Ngôn Tình [Dịch] Búp Bê Yêu Dấu Của Bạo Chúa - Baek Yi Dam

Discussion in 'Truyện Drop' started by Dich truyen, Jun 9, 2021.

  1. Dich truyen

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ugh.. khụ- khụ."

    "Con ổn chứ?" Sezh gật đầu và uống một hơi cạn sạch ly nước.

    "Nếu con thấy ổn thì hãy bắt đầu học với Raytan ở thư viện từ ngày mai, được chứ? Nó cũng thường đến Thư viện phía Tây".

    "Được.. được ạ, khụ."

    Chà, rốt cuộc thì cô cũng cần một cái cớ để đến gần anh ấy hơn, và may mắn thay, lời đề nghị của Lise đã giúp cô ấy làm vậy.

    Trong khi đó, Raytan dường như không có ý định nghe lời Lise nói lần này.

    "Không."

    "Raytan."

    "Tại sao con phải dạy đứa trẻ đó?"

    "Tôi không phải là một đứa trẻ." Ít nhất về mặt tinh thần, cô không phải, mặc dù về mặt thể chất thì ngay bây giờ cô đang ở trong cơ thể một đứa trẻ mười hai tuổi. Sezh hé môi định đáp lại, nhưng Lise đã nói trước.

    "Raytan, đừng nói vậy.."

    Lise không thể nói hết câu của mình khi Orson đột ngột xông vào phòng.

    "Tôi xin lỗi, thưa quý phi Lise."

    "Chuyện gì vậy?"

    "Hoàng đế đã yêu cầu người và Raytan đến."

    Một bầu không khí im lặng kỳ lạ bao trùm lên chiếc bàn nhỏ. Sezh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lise lạnh đi. "Được rồi. Hãy nói với ngài ấy rằng ta sẽ đến ngay."

    Tôi hiểu rồi. Orson biến mất sau một cái gật đầu ngắn ngủi.

    Bầu không khí lạ lại bao trùm lên những người còn lại trong phòng. Tất nhiên, bầu không khí xung quanh họ cho đến bây giờ vẫn không được thoải mái cho lắm, nhưng Sezh không biết phải làm gì ngoại trừ quay mặt đi một cách lúng túng.

    "Ta xin lỗi, Công chúa, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ phải kết thúc cuộc trò chuyện tại đây."

    "À vâng, con hiểu rồi. Xin đừng bận tâm đến con tôi."

    "Con có thể đợi ở đây một chút không? Ta có chuyện cần nói với Raytan. Nó sẽ đưa con trở lại cung điện sau khi cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc".

    "Người muốn con quay về với anh ta?" Sezh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng Lise chỉ cười đáp lại cô.

    Lise đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chào tạm biệt cô bằng một cái cúi đầu cực kỳ lộng lẫy, đến nỗi Sezh thoáng tự hỏi liệu điều đó có được phóng đại một cách có chủ đích hay không.

    Raytan theo mẹ ra ngoài, chỉ còn lại Sezh một mình. Cô thực sự bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ mất đầu hôm nay thay vì năm năm nữa.

    * * *

    Lise vô cảm, ngồi chải lại mái tóc rối bù trước bàn trang điểm. Bà nhìn hình ảnh phản chiếu của con trai mình trong gương.

    "Có vẻ như Công chúa Sezh quan tâm đến con."

    "Con thậm chí chưa bao giờ nghĩ về cô ta." Raytan trả lời cộc lốc, "Chưa một lần nào."

    Anh có ý đó. Anh không quan tâm đến đứa trẻ đó và bất cứ điều gì cô làm đều không phải việc của anh.

    "Ngày mai con sẽ dạy Kazaki cho công chúa."

    "Mẹ!"

    "Câu trả lời của con?"

    "Không. Tại sao con phải phí thời gian của mình.."

    Lise nhìn con trai mình mà không nói một lời. Đôi mắt ngọc lục bảo của bà nhìn chằm chằm tròng mắt đỏ như máu của anh.

    "Cô ấy là con gái của Yerena."

    "Điều đó thì có liên quan gì chứ?"

    "Ta tin rằng cô ta sẽ hữu ích vào một ngày nào đó."

    "Hữu ích sao? Người phụ nữ đó là người muốn giết mẹ nhất trong Hoàng cung, con gái của bà ta cũng vô dụng thôi!"

    "Sẽ là như thế nếu công chúa và Yerena giống như những người khác, nhưng họ không giống như vậy và con biết điều đó mà, phải không? Tình cảm giữa họ không tốt."

    Raytan biết điều đó. Giống như anh, Sezh cũng nổi tiếng trong Hoàng cung nhưng vì một lý do khác. Yerena không yêu con gái mình chút nào. Thay vì ôm hôn cô, bà ta sẽ tức giận với cô mọi lúc và thậm chí sẽ làm nhục cô trước mặt người khác. Ngay cả Raytan cũng biết Sezh bị đối xử lạnh nhạt như thế nào.

    "Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Yerena là như vậy, nhưng bà ta đang nắm giữ Hoàng cung trong lòng bàn tay. Vậy, nếu một ngày bà ta chết thì sao?"

    "..."

    "Nếu Công chúa Sezh cũng có khả năng nắm giữ tầm ảnh hưởng đối với Hoàng cung.. thì sẽ không khó để biến những người về phe của Yerena thành người của ta. Ta chắc chắn rằng sẽ có ích trong việc giữ chân công chúa." Raytan bặm môi.

    "Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chuẩn bị kỹ lưỡng sao?" Lise cười nhẹ. Sau đó, bà lấy một thứ gì đó từ gầm giường ra và đưa cho con trai mình.

    "Đây là quà sinh nhật lần thứ mười tám của con. Hãy giữ gìn nó nhé."

    Raytan cẩn thận mở lớp giấy gói quà ra.

    Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm với kỹ thuật thủ công tốt nhất mà ngay cả các hoàng tử khác cũng không có. "Một ngày nào đó, mọi thứ chắc chắn sẽ xảy ra."

    Raytan gật đầu.

    "Mẹ.. vẫn sẽ đến thăm hoàng đế sao?"

    "Ta không thể làm gì khác." Giọng nói lạnh lùng phát ra từ môi bà. Với vẻ thờ ơ không kém, Lise mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Thứ thuốc màu tím nhạt bên trong chiếc lọ nhỏ trong suốt sáng lấp lánh. Lise mở nắp và uống một hơi cạn sạch mà không chút do dự. Vẻ mặt của Raytan tối sầm lại khi anh nhìn mẹ mình. Sau khi đặt chiếc lọ xuống, Lise quay lại nhìn Raytan.

    "Con là con trai duy nhất của ta, Raytan."

    "..."

    "Bây giờ và mãi mãi về sau. Con phải luôn nhớ điều đó".

    "Con hiểu.." Raytan trả lời bà một cách lặng lẽ.

    Hài lòng với câu trả lời của anh, Lise mỉm cười.

    "Bây giờ, hãy đi đưa công chúa về đi. Nhớ dạy cô ấy Kazaki nhé."

    "Con biết rồi." Giọng nói nhỏ thoát ra từ môi anh. Raytan cúi chào lịch sự trước khi đi đến nơi Sezh đang đợi.
     
    pubaoboi and Ngan79339 like this.
  2. Dich truyen

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sezh ngồi một mình trên ghế khi cô đợi Raytan quay lại.

    Cuộc nói chuyện đã kéo dài hơn và cô không thể cảm nhận được sự hiện diện của Raytan hay hình bóng của anh đang đến gần nơi này.

    Ngay cả những người hầu cũng bắt đầu dọn hết bát đĩa trên bàn và dọn dẹp căn phòng.

    Anh cố tình bỏ mặc cô ở đây sao?

    Sezh bắt đầu nhìn xung quanh và cau mày trong khi xoa xoa cái bụng đầy của mình. Cô đã ăn quá nhiều. Bầu không khí trong bữa ăn thật khó xử, hơn nữa, cô không thể từ chối những món mà Lise đưa cho cô.

    Lúc này, cô cảm thấy buồn nôn.

    "Hue.."

    Sezh che miệng lại để ngăn mình nôn ra. Vị đắng của mật truyền đến lưỡi cô. Thật là phiền phức.

    "Mình phải tìm một căn phòng trống nào đó rồi nôn hết ra mới được. Đây là lựa chọn tốt nhất rồi."

    Sezh nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

    "Ừm, thà không gặp lại anh Raytan còn tốt hơn. Mình phải nhanh chóng trở về cung điện và nôn ra, sau đó sẽ bảo Luna mang thuốc tiêu hóa đến."

    Sezh nghĩ rằng đó là kế hoạch của cô và đi về phía cửa, nhưng trước khi cô có thể chạm tới tay nắm cửa, nó đã mở ra.

    "Ách.." Sezh thò đầu về phía cửa và dừng lại. Cô nhìn người đang cản đường mình.

    "Anh-, anh Raytan."

    Người đứng trước cửa là Raytan, vô tình anh lại trở thành kẻ khó chịu nhất thế giới lúc này.

    Sezh bắt đầu nói lắp mà không nhận ra điều đó. Sự xuất hiện đột ngột của anh đã khiến cô ngạc nhiên đến nỗi cảm giác buồn nôn ngừng lại. Raytan nhìn chằm chằm vào Sezh mà không nói một lời nào với cô trước khi đi về phía trước.

    "Anh ấy bảo mình đi theo à? Không, mình phải đi theo anh ấy. Đây là cách duy nhất để đi ra ngoài"

    "À đúng rồi. Mình cần tặng quà cho anh ấy."

    Sezh lúc nãy còn do dự giờ đã bắt đầu đuổi theo Raytan mà không nói lời nào.

    Trước sự ngạc nhiên của cô, nơi mà Raytan đang hướng đến là cung điện của Sezh.

    "Mình đã nghĩ rằng anh ấy sẽ để mình trở về một mình. Chắc hẳn rất khó để bỏ qua những lời của Lise."

    Trong khi nghĩ về điều đó, Sezh cố gắng theo kịp tốc độ của Raytan.

    Cô không biết là do đôi chân dài của anh hay do anh đang sải những bước dài, nhưng Raytan đi rất nhanh. Sezh cảm thấy như mình sắp chết khi cố đuổi theo và bắt kịp tốc độ của anh.

    "Mình không biết anh ấy đang có vấn đề gì, nhưng thật khó để theo kịp anh ấy. Ước gì mình có đủ can đảm để nói:" Anh Raytan, đi chậm lại một chút'.'

    Không lâu sau, Raytan và Sezh đã đến cung điện của cô.

    "Nếu biết chuyện sẽ xảy ra như thế này, mình thà để Lise đưa quà cho anh ấy còn hơn.."

    Nhưng không có thời gian để hối tiếc về điều đó. Cô ấy phải đưa quà ngay bây giờ trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

    "Anh Raytan, đợi một chút!"

    "..."

    "Anh trai-, anh Raytan!"

    Raytan dừng lại và nhìn chằm chằm vào Sezh đứng đằng sau.

    Mặc dù có một chút đáng sợ đối với cô khi đôi mắt đỏ đó nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, giống như cách một con quái thú nhìn con mồi của nó, Sezh cố lấy hết can đảm để nói.

    "Cảm ơn vì đã đưa em về. Em cũng rất thích bữa tối. Và uhh, cái này.."

    Sezh lấy chiếc hộp trang sức nhỏ dưới cánh tay của cô ra và mở nắp. Một món trang sức với một viên hồng ngọc được đặt bên trong nó.

    Cô không thể gọi cho một thương gia, vì vậy cô đã chọn viên ngọc đắt nhất mà mình sở hữu làm quà.

    Đó là một quyết định khó khăn và cô đã suýt khóc khi đưa ra quyết định này. Cô không biết mọi thứ bên ngoài Hoàng cung hoạt động như thế nào, nhưng cô chắc chắn rằng nếu bán viên ngọc này, cô sẽ có thể ăn trong vài tháng. Cô không thể tránh được vì đây là cơ hội duy nhất để lấy được sự ưu ái của anh và tránh lặp lại cái chết theo cách đó.

