Chương 10
Trần Nhất Thiên không những không biết hai cô đang bàn chuyện lén lút sau lưng mình, mà còn quan tâm xem họ có ăn no chưa, có muốn gọi thêm món hay không: "Lâm Lâm, em muốn gọi thêm món không? Lần trước anh nghe nói Ngô Tuệ không cho em ăn, vậy bây giờ ăn nhiều một chút."
Trần Hi nhìn thấy Lệ Lâm Lâm muốn tiếp tục gọi món, nên vội vàng đè bàn tay đang định động đậy của cô: "Ăn xong lẩu là được, anh Nhất Thiên, anh đừng nuông chiều cậu ấy, đến lúc cậu ấy béo lên là phải tự mình giảm cân!"
Lệ Lâm Lâm bất mãn bĩu môi, nhìn sang Trần Hi: "Hi Hi, cậu càng ngày càng giống Ngô Tuệ!"
Trần Hi nhướng mày, không chút nể tình, Trần Nhất Thiên bên cạnh thấy vậy liền nói: "Lâm Lâm quá gầy, thêm chút thịt là vừa đủ."
"Anh không hiểu, trong gương nhìn cậu ấy sẽ béo!"
Lệ Lâm Lâm nhanh chóng trả lời cô ấy: "Cậu yên tâm, gần đây mình mới học xong phương pháp giảm cân, ở nước ngoài nó rất phổ biến?"
Trần Hi hỏi cô: "Phương pháp giảm cân là gì?"
Lệ Lâm Lâm nói: "Để thức ăn ở trước mặt, chỉ cần ngửi mùi!"
Trần Hi: "..."
Cách này sẽ ít đói hơn sao?
Người đàn ông thành thật - Trần Nhất Thiên, chân thành đặt câu hỏi: "Vậy những món đó phải làm sao? Đổ hết đi?"
Lệ Lâm Lâm lắc đầu: "Ngồi nhìn một chút rồi mới ăn."
Trần Nhất Thiên: "..."
A! Khó trách gọi là phương pháp giảm cân không khí, bởi vì nó giảm sự cô đơn.
Dưới sự kiên quyết của Trần Hi, Lệ Lâm cũng không gọi thêm món, để trấn an tâm hồn yếu đuối của cô, Trần Nhất Thiên lấy ra một hộp quà nhỏ được gói tinh xảo: "Lâm Lâm, đây là quà sinh nhật, anh sợ sẽ không đến được ngày sinh nhật của em do quá bận, nên hôm nay đưa trước cho em."
Chỉ còn một tuần là đến sinh nhật hai mươi tuổi của Lệ Lâm Lâm, nhưng ba mẹ cô đang ở nước ngoài, cô một mình học tập và làm việc cũng rất bận rộn, cho nên không định tổ chức quá long trọng. Trần Nhất Thiên luôn nhớ kỹ ngày sinh của cô, Lệ Lâm Lâm vui vẻ nhận lấy chiếc hộp nhỏ trên tay Trần Nhất Thiên, mỉm cười với anh: "Cảm ơn anh Nhất Thiên."
"Không có gì."
"Em muốn nhìn thử." Lệ Lâm Lâm nóng lòng muốn nhìn món quà, bên trong là một đôi bông tai bằng ngọc trai, màu sắc ôn hòa, kích thước vừa phải. Hai viên ngọc trai được đính phía dưới nơ con bướm, viền chiếc nơ được gắn thêm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh.
"Oa! Em sẽ cất kỹ, cảm ơn anh Nhất Thiên!"
"Em thích thì tốt, đôi bông tai này đặc biệt mua cho em, rất hợp với chiếc váy mà Hi Hi sắp tặng."
"Anh Nhất Thiên, anh làn sao lại nói ra! Nó là món quà sinh nhật bất ngờ cho Lâm Lâm!" Trần Hi đã làm cho Lệ Lâm Lâm một chiếc váy, muốn lấy nó làm quà sinh nhật tặng cô. Cô ấy đang giữ bí mật rất tốt cô, nhưng Trần Nhất Thiên vì mua quà cho Lệ Lâm Lâm nên đã nhìn thấy chiếc váy kia.
Trần Hi ngàn lần không nghĩ đến, Trần Nhất Thiên sẽ nói với Lệ Lâm Lâm về món quà bí mật cô đã chuẩn bị!
Trần Nhất Thiên ngẩn người, nhìn cô ấy hỏi: "Chuyện này không thể nói sao?"
Trần Hi: "..."
Trần Hi thật sự bị tên trai thẳng như Trần Nhất Thiên làm cho tức chết.
Lệ Lâm Lâm khoác tay Trần Hi, ánh mắt vô lại nhìn cô ấy: "Không sao, chờ đến ngày sinh nhật của mình thì mình sẽ giả vờ ngạc nhiên!"
Trần Hi: "..."
A! Cảm ơn lòng tốt của cậu!
Ăn xong nồi lẩu, Trần Nhất Thiên lái xe chở hai cô gái nhỏ về nhà, sau đó một mình quay về công ty.
