Tôi đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ về thứ gọi là "lươn tóc". Khái niệm đó tôi biết được từ giấc mơ của mình. Đây có lẽ là một hiện tượng siêu nhiên hay gì đó chưa có lời giải đáp. Một khái niệm không rõ ràng. Khi mái tóc của bạn trở nên mượt mà hay dài ra nhanh chóng. Xin chúc mừng, bạn đã bị lươn tóc rồi đấy! Nếu không nhìn kĩ thì mái tóc của bạn rất bình thường. Nhưng vào lúc xế chiều, khi hoàng hôn xuống và bạn soi mái tóc mình dưới ánh hoàng hôn. Từng lọn, từng lọn như những con lươn to trong suốt. Có thể thấy những sợi tóc của mình trong thân nó. Rất to và nó còn mỉm cười với bạn. Đừng quá sự có sợ hãi, trước mắt nó sẽ không gây hại cho bạn đâu. Không đau, không ngứa, không khó chịu, nhưng bạn sẽ thấy lo lắng và sợ hãi chính mái tóc của mình. Vì không biết từ bao giờ tóc của bản thân lại đáng sợ như thế! Có nguồn gốc hẳn sẽ có cách trị. Dù nghe qua sẽ hơi đau và không ai muốn làm. Đó là dùng nước muối ngâm vào tóc, loại nước muối bão hòa ấy, cho thêm lá bưởi và xả. Ngâm tóc vào đấy nửa canh giờ, nhớ là ngâm làm sao cả chân tóc cũng phải ngậm nước muối đấy. Đủ thời gian thì sang bước tiếp theo. Nhờ một bà lão lớn tuổi hoặc người thân trong nhà cầm con lươn ấy và Dùng lực bứt thật mạnh. Hiển nhiên là tóc phải đi theo rồi. À mà thường thì ngoài bản thân người mắc phải sẽ không ai thấy lươn tóc. Nhưng khi ngâm như vậy, nó sẽ xuất hiện rõ rệt và ai cũng thấy. Đừng lo, nó sẽ không đau chút nào đâu! Sau khi toàn bộ lượn tóc được bứt tlra bạn sẽ thấy vùng gáy nóng lên và hơi đau một chút. Có lẽ là gốc rễ của nó đang biến mất, Tôi mơ đến đây đã tỉnh giấc rồi. Theo tôi đây là một nỗi sợ tâm lý đáng sợ nào đó. Tôi không biết sau khi lươn tóc bị bứt ra hết thì mái tóc của người bị sẽ như thế nào. Dù sao đây cũng là giấc mơ nên nó không có thật. Nhưng tôi hỏi này, liệu một ngày thật sự có người bị lươn tóc thì sẽ như thế nào nhỉ?
Chào mừng các bạn đã đến với thế giới mộng mơ của Nijino Hana! Tôi vẫn nghĩ mình lớn rồi cho tới khi tôi sa chân vào những câu chuyện huyền huyễn các bác ạ. Không những thế tôi còn nằm mơ về nó nữa cơ. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bác về giấc mơ tuyệt vời nhất của tôi từ trước tới giờ.. Tôi mơ thấy Trái Đất ngày tận thế, cũng giống như bao bộ truyện về mạt thế zombie bla bla.. Thế giới tôi mơ thấy nó bị bao phủ bởi những con quái vật nhện chuyên ăn thịt người. Tôi đã gia nhập vào một tổ đội có 5 thành viên :3 trai và 2 gái thì phải.. tôi cũng không còn nhớ rõ nữa. Đội trưởng là một người đàn ông khá đẹp trai.. tôi nghĩ vậy đó. Anh ấy rất dịu dàng với tôi, thực sự rất rất rất.. dịu dàng và tôi thích những người đàn ông như vậy. Có vẻ rằng là ảnh thích tôi và tôi cũng rất thích ảnh nữa. Không! Tôi yêu ảnh luôn ấy chứ.. dù là trong mơ nhưng thật sự tôi rất yêu anh ấy luôn.. thề! Cho tới khi anh ấy cảm thấy rằng mọi người đang lâm vào nguy hiểm, thì anh ấy đã đưa toàn đội tới một nơi. Ảnh bảo đó là nhà của ảnh, nơi đó rất an toàn và anh ấy tiết lộ với chúng tôi rằng ảnh thực ra là một con ma cà rồng hay con zombie gì đó mà đã tiến hóa tới mức tự mình có được ý thức rồi ấy.. kiểu vậy. Và đây là nơi ảnh ở từ hồi ảnh mới có ký ức. Rồi sau đó thì tôi chuyển qua một giấc mơ khác nữa mà tôi chả nhớ mẹ gì về nó cả! Tới lúc tỉnh dậy tôi vẫn còn lưu luyến ảnh đó các bác, tôi yêu ảnh quá trời luôn! Có lẽ tới đây đã là kết thúc rồi, chả biết có bác nào đã từng mơ như tôi không nữa. Hẹn các bác ở giấc mơ kế tiếp.
Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật, là giấc mơ xuất hiện vào buổi trưa. Mình vốn là người hay nhớ được những gì đã mơ, hôm nay còn trực tiếp ghi lại sau khi vừa thức dậy, tất cả nhớ như in. Vậy nên nội dung câu chuyện là thật, không thêm thắt. Các nhân vật xuất hiện trong đó đều là những người có thật, bạn bè, thầy cô trong trường. Duy chỉ có vài người lạ ở cuối chuyện thì mình không biết là ai. Mình muốn giải mã giấc mơ này, bởi vì nó quá chân thực và kì lạ. Nếu có ai hiểu biết về tâm linh, giấc mơ thì phiền mọi người có thể cho mình lời khuyên. Mình mong mọi người đọc xong sẽ cho mình câu trả lời về hiện tượng này. Cảm ơn mọi người! "Thứ 2, ngày 13/6, Tôi đã có 1 giấc mơ kinh dị mà vô cùng chân thực. Trong giấc mơ ấy, tôi và các bạn mình bị truy sát bởi 1 đám người mặc áo bảo hộ, có súng. Chúng tôi chạy trốn trong trường học của chính mình. Rất nhiều người đã bị bắn chết. Tôi không may mắn. Có kẻ đã bắt được tôi. Hắn bắn hạ vào đầu tôi không suy nghĩ. Tôi cứ ngỡ mình đã chết rồi. Thế nhưng đầu tôi không hề chảy máu. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và muốn ngủ thiếp đi. Bạn tôi đã tôi dậy và kéo tôi đi tiếp. Khi ấy tôi chợt nhận ra cơ thể và vết thương của mình có thể phục hồi. Chúng tôi chạy trên hành lang tối và sâu. Chạy trốn khỏi đám người truy sát, bởi nếu bị bắt gặp, họ sẽ giết chúng tôi. Lại có thêm 1 đoàn người tới. Chúng tôi tản ra để chạy. Tôi không may lần thứ 2. Tôi bị hắn bắt gặp ngay chân cầu thang. Trong đêm tối, tôi nín thở. Hắn đi lướt qua tôi, có vẻ hắn không nhận ra. Bất chợt đầu súng của hắn đụng trúng người tôi. Hắn ngay lập tức dí súng vào định bắn. Tôi nằm im bất động. Nhưng vì quá run rẩy, đầu súng của hắn cảm nhận được từng đợt nhấp nhô của hơi thở. Đoàng. Một viên đạn găm vào bụng tôi. Và hắn bỏ đi. Tôi nằm đó một lúc. Cứ ngỡ mình chết rồi, bởi viên đạn đầu tiên vẫn còn nằm trong đầu, giờ lại một viên ở bụng. Nhưng kì lạ là tôi vẫn không sao. Không có máu. Không đau. Tôi gắng gượng vùng dậy chạy đi tìm các bạn mình. Tôi không nhớ rõ chúng tôi đã làm gì để chạy được lên tới sân thương. Nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng được cứu. Có một chiếc trực thăng cứu hộ đang bay dưới thấp đợi chúng tôi nhảy xuống. Tôi thấy thắc mắc, tại sao không hạ cánh hoặc bay ở gần mà phải bắt chúng tôi nhảy xuống và có một anh nhân viên đỡ lấy chúng tôi bằng dụng cụ tựa như máy gắp. Nhưng tôi chỉ nghĩ trong đầu. Bạn thân tôi nhảy trước. Nó đã vào trực thăng thành công. Người tiếp theo là tôi. Thành công. Chúng tôi di chuyển vào bên trong, chờ đợi những người khác nhảy xuống. Trực thăng ấy không bé như vẻ bề ngoài, thậm chí có cả một căn phòng nhỏ để chứa đồ. Cơ trưởng yêu cầu chúng tôi ngồi