Sống Cho Thời Tuổi Trẻ Đẹp Nhất

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi hi.meyy, 2 Tháng tám 2021.

  1. hi.meyy

    Bài viết:
    1
    "Có những điều đơn giản nhưng lại phức tạp. Có những điều bình dị nhưng chứa chan nhiều ý nghĩa. Có những thứ đến và đi rất nhanh. Song cũng có những thứ vẫn mãi hiện hữu trong tim ta".

    Hôm nay là một ngày nắng vàng với bao cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Thức giấc sau tiếng chuông đồng hồ báo thức 6: 30, chợt nhận ra sắp đến sinh nhật lần thứ 6 của CAM, vội lật mở cuốn nhật ký tình nguyện, bồi hồi nhìn lại hành trình 6 năm của Đội với biết bao những kỷ niệm như được sống lại theo thời gian.

    Có lẽ, 5, 10 hay 20 năm sau khi nhìn lại những năm tháng thanh xuân ấy, điều khiến tớ cảm thấy không tiếc nuối nhất không phải vì khi đó tớ đã có đủ dũng khí để nói thích một người mà là vì năm ấy, tớ đã quyết định cầm tấm vé đó và bước lên chuyến tàu tình nguyện của Đội Tình Nguyện CAM.

    Mọi người hay hỏi tớ rằng "Đi tình nguyện thì được gì? Có học hỏi thêm được gì không, hay chỉ mất thời gian cho những thứ vô ích". Thực sự, lúc đó, tớ chỉ ước họ có thể nhìn thấy chúng tớ đã dần trưởng thành như thế nào và đã nhận được những gì khi quyết định khoác trên mình màu áo xanh của Đội Tình Nguyện CAM.

    Mùa Hè xanh năm ấy, chuyến đi đầu tiên của CAM, có lẽ là những ký ức đẹp đẽ và ngọt ngào nhất. Lần đó, Đội tớ chưa kịp làm áo xanh, phải mặc áo xanh của Khoa nhưng điều ấy cũng khiến tất cả bọn tớ cảm thấy tự hào vô cùng. Có những người trước đây chưa từng thử cầm đến cây cuốc, cái xẻng, còn có những người không biết cả cách nấu cơm. Nhưng rồi khi đến với CAM, chúng tớ lại thấy anh em đồng đội bê đá, chở gạch giúp người dân, được thưởng thức những bữa cơm ngon được nấu bởi chính tay những "cậu ấm", "cô chiêu". Rồi cả những khoảnh khắc đứng trên bục giảng, dạy cho các em nhỏ những bài học bổ ích, cùng các em hòa vào điệu nhảy flashmob, được nghe về những ước mơ trong trẻo như đôi mắt của các em. Sau chuyến đi ấy chúng tớ đã nhận ra rằng cuộc sống không hề dễ dàng như chúng tớ nghĩ, ngoài kia vẫn còn biết bao mảnh đời cơ cực, bao số phận kém may mắn cần được giúp đỡ.

    Đi tình nguyện được gì? Không tiền bạc, không bằng khen nhưng thứ mà chúng tớ nhận được lại nhiều hơn thế, đó chính là nụ cười của người khác, là cả một gia đình CAM ấm áp- những con người xa lạ nhưng cùng chung tình yêu và ngọn lửa tình nguyện. Mỗi hành trình mà chúng mình trải qua, mỗi một nơi mà chúng mình đặt chân tới, dù xa lạ hay thân quen đều để lại những kỷ niệm đẹp đẽ vô cùng. Những con người bất hạnh ấy đi qua chúng tớ, để lại một hạt giống vào tim chúng tớ, cứ ngỡ là cỏ dại nhưng đến khi ngoảnh lại đã thấy cả một rừng hoa. Sức chúng tớ nhỏ bé lắm, chẳng biết có thể giúp đỡ được bao nhiêu con người, bao nhiêu mảnh đất nữa. Con đường tình nguyện thì đâu chỉ là những nụ cười, niềm hạnh phúc mà đôi khi còn là những giọt nước mắt vì những lần muốn bỏ cuộc nhưng lúc đó, tất cả đã cùng hứa với nhau sẽ sống hết mình, sống một cách trọn vẹn nhất trên chính con đường tình nguyện mình đã chọn. Hết mình để sau này, khi nhìn lại sẽ không còn 2 chữ "tiếc nuối" và "giá như", "à thì ra mình cũng có một thời tuổi trẻ nhiệt huyết nhiều đến như vậy".

    Quả thực, cơ duyên đến với CAM của mỗi người là khác nhau nhưng cuối cùng, bằng một cách nào đó mà chúng tớ đã gặp được nhau, hợp thành một Đội và hơn thế nữa cùng sống chung dưới một mái nhà, cùng sẻ chia và gắn bó với nhau. Giây phút được trao chiếc áo xanh, thẻ CAMer có lẽ là một kỉ niệm khó quên nhất vì đó là lúc mà chúng tớ biết rằng chúng tớ đã trở thành một phần của CAM, trở thành một tình nguyện viên thực sự. Cầm tấm thẻ trên tay, trong đầu hiện lên bao suy nghĩ về những hành trình xa xôi sắp tới "Vậy là chúng tớ sắp được vẽ lên những hồi ức về bức tranh tình nguyện trong những năm tháng sinh viên tươi đẹp rồi".

    6 năm qua, hành trình tình nguyện đó giống như một chuyến tàu không ngừng lăn bánh qua những bến đỗ. Mỗi nhà ga chúng tớ ghé qua đều chất chứa đầy những kỷ niệm tuyệt vời. Chúng tớ sẽ chẳng bao giờ hối tiếc, bởi vì 6 năm qua CAM đã cố gắng hết sức, đã bỏ những giọt mồ hôi, nụ cười và cả nước mắt để đến được "Trạm dừng chân hôm nay".

    Gập cuốn nhật ký lại, trong lòng có chút tiếc nuối. Tiếc không phải vì chưa cố gắng hết sức cũng không phải vì những việc chưa làm được mà là vì chuyến tàu năm ấy mãi mãi không trở lại được nữa rồi. Bởi, không giống như những chuyến tàu khác, chuyến tàu của CAM là chuyến tàu một chiều, không có vé khứ hồi và cũng không có điểm cuối. Một khi đã khởi hành sẽ không bao giờ có sự bỏ cuộc, không thể dừng lại hay quay về nhà ga cũ. Trong lòng có nhiều chút buồn "Giá như mình có thể quay lại năm ấy, khi nhận được kết quả vòng phỏng vấn để lại được nghe các anh chị nói" Chào mừng em đến với Đại Gia đình CAM.."

    [​IMG]

    himeyy_ngày 15/7/2021
     
  2. Đặng Katerine

    Bài viết:
    195
    Ủng hộ himeyy nè
     
    Annh AnhTiên Nhi thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...