Gần đến cuối năm, công ty còn rất nhiều công việc cần xử lí, hôm nay dời công việc xem Lệ Lâm Lâm diễn kịch, nên bây giờ phải bổ sung lại lượng công việc đã mất.
Ngày chính thức ký hợp đồng với đoàn phim, Ngô Tuệ trên mặt luôn hiện ba chữ "Không hứng thú", vì Lệ Lâm Lâm một lòng muốn diễn vai Âu Gia Tự, sức của mười con trâu cũng không kéo được!
"Nhà sản xuất đã nói vai Chu Dung Dung rất hợp với cậu, một nữ sinh viên ngọt ngào và đáng yêu, thật sự rất hợp với cậu!" Bước vào thang máy, Ngô Tuệ vẫn tiếp tục nói, "Nhưng cậu lại bị mờ lý trí, nhất định muốn diễn vai Âu Gia Tự!"
Lệ Lâm Lâm đã nghe những lời này đến nỗi lỗ tai cũng muốn hóa kén: "Cậu tiếp tục nói cũng vô ích, hợp đồng đã ký, nói nhiều như vậy không mệt sao?"
Ngô Tuệ: "..."
A!
"Đến khi bộ phim phát sóng, daan mạng đều vào mắng chửi cậu, cậu đừng tìm mình khóc!"
Lệ Lâm Lâm chớp mắt mấy cái, cô sẽ không tìm. Cô kiên quyết diễn vai Âu Gia Tự, anh Nhất Thiên liền đến xem kịch cô diễn, còn tặng cô quà sinh nhật. Nếu bộ phim phát sóng, anh Nhất Thiên sẽ tìm cô tỏ tình.
Lệ Lâm Lâm nghĩ đến đây, liền bật cười hai tiếng quỷ dị.
Nội tâm Ngô Tuệ run lên: "Cậu sao lại cười biến thái như vậy?"
Lệ Lâm Lâm: "A, đang nhập vai Âu Gia Tự."
Ngô Tuệ: "..."
Diễn loại vai này cũng nhập tâm như vậy sao?
Trên thực tế, Lệ Lâm Lâm rất quan tâm đến nhân vật này. Mặc dù cô cố ý nhận một vai phản diện như Âu Gia Tự, nhưng một khi đã chấp nhận diễn, thì cô sẽ cố gắng hết sức mình để hoàn thành tốt vai diễn.
Một bộ phim được sản xuất là tâm huyết của rất nhiều người, cô chỉ muốn một mình hy sinh, không muốn liên lụy đến người khác.
Để hiểu rõ hơn về nhân vật, cô đã dành thời gian đọc cuốn tiểu thuyết gốc.
Tại thời điểm tất cả mọi người ở trường phổ thông đều đọc tiểu thuyết này, cô vẫn đang bận học, bây giờ khi đọc lại nó, cô có chút nghi ngờ về học sinh thời phổ thông.
Tại sao mọi người điều thích thể loại này?
Một tuần bận rộn trôi qua rất nhanh, nếu không phải ngày sinh nhật của cô lên hot search, thì cô xém quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Trần Hi tặng cô chiếc váy mà cô ấy đã chuẩn bị từ lâu, các cô cùng nhau ăn uống vui vẻ tại nhà, coi như đây là bữa tiệc sinh nhật.
Lệ Lâm Lâm mặc chiếc váy do Trần Hi tặng, đăng lên Weibo, cô cảm ơn dân mạng đã chúc mừng sinh nhật. Bởi vì tuổi hai mươi cũng được coi là một ngày đặt biệt, rất nhiều thành viên trong câu lạc bộ đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật offline, tụ tập những người có cùng sở thích để ăn uống, vui chơi.
"Oa! Cậu nhìn này Lâm Lâm, có fan mua cho cậu màn hình lớn! Chỗ nào cũng có!" Trần Hi cầm điện thoại xem tin tức về sinh nhật Lệ Lâm Lâm, càng xem càng thấy nhiều đại gia, "Bày vẽ!"
Ngô Tuệ ngồi bên cạnh cũng cầm điện thoại xem tin tức: "Bọn họ có nhiều tiền như vậy, trực tiếp gọi điện đến phòng làm việc của chúng ta có phải tốt hơn không?"
Trần Hi bật cười, ngược lại Lệ Lâm Lâm nãy giờ không để ý, cô đang bận rộn thu hồng bao của mọi người phát trên Wechat.
Quản gia lại đưa cho các cô một ít trái cây và đồ ăn vặt, Lệ Lâm Lâm ỷ hôm nay là ngày sinh nhật, nên ăn vặt trước mặt Ngô Tuệ.
"A a a!" Ngô Tuệ bỗng nhiên hét to một tiếng, dọa Lệ Lâm Lâm sợ đến mức bỏ lại miếng khoai tây vào dĩa.
"Làm sao, làm sao, mình không ăn!" Khóe miệng Lệ Lâm Lâm còn dính chút vụn khoai tây chiên, cô nói dối không có thành ý.
Ngô Tuệ không quan tâm cô có ăn không: "Tin cậu diễn vai Âu Gia Tự đã bị truyền ra ngoài, bây giờ đã lên hot search!"
