Chap 20: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (20) Bấm để xem Lẽ nào, anh ta đột nhiên xuất hiện, chính là vì Cam Đường. Nghĩ tới khả năng này, cô lập tức mím chặt môi. Đừng hòng! Đó là con trai của cô, ai cũng đừng nghĩ cướp đi, cho dù là anh ta cũng không được. Đinh--- Thang máy dừng lại ở tầng 56, Cam Viện sải bước lao ra thang máy, đi nhanh chóng tới trước cửa phòng Hoàng Phủ Quyết, giơ tay lên nhấn chuông cửa. Mở cửa vẫn là trợ lý Hoàng Phủ Quyết, rất lịch sử mời cô đi vào. Đi vào, chỉ thấy Hoàng Phủ Quyết đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách đang lật xem một chồng ảnh, Cam Viện liếc nhìn một cái, lập tức nhìn thấy Cam Đường phía trên. Hoàng Phủ Quyết nhìn nghiêng, nâng càm về phía ghế sô pha đối diện. "Ngồi" Hít sâu một cái, Cam Viện bước tới ngồi xuống đối diện anh ấy, ánh mắt nhìn qua mặt bàn, dừng lại ở dao gọt trái cây hai giây. "Quản lý Cam uống gì?" Trợ lý lịch sự hỏi. Cam Viện nhìn đối phương cười một tiếng "Làm phiền anh đến phòng ăn lầu mười lấy giúp tôi một ly cà phê đen, cảm ơn" Trợ lý hơi ngạc nhiên. Người này cũng quá không lịch sự rồi? Liếc nhìn Hoàng Phủ Quyết đang bình tĩnh, trợ lý lần nữa lộ ra nụ cười. "Được, cô chờ một chút" Nếu như là do ông chủ của mình mời khách, đương nhiên là không thể qua loa lấy lệ. Nhìn nghiêng, thấy đối phương đi khỏi phòng khách, một nụ cười thoáng qua trong mắt Cam Viện. Vệ sĩ không ở trong phòng, bây giờ chỗ này chỉ có cô cùng anh ta hai người, nếu quả thật có xảy ra mâu thuẫn, một chọi một, cô hẳn không thua. Hoàng Phủ Quyết buông hình trong tay xuống "ba ngày sau, tôi sẽ dẫn Tiểu Đường đi châu Âu" Loại quần áo trẻ em lần này tập trung vào loại trang phục cao cấp. Các tòa nhà và đường phố cổ ở Châu Âu là nơi thích hợp chụp ảnh đường phố. Thực sự thẳng thắn, muốn đưa con trai cô đơn giản mang đi như vậy? Cam Viện cười nhạt "Không thể" Đôi mắt xanh nâng lên khỏi bức hình, ánh mắt nhìn vào mặt Cam Viện, Hoàng Phủ Quyết khẽ nhướng mày. "Lý do?" Cam Viện nghiêng người về trước, chạm vào cái bàn uống trà nhỏ trước mặt, ngón tay không chút dấu vết đè lại dao gọt trái cây trên bàn. "Rất đơn giản! Nó là con trai tôi, tôi ở đâu, nó liền ở đó" Suy nghĩ hai giây, Hoàng Phủ Quyết khẽ gật đầu. "Cô có thể đi cùng" Cô là người giám hộ của đứa nhỏ, yêu cầu này cũng không quá đáng, đối với một đứa nhỏ mấy tuổi mà nói, đi xa nhà có mẹ đi cùng cũng là điều hợp lý. Cam Viện không nói nên lời. Anh ta cho anh ta là ai, còn muốn đem mẹ con cô cùng đi? Cam Viện đan hai bàn tay lại rồi cầm lấy dao gọt vỏ trên bàn, đứng thẳng dậy "Con trai tôi không đi đâu hết" Nhìn chăm chú Cam Viện đang hung hăng trước mặt, ánh mắt Hoàng Phủ Quyết chuyển từ hai bàn tay đang nắm chặt của cô sang mặt của cô, giọng nói có mấy phần tức giận. "Quản lý Cam, cô có ý kiến khác đối với hợp đồng sao?" Trên hợp đồng viết rất rõ ràng, với tư cách là người giám hộ, cô nên phối hợp với công ty và sắp xếp công việc của mình, người này có thái độ gì vậy? Hợp đồng? Cam Viện ngẩn ra. Ánh mắt lướt qua mặt anh ấy, nhìn vào những tấm hình kia trên bàn trà. Bối cảnh và ánh đèn trên tấm hình đều vô cùng tinh tế, cũng không giống như là chụp lén, nhìn giống như là ảnh thử sức, chẳng lẽ là con trai cô ký hợp đồng với công ty quần áo trẻ em nhà anh ta? Không thể nào, hôm nay lúc làm việc, cô cố ý điều tra chi tiết công ty đó, cũng không có quan hệ với tập đoàn HF.. "Bah" Một âm thanh vang lên phát ra từ cửa phòng vệ sinh đối diện theo đường chéo, sau đó chính là tiếng nước chảy xiết. Hai người đồng thời sửng sốt hai giây, sau đó Cam Viện nhanh chóng bỏ con dao gọt trái cây xuống, đi tới phòng vệ sinh, ánh mắt lướt qua con dao gọt trái cây trên bàn uống trà, Hoàng Phủ Quyết cũng đứng lên đi tới. Chạy nhanh tới trước phòng vệ sinh, Cam Viện đưa tay kéo cửa phòng ra. P/S: Chưa gì đã cầm dao thủ sẵn rồi, nữ 9 cũng hung thiệt :3
Chap 21: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (21) Bấm để xem Cửa phòng mở ra, một cột nước lạnh như băng xông tới mặt, phun lên trên mặt cô, may mà có kính ngăn lại, nước mới không phun vào mắt, những chỗ khác đều không tránh khỏi bị ướt. Mặc kệ nước trên người, Cam Viện xoay mình vọt vào phòng vệ sinh, qua vết nước đọng trên cửa kính, chỉ thấy vòi công tắc bên trong phòng vệ sinh không biết bị trục trặc chỗ nào, lúc này giống như suối nước phun trào. "Chết tiệt" Chửi nhỏ một tiếng, cô xoay người xông về bồn rửa tay, chuẩn bị tắt van nước, người vừa mới xoay lại, thì thấy một bóng người cao lớn trước mắt. Cô bất ngờ không kịp đề phòng, người lập tức đụng vào người đối phương. Hơi thở quen thuộc phả vào mũi, cô theo bản năng đưa tay chống lên người đối phương, muốn né về phía sau, cánh tay vừa mới nâng lên, hai cổ tay đã bị lòng bàn tay ấm áp nắm lấy. Một giây sau, lưng đã dán lên bức tường lạnh lẽo trong phòng vệ sinh. Hai tay bị đối phương nắm lên đỉnh đầu đè lại, Cam Viện theo bản năng cong đầu gối phải lên muốn đánh trả, chân mới vừa cong lên lại lần nữa thu lại, thu hồi lại ánh mắt tàn khốc, lộ ra vẻ hoảng sợ như một phụ nữ thông thường. "Hoàng Phủ tiên sinh, ngài.. ngài làm gì vậy?" Nếu như nói anh ta chỉ vì hợp đồng, như vậy liền chứng minh, anh ta còn không biết chuyện gì, cô làm sao có thể bộc lộ bản thân. Dùng cả người đem cô đè trên tường, nâng tay phải lên, Hoàng Phủ Quyết lấy chiếc kính đen trên mặt cô xuống. Tóc cô sớm đã bị ướt, những sợi tóc lộn xộn dính trên cái trán trắng nõn đầy đặn, đôi mắt vốn luôn được che bởi cặp kính rộng, vào lúc này không còn bị cản trở lộ ở trước mắt của anh ấy. Đôi mắt chứa mấy phần sợ hãi, trong con ngươi đen láy hiện lên bóng dáng của anh ấy. Cùng anh ấy trực tiếp đối mặt, Cam Viện có chút chột dạ, lập tức thu hồi ánh mắt muốn cúi mặt xuống, người đàn ông này luôn thông minh hơn người, cô nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, mới có thể không để lộ ra sơ hở. Cô mới vừa cúi đầu xuống, ngón tay người đàn ông đã đưa tới, nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên và bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh ấy. "Làm sao, không dám nhìn tôi?" Cam Viện trầm mặt giãy dụa, làm ra vẻ tức giận cùng hốt hoảng. "Hoàng Phủ tiên sinh, xin ngài hãy tôn trọng một chút, nếu như ngài tiếp tục như vậy, tôi sẽ gọi người tới" Người đàn ông siết chặt ngón tay trên cằm cô, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống tiến đến gần cô. Giữa không trung, nước vẫn phun ra như cũ, tóc tai quần áo của anh ấy cũng đều bị ướt. Khuôn mặt hai người gần kề nhau, cô có thể thấy rõ ràng giọt nước như ngọc trên hàng mi dài màu nâu vàng của anh. Giọt nước từ tóc ngắn chảy xuống, trượt qua sống mũi thẳng tắp, và rơi xuống gò má cô. Giọt nước lạnh như băng, nhưng hơi thở người đàn ông lại nóng hổi. Trên da lập tức nổi lên một tầng da gà, gò má ửng đỏ, Cam Viện hơi thở căng thẳng, nhịp tim cũng theo đó mà mất kiểm soát. Cô ra sức giãy giụa "Anh buông tôi ra, buông tay a.." Cánh tay người đàn ông như cái kìm sắt, không thể thoát ra được. Đối diện với ánh mắt của cô gần trong gang tấc, đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Quyết nhìn sâu vào đôi mắt cô. "Đêm hôm đó vào sáu năm trước, có phải là em không?" Giọng của anh ấy, là hỏi tựa như, điều này nói rõ anh ấy thực sự còn không xác định được chuyện này. Cam Viện trong lòng buông lỏng một cái "Tôi không hiểu anh đang nói gì, Hoàng Phủ tiên sinh nhận sai người rồi" Ngón tay trên cằm càng siết chặt, khuôn mặt cô bị buộc nâng lên, đầu môi cọ vào cằm anh ấy. Người đàn ông nhìn cô đầy áp bức, trong giọng nói lộ ra mấy phần giễu cợt. "Vậy em đang lo lắng điều gì?" **Thôi, mình quyết định thống nhất cô - anh ấy luôn, chứ lúc này lúc kia mình đọc cứ thấy lộn xộn. Dù dịch không sai nhưng đọc lại không hay, nên giờ mình dịch thống nhất vậy nha. Hy vọng các bạn đọc thông cảm cho những thiếu xót của mình. P/S: Rồi, anh có vẻ nhân ra chị rồi, không biết là chap sau sẽ thế nào đây! Chúc các bạn đọc một buổi tối tốt lành
Chap 22: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (22) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.** Bấm để xem P/S Đọc thấy nam9 hơi.. quá đáng. Chưa gì xé áo người ta rồi. Hiuhiu. Cơ mà anh làm vậy có lý do nha mọi người, lý do gì thì chap sau sẽ rõ.
Chap 23: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (23) Bấm để xem Gò má Hoàng Phủ Quyết tránh né, xẹt qua lòng bàn tay cô, lại không tránh được ngón tay cô, một bên gương mặt đẹp trai liền có ba dấu ngón tay đỏ tươi. Lần đầu tiên trong đời liền bị người đánh mặt, trên mặt cảm giác đau rát, Hoàng Phủ Quyết trong nháy mắt liền tức giận. Một tay đè thân thể cô lại, tay phải liền giơ đến không trung, không đợi bàn tay anh ấy rơi xuống, Cam Viện đã tức giận nói. "Bỏ tay ra" Tay phải cứng ở giữa không trung, Hoàng Phủ Quyết lúc này mới chú ý tới, dưới tay trái tràn đầy mềm mại. Áo khoác của cô đã bị bung ra, áo sơ mi cũng đã ướt đẫm, bởi vì động tác vừa rồi, áo ngực đã sớm rời khỏi vị trí đúng của nó, giữa ngực cùng bàn tay anh ấy chỉ còn cách một tầng áo sơ mi mỏng ướt đẫm. Anh có một giây phân tâm, quả đấm của Cam Viện đã vung tới, một đường quyền đẹp rơi mạnh mẽ vào bên trái, không khách khí đánh lên cằm của anh. Tay trái thuận tiện nắm lấy cà vạt anh, dùng lực mạnh, nắm lấy cơ hội, xoay mình đứng dậy. Người đàn ông lần nữa đè cô lại, đem cô đè ở trên sàn, một tay đè bả vai cô lại, một tay khác đưa tới, nắm lấy eo váy của cô, dùng sức xé ra. Cảm giác khoảnh khắc chiếc váy trên người bị nới lỏng, Cam Viện liền sững người. Xong rồi! Trốn sáu năm, rốt cục vẫn là không tránh khỏi. Chiếc váy trên người bị nới lỏng, vòng eo của cô lập tức hiện ra ở trước mắt. Làn da ngọc ngà, vòng eo quyến rũ, quần nhỏ ren đen bên trong lúc ẩn lúc hiện.. Bộ dáng kia, cũng khiến cho mạch máu của cả đám đàn ông căng phồng. Nhưng mà, khi nhìn thấy vòng eo trắng trẻo và xinh đẹp không chút loang lổ của cô, Hoàng Phủ Quyết sững người vì thất vọng. Anh nhớ rất rõ ràng, trên eo cô ấy có một hình xăm to bằng lòng bàn tay, dù có tẩy sạch hình xăm cũng không để lại dấu vết. Chẳng lẽ là anh thật sự nhận lầm người? "Tiên sinh" Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, trợ lý cùng vệ sĩ xông vào. Trong phòng vệ sinh, nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết, đè Cam Viện váy áo xốc xếch ở dưới thân, Hoàng Phủ Quyết đang nắm lấy váy của đối phương, tất cả mọi người đều bị sốc. Ai cũng biết vị này của bọn họ luôn không gần phụ nữ, việc thường làm nhất của bọn họ là nghĩ biện pháp kéo những người phụ nữ đang muốn lên giường của anh đi, vậy mà anh lại.. Mọi thứ trước mắt quá mức mập mờ, cũng khó trách cấp dưới của anh ấy suy nghĩ nhiều. "Cứu mạng, cứu mạng" Cam Viện hét lớn. Hoàng Phủ Quyết tỉnh táo trở lại. "Ra ngoài!" Mọi người không dám ở lại, lập tức cùng nhau ra khỏi cửa, trợ lý quan tâm giúp anh ấy đóng cửa lại, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu cứu của Cam Viện. Nhìn vòng eo của Cam Viện trong hai giây nữa, Hoàng Phủ Quyết buông cô ra, đứng dậy. Biết rằng những người này chỉ nghe lời anh ấy, Cam Viện cũng không tốn sức để kêu cứu nữa, chỉ từ từ đứng dậy, lén nhìn dáng vẻ người đàn ông trong gương. Phản ứng của anh có chút không đúng, phát hiện ra là cô, anh không phải nên tức giận sao? Người này vẻ mặt đó là gì, nhìn có vẻ là thất vọng. Đứng tại chỗ nhìn Hoàng Phủ Quyết bước ra khỏi phòng vệ sinh, Cam Viện nhướng mày, quay về phía gương, nâng khăn tắm trên người lên, trên lưng một mảnh trắng nõn. Thảo nào mà anh chàng đó lại để cô đi, hóa ra là như vậy. Cô nhếch môi cười thầm, trong lòng thầm thở phào, thật nguy hiểm! Cửa phòng bị gõ, Cam Viện tiện tay kéo khăn tắm quấn quanh người, bước tới kéo cửa ra. Ngoài cửa, là trợ lý của anh, cầm một bộ quần áo thể thao nam được gấp gọn gàng. "Đây là tiên sinh nhờ tôi đưa cho ngài." Trợ lý nhìn lướt qua mái tóc rối tung của cô, ngón tay nâng lên, đưa qua một tờ chi phiếu, "Ngài cũng cầm tờ chi phiếu này, coi như là bồi thường cho ngài.. Chuyện ngày hôm nay ngài quên được thì tốt" **Nam 9 chỉ muốn nhìn hình xăm thôi nha mn, mn đừng nghĩ oan cho ảnh: 3.
Chap 24: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (24) Bấm để xem Xem ra người này thường xuyên làm loại chuyện này, trợ lý đều xử lý thông thạo việc này. Cam Viện nhìn lướt qua chi phiếu trên tay anh ta. "Người đàn ông đó đâu?" "Tiên sinh đang ở trong phòng" Cái thế giới này là của anh sao? Anh muốn thế nào là được thế đó, sau đó tùy tiện đưa một tờ chi phiếu đuổi đối phương đi? Đẩy người trợ lý trước mặt ra, Cam Viện sải bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng đến cửa phòng ngủ chính. "Tiểu thư!" Khi trợ lý đến ngăn cản thì đã quá muộn, Cam Viện đã đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Bên trong cửa, Hoàng Phúc Quyết vẫn mặc bộ đồ ướt sũng kia, đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, anh ấy chỉ coi là trợ lý đi vào, không hề quay mặt lại, chẳng qua là không vui nói ra hai chữ. "Đi ra ngoài!" "Tiểu thư Cam" Trợ lý nắm lấy cánh tay của Cam Viện, anh ta đã đi theo Hoàng Phủ Quyết được mấy năm, đương nhiên cũng hiểu tính khí của anh ấy, chỉ cần nghe giọng điệu của anh ấy là biết vị này tâm tình đang rất tệ, đây không phải là lúc đi trêu chọc anh ấy. ' "Tránh ra" Cam Viện hất cánh tay của trợ lý ra, đôi giày ướt giẫm lên thảm Ba Tư đi tới chỗ Hoàng Phủ Quyết. Nghe thấy giọng nói của trợ lý, Hoàng Phủ Quyết quay lại, nhìn chăm chú vào Cam Viện đang bước vào, ánh mắt liếc qua khuôn mặt với mái tóc ướt của cô, anh ấy hơi nheo mắt. Lúc này cảm xúc của anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lần đầu tiên trong đời anh làm như vậy với một người phụ nữ, anh biết rằng mình nên xin lỗi về những gì đã xảy ra vừa rồi. "Chuyện vừa rồi.." Trước khi anh nói ra câu "Thật xin lỗi", Cam Viện đã trầm giọng mở miệng nói. "Lập tức chấm dứt hợp đồng với con trai tôi!" Khi lời xin lỗi của bị chặn lại, sự kiêu ngạo và sự bá đạo trong xương của anh ta ngay lập tức trỗi dậy, lần nữa chiếm lấy suy nghĩ của anh ta. "Không được" Anh ấy gần như đã tìm kiếm khắp nơi trên thế giới để tìm một đứa bé trai phù hợp như Cam Đường, sản phẩm sắp tới sẽ sớm đưa ra thị trường, một người mẫu tốt như vậy anh ấy sẽ không buông tay. Cam Viện hừ lạnh, "Hoàng Phủ Quyết, anh nghe cho rõ, tôi đang yêu cầu anh, không phải cầu xin anh" "Không được!" Giọng điệu của người đàn ông cố chấp đến mức không có một chút nào có thể thay đổi được. Cam Viện nghiến răng nghiến lợi, "Nếu như anh từ chối, tôi sẽ nói cho toàn thế giới biết, anh muốn cưỡng hiếp tôi! Uy hiếp anh sao? Đôi mắt màu lam khẽ nheo lại, sắc mặt Hoàng Phủ Quyết càng phát ra u ám. " Tùy ý cô " Tên khốn này, Cam Viện muốn cắn nát hàm răng. " Được rồi, chờ xem! " Xoay người, cô sải bước đi về phía cửa. " Tiểu thư Cam! "Người trợ lý vội vã đuổi tới, ngăn cô lại trước khi cô đi ra ngoài." Tiểu thư Cam, tôi rất xin lỗi vì những gì đã xảy ra vừa rồi. Tôi thay mặt ngài công tước tiên sinh xin lỗi ngài. Nếu ngài nghĩ con số trên tờ chi phiếu số lượng ít, chúng ta có thể thương lượng lại.. Về những gì ngài vừa nói, tôi vẫn đề nghị ngài không nên làm điều này, vì nó sẽ không có lợi cho ngài.. Ngài hẳn nên rõ ràng là, báo chí sẽ không tin khi ngài không có bằng chứng nào. Tôi nghĩ ngài công tước chẳng qua chỉ là nhất thời bị kích thích, tiểu thư Cam.. Xin hãy tha thứ cho ngài ấy lần này được không? " Những lời này nghe như thuyết phục, nhưng bên trong lại lộ ra ý up hiếp. Cam Viện chế nhạo," Trợ lý tiên sinh thường xuyên làm loại chuyện như vậy sao? " Trợ lý cũng than trong lòng, thật ra đây tuyệt đối là lần đầu tiên. " Tôi tin rằng tiểu thư Cam là một người thông minh. Hoặc, nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào khác, cô cũng có thể nói ra. " " Được rồi, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. "Cam Viện nhìn chằm chằm vào mặt anh," Tuy nhiên, tôi yêu cầu anh chấm dứt hợp đồng với con trai tôi là Cam Đường." Mặc dù lần này Hoàng Phủ Quyết không nhận ra cô, nhưng thời gian sau, cô không hy vọng cô và con trai cô có nảy sinh một chút quan hệ gì với anh. **Trợ lý thiệt là khổ không nói được :D
Chap 25: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (25) Bấm để xem Đêm dài lắm mộng*, ai dám đảm bảo, lần tới cô có thể hay không lộ ra chân tướng* "Cái này.." trợ lý cau mày khó xử "Tôi không thể bảo đảm, nhưng là.. Tôi có thể đồng ý với ngài, cố gắng cùng ngài công tước khai thông* một chút." Khai thông cái rắm! Với tính khí của tên kia, anh chắc chắn không thể chấm dứt hợp đồng với Cam Đường. "Tùy ý các người, tóm lại là.. Con trai tôi sẽ không hợp tác với các người nữa!" Bỏ lại câu nói này, Cam Viện đóng sầm cửa lại rời đi. Trợ lý nhìn quần áo trong tay cùng tờ chi phiếu, bất lực lắc đầu. Tiên sinh nhà mình cũng thiệt là, bao nhiêu quý cô chủ động dâng hiến anh cũng không để ý tới, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, người phụ nữ muốn cùng anh lên giường có thể hơn nửa vòng trái đất.. Vị này lại cố chấp cưỡng bức, đối tượng còn là một phụ nữ đã sinh con, khẩu vị này quả là.. đặc biệt! * * * * * * Miễn cưỡng đem quần áo sửa sang lại, Cam Viện tiện tay vén mái tóc ướt lên đỉnh đầu, kéo dài khăn tắm quấn lấy người của mình, nhớ tới dáng vẻ mới vừa rồi của tên kia, lại u ám một trận. "Yo!" Cách đó không xa có một giọng nói âm dương quái khí của một người phụ nữ, "Quản lý Cam, đây là muốn ai chơi **** vậy?" Buông xuống khăn tắm ở trên mặt, Cam Viện nhìn chăm chú vào Lưu Sướng đang đứng trước cửa thang máy. "Tôi không rảnh như quản lý Lưu." Rút micro không dây trên người ra, nhìn thấy đầu giây bị đứt đoạn, cô cau mày nhìn Lưu Sướng, "Thông báo cho bộ phận Kỹ thuật rằng phòng tổng thống đang có nước chảy, rồi lập tức đi tới sửa chữa ngay." Chuyện liên quan đến công việc, Lưu Sướng cũng không dám thờ ơ, lập tức đem micro không dây đeo lên rồi ra lệnh. "Bộ phận kỹ thuật hả, tôi là Lưu Sướng, lập tức bố trí người đi sửa chữa phòng vệ sinh giúp Hoàng Phủ tiên sinh. Bây giờ, ngay lập tức!" Thả nút liên lạc nội bộ, Lưu Sướng nhìn chăm chú cười nhạo Cam Viện, "Trước đó tôi đã sớm nói rằng quản lý Cam không thích hợp quản lý phòng tổng thống, ai.. có người thật là tự đi tìm khổ" Cửa thang máy mở ra, Cam Viện định bước vào thang máy, nhưng khi nghe thấy điều này, cô ấy dừng chân lại một chút rồi lùi lại. Bây giờ là giờ làm việc, người này rãnh rỗi không có việc làm sao, chạy đến lầu 56 làm gì? "Cô.." Đón nhân ánh mắt của cô, Lưu Sướng theo bản năng lùi lại một bước, "Cô nhìn tôi làm gì?" Vừa rồi, sự việc xảy ra đột ngột, hơn nữa dây dưa cùng Hoàng Phủ Quyết, cô chỉ lo ứng phó tên kia cũng không có suy nghĩ nhiều, bây giờ thấy Lưu Sương, Cam Viện ngay lập tức nhận ra rằng vấn đề này không hề đơn giản. Bởi vì cô không muốn tiếp xúc trực tiếp với Hoàng Phủ Quyết, ngoài việc sắp xếp người đến kiểm tra phòng mỗi ngày, cô sẽ tự mình kiểm tra phòng sau khi anh đi ra ngoài mỗi ngày, tùy thời đều vào kiểm tra phòng, lớn như điều hòa không khí tới khăn trải giường, rồi nhỏ như bày biện khăn giấy, không có bất cứ việc gì. Tất cả các đường ống nước và công tắc trong khách sạn đều được làm bằng vật liệu tốt nhất, đặc biệt là phòng tổng thống được bảo dưỡng định kỳ hàng tháng, làm sao đường ống nước đột ngột bị hỏng được? Cam Viện lạnh lùng nhìn cô ta chăm chú, "Cô động tay động chân đúng không?" "Cô đang nói bậy bạ gì đó!" Lưu Sướng cao giọng che đậy sự chột dạ của mình, "Tôi.. tôi cái gì cũng chưa từng làm" "Phải không?" Cam Viện bước lại gần cô ta, "Vậy làm sao cô biết ống nước trong phòng vệ sinh chảy nước?" "Tôi.." Vẻ hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt Lưu Sướng, và chốc lát lại bình tĩnh, "Đó là những gì tôi suy đoán ra, phòng chảy nước, ngoài phòng vệ sinh ra thì còn có thể là nơi nào nữa? A.. cô làm gì vậy.. Buông tay!" Cam Viện mặc kệ cô ta, chỉ nắm lấy cánh tay của cô ta và kéo cô ta vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại, và cô tiện tay đem đối phương đẩy vào. "Nếu không muốn tôi tố cáo với Lý tổng, liền cẩn thận nhớ lời tôi nói từng chữ một." Ôm lấy cánh tay, cô từ cao nhìn xuống, chăm chú nhìn Lưu Sướng đang ngã ngồi trên sàn. "Đây là lần cuối cùng, đừng lần nữa nhắm vào tôi, nếu không.. Cô sẽ không biết cô chết như thế nào đâu!" *Đem dài lắm mộng: Là để lâu thì xảy ra nhiều vấn đề. *Lộ ra chân tướng: Trong câu này ý của CV là sợ mình gặp HPQ nhiều sẽ để lộ ra nhiều sơ hở rồi anh sẽ biết được sự thật. *Khai thông: Là cởi mở, thông suốt.
Chap 26: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (26) Bấm để xem Lưu Sướng từ trên mặt sàn đứng dậy, "Tôi.. tôi không có!" "Thật không?" Cam Viện khoanh tay, "Vậy thì.. có muốn hay không tôi nhờ Lý tổng đi kiểm tra camera giám sát ở tầng 56" Mặt Lưu Sướng lập tức tái nhợt. Đem biểu tình cô ta thu vào trong mắt Cam Viện nhếch môi cười nhạt. "Cởi quần áo!" Người phụ nữ trước mặt lạnh như băng như Tula, từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú cô ta, như một vị thần đang nhìn xuống một con kiến hôi, trong lòng theo bản năng sinh ra sợ hãi, Lưu Sướng sợ sệt co người lại. "Cô.. cô định làm gì?" Cam Viên vứt khăn tắm sang một bên, thuận tay xé quần áo ướt đẫm trên người ra. "Cô nói xem?" Nếu bị người nhìn thấy như vậy thật sự là mất hết thể diện, quan trọng nhất là trở về văn phòng bị con trai nhìn thấy, đứa nhỏ nhất định sẽ nghi ngờ, và cô cũng không thể cho cậu một lời giải thích hợp lý được. Đang lo không có quần áo để thay, người này liền chủ động đưa tới cửa, cô làm sao không cảm kích? Lưu Sướng đã sớm bị cô làm cho sợ hãi, lúc này mới nhận ra được ý đồ thực sự của cô, tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng cô vẫn run rẩy cởi cúc áo ra, đem áo khoác đưa đến trước mặt Cam Viện. Đưa tay cầm lấy áo khoác của cô ta, Cam Viện khẽ nhướng mày. "Phần còn lại còn muốn tôi giúp sao?" Lưu Sướng không còn cách nào khác, lại cởi áo sơ mi và váy ra, Cam Viện không khách khí nhận lấy bộ đồ mặc lên người, liếc nhìn ngực cô ta rồi bật cười. "Nhét nhiều túi nước vào như vậy, không sợ bị chảy nước hả?" Mặt Lưu Sướng lập tức đỏ bừng, cô vóc người cao gầy nhưng mà ngực lại lép, muốn tôn dáng thì áo ngực càng phải dày và phải nhét thêm vào các túi nước. Trước gương sửa sang lại quần áo, Cam Viện nhìn mình trong gương một chút, hơi nhíu mày, trên quần áo hiển nhiên có mùi nước hoa khiến cô có chút khó chịu. Cam Viện theo thói quen giơ tay đẩy kính của mình, lúc này cô mới nhận ra rằng không có gì trên mặt mình - chiếc kính trước đó đã được Hoàng Phủ Quyết lấy xuống, và bỏ quên trong phòng tắm của anh ấy. Nghĩ đến người đàn ông kia, Cam Viện lần nữa cau mày, quay mặt lại, nhìn Lưu Sướng mặt đầy vẻ luống cuống đang lấy tay che ngực, trong mắt cô lóe lên một màu sáng, "Bây giờ, mặc quần áo vào đi cáo trạng tôi!" Lưu Sướng ngẩn ra, sau đó rồi vội vàng xua tay, "Quản lý Cam yên tâm, tôi.. chắc chắn sẽ không đi" Cam Viện bước tới, "Tôi để cho cô đi!" Lưu Sướng nhìn cô khó hiểu, "Cô.. để cho tôi đi?" "Đúng vậy!" Cam Viện xoay người bước tới mở cửa, lại thu lại chân quay mặt nhìn sang mỉm cười với Lưu Sướng, "Cáo trạng phải ác một chút, loại chuyện này cô không phải là người am hiểu nhất sao? Hãy nhớ nhanh một chút, một lát tôi còn đưa con trai tôi đi dạo phố." Chuyện lần này, có thể lớn có thể nhỏ, Lưu Sướng đi tố cáo cô, cô liền có thể thuận tay đẩy công việc của mình trong phòng tổng thống đi, như vậy thì không cần phải phục vụ vị kia nữa rồi. Rắc rối nhất bây giờ là Tiểu Đường, để khiến cậu từ bỏ việc làm người mẫu tựa hồ không dễ dàng. Xét cho cùng, đứa trẻ này không dễ dỗ dành như đứa trẻ khác khác, nếu cô không tìm được lý do thích hợp sẽ dễ khiến cậu nghi ngờ. Cô đi thang máy xuống tầng dưới và đi bộ đến văn phòng của mình, cô cũng đang suy nghĩ lý do thích hợp. Trở lại phòng làm việc, cô nhìn thấy Tiểu Đường đang ngồi trên sô pha đọc sách, cô hít nhẹ một hơi rồi lộ ra vẻ mặt vui vẻ. "Tiểu soái ca, đói bụng không?" Đứa nhỏ ngẩng mặt lên nhìn cô một cái, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại. "Mẹ, quần áo của mẹ bị sao vậy?" Cam Viện không nói nên lời. Đúng là tiểu yêu tinh mà, quả nhiên là vẫn bị cậu nhìn ra.
Chap 27: Tôi muốn cô ấy phục tôi (27) Bấm để xem "Không phải con nói quần áo của mẹ xấu sao, cho nên mẹ lại đặt mua một bộ đồng phục mới nữa." Cam Viện xoay người một vòng, "Thế nào, không tệ phải không?" Đứa nhỏ nhìn cô từ trên xuống dưới. Nhảy xuống, đi đến trước mặt cô, hít mũi một cái. "Đây là quần áo của người phụ nữ kia, con còn nhớ mùi nước hoa của cô ta." Được rồi! Đây chính là chỗ xấu của việc con trai quá thông minh, muốn nói dối đều rất khó khăn. "Thực ra là quần áo.." Điện thoại trên bàn đúng lúc vang lên, Cam Viện lập tức bước nhanh tới, kết nối điện thoại, liền nghe thấy âm thanh của tổng giám đốc Lý, "Cam Viện, cô hãy đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức." Lưu Sướng này, năng suất làm việc thiệt là quá nhanh " Cam Viện cúp điện thoại" Con trai, đợi mẹ trở về sẽ giải thích cho con. " Đến phòng làm việc của tổng giám đốc Lý, Cam Viện cũng không nhìn thấy Lưu Sướng, mà nhìn thấy trợ lý của Hoàng Phủ Quyết đang ngồi trên ghế sô pha, tổng giám đốc Lý đang cúi người châm trà cho đối phương. Người này chẳng lẽ cũng tới tố cáo sao? Cũng tốt, cũng đỡ tốn công cô viết đơn từ chức để không làm công việc này. " Cam Viện cô đến rồi! "Tổng giám đốc Lý quay đầu nhìn thấy cô, lập tức cười vẫy tay với cô," Nào, ngồi đi! " Này.. có chút không đúng. " Tổng giám đốc Lý, ngài.. " " Trợ lý đã giải thích với tôi chuyện trước đó rồi, ông Hoàng Phủ uống nhiều liền nhận sai người, mới xem cô như là người quen của anh ấy, đối phương đây là tới nói lời xin lỗi "Tổng giám đốc Lý khẽ nháy mắt với cô" Chút chuyện nhỏ này, cô nói.. có phải hay không? " " Cô Cam "Trợ lý mỉm cười đứng lên," Chúng tôi xin lỗi vì đã gây tổn thương cho cô. Vậy nên.. ngài Hoàng Phủ đã quyết định mời cô với con trai cô ăn cùng nhau ăn cơm tối nay. " " Xin lỗi, tôi không rảnh. " Cam Viện không có tiếp nhận, điều sáng suốt cô nên làm là nhân cơ hội này phủi sạch sẽ quan hệ với đối phương. " Ngài trợ lý, đừng hiểu lầm, ý cô ấy nói là buổi tối còn phải tăng ca. "Tổng giám đốc Lý nháy mắt với cô, rồi cười nói:" Thôi, tối nay tôi sẽ sắp xếp người thay ca cho cô, cô bây giờ tan làm rồi đi chuẩn bị một chút, cùng ăn cơm với ông Hoàng Phủ. " Cam Viện nhíu mày" Tổng giám đốc Lý.. " " Tiểu Viện! "Tổng giám đốc Lý nắm tay cô không cho cô cơ hội nói:" Tôi biết cô luôn xem công việc là chính. Tuy nhiên, ngài Hoàng Phủ đã có lòng như vậy, làm sao chúng ta có thể phụ lòng ngài ấy như vậy. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hôm nay cô nghỉ làm sớm, về thay quần áo, và chuẩn bị đi. " Trợ lý cười nói," Vậy.. một tiếng nữa, tôi sẽ đến đón hai người. " " Được, cứ như vậy đi " Không đợi Cam Viện trả lời, tổng giám đốc Lý đã vội vàng đồng ý thay cô, và tươi cười đưa trở lý ra cửa. Cam Viện nhìn người trợ lý đang đi xa dần, vẻ mặt bất lực không biết phải làm sao," Tổng giám đốc Lý, tôi thực sự có việc phải làm tối nay. " " Cam Viện! "Tổng giám đốc Lý quay lại với vẻ mặt đau khổ," Tôi biết, chuyện này khiến cô chịu ấm ức. Nhưng người kia thật sự chúng ta đắc tội không nổi, coi như là tôi cầu xin cô, chỉ cần cô phục vụ tốt, tôi sẽ lập tức cho cô phụ trách công việc của phòng tổng thống, được không? " Cam Viện vẻ mặt bình thường," Tổng giám đốc Lý, ông cũng biết đấy, tôi không quan tâm đến chức vụ. " " Tôi biết, nhưng cô cũng nên suy nghĩ cho tôi một chút. Hiện tại tôi đang ở thời kỳ quan trọng để thăng chức. Cam Viện, cô thử hỏi lương tâm cô rồi nói xem, ngày thường tôi đối xử với cô như thế nào? "Tổng giám đốc Lý thở dài, tỏ vẻ bất lực không biết phải làm sao" Cô cũng biết, bây giờ là thời kỳ quan trọng để tôi thăng chức. Tôi đã ở vị trí này mười năm rồi. Lần này có thể là cơ hội cuối cùng của tôi. Coi như là tôi cầu xin cô, được không?"
Chap 28: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (28) Bấm để xem Cam Viện không nói nên lời. Khách quan mà nói, Lý tổng đối với cô không tệ, bởi vì cô là một người có con cái nên khó tránh khỏi sẽ có chút ảnh hưởng đến công việc, nhưng ông luôn khoan dung, không tính toán với cô, và ông bỏ qua những lời bàn tán, đưa cô từ một nhân viên dọn phòng bình thường lên chức vụ này. "Đừng lo lắng, chỉ là ăn cơm thôi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì khác đâu, nếu anh ta còn dám đối với cô như vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý." tLý tổng mặt khẩn cầu nhìn cô, "Cam Viện, Tiểu Viện.. Xin cô, hãy giúp tôi lần này, được không?" Cấp trên đang xem xét một vị tổng giám đốc khách sạn phù hợp, Lý tổng là người có tiềm năng nhất. Trong thời gian này, ông ấy đã rất nỗ lực thể hiện. Nếu vị gia này không hài lòng, khiếu nại với sếp, sự thăng chức của ông chắc chắn sẽ thất bại. Cam Viện luôn thích mềm nhưng không thích cứng, Lý tổng cũng đã gần năm mươi tuổi rồi lại đi cầu cô, nên cô không thể từ chối được. "Ừm, tôi có thể đi ăn tối." Cam Viện lấy lui làm tiến, "Tuy nhiên, tôi không muốn làm công việc trong phòng tổng thống nữa. Ngài để Lưu Sướng thay tôi được không?" Thấy cô đồng ý đi ăn cơm, Lý tổng cũng đáp ứng việc cô nói "Không sao, việc này tôi sẽ sắp xếp, cô trước tiên đi về chuẩn bị đi!" Cam Viện vừa mở cửa thì gặp Lưu Sướng đang "đến tố cáo". Nhìn thấy Cam Viện. Lưu Sướng vội vàng dừng lại, nhường đường. "Quản lý Cam" Lần này, người này bị Cam Viện làm cho sợ hãi không nhẹ. Vụng trộm dùng thủ đoạn động tay chân trong phòng tổng thống, chuyện này mà bị lộ ra, công việc của cô ta sẽ khó mà giữ được. Nhìn hành động của đối phương, Cam Viện chỉ cười thầm, chỉ có chút thủ đoạn này mà đòi đấu với cô? Tiến lên một bước, nắm lấy vai Lưu Sướng, Cam Viện ghé sát mặt vào tai cô ta. "Tôi chưa nói về chuyện kia. Hãy nhớ rằng, cô nợ tôi một ân huệ!" "Biết.. biết rồi" "Biết liền tốt, và tôi sẽ yêu cầu nó khi tôi cần." Vỗ vai cô ta, Cam Viện sải bước đi. * * * * * * Trở lại văn phòng một lần nữa, trên đường về Cam Viện đã có quyết định, tối nay cô ấy sẽ đi ăn tối, nhưng cô sẽ không mang theo Cam Đường. Đứa nhỏ rất tinh ranh, cô không muốn cậu phát hiện ra chuyện gì cả, cô cũng không thích nói dối con trai mình. Vì vậy, ngay khi bước vào cửa, cô đã mỉm cười. "Tiểu soái ca, con có đói không, chúng ta đi ăn lẩu nhé?" Trong phòng làm việc, Tiểu Đường đang thu dọn cặp sách, nghe thấy giọng nói của Cam Viện, cậu lập tức quay mặt lại. "Tối nay, có người mời chúng ta đi ăn tối." Trong lòng có linh tính không tốt, Cam Viện nghi ngờ hỏi. "Ai?" "Chú Hoàng Phủ." Cam Đường thắt chặt khóa cặp đi học. "Chú nói muốn nói chuyện với mẹ về chuyến đi nước ngoài của chúng ta. Con đã đồng ý, sẽ có người đến đón chúng ta lúc 6: 30." Hoàng Phủ.. Chú? Cam Viện giận đến ngứa răng, Hoàng Phủ Quyết, tên khốn này, lại chơi trò điệu hổ ly sơn, nhân lúc cô không có ở đây lại hẹn con trai cô. "Hèn hạ, không biết xấu hổ" Ánh mắt của Cam Đường nhìn qua, đôi mắt to đen trắng nhìn chăm chú vào mặt cô. "Mẹ đang mắng ai vậy?" "Tất nhiên là.. một tên khốn." Cam Viện nhún vai và đi đến bên cạnh đứa nhỏ "Con trai, chuyện là tối nay mẹ.. có chút chuyện nên có lẽ chúng ta không thể đi đến cuộc hẹn được" "Như vậy sao" Đứa nhỏ hơi cau mày, "Vậy thì con chỉ có thể tự mình đi thôi." "Như vậy sao được!" Cam Viện cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, "Một mình con đi như vậy không được lễ phép cho lắm, không thì ngày khác hẳn đi?" *Lý tổng: Mình có tìm hiểu thì biết là từ Lý tổng này là nói về giám đốc điều hành - cũng có thể hiểu là tổng giám đốc Lý nên mình đã dịch thành như vậy ở chương trước. Nhưng đoạn nói về thăng chức lên tổng giám đốc nữa sẽ khiến mọi người khó hiểu, nên mình giải thích thêm là hiện tại Lý tổng chỉ đang làm một giám đốc thôi, sau đó ông sẽ thăng chức lên thành tổng giám đốc. Còn việc dịch sau này thì mình sẽ chuyển lại là Lý tổng để mn dễ đọc hơn.