    Ngoài ra, hồng ngọc là loại đá quý có giá trị nhất. Viên ngọc mà cô tặng anh cũng sáng rực như đôi mắt của anh. Đó không phải là một món quà tồi.

    "Đây là quà sinh nhật cho anh và em nghĩ nó giống như đôi mắt của anh vậy!"

    "..."

    "Anh có thể coi món quà này không là gì.. nhưng đây là thứ quý giá duy nhất mà em có.."

    "..."

    "Anh Ray.."

    Trước khi Sezh kịp gọi tên anh, Raytan đã đưa tay về phía cô, giật chiếc hộp trang sức và ném nó đi mà không thèm nhìn qua.

    Đôi mắt xanh của Sezh ngơ ngác nhìn chiếc hộp lăn trên sàn. Cô không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào sàn nhà với vẻ mặt bàng hoàng.

    "..."

    Tay Raytan đột nhiên nắm lấy cổ áo cô. Sezh hét lên và nhìn Raytan đầy sợ hãi. Đôi mắt đỏ rực của anh nhìn xuống người em gái một cách lạnh lùng
     
    pubaoboi and Ngan79339 like this.
  3. Dich truyen

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có một sự căm ghét và ghê tởm rõ ràng ở anh. Đó là cái nhìn tương tự khi anh chém cổ cô một cách không thương tiếc.

    "Tôi không biết cô đang nghĩ gì nhưng hãy nghe này, cô gái chết tiệt."

    "Ugh.."

    "Tốt hơn hết cô nên biết rằng tôi không có ý định đến gần những người như cô."

    "T-, tại sao.." Sezh lắp bắp nói.

    Raytan im lặng một lúc rồi đột nhiên nắm lấy tóc Sezh bằng tay còn lại. Nó đau đớn đến mức mắt Sezh bắt đầu sưng lên vì khóc.

    "Tóc vàng và mắt xanh. Tất cả những người trong Hoàng cung trông giống nhau và dính với nhau. Cũng giống như những con chim, bầy đàn cùng với những đồng loại của chúng".

    "Anh-, anh Raytan.."

    "Tôi biết người dân đế quốc nghĩ gì về tôi. Cô cũng vậy. Đúng chứ?"

    "..."

    "Tôi ghét những người như cô. Thậm chí còn hơn cả sự căm ghét mà các người đôi với tôi đến mức tôi muốn giết chết tất cả các người!"

    "Không, khoan đã, anh ấy nghĩ đây là lỗi của mình? Mình không làm bất cứ điều gì sai trái với anh.. thậm chí còn không làm những điều giống như những gì đã làm trong quá khứ.."

    Tất nhiên, Sezh không nói ra điều đó vì cô vẫn muốn sống.

    "Cô thật dơ bẩn."

    Raytan cuối cùng buông Sezh ra như thể anh đang tự giải thoát mình khỏi một con bọ. Anh thậm chí còn vỗ hai tay vào nhau giống như cách người ta thường làm khi làm sạch tay mình.

    Hộc, hộc.

    Sezh loạng choạng, thở nặng nhọc.

    "Tránh xa tôi ra."

    Nhưng mà..

    "Mình thực sự cảm thấy muốn nôn"..

    Sezh mất thăng bằng, ngã úp mặt vào ngực Raytan.

    Sau đó..

    "Oof.."

    "Gì?"

    "Hueee."

    Lúc đó, tất cả những thứ mà Sezh đã ăn tuôn ra như thác nước.

    Quần áo của Raytan trở nên ướt sũng và bẩn thỉu vì cô.

    "Mình tiêu rồi.."

    "..."

    "..."

    Một bầu không khí im lặng lạnh lẽo giữa họ.

    Sezh thoát khỏi lồng ngực của Raytan, nhìn lên xem phản ứng của anh.

    Raytan.. không di chuyển một inch nào. Như thể anh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hoặc có lẽ anh đang chết lặng, hoặc có thể cả hai..

    Nhìn thấy anh như vậy, Sezh bắt đầu lau quần áo của Raytan bằng tay áo của mình. Tất nhiên, nó chẳng có ích gì. Không những không trở nên tốt hơn, nó đang trở nên tồi tệ hơn.

    "Mình tiêu thật rồi."

    Sezh tái mặt và run rẩy mở môi.

    "Em, em, xin lỗi.."

    "..."

    "Em không cố ý làm như vậy.. thực sự, em.."

    Raytan ngắt lời cô bằng và đẩy Sezh ra.

    "Aaack!"

    Cô ngã về phía sau và hét lên, Raytan trừng mắt nhìn cô như thể anh thực sự muốn giết cô ngay lập tức.

    "Mình sẽ chết chỉ vì đã nôn lên người anh sao?"

    Sezh rùng mình và run lên vì sợ hãi, nhưng Raytan đã không giết Sezh cũng không đánh cô.

    Anh bỏ cô lại một mình trong khi lẩm bẩm những điều như, 'chết tiệt', hoặc 'cô gái ngu ngốc', cùng những từ chửi rủa khác.

    "..."

    Sezh không di chuyển một inch nào cho đến khi bóng lưng của Raytan biến mất. Giống như thể cô đã bị đóng băng tại chỗ. Cô sợ rằng một khi cô quay đi, anh sẽ chạy đến chỗ cô, nhưng Raytan đã biến mất.

    Sau một thời gian chờ đợi, Sezh thở phào nhẹ nhõm.

    "Mình đã suýt chết."

    "Thật bất ngờ. Mình đã nghĩ ít nhất anh ấy sẽ đánh mình. Cũng sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy cho mình vài cái tát. Chà, dù sao mình cũng biết ơn vì anh ấy không làm vậy.."

    'Nhưng có vẻ như kế hoạch lấy lòng anh đã thất bại.. Không, chắc chắn mình sẽ có cơ hội khác để thử lại sau.

    Sezh cố gắng an ủi bản thân. Ít nhất là bây giờ, sau khi nôn mửa, cô cảm thấy tốt hơn một chút.

    Khi đứng dậy, cô nhặt chiếc hộp trang sức và viên hồng ngọc bị bỏ lại trên sàn. Cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và mệt mỏi vì thử thách này đã kết thúc. Tất cả những gì cô muốn làm bây giờ là quay trở về, tắm rửa và thay bộ quần áo bẩn thỉu đầy chất nôn của mình.

    Cô vẫn sợ vì Raytan sẽ dạy Kazaki cho cô, nhưng cô quyết định sẽ suy nghĩ về điều đó vào ngày mai.
     
    pubaoboi and Ngan79339 like this.
  4. Dich truyen

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Công chúa! Chuyện gì đã xảy ra thế?" Luna thốt lên khi thấy Sezh trở lại cung điện,

    "Ôi chúa ơi nhìn vào khuôn mặt của người này!"

    "Ta chỉ bị đau bụng thôi" Sezh giải thích sau đó nói thêm,

    "Raytan không làm gì gây hại cho ta cả, anh ấy thậm chí còn tự mình đưa ta về cung. Ta không nói dối đâu."

    Luna đã rất ngạc nhiên trước câu nói của Sezh đến nỗi cô ấy thậm chí không thể đưa ra câu trả lời thích hợp nào và chỉ tròn mắt nhìn công chúa.

    "Người chắc rằng không có gì xảy ra chứ?" Luna hỏi lại. Khi nhìn thấy hộp trang sức trên tay Sezh, cô ấy nghiêng đầu bối rối.

    Sezh chỉ né tránh ánh mắt tò mò của cô và viện cớ.

    "Không có gì cả. Đây là món quà sinh nhật cho Raytan, nhưng ta nghĩ nó không phù hợp với anh ấy nên đã mang về".

    Sezh thực sự ước rằng Luna sẽ bỏ qua chuyện đó, nhưng vẻ mặt cô ấy đang nói rằng cô không tin Sezh và muốn hỏi thêm. Cô giống như một con chó săn đuổi theo mùi hương, không chịu ròi bỏ con đường mòn.

    "Có ai khác đến dự tiệc sinh nhật không?" Luna lại tiếp tục với những câu hỏi của mình.

    Sezh lắc đầu, "Chỉ có Orson."

    Ngoài Raytan, Lise và Sezh, còn có thị thần Orson tham dự, nhưng ngay cả lúc đó ông ấy cũng chỉ đứng bên cạnh để đưa ra mệnh lệnh của hoàng đế.

    "Tôi hiểu rồi," Luna tặc lưỡi,

    "Vậy là năm nay ngài ấy vẫn làm vậy."

    Hoàng đế luôn triệu Lise đến cung điện của mình vào ngày sinh nhật của Raytan.

    Có hai lý do tại sao ngày ấy sẽ gọi cho bà vào ngày hôm đó: Thứ nhất, hoàng đế không muốn gặp trực tiếp Raytan và thứ hai, hoàng đế không thích việc Lise tổ chức tiệc sinh nhật cho Raytan.

    Sezh biết điều này khi bữa tiệc sinh nhật của Raytan chỉ có một khách mời duy nhất. Càng nghĩ về điều đó, cô càng thấy hoàn cảnh của Raytan thực sự đáng thương hơn cô.

    Trong khi Sezh chìm trong suy nghĩ của mình, Luna lại trở nên lo lắng vì Sezh đã nhắc đến Orson. Khi Sezh hỏi tại sao cô ấy lại trông lo lắng như vậy, Luna nói rằng đó là bởi vì Orson gần gũi với mẹ ruột của cô, Yerena.

    Có ai trong hoàng cung này lại không gần gũi với mẹ cô sao?

    Luna đã rất lo lắng khi biết Sezh đến dự tiệc sinh nhật của Raytan, và khi nghe tin Orson cũng ở đó chỉ làm cho nỗi sợ hãi của cô trở nên tồi tệ hơn. Tình hình chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn hơn, nhưng Sezh tất nhiên, không biết chuyện sẽ xảy ra như vậy.

    Nếu Yerena phát hiện ra điều này, Sezh sẽ bị đánh đập như một con chó bất lực trước một người chủ độc ác. Trước đây, cô sẽ rùng mình sợ hãi, nhưng bây giờ thì không. Cô đã phải chịu đựng những hình phạt của mẹ mình trước đây, vì vậy lần này có thể chũng sẽ không đáng sợ như vậy. Sezh nghĩ rằng cô có thể thoát khỏi việc bị đánh vài lần. Cô không biết rằng cô thực sự sẽ bị đánh như tơi tả như thế nào.

    * * *

    Yerena đến cung điện của Sezh vào sáng sớm.

    "Con khốn nạn xấc xược!"

    Chát!

    Sezh bị giật mình khỏi giấc ngủ mê man. Cái tát của Yerena khiến cô ngã ngửa ra giường. Hai má cô đỏ bừng. "Ngươi lừa dối ta cũng vừa phải thôi! Sao ngươi dám ăn mừng sinh nhật của Raytan hả?"

    Yerena giật lấy mái tóc vàng óng ả của Sezh và giật mạnh đến nỗi cô gái ngã nhào từ giường xuống dưới sàn.

    "Quý phi Yerena!" Luna lao vào, mặt tái xanh. Cô ấy cẩn thận di chuyển để chặn Yerena đang tát Sezh một lần nữa vào má.

    "Tôi cầu xin người, xin hãy bình tĩnh lại.. làm ơn.."

    Sezh nhìn lên lưng Luna trong khi chạm vào má đang đau nhói của mình.

    Trước khi trở lại hình dạng trẻ con, Sezh đã luôn khiếp sợ trước cơn thịnh nộ của Yerena và lần nào Luna cũng phải can thiệp và bảo vệ Sezh theo cách này.

    Tuy nhiên, nhiều thứ đã thay đổi sau đó. Sezh thậm chí đã trải qua cái chết và sống trở lại, sau tất cả!

    Tất nhiên, tình hình lúc này vẫn còn khá khó khăn để giải quyết, nhưng nó đã không còn tồi tệ như trước nữa.

    Cô đã quen với ánh mắt của Yerena.

    "Luna! Ngươi cũng thế, con khốn nạn xấc xược!"

    Lần này Yerena đánh vào má người hầu gái. Sezh cau mày. Cô không quan tâm khi mẹ đánh cô, nhưng cô không thể để sự tức giận đó chuyển sang Luna vô tội.

    Sezh chắn ngang giữa Yerena và Luna, người đã ngã xuống sàn, giống cô vừa nãy.

    "Mẹ, con sai rồi.. Nếu mẹ muốn mắng con, hãy mắng con, nhưng đừng làm thế với Luna!"

    Yerena đá vào bụng Sezh trước khi Sezh kịp nói hết câu. Sezh ôm lấy thân mình và run lên.

    Yerena không cảm thấy hối hận dù chỉ một chút về hành động của mình đối với con gái trong khi nhìn chằm chằm vào Sezh với đôi mắt mở to. Bà ta trông giống như một con hà mã đang nổi cơn thịnh nộ.

    "Thật là chướng mắt khi ta phải nhìn thấy con ả đó, và bây giờ ngươi còn đến gần nó!"

    Yerena phũ phàng nói rằng chính con gái bà ta đã lại gần 'con chó cái Lise' và 'tên Raytan đáng nguyền rủa đó'.

    Sự căm ghét của Yerena đối Lise đó và con trai của bà ấy đã quá rõ ràng, và bà ta cũng không có thiện cảm với Sezh.

    Đối với Yerena, có vẻ như tất cả những điều xui xẻo xung quanh bà đều dính dáng đến nhau, vì vậy Sezh hiểu tại sao Yerena nói rằng Sezh đã lừa dối bà ta. Những thứ xui xẻo không nên ở cùng nhau.

    Yerena là một người phụ nữ có tham vọng lớn, và những thứ xui xẻo phức tạp xung quanh bà ta có liên quan đến nhau cũng lớn như tham vọng của bà ta.

    Hoàng đế vẫn luôn sủng ái Lise, người đã sinh cho ông một đứa con trai. Trong khi đó, Yerena chỉ có một đứa con gái. Nếu có lẽ hoàng đế để ý và ngủ với Yerena nhiều lần trong năm hơn, có lẽ bà ta đã không cần phải trút cơn giận lên Sezh như thế này.

    Yerena đã được đưa đến Hoàng cung trước Lise, nhưng dù vậy, bà không thể nhận được sự sủng ái của Hoàng đế. Thêm nữa, bà ta không thể mang thai bất kỳ đứa con nào với ngài ấy. Thật là một phép màu khi Yerena đã mang thai và đưa Sezh vào thế giới này.

    Vài năm sau khi vào Hoàng cung, lần đầu tiên Yerena ngủ với hoàng đế khi ấy đã say kể từ đêm đầu tiên của họ. Bà ta đã sinh ra một đứa con gái, Sezh.

    Mặc dù đó không phải là kết quả tốt nhất, nhưng có Công chúa Sezh vẫn tốt hơn nhiều so với việc có một đứa con trai bị nguyền rủa. Và Sezh có khả năng sử dụng trong tương lai, cho nên tình hình không tệ như vậy. Nếu Sezh có thể gả cho một gia đình tốt, sự liên minh có thể mang lại cho Yerena một số lợi ích sau này, đôi khi đó như là cách bà ta tự an ủi chính mình.

    Tuy nhiên, bất cứ khi nào Yerena nghe về việc cưới xin này, bà ta sẽ luôn đánh Sezh một cách tồi tệ, hết lần này đến lần khác. Trong mắt bà, Sezh không xinh đẹp và không có kỹ năng xã hội nào, vì vậy Yerena thường xuyên trừng phạt và ngược đãi cô đến gần chết vì sự biểu hiện kém cỏi của cô trong các bữa tiệc xã giao.

    Vì những ành động bạo lực liên tục mà Yerena gây ra cho Sezh, cô bé tội nghiệp chậm lớn hơn các bạn cùng trang lứa. Khi còn bé hơn bây giờ, cô đã bị chứng sợ xã hội, trầm cảm và mất ngôn ngữ. Những hội chứng này càng làm trầm trọng thêm định kiến của Yerena về cô, vì vậy trong mắt Yerena, Sezh chỉ là một con chó cái vô dụng.
     
    pubaoboi and Ngan79339 like this.
  5. Dich truyen

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có người đã từng nói, "Nếu những mong muốn lý tưởng quá lớn lao và thực tế không thể theo kịp, con người sẽ trở nên tức giận và muốn tìm ai đó để trút giận lên."

    Đối với Yerena, mâu thuẫn giữa lý tưởng và thực tế chính là Sezh, đứa con gái duy nhất của bà.

    "Ngươi đã luôn ở trong cung điện, vì vậy ta đã nghĩ ngươi sẽ đọc sách trong thư viện. Nhưng thay vào đó, ngươi và tên Raytan lại ở đó tán tỉnh nhau!"

    "Mình mới mười hai tuổi. Mình còn quá trẻ để nghĩ đến việc đó". Sezh cho rằng sự hoang tưởng của mẹ cô chẳng có ý nghĩa gì cả.

    "Và ngươi lại ở đó với Raytan, còn ở cung điện của Lise nữa chứ!"

    "Mẹ, con sa.."

    "Ngươi đã ra ngoài với Raytan nên chắc hẳn ngươi đang lên kế hoạch chống lại ta, phải không? Thứ ngu ngốc vô dụng!"

    "Oh. Đó là lý do tại bà làm điều này với tôi".

