Chương 10 Bấm để xem Trần Nhất Thiên không những không biết hai cô đang bàn chuyện lén lút sau lưng mình, mà còn quan tâm xem họ có ăn no chưa, có muốn gọi thêm món hay không: "Lâm Lâm, em muốn gọi thêm món không? Lần trước anh nghe nói Ngô Tuệ không cho em ăn, vậy bây giờ ăn nhiều một chút." Trần Hi nhìn thấy Lệ Lâm Lâm muốn tiếp tục gọi món, nên vội vàng đè bàn tay đang định động đậy của cô: "Ăn xong lẩu là được, anh Nhất Thiên, anh đừng nuông chiều cậu ấy, đến lúc cậu ấy béo lên là phải tự mình giảm cân!" Lệ Lâm Lâm bất mãn bĩu môi, nhìn sang Trần Hi: "Hi Hi, cậu càng ngày càng giống Ngô Tuệ!" Trần Hi nhướng mày, không chút nể tình, Trần Nhất Thiên bên cạnh thấy vậy liền nói: "Lâm Lâm quá gầy, thêm chút thịt là vừa đủ." "Anh không hiểu, trong gương nhìn cậu ấy sẽ béo!" Lệ Lâm Lâm nhanh chóng trả lời cô ấy: "Cậu yên tâm, gần đây mình mới học xong phương pháp giảm cân, ở nước ngoài nó rất phổ biến?" Trần Hi hỏi cô: "Phương pháp giảm cân là gì?" Lệ Lâm Lâm nói: "Để thức ăn ở trước mặt, chỉ cần ngửi mùi!" Trần Hi: "..." Cách này sẽ ít đói hơn sao? Người đàn ông thành thật - Trần Nhất Thiên, chân thành đặt câu hỏi: "Vậy những món đó phải làm sao? Đổ hết đi?" Lệ Lâm Lâm lắc đầu: "Ngồi nhìn một chút rồi mới ăn." Trần Nhất Thiên: "..." A! Khó trách gọi là phương pháp giảm cân không khí, bởi vì nó giảm sự cô đơn. Dưới sự kiên quyết của Trần Hi, Lệ Lâm cũng không gọi thêm món, để trấn an tâm hồn yếu đuối của cô, Trần Nhất Thiên lấy ra một hộp quà nhỏ được gói tinh xảo: "Lâm Lâm, đây là quà sinh nhật, anh sợ sẽ không đến được ngày sinh nhật của em do quá bận, nên hôm nay đưa trước cho em." Chỉ còn một tuần là đến sinh nhật hai mươi tuổi của Lệ Lâm Lâm, nhưng ba mẹ cô đang ở nước ngoài, cô một mình học tập và làm việc cũng rất bận rộn, cho nên không định tổ chức quá long trọng. Trần Nhất Thiên luôn nhớ kỹ ngày sinh của cô, Lệ Lâm Lâm vui vẻ nhận lấy chiếc hộp nhỏ trên tay Trần Nhất Thiên, mỉm cười với anh: "Cảm ơn anh Nhất Thiên." "Không có gì." "Em muốn nhìn thử." Lệ Lâm Lâm nóng lòng muốn nhìn món quà, bên trong là một đôi bông tai bằng ngọc trai, màu sắc ôn hòa, kích thước vừa phải. Hai viên ngọc trai được đính phía dưới nơ con bướm, viền chiếc nơ được gắn thêm những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh. "Oa! Em sẽ cất kỹ, cảm ơn anh Nhất Thiên!" "Em thích thì tốt, đôi bông tai này đặc biệt mua cho em, rất hợp với chiếc váy mà Hi Hi sắp tặng." "Anh Nhất Thiên, anh làn sao lại nói ra! Nó là món quà sinh nhật bất ngờ cho Lâm Lâm!" Trần Hi đã làm cho Lệ Lâm Lâm một chiếc váy, muốn lấy nó làm quà sinh nhật tặng cô. Cô ấy đang giữ bí mật rất tốt cô, nhưng Trần Nhất Thiên vì mua quà cho Lệ Lâm Lâm nên đã nhìn thấy chiếc váy kia. Trần Hi ngàn lần không nghĩ đến, Trần Nhất Thiên sẽ nói với Lệ Lâm Lâm về món quà bí mật cô đã chuẩn bị! Trần Nhất Thiên ngẩn người, nhìn cô ấy hỏi: "Chuyện này không thể nói sao?" Trần Hi: "..." Trần Hi thật sự bị tên trai thẳng như Trần Nhất Thiên làm cho tức chết. Lệ Lâm Lâm khoác tay Trần Hi, ánh mắt vô lại nhìn cô ấy: "Không sao, chờ đến ngày sinh nhật của mình thì mình sẽ giả vờ ngạc nhiên!" Trần Hi: "..." A! Cảm ơn lòng tốt của cậu! Ăn xong nồi lẩu, Trần Nhất Thiên lái xe chở hai cô gái nhỏ về nhà, sau đó một mình quay về công ty. Gần đến cuối năm, công ty còn rất nhiều công việc cần xử lí, hôm nay dời công việc xem Lệ Lâm Lâm diễn kịch, nên bây giờ phải bổ sung lại lượng công việc đã mất. Ngày chính thức ký hợp đồng với đoàn phim, Ngô Tuệ trên mặt luôn hiện ba chữ "Không hứng thú", vì Lệ Lâm Lâm một lòng muốn diễn vai Âu Gia Tự, sức của mười con trâu cũng không kéo được! "Nhà sản xuất đã nói vai Chu Dung Dung rất hợp với cậu, một nữ sinh viên ngọt ngào và đáng yêu, thật sự rất hợp với cậu!" Bước vào thang máy, Ngô Tuệ vẫn tiếp tục nói, "Nhưng cậu lại bị mờ lý trí, nhất định muốn diễn vai Âu Gia Tự!" Lệ Lâm Lâm đã nghe những lời này đến nỗi lỗ tai cũng muốn hóa kén: "Cậu tiếp tục nói cũng vô ích, hợp đồng đã ký, nói nhiều như vậy không mệt sao?" Ngô Tuệ: "..." A! "Đến khi bộ phim phát sóng, daan mạng đều vào mắng chửi cậu, cậu đừng tìm mình khóc!" Lệ Lâm Lâm chớp mắt mấy cái, cô sẽ không tìm. Cô kiên quyết diễn vai Âu Gia Tự, anh Nhất Thiên liền đến xem kịch cô diễn, còn tặng cô quà sinh nhật. Nếu bộ phim phát sóng, anh Nhất Thiên sẽ tìm cô tỏ tình. Lệ Lâm Lâm nghĩ đến đây, liền bật cười hai tiếng quỷ dị. Nội tâm Ngô Tuệ run lên: "Cậu sao lại cười biến thái như vậy?" Lệ Lâm Lâm: "A, đang nhập vai Âu Gia Tự." Ngô Tuệ: "..." Diễn loại vai này cũng nhập tâm như vậy sao? Trên thực tế, Lệ Lâm Lâm rất quan tâm đến nhân vật này. Mặc dù cô cố ý nhận một vai phản diện như Âu Gia Tự, nhưng một khi đã chấp nhận diễn, thì cô sẽ cố gắng hết sức mình để hoàn thành tốt vai diễn. Một bộ phim được sản xuất là tâm huyết của rất nhiều người, cô chỉ muốn một mình hy sinh, không muốn liên lụy đến người khác. Để hiểu rõ hơn về nhân vật, cô đã dành thời gian đọc cuốn tiểu thuyết gốc. Tại thời điểm tất cả mọi người ở trường phổ thông đều đọc tiểu thuyết này, cô vẫn đang bận học, bây giờ khi đọc lại nó, cô có chút nghi ngờ về học sinh thời phổ thông. Tại sao mọi người điều thích thể loại này? Một tuần bận rộn trôi qua rất nhanh, nếu không phải ngày sinh nhật của cô lên hot search, thì cô xém quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Trần Hi tặng cô chiếc váy mà cô ấy đã chuẩn bị từ lâu, các cô cùng nhau ăn uống vui vẻ tại nhà, coi như đây là bữa tiệc sinh nhật. Lệ Lâm Lâm mặc chiếc váy do Trần Hi tặng, đăng lên Weibo, cô cảm ơn dân mạng đã chúc mừng sinh nhật. Bởi vì tuổi hai mươi cũng được coi là một ngày đặt biệt, rất nhiều thành viên trong câu lạc bộ đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật offline, tụ tập những người có cùng sở thích để ăn uống, vui chơi. "Oa! Cậu nhìn này Lâm Lâm, có fan mua cho cậu màn hình lớn! Chỗ nào cũng có!" Trần Hi cầm điện thoại xem tin tức về sinh nhật Lệ Lâm Lâm, càng xem càng thấy nhiều đại gia, "Bày vẽ!" Ngô Tuệ ngồi bên cạnh cũng cầm điện thoại xem tin tức: "Bọn họ có nhiều tiền như vậy, trực tiếp gọi điện đến phòng làm việc của chúng ta có phải tốt hơn không?" Trần Hi bật cười, ngược lại Lệ Lâm Lâm nãy giờ không để ý, cô đang bận rộn thu hồng bao của mọi người phát trên Wechat. Quản gia lại đưa cho các cô một ít trái cây và đồ ăn vặt, Lệ Lâm Lâm ỷ hôm nay là ngày sinh nhật, nên ăn vặt trước mặt Ngô Tuệ. "A a a!" Ngô Tuệ bỗng nhiên hét to một tiếng, dọa Lệ Lâm Lâm sợ đến mức bỏ lại miếng khoai tây vào dĩa. "Làm sao, làm sao, mình không ăn!" Khóe miệng Lệ Lâm Lâm còn dính chút vụn khoai tây chiên, cô nói dối không có thành ý. Ngô Tuệ không quan tâm cô có ăn không: "Tin cậu diễn vai Âu Gia Tự đã bị truyền ra ngoài, bây giờ đã lên hot search!" "Chắc hẳn không phải tin chính thức." Lệ Lâm Lâm nghiêng người, hướng điện thoại Ngô Tuệ nhìn qua. Ngô Tuệ lo lắng nói: "Chắc chắn không phải, rõ ràng có người muốn bôi đen cậu trên hot search." Ngô Tuệ có theo dõi các minh tinh, cũng không phải lần đầu nhìn thấy chuyện này. Nhưng là người đại diện thì quả thật là lần đầu tiên, nhất thời không biết giải quyết như thế nào. "Xong, xong, phòng làm việc không có bộ phận quan hệ công chúng, chir còn cách tìm công ty có quan hệ công chúng giúp chúng ta." Lệ Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Ngô Tuệ, cảm thấy cô ấy đang làm quá lên: "Không đúng, mình diễn vai Âu Gia Tự thì bôi đen kiểu gì?" "A! Còn không biết xấu hổ mà hỏi mình? Cậu tự lên xem mọi người mắng cậu như thế nào đi!" Lệ Lâm Lâm liếc nhìn, đánh giá của cư dân mạng thật sự phiến diện. "Nhưng bọn họ đa số là mắng cậu, nói cậu bất tài, không thể cho mình nhận vai chính, chỉ có thể diễn loại vai rác như thế này." Ngô Tuệ: "..." Trời đất làm chứng, cô chỉ thiếu lấy cái chết ra để khuyên ngăn, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bà chủ Lệ Lâm Lâm này! Lệ Lâm Lâm xem một vòng bình luận, lông mày thanh mảnh liền nhíu lại: "Bọn họ đều nói Âu Gia Tự là nhân vật rác rưởi, thật làm người ta tức giận." Ngô Tuệ: "?" Chẳng lẽ cô bị chửi bất tài thì không tức giận sao? :) "Chuyện này là có phải hay không cố ý bôi đen Lâm Lâm? Ban đầu mọi người đều vui vẻ chúc mừng sinh nhật cậu ấy, bỗng nhiên có người tung ra tin tức, chuyện này quá trùng hợp." Trần Hi nói. "Khẳng định có người cố tình." Ngô Tuệ tức giận đem điện thoại đặt lên bàn, "Nhưng Lâm Lâm còn chưa chính thức bước vào nghề, nhanh như vậy có người có ý đồ xấu với cậu ấy?" "Lâm Lâm hẳn không đắc tội với ai đi? Hơn nữa với danh tiếng của chú Lệ, người bình thường sẽ không gây chuyện với cậu ấy?" Hai người bọn họ đều mặt ủ mày chau, chỉ có người trong cuộc là Lệ Lâm Lâm, lại rất bình thường: "Các cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy, năm nay không phải màu đen cũng là màu đỏ hay sao? Cứ thuận theo bọn họ thôi" Ngô Tuệ: "..." Lệ Lâm Lâm tuyệt đối giấu giếm cô chuyện gì. Trần Hi trầm mặc một lúc, sau đó ánh mắt bỗng sáng lên: "Lâm Lâm nói không sai, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chúng ta đừng để ý đến những chuyện không vui. Buổi tối mới bắt đầu, đêm nay chúng ta tổ chức hoạt động gì đi?" "..." Lệ Lâm Lâm mơ hồ có dự cảm không lành, "Cậu không phải là muốn.." Trần Hi cười ha ha, nói với cô: "Chúng ta đi ca hát!" Lệ Lâm Lâm: "..." Lần trước không thể đi đến đó cùng Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ, Trần Hi mười phần tiếc nuối, hôm nay thừa dịp sinh nhật của Lệ Lâm Lâm, cuối cùng cũng có thể thử cảm giác mới. Hôm nay người trực vẫn là quản lý Đặng, trông thấy Lệ Lâm Lâm đến, anh ta có chút đau đầu: "Chào em gái, đến đây hát sao?" "Đúng thế" Trần Hi mỉm cười gật đầu với anh ta, "Giúp chúng tôi chọn phòng lớn nhất." "Được, xin chờ một lát." Quản lý Đặng yêu cầu tiếp tân chọn phòng lớn nhất, rồi tự mình dẫn họ vào, "Bên cạnh có cửa hàng tiện lợi, mấy cô muốn ăn cái gì đều có thể kêu nhân viên phục vụ đem tới, báo số phòng là được." Ba người đều gật đầu, quản lý Đặng cười nói: "Vậy tôi không quấy rầy các cô nữa." Trần Hi sững sờ, chờ chút, chuyện này không giống như cô nghĩ! "Quản lý Đặng." Trần Hi mở miệng gọi anh ta lại, "Anh liền.. đi như vậy?" Quản lý Đặng quay người nhìn Trần Hi, vẫn nở nụ cười trên môi: "Còn cần tôi giúp gì sao? Thiết bị đều tốt, có thể trực tiếp ca hát." "Không phải." Trần Hi ho nhẹ một tiếng, nháy mắt nhìn anh ta, "Chính là, cái kia.." "Cái nào?" Quản lý Đặng giả bộ không hiểu. Trần Hi lại ho khan một tiếng, khẽ nói: "Chúng tôi muốn thêm mấy anh trai." Quản lý Đặng: "..." Nếu anh ta nhớ không nhầm, cô gái này là em họ của Trần Nhất Thiên :) Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ vẻ mặt đờ đẫn đứng bên cạnh, thật không nhìn ra, Trần Hi ngày thường là một người nghiêm túc nhưng trong đầu đều nghĩ đến chuyện này. Trần Hi tràn ngập mong đợi nhìn quản lý Đặng, anh ta kiên trì hỏi: "Không biết các cô có quen nhân viên nào ở đây không?" Trần Hi quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm, mí mắt Lệ Lâm Lâm nheo mắt, thử hỏi; "Ann?" Cô chỉ đến đây một lần, hai người duy nhất cô biết là Ann và Nick. Nhưng Nick có khả năng đi công tác cùng với dì Khương, nên cô chỉ nói tên Ann. Trần Hi đợi một lát, thấy cô không nói tiếp liền hỏi: "Hết rồi?" ".. Hết rồi." "..." Trần Hi bày ra vẻ mặt "Nhóc con, con làm mẹ thất vọng", ngược lại nói với quản lý Đặng, "Như vậy đi, anh kêu anh trai nào đang có thời gia rãnh đều đến phòng này, chúng tôi sẽ lựa chọn một chút." Quản lý Đặng: "..." "Được, chờ một lát." Đầu quản lý Đặng đầy mồ hôi. Rất nhanh sau đó, anh ta đã dẫn theo sáu chàng trai trẻ mở cửa phòng bước vào. "Làm phiền." Một anh chàng đẹp trai cao ráo bước đến, ánh mắt Trần Hi lập tức sáng lên mấy phần. Cô ấy nghiên đầu qua chỗ khác, lặng lẽ nói với Lệ Lâm: "Mình rốt cuộc đã cảm nhận được sự vui vẻ của hoàng đế thời cổ đại." Lệ Lâm Lâm: "..." Quản lý Đặng mỉm cười: "Các cô thích ai đây?" Trần Hi nhìn sáu chàng trai trước mặt, nói với quản lý Đặng: "Nếu đã tới, liền ở lại hết đi, để các anh trai đi lại nhiều lần là không tôn trọng người ta." Lệ Lâm Lâm: "..." Hi Hi, cậu đây là muốn cởi "áo"! Mồ hôi trên trán quản lý Đặng thật sự muốn rơi, may mắn thật, những người anh ta chọn đều là người hiểu chuyện. "Đừng để các cô ấy uống rượu, biết chưa?" Quản lí Đặng thấp giọng nói với Ann. Sau khi quản lý Đặng rời khỏi, vì để tránh xấu hổ, Lệ Lâm Lâm đã chọn một vài bài hát, sau đó cùng hát với Ngô Tuệ. Trần Hi gọi điện đến cửa hàng tiện lợi, kêu rất nhiều đồ ăn và nước uống, đều là những món đắt tiền. "Có phải chúng tôi phí nhiều tiền, hoa hồng của các anh càng cao?" Trần Hi hỏi một anh trai bên cạnh. Chàng trai cười, giọng nói hết sức từ tính: "Cho dù các em không tiêu tiền, anh cũng rất tình nguyện phục vụ." "..." Trần Hi ôm mặt, "Lâm Lâm, miệng bọn họ rất ngọt." Lệ Lâm Lâm: "..." Cô không muốn quan tâm đến Hi Hi. Trần Hi lại hỏi chàng trai bên cạnh: "Có phải gọi rượu sẽ nhiều tiền hơn?" Mặc dù Trần Hi không có ý định uống rượu, nhưng có thể tăng thêm thu nhập cho các anh trai. Ann bên cạnh lập tức nói: "Henry gần đây bị xuất huyết dạ dày, không thể uống rượu." "A, vậy các anh nhớ chú ý giữ sức khỏe" Trần Hi từ bỏ suy nghĩ uống rượu. Sau khi Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ hát xong một ca khúc, Ann chủ động cầm micro lên, chọn bài hát chúc mừng sinh nhật cho Lệ Lâm Lâm. Các chàng trai trong phòng cũng hát theo Ann, cùng nhau chúc Lệ Lâm Lâm sinh nhật vui vẻ. Trái tim Lệ Lâm Lâm đập liên hồi, cô thật sự vui vẻ! "Lâm Lâm, chuông điện thoại cậu reo." Trần Hi đưa túi xách cho Lệ Lâm Lâm, cô lấy điện thoại ra xem, lập tức hét lên. "Mọi người im lặng!" "..." Tất cả âm thanh trong phòng đột ngột dừng lại, âm nhạc cũng bị Ngô Tuệ tạm dừng. "Chuyện gì?" Ngô Tuệ bị dọa nên thần kinh có chút suy yếu. Lệ Lâm Lâm: "Anh Nhất Thiên gọi tới!" Xin chào các bạn, vì có lý do cá nhân nên mình không edit truyện nữa. Mình xin lỗi và cảm ơn các bạn đã đọc trong thời gian qua.
Chương 11 Bấm để xem Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô liền trả lời điện thoại: "Anh Nhất Thiên?" "Ừ." Giọng Trần Nhất Thiên truyền đến, "Lâm Lâm, em đã ngủ chưa?" "Còn chưa." Lệ Lâm Lâm không dám thở mạnh, cô sợ mình sẽ lộ sơ hở, "Anh Nhất Thiên có chuyện gì không?" "Không có, chỉ muốn trước mười hai giờ nói chúc mừng sinh nhật em." "A.." Lệ Lâm Lâm cười ngây ngốc, "Cảm ơn anh Nhất Thiên." Trần Nhất Thiên thấp giọng cười, sau đó nói với cô: "Được rồi, không có việc gì thì nên ngủ sớm, thức khuya đối với bản thân không tốt." "Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút." "Ừ." Lệ Lâm Lâm chuẩn bị tắt máy, Ngô Tuệ đột nhiên hắt xì một cái, trong căn phòng yên tĩnh tiếng hắt xì nghe rất rõ ràng. Ngô Tuệ giật mình che miệng, tim đập rất nhanh, Lệ Lâm Lâm cầm điện thoại, nghe Trần Nhất Thiên bên kia hỏi. ".. Là Ngô Tuệ." Lệ Lâm Lâm khuôn mặt tái nhợt vì bị dọa, "Hôm nay Hi Hi và cậu ấy đến nhà tổ chức sinh nhật cho em, chúng em đang ở cạnh nhau." "Ừ." Trần Nhất Thiên cũng không nghi ngờ gì, ba người các cô đều có quan hệ rất tốt, chơi mệt thì ngủ cùng nhau cũng không có gì kỳ lạ: "Các em ngủ sớm một chút, đừng chơi điện thoại." "Vâng." Lệ Lâm Lâm hỏi, "Anh còn chuyện gì không?" Trần Nhất Thiên dừng một chút, nói: "Không còn." Lần trước Lệ Lâm Lâm tỏ tình với anh, cả hai người đều ăn ý không đề cập đến vấn đề này. Lúc đầu anh còn cân nhắc, không biết có nên tìm Lệ Lâm Lâm tâm sự hay không. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, tạm thời cứ như vậy đi. "Vậy em cúp máy trước?" "Ừ." Sau khi tắt điện thoại, Lệ Lâm Lâm mới dám thở mạnh, mọi người trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm. "Ngô Tuệ, tại sao trong thời điểm quan trọng cậu luôn gây chuyện vậy!" Đặt điện thoại lên bàn, Lệ Lâm Lâm lập tức tìm Ngô Tuệ hỏi tội. Ngô Tuệ lắp bắp ngụy biện: "Mình cũng không phải cố ý, mình làm sao khống chế cơn hắt xì được!" "Được rồi, được rồi." Trần Hi vỗ vai Lệ Lâm Lâm, "Anh Nhất Thiên cũng không phát hiện, chúng ta cứ tiếp tục ca hat! Ngô Tuệ, cậu bật nhạc lên!" Lệ Lâm Lâm: "..." Trước kia làm sao cô không phát hiện Trần Hi sung sức như vậy. Không khi trong phòng nhanh chống khôi phục, Lệ Lâm Lâm ngồi một bên, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Thường Tâm thiên sư quả nhiên tính toán rất chuẩn, cô hôm nay chỉ truyền ra tin tức diễn vai Âu Gia Tựa, trên Weibo bị mắng chửi thậm tệ, anh Nhất Thiên đã chủ động gọi điện cho cô, chờ bộ phim được phát sóng thì ngày anh tìm cô tỏ tình sẽ không còn xa! Ở KTV chơi đến rạng sáng, Lệ Lâm Lâm lập tức kéo người vẫn chưa hát đã là Trần Hi về nhà. Trần Hi có vẻ rất thích nơi đó, thỉnh thoảng muốn tìm Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ cùng đi ca hát, nhưng đã đến cuối học kỳ, nên Trần Hi đành tạm thời dời lại kế hoạch này. Trên mạng, tin tức Lệ Lâm Lâm diễn vai Âu Gia Tự được lan truyền rộng rãi, nhưng chính chủ cũng không thừa nhận hay bác bỏ tin đồn. Lệ Lâm Lâm không muốn tiếp tục quản chủ đề này nữa, nhưng Ngô Tuệ mỗi ngày đều muốn lên Weibo nhìn một cái, nhưng chỉ thấy mọi người mắng cô ấy là đồ bất tài :) Cuối tháng mười hai, đoàn phim hoàn tất các công tác chuẩn bị, thời gian khai máy cũng đã xác định. Quá trình chụp ảnh cho poster bộ phim đang được tiến hành, các diễn viên được hẹn đến địa điểm chụp để tạo hình. Trong khoảng thời gian này, Lệ Lâm Lâm ôn tập kịch bản vừa điều chỉnh lại một số chi tiết, cảnh diễn của Âu Gia Tự cũng có chút thay đổi. "Trong nguyên tác, Âu Gia Tự luôn trang điểm để khiến bản thân trở nên nham hiểm. Chúng ta tuyệt đối không thể diễn như vậy, nên trong khoảng thời gian này chúng tôi đã mở rất nhiều cuộc họp để sửa lại kịch bản và thảo luận về nhân vật Âu Gia Tự." Biên kịch Vương Tâm cười nói với Lệ Lâm Lâm. Lần này, Hoàn Vũ đặc biệt mời Vương Tâm làm biên kịch, khả năng chuyển thể của cô ta được công ty nhìn trúng Mặc dù dựa theo nguyên tác tiểu thuyết, 《Nhịp đập chí mạng》có thể chỉ là bộ phim truyền hình hạng hai. "Âu Gia Tự hiện tại vẫn là một người phụ nữ độc ác, nhưng chúng tôi chỉ loại bỏ một số hành động ngu ngốc của cô ta." Bởi vì Lệ Lâm Lâm hôm nay tạo hình Âu Gia Tư, nên biên kịch Vương Tâm đã đến tìm cô, "Chúng tôi đã nói chuyện với nhà tạo mẫu và thiết kế trang phục, hy vọng có thể tạo ra được hình tượng nhân vật giống trong suy nghĩ chúng tôi. Đợi lát em trang điểm, chúng tôi sẽ ở bên cạnh quan sát, nếu em có ý nghĩ gì về nhân vật thì có thể nhân cơ hội này nói ra." "Được, cảm ơn Vương Tâm lão sư." "Không cần khách sáo, chúng đã đưa kịch bản mới, em đã xem qua chưa?" "Em xem rồi, nhân vật Âu Gia Tự sau khi được chỉnh sửa thật sự có chiều sâu hơn nhiều." Vương Tâm gật đầu: "Khí thế và lời nói của Âu Gia Tự chủ yếu thông qua ánh mắt, cô ta là kiểu người bề ngoài nham hiểm, nhưng sâu bên trong vẫn là một cô gái năng động vui vẻ. Tôi nói như vậy, em có hiểu không?" Lệ Lâm Lâm suy nghĩ rồi nói với cô ta: "Một lát nữa em sẽ cố gắng biểu hiện, nếu chị cảm thấy chỗ nào không đúng cứ nói với em." "Được, vậy giờ tôi đi thảo luận với những diễn viên khác." Hôm nay, các diễn viên của bộ phim đều có mặt ở đây, nhưng vai nam nữ chính vẫn là quan trọng nhất, cô ta cần chiếu cố bọn họ nhiều hơn. Sau khi cô ta rời đi, Lệ Lâm Lâm một bên trang điểm, một bên tiến vào trạng thái của Âu Gia Tự. Vì Âu Gia Tự lớn tuổi hơn Lệ Lâm Lâm, nên thợ trang điểm cố tình trang điểm cho cô trưởng thành một chút, tập trung vào phần lông mày, để tổng thể khuôn mặt trông có khí chất hơn. Lệ Lâm Lâm vốn dĩ để tóc đen, mái tóc uốn thành từng lọn sóng. Hiện tại, nhà tạo mẫu đã chải ngược mái ngố ra sau, đuôi tóc của Lệ Lâm Lâm cũng được duỗi thẳng, sau đó buộc cao thành đuôi ngựa. Dù sao năm nay Lệ Lâm Lâm chỉ mới hai mươi tuổi, Âu Gia Tự cũng tiến vào xã hội không lâu. "Tôi gỡ bông tai của em xuống được không?" Lệ Lâm Lâm đeo đôi bông tai mà Trần Nhất Thiên tặng cho cô, nhà tạo mẫu bên này đã chuẩn bị sẵn đôi bông tai khác, muốn cô đổi nó. "A, để tự em làm." Lệ Lâm Lâm gỡ bông tai xuống, cẩn thận bỏ vào chiếc hộp, rồi đeo bông tai do nhà tạo mẫu chuẩn bị cho cô. "Tốt, đã hoàn thành." Lệ Lâm Lâm trên người mặc chiếc váy màu đen, cô nhìn mình trước gương. Đây là lần đầu cô thử phong cách này, nhìn qua chính mình trong gương có chút mới lạ: "Kiểu này cũng rất đẹp mắt!" Lệ Lâm Lâm nói rất vui vẻ, cô lắc lắc đuôi ngựa của mình. Nhà tạo mẫu đứng bên cạnh mỉm cười, biên kịch cũng đi tới nhìn một chút, cảm thấy hình tượng nhân vật đã phù hợp nên không yêu cầu gì thêm. "Rất tốt, cứ như vậy, nhìn bên này." Nhiếp ảnh gia liên tục chụp ảnh, cố gắng bắt trọn từng khoảnh khắc thay đổi biểu cảm của Lệ Lâm Lâm, "Đổi tư thế, có thể hơi cười, đừng cử động như vậy được rồi!" Vương Tâm đứng một chỗ cùng nhà sản xuất, nhìn Lệ Lâm Lâm trong ánh đèn flash, liên tục gật đầu: "Em ấy biểu hiện rất tốt, so với các diễn viên chuyên nghiệp thì đã rất tốt." Nhà sản xuất nói: "Dù sao Lệ Lâm Lâm cũng nằm trong câu lạc bộ kịch của đại học Đế Đô, các giáo viên trong câu lạc bộ đều là những người có thực lực. Ánh mắt em ấy thể hiện rất tốt, ngay từ đầu tôi nói rằng Lệ Lâm Lâm chỉ thích hợp với vai nữ chính, vẫn là mình quá bảo thủ." "Em ấy có thể." Vương Tâm nói, "Có lẽ, nhân vật Âu Gia Tự sẽ trở thành điểm nhấn lớn nhất của bộ phim." Sau khi chụp ảnh xong, Lệ Lâm Lâm trực tiếp trở về trường học, đoàn phim đợi đến ngày lễ Giáng Sinh sẽ đăng ảnh poster tạo hình. Nam nữ chính vốn xuất thân, ngoại hình không còn phải nói, ảnh chụp cũng rất đẹp, nhưng không ngờ tới sau khi hình ảnh bộ phim được công bố, người gây nhiệt dư luận lại là Lệ Lâm Lâm. Từ khi được mọi người biết đến, thì bốn chữ "Cô gái xinh đẹp" luôn gắn liền với cô. Khi cô quyết định diễn vai Âu Gia Tự, Ngô Tuệ đặc biệt lo lắng, nhân vật này không những không được yêu thích mà về góc độ nào thì tích cách nhân vật cũng không hợp với Lệ Lâm Lâm. Không lâu sau đó, Lệ Lâm Lâm bị mắng chửi trên Weibo, thì Ngô Tuệ cảm thấy sự lo lắng của mình rất đúng, mọi người cơ bản không chấp nhận được hình ảnh này. Nhưng hôm nay, poster bộ phim vừa được công bố, chiều hướng cư dân mạng lập tức thay đổi. Trước đây còn lên Weibo mắng chửi fan Lệ Lâm Lâm não tàn, mà hiện tại, bình luận đa số đều là "A a a a a a a a a", "Em gái có thể, tôi cũng có thể." Ngô Tuệ xém chút nữa tưởng mình nằm mơ rồi mua thủy quân :) "Lệ Lâm Lâm – Âu Gia Tự" trực tiếp lên hot search, mọi người đều khen tạo hình của Lệ Lâm Lâm rất xinh đẹp, thậm chí một tài khoản có tích V đã nhanh chóng viết một bài luận với tiêu đề "Đột phá với phong cách mới, cô gái có khả năng vô hạn." Ngô Tuệ: "?" Chờ chút, Lệ Lâm Lâm đã suy nghĩ nhiều về nhân vật này sao? Chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm cậu ấy? "Lâm Lâm, cậu lại lên hot search, còn thêm một tài khoản có tích V viết bài luận cho cậu!" Lệ Lâm Lâm đang ngồi đọc sách trong phòng, nhìn thấy Ngô Tuệ bước vào, trong lòng đầy mong: "A? Lại mắng mình thành thế nào?" Ngô Tuệ kích động nói: "Không mắng cậu! Còn khen cậu dũng cảm phá bỏ hình tượng bao lâu nay, khiến cho mọi người có cái nhìn khác về cậu! Từ nay cậu không còn cái danh" Cô gái xinh đẹp "nữa, mà là một cô gái có tâm hồn thú vị!" Lệ Lâm Lâm: "..." Cái gì? Xin chào các bạn, vì có lý do cá nhân nên mình không edit truyện nữa. Mình xin lỗi và cảm ơn các bạn đã đọc trong thời gian qua.
