Bài viết: 23 

Chương 10:
Vở kịch nực cười
Vở kịch nực cười
Hai người vừa không ngừng vứt mấy cái xiên sạch bóng sáng một bên vừa mải miết nói chuyện, đến khi ăn uống no nê mới để ý đến thời gian, thế mà đã quá 11 giờ rồi. Long Vĩ Trạch đầu óc đã quay cuồng, miệng lải nhải không ngừng muốn đưa cô về, đảm bảo an toàn cho cô. Trong khi đó hiệp nữ ngàn ly không say ngồi bên này chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm. Cô cũng không biết tại sao tửu lượng của mình lại cực kỳ tốt, mặc dù số lần uống chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô đành bất lực dò hỏi Long Vĩ Trạch mãi tên này mới phun ra một cái địa chỉ, sau đó phải lê lết kéo hắn về. Cũng ba mươi cái xuân xanh rồi mà vẫn như đứa nít ranh, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.
Sau khi an bài vị đại nhân này cẩn thận cô mới trở về nhà. Lúc này cũng gần 12 giờ đến nơi, cô mở cửa nhà, cả gian nhà tối thui, nhìn lên trên lầu cũng không thấy ánh đèn. Cô giữ ý đóng cửa nhẹ nhàng, chuẩn bị lên phòng thì đèn trên lầu đột nhiên sáng lên. Hạ Minh Lan một thân váy lụa mỏng manh, bước ra ngó đầu khỏi lan can hành lang kéo dài âm nói vọng xuống: "Chị! Chị trở về rồi! Bây giờ cũng không còn sớm, phải vất vả đến tận giờ này chắc chị cũng không dễ dàng gì. Chị mau đi nghỉ đi thôi!" Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "vất vả" lộ rõ vẻ khinh thường.
Hạ Liên nhìn cũng không muốn nhìn, liếc mắt về phía cô ta một cái, lạnh giọng: "Ở đây cũng chẳng có ai khác," em gái "sao phải ép mình làm một cô em gái ngoan hiền như vậy làm gì, quá áp lực dễ bị nhồi máu lên não lắm đó."
Hạ Minh Lan chợt sững người, cô ta không ngờ tới một Hạ Liên trước giờ nhu nhược lại có thể phát ra khí tức này.. nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Chị đang nói gì vậy, sao em phải ép buộc bản thân chứ, em là đang quan tâm chị thật lòng, chị nói như vậy quả thật khiến lòng người nguội lạnh."
Ha.. cô cười ra một tiếng, chậm rãi bước lên lầu: "Hạ Minh Lan, không ngờ tài ăn nói của cô lại tốt đến vậy, nếu văn học của cô mà được tốt như khi nói mấy lời buồn nôn này, thì tấm bằng tốt nghiệp của cô cũng không đến mức rách nát quá rồi!"
"Hạ Liên! Cô.." Hạ Minh Lan tức run người chỉ ngón tay về phía Hạ Liên đang đi lên. Phải biết rằng thành tích tốt nghiệp là nỗi ô nhục của cô ta, trong khi đứa con hoang như Hạ Liên đạt được tấm bằng xuất sắc thì cô ta lại mang về cái bằng khá vớt vát được. Điều này khiến cô ta không dám đối diện với ai, kể cả người trong gia đình thậm chí là hai vị cha mẹ thương yêu cô ta nhất. Quả thật là tức mà không thể xả, hiện tại người cô ta ghen ghét cực kỳ lại dám nói những lời sỉ nhục như vậy đối với một vị tiểu thư đã được cưng chiều thành quen thực sự nhục nhã vô cùng. Cô ta lửa giận bừng bừng đi đến đằng sau Hạ Liên đang chuẩn bị bước lên lầu ba, vươn tay ra định kéo tóc cô giật xuống
Nhưng với kinh nghiệm đầy mình Hạ Liên đã né được tay của Hạ Minh Lan, trái lại khiến cho cô ta mất đà ngã sõng soài xuống nền đá hoa.
Cô ta căm phẫn ngước lên nhìn cô, trong lòng oán giận nảy ra ý định xấu xa, cô ta nằm nguyên tư thế ngã vừa rồi, không chịu đứng dậy. Đột nhiên hét toáng lên, không ngừng nhận sai, cầu xin Hạ Liên tha lỗi, kinh động toàn bộ mọi người trong nhà.
Nghe thấy động tĩnh lớn, ánh đèn trên dưới sáng rực lên, mọi người ùa ra xem có chuyện gì thì thấy Hạ Minh Lan nằm ngã trên đất, nước mắt tuôn rơi mà phía trước là Hạ Liên đang đứng đó, mặt lạnh tanh. Trong tình huống này không cần đoán cũng biết kịch bản sẽ đi theo hướng nào. Chắc chắn sẽ là Hạ Minh Lan quan tâm hỏi han cô nhưng lại bị cô độc ác đánh ngã, nếu cô không nhận sai cúi đầu xin lỗi rồi lãnh phạt thì đừng hòng yên ổn.
Quả nhiên, Cố Ngọc Hà và Hạ Văn Sơn thấy cô con gái bảo bối chịu thiệt lập tức chạy đến đỡ dậy, mà cô ta lại tỏ ra vô cùng yếu đuối đứng lên một cách khó khăn vô lực.
"Lan Lan, con làm sao, thế nào lại khóc thành như này!" Hạ Văn Sơn lo lắng hỏi.
Hạ Minh Lan lắc đầu nguây nguẩy, như thể có sự tình ấm ức không thể nói vậy.
Cố Ngọc Hà lo con gái bị ủy khuất, vội vàng giục: "Lan Lan, rốt cuộc là ai bắt nạt con, cứ nói ra không cần sợ, cha con sẽ làm chủ cho con!"
"Đúng vậy!" Hạ Văn Sơn nói bằng giọng chắc nịch.
Không cần biết đầu đuôi ra sao đã có thể khẳng định Hạ Minh Lan bị ức hiếp, không hổ danh là con gái bảo bối trong nhà.
Hạ Minh Lan hai mắt rưng rưng: "Cha! Mẹ! Con biết hai người thương con nhất, nhưng cũng đừng vì vậy mà trách phạt chị nặng lời. Tất cả là tại con, con thấy chị phải ra ngoài làm việc vất vả, khuya như vậy mới được về nhà.. mới nhịn không được hỏi thăm chị vài câu.. không ngờ là làm chị tức giận. Chị chỉ quá tức giận nên mới ra tay đánh con, thật sự không phải cố ý đâu. Hai người tuyệt đối đừng trách chị!"
Nhìn một cảnh này, không khác nào một màn kịch xuất sắc, diễn viên đều là những bậc thầy gạo cội, diễn mượt mà không một chỗ nào vấp. Thế giới quả thật nợ gia đình nhà này một giải Oscar. Vị khách qua đường như Hạ Liên cũng suýt chút nữa bị cuốn vào tiết tấu câu chuyện, thậm chí đã tưởng tượng ra hình tượng vị "chị cả không biết tốt xấu" này chân thực vô cùng. Nghe đến đây khiến cô không khỏi bật cười thành tiếng.
Sau khi an bài vị đại nhân này cẩn thận cô mới trở về nhà. Lúc này cũng gần 12 giờ đến nơi, cô mở cửa nhà, cả gian nhà tối thui, nhìn lên trên lầu cũng không thấy ánh đèn. Cô giữ ý đóng cửa nhẹ nhàng, chuẩn bị lên phòng thì đèn trên lầu đột nhiên sáng lên. Hạ Minh Lan một thân váy lụa mỏng manh, bước ra ngó đầu khỏi lan can hành lang kéo dài âm nói vọng xuống: "Chị! Chị trở về rồi! Bây giờ cũng không còn sớm, phải vất vả đến tận giờ này chắc chị cũng không dễ dàng gì. Chị mau đi nghỉ đi thôi!" Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "vất vả" lộ rõ vẻ khinh thường.
Hạ Liên nhìn cũng không muốn nhìn, liếc mắt về phía cô ta một cái, lạnh giọng: "Ở đây cũng chẳng có ai khác," em gái "sao phải ép mình làm một cô em gái ngoan hiền như vậy làm gì, quá áp lực dễ bị nhồi máu lên não lắm đó."
Hạ Minh Lan chợt sững người, cô ta không ngờ tới một Hạ Liên trước giờ nhu nhược lại có thể phát ra khí tức này.. nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Chị đang nói gì vậy, sao em phải ép buộc bản thân chứ, em là đang quan tâm chị thật lòng, chị nói như vậy quả thật khiến lòng người nguội lạnh."
Ha.. cô cười ra một tiếng, chậm rãi bước lên lầu: "Hạ Minh Lan, không ngờ tài ăn nói của cô lại tốt đến vậy, nếu văn học của cô mà được tốt như khi nói mấy lời buồn nôn này, thì tấm bằng tốt nghiệp của cô cũng không đến mức rách nát quá rồi!"
"Hạ Liên! Cô.." Hạ Minh Lan tức run người chỉ ngón tay về phía Hạ Liên đang đi lên. Phải biết rằng thành tích tốt nghiệp là nỗi ô nhục của cô ta, trong khi đứa con hoang như Hạ Liên đạt được tấm bằng xuất sắc thì cô ta lại mang về cái bằng khá vớt vát được. Điều này khiến cô ta không dám đối diện với ai, kể cả người trong gia đình thậm chí là hai vị cha mẹ thương yêu cô ta nhất. Quả thật là tức mà không thể xả, hiện tại người cô ta ghen ghét cực kỳ lại dám nói những lời sỉ nhục như vậy đối với một vị tiểu thư đã được cưng chiều thành quen thực sự nhục nhã vô cùng. Cô ta lửa giận bừng bừng đi đến đằng sau Hạ Liên đang chuẩn bị bước lên lầu ba, vươn tay ra định kéo tóc cô giật xuống
Nhưng với kinh nghiệm đầy mình Hạ Liên đã né được tay của Hạ Minh Lan, trái lại khiến cho cô ta mất đà ngã sõng soài xuống nền đá hoa.
Cô ta căm phẫn ngước lên nhìn cô, trong lòng oán giận nảy ra ý định xấu xa, cô ta nằm nguyên tư thế ngã vừa rồi, không chịu đứng dậy. Đột nhiên hét toáng lên, không ngừng nhận sai, cầu xin Hạ Liên tha lỗi, kinh động toàn bộ mọi người trong nhà.
Nghe thấy động tĩnh lớn, ánh đèn trên dưới sáng rực lên, mọi người ùa ra xem có chuyện gì thì thấy Hạ Minh Lan nằm ngã trên đất, nước mắt tuôn rơi mà phía trước là Hạ Liên đang đứng đó, mặt lạnh tanh. Trong tình huống này không cần đoán cũng biết kịch bản sẽ đi theo hướng nào. Chắc chắn sẽ là Hạ Minh Lan quan tâm hỏi han cô nhưng lại bị cô độc ác đánh ngã, nếu cô không nhận sai cúi đầu xin lỗi rồi lãnh phạt thì đừng hòng yên ổn.
Quả nhiên, Cố Ngọc Hà và Hạ Văn Sơn thấy cô con gái bảo bối chịu thiệt lập tức chạy đến đỡ dậy, mà cô ta lại tỏ ra vô cùng yếu đuối đứng lên một cách khó khăn vô lực.
"Lan Lan, con làm sao, thế nào lại khóc thành như này!" Hạ Văn Sơn lo lắng hỏi.
Hạ Minh Lan lắc đầu nguây nguẩy, như thể có sự tình ấm ức không thể nói vậy.
Cố Ngọc Hà lo con gái bị ủy khuất, vội vàng giục: "Lan Lan, rốt cuộc là ai bắt nạt con, cứ nói ra không cần sợ, cha con sẽ làm chủ cho con!"
"Đúng vậy!" Hạ Văn Sơn nói bằng giọng chắc nịch.
Không cần biết đầu đuôi ra sao đã có thể khẳng định Hạ Minh Lan bị ức hiếp, không hổ danh là con gái bảo bối trong nhà.
Hạ Minh Lan hai mắt rưng rưng: "Cha! Mẹ! Con biết hai người thương con nhất, nhưng cũng đừng vì vậy mà trách phạt chị nặng lời. Tất cả là tại con, con thấy chị phải ra ngoài làm việc vất vả, khuya như vậy mới được về nhà.. mới nhịn không được hỏi thăm chị vài câu.. không ngờ là làm chị tức giận. Chị chỉ quá tức giận nên mới ra tay đánh con, thật sự không phải cố ý đâu. Hai người tuyệt đối đừng trách chị!"
Nhìn một cảnh này, không khác nào một màn kịch xuất sắc, diễn viên đều là những bậc thầy gạo cội, diễn mượt mà không một chỗ nào vấp. Thế giới quả thật nợ gia đình nhà này một giải Oscar. Vị khách qua đường như Hạ Liên cũng suýt chút nữa bị cuốn vào tiết tấu câu chuyện, thậm chí đã tưởng tượng ra hình tượng vị "chị cả không biết tốt xấu" này chân thực vô cùng. Nghe đến đây khiến cô không khỏi bật cười thành tiếng.
Chỉnh sửa cuối: