Chương 20 - Phần 2
Tần Vô Tướng cơ hồ là hoảng hốt sau khi nghe xong.
Đầu óc của y chỉ toàn là thân thế của mình, ngay cả việc bản thân làm sao đi ra khỏi tiên lao cũng không biết, chờ hồi phục tinh thần lại, chính mình cũng đã trở lại sau núi Tư Quá Nhai.
"Tần Vô Tướng?" Giang Liên nhìn trạng thái của y không đúng lắm: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta.."
Tần Vô Tướng nhìn Giang Liên, trong đầu lại hiện lên lời mà Mục Tình nói.
"Bắc Hải Giang gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân huynh, tính ra Giang Liên cũng có chút quan hệ thân thích với huynh, chỉ là kém bối phận, không biết nên xưng hô như thế nào."
"Phụ thân huynh là Bắc Hải chí tôn, yêu hoàng Lệ Vô Nguyệt."
"Yêu hoàng chỉ có một mình huynh là con trai độc nhất, nếu huynh trở về, sẽ trở thành trữ quân của Bắc Hải Yêu tộc."
"Sơn Hải Tiên Các tuy lớn nhưng lại không có cách nào cho huynh thứ mà huynh yêu cầu. Mà Bắc Hải Yêu tộc, mới có những thứ huynh yêu cầu, cái gì cần có đều có, cho dù không có bọn họ cũng sẽ dốc hết toàn lực tìm về cho huynh."
Tần Vô Tướng chưa bao giờ nghĩ tới, thân thế của mình lại kinh người như vậy. Y tuy rằng trước khi nghe Mục Tình kể qua đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hoảng loạn vô cùng.
Y chỉ có thể mạnh mẽ khiến cho chính mình trấn định lại.
Trong lúc lơ đãng thì trong đầu Tần Vô Tướng hiện lên một tia linh quang, y không ngừng nỗ lực bắt lấy, nhìn Giang Liên mở miệng nói: "Giang huynh, nếu yêu hoàng ra mặt, có thể cứu sư muội của ta không?"
Giang Liên: "Sao ngươi lại biết?"
Trên mặt Giang Liên hiện lên một nét kinh ngạc, ngay sau đó mới phản ứng lại: "Mục Tình nói cho ngươi biết?"
Điều này hơi ngoài dự đoán.
Mục Tình điên rồi sao?
Chẳng lẽ nàng nói cho Tần Vô Tướng biết thân thế của chính mình, vì muốn yêu hoàng ra mặt cứu nàng? Không, không đúng, nàng không phải là người như vậy.
Nếu lúc ấy nàng không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thì khi ấy ở thôn Thạch Bắc, nàng đã sớm nhận sự che chở của Ma quân Trọng Diễm, sẽ không trở lại Sơn Hải Tiên Các này.
Ba ngày sau.
Kỳ Nguyên Bạch từ sơn hải bí cảnh quay trở về Vấn Kiếm Phong.
Hắn tâm sự nặng nề bay từ trên kiếm xuống, vừa rơi xuống đất, đã bị người đang đứng ở trước cửa Vấn Kiếm Phong làm cho hoảng sợ.
Bạch y kiếm tu lạnh lùng ôm một thanh trường kiếm màu xanh bích, dựa vào cây cột lớn trướ cử đại điện, một đôi mắt phượng chớp cũng không chớp, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn.
"Đại sư huynh?"
Kỳ Nguyên Bạch thấy rõ người này là Thù Thức Chu, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thù Thức Chu hỏi: "Thế nào?"
Lời hỏi này không đầu cũng chẳng có đuôi.
Nhưng Kỳ Nguyên Bạch lanh lợi, lại làm sư đệ nhiều năm như vậy rồi, thực nhẹ nhàng mà liền hiểu được Thù Thức Chu đang hỏi cái gì.
"Ta đi Đông Hải bí cảnh tìm sư phụ, đợi ba ngày."
Kỳ Nguyên Bạch lắc lắc đầu, một bộ ủ rũ bộ dáng. Hắn nghĩ nghĩ, còn nói thêm: ".. Còn có, tiểu sư thúc cũng đi."
Kỳ Nguyên Bạch không biết Phong Thiên Lan vì sao mà đến.
Hắn ở một bên chờ, vừa chờ vừa nhìn, các chủ của Sơn Hải Thiên Các áo bào phiêu dật, ở trước bí cảnh giống như pho tượng, lẳng lặng mà đứng đợi ba ngày.
Ba ngày sau Tần Hoài vẫn không hồi âm, Phong Thiên Lan liền rời khỏi hải đảo, trở về tiên các. Kỳ Nguyên Bạch lại đợi trong chốc lát, cũng trở lại.
Thù Thức Chu nhẹ nhàng nhíu mi.
Kỳ Nguyên Bạch nói: "Đại sư huynh, ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Thù Thức Chu trời sinh kiếm cốt, trong lòng toàn là kiếm. Sau khi nhập đạo trở thành đệ tử của Tần Hoài, tu Vấn Tâm Kiếm, Vô Tình Đạo, người này luôn lãnh đạm vô tình lạnh như băng, ở chung chẳng tốt tý nào.
Nhưng Kỳ Nguyên Bạch biết, đại sư huynh không phải thật sự vô tình như vậy.
Cái tên kiếm tu lúc nào cũng bày vẻ mặt lạnh như băng này, lại lén lút vì sư đệ sư muội mà làm không ít việc, tỷ như uy hiếp đệ tử bắt nạt tam sư đệ, giúp Mục Tình trích lấy nước trong hồ của đài sen..
Thù Thức Chu ôm kiếm, đi ra ngoài Vấn Kiếm Phong.
"Sư huynh, ngươi muốn đi làm cái gì?"
Kỳ Nguyên Bạch chạy nhanh ở phía sau đuổi theo.
Mục Tình ở trong tiên lao vô cùng thảnh thơi mà ăn một ít quả mơ.
Từ khi nàng chỉ điểm những đệ tử trong tiên lao tu tập, đãi ngộ liền trở nên cực kỳ tốt, không ngừng có quả mơ để ăn, còn có một ít điểm tâm.
Dù sao có thể đem vào thì cứ ăn thôi, những đệ tử này đều có thể mang thức ăn vào được.
"Mục sư tỷ, Mộng Như Tích sư muội tới thăm ngươi."
Mục Tình nhướng mày.
Nàng không có hứng thú tiếp tục ăn quả mơ.
Một nữ tử toàn thân xiêm y màu lam mang theo một hộp thức ăn, dáng người thướt tha, chậm rãi đi vào trong tiên lao tối tăm.
Nữ tu này đúng là đồ đệ duy nhất của các chủ Phong Thiên Lan, Sơn Hải Tiên Các đã điều động nội bộ để công nhận là các chủ đời tiếp theo.
Mộng Như Tích.
Mục Tình ở trong lòng bổ sung nói: Chính là cái vị này vì thu hoạch công tích, mà tranh đoạt quyền lực với Ma quân Trọng Diễm, dùng bí pháp che giấu một thân ma
Công và chủng tộc của bản thân, trà trộn vào chính đạo ý đồ phá đổ Sơn Hải Tiên Các - Thánh Nữ Ma tông.
Mộng Như Tích nói: "Mục sư tỷ."
Mục Tình: "..."
Một tiếng sư tỷ này thật khó đỡ.
Mục Tình hô: "Sư muội, ăn quả mơ không?"
Mộng Như Tích: "..."
Đã sắp hồn phi phách tán, còn có tâm tình ở nơi này ăn đường nếm quả mơ? Người này cũng quá bình tĩnh đi?
Mộng Như Tích hỏi: "Sư tỷ không vội sao?"
"Gấp cái gì?"
Mục Tình nâng nâng mí mắt, thần thái trên mặt từ lười nhác đổi lại thanh tỉnh, nhìn Mộng Như Tích nói: "Sư muội không phải đã tới rồi sao?"
Mộng Như Tích: "..."
"Khi Tam sư huynh của ta đến thăm, còn bị phong tỏa linh lực." Khoe môi Mục Tình ngậm một tia cười, hiểu rõ nói: "Mộng sư muội thế mà lại có nhân duyên thật tốt, thần thông quảng đại đên mức những tên đệ tử đó không khóa lại linh lực của ngươi, đã cho ngươi tiến vào nơi này."
Mộng Như Tích ôn nhu đáp lại: "Chẳng phải nhờ sư tỷ ở trong tiên lao chủ dạy các đệ tử tu luyện, dẫn tới một nửa người đã đi bế quan, phải tìm những đệ tử khác tới thế bọn họ trông coi tiên lao."
"Nếu không ta cũng không có khả năng nhanh như vậy ở trong tiên lao xếp vài nhân thủ của bản thân."
Nàng không thèm diễn nữa.
Nàng biết, Mục Tình đã biết rõ tất cả về nàng rồi.
Mộng Như Tích không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp trả Mục Tình: "Luận về thần thông quảng đại, ta hổ thẹn không bằng. Sư tỷ không lâu trước đây vẫn là một tiên tu của danh môn chính đạo, ra cửa mấy tháng đã cùng ma quân hợp tác với
Nhau rồi. Hơn nữa ma quân còn có thể tín nhiệm ngươi như thế, ngay cả thân phận của ta cũng đã báo cho ngươi."
Ma quân Trọng Diễm tự mình truyền tin cho nàng, muốn nàng giúp Mục Tình thoát ra. Nàng nhìn thư truyền đến, suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Mộng Như Tích ra tay khởi động linh lực.
Phong linh trận trong tiên lao lập tức nổi lên phản ứng, không qua bao lâu, liền "ca ca" một tiếng bị hủy bỏ.
Mục Tình đứng lên, nói: "Sư muội khiêm tốn. Ngươi trà trộn vào tiên các còn chưa đến một năm đi? Liền trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của các chủ, còn biết được những lổ hổng của tiên các trận pháp cũng như cách phá giải, lại càng ở trong tiên các đào ra không ít đệ tử cho bản thân sử dụng sai sử."
Mục Tình đúng là không khách sáo chút nào.
Mộng Như Tích ở đây làm gian tế là thật sự rất lợi hại.
Trong nguyên tác, Sơn Hải Tiên Các bởi vì nàng ta để lộ tin tức mà tiêu vong, Phong Thiên Lan bị nàng ta dùng một kiếm đâm thủng ngực, hoàn toàn nhắm mắt, còn không kịp suy nghĩ lý do tại sao đệ tử thân truyền của mình lại làm như vậy.
Mộng Như Tích mở hộp đồ ăn ra.
Không biết hộp đồ ăn đã bị thêm tiên thuật gì, bên trong giống với túi Càn Khôn, không gian vô cùng lớn.
Nàng rút ra một thanh kiếm đen nhánh, giao cho Mục Tình.
Mục Tình tiếp nhận Trích Tinh kiếm cười nói: "Sư muội thật chu toàn, ngay cả kiếm cũng giúp ta lấy về."
"Sư tỷ lại không chu toàn."
Mộng Như Tích xoay người, vừa đi ra ngoài vừa nói.
"Hôm nay ngươi mà muốn chạy, ngày trước vì sao còn phải về tiên các? Ngươi có biết, bây giờ ta giúp ngươi chạy thoát, tất nhiên sẽ khiến cho người khác hoài nghi thân phận của ta."
"Ngươi suýt nữa đã đi tìm cái chết một cách vô nghĩa, còn muốn liên lụy ta."
Mộng Như Tích nói được một nửa, bỗng nhiên không thể tiếp tục.
Nàng không tin tưởng mà cúi đầu.
Một đoạn chất liệu đặc thù, hiện ra chính là một đoạn mũi kiếm lấp lánh tựa ánh sao, từ ngực của nàng xuyên ra.
Màu máu đỏ rực từ trên lam y thượng bào thấm ra, tựa như lửa cháy giữa thảo nguyên, từng chút từng chút loang ra
Đầu óc của y chỉ toàn là thân thế của mình, ngay cả việc bản thân làm sao đi ra khỏi tiên lao cũng không biết, chờ hồi phục tinh thần lại, chính mình cũng đã trở lại sau núi Tư Quá Nhai.
"Tần Vô Tướng?" Giang Liên nhìn trạng thái của y không đúng lắm: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta.."
Tần Vô Tướng nhìn Giang Liên, trong đầu lại hiện lên lời mà Mục Tình nói.
"Bắc Hải Giang gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân huynh, tính ra Giang Liên cũng có chút quan hệ thân thích với huynh, chỉ là kém bối phận, không biết nên xưng hô như thế nào."
"Phụ thân huynh là Bắc Hải chí tôn, yêu hoàng Lệ Vô Nguyệt."
"Yêu hoàng chỉ có một mình huynh là con trai độc nhất, nếu huynh trở về, sẽ trở thành trữ quân của Bắc Hải Yêu tộc."
"Sơn Hải Tiên Các tuy lớn nhưng lại không có cách nào cho huynh thứ mà huynh yêu cầu. Mà Bắc Hải Yêu tộc, mới có những thứ huynh yêu cầu, cái gì cần có đều có, cho dù không có bọn họ cũng sẽ dốc hết toàn lực tìm về cho huynh."
Tần Vô Tướng chưa bao giờ nghĩ tới, thân thế của mình lại kinh người như vậy. Y tuy rằng trước khi nghe Mục Tình kể qua đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hoảng loạn vô cùng.
Y chỉ có thể mạnh mẽ khiến cho chính mình trấn định lại.
Trong lúc lơ đãng thì trong đầu Tần Vô Tướng hiện lên một tia linh quang, y không ngừng nỗ lực bắt lấy, nhìn Giang Liên mở miệng nói: "Giang huynh, nếu yêu hoàng ra mặt, có thể cứu sư muội của ta không?"
Giang Liên: "Sao ngươi lại biết?"
Trên mặt Giang Liên hiện lên một nét kinh ngạc, ngay sau đó mới phản ứng lại: "Mục Tình nói cho ngươi biết?"
Điều này hơi ngoài dự đoán.
Mục Tình điên rồi sao?
Chẳng lẽ nàng nói cho Tần Vô Tướng biết thân thế của chính mình, vì muốn yêu hoàng ra mặt cứu nàng? Không, không đúng, nàng không phải là người như vậy.
Nếu lúc ấy nàng không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thì khi ấy ở thôn Thạch Bắc, nàng đã sớm nhận sự che chở của Ma quân Trọng Diễm, sẽ không trở lại Sơn Hải Tiên Các này.
Ba ngày sau.
Kỳ Nguyên Bạch từ sơn hải bí cảnh quay trở về Vấn Kiếm Phong.
Hắn tâm sự nặng nề bay từ trên kiếm xuống, vừa rơi xuống đất, đã bị người đang đứng ở trước cửa Vấn Kiếm Phong làm cho hoảng sợ.
Bạch y kiếm tu lạnh lùng ôm một thanh trường kiếm màu xanh bích, dựa vào cây cột lớn trướ cử đại điện, một đôi mắt phượng chớp cũng không chớp, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn.
"Đại sư huynh?"
Kỳ Nguyên Bạch thấy rõ người này là Thù Thức Chu, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thù Thức Chu hỏi: "Thế nào?"
Lời hỏi này không đầu cũng chẳng có đuôi.
Nhưng Kỳ Nguyên Bạch lanh lợi, lại làm sư đệ nhiều năm như vậy rồi, thực nhẹ nhàng mà liền hiểu được Thù Thức Chu đang hỏi cái gì.
"Ta đi Đông Hải bí cảnh tìm sư phụ, đợi ba ngày."
Kỳ Nguyên Bạch lắc lắc đầu, một bộ ủ rũ bộ dáng. Hắn nghĩ nghĩ, còn nói thêm: ".. Còn có, tiểu sư thúc cũng đi."
Kỳ Nguyên Bạch không biết Phong Thiên Lan vì sao mà đến.
Hắn ở một bên chờ, vừa chờ vừa nhìn, các chủ của Sơn Hải Thiên Các áo bào phiêu dật, ở trước bí cảnh giống như pho tượng, lẳng lặng mà đứng đợi ba ngày.
Ba ngày sau Tần Hoài vẫn không hồi âm, Phong Thiên Lan liền rời khỏi hải đảo, trở về tiên các. Kỳ Nguyên Bạch lại đợi trong chốc lát, cũng trở lại.
Thù Thức Chu nhẹ nhàng nhíu mi.
Kỳ Nguyên Bạch nói: "Đại sư huynh, ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Thù Thức Chu trời sinh kiếm cốt, trong lòng toàn là kiếm. Sau khi nhập đạo trở thành đệ tử của Tần Hoài, tu Vấn Tâm Kiếm, Vô Tình Đạo, người này luôn lãnh đạm vô tình lạnh như băng, ở chung chẳng tốt tý nào.
Nhưng Kỳ Nguyên Bạch biết, đại sư huynh không phải thật sự vô tình như vậy.
Cái tên kiếm tu lúc nào cũng bày vẻ mặt lạnh như băng này, lại lén lút vì sư đệ sư muội mà làm không ít việc, tỷ như uy hiếp đệ tử bắt nạt tam sư đệ, giúp Mục Tình trích lấy nước trong hồ của đài sen..
Thù Thức Chu ôm kiếm, đi ra ngoài Vấn Kiếm Phong.
"Sư huynh, ngươi muốn đi làm cái gì?"
Kỳ Nguyên Bạch chạy nhanh ở phía sau đuổi theo.
Mục Tình ở trong tiên lao vô cùng thảnh thơi mà ăn một ít quả mơ.
Từ khi nàng chỉ điểm những đệ tử trong tiên lao tu tập, đãi ngộ liền trở nên cực kỳ tốt, không ngừng có quả mơ để ăn, còn có một ít điểm tâm.
Dù sao có thể đem vào thì cứ ăn thôi, những đệ tử này đều có thể mang thức ăn vào được.
"Mục sư tỷ, Mộng Như Tích sư muội tới thăm ngươi."
Mục Tình nhướng mày.
Nàng không có hứng thú tiếp tục ăn quả mơ.
Một nữ tử toàn thân xiêm y màu lam mang theo một hộp thức ăn, dáng người thướt tha, chậm rãi đi vào trong tiên lao tối tăm.
Nữ tu này đúng là đồ đệ duy nhất của các chủ Phong Thiên Lan, Sơn Hải Tiên Các đã điều động nội bộ để công nhận là các chủ đời tiếp theo.
Mộng Như Tích.
Mục Tình ở trong lòng bổ sung nói: Chính là cái vị này vì thu hoạch công tích, mà tranh đoạt quyền lực với Ma quân Trọng Diễm, dùng bí pháp che giấu một thân ma
Công và chủng tộc của bản thân, trà trộn vào chính đạo ý đồ phá đổ Sơn Hải Tiên Các - Thánh Nữ Ma tông.
Mộng Như Tích nói: "Mục sư tỷ."
Mục Tình: "..."
Một tiếng sư tỷ này thật khó đỡ.
Mục Tình hô: "Sư muội, ăn quả mơ không?"
Mộng Như Tích: "..."
Đã sắp hồn phi phách tán, còn có tâm tình ở nơi này ăn đường nếm quả mơ? Người này cũng quá bình tĩnh đi?
Mộng Như Tích hỏi: "Sư tỷ không vội sao?"
"Gấp cái gì?"
Mục Tình nâng nâng mí mắt, thần thái trên mặt từ lười nhác đổi lại thanh tỉnh, nhìn Mộng Như Tích nói: "Sư muội không phải đã tới rồi sao?"
Mộng Như Tích: "..."
"Khi Tam sư huynh của ta đến thăm, còn bị phong tỏa linh lực." Khoe môi Mục Tình ngậm một tia cười, hiểu rõ nói: "Mộng sư muội thế mà lại có nhân duyên thật tốt, thần thông quảng đại đên mức những tên đệ tử đó không khóa lại linh lực của ngươi, đã cho ngươi tiến vào nơi này."
Mộng Như Tích ôn nhu đáp lại: "Chẳng phải nhờ sư tỷ ở trong tiên lao chủ dạy các đệ tử tu luyện, dẫn tới một nửa người đã đi bế quan, phải tìm những đệ tử khác tới thế bọn họ trông coi tiên lao."
"Nếu không ta cũng không có khả năng nhanh như vậy ở trong tiên lao xếp vài nhân thủ của bản thân."
Nàng không thèm diễn nữa.
Nàng biết, Mục Tình đã biết rõ tất cả về nàng rồi.
Mộng Như Tích không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp trả Mục Tình: "Luận về thần thông quảng đại, ta hổ thẹn không bằng. Sư tỷ không lâu trước đây vẫn là một tiên tu của danh môn chính đạo, ra cửa mấy tháng đã cùng ma quân hợp tác với
Nhau rồi. Hơn nữa ma quân còn có thể tín nhiệm ngươi như thế, ngay cả thân phận của ta cũng đã báo cho ngươi."
Ma quân Trọng Diễm tự mình truyền tin cho nàng, muốn nàng giúp Mục Tình thoát ra. Nàng nhìn thư truyền đến, suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Mộng Như Tích ra tay khởi động linh lực.
Phong linh trận trong tiên lao lập tức nổi lên phản ứng, không qua bao lâu, liền "ca ca" một tiếng bị hủy bỏ.
Mục Tình đứng lên, nói: "Sư muội khiêm tốn. Ngươi trà trộn vào tiên các còn chưa đến một năm đi? Liền trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của các chủ, còn biết được những lổ hổng của tiên các trận pháp cũng như cách phá giải, lại càng ở trong tiên các đào ra không ít đệ tử cho bản thân sử dụng sai sử."
Mục Tình đúng là không khách sáo chút nào.
Mộng Như Tích ở đây làm gian tế là thật sự rất lợi hại.
Trong nguyên tác, Sơn Hải Tiên Các bởi vì nàng ta để lộ tin tức mà tiêu vong, Phong Thiên Lan bị nàng ta dùng một kiếm đâm thủng ngực, hoàn toàn nhắm mắt, còn không kịp suy nghĩ lý do tại sao đệ tử thân truyền của mình lại làm như vậy.
Mộng Như Tích mở hộp đồ ăn ra.
Không biết hộp đồ ăn đã bị thêm tiên thuật gì, bên trong giống với túi Càn Khôn, không gian vô cùng lớn.
Nàng rút ra một thanh kiếm đen nhánh, giao cho Mục Tình.
Mục Tình tiếp nhận Trích Tinh kiếm cười nói: "Sư muội thật chu toàn, ngay cả kiếm cũng giúp ta lấy về."
"Sư tỷ lại không chu toàn."
Mộng Như Tích xoay người, vừa đi ra ngoài vừa nói.
"Hôm nay ngươi mà muốn chạy, ngày trước vì sao còn phải về tiên các? Ngươi có biết, bây giờ ta giúp ngươi chạy thoát, tất nhiên sẽ khiến cho người khác hoài nghi thân phận của ta."
"Ngươi suýt nữa đã đi tìm cái chết một cách vô nghĩa, còn muốn liên lụy ta."
Mộng Như Tích nói được một nửa, bỗng nhiên không thể tiếp tục.
Nàng không tin tưởng mà cúi đầu.
Một đoạn chất liệu đặc thù, hiện ra chính là một đoạn mũi kiếm lấp lánh tựa ánh sao, từ ngực của nàng xuyên ra.
Màu máu đỏ rực từ trên lam y thượng bào thấm ra, tựa như lửa cháy giữa thảo nguyên, từng chút từng chút loang ra
_N.L_