Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 489: Vào lại trò chơi sau ba năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt khác còn mua thêm hai cái máy chơi game, một cái màu xanh nước biển, một cái màu hồng nhạt, dùng để chơi khi có thời gian rãnh rỗi.

    Buổi tối Giản Nhất Lăng trở về liền nhìn thấy hai cái máy trò chơi này.

    Đương nhiên liền nhớ tới thời hai người cùng nhau thi đấu.

    Giản Nhất Lăng cùng ngày hôm qua giống nhau, trước chuẩn bị đồ ăn cho Địch Quân Thịnh.

    Mùi vị ngon miệng, dinh dưỡng cân đối, thập phần thích hợp cho người bị bệnh tim như Địch Quân Thịnh.

    Sau khi ăn xong cơm chiều, Địch Quân Thịnh đi tắm rửa, Giản Nhất Lăng ngồi vào máy chơi game.

    Tắm rửa xong Địch Quân Thịnh nửa người dưới mặc quần dài ở nhà màu đen, nửa người trên treo khăn lông liền ra tới.

    Anh thời điểm một người ở nhà chính là mặc như vậy.

    Hiện tại có Giản Nhất Lăng ở đây, anh cũng không thay đổi loại thói quen này.

    Vẻ ngoài như thế này làm trên người anh tản ra hương vị hormone nam tính, cùng với đó là mị lực của chàng trai mới trưởng thành.

    Địch Quân Thịnh ngồi vào máy chơi game, phát hiện Giản Nhất Lăng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình

    Địch Quân Thịnh khóe miệng không ngừng nhếch lên.

    "Đẹp sao?" Địch Quân Thịnh tươi cười tà khí.

    "Anh ngày thường ngực có đau không?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    Địch Quân Thịnh cho rằng Giản Nhất Lăng là đang nhìn anh, kết quả Giản Nhất Lăng quan tâm đến là trái tim của anh.

    Hai người hoàn toàn không ở cùng một kênh.

    Địch Quân Thịnh trên mặt tươi cười tức khắc đọng lại, "Thời điểm em nhìn gia trong đầu em xuất hiện chính là cái nội dung gì?"

    "Biểu đồ giải phẫu, bộ phận nội tạng, phân bổ mạch máu, hệ hô hấp, hệ nội tiết, hệ tuần hoàn máu, hệ tiết niệu.."

    "Đừng nói nữa!"

    Địch Quân Thịnh vội vàng kêu dừng, sau đó tức giận mà đứng dậy, về phòng mặc một bộ quần áo mới rồi mới quay lại.

    Hai người ngồi vào máy chơi game, mở ra máy tính được trang bị hàng đầu, đăng nhập vào trò chơi đã lâu chưa chơi "Trùng tộc xâm lấn".

    Hai người đều đã ba năm không có đăng nhập vào game này.

    Thời điểm đăng nhập, hệ thống tặng cho bọn họ một bao lễ vật thật lớn.

    Một đống trang phục cùng đổi tệ.

    Mà lúc này trong khu vực xếp hạng sớm đã không có hai cái tên của bọn họ nữa rồi.

    Ba năm qua đi, đã qua vài mùa giải, điểm tích phân cũng đã được xây dựng lại, bọn họ sớm đã không còn là nhất nhì bảng nữa.

    Hai người bắt cặp với nhau.

    Ván thứ nhất sau khi cách ba năm, biểu hiện hai người vẫn giống như năm đó, vừa soái vừa bưu hãn, còn ngoài ý muốn rất là ăn ý.

    Ván thứ nhất không hề ngoài ý muốn lấy điểm số cao nghiền áp những người cùng chơi khác, thi đấu thắng lợi.

    Thời điểm trò chơi kết thúc, một vài người chơi gửi yêu cầu thêm bọn họ là bạn tốt.

    [Đại thần cầu thêm bạn]

    [Hai người không giống người chơi ở phân khúc của chúng tôi a!]

    [Hai người đại thần các người là tới nổ ao cá sao? ]

    [Đại thần cầu mang theo, đại thần cầu mang theo, tôi có thể làm trang sức theo chân của hai người!]

    Giản Nhất Lăng phát hiện, ba năm đi qua, "Trùng tộc xâm lấn" đã phát triển thêm nhiều công năng mới.

    Ví dụ như thêm hệ thống quan hệ thân mật, đạt được 500 giá trị điểm thân mật liền có thể thiết lập quan hệ "Bạn thân", điểm thân mật đạt tới 1000 giá trị liền có thể thiết lập quan hệ "Tình lữ".

    Giản Nhất Lăng chỉ là đơn giản mà nhìn thoáng qua, trước khi rời khỏi, thu được một thiệp mời thiết lập quan hệ thân mật.

    Giản Nhất Lăng quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Địch Quân Thịnh bên cạnh.

    "Lần đầu tiên thấy cái công năng mới này, thí nghiệm một chút, muốn nhìn sau khi thiết lập có hiệu ứng gì." Địch Quân Thịnh trả lời.

    Sau đó duỗi tay qua, giúp Giản Nhất Lăng xác nhận lời mời.

    Sau đó hai người lại mở một ván chơi mới.

    Lần này sau khi thiết lập quan hệ thân mật, hai người khi tới gần nhau, trên đỉnh đầu liền sẽ xuất hiện một cái trái tim màu hồng nhỏ đáng yêu.
     
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Hongnhanheoconchuayeu thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 492: Lấy trộm thành quả nghiên cứu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà mọi người nhìn về phía Giản Nhất Lăng với ánh mắt lại có một chút không đồng tình.

    Nếu thật sự liều lĩnh lấy trộm thành quả nghiên cứu của người khác mà nói, là trừng phạt đúng tội, một chút đều không đáng đồng tình.

    "Em không có sao chép. Buộc tội em sao chép, yêu cầu lấy ra chứng cứ, tiến hành xác minh những lời nói vừa rồi của thầy." Giản Nhất Lăng nhắc nhở Hoàng giáo sư, giọng nói dị thường bình tĩnh.

    Giản Nhất Lăng làm bất kỳ nghiên cứu thực nghiệm nào, đều để lại dấu vết.

    Nếu hoài nghi cô sao chép thành quả nghiên cứu của người khác, có thể đưa ra nghi ngờ, có thể lấy được bằng chứng tiến hành thêm một bước điều tra.

    "Em đây là chưa thấy Hoàng Hà thì chưa hết hy vọng sao?" Hoàng giáo sư trực tiếp đem một báo cáo nghiên cứu thật dày ném lên trên bàn trước mặt Giản Nhất Lăng.

    "Đây là báo cáo nghiên cứu hôm trước Lục Viện gửi lên! Em hiện tại gửi lên kết quả nội dung nghiên cứu bên trong cùng với cách lý luận của em ấy giống nhau như đúc!"

    "Thời gian gửi bài sớm không đại diện cho cái gì cả." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Sau khi lật xem vài tờ nội dung, Giản Nhất Lăng liền biết, là Lục Viện lấy trộm phần kết quả thực nghiệm mà cô đặt ở trên bàn kia.

    Hoàng giáo sư lạnh giọng trách cứ, "Thật là sống lâu mới thấy a! Thầy đi dạy học và nghiên cứu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được một người sinh viên quá mức như em vậy! Em ở nước ngoài mấy năm nay học cái gì? Học mặt dày vô sỉ sao?"

    Hiển nhiên đối với sinh viên hai năm nay luôn theo mình, Lục Viện, cùng với sinh viên vừa mới đến trao đổi để làm hạng mục không đến một tuần, Giản Nhất Lăng, trong lòng Hoàng giáo sư không hề nghi ngờ mà tín nhiệm đối với sinh viên của mình.

    Đặc biệt là Giản Nhất Lăng một tuần này, thời gian đến phòng thí nghiệm đã ít lại càng ít, ấn tượng trong ông đối với sự nghiêm túc trong nghiên cứu đã không bằng các bạn học khác trong phòng thí nghiệm.