đợi cho đủ người rồi cất cánh. Ông ấy hỏi tôi và bạn thân tôi rằng, có muốn chơi cờ không. Chúng tôi tiến vào căn phòng chứa đồ để lấy bộ cờ vua. Đó là một căn phòng ẩm thấp, bụi bám dày đặc, nhưng kì lạ là 3 bộ cờ vua để trên bàn vẫn sạch sẽ, không một hạt bụi bám vào. Bạn tôi chọn ra 2 bộ trong đó có một bộ được chế tạo đặc biệt, mỗi quân cờ tựa như những con huơu và con sói. Vừa định mang ra thì một cơ viên chạy tới báo cho cơ trưởng, mọi người đã lên hết và đang trên đường bay nhưng gặp sự cố do có một chiếc trực thăng khác đâm vào. Ngay lập tức chúng tôi bị sơ tán. Không ai khác gây sự ngoài đoàn người mặc áo bảo hộ đen khi nãy. Chiếc trực thăng mở ra 2 lối đi xuống, mọi người chạy loạn mà chẳng cần kéo nhau đi cùng. Tôi đã lạc đoàn. Tôi rơi xuống bên cạnh một con đường làng nhỏ, hai bên là cỏ. Khi đang lang thang bước đi, tôi lại thấy một gã đàn ông mặc bảo hộ kín người, tay cấm súng, nhảy từ trên xuống, đáp đất cái" Bịch. " Tôi vội vã bỏ chạy, hắn đuổi theo. Tôi cứ chạy miết dọc con đường làng ấy, nhưng càng chạy càng thấy kì lạ. Từng người đi qua một địa điểm, một quãng đường nào đó đều gặp sự cố. Tựa như số phận của họ khi đi qua đấy sẽ xảy ra tai nạn. Tựa như được dự đoán nhưng không ai nghe. Tôi bắt gặp một em bé ngồi khóc giữa đường, em bé chừng 1 tuổi. Lúc này không còn thấy gã đàn ông kia đuổi theo nữa. Tôi chạy đến bế bé lên, cảm giác cậu bé ấy rất quen thuộc. Cách đó không xa, mọi người đang túm vào xem gì đó. Đó là cảnh một chiếc xe máy nằm sõng soài. Có một cặp vợ chồng và một cô bé khoảng 6 tuổi. Tôi nhận ra ngay đó là cô giáo cũ của mình. Tôi bé em bé chạy tới. Trong đầu còn tự hỏi tại sao em bé bị văng xa như vậy mà không sao cả. Cô lập tức nắm lấy bắp tay tôi, dí vào tay tôi một khúc gỗ được khắc kì lạ. Khối gỗ hình như nhật, được khắc hình những đám mây vần vũ, ở giữa là mặt trăng nhưng chỉ vẽ một nữa, phần còn lại được gạch đan xen như kẻ caro. Cô bảo tôi chạy đến chừng nào hết đường thì hãy giơ khúc gỗ này ra mà vái lạy. Cô quay ra nói với chồng một cách mệt mỏi, nói rằng cô biết sẽ có ngày cô ngã xe trước căn nhà hoang, rằng cô không ngờ sẽ có ngày mặt trăng lại trở nên như thế. Cô bảo tôi rằng hôm nay là ngày Kiều Dạ Nguyệt. Thế rồi cô đẩy tôi đi. Tôi chạy mãi đến cuối đường. Chạy nhanh đến mức tôi không kịp phanh tốc độ, xém thì làm rơi khúc gỗ xuống vực. Ngẩng đầu lên, khung cảnh trước mặt làm tôi sợ hãi. Mặt trăng mọc trên bờ vực không giống như mọi ngày, mà giống hệt hoa văn được khắc trong khúc gỗ kia. Chỉ là mọi thứ chân thực hơn. Mây được bao bọc bởi những đám mây vần vũ, 1 nửa bị cắt xẻ ngang dọc không rõ lý do. Tôi cứ thế giơ khúc gỗ lên mà vái lạy. Đến khi mặt trăng dần trôi xa, tôi mới thôi. Ngay bên cạnh chỗ tôi quỳ là một cái đền nhỏ. Có 1 bà lão đang làm lễ, tiếng gõ mõ và hát vang rền. 2 bà lão khác thì ngồi đối diện dàn lễ, liên tục chắp tay khấn. Bà lão chủ trì kia gọi tôi lại và bảo tôi quỳ xuống lạy đi. Bà ta nhìn tôi, đọc tên tôi rồi lẩm bẩm".. Kiều Nguyệt.. " Tôi đoán bà ta đang nói tới việc quỳ lạy mặt trăng khi nãy của tôi. 2 bà lão còn lại nghe thấy thì nhìn tôi cười. Thế rồi bầu trời khi ấy, đang tối lại trở nên tối hơn, một màu đen huyền, từng đám mây trôi nhanh hơn. Tựa như trời có bão. Bà lão chủ trì nhanh chóng dọn đồ và bảo 3 người chúng tôi vào trong đền. Bà ta nhờ tôi xuống dưới căn hầm đem lên một vật gì đó của người đang ở dưới hầm. Tôi không biết đường và bà lão ngồi gần tôi khi nãy đã dẫn tôi đi. Không ngờ đằng sau ngôi đền bé 10m² lại là một khuôn viên khang trang như chùa triền. Thậm chí còn có vài người tới thăm và thắp hương. Tôi đi qua rất nhiều ngóc ngách, không rõ đi đâu, tôi chỉ đi theo bà lão kia. Thế rồi đến một căn hầm, tôi cảm thấy nó giống nhà tù hơn. Nhìn có vẻ ẩm thấp, xiềng xích vương vãi, thập chí tôi còn thấy vài cái xác quấn vải trắng cũ kĩ nằm đâu đó. Bà lão kia mở cửa và bảo tôi vào lấy đồ. Tôi ngó vào, có vài người đàn ông bị nhốt, người tiều tụy, bẩn thỉu, hình như bị bỏ đói. Vừa định bước vào thì gã đàn ông kia nhảy xồ ra, tôi chỉ kịp với tay đóng cửa cài then, nhưng cửa quá cũ, cái then rụng ra ngay trong tay tôi. Tôi bỏ chạy. Tôi biết gã đàn ông kia đang đuổi theo mình. Trong một thoáng ngoáy lại nhìn, tôi cảm thấy gã rất giống một ai đó tôi quen biết. Và rồi một ý nghĩ lóe lên. Gã giống hệt bạn nam lớp tôi. Câu nói của bạn tôi chợt vang lên" Bố tớ mất tích khi đang đi đền. " Trong cơn mơ ấy, tôi đã rút ra được một vài kết luận ngay khi đang bỏ chạy. Thứ nhất, đoàn quân mặc áo bảo hộ đen cầm súng điên cuồng đuổi theo đòi giết chúng tôi, có vẻ như họ đang phẫn nộ một điều gì đó, họ đuổi theo vì nghĩ rằng chúng tôi là kẻ gây thiệt hại cho họ. Nhưng nếu chứng minh được người có lỗi không phải là chúng tôi, có thể bằng vật chứng hoặc nhân chứng, họ sẽ bỏ đi. Ngược lại, nếu không chứng minh được, chúng tôi sẽ bị giết. Hành động của họ được thiết lập theo một nguyên lý đơn giản, đó là niềm tin. Khi họ tin những gì chúng tôi nói, thì chúng tôi là kẻ sống sót. Thứ hai, những ai đi qua con đường làng kia đều đã biết rõ số phận của mình, biết rõ họ sẽ trải qua những gì khi đi qua con đường ấy, nhưng họ vẫn đi, vì họ cần trả nợ. Còn về hiện tượng Kiều Dạ Nguyệt kia, vẫn là một bí ẩn. Tôi chỉ có thể giải thích về mặt con chữ: Kiều là đẹp, Dạ là đêm, Nguyệt là trăng. Quả thực mặt trăng đêm ấy rất đẹp, chỉ là hình thù khiếm khuyết kì lạ, như thế nó bị dày vò, hành hạ nên một nửa mặt trăng mới xuất hiện những xết lạ như bị cào."
Tôi cũng hay nhớ được giấc mơ của mình, cũng có những giấc mơ kỳ lạ. Lần gần nhất tôi mơ thấy, bỗng nhiên tôi lại phải đi học lại một lần nữa, không rõ là sao nhưng tự nhiên thấy có cái giấy mời nhập học ở trước cửa nhà. Đó là cái trường mà tôi không thích, tôi không thèm đi nhưng ba tôi thì lại muốn tôi đi. Và thế là 2 ba con cãi nhau. Ngoài đời thì không có chuyện đó đâu nha tại vì cái chuyện học hành thì tôi được quyền quyết định hoàn toàn (nên nó mới sai đó). Còn hôm qua thì lại mơ bỗng nhiên tôi bước vào một căn phòng mà trong đó toàn những kẻ tôi ghét nhất và mấy kẻ đó cũng chuyên làm hại tôi, ngỡ tưởng sẽ như trong mấy bộ phim tôi hay xem ngoài rạp, tôi sẽ một mình đánh đấm với một đám kẻ thù. Nhưng không, bọn chúng lao đến tôi, tính sẽ xé xác tôi ra, thế mà tôi lại chạy, chạy thục mạng rồi cuối cùng thoát khỏi căn phòng đó cũng là lúc tỉnh dậy luôn.
Mơ thường xuyên luôn. Còn có những giấc mơ cứ vài năm lập lại y chang 1 lần Là bóng dáng của 1 người phụ nữ mà mình không quen biết nhưng cứ xuất hiện mãi. Có khi tối nay mơ thấy người này (đã từng biết mặt hoặc chưa gặp lần nào), hôm sau lại tình cờ gặp. Thật là những giấc mơ vi diệu. Nhớ ai quá cũng sẽ nằm mơ thấy. Loại giấc mơ này thì cơ bản là từ suy nghĩ của não mà ra thôi. Còn những giấc mơ mà sau khi mơ mình cảm thấy hoảng sợ, thì đó đơn giản là mình đang trong khoảng thời gian stress hay có vấn đề gì lo lắng, nên đến nỗi ngủ vẫn lo và thành ra mơ. Người ta còn bảo, Mơ nhiều quá là báo hiệu của bệnh suy giảm trí tuệ. Ví dụ: Mơ thấy mình bị vấp ngã, bị tình cờ té, bị đuối nước.. hoặc kiểu đi không vững, chạy không xong..
Hừm, lúc còn nhỏ mình hay mơ những giấc mơ ngắn nhưng luôn khiến tim đập liêm hồi vì sợ hãi. Như là từ trên núi cao té xuống, ngồi trên chiếc xe đang chạy rất nhanh nhưng lại quay mặt hướng về sau. Cũng có những giấc mơ mang tính chất hạnh động không kém kinh dị như mơ thấy rắn khổng lồ há miệng, thay ma quỷ quái đuổi bắt. Khi lớn lên lại có những giấc mơ kì lạ như là mơ về bạn thân cũ, crush cũ mặc dù bây giờ chả còn tí cảm giác nào với họ. Nghe nói giấc mơ thường đi trái ngược lại với thực tế nhưng cũng có những giấc mơ dự báo tương lai. Giấc mơ chính là cuốn phim phát ra do tiềm thức ghi nhận. Tiềm thức là những suy nghĩ, những cảm xúc tận bên trong tâm hồn, nó có thể chỉ là những suy nghĩ, cảm xúc thoáng qua rất nhẹ nhưng hoàn toàn có thể từ từ ngấm sâu vào trong trí não. Cho nên buổi tối khi ngủ, não nghỉ ngơi chính là lúc tiềm thức hoạt động mạnh mẽ nhất. Nhưng dù vậy thì mình vẫn không nên quá tin vào những giấc mơ, cứ sống cho hiện tại và tương lai là được. Vì vốn dĩ mơ chỉ là mộng cảnh, chẳng phải thực!
Nói về giấc mơ thì mình từng mơ rất nhiều, nhưng hầu như sau khi thức dậy mình không sao nhớ hết được. Chỉ có những giấc mơ ấn tượng, sâu sắc quá thì mình vẫn nhớ như in. Lúc trước mỗi khi ngủ mình đều hay nằm mơ, nhưng dạo gần đây thì không có. Nhớ lại trước đây có một giấc mơ cứ lặp đi, lặp lại nhiều lần mỗi khi mình ngủ, đó là mình hay bị trượt ngã dù là bước xuống xuồng hay là đi núi. Cái cảm giác lúc đó mình rất hoảng sợ, khủng hoảng tinh thần. Mình luôn bị giật mình thức khi mơ thấy như vậy. Trong suốt khoảng thời gian học Trung học Phổ thông, Đại học mình có vài lần bị tai nạn. Sau những lần đó mình bị sụt cân, sức khỏe trở nên sa sút, mặc dù đi khám bác sĩ thì vẫn không có vấn đề gì. Ngẫm nghĩ lại con đường mình từng đi cũng trải qua không ít thăng trầm, mất mát đi người thân. Giấc mơ cũng là một điềm báo mình cần phải đi đứng cẩn thận hơn, tránh vội vàng, hấp tấp. Tiếp đó, là những chàng trai vị cứu tinh hay xuất hiện trong giấc mơ mà mình chẳng thể nào nhớ rõ mặt mũi họ ra sao. Trong cuộc sống mình thường được người khác giúp đỡ, khi mình đi lạc thì có anh chàng tốt bụng đưa mình về nhà, khi mình bị tai nạn trên đường cũng có chàng trai đưa tay ra đỡ mình đứng dậy. Hầu như mình chả nhớ rõ mặt mũi họ vì chỉ thoáng gặp một lần trong đời thôi. Còn một giấc mơ đã trở thành sự thật, đó là mình mơ thấy thằng em cưới cô vợ có một đời chồng. Lúc đầu mình nghĩ đó là một giấc mơ vớ vẩn, nhưng sự thật thì đúng như vậy. Mình biết em trai cũng khổ tâm, là duyên là nợ nên mình vẫn chúc phúc cho sự lựa chọn của em trai. Có một giấc mơ mình không muốn nó xảy ra, mình từng mơ thấy cảnh tượng nhà bị cháy, nhưng vị trí con đường khác con đường nhà mình. Trong giấc mơ thì nơi đó chính là nhà của mình, có lẽ trong tiền kiếp nhà mình từng bị cháy. Mình từng đi làm công ty, nhưng không chịu nổi áp lực vì tính của mình khá cầu toàn, thường hay ôm đồm mọi thứ nên sức khỏe mình cũng không cho phép. Nhưng những giấc mơ đi làm vẫn có lúc xuất hiện khi mình ngủ. Có lẽ mình chưa thoát ra được những áp lực, mệt mỏi bủa vây. Mình nghĩ, đồng tiền cũng quan trọng nhưng tinh thần thoải mái, vui vẻ mới là ưu tiên hàng đầu. Mình từng trải qua những ngày tháng đi làm thật vô vị, sáng đi làm chiều về như một vòng tuần hoàn. Mọi người cười đùa với nhau dù trong bụng chắc gì đã ưa nhau. Tính cách, con người của mình khác biệt với mọi người, nên mình không thể nào thích nghi được. Những người mình từng gặp trong cuộc đời đều mang ý nghĩa riêng và mình thầm biết ơn tất cả!
Mình thì cũng mơ nhiều nhưng hầu như tỉnh dậy là không còn nhớ gì nữa. Duy chỉ có những giấc mơ mình nhớ như in thì nó lại chính là một điềm báo. Như cha chồng mình chết. Lúc đó mình mới vừa đám hỏi xong mấy ngày. Mà cha chồng mình còn rất khoẻ, không có dấu hiệu gì là bệnh hoạn hay gì hết. Tuy nhiên, đêm đó mình lại nằm mơ thấy ông ấy, nhưng mà bên tai lại nghe có tiếng một ai đó nói là "cha chồng mày chết rồi". Nghe câu đó trong mà trong mơ mình còn ngạc nhiên ấy, đó cũng là lúc mình thức dậy và trời cũng đã sáng. Thế nhưng mình lại nhớ câu đó như in. Có điều cũng cho rằng là mơ thôi. Nên cũng chẳng dám nói ai nghe, kể cả chồng mình. Ấy thế mà một tháng sau, ổng bị bệnh, đưa lên Chợ Rẫy là bác sĩ trả về, nói là ung thư gan thời kỳ cuối. Về nhà nằm đâu cỡ một tháng thì lên Cực Lạc. Xong con bê. Giấc mơ đã thành hiện thực. Sau này mình mới dám kể cho chồng mình nghe về giấc mơ đó. Còn một vài giấc mơ trong quá khứ mình cũng khắc sâu trong lòng, và cũng đã thành hiện thực. Còn hiện tại cũng có nhưng mà bây giờ chưa thấy xuất hiện, nên không dám kể, đợi sau này nếu thành hiện thực lại kể tiếp cho nghe
Đôi khi những giấc mơ lại phản ánh chân thật tâm trạng, nhịp độ, hoàn cảnh và thái độ giống của một con người cậu ạ. Đây là lần đầu tiền cũng là duy nhất mà Sầu kể về cơn ác mộng kinh khủng và kỳ lạ đã đeo bám Sầu từ những năm 3-4 tuổi tới ngày Sầu lên lớp 7. Trộm vía là bây giờ mình đã không còn mơ về cơn ác mộng đó Chuyện là ngày Sầu còn bé, chắc khoảng 3 tới 4 tuổi gì đó. Ngày ấy, bố mình hay bế mình và em trai đi uống cafe vào mỗi buổi tối rảnh. Thế rồi một lần, có người gây sự với bạn của bố mình. Hôm ấy, bố mình cũng có xíu men trong người nên không làm chủ được bản thân và lao vào bảo vệ chú kia. Rồi sau đó, chuyện gì tới cũng tới, họ đánh nhau tới mức đổ máu. Và họ đánh nhau trước sự chứng kiến của hai đứa trẻ. Mình không nhớ được nhiều và chi tiết. Nhưng hôm đó, tuy không có sự thiệt hại về người nhưng dường mình đã thấy rất nhiều máu. Bố mình hôm đó cũng bị thương và được người xung quanh đưa lên bệnh viện.. Sau cái ngày đó là thỉnh thoảng mình lại mơ tớ cảnh máu me và khung cảnh một trái tim đang đập, xung quanh trái tim ấy có rất nhiều máu đang rỉ ra. Nó rỉ từ từ và nhiều dần, nhịp đập của trái tim cũng từ nhẹ rồi mạnh một cách dữ dội. Cái giấc mơ này không hiểu sao nó cứ lặp đi lặp lại một khung cảnh đó là trái tim, nhịp tim, máu chảy. Và lâu lâu, tớ lại mơ thấy nó một vài lần. Cũng không hẳn quá đáng sợ nhỉ? Nhưng ngày nhỏ, tớ đã rất sợ mỗi khi mơ về nó. Mãi cho tới khi lên lớp 7, có lần đang ngủ trưa thì tớ lại mơ về nó, không hiểu sao khung cảnh trong mơ lần này lại biến đổi và tớ thấy tớ đang chạy bên trong trái tim đỏ kia. Lúc này tớ quyết tâm phải chạy ra khỏi đó. Và thật tuyệt là tớ đã thành công, tớ đã làm được, tớ đã thoát ra khỏi nó! Kể từ đó về sau, hầu như tớ đã không còn sống trong cái giấc mộng kỳ lạ đó nữa! Trộm vía vì gần đây tớ ngủ rất ngon
Thật ra đến giấc mơ kì lạ thì tui mơ nhiều lắm. Ví dụ trong đợt thi cuối kì vừa rồi tự dưng thấy bản thân tỉnh dậy trong phòng thi. Lúc đó giáo viên ghi lên bảng là thi toán mà đề phát ra là thi hóa sinh tích hợp. Lúc đấy trên bàn không có bút không có nháp không có cả máy tính. Bản thân cũng không để ý tới những gì giáo viên ghi cũng không thắc mắc tại sao lại là hóa sinh tích hợp. Mà lúc đó là thời gian trôi cũng tầm 30p rồi. Bản thân bắt đầu luống cuống không biết làm sao, muốn mở miệng hỏi mà mở không được. Xong rồi chả hiểu sao chuông reo, giáo viên đi thu bài mà nhìn người ta làm cả đống mình không ghi chữ nào tuyệt vọng vô cùng. Sợ đến khóc lại nghe được chuông báo thức của điện thoại mới hiểu ra là mơ.