Buổi tối Cố Yên đi ra ngoài, nhìn thấy đĩa trứng bao cơm còn nguyên trên bậc thang, thở dài một hơi.
Cô đi đến bê đĩa cơm lên, mang về nhà hâm lại, coi như là tự làm cơm chiều cho bản thân.
Dù sao điều kiện của chủ nhân cơ thể này cũng không tốt, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiện bấy nhiêu, Cố Yên đã tính toán lập kế hoạch lâu dài, mấy ngày nữa có thể còn phải ra ngoài tìm việc làm, kiếm kế sinh nhai.
Mấy ngày tiếp theo vẫn là như vậy, Cố Yên mỗi ngày đều làm các loại đồ ăn vặt khác nhau, bưng đến cho Thẩm Gia Dụ bị nhốt ở ngoài cửa.
Mà Thẩm Gia Dụ chỉ coi cô như không khí, không phản ứng, cũng không ăn đồ cô mang tới.
Ngay lúc Cố Yên cho rằng chính mình cùng nhân vật phản diện tiếp tục duy trì trạng thái này trong vòng một năm, biến cố đã xảy ra.
Thứ sáu, Cố Yên cùng giống như lúc trước đi mua đồ ăn, cô trước ngồi xổm cửa hàng, mặc cả một khối tiền với bác gái bán trứng gà.
"Không thể ít hơn được nữa, cô tới chỗ khác thử xem, có ai có trứng gà ta tốt như vậy chứ."
Khi Cố Yên vắt hết óc chuẩn bị mặc cả, ở hẻm nhỏ cách đó không xa truyền đến tiếng va chạm, đánh chửi.
"Mẹ tớ nói, nó là thằng con hoang, nhặt từ đống rác nhặt về!"
"Bố mẹ nó cũng ghét nó, nói nó là đồ sao chổi xui xẻo."
"Đồ con hoang! Đồ rác rưởi không ai thèm!"
Cố Yên nghe thấy tiếng động, hơi hơi sửng sốt, không biết vì sao, trong đầu không tự chủ được hiện ra gương mặt của Thẩm Gia Dụ.
Ở giây phút thất thần, tay cầm trứng gà của cô run lên, vì thế quả trứng gà dưới ánh mắt chăm chú của cô và bác gái giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, dần dần rơi xuống.
"Cùm cụp" một tiếng, trứng nát.
Không chỉ có như thế, ngay lúc vỏ trứng va chạm sàn nhà vỡ vụn ra, lòng đỏ trứng cũng bay vào trong cái miệng há hốc của bác bán trứng vẫn còn đang phẫn nộ.
Cố Yên: "..."
Không hổ là trứng gà ta, có thể bắn cao như vậy.
Cố Yên nhìn sắc mặt bác gái tức giận đến hồng như bị táo bón, lập tức lòng cầu sinh trỗi dậy mà nói, "Cháu trả gấp đôi!"
Bác gái vốn dĩ một bụng lửa giận, thấy Cố Yên nói như vậy, cũng không dám nói thêm chút gì, đành phải dời lực chú ý, dùng giọng hùng hùng hổ hổ nói, "Đám trẻ con đó cả ngày chỉ biết phá phách, giỏi nhất là bắt nạt thằng nhóc đáng thương tầng bảy."
Nói xong, bà còn thở dài một hơi, "Đứa trẻ này không biết kiếp trước phạm phải tội nghiệt gì để giờ đi theo cặp vợ chồng kia."
Cố Yên nghe xong, đột nhiên mở to mắt.
* * * Tầng bảy!
Đúng vậy, chính là Thẩm Gia Dụ!
Thẩm Gia Dụ khi còn nhỏ xác thật mấy đứa trẻ bằng tuổi bắt nạt, cô lại ngây ngốc như vậy, giờ mới để ý tới!
"Bác gái bác chờ cháu một chút, một lát nữa cháu quay lại!"
Vì thế bác gái bán trứng gà liền thấy Cố Yên vội vội vàng vàng mà đứng dậy, hướng về phía hẻm nhỏ chạy tới.
Cố Yên chạy vào trong hẻm, bởi vì quá mức sốt ruột, còn không cẩn thận bị trật chân, cô đau đến mắng một tiếng conmeno, đỡ biển quảng cáo nhìn về phía trước.
Chỗ đó có một đám trẻ quây tròn thành một đống, nhặt đá trên mặt đất ném về phía bé trai đang bị người ta dẫm lên đầu.
Gương mặt của đứa bé nằm trên đất tràn ngập vết thương, trên mặt hắn lại đầy vẻ hung ác như con thú con bị thương, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm những tên đang chế trụ hắn, con ngươi đen nhánh bị tóc mái che lấp đầy sự bén nhọn.
Đứa trẻ này là Thẩm Gia Dụ.
Cố Yên chạy vội đến đó.
"Dừng lại!"
"Mấy đứa nhóc làm càn làm phách này là con cái nhà ai đây, bố mẹ mấy đứa dạy dỗ mấy đứa như vậy hả?"
Bọn trẻ chơi đến vui vẻ thấy Cố Yên hung dữ chạy lại đây, cả đám ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn nhau một chút, buông cục đá trong tay chuẩn bị chạy.
Ai biết Cố Yên trực tiếp kéo mũ áo của một thằng nhóc trước khi chạy còn làm mặt quỷ với cô.
Đứa trẻ thấy chạy không được, lúc này mới có chút luống cuống.
Cố Yên cố ý nắm chặt mũ áo hắn, lạnh mặt dọa hắn, "Về sau nếu chị bây còn nhìn thấy chúng bây khi dễ hắn, chị liền thay mẹ mấy đứa dạy mấy đứa các làm người!"
"Hừ, chị cũng lấy đá ném chúng bây, ném đến khi cả người chúng bây thành tổ ong vò vẽ!"
Thằng nhóc thấy Cố Yên nói xong, thật sự cầm mấy cục đá bén nhọn trên mặt đất, gương mặt hung hăng nhắm vào nó.
Đứa nhỏ lập tức sợ tới mức thu hồi thái độ cợt nhả, vẻ mặt đưa đám nói, "Chị gái à em không dám, ô ô ô. Không cần dùng cục đá ném em. Hu hu.."
Cố Yên thấy nó thật sự sợ mới chịu buông tay ra.
Cô nghiêm túc nhìn nó mà nói, "
Nhóc nếu sợ đau, những bạn nhỏ khác cũng sẽ sợ đau. Đừng là chuyện mình không muốn người khác làm với mình, giáo viên không dạy mấy đứa sao?"
Cậu nhóc chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang: "Không có dạy."
Cố Yên: "..."
Ừ ha.
Nhà trẻ hình như còn chưa dạy ngữ văn.
Sau đó, nó do dự một chút, giống như cáo trạng chỉ vào Thẩm Gia Dụ mở miệng, "Hồi nãy nó rất hung dữ, còn cắn bọn em, cũng không ngoan ngoãn gì đâu, chỉ giỏi làm bộ làm tịch, chị cẩn thận đừng để hắn lừa!"
Nói xong, liền chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, cùng đồng bọn chạy biến sâu vào hẻm, chưa gì đã không còn bóng dáng.
Chờ bọn họ đi rồi, Cố Yên mới xoay người, cau mày đi Thẩm Gia Dụ ngã nhào ở góc hẻm.
Trên mặt hắn có vết thương, cơ thể cũng bầm dập xanh xanh tím tím.
Từ lúc Cố Yên xuất hiện, ánh mắt hắn vẫn luôn không rời khỏi cô.
Tựa như tuyết tháng mười hai, lạnh lẽo mà dừng ở trên người, rõ ràng không phải thực thể, lại khiến người ta phát run.
Cố Yên cắn môi dưới, vẫn là vội vàng đi qua, ôm hắn lên, cơ thể vốn dĩ đang nằm im không động đậy, Thẩm Gia Dụ đột nhiên kịch liệt giãy giụa, trực tiếp giãy ra khỏi ngực Cố Yên.
Hắn lùi về phía sau một bước, lưng dựa lên bức tường loang lổ của hẻm, ánh mắt nhìn Cố Yên tựa băng.
Thực hiển nhiên, hắn không chấp nhận thậm chí là bài xích hành vi thân mật như vậy.
Cố Yên ngồi xổm xuống giải thích cho hắn, "Em bị thương, nếu không về bôi thuốc, sẽ để lại sẹo."
Cô chống cằm nói, "Em lớn lên đẹp như vậy, nếu có sẹo sẽ rất đáng tiếc nha."
Thấy Thẩm Gia Dụ vẫn thờ ơ, Cố Yên liền tiếp tục nói, "Không thì em đi phía sau chị, chị về nhà lấy thuốc cho em nhé?"
Thẩm Gia Dụ nghiêng đầu nhìn cô, như là suy tư điều gì.
Sau đó, hắn hơi kéo khóe miệng, đôi môi nhấp thành đường thẳng.
Cố Yên cảm thấy, hắn như vậy là đồng ý.
Vì thế cô thử đứng lên, đi vài bước, quay đầu lại xem, phát hiện Thẩm Gia Dụ quả nhiên nhắm mắt theo đuôi mà đi theo sau chính mình.
Đồng tử xinh đẹp màu hổ phách của thằng bé hổ nhìn cô, như là ấu tể* không nhà để về.
*Ấu tể: Từ dùng để chỉ những đứa trẻ nhỏ, thường là để chỉ em bé, trẻ sơ sinh.
Tim Cố Yên mềm nhũn, nhìn hắn cười cười.
Sau đó cô trở lại chỗ bán gà, thanh toán tiền, đem trứng gà cất vào giỏ rau.
Đại thẩm nhìn Thẩm Gia Dụ đứng sau Cố Yên, sắc mặt lộ ra một tia kinh ngạc, muốn nói cái gì đó, vẫn là thôi.
Cố Yên cứ như vậy đưa Thẩm Gia Dụ trở về nhà.