Amity đang chìm đắm trong những suy tư thì chợt phát hiện, trên tấm gương không biết từ khi nào đã phản chiếu thêm hình ảnh của một người đàn ông đang ở ngay đầu bên kia hồ. Thay vì hoảng hốt, sợ hãi, tức giận như phản ứng bình thường của người khác, cô lại lặng lẽ sờ vào tấm khăn tắm của mình rồi lặn xuống, biến mất khỏi mặt hồ đầy những cánh hoa hồng.
- I bet you don't wanna do this, Amity. (Tôi cược cô không muốn làm điều này đâu, Amity).
Amity cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt nước, tay vẫn đang giữ chặt con dao ngắn. Cơ mặt cô có dấu hiệu dãn ra hơn sau khi nhìn kỹ mặt người đàn ông này.
- You should wear glasses, cause at least you wouldn't look as infamous as you do now. (Anh nên đeo kính vào, bởi ít nhất anh cũng sẽ không bỉ ổi như bây giờ).
- How about you? You don't even take off your mask when you have a bath, beauty. (Cô thì sao? Cô thậm chí còn không bỏ mặt nạ ra khi đi tắm, beauty).
Người đàn ông đang ở trước mắt cô này có giọng nói không khác gì người đàn ông tám năm trước đã giúp cô có cơ hội một lần nữa sống lại, tuy là dưới thân xác của một người lạ. Không ai khác, đó lại chính là thư ký Lý, người đàn ông với chất giọng nhừa nhừa và lạnh lùng đã từng cứu cô lên từ địa ngục.
- Ok, so why are you here, my secretary? (Sao anh lại ở đây, thư ký của tôi).
Amity nói với giọng đầy vẻ châm chọc. Thư ký Lý chỉ thản nhiên nhún vai.
- I just have one compliment for you about the revenge script you came up with. It's very interesting. (Tôi chỉ có một lời khen cho cô về kịch bản báo thù mà cô đã nghĩ ra. Nó rất thú vị đấy).
- Thanks, but it's far from your acting. (Cảm ơn, nhưng nó vẫn còn kém xa lối diễn xuất của anh).
- Make it true, don't let Rhadamanthus down, don't let the girl down, and don't let you down. (Biến nó thành sự thật đi, đừng làm Rhadamanthus thất vọng, đừng làm cô gái đó thất vọng, và đừng làm bản thân thất vọng).
Nói xong, anh ta bước ra, bóng lưng dần biến mất trong làn khói, để lại những cành hoa hồng dập dìu theo từng gợn nước. Amity trầm ngâm nhìn những cánh hoa đang không ngừng táp vô cơ thể, khẽ chạm vào khuôn mặt phản chiếu trên nước.
- Linh Nhi, cô yên tâm đi, cô đã cho tôi cơ thể này để trùng sinh, tôi nhất định sẽ khiến lũ khốn nạn hại chết tôi và cô phải trả giá.
Lúc này trong phòng, Bernie đang nằm giữa một đống lộn xộn, đầu tóc cùng quần áo anh đều rối bời, tay hằn lại rõ ràng dấu vết mặt dây chuyền. Anh thở dốc, nước mắt không ngừng tuôn.
* * *
Amity nhìn hai con người đang âu yếm nhau trong bếp, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
- Minh, em có muốn ra ngoài một chuyến không?
Sau khi cẩn thận dùng lớp make up cùng khẩu trang che đi những vết thương, Amity đang định tới nhà Linh. Sau bảy bảy bốn chín lần, hôm nay, Linh đã đích thân ra cổng đón cô. Thấy Minh, vẻ mặt cô ta thoáng chút ngạc nhiên.
- Chị không biết là em còn có cả em gái đấy?
- Không phải đâu, đây là bạn thân em, người yêu anh trai em.
Amity khẽ cười, đẩy nhẹ Minh ra phía trước.
- Em chào chị, em là Minh.
Nghe thấy cái tên, mặt Linh bỗng đột nhiên trầm xuống. Cô ta cũng có một cô em gái thất lạc tên Minh. Amity liếc qua vẻ mặt ấy, mỉm cười đắc ý.
Ánh trăng dần lên cao, Amity trầm ngâm hướng ra khu vườn nhà Linh. Thấy cô có vẻ mất tập trung, Linh đề nghị:
- Nguyệt, nếu em thích thì có thể ra vườn ngắm, ngoài đó nhiều loài hoa lắm.
Minh khẽ bật cười.
- Cơn nghiện của chị lại lên rồi sao?
- Cơn nghiện?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Linh, Minh lại càng cười lớn.
- Chị à, chị em trong kinh doanh vốn là một người máu lạnh vô tình, nhưng mà lại đặc biệt nghiện hoa, cho nên hồi còn ở Trung Quốc dù cho bận đến đâu, ngày nào chị ấy cũng phải đi thăm khu vườn bí mật của mình một lần.
- Không ngờ em với chồng chị lại có cùng đam mê đó.
Linh vui vẻ dẫn hai người tới sau nhà. Amity nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh một khóm tử đinh hương tím.
- Chồng chị thích nhất chính là loài hoa đó. Đinh tử hương hay tử đinh hương gì đó, anh ấy nói đây là loài hoa dành cho chị, thật không hiểu nổi.
- Tử đinh hương tím tượng trưng cho mối tình đầu. Chắc chị là tình đầu của anh ấy rồi.
- Minh à, sao em biết hay vậy.
- Dạ tại đi theo chị Nguyệt lâu nên em cũng biết chút ít.
Minh ngại ngùng cười trong tiếng vỗ tay của Linh. Amity trong lúc không ai để ý đã lặng lẽ rơi nước mắt rồi nhanh chóng lau đi.
- Được rồi, để em giải thích qua cho chị về ý nghĩa của các loài hoa trong nhà mình nhé.
* * *
- Không tồi nha, lâu lắm mới thấy em vui vẻ như vậy.
- Thật sao?
Linh vừa cười thầm, vừa xắt miếng gà trong đĩa. Chồng cô ta có vẻ khá hứng thú khi biết được trên quả đất này lại có một người am hiểu về hoa như thế ở ngay gần. Amity cùng Minh đã dùng gần như cả một buổi tối để nói về vấn đề này với Linh. Khi nghe các cô gái nói, Linh mới biết ẩn ý của chồng khi cho trồng những loài hoa đó trong vườn. Xem ra anh thật sự yêu cô ta rất nhiều. Chồng Linh cười lớn, không ngờ cũng có ngày vợ mình có thể nhận ra ý nghĩa của chúng.
- À phải rồi, Amity cũng vừa tặng em một chậu hoa hồng vàng xong.
Chồng cô nghe xong thiếu chút nữa thì cắn phải lưỡi. Anh ngạc nhiên hỏi vợ liệu có biết ý nghĩa của nó không. Cô không chút nghi ngờ trả lời.
- Không phải hoa hồng vàng tượng trưng cho tình bạn vô tư, chân thành sao?
- Sự phản bội, đó là ý nghĩa từ thời Victoria.
Mặt Amity không chút cảm xúc, ngồi trong phòng sách lật giở tài liệu tài liệu, trả lời thư ký Lý.
- Cô không sợ cô ta biết được ý nghĩa thật sự của chậu hoa đó sao?
- Không đâu, chồng cô ta sẽ không nói cho cô ta biết đâu. Làm thế chẳng khác nào tự vạch mặt mình cả.
Amity vươn vai đứng dậy, bỏ lại trên bàn là một tập ảnh của chồng Linh đang cùng một cô gái lạ thân mật.
* * *
Nhật ký ngày 365.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của mình, cũng là tròn một năm mình rời nhà đi rồi. Thế mà hôm nay anh lại về muộn, lại uống say, lại đánh mình. Mẹ anh ta nhìn thấy không can mà còn ra đóng cửa nhà giúp anh ta. Mình thật sự là chịu hết nổi rồi.