Mình cũng vừa qua tuổi 20 một xíu nè. Mình học đại học ngành ngôn ngữ Anh mà lúc vào trường kỹ năng tiếng phải nói tệ đến k thể tệ hơn. Suốt năm đầu mình sốc lên sốc xuống với kiểu học mới, môi trường mới rồi điểm chuyên ngành muốn tụt dốc không phanh. Sốc nhất là hồi cấp 3 giỏi anh, học toàn ngữ pháp mà lên đh thi viết kể chuyện được 5 điểm. Xong đợt đấy cũng lo nghĩ nhiều lắm, mấy ngày liền k gọi về cho bm xong mẹ gọi ra mình kể mẹ nghe thì mẹ bảo thôi cứ cố gắng. Mà mình cố k nổi, toàn lướt fb, yt, ins 1 thời gian k học hành gì. Nhưng mà sau đấy chơi chán mình mới nhận ra là ai cũng có những áp lực, suy nghĩ tiêu cực giống mình hết ý. Do mình quá bận tâm đến điểm số thành tích nên đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, quên mất là học đại học đâu phải chỉ bài vở như hồi cấp 3 nữa. Với lại, bạn nên nói chuyện tâm sự nhiều hơn với bạn bè xem sao, đừng ngại kể chuyện bạn buồn với họ vì biết đâu kể ra rồi cb hiểu nhau hơn lại trở nên thân hơn. Bạn cấp 3 của mình còn k thân với mình bằng bạn đh vì đợt đấy mình chả hay tâm sự gì với bọn nó cả. Rồi bạn cũng thử nói chuyện nhiều hơn với bố mẹ xem, hỏi ý kiến rồi kể những gì bạn suy nghĩ, đang lo lắng với bm. Nếu muốn bm xem bạn đã lớn và thấu hiểu bạn thì trước hết bạn phải mở lòng đã.
Mong bạn sớm vượt qua áp lực cuộc sống và tận hưởng từng ngày nhé!