Xuyên Không [Edit] Xuyên Thành Thổ Hào Ba Ba Nữ Nhi - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dương Tĩnh Uyển, 19 Tháng mười hai 2020.

  1. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 18.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phía này." Hoắc Dung cười nói.

    "Ừ."

    Đi qua một hành lang yên tĩnh, Hoắc Dung bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn cô, cười nói: "Sao bỗng nhiên lại yên lặng vậy? Lần trước cô còn đặc biệt đến trường tôi để trêu ghẹo tôi mà?"

    Lăng Sanh: "!"

    Xong đời rồi, sự kiện quan trọng như thế, sao ba Lăng lại không nói cho cô.

    Hoắc Dung nhíu mày: "Thế nào? Bị tôi cự tuyệt lập tức giả bộ không quen biết?"

    Không phải giả bộ không quen, mà thực sự cô không có ấn tượng gì cả. Trước kia ba Lăng còn đưa cho cô một danh sách những người có quan hệ, từ bạn bè đến thân thích, hễ là người Lăng Sanh quen biết, đều bắt cô phải nhớ rõ. Trí nhớ của cô thì không có vấn đề, vậy chỉ có khả năng Hoắc Dung không nằm trong vòng bạn bè của cô. Hơn nữa, tối qua ba Lăng nhắc đến chuyện cô và Hoắc Dung, ấn tượng cũng chỉ dừng ở năm mười tuổi hắn bị cô cưỡng hôn, nói cách khác, việc cô chạy đến tận trường trọc ghẹo người ta, ba Lăng hoàn toàn không biết.

    Chẳng lẽ, hôm nay cô thực sự bị lật xe ở chỗ này sao?

    Cuối cùng, chỉ có thể nhắm mắt nói, "Anh cũng từ chối tôi rồi, từ nay cứ xem như không quen biết đi. Tôi cũng có tự ái của mình."

    Hoắc Dung cười châm biếm, "Được rồi, đây đúng là phong cách của cô. Có điều, nếu cô bỏ được kiêu ngạo, tán tỉnh tôi vài lần nữa, biết đâu tôi lại gật đầu đồng ý."

    Lăng Sanh: "..."

    Hoắc Dung nói xong cũng bị lời nói của mình chọc cười không ngừng, vất vả lắm mới kìm nén được, "Đừng tức giận, đừng tức giận, tôi chỉ đùa một chút thôi. Vả lại, nếu tôi thực sự đồng ý với cô, sẽ có người tìm tôi liều mạng."

    Nam sinh bây giờ đều thích nói chuyện lấp lửng vậy sao? Không buồn cười chút nào. Có điều Lăng Sanh vẫn bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn, "Có người?"

    Hoắc Dung gật đầu, "Đúng, có người."

    Lăng Sanh, "Ai?"

    Hoắc Dung, "Cô đoán xem."

    Lăng Sanh: "..."

    Kết quả cô còn chưa kịp đoán, vừa bước qua chỗ quẹo của hành lang đã gặp người quen. Đúng hơn là người quá quen, điện thoại của cô còn giữ lại video anh vừa nhảy vừa hát.

    Lăng Sanh bước hụt một bước, suýt nữa ngã sấp xuống, "Hạ Kiêu?"

    Hạ Kiêu vừa lúc đưa tay đỡ được cô, cười nói, "Có đoạn đường ngắn mà đi lâu như vậy?"

    Hoắc Dung oán giận, "Có đoạn ngắn vậy mà cậu cũng không chờ được?"

    Lăng Sanh giật giật tay áo Hạ Kiêu, "Sao anh lại ở đây? Hai người quen nhau sao?"

    Hạ Kiêu liếc mắt nhìn ống tay áo bị cô kéo kéo, ý cười trong mắt càng đậm, "Vào trong trước đã, những người khác đều đang chờ, chút nữa nói cho cô sau."

    Ba người vào trong, Hoắc Dung là chủ nhà, tất nhiên phải vội vàng tiếp khách, không có thời gian để ý đến hai người bọn họ.

    Chỗ ngồi của Lăng Sanh ở bên cạnh Hạ Kiêu, cô nghiêng mặt nhìn anh, cũng không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn chằm chằm.

    Hạ Kiêu ban đầu còn giữ được sống lưng thẳng tắp, mặc cô xem xét, nhưng ánh mắt của cô nóng như lửa, khiến anh cả người không yên, đành nghiêng đầu tới gần cô, nhỏ giọng nói, "Nếu cô còn nhìn tôi như vậy, tôi chỉ còn nước trốn xuống gầm bàn thôi."

    Lăng Sanh: "..."

    Sau đó Hạ Kiêu thành thật khai báo quan hệ của anh và Hoắc Dung, "Tôi và Hoắc Dung là bạn thân, là bạn học cùng lớp hồi cấp hai."

    Bạn thân? Cùng lớp cấp hai?

    "Thế nên, hắn vừa giúp tôi, cũng do anh ở đây giật dây?" Hạ Kiêu gật đầu, "Nếu tôi ra mặt, sự việc sẽ càng mất khống chế, chỉ có thể nhờ Hoắc Dung." Lần trước anh đánh Lí lão nhị thảm như vậy, nếu để Lí lão nhị nhìn thấy anh, thì sẽ không chơi mạc chược đơn giản vậy đâu.

    Hạ Kiêu gắp thức ăn cho Lăng Sanh, cũng không biết cô thích ăn cái gì, mỗi món đều gắp một ít, "Nhân dịp đồ ăn còn nóng thì mau ăn đi, chơi mạt chược rất hại não, ăn nhiều một chút bồi bổ. Có điều, tôi thực sự không ngờ, cô chơi mạt chược giỏi như vậy."

    Lăng Sanh không đáp lời anh, mà nhanh chóng thay đổi đề tài, "Cái người nghĩ kế cho anh, nói chỉ cần cưa đổ tôi là có thể đảm bảo an toàn cho quán ăn khuya nhà anh, là cái tên Hoắc Dung kia à?"

    Hạ Kiêu thành thật gật đầu, "Là hắn, hắn có quen biết đàn em trong tổ chức của cô."

    Lăng Sanh tức giận phản bác, "Chúng tôi không phải tổ chức."

    "Được rồi, nói chung là hắn biết một vài hoạt động của các cô."

    "Để hắn đứng ra che chở quán ăn khuya nhà anh không phải thuận tiện hơn sao? Cớ gì phải đi đường vòng đến tìm tôi?"

    "Cha hắn quản hắn rất nghiêm, hắn chỉ có thể cả ngày ở nhà làm đứa con ngoan, sao có thể che chở được, vẫn là đại tỷ cô lợi hại." Anh có thể tận mọi cơ hội để tâng bốc cô, là anh lợi hại mới đúng.

    Lăng Sanh nghiêng đầu nhìn anh một chút, cũng không muốn hỏi anh điều gì nữa, yên lặng cầm đũa ăn cơm.

    Hạ Kiêu ngược lại nổi lên hứng thú nói chuyện phiếm, đem ghế dựa dịch gần về phía Lăng Sanh, "Trước đây sao cô lại trọc ghẹo hắn? Tôi thấy cô bình thường rất nghiêm chỉnh mà, lúc đó rốt cuộc cô nghĩ thế nào vậy? Sao có thể coi trọng tên mặt trắng nhỏ kia?"

    Lăng Sanh: "..."

    Vừa nãy anh còn tự nhận hai người họ là bạn thân, vừa quay đầu đã gọi người ta là mặt trắng nhỏ. Đúng là tình anh em plastic.

    "Tôi sao lại không thể coi trọng mặt trắng nhỏ?" Cô từ tốn nói, cúi đầu uống một hớp canh vi cá sền sệt, lập tức cau mày buông thìa xuống.

    "Không nên." Hạ Kiêu nghịch nghịch chiếc đũa trong tay, vẻ mặt xoắn xuýt.

    "Cái gì không nên?"

    "Đại tỷ giống như cô, không phải nên yêu thích người có cơ bắp, có thể đánh đấm như tôi sao?"

    "Anh có thể giữ cho mình chút mặt mũi được không?"

    "Mặt cũng không ăn được, giữ lại có ích gì?"

    Lăng Sanh: "..."

    Loại người giống như anh, nên sớm bị kéo ra ngoài loạn côn đánh chết.

    Hoắc Dung mời rượu một vòng, lúc quay lại có chút lung lay. Tuy rằng mấy bàn chỗ bọn họ chỉ được phép uống bia, nhưng mỗi bàn hai chén, vẫn có chút không trụ được. Làn da Hoắc Dung vốn trắng nõn, hai má lúc này vì say mà ửng hồng, giống tiểu mĩ nhân, quyến rũ vô cùng.

    Hắn nhanh nhẹn ngồi bên cạnh Hạ Kiêu, vỗ vỗ bờ vai của anh, "Hai người các người nãy giờ thì thầm chuyện gì đó, sao lại có nhiều chuyện để nói như vậy? Ban ngày ở trường học nói chưa đủ sao?"

    Hạ Kiêu nhấp một ngụm bia, khóe miệng khẽ nhếch, "Cả ngày hôm nay cô ấy không chịu để ý đến tôi, hiện tại bằng lòng nói chuyện cùng tôi, không phải tôi nên nhiều một chút để bù lại sao?"

    Hoắc Dung nhớ tới chuyện gì đó buồn cười, nói với Lăng Sanh, "Cô biết không? Hắn ta biết được tôi bị cô trọc ghẹo, một hai nói phải giúp tôi đáp trả.. a a a..". Hắn vừa mới nói một nửa, miệng đã bị Hạ Kiêu gắt gao che lại, trong nháy mắt, hai người vặn vẹo một đoàn.

    Cho dù Hoắc Dung chỉ mới nói một nửa, nhưng lượng thông tin rất lớn. Dù Lăng Sanh không động não, cũng hiểu rõ những chuyện xảy ra.

    Hạ Kiêu tiếp cận cô là có mục đích, việc này ngay từ đầu anh cũng không phủ nhận. Nhưng không ngờ, những hành vi ám muội kia, đều vì muốn xả giận cho Hoắc Dung.

    Thấy sắc mặt cô biến hóa liên tục, Hạ Kiêu vội vàng thả Hoắc Dung ra, nói với Lăng Sanh, "Không phải giống cô nghĩ đâu."

    Lăng Sanh bình tĩnh nhìn lại anh, "Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?"

    Hạ Kiêu thẳng thắn, "Ban đầu đúng là giống lời hắn nói."

    Hoắc Dung bị anh đẩy ra một cách thô lỗ, có chút oán giận, nhích sang một bên thêm dầu vào lửa, "Đúng đúng đúng, về sau hắn ta kéo cả mình vào luôn."

    Người mặt dày như Hạ Kiêu, nghe xong những lời này cũng không nhịn được đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát, "Cậu câm miệng!"

    Lăng Sanh: "..."

    Trên đường về nhà, Lăng Sanh không có sức lực dựa người vào ghế, nhìn những thứ nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, buổi tối đèn đường sáng trưng soi lối cho người khác về nhà, còn mình vẫn cứ cô độc ở một nơi xa lạ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình thật vĩ đại.

    Ba Lăng uống say rồi, ngồi bên cạnh cô hát nghêu ngao, "Tình yêu của tôi là chân trời mênh mông, tuổi xuân như nụ hoa đang hé nở.."

    "Bước chân của em lang thang trên đường chân trời, mang theo nỗi nhớ nhung của anh đến phương trời xa.."

    "Chồng kiếm tiền cho vợ tiêu, vợ là Nhất Chi Hoa.."

    Lăng Sanh vất vả lắm mới tích tụ được chút u buồn, nháy mắt bị tiếng gào thét của ông làm tan biến hết. Tiếng hát của ông, có thể phân cao thấp với tiếng gào khóc của Lí lão nhị.

    Ba Lăng hát xong, nhất định phải nghe lời nhận xét của Lăng Sanh, vì ti vi thường chiếu như vậy, có ca sĩ phải có giám khảo, cái này gọi là phối hợp.

    Lăng Sanh không hề nghĩ ngợi, "Ba hát giống như muốn tiền muốn mạng người khác vậy."

    Ba Lăng đắc ý, "Nghe con nói có vẻ ba rất lợi hại."

    Lăng Sanh qua loa, "Ba chính là người lợi hại nhất trên đời."

    Ba Lăng rất hài lòng, "Lời này ba thích, con nói lại mười lần nữa đi!"

    Lăng Sanh: "..."
     
  2. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 18.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau là chủ nhật, thế nên về đến nhà Lăng Sanh cũng không vội vàng đi ngủ, lấy ra quyển "Mô phỏng đề thi đại học", nằm sấp trên giường làm. Sách này chú Lí lén mua cho cô, ở Lăng gia được coi là đồ cấm, so với các loại sách manga tiểu thuyết không có chút địa vị nào. Manga có thể quang minh chính đại vứt khắp nơi, nhưng quyển sách này chỉ có thể giấu dưới gầm giường.

    Bình thường tâm tình Lăng Sanh không tốt, chỉ cần giở vài trang sách đã hồi phục, có thể so với tâm lí trị liệu, nhưng hôm nay cô xem không được chữ nào vào đầu.

    Cuối cùng cô ném sách sang một bên, nằm thẳng trên giường nhìn chằm chằm trần nhà.

    Lăng sanh cảm thấy mình có gì đó khác thường, rất không thích hợp, cô phát hiện bản thân quá để ý Hạ Kiêu. Lúc trước, khi Hạ Kiêu nói muốn tán tỉnh cô, tâm tình cô ít nhất vẫn bình tĩnh.

    Nhưng đêm nay, khi biết nguyên nhân anh chòng ghẹo cô, khiến cô rất khó chịu. Nhưng cái tâm tình vụng trộm khó chịu này chứng minh cho chuyện, cô càng ngày càng để ý Hạ Kiêu. Vì để ý anh, tâm tình mới dễ dàng bị ảnh hưởng.

    Một khi loại để ý này đạt đến một mức nhất định, sẽ biến thành..

    Cô vội vã lắc lắc đầu, muốn đem loại suy nghĩ không thực tế này xóa bỏ.

    Lăng Sanh cầm lấy cái điện thoại khi cô đóng giả làm học bá hay dùng, nghĩ nếu Hạ Kiêu khiến cho tâm tình cô không tốt, cô sẽ dùng đề khó hành hạ anh, làm anh phải quỳ gọi ba ba.

    "Có rảnh không? Xoát đề đi." Cô hiện tại không muốn nói chuyện tình cảm, chỉ muốn làm một cỗ máy chăm chỉ học tập.

    Hai phút sau, Hạ Kiêu mới trả lời, "Không xoát, tâm trạng hôm nay không tốt."

    Lăng Sanh: "..."

    Tâm trạng anh cũng không tốt? Có phải cũng vì chuyện ở tiệc rượu không?

    Tay cô lướt nhanh trên bàn phím, "Có chuyện gì không vui, có thể chia sẻ cùng tôi."

    Hạ Kiêu không để ý đến lời của cô, mà hỏi lại, "Cậu nói thật cho tôi biết, số điện thoại của tôi có phải Lăng Sanh đưa cho cậu không? Tôi đã hỏi tất cả mọi người rồi, chỉ có cô ấy có hiềm nghi lớn nhất."

    Lăng Sanh suy nghĩ một chút, "Chuyện có phải cô ấy cho hay không, rất quan trọng sao?"

    Ở đầu bên kia điện thoại, nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Kiêu phát ra tiếng cười trầm thấp, lập tức trả lời, "Hình như cũng không quan trọng lắm, chúng ta vẫn nên xoát đề đi."

    Người đàn ông này lật mặt thật nhanh.

    Lăng Sanh nhíu mày, "Thế nào, tâm trạng tốt lên rồi sao?"

    Hạ Kiêu trả lời, "Đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện, tâm trạng tự nhiên tốt lên."

    Lăng Sanh, "Vậy vẫn quy tắc cũ, thua gọi ba ba?"

    Hạ Kiêu, "Ba ba~"

    Lăng Sanh: "..."

    Hạ Kiêu, "Nếu cậu thích nghe, về sau tôi đều gọi cậu là ba ba, ba ba~"

    Lăng Sanh: "Phóng túng!"

    Người này đúng là có độc. Đây rõ ràng là hình phạt, thế nhưng anh lại gọi một cách vui mừng như thế.

    Hai người bắt đầu xoát đề, không để ý đã đến 12 giờ. Người bình thường làm bài, sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng bọn họ càng làm càng có tinh thần, hơn nữa còn không có ý định dừng lại.

    "Đi ngủ đi, cũng muộn lắm rồi." Hạ Kiêu nói.

    "Làm thêm mười đề nữa!"

    "Năm đề nữa thôi!"

    Làm xong năm đề, Hạ Kiêu nói được làm được, tắt máy đi ngủ, để lại Lăng Sanh hưng phấn. Cô đặt di động trong tay xuống mới nhớ ra, vừa nãy tâm trạng cô rõ ràng không tốt, muốn dùng đề hành hạ anh, nhưng đến cuối cùng, cô lại quấn lấy anh không tha? Xem ra đúng là học nhiều lú lẫn, một mạch làm đề, những chuyện khác cô không hiểu được.

    Có điều, làm đề một lúc, tâm trạng đúng là tốt lên thật, tốt đến mức cô không ngủ được. Cuối cùng, cô lấy ra một quyển Anime nằm xem, rất nhanh đã thiếp đi.

    Ngày hôm sau ăn không ngồi rồi mà ở nhà lăn lộn cả ngày. Ba Lăng say rượu, ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, lúc tỉnh dậy ôm đầu kêu đau, Lăng Sanh cầm điện thoại chuoj bộ dáng chật vật của ông, "Chờ mẹ trở về, con sẽ cho mẹ xem tấm hình này."

    Ba Lăng nắm chặt tay, nghiến răng nói, "Vậy ba chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, giết tên nhãi ranh như con để diệt khẩu."

    Lăng Sanh: "..."

    Thế nên mới nói, giữa vợ và con gái, ba Lăng không chút do dự chọn vợ, đúng là một lão hán si tình.

    Lăng Sanh đột nhiên có chút hâm mộ, không biết sau này cô có thể gặp một người đàn ông như vậy không, chỉ ôn nhu với một người duy nhất là cô.

    Buổi chiều cô vốn muốn rủ đám người Lí thúc chơi mạt chược, kết quả họ đều không để ý đến cô. Cuối cùng vẫn là A Hữu có lòng tốt nói cho cô biết, "Hiện tại toàn bộ giới thượng lưu đều biết chuyện, tiểu thư nhà họ Lăng là đổ thần, chúng tôi nào dám cùng đổ thần đánh bài."

    Lăng Sanh: "..."

    "Ai quá đáng như vậy, gán ghép cho tôi cái danh hiệu này. Sau này, còn ai dám cưới tôi nữa?"

    Chú Lí hớn hở, "Không ai thèm lấy thì kén rể đi, tiên sinh và phu nhân chắc chắn rất vui mừng."

    A Hữu ngờ nghệch gãi đầu, "Chẳng phải như thế sẽ có càng nhiều người muốn cưới tiểu thư sao? Đổ thần có thể kiếm rất nhiều tiền."

    Dù có lợi hại đến đâu thì đó cũng là đánh cược, nhà có gia giáo mấy ai thích?

    Buổi tối Lăng Sanh cố ý ăn ít cơm, nói với Tiểu Mĩ, "Hôm qua tôi thắng không ít tiền, đêm nay mời cô đi ăn đêm."

    Tiểu Mĩ liên tục gật đầu đồng ý, "Có thật không? Quá tốt rồi, lâu lắm rồi tôi không ra ngoài ăn đêm rồi."

    Chú Lí ở bên cạnh ai oán, "Tiểu thư, sao cô chỉ mời mỗi Tiểu Mĩ, cô thiên vị."

    Lăng Sanh sửng sốt một chút, "Vậy chú Lí đi cùng bọn cháu đi."

    A Tả A Hữu, "Tiểu thư, cô thiên vị."

    Lăng Sanh: "..."

    "Được, được, đều đi, đều đi."

    Ba Lăng ngồi một bên gương mặt cau có, cũng không nói gì, chỉ là nặng nề tằng hắng một cái, biểu lộ sự tồn tại của bản thân. Lăng Sanh ngờ nghệch, chỗ cô muốn đến, hình như không thích hợp mời nhiều người đi như thế. Nhưng hiếm khi mọi người đều có hứng thú, cô sẽ không để mọi người mất hứng.

    "Ba, ba có muốn đi cùng mọi người không?"

    "Được thôi, miễn cưỡng đi cùng mọi người một chuyến vậy."

    Lăng Sanh không nói gì, nụ cười trên mặt ông cũng không giấu được, còn nói cái gì miễn cưỡng, khẩu thị tâm phi!

    Sau khi ăn xong, Lăng Sanh cùng ba Lăng tản bộ trong sân, ba Lăng nói cho cô biết, mẹ Lăng một tuần sau sẽ trở về.

    "Ba rất nhớ mẹ đúng không?" Lăng Sanh cười hỏi.

    Ba Lăng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mặt trăng cong cong, vài ngày nữa là rằm rồi.

    "Nhớ chứ, sao lại không nhớ cho được, cô ấy là thịt ở đầu tim của ba."

    Lăng Sanh cười trộm, nghĩ thầm ba ba hiện tại thực sự buồn nôn.

    Ba Lăng cảm khái, "Hồi mới quen, cô ấy cũng chỉ bằng tuổi con bây giờ. Lúc đó ba dẫn người đi đánh nhau, đối phương nhiều người, đánh không lại nên ba bỏ chạy, trời tối không thấy rõ đường, tùy tiện rẽ vào một khu dân cư, chạy vào một ngôi nhà nhỏ. Vừa tiến vào đã nhìn thấy cô ấy, tóc dài, một thân váy trắng, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Lúc ấy ba cho rằng mình gặp Niếp Tiểu Thiến."

    Mặc dù chỉ miêu tả đơn giản, Lăng Sanh cũng có thể nghĩ đến cảnh tượng đó, "Thế nên ba lập tức nhất kiến chung tình?"

    Ba Lăng không biết xấu hổ bổ sung, "Đúng hơn là ba bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Sau đó, mỗi ngày ba đều đến nhà cô ấy, tặng cho cô ấy một loại hoa khác nhau. Tim cô ấy không tốt, không thể ra ngoài, ba liền kể cho cô ấy về thế giới bên ngoài. Cô ấy tâm tư đơn thuần, rất nhanh đã bị ba lừa gạt đến tay, sau đó bị người nhà cô ấy phát hiện, ba cô ấy cầm gậy đuổi ba, cô ấy sợ hãi đến phát bệnh."

    Nói tới đây, ông đau lòng nhíu nhíu mày, "Về sau ba không dám tới đó nữa, sợ chọc cô ấy phát bệnh."

    "Vậy làm cách nào mà hai người đến được với nhau?" Lăng Sanh tò mò hỏi.

    "Cũng không biết cô ấy dùng cách gì, để cho người cha ngoan cố của cô ấy đến Lăng gia cầu hôn, ha ha ha.. Không ngờ đúng không, ba ba của con đúng là bị người ta cầu hôn."

    Chuyện này phỏng chừng có thể làm ông khoe khoang cả đời.

    Có điều thật tốt, chàng có tình thiếp có ý, người có tình sẽ thành thân thuộc.

    Cuối cùng, ba Lăng sâu lắng thở dài, "Vì cô ấy, ba có thể chết!"

    Không có lời lẽ hoa mĩ, nhưng lại mạnh mẽ có lực, khiến người ta kính nể.

    Lăng Sanh trầm mặc vài giây, ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt kiên định, "Ba, vậy chúng ta cùng nhau bảo vệ bà ấy."

    Ba Lăng vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó cảm thấy không đủ, liền dang tay ôm cả bờ vai. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lăng Sanh xuyên tới, ba Lăng có động tác thân mật với cô, giờ phút này, bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người, chậm rãi biến mất.

    Chỉ nghe ba Lăng thầm thì, "Cảm ơn!"

    * * *

    Chương 18 dài thực sự ấy, bản raw cũng gần 9000 chữ rồi :(( ((
     
  3. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 18.4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn mười giờ, Lăng Sanh bảo mọi người nhanh thay quần áo rồi ra cửa, nói sẽ mời mọi người đi ăn đồ ngon.

    Cô cũng lên lầu thay một thân trang phục nhẹ nhàng, sau đó lấy di động gửi tin nhắn cho Hạ Kiêu, hỏi vị trí quán ăn khuya của mẹ ăn, cô muốn tới đó ăn đêm.

    Từ khi quen biết Hạ Kiêu, anh vẫn luôn nói muốn nhờ cô che chở cho quán ăn của mẹ anh, cô vẫn tin tưởng không nghi ngờ, cho rằng anh là con nhà gia cảnh bình thường. Nhưng hôm qua sau khi phát hiện anh là bạn thân của Hoắc Dung, cô lập tức nghi ngờ thân phận của anh. Hiện tại cô còn nghĩ, có phải chuyện quán ăn khuya anh cũng lừa cô hay không?

    Một lát sau, Hạ Kiêu nhắn lại, nghi hoặc tại sao cô đột nhiên muốn đi ăn đêm, "Quán của chúng tôi không lớn, liệu có hợp khẩu vị của đại tiểu thư không?"

    Lăng Sanh, "Ít nói nhảm đi, phát định vị cho tôi, tôi bắt dầu xuất phát rồi."

    Vốn dĩ cô chỉ muốn cùng Tiểu Mĩ hai người đi, khiêm tốn một chút, không ngờ đến ba Lăng, chú Lí, A Tả, A Hữu đều muốn đi; nghĩ lại cũng tốt, để ba ba trải nghiệm cuộc sống về đêm của người bình thường đi.

    Vì cô nhắn tin mất chút thời gian, nên lúc xuống lầu mọi người đều ngồi trên xe chờ cô, sau khi cô lên xe, suýt chút nữa bị mấy tia sáng lóe lóe bên trong hù chết.

    A Tả hiệu suất làm việc rất cao, cô vừa lên, xe đã được lái ra khỏi sân, lái thẳng xuống núi.

    Lăng Sanh da đầu tê dại ngồi vào vị trí của mình, sau đó lấy dũng khí liếc nhìn ba Lăng, "Ba, ba thế này là một thân kim cương sao?"

    Ba Lăng gật đầu, "Đồ mới đó, hôm qua vừa đưa tới, không nghĩ tới hôm nay đã được dùng."

    Lăng Sanh run run, "Đắt lắm đúng không?"

    Ba Lăng đại tài khí thô nói, "Không đắt lắm, vài chục vạn thôi."

    Lăng Sanh: "..."

    Lăng Sanh quay mặt đi, nhìn đá người chú Lí với Tiểu Mĩ, chú Lí một thân lễ phục, cổ đeo nơ bướm. Tiểu Mĩ mặc bộ váy công chúa tay bồng, cô gái một tạ khoác lên cái váy bồng, Tiểu Mĩ có hiểu lầm gì với tiên nữ sao?

    "Tiểu Mĩ, chị hóa trang rồi à?"

    "Đúng vậy, thỏi son này tôi trước không nỡ dùng, hôm nay tiểu thư mời đi ăn khuya, tôi mới bỏ ra dùng đó."

    Lăng Sanh biết vậy nên mới cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.

    Lại nhìn A Tả đang lái xe, A Hữu ngồi ghế lái phụ, hai người đều sơ mi trắng quần đen, còn thắt ca-ra-vat!

    Cô rốt cuộc đứng ngồi không yên, "Không đúng, mọi người cho rằng tôi muốn mời mọi người đến chỗ nào ăn đêm?"

    Ba Lăng nói như chuyện đương nhiên, "Hôm qua con ở Hoắc gia thắng được mười mấy vạn, kiểu gì cũng phải đến Hoàng Đình Hào Uyển."

    Tiểu Mĩ nói tiếp, "Dù gì cũng phải được ăn tiệc lớn kiểu Pháp."

    Chú Lí bổ sung, "Phải ngồi trong trụ sở tư nhân."

    A Tả A Hữu, "Thật ra, chúng tôi muốn đi quán ba hơn."

    Lăng Sanh: "..."

    Một đám quỷ hút máu!

    Ba Lăng cuối cùng cũng phát hiện chỗ không đúng, "Sanh Sanh, con ăn mặc có phải tùy tiện quá không?"

    Bởi vì cô vốn muốn dẫn họ đến một chỗ tùy tiện ăn đêm mà, do bọn họ tự bổ não nhiều có được không?

    Lăng Sanh quyết tâm, đưa vị trí Hạ Kiêu đã gửi qua điện thoại cho A Tả, "Đến chỗ này đi, hôm nay tôi hào phóng một lần, mọi người muốn ăn gì đều có hết."

    A Hữu ngó đầu thăm dò địa điểm, "Chợ đêm?"

    Mọi người: "..."

    A Tả cũng là người ngay thẳng, không nói hai lời đã lái xe đến chợ đêm khu đông, vì đông người, địa phương lại chật hẹp, không có chỗ dừng xe. A Tả đành để họ xuống xe trước, hắn tìm chỗ đậu xe. Sau đó, mấy người ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp xuống xe, đứng ở ven đường; trận thế như vậy, so với mấy bóng đèn trong chợ đêm còn chói mắt hơn.

    Lăng Sanh đứng yên, nhìn mấy người qua đường lướt qua bọn họ, áo ngắn tay, quần đùi, dép lê; còn có mấy người ở trần. Phía trước, có quán bán Ma Lạt Thang, thịt xướng, món xào các loại.. Mùi khói thuốc lượn lờ khó ngửi, tiếng người huyên náo tấp nập.

    Mấy người bọn họ một thân chính trang, đứng bên đường cái bẩn thỉu, giống như tinh linh lạc vào nhân gian.

    Lăng Sanh không dấu vết bước ra xa bọn họ một chút, muốn cùng bọn họ giữ khoảng cách, ý đồ không muốn mọi người biết họ đi cùng nhau. Nhưng ba Lăng khôn khéo cỡ nào, nhanh chóng nhìn thấy ý đồ của cô, "Đứng lại! Không phải con vừa nói mọi người muốn ăn gì bao hết sao? Dẫn đường đi."

    Nói xong, ông đem ca-ra-vat cởi xuống, cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi, lập tức biến thành một thân hưu nhàn. Tướng mạo ba Lăng rất đẹp, thân hình cao lớn, ăn mặc lại ra dáng, giống như tổng tài bá đạo, hấp dẫn không ít ánh mắt các cô nương, khiến ông mất kiên nhẫn, thấp giọng thúc giục Lăng Sanh nhanh lên.

    Hoàn cảnh chợ đêm rắc rối phức tạp, Lăng Sanh tìm đi tìm lại, cũng có chút choáng váng; dù cô có vị trí cụ thể, nhưng cũng rất khó tìm. May là cô không phải chờ lâu, Hạ Kiêu đã nhanh chóng đến chỗ cô.

    "Đại Tỷ, cô sao tự nhiên lại muốn tới đây?" Hạ Kiêu sải bước dài nhanh chóng đến trước mặt cô, cười lộ răng trắng, có thể thấy tâm tình anh rất tốt.

    "Ách.."

    Sau khi Hạ Kiêu đứng lại, mới phát hiện bên cạnh cô có người đi cùng, chờ nhìn rõ người, mới giật mình, "Đây là.."

    Lăng Sanh lúng túng nhưng không mất lễ nghi cười cười, nói với Hạ Kiêu, "Đây là ba tôi, chú Lí, Tiểu Mĩ, A Hữu; A Tả đang tìm chỗ đậu xe."

    Hạ Kiêu có chút không thể tin được, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi, "Cháu chào chú, chào chú Lí, Tiểu Mĩ, A Tả, A Hữu, mọi người tham gia dạ hội xong liền tới đây sao?"

    Mọi người: "..."

    Đúng là vạch áo cho người xem lưng.

    Lăng Sanh vội vã đổi chủ đề, "Quán nhà anh ở chỗ nào, đưa chúng tôi qua được không?"

    Hạ Kiêu thấy sắc mặt mọi người thay đổi, phát hiện mình nói sai, vội vã cười, "Bên này!"

    Lăng Sanh đi bên cạnh ba Lăng, nhỏ giọng giải thích, "Con vốn chỉ định mang Tiểu Mĩ đến nhà bạn học ăn chút đồ khuya, không ngờ đến mọi người đều đòi đi theo, còn mặc quần áo hoa lệ thế này, thật sự không phải lỗi của con!" Cô rất vô tội mà.

    Ba Lăng: "..."

    Mấy người đi theo Hạ Kiêu đến chỗ bán Ma Lạt Thang, quán ăn không lớn, quán có một chiếc xe đẩy đựng Ma Lạt Thang, phía sau bày khoảng năm bàn còn có rất nhiều ghế dựa. So với mấy quán bên cạnh, vệ sinh ở quán này khá hơn một chút, người phụ nữ đang nấu ăn còn mang khẩu trang.

    Hạ Kiêu quen thuộc đi đến, gọi người phụ nữ, "Mẹ, bạn học con đến rồi."

    Phụ nữ kia mừng rỡ ngẩng đầu lên, kéo khẩu trang xuống, "Lăng Sanh đến rồi sao? Đường đi không dễ tìm đúng không?"

    Lăng Sanh lễ phép tiến lên trả lời, "Con chào dì ạ."

    Mẹ Hạ gật đầu, "Chào con chào con, cám ơn con đã che chở cho quán ăn nhà dì."

    Hạ Kiêu bổ sung, "Còn có người nhà của Lăng Sanh cũng tới, ba Lăng, chu Lí, Tiểu Mĩ, A Hữu; A Tả đang tìm chỗ đậu xe."

    Mẹ Hạ giật mình, rời khỏi bếp, thấy người đến không khỏi cong eo, "Quý hóa quá, mọi người đều ngồi xuống đi, muốn ăn gì để tôi đi làm."

    Ba Lăng mặc dù là thổ hào, nhưng từ nhỏ đã lăn lộm trên đường, đối với hoàn cảnh quanh đây cũng không xa lạ gì, chỉ cần mấy phút đã thích ứng được. Sau đó tự nhiên đi đến trước xe đẩy chọn nguyên liệu nấu ăn, những người khác thấy hành động của ba Lăng, đều đi theo chọn. "

    Lúc này, có khách đến, mẹ Hạ vội vã cười," Trong nhà có bạn đến chơi, hôm nay không bán. "

    Ba Lăng ngược lại không để ý," Không sao, bà cứ tiếp tục bán hàng đi. "

    Mẹ Hạ nói," Không không không, mọi người hiếm mới có dịp đến đây một chuyến, còn bán hàng cái gì."

    Lăng Sanh ngồi ở bàn, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

    Mẹ nó! Đây có tính là gặp phụ huynh không?
     
    Quỳnhhh đâyGill thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...