Ngôn Tình Nếu Mệt Quá, Có Anh Đây - Minh Ngọc Tiêu Tiêu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Minh Ngọc Tiêu Tiêu, Jun 1, 2020.

  1. Minh Ngọc Tiêu Tiêu Minh Ngọc Tiêu Tiêu.

    Messages:
    8
    Chương 10: Ông chủ Tư thị điều tra cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Vĩ bị nhìn đến mất tự nhiên, đưa tay che miệng ho một cái.

    "Tiểu Di, có gì ăn không, chị thấy hơi đói." Cô tìm cách đánh lạc hướng chủ đề.

    Rất may Bạch Di đã chuyển sang hướng khác: "Có chứ, nhưng mà đồ ăn nguội mất rồi, chị đợi một chút, em vào hâm lại ngay." Cô nói rồi lại chạy vào bếp.

    Cái đuôi thỏ phía sau lại lắc lắc, thật đáng yêu!

    Bạch Vĩ lắc lắc đầu, dừng!

    Bạch Di chợt thò đầu ra: "Vĩ Vĩ, chị vào tắm đi."

    Cô gật đầu, "ừm" một tiếng.

    Cô đi lên phòng, sực nhớ tới một chuyện, bèn lấy điện thoại ra.

    "Tiểu Trạch, điều tra dùm tôi có những ai thường ở gần Hoàng Huy, có gì bất thường báo cáo ngay."

    "Vâng." Tiểu Trạch đáp ngắn gọn.

    Sau khi cúp máy, cô vào tắm rửa rồi đi xuống lầu. Mùi thức ăn thơm phức làm cô đúng là cảm thấy hơi đói.

    Sau khi ăn xong, cô đi vào phòng làm việc. Vừa mở điện thoại ra đã thấy một bức thư điện tử được gửi đến. Bức thư đã được mã hóa, mất đến năm phút cô mới xem được nội dung thư.

    Hiệu suất làm việc của Tiểu Trạch thực sự rất nhanh, từ nãy đến giờ mới chỉ mất mười lăm phút, toàn bộ đã được điều ra ra, trong đó còn đặc biệt nhấn mạnh những kẻ tình nghi.

    Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Vĩ nhấc máy.

    "Bạch tỷ, toàn bộ kết quả điều tra tôi đã gửi cho cô." Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tiểu Trạch.

    "Ừm, tôi đã xem qua." Cô ngừng một lát. "Có kẻ chụp lén tôi."

    Tiểu Trạch gật đầu: "Đúng, vào lúc 6 giờ 34 tối nay. Người này khá dảo hoạt, điều tra hắn hơi mất thời gian, thông tin của hắn tôi đã gửi riêng cho cô một bản."

    Bạch Vĩ mở trang tài liệu tiếp theo, thấy thông tin của tên này cũng khá đầy đủ. Mặc dù nói là hơi mất thời gian nhưng đối với Tiểu Trạch mà nói chỉ là nhiều thêm vài phút.

    Tiểu Trạch tiếp tục: "Đã tra được người đứng sau, là Tập đoàn Tư thị, nói đúng hơn là Tư Hàn, ông chủ của Tư thị."

    Bạch Vĩ hơi nhíu mày, Tư Hàn?

    Hắn điều tra cô?

    Tiểu Trạch: "Còn có.. Tư Hàn cũng từng cho người điều tra thân phận giả của cô- Lưu Ngọc Yến một lần."

    Hửm?

    "Ừm, tôi biết rồi, có thêm tin tức thì báo lại ngay cho tôi." Cô nói rồi tắt máy.

    Bạch Vĩ xem tư liệu của người chụp lén kia, hầu như đều là những thông tin không quan trọng lắm, chỉ là một tên nhận tiền làm việc.

    Còn về Tư Hàn kia, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

    * * *

    Sáng hôm sau, Bạch Vĩ rời nhà từ sớm bởi hôm nay cô có hai chuyện quan trọng cần giải quyết. Thứ nhất là lô hàng kia, thứ hai là đến công ty mở cuộc họp.

    Cô để lại mẩu giấy nhắn cho Bạch Di rồi ra khỏi nhà. Hôm nay cô không hóa trang, chỉ đeo kính áp tròng che lại màu xanh của đôi mắt và đeo khẩu trang đen.

