Sau trận mưa dữ dội đêm qua, bầu trời hôm nay đã trở lại hiền hòa hơn nhiều. Thành phố lại râm rang âm thanh quen thuộc của mấy chú chim vẫn chưa được đặt tên. Những tia nắng rạng đông còn tinh nghịch lách qua kẽ lá, chui tọt vào khung cửa của một căn phòng yên tĩnh nào đó, thành công đánh thức kẻ đang say ngủ trên giường.
Tiêu Chiến bị những tia nắng sớm quấy rầy giấc ngủ, lông mày khẽ nhíu, chầm chậm mở mắt. Từ khi xuyên đến thời đại này, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến thức dậy muộn, cũng là lần đầu tiên anh ngủ sâu đến vậy, một giấc ngủ an ổn, đến mức bản thân hoàn toàn buông lỏng phòng bị, điều mà từ trước đến giờ chưa từng xảy ra. Đến lúc tỉnh táo hơn một chút, Tiêu Chiến mới phát hiện tay mình đã tê rần, cả người lại không thể động đậy, hóa ra anh từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn giữ đúng một tư thế này, thảo nào cả người có chút mỏi.
Tiêu Chiến muốn nâng người ngồi dậy, nhưng anh là đang bị Vương Nhất Bác ôm khư khư không chịu buông, cậu giống như gấu koala đem cả người đều dáng dính lên người anh, vẻ mặt nhìn đến vô cùng thoải mái, bộ dáng ngủ trông cực kỳ ngon lành. Mà con gấu bông đêm qua lại bị chủ nhân của nó lạnh lùng ném ở góc giường, nhìn cô đơn lạc lõng đến tội nghiệp.
Tiêu Chiến bất lực không có cách rời khỏi giường, nhưng lại không muốn gọi Vương Nhất Bác dậy, chỉ đành nằm đó chịu trận, anh cũng không hiểu nổi trong đầu mình rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, đây rõ ràng không giống cách cư xử thường ngày của Tiêu Chiến. Nhìn đến Vương Nhất Bác vẫn chưa có dấu hiện tỉnh dậy, vẻ mặt say ngủ trông vô cùng ngốc nghếch, má sữa vừa trắng vừa mềm y như bánh bao nhỏ, cái miệng chu chu ra thì thầm gì đó mà anh không nghe rõ, có lẽ là đang nói mớ, đôi lúc lại chép chép miệng một cái. Tâm Tiêu Chiến hiện tại loạn thành một mảng, giống như bị cái gì cào qua.
"
Nhóc con này từ lúc nào trở nên khả ái như vậy chứ?"
Tiêu Chiến nhìn không nổi nữa, hắn cảm thấy cực kì không ổn.
Nhận thấy Vương Nhất Bác khẽ cựa mình, có lẽ cũng sắp tỉnh, Tiêu Chiến liền làm ra hành động mà anh cảm thấy hợp lý nhất hiện tại, nhắm mắt lại giả vờ ngủ tiếp. Quả nhiên Vương Nhất Bác đã thức dậy không lâu sau đó, đưa tay dụi dụi mắt mấy cái, hình như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhìn thấy Tiêu Chiến đang nằm bên cạnh còn không quên lên tiếng chào hỏi:
- Chào buổi sáng Chiến ca.
Có lẽ đã cảm thấy có chỗ không đúng, Vương Nhất Bác bật dậy nhanh như cắt, đợi đến lúc bộ não hoạt động trở lại, đem toàn bộ chuyện tối qua chiếu lại một lần trong đầu bạn nhỏ, cậu mới đỏ mặt ngại ngùng quay sang nhìn Tiêu Chiến, cậu vậy mà ôm người ta ngủ cả đêm. Chưa đợi não bộ kịp nghĩ ra cách giải quyết, chân cậu đã nhanh hơn một bước phi thẳng xuống giường, vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình. Thật ra Vương Nhất Bác cũng không biết cậu là đang sợ cái gì, nhưng linh tính mách bảo cậu nên rời đi trước khi Tiêu Chiến tỉnh dậy. Và cậu đã đúng.
Cánh cửa vừa đóng lại Tiêu Chiến cũng từ từ mở mắt ra, anh ngồi thẩn thờ nhìn chằm chằm góc tường một lúc. Lúc nảy Tiêu Chiến cảm nhận rất rõ ràng thứ cảm giác lạ lẫm nơi lòng ngực, nó thật sự khiến anh lo sợ, nó đáng lẽ không nên xuất hiện, dù chỉ là thoáng qua, mặc kệ nó là thứ gì, nó cũng không được phép tồn tại.
Ở trong phòng của mình, Vương Nhất Bác đang úp mặt vào gối lăn qua lăn lại. Thật sự là quá mất mặt rồi, giữa đêm chạy sang phòng người ta, lại còn ôm người ta ngủ, xấu hổ chết đi được. Đây không phải lần đầu cậu ngủ chung với con trai, cậu và Uông Trác Thành cũng thường xuyên ngủ chung a, nhưng cảm giác thật sự hoàn toàn khác nhau. Vương Nhất Bác có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong ngực mình.
- Aaaaa điên mất.
Sau một hồi lăn qua lộn lại trên giường, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu lết xác vào nhà vệ sinh, không lâu sau đó cậu nhỏ đã có mặt dưới phòng khách. Nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa, Vương Nhất Bác có chút xấu hổ lên tiếng:
- Chào.. chào buổi sáng, Chiến ca.
- Chào.
Tiêu Chiến không nhìn cậu chỉ nhàn nhạt lên tiếng. Vương Nhất Bác cảm thấy không khí giữa hai người họ hình như có chút kỳ quái, đang không biết nên làm sao thì Uông Trác Thành đột nhiên từ ngoài cửa xông vào.
Cả cậu và Tiêu Chiến đều đồng thời quay đầu nhìn ra cửa, ba người sáu mắt nhìn nhau. Uông Trác Thành ngay lập tức phóng tới chỗ Vương Nhất Bác hết nâng tay nâng chân lại xoay cậu vòng vòng hại Vương Nhất Bác chóng hết cả mặt, lại còn nói ra mấy câu khó hiểu:
- Mày không sao chứ Vương Nhất Bác? Có bị thương không? Có mất miếng thịt nào không? Trong nhà có bị mất thứ gì không? Mày cũng đừng có tiếc của a. Quan trọng là bản thân không sao. Của đi thay người, của đi thay người mà.
Vương Nhất Bác mười phần khó hiểu nhìn Uông Trác Thành, không nhịn được nữa liền đưa tay chặn miệng cậu ta:
- Mày đang nói nhảm cái gì vậy hả? Có bệnh à? Có bệnh thì đến bệnh viện, đến nhà tao làm gì?
Uông Trác Thành thộn mặt ra một lúc.
- Không phải nhà mày có trộm à?
Vương Nhất Bác nhíu mày một cái, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn thằng bạn đang hồ ngôn loạn ngữ đứng bên cạnh:
- Trộm cái gì? Nhà tao có trộm từ lúc nào sao tao lại không biết?
- Nhưng ba mày gọi điện thoại cho tao nói vậy mà, cái gì mà bắt cóc tống tiền, điện thoại mày tao còn không gọi được.
Cả hai người nghệch mặt ra nhìn nhau, hình như có hiểu lầm thì phải.
- Tối qua mất điện cả đêm, điện thoại tao còn chưa có sạc. Còn về chuyện kia..
Nhắc đến chuyện tối qua Vương Nhất Bác liền có chút chột dạ, giống như người làm chuyện xấu sợ bị người ta phát hiện, bộ dáng không được tự nhiên quay sang nhìn Tiêu Chiến.
- Khụ, Chiến ca. Sáng nay có ai gọi điện thoại đến không?
Bình thường ba Vương đi công tác thỉnh thoảng sẽ gọi điện về cho cậu. Nếu điện thoại di động không gọi được vậy chắc là gọi về điện thoại bàn rồi. Từ lúc cậu xuống lầu không hề nghe có tiếng chuông điện thoại, Tiêu Chiến lại xuống trước cả cậu, vậy chỉ có thể là trước đó bị Tiêu Chiến bắt máy rồi.
- Hình như là có. Một kẻ kỳ lạ không biết đang hàm hồ cái gì, nghe không hiểu.