nhỏ, thời gian cưỡi ngựa quá lâu sợ bên trong chân sẽ bị thương.

" Mẹ ơi, mẹ chậm quá! "

Nhìn Cam Viện đang đuổi tới, Cam Đường không khách khí sỉ vả.

" Không phải mẹ chậm, mà là ngựa chậm. "Cam Viện cũng nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi tới.

" Châu chấu! "Đứa nhỏ kêu lên rồi chạy về phía bãi cỏ," Hai người nói chuyện một lát, con bắt được châu chấu sẽ quay lại. "Chạy

Đến bãi cỏ, đứa nhỏ tách cỏ ra tim châu chấu, một bên thì nhìn một chút một đôi nam nữ cách đó không xa.

Cậu từ từ bắt lấy nó, và họ có thể từ từ nói chuyện yêu đương, nhỉ?

Nhìn đứa nhỏ đang chạy xa, Cam Viện thu lại ánh mắt và buộc dây ngựa vào gốc cây.

" Tiến độ chụp rất nhanh. Tôi đã hỏi các nhiếp ảnh gia. Anh ấy nói rằng chụp xong toàn bộ có thể được hoàn thành trong ba ngày. Sau khi công việc hoàn tất, tôi sẽ dẫn Tiểu Đường trở lại trước thời hạn. Ngài Hoàng Phủ không có ý kiến gì chứ? "

Giongj điệu bàn bạc công việc chung, lộ ra sự lãnh đạm

Hoàng Phủ Quyết buông dây cương ngựa ra, để Bray tự tìm cỏ ăn, anh thuận tay vung roi ngựa giữa không trung.

" Không được. "

" Tại sao? "

Cô khó chịu quay mặt đi, giọng điệu có chút tức giận..

" Bởi vì tôi không có thời gian. "

" Chúng ta có thể tự đi. "

" Không được. "

Giọng cô ấy hằn lên sự tức giận," Tại sao? "

" Tôi không yên tâm. "

" Anh.. "

Ánh mắt cô để ý tới ngực của anh có cọng tóc đen ngắn, ngay lập tức cau lại - đó có phải là tóc của Cam Đường không?

Hoàng Phủ Quyết nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của cô, Cam Viện vội vàng thu hồi ánh mắt,

Khẽ ho một tiếng," Thật ra, ngài Hoàng Phủ không cần lo lắng.. "nhìn chằm chằm vào một sợi tóc đang đung đưa nhẹ nhàng trên ngực anh, cô âm thầm lo lắng.

Màu gì không mặc, anh còn mặc cả áo sơ mi trắng, màu trắng đen chênh lệch có thể dễ dàng nhìn thấy chỉ cần anh cúi mặt xuống.

Tại sao một chút gió cũng không có, thổi bay hoặc thổi rơi sợi tóc đó đi chứ?

Chân tóc có hơi trắng, chắc là nang tóc. Người này hẳn là đang tìm kiếm một vật có thể lấy ADN phù hợp. Nếu như bị anh phát hiện ra..

Trong lòng cô sinh ra một kế. Cô bước về phía anh, và khi cô đang ở gần anh, cô giả vờ ngã xuống," kêu lên", người ngã xuống hướng về phía của Hoàng Phủ Quyết.

Cú ngã này vốn là tính toán vừa phải, tay chỉ nên rơi vào trên ngực của anh, liền có thể đem sợi tóc kia lấy đi mà anh không phát hiện.

Cô đã tính toán mọi thứ, nhưng tính toán sai một điều-Hoàng Phủ Quyết là một con người, anh ấy có thể di chuyển.

Nghe thấy tiếng kêu của cô, theo bản năng, anh quay người về phía cô, vì vậy cơ thể của Cam Viện đập mạnh vào Hoàng Phủ Quyết.

Ngay khi giày của người đàn ông trượt trên cỏ, anh mất ổn định và bị cô ngã nhào té xuống đất, khuôn mặt của Cam Viện trực tiếp đập vào một điểm mềm.

Cảm thấy lạ, cô ngẩng mặt lên thì thấy ngay thắt lưng của anh.

Thắt lưng?

P/S: Đụng đâu không đụng, lại đụng ngay cái thắt lưng đó, ahaha
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back