"Chắc hẳn không phải tin chính thức." Lệ Lâm Lâm nghiêng người, hướng điện thoại Ngô Tuệ nhìn qua.
Ngô Tuệ lo lắng nói: "Chắc chắn không phải, rõ ràng có người muốn bôi đen cậu trên hot search."
Ngô Tuệ có theo dõi các minh tinh, cũng không phải lần đầu nhìn thấy chuyện này. Nhưng là người đại diện thì quả thật là lần đầu tiên, nhất thời không biết giải quyết như thế nào.
"Xong, xong, phòng làm việc không có bộ phận quan hệ công chúng, chir còn cách tìm công ty có quan hệ công chúng giúp chúng ta."
Lệ Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Ngô Tuệ, cảm thấy cô ấy đang làm quá lên: "Không đúng, mình diễn vai Âu Gia Tự thì bôi đen kiểu gì?"
"A! Còn không biết xấu hổ mà hỏi mình? Cậu tự lên xem mọi người mắng cậu như thế nào đi!"
Lệ Lâm Lâm liếc nhìn, đánh giá của cư dân mạng thật sự phiến diện.
"Nhưng bọn họ đa số là mắng cậu, nói cậu bất tài, không thể cho mình nhận vai chính, chỉ có thể diễn loại vai rác như thế này."
Ngô Tuệ: "..."
Trời đất làm chứng, cô chỉ thiếu lấy cái chết ra để khuyên ngăn, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bà chủ Lệ Lâm Lâm này!
Lệ Lâm Lâm xem một vòng bình luận, lông mày thanh mảnh liền nhíu lại: "Bọn họ đều nói Âu Gia Tự là nhân vật rác rưởi, thật làm người ta tức giận."
Ngô Tuệ: "?"
Chẳng lẽ cô bị chửi bất tài thì không tức giận sao? :)
"Chuyện này là có phải hay không cố ý bôi đen Lâm Lâm? Ban đầu mọi người đều vui vẻ chúc mừng sinh nhật cậu ấy, bỗng nhiên có người tung ra tin tức, chuyện này quá trùng hợp." Trần Hi nói.
"Khẳng định có người cố tình." Ngô Tuệ tức giận đem điện thoại đặt lên bàn, "Nhưng Lâm Lâm còn chưa chính thức bước vào nghề, nhanh như vậy có người có ý đồ xấu với cậu ấy?"
"Lâm Lâm hẳn không đắc tội với ai đi? Hơn nữa với danh tiếng của chú Lệ, người bình thường sẽ không gây chuyện với cậu ấy?"
Hai người bọn họ đều mặt ủ mày chau, chỉ có người trong cuộc là Lệ Lâm Lâm, lại rất bình thường: "Các cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy, năm nay không phải màu đen cũng là màu đỏ hay sao? Cứ thuận theo bọn họ thôi"
Ngô Tuệ: "..."
Lệ Lâm Lâm tuyệt đối giấu giếm cô chuyện gì.
Trần Hi trầm mặc một lúc, sau đó ánh mắt bỗng sáng lên: "Lâm Lâm nói không sai, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chúng ta đừng để ý đến những chuyện không vui. Buổi tối mới bắt đầu, đêm nay chúng ta tổ chức hoạt động gì đi?"
"..."
Lệ Lâm Lâm mơ hồ có dự cảm không lành, "Cậu không phải là muốn.."
Trần Hi cười ha ha, nói với cô: "Chúng ta đi ca hát!"
Lệ Lâm Lâm: "..."
Lần trước không thể đi đến đó cùng Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ, Trần Hi mười phần tiếc nuối, hôm nay thừa dịp sinh nhật của Lệ Lâm Lâm, cuối cùng cũng có thể thử cảm giác mới.
Hôm nay người trực vẫn là quản lý Đặng, trông thấy Lệ Lâm Lâm đến, anh ta có chút đau đầu: "Chào em gái, đến đây hát sao?"
"Đúng thế" Trần Hi mỉm cười gật đầu với anh ta, "Giúp chúng tôi chọn phòng lớn nhất."
"Được, xin chờ một lát." Quản lý Đặng yêu cầu tiếp tân chọn phòng lớn nhất, rồi tự mình dẫn họ vào, "Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi, mấy cô muốn ăn cái gì đều có thể kêu nhân viên phục vụ đem tới, báo số phòng là được."
Ba người đều gật đầu, quản lý Đặng cười nói: "Vậy tôi không quấy rầy các cô nữa."
Trần Hi sững sờ, chờ chút, chuyện này không giống như cô nghĩ!
"Quản lý Đặng." Trần Hi mở miệng gọi anh ta lại, "Anh liền.. đi như vậy?"
Quản lý Đặng quay người nhìn Trần Hi, vẫn nở nụ cười trên môi: "Còn cần tôi giúp gì sao? Thiết bị đều tốt, có thể trực tiếp ca hát."
"Không phải." Trần Hi ho nhẹ một tiếng, nháy mắt nhìn anh ta, "Chính là, cái kia.."
