Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Hệ Thống: Này Nam Thần, Trêu Chọc Đủ Chưa! - Mai Khai

Discussion in 'Truyện Drop' started by Partly cloudy, May 29, 2021.

  1. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 10 Tổng tài mang cầu kiều thê (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn đến hai vạn đồng tiền, Hạ Quý biết, là do cha mẹ Ngô Tưởng Tưởng gửi qua.

    Bởi vì mẹ Ngô rất nhanh sau đó đã gửi tin nhắn qua: Tiền nếu không đủ, nhớ rõ nhất định phải nói cho ba mẹ, không cần ăn mặc cần kiệm!

    Trong mắt Hạ Quý tràn đầy ý cười hạnh phúc, tuy rằng không phải cha mẹ thân sinh của mình. Nhưng.. Cô thật sự cảm thấy rất cao hứng!

    Ngón tay ở trên màn hình nhấn vài cái, nhắn lại cho mẹ Ngô: Con biết rồi~cảm ơn mẹ! Ở nhà cùng ba phải hảo hảo chiếu cố chính mình, yêu hai người nha~

    Đầu kia, nhìn đến tin nhắn này của Hạ Quý, ba mẹ Ngô đều vui mừng cười.

    Cha mẹ đều là như thế, chỉ là một câu quan tâm rất bình thường của con, ở bọn họ nghe tới, đều là lời nói êm tai nhất thế giới!

    - -

    Có tiền, Hạ Quý không còn lo lắng.

    Phòng ở nơi đó không cần trả tiền thế chấp, chỉ cần trả một tháng tiền thuê nhà.

    Dùng hết 6000, vẫn còn dư lại một vạn bốn.

    Đồ điện gia dụng không cần mua, nhưng những đồ dùng khác vẫn thiếu.

    Mua đồ dùng cùng quần áo, hẳn là không tốn bao nhiêu tiền.

    Một vạn bốn, qua đến tháng sau phát tiền lương vẫn còn dư.

    Tiền lương thời gian thử việc của cô là 9000, trả tiền thuê nhà 6000 cũng chỉ dư lại 3000, cũng may Tập Đoàn Khương Thị tuy rằng không bao ở, nhưng cũng bao ăn.

    Giữ một ngàn chính mình dùng, còn hai ngàn gửi trở về cho ba mẹ Ngô?

    A~đến lúc đó xem tình huống đã, dù sao cuộc sống có thể thay đổi, không cần vội.

    Hạ Quý đem điện thoại phóng tới một bên, nằm lên giường.

    Bên tai, truyền đến chính là thanh âm Thi Ái Phi gõ bàn phím.

    Nghiêng đầu nhìn Thi Ái Phi, Thi Ái Phi kỳ thật rất xinh đẹp, chỉ là ăn mặc quá trung tính.

    Chính là quá trung tính, dẫn tới những nam nhân đều đem cô ấy trở thành hảo huynh đệ.

    Mà Ngô Tưởng Tưởng.. Theo hệ nữ tính, cho nên người theo đuổi không ít.

    Bất quá Ngô Tưởng Tưởng nguyên lai là có yêu thích một người.

    Nói lên người này..

    Dựa theo nguyên cốt truyện, là nam phụ.

    Trác Minh Vũ, đại ca ca nhà bên cùng Ngô Tưởng Tưởng từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

    Hai người cũng có thể nói là thanh mai trúc mã, Ngô Tưởng Tưởng vẫn luôn thích Trác Minh Vũ, chỉ là Trác Minh Vũ ngay từ đầu cũng không biết tâm ý chính mình.

    Chờ hắn biết tâm ý chính mình, thời điểm lại chậm, Ngô Tưởng Tưởng đã yêu người khác.

    Hạ Quý nhẩm tính ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trác Minh Vũ hẳn là còn hơn một tháng nữa sẽ trở lại.

    Hy vọng lần này, Trác Minh Vũ không minh bạch tâm ý chính mình, do cô lười đi ứng phó --

    Hạ Quý không biết chính mình ngủ khi nào, chỉ khi bị Thi Ái Phi đánh thức mới biết cô thế nhưng ngủ rồi.

    "Ngô~thật lạnh~"

    Thời điểm cô ngủ không đắp chăn, Thi Ái Phi vẫn luôn chơi trò chơi, cũng không chú ý tới cô có phải ngủ rồi hay không.

    Bị Thi Ái Phi đánh thức, Hạ Quý liền cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ phía sau lưng truyền lại đây.

    Nhanh chóng xả chăn đem chính mình bọc lên, lúc này mới cảm giác tốt chút.

    "Làm sao vậy? Cậu không thoải mái à? Trời nóng thế này, như thế nào lại lạnh?"

    Hạ Quý lắc lắc đầu, nói: "Hẳn là muốn cảm, không có việc gì."

    "A, mình lấy thuốc trị cảm cho cậu." Nói xong, Thi Ái Phi liền xoay người đi lấy thuốc cho Hạ Quý.

    Hạ Quý gọi cô lại: "Không cần, chỉ là có dấu hiệu cảm mạo mà thôi, chờ lát nữa mình uống nhiều nước thì tốt rồi."

    Nghe Hạ Quý nói như vậy, Thi Ái Phi cũng không miễn cưỡng cô đi uống thuốc.

    "Vậy cậu dậy ăn cơm đi, mình vừa mới kêu cơm hộp."

    Hạ Quý ừ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.

    Bởi vì cảm thấy còn có chút lạnh, cho nên liền tìm kiện áo khoác mặc vào, lúc này mới thoải mái chút.

    Thời điểm ăn cơm hai người thực an tĩnh, chờ ăn xong rồi, Thi Ái Phi liền an tĩnh không nổi.

    Cô ấy nói sự tình trong trò chơi, nói làm nhiệm vụ, giết quái gì đó.

    Hạ Quý cũng chơi qua game, chỉ là cảm thấy không hợp.

    Game online thực tế ảo cô đều chơi qua, loại này càng thêm có vẻ không thú vị.

    Bất quá xem Thi Ái Phi nói hưng phấn như vậy, Hạ Quý vẫn không ngại nghe cô ấy nói.

    Chờ Thi Ái Phi nói xong, Hạ Quý mới mở miệng: "Ngày mai đi xem phòng ở, cậu muốn đi không?"

    Thi Ái Phi không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Đương nhiên muốn đi!"

    Nói xong, cô dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý: "A? Cậu đã tìm được phòng ở rồi sao? Ở nơi nào a?"

    "Ừa, cách Khương thị tương đối gần."

    "Cách Khương thị tương đối gần? Vậy tiền thuê nhà rất mắc đi?" Vốn dĩ nơi này tiền thuê nhà cũng đắt, cách trung tâm thành phố gần, vậy thì tiền thuê nhà..

    "6000." Hạ Quý đáp.

    "6000?" Tròng mắt Thi Ái Phi muốn rơi xuống, từ trên ghế đứng lên.

    Hạ Quý biết, 6000 một tháng tiền thuê nhà ở thế giới này xem ra, là tương đối đắt.

    Bất quá bởi vì mỗi cái thế giới tiểu thuyết khái niệm tiền tài đều không giống nhau, Hạ Quý đối với tiền tài càng lúc càng mờ nhạt.

    Cô vốn dĩ muốn nói không đắt, nhưng phỏng chừng khi cô chính mình nói ra hai chữ này, đôi mắt Thi Ái Phi đều có thể trừng ra.

    "Mình tương đối thích nơi đó." Hạ Quý nói.

    Nghe được Hạ Quý nói như vậy, Thi Ái Phi cũng không còn lời nào để nói.

    Được rồi~nếu Hạ Quý đã nói cô ấy thích, vậy thì thuê thôi!

    "Bất quá ngẫm lại, mình suy nghĩ một chút, vẫn là không thể để cậu một người trả tiền thuê nhà."

    "Như vậy a, tiền thuê nhà một người một nửa, giờ mình không đủ tiền liền nói cậu trước ứng ra, chờ mình có tiền lại trả cho cậu. Được không?"

    Để Hạ Quý một người trả tiền thuê nhà, cô thật sự rất băn khoăn.

    Hạ Quý ngẩng đầu, nhìn đứng lên Thi Ái Phi: "Vậy mình không cũng cậu hợp thuê nữa."

    "A? Vì cái gì?"

    Không phải nói rất tốt sao.. Như thế nào lại không cùng cô hợp thuê nữa? Thi Ái Phi không hiểu.

    "Đã nói mình trả tiền thuê nhà cậu trả phí điện nước, mình không thích thay đổi."

    Thi Ái Phi hơi dẩu miệng, đi đến bên người Hạ Quý đột nhiên ôm cô: "A a a~nếu kiếp sau mình là nam, khẳng định liền cưới cậu làm vợ!"

    Hạ Quý: "..."

    Vẫn là thôi đi, cô không muốn gả chồng.

    "Được rồi, cậu buông mình ra."

    Thi Ái Phi nga một tiếng, ngoan ngoãn buông tay ra.

    Cô ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Quý, cau mày, nghĩ đến một vấn đề: "Thuê nhà phải trả tiền thế chấp, tiền thuê nhà lại đắt như vậy, cậu không phải không có tiền sao?"

    Hạ Quý gật đầu: "Ừa, đúng là không có tiền. Bất quá mẹ mình vừa rồi gửi cho mình hai vạn."

    "Oa~mẹ cậu đối với cậu thật hào phóng! Không giống mẹ mình, mỗi lần đưa mình đều là một ngàn một ngàn~a a a~chẳng lẽ mình là nhặt được sao?"

    Nhìn Thi Ái Phi làm bộ lau nước mắt, Hạ Quý dừng một chút, nói: "Có thể là đưa cậu tiền nạp điện thoại."

    Thi Ái Phi: "..."

    Tổn thương a tổn thương!

    Thi Ái Phi oa một tiếng liền khóc, rất khoa trương.

    Hạ Quý rất muốn nói với Thi Ái Phi, loại gào khóc này, thật sự siêu cấp giả.

    Bất quá xem Thi Ái Phi diễn ra sức như thế, cô vẫn nên vỗ tay làm cổ vũ.

    Nghe được tiếng vỗ tay, Thi Ái Phi 'khóc' không nổi nữa.
     
    Quỳnhhh đây likes this.
    Last edited: Jul 17, 2021
  2. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 11 Tổng tài mang cầu kiều thê (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngô Tưởng Tưởng! Không phải lúc này cậu nên an ủi mình sao?" Thi Ái Phi giả vờ tức giận trừng mắt Hạ Quý.

    Hạ Quý nâng mi, trên mặt mang theo cười: "An ủi cậu làm cái gì? Mình đang xem diễn mà~khá xinh đẹp a~"

    Cô vừa dứt lời, Thi Ái Phi liền "Ngao" một tiếng, bay thẳng đến chỗ cô muốn chọc lét.

    Ngô Tưởng Tưởng sợ nhất chọc lét, Hạ Quý tiến vào thân thể của cô ấy, dù bản thân Hạ Quý không sợ chọc lét, hiện tại cũng sẽ sợ.

    Trong phòng ngủ, tiếng cười đùa vang lên thật lâu..

    - -

    Buổi trưa hôm sau là thời điểm hẹn xem phòng ở cùng chủ phòng, Hạ Quý cùng Thi Ái Phi sáng sớm đã rời giường ra cửa.

    Ở bên ngoài ăn xong bữa sáng, các cô liền đón xe buýt đi đến tiểu khu muốn thuê nhà.

    Thời điểm Hạ Quý đi đến cửa tiểu khu, chủ phòng đã ở bên ngoài chờ.

    "Xin chào, xin hỏi là Lý tiên sinh sao?" Hạ Quý đi qua chủ động cùng chủ phòng chào hỏi.

    Chủ phòng là người trung niên 30 tuổi, khuôn mặt rất hòa nhã, cũng rất có khí chất.

    Nhìn thấy Hạ Quý, chủ phòng Lý tiên sinh cười: "Xin chào Ngô tiểu thư!

    Hai người lễ phép bắt tay, Hạ Quý hướng chủ phòng giới thiệu:" Đây là người cùng tôi hợp thuê Thi Ái Phi. "

    Lý tiên sinh nghe được tên Thi Ái Phi này còn ngẩn người, sau đó cười nói:" Thi tiểu thư tên thật đặc biệt, xin chào! "

    " Xin chào Lý tiên sinh! "Thi Ái Phi cũng cười cùng Lý tiên sinh bắt tay.

    Lý tiên sinh gật gật đầu, nhìn Hạ Quý nói:" Nếu mọi người đều tới rồi, vậy vào xem có thích hay không đi. "

    Hạ Quý lên tiếng" Được ", mang theo Thi Ái Phi cùng Lý tiên sinh cùng nhau vào tiểu khu.

    Hai phòng ở phòng xép ở lầu 19, diện tích không lớn, trái phải 60 mét vuông.

    Hai phòng, phòng bếp cùng nhà ăn ở liền bên nhau, phòng khách cũng không lớn.

    Diện tích tuy ít như vậy, bất quá cũng may trang hoàng không tồi, rất nhiều không gian có thể tận dụng.

    Chủ phòng Lý tiên sinh nói cho Hạ Quý, gia cụ cùng đồ điện đều là đồ mới.

    Vì tránh làm cho Hạ Quý cho rằng đây là phòng cũ, Lý tiên sinh còn cầm Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở và quyền sử dụng đất ở ra, chứng minh phòng ở này hắn mới mua năm trước.

    Hạ Quý rất vừa lòng căn hộ này, Thi Ái Phi cũng rất thích.

    Nếu nhìn trúng, lại không cần trả tiền thế chấp, Hạ Quý rất dứt khoát cùng Lý tiên sinh ký hợp đồng thuê nhà cùng trả tiền thuê nhà.

    Thấy Hạ Quý là người dứt khoát, Lý tiên sinh cũng rất dứt khoát.

    " Giấy tờ đều mang theo đủ? Hiện tại tôi mang hai cô đi đến khu quản lý làm Giấy ra vào tiểu khu. "

    Hạ Quý gật gật đầu, nói:" Mang theo đủ. "

    Thủ tục này nọ cô đều biết, cho nên thời điểm ra cửa cũng nhắc nhở Thi Ái Phi mang theo đủ giấy tờ.

    - -

    Thủ tục làm rất thuận lợi, chỉ mất nửa ngày, phòng ở đã thuê tốt.

    Đứng ở trong phòng khách nhà mới, Thi Ái Phi có cảm giác không chân thật.

    Cô hỏi Hạ Quý:" Ngẫm lại a.. Chúng mình có phải hay không.. Thật sự trưởng thành? "

    Hạ Quý biết, Thi Ái Phi vẫn chưa thể tiếp thu chính mình đã tốt nghiệp đại học, đã đến lúc chân chính phải độc lập.

    Bất quá, cô vẫn gật đầu trả lời Thi Ái Phi:" Phải, chúng mình thật sự đã trưởng thành. "

    Thi Ái Phi thở một hơi rất dài.

    Hạ Quý cho rằng cô ấy sẽ khóc, hoặc là lại tới ôm lấy cô, cho nên không dấu vết mà lui về phía sau một ít, tận lực cách Thi Ái Phi xa chút.

    Kết quả, Thi Ái Phi đột nhiên chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười ha ha lên.

    Tiếng cười kia.. May mắn Hạ Quý lá gan lớn, đổi lại là người nhát gan, phỏng chừng sẽ nhảy dựng lên.

    " Ha ha ha~quá tốt rồi~về sau rốt cuộc không cần đi lo lắng khảo thí không đạt tiêu chuẩn cùng dậy sớm! Oh yeah! Mình đi trước nhìn xem phòng chính mình! "

    Nói xong, Thi Ái Phi liền chạy nhanh đi xem phòng ở, trước đó cô cùng Hạ Quý đã phân tốt phòng.

    Hạ Quý:"... "

    Hai phòng, một phòng có ban công, một phòng không ban công.

    Bởi vì nghĩ chính mình là người không chi tiền, cho nên Thi Ái Phi cảm thấy chính mình hẳn là lấy phòng nhỏ.

    Nếu Thi Ái Phi muốn phòng nhỏ, Hạ Quý đương nhiên cũng sẽ không theo cô tranh.

    Nghe được trong phòng truyền đến thanh âm Thi Ái Phi hoan hô, Hạ Quý đi tới cửa nhìn xem, liền nhìn thấy cô ấy trên giường lăn qua lăn lại.

    Trên nệm vẫn chưa tháo băng dán đóng gói, hơn nữa vừa dọn vào nên chưa quét tước qua lần nào.

    Hạ Quý từ nhỏ có thói ở sạch, cho nên nhìn động tác Thi Ái Phi, mày cô đều nhăn lại.

    " Được rồi, hôm nay có rất nhiều việc cần hoàn thành, cậu đừng đùa. "

    Nghe được thanh âm Hạ Quý, Thi Ái Phi ngừng lại:" A? Làm chuyện gì a? "

    Thi Ái Phi mờ mịt nhìn Hạ Quý, hoàn toàn không biết Hạ Quý nói cái gì.

    " Mang đồ vật trong phòng ngủ ra đây, nơi này còn phải tổng vệ sinh, mặt khác, còn phải mua một ít dụng cụ phòng bếp. "

    " Dụng cụ phòng bếp? Chúng mình còn muốn tự mình nấu cơm sao? "Trước kia ở trường học đều là ăn cơm hộp, nếu không có tiền, liền nấu mì gói ăn.

    Tự mình nấu cơm..

    Thi Ái Phi gãi gãi tóc, đỏ mặt ngượng ngùng nói:" Hắc hắc.. Chắc là cậu biết, mình là sát thủ phòng bếp.. "

    Kêu cô nấu cơm, còn không bằng ăn mì gói đâu!

    Hạ Quý đương nhiên biết Thi Ái Phi là sát thủ phòng bếp, cùng ở bốn năm đại học, Thi Ái Phi là người chỉ biết nấu mì gói.

    Cho nên Hạ Quý thật sự không trông cậy vào nhờ Thi Ái Phi nấu cơm.

    " Yên tâm, sự tình nấu cơm mình phụ trách. "

    Tuy rằng công ty có thể bao ăn, nhưng một bữa cơm là 50 đồng tiền.

    Khương thị bao hai bữa, cũng chính là một trăm khối.

    Không ăn ở công ty, tới thời điểm cuối tháng phát tiền lương sẽ có sẵn tiền phát đến trong thẻ.

    Một ngày một trăm khối, một tuần chính là 500 khối, một tháng.. Cũng có tận hai ngàn.

    Tính một chút, kỳ thật ở nhà chính mình làm đồ ăn tương đối rẻ.

    Hôm đó, sau khi Hạ Quý phỏng vấn thành công, người phỏng vấn nói cho cô biết Khương thị đãi ngộ có bao nhiêu tốt.

    Khương Thị Tập Đoàn cơm trưa cùng bữa tối đặc biệt phong phú, giá trị kỳ thật là vượt qua 50 khối.

    Ở bên ngoài muốn dùng 50 khối ăn cơm trưa hoặc là bữa tối tốt như vậy, tuyệt đối không có khả năng.

    Không ăn cơm ở công ty, tiết kiệm tiền là một chuyện, mặt khác vẫn là bởi vì Thi Ái Phi sẽ không nấu cơm.

    Nếu cô không nấu cơm, Thi Ái Phi chỉ có thể ăn cơm hộp.

    Luôn ăn cơm hộp, không bệnh cũng sẽ ăn ra bệnh.

    Xem việc Thi Ái Phi là bạn cô, Hạ Quý cảm thấy chính mình vẫn là muốn chiếu cố cô ấy một chút.

    Chỉ là làm cơm mà thôi, không có vấn đề gì.

    " A~cậu thật là quá tuyệt vời! "Thi Ái Phi hoan hô một tiếng, tiếp theo chính là nhào đến ôm Hạ Quý.

    Bị Thi Ái Phi thực hiện được vài lần, lần này Hạ Quý sẽ không cho cô ấy thực hiện được.

    Cho nên thời điểm Thi Ái Phi nhào lại đây, cô tránh đi.

    Thi Ái Phi trực tiếp bổ nhào vào trên tường, kết quả đụng vào trán.

    " Ngao! "Thi Ái Phi che lại trán chính mình kêu một tiếng.

    Hạ Quý trên mặt mang theo ý cười, nói:" Lần sau đừng động một chút liền nhào đến mình."
     
    Quỳnhhh đây and Gill like this.
    Last edited: Jul 17, 2021
  3. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 12 Tổng tài mang cầu kiều thê (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Hạ Quý nói, Thi Ái Phi xoa trán chính mình bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Trước kia không phải cậu vẫn đồng ý sao.."

    Hạ Quý đánh gãy lời Thi Ái Phi nói thầm, thúc giục cô: "Được rồi, chúng ta đi về trước lấy hành lý."

    Ngày hôm qua các cô cũng đã thu thập đồ vật, chờ hôm nay đi thuê phòng ở để dọn qua.

    Hiện tại phòng ở cũng đã thuê, đương nhiên liền về phòng ngủ trường học đem hành lý dọn qua đây.

    Thi Ái Phi nga một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Hạ Quý ra cửa --

    Hành lý hai người có chút nhiều, Hạ Quý cùng Thi Ái Phi là đón xe buýt đi về trường, lại kêu xe taxi về địa phương thuê nhà.

    Khoan đem hành lý quần áo gì đó ra, Hạ Quý cùng Thi Ái Phi trước quét tước vệ sinh.

    Thi Ái Phi không nấu cơm được, nhưng quét tước vệ sinh vẫn là không tồi.

    Hai người bận việc một ngày, rốt cuộc mới đem chỗ ở dọn gọn gàng!

    Thi Ái Phi đem ảnh ngày trước chụp cùng khuê mật Ngô Tưởng Tưởng treo ở trên tường sô pha, thực vừa lòng nhếch môi cười: "Ân, có cảm giác nhà rồi!"

    Vừa mới mua xong đồ ăn trở về, ở trong phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, Hạ Quý nghe được lời Thi Ái Phi nói, độ cung khóe miệng nâng cao.

    Ân~có người ở bên cạnh nói chuyện, thật sự khá tốt!

    So nghe thanh âm TV tốt hơn rất nhiều --

    Thi Ái Phi dọn xong đồ, liền vào phòng chơi game.

    Chờ Hạ Quý kêu cô ra ăn cơm, cô mới ra.

    Thời điểm giữa trưa các cô ăn cơm hộp, bữa tối mới là Hạ Quý tự mình làm.

    Hạ Quý đối với đồ ăn không có khắt khe, chỉ có thể ăn là được.

    Bất quá cho dù là như thế, trù nghệ cô vẫn là thực không tồi.

    Thi Ái Phi vốn dĩ chính là người có dạ dày lớn, Hạ Quý làm phần cho ba người, cô ấy thế nhưng còn không ăn đủ!

    Đem đồ ăn ăn sạch, Thi Ái Phi còn xoa bụng bảo Hạ Quý ngày mai làm nhiều chút.

    Hạ Quý cười gật đầu, điểm này vẫn là có thể làm được.

    Thi Ái Phi vẫn là rất tự giác, nếu Hạ Quý nấu cơm, kia cô liền rửa chén đi.

    Hạ Quý không có ngăn cản hành vi Thi Ái Phi, vừa lúc, cô không thích rửa chén.

    Như vậy cũng tốt, cô phụ trách nấu cơm, Thi Ái Phi liền phụ trách rửa chén.

    Phân công hợp tác!

    "Đúng rồi ngẫm lại, nếu muốn ở nhà nấu cơm ăn, mình đây đem tiền cơm đưa cậu đi, cậu nói bao nhiêu tiền?"

    Hạ Quý vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng lại cảm thấy như vậy không tốt.

    Vì thế cô nói: "Mình sẽ đem mỗi ngày tiêu phí nhớ kỹ, tới cuối tháng lại báo chia ra. Cậu cảm thấy sao?"

    Thi Ái Phi liên tục gật đầu: "Được a!"

    Thi Ái Phi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô còn lo lắng Hạ Quý sẽ không cần tiền của cô, vậy thật là..

    May mắn Hạ Quý nói chia ra, tốt quá a!

    Tuy rằng cô, một người không nấu cơm, kỳ thật vẫn là chiếm tiện nghi.

    Hạ Quý cũng cười với Thi Ái Phi, sau đó về phòng cầm di động video call với mẹ Ngô.

    Chủ yếu là cho ba mẹ Ngô biết một chút về địa phương mới của các cô, hoàn cảnh trong ngoài tốt không vv.

    Đối với phòng ở Hạ Quý mới thuê, ba mẹ Ngô nhìn vẫn là tương đối vừa lòng.

    "Cách địa phương con đi làm có xa hay không?" Ba Ngô cầm di động trước hỏi Hạ Quý, kết quả không đợi đến Hạ Quý trả lời, đã bị mẹ Ngô đẩy ra.

    Mẹ Ngô lý do là: "Anh đừng cản trở em nói chuyện với con!"

    Hạ Quý cười, trả lời vấn đề ba Ngô: "Đặc biệt gần! Mỗi ngày buổi sáng con có thể đi bộ đến công ty, chỉ có mười lăm phút lộ trình."

    Như vậy, còn có thể tiết kiệm được tiền xe buýt! Tuy rằng cũng không tiết kiệm được mấy đồng.

    "Vậy là tốt rồi!" Ba Ngô còn muốn thò qua tới, kết quả bị mẹ Ngô trừng mắt liếc một cái, chỉ có thể cười hai tiếng.

    Mẹ Ngô vừa quay đầu, lại là đối với Hạ Quý cười: "Hôm nay mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút biết không?"

    "Ngày mai nhớ rõ đi dạo phố mua quần áo, mua mấy bộ thích hợp, đừng luyến tiếc tiêu tiền. Không có tiền liền nói với mẹ, biết không? Còn có a.."

    Đối với mẹ Ngô không chê phiền dặn dò, Hạ Quý nghe xong cũng không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn.

    Mẹ Ngô nhất nhất dặn dò, cô liền nhất nhất đáp ứng.

    Hai mẹ con hàn huyên thật lâu, thẳng đến khi ba Ngô ở bên cạnh nhắc nhở thời gian không còn sớm, mẹ Ngô mới rốt cuộc nhớ tới muốn cho con gái nghỉ ngơi sớm một chút.

    "Được được mẹ không nói chuyện với con nữa, mau đi tắm rửa một cái rồi ngủ đi!"

    Hạ Quý gật gật đầu: "Ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon~"

    "Ngủ ngon bảo bối!"

    Tắt video call, Hạ Quý mới đi phòng tắm tắm rửa.

    Thi Ái Phi đã tắm xong, hiện tại trong phòng cô ấy truyền đến thanh âm lạch cạch lạch cạch đánh bàn phím.

    Tắm rửa xong ra, Hạ Quý nằm ở trên giường ngủ.

    Cô ngủ không tắt đèn, bởi vì cô sợ tối.

    Trong điều kiện cho phép, cô tuyệt đối sẽ không làm chính mình lâm vào hoàn cảnh hắc ám.

    Đương nhiên, nếu điều kiện không cho phép, tỷ như cổ đại không có điện, dầu hỏa đèn cùng nến đều đã dùng xong, kia cô sẽ nhẫn nại.

    Hiện tại là ở hiện đại, Hạ Quý đương nhiên sẽ không tắt đèn ngủ.

    Nhắm mắt lại không bao lâu, Hạ Quý liền lại mở to mắt.

    Cô rất muốn ngủ, chính là ngủ không được.

    Thở dài, từ trên giường lên.

    Giơ tay sờ sờ môi, cơn nghiện rượu trỗi dậy.

    Hiện tại lúc này, cô rất muốn uống rượu, đặc biệt muốn.

    Nhưng là cô không thể uống, ít nhất thời điểm cô vẫn là Ngô Tưởng Tưởng, không thể uống.

    Ngô Tưởng Tưởng tửu lượng rất thấp, cơ bản một ly là say.

    Dù Hạ Quý bản thân là ngàn ly không say, tiến vào thân thể Ngô Tưởng Tưởng, cũng sẽ không có tửu lượng.

    Nhịn thật lâu, Hạ Quý vẫn là không nhịn nổi.

    Nhấc chân ra phòng, vào tủ lạnh phòng bếp cầm một vại bia ra.

    Buổi chiều thời điểm đi siêu thị mua đồ ăn, cô liền không nhịn nổi, mua vại bia trở về phòng.

    Uống đi, dù sao cũng ngủ không được, nói không chừng uống vào là có thể ngủ rồi.

    Dựa vào ban công phòng, Hạ Quý một bên uống rượu, một bên ngẩng đầu xem bầu trời đêm thế giới này.

    Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bầu trời đêm Tinh tế thật không phải thế giới tiểu thuyết này nọ có thể so sánh.

    Chỉ tiếc, Tinh tế không có ban ngày..

    Nửa vại bia xuống bụng, đầu óc Hạ Quý đã bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

    Ở ban công ngồi xuống ghế nằm, nhẹ nhàng dựa vào.

    Tiếp theo đem nửa vại bia dư lại uống xong, nghĩ uống xong lúc sau là có thể ngủ rồi.

    Nhưng thực đáng tiếc, cô tuy là hôn mê, thậm chí cảm giác thân thể đều không có năng lực chi phối, nhưng đầu óc vẫn là thanh tỉnh.

    Phá lệ thanh tỉnh.

    Hạ Quý rất muốn tức giận một tiếng, nhưng nội tâm lại vô cùng đạm nhiên.

    Có thể không đạm nhiên sao? Nhiều năm như vậy, cô có thể nhắm mắt lại ngủ tới sáng, không cần đếm tới 10 là có thể ngủ.

    Từ khi nào bắt đầu mất ngủ?

    Đại khái.. Là từ khi bắt đầu ký sự đi.

    Từ khi bắt đầu ký sự, cô liền bắt đầu cả đêm mất ngủ.

    Ngẫu nhiên cô mới có thể ngủ một hai giờ.

    Ở Tinh tế, cô tiến vào Vị diện hiệp hội công tác trước mỗi ngày đều yêu cầu uống thuốc, ăn thuốc dinh dưỡng.

    Không có thuốc ngủ, thân thể của cô căn bản không chịu nổi.

    Sau lại vào Vị diện hiệp hội, cô đi vào thế giới tiểu thuyết, thân thể đều ở khoang dinh dưỡng.

    Khoang dinh dưỡng sẽ tự động truyền dinh dưỡng, cho nên không cần lo lắng thân thể khỏe mạnh.

    【 Tác giả: Ngày mai Cố thiếu gia sẽ lên sân khấu! Mọi người nhớ chào đón nha~】

    * * *

    Xin chào mọi người, lại là Partly Cloudy đây, kỳ này dịch phức tạp quá, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, chỉ ra đường khi thật sự cần thiết thôi nha, và giữ vững quy tắc 5K nha~~
     
    Quỳnhhh đây and Gill like this.
    Last edited: Jul 17, 2021
  4. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 13 Tổng tài mang cầu kiều thê (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Loại tình huống mất ngủ này, ở trong thế giới tiểu thuyết cũng không có cải thiện.

    Ở thế giới tiểu thuyết có thuốc ngủ, cô có thử qua, cho rằng sẽ hữu hiệu.

    Nhưng trên thực tế, cũng như uống thuốc ngủ ở Tinh tế, đều là vô dụng.

    Kỳ thật cô đều đã quen, quen việc mất ngủ tới sáng.

    Thời gian lâu như vậy, có thể không quen sao?

    Hạ Quý cầm vại bia không đứng lên, bởi vì uống quá nhiều, cơ bản không có năng lực chi phối thân thể, cô thiếu chút nữa liền té ngã.

    Đỡ tường, chậm rãi dịch về phòng, ngã vào trên giường liền không thể động đậy.

    Mặc dù đại não thanh tỉnh, nhưng cô ngay cả đầu ngón tay đều không thể động.

    Cái trạng thái này làm Hạ Quý quyết định, sau này lại tái phát cơn nghiện rượu, cô cũng phải nhịn không uống rượu.

    Nếu gặp phải tình huống bất ngờ, cô lại không có năng lực phản kháng.

    Cho nên, vẫn là nên chờ trở về lại uống rượu đi.

    * * * Đêm còn rất dài, Hạ Quý nằm ở trên giường.

    Ngủ không được, cũng không thể động.

    Cô lẳng lặng mở mắt, nhìn trần nhà.

    Chờ thời gian trôi đi, chờ đêm tối dần dần có những ánh nắng..

    Buổi sáng 6 giờ, trời rốt cuộc cũng sáng, men say trong Hạ Quý cũng không sai biệt lắm qua.

    Từ trên giường dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

    Tối hôm qua Thi Ái Phi khuya mới ngủ, cho nên thời điểm Hạ Quý dậy, Thi Ái Phi còn chưa rời giường.

    Làm hai phần bữa sáng, chính mình ăn một phần, mặt khác một phần cất cho Thi Ái Phi.

    Lúc sau, Hạ Quý liền mặc đồ thể dục ra cửa.

    Ở trong tiểu khu tản bộ trong chốc lát sau liền bắt đầu chạy bộ, từ 7 giờ rưỡi chạy đến 8 giờ rưỡi mới về chỗ ở.

    Thời gian này, Thi Ái Phi vẫn như cũ không có rời giường.

    Hạ Quý không đánh thức cô ấy, tắm và gội đầu xong liền đi ra cửa mua đồ ăn.

    Bởi vì Hạ Quý không đánh thức Thi Ái Phi, dẫn tới Thi Ái Phi ngủ một giấc tới buổi chiều!

    Thời điểm Thi Ái Phi tỉnh lại, Hạ Quý không ở nhà.

    Thi Ái Phi vừa định gọi điện thoại cho Hạ Quý, liền nhìn thấy tờ giấy lưu tại trên bàn.

    Tờ giấy là Hạ Quý để lại, mặt trên viết chính là: Bữa sáng để lại cho cậu, cơm trưa cũng để sẵn, nếu mình dạo xong phố trở về cậu còn chưa dậy, phỏng chừng còn phải để tiếp bữa tối cho cậu?

    "Ôi! Đi dạo phố cũng không gọi mình!"

    Thi Ái Phi xoa xoa đầu tóc lộn xộn chính mình, một bên cầm di động ra gọi cho Hạ Quý, một bên đi phòng bếp xem bữa sáng cùng cơm trưa Hạ Quý để cho cô.

    Bên kia, mới vừa dạo xong một cửa hàng quần áo, Hạ Quý đối với việc sẽ nhận được cuộc gọi của Thi Ái Phi, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

    Nhận được điện thoại nghe được bên kia tiếng gầm gừ, cũng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.

    "A a a a.. Ngô Tưởng Tưởng cậu đi dạo phố thế nhưng không gọi mình!"

    Hạ Quý đang đi dạo ở trung tâm thương mại, khóe miệng mang theo cười nhạt: "Ái phi~trước khi trẫm ra cửa đã kêu tên ngươi chín lần, là chính ngươi ngủ đến thật sự là quá say."

    Ngữ khí kia, vô tội thật sự.

    Hạ Quý xác thật là có kêu tên Thi Ái Phi, cũng xác thật là không đánh thức.

    Nhìn Thi Ái Phi ngủ say, Hạ Quý miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ.

    Nếu cô có thể có một ngày, có một ngày giống Thi Ái Phi ngủ như vậy, cô liền thỏa mãn!

    Bất quá thực đáng tiếc, lớn như vậy, cô chưa từng có qua..

    "A a a~cậu hiện tại ở nơi nào? Mình muốn tới!" Thi Ái Phi mang theo 'khóc nức nở' hỏi.

    "Trung tâm Hoa thái, cậu đến đây đi."

    Hạ Quý mới vừa nói xong, bên kia Thi Ái Phi đã kêu: "Mình quên mất, bốn giờ rưỡi phải đánh bang phái chiến, không thể đi dạo phố!"

    Hạ Quý nga một tiếng: "Vậy cậu cố lên."

    "Ân! Bang phái chúng ta nhất định sẽ thắng! Bất quá~nếu cậu nhìn thấy quần áo nào đẹp liền mang về cho mình~cậu biết mình thích kiểu dáng nào mà!"

    Người không thể đi, vẫn là muốn có thu hoạch.

    "Được, nếu thấy được, mình liền mua cho cậu." Khi nói chuyện, Hạ Quý vừa lúc thấy được một cửa hàng quần áo nam.

    Cô biết, Thi Ái Phi thích chính là kiểu dáng của nam.

    Rõ ràng có cái tên vừa nghe liền có vị nữ nhân, cố tình như thế..

    Kết thúc cuộc gọi với Thi Ái Phi, Hạ Quý nhấc chân đi vào cửa hàng quần áo nam.

    Mới vừa đi vào, liền có nhân viên cửa hàng mặt mang tươi cười đi tới: "Hoan nghênh ghé vào, tiểu thư là lựa quần áo cho bạn trai chính mình sao?"

    Hạ Quý vừa định nói chỉ là lựa quần áo cho bạn, thế nhưng lại thấy được Khương Diệc Thần trong tiệm.

    Dừng một chút, Hạ Quý chuẩn bị rời đi cửa hàng quần áo nam này.

    Nhưng vừa lúc thời điểm Hạ Quý xoay người chuẩn bị phải đi, Khương Diệc Thần quay đầu nhìn thấy cô.

    Chỉ là liếc mắt một cái, Khương Diệc Thần đã nhận ra Hạ Quý.

    Thấy Hạ Quý muốn chạy, Khương Diệc Thần cũng không biết như thế nào, đi qua túm chặt cổ tay của cô.

    Hạ Quý đối với động vật khác phái có mâu thuẫn a! Không, là sinh vật khác phái! Động vật cũng tính!

    Cô không nghĩ tới Khương Diệc Thần sẽ đột nhiên lại đây bắt lấy cô, biểu tình đạm nhiên trên mặt có hơi hơi biến hóa.

    Nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trong mắt Hạ Quý mang theo kinh ngạc cùng phản cảm.

    Nếu không phải tình huống không cho phép, Hạ Quý sẽ trực tiếp đem Khương Diệc Thần một chân đá bay.

    Hiện tại sao..

    Cô chỉ có thể nhăn mày lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Khương Diệc Thần: "Tiên sinh anh làm gì vậy?"

    Khương Diệc Thần cũng cau mày, như thế nào còn giả bộ không quen biết hắn?

    Chẳng lẽ thật là sợ hắn tìm cô phụ trách sao?

    Cái này, Khương Diệc Thần không có!

    Cảm giác được Hạ Quý muốn tránh thoát tay hắn, Khương Diệc Thần liền nắm chặt thêm chút: "Cô không quen biết tôi sao?"

    Hạ Quý thực thản nhiên nhìn thẳng Khương Diệc Thần, trong lòng đã bởi vì Khương Diệc Thần đụng vào mà không được tự nhiên.

    Cô vẫn còn nhẫn nại, mặt không đổi sắc.

    "Tôi nghĩ tiên sinh anh có thể đã nhận sai người rồi, mong anh buông tôi ra." Khóe miệng Hạ Quý vẫn mang theo độ cung như cũ.

    Người khác nhìn thấy, chỉ cho rằng cô là một người tính tình rất tốt.

    Nhưng Khương Diệc Thần lại rất nhạy bén nhận thấy được, Hạ Quý, đã rất tức giận.

    Nếu hắn tiếp tục không buông tay, hậu quả sẽ có chút nghiêm trọng.

    Không biết vì cái gì, Khương Diệc Thần có cảm giác không thể hiểu đượcchính là không muốn buông tay.

    Nghĩ lúc này Hạ Quý cũng sẽ không chạy, Khương Diệc Thần buông lỏng tay ra.

    Hạ Quý phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, còn từ túi xách lấy ra tệp khăn giấy ướt ra, không dấu vết lau qua chỗ bị Khương Diệc Thần chạm qua.

    Khương Diệc Thần rất tinh tế nhận thấy được động tác này của Hạ Quý, sau đó, khó chịu!

    Khương Diệc Thần có thói quen, thời điểm tâm tình khó chịu, hắn ngược lại tươi cười càng thêm xán lạn.

    Hắn nhếch môi, nhìn Hạ Quý cười.

    Một gương mặt vô cùng soái khí rạng rỡ ánh mặt trời, ở trước mắt Hạ Quý càng ngày càng phóng đại: "Tuy rằng trí nhớ tôi không tốt lắm, nhưng cô.. Tôi vẫn còn nhớ rõ. Buổi tối ngày 19 tháng 8.."

    Hạ Quý tránh đi Khương Diệc Thần tới gần, đối với nhân viên cửa hàng nói: "Chào cô, tôi muốn lựa trang phục cho bạn trai, thân cao 1m7, rất gầy."

    Bạn trai?

    Lông mày Khương Diệc Thần nhướng cao, biểu tình trên mặt hoàn toàn không che giấu kinh ngạc của chính mình lúc này.

    Có bạn trai, còn kéo hắn lăn giường!

    Có bạn trai, còn cướp đi tấm thân xử nam của hắn!

    Ức~ba mẹ ơi, trinh tiết của con trai các người a..

    【 Lời tác giả: Có ái nhân hỏi đổi mới, bởi vì sách cũ chưa kết thúc, cho nên trước mắt mỗi ngày chỉ là một chương (hai ngàn chữ) đổi mới! 】
     
    Quỳnhhh đây likes this.
    Last edited: Jul 18, 2021
  5. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 14 tổng tài mang cầu kiều thê (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân viên cửa hàng không nghĩ tới Hạ Quý sẽ đột nhiên cùng cô ấy nói chuyện, nhưng khách hàng đã nói như vậy, cô làm nhân viên cửa hàng khẳng định là muốn hỗ trợ giới thiệu.

    Nhân viên cửa hàng mắt nhìn Khương-Diệc-Thần-cảm-giác-tồn-tại-siêu-mạnh bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, vẫn là chuyên nghiệp bắt đầu dò hỏi 'bạn trai' Hạ Quý thích phong cách gì.

    Sau khi nghe Hạ Quý nói đại khái, cô ấy bắt đầu giới thiệu trang phục có khả năng thích hợp với 'bạn trai' Hạ Quý.

    Nhân viên cửa hàng giới thiệu trang phục cho Hạ Quý đều không tệ lắm, cô cảm thấy có thể mang về cho Thi Ái Phi mấy bộ.

    Một bên Khương Diệc Thần vừa rồi tự ai tự oán nửa ngày, phát hiện Hạ Quý căn bản là không để ý tới hắn.

    Bĩu môi, Khương Diệc Thần tự nói cho mình, coi như là chính mình xui xẻo đi! Phá liền phá, trước sau gì cũng mất mà thôi!

    Tuy nhiên lời nói là như vậy, nhưng nha-đầu-không-biết-tên-gọi-là-gì này nói như thế nào cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn a!

    Tuy rằng, hắn 'không phải' người nam nhân đầu tiên của cô..

    Khó chịu, thực khó chịu!

    Khương Diệc Thần biết lúc này hắn hẳn là nên bỏ đi, chỉ là nhìn đến Hạ Quý chọn lựa trang phục 'nam nhân', trong lòng hắn liền không thoải mái a!

    Vì thế, tròng mắt Khương Diệc Thần xoay chuyển, nhấc chân đi đến bên người Hạ Quý.

    Hắn cười tủm tỉm, sát vào Hạ Quý, nói: "Bạn trai cô mới 1m7 a? Quá lùn! Tôi đây 1 mét 87! So bạn trai cô cao mười centimet!"

    Nhân viên cửa hàng: "..."

    Cô rất muốn biết, Khương thị Thái Tử gia cùng cô nương lớn lên rất xinh đẹp này là cái quan hệ gì?

    Chủ yếu là, cô nương này đã 'có chủ', mà Khương thị Thái Tử gia thoạt nhìn lại tựa hồ đối với cô nương người ta có ý.

    Tâm bát quái nổi lên, áp như thế nào cũng không đi xuống a!

    Hạ Quý dừng một chút, biểu tình trên mặt không thay đổi.

    Cô hơi hơi hướng bên cạnh đứng lại, cùng Khương Diệc Thần kéo ra khoảng cách.

    Sau đó nghiêng đầu, nhìn Khương Diệc Thần: "Người tuy là lùn chút, nhưng tôi không phải là người yêu thích vẻ ngoài."

    Kỳ thật cô không muốn phản ứng với Khương Diệc Thần, nhưng nếu nói với Khương Diệc Thần những lời này thì sẽ làm cho hắn cách xa cô chút.

    Hạ Quý cho rằng, chính mình đã nói như vậy, Khương Diệc Thần tốt xấu cũng là đại thiếu gia, hẳn là sẽ không muốn dây dưa cô.

    Nhưng không nghĩ tới Khương Diệc Thần không từ bỏ, tiếp theo sát vào Hạ Quý: "Nếu cô không thèm để ý bề ngoài, kia như thế nào còn ở bên ngoài tìm.."

    Biết Khương Diệc Thần muốn nói cái gì, Hạ Quý mở miệng đánh gãy: "Tiên sinh, từ bắt đầu đến bây giờ tôi đều không quen biết anh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

    Khương Diệc Thần trừng lớn đôi mắt nhìn Hạ Quý: "Cô không quen biết tôi? Cô sao có thể không quen biết tôi! Rõ ràng.."

    "Rõ ràng, tôi thật sự không quen biết anh!" Hạ Quý lại lần nữa đánh gãy lời nói Khương Diệc Thần.

    Cảm giác bị nghẹn lại nửa câu không quá dễ chịu, nhưng hắn hôm nay bị Hạ Quý đánh gãy thật nhiều lần.

    Nhìn đôi mắt Hạ Quý, Khương Diệc Thần thế nhưng có chút hoài nghi chính mình.

    Hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự.. Nhận sai người?

    Tuy rằng phương diện nhớ mặt người này của hắn không tốt lắm, nhưng hắn thật sự nhớ rõ người cướp đi xử nam thân của hắn trông như thế nào a! Chính là Hạ Quý cái dạng này!

    "Chúng ta.. Thật sự không quen biết sao?" Khương Diệc Thần ngốc, bị Hạ Quý chỉnh ngốc.

    Hạ Quý nghiêm trang gật đầu, ừ một tiếng: "Chúng ta thật sự không quen biết."

    Không sai, chính là hiệu quả này!

    Nếu Khương Diệc Thần không hề cho rằng cô chính là người cùng hắn xxx, vậy sẽ không tiếp tục quấn lấy cô.

    Như vậy quan hệ cô cùng Khương Diệc Thần, cũng liền tính là không có.

    Như vậy cũng giảm không ít chuyện.

    Cô đã có thể tưởng tượng ra, nếu có Khương Diệc Thần này ở bên người cô, cô khẳng định sẽ đau đầu chết!

    Khương Diệc Thần, tin lời Hạ Quý nói, bởi vì ánh mắt Hạ Quý thật sự là quá thản nhiên.

    Nhưng đồng thời, trong lòng lại còn có chút không tin.

    Tổng cảm thấy, nơi nào có chút không thích hợp.

    Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, Khương Diệc Thần lại không thể tự mình nói ra.

    Không có biện pháp, nếu thật là nhận sai người, như vậy hắn dây dưa với người ta khẳng định là không đúng.

    Vì thế, Khương Diệc Thần đối với Hạ Quý ngượng ngùng cười cười, nói: "Ngượng ngùng ha~tôi nhận sai người~"

    "Không sao." Trên mặt Hạ Quý cũng mang nụ cười nhạt, cho người ta lực tin phục rất mạnh.

    Bên cạnh nhân viên cửa hàng vốn dĩ cho rằng hai người có gì đó thấy thật ra là Khương Diệc Thần 'nhận sai người', trong lòng còn có chút mất mát.

    Xin lỗi cũng nói, người ta cũng chấp nhận rồi, Khương Diệc Thần đương nhiên cũng nên thức thời rời đi.

    Hắn mới vừa xoay người rời đi, lại đột nhiên nhớ tới.. Hắn cũng là tới xem quần áo a!

    Khương Diệc Thần hướng Hạ Quý vẫy vẫy tay, nói: "Tôi cũng là tới mua quần áo, vậy không quấy rầy cô lựa đồ cho bạn trai cô nữa."

    Hạ Quý nhẹ nhàng gật đầu, không nói nữa.

    Khương Diệc Thần quả nhiên đi sang một bên, nhân viên cửa hàng tiếp tục giới thiệu cho hắn--

    Hai người, anh lựa của anh, cô lựa của cô, giống như không liên quan lẫn nhau.

    Chỉ là Hạ Quý biết, Khương Diệc Thần cũng không có hoàn toàn tin tưởng lời nói vừa rồi của cô.

    Cho nên thời điểm chọn lựa quần áo, Khương Diệc Thần vẫn sẽ thường thường nhìn qua cô.

    Không muốn cho Khương Diệc Thần cơ hội phản ứng qua đây, Hạ Quý chỉ mua hai kiện áo sơ mi màu trắng cho Thi Ái Phi, liền rời đi.

    Theo lý mà nói, Hạ Quý rời đi, Khương Diệc Thần tiếp tục lựa là được.

    Nhưng nhìn Hạ Quý rời đi, Khương Diệc Thần không còn tâm tư chọn quần áo, đối với nhân viên cửa hàng xua xua tay: "Mấy bộ vừa mới kia dựa theo số đo của tôi, đưa đến Khương trạch đi."

    Nói xong, Khương Diệc Thần liền nhấc chân bước nhanh rời khỏi cửa hàng quần áo.

    Không sai, hắn chính là đi theo dõi Hạ Quý!

    Hạ Quý biết Khương Diệc Thần theo dõi cô, bất quá cô không để bụng, chờ lát nữa tìm cơ hội ném Khương Diệc Thần là được.

    Dựa theo năng lực của cô, muốn ném Khương Diệc Thần là chuyện thực dễ dàng.

    Chỉ là Hạ Quý cảm thấy hôm nay vận khí có chút tốt, chẳng những gặp nguyên nam phụ Khương Diệc Thần này, còn gặp Liêu Vũ Sâm cùng Trần Mỹ Kiều - nguyên nam chủ cùng nguyên nữ phụ.

    Hạ Quý tầm mắt dừng ở trên đầu Trần Mỹ Kiều, trên đỉnh đầu Trần Mỹ Kiều hào quang vai chính, thật sự rất sáng.

    Muốn đem kia đánh tan, hẳn là có chút khó khăn.

    Đây là lần đầu tiên Hạ Quý trở thành chữa trị viên có nhiệm vụ yêu cầu làm đem hào quang vai chính đánh tan.

    Ngày trước cô cũng chưa từng ở tình huống vô ý, đem hào quang vai chính nữ chủ hoặc nam chủ trong thế giới tiểu thuyết nào đó đánh tan.

    Ân, Hạ Quý nghĩ, nếu muốn đem hào quang vai chính trên đầu Trần Mỹ Kiều đánh tan, chính là bắt đầu từ sự nghiệp.

    Bởi vì phương án cô có thể nghĩ đến, chính là bắt đầu từ sự nghiệp.

    Kỳ thật còn có phương pháp, chính là đoạt nam nhân.

    Bất quá vẫn là thôi đi, phương án cô không muốn làm nhất chính là này đó.

    Như vậy cũng chỉ còn một biện pháp!

    Khương thị cùng Liêu thị đối đầu, mà ba Trần Mỹ Kiều là đại cổ đông, Trần Mỹ Kiều chính mình cũng công tác ở Liêu thị.

    Hạ Quý phải làm, chính là đối phó Liêu thị.

    Đương nhiên, cũng không phải nhất định phải làm tập đoàn Liêu thị suy sụp, chỉ cần cường điệu đối phó với Trần gia là được.

    Trần gia suy sụp, hào quang trên đỉnh đầu Trần Mỹ Kiều hẳn là liền biến mất.

    Nếu chưa biến mất, cũng là phân tán, không sai biệt lắm.

    Còn chuyện sau đó.. Liền chờ tới sau này rồi nói sau.
     
    Quỳnhhh đây likes this.
    Last edited: Jul 17, 2021
  6. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 15 Tổng tài mang cầu kiều thê (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Mỹ Kiều vào thế giới này trước Hạ Quý một ít, hơn nữa cô ta dựa vào chính mình biết một chút sự tình, đã thành công làm cho nguyên nam chủ Liêu Vũ Sâm cùng cô ta đính hôn.

    Liêu Vũ Sâm hiện tại tuy rằng còn không thích Trần Mỹ Kiều, nhưng cũng là tự nguyện cùng cô ta đính hôn.

    Bởi vì Liêu Vũ Sâm cảm thấy, chỉ có Trần Mỹ Kiều mới có thể xứng với hắn.

    Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật Trần Mỹ Kiều, Liêu Vũ Sâm hỏi Trần Mỹ Kiều nghĩ muốn quà gì.

    Trần Mỹ Kiều liền quấn lấy Liêu Vũ Sâm, làm hắn bồi cô ta đi dạo phố mua quà.

    Nhìn thấy Hạ Quý đi tới, Trần Mỹ Kiều cũng có chút kinh ngạc.

    Cô ta không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng Hạ Quý, trên dưới đánh giá Hạ Quý một phen.

    Thoạt nhìn, Hạ Quý giống như không có cái gì không ổn.

    Trừ bỏ sắc mặt hơi chút kém chút, người thoạt nhìn cũng còn tốt, lại còn có tâm tư đi dạo phố..

    Trần Mỹ Kiều có chút tò mò, tò mò buổi tối ngày đó không có Liêu Vũ Sâm, Ngô Tưởng Tưởng giải quyết như thế nào?

    "Làm sao vậy?" Bởi vì nhìn thấy Hạ Quý, cho nên Trần Mỹ Kiều đột nhiên dừng bước chân.

    Liêu Vũ Sâm có chút kỳ quái nghiêng đầu nhìn cô, lại theo tầm mắt cô, thấy được Hạ Quý.

    So với Trần Mỹ Kiều kia giấu không được biểu tình giật mình, biểu hiện Hạ Quý tự nhiên hơn rất nhiều.

    Tuy rằng nhận thức, nhưng lông mày Hạ Quý cũng chưa động một chút, giống thật sự không biết Trần Mỹ Kiều cùng Liêu Vũ Sâm là ai.

    Trong tay cầm túi xách, bước đi cũng như vừa rồi chậm rãi, khóe miệng mang theo cười nhạt, đi qua bên cạnh hai người Liêu Vũ Sâm cùng Trần Mỹ Kiều.

    Ở thời điểm Hạ Quý tới gần, Trần Mỹ Kiều trong lòng có chút khẩn trương.

    Vì khẩn trương, tay nắm Liêu Vũ Sâm có chút dùng sức.

    Liêu Vũ Sâm nhíu mày, nhìn Hạ Quý nhiều hơn chút, sau đó hỏi Trần Mỹ Kiều: "Các cô biết nhau?"

    Trần Mỹ Kiều lúc này mới phản ứng lại, tuy rằng cô ta nhận thức Ngô Tưởng Tưởng, nhưng Ngô Tưởng Tưởng không quen biết cô a!

    Cho nên cô ta vừa rồi biểu hiện thật là..

    Nhanh kéo kéo khóe miệng hướng Liêu Vũ Sâm nở một nụ cười mất tự nhiên, nói: "Không quen biết, chỉ là vừa rồi đột nhiên có chút không thoải mái mà thôi."

    "Nơi nào không thoải mái? Muốn hay không trở về xem bác sĩ?" Liêu Vũ Sâm hỏi.

    Trần Mỹ Kiều lắc đầu, nói: "Không cần."

    "Vậy đi thôi."

    Trần Mỹ Kiều gật gật đầu, đi theo Liêu Vũ Sâm tiếp tục dạo.

    Nhưng vẫn nhịn không được, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Quý một cái.

    Cái ánh mắt kia, bị Khương-Diệc-Thần-trốn-đi-theo-dõi-Hạ-Quý xem ở trong mắt.

    Khương Diệc Thần xác thật là ở phương diện nhớ diện mạo người khác không tốt lắm.. Ân, chính là tục xưng mù mặt.

    Bất quá hắn mù mặt cũng không phải rất nghiêm trọng, nhìn xem nhiều hơn vài lần cũng có thể nhớ kỹ.

    Nhưng nếu Khương Diệc Thần không muốn nhớ kỹ, thấy bao nhiêu lần cũng không nhớ được.

    Trần Mỹ Kiều trông như thế nào, Khương Diệc Thần kỳ thật nhớ không rõ lắm.

    Bất quá, cái người luôn bị lấy tới cùng anh so sánh - Liêu Vũ Sâm, anh vẫn có thể nhớ kỹ.

    Mà Trần Mỹ Kiều, đi cùng Liêu Vũ Sâm, đương nhiên anh có thể đoán được người đứng ở bên người hắn ta chính là hôn thê của Liêu Vũ Sâm - Trần Mỹ Kiều!

    Khương Diệc Thần nhướng mi, có chút tò mò.

    Tò mò Trần Mỹ Kiều này, có phải hay không biết rõ nha đầu đoạt đi tấm thân xử nam của anh không.

    Không sai, Khương Diệc Thần vẫn còn nghi ngờ.

    Dù Hạ Quý nói giống như thật là không quen biết anh, nhưng anh tin tưởng cảm giác chính mình.

    Cái người cướp đi tấm thân xử nam của anh, chính là Hạ Quý không sai!

    Khương Diệc Thần theo dõi Hạ Quý cũng không có ý gì khác, chủ yếu chính là.. Nhìn xem cái tên 'bạn trai' của cô trông như thế nào.

    Nếu là lớn lên soái, hắn liền dùng tiền tài đánh bại 'hắn'!

    Nếu là lớn lên xấu, kia hắn đương nhiên chính là dùng nhan sắc chính mình giá trị soái đến mức kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ tới đánh bại 'hắn'!

    Sau khi đánh bại thì làm gì?

    Khương Diệc Thần tạm thời còn chưa nghĩ đến --

    Vì tránh bị Liêu Vũ Sâm nhìn thấy, cho nên Khương Diệc Thần trốn ở một góc, chờ hai người đi qua trở ra.

    Kết quả thời điểm anh trở ra..

    "Ô! Người đâu?" Trong tầm mắt Khương Diệc Thần, nơi nào còn bóng dáng Hạ Quý a!

    Nói giỡn, cơ hội vừa nãy tốt như vậy Hạ Quý còn không ném ra Khương Diệc Thần, cô cũng không phải ngốc.

    Ném Khương Diệc Thần đi Hạ Quý không tiếp tục ở trung tâm này dạo, sợ sẽ tái ngộ Khương Diệc Thần.

    Ngồi xe buýt đi đến một trung tâm thương mại khác, dạo đến 6 giờ nhiều, cô mới trở lại địa phương cùng Thi Ái Phi thuê.

    Thời điểm Hạ Quý trở về, Thi Ái Phi còn ở trong phòng, cô trở về cũng không biết.

    Cầm trang phục buổi chiều mua cho Thi Ái Phi, vào phòng cô ấy.

    "Ái phi thân ái~đến xem trẫm chọn lựa trang phục cho ngươi có vừa lòng không a!"

    Nghe được thanh âm Hạ Quý, Thi Ái Phi lúc này mới từ ghế máy tính đứng lên: "A~cậu đã về rồi! Mua gì cho mình vậy?"

    Hạ Quý trên mặt mang theo cười, nói: "Mua gì cho cậu mua hai kiện áo sơ mi, hai cái quần, còn có một đôi giày cùng ba bộ đồ thể thao."

    "Nhiều như vậy?" Thi Ái Phi trừng lớn đôi mắt, tầm mắt dừng ở trên giường.

    Sau đó.. Cô không khép miệng được: "Ôi trời.. Ngô Tưởng Tưởng cậu mua đều là hàng hiệu a!"

    Hơn nữa, còn mua nhiều như vậy.

    Hạ Quý nhướng mi, cô đương nhiên biết hôm nay mua này nọ đều là rất đắt.

    Mua cho Thi Ái Phi, hơn nữa còn đồ của cô, dùng không ít tiền.

    Nhưng cái đó đều là những đồ sẽ dùng, dù cô không quá muốn mua, cũng như cảm thấy không thích hợp.

    Dù sao tiền không có lại kiếm, vào sau này vào Khương thị, cô khẳng định muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở thành nhân viên chính thức.

    Sau đó, liền bắt đầu từng bước một thăng tiến.

    Phải đối phó Trần Mỹ Kiều, phải dùng Khương thị đối phó Trần Mỹ Kiều, cô cần thiết phải trở thành quản lý tầng cao.

    Muốn làm trên tầng cao cần rất nhiều kinh nghiệm, này đối với Hạ Quý mà nói, là không có khó khăn.

    Chính là..

    Trong lòng ẩn ẩn loại cảm giác không tốt lắm.

    Loại cảm giác không tốt này, đến từ chính chiều nay gặp được Khương Diệc Thần.

    Cô cảm thấy, Khương Diệc Thần này, rất khó ứng phó.

    "A a a!"

    Thi Ái Phi thét chói tai, đánh gãy suy nghĩ Hạ Quý.

    Hạ Quý chớp chớp mắt, nghiêng đầu xem cô ấy: "Làm sao vậy?"

    Thi Ái Phi ôm một đống quần áo cùng giày bị cô ấy lấy từ túi mua hàng ra, khóc hề hề nói: "Tuy rằng rất mắc~nhưng là.. Chất lượng thật sự rất tốt.. A a a~ngẫm lại~tiền quần áo này.."

    "Quần áo này coi như là mình tặng cho cậu lễ vật tốt nghiệp."

    Hạ Quý vừa dứt lời, Thi Ái Phi liền nhảy dựng lên: "Không thể tính như vậy! Dù bá mẫu cho cậu tiền, nhưng cậu cũng không thể hào phóng như vậy a! Hơn nữa, mình cũng chưa đưa cho cậu lễ vật tốt nghiệp.."

    Hạ Quý mím môi, nói: "Vậy được rồi, cậu cũng không có biện pháp đem tiền lập tức cho mình, đúng hay không?"

    Thi Ái Phi liên tục gật đầu, nhiều như vậy.. Cô là thật sự không có biện pháp lập tức đem tiền lấy ra trả cho Hạ Quý.

    "Vậy dùng lao động gán nợ, về sau trong nhà công việc dọn dẹp đều giao cho cậu xử lý, bao gồm rửa chén giặt quần áo, quét rác phết đất, thế nào?"

    Thi Ái Phi chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, hình như vẫn còn là cô chiếm tiện nghi.

    Thấy Thi Ái Phi do dự, Hạ Quý cười cười, nói: "Còn có một biện pháp, chính là mình đem đồ này cầm đi trả, dù sao mình vẫn còn giữ hóa đơn!"

    Nghe được Hạ Quý nói như vậy, Thi Ái Phi chạy nhanh ôm quần áo: "Không không không! Thành giao thành giao! Liền dùng lao động gán nợ!"
     
    Quỳnhhh đây likes this.
  7. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 16 Tổng tài mang cầu kiều thê (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Quý không sao cả nhún vai: "Vậy đi, mình đây đi trước nấu cơm."

    Nói xong, Hạ Quý liền xoay người ra phòng Thi Ái Phi.

    Thời điểm đi đến phòng cửa, nghe được giọng Thi Ái Phi nói: "Cảm ơn cậu a~chờ về sau mình có tiền, mình cũng mua cho cậu thật tốt thật nhiều quần áo hàng hiệu!"

    Hạ Quý Tiếu Tiếu, ừ một tiếng xem như đáp lại.

    - -

    Thứ hai rốt cuộc cũng đến, Hạ Quý rốt cuộc, cũng đi vào Tập Đoàn Khương Thị, mở ra con đường đi làm!

    Dù sao cũng là vừa mới tiến vào làm người mới, Hạ Quý mặc một tiểu tây trang cũng không tính là giỏi giang.

    Sắc vàng nhạt, có vẻ cũng tương đối có sức sống.

    Tóc dài đơn giản cột lại cái đuôi ngựa thấp, thoạt nhìn tuổi trẻ sức sống lại có cảm giác làm người đáng giá tín nhiệm.

    Cầm túi, mang vào giày cao gót 5cm.

    Ở trước gương soi soi, ký thể vốn dĩ liền lớn lên tương đối xinh đẹp.

    Mặt trứng ngỗng, xinh đẹp lại không cho người khác cảm thấy quá mức mỹ diễm.

    Hạ Quý không có trang điểm kĩ, bởi vì Ngô Tưởng Tưởng làn da thực tốt, lại trắng lại nộn.

    Kẻ chút lông mày, cả người thoạt nhìn liền càng thêm tinh thần chút.

    Cong cong khóe môi, Hạ Quý thực vừa lòng diện mạo cùng trang điểm như vậy.

    Nhấc chân, ra phòng.

    8 giờ 45 là thời gian đi làm, 8 giờ 30 phân khẳng định liền phải đến công ty.

    Từ chỗ ở đến công ty, chỉ cần mười lăm phút, hơn nữa chờ đèn xanh đèn đỏ có thể mất hai mươi phút.

    Nói cách khác, cô 8 giờ 10 phút liền phải ra cửa.

    Hạ Quý không quá thích dùng phương tiện giao thông, nếu có thể đi bộ, cô sẽ ưu tiên lựa chọn đi bộ.

    Buổi tối cơ bản không ngủ được, sáu giờ cô liền sẽ từ trên giường dậy.

    Trước rửa mặt, lại làm bữa sáng, sau đó đi chạy bộ, thuận tiện mua đồ ăn trở về.

    Lúc sau trở về làm cơm trưa, chính mình chuẩn bị một phần mang đi công ty, lưu một phần cho Thi Ái Phi.

    May mắn ngày trước cô tích không ít điểm hoa, mua một cái sử dụng thì dù không ngủ được sắc mặt cũng sẽ không nhìn kém.

    Chỉ cần ở trong thế giới tiểu thuyết, dược liền sẽ có tác dụng.

    Ăn dược xong, dưới tình huống không sai, thân thể cũng sắc mặt thoạt nhìn cũng không giống đã chịu ảnh hưởng.

    Chỉ là tinh thần cô sẽ cảm thấy mệt mỏi mà thôi, bất quá cũng không quan hệ, cô đều mệt mỏi đến quen.

    Hiện tại liền nghĩ đến trở về lúc sau, có thể hảo hảo uống ly rượu, làm cô gái nghiện rượu --

    Cầm hộp cơm chuẩn bị tốt, để lại một tờ giấy cho Thi Ái Phi, Hạ Quý liền ra cửa.

    8 giờ 30, Hạ Quý theo như chính mình đã dự tính, ở trong bộ phận nhân sự Tập Đoàn Khương Thị đưa tin.

    Nhân sự phân phối cô, chính là phân phối tới bộ phận kế hoạch.

    Sau đó, tìm tiểu tổ trưởng mang theo Hạ Quý.

    Hạ Quý nói ngọt, lớn lên tuy rằng xinh đẹp cũng không dẫn đến người đố kỵ, cho nên sau nửa giờ công phu, liền cùng bộ phận kế hoạch những đồng nghiệp hòa mình.

    Này nọ công tác đối với Hạ Quý mà nói, kỳ thật đã có rất nhiều kinh nghiệm, cho nên làm rất thuận buồm xuôi gió.

    Nhưng những người khác xem ra, đó chính là Hạ Quý thông minh, động tác mau.

    Ai cũng thích có người mới như vậy, rốt cuộc thật sự không uổng công.

    Hơn nữa, người mới ưu tú, phía trên cũng là khen cô chỉ dạy tốt--

    Giữa trưa, Hạ Quý cầm cơm trưa cùng các đồng nghiệp đi nhà ăn cùng nhau ăn.

    Dù sao cũng là đồng nghiệp, không hợp cũng sẽ ảnh hưởng đến chính cô.

    Bàn ăn khá lớn, mười mấy người ngồi ở trên một cái bàn, vừa nói vừa cười ăn cơm trưa.

    Có người xem Hạ Quý nấu cơm trưa bày biện thật sự xinh đẹp, bộ dáng giống như ăn rất ngon, còn nói muốn nếm thử.

    Nói muốn nếm thử chính là một cô gái, nhân phẩm cũng được, cho nên Hạ Quý rất hào phóng chia sẻ cơm trưa tự mình làm.

    Cô gái kia nếm nếm, còn hô so với nhà ăn còn ăn ngon hơn!

    Sau đó, vài cô gái khác đều nếm nếm đồ ăn Hạ Quý.

    Đều là người có chừng mực, lo lắng nếm nhiều, Hạ Quý chính mình không còn đồ ăn, cho nên cũng chỉ là Tiểu Tiểu nếm nếm.

    Mấy cô gái kia còn đem đồ ăn chính mình phân cho Hạ Quý ăn, giới thiệu nói, đều là đồ ăn ngon nhất nhà ăn.

    Hạ Quý cười cười, cũng nếm nếm đồ ăn nhà ăn.

    Tốt đi.. Mỹ thực đối với cô mà nói thật không nhiều lắm lực hấp dẫn.

    Cho nên dù các đồng nghiệp nói tốt, Hạ Quý cũng không cảm thấy có bao nhiêu ăn ngon.

    Bất quá, vẫn là muốn cổ động.

    Cô giơ ngón tay cái lên, cười đến đôi mắt đều hơi hơi nheo lại: "Thật sự thực không tồi a!"

    "Đúng vậy đúng vậy, tôi dám nói, công ty chúng ta là sở hữu thức ăn tốt nhất, chính là Liêu thị cũng so ra kém a!"

    "Bất quá ngẫm lại, vì cái gì cô muốn chính mình mang cơm tới công ty?" Có đồng nghiệp tò mò hỏi Hạ Quý.

    Hạ Quý có chút ngượng ngùng đáp: "Bởi vì nghe nói nếu không ăn cơm căn tin, có thể chiết khấu, thời điểm phát tiền lương cũng phát thêm khoản này."

    "Em mới vừa tốt nghiệp, vì thuê nhà, còn hướng mẹ mượn tiền, muốn sớm một chút đem tiền trả."

    Hạ Quý nói như vậy, sẽ không có người cười cô, chỉ biết cảm thấy cô là người con hiếu thảo.

    Hơn nữa vì tiết kiệm, nhân viên không ở nhà ăn ăn cơm kỳ thật có rất nhiều, này cũng không có cái gì.

    Lại có đồng nghiệp cùng Hạ Quý nói: "Công ty chúng ta cũng có thể xin chỗ ở, sao cô như thế nào không xin?"

    "Ân, em cùng khuê mật hợp thuê phòng ở, nếu em không cùng cô ấy hợp thuê, cô ấy một người gánh vác tiền thuê nhà sẽ rất nhiều."

    "Ai nha~ngẫm lại cô thật là quốc dân hảo khuê mật a!"

    "Đúng vậy đúng vậy~tôi nếu là có khuê mật như vậy thì tốt rồi!"

    * * *

    Thời điểm những đồng nghiệp đối Hạ Quý một hồi khen, nhà ăn tới một người cô không muốn nhìn thấy.

    Ở thế giới này, có thể làm Hạ Quý không muốn nhìn thấy, trừ bỏ Khương Diệc Thần cũng không còn ai.

    Vốn dĩ ba Khương là muốn cho Khương Diệc Thần cùng ông cùng nhau đi ra ngoài xã giao, lại bị cự tuyệt.

    Hắn mới không muốn đi làm xã giao gặp những người phiền phức đó đâu!

    Đã sớm nói qua, đem công ty giao cho chị gái cùng anh rể thật tốt a, hắn liền có thể mỗi ngày chơi~

    Khương Diệc Thần vừa tiến vào, liền hấp dẫn lực chú ý của những cô gái ở nhà ăn ăn cơm.

    Có chút cô gái ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, liền chạy nhanh lại gần xum xoe.

    Khương Diệc Thần là ai đến cũng không cự tuyệt, giống như thường lui tới, cùng giao tiếp này nọ với nữ nhân.

    Xem như vậy, liền giống như cao thủ tình trường.

    Nhưng mà nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện Khương Diệc Thần tuy rằng là miệng ba hoa, hắn lại trước sau cùng này nọ nữ nhân vẫn duy trì một đoạn khoảng cách an toàn.

    Nếu có nữ nhân chủ động dán lên tới, cũng sẽ bị Khương Diệc Thần tránh đi.

    Khương Diệc Thần mới không thừa nhận, hắn chỉ là cảm thấy như vậy rất có ý tứ, cũng không muốn cùng này nọ nữ nhân có cái gì.

    Hắn ngay cả đụng chạm đều không muốn, thật giống như.. Có thói quen ở sạch.

    "Tổng tài~người ta làm cho ngài điểm cơm a~ngài muốn ăn cái gì?"

    Một quản lý mỹ nữ gợi cảm chính mình trước người khác luôn coi mình trên người khác như vậy, cười quyến rũ hỏi Khương Diệc Thần.

    Khương Diệc Thần trên mặt mang theo cười, vừa định nói chuyện, liền thấy được một người không thể tưởng tượng.

    Xác thật không thể tưởng tượng, Khương Diệc Thần vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn lại ở chỗ này đụng phải Hạ Quý!
     
    Quỳnhhh đây likes this.
    Last edited: Jul 18, 2021
  8. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 17 Tổng tài mang cầu kiều thê (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thật Hạ Quý ở thời điểm Khương Diệc Thần tiến vào nhà ăn cũng đã chú ý tới, rốt cuộc hắn cũng là Khương thị Thái Tử gia.

    Hơn nữa hắn vừa mới tiến vào nhà ăn không lâu, đồng nghiệp ngồi cùng bàn đã cùng Hạ Quý giới thiệu, nói thân phận Khương Diệc Thần.

    Hạ Quý cũng hợp lý biểu hiện ra kinh ngạc: "Nguyên lai đây là Khương thị Thái Tử gia trong truyền thuyết a.."

    "Đúng vậy! Tổng tài chúng ta có phải hay không rất tuấn tú? Thật ra ta thích chính là dáng vẻ kia~so với Liêu thị tổng tài lạnh như băng tốt hơn nhiều." Đồng nghiệp làm vẻ mặt hoa si.

    Nam nhân soái khí xem qua quá nhiều, Khương Diệc Thần cùng Liêu Vũ Sâm đối với Hạ Quý mà nói, đều không phải soái khí nhất.

    Thời điểm tiếp nhận tầm mắt Khương Diệc Thần, Hạ Quý cũng không có khẩn trương, càng thêm không có ý tứ muốn né tránh.

    Nếu lựa chọn đi vào Tập Đoàn Khương Thị, hơn nữa muốn trở thành quản lý trong Tập Đoàn Khương Thị, như vậy liền khẳng định tránh không được cùng Khương Diệc Thần giao tiếp.

    Cô đã sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị.

    Tuy rằng thật sự không muốn nhìn thấy Khương Diệc Thần..

    Đương nhiên, nếu Khương Diệc Thần cùng cốt truyện nhắc tới giống nhau, không thường tới công ty chính là tốt nhất.

    Khương Diệc Thần bỏ xuống Hoa Hồ Điệp bên người, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Hạ Quý này một đường đi tới.

    "Trời ạ trời ạ~tổng tài hướng chúng ta đi tới!"

    "Có phải hay không tới chỗ ta?"

    "Không đúng không đúng, khẳng định là tới chỗ ta!"

    "Ai nha các ngươi đều đừng cãi cọ, tổng tài là nhìn ta!"

    * * *

    Nữ nhân hoa si lên, thật là sự tình khủng bố.

    Hạ Quý ngồi ở chỗ kia có một suy nghĩ, chính là muốn rời xa chỗ nữ nhân hoa si xúc động này.

    Nhưng bất đắc dĩ chính là, cô ngồi ở giữa, muốn rời đi cũng không thích hợp.

    Không có biện pháp, chỉ có thể duy trì biểu tình mỉm cười, ngồi tại chỗ nhìn Khương Diệc Thần đến gần.

    "Hảo~chúng ta lại gặp mặt! Tôi thế nhưng không biết cô là nhân viên công ty tôi đâu!"

    Thời điểm Khương Diệc Thần mở miệng, những người khác đều câm miệng.

    Liền mặt hoa si, đều không tự giác thu trở về, ngược lại biến thành mặt kinh ngạc.

    Sau đó động tác các cô thực giống nhau, quay đầu, nhìn Hạ Quý.

    Bởi vì, Khương Diệc Thần đối tượng nói chuyện, là Hạ Quý!

    Làm cấp dưới, Khương Diệc Thần chủ động cùng cô nói chuyện, cô hẳn là nên đáp lại.

    Cho nên Hạ Quý cười cười, nói: "Tôi cũng là hôm nay mới đến công ty đi làm."

    Tầm mắt Khương Diệc Thần, dừng ở thẻ thực tập sinh trên cổ Hạ Quý, nhướng mày: "Nguyên lai tên của cô kêu Ngô Tưởng Tưởng a~"

    Hạ Quý gật gật đầu, ừ một tiếng: "Phải, tôi tên Ngô Tưởng Tưởng."

    "Thật cao hứng nhận thức cô, tôi tên là.."

    Tự giới thiệu còn chưa nói xong, Khương Diệc Thần ngừng lại.

    Bởi vì chỗ Hạ Quý ngồi chính là ở giữa bàn, Khương Diệc Thần muốn nói chuyện với cô, còn phải đứng ở bên cạnh bàn cúi người.

    Động tác như vậy, có điểm khiến người mệt mỏi.

    Cho nên Khương Diệc Thần nhìn quét một chút những người khác trên bàn, khóe miệng ý cười gia tăng: "Có thể dịch qua cho tôi một vị trí không?"

    Khương Diệc Thần vừa dứt lời, những cái đó nhân viên đều phi thường thức thời, chạy nhanh bưng cơm trưa chính mình đi bàn khác.

    Chỉ là nửa phút, bữa tiệc lớn trên bàn, cũng chỉ dư lại chính mình Hạ Quý.

    Khương Diệc Thần lúc này mới vừa lòng, cười tủm tỉm đi đến Hạ Quý ngồi xuống.

    Khuỷu tay chống ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý: "Tôi tên Khương Diệc Thần."

    Hạ Quý nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng: "Tôi biết, vừa rồi bọn họ đã giới thiệu tổng tài cho tôi."

    Nghe được Hạ Quý nói, Khương Diệc Thần chỉnh chỉnh đầu tóc chính mình, động tác soái khí tiêu sái.

    Ở người khác xem ra, kia quả thực là mị lực vô cực hạn a!

    Nhưng ở Hạ Quý xem ra.. Hoàn toàn giống khổng tước đực động dục.

    "Cô ở bộ phận nào?" Khương Diệc Thần hỏi Hạ Quý.

    Hạ Quý thành thật trả lời: "Bộ phận kế hoạch."

    Khương Diệc Thần gật gật đầu, tầm mắt dừng ở trên bàn cơm, nhìn phần cơm Hạ Quý trên mặt bàn: "Đây là cô làm sao?"

    Hạ Quý cũng nhìn cơm trưa chính mình, dừng một chút, nói: "Ân, thời điểm buổi sáng chuẩn bị cơm trưa cho bạn trai thuận tiện liền chuẩn bị một phần."

    Hai chữ Bạn trai, làm biểu tình trên mặt Khương Diệc Thần nháy mắt cứng đờ.

    Lại là bạn trai.. Hắn cũng chưa hỏi đến bạn trai chuyện này a!

    Không biết vì cái gì, vừa nghe Hạ Quý nhắc tới 'nam nhân' khác, hắn liền cảm thấy trong lòng siêu cấp không thoải mái.

    Thật giống như.. Cảm giác không thoải mái khi đồ vật của mình bị đoạt đi.

    Chớp chớp mắt, Khương Diệc Thần đột nhiên phản ứng lại một việc.

    Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Hạ Quý, hỏi cô: "Cô.. Cô đều đã cùng ngườii bạn trai.. Ở chung sao?"

    Hạ Quý gật đầu: "Ân."

    Khương Diệc Thần: "..."

    Khương Diệc Thần không nói gì, lại dùng một loại ánh mắt ai oán nhìn Hạ Quý.

    Giống như Hạ Quý, chính là người phụ lòng hắn.

    Hạ Quý thật sự chịu không nổi ánh mắt Khương Diệc Thần như vậy, mím môi, mở miệng: "Tổng tài không phải tới ăn cơm sao?"

    Khương Diệc Thần cúi đầu, nhìn cơm trưa Hạ Quý, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, là tới ăn cơm.."

    Nghĩ đến có một cái 'nam nhân' như vậy, hiện tại đang ăn bữa sáng tình yêu Hạ Quý đích thân làm.. Không được không được, hắn không thể lại suy nghĩ!

    Khương Diệc Thần quơ quơ đầu, cảm thấy chính mình thật là không thể hiểu được.

    Hoàn toàn không hiểu được chính mình vì cái gì sẽ có cảm giác như vậy, cũng không hiểu được chính mình rốt cuộc vì cái gì khó chịu như vậy.

    Điều chỉnh tốt trạng thái, Khương Diệc Thần đối với Hạ Quý cười cười, nói: "Tôi đi trước lấy cơm, chờ lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

    Khương Diệc Thần cảm thấy, hắn vẫn là cần thiết cùng Hạ Quý nói chuyện, sự tình buổi tối ngày đó.

    Không chờ Hạ Quý đáp ứng hay cự tuyệt, Khương Diệc Thần liền đi lấy cơm.

    Hạ Quý dừng một chút, cúi đầu nhìn chính mình còn chưa ăn mấy đũa.

    Thở dài.

    Đem hộp cơm đậy lại, đứng dậy, rời nhà ăn.

    Chờ thời điểm Khương Diệc Thần lấy cơm xong xoay người, liền nhìn thấy bàn ăn kia đã sớm không có bóng dáng Hạ Quý.

    Nhướng mày: "Thực tập sinh bộ phận kế hoạch, Ngô Tưởng Tưởng sao?"

    Hừ~ở công ty hắn còn muốn tránh hắn, có điểm khó chịu~

    Một ngày không lâu nào đó, Hạ Quý người chưa từng hối hận qua lựa chọn chính mình, lại hối hận đã tới Khương thị --

    - - ba ngày sau, bộ phận nhân sự --

    Hạ Quý nhìn trưởng phòng bộ phận nhân sự, biểu tình trên mặt đã biến thành kinh ngạc: "Cái gì? Tôi.. Tôi đi làm trợ lý tổng tài? Nhưng tôi học chuyên ngành.."

    Trưởng phòng bộ phận nhân sự cười đánh gãy lời Hạ Quý nói, nói: "Chuyên ngành không quan hệ, chỉ cần có thể làm tổng tài vui vẻ liền tốt, cô chính là trợ lý đầu tiên tổng tài chỉ định!"

    Hạ Quý hơi há mồm, lời nói còn ở trong miệng, trưởng phòng bộ phận nhân sự lại lần nữa nói: "Trở thành trợ lý tổng tài chính là nhân viên chính thức, hơn nữa tổng tài đặc biệt yêu cầu, lương tháng của cô là ba vạn!"

    Dùng tiền để dụ dỗ cô?

    Mặc kệ là trong trí nhớ hay là cốt truyện, Khương Diệc Thần cũng chưa đối xử với Ngô Tưởng Tưởng như vậy a.

    Hạ Quý hơi hơi rũ mắt, nhìn có vẻ do dự.

    Cô kỳ thật là đang suy nghĩ, Khương Diệc Thần này, rốt cuộc muốn chơi cái gì?

    "Tổng tài còn nói, cho cô hai lựa chọn, hoặc là rời Khương thị, hoặc là làm trợ lý."

    Hạ Quý: "..."

    Phong cách bá đạo tổng tài này, không phải chuyên ngành của Liêu Vũ Sâm sao?

    * * *

    Hello mọi người, lại là mình Partly Coudy đây, mình đang ở Thành phố HCM, dạo này ở nhà hơi nhiều nên sẽ tranh thủ mỗi ngày đăng 1 chương cho các bạn nhé. Nhớ đón xem nha. Yêu mọi người.
     
    Quỳnhhh đây likes this.
    Last edited: Jul 24, 2021
  9. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 18 Tổng tài mang cầu kiều thê (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô tiến vào Khương thị mấy ngày, tất cả đều ổn, Khương Diệc Thần cũng không có tới quấy rầy cô.

    Không nghĩ tới, đột nhiên tìm tới, lại là tin tức như vậy.

    "Ngô Tưởng Tưởng, cô suy xét thế nào?" Trưởng phòng nhân sự hỏi Hạ Quý.

    Hạ Quý còn chưa nói lời nào, trưởng phòng nhân sự lại mở miệng: "Có thể đi theo tổng tài, tiền lương còn cao như vậy, đối với sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, đây chính là đại phúc khí!"

    Ngữ khí kia, rõ ràng chính là cái loại người xấu lừa bán trẻ em dùng đồ ăn vặt dụ dỗ.

    Hạ Quý ở trong lòng khe khẽ thở dài, trên mặt lại là gật đầu, nói: "Tốt, tôi nguyện ý trở thành trợ lý tổng tài."

    Trưởng phòng nhân sự thực vừa lòng cười, nhưng lập tức lại nói: "Nga đúng rồi, quên nói cho cô, tổng tài nói chính là trợ lý cá nhân."

    Hai chữ "cá nhân", trưởng phòng nhân sự nhấn âm tương đối mạnh.

    Hạ Quý: "..."

    Cái này, Khương Diệc Thần cùng trưởng phòng nhân sự xác định không phải hố cô?

    Nhưng cô muốn lưu tại Tập đoàn Khương thị, có thể nói cái gì?

    Bất quá nghĩ kỹ lại, nếu trở thành trợ lý tổng tài, vậy sự tình được tiếp xúc liền không giống nhau.

    Muốn đối phó tập đoàn Liêu thị, hẳn là sẽ dễ dàng một ít.

    Nghĩ như vậy, Hạ Quý lại đạm nhiên, cảm thấy làm trợ lý cá nhân Khương Diệc Thần cũng không sao.

    Thấy Hạ Quý không lời gì để nói, trưởng phòng nhân sự cười nói: "Vậy được rồi, tổng tài ở văn phòng chờ cô, cô trực tiếp đi văn phòng tổng tài là được."

    Hạ Quý gật gật đầu, cầm thẻ nhan viên của mình, đi văn phòng tổng tài Khương Diệc Thần --

    Đứng ở trước cửa văn phòng Khương Diệc Thần, Hạ Quý dừng một chút, sau đó gõ cửa.

    Bên trong thực mau truyền đến thanh âm Khương Diệc Thần: "Mời vào~"

    Chỉ là hai chữ, Hạ Quý đều có thể nghe ra tâm tình hắn trong giọng nói thực tốt.

    Cũng là, Khương Diệc Thần 'gian kế thực hiện được', tâm tình tự nhiên là thực tốt.

    Hạ Quý mím môi, đẩy cửa đi vào.

    "Tổng tài ngài khỏe, tôi là trợ lý cá nhân tân nhiệm của ngài Ngô Tưởng Tưởng." Hạ Quý mặt mang mỉm cười, thái độ phi thường tốt.

    Khương Diệc Thần một tay chống cằm, mắt đào hoa giống như phóng điện cười nhìn Hạ Quý: "Ngô Tưởng Tưởng~thật cao hứng cô có thể trở thành trợ lý cá nhân của ta nga~"

    Biểu tình trên mặt Hạ Quý không thay đổi, cảm xúc nửa điểm cũng không chịu ảnh hưởng.

    Cô đứng ở trước bàn làm việc Khương Diệc Thần, hỏi Khương Diệc Thần: "Xin hỏi, nội dung công việc của tôi là gì?"

    Khương Diệc Thần chớp chớp mắt, Hạ Quý từ trong ánh mắt hắn có thể thấy được, hắn làm cô trở thành trợ lý cá nhân của hắn, hoàn toàn là tâm huyết dâng trào.

    Hắn căn bản, không có nghĩ kĩ phải an bài cái gì công tác cho cô.

    Quả nhiên, Khương Diệc Thần xoay chuyển tròng mắt, sau đó nói: "Công tác của cô, chính là ở thời gian đi làm bồi ta. Thời gian tan tầm, bồi ta."

    Hạ Quý: "..."

    Cô sai rồi, cô không nên cho rằng ở bên người Khương Diệc Thần, có thể có cái gì cơ hội.

    Nga không, kỳ thật vẫn là có một cái cơ hội.

    Chính là làm Khương-Diệc-Thần-nguyên-bản-không-thích-quản-lý-công-ty thích quản lý công ty.

    Nhưng, nếu làm cô phí thời gian tới làm cho Khương Diệc Thần thích quản lý công ty, còn không bằng cô dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mở một công ty tới chậm rãi đối phó Trần Mỹ Kiều đâu!

    Cho nên, cô hiện tại có thể từ chức sao?

    Thấy Hạ Quý không nói lời nào, Khương Diệc Thần nhướng mày, từ trên ghế đứng lên.

    Khương Diệc Thần vòng đến bên người Hạ Quý, cúi người sát vào cô: "Làm sao vậy? Công việc thanh nhàn như vậy lại tiền lương cao, cô không thích sao?"

    Hạ Quý cũng không nghĩ đối với Khương Diệc Thần khách khí, mở miệng nói: "So với bồi Khương tổng tài ngài, tôi tương đối thích bồi bạn trai tôi."

    Hạ Quý biết, chỉ cần nhắc tới cô 'bạn trai', Khương Diệc Thần mặt liền sẽ biến sắc.

    Cho nên không sai, cô chính là cố ý nhắc tới.

    Nhưng mà ngoài dự đoán của Hạ Quý chính là, Khương Diệc Thần lần này nghe được 'bạn trai' cô cũng không có biến sắc, lại còn có cười đến càng thêm cao hứng chút.

    Khương Diệc Thần nhấc chân, lại sát một bước với Hạ Quý.

    Hắn đi tới, Hạ Quý liền lui về phía sau, dù sao vẫn duy trì khoảng cách an toàn nhất định cùng Khương Diệc Thần.

    Nhưng mà Khương Diệc Thần lại là bám riết không tha, tiếp tục tới gần.

    Thẳng đến Hạ Quý lui không thể lui, người đều dựa vào kệ sách ở văn phòng.

    "Khương tổng tài đây là có ý tứ gì?" Hạ Quý giương mắt nhìn Khương Diệc Thần, trên mặt biểu tình đã thay đổi.

    Cô là Ngô Tưởng Tưởng, không phải Hạ Quý, trên mặt biểu tình đương nhiên là muốn biến.

    Mà cô hiện tại, chính là mặt đỏ lên, vừa tức lại thẹn.

    Nhưng trong lòng cô, lại là tràn ngập mâu thuẫn (như chán ghét á mn) đối với Khương Diệc Thần.

    Mâu thuẫn hơi thở hắn phun ở trên mặt cô, cái loại cảm giác này.. Thật sự làm cô, muốn một quyền đem Khương Diệc Thần ném từ cửa sổ lầu 19 xuống!

    Nhưng là cô biết, cô hiện tại không thể làm như vậy, không thể xúc động như vậy.

    Cho nên cho dù trong lòng phi thường phi thường phản cảm, lại vẫn là nhịn.

    Cô không phải không có tiếp xúc qua nam nhân, tuy rằng mâu thuẫn, những lúc cần thiết vẫn sẽ có tứ chi đụng chạm.

    Nhưng thời gian tứ chi đụng chạm, không thể quá dài.

    Khương Diệc Thần nghiêng đầu, nhìn xem đôi mắt Hạ Quý.

    Tuy rằng nhìn thấy biểu tình trên mặt cô thực phong phú, nhưng lại cảm thấy đây không phải biểu tình chân thật của cô.

    Hắn lại lần nữa có cảm giác không thể hiểu được, Hạ Quý là mâu thuẫn hắn, phản cảm hắn.

    Loại cảm giác này thật sự không thể hiểu được, nhưng hắn lại tin loại cảm giác này.

    "Tôi chỉ là muốn cùng cô nói chuyện sự tình buổi tối ngày đó mà thôi." Khương Diệc Thần nói.

    Thời điểm nói, hắn còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, lỗ tai đều đỏ.

    Hạ Quý biết Khương Diệc Thần muốn nói cái gì, mạc danh liền cảm thấy có chút bực bội.

    Thật sự, thật sự không muốn nhớ lại sự tình ngày đó!

    "Tôi không biết Khương tổng tài ngài nói chính là sự tình buổi tối ngày nào." Hạ Quý cúi đầu, không nhìn xem Khương Diệc Thần.

    Khương Diệc Thần nói: "Ngày 19 tháng 8 buổi tối.."

    "Ngày đó buổi tối tôi cùng bạn trai ở bên nhau." Hạ Quý hạ quyết tâm không thừa nhận.

    Cô suy nghĩ, muốn hay không đối với Khương Diệc Thần dùng thuật thôi miên.

    Trong thế giới nào đó trước kia, cô đã học xong thuật thôi miên.

    Chỉ là thuật thôi miên đối với người có tinh thần lực tương đối mạnh vô dụng, chỉ có thể dùng với người có tinh thần lực yếu.

    Cũng không biết Khương Diệc Thần này tinh thần lực là cường hay là yếu..

    "Đừng nói cái gì bạn trai, cái người gọi là bạn trai chính là khuê mật Thi Ái Phi ở chung."

    Hạ Quý giương mắt, nhìn Khương Diệc Thần.

    Thế nhưng còn đi điều tra cô! Thật là khó chịu.

    Hạ Quý không có ý thức được, cảm xúc chính mình trước nay rất ít chịu ảnh hưởng, lại bị Khương Diệc Thần ảnh hưởng rất nhiều lần.

    Khương Diệc Thần cười đến rất đắc ý, nói: "Cô căn bản là không có cái gọi là bạn trai, cô chính là không muốn thừa nhận ngày đó buổi tối chúng ta.. Sự tình, cho nên mới nói đem bạn trai ra tới."

    "Phải, tôi không muốn thừa nhận sự tình buổi tối ngày đó, cho nên thỉnh Khương tổng tài quên đi sự tình buổi tối ngày đó."

    "Cô muốn tôi quên? Cô không muốn làm tôi phụ trách?" Khương Diệc Thần dùng một loại biểu tình thực khoa trương hỏi Hạ Quý.

    Được đi, Khương Diệc Thần cũng không phải ngu ngốc, biết Hạ Quý muốn tránh hắn là vì cái gì.

    Nhưng chính là biết, cho nên mới biểu hiện đến như thế.. Khoa trương.
     
  10. Partly cloudy

    Messages:
    32
    Chương 19 Tổng tài mang cầu kiều thê (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 19 Tổng tài mang cầu kiều thê (17)

    Hạ Quý gật đầu: "Phải, tôi không muốn anh phụ trách." Càng thêm không nghĩ hắn đối với cô phụ trách.

    Khương Diệc Thần lui về phía sau hai bước, buông hai tay đang nắm Hạ Quý, hỏi cô: "Là tôi không đủ soái? Tôi không đủ có tiền? Không đủ có mị lực?"

    "Không, Khương tổng tài rất tuấn tú, rất có tiền, rất có mị lực." Ít nhất ở người khác xem ra, Khương Diệc Thần xác thật như thế.

    "Vậy cô vì cái gì không muốn tôi phụ trách a?" Đầu năm nay, người đầu tiên vội vàng muốn phụ trách còn bị ghét bỏ sao?

    "Bởi vì, tôi cũng không muốn ai yêu cầu tôi phụ trách."

    Hạ Quý vừa dứt lời, Khương Diệc Thần liền hô ra tới: "Tôi yêu cầu!"

    "Cái gì?" Hạ Quý nghi hoặc nhìn Khương Diệc Thần.

    Khương Diệc Thần đỏ mặt, nói: "Tôi yêu cầu cô đối với tôi phụ trách."

    Hạ Quý: "!"

    Trong trí nhớ cũng không phải là như vậy a!

    Khương Diệc Thần ngay từ đầu chỉ là bởi vì cảm thấy Ngô Tưởng Tưởng là người đầu tiên của hắn, cho nên ngày thường liền đối với cô để ý chút, tự nhiên bị Ngô Tưởng Tưởng đơn thuần thiện lương hấp dẫn.

    Nhưng mà Hạ Quý cũng không có vẻ đơn thuần thiện lương, huống chi.. Cô mấy ngày nay tổng cộng cũng không cùng Khương Diệc Thần gặp qua mấy lần.

    Chính là trong trí nhớ, Khương Diệc Thần cũng là qua vài tháng mới thích Ngô Tưởng Tưởng, sau đó mới bắt đầu theo đuổi cô.

    Như thế nào lần này đổi thành cô, Khương Diệc Thần vừa gặp, liền nói muốn phụ trách?

    Hơn nữa vì cái gì còn là cô đối với hắn phụ trách?

    Ách~xem ra xác thật là nên đối với Khương Diệc Thần sử dụng một chút thuật thôi miên.

    Hạ Quý giương mắt, nhìn Khương Diệc Thần: "Khương Diệc Thần, nhìn đôi mắt tôi."

    Khương Diệc Thần nghe vậy, thực nghe lời nhìn đôi mắt Hạ Quý.

    Hai người đối diện, dần dần, ánh mắt Khương Diệc Thần trở nên có chút tan rã.

    Hạ Quý mở miệng: "Quên sự tình phát sinh buổi tối ngày 19 tháng 8 hết thảy, tôi không có gặp qua cô, cô cũng không có gặp qua tôi. Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, là ở nhà ăn Tập đoàn Khương thị."

    Theo lý mà nói, nếu người bị thành công thôi miên, liền sẽ dựa theo lời cô nói mà làm.

    Nhưng mà Khương Diệc Thần lại là chớp chớp đôi mắt, đối với Hạ Quý nói: "Không cần!"

    Hạ Quý: "..."

    Vẫn là tinh thần lực quá cường, căn bản vô pháp thôi miên.

    Nếu như vậy, vậy phải liên lạc trụ sở mua thuốc đưa Khương Diệc Thần ăn mới được.

    Cái cô muốn, chính là ném đi ý muốn cô phụ trách của Khương Diệc Thần mới tốt.

    Liền ở thời điểm Hạ Quý chuẩn bị mua thuốc đưa Khương Diệc Thần ăn, Khương Diệc Thần đột nhiên chuyển biến chiến lược: "Cái kia.. Tôi nghĩ nghĩ, mọi người đều là người trẻ tuổi thời đại mới, nói phụ trách gì đó quá lỗi thời."

    "Cho nên tính, tôi không cho cô phụ trách, chỉ cần cô làm trợ lý tôi."

    Trước làm trợ lý, hắn liền không tin bằng vào 'mị lực' chính mình, không thể làm Hạ Quý quỳ gối ở quần tây hắn hạ mình!

    "Tôi không làm trợ lý cá nhân." Hạ Quý nói.

    Lại không phải chơi công lược, vẫn luôn bồi nam nhân làm cái gì?

    Nếu thật sự chỉ còn cách làm trợ lý bồi Khương Diệc Thần, cô tình nguyện rời Tập đoàn Khương thị đi nghĩ cách khác.

    "Được, không làm trợ lý cá nhân!" Khương Diệc Thần thực sảng khoái liền đáp ứng.

    Hạ Quý có chút ngoài ý muốn, cảm thấy Khương Diệc Thần giống như có cái mục đích khác.

    Nhưng rốt cuộc là cái mục đích gì, cô cũng không rõ ràng lắm.

    Dừng một chút, Hạ Quý lại nói: "Tôi cũng không làm trợ lý không có nhiệm vụ."

    Khương Diệc Thần vẫn là gật đầu đáp ứng, nói: "Về sau tôi muốn xử lý công sự đều giao cho cô xử lý."

    Đây là, muốn đem công ty cho cô chơi sao?

    Nếu như bị Khương chủ tịch biết con trai nhà mình như vậy tùy tiện liền đem công ty tối cao cơ mật để cho người khác đi xử lý, phỏng chừng muốn đau tim.

    Bất quá đem những sự tình đó giao cho Hạ Quý xử lý, tuyệt đối sẽ xử lý rất khá.

    Khương Diệc Thần ngày thường chỉ biết làm một ít công tác ký tên, phê duyệt văn kiện gì đó cơ bản sẽ không làm, hắn cảm thấy xem nhiều chữ như vậy hoa mắt.

    Dù là mở họp, cũng chỉ là ngồi ở trong phòng hội nghị chơi di động hoặc là ngủ gà ngủ gật mà thôi --

    Vì lưu lại Hạ Quý, Khương Diệc Thần lập tức kêu người đem văn kiện muốn tổng tài xử lý đưa đến hắn bên này, mà không phải giao cho Phó giám đốc nữa.

    Khương Diệc Thần hành động tuy rằng làm người cảm thấy rất kỳ quái, nhưng người luôn mong hắn xử lý Khương chủ tịch chính là cao hứng hỏng rồi, cho rằng con trai rốt cuộc cũng hiểu chuyện.

    Lúc này văn phòng tổng tài tình huống là cái dạng này: Hạ Quý ngồi ở vị trí tổng tài phê duyệt văn kiện, tìm ra lỗ hổng bên trong, cùng với bổ sung những địa phương hoàn thiện.

    Còn Khương Diệc Thần, lại là ngồi ở bàn làm việc đối diện, hoặc là chống cằm nhìn Hạ Quý, hoặc là dùng laptop chơi trò chơi.

    Thật sự là nhàm chán, liền lấy văn kiện Hạ Quý phê duyệt qua tới xem.

    Đừng nói, vốn là cảm thấy phê duyệt văn kiện không ý nghĩa gì, nhưng cùng Hạ Quý ở bên nhau, hắn dần dần bắt đầu cảm thấy có ý tứ.

    Ngô~cũng có khả năng bởi vì bên người có Hạ Quý ở đi.

    Phê duyệt văn kiện xong, Hạ Quý ngẩng đầu nhìn Khương Diệc Thần.

    Khương Diệc Thần an tĩnh, nhìn không ra hắn phiền phức như cũ.

    Hơn nữa, bàn làm việc rất lớn, hai người đối diện ngồi, vẫn duy trì khoảng cách cô có thể tiếp thu.

    Khương Diệc Thần cũng không phải bao cỏ, càng thêm không phải công tử chỉ biết ăn nhậu chơi bời ca hát.

    Hắn chỉ là không thích ngồi ở trong văn phòng xử lý văn kiện này nọ buồn tẻ mà thôi, cũng không phải không thích.

    Bất quá rất kỳ quái, Khương Diệc Thần thực thông minh rất có đầu óc, nhưng vì cái gì sẽ đối với cô một sinh viên mới vừa tốt nghiệp như vậy yên tâm?

    Cho cô ngồi ở vị trí tổng tài, phê duyệt văn kiện hắn nên phê duyệt.

    Hạ Quý nghĩ, nếu duy trì hiện trạng này cũng khá tốt, cô có thể đứng ở đằng sau Khương Diệc Thần, nương tay hắn đi xử lý Trần Mỹ Kiều.

    Đương nhiên, làm Hạ Quý có thể lưu tại Khương Diệc Thần bên người tiền đề là, cô chỉ làm trợ lý hắn.

    "Nhìn cái gì? Có phải hay không đột nhiên cảm thấy tôi rất tuấn tú rất có mị lực?" Thấy Hạ Quý nhìn hắn, Khương Diệc Thần liền cười tủm tỉm hỏi cô.

    Xác thật là rất tuấn tú, nhưng mà Hạ Quý cũng không có nửa điểm rung động.

    Dừng một chút, Hạ Quý không nói gì, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.

    Khương Diệc Thần ngẩn người, hắn lại vừa mới lãng phí biểu tình sao?

    - -

    Trở thành Khương Diệc Thần trợ lý sau này, Hạ Quý là cái dạng này: Buổi sáng phê duyệt văn kiện xử lý công sự, buổi chiều phê duyệt văn kiện xử lý công sự.

    Khương Diệc Thần chỉ là phụ trách ký tên, sau đó đem những người làm không tốt những văn kiện đó, kêu lên tới phê bình một hồi.

    Đương nhiên, nội dung phê bình, đều là Hạ Quý nói.

    Hạ Quý nói cái gì Khương Diệc Thần liền làm cái đó, quả thực nghe lời đến không chịu nỗi.

    Hạ Quý tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng không có đi miệt mài theo đuổi.

    Khương Diệc Thần cũng không có ý thức được chính mình hiện tại làm chính là nước ấm nấu ếch xanh, hắn chỉ là theo bản năng muốn lưu lại Hạ Quý mà thôi.

    Mà văn phòng chủ tịch, Khương phụ nghe nói Khương Diệc Thần cả ngày đều ở văn phòng phê duyệt văn kiện xử lý công sự, cao hứng đến không được, cho rằng con trai thật là hiểu chuyện.

    Những cái đó văn kiện hắn đều xem qua, xử lý đến phi thường tốt.

    Hơn nữa có chút lỗ hổng nhỏ nếu không cẩn thận chú ý đều không thể nhìn thấu, đều bị kiểm tra ra tới.

    Khương chủ tịch nghĩ con của ông làm, lại không biết là Hạ Quý làm.

    "Đến thời gian tan tầm, chúng ta đi ăn cơm chiều đi?" Khương Diệc Thần thật cẩn thận mở miệng.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...