Ngôn Tình [Dịch] Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tuyeu, 29 Tháng sáu 2021.

  1. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 30: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng tổng thống, phòng làm việc.

    Hoàng Phủ Quyêt đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là đống tài liệu đang mở, đôi mắt của anh ấy dán vào tài liệu, nhưng lại không tập trung vào tài liệu.

    Cho đến khi cửa phòng bị gõ, anh mới phục hồi lại tinh thần.

    Trợ lý thận trọng đẩy cửa phòng làm việc ra, "Thưa ngài, thợ xăm đã được mời."

    Hoàng Phủ Quyết khẽ gật đầu, trợ lý ra khỏi cửa, phút chốc đưa một thợ xăm vào.

    Đây là lần đầu tiên người thợ xăm đến nơi này, anh ta đã rất khiếp sợ trước dáng vẻ của Hoàng Phủ Quyết, cử chỉ của anh ta đều hiện ra dáng vẻ mất tự nhiên rồi ngồi vào chiếc ghế do trợ lý kéo tới.

    "Ngài Hoàng Phủ muốn xăm phải không?"

    Hoàng Phủ Quyết dựa người vào ghế, "Tôi muốn hỏi anh vài thứ."

    "Xin ngài cứ hỏi"

    "

    Hình xăm có thể tẩy sạch được không?"

    "Về mặt lý thuyết thì có thể, tẩy hình xăm có nhiều cách và cách tốt nhất là xóa chúng bằng tia laser".

    "Sau khi tẩy sạch, so với da ban đầu thì có sự khác biệt nào không?"

    "Nếu hình xăm trước đó có màu nhạt hơn hoặc diện tích nhỏ hơn, thì sẽ không rõ ràng, nhưng là cũng không thể hoàn toàn giống với da ban đầu, ít nhiều gì đều sẽ có một số dấu vết. Nếu như ngài Hoàng Phủ muốn xóa hình xăm của mình, ngài nên đến một bệnh viện thẩm mỹ nước ngoài, có thể họ sẽ có gợi ý tốt hơn."

    Hoàng Phủ Quyết gật đầu, nhẹ nhàng ra hiệu cho trợ lý, trợ lý ngay lập tức đưa người thợ xăm ra khỏi phòng làm việc của anh.

    Một lúc sau, trợ lý quay lại và đặt một cặp kính phẳng rộng lên bàn làm việc của anh ấy.

    "Cái này được tìm thấy trong phòng tắm."

    Hoàng Phủ Quyết nhìn vào cặp kính đặt ở góc bàn, vươn tay đem nó tới trước mắt, cảnh vật của ống kính không thay đổi - đó là một tấm gương phẳng.

    Khi Hoàng Phủ Quyết nhìn kính, trợ lý cầm trên tay bản fax gấp gọn gàng đưa tới.

    "Đây là lí lịch của Cam Đường mà ngài muốn."

    Trên tờ giấy có ghi rõ thông tin của Cam Đường.

    Tên: Cam Đường, Quốc tịch: Quốc gia M..

    Tầm mắt nhìn vào ngày sinh, và đôi mắt xanh của Hoàng Phủ Quyết hơi nheo lại.

    10 tháng 8?

    Từ ngày này suy đoán ra, thời điểm có thai phải vào tháng 11 năm trước, thời điểm vừa trùng khớp.

    Ngón tay chạm vào bản fax trên bàn, Hoàng Phủ Quyết cẩn thận nhớ lại chuyện mới vừa rồi cùng với Cam Viện.. đôi mắt xanh lam càng lúc càng sâu.

    "Cam Viện! Cam Đường!"

    Môi anh khép mở, chậm rãi đọc tên của cô và con trai cô, sau đó người đàn ông đột ngột đứng lên.

    "Chuẩn bị một chút, tôi tự mình đi đón hai mẹ con bọn họ"

    * * *

    * * *

    Cam Viện từ trong phòng đi ra, Cam Đường đã chuẩn bị xong.

    Đứa nhỏ đã thay quần áo, một bộ vest nhỏ màu xám, áo sơ mi trắng và một chiếc nơ nhỏ màu đen trên cổ, trông như một quý ông lịch lãm.

    So với hình dáng của con trai mình, Cam Viện chỉ mặc đồ bộ bình thường ở nhà - áo phông rộng rãi và quần thể thao màu xám, nhìn có cảm giác giống như là đi dạo sau bữa ăn.

    "Mẹ." Giọng điệu của đứa nhỏ có chút bất mãn, "Mẹ cũng quá tùy tiện rồi!"

    Tóc Cam Viện vẫn còn ướt một chút, "Cũng không phải đi xem mắt, ăn mặc đẹp làm gì?"

    Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

    "Tới rồi!"

    Cam Đường lon ton chạy tới mở cửa.

    "Chờ một chút!"

    Cam Viện muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, Cam Đường đã đẩy cửa chống trộm ra.

    Nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết đứng ngoài cửa, cậu bé ngạc nhiên nói: "Chú Hoàng Phủ!"

    Từ trên đỉnh đầu của đứa nhỏ Hoàng Phủ Quyết liếc nhìn Cam Viện đang cầm lược đứng trong phòng khách, rồi anh thu hồi ánh mắt lại.

    "Chú vào được không?"

    "Đương nhiên là được, mời vào!" Cậu bé lễ phép tránh vào một bên cửa, sau dó dẫn Hoàng Phủ Quyết vào phòng khách "Con sẽ giới thiệu cho hai người biết nhau"
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
  2. Kurio

    Bài viết:
    5
    Ngọt sủng à bạn
     
    GiangVu, Kang Bo Ratuyeu thích bài này.
  3. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 31: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (31)

    "

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không cần giới thiệu, chúng ta đã sớm biết nhau rồi." Hoàng Phủ Quyết bước tới chỗ Cam Viện, một đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cam Viện không chút tránh né, "Phải không, Cam Viện?"

    Hai chữ "Đã sớm", phát âm của anh ấy hơi nặng, và thay vì gọi cô ấy là quản lý Cam, anh gọi trực tiếp tên cô ấy.

    Cam Viện nhận ra sự thay đổi của anh, nhưng chỉ giả vờ rằng mình không hiểu gì cả.

    "Không sai." Cô đưa tay đỡ lấy vai con trai, "Đây là ngài Hoàng Phủ, khách của khách sạn chúng ta, nên.. con phải gọi là ngài Hoàng Phủ, không phải là chú Hoàng Phủ."

    Anh thì cố tình gần gũi, cô thì lại cố ý xa cách.

    "Không sao." Hoàng Phủ Quyết khẽ nhếch môi, "Anh thích Tiểu Đường gọi anh như thế này."

    Anh thích, cô không thích!

    Lúc này, trợ lý đã đóng cửa lại rồi bước tới, đặt quà tặng trên tay lên bàn.

    "Đây là quà mà tiên sinh mua cho hai người."

    Một số túi giấy lớn, từ đồ chơi của Cam Đường đến quần áo cho Cam Viện đều có.

    "Cảm ơn chú" Cam Đường lễ phép cảm ơn.

    Cam Viện không khỏi nheo mắt, "Vô công bất thụ lộc, mời ngài Hoàng Phủ lấy về."

    "Tôi được dạy dỗ, không được đi tay không khi đến thăm người khác." Hoàng Phủ Quyết bình tĩnh nhìn vào mắt cô, "Nếu Cô không thích thì có thể vứt đi."

    Cam Viện nhún vai, "Vậy thì phiền ngài Hoàng Phủ khi rời đi giúp tôi ném nó đi."

    Mí mắt của người trợ lý giật giật. Đây là lần đầu tiên tiên sinh của anh ấy mua quà cho một người phụ nữ mà không phải là người thân hay bạn bè, người này lại không cảm kích.

    Lo lắng nhìn về phía Hoàng Phủ Quyết, sau lưng của trợ lý đã bắt đầu cảm thấy lạnh.

    Với cái tính nóng nảy như thế này, vị này chắc hẳn phải nổi giận nhỉ?

    Hoàng Phủ Quyết nhẹ hít một hơi, đôi lông mày xinh đẹp của anh từ từ nhăn lại, anh không tức giận, nhưng cảm xúc của anh như muốn bùng nổ.

    Trên người của người đàn ông tự nhiên phóng ra một luồng khí uy nghiêm, không khí trong phòng khách dường như đang ngưng tụ lại.

    "Chú Hoàng Phủ đừng bận tâm, mẹ đang nói đùa với chú thôi."

    Giọng nói của Cam Đường vang lên, thanh âm non nớt phá tan áp lực trầm thấp.

    Nghe thấy giọng nói của cậu, Cam Viện lúc này mới nhận ra mình thất lễ, lập tức nhếch môi "Ngài Hoàng phủ nhất định không để tâm phải không?"

    Hoàng Phủ Thừa cũng thả lỏng "Anh thích sự hài hước của em."

    Cam Viện âm thầm bĩu môi, "Vậy chúng ta đi thôi!"

    Vốn là cô định sấy tóc, nhưng bây giờ, cô hy vọng đuổi người này ra khỏi nhà ngay lập tức.

    "Vẫn còn sớm, nên đừng lo lắng." Anh không chút do dự ngồi sang một bên, Hoàng Phủ Quyết giơ tay đặt lên lưng ghế sofa, "Chúng ta đi nhà hàng cần phải mặc lễ phục"

    Trước kia không phát hiện, vị này da mặt dầy như vậy.

    "Vậy thì mời ngài Hoàng Phủ đợi một lát"

    Cô xoay người đi về phòng ngủ, cầm máy sấy tóc sấy tóc vài cái, mở tủ nhìn quần áo bên trong, Cam Viện xấu xa nhếch môi.

    Lễ phục phải không?

    Được!

    Vậy cô sẽ thay một bộ lễ phục trang trọng nhất.

    Cô từ trong tủ lấy ra một ít quần áo mặc lên người, nhìn mình trong gương, lấy ra một cặp kính dự phòng trong ngăn kéo, đeo lên mặt, cô bước nhanh trở lại phòng khách.

    Nhìn là biết Hoàng Phủ Quyết lần này tới không có ý tốt, Cam Viện thực sự có chút lo lắng khi để anh ở một mình với con trai của mình.

    Trước mặt Hoàng Phủ Quyết đã có một cốc nước, Cam Đường đang ngồi trên sô pha đối diện với anh ta, hai người không biết đang nói chuyện gì, có vẻ rất vui vẻ.

    Khi Cam Viện bước vào, anh đang cúi xuống giúp đứa nhỏ gỡ một sợi tóc nhỏ dính ở trên vai.


    Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Hoàng Phủ Quyết nhàn nhạt mở miệng.

    "Tiểu Đường, làm sao.. không thấy ba của cháu?".
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  4. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chương 32 Con trai "hố mẹ"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cam Đường tầm mắt hơi sụp xuống, "Ông ấy chết rồi."

    Cam Viện nhếch môi.

    Xứng đáng là con trai ngoan của mẹ, thật đáng tự hào.

    Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Phủ Quyết nhìn nghiêng và bắt gặp nụ cười thoáng qua trên khóe môi Cam Viện

    Nhắc đến bố của đứa trẻ "đã chết", cô vẫn có thể cười vui vẻ?

    Đôi mắt của Hoàng Phủ Quyết hiện lên một chút suy nghĩ, chú ý đến chiếc váy của cô, ánh mắt liền có chút khó chịu.

    Quần đen, áo gió mỏng màu đen, ngay cả áo sơ mi lụa đều là màu đen.. Đây là đi dự tang lễ sao?

    Nhưng..

    Ánh mắt của anh lại rơi vào trên mặt cô, Cam Viện vì vội vàng đi ra, nên mái tóc dài của cô còn rối tung ở trên vai.

    Mặc dù còn đeo chiếc kính gọng đen chết tiệt trên mặt và thậm chí không thèm tô son lên mặt, người phụ nữ này lại luôn thích đầu bù tóc rối và ăn mặc theo phong cách cổ điển, nhưng vào lúc này, ít nhiều thể hiện một chút nữ tính.

    Bước tới, Cam Viện lấy chìa khóa xe trên bàn.

    "Tôi chuẩn bị xong, đi thôi."

    Vài người cùng nhau xuống lầu, tài xế đã lái xe của Hoàng Phủ Quyết đến, đang mở cửa chờ.

    Cam Viện phớt lờ điều đó và kéo Cam Đường về một nơi khác.

    Hoàng Phủ Quyết lên xe trước, quay ngang thì thấy hai mẹ con đã lên chiếc xe Volkswagen cũ kĩ.

    Người trợ lý tỏ vẻ bất lực, "Thưa ngài, ngài nhìn xem?"

    Người đàn ông nhíu mày.

    "Lái xe đi!"

    Trợ lý vội vàng ngồi ở phụ lái ra lệnh cho tài xế khởi động xe.

    Kết quả là chiếc Bentley màu đen dẫn đường, đi theo sau là chiếc xe Volkswagen cũ kĩ của Cam Viện, lần lượt lái xe ra khỏi tiểu khu.

    Ngồi vào ghế lái, Cam Viện nhìn chiếc xe phía trước, cô cười nhẹ.

    Với sự kiêu ngạo của người đó, chắc bây giờ tức muốn hộc máu nhỉ?

    Trên ghế sau, Cam Đường nhẹ nhàng bĩu môi

    "Mẹ, người thật là ngây thơ"

    "Ngây thơ?" Cam Viện đảo mắt trở lại sau kính chiếu hậu, "Dù mẹ ngây thơ nhưng cũng là mẹ con"

    Đoàn xe một đường đi về phía trước và đến một nhà hàng ba sao Michelin.

    Cả ba người xuống xe và cùng nhau lên lầu, Cam Viện cố tình kéo con trai mình theo sau, giữ một khoảng cách với Hoàng Phủ Quyết.

    Khi lên đến tầng ba, ba người ngồi vào ba bàn ăn khác nhau, đồ ăn đã đặt trước, không cần chọn món nữa.

    Sau một lúc, món ăn đầu tiên xuất hiện, nhìn hai người, Hoàng Phủ Quyết phá vỡ sự im lặng.

    "Tiểu Đường, đồ ăn vẫn hợp khẩu vị của cháu chứ?"

    "Dạ" Đứa nhỏ gật đầu một cái, "Cũng không tệ lắm"

    Cam Viện lắc nhẹ cái nĩa trong tay, "Con đừng nói chuyện khi ăn, không tốt cho dạ dày của con."

    Đứa nhỏ nhún vai tiếp tục dùng bữa, Cam Viện vung tay lên, nước sốt trên nĩa văng ra ngoài rơi vào trên mặt và trên người của Hoàng Phủ Quyết.

    "..."

    Cam Viện kêu một tiếng, "Tôi thực sự xin lỗi."

    Cô ấy nói xin lỗi, nhưng đôi mắt của cô ấy không có một chút áy náy nào, hay thậm chí là có chút ý cười.

    Người trợ lý tái mặt, gấp rút chạy tới, muốn giúp Hoang Phủ Quyết xử lý

    "Tôi giúp ngài lau một chút"

    Cam Viện cầm khăn ăn đi tới trước, giơ tay lau một chút trên bộ âu phục của Hoàng Phủ Quyết. Vốn dĩ chỉ là một vài giọt nước sốt, nhưng lần chạm tay này đã biến thành một mảng.

    Với thói quen ưa sạch sẽ như thế này thì chắc chắn vị này ăn không vô rồi đúng không?

    Nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên bộ vest của anh, Cam Viện cười xấu xa và nghĩ ngầm.

    Vậy thì cô có thể thoải mái thưởng thức bữa tiệc lớn với con trai mình.

    "Thưa ngài, vào phòng vệ sinh xử lý một chút chứ?" Trợ lý nhỏ giọng đề nghị.

    Hoàng Phủ Quyết cau mày đứng dậy, nhìn Cam Viện đang dùng bữa ở bàn đối diện, anh xoay người rời khỏi bàn ăn, trợ lý vội vàng đi theo.
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
  5. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 33 "Con trai" hố mẹ "(2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn chăm chú bóng lưng của người đàn ông đang đi xa, Cam Viện nhẹ cười ra tiếng," Con trai, ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta về nhà. "

    Đứa nhỏ nuốt xuống miếng bít tết trong miệng," Chú ấy đang theo đuổi mẹ sao? "

    Cam Viện nhìn cậu một cái," Tiểu tử, con học ở đâu ra những lời nói lung tung này vậy? Không phải mẹ đã nói, anh ta là khách của khách sạn rồi sao. "

    Tên nhỏ lấy khăn ăn lau khóe môi," Giải thích là che giấu. "

    " Ngừng! "Cam Viện bĩu môi, suy nghĩ một lúc rồi quay mặt sang nhìn con trai mình," Con nghĩ.. anh ta thế nào? "Dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn không tránh khỏi tò mò ấn tượng của con trai cô về người cha ruột này như thế nào.

    Cam Đường nhìn chăm chú vào chỗ trống đối diện của người đàn ông," Ngoại trừ tính tình không tốt, những thứ khác cũng không tệ lắm. "

    Vốn dĩ nghĩ, Cam Đường nhất định sẽ tính ra vô số khuyết điểm của Hoàng Phủ Quyết, nhưng không ngờ lại nói ba chữ" không tệ lắm "?

    Phải biết, Cam Đương từ trước tới nay rất xoi mói," không tệ lắm "đã là một đánh giá tương đối cao.

    Cam Viện không cam lòng nhíu mày," Kiêu ngạo, tự cao tự đại, cố chấp bá đạo, không biết xấu hổ và da mặt dày.. Anh ta có gì tốt? "

    " Khụ! "

    Trong hành lang, phát ra một tiếng ho khan.

    Tiếng bước chân vang lên, Hoàng Phủ Quyết đang đi tới.

    Người trợ lý bất lực liếc nhìn Cam Viện, người vừa mới đưa ra nhận xét về tiên sinh nhà mình, rồi lặng lẽ liếc nhìn biểu hiện của Hàng Phủ Quyết.

    Anh có thể nghe thấy giọng nói của Cam viện vừa rồi, vị này không thể nào không nghe thấy.

    Người đàn ông đã cởi bỏ chiếc cà vạt và áo vest bên ngoài, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, có lẽ là để lau vết bẩn trên đường viền cổ áo nên hai chiếc cúc trên cổ áo cũng được mở ra. Một người đàn ông luôn nghiêm túc với dáng vẻ đó thì lại càng tăng thêm một chút quyến rũ.

    Liếc nhìn bít tết con trai đã ăn hơn phân nửa, Cam Viện duỗi ngón tay bỏ xuống chiếc nĩa.

    " Con trai, cảm ơn ngài Hoàng Phủ đã chiêu đãi, chúng ta phải đi ngay. "

    Đứa nhỏ ngồi trên ghế không nhúc nhích," Con chưa ăn tráng miệng. "

    Thằng nhóc thúi, nó là người của ai vậy?

    Cam Viện đưa tay ra nắm lấy cánh tay của đứa nhỏ, trên môi nở nụ cười dịu dàng như một người mẹ hiền, nhưng trong đôi mắt cô lộ vẻ up hiếp.

    " Con trai yêu của mẹ, răng con xấu. Bác sĩ cấm con ăn đồ ngọt. Con quên à? "

    Cam Đường không còn cách nào khác đành phải đặt chiếc nĩa xuống và đứng dậy.

    " Chú Hoàng Phủ, tạm biệt. "

    Hoàng Phủ Quyết dừng lại bên bàn ăn, đôi mắt xanh âm u, không nhìn ra là vui hay buồn.

    " Để chú tiễn hai mẹ con "

    Nói xong, anh đi về phía lối ra trước một bước.

    Cam Viện bĩu môi một cái, dắt con trai đi theo ra ngoài.

    Vừa bước đến góc cầu thang lầu hai, liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía sau.

    " Tiểu Đường, Tiểu Đường "

    Mấy người đồng thời dừng lại, nhìn về phia phát ra âm thanh.

    Một bóng người từ sau tán cây xanh bước ra, một bóng người cao lớn mặc chiếc áo khoác ngắn màu xám nhạt, trên mặt anh tuấn nở nụ cười như gió xuân.. xuất hiện trước mặt bọn họ là đầu bếp thứ hai của khách sạn, Kiều Lương.

    Cam Đường lập tức nở một nụ cười.

    " Chú Kiều "

    Ánh mắt của Cam Viện quét qua quần áo của Kiều Lương và một nụ cười thoáng qua trên môi.

    Đầu bếp thứ hai Kiều Lương, quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

    Có lẽ làm đầu bếp thứ hai trong khách sạn cùng với việc không ăn không uống trong hai mươi năm cũng không biết là có đủ mua bộ đồ mà anh ta đang mặc trên người này hay không.

    " Thật là trùng hợp. "

    Cam Viện mỉm cười nói.

    " Ừ! Đúng vậy "Kiều Lương đi tới, đưa tay xoa tóc của Cam Đường trong ngực cô," Hai người phải về nhà à? Tôi cũng sắp đi rồi, có muốn về cùng nhau không?"

    Đôi đồng tử màu xanh lam từ từ co lại, trên người Hoàng Phủ Quyết trở nên lạnh lẽo.

    Xoay người, bước một bước về phía trước không chút dấu vết, đứng ở bên cạnh Cam Viện, anh vươn tay đỡ lấy vai Cam Đường.

    Dáng vẻ đó giống như việc phát hiện ra một con sư tử đực khác giới ở trong trong lãnh địa của mình.
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
  6. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap34: Con trai "hố mẹ" (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng làm phiền ngài Kiều, người của tôi sẽ đến đón." Người anh hơi cúi xuống, anh duỗi tay ôm Cam Đường vào lòng. Tay còn lại, anh duỗi ra và nắm lấy lòng bàn tay của Cam Viện "Đi".

    "Chú Kiều, hẹn gặp lại" Cam Đường vẫy tay tạm biệt Kiều Lương. Lúc này, Cam Viện cũng không tiện nói gì nhiều, lập tức mỉm cười với Kiều Lương, "Vậy chúng tôi đi trước nhé."

    Trước khi Kiều Lương đáp lại, Hoàng Phủ Quyết đã kéo cô ấy đi xuống bậc thang.

    "Tiểu Đường, Tiểu Viện hẹn gặp lại vào ngày mai."

    Kiều Lương đi theo đến cầu thang và mỉm cười chào tạm biệt hai người.

    Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy tím từ phía sau chậm rãi đi tới, dừng lại bên cạnh anh, nhìn chăm chú bóng người của Cam Viện biến mất ở góc cầu thang, "Anh không chịu trở về là vì người phụ nữ này đúng không?"

    "Chuyện của tôi không liên quan tới cô." Kiều Lương nâng hai tay lên nhét vào trong túi áo khoác, "Phiền cô thay tôi nói với ông cụ nhà tôi, khi nào tôi muốn trở về thì tự nhiên sẽ trở về, còn có.." Hắn nhìn về phía cô gái xinh đẹp: "Tôi muốn nhắc nhở cô, không được lén lút làm chuyện gì đó với Cam Viện và đứa trẻ, nếu không tôi không bỏ qua cho cô."

    Vốn dĩ trên mặt là nụ cười như gió xuân, giờ phút này đã thu lại trở thành một nụ cười lạnh lẽo.

    Cô gái mím môi, "Vậy.. hôn ước của chúng ta thì sao?"

    Kiều Lương lại nhếch khóe môi, "Nếu như cô không phiền tôi bên ngoài tìm tầm hoa vấn liễu*, sau khi cưới mỗi ngày đều bỏ phòng trống, vậy thì cô muốn kết hôn khi nào cũng có thể, tôi không có vấn đề gì! Dù sao giấy tờ chứng minh của tôi cũng không có giữ, loại chuyện đăng ký kết hôn này thì cô cứ tự mình đi".

    Nhún vai, anh bước xuống lầu.

    "Lục Tử Lương" Cô gái hét toáng lên, "Anh không nghĩ mình hơi quá đáng sao?"

    Kiều Lương dừng lại và lười biếng quay mặt sang.


    "Cùng cô ký hợp đồng hôn nhân là hắn, không phải tôi. Tôi không lừa dối tình cảm cũng không có ngủ với thân thể của cô, tôi quá đáng chỗ nào?"

    Cô gái mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, "Anh.."

    "Ngày mai tôi còn phải đi làm buổi sáng, tôi về trước." Kiều Lương xoay người, tiếp tục xuống lầu, đi được hai bước rồi dừng lại, "Tiện thể, bữa ăn tối nay AA, đừng quên tự trả phần của cô.."

    Nói xong liền bước nhanh xuống lầu.

    Cô gái đứng ở cầu thang dậm chân tức giận nhưng không thể làm gì được.

    * * *

    * * *

    Dưới lầu

    Tài xế mở cửa, Hoàng Phủ Quyết cúi người ôm Cam Đường vào trong xe, rồi ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ, sau đó quay đầu nhìn Cam Viện.

    "Cô Cam, mời cô"

    Trợ lý giữ cửa xe, nói với giọng điệu lịch sự.

    Dùng con trai đe dọa mẹ của nó hả?

    Cam Viện nghiến răng tức giận, đem chìa khóa xe đạp vào tay trợ lý, ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại.

    "Lái xe đi."

    Hoàng Phủ Quyết ra lệnh một tiếng, tài xế khởi động xe và lái đến khu nhà mà Cam Viện đang thuê.

    Hàng ghế phía sau vốn dĩ rất rộng rãi nhưng Hoàng Phủ Quyết lại ngồi ở giữa, cô muốn tránh xa anh cũng không được, vì thế cô đã nghiêng người sang, hướng sau lưng về phía anh.

    Hoàng Phủ Quyết nhìn gò má của cô một cái, dịu dàng nói.


    "Tiểu Đường, có phải là sinh nhật của cháu vào tháng 8 phải không?"

    "Dạ, ngày 10 tháng 8"

    "Cũng gần giống như chú, chú là cuối tháng 7. Đúng rồi, cháu có mang theo hộ chiếu không?"

    Đứa nhỏ liền lập tức lấy ra hai hộ chiếu trong chiếc cặp nhỏ của chính mình, "Đây là hộ chiếu của mẹ và cháu."

    Cam Viện vươn tay ra muốn giành lấy, nhưng bị Hoàng Phủ Quyết ngồi ở giữa giành trước, thế là lòng bàn tay cô vừa vặn nắm lấy bàn tay anh.

    Người đàn ông nhìn nghiêng, cô ấy liền mỉa mai rồi buông tay ra.

    "Ngài Hoàng Phủ, tôi đã nói qua với ngài rằng chúng ta còn phải bàn bạc lại một chút về hợp đồng."

    *tầm hoa vấn liễu: Là kiểu gái gú, gái đi*m. Mình chỉ hiểu được vậy thôi nên mn ai có cách hiểu khác thì góp ý giúp mình nhé <3
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  7. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 35: Con trai "hố mẹ" (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Phủ Quyết mặc kệ, chỉ đưa tay mở hộ chiếu của Cam Đường, xem tên và ảnh trên đó, sau đó lật đến trang cuối cùng xem thông tin cá nhân.

    Trang này chứa địa chỉ liên lạc khẩn cấp và số điện thoại của chủ hộ chiếu, cũng như thông tin về nhóm máu. Cột nhóm máu ghi rõ chữ A!

    Hoàng Phủ Quyết nhìn chăm chú vào chữ đó.

    "Loại A, thật là trùng hợp, giống như chú vậy."

    Cam Viện không thể nhịn được nữa, nhân cơ hội, đưa tay tới, muốn cầm lấy hộ chiếu trong tay anh ấy.

    Người đàn ông dường như đã sớm đoán được cô làm như vậy, thế là anh khép ngón tay lại, lấy hộ chiếu nhét vào túi quần của mình.

    "Tôi sẽ nhờ nhân viên giúp hai người thu xếp vé máy bay và chuyện khách sạn."

    "Hoàng Phủ Quyết" Cam Viện quay mặt lại và trừng mắt nhìn anh, "Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn hủy hợp đồng."

    "Tại sao?"

    Lần này, người nói là Cam Đường.

    "Bởi vì.." Cam Viện ngồi thẳng người, "Mẹ rất bận, không có thời gian đi cùng con."

    Đứa nhỏ nhún vai một cái "Không sao, con có thể tự đi, không phải trước kia con cũng tự mình đi đến chỗ cắm trại vào mùa đông sao? Hơn nữa, chú Hoàng Phủ và nhân viên của công ty cũng sẽ chăm sóc cho con"

    Hoàng Phủ Quyết ôm lấy bả vai đứa nhỏ, "Ừ. Đúng rồi"

    Điều cô sợ không phải là "Chú Hoàng Phủ" này sẽ chăm sóc tốt hay không tốt?

    Liếc nhìn tấm hộ chiếu đang căng ra trong túi quần của người đàn ông, Cam Viện hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc của mình.

    "Việc lớn, mẹ xin nghỉ phép rồi đi với con!"

    "Tôi sẽ thông báo với Lý tổng, cho phép cô nghỉ phép vài ngày."

    "Không làm phiền ngài Hoàng Phủ." Cam Viện dựa vào lưng ghế, "Cuộc sống của tôi, tự tôi làm chủ"

    Hai người đàn ông một lớn một nhỏ nhìn nhau một cái, Cam Đường nhẹ nhún vai.

    "Bà ấy luôn ấu trĩ như vậy, chú cứ tập quen dần đi."

    Hoàng Phủ Quyết bật cười.

    "Được."

    Cam Viện nhìn nghiêng và trừng mắt với con trai mình.

    Sớm biết, lúc đầu liền bỏ đứa con đáng ghét này đi.

    Chiếc xe tiếp tục di chuyển về phía trước, Hoàng Phủ Quyết trò chuyện với Cam Đường về việc sắp xếp công việc lần này và hỏi về tình hình của cậu ở trường học.

    Biết không thể ngăn cản, Cam Viện liền dứt khoát tựa vào cửa xe ngủ một giấc.

    Cuối cùng, xe đã đi tới và dừng lại ở cửa lầu chỗ cô thuê, tài xế kéo cửa, ba người lần lượt xuống xe.

    Nhìn thấy con trai đi đến bên cạnh mình, Cam Viện bước tới một bước để ngăn cản Hoàng Phủ Quyết.

    "Tiểu Đường, con lên lầu trước đi, mẹ lấy chìa khóa xe rồi lên lầu sau."

    "Tạm biệt chú Hoàng Phủ." Vẫy tay chào tạm biệt Hoàng Phủ Quyết, đứa nhỏ quay người bước vào cửa tòa nhà.

    Quay mặt sang bên, nhìn đèn trong hành lang sáng lên một cái, biết đứa nhỏ đã lên lầu rồi, Cam Viện quay mặt lại nhìn Hoàng Phủ Quyết.

    Người đàn ông đang đứng dưới bậc thềm, nhìn cô.

    Có một cảm xúc sâu thẳm trong đôi mắt xanh của anh ấy, mà cô không thể hiểu được.

    "Cô Cam." Trợ lý chạy tới, đưa chìa khóa xe cho cô, "Chìa khóa của cô."

    Cầm lấy chìa khóa, Cam Viện xoay người muốn đi.

    Vừa mở cửa lầu, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng phía sau, cô nghi ngờ quay lại thì thấy Hoàng Phúc Quyết đang đi theo cô vào cửa.

    Cô đề phòng lùi lại một bước.

    "Ngài Hoàng Phủ, còn chuyện gì không?"


    Đứng trước mặt cô, sau lưng cửa tự động đóng lại, anh liền trầm giọng nói.

    "Nó là con trai tôi, phải không?"

    Cô giật mình, sau đó, rồi cười ra tiếng.

    "Nếu ngài Hoàng Phủ thiếu con trai, chắc sẽ có một người phụ nữ chờ đợi để sinh con cho ngài. Tại sao lại tìm tới tôi để nhận con trai?"

    Anh trầm giọng nói, "Sinh nhật là ngày 10 tháng 8, ngày thụ thai đúng lúc là tháng 11 của năm trước đó, hai khoảng thời gian này vừa may trùng hợp với nhau, không phải sao?"
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  8. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 36: Con trai "hố mẹ" (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cam Viện ôm lấy cánh tay "Trên thế giới mỗi giây có năm đứa trẻ được sinh ra, một ngày thì có hơn 400.000. Nếu như tất cả các đứa trẻ là con trai được sinh ra vào ngày 8 tháng 10 đều là con trai ngài, ngài Hoàng Phủ không sợ tinh tẫn* mà chết hả?"

    "Còn nhóm máu thì sao?"

    "Chỉ có bốn nhóm máu trên thế giới, và xác suất giống nhau là 25%. Tôi chỉ cần tùy tiện ném một chai nước khoáng xuống đường, và có thể đập trúng hai người có cùng nhóm máu với tôi."

    "Nếu tất cả chỉ là trùng hợp." Hoàng Phủ Quyết nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Sao đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng?"

    Cô sớm đã chuẩn bị, "Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện ra một người có tính cách méo mó và tâm lý biến thái, tôi không muốn con trai tôi ở chung với một người như vậy."

    Ngọn đèn trong hành lang, không tiếng động chiếu vào trong bóng tối.

    Trong bóng tối, người đàn ông bước lại gần, hai bàn tay nắm lấy vai cô, kế tiếp, cô đã ở trong ngực anh và mặt cô áp vào ngực anh.

    Dùng tay ấn vào eo cô và dùng tay kia ôm đầu cô, người đàn ông giam cô trong vòng tay của mình, anh tựa trên đỉnh đầu cô và nhẹ nhàng nói.

    "Tại sao tối hôm đó em lại rời đi?"

    Trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông trầm thấp, ẩn chứa cảm giác bất lực sâu sắc.


    Chóp mũi là mùi hương tươi mát quen thuộc của cây tùng, đó là mùi hương của cây hương thảo, mùi hương bao trùm lên mùi rượu vang đỏ êm dịu của bữa tối, giống như mùi hương của đêm đó sáu năm trước.

    Trái tim cô thắt lại và cơ thể cô cứng trong hai giây, trong một lúc cô đã quên phản kháng lại.

    Cho đến khi điện thoại trong túi reo, Cam Viện mới lấy lại tinh thần, và giãy giũa muốn thoát khỏi ngực anh.

    Sau lưng cô là cầu thang, chân sau đập vào cầu thang, cô mất khống chế ngã xuống đất, sau đó cô vươn tay nắm lấy lan can mới có thể ổn định được cơ thể, chiếc đồng hồ đập vào lan can và phát ra âm thanh giòn giã.

    Đèn kích hoạt bằng âm thanh được bật lên, vẻ buồn bã trên khuôn mặt của cô cùng bóng tối bị xóa đi.

    "Tôi sẽ nói lại lần nữa, ngài Hoàng Phủ, ngài đã nhận nhầm người rồi. Tôi chưa từng thấy ngài, con trai tôi cũng không phải là con của ngài. Tạm biệt."

    Quay người, cô bước lên bậc thềm.

    Ngay khi chân phải bước lên cầu thang, người đã bị anh kéo lại và ép vào tường.

    "Anh có xong.."

    Từ "xong" còn chưa nói ra, hơi thở của đối phương đã đến gần.

    Đầu cô đập vào tường, khó chịu và đau đớn, cô theo bản năng hít một hơi, sau đó trong nháy mắt, môi và răng của cô đã bị anh chiếm giữ.

    Có một mùi rượu thoang thoảng giữa hai hàm răng của người đàn ông, nụ hôn đó như nụ hôn sáu năm trước, đến mạnh mẽ mà lại vội vàng.

    Bả vai bị anh đè không thể thoát khỏi, hai chân của người đàn ông chen vào giữa hai chân cô để hạn chế sự phản kháng của cô, môi anh phủ lên môi cô, anh dùng sức hôn một cách mạnh bạo..

    Thân thể áp lên cơ thể cô, còn môi thì mút chặt môi cô.

    Cô trốn bên trái, thì anh liền hôn bên trái, cô trốn bên phải thì anh liền hôn bên phải.

    Cắn, mút, dây dưa..

    Không khí bị anh đoạt lấy, phổi bởi vì thiếu oxy mà khó chịu và đau đớn.

    Khó chịu đẩy anh hai cái, Cam Viện không thể nhịn được nữa, răng liền cắn lên môi của anh ấy.

    Giữa kẽ răng, mùi tanh cùng với vị ngọt tản ra.

    Người đàn ông bị đau nên buông lỏng ra, cô lúc này tìm được cơ hội, tránh thoát nụ hôn của anh, hít một hơi để xoa dịu bộ phổi đang đau nhức vì thiếu oxy.

    Kỹ năng hôn của anh chàng này vẫn kém cõi như 6 năm trước.

    Chẳng lẽ sáu năm qua anh cũng không có từng hôn qua cùng ai sao?

    Vừa định đẩy anh ra, người đàn ông đã nghiêng đầu và cắn mạnh vào cổ cô.

    "Đồ khốn kiếp!" Cô hít một hơi đẩy anh ra. "Anh là người ăn thịt người hả!"

    Vị trí rõ ràng như vậy ai cũng đều có thể nhìn thấy rõ, híp đôi mắt màu lam lại, nhìn một cái vào cái dấu bị cắn đã nổi lên màu hồng ở cổ cô, Hoàng Phủ Quyết hài lòng đứng thẳng người.

    "Ngày mai gặp lại."

    Hôn, cắn.. Ngày mai gặp?

    Đầu óc của người này có bệnh hả?


    * * *

    * * *

    *Tinh tẫn: Hành vi tình dục của người đàn ông quá thường xuyên sẽ có thể dẫn đến cái chết.

    **Hôn rồi, hôn rồi <3
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
  9. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 37: Chúng ta hôn rồi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoàng Phủ Quyết!" Cô hét lớn tên anh, "Tôi đã nói rất rõ ràng, anh rốt cục muốn làm gì?"

    Người đàn ông dừng lại trước cửa tòa nhà, quay mặt lại, bình tĩnh nhìn cô, đôi môi dính vết máu nói ra hai chữ.

    "Theo đuổi em."

    Câu trả lời quá bất ngờ, Cam Viện có chút không kịp phản ứng.

    Khi cô hoàn hồn thì người đàn ông đã biến mất ở ngoài cửa, cô vội vàng mở cửa đuổi theo anh.

    Ngoài cửa, trợ lý vừa giúp Hoàng Phủ Quyết đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, thấy Cam Viện đuổi theo ra ngoài, tài xế chu đáo hạ kính xe bên cạnh Hoàng Phủ Quyết xuống.

    Cam Viện dừng lại trên bậc thềm và nói: "Hoàng Phủ Quyết, anh đừng tốn công, tôi không có hứng thú với anh."

    Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu lam nhìn xanh thẳm như màn đêm, giọng điệu bá đạo mà thâm trầm.

    "Tôi có hứng thú với em"

    "Anh.." cô không nói nên lời.

    Người đàn ông thu lại ánh mắt, "lái xe."

    Xe lái đi, để lại Cam Viện với vẻ mặt không biết phải làm sao đứng trên bậc thang.

    Đứng trên bậc thang nhìn đèn sau của chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Cam Viện thở dài lấy điện thoại trong túi ra.

    Số điện thoại của con trai cô đang hiển thị trên điện thoại, nhìn dòng chữ "Con trai bảo bối" trên màn hình, cô lại đứng thẳng lưng, sải bước vào cửa lầu, chạm vào điện thoại bấm gọi vào điện thoại của con trai.

    "Mở cửa."

    Đứa nhỏ giúp cô mở cửa, để cô đi vào, chủ động lấy dép của cô từ trong tủ giày ra.

    Cam Viện không thay giày, chỉ mỉm cười ôm lấy bờ vai bé nhỏ của cậu và hôn lên trán cậu một cách trìu mến.

    "Con trai của mẹ vẫn là nhất!"

    Không giống như một số người, khó đối phók như cao dán.

    Đứa nhỏ khịt khịt mũi và ngẩng mặt lên nhìn về phía Cam Viện đang thay giày.

    "Hai người hôn chưa?"

    Cam Viện ném giày lên kệ giày, vừa buồn cười vừa bất lực nhìn vật nhỏ trước mặt.

    "Hai bên đều đồng ý mới gọi hôn. Anh ta muốn hôn mẹ và bị mẹ cắn."

    Đứa nhỏ cau mày "Chú Kiều Lương như vậy mẹ cũng không thích, chú Hoàng Phủ như vậy mẹ cũng không thích. Rốt cục mẹ thích kiểu gì?"

    "Mẹ thích kiểu người như con" Cam Viên trêu chọc nói.

    Đứa nhỏ nói y như người lớn, "Con đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ, mẹ nghiêm túc một chút đi."

    Cam Viện ngồi thẳng dậy, nhếch môi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu, "Tốt lắm, chúng ta liền nói chuyện nghiêm túc một chút. Con thật sự muốn mẹ con kết hôn sao?"

    Đứa nhỏ lắc đầu, "Con không phải là muốn mẹ kết hôn, con là muốn mẹ hạnh phúc."

    Một câu nói, như một viên đạn găm vào tim cô.

    Cam Viện mũi có chút chua xót, nhưng khóe môi lại nhếch lên nét cười, giọng điệu tự nhiên ôn nhu lại.

    "Vậy.. con muốn để mẹ gả ra ngoài hả?"

    "Một người phụ nữ cần một người đàn ông cưng chiều mới hạnh phúc."

    "Ai nói vậy?"

    Đứa nhỏ giơ tay chỉ về phía trước.

    "TrênTV nói vậy."

    Cam Viện bĩu môi, quả nhiên trẻ con không thể xem TV, không có logic gì cả.

    "Mẹ nói cho con biết, mẹ có con cưng chiều là đủ rồi. Thời gian không còn sớm nữa, con đi tắm rửa đi rồi ngoan ngoãn đi ngủ. Tiểu Đường chúng ta phải mau lớn để có thể bảo vệ và chiều chuộng mẹ như một người đàn ông." nói xong, cô ấy vẫn không quên lại gần cậu và hôn nặng nề trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái "Chúc con ngủ ngon."

    "Chúc mẹ ngủ ngon." Cam Đường bước tới cửa phòng, mở cửa ra rồi lại quay mặt lại, "Mẹ ơi, con yêu mẹ."

    Cam Viện nhếch môi, "Mẹ cũng yêu con."

    Cười với cô một cái, Cam Đường xoay người lại đi vào phòng.

    Nhìn chăm chú đứa nhỏ đóng cửa phòng lại, Cam Viện đứng dậy đi về phòng của mình.


    **Con không muốn mẹ kết hôn, con chỉ muốn mẹ hạnh phúc", Tiểu Đường đúng là áo bông nhỏ của mẹ mà <3
     
    Annie Dinh, GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  10. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 38: Chúng ta hôn rồi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sờ sờ cái gáy vẫn còn đau nhức, cô bước tới bàn trang điểm, nhìn trên cổ đã hiện ra một chút dấu vết giống bông hồng, mím môi, lập tức sải bước đi đến tủ quần áo.

    Kéo mở vali, hai tay cô kéo mở cửa tủ, nhanh chóng lấy trong tủ ra vài bộ quần áo ném vào vali, sau đó bước đến bên bàn làm việc, mở két sắt ra.

    Lấy ra hai xấp tiền mặt và một số tài liệu quan trọng để lên trên bàn, cô nhíu mày lại, rồi lại lấy ra một phong bì từ trong một lớp giữa của két sắt.

    Bên trong phong bì là một tấm thẻ màu vàng, dưới ánh đèn tấm thẻ kia phát ra ánh sáng lấp lánh.

    Nếu Hoàng Phủ Quyết ở đây vào lúc này, anh sẽ nhận ra ngay rằng chiếc thẻ này là thẻ vàng chỉ dành cho những khách hàng VIP cao cấp của Ngân hàng Thụy Sĩ.

    Đặt lại tấm thẻ vào phong bì, Cam Viện đứng thẳng dậy, lấy những đồ vật quan trọng trên bàn bỏ vào vali.


    Ngồi xổm xuống, cô vừa sắp xếp lại đồ trong vali vừa chửi mấy tiếng.

    "Tiểu Đường thật vất vả mới tìm được một ngôi trường thích hợp, vừa mới thích nghi với cuộc sống ở đây, tại sao anh lại tới tìm nó.. chết tiệt!"

    Tính khí của Hoàng Phủ Quyết cô hiểu rõ, người đàn ông đó luôn nói là làm, lúc này mà muốn để cho anh ấy từ bỏ là không thể nào.

    Dù không chọc nổi, nhưng ít nhất cô có thể trốn tránh được.

    Sau khi thu dọn đồ đạc trong vali, Cam Viện đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đến trước cửa phòng ngủ của đứa nhỏ, cẩn thận mở cửa ra.

    Bên trong cửa, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ đang sáng.

    Đứa nhỏ đã tắm xong, giờ đang nằm trên giường ngủ ngon lành.

    Trong ánh sáng yếu ớt, đứa trẻ hơi cong người, hai tay nhỏ đang ở bên ngoài chăn bông, năm ngón tay như ngọc, ngũ quan tinh xảo, giống như một thiên sứ nhỏ đang ngủ say.


    Nhìn con trai, ánh mắt cô lập tức dịu lại.

    Cho dù khó khăn lớn thế nào, cho dù tâm trạng có tồi tệ đến đâu, chỉ cần nhìn thấy được con, thì sâu trong đáy lòng cô luôn thấy vui vẻ và hạnh phúc.

    "Mẹ.."

    Đứa nhỏ hình như là đang mơ, khẽ thì thào.

    Cúi người xuống, Cam Viện nhẹ nhàng giúp cậu kéo chăn lên, hôn lên mái tóc ngắn của cậu, vươn lòng bàn tay lên vỗ về trên lưng cậu.


    "Mẹ ở đây.. Tiểu Đương ngoan ngoãn ngủ nha.."

    Đứa nhỏ liền yên ổn lại, Cam Viện sau đó liền đứng thẳng người chuẩn bị rời đi, tay đè vào bên gối cậu liền chạm đến một vật cứng.

    Cô nghi ngờ kéo ga trải giường của cậu ra, và bất ngờ nhìn thấy một cuốn sách bìa cứng đang mở ra dưới ga trải giường.


    Trên trang bìa là bức chân dung một người đàn ông với dòng chữ "Ba tôi" được viết trên đó.

    Đó là sách dành cho thiếu nhi dùng để vẽ tranh, trước đây khi hai mẹ con ghé nhà sách, được người hướng dẫn mua sắm giới thiệu cho cuốn sách đó, đứa nhỏ nhìn qua rồi lắc đầu một cái, nói một câu với người đó "trẻ con".

    Hiện tại quyển sách này lại ở bên gối của cậu, chẳng lẽ là chính cậu mua?

    Ba tôi?


    Cam Viện mở quyển sách trên tay, cuốn sách là một cuốn sách để vẽ tranh, phía trên của trang đầu tiên là hình ảnh minh họa, phía dưới có một hàng chữ viết.

    "Đây là ba của tôi, ông ấy thật sự rất tuyệt."

    Bên cạnh dùng bút màu viết mấy dòng chữ Hán có chút ngây ngô, hiển nhiên là do chính đứa nhỏ thêm vào.

    "Ba tôi chắc chắn không xấu và béo như vậy."

    Cam Viện lật sang trang tiếp theo, trong nháy mắt nhìn thấy tờ giấy vẽ được kẹp lại, có ba chữ "Ba tôi" được viết trên đầu tờ giấy vẽ, phía dưới là một người đàn ông được vẽ bằng những nét đơn giản, phần cơ thể đã được vẽ xong, nhưng phần khuôn mặt chưa được vẽ xong.


    Mũi và miệng đã được vẽ, nhưng mắt và tóc vẫn chưa được vẽ vào.

    Nhìn chằm chằm bức tranh đang vẽ dở trước mặt, Cam Viện mím chặt môi.

    ** :(( Đọc chương này thấy thương Tiểu Đường, nhìn mạnh mẽ, hiểu chuyện như vậy nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi :((
     
    GiangVuKang Bo Ra thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...