"Cái nào?" Quản lý Đặng giả bộ không hiểu.
Trần Hi lại ho khan một tiếng, khẽ nói: "Chúng tôi muốn thêm mấy anh trai."
Quản lý Đặng: "..."
Nếu anh ta nhớ không nhầm, cô gái này là em họ của Trần Nhất Thiên :)
Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ vẻ mặt đờ đẫn đứng bên cạnh, thật không nhìn ra, Trần Hi ngày thường là một người nghiêm túc nhưng trong đầu đều nghĩ đến chuyện này.
Trần Hi tràn ngập mong đợi nhìn quản lý Đặng, anh ta kiên trì hỏi: "Không biết các cô có quen nhân viên nào ở đây không?"
Trần Hi quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm, mí mắt Lệ Lâm Lâm nheo mắt, thử hỏi; "Ann?"
Cô chỉ đến đây một lần, hai người duy nhất cô biết là Ann và Nick. Nhưng Nick có khả năng đi công tác cùng với dì Khương, nên cô chỉ nói tên Ann.
Trần Hi đợi một lát, thấy cô không nói tiếp liền hỏi: "Hết rồi?"
".. Hết rồi."
"..."
Trần Hi bày ra vẻ mặt "Nhóc con, con làm mẹ thất vọng", ngược lại nói với quản lý Đặng, "Như vậy đi, anh kêu anh trai nào đang có thời gia rãnh đều đến phòng này, chúng tôi sẽ lựa chọn một chút."
Quản lý Đặng: "..."
"Được, chờ một lát." Đầu quản lý Đặng đầy mồ hôi. Rất nhanh sau đó, anh ta đã dẫn theo sáu chàng trai trẻ mở cửa phòng bước vào.
"Làm phiền."
Một anh chàng đẹp trai cao ráo bước đến, ánh mắt Trần Hi lập tức sáng lên mấy phần.
Cô ấy nghiên đầu qua chỗ khác, lặng lẽ nói với Lệ Lâm: "Mình rốt cuộc đã cảm nhận được sự vui vẻ của hoàng đế thời cổ đại."
Lệ Lâm Lâm: "..."
Quản lý Đặng mỉm cười: "Các cô thích ai đây?"
Trần Hi nhìn sáu chàng trai trước mặt, nói với quản lý Đặng: "Nếu đã tới, liền ở lại hết đi, để các anh trai đi lại nhiều lần là không tôn trọng người ta."
Lệ Lâm Lâm: "..."
Hi Hi, cậu đây là muốn cởi "áo"!
Mồ hôi trên trán quản lý Đặng thật sự muốn rơi, may mắn thật, những người anh ta chọn đều là người hiểu chuyện.
"Đừng để các cô ấy uống rượu, biết chưa?" Quản lí Đặng thấp giọng nói với Ann.
Sau khi quản lý Đặng rời khỏi, vì để tránh xấu hổ, Lệ Lâm Lâm đã chọn một vài bài hát, sau đó cùng hát với Ngô Tuệ. Trần Hi gọi điện đến cửa hàng tiện lợi, kêu rất nhiều đồ ăn và nước uống, đều là những món đắt tiền.
"Có phải chúng tôi phí nhiều tiền, hoa hồng của các anh càng cao?" Trần Hi hỏi một anh trai bên cạnh.
Chàng trai cười, giọng nói hết sức từ tính: "Cho dù các em không tiêu tiền, anh cũng rất tình nguyện phục vụ."
"..."
Trần Hi ôm mặt, "Lâm Lâm, miệng bọn họ rất ngọt."
Lệ Lâm Lâm: "..."
Cô không muốn quan tâm đến Hi Hi.
Trần Hi lại hỏi chàng trai bên cạnh: "Có phải gọi rượu sẽ nhiều tiền hơn?"
Mặc dù Trần Hi không có ý định uống rượu, nhưng có thể tăng thêm thu nhập cho các anh trai.
Ann bên cạnh lập tức nói: "Henry gần đây bị xuất huyết dạ dày, không thể uống rượu."
"A, vậy các anh nhớ chú ý giữ sức khỏe" Trần Hi từ bỏ suy nghĩ uống rượu.
Sau khi Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ hát xong một ca khúc, Ann chủ động cầm micro lên, chọn bài hát chúc mừng sinh nhật cho Lệ Lâm Lâm. Các chàng trai trong phòng cũng hát theo Ann, cùng nhau chúc Lệ Lâm Lâm sinh nhật vui vẻ.
Trái tim Lệ Lâm Lâm đập liên hồi, cô thật sự vui vẻ!
"Lâm Lâm, chuông điện thoại cậu reo." Trần Hi đưa túi xách cho Lệ Lâm Lâm, cô lấy điện thoại ra xem, lập tức hét lên.
"Mọi người im lặng!"
"..."
Tất cả âm thanh trong phòng đột ngột dừng lại, âm nhạc cũng bị Ngô Tuệ tạm dừng.
"Chuyện gì?" Ngô Tuệ bị dọa nên thần kinh có chút suy yếu.
Lệ Lâm Lâm: "Anh Nhất Thiên gọi tới!"
Xin chào các bạn, vì có lý do cá nhân nên mình không edit truyện nữa. Mình xin lỗi và cảm ơn các bạn đã đọc trong thời gian qua.
Trần Hi nhìn thấy Lệ Lâm Lâm muốn tiếp tục gọi món, nên vội vàng đè bàn tay đang định động đậy của cô: "Ăn xong lẩu là được, anh Nhất Thiên, anh đừng nuông chiều cậu ấy, đến lúc cậu ấy béo lên là phải tự mình giảm cân!"
Lệ Lâm Lâm bất mãn bĩu môi, nhìn sang Trần Hi: "Hi Hi, cậu càng ngày càng giống Ngô Tuệ!"
Trần Hi nhướng mày, không chút nể tình, Trần Nhất Thiên bên cạnh thấy vậy liền nói: "Lâm Lâm quá gầy, thêm chút thịt là vừa đủ."
"Anh không hiểu, trong gương nhìn cậu ấy sẽ béo!"
Lệ Lâm Lâm nhanh chóng trả lời cô ấy: "Cậu yên tâm, gần đây mình mới học xong phương pháp giảm cân, ở nước ngoài nó rất phổ biến?"
Trần Hi hỏi cô: "Phương pháp giảm cân là gì?"
Lệ Lâm Lâm nói: "Để thức ăn ở trước mặt, chỉ cần ngửi mùi!"
Trần Hi: "..."
Cách này sẽ ít đói hơn sao?
Người đàn ông thành thật - Trần Nhất Thiên, chân thành đặt câu hỏi: "Vậy những món đó phải làm sao? Đổ hết đi?"
Lệ Lâm Lâm lắc đầu: "Ngồi nhìn một chút rồi mới ăn."
Trần Nhất Thiên: "..."
A! Khó trách gọi là phương pháp giảm cân không khí, bởi vì nó giảm sự cô đơn.
Dưới sự kiên quyết của Trần Hi, Lệ Lâm cũng không gọi thêm món, để trấn an tâm hồn yếu đuối của cô, Trần Nhất Thiên lấy ra một hộp quà nhỏ được gói tinh xảo: "Lâm Lâm, đây là quà sinh nhật, anh sợ sẽ không đến được ngày sinh nhật của em do quá bận, nên hôm nay đưa trước cho em."
Chỉ còn một tuần là đến sinh nhật hai mươi tuổi của Lệ Lâm Lâm, nhưng ba mẹ cô đang ở nước ngoài, cô một mình học tập và làm việc cũng rất bận rộn, cho nên không định tổ chức quá long trọng. Trần Nhất Thiên luôn nhớ kỹ ngày sinh của cô, Lệ Lâm Lâm vui vẻ nhận lấy chiếc hộp nhỏ trên tay Trần Nhất Thiên, mỉm cười với anh: "Cảm ơn anh Nhất Thiên."
"Không có gì."
"Em muốn nhìn thử." Lệ Lâm Lâm nóng lòng muốn nhìn món quà, bên trong là một đôi bông tai bằng ngọc trai, màu sắc ôn hòa, kích thước vừa phải. Hai viên ngọc trai được đính phía dưới nơ con bướm, viền chiếc nơ được gắn thêm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh.
"Oa! Em sẽ cất kỹ, cảm ơn anh Nhất Thiên!"
"Em thích thì tốt, đôi bông tai này đặc biệt mua cho em, rất hợp với chiếc váy mà Hi Hi sắp tặng."
"Anh Nhất Thiên, anh làn sao lại nói ra! Nó là món quà sinh nhật bất ngờ cho Lâm Lâm!" Trần Hi đã làm cho Lệ Lâm Lâm một chiếc váy, muốn lấy nó làm quà sinh nhật tặng cô. Cô ấy đang giữ bí mật rất tốt cô, nhưng Trần Nhất Thiên vì mua quà cho Lệ Lâm Lâm nên đã nhìn thấy chiếc váy kia.
Trần Hi ngàn lần không nghĩ đến, Trần Nhất Thiên sẽ nói với Lệ Lâm Lâm về món quà bí mật cô đã chuẩn bị!
Trần Nhất Thiên ngẩn người, nhìn cô ấy hỏi: "Chuyện này không thể nói sao?"
Trần Hi: "..."
Trần Hi thật sự bị tên trai thẳng như Trần Nhất Thiên làm cho tức chết.
Lệ Lâm Lâm khoác tay Trần Hi, ánh mắt vô lại nhìn cô ấy: "Không sao, chờ đến ngày sinh nhật của mình thì mình sẽ giả vờ ngạc nhiên!"
Trần Hi: "..."
A! Cảm ơn lòng tốt của cậu!
Ăn xong nồi lẩu, Trần Nhất Thiên lái xe chở hai cô gái nhỏ về nhà, sau đó một mình quay về công ty.
Gần đến cuối năm, công ty còn rất nhiều công việc cần xử lí, hôm nay dời công việc xem Lệ Lâm Lâm diễn kịch, nên bây giờ phải bổ sung lại lượng công việc đã mất.
Ngày chính thức ký hợp đồng với đoàn phim, Ngô Tuệ trên mặt luôn hiện ba chữ "Không hứng thú", vì Lệ Lâm Lâm một lòng muốn diễn vai Âu Gia Tự, sức của mười con trâu cũng không kéo được!
"Nhà sản xuất đã nói vai Chu Dung Dung rất hợp với cậu, một nữ sinh viên ngọt ngào và đáng yêu, thật sự rất hợp với cậu!" Bước vào thang máy, Ngô Tuệ vẫn tiếp tục nói, "Nhưng cậu lại bị mờ lý trí, nhất định muốn diễn vai Âu Gia Tự!"
Lệ Lâm Lâm đã nghe những lời này đến nỗi lỗ tai cũng muốn hóa kén: "Cậu tiếp tục nói cũng vô ích, hợp đồng đã ký, nói nhiều như vậy không mệt sao?"
Ngô Tuệ: "..."
A!
"Đến khi bộ phim phát sóng, daan mạng đều vào mắng chửi cậu, cậu đừng tìm mình khóc!"
Lệ Lâm Lâm chớp mắt mấy cái, cô sẽ không tìm. Cô kiên quyết diễn vai Âu Gia Tự, anh Nhất Thiên liền đến xem kịch cô diễn, còn tặng cô quà sinh nhật. Nếu bộ phim phát sóng, anh Nhất Thiên sẽ tìm cô tỏ tình.
Lệ Lâm Lâm nghĩ đến đây, liền bật cười hai tiếng quỷ dị.
Nội tâm Ngô Tuệ run lên: "Cậu sao lại cười biến thái như vậy?"
Lệ Lâm Lâm: "A, đang nhập vai Âu Gia Tự."
Ngô Tuệ: "..."
Diễn loại vai này cũng nhập tâm như vậy sao?
Trên thực tế, Lệ Lâm Lâm rất quan tâm đến nhân vật này. Mặc dù cô cố ý nhận một vai phản diện như Âu Gia Tự, nhưng một khi đã chấp nhận diễn, thì cô sẽ cố gắng hết sức mình để hoàn thành tốt vai diễn.
Một bộ phim được sản xuất là tâm huyết của rất nhiều người, cô chỉ muốn một mình hy sinh, không muốn liên lụy đến người khác.
Để hiểu rõ hơn về nhân vật, cô đã dành thời gian đọc cuốn tiểu thuyết gốc.
Tại thời điểm tất cả mọi người ở trường phổ thông đều đọc tiểu thuyết này, cô vẫn đang bận học, bây giờ khi đọc lại nó, cô có chút nghi ngờ về học sinh thời phổ thông.
Tại sao mọi người điều thích thể loại này?
Một tuần bận rộn trôi qua rất nhanh, nếu không phải ngày sinh nhật của cô lên hot search, thì cô xém quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Trần Hi tặng cô chiếc váy mà cô ấy đã chuẩn bị từ lâu, các cô cùng nhau ăn uống vui vẻ tại nhà, coi như đây là bữa tiệc sinh nhật.
Lệ Lâm Lâm mặc chiếc váy do Trần Hi tặng, đăng lên Weibo, cô cảm ơn dân mạng đã chúc mừng sinh nhật. Bởi vì tuổi hai mươi cũng được coi là một ngày đặt biệt, rất nhiều thành viên trong câu lạc bộ đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật offline, tụ tập những người có cùng sở thích để ăn uống, vui chơi.
"Oa! Cậu nhìn này Lâm Lâm, có fan mua cho cậu màn hình lớn! Chỗ nào cũng có!" Trần Hi cầm điện thoại xem tin tức về sinh nhật Lệ Lâm Lâm, càng xem càng thấy nhiều đại gia, "Bày vẽ!"
Ngô Tuệ ngồi bên cạnh cũng cầm điện thoại xem tin tức: "Bọn họ có nhiều tiền như vậy, trực tiếp gọi điện đến phòng làm việc của chúng ta có phải tốt hơn không?"
Trần Hi bật cười, ngược lại Lệ Lâm Lâm nãy giờ không để ý, cô đang bận rộn thu hồng bao của mọi người phát trên Wechat.
Quản gia lại đưa cho các cô một ít trái cây và đồ ăn vặt, Lệ Lâm Lâm ỷ hôm nay là ngày sinh nhật, nên ăn vặt trước mặt Ngô Tuệ.
"A a a!" Ngô Tuệ bỗng nhiên hét to một tiếng, dọa Lệ Lâm Lâm sợ đến mức bỏ lại miếng khoai tây vào dĩa.
"Làm sao, làm sao, mình không ăn!" Khóe miệng Lệ Lâm Lâm còn dính chút vụn khoai tây chiên, cô nói dối không có thành ý.
Ngô Tuệ không quan tâm cô có ăn không: "Tin cậu diễn vai Âu Gia Tự đã bị truyền ra ngoài, bây giờ đã lên hot search!"
"Chắc hẳn không phải tin chính thức." Lệ Lâm Lâm nghiêng người, hướng điện thoại Ngô Tuệ nhìn qua.
Ngô Tuệ lo lắng nói: "Chắc chắn không phải, rõ ràng có người muốn bôi đen cậu trên hot search."
Ngô Tuệ có theo dõi các minh tinh, cũng không phải lần đầu nhìn thấy chuyện này. Nhưng là người đại diện thì quả thật là lần đầu tiên, nhất thời không biết giải quyết như thế nào.
"Xong, xong, phòng làm việc không có bộ phận quan hệ công chúng, chir còn cách tìm công ty có quan hệ công chúng giúp chúng ta."
Lệ Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Ngô Tuệ, cảm thấy cô ấy đang làm quá lên: "Không đúng, mình diễn vai Âu Gia Tự thì bôi đen kiểu gì?"
"A! Còn không biết xấu hổ mà hỏi mình? Cậu tự lên xem mọi người mắng cậu như thế nào đi!"
Lệ Lâm Lâm liếc nhìn, đánh giá của cư dân mạng thật sự phiến diện.
"Nhưng bọn họ đa số là mắng cậu, nói cậu bất tài, không thể cho mình nhận vai chính, chỉ có thể diễn loại vai rác như thế này."
Ngô Tuệ: "..."
Trời đất làm chứng, cô chỉ thiếu lấy cái chết ra để khuyên ngăn, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bà chủ Lệ Lâm Lâm này!
Lệ Lâm Lâm xem một vòng bình luận, lông mày thanh mảnh liền nhíu lại: "Bọn họ đều nói Âu Gia Tự là nhân vật rác rưởi, thật làm người ta tức giận."
Ngô Tuệ: "?"
Chẳng lẽ cô bị chửi bất tài thì không tức giận sao? :)
"Chuyện này là có phải hay không cố ý bôi đen Lâm Lâm? Ban đầu mọi người đều vui vẻ chúc mừng sinh nhật cậu ấy, bỗng nhiên có người tung ra tin tức, chuyện này quá trùng hợp." Trần Hi nói.
"Khẳng định có người cố tình." Ngô Tuệ tức giận đem điện thoại đặt lên bàn, "Nhưng Lâm Lâm còn chưa chính thức bước vào nghề, nhanh như vậy có người có ý đồ xấu với cậu ấy?"
"Lâm Lâm hẳn không đắc tội với ai đi? Hơn nữa với danh tiếng của chú Lệ, người bình thường sẽ không gây chuyện với cậu ấy?"
Hai người bọn họ đều mặt ủ mày chau, chỉ có người trong cuộc là Lệ Lâm Lâm, lại rất bình thường: "Các cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy, năm nay không phải màu đen cũng là màu đỏ hay sao? Cứ thuận theo bọn họ thôi"
Ngô Tuệ: "..."
Lệ Lâm Lâm tuyệt đối giấu giếm cô chuyện gì.
Trần Hi trầm mặc một lúc, sau đó ánh mắt bỗng sáng lên: "Lâm Lâm nói không sai, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chúng ta đừng để ý đến những chuyện không vui. Buổi tối mới bắt đầu, đêm nay chúng ta tổ chức hoạt động gì đi?"
"..."
Lệ Lâm Lâm mơ hồ có dự cảm không lành, "Cậu không phải là muốn.."
Trần Hi cười ha ha, nói với cô: "Chúng ta đi ca hát!"
Lệ Lâm Lâm: "..."
Lần trước không thể đi đến đó cùng Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ, Trần Hi mười phần tiếc nuối, hôm nay thừa dịp sinh nhật của Lệ Lâm Lâm, cuối cùng cũng có thể thử cảm giác mới.
Hôm nay người trực vẫn là quản lý Đặng, trông thấy Lệ Lâm Lâm đến, anh ta có chút đau đầu: "Chào em gái, đến đây hát sao?"
"Đúng thế" Trần Hi mỉm cười gật đầu với anh ta, "Giúp chúng tôi chọn phòng lớn nhất."
"Được, xin chờ một lát." Quản lý Đặng yêu cầu tiếp tân chọn phòng lớn nhất, rồi tự mình dẫn họ vào, "Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi, mấy cô muốn ăn cái gì đều có thể kêu nhân viên phục vụ đem tới, báo số phòng là được."
Ba người đều gật đầu, quản lý Đặng cười nói: "Vậy tôi không quấy rầy các cô nữa."
Trần Hi sững sờ, chờ chút, chuyện này không giống như cô nghĩ!
"Quản lý Đặng." Trần Hi mở miệng gọi anh ta lại, "Anh liền.. đi như vậy?"
Quản lý Đặng quay người nhìn Trần Hi, vẫn nở nụ cười trên môi: "Còn cần tôi giúp gì sao? Thiết bị đều tốt, có thể trực tiếp ca hát."
"Không phải." Trần Hi ho nhẹ một tiếng, nháy mắt nhìn anh ta, "Chính là, cái kia.."
"Cái nào?" Quản lý Đặng giả bộ không hiểu.
Trần Hi lại ho khan một tiếng, khẽ nói: "Chúng tôi muốn thêm mấy anh trai."
Quản lý Đặng: "..."
Nếu anh ta nhớ không nhầm, cô gái này là em họ của Trần Nhất Thiên :)
Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ vẻ mặt đờ đẫn đứng bên cạnh, thật không nhìn ra, Trần Hi ngày thường là một người nghiêm túc nhưng trong đầu đều nghĩ đến chuyện này.
Trần Hi tràn ngập mong đợi nhìn quản lý Đặng, anh ta kiên trì hỏi: "Không biết các cô có quen nhân viên nào ở đây không?"
Trần Hi quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm, mí mắt Lệ Lâm Lâm nheo mắt, thử hỏi; "Ann?"
Cô chỉ đến đây một lần, hai người duy nhất cô biết là Ann và Nick. Nhưng Nick có khả năng đi công tác cùng với dì Khương, nên cô chỉ nói tên Ann.
Trần Hi đợi một lát, thấy cô không nói tiếp liền hỏi: "Hết rồi?"
".. Hết rồi."
"..."
Trần Hi bày ra vẻ mặt "Nhóc con, con làm mẹ thất vọng", ngược lại nói với quản lý Đặng, "Như vậy đi, anh kêu anh trai nào đang có thời gia rãnh đều đến phòng này, chúng tôi sẽ lựa chọn một chút."
Quản lý Đặng: "..."
"Được, chờ một lát." Đầu quản lý Đặng đầy mồ hôi. Rất nhanh sau đó, anh ta đã dẫn theo sáu chàng trai trẻ mở cửa phòng bước vào.
"Làm phiền."
Một anh chàng đẹp trai cao ráo bước đến, ánh mắt Trần Hi lập tức sáng lên mấy phần.
Cô ấy nghiên đầu qua chỗ khác, lặng lẽ nói với Lệ Lâm: "Mình rốt cuộc đã cảm nhận được sự vui vẻ của hoàng đế thời cổ đại."
Lệ Lâm Lâm: "..."
Quản lý Đặng mỉm cười: "Các cô thích ai đây?"
Trần Hi nhìn sáu chàng trai trước mặt, nói với quản lý Đặng: "Nếu đã tới, liền ở lại hết đi, để các anh trai đi lại nhiều lần là không tôn trọng người ta."
Lệ Lâm Lâm: "..."
Hi Hi, cậu đây là muốn cởi "áo"!
Mồ hôi trên trán quản lý Đặng thật sự muốn rơi, may mắn thật, những người anh ta chọn đều là người hiểu chuyện.
"Đừng để các cô ấy uống rượu, biết chưa?" Quản lí Đặng thấp giọng nói với Ann.
Sau khi quản lý Đặng rời khỏi, vì để tránh xấu hổ, Lệ Lâm Lâm đã chọn một vài bài hát, sau đó cùng hát với Ngô Tuệ. Trần Hi gọi điện đến cửa hàng tiện lợi, kêu rất nhiều đồ ăn và nước uống, đều là những món đắt tiền.
"Có phải chúng tôi phí nhiều tiền, hoa hồng của các anh càng cao?" Trần Hi hỏi một anh trai bên cạnh.
Chàng trai cười, giọng nói hết sức từ tính: "Cho dù các em không tiêu tiền, anh cũng rất tình nguyện phục vụ."
"..."
Trần Hi ôm mặt, "Lâm Lâm, miệng bọn họ rất ngọt."
Lệ Lâm Lâm: "..."
Cô không muốn quan tâm đến Hi Hi.
Trần Hi lại hỏi chàng trai bên cạnh: "Có phải gọi rượu sẽ nhiều tiền hơn?"
Mặc dù Trần Hi không có ý định uống rượu, nhưng có thể tăng thêm thu nhập cho các anh trai.
Ann bên cạnh lập tức nói: "Henry gần đây bị xuất huyết dạ dày, không thể uống rượu."
"A, vậy các anh nhớ chú ý giữ sức khỏe" Trần Hi từ bỏ suy nghĩ uống rượu.
Sau khi Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ hát xong một ca khúc, Ann chủ động cầm micro lên, chọn bài hát chúc mừng sinh nhật cho Lệ Lâm Lâm. Các chàng trai trong phòng cũng hát theo Ann, cùng nhau chúc Lệ Lâm Lâm sinh nhật vui vẻ.
Trái tim Lệ Lâm Lâm đập liên hồi, cô thật sự vui vẻ!
"Lâm Lâm, chuông điện thoại cậu reo." Trần Hi đưa túi xách cho Lệ Lâm Lâm, cô lấy điện thoại ra xem, lập tức hét lên.
"Mọi người im lặng!"
"..."
Tất cả âm thanh trong phòng đột ngột dừng lại, âm nhạc cũng bị Ngô Tuệ tạm dừng.
"Chuyện gì?" Ngô Tuệ bị dọa nên thần kinh có chút suy yếu.
Lệ Lâm Lâm: "Anh Nhất Thiên gọi tới!"
Xin chào các bạn, vì có lý do cá nhân nên mình không edit truyện nữa. Mình xin lỗi và cảm ơn các bạn đã đọc trong thời gian qua.
Chỉnh sửa cuối: