Xuyên Không Như Hoa Như Mộng - TAHI

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi PhongHạThíchĐàoHố, 17 Tháng bảy 2021.

  1. [​IMG]

    Như Hoa Như Mộng

    Tác giả: TAHI

    Biệt danh: Thích Đào Hố

    Thể loại: Xuyên nhanh, hệ thống, cổ đại, khoa huyễn, trọng sinh, nữ cường..

    Link góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của TAHI

    Văn án:

    Tử Hiên vốn mang một thân phận bí ẩn được cất giấu trong vũ trụ xa xôi. Chỉ vì biến cố năm ấy, cô bị đẩy đến một tinh cầu xa lạ.

    Cho đến một ngày, hệ thống bắt cô rời khỏi thế giới không thuộc về mình, buộc cô phải thực hiện từng nhiệm vụ ở các vị diện khác nhau để phá giải ấn kí thân phận.

    Hành trình này không hề dễ dàng. Trong khi cô từng bước chinh phục chuỗi thử thách, Tử Hiên đã gặp Tề Minh- kẻ khiến cô chán ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    Diễn biến câu chuyện sẽ như thế nào? Hãy theo chân Tử Hiên để chứng kiến Ngày trở về của cô nha!
     
    Đường Lam NguyệtHàn Loan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1:

    Bất quy bất hối

    Cuộc sống này vốn nghiệt ngã và tàn khốc. Không đủ kiên cường phải chấp nhận bị vùi dập, không đủ dũng cảm phải chấp nhận bị bỏ lại phía sau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *

    Ánh ban mai rực rỡ của tiết trời mùa hè hắt vào từ ô cửa sổ, nhẹ nhàng ôm lấy thân ảnh trong phòng.

    Thiếu nữ nằm trên giường, bên tai vọng lại tiếng gọi của mẹ nhưng dù cô có cố gắng đến mấy cũng không tài nào mở nổi mắt. Mí mắt cô nặng trĩu, cả cơ thể nặng nề, mỏi mệt như bị đeo chì không cách nào cựa quậy được. Cơn đau đầu khiến cô bé choáng váng, cả không gian như nghiêng ngả. Cô cố vùng vẫy để thoát khỏi thế lực vô hình đang nhấn chìm mình xuống đáy vực tối đen kia. Nhưng không thể!

    Cơn đau bất ngờ dừng lại nhưng thân thể cô thì nhẹ bẫng, lửng lơ đến không chân thực. Cô gái thử mở mắt. Khoảng không gian trắng xóa trôi nổi vô định, thứ ánh sáng nhàn nhạt bủa vây khiến lòng người không khỏi hoảng hốt.

    Rốt cuộc cô đang ở đâu?

    Âm thanh hệ thống bất chợt vang lên kéo theo những dư âm vọng vào không gian làm cô gái giật mình.

    [Cô đến rồi]

    Tử Hiên cảnh giác nhìn quanh, bàn tay cô khẽ siết chặt, giọng nói không giấu nổi run rẩy:

    - Tại sao lại bắt tôi tới đây?

    Âm thanh trí năng không chút chập chùng đáp lại lạnh lẽo:

    [ Cô chết rồi]

    Cô chết rồi. Từng chữ một đập vào tai khiến cô choáng váng. Chết? Chết rồi? Đối với một cô gái 18 tuổi, chuyện này kinh khủng tới mức nào chứ?

    Tử Hiên nhìn lên, trên màn hình ảo chính là cảnh cha mẹ cô khóc ngất bên di hài, cả bạn bè của cô cũng ở đó. Mọi người đều tiếc thương cho cô. Nhưng, không phải cô vẫn ở đây sao?

    Người nằm trong chiếc quan tài đó là ai? Cô thật sự chết rồi?

    Không. Cô gái lắc đầu quầy quậy. Chuyện này căn bản không thể xảy ra. Tử Hiên ngã khuỵu xuống, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn dài trên gò má tái nhợt. Cô hoảng hốt nhìn di hài của mình bị chôn xuống, đáy lòng không kìm được mà run rẩy. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ chết đi như thế. Càng không nghĩ đến chuyện cô sẽ phải tận mắt chứng kiến mình bị chôn vùi.

    Đối với Tử Hiên, cô chưa chết. Nhưng còn mọi người, liệu có ai biết đến sự tồn tại của cô?

    Tử Hiên nghĩ vậy, nghĩ nhiều, cả tâm can bị giằng xé đau đớn đến không thở được.

    [ Tử Hiên tiểu thư, đó không phải là cô. Cô có thân phận của mình, có sứ mệnh của mình. Những kí ức trước đây đều không thuộc về cô. Đã đến lúc cô phải quay về rồi]

    Âm thanh lạnh lẽo không nhanh không chậm xoáy vào lòng Tử Hiên. Cô không hiểu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô phải quay về. Về đâu? Rốt cuộc cô là ai?

    Tử Hiên cứ ngồi đó, nín lặng. Bao nỗi sợ hãi bủa vây trái tim cô nhưng cô buộc phải lựa chọn. Chuyện này đã vượt quá giới hạn tưởng tượng của cô rồi. Trong thế giới của cô, cô đã chết nhưng một thế giới khác mở ra và nói bây giờ cô mới bắt đầu thế giới thuộc về cô.

    Cô còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi đến cùng mớ hỗn độn này để tìm ra chân tướng? Ngay từ đầu, cô đã bị ép dấn thân vào một con đường không thể quay đầu. Ngoài chuyện chấp nhận hiện thực này, cô còn có thể làm gì khác sao?

    Tử Hiên co người, ôm chặt hai đầu gối để xua đi sự chơi vơi, vô định trong lòng. Cô phải làm gì? Cô còn có sự lựa chọn khác sao?

    Không thể thay đổi hoàn cảnh, cô chỉ có thể thay đổi mình.

    Một lúc lâu sau, Tử Hiên mới quyết định, cô gạt đi những giọt nước mắt rồi từ từ đứng dậy. Ánh mắt kiên định hơn vài phần:

    - Tôi phải làm gì?

    [Hoàn thành nhiệm vụ]

    [ Thân phận của cô có một số hạn chế, chỉ có cách cô phải lần lượt xuyên qua từng thế giới, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ được giao. Chờ chuỗi thử thách này kết thúc, cô mới có thể trở về]

    [Cô sẵn sàng chưa]

    Tử Hiên siết chặt tay, cô không nghĩ nhiều. Đã không thể quay đầu vậy thì chỉ có cách lao về phía trước. Cô chậm rãi nói từng tiếng một:

    - Bất quy bất hối.
     
    Hàn Loan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  4. Chương 2 :(Vị diện 1)

    Nhiệm vụ nhưng không phải nhiệm vụ

    * * *

    Muốn trở nên mạnh mẽ hơn, trước hết phải học cách sinh tồn. Phải sống trước rồi hãy nghĩ tới chuyện khác.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một loáng truyền tống, Tử Hiên cảm nhận được một chút bài xích của không gian. Đợi cảm giác khó chịu ấy qua đi cô mới ngồi dậy từ dưới mặt đất ẩm ướt.

    Khu rừng rậm rạp với những thân gỗ to chằng chịt đám dây leo khổng lồ kì quái. Tử Hiên cố căng mắt tìm kiếm một chút ánh sáng nhưng xung quanh cô hoàn toàn là màn đêm đen đặc, không một tiếng động chẳng khác nào một không gian chết.

    Bầu không khí nặng nề, ngưng trọng giống như có một loài ác thú lặng yên quan sát bạn trong màn đêm sâu thẳm. Tử Hiên đè xuống trái tim đang run rẩy kịch liệt của mình. Cô đứng dậy nhưng không dám đi loạn mà chỉ đành lần mò về phía gốc cây gần đó để ẩn thân.

    Cô không biết chuyện gì đang diễn ra, cũng không biết phải làm thế nào. Trong bóng tối im lìm, đáy lòng hoảng hốt khiến nước mắt cô gái cứ trực trào ra. Tử Hiên an tĩnh đánh giá tình hình nhưng tâm trí rối bời làm cô không dám vọng động. Đang lúc hoang mang thì âm thanh bén nhọn của hệ thống vang lên:

    [ Nhiệm vụ: Vượt qua khảo thí, lấy được 'Tử Huyền ấn kí']

    Hết rồi? Hết rồi sao? Tử Hiên mờ mịt một hồi. Giá mà cô hiểu lời của hệ thống để còn suy nghĩ một chút, đằng này một chữ cũng không hiểu thì cô biết phải làm sao?

    Giữa đêm đen tĩnh mịch, sự cảnh giác cao độ khiến Tử Hiên mệt mỏi, cô chìm vào giấc ngủ chập chờn lúc nào không hay. Rất nhiều chuyện mà cô gọi là "kiếp trước" trôi qua trong giấc mơ nhưng thật nhanh đã trở nên phai nhạt dần: Gia đình, bạn bè, thầy cô.. tất cả dường như đã không còn thuộc về cô nữa.

    Một tiếng động mơ hồ truyền đến, Tử Hiên choàng tỉnh. Đập vào mắt cô chính là mũi dao nhọn hoắt.

    Tử Hiên căng thẳng nhìn cô gái trước mặt, trán túa ra một tầng mồ hôi. Người đối diện nhìn cô, ánh mắt kia lạnh băng không một gợn sóng. Nhưng ánh mắt kia khẽ biến, âm thầm quan sát cô một lượt.

    Cô gái rút dao về, không biểu lộ tâm tình gì hỏi:

    - Cô là Tử Hiên?

    Cô ta biết mình sao? Trong một hoàn cảnh xa lạ lại có người biết tên mình, chuyện này nói thế nào cũng có chút kì quái. Tử Hiên không biết nên vui hay nên buồn, nên mừng hay nên sợ chỉ gật đầu xác nhận trong vô thức.

    - Tha cho cô một mạng. Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô lần nữa.

    Bỏ lại vỏn vẹn bằng ấy từ, người kia toan quay lưng đi thì Tử Hiên lớn mật vội vàng đứng dậy.

    - Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?

    Người kia nhìn cô hoài nghi nhưng vẫn không nói gì mà quay bước đi thẳng. Tử Hiên đúng là "điếc không sợ súng" đánh liều đi theo, đúng kiểu 'cô đi một bước tôi theo một bước'. Mặc dù cô ấy là người lạ nhưng dù gì có một người để bám víu vẫn tốt hơn không.

    Lúc này, Tử Hiên mới có cơ hội nhìn xung quanh. Lúc này trời đã sáng nhưng dù vậy ánh sáng vẫn vô cùng yếu ớt. Khu rừng rậm rạp nhuốm màu nguy hiểm, địa hình lại gồ ghề, từng tầng sương mỏng vấn vít càng tăng thêm vẻ u trầm, bí hiểm. Cảm nhận được từng luồng hàn khí, Tử Hiên liền thu tầm mắt rút ngắn khoảng cách với người phía trước.

    Dường như người kia đạp vào cơ quan nào đó khiến đám lá cây sụt xuống để lộ ra một cái hố sâu thẳm. Tử Hiên nhanh tay nhanh mắt túm được cô gái, kéo cô lăn một vòng, thoát chết trong gang tấc.

    - Không sao chứ?

    Tử Hiên lên tiếng hỏi thăm nhưng nhận lại là ánh nhìn lãnh đạm nên không khỏi bối rối, cô vội vã phân trần:

    - Cô tha cho tôi một mạng, tôi cứu cô một mạng. Coi như là công bằng.

    Đúng là ngốc thật! Người kia phủi bụi đất đứng dậy, khuôn mặt nhỏ kéo căng như thể người vừa được cứu không phải mình. Tuy nhiên cô vẫn lạnh nhạt cất lời:

    - Sơ Cửu

    Tử Hiên nghe cô gái thần sắc lãnh đạm nói chuyện với mình, không nhịn được mà vui vẻ đi theo sau, vừa đi vừa ríu rít một hồi:

    - Tên cô à? Đi theo cô lâu như vậy, giờ mới thấy cô mở lời. Cô bao nhiêu tuổi? Mà đây là đâu thế?

    Sơ Cửu nhìn bộ dạng như vừa bám được cái phao cứu sinh kia có chút phiền, cô khẽ cau mày:

    - Không muốn bị bỏ lại thì đi nhanh lên.

    Tử Hiên nhìn bộ dạng ghét bỏ kia, không để bụng mà an tĩnh bám theo sau Sơ Cửu. Hai người quay lại nhìn cái hố vừa lộ ra sâu hoắm, bên dưới mơ hồ nhìn thấy đống xương trắng, đầu lâu lăn lóc ghim lên những chiếc chông bịt sắt nhọn hoắt. Tràng cảnh có chút âm trầm, luồng tử khí chui thẳng từ bàn chân đến tận đỉnh đầu khiến Tử Hiên rùng mình. Chắc từng có nhiều người ngã xuống đây mà bỏ mạng. Thật đáng sợ quá!

    Tử Hiên mặt tái mét, dáo dác kiểm tra xem Sơ Cửu còn bên cạnh nhưng liếc thấy cô gái kia không biểu lộ gì nên cố ra vẻ 'tôi rất ổn'. Có trời mới biết cô sắp không đứng vững nữa rồi.

    Đi nửa ngày trời mà thứ ánh sáng nhàn nhạt trên đầu vẫn không thay đổi gì. Cái cảm giác không phân định được thời gian rất dễ khiến con người sinh ra mệt mỏi. Tử Hiên nhìn Sơ Cửu với bộ dạng an nhàn đang ngồi tựa vào gốc cây, không nhịn được đành lên tiếng:

    - Đây là đâu?
     
    Hàn Loan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  5. Chương 3:

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơ Cửu tuy nhắm mắt dưỡng thần như cũ nhưng vẫn giải thích một lượt:

    - Đây là không gian ảo của trận đấu sinh tử. Nó giống như cái hộp vô hình nhốt 50 người ở đây. Chỉ có người chiến thắng cuối cùng lấy được cái ấn kí gì đó mới có thể thoát ra khỏi không gian này.

    Tử Hiên nghe vậy cũng không biểu lộ kinh hỷ gì nhiều, những chuyện như này cô cũng từng thấy trong mấy bộ phim Hollywood rồi. Cô vừa gặm lương khô vừa bào mòn tính kiên nhẫn của Sơ Cửu:

    - Chúng ta bị bắt vào đây sao?

    - Có thể nói như vậy.. Cô không biết thể lệ à?

    Tử Hiên chỉ gật đầu cho qua chuyện. Tôi nói là tôi chết rồi mới phải vào đây cô có tin không?

    Một lúc sau, Tử Hiên chợt nhớ ra chuyện mình vẫn còn thắc mắc một vấn đề, trên đường đi cô đã nhiều lần muốn hỏi mà chưa có cơ hội:

    - Tại sao cô biết tôi?

    Sơ Cửu nghe Tử Hiên nhắc đến vấn đề này thì không trả lời. Bầu không khí lâm vào tĩnh lặng, Tử Hiên cũng không hỏi nữa, cúi đầu ăn nốt miếng lương khô lót dạ. Cô còn phải sống tiếp để đối diện với đống hỗn độn này.

    Nơi này đúng là quỷ dị. Tử Hiên lại một lần nữa phá vỡ bầu không khí yên lặng.

    - Nếu chỉ có một người sống, vậy tại sao cô lại tha cho tôi?

    Sơ Cửu mở mắt ra nhìn cô, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn. Cô định nói gì đó nhưng rất nhanh liền lao về phía Tử Hiên đẩy cô ngã ra sau.

    Một mũi nỏ bắn trượt, cắm xuống chỗ Tử Hiên vừa ngồi. Sơ Cửu cảnh giác nhìn quanh, cô phát hiện phía sau bụi cây có gì đó. Quả nhiên, từ trong ánh sáng mờ ảo xuất hiện một bóng người cao lớn, ánh mắt hắn hung hăng nhìn chòng chọc vào hai cô gái trước mặt.

    Người kia không nói nửa lời lập tức lao về phía hai cô. Sơ Cửu kéo Tử Hiên run rẩy, co lại một cục ở phía sau rồi không chút chần chừ lao lên ứng chiến.

    Tiếng xé gió gắt gao, tiếng vũ khí va vào nhau lạnh lẽo. Thân thủ Sơ Cửu không phải là bất phàm nhưng vẫn cố chống đỡ được. Tử Hiên căng thẳng nhìn hai thân ảnh giằng co quyết liệt, ngay cả thở mạnh cô cũng không dám.

    Lúc sau, không gian khôi phục sự yên ắng chết chóc. Tử Hiên mặt mày tái mét nhìn bóng lưng cao lớn kia từ từ đổ xuống để lộ gương mặt lạnh lùng của cô gái. Cơ thể cô theo bản năng run rẩy kịch liệt hơn, hết nhìn lưỡi dao vẫn còn nhỏ máu trên tay Sơ Cửu lại nhìn người đàn ông nằm sõng soài trên đất, hai mắt trừng lớn.

    Sơ Cửu bước lại gần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái nhỏ mặt cắt không còn một giọt máu từ từ lui về sau.

    - Sợ?

    Tử Hiên gật gật đầu lại lắc đầu quầy quậy. Đây là chuyện gì chứ, cô mới chỉ nhìn cảnh giết người trên phim thôi, nay chứng kiến ở ngoài đời thực.. Nói không sợ chính là mở mắt nói điêu.

    Sơ Cửu thấy cô như vậy chỉ lạnh nhạt buông một câu:

    - Đây chính là quy luật của sinh tồn.

    Nói đoạn cô tiến đến lục soát tư trang của tên kia. Một lúc sau Sơ Cửu ném cho Tử Hiên một tấm bản đồ kì lạ. Nói là bản đồ nhưng thực chất trên tấm bản đồ đó có những chấm đỏ đang nhấp nháy không ngừng, có chấm đỏ còn đang di chuyển. 32 chấm đỏ và 1 chấm xanh chính là vị trí của cô.

    Tử Hiên còn đang lúng túng không biết làm thế nào thì bên kia Sơ Cửu đã ném tới một con dao găm. Thân dao trạm trổ tinh xảo, những hoa văn quỷ dị cuốn lấy vỏ đựng lộ ra khí tức âm trầm, u lãnh. Dao của Sơ Cửu?

    Sơ Cửu vừa quay lại liền bắt gặp một dáng vẻ ngây ngốc kia không biết mình nên giải thích cho cô gái nhỏ này như thế nào nên chỉ ném ra một câu:

    - Phòng thân.

    Tử Hiên yên lặng nhìn Sơ Cửu dùng nước rửa những vết máu dính trên mặt, trên tay. Cuối cùng không nhịn được nữa bèn lên tiếng:

    - Sơ Cửu, tôi sẽ phải giết người sao?

    Hành động của Sơ Cửu hơi khựng lại nhưng rồi cô lại thản nhiên như không:

    - Nếu không, người bỏ mạng sẽ là cô.

    Sơ Cửu không cảm xúc đáp lại, thái độ đó càng làm Tử Hiên nuốt khan cổ họng khô rát. Rốt cục, cô đã đào phải một cái hố thần thánh gì đây chứ?

    Những ngày này đi theo Sơ Cửu, cô học được một chút kĩ năng phòng thân, kĩ năng sinh tồn nhưng học nhiều hơn là quy tắc của cuộc sống. Trước đây cô sống quá an toàn, quá ngây thơ rồi. Giờ trải qua những chuyện này.. có chút khủng bố. Sơ Cửu hơn tuổi cô nên Tử Hiên cứ tự nhiên coi cô ấy là đàn chị, chuyện gì cũng có thể hỏi, không đánh được thì nhờ cô ấy bảo vệ, hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn dựa dẫm.

    Lúc này, Tử Hiên nằm trên nhánh cây nghĩ tới nghĩ lui. Cô đã xác định phi lao phải theo lao nhưng sự thật tàn khốc như thế, cô có thể sống sót được bao lâu?

    Đêm nay vẫn là một đêm dài đằng đẵng, vẫn màn đêm đen đặc giơ tay không nhìn thấy năm ngón nhưng tối nay không khí có vẻ ngưng trọng hơn rất nhiều. Dường như cô dự cảm được điều gì đó đang rục rịch trỗi dậy, một dự cảm không lành. Tử Hiên nhỏ giọng gọi:

    - Sơ Cửu, cô cảm nhận được điều gì không?

    Sơ Cửu đang nằm trên cành cây phía dưới thấy mình bị điểm tên thì có chút phiền.

    - Ngủ đi.

    Không gian khôi phục sự yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Tử Hiên trằn trọc mãi, cô quyết định mở tấm bản đồ ra xem một chút. Tràng cảnh khiến cô phát hoảng, khoảng mười cái chấm đỏ nhấp nháy liên hồi vội vã chạy về phía này. Tử Hiên không dám vọng động, nín thở lắng nghe tiếng động rầm rập bên dưới.

    Một đám người chạy bán sống bán chết, miệng không ngừng kêu lên kinh hãi. Hình như phía sau họ có gì đó đuổi theo. Tiếng uỳnh uỳnh khuấy động cả không gian vốn vắng lặng, đập vào màng nhĩ khiến lòng người e sợ.

    Tử Hiên gấp gáp gọi:

    - Sơ Cửu. Sơ..

    - Muốn chết?

    Sơ Cửu đã ngồi phía sau cô tự lúc nào, ánh mắt chăm chú nhìn vào phương xa, thần sắc ngưng trọng.

    Không ổn rồi.
     
    Hàn Loan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  6. Chương 4:

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phía dưới kêu lên thảm thiết, sự nhốn nháo vang động một vùng. Đám người chạy bán sống bán chết, bộ dạng hoảng loạn vô cùng.

    Trong bóng tối lộ ra hình thể cao lớn của con quái thú, cặp mắt nó đỏ ngầu nhìn về phía đám người nhỏ bé dưới chân, từ cái miệng đỏ lòm chảy xuống những dịch thể tanh tưởi.

    Nó điên cuồng rống lên một tiếng rồi lao đến. Con dã thú không để ý điều gì, chỉ cần nhìn thấy người là vồ lấy mà cắn xé. Xác thịt be bét, cảnh tượng đẫm máu khiến dạ dày Tử Hiên cuộn lên khó chịu. Mùi máu tanh tưởi trộn lẫn với mùi ẩm thấp của rừng già tạo nên thứ hương vị tử khí chết chóc.

    Rốt cục cô cũng không chịu được nữa mà ôm bụng nôn khan, tiếng động này vô tình thu hút sự chú ý của con dã thú.

    Một trận gió quạt tới, nhánh cây vừa giờ lập tức gẫy rạp. Cũng may Sơ Cửu nhanh tay hơn kéo cô lăn xuống đất nếu không thì có lẽ cô đã tan xương nát thịt rồi. Tử Hiên run lẩy bẩy nhìn con vật gớm ghiếc, dữ tợn. Phải đối đầu với thứ to lớn như vậy, con người nhỏ bé như cô sao có thể thắng nổi?

    Sơ Cửu không nghĩ nhiều như thế, cô lập tức tách Tử Hiên ra, cả hai chật vật né tránh những đòn tấn công của con quái vật. Tiếng nó rống lên đinh tai nhức óc, nhân lúc nó không chú ý, Sơ Cửu ném cho cô một cái nỏ.

    - Bắn vào mắt nó.

    Tử Hiên chỉ kịp nghe có vậy nhưng bắn nỏ, cô chưa từng thử qua. Bây giờ, bảo cô bắn cô phải bắn thế nào? Tử Hiên lóng ngóng, loay hoay không ngừng với chiếc nỏ đã được lên cò sẵn. Đến nước này, cô không có đường lui nữa rồi.

    Sơ Cửu bên kia cố thu hút sự chú ý của con quái vật, Tử Hiên bên này chờ thời cơ lao ra bắn một tiễn vào đầu nó.

    Mũi tên lao chệch hướng vô tình kích thích thêm con mãnh thú. Nó điên cuồng vồ về phía Tử Hiên. Cô chật vật tránh né những móng vuốt đang điên cuồng chụp về phía mình.

    Sơ Cửu lúc này thấy tình hình không ổn mới nhào qua túm lấy Tử Hiên đồng thời ném ra quả bom khói duy nhất mà cô vất vả lắm mới có được. Bom khói xì ra, nhân lúc con vật bị khuất tầm nhìn, hai người liền trốn vào một hốc cây đại thụ gần đó.

    Con dã thú mất mồi điên tiết đập bình bịch vào ngực, tiếng gầm rống tức tối vang trời dậy đất. Mãi một lúc lâu sau, toàn không gian mới yên tĩnh trở lại. Con vật đã dời đi nhưng trong không khí vẫn còn vương lại mùi tanh của máu người. Tử Hiên ôm Sơ Cửu ngồi tựa vào gốc cây gần đó. Cô giật mình nhìn bàn tay nhuốm đỏ máu của mình. Tử Hiên hoảng hốt, giọng nói run rẩy lạc hẳn đi:

    - Cô bị thương sao? Tôi.. Tôi phải làm sao đây?

    Sắc mặt Sơ Cửu tái nhợt nhưng vẫn không lộ ra chút đau đớn nào. Cô cất giọng yếu ớt:

    - Không sao, vết thương nhỏ thôi.

    Tử Hiên nhìn cô gái trước mặt, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã. Nếu không vì cô, nếu không phải cô bám lấy Sơ Cửu thì có lẽ cô ấy đã không bị thương, có lẽ đã là người chiến thắng trận chiến vô nhân tính này. Tử Hiên cúi đầu, mặc cho nước mắt chảy ròng ròng, miệng không ngừng nói lời xin lỗi. Tất cả là tại cô vô dụng nên mới liên lụy tới Sơ Cửu. Nhìn bộ dạng tê tâm liệt phế kia, Sơ Cửu không nhịn được mà lên tiếng:

    - Đừng khóc. Nước mắt không giải quyết được vấn đề!

    Tử Hiên không quan tâm, vừa khóc vừa xé áo băng lại vết thương đang rỉ máu của Sơ Cửu, ngay cả cánh tay chi chít vết xước của mình cũng không màng.

    Sơ Cửu chăm chú nhìn gương mặt nhỏ đang tỉ mỉ kiểm tra vết thương, ánh mắt có chút ấm áp. Từ nhỏ tới giờ, chưa có ai từng quan tâm, lo lắng cho cô, càng không có ai bận lòng việc cô sống hay chết. Một mình cô lớn lên, một mình trưởng thành, chịu đựng tất cả những điều tàn khốc nhất của cuộc sống. Cô phải tự mình mạnh mẽ mới có thể sống đến ngày hôm nay. Việc cô phải dấn thân đến bước đường này hoàn toàn là bị ép buộc. Sứ mệnh của cô là phải hy sinh tính mạng để bảo vệ được cô gái trước mặt nhưng cô bạn nhỏ này.. Sơ Cửu nén lại xúc cảm dưới đáy lòng, cô chậm rãi lên tiếng:

    - Tôi không sao. Không chết được.

    Tử Hiên nghe vậy không những không thoải mái hơn mà trong lòng càng thêm dằn vặt. Băng bó xong, cô vội lấy tấm bản đồ kia ra xem. Vừa nhìn, Tử Hiên đã giật mình. Trên đó chỉ còn lại hai đốm đỏ, một đốm gần sát bên cô còn một đốm..

    Cùng với lúc Tử Hiên quay lại chính là âm thanh khô khốc của tiếng súng vang lên.

    Đoàng..
     
    Hàn Loan thích bài này.
  7. Chương 5:

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hiên chưa kịp phản ứng lại thì Sơ Cửu đã lập tức xoay người ôm lấy cô. Thân thể cô gái khẽ run lên đỡ lấy hai viên đạn liên tiếp gắn vào người. Tử Hiên trợn trừng mắt, đáy mắt không giấu nổi sự kinh hãi cùng hoảng loạn, cô nhìn người con gái dần buông lỏng lực đạo. Tử Hiên đau đớn ghì chặt lấy thân thể rướm máu kia. Cô không biết phải làm gì để có thể cứu lấy Sơ Cửu. Sơ Cửu nằm trong vòng tay cô, ánh mắt ra hiệu cùng khẩn nài, cô ấy chỉ kịp thì thào một tiếng rồi nghẹn lại:

    - Chạy đi..

    Tử Hiên chết lặng nhìn người nằm trong tay mình dần dần mất đi ý thức, nét mặt tái nhợt nhưng lộ ra vẻ thanh thản. Không! Sơ Cửu..

    Tử Hiên cắn chặt răng, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào nhìn thân thể Sơ Cửu dần mờ nhạt rồi hóa thành bụi phấn tan vào không khí. Quy tắc của trò chơi sinh tử chính là như vậy! Không đủ mạnh mẽ sẽ bị thanh trừng mà người chết trong trò chơi sẽ bị truyền tống về quá khứ thật theo phương thức như vậy. Lại nói, thứ tham gia trò chơi chỉ là một phần tinh thần lực, thực thể vẫn ở thế giới thật. Chỉ có điều, nếu thất bại trong trò chơi thì thực thể sẽ bị phán quyết rất tàn nhẫn.

    Đáy mắt Tử Hiên trống rỗng nhìn vào hư vô mà không để ý đến từ bên kia lao nhanh tới một bóng người. Cặp mắt hắn ánh lên tia tàn độc nhìn Tử Hiên, gã điên cuồng lao đến, đôi tay to thô ráp hướng về phía cổ cô.

    Tử Hiên giật mình, tuy cô kịp tránh khỏi bàn tay gã nhưng rất nhanh liền bị túm lại. Tên đàn ông như phát điên, bộ dạng dữ tợn không ngừng siết lấy cổ cô, Tử Hiên ra sức vùng vẫy tạo nên tràng cảnh hai bên giằng co quyết liệt. Giết chết nhóc con này, gã chính là người chiến thắng, gã sẽ có cuộc đời tốt đẹp hơn. Nghĩ thế, đôi tay đặt trên cổ Tử Hiên dần gia tăng thêm lực.

    Tử Hiên giãy giụa, sự sợ hãi, bất lực không ngừng bủa vây. Cô nghĩ mình sẽ chết, chết ở nơi này, chết khi không biết tại sao mình bị bắt đến đây. Cô nghĩ vậy nhưng hình ảnh Sơ Cửu chết trong tay cô in sâu vào trong não. Mạng của cô chính là Sơ Cửu dùng mạng sống của mình đổi lấy.. Ai đó làm ơn hãy cho cô biết cô phải làm gì đây?

    Từ trong khóe mắt Tử Hiên lăn dài một dòng nước ấm nóng. Đáy lòng giằng co khiến cô mệt mỏi nhưng dường như đã cho cô câu trả lời. Tử Hiên cắn răng, dùng hết sức bình sinh rút con dao găm trong thắt lưng, chuẩn xác cắm vào cổ gã đàn ông.

    Tiếng vũ khí cắm vào da thịt đã chặt đứt sợi dây cảm tính trong cô. Trong thâm tâm cô lúc này chỉ có một tâm niệm duy nhất là phải sống, không chỉ sống cho cô mà còn phải sống cho xứng đáng với sự hi sinh của Sơ Cửu. Tia máu bắn ra, hắt lên mặt cô tanh nồng. Lực đạo ở cổ dần buông lỏng, Tử Hiên liền đạp người đàn ông ra, cô khó khăn thở dốc, cổ họng bỏng rát không ngừng lấy thêm dưỡng khí. Trên mặt hắn vẫn còn đọng lại nét dữ tợn, đáy mắt trợn trừng không thể tin được.

    Tử Hiên chật vật ngồi dậy, mùi máu tanh nồng khiến cơ thể cô run rẩy. Lúc này, cô mới kịp hoàn hồn, mới ý thức được rõ ràng những chuyện kinh khủng mình vừa gây ra.

    Cô lặng nhìn đôi tay nhuốm máu vẫn còn siết chặt con dao găm, từ sống dao chảy xuống những vằn máu đỏ tươi đầy tội lỗi. Cô đã chìm vào vũng bùn vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu càng không được phép hối hận.

    Tử Hiên ngồi đó, cô vòng tay thu mình ôm chặt lấy hai đầu gối. Nước mắt không kìm được cứ thế tuôn ra. Rốt cuộc cô đã làm gì? Tại sao? Tại sao?

    Nếu cô không lựa chọn thì cô sẽ chết sao? Tại sao phải tàn nhẫn với cô như vậy? Cô không chọn được, không biết mình đang làm gì và chờ đợi cô ở cuối chặng đường này sẽ là đại kết cục gì đây? Tất cả những chuyện kinh khủng này là cô không có cách nào tránh được sao?

    Tử Hiên vẫn ngồi đó, ngồi rất lâu. Cô hoàn toàn kiệt sức truớc những bài xích giằng co trong lòng. Cô không muốn nghĩ thêm nhưng biết bao nỗi ám ảnh, lo sợ cứ thế bủa vây, nhấn chìm cô trong biển nước lạnh lẽo. Bóng tối của khu rừng, mùi máu tươi đã nhấn chìm Tử Hiên của quá khứ.

    Cô để mặc cho những cảm xúc gào xé trong lòng. Cô thôi không khóc nhưng cánh tay cầm dao vẫn không buông ra được.

    Cô sẽ trở thành quỷ dữ sao?

    Tất cả xảy ra quá nhanh khiến cô không thể tin được. Mọi chuyện đều chóng vánh nhưng quá tàn nhẫn với cô. Tất cả đã vượt quá giới hạn mà một cô gái mười tám tuổi có thể chịu đựng được.

    Nếu cuộc đời này đã tàn khốc, cay nghiệt như vậy, vậy Tử Hiên cô sẽ lựa chọn để bản thân mình mạnh mẽ nhất, can trường nhất tiến về phía trước. Cô nhất định phải xem cuối con đường này, chờ đợi cô sẽ là gì.
     
  8. Chương 6:

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hiên từ từ đứng dậy, ánh mắt cô trong veo, phẳng lặng như hồ nước mùa thu không một gợn sóng. Bóng đêm đen quánh dần rút đi, trên trời tỏa ra thứ ánh sáng trắng khiến người ta lóa mắt.

    Kết thúc rồi sao?

    Tử Hiên hoang mang nhìn quanh, ảo cảnh dần dần hóa thành bụi phấn, tan biến trong không trung. Cả không gian lúc này bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng bàng bạc. Bỗng một luồng sáng lóe lên, Tử Hiên cảm nhận được sự dịch chuyển kì lạ.

    Đợi đến khi cô mở được mắt thì đã thấy mình đứng giữa một võ đài rộng lớn, xung quanh vang dậy những tiếng hò reo của hàng vạn người.

    Tử Hiên siết chặt tay đè lại cỗ cảm xúc khiến cơ thể cô run rẩy xuống đáy lòng, cô kiên định đứng đó đưa mắt nhìn đám người tràn ngập phấn khích phía dưới. Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

    Bỗng từ hàng người ngồi trên vị trí danh dự vang lên tiếng thông báo:

    - Chào mừng tân tuyển thủ của chúng ta, kẻ vô địch của trận đấu sinh tử mã số 1000 năm nay!

    Tiếng thông báo vừa dứt, phía dưới võ đài lại dậy lên một trận huyên náo vang trời, tiếng hò reo dậy đất. Mãi cho tới khi phía trên cao, nơi hàng ghế danh dự, người MC xuất hiện làm dấu yên lặng cả hội trường lúc này mới an tĩnh lại.

    Tiếng MC thong thả cất lên:

    - Sau đây sẽ là màn đấu giá tân tuyển thủ.

    Nghe đến đây Tử Hiên không kìm được khẽ run rẩy, tiếng trống ngực cứ đập mạnh từng tiếng, đáy lòng cô lộp bộp một dự cảm chẳng lành. Đấu giá? Đấu giá cô sao? Chuyện này..

    Bên dưới khán đài không hề hò reo phấn khởi nữa mà trái lại im lặng đến đáng sợ. Hàng ngàn ánh mắt suy tính gián chặt lên hình bóng nhỏ bé, trơ trọi phía trên. Tử Hiên lặng người chịu đựng áp lực đang bủa vây tứ phía, cô không dám nghĩ cũng không dám hi vọng một điều gì. Con đường này, cô chỉ được phép tiến về phía trước. Nhưng như thế này thì thật chua xót làm sao! Cô bỗng dưng lại bị biến thành món đồ đặt lên bàn cân thương mại. Tử Hiên cúi đầu, bật cười cay đắng, nước mắt không nhịn được lăn dài trên gò má gầy gò đã bị sương gió, gian truân làm cho xám đen lại.

    Cô an tĩnh đứng đó, mặc cho cơn gió lạnh lẽo lướt qua cuốn theo đáy lòng cô nguội lạnh.

    Một lúc lâu sau, phía dưới lác đác vang lên tiếng trả giá. Không quá cao. Và dường như không ai thực sự muốn thu nhận cô.

    Tại sao ư?

    Bởi lẽ trận đấu sinh tử thực chất chính là cuộc tuyển chọn tân binh cho các đại bang phái của Cửu Tinh hệ. Tứ đại gia tộc lần lượt nắm quyền là Hắc bang, Long bang, Tề gia và Huyết tộc. Xét về độ sâu thế lực chắc chắn không ai bằng Long bang nhưng băng phái này vốn hỗn loạn, không có sự thống nhất. Tề gia từ lâu đã lui về phía sau hậu đài, không tranh không đoạt. Huyết tộc vốn là sinh vật ngoại lai, chỉ an an ổn ổn chiếm cứ một phương.

    Còn lại Hắc bang giống như một tảng băng nổi, chỉ nhìn được phía trên mà không dò được phần chìm trong lòng đại dương, nông sâu khó đoán. Bang phái này đã giữ vị trí cao nhất mấy trăm năm nay, một mình quản lý ba tiểu tinh hệ.

    Bang phái càng lớn mạnh, nhu cầu nhân tài cũng ngày càng nhiều nên mới có những cuộc tuyển chọn khốc liệt như vậy.

    Hơn nữa, trận đấu sinh tử không chỉ có một mà là hàng nghìn. Mỗi trận có 50 người, ưu tú nhất lại chỉ có một. Tuy nhiên, người sống sót cuối cùng chưa hẳn đã có kết cục tốt, bởi, sau đó phải trải qua cuộc đấu giá tuyển thủ như Tử Hiên hôm nay.

    Nếu biểu hiện không tốt, bạn không được chọn thì quãng đường còn lại chỉ có 4 chữ "sống không bằng chết". Người may mắn được các đại gia tộc chọn thì còn tốt, nếu không chỉ còn bước phục dịch những tiểu tộc tầm thường hay nói gọn lại chỉ còn hai chữ "nô lệ".

    Lại nói sao người của các gia tộc căn cứ vào đâu để có thể đánh giá biểu hiện của bạn trong trận đấu? Quá trình bạn sinh tồn đều được tóm gọn lại rồi chiếu trên màn hình ảo, ai cũng có thể xem.

    Thật ra năm nay có 1000 trận đấu, những người trước đó đều đã được an bài, chỉ còn Tử Hiên là người cuối cùng. Toàn bộ quá trình sinh tồn của cô đều dựa vào Sơ Cửu, đó chính là điểm yếu chí mạng.

    Cô vốn không có thực lực. Ai có thể chấp nhận một kẻ yếu kém như vậy?

    Điều đó chính là lý do cuộc đấu giá cô lại nghèo nàn, lác đác như thế. Những người ra giá vừa rồi chỉ đơn thuần là muốn nuôi thêm một nô lệ hay thậm chí còn kinh khủng hơn là một thứ thú cưng hay vật phẩm mua vui tệ hại.

    Cô không có giá trị. Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này, tràng cảnh bên dưới thật khiến một người bình thường như cô hoảng loạn.

    Tiếng người MC âm dương quái khí vang lên từng hồi một định giá tân tuyển thủ:

    - Năm trăm tinh tệ..

    - Một triệu tinh tệ..

    - Một triệu tinh tệ lần thứ nhất..

    Tử Hiên nín thở chờ đợi, kết cục của cô phải chờ đợi lần đấu giá này.
     
  9. Chương 7:

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng thông báo của MC mang theo ý cười quỷ dị vang lên:

    - Ngô gia, 1 triệu tinh tệ lần thứ nhất

    - Ngô gia, 1 triệu tinh tệ lần thứ hai

    Mỗi một tiếng thông báo như quả tạ đập xuống trái tim của Tử Hiên. Cô không muốn. Ngàn lần không muốn. Nhưng cô có cách nào sao?

    Không có thực lực, không có lựa chọn. Đó là điều cô nhận thức rõ nhất trong lúc này. Quãng đường sau này sẽ ra sao, cô không dám nghĩ. Nếu trước đó cô sợ hãi thì lúc này đây Tử Hiên thấy trong lòng bình tĩnh đến lạ.

    Cô yên lặng chờ đợi lời ngã giá cuối cùng.

    - Nhóc con này từ giờ sẽ là người của Long bang.

    Một giọng nói trầm ấm vọng tới khiến cả hội trường im lặng như tờ, mọi người âm thầm đưa mắt ra hiệu nhìn nhau. Tử Hiên thì không bận tâm nhiều như vậy, cô ngẩng phắt lên, xuyên qua từng lớp người nhìn thấy cụ già râu tóc đã bạc trên hàng ghế danh dự.

    Cả hội trường một giây trước thì im ắng một giây sau đã dậy sóng. Lời xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.

    "Chuyện gì đây? Tôi còn tưởng năm nay Long bang không nhận thêm người chứ?"

    "Suốt buổi hôm nay không thấy họ nhận ai mà. Tôi cũng tưởng.."

    "Tân binh này ai cũng nhìn ra không có thực lực. Người của Long bang nghĩ gì thế?"

    "Gì chứ, bang phái bị lép vế lâu quá nên mắt nhìn người hỏng rồi?"

    Chưa nói đến những kẻ sâu kiến phía dưới, ngay trên hàng ghế danh dự, ba đại lão còn lại cũng không hiểu tại sao vị kia của Long bang lại hành sự như vậy. Tất nhiên sự thắc mắc đó chỉ là ở trong lòng, không ai biểu hiện ra cả. Nhóc con này không có lai lịch gì ghê gớm, hơn nữa nhìn cái chỉ số năng lực bằng 0 hiện thị trên màn hình thì.. Thật khó nói.

    Lúc này, Hoàng Nghị- lão đại của Hắc bang cười lớn, phía dưới lập tức an tĩnh lại. Hắn xua tay, nói:

    - Ha ha, nếu lão Lưu đã nhìn trúng tân binh này, vậy thì tặng cô ta cho Long bang. Cuộc chiêu mộ năm nay dừng lại đây thôi.

    Nói đoạn, hắn thong thả đứng lên chỉnh lại mũ rồi rời đi. MC biết ý, liền nhanh nhảu, khua khua chân chó thu xếp tàn cuộc, tuyên bố kết thúc cuộc tổng tuyển chọn năm nay.

    Tử Hiên đứng đấy nhìn đám người rời khỏi hàng ghế danh dự, cô cố tìm kiếm bóng dáng ông cụ kia nhưng hoàn toàn không thấy. Tuy không hiểu cơ sự của thế giới này nhưng việc được người ngồi trên hàng ghế danh dự lựa chọn có lẽ sẽ tốt hơn so với tiểu lâu là ở dưới khán đài. Tử Hiên tự an ủi mình như vậy, trong lòng lóe lên một tia hy vọng mong manh.

    Rất nhanh sau đó cô liền thấy một nhóm người mặc hắc phục có chung một ấn kí màu sáng bạc đến đưa cô đi.

    Tử Hiên ngồi trên chiếc xe bay, liếc nhìn một lượt những gương mặt lạnh tanh giống hệt nhau. Chính là loại giống nhau như đúc. Người máy trí năng tự chủ sao? Thời đại này đã vượt quá tầm hiểu biết của nền văn minh Trái Đất rồi.

    Cô thu mắt lại, lại nhìn hai lòng bàn tay in hằn những vết móng ghim vào da thịt, giờ đã kết lại những vệt máu khô cứng. Vốn muốn xử lý vết thương một chút nhưng cô phát hiện ra không có dụng cụ nên đành thôi. Tử Hiên yên tĩnh nhìn ra khung cảnh phía ngoài, trong lòng tính toán một chút.

    Xe bay lướt đi, xuyên qua nhà cửa, phố xá với hàng nghìn cấu trúc kì vĩ, độc lạ. Những dãy phố xá ngang dọc với hàng trăm cái màn hình LED cỡ đại có chiếu hình ảnh của vũ trụ, các tinh hệ với nền văn minh tiên tiến bậc nhất; robot đi lại ngược xuôi trên phố với những đặc tính hệt như người bình thường, nếu không để ý kĩ thì thật khó để có thể phát hiện ra. Tử Hiên chỉ liếc rất nhanh cũng không dám tò mò nhiều mà chỉ yên lặng kinh hô trong lòng. Tất cả những thành tựu khoa học kĩ thuật này là thứ nền văn minh Trái Đất có lẽ phải trải qua nhiều thiên niên kỷ nữa mới có thể chạm tới. Mà dường như, ở thế giới này, robot là công dân, là người lao động còn con người lại hoàn toàn ngự trị trong hàng ngũ cấp cao, hoàn toàn nắm quyền kiểm soát các hoạt động của Cửu Tinh hệ.

    Rất nhanh, xe bay đã rời trung tâm thành phố, hai bên đường nhà cửa thưa thớt dần, kiểu kiến trúc cũng dần bình dị hơn. Đi mãi cho tới một khu kiến trúc rộng lớn, đa phần làm từ vật liệu sáng loáng màu đen tuyền. Không khí ở đây rõ ràng uy nghiêm hơn rất nhiều.

    Xe xuyên qua một cổng lớn và rất nhiều cổng nhỏ rồi mới dừng lại. Nhóm vệ sĩ bàn giao cô cho một người đàn ông âu phục chỉnh tề, phong thái chuẩn mực, xem ra là quản gia.

    Tử Hiên đứng nhìn chiếc xe bay nhẹ lao đi, dưới đáy lòng không khỏi nén tiếng thở dài. Trương tổng quản làm dấu mời, Tử Hiên liền thu tầm mắt bước theo. Thân thể nhỏ bé dần khuất chìm trong khu kiến trúc đồ sộ.

    Ở nơi này, chờ đợi cô sẽ là bão tố gì đây?
     
  10. Chương 8:

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hiên đi theo chân quản gia xuyên qua rất nhiều dãy nhà, rất nhiều cánh cửa đen nhánh đóng im lìm. Cô còn ngạc nhiên hơn khi đi qua một cây cầu bắc ngang qua các dãy nhà, bên dưới là một khoảng không gian rộng lớn được rào bằng lưới sắt kiên cố, trên sân nằm rải rác những dụng cụ huấn luyện.

    Một lúc sau, hai người đi tới một dãy nhà có vẻ gần giống như kí túc xá cỡ đại và dừng lại. Trương quản gia đưa cô vào một gian phòng riêng biệt, ông mỉm cười chuẩn mực, nói:

    - Đây là nơi ở của cô.

    Tử Hiên nhìn người đàn ông trung niên, hơi bất ngờ bởi đây là người máy đầu tiên cười với cô. Trí tuệ nhân tạo của thời đại này quá đáng kinh ngạc rồi! Trương tổng quản thấy cô gái không phản ứng gì, chỉ dặn dò một câu:

    - Thu dọn một chút, một giờ sau cô cần gặp lãnh đạo.

    Nói xong, vị quản gia lại hơi nghiêng người, cúi chào một cách chuẩn mực rồi rời đi. Gặp lãnh đạo? Là con người sao? Kẻ sẽ quyết định cuộc đời cô.. Tử Hiên nén tiếng thở dài, đợi vị kia đi rồi, cô mới đánh bạo bước vào phòng.

    Không gian sang trọng bên trong làm cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nơi này thật sự khiến người ta không thể xem thường. Căn phòng không lớn lắm nhưng cách bố trí chẳng khác nào khách sạn 5 sao. Thật khó để tin rằng giữa một nơi như doanh trại quân đội thế này lại có cách thiết kế phòng tiêu chuẩn như vậy.

    Tử Hiên không dám chần chừ liền bước vào phòng tắm thu dọn một chút. Quãng thời gian này cô không có cơ hội tắm rửa, cả người nhếch nhác bẩn thỉu. Trên bộ y phục rách tả tơi vẫn còn in những vết máu loang lổ lúc này đã kết lại, đen thẫm. Cô nhìn mình trong gương, bộ dạng thảm hại chưa từng thấy. Đã đến lúc cô phải học cách trưởng thành rồi. Ha, cô nở nụ cười chua chát nhưng Tử Hiên không muốn nghĩ thêm nữa mà từ từ ngâm mình vào bồn nước ấm áp, mặc cho dòng nước vỗ về, thanh tẩy những kí ức đen tối đã qua.

    Nửa tiếng sau, cửa nhà tắm bật mở, Tử Hiên khoác chiếc áo choàng bông đi ra ngoài. Cô gầy đi, da cũng đen đi không ít nhưng chính sự thay đổi ấy làm cho đường nét gương mặt thanh tú hơn, sắc sảo hơn, không thanh thuần, mũm mĩm như thiếu nữ trước đây nữa.

    Tử Hiên mở tủ lấy ra một bộ quần áo để thay, tóc cũng sấy khô tùy ý buộc sau gáy. Bộ đồ này, hình tượng này trước đây cô chỉ thấy trên phim ảnh, thấy ở các nữ sát thủ lạnh lùng, cô không ngờ có một ngày mình cũng mặc lên bộ đồ ấy. Chỉ có điều lại là trong hoàn cảnh này khiến cô không tài nào vui vẻ được. Bộ đồ nữ đặc công đen tuyền, ấn kí rồng bạc của Long bang làm tăng thêm khí chất đặc thù của sát thủ.

    Tử Hiên cũng không ghét bỏ hình tượng này mà trái lại có chút mong chờ. Cô bình thản băng bó vết thương một chút rồi ngồi đợi Trương tổng quản. Quả nhiên, một lát sau đã nghe tiếng gõ cửa, vị quản gia nhìn cô nở một nụ cười đúng quy củ, ông hơi khom người làm dấu mời:

    - Đi thôi.

    Tử Hiên theo quản gia đến trước cánh cửa lớn được trạm trổ hoa văn vô cùng tinh xảo. Từng đường nét uốn lượn uy vũ bất giác khiến người nhìn phải cẩn trọng khi bước qua cánh cửa này.

    Trương tổng quản đẩy cửa ra, Tử Hiên hít sâu một hơi rồi bước vào. Không gian rộng lớn khiến cô choáng ngợp, một áp lực vô hình tự nhiên hình thành đè lên từng bước chân của cô gái nhỏ.

    Tử Hiên bình tĩnh bước đi, cô dừng lại trước bậc thềm rồi ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông to lớn ngồi phía trên cao, chậm rãi nhấn từng tiếng:

    - Tôi là tân binh, tên Tử Hiên.

    Vị kia nhìn cô gái kiên định đứng phía dưới, chút sợ hãi được che giấu rất kĩ lưỡng khiến hắn ta không khỏi tán thưởng trong lòng. Tuổi còn nhỏ như vậy, đứng trước hắn mà không run sợ chính là một loại can đảm. Hồ ca ồm ồm cất lời, thành âm vang vọng trong không gian rộng lớn:

    - Được Lão đại thu nhận đúng là không tầm thường. Tử Hiên đúng không? Tôi là chủ quản ở đây, cứ gọi một tiếng Hồ ca.

    Tử Hiên suy nghĩ một chút, hơi do dự nhưng vẫn cất lời:

    - Ông cụ đó.. không ở đây sao?

    Hồ ca nghe cách mà cô gọi không khỏi toát mồ hôi hột. Nhóc con đó gọi lão đại là ông cụ sao? Ai nói cho ta biết là ta nghe nhầm đi. Ông.. ông cụ? Khóe môi Hồ ca giật giật, hắn gượng gạo cười một tiếng:

    - Ha, đúng là tuổi trẻ nóng vội. Lão đại ủy thác cô ở đây không phải chỉ là để cô nghỉ dưỡng. Giờ cô là người của Long bang thì phải có phong phạm của Long bang.

    - Gọi người vào đây.

    Trương tổng quản nghe Hồ ca phân phó vào trong mời mọi người ra. Năm người đi ra, ai cũng cao to uy vũ, khí chất này tạm gọi là.. khá hổ báo đi. Hồ ca nhìn năm vị huynh đệ (tương tàn) của mình, lạnh giọng cảnh cáo:

    - Người của bên trên phân phó, không đào tạo tốt thì tự lo hậu sự.

    Đám người nhất loạt dồn mắt về phía cô gái nhỏ một mình trơ trọi, cô đứng giữa không gian rộng lớn lại càng làm cho cô trông nhỏ bé thêm.

    Tử Hiên nín thở, dù cố gắng cách mấy cô cũng không dám nhìn thẳng vào những cặp mắt u lãnh mang theo ý dò xét đang bắn về phía mình. Bọn họ cũng quá đáng sợ đi! Đang lúc hoang mang tột độ, cô liền bị phản ứng của bọn họ làm cho ngốc luôn rồi.

    Lão Nhất chạy lại, kéo một bên cánh tay cô, giọng vui vẻ:

    - Đi, đại ca ta dạy nhóc bắn súng.

    Lão Nhị nghe vậy, liền giằng lấy cánh tay còn lại:

    - Đừng nghe hắn, ta dạy nhóc lái tàu bay.

    Rồi đến lão Tam, lão Tứ, ngay cả lão Ngũ vốn không màng sự đời lúc này cũng nhảy vào tranh công đào tạo "người của bên trên phân phó" kia. Tràng cảnh có chút hỗn loạn. Đấy! Đừng hỏi vì sao Hồ ca ta gọi họ là "huynh đệ (tương tàn)".

    Mọi người nhận mặt nhau xong, Tử Hiên liền được cho về phòng nghỉ ngơi. Cô vừa đi khỏi, từ trong phòng trong bước ra một bóng người. Hắn tuy có gương mặt góc cạnh lạnh lùng mang vẻ đẹp vô cùng tinh tế nhưng ánh mắt lại ý vị nhìn theo thân ảnh vừa rời đi. Hồ ca thấy vị kia của bên trên bước ra vội vàng, xoắn xuýt đứng dậy cung kính, khom người nghe phân phó.
     
  11. Chương 9:

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hiên về phòng, cô bước tới bên cửa sổ đưa tay kéo chiếc rèm tối màu ra. Mảng trời ngoài kia toàn là một màu đen kịt, không gian âm u, tịch mịch đem lại cho người ta cảm giác bức bối. Tử Hiên ngước nhìn khoảng không ấy, một dòng nước mắt nhẹ lăn dài trên má.

    Cô không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, giấc ngủ chập chờn mệt mỏi. Tử Hiên đang không ngừng vùng vẫy trong biển máu tanh nồng, cô không thể hít thở, dưỡng khí cứ dần dần rút khỏi lồng ngực. Và rồi cô nhìn thấy hình ảnh của Sơ Cửu, thấy cái xác của người đàn ông, tất cả đều khiến cô sức cùng lực kiệt. Tử Hiên để mặc bản thân bị thế lực vô hình kéo xuống.

    Tiếng kẻng sớm vang lên, một loạt âm thanh bừng tỉnh kéo Tử Hiên khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Cô bật dậy, trên trán ướt đầm. Đợi đến khi cô hoàn hồn thì chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên tập luyện. Tử Hiên vội vàng chỉnh lí rồi chạy ra.

    Trước khoảng sân rộng lớn là hàng trăm người đồng loạt ngay ngắn, quân trang chỉnh tề, mặt ai cũng nghiêm nghị. Tử Hiên chạy ra liền rơi vào tình huống khó xử, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía cô. Cô chỉ biết bất động thanh sắc đứng yên tại chỗ. Không ai nói cho cô biết phải làm gì. Thật đấy. Vừa ngủ dậy đã gặp phải một tràng cảnh này, ai không hoảng người đó tài.

    Nhất ca nghiêm giọng quát lớn:

    - Tử Hiên! Quân trang không nghiêm, tập hợp muộn. 30 vòng quanh sân tập! Chạy!

    Cuộc đời cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình thực sự phải chạy nhiều như thế. Cô cứ nghe hiệu lệnh rồi chạy. Không chạy nổi vẫn phải chạy.

    Đến lúc cô hoàn thành hình phạt, mặt trời đã đứng bóng. Tử Hiên lết thân xác như muốn gãy rời vào nhà ăn, bụng cô đã sôi lên ùng ục từ ban nãy. Vừa mới định nhấc khay cơm lên, một cái đũa cả đã đập vào tay cô khiến Tử Hiên rụt ngay tay lại mà xuýt xoa. Nhất ca nghiêm mặt:

    - Không tập luyện, không được ăn cơm!

    Nhị ca và Tam ca thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền đứng ra giải vây. Một người vuốt mông ngựa, đưa Nhất ca đi ra chỗ khác. Một người nháy mắt với cô, ra hiệu cho cô được phép ăn cơm.

    Tử Hiên lúc này mới rón rén nhấc khay cơm lên mà chạy biến. Phải nói là đã lâu lắm rồi mới có nữ tân binh đến rèn luyện, cả nhà ăn toàn các anh cao to đều dồn dập mời cô đến ngồi cùng bàn. Tử Hiên nhìn qua một lượt rồi chọn ngồi ăn cùng bàn với một nhóm thanh niên có vẻ gần bằng tuổi cô.

    Cả nhà ăn đều ồ lên một tiếng ghen tỵ. Ai nha, đúng là tâm hồn thiếu nữ. Chọn qua chọn lại một hồi liền chọn trúng bàn ăn toàn mĩ nam, cảm giác thiếu niên có, kiểu lạnh lùng cũng có, vẻ nam tính thì lại càng không thể thiếu. Bọn họ già rồi, cũng không đẹp bằng người ta. Hơn nữa, ai cho phép trai đẹp chơi thành nhóm với nhau thế? Đúng là bất công mà!

    Cô ngồi xuống, cả bàn nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Có lẽ, ở tinh cầu xa lạ này, cô không hề lẻ loi hay bị bỏ lại.

    Những tháng ngày sau đó, Tử Hiên cô mới thực sự biết đào tạo mà đám người kia nói là gì.

    Ngày qua ngày, từ sáng sớm cho tới đêm muộn, không ngày nào cô không lết về giường với toàn thân căng nhức, khớp xương tứ chi như muốn tách rời.

    Nào là bắn súng, phóng tiêu, thể lực, uốn dẻo. Rồi các loại vũ khí chiến đấu, xe tăng, phi cơ.. Các kĩ năng tác chiến, chỉ huy, không gì là không học.

    Không chịu nổi sao? Vậy cắn răng vào mà chịu. Chiến đấu tiếp hoặc chết. Ở đây không có chuyện dừng lại, không đi được thì quỳ, bò, lết đi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

    Mới đầu tập luyện cô còn sốt cao, nhưng không được nghỉ chỉ đến khi ngất đi mới được khiêng vào phòng chữa trị. Lên rừng thực chiến, xuống biển luyện tập, thậm chí ra ngoài không gian đánh nhau cô cũng phải theo.

    Đừng nghĩ ở đây chỉ toàn là đàn ông, vẫn có phụ nữ thậm chí là trẻ con ở một khu riêng. Cũng không phải là có những tình tiết cẩu huyết gì đó giống trong truyện, ví dụ như phụ nữ chốn này đều dùng để mua vui cho đàn ông. Không hề, họ là vợ con của những đặc công trong doanh trại. Ngoài ra, trong khóa đào tạo kĩ năng của sát thủ, Tử Hiên còn được học với các chị đại tắm lưỡi đao bằng máu đó.

    Dù có mệt mỏi hay đau đớn, Tử Hiên vẫn dốc hết sức mình trong quá trình huấn luyện. Vì vậy mà mọi người ở đây đều đặt biệt danh cho cô là "Tinh thần thép", dũng mãnh kiên cường vô cùng. Lại nói trong những ngày được đi thực chiến trên những tinh hệ khác nhau, cô đều tìm kiếm cái tên Sơ Cửu. Chỉ có điều, thời gian qua lâu như thế mà thông tin vẫn bặt vô âm tín.

    Hai năm ròng rã cứ thế trôi qua. Nơi này đã chứng kiến Tử Hiên trưởng thành, càng ngày càng trang bị cho mình một lớp giáp vững chắc. Cũng ở nơi này, cô đã có biết bao kỉ niệm vui buồn, có những người bạn, người anh em vào sinh ra tử. Tuy nhiên, đây chỉ là trạm dừng chân chứ không phải đích đến của cô. Tiệc vui mấy rồi cũng đến lúc tàn.

    Hôm nay chính là bài kiểm tra năng lực của cô. Lần này nếu qua sẽ được về hành tinh chính của Long bang, nếu không qua thì lại phải chờ một năm nữa. Cô muốn quay về hành tinh mẹ để hỏi vị kia một số chuyện, vậy nên mới càng phải cố gắng thật nhiều.

    Mới sáng sớm, Tử Hiên đã y phục chỉnh tề, quy quy củ củ đứng trước Kim Ưng. Kim Ưng là gì? Đó là tên phi cơ sẽ đi cùng cô trong buổi khảo sát ngày hôm nay, trận chiến ngoài không gian đó. Nghe thôi đã thấy kích thích! Tử Hiên vì vậy mà đứng ngồi không yên, liên tục thấp thỏm chờ đội ngũ đến.

    Đội ngũ của cô dần xuất hiện, ai nấy đều chỉnh tề, nhất loạt đứng vào vị trí. Năm người chung đội, ai có biểu hiện xuất sắc nhất sẽ được gửi đến hành tinh mẹ, đồng nghĩa với việc bước lên vị trí cao hơn. Ai cũng có mục tiêu riêng của mình và vì nó mà nỗ lực, những người này cũng không ngoại lệ.

    Hồ ca mang theo khí chất uy mãnh bước đến, gật đầu ưng ý với đội ngũ toàn những tinh anh này. Ai, những năm này đúng là không uổng phí. Hồ ca nhìn lại cô gái nhỏ nhất đội đang dùng ánh mắt khoe khoang sáng lấp lánh nhìn mình.

    Hồ ca nghe các báo cáo về thông số kỹ thuật từ robot sửa chữa, lại nhắc nhở bộ phận giám sát ổn định đường truyền một hồi, rồi quay ra, mạnh mẽ nói:

    - Trận chiến tới đây, quyết không lùi bước, nhất định phải phát huy hết sức mình. Rõ chưa!

    - Rõ!

    Cả đội nghe căn dặn, một mực nghiêm túc. Không lùi bước trước khó khăn chính là luật bất thành văn của Long bang, không ai được phép làm trái lại điều đó. Đây cũng là điều các chiến binh tham gia khảo sát ngày hôm nay nắm rõ hơn ai hết.

    Hồ ca nhìn một lượt những gương mặt đầy quyết tâm, vẻ mặt vô cùng hài lòng:

    - Được. Lần này ai dẫn đội?

    - Báo cáo. Là tôi. Lâm Tư Dao thuộc bộ B72

    Lâm Tư Dao bước ra, thần thái tinh anh, linh hoạt, là một nữ thần của B72. Cô vốn là tân binh có biểu hiện khá nhất của nhóm sát thủ lại vô cùng xinh đẹp, được lòng người nên không ai không hi vọng lần khảo thí này, cô ấy sẽ được nâng đỡ đến hành tinh mẹ. Lâm Tư Dao tự tin nhận lấy huy hiệu đội trưởng từ Hồ ca rồi lui về.

    Sau khi kiểm tra kĩ càng về thể trạng và kĩ thuật của Kim Ưng, năm người đứng nghiêm, nhất loạt chào hành lễ rồi lần lượt tiến vào phi cơ.

    Khảo thí bắt đầu!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...