Ngôn Tình [Edit] Vợ Và Người Yêu: Chồng Ơi! Cứ Hôn Đi! - Gu Thanh Thanh

Discussion in 'Truyện Drop' started by Qutrang, Mar 24, 2021.

  1. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đây là xe của anh à?"

    "Ừ."

    Chìa khóa xe Phó Thanh Ngật lấy ra nói lên tất cả.

    Vừa rồi hắn đã lái xe moto, không có gì lạ khi mái tóc được chăm chút tỉ mỉ của hắn hơi rối hơn bình thường.

    Bách Lý Tĩnh Vũ đầy phức tạp.

    Vào ngày đầu tiên trùng sinh, người chồng trên danh nghĩa của cô đã từ một lãnh đạo tập đoàn đa quốc gia lạnh jlufng trở thành một thiếu niên được săn đón, điều này khiến cô cảm thấy rất phi khoa học.

    Tuy nhiên, cô không hiểu gì về hắn ở kiếp trước.

    Ngồi ở ghế sau của moto, Bách Lý Tĩnh Vũ không biết là bị nắng làm choáng váng, hay trong người vẫn còn thuốc mà đỏ mặt xấu hổ.

    Cô không dám ôm eo Phó Thanh Ngật, hai tay cứng ngắc giũ ở phía sau người của cô, nhưng hai người gần như vậy, hơi thở của người đàn ông bị gió thổi vào mũi, tim đập nhanh quá mức.

    Ngược lại, Phó Thanh Ngật rất bình tĩnh.

    Hắn không chơi đột ngột giảm tốc độ để khiến cô đập vào lưng hắn, hắn lái xe cho đến khi Ngô Khôn gọi điện, cả hai chuyển từ xe moto sang chiếc Maybach đen quen thuộc.

    Bách Lý Tĩnh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh liền phát hiện Ngô Khôn không để Phó Thanh Ngật lái chiếc moto màu đen kia, mà dùng một chiếc xe tải nhỏ trở moto đi.

    Sau khi đổi xe, hơi thở của Phó Thanh Ngật cũng thay đổi.

    Vẫn im lặng, nhưng thoải mái và bình tĩnh hơn.

    Bách Lý Tĩnh Vũ bị ảnh hưởng bởi sự uy nghiêm của hắn, cũng không dám nói nhiều, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng thầm nghĩ cách lấy lòng Phó Thanh Ngật để lấy được giá trị thiện cảm.

    Phó Thanh Ngật dừng lại một giây trên người cô rồi quay đi.

    ..​

    Sau chín năm, Bách Lý Tĩnh Vũ trở lại Tĩnh Viên một lần nữa.

    Cô cảm thấy như một thế giới xa lạ.

    Cũng đúng là như thế.

    Tĩnh Viên là một khu biệt thự độc lập tự chiếm đóng ở lưng chừng núi do Phó Thanh Ngật phát triển, sau khi cải tạo, nơi đây trở thành nhà lớn của Phó gia, những người khác hiếm khi có thời gian lui tới sinh sống lâu dài.

    Có một tòa nhà chính và một tòa nhà phụ ở Tĩnh Viên, tòa nhà chính để cho người Phó gia ở, tòa nhà phụ dành cho người hầu và người làm vườn.

    Phòng của Bách Lý Tĩnh Vũ và Phó Thanh Ngật ở tầng hai, mặc dù họ sống trong cùng một dãy phòng nhưng không ai biết rằng họ ngủ riêng vào ban đêm, Phó Thanh Ngật đã sống trong phòng làm việc.

    Sau khi đưa Bách Lý Tĩnh Vũ về nhà, Phó Thanh Ngật bỏ đi mà không hề xuống xe.

    Bách Lý Tĩnh Vũ không có gì ngạc nhiên lấy làm lạ.

    Người đàn ông này là một người nghiện công việc, không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn ngủ trong công ty qua đêm. Mặc dù họ gặp nhau hàng tuần trong hai năm kết hôn, họ chỉ nói một số điều. Họ không giống như một cặp vộ chồng, giống như một đối tác thì đúng hơn.

    Về phòng, Bách Lý Tĩnh Vũ liếc nhìn đồ đạc xung quanh vừa quen vừa lạ, khinh ngạc trợn tròn mắt, cả người không ổn!

    Nó mất quá nhiều thời gian, cô thâm chí không nhớ mình đã mạnh bạo như thế nào khi đó!

    Chuống gió màu xanh lam treo cửa sổ là do Ôn Minh Ngạn tặng cho cô!

    Chậu thì là xanh thuỷ canh, loại cây yêu thích của Ôn Minh Ngạn!

    Ở góc tường có một giá vẽ bằng gỗ, vài nét vẽ trên tờ giấy trắng vẽ tầm lưng gầy của một thanh niên. Đó cũng chính là Ôn Minh Ngạn!

    Ôn Minh Ngạn!

    Ôn Minh Ngạn! Ôn Minh Ngạn!

    Trong phòng cô, bóng dáng của Ôn Minh Ngạn ở khắp nơi!

    Bách Lý Tĩnh Vũ mắt tối sầm lại, nóng lòng muốn dẹp bỏ tất cả những thứ này ngay lập tức.

    Quá lộ liễu, phải xử lý hết một lượt, cũng may Phó Thanh Ngật không biết ý nghĩa của những thứ này, cô có thể trút bỏ hắn cũng không biết.. Hôm nay, hãy xé bức tranh dang dở này đầu tiên!

    Nó quá bắt mắt!

    Bách Lý Tĩnh Vũ bận thủ tiêu không để lại dấu vét, thời gian sớm đã đến bảy giờ tối.

    Hệ thống rốt cuộc không nhịn được nữa, mà nói: "Ký chủ, cô nên lo lắng trước cho tính mạng của mình đi, nếu hôm nay con trai vận khí không về nhà, ngày mai cô sẽ không thấy mặt trời đâu."

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ đột nhiên sững sờ.

    Đúng!

    Cô vẫn phải nhận giá trị thiện cảm của Phó Thanh Ngật, nếu không gặp thì làm sao mà nhận được?
     
  2. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã bảy giờ tối.

    Nếu Phó Thanh Ngật về nhà, hắn sẽ về nhà sớm.

    Nhưng nếu hắn không về thì sao?

    Thậm chí đã đến một thành phố khác cho một chuyến công tác, hoặc ra nước ngoài chẳng hạn?

    Điều này không phải là không thể.

    Loay hoay mấy giây, Bách Lý Tĩnh Vũ không dám đánh cược, quyết định gọi cho Phó Thanh Ngật, cuộc gọi rất nhanh được kết nối, cô tận dụng vẫn còn dũng khí nhanh chóng hỏi: "Phó tiên sinh, hôm nay anh có về nhà không?"

    "Có chuyện gì sao?"

    ".. không, không sao, chỉ là muốn hỏi."

    Không biết lý do tại sao.

    Rõ ràng là sau bao nhiêu năm, Bách Lý Tĩnh Vũ cảm thấy mình không còn là cô gái rụt rè, nhạy cảm, kém cỏi như năm hai mươi nữa. Tuổi tâm lý của cô còn lớn hơn Phó Thanh Ngật hiện tại ba tuổi, nhưng cô luôn đối mặt với Phó Thanh Ngật không khỏi hồi hộp.

    Hắn giống như một ngọn núi cao chót vót, nhưng cô chỉ là một con kiến nhỏ bé.

    Cô sẽ luôn bị ngăn cản bởi ánh hào quang của hắn.

    "..."

    Phó Thanh Ngật dừng lại, "Tôi sẽ về nhà."

    "Thật tuyệt!" Bách Lý Tĩnh Vũ vui mừng khôn xiết, "Anh ăn chưa? Nếu chưa ăn cơm thì buổi tối anh về tôi sẽ nấu, được không?"

    ".. Được."

    Sau khi cúp điện thoại, Bách Lý Tĩnh Vũ có chút vui mừng reo lên: "Tuyệt vời!"

    Hệ thống dội gáo nước lạnh: "Có thể hắn nghĩ cô chỉ là người qua đường, nhưng sau khi ăn tối của cô sẽ quay đầu đi như một người qua đường mà thôi, ngày mai cô vẫn phải chết."

    "Đừng lo, kỹ năng nấu nướng của tôi rất tốt!" Bách Lý Tĩnh Vũ rất tự tin.

    Ở kiếp trước, để chăm sóc cho Ôn Minh Ngạn kén ăn, mắc bệnh dạ dày, cô đã chăm chỉ học nấu ăn, rất khéo tay.

    Sau này, khi đã nghèo khó, niềm vui lớn nhất của cô là mua được một số nguyên liệu rẻ tiền rồi tự nấu cho mình một bữa ăn.

    "Con người có coi trọng đồ ăn không?" Giọng hệ thống có chút bối rối, "Sau khi cô gọi điện cho con trai vận khí, giá trị thiện cảm của hắn đã tăng lên một chút."

    "Thật sao?" Vẻ vui tươi trên mặt Bách Lý Tĩnh Vũ giật mình, sau đó kẽ dương môi, một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng.

    "Cô muốn biết có đúng không?"

    "Đúng vậy."

    "Đoán xem, haha!"

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ phớt lờ hệ thống, tâm trạng tốt hỏi: "Hệ thống, cậu có tên không?"

    "Tại sao lại hỏi cái này?"

    "Dù sao chúng ta sau này sẽ hòa thuận lâu dài, tôi muốn biết cách xưng hô với cậu."

    "Có thể gọi tôi là chú."

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ, "Haha!"

    * * *

    Phó Thanh Ngật để điện thoại xuống, bình tĩnh nhifnn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, ngẩn người ra sau.

    Hắm hiếm khi có thời gian như vậy.

    Tuy nhiên, hắn cần một khoảng thời gian để thả lỏng mình và suy nghĩ một số chuyện, vì trong lòng hắn bỗng có điều gì đó bất trắc.

    "Phó tổng, đây là trái cây sau bữa tối của anh."

    Ngô Khôn gõ cửa và bước vào.

    Phó Thanh Ngật bị bệnh dạ dày nghiêm trọng do làm việc, nghỉ ngơi và ăn uống không bình thường, Ngô Khôn biết điều này nên sắp xếp ăn uống cẩn thận, giữ gìn sức khỏe, giúp cho dạ dày hắn rất nhiều.

    "Cậu cầm lấy ăn đi." Phó Thanh Ngật đứng lên.

    Ngô Khôn ngạc nhiên: "Phó tổng, anh ra ngoài sao?"

    "Quay về Tĩnh Viên."

    Ngô Khôn còn ngạc nhiên hơn.

    Phó tổng đã ăn cơm rồi, hình như hắn định giải quyết công việc ở công ty qua một đêm, nhưng không ngờ hắn lại quyết định quay về.

    Cậu chợt ngẩn ra: "Phu nhân có chuyện gì sao?"

    Phó Thanh Ngật không trả lời, hắn đã đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, hắn không nghe thấy câu hỏi của Ngô Khôn.
     
  3. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Tĩnh Vũ rất nhanh.

    Một nồi súp vịt củ cải trắng, chuẩn bị các món xào sau đó.

    Cô không có kỹ năng như của một đầu bếp, cô nấu cơm nhà rất thông thường, nhưng món nào cũng dùng trí óc rất khóe léo, dưỡng sinh, bữa chính, bữa nhẹ đều đã được cân nhắc.

    Chuẩn bị đồ ăn để cô thư giãn và cảm thấy dễ chịu. Khi Phó Thanh Ngật vừa về, cô dã mỉm cười với hắn ngay khi nhìn thấy hắn: "Anh về rồi, anh có muốn ăn bây giờ không?"

    "Ừ." Phó Thanh Ngật cởi áo khoác và gật đầu.

    Ánh sáng rực rỡ chiếu vào người phụ nữ nhỏ bé, trên mặt tràn đầy tươi cười, một lọn tóc buông xuống bên hông, uốn lượn tinh nghịch, khiến người ta chỉ muốn vén tóc sau tai cô cho bằng được.

    "Vậy bây giờ tôi sẽ đi xào."

    "Được."

    Nhìn Bách Lý Tĩnh Vũ nhẹ nhàng bước vào bếp, một tia suy tư thoáng hiện qua đôi mắt phượng đen của Phó Thanh Ngật.

    Các món ăn được dọn ra từng món một, bàn ăn đã chật cứng Bách Lý Tĩnh Vũ ngồi xuống đối diện với Phó Thanh Ngật: "Anh nếm thử món tôi làm xem có hợp với khẩu vị của anh không."

    Lúc này, cô lại bắt đầu lo lắng: "Tôi xin lỗi, tôi quên mất không hỏi anh thích ăn gì.."

    "Tôi không kén chọn." Phó Thanh Ngậtcầm bát đũa lên.

    Khi nhìn thấy điều này, Bách Lý Tĩnh Vũ người đang đói, không còn nói nhiều nữa, cũng bắt đầu ăn.

    Phó Thanh Ngật luôn tuân thủ quy tắc ăn nhưng không nói, cô không có cam đảm để mở lời, để không gây khó chịu, cô nên đợi ăn xong và sau đó tìm cơ hội để tăng giá trị thiện cảm.

    Nhưng, Bách Lý Tĩnh Vũ sớm đã phát hiện ra rằng Phó Thanh Ngật không ăn nhiều.

    "Có phải là không ngon miệng không?" Cô lo lắng hỏi.

    Cô hình hắn bằng tôi mắt mơ màng, trong mắt đầy căng thẳng, Phó Thanh Ngậtngước mắt lên nhìn chô, hắn luôn cảm thấy nếu hắn nói không ngon, giây phút sau cô sẽ khóc.

    "Không, rất ngon."

    Sau vài câu nói ngắn gọn, Phó Thanh Ngậtđã dùng cơm nhanh hơn rất nhiều.

    Bách Lý Tĩnh Vũ mím môi cười.

    Một bàn ăn, ăn sạch sẽ.

    Sau bữa ăn, khi Bách Lý Tĩnh Vũ mang bát đũa vào bếp, cô đắc ý hỏi hệ thống: "Bữa ăn của tôi có tăng giá trị thiện cảm nào không?"

    "Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cô."

    "Tại sao?"

    "Haha!"

    Bách Lý Tĩnh Vũ: "..."

    Cô thực sự bất lực.

    Cô cũng đã đọc một số tiểu thuyết, những ngón tay vàng mà người khác có được thật ấm, cố gắng hết sức, tại sao hệ thống ràng buộc của cô lại coi cô như kẻ thù đẳng cấp để chiến đấu?

    "Đó là do cô quá ngốc!" Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng động.

    Bách Lý Tĩnh Vũ cũng có chút nóng nảy: "Tôi ngốc ở chỗ nào? Cậu cho rằng tôi nấu ăn không ngon sao? Rõ ràng anh ấy ăn rất ngon.."

    "Anh ấy đã ăn hết, nhưng cô có biết rằng anh ấy đã ăn tối trước khi về nhà không? Cô muốn kiểm tra giá trị thiện cảm của anh ấy, nhưng cô thậm chí còn không biết điểm này, cô có nghĩ rằng cô thất bại quá nhiều không?"

    ".. Sao, cậu nói anh ấy đã ăn rồi?"

    Bách Lý Tĩnh Vũ khó hiểu, tại sao hệ thống lại biết chuyện này?

    "Không thoải mái, anh ấy cau mày nhiều lần, cô không nhận ra sao?" Hệ thống hỏi.

    Không.

    Cô thực sự không để ý đến bất kỳ cảm xúc nào của hắn, thậm chí.. Cô còn tưởng rằng hắn nghĩ cô không làm gì sai, nếu không tại sao lại ăn nhiều như vậy?

    Không.

    Cô nhớ..

    Thực ra lúc đầu Phó Thanh Ngật không ăn nhiều, vì cô lo lắng món mình làm không hợp với hắn nên đã hỏi, và hắn đã bắt đầu ăn nhiều hơn.

    Bách Lý Tĩnh Vũ có một tâm trạng phức tạp.

    Lúc trước cô còn muốn biết làm thế nào để tăng giá trị thiện cảm, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy mình quá thất bại.

    Cô thiếu hiểu biết cơ bản về Phó Thanh Ngật, thiếu sự quan tâm thực sự, vì vậy cô vẫn muốn sử dụng giá trị thiện cảm của hắn để tồn tại? Nó có quá thực dụng không?
     
  4. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rõ ràng nói phải báo ân..

    Bách Lý Tĩnh Vũ cảm giác mình rất buồn cười.

    Cô không phải đang báo ân, mà là đang báo thù.

    Nhẹ nhàng để bát đũa trong tay xuống, cô đi đến ngồi trên ghế sofa ở trước mặt Phó Thanh Ngật, do dự hỏi hắn: "Anh có phải là ăn quá no không, có muốn ra ngoài đi dạo một chút để tiêu bớt không?"

    "Còn nữa, hãy uống vài viên thuốc tiêu hóa này đi."

    Phó Thanh Ngật ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Tĩnh Vũ, đưa mắt nhìn cô vài giây, cầm viên thuốc từ bàn tay trắng nõn của cô.

    Cảnh vật xung quanh Tĩnh Viên rất tốt.

    Dưới ánh trăng màu trắng bạc, bóng cây di chuyển do bị gió thổi nhẹ, ở đây không khí so với nội thành thấp hơn vài độ, gió đêm thổi còn thoải mái, rất thích hợp buổi tối tản bộ.

    Cùng với Phó Thanh Ngật rời đi hơn nửa canh giờ, Bách Lý Tĩnh Vũ cũng rất hưởng thụ.

    Hơn nữa, trong đầu cô âm thanh hệ thống nhắc nhở một mực không ngừng.

    [Đinh! Giá trị thiện cảm con của khí vận thêm 1, tổng số giá trị là 2.]

    [Đinh! Giá trị thiện cảm con của khí vận thêm 1, tổng số giá trị là 3.]

    * * *

    [Đinh! Giá trị thiện cảm con của khí vận thêm 1, tổng số giá trị là 11.]

    Chẳng qua là tản bộ, giá trị thiện cảm liền tăng lên 10.

    Bách Lý Tĩnh Vũ lén lút nhìn về phía người bên cạnh, nam nhân anh tuấn bên cạnh dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng đẹp mắt, khóe môi cô khẽ cong, không tự giác lộ ra dáng tươi cười.

    Cô nghĩ một người lạnh lùng như Phó Thanh Ngật sẽ khó có được giá trị thiện cảm tốt, thậm chí còn mơ hồ lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất trong lòng cô. Không ngờ hắn lại là một người dễ hài lòng như vậy, giá trị thiện cảm vậy mà tăng nhanh như vậy.

    "Hệ thống, những giá trị thiện cảm có thể đổi bao nhiêu may mắn?"

    Không biết có phải là nhiệm vụ Bách Lý Tĩnh Vũ tiến triển thuận lợi hay không, ngữ khí hệ thống đã khá nhiều: "Hai điểm giá trị thiện cảm đổi một điểm may mắn, một điểm may mắn có thể cho cô sống một ngày. Chúc mừng cô, cô có thể sống thêm năm ngày!"

    `

    "Chúc mừng chúc mừng."

    Lại đi thêm mười phút, Bách Lý Tĩnh Vũ có chút hơi mệt.

    Vừa vặn, Phó Thanh Ngật mở miệng: "Còn muốn đi nữa sao?"

    "Anh muốn quay lại?"

    "Ừ."

    "Vậy quay lại đi, tôi cũng vừa thấy hơi mệt." Bách Lý Tĩnh Vũ mỉm cười.

    Cô nghĩ rằng mối quan hệ của họ đêm nay sẽ là một kết thúc có hậu, khi họ quay lại tắm rửa và ngủ, cô không ngờ Phó Thanh Ngật lại dừng bước: "Tôi có việc muốn hỏi cô, không biết có tiện để cô trả lời không."

    ".. Hửm." Trái tim Bách Lý Tĩnh Vũ như trên cao.

    "Đừng quá lo lắng, tôi chỉ muốn hỏi cô nếu cô có ý tưởng mới về tình trạng hôn nhân của chúng ta."

    "Cái gì?"

    Phó Thanh Ngật không nói, nhưng lại nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

    Bách Lý Tĩnh Vũ đột nhiên càng lúng túng hơn: "Không, Phó tiên sinh, tôi thực sự chỉ gặp Ôn Minh Ngạn ngày hôm qua. Hôm nay là lỗi của tôi, nhưng trong tương lai tôi sẽ không bao giờ có bất cứ điều gì với anh ta, tôi biết anh cần tôi! Vợ trên danh nghĩa và không làm mất mặt anh, sau này tôi nhất định sẽ để ý lời nói và việc làm của tôi, đương nhiên.. Nếu anh muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, tôi cũng sẽ phối hợp với anh, rời khỏi đây và không bao giờ làm phiền anh!"

    Cuối cùng, Bách Lý Tĩnh Vũ cũng bình tĩnh lại một chút.

    Những gì cô nói là sự thật.

    Mặc dù kiếp trước và kiếp này có một số điều khác nhau, nhưng cảm giác tội lỗi và đau đớn của kiếp trước đã tích tụ trong lòng cô.

    Hai người không có tình cảm, nếu hắn muốn cùng cô chấm dứt hôn nhân, cô thực sự không có mặt mũi nào chiếm địa vị của phu nhân Phó gia, trên đời này còn nhiều người phụ nữ tốt hơn.

    Về phần những thứ khác, hiện tại cô không thể nghĩ nhiều như vậy.
     
  5. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô thực sự nghĩ như vậy?"

    ".. Ừ." Bách Lý Tĩnh Vũ gật đầu.

    Sau đó, cô nghe thấy một loạt những lời nhắc nhở trong đầu, điều này thật đáng sợ.

    [Đinh! Giá trị thiện cảm con của vận khí giảm 1, tổng số giá trị là 10.]

    [Đinh! Giá trị thiện cảm con của vận khí giảm 1, tổng số giá trị là 9.]

    ..​

    [Đinh! Giá trị thiện cảm con của vận khí giảm 1, tổng số giá trị là 5.]

    Cơn bão dữ dội đã làm giảm 6 điểm giá trị thiện cảm và âm thanh ác mộng coi như dừng lại.

    Bách Lý Tĩnh Vũ như bị sét đánh.

    "Ra vậy, chúng ta quay lại nghỉ ngơi đi." Không thấy được Phó Thanh Ngật vui hay buồn, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, xoay người bước đi.

    Bách Lý Tĩnh Vũ: "..."

    "Chúc mừng, cô đã hoàn thành công giảm được ba ngày tuổi thọ, chết sớm sớm siêu sinh!" Hệ thống chế nhạo.

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ tỉnh táo lại, "Cậu không nói với tôi rằng giá trị thiện cảm sẽ giảm xuống.. tại sao lại có phép thuật như vậy?"

    "Có quá nhiều chuyện tôi không nói với cô, có chuyện gì vậy?"

    Bách Lý Tĩnh Vũ phớt lờ lời khiêu khích và hỏi: "Cậu có biết lý do khiến thiện cảm giảm sút không?"

    "Tôi làm sao biết, tôi chỉ là một hệ thống tồi bị ràng buộc với một ký chủ phế vật, tôi cũng không phải con người, làm sao biết con người trong đầu suy nghĩ cái gì?"

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ xoa má khóc không ra nước mắt.

    Quên đi, cô nên dựa vào chính mình.

    ..​

    Bách Lý Tĩnh Vũ nghĩ rằng cô sẽ bị mất ngủ, vì vậy cô đã ngủ thiếp đi cho đến rạng sáng.

    Trời nắng đẹp, sàn gỗ được phủ một lớp mềm mại, cô ngồi dậy với chiếc chăn bông mềm mại và nhìn ra cửa sổ, khung cảnh giữa hè của cây cối xnah tười, tiếng ve và côn trùng, có một cảm giác rất không thực.

    Tuy nhiên, sự kế thừa phong thuỷ trong tâm trí cô đã nói với cô rằng đây không phải làm một giấc mơ.

    Phó Thanh Ngật sớm đã đến công ty, Bách Lý Tĩnh Vũ ở trong phòng học kiến thức phong thuỷ dưới sự giám sát của hệ thống.

    Ngoài giá trị thiện cảm của Phó Thanh Ngật, cô cũng cần sử dụng kiến thức phong thuỷ để trừng trị cái ác và phát huy điều thiện để tích đức, bởi vì sự tái sinh của cô là sự thay đổi của số mệnh, cô cần làm nhiều điều thiện để bù đắp tai họa.

    Cô học được rằng, Thiên Sư cũng có kẻ mạnh kẻ yếu.

    Vẫn chưa vào vòng kết nối, cô không biết chuyện gì đang xảy ra trong vòng này, nhưng cô có sức mạnh tình thần do hệ thống ban cho, người nói rằng nó đáng giá bằng hàng chục năm luyện tập chăm chỉ của các Thiên Sư khác, miễn là cô áp dụng những gì cô đã học.

    Làm nhiệm vụ của hệ thống cũng là một loại luyện tập, sẽ khiến cô ngày càng mạnh hơn.

    Bách Lý Tĩnh Vũ là người có thể là người tự đáng chìm trái tim cô, nó cũng liên quan đến cuộc sống của chính cô, cô rất chăm chỉ học tập.

    Vào buổi sáng, cô sắp xếp tất cả kiến thức phong thuỷ trong đầu, nhờ chú Trung mua giấy vẽ bùa và chu sa về, cô cố gắng vẽ lá bùa bình an. Chú Trung là quản gia cũ của Phó gia, Bách Lý Tĩnh Vũ biết rằng chú có thể nói việc này co Phó Thanh Ngật, nhưng cô không định giấu hắn.

    Không biết bao nhiêu lần thất bại, cuối cùng Bách Lý Tĩnh Vũ cũng vẽ được một lá bùa tạm được.

    Một vầng sáng mờ ảo lập loè trong không trung và hội tụ vào lá bùa nhanh như chớp. Màu chu sa trên lá bùa đột nhiên đậm thêm 10%, khiến nó càng trở nên tự nhiên hơn.

    Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt hoa mai của Bách Lý Tĩnh Vũ tràn đầy vui sướng.

    Đây chỉ có thể coi là bùa an toàn cấp thấp, nhưng cô nhìn trái nhìn phải khá hài lòng, cô định luyện tập một thời gian sau, sau khi vẽ xong lá bùa cao nhất sẽ đưa cho Phó Thanh Ngật.

    Thời gian buổi snags trôi qua, buổi trưa ngủ một giấc, Bách Lý Tĩnh Vũ bị hệ thống đánh thức.

    "Ký chủ phế vật, cô tỉnh lại đi! Có người ở dưới lầu đã xâm phạm lãnh thổ của cô, cô phải chuẩn bị chiến đấu!"

    "Là ai?"

    "Hãy đi xuống và tự quan sát."

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ bước ra khỏi căn phòng với những nghi ngờ. Trước khi đi xuống cầu thang, cô đứng trên lầu và thấy rằng ở tầng dưới không gian ngập quần áo phiên bản giới hạn và phụ kiện từ các thương hiệu sang trọng khác nhau.

    Một người phụ nữ trẻ và quyến rũ đứng trong đó, chọn và chọn, một số người phụ nữ của cửa hàng đang ôm cô ấy như một ngôi sao.

    Nhìn rõ mặt người phụ nữ, sắc mắt Bách Lý Tĩnh Vũ chìm xuống!

    Phó Tiểu Duyệt!
     
  6. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Tĩnh Vũ bước xuống cầu thang.

    "Tiểu Vũ!" Phó Tiểu Duyệt mỉm cười, chạy tới kéo tay cô, "Đến đây chọn thứ chị thích đi. Phong cách của Chanel mùa này khá ổn, hợp với khí chất của chị đó."

    Tránh tay cô ấy, Bách Lý Tĩnh Vũ cau mày hỏi: "Sao em lại ở đây?"

    Đây không phải là một giai điệu chào đón.

    Nụ cười trên khuôn mặt Phó Tiểu Duyệt đông cứng lại, một số trợ lý của hàng cảm thấy không khí không ổn và ngừng nói chuyện.

    "Chị dâu, chị không chào đón em sao?" Phó Tiểu Duyệt cắn môi nhìn Bách Lý Tĩnh Vũ.

    Cô ấy có khuôn mặt trái táo, đôi mắt to và tròn, khiến cô ấy trông có chút gì đó trẻ con, ngây thơ và dễ thương. Tuy nhiên, cô đã chịu quá nhiều tổn thất trong tay, Bách Lý Tĩnh Vũ sẽ không bị bối rối trước cô ấy.

    Phó Thanh Ngật là con cả trong Phó gia, bên dưới có hai anh em sinh đôi Phó Tinh Diệu và Phó Cảnh Xuyên, gia đình chỉ toàn con trai, mẹ Phó Thanh Ngật muốn nuôi dạy một cô gái duyên dáng nên đã nhận Phó Tiểu Duyệt từ trại trẻ mồ côi.

    Trước đây, Bách Lý Tĩnh Vũ không có nhiều mưu mô, thỉnh thoảng bị Phó Tiểu Duyệt dùng làm máy ATM là đủ rồi. Ngay cả việc bỏ trốn của cô và Ôn Minh Ngạn cũng có công lao của Phó Tiểu Duyệt đã thúc đẩy việc đó.

    Kiếp này cô sẽ không trả thù Phó Tiểu Duyệt, nhưng cô sẽ không để cô ấy lời dụng nữa.

    Những người không thích, chúng ta hãy tránh tiếp xúc trong tương lai.

    Bách Lý Tĩnh Vũ đưa mắt nhìn chị Trần cách đó không xa: "Chị Trần, Tiểu Duyệt đã đến đây mấy lần, cô ấy làm gì và lấy đi những gì chị có nhớ không?"

    Chị Trần cung kính đi tới: "Đại thiếu phu nhân, tiểu thư một tháng nay đến đây năm lần, lần nào cũng gọi nhân viên cửa hàng sang trọng tới đây để lựa chọn, cô ấy đã lấy đi vô số thứ, nhưng tháng này cô đã ký cho cô ấy một hóa đơn giá trị hơn hai triệu nhân dân tệ."

    "Cái gì?" Bách Lý Tĩnh Vũ giật mình, trong tiềm thức hỏi: "Tất cả hóa đơn đều ở đây?"

    Tháng này mới có ngày thứ 13!

    Sau khi tiêu hết hai triệu nhân dân tệ trong nửa tháng, tại sao cô ấy không đi cướp đến ngân hàng?

    "Tất cả đều ở đây." Chị Trần trả lời.

    Phó Tiểu Duyệt trong nội tâm bồn chồn, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, cẩn thận hỏi: "Chị dâu, chị có nghĩ rằng em tiêu quá nhiều tiền không? Thực ra, đây đều là bình thường rồi. Em biết rằng chị có thể không thích ứng, nhưng khi chưa kết hôn với anh trai em, chị đã ở với cô Chu trong Phó gia, chị nên biết chi phí của Phó gia chúng tôi như thế nào.."

    Nói đến đây, Phó Tiểu Duyệt đột nhiên che miệng: "Xin lỗi chị dâu, em không cố ý nhắc đến cô Chu. Em không biết chị không thích người khác nhắc đến bà ấy, em xin lỗi, em thực sự xin lỗi!"

    Đôi mắt to của cô ta đầy căng thẳng, giống như một con thỏ bị bắt nạt.

    Vốn dĩ người khác sẽ không chú ý đến tên một người trong một đoạn văn dài, nhưng Phó Tiểu Duyệt làm ra dáng vẻ như vậy, khó có thể không khiến người ta tò mò.

    Nghĩ đến những tin đồn mà đã nghe trước đây, ánh mắt của vài nhân viên phụ việc cửa hàng mơ hồ rơi vào Bách Lý Tĩnh Vũ. Nghe nói rằng đại thiếu phu nhân Phó gia là con gái của một người hầu của Phó gia, nhưng bây giờ nó có vẻ là sự thật.

    Bách Lý Tĩnh Vũ dường như không nghe thấy gì, mỉm cười: "Tôi không quan tâm chuyện của cô, cô chỉ cần trả hết số tiền tôi đã trả trước cho cô. Chị Trần, hãy sắp xếp các hóa đơn lại và gửi cho cô ấy."

    Nói một cách dễ hiểu, Bách Lý Tĩnh Vũ đã biến khoản chi tiêu không dùng não thành khoản thanh toán trước, nhưng khoản tiền tạm ứng phải được hoàn trả.

    "Vâng." Chị Trần trả lời.

    Phó Tiểu Duyệt bối rối.

    Bách Lý Tĩnh Vũ sợ nhất là người khác nhắc đến cô Chu, cô nghĩ đó là vết nhơ của mình, nhắc đến thì chỉ muốn tìm chỗ trốn, sao hôm nay lại không bị ảnh hưởng chút nào?
     
  7. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Tiểu Duyệt vẫn muốn chuộc lỗi lần nữa: "Chị dâu, chị hay nói giỡn, không phải chị đưa cho em nhưng thứ đó sao?"

    "Tôi không nói đùa, đừng nói là một quà hay không. Như ngày hôm nay, tôi không biết cô đến, làm thế nào để tôi cho cô một cái gì đó?" Bách Lý Tĩnh Vũ suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi với vẻ hoài nghi, "Cô cái này sao không tình nguyện, không phải là muốn trốn nợ sao?"

    Đúng vậy!

    Muốn trốn nợ, vô cùng muốn!

    Nửa tháng đã tiêu hơn hai triệu nhân dân tệ, cô ta làm việc này hơn một năm rồi, bản thân Phó Tiểu Duyệt cũng không biết mình sẽ nợ bao nhiêu nếu thực sự muốn trả tất cả.

    Nếu cô ta nghĩ về nó, cô ta không thể nói điều đó.

    "Tôi không làm sai, anh trai tôi rất chiều chuộng tôi, anh ấy thậm chí còn không nói gì khi tôi mua đồ." Phó Tiểu Duyệt nhìn Bách Lý Tĩnh Vũ đáng thương, "Đúng vậy, cho dù anh cả rất giỏi kiếm tiền, nhưng anh ấy đã kết hôn với chị rồi, em không thể không quan tâm đến cảm xúc của chị dâu em."

    Cô ta giống như đang bị chị dâu ức hiếp.

    Nếu da mặt Bách Lý Tĩnh Vũ mỏng, lúc này phải nói rằng cô không phải là người hám tiền của chồng sau khi cưới, tuy nhiên, cô không chơi bài theo quân.

    "Vậy cô tưởng rằng anh trai sẽ luôn trả tiền cho cô, vậy nên nửa tháng cô đến đây năm lần như khách không mời, lần nào cũng điên cuồng mua sắm?" Bách Lý Tĩnh Vũ chợt nhận ra.

    "Tôi không phải!" Phó Tiểu Duyệt đáp lại trong tiềm thức.

    "Vậy ý cô là cô không có ý lợi dụng, sẽ trả hết số tiền?"

    "Tôi.."

    Bách Lý Tĩnh Vũ phản quân: "Anh của cô mua đồ cho cô, tôi không thể kiểm soát, nhưng cô phải trả lại số tiền mà tôi đã trả trước cho cô, đúng không? Phó gia có những phương châm về tiềm năng về tiết kiệm, tôi không thể giúp cô. Tiểu Duyệt cô hiểu ý tôi mà phải không?"

    Lời nói đã được nói như vậy, Phó Tiểu Duyệt có thể nói gì thêm?

    Nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa: "Em hiểu rồi.."

    "Vì cô đã hiểu nên lần này tôi sẽ không trả trước cho cô, cô cùng những thứ này mang đi hết đi. Nhân tiện sau này đừng kéo tôi đi mua đồ nữa, tôi muốn để dành tiền làm từ thiện."

    Bách Lý Tĩnh Vũ không còn bị lợi dụng, Phó Tiểu Duyệt mà dám đi đâu mua sắm như trước?

    Nếu như chính cô ta mà nói, nhân viên bán hàng ổ những của hàng sang trọng này không bao giờ mang đồ đến tận cửa nhà để cô ta lựa chọn. Phải biết rằng cô ta chỉ là con gái nuôi của Phó gia, còn Bách Lý Tĩnh Vũ là Đại thiếu phu nhân của Phó gia.

    "Tôi, hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn mua gì.." Phó Tiểu Duyệt cụp mắt xuống và nói. Lúc này cô ta không cam lòng làm người xấu, liền yêu cầu nhân viên mang đồ về nguyên vẹn khiến người ta ghét bỏ.

    Đôi mắt của Bách Lý Tĩnh Vũ hướng về một số nữ trợ lý cửa hàng.

    Nữ trợ lý vội vàng nói: "Vì phu nhân và tiểu thư không cần chúng tôi, chúng tôi sẽ đi ngay.'

    Công việc kinh doanh không thành, một số người trong lòng cảm thấy mình thật xui xẻo.

    Không dám nói gì Bách Lý Tĩnh Vũ, thầm mắng Phó Tiểu Duyệt là đồ hồ ly, kiêu ngạo. Cái gì mà tâm trạng không tốt, hay là ví tiền sạch hơn mặt?

    Chỉ là con gái nuôi, lại vờ như con sói đuôi lớn à?

    Phó Tiểu Duyệt rất nhạy cảm, cảm nhận được ánh mặt bất mãn của những người này, trong lòng rất tức giận.

    Chỉ là một đám bán hàng nhìn mặt người, rõ ràng Bách Lý Tĩnh Vũ không biết cách mua đồ của họ, họ dám xem thường cô ta? Thật khốn nạn!

    Nhưng cô ta không thể phá bỏ tính cách" ngây thơ vô số tội", nên cô ta chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, tức giận quay đầu bỏ đi.
     
  8. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đi hết, Bách Lý Tĩnh Vũ cảm thấy thoải mái hơn.

    Trước đây cô nhảy cảm và kém cỏi, rất sợ người khác nhìn mình, gặp chuyện gì cũng không có quy tắc gì cả, bị bắt nạt nhưng nghĩ rằng nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, cô đã kìm nén cơn giận.

    Sau đó bị Ôn Minh Ngạn bỏ rơi, trải qua bao khó khăn vất vả khiến cô kiên cường và lạc quan hơn.

    Vì nếu không lạc quan cô sẽ đau khổ nhiều hơn.

    Hôm nay, cô thực sự khiến Phó Tiểu Duyệt không nói nên lời, đuổi người ta đi.. Sau khi làm điều này, cô đột nhiên cảm thấy được làm chính mình, trong lòng cũng khá vui vẻ.

    Lần tức giận này, ít nhất có thể đổi lấy một tháng thanh tịnh không?

    Cô thực sự không có trông cậy vào Phó Tiểu Duyệt sẽ trả khoản nợ, bất quá chính là làm cho cô ta ít tới đây làm loạn hơn.

    "Hệ thống, tôi có phải rất lợi hại không?"

    Con người không phải nói "Khi người sắp chết, còn nói lời hay" sao? Cô chỉ còn một ngày để sống. Sao cô có thể nói nhiều như vậy? "

    "... "

    Bách Lý Tĩnh Vũ tức quá," Không phải cậu bắt tôi đi chiến đấu sao? "

    " Vậy thì tôi để cô nhận giá trị thiện cảm của con trai vận khí, tại sao cô không làm đồ ăn nhẹ? "

    Bách Lý Tĩnh Vũ:"... "

    Cô muốn làm, nhưng Phó Thanh Ngật đang ở công ty, cô cũng không thể ở đó 24/24 đúng không?

    " Tại sao lại không được? "Hệ thống hỏi ngược lại.

    Bách Lý Tĩnh Vũ còn chưa kịp mở miệng, trong đầu cô đã vang lên giọng nói thông báo nhiệm vụ.

    [Đinh! Nhiệm vụ chính, nhiệm vụ tình cảm hàng ngày của con trai vận khí: Hãy nắm tay con trai vận khí trong một phút trước sự chứng kiến của ít nhất năm người. Nếu nhiệm vụ thành công, ký chú sẽ nhận được một chút giá trị thiện cảm. Có thể tăng tuổi thọ của một ngày!]

    " Cái gì, nắm tay Phó Thanh Ngật trong một phút dưới sự chứng kiến của mội người? "Bách Lý Tĩnh Vũ ngẩn người.

    " Đúng, ký. Chủ phế vật! "

    " Một giây cũng không thể ít hơn? "

    " Không thể! "

    " Giảm bớt vài giây, chắc cũng không.. "

    " Cô có thể sống thêm một ngày, cô có sẵn sàng chết ngay bây giờ không? "

    Bách Lý Tĩnh Vũ:"... "

    Hệ thống chết tiệt này, nó có biết một phút là bao lâu không? Lại còn trước đám động, có lẽ Phó Thanh Ngật sẽ hất tay cô ra ngay khi cô vừa nắm tay anh, cô muốn cứu lấy thể diện của cô!

    Hệ thống gặp sự cố:" Cô sắp chết rồi, còn cần mặt mũi. "

    Bách Lý Tĩnh Vũ rất buồn, chị Trần nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô, nghĩ rằng cô không thoải mái vì lời nói của Phó Tiểu Duyệt, liền đi tới an ủi cô:" Phu nhân, cô có cảm thấy không thoải mái không? "

    " Hả? "Bách Lý Tĩnh Vũ hoàn hồn.

    " Tứ tiểu thư không có ý đó, cô đừng để bụng. Cô là Đại thiếu phu nhân của Phó gia, cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, mẹ của cô.. không phải là người xấu. "

    " Chị Trần, cảm ơn cô, tôi không phàn nàn về mẹ, chỉ là hơi nhớ bà ấy.. "Bách Lý Tĩnh Vũ nhếch môi, nụ cười có chút chua xót, tinh thần sảng khoái ban đầu trở nên thất vọng.

    " Tốt rồi, mẹ cô thật ra không dễ dàng."Chị Trần xúc động gật đầu.

    ..​

    Nhiệm vụ do hệ thống phát ra không thể bỏ qua Bách Lý Tĩnh Vũ đã dành nửa giờ đồng hồ, quyết định đến công ty của Phó Thanh Ngật đón hắn sau khi tan làm.

    Ở nhà, không có đủ năm người để chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu khi cô nắm tay Phó Thanh Ngật.. Cô thực sự đã bật khóc sau khi nghĩ đến điều đó.

    Ngồi trong xe, bình tĩnh, những quá khứ lại hiện về.

    Nghĩ đến mẹ, lòng Bách Lý Tĩnh Vũ lòng đầy phức tạp.

    Mẹ cô tên là Chu Uyển, tên duyên dáng, tính tình dịu dàng đoan trang. Tuy nhiên, một người phụ nữ tốt như vậy đã không kết hôn với một người đàn ông tốt, và cuối cùng..

    Nhiều người coi thường Chu Uyển, nhưng cô có xấu hổ về điều đó không?

    Có vẻ như không..
     
    Vyl Hana, Aquafina, taodi and 3 others like this.
  9. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đế Ức International.

    Đứng trước tòa nhà cao chót vót, Bách Lý Tĩnh Vũ lại một lần nữa kinh ngạc.

    Tòa nhà này được thiết kế bởi ông Bernard, một nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng quốc tế, nó rất tráng lệ, nó còn là biểu tượng cho nguồn tài chính khổng lồ của Phó Thanh Ngật trong lĩnh vực này.

    Bách Lý Tĩnh Vũ kiếp trước rất nhạy cảm với sự tự ti, cô không muốn dính líu đến Phó Thanh Ngật, cô chưa từng đến đây tìm anh, lần này cô có chút bồn chồn.

    Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó? Vừa bước vào hội trường, Bách Lý Tĩnh Vũ đã bị chặn lại.

    "Cô có hẹn trước không?" Bảo vệ bước tới.

    Bách Lý Tĩnh Vũ khẽ giật mình: "Không."

    Cô đi vội vàng, lái xe đến choáng váng, cô còn không nghĩ tới việc gọi điện cho Phó Thanh Ngật.

    Có lẽ trong tiềm thức, cô luôn tránh tiếp xúc với hắn.

    "Xin lỗi, cô không thể vào nếu không có hẹn trước, vui lòng quay lại sau khi hẹn."

    ".. Tôi sẽ liên lạc ngay." Bách Lý Tĩnh Vũ lấy điện thoại di động ra.

    Cô đã gọi vài cuộc nhưng không có ai trả lời.

    "Tôi không thể liên lạc được với anh ấy, Phó tổng, anh có thể liên lạc với anh ấy giúp tôi được không?" Cô ngập ngừng hỏi bảo vệ.

    "Xin lỗi, chúng tôi không có quyền này." Bảo vệ từ chối.

    Tính muốn phải chăng?

    Bách Lý Tĩnh Vũ cảm thấy xấu hổ trước những ánh nhìn ngạc nhiên từ những người xung quanh, cô xấu hổ chỉ muốn quay người bỏ đi.

    Hệ thống tức giận đến mức hét lên: "Đến cũng đã đến rồi, cô cứ như vậy mà rút lui sao?"

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ thở dài nói với nhân viên bảo vệ, "Tôi là vợ của Phó Thanh Ngật, tôi có việc rất quan trọng muốn gặp anh ấy. Chỉ cần cậu báo tin tức về tôi, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi."

    Cô không muốn bỏ hết công sức, tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn nghiến răng nói ra thân phận.

    Cô biết rằng những người phụ nữ khác sẽ tự hào khi trở thành vợ của Phó Thanh Ngật, nhưng cô luôn không thể vượt qua rào cản trong lòng, cô không chắc Phó Thanh Ngật có thực sự muốn gặp cô hay không.

    Có một chút khó khăn cho cô khi nói câu này.

    "Hahaha.." Bảo vệ cười ra vẻ thông cảm, "Cô ơi, cô đừng mơ nữa, tỉnh lại đi!"

    "Cái gì?" Bách Lý Tĩnh Vũ cau mày.

    "Cô là người thứ mười lăm đã nói điều này trong tháng rồi, nhưng Phó tổng vẫn chưa kết hôn." Vừa nói xong, nhân viên bảo vệ hơi mất kiên nhẫn và cao giọng quát: "Được rồi, cô hãy tự động đi và đừng lãng phí thời gian ở đây! Thà tự mình đi còn hơn bị chúng tôi" mời "ra ngoài!"

    Mặc dù mọi người ra vào trong Đế Ức Quốc Tế rất yên tĩnh và trại tự, nhưng nhân viên bảo vệ đột nhiên lên tiếng, những người ở đây vì tò mò quay ra nhìn Bách Lý Tĩnh Vũ mà dò xét.

    Có sự tò mò, có sự khinh bỉ trong mắt..

    Vẫn có một đôi mắt trong bóng tối, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Bách Lý Tĩnh Vũ, nở một nụ cười khinh bỉ.

    Hai bàn trước có thể đã quen với những việc như vậy, lớn giọng nói: "Tại sao có người lại không tha cho Phó tổng của chúng ta? Thật là khinh bỉ! Phó tổng không có một người vợ táo bạo như vậy!"

    "Không, có vẻ như vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cứ thật không biết xấu hổ, không biết ở nhà được dạy như thế nào."

    "Dạy mơ mộng hão huyền quá!"

    "..."

    Bách Lý Tĩnh Vũ vốn dĩ rất xấu hổ và chán nản, nhưng đột nhiên cô sửng sốt và nhìn thẳng vào hai bàn trước sảnh đang buôn chuyện.

    Không giận không hờn..

    Nhưng thật ngạc nhiên!

    Trong chớp nhoáng, cô chợt nhớ ra mình còn chưa tốt nghiệp đại học!

    Sau khi bỏ trốn cùng Ôn Minh Ngạn ở kiếp trước, cô đã từ bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc học của mình, mặc dù sau nay sẽ hối hận, nhưng sau bao nhiêu năm cố ý quên đi, sau khi tái sinh cô cũng đã quên mất.

    "Thím à, đừng tức giận, tôi đang muốn gặp chú, thím đi cùng tôi."

    Đột nhiên, một giọng nói trẻ con khiến Bách Lý Tĩnh Vũ, người đang chết trong đầu, hoàn hồn lại.
     
    Vyl Hana, Aquafina and nntc6761 like this.
  10. Qutrang

    Messages:
    0
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Tĩnh Vũ theo âm thanh phát ra và phát hiện ra một cậu bé mặc bộ tây phục màu đen đang đứng trước mặt mình.

    Thằng nhỏ này được làm bằng ngọc, sinh ra đã rất đẹp, nhìn chỉ mới sáu tuổi, nhưng sự thông minh trong đôi mắt đen láy khiến nó lộ ra một chút bản lĩnh không hợp với tuổi của mình.

    Phía sau cậu ta có một đội những đàn ông mặc đồ đen được huấn luyện tốt, trên tay nhỏ bé cầm một chú chó German Shepherd oai vệ, thở ra "hachihachi", trông khá khiêm tốn.

    Thím ơi?

    Bách Lý Tĩnh Vũ khó hiểu: "Nhóc con, cậu nhận nhầm người rồi à?"

    "Không." Đứa trẻ lắc đầu và nghiêm túc nói, "Tên tôi là Phó Thiên Dương, Phó Thanh Ngật là chú của tôi, cô là thím của tôi."

    Cậu ta có một khuôn mặt nhỏ ngay thẳng và thông minh.

    Bách Lý Tĩnh Vũ chợt nhớ ra rằng cậu ta là người họ hàng xa của Phó Thanh Ngật.

    Tính toán thời gian, đáng lẽ anh họ và chị dâu của Phó Thanh Ngật đã chết trong một nhiệm vụ, khuôn mặt của Phó Thiên Dương cũng được thể hiện theo cách này, điều này càng khiến Bách Lý Tĩnh Vũ chắc chắn hơn.

    Con cháu của Phó Thanh Ngật thịnh vượng và giàu có, vì họ sống ở phía đông Bắc Kinh nên họ được gọi là Đông Thành Phó gia. Gia đình của anh họ xa Phó Thịnh được gọi là Tây Thành Phó gia, mặc dù có tiếng tăm ở nước ngoài, nhưng thực ra anh ấy chỉ giỏi đóng phim.

    Kiếp trước, Phó Thiên Dương đã được thừa kế lại rất nhiều tài sản sau khi bố mẹ qua đời, những tài sản được thừa kế này lại bị ông bà, cô, chú, những người được gọi là họ hàng đã bí mật lấy đi.

    Sau đó, những người đó không biết là do lương tâm cắt rứt hay gì khác, họ thực sự đối với đứa trẻ Phó Thiên Dương một cách lạnh lùng và thô bạo, thậm chí còn biến Phó Thiên Dương "không nghe lời" trong phòng tối một mình như một hình phạt.

    Chỉ trong sáu tháng, Phó Thiên Dương khi đó chưa đầy sáu tuổi đã bị trầm cảm nặng.

    Nếu không phải Phó Thanh Ngật vô tình phát hiện ra sự kì lạ của Phó Thiên Dương, hắn đưa cậu ta về Tĩnh Viên, và lấy lại những thứ thuộc về Phó Thiên Dương bằng cơn giận dữ dội, Phó Thiên Dương không biết nó như thế nào, có lẽ cậu ta sẽ bị những người đó giết mất.

    Chỉ là kết cục của Phó Thiên Dương không tốt.

    Cậu ta chỉ sống ở Tĩnh Viên chưa đầy một tháng trước khi chết, vào thời điểm đó Bách Lý Tĩnh Vũ lần đầu tiên bỏ trốn cùng Ôn Minh Ngạn, cô vẫn nghe tin tức về cái chết của cậu ta qua Ôn Minh Ngạn.

    Cậu được cho là đã bị bắt cóc, đã bị giết khi làm con tin.

    Trong trí nhớ của Bách Lý Tĩnh Vũ, Phó Thiên Dương thấp và gầy, da nhợt nhạt bất thường, và gầy nên đôi mắt rất to và đen, đôi mắt nặng trĩu và trông như một bóng ma ngay cả khi đứng dưới mặt trời.

    Cậu ta luôn ở một mình và có thể im lặng trong một ngày.

    Lúc đó quan hệ giữa Bách Lý Tĩnh Vũ và Phó Thanh Ngật vô cùng tồi tệ, cô bị cuộc hôn nhân này ép mà mất ngủ cả đêm, lúc căng thẳng thì làm sao có khí lực để ý một đứa bé?

    Cô không quan tâm nhiều đến Phó Thiên Dương, nhưng cái đêm cô bỏ trốn, cô đã tình cờ gặp Phó Thiên Dương trong sân mưa to, và đã nói và lời với cậu ta.

    Phó Thiên Dương hỏi cô: "Thím à, thím thật sự muốn rời đi sao?"

    Cô nói đúng.

    Phó Thiên Dương lại nói: "Chú sẽ buồn."

    Giọng cậu ta trầm đến mức cô gần như không nghe thấy gì.

    "Anh ấy sẽ không buồn, nhưng nếu tôi không rời đi, tôi sẽ chết ở đây." Cô nhớ lại câu trả lời của Phó Thiên Dương, cô cười khổ và rời khỏi Tĩnh Viên mà không quay lại nhìn, cậu ta không gọi bất cứ ai để ngăn cản cô.

    Ký ức đó quá dài, hơn nữa ý thức tồn tại của Phó Thiên Dương cũng rất yếu, nên lúc đầu cô không nhớ ra. Nếu không phải ký ức về đêm bỏ trốn sáng lên, có lẽ còn lâu hơn.

    Cô nhớ rằng Phó Thiên Dương vừa mất cha mẹ, lòng cô dịu lại, đáy mắt Bách Lý Tĩnh Vũ cảm thấy không chịu nổi, cô đưa tay về phía cậu khĩ nói: "Tôi dắt cậu, được không?"
     
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...