    Những nghi ngờ của Yerena không phải là hoàn toàn vô căn cứ. Nếu Sezh nghĩ về tình hình dưới quan điểm của hoàng đế, ông ta không thích Raytan, vì vậy ông ta sẽ tự nhiên có cảnh giác với những người làm thân với Raytan. Vì Hoàng đế chưa bao giờ nhìn nhận Yerena một cách đàng hoàng, chứ đừng nói đến việc ưu ái bà ta, nên không có gì lạ khi Yerena sợ hãi đến mức bà ta sẽ bị hoàng đế gạt ra khỏi tầm mắt hoàn toàn vì tình bạn của Sezh và Raytan. "Con, con đã không suy nghĩ thấu đáo. Con cảm thấy buồn chán vì chỉ có một mình trong cung, vì vậy con mới.." "Nếu cảm thấy buồn chán, ngươi chỉ cần ngồi đọc sách như mọi khi!"

    "Mình không nghĩ rằng bà ta sẽ lắng nghe bất kỳ lời bào chữa nào của mình. Vì vậy, những lúc như thế này, thà rằng cứ nằm yên mà chịu đòn còn hơn. Nếu mình nói nhiều hơn và vô tình thốt ra điều không nên, bà ta sẽ đánh nhiều hơn vì đã cãi lại. Những kinh nghiệm trong quá khứ đã cho mình thấy điều đó."

    Sezh chỉ có thể khóc nức nở chịu đựng trận đòn, gương mặt đẫm nước mắt. Trái tim của Luna tan nát khi nhìn cô gái nhỏ khóc, vì vậy cô ấy đã nghiến răng và lấy hết can đảm để đứng ra ngăn Yerena lại. Sezh giật mạnh gấu váy của Luna.

    "..."

    Sezh và Luna nhìn nhau chằm chằm. Sezh khẽ mấp máy môi.

    "Đừng làm vậy. Ta ổn."

    Luna mở to mắt, ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô vẫn dừng lại, và Sezh im lặng nhận đòn đánh của Yerena.

    "Nếu việc này xảy ra một lần nữa, ta sẽ nhổ sạch tóc ngươi!" Yerena đã đánh lên cô mười tám lần; nói cách khác, bà ta sẽ sớm kết thúc việc đánh đập của mình.

    Sezh hơi ngẩng đầu lên, vừa đủ để bắt gặp ánh mắt của mẹ cô. Cô bị kích động và thở gấp.

    "Bà ta sẽ đánh mình cho đến khi bà ta mệt mỏi. Nó sẽ sớm kết thúc thôi.."

    "Aaahh!"

    Yerena một lần nữa kéo tóc Sezh. Cơn đau đột ngột buốt nhói khiến cô hét lên.

    "Không phải bà ấy đã kết thúc việc này rồi sao? Bà ta thực sự sẽ đánh mình một lần nữa à?"

    Sezh bắt đầu hoảng sợ..

    Slam!

    Mặt của Sezh đập vào một trong những chiếc cột giường.

    "Ôi.. K-Không, Công chúa!"

    Sezh ngơ ngác ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng hét của Luna.

    Nhỏ giọt..

    "Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó chảy ở mũi mình. Có vẻ như chảy máu cam, và máu chảy ra khá nhiều."

    "..."

    Yerena không có ý đi làm quá đến mức này, và bây giờ bà ta có vẻ hơi bối rối. Nhưng Yerena không phải là một người có tâm hồn dũng cảm và cao thượng, người sẽ xin lỗi về những sai lầm của mình. Bà ta nhìn chằm chằm vào Luna, người có khuôn mặt xanh xao tái mét đi, và nhìn Sezh, người đang ngồi ngơ ngác bên cạnh cột giường, trước khi đi ra ngoài để họ yên.

    "Được rồi đấy! Ngươi sẽ không thể rời khỏi cung với bộ mặt như thế này. Là ngươi tự làm tự chịu thôi!" Và rồi bà ta bỏ đi.

    "Cô.. Công chúa.."

    Giọng của Luna run lên. Sezh nhìn chằm chằm vào máu của chính mình đang chảy xuống thảm, thay vì trả lời người hầu gái của mình.

    "Yerena nói đúng. Mình sẽ không bao giờ ra khỏi Hoàng cung được. Nhưng mình phải gặp Raytan hôm nay. Đây là lần đầu tiên mình học tiếng Kazaki cùng anh ấy."

    "Công chúa, tôi đi gọi bác sĩ đến!"

    "Mẹ ta đi rồi à?"

    "Sao ạ?"

    "Bà ấy đi rồi, phải không?"

    Luna đứng dậy và ra kiểm tra hành lang. Có thể thấy được rằng cô ấy cũng sợ Yerena.

    "Vâng, bà ấy đã đi rồi ạ. Vì vậy, xin hãy hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ."

    Luna tròn mắt ngạc nhiên. Sezh đột nhiên xé một dải vải dưới váy, cuộn lại và nhét vào lỗ mũi.

    "Luna, ta sẽ ra ngoài một lúc."

    "Công chúa! Người làm sao vậy? Người không nghe thấy quý phi Yerena đã nói gì sao?"

    Khuôn mặt của Luna trở nên kiệt sức và cô ấy trông như thể sắp gục ngã.

    "Ta rất xin lỗi vì đã khiến cô lo lắng trong hai ngày qua, nhưng ta không thể làm gì khác được."

    Sezh liếc nhìn Luna với mái tóc rối bù của mình và siết chặt tay cô. Cô nói chuyện với Luna bằng một giọng nghiêm túc.

    "Ta thực sự ổn, vì vậy đừng lo lắng về điều đó. Điều này không chỉ xảy ra một hai lần trước đây, phải chứ?"

    "Công chúa!"

    "Ta rất cảm kích sự quan tâm của cô, nhưng lần sau xin đừng đứng ra bênh vực cho ta. Ta bị đánh thì không sao, nhưng ta không thể chịu đựng được nếu Luna bị đánh vì ta."

    "..."

    "Sẽ có một bữa tiệc trà, vì vậy ta chắc chắn rằng mẹ và những người khác sẽ không trở về ít nhất là cho đến chiều nay. Ta sẽ về nhà trước bữa tối. Ta hứa với cô đấy."

    "Ta sẽ quay lại ngay, Luna."

    Sezh lẩm bẩm những lời đó trong khi mở cửa và bước ra hành lang. Luna bị bỏ lại một mình và bàng hoàng.

    "Cô ấy có thực sự là công chúa mà mình biết sao? Là người sao? Mình muốn tin điều đó.

    Nhưng người sẽ đi đâu chứ?"

    Luna nhìn chằm chằm vào cánh cửa với cái miệng há hốc. Cô nhận ra một cách muộn màng rằng Sezh đã không nói cho cô biết nơi mà cô ấy sẽ đến.

    * * *

    Sezh đi thật nhanh đến Thư viện phía Tây. Cô đã không nhận được thời gian chính xác cho việc dạy kèm này. Lần cuối cùng cô nhìn thấy Raytan trong thư viện là vào sáng sớm, nhưng bây giờ, đã gần trưa. Anh đã không muốn dạy cô Kazaki ngay từ đầu. Cô rất lo lắng rằng anh ấy sẽ hủy bỏ buổi dạy kèm với lý do là cô đã không đến đúng giờ. "Ugh, khụ-" Sezh đang đi vội nên hơi thở gấp gáp và nặng nhọc.

    Sáng nay là lần đầu tiên cô bị đánh tàn tạ như một con chó như vậy, và bây giờ đầu cô bắt dầu cảm thấy choáng váng. Cô thường bị tát vào má một vài lần, nhưng chưa từng bị đá hay đập vào cột giường. Máu mũi dường như không ngừng chảy được. Tấm vải mà cô nhét vào lỗ mũi đã thấm đẫm máu và không thể thấm thêm được nữa.

    Sezh thở dài và xé một dải dưới váy lần nữa và nhét nó vào lỗ mũi. Cô không thể tin được rằng mình đã làm một việc phi lý và ngu ngốc đến vậy. Cô ước rằng mình đã yêu cầu Luna mang đến mấy miếng vảy thích hợp ít nhất trước khi cô rời đi, nhưng cô thậm chí không thể nghĩ về điều đó vì cô đang rất vội.

    "..."

    Sezh loạng choạng và cuối cùng cũng đến được cửa thư viện.

    Lúc này, không có ai trong Thư viện cả. Cô đi qua lối vào và đi đến các giá sách. Cô tiếp tục đi đến phía trong cùng của thư viện, gần cửa sổ lớn. Cô vỗ ngực để bớt căng thẳng.

    Khi đến, cô thấy có ai đó đã ngồi sẵn ở đó. Tất nhiên, đó phải là nhân vật chính của câu chuyện này, Raytan.

    Sezh đứng trước mặt anh.

    "Anh Raytan." Sau đó cô ấy tiếp tục câu nói của mình với một giọng tươi tắn.

    "Em đến rồi." Raytan dán mắt vào cuốn sách trước mặt, nhưng trán anh hằn lên một nếp nhăn.

    Anh ngẩng đầu lên sau khi nói một vài từ chửi rủa như 'chết tiệt' hoặc 'f ** k'. "..."

    Nhưng sau đó khuôn mặt anh có một biểu cảm kỳ lạ..
     
    pubaoboi and Ngan79339 like this.
  6. Dich truyen

    Messages:
    1
    CHƯƠNG 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em rất xin lỗi vì đã đến muộn trong buổi học đầu tiên. Em không định đến muộn như vậy, nhưng-"

    Sezh dừng lại một lúc để cân nhắc cẩn thận xem cô nên nói gì tiếp theo.

    "Mình đã nghĩ rằng có thể đưa ra một lý do chính đáng, nhưng mình không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ngay bây giờ. Không thể nói với anh ấy rằng mình đến muộn vì bị mẹ đánh đập như một con chó được."

    Sau khi đảo mắt và căng não cân nhắc những lý do nghe có vẻ là hợp lý nhất, cô quyết định tìm một lý do phổ biến hơn là đi trễ.

    "Ừm, em- ừm, đã ngủ quên, và.."

    "Ngủ quên?" Raytan bật cười trước lời giải thích nhạt nhẽo của cô. Vẻ mặt của anh thật lạnh lùng.

    "Cô hẳn là một người ngủ khó ngủ đến mức trông như vậy sau một lần ngủ quên."

    Vào lúc đó, Sezh nhận ra rằng cô đã chạy ra khỏi phòng mà không kiểm tra ngoại hình của mình trước. Thành thật mà nói, cô đã quá vội vàng để gặp anh đến nỗi cô không để ý mình trông như thế nào cho đến khi Raytan chỉ ra điều đó.

    "Má mình chỉ hơi sưng, và mũi có hơi chảy máu. Ngoài ra, vết thương không có gì nhiều. Hôm nay mẹ đã đánh mình nhiều hơn bình thường, nhưng nó không thể tạo ra sự khác biệt nhiều như vậy?"

    Sezh liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của cô qua cửa sổ phía sau Raytan. Chiếc kính sạch sẽ, được đánh bóng tốt cho thấy rõ ràng khuôn mặt bị đánh đập của cô. Sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng cô thực sự trông khá khủng khiếp.

    Má cô sưng to - mũi và phần còn lại của khuôn mặt cũng vậy. Có một vệt máu khô ở gần miệng cô. Một mảng màu xanh bắt đầu đổi màu trên trán cô, có thể là vết bầm do bị Yerena đập mặt vào cột giường. Cô thực sự trông giống như vừa bị ai đó đánh sắp chết.

    Sezh chỉ có thể nhìn chằm chằm vì kinh ngạc. Cô chưa bao giờ trông như thế này trước đây, kể cả sau tất cả những trận đòn mà cô đã chịu đựng trong kiếp trước.

    "Ừm, nhưng em vẫn có thể học được-," Sezh lắp bắp, lo lắng rằng Raytan đuổi cô đi bất cứ lúc nào vì ngoại hình không phù hợp của mình.

    "Chúng không đau! Không đau chút nào đâu ạ!" cô khẳng định. "Vì vậy, anh không cần phải lo lắng-"

    "Lo?" Raytan chế giễu. "Ai lo lắng cho cô chứ?"

    Cô gái bĩu môi.

    "Nếu anh không quan tâm, thì đừng nói về nó. Chỉ cần giả vờ như anh không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường là được. Tôi đang vô cùng xấu hổ đây này.."

    Sezh gắt gỏng tự nghĩ rằng anh đã khiến cô xấu hổ một cách bất công, nhưng dù sao thì cô cũng cố gắng che giấu sự khó chịu của mình với anh vì cô không muốn làm cho buổi học thêm mất tự nhiên.

    Cô tò mò về những gì họ sẽ học vào ngày hôm nay. Ánh mắt của Sezh bắt đầu đảo quanh căn phòng và bất ngờ nhìn thấy một đống sách trước cửa sổ. Chồng văn bản hấp dẫn và bí ẩn mà cô thường thấy Raytan đọc trên bệ cửa sổ đó đã biến mất từ lâu và thay vào đó là một tập khác.

    <Giới thiệu về Kazaki>

    <Hiểu về ngôn ngữ Kazaki>

    <Kazaki cho người mới bắt đầu>

    Mặc dù Raytan đã thể hiện sự miễn cưỡng trong bữa tiệc sinh nhật của mình, nhưng xét cho cùng thì anh vẫn là một cậu con trai ngoan ngoãn. Dù ghét việc này đến mức nào, anh vẫn làm theo lời của Lise để dạy Sezh tiếng Kazaki. Raytan lặng lẽ nhìn cô khi cô nhìn anh đầy mong đợi. Không nói lời nào, anh nắm lấy tập sách và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh bắt đầu bước xuống hành lang sau đó ổn định chỗ ngồi với một chiếc bàn ở phía bên kia căn phòng. Sezh đi theo anh nhanh nhất có thể với đôi chân nhỏ nhắn của mình.

    Khi Raytan ngồi xuống, Sezh ngập ngừng kéo chiếc ghế bên cạnh ra và nhanh chóng liếc nhìn phản ứng của anh.'Mình nghĩ có thể ngồi cạnh anh ấy không? Ít nhất thì anh ấy đã không đuổi mình ra ngoài.'

    Đầy cảm giác nhẹ nhõm, Sezh bắt đầu ngồi lên ghế. Với thân hình thấp bé đáng kinh ngạc của mình, thậm chí làm một việc đơn giản như ngồi lên ghế cũng khiến cô tốn sức.

    Chiếc ghế này, giống như nhiều đồ đạc khác trong Cung điện Hoàng gia, phù hợp với những người cao lớn, khỏe mạnh hơn, chứ không phải những người bị suy dinh dưỡng và bị ngược đãi như Sezh.

    "Aagh!"

    Ngay khi ngồi xuống ghế, cô cố gắng dựng thẳng người và bàn chân của cô bị trẹo, khiến cô ngã xuống sàn một cách đau đớn.

    Kể từ khi trở lại hình dạng hồi nhỏ, Sezh cảm thấy nhiều thứ mệt mỏi hơn trước rất nhiều. Ví dụ, những người thiết kế những chiếc ghế trong thư viện này không hề nghĩ đến thiết kế chúng cho trẻ em, cô nghĩ với vẻ giận dữ. Cô thở dài và ổn định chỗ ngồi một lần nữa trong khi suy nghĩ về tình hình của mình với vẻ bực bội.

    Cô không hề hay biết, Raytan đã theo dõi toàn bộ một màn diễn ra trước mặt anh.

    "Anh Raytan, em, em nên làm gì trước?"

    Sezh với lấy một cây bút gần đó và cười một cách ngượng nghịu để cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa họ.

    Raytan không trả lời cô. Thay vào đó, anh chỉ lườm cô, như mọi khi, như thể cô là người phiền phức nhất trên thế giới này.

    * * *

    Một thời gian đã trôi qua từ khi họ bắt đầu buổi học. Cô không thể tin rằng Raytan thực sự dạy cô Kazaki. Bất cứ điều gì Lise nói với anh dường như đã thực sự thuyết phục được anh.

    "Thành thật mà nói, những hướng dẫn mà anh ấy đưa ra rất mơ hồ. Anh ấy chỉ nói" cái này' là như thế này, và 'cái kia' là như vậy. Chà, mình thực sự không thể nói rằng mình đã ngạc nhiên vì mình biết rằng anh ấy sẽ làm như thế.. Nhưng điều này không có nghĩa là từ giờ anh ấy sẽ tốt với mình. Hiện tại, anh ấy chỉ đang dạy mình vì mẹ anh ấy yêu cầu mà thôi.'

    Cô chưa bao giờ một lần trong đời được dạy bởi một gia sư cá nhân.

    Khác xa với việc dạy cô những phụ âm và nguyên âm cơ bản, Raytan đã hỏi cô ấy về những vấn đề có vẻ phù hợp hơn với một người ở trình độ trung cấp.

    Sezh nghi ngờ rằng anh ta đang cố tình áp đảo cô bằng những câu hỏi khó để có thể tạo cớ nói những điều như, "Thật nực cười khi dạy Kazaki cho một người như cô."

    Nhưng cô có một con át chủ bài mà Raytan không hề biết. Trên thực tế, cô đã có thể nói tốt Kazaki vì cô ấy đã dành thời gian để nghiên cứu nó ở kiếp trước.

    Raytan có vẻ ngạc nhiên rằng Sezh có thể theo kịp chương trình học đầy thử thách của mình. Kế hoạch gây khó khăn cho cô của anh đã thất bại.

    "Mình chưa từng nghĩ về nó trước đây, nhưng mình có thể sử dụng kiến thức về Kazaki để tìm một nơi nào đó để sống bên ngoài cung điện trong tương lai. Những bài học này là cần thiết để mình sống một cuộc sống lâu dài.."

    "Không, đúng hơn, tôi phải làm như vậy để có thể tiếp tục cuộc sống của mình trong thời gian này. Học lại Kazaki cũng không tệ lắm, và tôi cần phải làm điều này để có thể đạt được mục tiêu là đến gần Raytan. Tôi sẽ cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của anh ấy nhiều nhất có thể, ngay cả khi chỉ là một chút."
     
    pubaoboi and Ngan79339 like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...