Han - Choi chi Đại Minh Du Ký
Tác giả: Nam Lâu Nhất Vị Ương
Translator: mmlaclac
Tác giả: Nam Lâu Nhất Vị Ương
Translator: mmlaclac
Chương 10
Khi đó, tâm ý Han Sanggung nàng chỉ có mỗi Myeong Yi, vô hạn ký ức đều là cùng Myeong Yi, chưa từng để ý qua bên cạnh mình còn có một đóa hoa mỗi ngày vì mình mà nở rộ.
Chính là vẫn kiên định cho rằng, cái chết của Myeong Yi đều là do Seong Geum gây ra, nàng ta không được phép trốn tránh trách nhiệm. Cho nên cừu hận trong lòng cứ kéo dài vô tuyệt kỳ!
"Thỉnh Han Sanggung chuyển đến quý phủ của ta ở tạm một thời gian. Ta đã phái người đi tìm tung tích của Seong Geum rồi, ta tin tưởng nàng ấy nhất định trở lại."
Han Sanggung nửa tin nửa ngờ, giữa trời Đại Minh nhân sinh rộng lớn này, nàng vốn dĩ không có ai là thân tín, cũng không dám dễ dàng tin người khác.
Nam tử kia nhìn ra vẻ băn khoăn của nàng, liền lấy ra một lá thư đưa cho nàng xem. Mặt trên phong thư, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra nét chữ quen thuộc kia.
Sau đó liền nói:
"Vậy, làm phiền ngươi!"
Chấp thuận đi theo hạ nhân, lên kiệu rời đi.
Nam tử kia họ Vương, tên chỉ có một chữ duy nhất là Bàn, là một trong những phú thương nổi danh ở vùng Giang Tô và Chiết Giang. Cũng cùng với Chosun có nhiều mối giao thương lui tới.
Khi còn trẻ đã từng cư trú ở Chosun, cho nên đã cùng Seong Geum quen biết nhau. Hắn cực kỳ thích tiểu muội muội. Nhưng vì xa cách thiên sơn vạn thủy, nhiều năm nắm rất ít tin tức, nhưng khi nhận được thư nàng, hắn vẫn cực kỳ vui vẻ.
Như thể nữ hài tử hoạt bát linh động ngày ấy lại một lần nữa sôi nổi mà trêu chọc hắn.
Nhưng, khi hắn nhìn đến vị nữ nhân kia một mực đoan trang, tao nhã, lại đặc biệt trầm mặc ít nói, Han Sanggung, chính hắn vẫn có điều thất vọng.
Vị Han Sanggung này chắc hẳn là tỷ muội tốt của Seong Geum đi, hắn cũng âm thầm đoán được.
Nhưng vẻ ngoài vị này thoạt nhìn qua có vẻ lạnh lùng quá mức, cùng Seong Geum hoạt bát, quả thực hoàn toàn bất đồng, hai người, thật sự là hảo bằng hữu của nhau sao?
Hiện tại, tung tích Seong Geum ở đâu vẫn còn chưa rõ, nhưng hắn thủy chung khẳng định rằng, nàng nhất định còn sống.
Han Sanggung mỗi ngày đều đi đến bến tàu chờ đợi, cứ đứng nhìn suốt một ngày. Bởi vì ngôn ngữ bất đồng, cũng không tiện mà tùy ý hỏi thăm người đi đường.
Cứ như vậy một mình đứng một chỗ, nhìn tới nhìn lui những lạ, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Nàng cứ như thế đứng chờ, mãi cho đến khi ánh chiều tà buông xuống cạn mặt nước, mới thất vọng mà rời đi.
Nàng cảm thấy, chỉ cần mình đứng đợi ở nơi này, Seong Geum nhất định sẽ xuất hiện, điều đó dường như đã trở thành tất cả sự mong đợi của nàng.
Ngày ấy nàng ở trên biển thất hồn lạc phách bước lên bờ, nghĩ đến hôm nay, vẫn là thất vọng quay về.
Bên kia mặt biển đều mênh mông vô bờ, lại tựa hồ như có tiếng gọi của ma lực, bên tai thậm chí còn truyền đến thanh âm quen thuộc của Seong Geum.
Nàng từng bước, từng bước tiến đến làn nước lạnh như băng kia, nước lạnh dâng đến đầu gối, cái rét thấu xương làm cho nàng giật mình tỉnh lại, nhưng âm thanh kia lại càng lúc càng rõ:
"Beak Young.. lại đây!"