    Bạch Vĩ đi xuống hầm để xe, chiếc Lamborghini hôm qua đã được đưa đi sửa chữa, cô chỉ đành lấy chiếc Ferrari màu xám lâu rồi không động đến ra.

    Chiếc xe phóng nhanh trên con đường cao tốc, hướng thẳng đến hộp đêm.

    Nơi đây hoạt động vào buổi đêm là chủ yếu, nên bây giờ nhân viên đang quét dọn, không có một bóng khách.

    Nhân viên ở đây thực chất đều là người của BL, thấy một cô gái bước vào cùng với hơi thở lạnh lẽo quen thuộc kia thì chỉ có thể là Bạch tỷ của bọn họ thôi. Mọi người đều cúi đầu chào một tiếng: "Bạch tỷ."

    Cô không đáp, sải chân bước đến lỗi dẫn xuống tầng hầm. Đi vào phòng trung tâm, Bạch Tư cùng một vài thuộc hạ đã ở đó. Thấy cô vào, cậu ta đứng dậy: "Bạch tỷ." Trong mắt cậu ta có một tia ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

    Bạch vĩ gật đầu.

    "Bạch tỷ, đã kiểm kê lô hàng, không thiếu không thừa, cũng không có gì bất thường." Bạch Tư nói rồi đưa một tập tài liệu cho cô.

    "Không có ai động tay động chân gì sao?" Bạch Vĩ không rõ ý vị hỏi một câu.

    Bạch Tư: "Điều đó thì có, nhưng đã được xử lí ổn thỏa."

    Bạch Vĩ "ừm" một tiếng, tiếp tục xem xét tập tài liệu kia, đúng là không có gì bất ổn. Đối với năng lực làm việc của Bạch Tư cô vẫn có lòng tin.

    Cô gấp tài liệu lại, đứng dậy: "Đến điểm hẹn."

    Cô cùng Bạch Tư và hai tên thủ hạ khác đi đến nơi đã hẹn trước cùng Hạ lão đại.

    Vừa vào phòng bao, Bạch Vĩ đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở đó, cô không ngờ Hà lão đại lại đến sớm như thế, còn năm phút nữa mới đến giờ hẹn.

    Cô đi lại, bình tĩnh bắt tay với ông: "Hà lão đại, không ngờ ông lại đến sớm như vậy."

    Hà Khuynh cười: "Tôi cũng là mới đến thôi, ngồi đi." Ông chỉ tay sang chỗ ngồi đối diện.

    Nhìn vào Hà Khuynh cũng mới tầm hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền từ, mái tóc hơi lốm đốm bạc. Nhìn vào không ai nghĩ rằng đây là vị lão đại đứng đầu giới hắc đạo.

    "Điều kiện chúng ta nói hôm qua bây giờ còn tính chứ?" Hà Khuynh cười hỏi, mặc dù giọng nói rất hiền hòa dễ gần nhưng vẫn có một sự áp lực ẩn ẩn trong đó.

    Bạch Vĩ mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc: "Đó là đương nhiên, BL sẽ không trở mặt như vậy."

    "Haha, tôi chỉ đùa một chút."

    Bạch Vĩ đưa tài liệu đã được thống kê trước cho Hà lão đại, hai người nhắc đến một vài chuyện như là tán gẫu, buổi giao dịch diễn ra rất thuận lợi.

    Bạch Tư đứng sau lưng cô, bây giờ mới biết vì sao đêm qua Hà lão đại lại giúp BL. Thì ra là do Bạch Vĩ bớt số tiền giao dịch đi tám phần trăm, mặc dù số tiền thu vào không như tính toán ban đầu, nhưng còn tốt hơn để S giao dịch với Đại.

    Nhưng Bạch Tư còn cảm thấy trong này còn có gì đó không đúng, còn không đúng ở chỗ nào thì cậu không nghĩ ra.
     
    Joens HB and chiqudoll like this.
  2. Minh Ngọc Tiêu Tiêu Minh Ngọc Tiêu Tiêu.

    Messages:
    8
    Chương 11: Ta với lão gia hỏa họ Lưu kia cũng không phải không nuôi nổi cháu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi việc giao dịch đã được bàn bạc xong xuôi, Hà Khuynh nói nhỏ với thủ hạ thân cận của mình, có vẻ như là bảo cậu ta đi giải quyết chuyện gì đó.

    Bạch Vĩ liếc thấy cậu ta hơi khựng lại một chút, nhìn sang cô, cuối cùng chỉ cung kính đáp: "Vâng."

    Cô cũng ngoảnh sang nhìn Bạch Tư: "Cậu ra xe trước đi."

    Cậu hiểu ý, cúi đầu đáp: "Vâng."

    Sau khi hai người đó ra ngoài, Hà Khuynh thu lại khí tràng của một vị lão đại, tươi cười hiền hòa với Bạch Vĩ: "Tiểu Vĩ à, mới sang ra đã qua đây, chắc hẳn chưa kịp ăn sáng. Nào, thích gì cứ gọi, chú mời." Nói rồi ông đưa cho Bạch Vĩ cuốn thực đơn.

    Cô nhìn ông, thấy những nếp nhăn sau khóe mắt, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững lúc nãy của cô cũng dịu lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng thực sự rất nhẹ.

    "Cháu ăn gì cũng được." Nói rồi cô chỉ vào hai món khá thanh đạm trong thực đơn.

    Hà Khuynh nhìn vào, nhíu mày trách cứ: "Tiểu Vĩ à, cháu ăn ít quá rồi, chọn nhiều món bổ dưỡng vào chứ, nhìn người cháu càng ngày càng gầy đấy."

    Lời thoại này.. thật quen tai.

    Trong ánh mắt cô có sự bất lực, lại có một tia ấm áp.

    Cô hơi mím môi.

    Hà Khuynh lướt qua thực đơn, định gọi món mới chợt nhớ ra một điều. Ông còn chưa gọi phục vụ.

    "Đinh đinh."

    Ngay khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu ông, Bạch Vĩ ấn nút đỏ trên góc bàn.

    Ông vỗ vào đầu mình một cái: "Ta đúng là già rồi luẩn quẩn mà, cứ nhớ nhớ quên quên." Nói rồi ông cười lớn, còn đâu dáng vẻ lão đại như bình thường.

    Cô nhìn người chú của mình: "Không đâu ạ, chú vẫn còn trẻ, còn trẻ hơn cả cha nuôi."

    Nghe cô nói vậy, trong mắt ông không dấu được vẻ tự đắc: "Đương nhiên, so với lão mọt sách suốt ngày nghĩ ngợi kia, đầu tóc của ta vẫn còn xanh chán."

    Bạch Vĩ không nhịn được mà cười một tiếng.

    Người phục vụ cũng vừa bước vào, lịch sự cúi chào: "Chào quý khách, xin hỏi quý khách dùng gì."

    Hà Khuynh đọc tên hai món lúc nãy cô chọn, sau đó còn thêm cả chục món, giống như muốn gọi hết cả thực đơn luôn vậy.

    Cô muốn cản lại, nhưng vừa định mở miệng, ông đã giơ ngón trỏ ra chặn họng cô: "Con không được nói gì hết, phải ăn nhiều vào mới có sức khỏe."

    "Cô nhìn xem, người con bé có phải rất gầy không?" Ông quay sang hỏi người phục vụ.

    Người phục vụ mỉm cười lịch sự: "Vị tiểu thư này rất xinh đẹp, chỉ có điều đúng thật là hơi gầy, trưởng bối của cô đúng là rất quan tâm cô."

    Hà Khuynh lại nhìn sang cô: "Thấy chưa, ai cũng nói vậy đấy, nhìn người cháu gầy tong teo giống như một ngọn gió cũng thổi bay con được ấy, còn không lo mà ăn nhiều vào. Hôm nay ta mời, chuyện tiền nong con cũng không phải lo lắng."

    Cô im miệng, thầm thở dài trong lòng, chuyện cô lo lắng đâu phải tiền bạc. Hơn nữa người cô đúng là hơi ốm thật nhưng đâu đến mức "gió thổi là bay" như thế chứ.

    Bỏ đi, chú ấy vui là được.

    Sau khi người phục vụ đi ra khỏi phòng, Hà Khuynh nhấp một ngụm trà, hỏi cô: "Công ty cháu dạo này làm ăn không tồi chứ? Ta nghe nói còn chuẩn bị hợp tác với tập đoàn lớn gì đó."

    Cô gật đầu: "Đúng thế, công ty cháu sắp hợp tác với Tư thị."

    Hà Khuynh: "Dù sao những chuyện này ta cũng chỉ biết đến đôi chút. Nhưng mà có bận đến đâu cũng lo mà chăm sóc bản thân thật tốt, làm việc có chừng mực thôi, đừng cố sức quá. Cùng lắm thì về đây với chúng ta, ta với lão gia hỏa họ Lưu kia cũng không phải không nuôi nổi cháu." Ông bất giác nhớ lại khoảng thời gian vài năm trước, hình ảnh bờ vai gầy gò bé nhỏ cùng đôi mắt rét lạnh không ngừng gồng lên để chèo chống cả cơ nghiệp khổng lồ cứ ám ảnh trong đầu ông.

    Khóe miệng Bạch Vĩ hơi giật giật, sao chú còn nói nhiều hơn cả cha nuôi vậy?

    Hai người trong lúc chờ ngồi nói chuyện phiếm, nhưng thực chất là Hà Khuynh hỏi, còn cô chỉ đóng vai trò người trả lời thôi. Bầu không khí trong này rất hòa thuận.

    Tầm mười lăm phút sau, đồ ăn được đưa lên. Nhìn đống đồ ăn đủ màu sặc sỡ, hương thơm nồng đượm trên bàn, Bạch Vĩ nghĩ thầm, chú muốn làm cô bội thực sao?

    Hà Khuynh liên tục gắp thức ăn vào bát của cô, còn ông thì chưa ăn miếng nào.

    Cô ho nhẹ một tiếng, ngăn chiếc đũa sắp chạm đến bát của cô: "Cháu ăn không hết đâu ạ, chú cũng ăn đi."

    Ông nhìn bát cơm đã đầy ắp thức ăn, gật đầu: "Ừ, ăn đi."

    Cô nhìn vào "ngọn núi nhỏ" trên bàn, ngán ngẩm, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ một.

    Sức ăn của cô quả thực rất yếu.

    Sau khi ăn xong, cô tạm biệt với Hà Khuynh.

    Ngồi vào xe, cô cảm giác như bụng mình sắp nổ tung vậy. Bạch Vĩ nhìn vào đồng hồ, bây giờ cũng còn sớm, đến 9 giờ mới mở cuộc họp, còn gần hai tiếng nữa. Vậy nên cô quyết định xuống xe đi bộ.

    Cô quay sang nói với Bạch Tư: "Dừng xe, để tôi xuống ở trung tâm thương mại đó là được, cậu cứ quay về trước đi."

    "Nhưng mà.." Dù sao nơi này cũng đông người, thân phận của Bạch tỷ lại có chút đặc thù.

    Cô hiểu suy nghĩ của Bạch Tư, hờ hững nói: "Không sao, chúng không nhận ra tôi. Cậu cũng không cần phải lo lắng như thế.

    Nghe cô nói như vậy, Bạch Tư cũng chỉ đành gật đầu:" Vâng. "

    Chiếc Ferrari màu xám đến gần Trung tâm thương mại làm không ít ánh mắt hướng đến.

    Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

    " Ôi, nhìn ngầu quá đi, chiếc siêu xe này là của vị tổng tài nào vậy? "

    Có người nhanh tay lên mạng tra thông tin về nó, kết quả tìm được làm người đó kích động gào lên:" Đây là chiếc Ferrari 488 Pista phiên bản giới hạn ra mắt vào năm ngoái, trên thế giới chỉ có hai chiếc đó sao? Ôi mẹ ơi, không ngờ khi còn sống tôi được tận mắt nhìn thấy nó."
     
    chiqudoll and Joens HB like this.
    Last edited: Jun 18, 2021
  3. Minh Ngọc Tiêu Tiêu Minh Ngọc Tiêu Tiêu.

    Messages:
    8
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    chiqudoll and Joens HB like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...