Chap 29: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (29) Bấm để xem "Không, ba ngày nữa chúng ta phải ra nước ngoài. Tối nay con muốn mang hộ chiếu đi để công ty giúp chúng ta đặt vé máy bay." Cam Viện tiếp tục viện cớ, "Nhưng mẹ còn phải đi làm, làm sao nói đi nước ngoài là đi được chứ?" "Mẹ đừng lo lắng về điều đó. Chú Hoàng Phủ nói chú rất quen với Lý tổng của mẹ, chú sẽ đảm bảo cho mẹ." Mẹ kiếp, đây là chặn tất cả đường lui của cô sao? Rõ ràng là biết nhầm người, nhưng còn dây dưa không ngừng, tên này rốt cục muốn giở trò gì đây. Cô vẫn đang nghĩ thầm, đứa nhỏ đã đeo cặp sách lên rồi nói. "Vậy thì chúng ta bây giờ liền về nhà đi? Nếu không, một lát sẽ muộn mất!" "Được rồi!" Cam Viện nắm lấy chìa khóa trên bàn, "Vậy thì.. Mẹ đi với cùng với con, nhìn xem chú Hoàng Phủ rốt cuộc muốn cùng mẹ nói chuyện gì." Không tránh được, vậy thì đối mặt thôi. Cô ngược lại muốn nhìn một chút, anh ta còn muốn chơi như thế nào! Hai mẹ con xuống lầu lên xe, trên đường, Cam Viện dường như đang lái xe, nhưng trong lòng đang thầm nghĩ biện pháp đối phó. Trở lại phòng thuê của hai người, cô mở cửa ra rồi giơ tay vỗ trán. "Đúng rồi, mẹ đã để hộ chiếu của mình ở đâu rồi?" Giả vờ không tìm thấy hộ chiếu, ít nhất có thể trì hoãn việc ra nước ngoài. "Nó nằm trong chiếc túi da bò ở tầng dưới trong két sắt của mẹ." Cam Viện miễn cưỡng liếc nhìn cậu con trai luôn là niềm kiêu hãnh của mình. Vật nhỏ này có phải là đặc biệt tới "hố mẹ" không? "Phải không?" Cô cố tình giả vờ hồ đồ. Đứa nhỏ đeo cặp đi học chạy vào phòng, cô vừa thay giày xong thì cậu đã xách túi da bước ra. "Mẹ nhìn." C Ô không cần nhìn cũng biết bên trong ngoài hai hộ chiếu còn có giấy khai sinh của Cam Đường, cô làm sao có thể thật sự làm mất giấy tờ trọng yếu như vậy? " Mẹ quả nhiên già rồi, trí nhớ giảm sút hẳn rồi." Cô tự cười giễu một câu, "Con đi thay quần áo rồi chuẩn bị một chút, mẹ đi tắm." Nội y ướt sũng, quần áo vẫn chưa được thay, dính trên người cô có chút không thoải mái, cô cũng không thể chịu nổi bộ đồng phục có mùi nước hoa trên người, việc quan trọng nhất lúc này đương nhiên là đi tắm. "Dạ được" Đứa nhỏ xách cặp đi vào phòng, Cam Viện đi vào phòng tắm, xõa mái tóc dài xuống, cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen. Nước nóng phả lên người cô, phòng tắm tràn ngập hơi ẩm, khuôn mặt của Hoàng Phủ Quyết lại hiện lên trước mắt cô. Giọng nói của người đàn ông lại vang lên bên tai cô, "Đêm đó sáu năm trước, có phải là em không?" Còn tưởng rằng sáu năm trước anh ấy đã sớm quên hết mọi chuyện, nhưng không ngờ anh ấy vẫn nhớ. Đưa tay lên lau sạch nước trên mặt, lau đi khuôn mặt của người đàn ông đang hiện ra trước mắt, cô lấy dầu gội đầu làm sạch tóc, sau đó lấy sữa tắm. Tay cô bôi bọt lên trên vai và ngón tay chà lên làn da sần sùi trên vai, cô dừng động tác lại và đưa tay lên lau đi lớp sương mờ trên gương. Trên gương, tấm lưng của cô được phản chiếu rõ ràng, tấm lưng mịn màng và xinh đẹp, và một vết sẹo trên vai phải, như thể đó là một khuyết điểm trong một bức tranh hoàn mỹ. Vết sẹo đã tồn tại được vài năm, ở giữa có một vòng tròn cỡ bằng đồng tiền và có một số dấu vết nhỏ xung quanh nó. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nhìn thấy vẫn có chút giật mình, không khó để tưởng tượng rằng vết thương năm đó hẳn là rất nghiêm trọng. Dòng nước từng chút cuốn trôi bọt mép trên người cô, nước nhỏ xuống sống lưng xinh đẹp, rơi xuống gần xương cụt có hình xăm hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu. Nhìn đến màu đỏ tươi, Cam Viện cau mày, giơ tay tắt vòi hoa sen, kéo khăn tắm quấn lại trên người mình. Dù có sẹo hay hình xăm, toàn bộ đều được cô che dưới lớp khăn tắm.