Nàng quay đầu xoay người nhìn lại, quả nhiên từ xa, thân ảnh quen thuộc đang chạy chậm chạy vội về phía nàng, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ, xung quanh đột nhiên hóa thành một làn sương trắng.
Nếu đây là mộng, ta đây tạm thời không cần tỉnh lại, nghĩ như thế liền muốn nói xin lỗi với ngươi! Người trước mắt càng lúc càng đến gần, dừng lại, đứng trước mặt nàng. Vẫn đứng tại chỗ nhìn nàng, nàng lại từng bước đến bên nàng ấy.
"Là ngươi.. phải không? Thật là ngươi sao? Đây chân thật là ngươi đúng không?"
"Ngươi lại đang làm cái việc ngốc nghếch gì vậy? Mau lại đây!"
"Ngươi, tại sao lại không thương lượng mọi chuyện với ta? Chính ngươi đem ta đến Đại Minh, cũng chính ngươi tự ý đem ta đẩy xuống thuyền nhỏ, hiện bị ta bỏ rơi ta cũng chính là ngươi! Rốt cuộc là vì cái gì?"
Choi Sanggung bước nhanh đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng:
"Ngươi có cảm nhận được thân nhiệt của ta không? Ta cho tới thời điểm này, đều không có ý định vứt bỏ ngươi nửa bước!"
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng, từng chút từng chút làm cho Han Sanggung dần trở nên tỉnh táo lại. Hai mắt đẫm lện, mông lung nhìn thấy người kia đang đứng trước mắt. Vươn tay muốn chạm đến hai má nàng ấy, nhưng rồi vẫn tự ý buông tay.
Choi Sanggung cười cười, không nói lời nào, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực. Hội ngộ chính là cùng khóc, cùng cười, nước mắt cứ rơi nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt.
Han Sanggung bất thình lình bị ôm lấy, có chút hoảng hốt, không biết làm sao cho phải, nàng hơi dùng lực một chút, vỗ vào lưng Choi Sanggung:
"Ngươi luôn tự tiện quyết định như vậy, đến tột cùng đem ta trở thành loại người gì rồi?"
"Là ái nhân của ta!"
Từ ngữ không thể chấp nhận này vừa lọt vào tai Han Sanggung, lòng nàng bần thần có chút nặng nề.
Chính là vẫn kiên định cho rằng, cái chết của Myeong Yi đều là do Seong Geum gây ra, nàng ta không được phép trốn tránh trách nhiệm. Cho nên cừu hận trong lòng cứ kéo dài vô tuyệt kỳ!
"Thỉnh Han Sanggung chuyển đến quý phủ của ta ở tạm một thời gian. Ta đã phái người đi tìm tung tích của Seong Geum rồi, ta tin tưởng nàng ấy nhất định trở lại."
Han Sanggung nửa tin nửa ngờ, giữa trời Đại Minh nhân sinh rộng lớn này, nàng vốn dĩ không có ai là thân tín, cũng không dám dễ dàng tin người khác.
Nam tử kia nhìn ra vẻ băn khoăn của nàng, liền lấy ra một lá thư đưa cho nàng xem. Mặt trên phong thư, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra nét chữ quen thuộc kia.
Sau đó liền nói:
"Vậy, làm phiền ngươi!"
Chấp thuận đi theo hạ nhân, lên kiệu rời đi.
Nam tử kia họ Vương, tên chỉ có một chữ duy nhất là Bàn, là một trong những phú thương nổi danh ở vùng Giang Tô và Chiết Giang. Cũng cùng với Chosun có nhiều mối giao thương lui tới.
Khi còn trẻ đã từng cư trú ở Chosun, cho nên đã cùng Seong Geum quen biết nhau. Hắn cực kỳ thích tiểu muội muội. Nhưng vì xa cách thiên sơn vạn thủy, nhiều năm nắm rất ít tin tức, nhưng khi nhận được thư nàng, hắn vẫn cực kỳ vui vẻ.
Như thể nữ hài tử hoạt bát linh động ngày ấy lại một lần nữa sôi nổi mà trêu chọc hắn.
Nhưng, khi hắn nhìn đến vị nữ nhân kia một mực đoan trang, tao nhã, lại đặc biệt trầm mặc ít nói, Han Sanggung, chính hắn vẫn có điều thất vọng.
