Ngôn Tình Sự Lựa Chọn (Choice) - Kiều Anh

Discussion in 'Truyện Drop' started by Kanahee, Jul 13, 2021.

  1. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Nghỉ chán chê muốn vỡ bờ đê, tôi và các anh chị quyết định lết xác trở lại trường học. Hôm nay tôi thức dậy trước các chị vì có hẹn đi ăn sáng cùng Jung Woo oppa. Tôi đã thầm trách bản thân nhiều lần vì không chịu chăm chỉ lượn lờ đi hỏi thăm các anh chị khóa trên. Bởi nếu làm thế thì có thể tôi sẽ quen được Jung Woo oppa sớm hơn, anh ấy học trên tôi hai khóa ở trường SOPA mà.

    Từ sau khi quen nhau, tuy số lần tôi và Jung Woo oppa gặp mặt cũng không hẳn là nhiều nhưng chuyên mục tám chuyện hằng ngày thì sao có thể bỏ qua được. Tôi đã đặt cho anh ấy biệt danh là "Snoopy đáng yêu" còn lí do vì sao thì tất nhiên là do tính cách cún con dễ thương chết người đó rồi. Không những vậy, tôi còn mặt dày tự đặt cho bản thân biệt danh là "Min Ji cute phô mai que" nữa chứ. Cái cảm giác được người ta chấp nhận sự tự luyến ấy thật là tuyệt vời. Chứ như trong khung chat với mấy thanh niên NCT, biệt danh của tôi toàn bị đổi thành cái gì đâu không à. Ví dụ như Nana thì biến tôi thành "Đầu gỗ ngốc nghếch", anh Taeil thì đặt là "Trẻ nhỏ chưa lớn", nhìn mà chỉ muốn đập đầu vô gối chết cho rồi á. Vậy nên tôi càng thêm ủng hộ "người đẹp lương thiện" Kim Jung Woo. Chỉ khi ở bên anh ấy, "năng khiếu" mặt dày của tôi mới có thể tỏa sáng triệt để.

    Minji cute phô mai que: Oppa đến chưa thế?

    Snoopy đáng yêu: Anh đang ở dưới kí túc xá của em này, em xuống đi.

    Nhận được phản hồi từ người đẹp, tôi nhanh nhảu chạy xuống dưới. Mặc dù đã nhìn rất nhiều lần nhưng tôi vẫn phải trầm trồ trước dáng vẻ Jung Woo oppa mặc đồng phục của trường. Người gì đâu mà đẹp trai quá trời.

    "Anh đợi em lâu chưa ạ?"

    "Không sao đâu, anh mới đến thôi mà." Anh ấy dịu dàng xoa đầu tôi.

    Chẳng có một lí do cụ thể nào, dây thần kinh lãng mạn tưởng chừng như đã tuyệt chủng lại hiện hồn thôi thúc tôi muốn cuốc bộ đến trường a. Và dù SOPA khá là xa, Jung Woo oppa vẫn chưa từng than vãn một câu mà cùng tôi đi bộ tới trường. Không khí thật bình yên và dễ chịu. Chúng tôi quyết định ăn sáng ở một quán Dakjuk gần trường, cháo ở đó thật sự rất ngon.

    Nhìn món cháo gà bốc hơi nghi ngút trước mặt, mắt tôi sáng rực như nhìn thấy chân ái đời mình. Ghẻ lạnh với đồ ăn ngon chính là một tội ác trời không dung đất không tha nha. Vì vậy nên tôi "đành dằn lòng" tạm thời say goodbye với cái bạn tên hình tượng và cắm đầu ăn như chưa bao giờ được ăn. Tuy nhiên, trong công cuộc lấp đầy cái bụng trống rỗng, tôi vẫn luôn cảm nhận được một ánh mắt đang chuyên chú nhìn vào mình. Không thể tiếp tục ăn được nữa, tôi ngẩng đầu lên và thật hú hồn chim én khi thấy Jung Woo oppa đang mỉm cười chống cằm nhìn mình. Một đứa vẫn luôn tự tin nói không với ngượng ngùng e thẹn là tôi bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.. Dáng ăn chả khác nào một thằng con trai đã bị "người đẹp" quan sát từ đầu đến cuối, biết giấu mặt đi đâu đây?

    "Sao anh không ăn đi oppa? Cháo để nguội sẽ mất ngon đó." Tôi hỏi anh nhằm giảm bớt chút xấu hổ. Vào ăn cùng nhau mà trong khi tôi đã ăn được hơn phân nửa thì bát của anh ấy gần như vẫn còn nguyên vẹn.

    "Vì nhìn em ăn rất dễ thương." Jung Woo oppa vẫn là nụ cười tươi tắn tỏa nắng ấy.. Trời ơi oppa à, anh có biết đây là câu nói mang tính chất thả thính cực mạnh không? Nếu là Nana hay ai đó trong NCT nói câu này, tôi sẽ không ngần ngại ném cho ánh mắt kì thị và tự hào nói: "Em đây miễn nhiễm nhé!". Cơ mà người nói lại là Jung Woo oppa dịu dàng đẹp trai ngời ngời của tôi á. Nhìn ánh mắt chân thành từ anh ấy, một đứa tự nhận là có sức đề kháng cao với các loại thính như tôi cuối cùng cũng hiểu thế nào là ngượng ngùng a!

    Trong lúc tôi đang bối rối, Jung Woo oppa đã nhanh chóng lấy một tờ giấy lau đi chút đồ ăn còn dính trên miệng tôi..

    "Cái cô bé này, ăn uống không để ý gì cả." Ối thần linh trời đất quỷ thần ơi! Trái tim bé nhỏ của tôi! Cần một liều thuốc trợ tim gấp a!

    "Tình tứ quá nhỉ?" Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Jae Min oppa. Quay qua phát hiện anh ấy cùng hội các anh chị 99 lines và 00 lines hôm nay đi học với tôi đã có mặt đầy đủ. Đây là lần đầu tiên mà tôi hạnh phúc vỡ òa khi nhìn thấy Nana yêu dấu như hôm nay đó nha. Tuy vẻ mặt nhăn nhó khó ở chút, giọng nói mỉa mai chút, nhưng trong giờ phút này, tôi lại thấy dễ thương và cảm động đến lạ. Yêu Nana quá à!

    "Mọi người thấy chưa, trực giác của tôi không có sai mà. Bảo sao khi nhìn thấy quán này cứ có cái gì đó thôi thúc đi vào, hóa ra là Min Ji nhà chúng ta đang ở đây." Chị Jemmy tươi cười phớ lớ nói.

    Hóa ra mọi người đi vào đây là do chị Jemmy yêu cầu. Chị à, em rất chân thành xin lỗi vì bấy lâu nay đã khinh bỉ cái thứ trực giác vớ vẩn của chị.

    "Min Ji à, em xem thế nào đi chứ cái tên Na Jae Min kia ấy, ban sáng biết em đã đi trước là lại trưng ra vẻ mặt giận dỗi khó ở. Bây giờ gặp em rồi thì nhìn cái bản mặt kia đi, đen như đít nồi luôn. Lát nữa vào học mà cứ phải chịu đựng cái thái độ ấy chắc chị mệt chết mất." Chị Cincin ngồi xuống bên cạnh và nói với tôi bằng âm lượng chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe thấy.

    "Trùng hợp ghê á, không ngờ mọi người cũng ăn ở đây." Tôi dùng vẻ mặt nịnh nọt nhìn gương mặt lạnh lùng của bạn trẻ Nana. Rõ ràng tôi không có trêu chọc gì anh ấy, làm gì mà nhăn nhó thế hả trời?

    "Đúng rồi ha. Đáng ra là không nên vào đây mới phải, mất công quấy rầy không khí của hai người." Giọng điệu của Nana mĩ nhân cực kì khó ở.. Rốt cuộc em đã làm gì anh vậy hả, Na Jae Min?

    "Không phải vậy đâu, mọi người đến thì em càng mừng hơn mà." Tôi uất ức cúi thấp đầu.

    "Thôi kệ đi em, nó đang bị lên cơn đấy mà." Vẫn là Ren Jun oppa thương tôi nhất "Mà đây là ai vậy Min Ji?"

    "À, quên không giới thiệu với mọi người. Đây là Jung Woo oppa, anh ấy học khóa 1998 á." Tôi hào hứng nhìn đông ngó tây, và sau đó là đáp thẳng ánh mắt xuống một vị đang nhăn nhó nào đó.. "Jung Woo oppa vô cùng dịu dàng tốt bụng, giống như Ren Jun oppa ấy, chứ không như" ai kia "đâu."

    "Ồ vậy là lớn hơn chúng ta rồi. Chào anh, em là Jemmy ạ. Rất vui vì được quen biết với anh, nếu cần gì giúp đỡ anh cứ nói nhé, tụi em rất sẵn lòng." Chị Jemmy lập tức bật chế độ dại trai mở đầu màn chào hỏi. Tiếp theo sau đó là mấy người kia cũng nhanh chóng chào hỏi làm quen, Nana khó ở cũng được Renjun oppa giới thiệu hộ.

    Tính cách hòa nhã dịu dàng của Jung Woo oppa không khó để lấy được thiện cảm từ người khác, lại còn đẹp trai cực phẩm vậy nữa chứ. Nhìn thấy anh ấy được các anh chị nhiệt tình chào đón làm tôi thật sự rất vui. Jungwoo oppa à, bây giờ anh đã có em và các anh chị ở bên rồi, em chắc chắn sẽ không để anh phải cô đơn như lúc trước đâu.
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  2. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Kì thi cuối kì sắp tới. Và như một truyền thống, cứ đến thời điểm này là tôi lại mất ăn mất ngủ, phát phiền vì kẻ thù muôn kiếp mang tên Toán học - hắn ta chính là tên độc ác vô nhân tính, là kẻ khiến biết bao gia đình tan cửa nát nhà, gieo rắc vào lòng những đứa như tôi một sự trầm cảm không hề nhẹ. Lòng thầm trách trời, trách đất, trách tứ lung tung vì sao đã sinh ra Kim Min Ji lại còn sinh ra Toán học a?

    "Chị ơi, bài này làm thế nào vậy?" Tôi vò đầu bứt tai quay sang hỏi chị Jung Na bên cạnh. Tôi, chị Jung Na và chị Cincin đã ngồi cả tiếng đồng hồ mà vẫn không sao đánh bại được cái anh Toán học này.

    "Bài dễ thế này sao đủ trình cho chị giải chứ? Vậy nên chị nhường nó cho em đấy, lát nữa bài khó hơn chị sẽ giải." Chị Jung Na vừa dứt lời đã nhận ngay lấy ánh mắt khinh bỉ từ tôi và chị Cincin. Đúng là thánh chống chế mà!