Chương 12 Bấm để xem Cầm tấm poster trên tay, Lệ Lâm Lâm nằm mơ cũng không nghĩ tới mình được khen nhiều như vậy. Cái gì? Bọn họ đang muốn nói cái gì vậy? Cô chỉ tùy ý chọn vai diễn, hành động này cũng gọi là thâm thúy sao? "Ngô Tuệ, phòng làm việc của chúng ta có thủy quân?" Lệ Lâm Lâm quay đầu nhìn Ngô Tuệ. Ngô Tuệ ngạc nhiên nói: "Bây giờ còn cần thủy quân? Mình thấy cư dân mạng phản ứng rất tích cực." ".. Bởi vì phản ứng tích cực, nên nhìn không thật! Hay chúng ta tìm thủy quân để mắng mình?" Ngô Tuệ: "..." Não của Lệ Lâm Lâm thật sự rất giống não của "Erwin Schrödinger", suy nghĩ của cô Ngô Tuệ không hiểu nỗi. Bên này, Lệ Lâm Lâm vì chuyện hot search mà rầu rĩ, thì bên kia, người diễn vai nữ chính Chu Dung Dung – Lâm Chân, khi nhìn thấy bảng tin trên hot search cũng rất tức giận. "Não của đám người trên mạng có vấn đề? Lệ Lâm Lâm chỉ diễn vai Âu Gia Tự mà khen thành như vậy?" Lâm Chân dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại xem tin trên Weibo, nhà tạo mẫu tóc đứng bên cạnh, "Lệ Lâm Lâm chỉ có thể diễn vai Âu Gia Tự, còn không phải do phòng làm việc của của cô ta bất tài?" "Nhưng Vương Tâm là người chỉnh sửa kịch bản, không chừng nhân vật này sẽ trở thành bảo vật." Người đại diện của Lâm Chân ngồi trên ghế sô pha, mắt đang nhìn vào điện thoại. Lâm Chân nghe người đại diện nói như vậy, cười đểu một tiếng: "Dù Vương Tâm có lợi hại, cũng không thể biến nhân vật của Lệ Lâm Lâm thành người tốt? Tôi có đọc qua cuốn tiểu thuyết, những việc Âu Gia Tự làm đủ để ở tù chung thân." Người đại diện nói với cô ta: "Tuy năng lực của Vương Tâm rất lớn, nhưng vẫn còn phụ thuộc vào cách diễn của Lệ Lâm Lâm." "A, không phải đều nói Lệ Lâm Lâm là sinh viên hàng đầu của đại học Đế Đô sao? Cô ta chưa học qua lớp diễn xuất chuyên nghiệp, thì có cái gì để diễn? Tôi ngược lại dù sao cũng tốt nghiệp hệ chính quy." Lâm Chân sau khi biết tin về buổi thử vai của《 Nhịp đập trí mạng 》, liền muốn giành vai nữ chính Chu Dung Dung. Khi đó, một trong những đối thủ mạnh của cô ta là Lệ Lâm Lâm, nhưng không hiểu vì sao, Lệ Lâm Lâm lại chọn nhân vật Âu Gia Tự. Không có Lệ Lâm Lâm, Lâm Chân thuận lợi nhận vai nữ chính, cô ta còn chưa hào hứng bao lâu thì mọi chủ đề đều bị Lệ Lâm Lâm cướp hết. Lâm Chân bĩu môi, đăng nhập vào một tài khoản khác của mình, sau đó bình luận bên dưới bài đăng có tên "Về diễn xuất của Lệ Lâm Lâm trong vai Âu Gia Tự bạn nghĩ như thế nào?". "Những người chỉ biết nhìn mặt rồi đoán? Chỉ nhìn thấy Lệ Lâm Lâm trên tấm poster, liền có thể suy diễn nhiều lý do to lớn như thế. Bộ phim còn chưa khởi quay, chờ khi nó phát sóng thì tự vả mặt mình đi" Sau khi đăng bình luận, Lâm Chân cũng tài khoản của trợ lí, sau đó tự ủng hộ chính mình. "Không sai, tôi cũng không ngờ dân mạng khen Lệ Lâm Lâm nhiều như vậy. Chỉ vì xinh đẹp chuyện xấu của Âu Gia Tư cũng được bỏ qua? Chẳng lẽ những người thích Lệ Lâm Lâm đều có tam quan không bình thường?" Ngô Tuệ thấy cô nhìn điện thoại một cách vui vẻ, liền nghiêng người nhìn qua "Thế nào? Lại thêm tài khoản có tích V khen cậu à?" "Không phải, người mắng mình đã xuất hiện!" Ngô Tuệ: "..." Lệ Lâm Lâm vốn cho rằng có người mắng chửi mình thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng vào cuối năm nay, ông trời đã tặng cho cô một món quà. Trần Nhất Thiên và Lư Tư Vũ lại lên hot search. Lần này Lư Tư Vũ bị một tên paparazzi theo dõi, kết quả chụp được cô ta bí mật gặp Trần Nhất Thiên. Mặc dù trong ảnh và video không có hành động thân mật, nhưng tiêu đề "Lư Tư Vũ bí mật gặp Trần Nhất Thiên" vẫn được bọn họ sử dụng làm tin hot, bên trong bài viết còn nói hai người đang bí mật hẹn hò. Lệ Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào ảnh của Lư Tư Vũ và Trần Nhất Thiên. "Tổng giám đốc Trần, cậu và Lư Tư Vũ lại lên hot search." Phó Minh Tư cầm điện thoại ngồi đối diện Trần Nhất Thiên, "Tôi nghĩ Lư Tư Vũ thích cậu, trước đây cô ta bị ghép cặp với người khác thì đứng lên đính chính tin đồn, còn bây giờ lên hot search với cậu cũng không thấy cô ta có hành động gì." Trần Nhất Thiên khẽ nhíu mày: "Hôm qua đi ăn tối với đạo diễn, chẳng phải bộ phim mới của Lư Tư Vũ sắp phát sóng sao?" Lư Tư Vũ là do công ty Thịnh Thành mời về, sở dĩ mời cô ta ký hợp đồng cũng là vì sự phát triển sau này của Thịnh Thành. Phó Minh Tư cười như không cười nhìn anh: "Tổng giám đốc Trần, thời đại bây giờ vì chuyện làm ăn phải hy sinh nhan sắc." "Tin trên hot search mua tìm người xóa đi." Trần Nhất Thiên nhắm mắt, xoa nhẹ thái dương. Phó Minh Tư: "Đừng, loại chuyện như vậy không phải đang rất thịnh hành hay sao? Vì công ty, cậu phối hợp một chút." Trần Nhất Thiên liếc anh ta một cái: "Tôi thấy cậu có vẻ rất tình nguyện, hay cử cậu đi?" Phó Minh Tư buông lỏng hai tay: "Tất nhiên tôi tình nguyện, nhưng ảnh hậu Lư không thích tôi." Trần Nhất Thiên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: "Lập tức xóa hot search, Thịnh Thành không cần những việc như vậy." Phó Minh Tư nhắc nhở anh: "Cậu không sợ việc này làm khó xử Lư Tư Vũ?" Mặc dù Lư Tư Vũ không thuê những tên paparazzi kia, nhưng cô ta cũng không đứng ra đính chính tin đồn. Phó Minh Tư bên cạnh cười cười, anh ta quen biết Trần Nhất Thiên mười năm, trong lúc đó luôn có vô số người con gái yêu thầm Trần Nhất Thiên, nhưng có ai được đáp lại? Trần Nhất Thiên trầm mặc một lúc, nói với Phó Minh Tư: "Ngành điện ảnh không phải chỉ có một mình Lư Tư Vũ, nếu cô ta kiên quyết làm chuyện này, vậy chúng ta không cần cô ta nữa." Lư Tư Vũ là người thông minh, anh nghĩ cô ta sẽ biết phải làm gì. Sau khi Phó Minh Tư yêu cầu người xử lí, liền quan sát Trần Nhất Thiên: "Tổng giám đốc Trần, cậu sợ em gái hiểu lầm nên làm như vậy?" "Cậu nghĩ Hi Hi sẽ quan tâm đến vấn đề này?" "Không, không." Phó Minh Tư lắc đầu, "Người tôi nói là em gái Lâm của cậu." Trần Nhất Thiên mở mắt, không nói lời nào mà chằm chằm vào anh ta. Phó Minh Tư bỗng cảm thấy ớn lạnh, uống thêm một ngụm trà nóng nhưng vẫn không hết. Anh ta khẽ ho một tiếng, đứng dậy nói: "Tôi phải đi gặp khách hàng nên đi trước." Phó Minh Tư chạy khỏi văn phòng của Trần Nhất Thiên. Anh ta vừa ra khỏi cửa, lại trùng hợp gặp được trợ lý của Trần Nhất Thiên. "Trợ lý Ngô, cậu đừng vào, ảnh hưởng tới tình mạng." Trợ lý Ngô đang cầm một chồng tài liệu về bất động sản, mồ hôi chảy xuống trán "Giám đốc Phó, anh lại khiến Tổng giám đốc Trần tức giận?" "Tôi không có làm cậu ấy tức giận, chỉ tại tâm cậu ấy hẹp hòi." Phó Minh Tư liếc nhìn tài liệu trong tay trợ lý Ngô, "Tổng giám đốc Trần lại muốn mua nhà?" Trợ lý Ngô: "Mỗi quý tôi sẽ giúp Tổng giám đốc Trần chuẩn bị các thông tin về bất động sản, anh ấy xem qua một lượt, nếu vừa ý thì sẽ mua." "..." Phó Minh Tư lắc đầu, "Mua nhiều nhà vẫn không thấy ở, Tổng giám đốc Trần có phải hay không từ khi còn nhỏ bị tổn thương tâm lí, cậu ta muốn thông qua việc mua nhà để giải tỏa nó?" "Chuyện này.. Giám đốc Phó, anh đừng nói bậy, nếu không Tổng giám đốc Trần lại cử anh đi công tác." "..." Phó Minh Tư nhớ lại những trải nghiệm không mấy vui vẻ, "Đừng nói những lời vừa rồi cho Tổng giám đốc Trần." "Tôi biết." Cho anh ta mười lá gan thì anh ta cũng không dám, "Tôi vào trước." Khi trợ lý Ngô đi vào văn phòng của Trần Nhất Thiên, thấy anh đang nhíu mày. Trợ lý Ngô bước tới, dè dặt hỏi anh: "Tổng giám đốc Trần, sao vậy? Có chuyện gì sao?" Trần Nhất Thiên nhìn anh ta, khẽ dãn lông mày, lắc đầu nói: "Không có." Trợ lý Ngô nói: "Đây là tài liệu về bất động sản tôi đã chỉnh sửa trong những tháng gần đây." Trợ lý Ngô đã có vài năm làm việc với Trần Nhất Thiên, nên sở thích mua nhà cũng không có gì kỳ lạ, anh ta sẽ giúp Trần Nhất Thiên sàng lọc, sau đó để lại một số căn nhà tốt nhất cho anh. "Ừ, để trên bàn đi." "Được." Trợ lý Ngô rời khỏi sau khi để tài liệu lên bàn, cửa văn phòng đóng lại, Trần Nhất Thiên lại một lần nữa ngây người nhìn bàn làm việc. Điện thoại đột nhiên reo lên, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là cuộc gọi của Trần Hi. "Hi Hi." Trần Nhất Thiên nhận điện thoại, nới lỏng caravat trên cổ áo, "Có chuyện gì sao?" Trần Hi nói với anh: "Tối nay là đêm giao thừa, mẹ em hỏi anh có rảnh hay không về nhà ăn cơm?" Trần Nhất Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu: "Được." "Vậy thì tốt, chú Lệ và cô Dư vẫn chưa quay về, Lâm Lâm cũng ở nhà một mình, để em gọi cậu ấy."
Chương 13 Bấm để xem Lệ Lâm Lâm trong khoảng thời gian này luôn cố gắng tập luyện, Trần Nhất Thiên đang trên đường tới đây, Lệ Lâm Lâm đang hưng phấn cho Trần Hi xem cơ bắp của mình. "Cơ bắp của cậu.. trốn quá kỹ." Trần Hi đưa mắt nhìn sát vào cánh tay Lệ Lâm Lâm, còn cầm theo một chiếc kính lúp, "Nếu không quan sát kỹ thì không thấy được." "..." Khóe miệng Lệ Lâm Lâm mấp máy cô thả ống tay xuống, muốn cho Trần Hi xem cơ bụng của mình, "Mình còn luyện được cơ bụng và đường nhân ngư nữa đấy!" Lúc cô định vén áo lên cao, Trần Nhất Thiên mở cửa bước vào. Hai người trong phòng khách và Trần Nhất Thiên ở ngoài cửa đều ngẩn người, động tác của Lệ Lâm Lâm cứng ngắt trong không khí, áo từ từ tuột khỏi tay cô. "Anh Nhất Thiên, anh đã đến?" Trần Hi hoàn hồn, mang dép lê đi lạch bạch lại chỗ anh, "Anh lại cho tụi em quà sao!" Trên tay Trần Nhất Thiên cầm vài túi giấy, nhìn ra được là quà đã chuẩn bị trước. "Ừ, quà năm mới cho em với Lâm Lâm." Trần Nhất Thiên chuyển hết túi giấy trong tay cho Trần Hi. "Cảm ơn anh Nhất Thiên!" Trần Hi hưng phấn chạy lại ghế sô pha, gọi Lệ Lâm Lâm đang ngây người, "Lâm Lâm, đến mở quà." "A, ừ.." Lệ Lâm Lâm vuốt nhẹ mái tóc, cũng không chào Trần Nhất Thiên, sau đó tiến lại gần Trần Hi xem quà. Trần Nhất Thiên đứng tại chỗ, không biết làm thế nào, anh ho nhẹ một tiếng, "Các em lúc nãy đang làm gì vậy?" Trần Hi một bên bóc quà, một bên trả lời anh: "A, Lâm Lâm chẳng phải Lâm Lâm sắp gia nhập đoàn phim sao? Vai diễn của cậu ấy là người xuất sắc trong thể thao, nên cậu ấy đã tập đấm bốc! Đạo diễn yêu cầu Lâm Lâm tập luyện trước, tránh để bản thân yếu như gà." "Mình chỗ nào yếu như gà, mình còn luyện được cơ tay!" Lệ Lâm Lâm không phục phản bác. Trần Hi nói với cô: "Cậu còn gọi nó là cơ tay, đúng rồi, anh Nhất Thiên ngày thường cũng có tập luyện, cậu nên nhìn vào cơ thể anh ấy để học thêm cái gì gọi là cơ tay." "..." Hụ, đừng nói vậy, cô có chút muốn nhìn. "Thiện Thiện đến rồi?" Chân Điềm từ phòng chứa rượu đi ra, trong tay cầm thêm một bình rượu mới ngâm, "Quá tốt, mọi người có thể cùng nhau nếm thử rượu mới ngâm của mợ." Trần Túy ra khỏi phòng sau bà ấy: "Hi Hi cùng Lâm Lâm đều không thể uống." "Không có việc gì, nồng độ rượu rất thấp, lại nói hôm nay uống say cũng không vấn đề gì, mọi người đều ở trong nhà." Trần Nhất Thiên nhìn về phía bọn họ: "Cậu, mợ." "Ừ." Trần Túy nhàn nhạt lên tiếng, Chân Điềm ngược lại nhiệt tình hỏi han. "Mợ hôm nay trên Weibo nhìn thấy ảnh hẹn hò của con với ảnh hậu Lư bị paparazzi chụp được." Chân Điềm sau khi hỏi thăm công việc và cuộc sống của Trần Nhất Thiên, đột nhiên hỏi thêm một câu. "Đó là tụi con cùng đạo diễn ăn tối, không phải hẹn hò." Trần Nhất Thiên giải thích, "Công ty đã làm rõ mọi chuyện, mợ không thấy sao?" "Em thấy!" Trần Hi giơ tay, "Lư Tư Vũ còn đích thân đăng Weibo, yêu cầu mọi người không được viết loạn. Đúng không Lâm Lâm?" Trần Hi dùng cùi chỏ đụng đụng vào Lệ Lâm Lâm. Thấy Trần Nhất Thiên nhìn qua, Lệ Lâm Lâm vô thức ngồi thẳng người, ra vẻ tự nhiên vuốt tóc: "A, ừ.. Hình như là vậy." "Vậy được rồi, xem ra đều do phóng viên viết linh tinh." Chân Điềm đứng dậy, hướng bọn họ cười cười, "Mợ đi vào bếp xem món ăn đã chuẩn bị tốt chưa, các con trước tiên có thể nếm thử rượu." Trần Hi quay đầu nhìn mẹ Chân: "Mẹ, con muốn uống Coca." "Muốn uống thì tự đi mua." Trần Hi bĩu môi, Trần Nhất Thiên cười một tiếng, đứng lên nói: "Anh giúp em mua." "Oa, vẫn là anh Nhất Thiên đối tốt với em nhất." Trần Hi vui vẻ cong khóe miệng, nhìn Lệ Lâm Lâm bên cạnh, "Lâm Lâm, cậu đi với anh ấy đi, giúp mình chọn vài món ăn vặt." Trần Túy nhìn về phía Trần Hi: "Đã sai Nhất Thiên đi mua, làm sao còn gọi thêm Lâm Lâm?" Lệ Lâm Lâm vội vàng nói: "Không sao, hôm nay con đến đây ăn chực, giúp Hi Hi chuyện này cũng bình thường" Trần Hi nói với cô: "Vậy hai người đi nhanh đi, cơm tối sắp chuẩn bị xong." Có một cửa hàng tiện lợi luôn mở 24 giờ trong tiểu khu của họ, dù hôm nay là đêm giao thừa, cửa hàng cũng không đóng cửa. Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Thiên cùng nhau xuống lầu, đi về hướng cửa hàng tiện lợi. "Lạnh sao?" Lệ Lâm Lâm lúc ra khỏi nhà không mặc áo khoác, Trần Nhất Thiên thấy cô cứ rụt rụt cánh tay nên cởi áo khoác choàng lên vai cô, "Đừng để bị cảm." Chiếc áo mang theo hơi ấm của Trần Nhất Thiên, Lệ Lâm Lâm cảm thấy bả vai hơi nặng, toàn thân như bị bao quanh bởi hơi ấm của anh. Lệ Lâm Lâm chỉnh lại áo khoác trên vai, nhìn Trần Nhất Thiên đang đi bên cạnh: "Cảm ơn anh Nhất Thiên." "Không có việc gì." Tiếng bước chân không nhanh không chậm của Trần Nhất Thiên trong đêm nghe rất rõ ràng, "Hi Hi nói em sắp vào đoàn phim?" "Đúng vậy." Lệ Lâm Lâm gật đầu, "Tháng Giêng sẽ mở máy, hầu hết các địa điểm quay đều ở thành phố A." Trần Nhất Thiên trong lòng như có suy nghĩ, anh gật đầu: "Có tuyển thêm người vào phòng làm việc chưa?" "Tạm thời vẫn chưa." "Anh tìm thêm cho em hai người trợ lý, em hiện tại sắp quay phim, bên cạnh không thể không có người chăm sóc." "Không cần, không cần, Ngô Tuệ sẽ đi với em." "Cô gái kia?" Trần Nhất Thiên hiển nhiên không tín nhiệm Ngô Tuệ, "Hai em đều không có kinh nghiệm, vẫn là anh giúp em tìm thêm hai người trợ lý." Lệ Lâm Lâm nghĩ nghĩ, giúp cô tìm thêm hai người trợ lý, không cần thay người đại diện, nên đồng ý với anh thì cũng không sao. Hơn nữa, người mà anh Nhất Thiên tìm, chắc chắn rất đáng tin. "Vậy được rồi, làm phiền anh Nhất Thiên." Hai người bước nhanh đến cửa hàng tiện lợi. Trần Nhất Thiên chọn mấy lon Coca cho Trần Hi, lấymột vài món ăn vặt cô ấy thích, rồi xách giỏ hàng đi tìm Lệ Lâm Lâm: "Lâm Lâm, em muốn ăn gì sao?" Lệ Lâm Lâm nhìn nhân viên bán trà sữa tại cửa hàng: "Em muốn uống trà sữa.." Món trà sữa làm từ đường hóa học Trần Nhất Thiên không thích mấy, nhưng cô gái bên cạnh dường như rất thích nên anh không có ý kiến: "Vậy liền mua một ly." Sau một hồi suy nghĩ, Lệ Lâm Lâm lắc đầu nói với anh: "Được rồi, hiện tại Ngô Tuệ đã hoàn toàn mua chuộc Trần Hi. Mà gần đây em cũng đang tập thể hình, nếu huấn luyện viên biết em uống trà sữa, anh ta nhất định sẽ tức chết." Trần Nhất Thiên mỉm cười, đến chỗ nhân viên mua một ly trà sữa: "Ở chỗ này uống, uống xong rồi về." "..." Lệ Lâm Lâm cảm thấy Trần Nhất Thiên như đang dụ dỗ cô phạm tội, "Anh Nhất Thiên, anh làm như vậy thật không tốt." Trần Nhất Thiên khẽ cong môi, cười như không cười nhìn cô: "A? Vậy em cầm lấy là có ý gì?" "..." Lệ Lâm Lâm giả bộ không nghe thấy, yên lặng hút một hơi trà sữa. A! Thoải mái tinh thần! Trần Nhất Thiên thấy cô hút mấy ngụm, sau đó bỏ ly trà sữa xuống, anh hỏi: "Không ngon?" "Không phải, nhưng nếu em tăng cân.." "Yên tâm, một ly trà sữa không thể tăng cân." Trần Nhất Thiên nói với cô, "Thỉnh thoảng nên buông thả mình một chút, coi như thưởng cho mình." Nghe anh nói như vậy, cô liền hút một hơi nửa ly trà sữa: "Anh Nhất Thiên." Cô gọi Trần Nhất Thiên một tiếng. Trần Nhất Thiên nhẹ nhàng "Ừ", hỏi cô: "Sao thế?" Lệ Lâm Lâm nhìn anh: "Anh cũng từng buông thả chính mình sao?" "Đương nhiên." Lệ Lâm Lâm chớp mắt hai cái: "Chẳng hạn như mua nhà sao?" Trần Nhất Thiên khẽ cười, nói với cô: "Có nhiều lúc anh không muốn làm việc." "Thật sao? Em còn tưởng anh rất thích làm việc." Lệ Lâm Lâm kinh ngạc nhìn anh, "Anh là người thích làm việc nhất mà em từng thấy!" Trần Nhất Thiên gõ nhẹ lên trán Lệ Lâm Lâm, nói: "Uống nhanh đi, uống xong chúng ta quay về." "A, anh muốn uống một ngụm không?" "Anh không uống." Hai nhân viên quầy thu ngân thì thầm bàn luận: "Người đó có phải Lệ Lâm Lâm không?" "Khẳng định như vậy, em ấy với người trong ảnh y chang nhau." "Bên canh là bạn trai của em ấy sao?" Nhân viên thu ngân sửng sốt, "Em gái Lâm vẫn còn nhỏ, là ai điên cuồng như vậy!" "Lâm Lâm cũng đã tròn hai mươi tuổi, cậu đừng có suy nghĩ đen tối như vậy!" Nhưng anh chàng đẹp trai bên cạnh tại sao nhìn có chút quen mắt? Trần Nhất Thiên và Lệ Lâm Lâm ra khỏi cửa hàng tiện lợi dưới ánh mắt của hai nhân viên thu ngân, sau khi về đến nhà, Trần Hi lập tức chạy tới tra hỏi bọn họ: "Hai người chỉ mua Coca mà lâu như vậy? Có phải hay không làm chuyện lén lút sau ở sau lưng em?" "Đâu, sao có thể." Vì đã uống một ly trà sữa nên Lệ Lâm Lâm có chút chột dạ, "Chúng mình ở dưới lầu cho mèo ăn." "Ồ, cho mèo ăn.." Trần Hi nói một câu đầy ý vị thâm trường. "Hi Hi, kêu Thiện Thiện và Lâm Lâm xuống dùng cơm tối." Chân Điềm vừa đặt dĩa rau lên bàn, kêu lớn với mấy người trong phòng khách. "Được" Trần Hi gắp cho mình một miếng thịt bò, sau đó nói với Trần Túy và Chân Điềm: "Thừa dịp mọi người đều có mặt đông đủ, con muốn thương lượng với mọi người một số vấn đề. Sắp tới không phải có kỳ nghỉ đông sao, con cùng Lâm Lâm và Ngô Tuệ muốn ra ngoài thuê một căn nhà, mọi người cứ xem nó như căn cứ của bọn con." Trần Túy dừng đũa, nhìn về phía hai cô: "Các con không phải có phòng làm việc rồi sao?" Trần Hi: "Phòng làm việc không thể ngủ qua đêm, nếu thuê một căn nhà, khi có công việc bọn con sẽ ở cùng một chỗ, như vậy sẽ thuận tiện hơn." Trần Túy: "Ba thấy các con không muốn sống ở nhà." "Trần Nhất Thiên, con có phải hay không cũng yên tâm để hai đứa nó ở bên ngoài?" Trần Túy ánh mắt sắt bén phóng tới. Trần Nhất Thiên từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ duy nhất cậu Trần Túy. Mặc dù Trần Nhất Thiên đã trưởng thành, Trần Túy cũng không thể đánh lại anh, nhưng anh vẫn không dám kiêu ngạo: "Các em ấy muốn có căn cứ cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không phải dọn hết đồ ra khỏi nhà. Nhưng ở bên ngoài tùy tiện thuê phòng con cũng không yên tâm." Trần Nhất Thiên suy nghĩ rồi nói với hai cô: "Như vậy đi, anh sẽ kêu trợ lý Ngô chỉnh sửa lại tài liệu bất động sản của thành phố A, các em sẽ chọn nơi ở mình thích."
Chương 14 Bấm để xem Trợ lý Ngô sửa tài liệu ngay trong đêm, sau đó gửi đến hộp thư của Trần Nhất Thiên. Hai cô gái sau khi nhận được tài liệu thì lập tức đi vào phòng, gọi điện video với Ngô Tuệ để cùng chọn nhà. "Cẩm Quan, Hoa Đô, trang viên Kensney, còn thêm Thụy Kì.." Ngô Tuệ nhìn mấy cái tên hết sức ngạc nhiên, "Tổng giám đốc Trần thật sự đã mua hết các khu biệt thự ở thành phố A!" "Chúng ta có thể chọn những căn biệt thự này sao?" Ngô Tuệ cảm thấy có chút không chân thật. "Mình cảm thấy Ngân Loan rất được." Lệ Lâm Lâm nói, "Chỗ này nằm giữa văn phòng làm việc và trường học của chúng ta, cả ba đều rất gần, xung quanh lại có những khu thương mại nên mua sắm cũng tiện." Trần Hi gật đầu: "Quả thật không tệ" Ngô Tuệ lên tiếng phản đối: "Chúng ta nên chọn nơi nhiều tiền nhất, chớ để phụ lòng của Tổng giám đốc Trần!" "Chúng ta hãy sống trong một căn biệt thự lớn!" Ngô Tuệ mong chờ nhìn hai cô. Lệ Lâm Lâm giọng điệu có vẻ đau khổ: "Nhà mình là biệt thự lớn, ra ngoài cũng biệt thự lớn, không có cảm giác mới nào." Ngô Tuệ: "..." Xin lỗi đã làm phiền :) "Hi Hi." Lệ Lâm Lâm nhướng mày, làm bộ làm tịch nhìn sang Trần Hi, "Anh Nhất Thiên bình thường thích ở chỗ nào?" Trần Hi cũng nhướng mày, cười như không cười nhìn Lệ Lâm Lâm: "Nơi anh Nhất Thiên hay ở cậu cũng muốn chọn nữa sao?" "Sao có thể." Lệ Lâm Lâm cười hai tiếng, "Mình chỉ tùy tiện hỏi một chút." Trần Hi nói với cô: "Đừng nghĩ đến nữa, anh Nhất Thiên bình thường ở công viên Tinh Hải, trợ lý Ngô khẳng định sẽ không sắp xếp nơi ở của anh ấy vào đây." "Ồ.. cũng có lý." Lệ Lâm Lâm bĩu môi, đối với chuyện thuê nhà cũng mất hứng thú, "Vậy thì chọn Ngân Loan." "Được, Ngô Tuệ cảm thấy như thế nào?" "..." Ngô Tuệ nở nụ cười chuyên nghiệp: "Ngân Loan thì Ngân Loan, chung cư mình cũng rất thích." "Vậy để mình nói với anh Nhất Thiên." Trần Hi chạy ra khỏi phòng, thấy Trần Nhất Thiên đang ngồi ở phòng khách, "Anh Nhất Thiên, chúng em sẽ sống ở Ngân Loan." "Ừ." Trần Nhất Thiên đang nói chuyện với Trần Túy, nghe thấy Trần Hi gọi mình, anh gật đầu nhìn cô: "Anh kêu trợ lý Ngô dọn dẹp căn nhà một chút, khi nào chuẩn bị xong sẽ đưa các em đến đó." "Cảm ơn anh Nhất Thiên!" Trần Hi trong lòng cảm thấy rất vui, liền chúc anh một câu: "Chúc mừng năm mới!" Trong phòng ngủ của Trần Hi, Lệ Lâm Lâm đang bị Ngô Tuệ tra hỏi đã ăn gì tối nay Mắt thấy Trần Hi quay lại, Lệ Lâm Lâm tắt điện thoại, dựa vào sô pha nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu Tuệ ngày càng giống bà ngoại của mình, đáng sợ." "Cậu lần đầu đóng phim, Ngô Tuệ khẳng định rất căng thẳng." Trần Hi ngồi bên cạnh cô, thuận tay xé bịch khoai tây chiên, "Cái này chỉ để mình ăn, cậu không thể." Lệ Lâm Lâm: "..." Cô cúi đầu xem tài liệu bất động sản của Trần Nhất Thiên: "Hi Hi, anh Nhất Thiên vì cái hì thích mua nhà như vậy?" "Đại khái là một loại tâm lý bù trừ." Trần Hi lấy một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, Lệ Lâm Lâm nhìn cô ấy, có chút khó hiểu: "Tâm lý bù trừ?" "Ừ." Trần Hi phủi tay, nuốt miếng khoai tây chiên trong miệng xuống, "Chuyện anh ấy được ba mình nuôi từ nhỏ cậu biết đúng không?" "Phải." Lệ Lâm Lâm gật đầu, Trần Hi đã nói cho cô nghe một chút về cuộc đời của Trần Nhất Thiên. "Khi ba mình lần đầu làm việc cho ABA, chỉ mua một căn nhà nhỏ, ông ấy với anh Nhất Thiên mỗi người một phòng. Khi ba mẹ mình gặp nhau, anh Nhất Thiên muốn đổi một căn nhà lớn hơn, vì trong tương lai hai người sẽ có con và đứa con đó lf mình!" Trần Hi vừa nói vừa vỗ ngực chính mình, "Vì sợ ba mình không đủ tiền mua nhà nên anh ấy tự giác chuyển về kí túc xá của trường." Lệ Lâm Lâm nghe Trần Hi nói trong lòng cảm thấy khó chịu: "Khi còn nhỏ anh Nhất Thiên hiểu chuyện như vậy?" "Ừ, anh Nhất Thiê lo nếu anh ấy đi theo ba mình thì ba mình sẽ không tìm được bạn gái, nhưng một bên lại sợ ba mình có bạn gái thì không quan tâm anh ấy." Trần Hi nói đến đây, trong lòng cũng khó chịu "Mẹ mình rất đau lòng vì suy nghĩ của anh ấy, nên sau khi hai người đổi một ngôi nhà lớn hơn, đã giữ cho anh Nhất Thiên một căn phòng riêng." "Hu hu anh Nhất Thiên quá đáng thương." Lệ Lâm Lâm trực tiếp bật khóc, "Anh ấy đáng thương như vậy, nhưng hôm nay mình cố ý không chào anh ấy, lại còn cố ý không đeo bông tai anh ấy tặng. Hu hu mình không nên cùng anh ấy giận dỗi, mình về sau phải đối xử tốt với anh ấy." Trần Hi: "..." "Cậu nhìn bất động sản của anh Nhất Thiên, cảm thấy anh ấy đáng thương?" Trần Hi hỏi cô. "..." Lệ Lâm Lâm liếc nhìn những căn biệt thự chói mắt kia, ho nhẹ một tiếng: "Nhiều nhà cỡ nào cũng không thể bù được những thiếu thốn khi còn bé." Trần Hi trầm mặc một lúc, mở miệng nói với cô: "Mình cảm thấy có thể, nếu một không đủ thì mua thêm một trăm cái nữa." Lệ Lâm Lâm "..." Cậu nói rất đúng. Bước vào năm mới, thời gian trôi qua thật nhanh. Đầu tháng một, Lệ Lâm Lâm đã hoàn thành xong bài thi cuối kỳ, cô chưa kịp nghỉ ngơi thì lại tiếp tục tham gia vào đoàn phim《 Nhịp đập trí mạng 》. "Mình cảm thấy Tổng giám đốc Trần chăm sóc cậu rất tốt." Ngô Tuệ ngồi trong xe bảo mẫu, nói nhỏ vào tai Lệ Lâm Lâm, "Hay anh ta có bệnh thích chăm sóc em gái?" Lệ Lâm Lâm cầm kịch bản trong tay, không thèm nhìn Ngô Tuệ: "Mình không phải em gái anh ấy." "Nhưng anh ta luôn nghĩ mình là anh của cậu." Ngô Tuệ sờ sờ cằm, nói với cô: "Cậu vẫn không từ bỏ? Cậu lần trước thổ lộ thất bại, hai người vẫn duy trì quan hệ như lúc đầu đã không dễ dàng, nếu còn một lần nữa thì sẽ khó nhìn mặt nhau." Lệ Lâm Lâm lẩm bẩm một câu, sau đó cuối đầu xem kịch bản: "Cậu mới là người không hiểu, đợi đến khi《 Nhịp đập trí mạng 》phát sóng, thì mọi chuyện sẽ khác." Ngô Tuệ bị Lệ Lâm Lâm nói đến mơ hồ: "Chuyện này có liên quan gì với việc《 Nhịp đập trí mạng 》được phát sóng?" "Cậu không cần hiểu." Ngô Tuệ: "..." Tại sao cô luôn cảm giác bỏ sót cái gì đó? Có phải Lệ Lâm Lâm lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ? Tại buổi lễ khai máy, Lệ Lâm Lâm một lần nữa gặp các diễn viên khác trong bộ phim. Nam nữ chính giống như đã chụp ảnh trước đó. Lệ Lâm Lâm nhìn thấy bọn họ, liền tiến lên chào hỏi: "Hai người khỏe không?" Lâm Chân nhìn thoáng qua, cười cười nhưng không nói chuyện, Trịnh Dương vì để tránh không khí xấu hổ, chủ động tiếp chuyện: "Chào em gái Lâm, tôi vẫn khỏe" Lệ Lâm Lâm là em gái quốc dân, rất nhiều người gọi cô là em gái, nhưng Trịnh Dương cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nên gọi như vậy cô có chút xấu hổ: "Trịnh lão sư gọi tên em là được." Trịnh Dương cười nói: "Em gọi tôi là Trịnh lão sư, vậy tôi sẽ gọi em là Lệ lão sư" "Không dám nhận, không dám nhận." Mặc dù Trịnh Dương và Lâm Chân đều xuất thân là idol, nhưng bọn họ cũng từng tham gia một số bộ phim truyền hình, còn Lệ Lâm Lâm đối với ngành này vẫn chưa biết gì. "Lệ lão sư sao lại không dám, tôi thấy công chúng đều khen cô lên tận trời cao kia mà." Lâm Chân nãy giờ không mở miệng, bỗng nhiên xen vào một câu. Trịnh Dương khó xử cười, anh ta biết Lâm Chân có ý kiến với Lệ Lâm Lâm, nhưng nghĩ tới cô ta lại ngay thẳng như vậy. Vừa nghe Lâm Chân nhắc đến công chúng, Lệ Lâm Lâm mười phần tức giận: "Em cũng cảm thấy họ viết như vậy quá vô trách nhiệm!" Trịnh Dương: "..." Lâm Chân giật giật khóe miệng, không biết làm sao trả lời Lệ Lâm Lâm, đúng lúc này, trường quay bỗng nhiên vang lên tiếng hét của một nhóm người hâm mộ. Mọi người quay sang hướng âm thanh phát ra, Lâm Chân hỏi một câu: "Trịnh lão sư, fan của anh sao?" "Không phải, lúc tôi vào đoàn họ đã tới." "A a a a là Thượng Từ, Thượng Từ đã đến!" Tiếng hét của Ngô Tuệ đã trả lời câu hỏi này
Chương 15 Bấm để xem Lệ Lâm Lâm bị nhóm nhân viên bao vây giữa, miễn cưỡng nhìn về phía Thượng Từ. Lần trước chụp ảnh cho poster bộ phim, Lệ Lâm Lâm không nhìn thấy Thượng Từ, nhà sản xuất nói ngày đó anh ta bận công việc nên bọ họ sắp xếp ngày khác đến chụp. Lệ Lâm Lâm đối với Thượng Từ có chút tò mò, không phải vì anh ta là một người nổi tiếng, mà bởi vì anh ta là nghệ sĩ của Thịnh Thành. "Mình cảm thấy Thịnh Thành rất có mắt nhìn người." Ngô Tuệ nhìn về phía Thượng Từ, sau đó ghé vào tai Lệ Lâm Lâm nói nhỏ, "Lần trước chụp ảnh poster, mình còn nghe nhà sản xuất nói, lúc đầu đoàn phim không muốn nhận Thượng Từ, nhưng vì Thịnh Thành nên bọn họ mới xem xét anh ta. Cậu đoán được kết quả không, bộ phim còn chưa bắt đầu quay, Thượng Từ đã bùng nổ!" Dưới sự sắp xếp của nhân viên đoàn phim, Thượng Từ đã chụp ảnh xong với fan của mình. Nghi thức khai máy sắp bắt đầu, Thượng Từ đi tới đám người Lệ Lâm Lâm cùng bọn họ chào hỏi. Buổi lễ khai máy rất nhanh được bắt đầu, mọi người không tiếp tục nói chuyện. Sau khi kết thúc buổi lễ, Lệ Lâm Lâm liền bị các nhân viên trong đoàn kéo đi trang điểm và thay quần áo. Hôm nay cô có cảnh quay, cảnh đầu tiên chính là cảnh cô đấm bốc trong phòng tập boxing. Đoàn phim chuẩn bị trang phục chuyên nghiệp và thêm một huấn luyện viên. Lệ Lâm Lâm cột tóc cao thành đuôi ngựa, huấn luyện viên nhìn cô vài lần: "Nghe đạo diễn nói em trong khoảng thời gian này đã tự mình luyện tập? Nhìn qua có chút hiệu quả." Lệ Lâm Lâm vô cùng nhiệt tình cho huấn luyện viên xem cơ bắp: "Anh nhìn đi." Huấn luyện viên liếc nhìn một cái, cười nói: "Cơ bắp của em vẫn nhỏ, nhưng không có việc gì, luyện thêm một chút là được." "Huấn luyện viên Quách, cậu nói cho Lệ Lâm Lâm biết chút nữa phải đánh thế nào." Đạo diễn một bên tranh thủ nói vài câu với bọn họ, "Làm trước một số động tác, để lát nữa máy quay đi qua cũng không việc gì." "Tôi biết." Huấn luyện viên Quách gật đầu, nói với Lệ Lâm Lâm, "Tôi làm mẫu một chút, động tác không khó, em ở bên cạnh làm theo tôi là được." "Được." Lệ Lâm Lâm đeo găng tay, vỗ mạnh hai tay vào nhau. Phòng tập boxing là được dàn cảnh, bên cạnh chính là phòng khách của Âu gia, hôm nay có cảnh Lệ Lâm Lâm và Trịnh Dương gặp mặt. Lệ Lâm Lâm chỉ là nữ phụ, phần diễn cũng không nhiều. Giai đoạn đầu chủ yếu là để nam nữ chính phát triển tình cảm. "Diễn phim truyền hình và diễn kịch sân khấu rất khác nhau, cô nên lưu ý điều này." Trong giờ nghỉ giải lao, đạo diễn kéo Lệ Lâm Lâm qua một bên nói chuyện, "Phần diễn của cô không có vấn đề quá lớn, nhưng cô phải đem thói quen diễn sân khấu kịch sửa lại." Lệ Lâm Lâm gật đầu, nói với đạo diễn: "Tôi biết, giáo viên trong câu lạc bộ cũng nói với tôi vấn đề này, tôi chú ý điều chỉnh." "Được, cô rất thông minh, cảnh quay vừa rồi so với ban đầu tốt hơn nhiều." Đạo diễn phê bình, nhưng vẫn không quên khen ngợi ưu điểm của cô, "Âu Gia Tự trong giai đoạn đầu vẫn tương đối đơn thuần, cho nên đợi lát nữa cùng với Trịnh Dương diễn, cô phải biết nắm bắt cảm xúc của mình, có thể diễn nét thiếu nữ." "Tại thời điểm mình đi lấy cơm thì nghe đạo diễn và nhà sản xuất khen cậu." Ngô Tuệ ngồi bên cạnh Lệ Lâm Lâm, thấp giọng nói với cô, "Nói cậu tiến bộ rất nhanh, rất có thiên phú." Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, nói với Ngô Tuệ: "Cũng không phải là thiên phú, mình chỉ đơn giản học cái gì cũng nhanh." Ngô Tuệ: "..." Ồ :) "Hôm nay trợ lý Ngô sẽ đưa chúng ta đến Ngân Loan, vừa rồi Hi Hi gọi điện, nói lát nữa trực tiếp đến đoàn phim đón chúng ta." Lệ Lâm Lâm nghe xong, mắt liền sáng lên: "Anh Nhất Thiên sẽ tới sao?" "Đừng nghĩ tới chuyện này, anh Nhất Thiên của cậu bận rộn như vậy, phái trợ lý đến là tốt lắm rồi." Ngô Tuệ liếc mắt nhìn cô.
Chương 16 Bấm để xem Trợ lý Ngô sau khi thu xếp tốt cho các cô, liền quay về làm việc cho Trần Nhất Thiên. Mấy người Lệ Lâm Lâm vừa chuyển đến, có chút hưng phấn, thay xong quần áo thì quyết định đi dạo xung quanh một vòng, tiện thể mua thêm đồ. "Ngô Tuệ, cậu còn bao lâu?" Lệ Lâm Lâm và Trần Hi đều đã thay đồ xong, nói với Ngô Tuệ vẫn còn lề mề trong phòng Lệ Lâm Lâm: "Cậu bình thường không phải ghét nhất chưng diện sao?" Ngô Tuệ tô son, cuối cùng đứng trước gương trang điểm: "Trước kia ở kí túc xá mình chưng diện làm gì? Nhưng nơi này thì khác, phải trang điểm thật đẹp để tôn trọng Ngân Loan." Ngô Tuệ xoay người hỏi Lệ Lâm Lâm và Trần Hi: "Thế nào? Mình như thế này có phải rất xứng với nơi này?" "Vâng, Vâng" Lệ Lâm Lâm và Trần Hi cười một tiếng, bước lên kéo Ngô Tuệ ra ngoài, "Nhanh lên, trời sắp tối rồi." Ba người thay giày, vừa mở cửa nhà thì cửa thang máy cũng mở ra. "A vừa lúc, nhanh lên, nhanh lên!" Lệ Lâm Lâm nói với Trần Hi và Ngô Tuệ phía sau. Cửa thang máy mở ra thì gặp được Ann. Động tác của Lệ Lâm Lâm dừng lại, cô đứng im tại chỗ "Sao vậy?" Trần Hi đi tới, sau đó cũng sửng sốt. Không đúng, như thế nào mà anh trai này lớn lên giống với anh trai ở KTV? Ngay lúc này xuất hiện thêm hai chàng trai ăn mặc rất phong cách bước ra khỏi thang máy, Lệ Lâm Lâm nhìn qua: "Ann? Henry? Nick?" Ann, Henry và Nick: "..." "Khụ." Ann khôi phục tinh thần, ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Chúng tôi ở bên kia." Anh ta chỉ vào căn nhà đối diện nhà Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm, Trần Hi và Ngô Tuệ: "..." Như vậy.. Trùng hợp sao? "Các em vừa dọn đến đây?" Ann nhìn căn nhà mà Ngô Tuệ vừa bước ra, "Căn nhà này đã bán từ lâu nhưng vẫn không có người đến ở, các em mua nó sao?" "Không, không phải." Lệ Lâm Lâm lắp bắp nói, "Chúng tôi thuê." "Bọn tôi cũng thuê." Ann có chút không được tự nhiên mà cười cười, "Thật là trùng hợp." Trần Hi bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Lệ Lâm Lâm, rồi xoay người kéo cô và Ngô Tuệ về nhà. Ann, Henry và Nick: "..." Trong nhà, Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ đều chưa có phản ứng thì Trần Hi đã đứng trước mặt dặn dò: "Chuyện mấy anh trai ở KTV sống đối diện chúng ta, nhất định không thể nói cho anh Nhất Thiên biết." ".. A?" Lệ Lâm Lâm ngây ngốc nhìn Ngô Tuệ. "Nếu anh Nhất Thiên biết, khẳng định sẽ bắt chúng ta chuyển nhà!" Trần Hi nghiêm túc bắt lấy cánh tay của Lệ Lâm Lâm, "Các cậu không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề sao?" Lệ Lâm Lâm: "..." "Nhưng nếu Tổng giám đốc Trần đến thị sát.." Ngô Tuệ nhỏ giọng đặt câu hỏi. Trần Hi: "Sẽ không, anh ấy bận rộn như vậy, vừa rồi không phải Ann nói nơi này không có ai sống sao? Hơn nữa, nếu anh mình thật sự đến thị sát, cũng sẽ không đi thị sát nhà hàng xóm." "Nhưng mà.." "Không có nhưng mà." Trần Hi quay đầu, chặn ngang lời của Lệ Lâm Lâm, "Mình vừa rồi có nhìn thử, trong nhà có thiết bị karaoke." ".. Cho nên?" Lệ Lâm Lâm nhìn thẳng vào Trần Hi. Trần Hi cười nói: "Cho nên, về sau chúng ta trực tiếp gọi ba anh ấy qua đây ca hát, không cần đi KTV." Lệ Lâm Lâm: "..." Trần Hi sửa lại quần áo và mái tóc, sau đó mở cửa đi ra. Sau đó gõ cửa nhà Ann. Người mở cửa là Henry. "Xin chào." Trần Hi nhìn anh ta cười cười, "Thật ngại, vừa rồi có phải hay không dọa các anh sợ?" "Không sao." Giọng của Henry vẫn như lần cô nghe ở KTV, "Bọn tôi vừa rời cũng đang suy nghĩ, có phải mình đã làm các em sợ hãi." "Làm sao có thể." Trần Hi mỉm cười, "Chúng tôi vừa mới thảo luận, vì sau này mọi người sẽ là hàng xóm, nên chi bằng hôm nay cùng nhau ăn một bữa. Chúng tôi nấu lẩu ở nhà, các anh có muốn ăn chung không?" "Để tôi hỏi bọn họ một chút." Henry quay đầu, nói vài câu với hai người trong nhà, sau đó nói với Trần Hi, "Được, bọn tôi chuẩn bị một chút liền qua." Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ đứng ở cửa nhìn Trần Hi, cô mấy máy khóe môi, nhỏ giọng nói với cô ấy: "Không phải cậu nói đi mua sắm sao?" "Hôm khác đi cũng được." Trần Hi đổi dép mang trong nhà, bước vào nhà, "Mình có xem qua tủ lạnh, trợ lý Ngô chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đêm nay chúng ta nấu lẩu, chúc mừng việc chuyển nhà." Ngô Tuệ: "..." Lệ Lâm Lâm từ nhỏ đã không hợp với chuyện bếp núc, nên Trần Hi và Ngô Tuệ quyết định không cho cô xuống bếp, hai người bọn họ chuẩn bị nồi lẩu hết cả buổi tối. Chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Ba cô gái nhỏ lập tức trở nên căng thẳng. "Tới rồi làm sao bây giờ?" Lệ Lâm Lâm hết sức khẩn trương. Trần Hi: "Bình tĩnh! Mình và Ngô Tuệ tiếp tục ở đây chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Lâm Lâm, cậu ra mở cửa cho họ, sau đó lấy một ít trái cây tiếp bọn họ." "Được, được!" Lệ Lâm Lâm nhận lệnh, nhanh nhẹn ra mở cửa. Trước khi mở cửa còn nhìn qua mắt mèo, chắc chắn là ban người bọn họ thì mới mở cửa. "Xin chào." Lệ Lâm Lâm có chút cứng nhắc chào hỏi ba người, "Mời các anh vào nhà." Lệ Lâm Lâm muốn lấy dép cho bọn họ, nhưng lại ý thức được nhà mình không có dép dành cho nam. Ann dường như nhận thức được sự việc, nói với Nick phía sau: "Cậu về nhà lấy dép của chúng ta đến đây." "Được." Nick gật đầu, quay về nhà lấy dép. Lệ Lâm Lâm xấu hổ cười cười: "Thật xin lỗi." "Không có gì." Ann cười với cô, nụ cười này giúp Lệ Lâm Lâm an tâm không ít. Nick rất nhanh quay lại, ba người thay dép, sau đó đi vào nhà. Ann cầm trên tay một ít quà, nói với Lệ Lâm Lâm: "Cái này tặng các em, bởi vì không có chuẩn bị, nên những thứ bên trong không phải đồ đắt tiền." "Cảm ơn, cảm ơn." Lệ Lâm Lâm vừa tiếp chuyện vừa đi vào phòng khách, "Các anh để nó lên bàn là được." Lệ Lâm Lâm đưa tay muốn xách phụ ba người, phát hiện bọn họ mang một ít trái cây và vài hộp sữa tươi. "Sữa tươi?" Bọn họ nhìn qua đâu có giống thích uống sữa tươi. Ann ho nhẹ một tiếng, giải thích với cô: "Nhà chúng tôi tương đối nhiều rượu, nhưng nghĩ đến chuyện các em không thể uống rượu, nên tôi đã đem sữa tươi của em trai mang đến đây." Lệ Lâm Lâm ngẩn người, tò mò hỏi anh ta: "Anh còn có em trai?" "Ừ, nó năm nay học lớp sáu." "A, vậy các anh cũng gọi em ấy tới đây ăn lẩu đi." Ann nói với cô: "Nó đang tham gia cắm trại mùa đông, tuần mới trở về." "Các em đang làm đồ ăn? Để tôi hỗ trợ." Nick vén tay áo lên, đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Tôi nhớ trong tủ lạnh chúng ta vẫn còn bò bít tết, nếu không để tôi về nhà lấy miếng đã cắt sẵn tới đây." Ann cùng Henry đều gật đầu, Nick liền về lấy bò bít tết. Sau khi anh ta quay trở lại, Henry và anh ta vào bếp phụ giúp, may mắn phòng bếp này lớn, nếu không sẽ không chứa được nhiều người như vậy. "Lâm Lâm, cậu lấy bếp điện từ ra chưa?" Trần Hi từ trong bếp ló đầu, hỏi Lệ Lâm Lâm trong phòng khách. Lệ Lâm Lâm chỉ vào bếp điện từ trên bàn ăn, nói: "Đã sớm lấy ra, chỉ chờ các cậu." "Vậy hai người lại đây hỗ trợ bưng thức ăn, có thể bắt đầu nhúng lẩu!" Lệ Lâm Lâm hưng phấn khích đi bưng đồ ăn, Lục Duệ Châu cũng đi theo sau hỗ trợ. Trần Hi giơ ly sữa lên, nói với những người trong bàn: "Chúng ta trước hãy cụng ly, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau mong mọi người chiếu cố lẫn nhau." Mọi người cùng nhau chạm vào ly sữa của Trần Hi, sau đó ngồi xuống. Lục Duệ Châu nói với bọn họ: "Chờ em trai tôi về, lần sau chúng ta qua nhà tôi ăn, chúng tôi sẽ làm chủ." "Được, được." Sau khi ăn xong nồi lẩu, đám người Lục Duệ Châu còn chủ động hỗ trợ các cô dọn dẹp, chuyện này khiến cho Lệ Lâm Lâm cảm thấy rất ngại. Dọn dẹp xong, ba người cũng không có ở lại lâu, trực tiếp quay trở về nhà.
Chương 16 Bấm để xem Sau khi bọn họ đi khỏi, Trần Hi thở dài: "Mình còn tưởng sẽ cùng bọn họ ca hát, như thế nào lại đi nhanh như vậy?" Lệ Lâm Lâm nằm sấp trên sô pha, trêu ghẹo "Có thể ánh mắt như sói của cậu dọa đến bọn họ." Trần Hi: "..." Cô nơi nào nhìn như hổ như sói? Cô rõ ràng rất đáng yêu. Đáng yêu! Sau khi chuyển đến Ngân Loan, Lệ Lâm Lâm tựa như luôn ở bên này, dù sao ba mẹ cô cũng đều ở nước ngoài, cô về nhà cũng chỉ có một mình. 《 Nhịp đập trí mạng 》đang được đẩy nhanh việc quay phim, cách Tết âm ngày càng gần. Lệ Thâm và Dư Vãn nói với Lệ Lâm Lâm rằng Tết âm sẽ trở về, nhưng hiện tại bỗng nhiên thay đổi, nói muốn nhân dịp này du lịch nước ngoài. Cô gái Lệ Lâm Lâm giả vờ cười: "Được." Dư Vãn phía bên kia video gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Mẹ nghe Chân Điềm nói, con cùng Trần Hi và Ngô Tuệ dọn đến sống ở Ngân Loan, Tết âm có người bên cạnh con mẹ cũng yên tâm." Lệ Thâm cũng kịp thời thể hiện tình thương của ba: "Lâm Lâm muốn quà gì không? Ba mang về cho con." Cô gái Lệ Lâm Lâm giả bộ cười: "Không cần, ba mẹ cứ đi chơi là được, không cần quan tâm đến con." Dư Vãn nói: "Mẹ qua bên này tham dự lễ cưới, không ngờ cùng ba con lưu diễn, còn có thể thuận tiện kiếm tiền!" Lệ Thâm đối với chuyện này có chút bất mãn: "Lần sau không thể như vậy, em qua đây không chịu giúp anh!" "..." Mắt thấy hai người muốn đầu độc cho con gái ruột của mình, Lệ Lâm Lâm hấp tấp đem con chuột đến chữ thập đỏ: "Ba mẹ, con muốn xem kịch bản, không thể tiếp chuyện với hai người, ba mẹ cứ từ từ vui chơi!" "Được, tạm biệt con gái." "Tạm biệt." Lệ Lâm Lâm lập tức tắt video. Nguy hiểm thật, xém chút nữa lại ăn cẩu lương rồi :) 《 Nhịp đập trí mạng 》 phát sóng đêm đầu tiên đã thiết lập một thành tích mới về lượt xem cao nhất trong năm nay, lượt tìm kiếm trên mạng vẫn không ngừng tăng lên. Sự nhiệt tình của cư dân mạng đối với cốt truyện đang tăng cao, chỉ trong vòng một buổi tối, bộ phim đã lên ba cái hot search. Đương nhiên, không loại trừ khả năng nhà đầu tư bộ phim mua hot search. "Động tác vừa rồi em nhớ kỹ chưa?" Huấn luyện viên mặc một bộ đồ võ thuật màu đen, đứng dưới đèn đường làm mẫu động tác cho Lệ Lâm Lâm, "Chúng ta luyện tập thêm lần nữa." "Được" Lệ Lâm Lâm gật đầu, để thuận tiện cho động tác, cô đem áo khoác đang mặc trên người đưa cho trợ lý bên cạnh. Âu Gia Tự là người tập luyện quyền anh đã lâu – Tuy rằng Lệ Lâm Lâm không biết vì sao cô ta không học đàn dương cầm mà học quyền anh – Nhưng dù sao cô cũng là một người linh hoạt, cho nên để khống chế một người đàn ông trưởng thành cũng không có gì quá đột ngột. Trong khoảng thời gian này, Lệ Lâm Lâm mỗi ngày đều tập đánh quyền, thể lực thật sự tốt rất nhiều. Đạo diễn một lần nữa kiểm tra lại màn biểu diễn của Lệ Lâm Lâm và diễn viên phụ, sửa lại một số động tác, sau đó bắt đầu quay. Lệ Lâm Lâm một mình đi trên con đường nhỏ, đèn bên đường mờ ảo không nhìn rõ. Bỗng nhiên gió thổi qua, cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất, Lệ Lâm Lâm kéo khoác trên người, ánh mắt khẽ liếc xung quanh. Tiếng bước chân không nhanh không chậm đi theo cô, hắn ta đã theo suốt quãng đường. Lệ Lâm Lâm đi nhanh về phía trước. Tiếng bước chân phía sau cũng đi nhanh theo, Lệ Lâm Lâm thấy bóng người cách mình ngày càng gần. Lúc người đàn ông vươn tay, cô bất ngờ bắt lấy tay người kia, sau đó làm lại động tác lúc nãy học được với huấn luyện viên. "Cắt." Sau khi nam diễn viên nằm trên mặt đất, đạo diễn hô tạm dừng, "Lại một lần nữa, tôi muốn quay cận cảnh." Lệ Lâm Lâm kéo nam diễn viên đứng dậy, quan tâm hỏi: "Anh ổn không?" Nam diễn viên vỗ vỗ mấy cái trên người, nói với cô: "Không có việc gì, không có việc gì, không nghĩ tới thể lực của em cũng khỏe như vậy." "A.. Ha ha." Lệ Lâm Lâm xấu mà cười. Tại lần quay thứ hai, Lệ Lâm Lâm thu lại không ít sức lực, đạo diễn thấy động tác của cô nhẹ đi, yêu cầu cô thực hiện lại: "Đánh giống như cô luyện tập với huấn luyện viên, mạnh tay hơn." Lệ Lâm Lâm: "..." Cô không phải muốn đánh người, tất cả là đạo diễn yêu cầu. Bắt đầu lại một lần nữa, Lệ Lâm Lâm không thu lực như lúc nãy, trên mặt đất chuẩn bị thêm một chiếc nệm, tránh trong lúc quay phim diễn viên bị thương, nhưng khi bị Lệ Lâm Lâm ấn xuống, vẻ mặt của nam diễn viên vẫn không được tốt. "Tiểu Chu, cậu bị sao vậy? Lâm Lâm chỉ là con gái, cậu đừng dùng quá nhiều sức." Đạo diễn đứng nói chuyện nên dĩ nhiên không thấy đau eo. Tiểu Chu: "..." Nếu không đạo diễn cũng tự mình đến thử xem? May mắn là cảnh quay lần này đạo diễn cảm thấy ổn. Sang cảnh kế tiếp, anh ta sẽ lấy con dao trong túi áo khoác, theo như cốt truyện thì bị cô phản đòn rồi giết chết. Cảnh này cô ra tay rất dứt khoát, anh ta bị Lệ Lâm Lâm một dao đâm chết. "Được, Lâm Lâm, thêm mấy nhát nữa." Đạo diễn nói. Lệ Lâm Lâm dựa theo những gì mình luyện tập, vì để đối phương chắc chắn chết, lại tàn nhẫn đâm thêm mấy nhát dao "Được rồi, kế tiếp là quay cận cảnh." Chủ yếu quay cận cảnh Lệ Lâm Lâm đam mấy nhát kia, nam diễn viên đứng đó bị đâm mấy chục nhát, cuối cùng không chịu được mà chết, đạo diễn rốt cuộc cũng cho dừng. Quay xong cảnh này, nam diễn viên chỉ có một ý nghĩ, làm người nhất định phải làm người tốt! Người xấu có bao nhiêu khó khăn!
Chương 17 Bấm để xem Lệ Lâm Lâm hôm nay quay phim đến rạng sáng, mới kết thúc công việc trở về nhà, cũng may ban ngày cô không có cảnh diễn, đạo diễn hẹn cô ngày hôm sau lại đến. Cô vừa về nhà thì nằm trên giường ngủ như chết, chỉ diễn vai phụ mà vất vả như vậy, thật sự nể phục các diễn viên chính! Nhưng mà khán giả lại không nhận ra sự vất vả của các diễn viên chính, sau ba tuần phát sóng, những thảo luận trên mạng về bộ phim ngày càng nhiều, nếu không vì hai diễn viên chính là idol, không có fan che chở, thì dư luận có khả năng sẽ nghiêng về một bên. Đến tuần thứ năm, bộ phim chính thức bước vào gia đoạn cao trào, bởi vì Chu Dung Dung sẽ trở lại nhà họ Âu. Trong phim có một chi tiết nhỏ, bởi vì Chu Dung Dung dị ứng lông mèo, cho nên ba mẹ Âu đem mèo của Âu Gia Tự đi nới khác. Bởi vì bình luận trên mạng không có dấu hiệu hạ nhiệt, nên tiêu đề "Tôi là Âu Gia Tự - Tôi cũng hắc hóa" cũng được mọi người đưa lên hot search. "A a a a lần này khả năng cao là giữ bảo vật trong tay!" Ngô Tuệ nhìn nhiệt độ tăng lên, tay cầm điện thoại có chút run, "Lâm Lâm, lựa chọn của cậu rất đúng, nhân vật Âu Gia Tự không chừng sẽ bùng nổ!" Lệ Lâm Lâm: "..." Không! Cậu im miệng! Cô vừa nghĩ tới đây, Trần Hi liền gọi điện thoại đến tìm cô. Bởi vì lần trước cô trốn trong phòng nói chuyện với Trần Nhất Thiên, anh nói sẽ mời các cô ăn một bữa, nên Lệ Lân Lâm đoán rằng Trần Hi tìm mình vì chuyện này, Lệ Lâm Lâm cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh: "Hi Hi, sao vậy? Có phải hay không tìm mình bàn chuyện ăn cơm?" ".. Cậu nói chuyện điện thoại có tiện không?" Trần Hi nghe giọng của giống như ăn trộm, nên cũng theo đó nhẹ nhàng hỏi. Lệ Lâm Lâm nói: "Mình trốn Ngô Tuệ, ở trong nhà vệ sinh nói chuyện." Trần Hi: "..." Vì bữa ăn mà Lệ Lâm Lâm thật sự liều mạng. "Mình chính là muốn nói với cậu một tin, anh mình lại đi công tác." Trần Hi tiếp tục nói qua điện thoại, "Chờ anh ấy trở về thì chúng ta cùng ăn." "A, được." Lệ Lâm Lâm ngoài miệng nói không nói, nhưng giọng điệu nghe có chút mất mát. Trần Hi an ủi cô: "Không sao, anh mình không phải sẽ không quay lại, hơn nữa lần này chỉ ở trong nước, sẽ về rất nhanh." "Liên lạc cậu sau." Lệ Lâm Lâm cúp điện thoại, vẻ mặt ỉu xìu từ trong nhà vệ sinh đi ra. Ngô Tuệ thấy cảm xúc của cô hạ xuống, liền hỏi cô: "Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ có người bôi đen cậu? Sao có thể, mình thấy trên mạng đều đau lòng vì cậu, ngay cả fan trên Weibo cũng tăng thêm mấy trăm vạn!" Lệ Lâm Lâm: "..." Anh Nhất Thiên đi công tác vì nguyên nhân này? :) Cảm ơn cư dân mạng rất nhiều :) "Hai tập tối hôm qua thiết lập kỷ lục mới, cậu phát hiện không, đạo diễn hôm nay ở phim trường mắng ngườo cũng thân thiết hơn nhiều." "..." Lệ Lâm Lâm tuyệt vọng mà nhắm mắt, chờ thêm một tuần nữa, khi tập Âu Gia Tự giết người được phát sóng, thì thời khắc đen tối sẽ bắt đầu! Sau một tuần dày vò, 《 Nhịp đập trí mạng 》đúng giờ phát sóng hai tập phim. Tuần trước thiết lập kỷ lục mới, nên tuần này mọi người đều mong chờ, chờ xem Âu Gia Tự hắc hóa. Cứ nghĩ Âu Gia Tự sẽ từ từ hắc hóa, nhưng không ngờ vừa vào liền cầm dao đâm chết con người ta! Âu Gia Tự muốn bắt cóc Chu Dung Dung, không để cô ta đính hôn với nam chính. Không nghĩ tới trên đường thực hiện gặp chuyện ngoài ý muốn Âu Gia Tự bị một người đàn ông theo dõi, người này là tội phạm giết người liên hoàn, hắn chọn nữ sinh trẻ xuống tay, trên người mang theo thuốc mê, trước tiên sẽ làm người bị hại choáng váng, sau đó bỏ vào bao tải rồi quăng xuống biển. Cảnh sát vẫn luôn theo dõi hắn ta, nhưng vụ án chậm chạp không có tiến triển, lần này hắn chọn Âu Gia Tự để xuống tay, người xem trực tuyến hết sức hồi hộp, kết quả thật sự không ai nghĩ đến, Âu Gia Tự lưu loát đánh trả, đâm chết người đàn ông. Lệ Lâm Lâm cho rằng đây là vết nhơ lớn nhất của Âu Gia Tự, nhưng nó lại thành khoảnh khắc tỏa sáng, khiến dư luận hoàn toàn bùng nổ. Lệ Lâm Lâm cảm thấy mình hoàn toàn phế đi :) "A a a a Lâm Lâm! Lần này chúng ta sẽ phát tài!" Ngô Tuệ ngồi trước máy tính, hưng phấn hoa tay múa chân, "Cậu không biết hôm nay chỉ trong vài giờ, có rất nhiều nhãn hàng nổi tiếng liên hệ mình để mời cậu làm đại ngôn!" "..." Lệ Lâm Lâm không chút biểu cảm nhìn Ngô Tuệ. Ngô Tuệ vỗ ngực đảm bảo: "Cậu yên tâm, mình sẽ không tùy tiện chọn, vì để cậu phát triển lâu dài, mình sẽ chọn các nhãn hàng tốt nhất. Cứ giao cho mình!" "Còn có, khả năng sắp tới mình sẽ rất bận, không thể cùng cậu tới phim trường, để Tây Tây và Tiếu Tiếu đi theo cậu!" Tây Tây và Tiếu Tiếu chính là hai trợ lý mà Trần Nhất Thiên đưa cho cô, hai người đều rất có kinh nghiệm, để hai người chăm sóc Lệ Lâm Lâm, Ngô Tuệ cũng yên tâm. Chu Dung Dung, người diễn vai Lâm Chân đã đăng bài lên Weibo, chỉ trích biên kịch Vương Tâm sửa loạn kịch bản, khiến nam nữ chính làm nền cho Âu Gia Tự. Nhìn ra được cô ta đang rất tức giận, dùng lời lẽ tương đối gây gắt, còn ám chỉ Vương Tâm là fan Lệ Lâm Lâm, viết kịch bản này là có dụng tâm. Sau khi Lâm Chân đăng bài trên Weibo, fan của cô ta vào phản hồi một cách nhanh chóng, fan của nam chính Trịnh Dương cũng lên tiếng hộ cô ta. Sự tình ngày càng lớn, fan của Lệ Lâm Lâm cùng người xem phim bắt đầu phản bác lại quan điểm của bọn họ, trên đây bỗng biến thành nơi bọn họ cấu xé nhau. Sáng hôm sau, Lâm Chân lại cập nhật thêm bài viết mới trên Weibo, nói rằng cô ta không hề tín nhiệm biên kịch Vương Tâm, từ ngày mai sẽ dẫn theo biên kịch của cô ta đến đoàn phim. Ngày hôm sau, Ngô Tuệ vẫn đi theo Lệ Lâm Lâm đến đoàn phim. Ngày hôm qua sự tình náo loạn như vậy, nên cô ấy không yên tâm để một mình Lệ Lâm Lâm đến đây, nếu hôm nay ở trong đoàn phim có người động thủ, thì tốt xấu gì cũng có thể giúp Lệ Lâm Lâm. Lâm Chân làm đúng như lời cô ta, mang biên kịch đến, nhưng Ngô Tuệ phát hiện, không chỉ mình Lâm Chân mang biên kịch đến, mà ngay cả Trịnh Dương và Thượng Từ cũng dẫn theo biên kịch đến đoàn phim! Đạo diễn đang đau đầu vì chuyện này, khi ăn trưa ông ta đã nói với nhà sản xuất, ômg ta ngày mai cũng dẫn theo biên kịch đến. "Lâm Lâm." Đạo diễn cầm hộp cơm đi tới, cùng Lệ Lâm Lâm nói, "Lịch trình của đoàn phim chỉnh lại một chút, cô với Thượng Từ sẽ đến thành phố H, hai người sẽ quay ngoại cảnh ở đó." Không biết có phải hay không để tránh phát sinh xung đột mà đạo diễn lại thay đổi lịch trình bất ngờ. Phân đoạn quay ngoại cảnh vốn là cảnh cuối cùng của Lệ Lâm Lâm, hiện tại bỗng nhiên đưa lên trước. "Được." Lệ Lâm Lâm không hỏi gì nhiều, nếu đạo diễn đã sắp xếp, thì cô sẽ làm theo. "Tôi sẽ in lịch trình cho cô, cô về nhà liền chuẩn bị một chút." "Tôi hiểu rồi." Buổi tối trở lại Ngân Loan, Trần Hi nhìn thấy Lệ Lâm Lâm đang thu dọn hành lý: "Lâm Lâm, cậu đây là muốn đi đâu?" Lệ Lâm Lâm một bên xếp quần áo, một bên giải thích: "Muốn đến nơi khác quay phim, Ngô Tuệ cũng đi cùng mình, nếu không mấy ngày này cậu về nhà đi?" "..." Trần Hi suy tư gật đầu, "Cậu đi nơi nào?" Lệ Lâm Lâm: "Thành phố H, quay phim ba ngày liền về." Cô nói tới đây, Ngô Tuệ ngoài cửa không nhịn được nói: "Cậu còn biết chỉ đi ba ngày? Vậy sao mang theo nhiều đồ vậy?" Lệ Lâm Lâm nhìn Ngô Tuệ: "Dù sao cậu cũng để Tây Tây và Tiếu Tiếu cầm đồ thì ở chỗ này nói cái gì?" Trần Hi giữ chặt tay Lệ Lâm Lâm, nói: "Cậu đi thành phố H? Anh Nhất Thiên cũng đi công tác ở thành phố H!"
Chương 18 Bấm để xem Thành phố H là thành phố nổi danh về du lịch, Trần Nhất Thiên lần này đến đây là để họp và khảo sát, chính là vì hạng mục đổi mới tiếp theo của tập đoàn Hoa Sang. Sắc trời dần tối, Trần Nhất Thiên đi một mình trên con phố cổ, nhìn hàng quán hai bên đường. Ở đây không ít cửa hàng lâu đời, nhưng sau vài thập niên vẫn không thay đổi nên doanh thu cửa hàng ngày càng giảm, mặt khác, khu phố ẩm thực được xây mấy năm nay lại thu hút không ít du khách. Khi đi ngang qua một cửa hàng thủ công, Trần Nhất Thiên nhìn thấy bộ đồ chơi được trưng trên tủ kính. Ánh mắt khẽ động, sau đó đẩy cửa vào tiệm. "Xin chào, hoang nghênh tới tiệm." Chủ cửa hàng là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, khi anh ta nhìn thấy Trần Nhất Thiên, động tác rõ ràng dừng một chút. Chủ cửa hàng đang suy nghĩ, thì bị giọng nói của Trần Nhất Thiên kéo trở lại: "Cái này có bán không?" Trần Nhất Thiên chỉ về phía món đồ chơi. Chủ cửa hàng ngẩn người, mỉm cười nói: "Cái này là của công ty Merlot sản xuất, nhưng đã phát hành từ mười năm trước, nó được coi như món đồ cổ." "Tôi biết." Trần Nhất Thiên cầm bộ đồ chơi đi đến quầy, nói với chủ cửa hàng, "Nếu anh đã trưng ra ngoài, hẳn là muốn có người mua nó, anh ra một giá đi." Chủ cửa hàng mấp máy môi, không nghĩ tới ông chủ lớn cũng thích đồ chơi của Merlot. Anh ta không nói chuyện, như đang tự hỏi một mức giá phù hợp. Trần Nhất Thiên cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, chủ cửa hàng mở miệng nói: "Tuy rằng bộ đồ chơi này ban đầu không đắt, nhưng những người sưu tầm đều hiểu giá trị của nó. Tôi sẽ không để cậu ra giá, trên mạng trước đó cũng có rất nhiều người muốn mua, nếu trong tay cậu có hơn hai vạn tôi cũng không bán." "Mười vạn" Trần Nhất Thiên không muốn lãng phí thời gian cùng anh ta trả giá, trực tiếp nói một con số. "Cái gì?" Chủ cửa hàng sửng sốt, hoài nghi mình nghe nhầm. Trần Nhất Thiên lặp lại một lần nữa: "Mười vạn, tôi muốn cái này." Chủ cửa hàng cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, hai mắt sáng lên: "Được, được, tôi lập tức kêu người gói lại." Giống như sợ anh đổi ý, chủ cửa hàng vội tìm trong ngăn tủ: "Họp đồ chơi này tôi vẫn còn, sẽ lập tức tìm cho cậu." Chủ cửa hàng từ ngăn kéo phía dưới rút ra một chiếc hộp, sau đó cẩn thận đặt bộ đồ chơi xếp hình vào hộp. Trần Nhất Thiên đưa thẻ tín dụng, anh ta vừa quẹt thẻ vừa ân cần hỏi: "Cậu cần gì khác không? Bộ đồ chơi này trên tủ vẫn còn mấy cái, cậu cần không?" Trần Nhất Thiên nói: "Không cần, mấy cái kia của ang tôi đều có." "..." Chủ cửa hàng nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Vậy cậu còn thiếu cái nào? Tôi sẽ giúp cậu tìm, khi tìm được sẽ liên lạc với cậu." Trần Nhất Thiên suy nghĩ, rồi lấy ra tấm danh thiếp: "Nếu anh tìm được, liền trực tiếp gọi vào số điện thoại này." "Được, được không thành vấn đề. Cậu còn thiếu cái nào?" Chủ cửa hàng so với lúc nãy ân cần hơn nhiều. Trần Nhất Thiên nói với anh ta: "Thời trang công chúa." "A.." Chủ cửa hàng nhăn mày, phát hiện sự việc không đơn giản như mình nghĩ, "Lúc trước nó thật sự rất hiếm." Trần Nhất Thiên nhìn anh ta: "Có khó khăn?" "Không có!" Giây phút này, chủ cửa hàng hừng hực ý chí trả lời anh, "Tôi biết rất nhiều người, tôi biết có người giữ nó, nhưng người ta chỉ giữ chứ không bán. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cho cậu!" "Ừ." Trần Nhất Thiên bâng quơ trả lời, sau đó cầm hộp đồ chơi rời khỏi. "Cậu đi thong thả." Chủ cửa hàng tiễn Trần Nhất Thiên ra khỏi cửa tiệm, sau đó thở ra một hới Thì ra làm ông chủ lớn của một công ty là cảm giác này. Trần Nhất Thiên từ trong tiệm đi ra, liền đụng mặt Phó Minh Tư. Nhìn thấy trên tay Trần Nhất Thiên cầm chiếc hộp nhỏ, Phó Minh Từ tò mò đi lên, nhìn thử bên trong có bảo bối gì: "Cậu mua gì vậy?" "Không liên quan đến cậu." Trần Nhất Thiên không cho Phó Minh Tư chạm vào chiếc hộp, anh cất nó vào trong cặp da. "Tổng giám đốc Trần, Giám đốc Phó." Trợ lý Ngô đuổi theo sau hai người, "Tổng giá đốc Trần, những thứ này là anh yêu cầu tôi mua, tất cả là loại đặc trưng của các cửa hàng." "Nếm thử đi." Trần Nhất Thiên nói với Phó Minh Tư. "Tổng giám đốc Trần, để tôi cầm cặp giúp anh." Trợ lý Ngô cầm lấy chiếc cặp da trong tay Trần Nhất Thiên, Phó Minh Tư cầm miếng bánh ngọt, nói với trợ lý Ngô, "Cậu nên cẩn thận một chút, trong cặp cậu ta có chứa bảo bối" "..." Trợ lý Ngô cảm thấy mơ hồ, "Bảo bối gì?" "Tôi cũng không biết, tôi xem cậu ta cũng không cho." "Cậu có thể ngừng nói được không?" Trần Nhất Thiên liếc mắt nhìn Phó Minh Tư, sau đó cắn bánh ngọt trong tay. "Thế nào?" Trợ lý Ngô tò mò hỏi anh. Trần Nhất Thiên đưa ra lời nhận xét: "Cũng được nhưng khả năng cao là không phù hợp với khẩu vị của người trẻ tuổi." Trợ lý Ngô nói với anh: "Lúc tôi mua bánh ngọt, cơ bản chỉ phát hiện khách hàng toàn là người dân xung quanh, không có người trẻ tuổi. Nhưng chủ cửa hàng nói rằng đây là công thức gia truyền, mỗi thế hệ đều làm như vậy." "Những thứ này không thể chỉ vì lâu đời mà không thay đổi, tựa như thức ăn nhanh ở nước ngoài, về nước cũng phải điều chỉnh để hợp khẩu vị, nếu muốn phát triển, cần điều chỉnh công thức cho hợp lý." Trợ lý Ngô nghe xong lời anh nói, gật gật đầu. "Cậu cũng nếm thử đi." "Cảm ơn Tổng giám đốc Trần." "Đúng rồi, tôi nghe nói Lệ Lâm Lâm cũng tới thành phố H." Phó Minh Tư nhai miếng bánh ngọt, phủi vụn bánh trên tay. Trần Nhất Thiên nhìn về phía anh ta, hỏi: "Cậu quan tâm em ấy?" "Tôi.." Phó Minh Tư bất đắc dĩ cười một tiếng, "Đoàn phim của em ấy ầm ĩ rồi lên hot search nhiều ngày như vậy, cậu như thế nào lại không biết?" Trần Nhất Thên nhíu mày, hỏi anh ta: "Đoàn phim xảy ra chuyện gì?" "Cũng không có gì, chỉ là khi bộ phim phát sóng, chẳng phải vai diễn của Lâm Lâm rất bùng nổ sao? Nữ chính không cam tâm nên lên Weibo chỉ trích Lâm Lâm và biên kịch." Trần Nhất Thiên sau khi nghe xong, lông mày nhíu chặt vài phần: "Chẳng phải cô ta nên nhìn lại chính mình sao?" "..." "Trợ lý Ngô, cậu đi tìm hiểu tình hình đoàn phim." Trần Nhất Thiên nghiêng đầu nhìn trợ lý Ngô. "Được." Trợ lý Ngô gật đầu với anh, "Tổng giám đốc Trần, anh muốn ăn thêm một chút không?" "Không cần, cậu mang về đi." Phó Minh Tư đề nghị với Trần Nhất Thiên: "Không bằng cậu mang cho em gái Lâm nếm thử?" Trần Nhất Thiên trầm mặc suy nghĩ, nói với anh ta: "Hôm nay buổi tối còn họp, không có thời gian." Sau khi nói xong, vẻ mặt Trần Nhất Thiên không đổi nhìn Phó Minh Tư: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Lâm Lâm là em gái tôi, không phải em gái cậu." Phó Minh Tư: "..." Lâm Chân và Trịnh Dương ngày hôm sau mới tới đây, họ vẫn mang biên kịch bên cạnh. Bầu không khí ở trong đoàn phim so với hai ngày trước hòa hoãn hơn một chút, nhưng mọi người hầu như không nói lời nào. Lệ Lâm Lâm không quan tâm nhiều đối với chuyện này, nhưng bọn bây giờ động một chút là đòi sửa kịch bản, hại cô phải làm việc lâu hơn ngày thường. "Lâm Lâm, cậu nhìn xem bên kia, có phải hay không là người bên cạnh Tổng giám đốc Trần?" Ngô Tuệ thoáng thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi đến đoàn phim, đạo diễn và nhà sản xuất đều qua chào hỏi anh ta. Lệ Lâm Lâm nhìn theo hướng cô ấy chỉ, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: "A, buổi từ thiện tối đó anh ấy cũng có đến." Tây Tây và Tiếu Tiếu đều là nhân viên của Thịnh Thành, lập tức nhận ra Phó Minh Tư: "Đó là Giám đốc Phó, người bên cạnh Tổng giám đốc Trần." "Thảo nào." Ngô Tuệ có chút nhận ra, "Anh ta đến tìm Thượng Từ?" "Có lẽ vậy." "Anh ta đang tới đây!" Ngô Tuệ trở nên căng thẳng "Lâm Lâm, Lâm Lâm!" "Mình thấy được." Lệ Lâm Lâm đẩy ngón tay Ngô Tuệ ra, xoa xoa cánh tay chính mình. Cô cho rằng Ngô Tuệ chỉ sợ Trần Nhất Thiên, không nghĩ tới Phó Minh Tư cậu ấy cũng sợ? "Em gái Lâm Lâm, còn nhớ anh không?" Phó Minh Tư nở nụ cười thân thiết, "Anh là Phó Minh Tư." "Em biết" Lệ Lâm Lâm chần chừ lên tiếng, "Giám đốc Phó, anh tìm em có việc gì sao?" Phó Minh Tư nói với cô: "Anh đến đây truyền lời cho Tổng giám đốc Trần, buổi tối cậu ta muốn mời em ăn cơm." "Thật sao?" Ánh mắt Lệ Lâm Lâm sáng lên, "Nhưng em không biết hôm nay mấy giờ sẽ kết thúc công việc." "Không sao, anh sẽ nói tài xế đợi em." Sau khi Phó Minh Tư đi khỏi, đoàn phim nhanh chóng làm việc, hôm nay việc quay phim tương đối thuận lợi, Lệ Lâm Lâm kết thúc công việc trước khi trời tối. Xe do Trần Nhất Thiên phái tới đang chờ ngoài phim trường, Lệ Lâm Lâm không mang theo người khác, đi lên xe một mình. Người lái xe là trợ lý Ngô, anh ta nhìn thấy Lệ Lâm Lâm thì mời cô ăn bánh. Trợ lý Ngô dừng xe trước một quán ăn tư nhân. Trời đã tối, anh ta dẫn Lệ Lâm Lâm đi vào khuôn viên của quán. "Oa, trợ lý Ngô, phong cảnh nơi đây rất đẹp, Hi Hi khẳng định sẽ thích." Trợ lý Ngô nói với cô: "Nơi này do Tổng giám đốc Trần đầu tư, vẫn chưa chính thức khai trương." "Ồ." Lệ Lâm Lâm gật đầu như gà mổ thóc. Nhân viên phục vụ giúp hai người mở cửa, sau đó dẫn Lệ Lâm Lâm vào phòng, trợ lý Ngô lúc này không đi cùng cô. Trần Nhất Thiên đang ngồi một mình trong phòng, đồ ăn đã được chuẩn bị tốt. Nhân viên phục vụ dẫn Lệ Lâm Lâm đến trước cửa phòng, cô tò mò nhìn vào trong. "Nhìn gì vậy?" Trần Nhất Thiên nhìn thấy bộ dạng lén lút của cô, không nhịn được cười "Lại đây." "Ha ha." Lệ Lâm Lâm cười hai tiếng đi vào, nhân viên phục vụ giúp cô đóng cửa lại, sau đó đứng ở ngoài chờ đồ ăn mang lên. "Anh Nhất Thiên, quán ăn này do anh đầu tư? Thiết kết rất đẹp!" Lệ Lâm Lâm rất thích phong cảnh và không khí ở đây. Trần Nhất Thiên nói với cô: "Ừ, quán ăn vẫn chưa chính thức khai trương, trước hết cho em nếm thử món ăn ở đây." Xin chào các bạn, vì có lý do cá nhân nên mình không edit truyện nữa. Mình xin lỗi và cảm ơn các bạn đã đọc trong thời gian qua.