    Lục Viện bên cạnh có chút bị dọa rồi, cô chột dạ mà gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Hoàng giáo sư cùng Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng không có mở miệng phản bác, mà lấy ra di động, từ trong danh bạ lấy ra một số điện thoại, đang muốn gọi đi.

    Hoàng giáo sư lớn tiếng mắng, "Em đang làm gì? Còn muốn chơi di động! Em cho là thầy không tồn tại sao? Thầy hiện tại muốn em chính diện trả lời vấn đề của thầy!"

    Hoàng giáo sư cảm giác chính mình bị sỉ nhục.

    Thời điểm nghiêm túc như vậy, Giản Nhất Lăng còn một bộ dáng không biết hối cải, còn có tâm tình lấy ra di động.

    Đây là người như thế nào? Như thế nào sẽ có loại sinh viên như vậy?

    Sinh viên như vậy liền không xứng đáng làm sinh viên!

    "Giải thích thầy sẽ không nghe, dùng hành động thực tế càng có hiệu quả hơn."

    Giản Nhất Lăng một bên bình tĩnh mà trả lời Hoàng giáo sư, một bên đã đem điện thoại gọi đi rồi.

    "Dùng hành động thực tế? Thầy hôm nay nhất định phải xử lý cái hành vi này của em!" Hoàng giáo sư tức giận không thôi, "Mấy người các em, nhìn em ấy, không được để em ấy tùy tiện đi mất, thầy mời lãnh đạo trường đến đây! Chuyện ngày hôm nay cần thiết phải nghiêm túc giải quyết!"

    Người trong điện thoại không nghe được tiếng của Giản Nhất Lăng, chỉ nghe thấy thanh âm đang rống to của Hoàng giáo sư.

    Người bên kia điện thoại cũng không nói gì, mà là tách tách bắt đầu gõ lên bàn phím.

    ###

    Chỉ chốc lát sau, trong phòng thí nghiệm tới rất nhiều người.

    Có bảo an trường học, có lãnh đạo trường học, còn có các giáo sư khác.

    Hoàng giáo sư hiện tại trong lòng khó mà bình tĩnh, tức giận đến nóng đầu.

    Ông đem nhiều người tìm lại đây, chính là phải ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn xé rách da mặt không biết xấu hổ của Giản Nhất Lăng, làm cô ấy vĩnh viễn mà lăn ra khỏi giới học thuật!

    Địch Quân Thịnh cũng tới.

    Lãnh đạo trường học dựa theo thông tin "Người liên hệ khẩn cấp" trong bản lý lịch của Giản Nhất Lăng gọi qua, người nhận điện thoại là Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh đi vào phòng thí nghiệm, ánh mắt sắc bén mà đảo qua toàn bộ những người ở trong phòng này.
     
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 493: Lấy trộm thành quả nghiên cứu (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó Địch Quân Thịnh lại vừa vô lại vừa gian tà mà tìm một vị trí ngồi xuống, bộ dáng không chút nào để ý.

    Địch Quân Thịnh ngồi xuống chỗ đó, là có thể đủ cảm nhận được anh cùng với những người khác trong phòng thí nghiệm là hoàn toàn bất đồng hơi thở.

    Như cái loại người từ trên cao nhìn xuống, cảm giác miệt thị mọi người, làm người chung quanh rất là không thoải mái.

    Phòng thí nghiệm có một hai sinh viên nhận ra anh, biết anh đã từng là sinh viên đại học Kinh thành của bọn họ.

    Những người khác giống như Lục Viện từ lúc vào đại học đến khi làm nghiên cứu sinh, cũng không biết đến Địch Quân Thịnh, chỉ cảm thấy anh giống một phú nhị đại không coi ai ra gì.

    Hoàng giáo sư lấy ra hai bài báo cáo thực nghiệm, một phần là hôm trước Lục Viện nộp lên cho Hoàng giáo sư, và một phần còn lại là Giản Nhất Lăng vừa rồi mới nộp cho Hoàng giáo sư.

    Hoàng giáo sư mời lãnh đạo trường cùng các giáo sư khác tới giám định.

    Các giáo sư khác thực mau thông qua hai bài báo cáo khác nhau đưa ra kết luận của bọn họ.

    "Tuy rằng nội dung câu chữ có tiến hành sửa đổi qua, che giấu rất khá, nhưng tôi tin tưởng người nào trên phương diện này có kiến thức cơ sở, đều có thể nhìn ra được."

    Một vài vị giáo sư khác cũng gật gật đầu tán đồng.

    "Xác thật là rõ ràng có một người lấy trộm thành quả nghiên cứu của người khác, hành vi như vậy xác thật rất là tồi tệ, cho dù là trong trường học chúng ta, hay là trong giới học thuật, đều không thể chịu đựng sự tồn tại của một sinh viên có phẩm đức bại hoại như vậy."

    "Không nghĩ tới trường học chúng ta xảy ra chuyện như vậy."

    "Chuyện này vẫn cần nghiêm túc xử lý, mặc dù bạn học Giản Nhất Lăng có thân phận là sinh viên trao đổi với trường học chúng ta, nhưng chỉ cần sự tình phát sinh ở trường học chúng ta, chúng ta liền có quyền xử trí."

    "..."

    Vài vị giáo sư nói lên cách nhìn của mình.

    Biểu tình đều rất thật, ánh mắt nhìn về phía Giản Nhất Lăng, trở nên phá lệ không có thân thiện.

    Đối với người làm nghiên cứu như bọn họ mà nói, sao chép thành quả của người khác là tội lớn, là không có cách nào tha thứ được.

    Các giáo sư đều đưa ra kết luận, xác định hai bài báo cáo này có tồn tại việc sao chép.

    Các bạn học khác trong phòng thí nghiệm nhìn về phía Giản Nhất Lăng, trong ánh mắt lộ ra sự chán ghét.

    Nhìn không ra tới cô ấy lớn lên nhỏ nhắn đáng yêu, lại làm ra chuyện như vậy.. quá ghê tởm!

    Vẫn là nhanh chóng khai trừ mới tốt được, phòng thí nghiệm bọn họ không cần nghiên cứu sinh như vậy.

    Hoàng giáo sư sau đó nói với lãnh đạo nhà trường, "Các vị lãnh đạo, học sinh như vậy, chúng ta nhất định phải đối với em ấy tiến hành thông báo phê bình, nghiêm túc xử lý, không thể để một người như em ấy tiếp tục lưu lại trong giới học thuật như vậy."

    Lãnh đạo nhà trường là một vị lão giả lớn tuổi, giờ phút này thần sắc ngưng trọng.

    Ánh mắt nhìn Giản Nhất Lăng tràn đầy sự thất vọng.

    Địch Quân Thịnh ở bên cạnh nghe xong một hồi lâu, chờ bọn họ phát biểu ý kiến đến không sai biệt lắm, mới không nhanh không chậm hỏi một câu.

    "Như vậy chỉ có thể thuyết minh trong hai người có một người có hành vi sao chép, nhưng cụ thể là ai, có phải cần có chứng cứ hay không? Cái người tên là Lục Viện, có phải cũng có hiềm nghi có hành vi sao chép hay không? Các vị giáo sư hãy cẩn thận cùng tôi nói xem, có chứng cứ nào để các vị xác định Giản Nhất Lăng là người đã sao chép."

    Địch Quân Thịnh nhìn qua, ánh mắt lạnh thấu xương dừng lại ở trên người Lục Viên vẫn luôn rũ đầu bên cạnh.

    Cô ấy cùng các sinh viên khác giống nhau, an tĩnh mà đứng ở bên cạnh, không nói một lời.

    Cho tới bây giờ, Địch Quân Thịnh mới nhắc tới cô.

    Hoàng giáo sư cảm thấy cách nói của Địch Quân Thịnh quá buồn cười, "Cậu có phải không xem xét đến ngày gửi báo cáo hay không? Lục Viện nộp cho tôi ngày hôm trước, Giản Nhất Lăng ngày hôm nay mới nộp!"

    Địch Quân Thịnh cười nhạo một tiếng, "Hoàng giáo sư, tôi hiện tại hỏi chính là vị bạn học tên là Lục Viện kia, giáo sư khẩn trương cái gì? Học sinh đắc ý của ông không có khả năng có vấn đề, còn học sinh đắc ý của người khác liền nhất định có thể có vấn đề sao?"
     
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 496: Cầu xin tha thứ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm trò trước mặt nhiều vị giáo sư, toàn bộ các bạn học trong phòng thí nghiệm như vậy.

    Hoàng giáo sư bị sự tín nhiệm đối với sinh viên của mình, mà mặt nóng rát như bị tát một bạt tai.

    Thể diện của ông ở trước mặt các giáo sư khác, ở trước mặt lãnh đạo trường, ở trước mặt vị thái sơn bắc đẩu Vân lão, toàn bộ bị ném đi hết rồi.

    Hoàng giáo sư hiện tại đứng ở trong phòng học cảm giác được mọi người nhìn ông bằng ánh mắt chán ghét, khinh bỉ, làm ông toàn thân đều rất khó chịu.

    Lúc này Địch Quân Thịnh mở miệng, "Vừa mới rồi là ai là người nói muốn nghiêm túc xử lý, cái gì khai trừ, cái gì thông báo phê bình, cái gì đưa vào danh sách đen, có phải hay không đều nên dùng tới?"

    Địch Quân Thịnh lời vừa nói ra, Lục Viện còn đang khóc nức nở tức khắc dừng lại, cô đột nhiên quỳ xuống:

    "Không! Xin đừng khai trừ em! Em vất vả nhiều năm như vậy, mới đến được nghiên cứu sinh! Nếu là khai trừ rồi! Em.. Em.."

    Lục Viện chính mình cũng không dám tưởng, một khi bị khai trừ, cuộc đời của cô sẽ lâm vào vô tận hắc ám như thế nào.

    Sự tình đã có kết luận, ánh mắt mọi người bắt đầu nhìn vào đương sự duy nhất của chuyện này Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng toàn bộ quá trình thực an tĩnh mà nhìn, trừ bỏ thời điểm ban đầu đối mặt với Hoàng giáo sư cô ấy còn nói qua hai câu.

    Về sau mặc kệ Hoàng giáo sư nói cái gì, các vị giáo sư khác cùng lãnh đạo trường đến giải quyết như thế nào, cô ấy đều không có vì chính mình biện giải.

    Đối mặt với sự bôi nhọ cùng chỉ trích, cô ấy đều chỉ là bình tĩnh mà nhìn.

    Mà khi Vân lão xuất hiện, sau khi chân tướng được vạch trần, cô ấy cũng không có mở miệng lên án mạnh mẽ phê bình.

    Ngay cả thời điểm Vân lão hỏi lãnh đạo trường xử phát Hoàng giáo sư cùng Lục Viện, Giản Nhất Lăng cũng không có nói cái gì.

    Thẳng đến khi Vân lão đi tới, cùng Giản Nhất Lăng nói, sẽ cùng lãnh đạo trường nói ổn thỏa, giúp cô ấy đổi một vị giáo sư khác.

    Lục Viện đột nhiên chạy lại đây, quỳ gối trước mặt Giản Nhất Lăng, khóc thút thít cầu xin Giản Nhất Lăng, "Bạn học Giản Nhất Lăng, mình sai rồi, mình cầu xin cậu, xin đừng khai trừ mình! Mình cầu xin cậu! Mình nhiều năm như vậy nỗ lực đọc sách, bị khai trừ mình liền sẽ bị huỷ hoại toàn bộ! Mình cầu xin cậu! Mình biết lúc này đây mình sai rồi, mình thật như mèo thấy mỡ lợn mà mù quáng, mới có thể làm ra cái loại chuyện này, mình cầu xin cậu cho mình một cơ hội sửa đổi!"

    Giản Nhất Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua Lục Viện, "Tôi không giúp được cậu, đối với xử phạt của cậu sẽ do lãnh đạo trường quyết định."

    Mọi chuyện đều đã đến mức này, đã không phải Giản Nhất Lăng nói một câu không cần xử phạt cô liền không xử phạt.

    Lục Viện sửng sốt một chút, sau đó lôi kéo quần áo của Giản Nhất Lăng nói, "Không! Không! Không phải! Cậu có thể cứu mình! Chỉ cần cậu nói cái bài nghiên cứu này mình cũng có phần, lãnh đạo trường cùng lão sư liền không thể phán mình tội sao chép! Chỉ cần cậu nói một câu, một câu là được!"

    Giản Nhất Lăng từ chối, "Tôi sẽ không giúp cậu."

    Sau đó lui về phía sau một bước, Lục Viện chưa từ bỏ ý định, lại hướng đến Giản Nhất Lăng.

    Địch Quân Thịnh ngồi ở ghế bên cạnh duỗi tay, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà đem Giản Nhất Lăng kéo đến bên cạnh mình, sau đó nhấc chân cản lại Lục Viện muốn tới gần.

    Cô ta muốn tiến đến, Địch Quân Thịnh liền lấy đế giày của mình cản trước mặt cô.

    Lục Viện cũng bị nhân viên an ninh trường học kéo ra ngoài.

    Những nhân viên an ninh này là Hoàng giáo sư gọi tới để xử lý Giản Nhất Lăng.

    Kết quả lại dùng trên người Lục Viện sinh viên đắc ý nhất của chính mình.

    Địch Quân Thịnh lôi kéo Giản Nhất Lăng hỏi lãnh đạo trường, "Mọi chuyện đã đến nước này, các vị lãnh đạo nên cho một cái kết quả đi?"

    Lãnh đạo trường thở dài một hơi, tuyên bố kết quả xử lý đối với Lục Viện cùng Hoàng giáo sư đại khái là.

    "Lục Viện khai trừ học tịch, loại bỏ kết quả trúng tuyển. Chờ tôi trở về cùng các vị lãnh đạo khác họp lại rồi sẽ ra thông cáo chính thức."
     
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 497: Cầu xin tha thứ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Còn về Hoàng giáo sư, tuy rằng vừa rồi phán đoán sai lầm, nhưng bởi vì xuất phát điểm của ông ấy là tốt, là vì để cho môi trường nghiên cứu học thuật của trường chúng ta càng thêm thuần tịnh, nhưng mà làm việc lại có một chút lỗ mãng, cho nên chuyện này qua đi còn cần suy nghĩ lại một chút, lần sau lại gặp loại chuyện này, không nên lại vội vàng kết luận như vậy."

    Lục Viện trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, hai mắt mất đi tiêu cự.

    Chỉ vì một suy nghĩ sai lầm kết quả lại chôn vùi tiền đồ mà mình vất vả từng ngày mới có được.

    Đối với kết quả xử phạt như vậy, mọi người cũng không có ý kiến gì.

    Địch Quân Thịnh nói, "Cho nên không có chứng cứ liền định tội, oan uổng, nhục mạ, chỉ cần một câu xuất phát điểm tốt liền có thể cái gì cũng bỏ qua? Hy vọng lãnh đạo trường có thể suy nghĩ lại, tôi không muốn sáng mai, tin tức bên ngoài che trời lấp đất đều là một sinh viên nào đó của đại học Kinh Thành sao chép bài báo cáo, một lão sư nào đó kịch liệt bao che."

    Địch Quân Thịnh thốt ra lời này, sắc mặt lãnh đạo nhà trường cùng Hoàng giáo sư liền rất khó coi.

    Điều này nói rõ là đối với kết quả xử lý còn không hài lòng.

    Lấy sức mạnh dư luận tới uy hiếp bọn họ.

    Lãnh đạo nhà trường vội vàng nói Hoàng giáo sư xin lỗi, "Lão Hoàng, anh cùng bị ngươi khác gây cho hiểu lầm mà oan uổng sinh viên Giản Nhất Lăng, ông hãy nói lời xin lỗi đi."

    Hoàng giáo sư nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, không cam lòng.

    Biểu tình của ông xấu hổ, phải trước mặt nhiều người như vậy mà xin lỗi một sinh viên, thật sự quá mất mặt.

    Nhưng mà ông lại sợ hãi Địch Quân Thịnh thật sự đem chuyện này nháo lớn lên, làm cho mọi người đều biết, như vậy ông không chỉ có danh dự bị hao tổn, mà còn có khả năng lại gặp phải những chuyện không thể giải quyết được.

    Bị buộc bất đắc dĩ, Hoàng giáo sư chỉ có thể xin lỗi.

    "Thực xin lỗi, thầy vừa rồi quá nóng vội." Hoàng giáo sư nói với Giản Nhất Lăng.

    Lúc nói chuyện, khuôn mặt hơi nghiêng về một bên khác.

    Địch Quân Thịnh cười nhạo, "Không muốn xin lỗi có thể không xin lỗi, tôi không miễn cưỡng, không có thành ý xin lỗi, nghe xong lại làm cho người ta một chút đều không cảm thấy thoải mái."

    Hoàng giáo sư lập tức phản bác, "Tôi đây là đang xin lỗi với em Giản Nhất Lăng, em ấy còn chưa nói cái gì, cậu liền thay em ấy làm quyết định sao?"

    Địch Quân Thịnh ngữ khí không chút để ý, "Lập trường cùng thân phận của tôi đều không ngại giúp ông được nổi danh. Ông muốn lên tiêu đề, hay là một lần lên toàn bộ các bảng tin?"

    Lãnh đạo trường bên cạnh vội vàng hòa giải, "Em Địch Quân Thịnh, chuyện này trường chúng ta tự xử lý thì tốt rồi, không cần thiết phải nháo lớn như vậy."

    Hoàng giáo sư không biết Địch Quân Thịnh, nhưng lãnh đạo trường lại biết, anh từng là nhân vật phong vân của trường học bọn họ, tốt nghiệp còn không đến hai năm.

    Bối cảnh của anh lãnh đạo trường cũng biết đến, anh nói muốn đem chuyện này nháo lớn, liền nhất định có thể nháo lớn, nhẹ nhàng cũng có thể nháo đến làm cho trường bọn họ đau đầu.

    Sau đó lãnh đạo trường lại khuyên Hoàng giáo sư, "Hoàng giáo sư, ông nghiêm túc suy ngẫm lại, ông có phải thật sự làm sai hay không? Sai rồi thì nên nhận! Đây mới là thái độ nên có của một người làm thầy! Nhanh lấy ra thành ý của ông mà xin lỗi việc ông đã oan uổng sinh viên Giản Nhất Lăng đi! Xin lỗi em ấy, để em ấy tha thứ những lỗ mãng vừa rồi của ông!"

    Hoàng giáo sư bị phê bình một hồi, trong lòng cũng luống cuống lên.

    Nếu thật sự nháo lớn, áp lực dư luận là chuyện mà ông không khả năng có thể chịu đựng được.

    Hoàng giáo sư rốt cuộc thu hồi cái tôi của mình, ăn nói khép nép mà cùng Giản Nhất Lăng xin thứ lỗi.

    "Sinh viên Giản Nhất Lăng, chuyện hôm nay là thầy không đúng, là thầy không có trải qua suy nghĩ cặn kẽ, dưới tình huống chưa có minh xác chứng cứ liền đã định tội cho em, mù quáng mà tin tưởng sinh viên của mình, những chuyện này đều là thầy không tốt. Hy vọng em có thể tha thứ cho thầy, thầy bảo đảm thầy về sau sẽ không phạm lại sai lầm như vậy, lần sau nếu gặp chuyện như thế này, thầy bảo đảm sẽ công chính công bằng khách quan mà đi đối đãi."
     
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
Trả lời qua Facebook
Đang tải...