    Cuộc chiến vẫn diễn ra đầy căng thẳng, nhưng anh Toán học thì cứ chây ì bất biến, trong khi các tế bào học hành của chúng tôi đang chết dần chết mòn.. Lửa thử vàng, toán học thử sức. Khi địch càng mạnh thì ta càng phải vươn lên chống đỡ, góp gió thành bão, nước chảy đá mòn.. No, no, kia là lí thuyết từ thời tiền sử rồi. Bây giờ đã khác, địch càng mạnh thì ta càng phải tìm cao nhân mạnh hơn nó a! Nếu cứ để ba kẻ "yêu toán, thích toán, cần toán" như chúng tôi ngồi đây với nhau chắc cả đêm cũng không xong mất. Cuối cùng, tôi đành nghe theo tiếng gọi của con tim mà cầm điện thoại lên nhắn tin tìm cứu viện..

    Moonmin tiểu muội: Alo, alo, tiểu muội gọi đại ca, nghe rõ trả lời.

    Moonmin đại ca: Có gì thì nói đi cô, làm lố ghê à.

    Moonmin tiểu muội: Anh có đang ở kí túc xá không, Ren Jun đại ca?

    Moonmin đại ca: Đang ở, có chuyện gì sao?

    Moonmin tiểu muội: Bí mật. Bye đại ca.

    Quy tụ được đủ ba yếu tố "thiên thời, địa lợi, nhân hòa", tôi nở nụ cười chuẩn chất "anh hùng tìm được đường cứu nước". Nhanh chóng lôi kéo hai bà chị còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi quyết định đưa ba chúng tôi đi theo con đường tầm sư học đạo thiêng liêng và cao cả.

    Đứng trước cửa kí túc xá của NCT, tôi hào hứng bấm chuông và lái giọng đi nói:

    "Hàng quý khách order đã đến rồi đây. Xin mời ra nhận."

    Dường như đã hiểu được trò đùa của tôi, hai chị rất "đồng cảm" bằng cách.. che miệng cười trộm. Lắng tai nghe âm thanh huyên náo phía trong..

    Cạch!

    Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, người mở là Ren Jun oppa - đúng người mà tôi đang tìm kiếm luôn, trời không phụ lòng người mà.

    "Xin lỗi, không biết có gì nhầm lẫn không? Chúng tôi không order.." Lời còn chưa nói dứt đã phải nuốt vào trong họng khi thấy khuôn mặt "thanh niên giả vờ nghiêm túc" của tôi.

    "Là em sao?" Sau mấy giây ngớ người, bạn trẻ Ren Jun rất nhanh nhận ra trò đùa của tôi "Hay quá ha. Thế đến giao cái gì thì giao nhanh nhanh đi, gia chủ bận lắm."

    "Em đã" ship "ba đồ đệ đến cho sư phụ chỉ giáo đây này." Tôi dùng ánh mặt nịnh nọt nhìn "sư phụ" Huang Renjun. Anh ấy chính là một trong những người giỏi toán nhất lớp, vậy nên cứ chịu khó ôm chặt lấy cái cây to này thì sao chết chìm được chứ?

    "Ai thèm dạy mà đến hả?" Jae Min oppa không biết từ khi nào đã đứng trước mặt chúng tôi.

    "Thế thì thôi, em đi tìm Jung Woo oppa vậy." Tôi bày ra vẻ mặt tổn thương sâu sắc, giả vờ kéo tay hai chị quay lưng đi thì đã bị Ren Jun oppa kéo lại..

    "Không cần đi đâu hết, ở lại đây anh dạy em." Biết ngay là Ren Jun oppa vẫn thương tôi nhất mà. Tôi hào hứng nắm tay Ren Jun oppa dung dăng dung dẻ bước vào trong và tất nhiên là không quên trưng ra biểu cảm đắc ý trêu tức người nào đó.

    Vào trong nhà, tôi không khỏi cảm thán bản thân chọn ngày quá đẹp, đúng ngày đội hình NCT U không có lịch trình nên đại gia đình tụ họp đông đủ. Khung cảnh náo nhiệt cười nói rộn ràng đan xen cùng những câu tranh cãi chí chóe làm người ta có cảm giác như đang đi lạc vào nhà trẻ ấy. Tôi bỗng cảm thấy tiếc thương sâu sắc cho những ai đã từng bị đánh lừa bởi vẻ đẹp trai ngầu lòi của mấy bạn "mầm non" này, và tôi chính là một trong số đó a!

    Nói chuyện trêu đùa cùng các anh vài câu, tôi vẫn phải đau khổ đối mặt với một đống bài chưa làm và nhiệm vụ chính hôm nay đến đây là để học hành. Vốn dĩ lúc đầu là Ren Jun oppa cân cả ba người chúng tôi. Tuy nhiên, với ba đầu óc mờ mịt người này một câu người kia một câu, cuối cùng Moomin đại ca cũng hết kiên nhẫn đập bàn tuyên bố "chỉ dạy một người". Khóc a! Đại ca sao anh nỡ chơi khó vậy?

    Sau một hồi thảo luận, chị Cincin quyết định đi nhờ vả Yuta oppa. Thế nhưng bên cạnh tôi vẫn còn một bà chằn Kim Jung Na đang cố sống cố chết đòi Ren Jun oppa dạy và "khán giả" Na Jaemin nhiệt tình cổ vũ "khuyên" bạn cùng phòng chớ có dạy tôi. Thế giới này thật tàn nhẫn a! Trong lúc tôi đang vật vã nghĩ cách bon chen giữa dòng đời.. Ủ uôi, anh Mười xuất hiện mang theo vầng hào quang lấp lánh soi rọi cái đầu óc bế tắc này. Tuyệt vời, có cách rồi!

    "Đành vậy, Ren Jun oppa dạy cho Jung Na unnie đi." Nhìn khuôn mặt mất mát nhăn nhó của Ren Jun oppa mà tôi đau lòng hết sức luôn á. Biết ngay là Ren Jun oppa muốn dạy tôi mà, chứ dạy cho bà chằn thì khó toàn thây lắm. Đại ca à yên tâm đi, tấm lòng của anh em đã ghi nhận, em sẽ không bỏ anh dễ dàng vậy đâu. Không để bà chằn và khán giả cười lâu, tôi chạy đến kéo tay Ten oppa:

    "Ten oppa, anh dạy em được không?"

    "Ừm, cũng được." Cảm nhận được ánh mắt cầu xin mãnh liệt từ tôi, anh Mười rốt cuộc cũng đồng ý. Yeah, bước đầu thành công. Bước thứ hai, tôi tính thu dọn sách vở để đi theo Ten oppa thì đã bị chặn lại, có người còn thu nhanh hơn tôi nữa kìa..

    "Thôi, em và Ren Jun chơi thân với nhau như vậy, ai nỡ chia cắt hai người. Để chị, chị đi học cùng Ten oppa nha." Bằng tốc độ ánh sáng, chị Jung Na nhanh chóng kéo Ten oppa ra ngoài để lại "đồng bọn" Na Jae Min với khuôn mặt bị phản bội sâu sắc. Chứng kiến toàn bộ quá trình lật thuyền này, tôi chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ lực bất tòng tâm vì rèn sắt không thành thép a. Đúng là vì crush mà liêm sỉ tuyệt chủng luôn rồi. Dù sao thì cũng nhân cơ hội này để xúc tác cho hai người họ.. Jung Na unnie à, đừng phụ tấm lòng của em nha!
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  3. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Gả" được chị Jung Na ra khỏi cửa, tôi cứ nghĩ sẽ được học hành yên ổn, nào ngờ còn một tảng đá to chình ình mang tên Na Jae Min. Người này lấy một cái cớ vô cùng "chính đáng" để ở lại, đó là "giám sát tiến độ học hành". Có quỷ mới tin, rõ ràng là đang ở lại phá rối người ta! Đã thế hành động đáng trách nhất của kẻ này đó là không tiếc lời cười nhạo mỗi khi tôi đưa ra đáp án "hơi sai một tí". Đúng là đồ thần kinh giẫm phải đinh!

    Không thể tiếp tục chịu đựng kẻ gây rối Na Jae Min, tôi và Ren Jun oppa quyết định "đưa nhau đi trốn", đem sách vở ra một tiệm trà sữa gần nhà để học.

    Uống ngụm trà sữa mát lạnh ngọt ngào, tâm trí tôi thư thả và sảng khoái hơn nhiều, mấy con số khô khan nhìn cũng thuận mắt hơn. "Sư phụ" Ren Jun đúng là rất biết cách đánh vào tâm lý của tôi mà.

    Thực sự phải nói là cảm giác được một anh đẹp trai lại dịu dàng dạy học nó tuyệt vời lắm các bạn ạ, dù đó có là môn bạn ghét nhất đi chăng nữa. Tưởng tượng nếu người đang dạy mình là thầy giáo khó tính trên lớp thì chắc là tôi đã được thỏa sức "tận hưởng" bài ca cằn nhằn và bị gõ cho ngốc luôn rồi. Thoáng rùng mình, tôi càng thêm cảm kích người đang tỉ mỉ hướng dẫn giảng giải cho tôi từng chút một trước mặt. Cơ mà "thiếu niên trong sáng" này khi đã nghiêm túc lên thì cũng cực kì quyến rũ nha, nhìn vào làm cho người ta dâng lên cảm giác muốn đùa bỡn chiếm tiện nghi. Ý nghĩ vừa hiện lên, cơ thể tôi đã hoạt động nhanh hơn não. Tôi bày ra vẻ mặt gian manh hết sức, cả người nhích gần về phía anh, nắm lấy bàn tay ấm áp, mắt đối mắt, mặt đối mặt:

    "Thầy Ren Jun à, thầy có muốn tạo nên một trang tình sử sư đồ luyến lưu danh sử sách cùng em không?"

    Người đang giảng bài bỗng khựng lại, vẻ mặt không thể tin nhìn vào hành động của tôi.

    "Em.. em.. em nói linh tinh cái gì vậy chứ?"

    Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ren Jun oppa luôn bĩnh tĩnh trong mọi việc lại bối rối và ngượng ngùng như này nha. Vẻ mặt anh ấy đỏ bừng lên cộng với làn da trắng không tì vết và đôi mắt mở to kinh ngạc đúng là dễ thương hết biết luôn. Thầy giáo nghiêm túc khi nãy đã bị hành động của tôi dọa biến thành bộ dáng "tiểu bạch thỏ" cần người yêu thương, che chở. Điều này làm tôi cảm thấy thành tựu hết sức, hứng khởi vào vai "hái hoa tặc" trong lòng càng dâng cao.

    "Em nói thật đấy. Em thích thầy!" Tôi càng diễn càng nhập vai, càng diễn càng quá trớn, giống như bản thân thật sự là một cô học trò lâm vào tình yêu cuồng nhiệt với thầy giáo của mình vậy. Lời đã nói ra rồi, chính tôi lại bắt đầu khó hiểu.. Tại sao tôi có thể nói ra từ "thích" với một người dễ dàng như vậy, dù chỉ là diễn kịch đi nữa? Không suy nghĩ, không bài xích, không gượng ép, tôi cứ thế vô cùng tự nhiên thốt ra từ "thích" với một người khác giới. Sau màn cóp sờ pi ngôn tình đột ngột phát nhột này, không chỉ riêng Ren Jun oppa mà ngay cả chính tôi cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, mặt thì vô thức mà đỏ lên. Cảm giác lúc này là sao vậy? Không được, Kim Min Ji, mày không được suy nghĩ bậy bạ. Từ lúc quen biết với mấy mống NCT, tôi bắt đầu có những lời nói và hành động lạ lùng ghê gớm, khác xa với tôi lúc trước luôn ấy.. Dù chỉ là mơ hồ, tôi cũng đã bắt đầu suy nghĩ, cảm nhận về một thứ tình cảm nào đó.. Một thứ tình cảm vô cùng xa lạ mà tôi chưa từng trải qua, khác hẳn với tình yêu thương mà tôi dành cho ba mẹ hay các chị..

    "Em.. em đùa hơi quá trớn, oppa đừng để ý." Tôi bối rối ngồi trở lại vị trí cũ. Đống sách vở trải dài trên bàn giờ đây cũng đã bị ghẻ lạnh không ai để ý đến.. Không khí giữa chúng tôi lúc này thật im lặng, thật lúng túng..

    "Sao giờ này hai đứa vẫn còn lang thang ở đây? Bảo sao anh gọi mà không nghe thấy tiếng đứa nào hết." Bất ngờ ngẩng mặt lên thì thấy một người đang đội mũ đeo khẩu trang kín đáo đứng trước bàn chúng tôi.

    "Jae Hyun oppa? Sao anh lại ở đây vậy?" Vì khoảng cách gần nên tôi vẫn có thể nhận ra anh ấy. Hú hồn chim én, may mà Jaehyun oppa đến vào lúc này.. Sớm một nhịp nữa thôi, chắc mai tôi thành tội nhân thiên cổ vì cái trò đùa kia mất.. Phải nói là từ lần đầu gặp mặt, tôi đã rất ấn tượng với Jae Hyun oppa. Anh ấy đẹp trai hoàn hảo từ khuôn mặt tới vóc dáng cùng giọng nói trầm ấm xiêu lòng người, chuẩn thị hiếu của người Hàn Quốc. Anh ấy cũng có một chút tương đồng với Jung Woo oppa ấy, chỉ là bớt đi chút đáng yêu mà tăng thêm phần trưởng thành, kiểu như vậy. Vì tôi chơi thân với hội maknae lines nên lúc trước tiếp xúc với Jae Hyun oppa không quá nhiều, sau khi anh ấy debut thì gặp mặt cũng ít hơn hẳn.

    "Anh với Tae Yong hyung và Yuta hyung đi mua đồ uống cho mấy thánh ở nhà, gõ cửa hỏi bọn em muốn uống gì thì không đứa nào lên tiếng, hóa ra là đang ở đây. Dù sao cũng gặp rồi thì cùng anh về nhà đi, Jung Na đang làm kí túc xá náo loạn hết lên rồi kìa." Tôi và Ren Jun oppa cùng theo Jae Hyun oppa tới chỗ hai người khác đang gọi đồ. Nghĩ đến tính cách của chị Jung Na thì chắc nãy giờ mấy oppa thảm lắm đây.

    "Mà này, ở đây có mỗi hai đứa thôi hả?" Câu hỏi của Tae Yong oppa làm tôi và Ren Jun oppa đều khó hiểu. Chưa để tôi kịp trả lời anh ấy đã nói tiếp "Vậy mà anh nghĩ Jae Min nó đi cùng bọn em, nãy giờ không thấy thằng nhóc đó đâu hết.

    " Sao ạ? Không thấy Nana? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng lúc bọn em đi anh ấy vẫn ở trong phòng mà.."Thái độ lo lắng quá mức của tôi làm mấy oppa đều nhìn tôi bằng ánh mắt rất khó nói.. Tuy vậy nhưng giờ tôi đã không còn tâm sức để ý đến chúng nữa, bước chân cũng nhanh hơn hẳn. Nana, anh nhất định không được có chuyện gì đâu đấy..
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  4. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Vừa bước chân vào nhà, tôi đã nhanh chóng đưa túi đồ uống đang cầm trên tay cho Johnny oppa. "Cắm" Ren Jun oppa ở lại để giải đáp thắc mắc cho mấy người nhiều chuyện về phi vụ "đưa nhau đi trốn" một cách âm thầm lặng lẽ của hai chúng tôi, tôi vội vã chạy vào phòng tìm Nana.

    Căn phòng vắng lặng, điện thoại của người nào đó bị vứt lăn lóc trên giường càng khiến cho cảm giác bất an lo lắng trong tôi tăng cao. Bực mình quá à, không biết tên kia đi đâu mà điện thoại cũng không đem theo, đã thế điện nhà tắm còn không thèm tắt nữa, đúng là đồ hậu đậu.. Ơ.. mà khoan.. điện trong phòng tắm đang bật, lẽ nào Nana ở trong đó? Âm thầm xâu chuỗi lại sự việc một chút.. Nào là Tae Yong oppa nói cả buổi không nhìn thấy Nana, nào là Jae Hyun oppa nói gọi cửa không ai trả lời, tôi với Ren Jun oppa thì đi gần 2 tiếng lận.. Ôi không.. Chẳng lẽ là màn "mĩ nhân ngủ quên trong bồn tắm" hay "trượt chân ngã bất tỉnh nhân sự trong phòng tắm" thường xuất hiện trên phim? Không, không thể như vậy được, Nana của tôi vẫn còn trẻ lắm mà..

    Tôi hoảng sợ xanh mặt, không dám suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng lao như tên bắn vào trong phòng tắm. Ối mẹ ơi, khung cảnh thật kinh hoàng! Cơ mà không phải kinh hoàng theo cách tôi vừa nghĩ đâu, mà nó đi theo kiểu.. khá là "trần trụi với thiên nhiên". Trước mắt tôi là hình ảnh bạn trẻ Na Jae Min không mặc gì cả, chỉ quấn vẻn vẹn một chiếc khăn tắm. Amen, tâm hồn con trong sáng, tâm trí con thanh tịnh, con chưa nhìn thấy gì đâu.. chưa thấy gì.. chưa thấy gì cả..

    "Nhìn thấy hết rồi mà còn định trốn tránh trách nhiệm hả?" Người nào đó không khỏi bật cười khi thấy bộ dáng "nhắm mắt xuôi tay", miệng không ngừng lặp lại câu "con chưa thấy gì" của tôi "Anh vốn muốn mặc quần áo ra gặp em, thật không ngờ em lại" nóng lòng "như vậy, còn xông thẳng vào đây nữa cơ đấy."

    "Em.. em.. còn không phải vì lo lắng cho anh sao? Sợ anh xảy ra chuyện thôi.." Tôi đỏ mặt vội vàng biện minh, "nóng lòng" cái con khỉ, ai thèm..

    "Anh có thể xảy ra chuyện gì, em nói thử xem." Nghe câu hỏi của anh mà lòng tôi thêm chột dạ. Nếu nói thật về mấy cái kịch bản "ngủ quên trong bồn tắm" gì đó mà tôi vẽ ra khi nãy thì chắc tôi khỏi nhìn thấy ngày mai mất.

    "Thì.. là một chuyện gì đó đó.." Đầu óc tôi hiện giờ chỉ biết tìm cách lẩn tránh câu hỏi.. Nào ngờ cũng vì cái sự chột dạ ấy mà không biết từ lúc nào, tôi đã bị Jae Min oppa ép sát vào trong góc tường.. Chuyện gì đang xảy ra vậy nè, em lùi thì anh có cần tiến nhiệt tình vậy không hả Na Jae Min? Khoảng cách giữa chúng tôi gần quá, khuôn mặt anh ấy chỉ thiếu chút nữa là đã kề sát vào mặt tôi luôn rồi.. Không ổn không ổn.. tôi cố ép bản thân phải thật bình tĩnh.. Kim Min Ji em sẽ không bị khuôn mặt đẹp trai của anh mê hoặc đâu, no never..

    "Này Minji, em ở trong đó hả? Em có thấy Jae Min đâu không? Cái thằng này sao hôm nay lặn kĩ vậy nhỉ, bình thường có đồ ăn là mắt nó sáng như đèn pha bu lấy từ lâu rồi ấy." Là Do Young oppa, nghe tiếng hình như anh ấy đang ở bên ngoài. Chết thật, không thể để anh ấy thấy tình cảnh này được!

    "À, Nana ở trong này cùng em. Bọn em đang.. tâm sự tuổi hồng chút ấy mà. Chúng em chuẩn bị ra đây ạ." Tôi vội vàng viện cớ trả lời, cũng may vì tôi là con gái nên Do Young oppa không tiện đi thẳng vào đây.

    "Trời, thời buổi này còn có thể loại kéo nhau vào nhà tắm tâm sự sao? Giới trẻ thật đúng là càng ngày càng kì lạ mà. Thôi anh ra trước, hai đứa nhanh nhanh lên nha."

    Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, biết là Do Young oppa đã đi khỏi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau sự việc vừa rồi, tôi cũng đã lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy kẻ trước mặt ra xa, tôi nghi hoặc hỏi:

    "Nana anh tắm bao lâu rồi, đừng nói là.."

    "Cũng không lâu lắm, chỉ từ lúc em với Ren Jun ra ngoài thôi."

    "Cái gì? Gần hai tiếng đồng hồ mà anh nói là ít." Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của người đối diện, tôi bỗng cảm thấy vô cùng tức giận "Sao anh không chịu chú ý sức khỏe gì thế? Trời thì đang lạnh như vậy, chẳng may có chuyện gì thì em biết phải làm sao đây hả, Na Jae Min?

    " Dù sao thì anh cũng quen rồi. Mỗi khi cảm thấy buồn bực và lo lắng, anh đều ngâm mình vào trong nước.. Chỉ khi làm thế, anh mới có thể không cho bản thân mất kiểm soát. May mà em chịu trở về rồi, nếu không anh cũng không biết mình sẽ ngâm nước đến khi nào nữa.. Sau này, đừng bỏ anh ở lại một mình, có được không.. "

    Từng câu từng chữ anh nói đều khiến tôi phải bàng hoàng và ngỡ ngàng. Chẳng lẽ hành động không màng đến sức khỏe này của anh là do.. tôi? Nghĩ như vậy, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi khó chịu vô cùng, đi kèm theo là cảm giác.. hối lỗi. Thật không thể tin được Nana hằng ngày luôn vui vẻ nói cười cùng tôi đi trêu chọc người khác mà lại có hành động tiêu cực đến mức độ này.

    " Không, anh không thể tiếp tục làm hành động ngu ngốc như vậy được.. Em và anh sẽ nói chuyện sau nhé. Bây giờ em phải ra ngoài rồi, các anh chị còn đang đợi nữa. Anh mau mặc đồ vào nhanh lên, để lâu sẽ bị cảm lạnh đấy. "

    Tôi không thể ở lại lâu hơn, cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nhiều hơn.. Tôi rất sợ, sợ rằng bản thân sẽ phải đối mặt với một số sự việc mà tôi không hề mong muốn.

    Bước ra khỏi cửa phòng tắm.. Ôi thần linh ơi, Jaehyun oppa đang đứng ở ngoài a..

    " Jae.. Jae Hyun oppa? Anh đứng ngoài này lâu chưa ạ? "

    " Đủ để nghe được vài ba câu cần thiết phải nghe. "Nhìn vào ánh mắt anh ấy làm tôi hoảng sợ hơn nữa. Ánh mắt này dường như đang xem thấu hết mọi suy nghĩ trong tôi, kể cả những ngóc ngách mà tôi đang lo sợ.." Coi kìa, mặt em trắng bệch hết cả rồi. Nếu không muốn mấy người kia nghi ngờ thì em mau bình tĩnh lại đi. Còn về phần Jae Min, em đừng nhắc đến chuyện khi nãy nữa, anh sẽ có cách nói chuyện với nó."

    Ngay giờ phút này đây, tôi đã phải đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác vì người anh trước mặt.. Lúc trước chỉ đơn giản là cảm thấy anh ấy rất ấm áp, dịu dàng và hay giúp đỡ mọi người.. Nhưng không ngờ anh ấy lại hiểu rõ hết mấy chuyện này.. Rốt cuộc anh là người như thế nào vậy, Jae Hyun oppa?
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  5. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện trò uống nước một lúc lâu, tôi bèn lấy cớ "con gái chân yếu tay mềm không nên về khuya" để đánh bài chuồn về kí túc xá, không thể chịu đựng thêm ánh nhìn chằm chằm từ một số người nữa rồi. Nào ngờ kế hoạch đã được mấy người giảo hoạt kia sắp xếp từ trước, chỉ có mình tôi là ngu ngơ không hay biết..

    "Ơ thế chị quên không nói với em là tối nay chúng ta ngủ lại đây hả? Xin lỗi cưng nha." Câu nói của chị Jung Na đối với tôi chả khác nào sét đánh bên tai.. "Dù sao bây giờ cũng muộn lắm rồi, như em nói thì chúng ta đều là" con gái chân yếu tay mềm "mà, ở lại đây là an toàn nhất."

    Tôi bỗng có xúc động muốn vả cho mình mấy cái. Về thì nói thẳng là về đi còn bày đặt hoa mĩ "chân yếu tay mềm".. Giờ thì hay rồi, tự mình hại mình. Còn cả bà chị Jung Na nữa, không biết khi nãy bị Ten oppa thổi cho cái bùa mê gì mà giờ lại đột nhiên "yếu đuối cần người bảo vệ" mới ghê chứ.

    "Không được đâu, nếu chúng ta không về chắc chắn chị Eun Young sẽ lo lắng lắm." Tôi vẫn cố tìm lí do để ra về, không thể cứ như vậy bị hai chị kéo vào ổ sói được.

    "Thôi chết lại quên nói với em nữa, Tae Yong oppa đã gọi cho chị Eun Young để xin cho chúng ta ở lại đây rồi. Nghe tin chúng mình ở lại đây chị ấy yên tâm lắm, em khỏi phải lo nha." Đoàng! Tiếng sét thứ hai bổ vào đầu tôi. Tại sao, tại sao chứ? Đây rõ ràng là âm mưu đã chuẩn bị từ trước, đúng là hai bà chị trọng sắc khinh em mà. Em hờn, em giận hai chị luôn..

    "Quyết định như vậy, tối nay ba chúng ta ngủ lại đây đi." Chị Cincin chính thức khép lại cánh cửa mơ ước được về nhà của tôi. Nhà ơi, ta xin chào mi, buồn làm chi cho đời thêm biệt ly, tối nay chúng ta không có duyên rồi..

    Nhìn hai bà chị tươi cười phớ lớ như được mùa mà tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép a. Thôi vậy, đã ở lại rồi thì phải cố tỏ ra tự nhiên thanh thản hết mức, nếu không lại bị "tra khẩu cung" mất.

    "Vậy tối này chúng em ngủ ở đâu ạ? Em buồn ngủ lắm rồi." Tôi cố gắng tươi cười tự nhiên hỏi Tae Yong oppa. Phải nhanh nhanh chuồn đi ngủ thôi, đây là biện pháp an toàn nhất.

    "Kì lạ nhỉ, mọi ngày giờ này ở kí túc xá em vẫn còn quậy tưng bừng lắm, chị Eun Young có giục thế nào cũng không chịu đi ngủ mà.." Thực sự rất muốn bịt miệng chị Jung Na lại ngay lập tức. Khóc a! Vậy mà ngày thường nói thương em lắm, giờ con đường bảo đảm an toàn tính mạng của em chị cũng chặn nốt.

    "Đúng rồi, ngủ sớm vậy làm gì. Chúng ta chơi cái gì đó cho dễ ngủ đi." Nhìn nụ cười gian xảo của Dong Hyuck oppa là tôi biết chả phải trò hay gì rồi.

    "Thôi, tối muộn rồi còn chơi gì nữa." Cuối cùng chị Cincin cũng đã nói được câu làm tôi đồng tình mạnh mẽ. Nhưng ngay sau đó thì.. "Chúng ta mở chuyên mục tâm sự đêm khuya đi cho nhẹ nhàng tình cảm, lâu lắm mới có dịp tụ tập."

    Tôi xin rút lại sự đồng tình cảm động khi nãy liền, ngay và lập tức.

    "Ý hay đó, chúng ta bắt đầu luôn cho nóng." Em thì không thấy hay chút nào đâu Johnny oppa à..

    Cả đám chúng tôi ngồi quây thành vòng tròn trong phòng khách. Không biết "dòng đời xô đẩy" thế nào mà khéo kinh, tôi vừa vặn ngồi giữa hai người tôi đang muốn tránh nhất: Nana và Jaehyun oppa. Và tất nhiên là cả chị Jung Na cũng được ngồi cạnh Ten oppa rồi, nhìn cái bản mặt mãn nguyện sung sướng kia kìa, đúng là mê trai đầu thai không hết.

    "Bây giờ như vầy đi. Mỗi người sẽ chia sẻ nỗi lòng sâu kín nhất vào một tờ giấy. Sau đó, chúng ta sẽ đảo lộn chúng lên và chọn bừa để cùng nhau đọc nhé. Nên nhớ là tất cả đều phải viết bằng chữ in và không để lọt một chữ nào cho người bên cạnh thấy nha." Ý tưởng của Do Young oppa làm ai nấy đều vỗ tay hưởng ứng, trừ tôi.. Cũng may là chúng tôi làm thực tập sinh nên rất ít khi viết lách, vì vậy dù có mở giấy của ai thì cũng rất khó để nhận ra chủ nhân viết nó. Thôi thì cứ nhắm mắt mà viết vậy.

    Loay hoay viết một hồi, bây giờ ở giữa vòng tròn của chúng tôi đã chất đầy những mẩu giấy được gấp gọn gàng.

    "Vâng và giây phút quan trọng nhất đã đến. Không để quý vị chờ lâu nữa đâu, chúng tôi sẽ hé mở cánh cửa tâm hồn của mọi người ngay bây giờ!"

    Do Young oppa và Dong Hyuck oppa đảm nhận vai trò làm MC hôm nay. Nói "hé mở cánh cửa tâm hồn" là dễ nghe thôi, chứ theo kiểu khó nghe là "tò mò hóng hớt chuyện của nhau" thì có.

    Tờ giấy xấu số đầu tiên bị mở ra kéo theo là tiếng cười hớn hở của hai MC. Dong Hyuck oppa đọc to rõ ràng:

    "Sau bao ngày tháng ở chung, mình đã rất quý bạn cùng phòng. Vậy nên nhân cơ hội tâm sự hôm nay, mình xin gửi đến người ấy những tình cảm chân thành nhất: Anh à, em rất yêu quý anh. Vì thế anh hãy đáp trả lại tình cảm của em bằng cách ngưng ngáy hằng đêm anh nhé, em sắp mất ngủ vì anh rồi."

    Lời vừa dứt, cả đám chúng tôi đều cười đến không khép được miệng. Và dường như một người nào đó có tật giật mình nên không nhịn được la hét thất thanh:

    "Winwin, có phải là chú không? Chắc chắn là chú rồi, lát anh chém chú." Người đó chính là Yuta oppa.

    "Ấy Yutassi, xin anh hãy bình tĩnh, chớ có vạch áo cho người xem lưng như vậy." MC Do Young lên tiếng can ngăn nhưng có vẻ lời nói ấy như càng thêm bơm dầu vào lửa làm tràng cười của chúng tôi dài hơn.

    "Thôi, thôi, mời quý vị im lặng để chương trình được tiếp tục." Cuối cùng MC còn lại Lee Dong Hyuck cũng phải lên tiếng "Yutassi, nếu có nghi vấn gì thì tí vào phòng đóng cửa choảng nhau anh nhé. Các quý vị khác xin hãy rút kinh nhiệm là không được hỏi han gì về danh tính người viết cả, bí mật tuyệt đối."

    Cứ như vậy, các tờ giấy vẫn lần lượt ra đi đem đến cho khán giả những câu chuyện dở khóc dở cười cho đến khi mặt hai MC tưng tửng bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên:

    "Có vẻ như đến lúc cần nghiêm túc hơn rồi đây. Tờ giấy này ghi như sau: Tôi dành tình cảm cho một người từ rất lâu rồi, luôn theo sau để ý và quan tâm người ấy từng chút một, chỉ là em vẫn không mảy may phát hiện ra. Rốt cuộc phải làm gì với cô bé ngốc nghếch đó đây?"

    MC vừa nói dứt, không khí đang sôi nổi bỗng im lặng đến lạ thường. Những ánh mắt dò xét đầy nguy hiểm lia khắp bốn phương..

    Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía bên phải, tôi vô thức quay sang. Phát hiện Jae Hyun oppa đang nhìn tôi không rời mắt. Ánh mắt nghiêm túc chứa đầy ý vị thâm trường ấy làm tôi bỗng có cảm giác như người viết mảnh giấy kia là anh ấy còn "cô bé ngốc nghếch" là đang ám chỉ tôi.. Vội trấn định lại bản thân, Kim Min Ji, mày đang suy nghĩ điều điên rồ gì vậy chứ? Làm sao mà Jae Hyun oppa có thể thích mày được? Nhất định chỉ là mày suy nghĩ vớ vẩn thôi!
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  6. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Các bạn đã bao giờ trải nghiệm cái cảm giác vừa được cho ăn đồ ngon xong là bị tạt luôn một gáo nước lạnh chưa? Đó chính là cảm giác của tôi, à không, của kha khá người trong lúc này. Cảm giác mà bạn vừa vui sướng vì tọch mạch được bí mật quan trọng của người khác nhưng á đù.. không biết bí mật đó là của ai. Nó như kiểu đói không được ăn, khát không được uống, ngứa không được gãi ấy, khó chịu vô cùng. Nhìn thái độ nhăn nhó bứt rứt của mấy người kia, bình thường thì tôi sẽ không khách khí mà cười nhạo: "Nghiệp đó anh chị, ai bảo bày trò hóng hớt chuyện của người khác", nhưng giờ đây thì khác, tôi còn khó chịu hơn cả họ.. Ôi con tim nhỏ bé của tôi! Tại sao ánh mắt của Jae Hyun oppa lại khiến tôi cảm thấy mình như một "tồi phu" phụ bạc con gái nhà người ta vậy nè?

    Cuộc sống vẫn luôn cẩu huyết như vậy, khi mà bạn càng muốn biết một chuyện gì đó thì xin lỗi nhé, đừng có mơ! Cuối cùng vì cái luật chơi đầy nghiệt ngã, chúng tôi đành ngậm ngùi chuyển sang tờ giấy tiếp theo. Và rồi nghe xong tờ giấy tiếp theo, lòng tôi thực sự phải cảm ơn cha mẹ vì đã sinh ra tôi với một trái tim kiên cường và ý chí sắt đá như này. Bởi nếu là "tâm hồn thủy tinh" mà gánh chịu toàn các tin sốc đến dồn dập thế này thì chắc đã lên cơn đột tử và tình tính toang luôn rồi.. Tờ giấy tiếp theo được đọc với nội dung như sau:

    "Ở đây có một cô bé với tài năng ngốc nghếch, mặt dày, chuyên biết rồi còn giả vờ không biết, nhìn thấy những thứ không nên nhìn rồi mà còn ngoan cố trốn tránh trách nhiệm. Vậy mà tại sao tôi cứ bị thích ấy nhỉ?"

    Đấy, toàn các tin sốc cả. Người này "có tâm" hơn người trước là còn "khoanh vùng đối tượng" hẳn hoi nhé. Cơ mà sao tôi lại thấy quen quen vậy chứ? Ừ thì.. nhìn phần trên một chút chắc là vẫn bình thường lắm nhỉ, Nana sẽ không để ý gì đâu mà..

    "Chị Jung Na, chị nhìn thấy cái gì của người ta rồi mà để bị oán trách ghê thế?" Người xưa đã dạy: Sóng gió làm ta kiên cường hơn. Vậy nên không phải vì em chột dạ nên mới làm thế này đâu, em chỉ đang giúp chị thích nghi với cuộc đời đầy cẩu huyết thôi.. Chúc chị thượng lộ bình an..

    "Kim Min Ji, em muốn tạo phản hả?" - Đúng như dự đoán, lời tôi vừa dứt là chị Jungna lập tức xù lông.

    "Có vẻ em đang chột dạ nên mới vội đẩy cho người khác nhỉ?" Tôi chuyển ánh mắt oán giận đến cho vị ngồi bên trái tôi tên Na Jae Min và nhận lại là ánh mắt ý vị thâm trường part 2. Tại sao vậy? Hết Jae Hyun oppa rồi giờ lại đến Nana. Sao mấy người này hôm nay thích chơi trò tâm cơ thế chứ, làm như hậu cung đấu đá tranh sủng không bằng. Đúng là mấy kẻ lậm phim.

    "Nana nói có lí lắm."

    Nghe lời đồng tình từ Je No oppa mà tôi chỉ muốn siêu thoát. Lần thứ hai có xúc động muốn tự vả bản thân, chỉ vì muốn nhanh chóng thoát hiểm mà tôi đã giẫm lên vết xe đổ của Yuta oppa một cách đầy oanh liệt. Yuta oppa à, có phải em và anh là anh em cùng cha khác ông nội không thế?

    Không hẹn mà gặp, những ánh mắt nguy hiểm kia đều chăm chú hướng vào tôi đầy ái muội. Ôi.. ái muội.. tôi xin từ chối hiểu..

    "Mấy anh chị làm gì mà nhìn em đắm đuối thế? Em chưa 18 đâu, chưa hiểu sự đời." Thôi thì đành giả ngu cho an toàn vậy.

    "Ôi đúng là tuổi trẻ chưa hiểu sự đời. Vậy sao ban nãy em phản ứng nhanh thế, chưa gì đã đẩy cho chị rồi?" Biết ngay là chị Jungna sẽ không tha cho tôi dễ dàng đâu mà.

    Con giun xéo lắm cũng quằn, vì bị mấy người vô lương tâm kia "xéo" quá nhiều nên tôi quyết định "quằn" bằng cách.. trốn:

    "Ấy chết muộn thế rồi sao, bảo sao em lại buồn ngủ quá chừng." Nói rồi tôi cũng không còn tâm sức để suy nghĩ nhiều nữa, đứng dậy thật nhanh và dùng tốc độ ánh sáng để chạy nạn vào một căn phòng nào đó. Sợ sẽ bị "đuổi cùng giết tận", tôi quyết định đánh liều nhảy bừa lên một chiếc giường giả bộ ngủ. Ấy thế mà.. tôi ngủ thật, ai bảo trên chiếc giường này lại có mùi dễ chịu vậy chứ.

    Trong cơn mê man, tôi lơ mơ cảm nhận được có một vòng tay ôm lấy mình. Chắc là chị Cincin rồi, bình thường chị ấy cũng hay ôm tôi mà.. Cơ mà sao hôm nay mùi của chị ấy lạ thế nhỉ.. có chút gì đó.. rất nam tính.. Dù cảm thấy có gì đó sai sai nhưng hai mí mắt tôi vẫn không sao mở ra được.. Cuối cùng chút lí trí mơ hồ còn sót lại cũng bị tôi ném đi mất, nếu ngủ là sai thì Kim Min Ji không cần đúng.

    Mở đôi mắt nặng trĩu, có vẻ trời sáng rồi thì phải.

    Mở.. nhắm.. mở.. nhắm.. mở.. Tại sao vậy, tại sao dù có nhắm lại rồi mở ra đến bao nhiêu lần thì trước mắt tôi vẫn là một khung cảnh thế? Ối mẹ ơi, con đã làm gì thế này? Tình cảnh hiện tại là tôi và.. Jae Hyun oppa.. đang ở chung trên một chiếc giường! Đã thế tôi còn rất không có liêm sỉ ôm chặt lấy người ta nữa chứ.. Khóc a! Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi được thành cát bụi..

    "Buổi sáng an lành, Min Ji." Người bên cạnh không biết từ khi nào đã mở mắt và tươi cười nói với tôi bằng giọng điệu rất bình thản. Trời ơi oppa à, anh không bị sốc văn hóa chút nào sao? Nam nữ thụ thụ bất tương thân a! Cũng may cho anh là cô bé hiền hành lương thiện như em đấy.. chứ với cái dáng vẻ đẹp trai này của anh mà là người khác thì anh đã bị cường bạo luôn rồi.

    "Jae.. Jae Hyun oppa.. buổi sáng an lành. Mà sao em.. lại ở đây thế?"

    "Ồ trí nhớ của em tệ thật đấy. Hôm qua là tự em chạy trước rồi ngủ luôn ở đây, có gọi thế nào cũng không chịu dậy."

    "Ơ nhưng.. nhưng chị Jung Na với chị Cincin thì sao ạ?" Cứ nghĩ hai bà chị sẽ không bỏ mặc tôi cơ, nào ngờ..

    "Hai người họ ngủ cùng với nhau đó. Họ nói anh cứ coi em như một thằng con trai là được. Mà kể ra thì.. em cũng giống lắm."

    Không hiểu hôm nay ngày gì mà xui ghê gớm. Vừa tỉnh dậy đã phải chịu đả kích tinh thần nặng nề và cảm giác bị phản bội lớn nhất mười mấy năm cuộc đời từ hai bà chị. Biết ngay là ở lại đây sẽ gặp họa mà. Kim Min Ji con xin thề, từ nay quyết không bao giờ tin tưởng hai bà chị 00lines nữa!
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  7. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Sau một đêm đầy lo sợ phòng trước phòng sau phòng trên phòng dưới mà vẫn không thoát nạn, tôi quyết định sẽ sống theo phong cách "cư sĩ ẩn dật không màng sự đời". Đặc điểm của phong cách này là gì? Đó là trốn tới trốn lui tránh tiếp xúc một cách đầy nhã nhặn và chanh sả, gieo rắc vào lòng người nỗi bất an khó hiểu.

    Thực ra cái phong cách này cũng chẳng khiến tôi dễ chịu cho lắm.. Nhưng nhớ đến hai bà chị đã bỏ rơi còn cười cợt tôi như một "thằng con trai" cùng vẻ mặt giận dỗi vô cớ từ họ Na và họ Huang là tôi chỉ muốn bùng cháy. Vậy nên lần này nhất định phải chơi lớn một phen cho thiên hạ trầm trồ..

    Tối hôm nay team girl chúng tôi và NCT có hẹn tụ tập đi ăn uống chơi bời. Ăn chơi thôi mà, có cái gì vui đâu, ăn nhiều lại mập, chơi nhiều lại bị lừa.. Thực ra là tôi đang dối lòng đấy, giống như con cáo không ăn được nho thì phải chê nho xanh cho nó đỡ nhục ấy.. Dù rất muốn đi cùng nhưng vì đã lỡ bước lên con đường lạnh lùng cool ngầu nên tôi đành cắn răng nói bận không đi được. Nào ngờ mấy chị còn rất vô tâm vô phế phán rằng tôi "làm mình làm mẩy". Đúng là vu oan cho người vô tội mà. Đã thế tôi bèn kiên quyết dứt áo ra đi tìm Jung Woo oppa chơi cùng.

    Con đường vẫn đi ti tỉ lần hôm nay bỗng trở lên thật vắng lặng và hiu hắt, đúng với tâm trạng của tôi lúc này. Và để càng thêm phù hợp với tâm trạng của tôi bây giờ thì đáng lí ra ông trời nên đổ một cơn mưa thật mạnh bạo thật dữ dội vào.. Nhưng không, chả biết cơn gió nào thổi ngay đến một tên cướp, hắn nhanh chóng giật lấy túi xách của tôi và chạy thẳng. Trời, tại sao tôi lại gặp phải những điều tồi tệ này? Rất nhanh, những ấm ức mấy ngày qua đều được đổ lên đầu "cướp oppa" khiến ý chí chiến đấu trong tôi cũng tăng lên hẳn..

    Nghĩ là làm, thực hiện theo phương châm cao cả "giúp đời bớt đi một kẻ xấu", tôi kiên trì đuổi theo tên cướp không biết mệt mỏi. Cuộc đọ sức marathon giữa tôi và tên cướp chỉ dừng lại khi hắn bị một cậu trai cao lớn khống chế.. Trong lòng thầm cảm thán tên cướp này cũng bền bỉ thật, mỗi tội em đã quá đen khi gặp phải một "anh hùng chính nghĩa" như chị.. Trong lúc tôi đang đắc ý thì kẻ cướp kia đã bị cậu trai nện cho mấy phát ngã quỵ. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi vội vàng tiến lên can ngăn:

    "Này cậu gì ơi, cậu đừng đánh hắn nữa.." Tôi giữ tay cậu trai lại và nhiệt tình đón nhận ánh mắt cảm động rưng rưng của tên cướp.. "Cậu nghỉ tay đi cho tôi đánh với.."

    Tên cướp cạn lời. Cậu trai sa mạc lời. Tuy vậy nhưng tôi cũng không còn tâm trạng để ý đến họ nữa. Học theo mấy bài võ của các cao nhân xưa, tôi hạ knock out tên cướp trước ánh mắt đầy thích thú của cậu trai, uất ức khó chịu mấy ngày qua cũng vơi đi không ít.

    Giao tên cướp cho cảnh sát xong xuôi, tôi quyết định mời cậu trai đi ăn Tteokbokki để cảm ơn.

    "Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi."

    "Không có gì, chỉ là tình cờ thôi mà." Cậu trai có giọng nói trầm khàn rất nam tính. Mà quên không kể với các bạn là cậu trai này cũng đẹp trai lắm lắm lắm luôn ấy, hình như là người Trung Quốc thì phải. Đến lúc này thì câu hỏi lúc trước liệu có phải tôi có duyên với mĩ nam hay không bây giờ đã có lời giải đáp rồi. Các bạn còn nhớ khi gặp Jung Woo oppa tôi đã liên tưởng đến một tiểu mĩ thụ không? Bây giờ gặp cậu trai này, đầu óc trong sáng của tôi lại không khỏi liên tưởng tới một đại mãnh công.. Tiểu mĩ thụ và đại mãnh công.. Chẹp.. Cuộc đời thật khó lường.. Không ngờ tôi lại có thể bị mấy cái tư tưởng đam mĩ đam miếc của chị Cincin ảnh hưởng mà cảm thấy họ thật xứng đôi vừa lứa.. Vội dẹp bỏ mấy suy nghĩ bậy bạ, tôi thầm xin lỗi cậu trai trước mặt 1000 lần và Jung Woo oppa yêu dấu 7749 lần.

    "Hôm nay cậu có chuyện gì không vui sao? Tôi đi sau mà cũng bị không khí u ám của cậu làm ảnh hưởng luôn đó."

    Tôi đứng hình trước câu hỏi của cậu trai. Hóa ra là cậu ấy đi phía sau nhưng tôi vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình mà không hề phát hiện ra, bảo sao cậu ấy vừa vặn giúp tôi bắt cướp như vậy. Càng nghĩ khí thế càng giảm, người ta đi sau mà lại bắt được cướp trước, có gì đó sai sai.. Ánh mắt không nhịn được nhìn xuống đôi chân thon dài hữu lực của người đối diện một cách chăm chú. Tôi gật gù mang vẻ mặt của Sherlock Holmes khi tìm ra chân tướng, chân cậu ấy dài thế kia cơ mà.. chả trách..

    "Này, chẳng lẽ chân tôi còn hấp dẫn hơn cả mặt tôi sao?" Tiếng cười của cậu trai kéo tôi ra khỏi đại nghiệp "nghiên cứu chân" chuyên chú và mãnh liệt. Nhận thấy bản thân quá lộ liễu, tôi xấu hổ cúi gằm mặt. Liệu cậu ấy có nghĩ tôi là biến thái hay gì không nhỉ? Mất mặt chết đi được.. Không được, không thể để hình tượng "dũng cảm kiên cường" khi nãy cứ như vậy bị hủy hoại..

    "Ai.. ai nói tôi nhìn chân cậu. Tôi là đang nhìn sàn nhà nhé, không biết quán này mua ở đâu loại gạch đẹp mắt quá." Tôi không khỏi cảm thán trước đầu óc thông minh xuất chúng của bản thân khi đã nghĩ ra được một lí do vô cùng thuyết phục như này.

    "Ồ, ra là vậy." Ánh mắt tràn ngập ý cười của cậu trai làm tôi hết sức khó hiểu, bộ có gì đáng để cười sao? Nhưng rồi câu nói tiếp theo của cậu ta càng làm tôi khó hiểu hơn nữa.. "Gạch lát ở đây có là gì, tôi còn có thể mua cho cậu loại gạch đẹp hơn thế này nhiều."

    Trong đầu tôi là n dấu hỏi chấm. Cậu ta nói cứ như thể tôi và cậu sẽ sống chung trong một mái nhà vậy. Sau một hồi đong lên đếm xuống, tôi quyết định chọn phương án tránh xa con người khó hiểu này là tốt nhất.

    "Thôi cũng muộn rồi, tôi về trước đây, tạm biệt cậu."

    Ấy thế mà ý định chuồn về cội nguồn còn chưa kịp thực hiện thì tay đã bị giữ lại..

    "Có thể cho tôi biết tên cậu không?"

    "Tên tôi á? Tôi là Minmin." Xin lỗi cậu, không phải tôi muốn giấu đâu, chỉ là chúng ta không có duyên thôi..

    "Cái tên rất dễ thương, y như con người cậu vậy." - Nhìn nụ cười thật tươi của cậu ấy làm tôi chột dạ lắm luôn.. "Tôi tên Hoàng Húc Hi. Rất mong sẽ được gặp lại cậu."
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  8. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Chậm rãi rảo bước về nhà, tôi liên tục cầu nguyện cho mấy người kia tốt nhất là chưa trở về, nếu không chắc chắn sẽ có một số người "vô tình" hoặc "bâng quơ" nói về chuyến đi chơi trước mặt tôi cho mà xem. Quả nhiên trời không phụ lòng người, nhìn căn nhà yên tĩnh không một bóng người mà lòng tôi sung sướng mãn nguyện thôi rồi. Đúng là ăn ở tốt quá cũng khổ, cầu gì được nấy luôn.

    Lòng vui vẻ khẽ hát mấy câu "cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao..", tôi yên trí đóng cửa lại. Ấy thế mà cánh cửa vừa được đóng lại 3 giây thì đã lập tức bị người mở ra, nụ cười trên môi tôi tắt ngẩm.. Ôi thần linh ơi, con còn chưa vui nổi được một phút a, sao người nhẫn tâm vậy? Trước mặt tôi là mấy người.. à không.. một đoàn người đều đang đồng loạt nhìn vào tôi bằng vẻ mặt của những bậc "hiền anh từ chị" quan tâm yêu thương em hết mực. Đáng ghét, sao lúc trêu chọc tôi thì không thấy bày ra cái vẻ mặt buồn nôn này thế?

    "Min Ji đó hả em, sao trùng hợp vậy, về cùng lúc với anh chị luôn." Kim Jung Na, bà chị vô lương tâm của năm bày ra vẻ mặt đầy bất ngờ khi thấy tôi và ngay sau đó là lời "suy đoán" làm tôi suýt hộc máu.. "Chẳng lẽ là em vẫn luôn đi sau dõi theo anh chị? Bảo sao nay đi chơi mà chị cứ cảm thấy có ánh mắt hối lỗi nhìn vào mình.. Thôi em ạ, dù mấy ngày nay em đành hanh thật nhưng chị không để ý đâu. Yên tâm đi, em vẫn là cô em gái xinh đẹp dễ thương của chị mà, không cần hao tâm tổn sức lẩn tránh anh chị nữa đâu.."

    Người ta thường nói bà chằn rất nguy hiểm, nhưng một bà chằn có trí tưởng tượng mới là đỉnh cao của sự nguy hiểm. Phong cách "ẩn dật nhã nhặn và chanh sả" của tôi trong nháy mắt đã bị biến thành "hối lỗi không dám nhìn mặt anh chị". Đã vậy mấy thanh niên nhà Neo kia còn gật gù tỏ vẻ đồng tình nữa chứ, công lí ở đâu vậy? Khóc a! Chơi vơi đứng giữa cuộc đời, cô đơn không muốn về nhà.. biết thế ban nãy tôi đã dứt khoát nhảy sang nhà Jung Woo oppa tá túc cho rồi.

    "Chị đang nói cái gì linh tinh vậy? Em là người về trước đấy, nếu có đi theo thì chị theo em mới đúng." Tôi dùng vẻ mặt lên án kịch liệt với sự sáng tạo chả có một tí logic nào của chị Jung Na "Mà sao tối rồi các chị còn mời nhiều người đến nhà vậy?"

    "Em nói gì lạ thế, bọn chị đều là" con gái chân yếu tay mềm "nên cần người bảo vệ chứ đâu phải" thằng con trai "như em." Giết em đi, chị không nhắc lại chuyện cũ là chị không chịu nổi sao hả Jung Na unnie?

    "Jung Na, sao cậu lại nói với Min Ji như vậy?" Tôi dùng ánh mắt thay cho ngàn lời yêu thương gửi tới chị Cincin, cuối cùng thì cũng có người động lòng trắc ẩn rồi.. "Đã nói to lại còn nói đúng, cậu không sợ người ta đánh giá Min Ji nhà chúng ta à? Mau tự vấn lại lương tâm đi."

    Thôi, coi như tôi chưa nghe thấy gì hết nha. Đúng là 00 lines không có ai lương thiện cho nổi!

    Thân không tình tâm không nguyện tiếp đón mười mấy vị khách, tôi bất lực vào bếp chuẩn bị nước và hoa quả để mặc cho mấy chị kẻ tung người hứng với nhau..

    Bình thường vào bếp ngoài việc ăn ra thì tôi cũng chả làm gì cả, vậy nên sắp xếp bài trí của căn bếp đều theo ý bếp trưởng là chị Eun Young. Vốn lúc trước cũng không để ý gì nhiều nhưng hôm nay khi phải động tay động chân là y như rằng lòi ra cái khó. Tại sao vậy Eun Young unnie, em biết là chị cao nhưng chị có cần phải treo dao cao đến mức này không? Em với sắp gãy cổ luôn rồi mà cũng không tới nữa.. Chẳng lẽ lại ra ngoài cầu cứu, thể nào cũng bị cười đến không ngóc đầu lên được cho coi.

    Giữa lúc tôi đang đấu tranh tư tưởng có nên ra nhờ người giúp hay không thì đã có một bàn tay với lấy chiếc dao đáng ghét kia hộ tôi..

    "Không lấy được thì phải nhờ người khác chứ, với lên với xuống như vậy không sợ ngã sao?"

    "Cảm ơn anh, Jae Hyun oppa.. Anh cứ ra ngoài chơi với mọi người đi ạ, em gọt một tí là xong ngay thôi." Câu trước vừa cảm kích mà câu sau tôi đã muốn đuổi khách. Nói thật chứ đến bây giờ tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào anh ấy đâu. Nhớ đến bộ dáng rất không tiền đồ ôm chặt lấy người ta ngủ cả đêm là tôi lại muốn bật chế độ tàng hình đi cho rồi.

    "Em không có gì định nói à?" Nhìn bộ dáng ngơ ngác của tôi, Jae Hyun oppa lại bồi thêm một câu.. "Nói về cậu trai khi nãy đi cùng em ấy. Hóa ra việc em bận nên không đi chơi cùng mọi người là để đi cùng cậu ta?"

    "Dạ.. dạ.. làm gì có cậu trai nào đâu, chắc là anh nhìn lầm rồi ạ." Ánh mắt Jae Hyun oppa lúc này quá lạnh lẽo khiến tôi không khỏi rùng mình, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy anh ấy đáng sợ như này a!

    "Ồ, nếu em không muốn nói thật thì thôi. Tối nay bọn anh đã ăn ở ngay đối diện quán Tteokbokki em và cậu trai đó ngồi. Mấy người kia không biết có ai nhìn thấy giống anh không nhỉ, để lát anh ra hỏi thử vậy."

    Đậu xanh rau má! Sao trái đất này tròn ghê thế? Ngẫm lại thấy thái độ của mấy bà chị khi nãy hẳn là chưa biết chuyện này.. Nếu để nó lan rộng ra chắc tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không minh oan được mất.. Cuối cùng, tôi đành ngoan ngoãn kể lại tất cả mọi chuyện cho Jae Hyun oppa. Càng nghe sắc mặt anh ấy càng lạnh, sao lạ vậy trời?

    "Đúng là anh dũng quá nhỉ. Lỡ tên đó có đồng bọn hoặc không có cậu trai kia giúp đỡ thì sao? Em làm mà có từng nghĩ đến hậu quả không? Em muốn anh tức chết hả, Kim Min Ji?"

    "Em biết lỗi rồi, xin anh đừng kể chuyện này cho mấy người kia được không? Em hứa sẽ không tái phạm nữa đâu. Đi mà oppa.. oppa.. oppa.." Tôi vừa không ngừng lắc tay vừa giở trò mè nheo cầu xin Jae Hyun oppa. Chính tôi cũng cảm thấy hành động lúc đó rất nông nổi a.. Nhưng dù sao việc đã xảy ra rồi nên tính mạng hiện giờ mới là quan trọng nhất phải không nào?

    "Cũng được, anh có thể giúp em giữ bí mật, nhưng em phải hứa một chuyện."

    "Được ạ, được ạ, anh cứ nói đi em sẽ hứa mà."

    "Ngoan lắm." Không để ý đến cánh tay đang xoa loạn trên đầu mình, tâm trí tôi hiện giờ chỉ tập trung vào lời hứa thôi.. "Em phải hứa là từ giờ buổi tối không được phép ra ngoài một mình, nhất định phải rủ các chị của em hoặc anh đi cùng. Em mà xảy ra chuyện gì là nửa đời sau của anh cũng hỏng luôn đấy.."

    Cứ như vậy, tôi gật đầu hứa sẽ làm đúng theo lời Jae Hyun oppa và yên lòng khi anh ấy đồng ý sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho tôi. Dù cảm thấy cái "nửa đời sau" mà anh ấy nói có vẻ không đúng lắm nhưng chắc nó cũng không quan trọng đâu nhỉ, miễn là hiện giờ tôi an toàn là được rồi..
     
    Last edited: Jul 15, 2021
  9. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Vì miệng lưỡi thế gian hiểm ác, tôi đành tạm ngưng chế độ tránh tiếp xúc để thoát mác "hối lỗi không dám nhìn mặt anh chị". Nhiều lúc nghĩ lại thấy cuộc đời mình cũng thật bi thảm. Rõ ràng là tôi muốn "chiến tranh lạnh" để nâng cao giá trị bản thân nhưng cuối cùng lại rớt giá thảm hại, tiền mất tật mang ớn tới già.

    Đã vậy khi vừa mới làm lành được không lâu là tôi đã được hai bà chị 00 lines "tin tưởng" giao cho một "trọng trách thiêng liêng và cao cả". Cái "trọng trách thiêng liêng và cao cả" theo lời họ nói chính là.. giúp chị Jung Na tán đổ Ten oppa. Các bạn có cảm nhận được một mùi âm mưu đang dày đặc trong không khí không? Nghĩ đến số phận Ten oppa tươi đẹp như hoa mà vào tay bà chằn Kim Jung Na thì không biết sẽ bị "rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn" ra cái dạng gì nữa.. Tuy rằng lương tâm cắn rứt một vạn lần nhưng trước sức ép của hai quả bom mang số hiệu 00 lines, tôi đành nhắm mắt làm theo "kế hoạch cưa trai" đã được vạch ra rõ ràng tình cảm.

    Bước một, khám phá sở thích, sở ghét, sở trường, sở đoản, tất tần tật của "bé cừu". Vốn lúc đầu là cả ba chúng tôi sẽ cùng làm bước này, nhưng cuối cùng lại trở thành tôi đơn độc chiến đấu. Vì sao ư? Vì nhân vật chính Kim Jung Na "ngại ngùng không dám hỏi thẳng crush" và bạn đồng niên Cincin thì "ở bên cạnh để trấn an tâm lí". Lạ lùng ghê chưa? Chính tôi cũng đang rất thắc mắc là chúng tôi đang cưa crush của chị ấy hay của tôi vậy trời?

    Đau khổ nhận mệnh, tôi cầm theo 7 cốc cà phê tiến thẳng đến phòng tập của NCT U. Lễ phép chào hỏi các anh, tôi viện cớ rằng đang đi uống cùng các chị thì "chợt nhớ đến các anh đang giãi nắng dầm sương ở công ty nên không kìm nổi xúc động tấp thẳng đến đây". Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và nghi hoặc của mấy oppa, tôi thầm cảm thấy đáng tiếc sâu sắc thay họ vì bấy lâu nay không nhìn ra lòng tốt của Kim Min Ji a!

    "Mấy anh uống cà phê cho đỡ mệt ạ, thấy các anh tập tành liên tục thế này mà em xót lắm luôn á." Tôi nở nụ cười nịnh nọt tột đỉnh, hai chân không nhanh không chậm nấn ná đến gần các anh và "ngẫu nhiên" ngồi cạnh Ten oppa.

    Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Jae Hyun oppa bắn tới, tâm tình tôi căng thẳng hẳn lên. Cũng may không có họ Na và họ Huang ở đây góp vui, nếu không chắc kế hoạch của tôi khó càng thêm khó rồi.

    "Mà mấy oppa này, dạo gần đây em cứ tự trách không thôi vì cảm thấy mình chưa hiểu hết về các anh. Hôm nay các anh có thể cho tiểu muội tìm hiểu thêm một chút được không ạ?" Đã làm đến bước này là không thể bỏ cuộc được, tôi cố rỏ vẻ tự nhiên bắt đầu gợi chủ đề.

    Cố tìm mấy câu hỏi các oppa khác trước để lấy le, thấy thời cơ đã chín muồi, tôi làm ra vẻ "chợt nghĩ ra" hỏi Ten oppa:

    "Ten oppa à, anh thích mẫu bạn gái như thế nào vậy?"

    Nghe câu hỏi của tôi, mấy người kia đều tỏ ra kinh ngạc hết sức. Nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý được tập trung vào câu trả lời của chính chủ:

    "Anh hả? Chỉ cần dễ thương và dịu dàng tốt tính là được." Nghe từ "dịu dàng" thôi là đã thấy chị Jung Na nhà tôi bị loại từ vòng gửi xe rồi..

    "Vậy liệu có trường hợp ngoại lệ chút xíu được không anh? Kiểu hơi khiêm tốn về khoản dịu dàng một chút ấy ạ." Tôi không khỏi cảm thấy bất an lo lắng thay cho bà chị già cô đơn Kim Jung Na.

    Cứ như vậy, tôi quá mức "tập trung vào chuyên môn" mà liên tục hỏi tới tấp, hỏi dồn dập Ten oppa đủ điều, phải khai thác được càng nhiều thông tin càng tốt mà..

    "Đủ rồi đấy, Kim Min Ji. Muộn rồi, để anh tiễn em về." Nghe thấy Jae Hyun oppa gằn từng chữ, tôi mới bừng tỉnh khỏi công cuộc tra khảo Ten oppa. Thấy mấy người kia đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó hiểu và sắc mặt âm trầm đáng sợ của Jae Hyun oppa, tôi chỉ muốn bất tỉnh ngay tại đây. Thôi chết thật rồi..

    Trong trạng thái tìm cách để chuẩn bị thanh minh với dư luận, tôi bị Jae Hyun oppa kéo thật nhanh ra ngoài. Nhìn cánh cửa thang máy đang dần đóng lại, tại sao tôi cảm thấy không khí hôm nay đột nhiên lạnh lẽo bất thường vậy nhỉ?

    "Em thích Ten hyung?" Câu hỏi bất ngờ đến từ Jae Hyun oppa làm tôi thót tim, tại sao cái thang máy này lại có mỗi hai chúng tôi vậy? Biết trả lời sao đây?

    "Làm sao có thể chứ, anh cứ đùa hoài."

    "Em nghĩ anh đang đùa? Vậy em có thể giải thích là tại sao em phải hỏi hyung ấy nhiều thứ như thế không?"

    "Tại.. tại em muốn hiểu thêm về anh ấy thôi." Dù biết nghe thật đuối lí nhưng tôi chẳng biết phải làm sao nữa, ánh mắt Jae Hyun oppa làm tôi cảm thấy rất áp lực. Cũng chỉ tại hai bà chị kia không cho tôi được tiết lộ sự thật cho bất kì ai..

    "Ồ, hiểu thêm về anh ấy." Không biết từ lúc nào tôi đã bị dồn vào thế không lối thoát vì chắn sau là lớp thang máy lạnh lẽo còn chắn trước là Jae Hyun oppa âm trầm khó đoán.. Khóc 8891 dòng sông a! Tại sao trong những tình thế rối rắm thế này người ta cứ thích dùng chiêu "kề mặt đối mắt" vậy? Khuôn mặt trước mắt tuy rất đẹp trai nhưng tôi cũng không có phúc tận hưởng cho nổi.. "Vậy em không muốn hiểu thêm về anh sao? Là em đã hiểu quá rõ về anh rồi hay là căn bản.. em không hề để ý đến anh?"

    "Không, không, em không phải có ý đó. Oppa đừng hiểu lầm em mà." Tôi sắp quẫn bách chết rồi đây, phải làm gì đây?

    "Kim Min Ji, nhiều lúc anh rất thắc mắc.. rằng liệu có phải vì anh đã quá kiên nhẫn với em nên em mới thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt như thế?"

    "Dạ? Kiên nhẫn về chuyện gì ạ?" Trời ơi, càng lúc tôi càng không hiểu gì cả..

    "Thôi được rồi. Dù anh không biết em thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu.. Nhưng Kim Min Ji em nghe cho rõ đây.. từ bây giờ đến lúc em đủ 18 tuổi, nghiêm cấm yêu đương, đã hiểu chưa?

    Cuối cùng chuyến thang máy dài nhất lịch sử đã kết thúc. Tôi mơ hồ đi theo hai chị về nhà, não vẫn đang chậm rãi load về câu nói của Jae Hyun oppa khi nãy. Bộ tôi có nói là muốn yêu đương à? Đàn ông quả nhiên là sinh vật khó hiểu nhất trên đời.
     
  10. Kanahee

    Messages:
    26
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bước một của "kế hoạch cua trai" đầy chông gai, tôi phải tạm ngừng hoạt động một thời gian để dập tắt cái tin đồn bạc bẽo nhất năm: "Min Ji crush Mười Khó". Càng nghĩ càng thấy uất ức, vốn tôi chỉ muốn "thăm hỏi" Ten oppa có một chút mà giờ chuyện lại đi xa đến mức này.. Đời không có gì là tự nhiên hết, tất cả đều là nhờ hai vocal Moon Taeil và Kim Do Young dày công biên soạn, thêm mắm dặm muối tẹt ga quên lối rồi tung ra thị trường. Tỷ như ánh mắt chột dạ của tôi hôm đó đã được ngôn tình hóa thành "ánh mắt long lanh lấp lánh trăm hoa đua nở như Romeo thấy Juliet, à nhầm, Juliet thấy Romeo". Tỷ như việc tôi lo lắng chị Jung Na không đủ dịu dàng đã được chuyển thể thành "Min Ji tự ti khổ sở vì không phải gu của Mười Khó". Hai người đó mà không đi làm tác giả ngôn tình thì đúng là quá phí của trời! Điều đáng nói hơn nữa là câu chuyện phi lí như vậy lại được khán giả chào đón nồng nhiệt, mỏi mắt chờ mong từng chút về tác phẩm cẩu huyết này. Sao đời tôi nó éo le vậy chứ?

    Thận trọng bước từng bước vào phòng tập, tôi nhìn đông ngó tây để chắc chắn không phải đụng mặt mấy người nhà Neo. Hai bà chị 00 lines biết chuyện thì không nói, mấy chị còn lại và biệt đội NCT thì rất năng suất đi săn lùng tin tức về vụ drama vớ vẩn kia. Cứ kiểu này chắc tôi đời tàn bế mạc sớm mất thôi.

    Vừa bước vào trong đã thấy các chị có mặt đầy đủ cùng với anh quản lý Yong Hyun và.. Jung Woo oppa. Tôi đánh hơi được là có chuyện tốt nha..

    "Cuối cùng em cũng đến rồi đó hả Min Ji? Sao nhìn em mệt mỏi thế này, dịu dàng có thể tu dưỡng từ từ, đừng đau khổ quá em à.." Why? Tell me why? Tại sao đến anh Yong Hyun cũng tin vào cái tin đồn nhảm nhí kia chứ. Vì anh Yong Hyun đã đồng hành cùng hội SM Rookies trong rất nhiều năm nên mới được biết đến tin đồn này chứ các quản lí khác trong công ty mà biết thì chúng tôi chết chắc rồi "Có mặt đông đủ rồi thì anh cũng nói luôn này. Công ty đã quyết định bổ sung thêm Jung Woo vào dự án NCT. Đáng lí ra là em ấy phải ở cùng mấy đứa NCT nhưng khổ nỗi kí túc xá mới của NCT vẫn chưa xây xong, kí túc xá đang ở thì lại chật quá rồi.."

    : Vậy nên anh muốn cho Jung Woo oppa sang ở cùng bọn em? "Chị Jemmy lại nổi máu dại trai rồi, nhìn cái ánh mắt phấn khích như sắp về nhà chồng kìa..

    " Đúng rồi đó, chỉ là ở tạm một thời gian thôi, đợi đến khi kí túc xá của bên kia xây xong thì Jung Woo sẽ chuyển đi. "

    " Cái gì vậy chứ, nam nữ thụ thụ bất tương thân đó anh. Anh nghĩ bọn em sẽ dễ dãi cho người khác giới vào ở cùng thế sao? "Tôi bày ra bộ dáng nghiêm trọng làm mọi người đều rất bất ngờ.." Vì Jung Woo oppa đẹp trai nên em mới đồng ý đấy, người khác thì còn lâu. "

    Vừa dứt lời, tôi đã nhanh chóng nhận được một loạt ánh mắt kì thị" tưởng cưng thế nào ". Duy chỉ có Jung Woo oppa tỏ ra vô cùng ngại ngùng, nhìn đáng yêu chết mất. Tôi không khách khí nữa, bày ra tư thế" dang rộng cánh bay "phi thẳng đến ôm chầm lấy Jung Woo oppa..

    " À mà khoan đã, anh thấy mỗi Jung Woo là con trai lại ở cùng toàn con gái các em thì không ổn lắm.. "Trời, lại gì nữa đây? Anh Yong Hyun dạo này cũng lạ lùng ghê.

    " Không đâu anh, ổn, cực kì ổn. Bọn em toàn con gái ở cùng với nhau nên nhiều lúc em đã canh cánh lo toan trong lòng, đêm ăn không ngon ngày ngủ không yên.. Mai này khi bóng đèn trong nhà vụt tắt thì ai sẽ sửa, chúng em bị bắt nạt thì ai sẽ bảo vệ? Vậy nên để Jung Woo oppa ở cùng bọn em là hợp lí lắm luôn. "Tôi bày ra bộ dáng" yếu đuối lo sợ vì không có đàn ông trong nhà ". Đã đến nước này thì tôi sẽ không để ai chia cắt Jung Woo oppa với Kim Minji nữa đâu.

    " Ôi không ngờ em gái tôi lại có nhiều lo toan như vậy. Một mình Jung Woo là con trai ở cùng thì không hợp lí nhưng đến hai mình là hợp lí rồi không phải sao? Vừa giúp Jung Woo có bạn chơi cùng mà các em lại có hẳn hai người bảo vệ, vẹn cả đôi đường. "Sao tôi lại có cảm giác như mình bị lừa vào tròng vậy nhỉ? Cứ nghĩ anh Young Huyn đổi ý vào phút chót cơ đấy.. Nào ngờ là âm mưu cả. Liệu có phải do tiếp xúc với mấy thanh niên nhà Neo quá lâu nên anh ấy cũng bị nhiễm cái sự nguy hiểm trời cho đó?

    " Ơ nhưng mà.. "Tôi đang muốn tìm lí do từ chối thì đã phải nghẹn họng khi thấy cậu trai vừa bước vào phòng. Ôi thần linh ơi, người có thể giải thích cho con về sự đậu xanh rau má này không? Người đó là cậu trai hôm nọ tôi gặp, tên Hoàng Hi Hi gì đó hay sao ấy..

    " Đến đúng lúc lắm. Em phải cảm ơn Min Ji thật nhiều vào, vì muốn em ở cùng mà em ấy đã phải tìm đủ mọi lí do đấy. "Hỏi chấm, em tìm lí do là để được ở cùng Jung Woo oppa chứ không phải cái cậu Hi Hi này nhá. Trong giây phút đau khổ này, tôi mới chợt ngộ ra một đạo lí, anh Yong Hyun cũng rất nguy hiểm a!

    " Trời ơi con tim của mị! Anh cứ yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho cả hai người. "Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội dại trai thôi.. chị Jemmy ơi là chị Jemmy..

    Sau một hồi giới thiệu, tôi dù không muốn nghe nhưng vẫn" bị biết "là cậu trai kia tên Hoàng Húc Hi, nghệ danh Lucas, sinh năm 1999. Nhường lại sân khấu cho các chị làm quen với trai đẹp, tôi xin tự túc cách ly khỏi người tên Lucas.

    " Xin chào em, Minmin.. à không.. Kim Min Ki chứ nhỉ? "Sao cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng vậy?

    " À.. thật ra là.. hôm đó em chỉ vô tình nói nhầm tên thôi.. "

    " Không sao đâu, Minmin nghe dễ thương lắm. Anh sẽ coi đó như là cách em muốn anh thật đặc biệt so với những người khác, được không vậy, Kim Min Ji, sinh năm 2001, đang trong trạng thái thất tình thảm hại? "

    Đậu xanh! Rõ ràng là có thể dừng lại ở chỗ" được không vậy "mà, tại sao còn phải thêm vế sau hả? Đã thế lại còn" đang trong trạng thái thất tình thảm hại"nữa chứ, chắc chắn là chị Jemmy dại trai cung cấp thông tin đây mà. Ôi cuộc đời bình yên của tôi, sau này khó sống rồi..
     
Trả lời qua Facebook
Loading...