Vị Han Sanggung này chắc hẳn là tỷ muội tốt của Seong Geum đi, hắn cũng âm thầm đoán được.
Nhưng vẻ ngoài vị này thoạt nhìn qua có vẻ lạnh lùng quá mức, cùng Seong Geum hoạt bát, quả thực hoàn toàn bất đồng, hai người, thật sự là hảo bằng hữu của nhau sao?
Hiện tại, tung tích Seong Geum ở đâu vẫn còn chưa rõ, nhưng hắn thủy chung khẳng định rằng, nàng nhất định còn sống.
Han Sanggung mỗi ngày đều đi đến bến tàu chờ đợi, cứ đứng nhìn suốt một ngày. Bởi vì ngôn ngữ bất đồng, cũng không tiện mà tùy ý hỏi thăm người đi đường.
Cứ như vậy một mình đứng một chỗ, nhìn tới nhìn lui những lạ, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Nàng cứ như thế đứng chờ, mãi cho đến khi ánh chiều tà buông xuống cạn mặt nước, mới thất vọng mà rời đi.
Nàng cảm thấy, chỉ cần mình đứng đợi ở nơi này, Seong Geum nhất định sẽ xuất hiện, điều đó dường như đã trở thành tất cả sự mong đợi của nàng.
Ngày ấy nàng ở trên biển thất hồn lạc phách bước lên bờ, nghĩ đến hôm nay, vẫn là thất vọng quay về.
Bên kia mặt biển đều mênh mông vô bờ, lại tựa hồ như có tiếng gọi của ma lực, bên tai thậm chí còn truyền đến thanh âm quen thuộc của Seong Geum.
Nàng từng bước, từng bước tiến đến làn nước lạnh như băng kia, nước lạnh dâng đến đầu gối, cái rét thấu xương làm cho nàng giật mình tỉnh lại, nhưng âm thanh kia lại càng lúc càng rõ:
"Beak Young.. lại đây!"
Nàng quay đầu xoay người nhìn lại, quả nhiên từ xa, thân ảnh quen thuộc đang chạy chậm chạy vội về phía nàng, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ, xung quanh đột nhiên hóa thành một làn sương trắng.
Nếu đây là mộng, ta đây tạm thời không cần tỉnh lại, nghĩ như thế liền muốn nói xin lỗi với ngươi! Người trước mắt càng lúc càng đến gần, dừng lại, đứng trước mặt nàng. Vẫn đứng tại chỗ nhìn nàng, nàng lại từng bước đến bên nàng ấy.
"Là ngươi.. phải không? Thật là ngươi sao? Đây chân thật là ngươi đúng không?"
"Ngươi lại đang làm cái việc ngốc nghếch gì vậy? Mau lại đây!"
"Ngươi, tại sao lại không thương lượng mọi chuyện với ta? Chính ngươi đem ta đến Đại Minh, cũng chính ngươi tự ý đem ta đẩy xuống thuyền nhỏ, hiện bị ta bỏ rơi ta cũng chính là ngươi! Rốt cuộc là vì cái gì?"
Choi Sanggung bước nhanh đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng:
"Ngươi có cảm nhận được thân nhiệt của ta không? Ta cho tới thời điểm này, đều không có ý định vứt bỏ ngươi nửa bước!"
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng, từng chút từng chút làm cho Han Sanggung dần trở nên tỉnh táo lại. Hai mắt đẫm lện, mông lung nhìn thấy người kia đang đứng trước mắt. Vươn tay muốn chạm đến hai má nàng ấy, nhưng rồi vẫn tự ý buông tay.
Choi Sanggung cười cười, không nói lời nào, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực. Hội ngộ chính là cùng khóc, cùng cười, nước mắt cứ rơi nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt.
Han Sanggung bất thình lình bị ôm lấy, có chút hoảng hốt, không biết làm sao cho phải, nàng hơi dùng lực một chút, vỗ vào lưng Choi Sanggung:
"Ngươi luôn tự tiện quyết định như vậy, đến tột cùng đem ta trở thành loại người gì rồi?"
"Là ái nhân của ta!"
Từ ngữ không thể chấp nhận này vừa lọt vào tai Han Sanggung, lòng nàng bần thần có chút nặng nề.
Chỉnh sửa cuối: