Anh trai cô là người đã gây ra một cuộc đảo chính, cũng là người đã cắt cổ cô. Sau khi quay trở lại thời điểm trước khi chết, cô quyết định rằng bằng cách nào đó cô phải thuần hóa được anh ta và sống sót!
Nhưng.. Có phải cô đã làm anh ta thay đổi quá nhiều?
"Anh, tại sao anh không kết hôn?"
Không có câu trả lời nào từ anh ta. Thay vào đó chiếc ly mà anh cầm trên tay giờ đã vỡ tan tành cùng với âm thanh tách tách.
"Ôi không, anh đang chảy máu kìa."
"Tại sao tôi phải kết hôn?"
"Hả?"
"Tôi đã có em rồi."
Anh hỏi tại sao anh phải kết hôn ư?
Anh phải lấy được Hoàng hậu thì tôi mới có thể rời khỏi lâu đài này chứ!
Sezh cười một cách thiếu tự nhiên.
"Sezh."
Vào lúc đó, cô vấp ngã và Raytan kịp kéo cơ thể cô vào trong vòng tay anh.
Đôi mắt đỏ của anh bắt đầu lấp lánh đầy ý tứ nhìn xuống người đang ở trong lòng mình.
"Sezh, em biết chúng ta không phải anh em ruột thực sự."
[Một con quái vật với mái tóc đen như màn đêm, đôi mắt đỏ như máu sẽ phá hỏng mọi thứ!]
Đó là một truyền thuyết được lưu truyền từ đời này sang đời khác trong gia tộc Hoàng gia Rowain, Đế chế Denhelder.
Một số người nói rằng truyền thuyết này là một lời tiên tri do một thuật sĩ nổi tiếng để lại, một số người lại nói đó là lời nguyền của một Hoàng đế để lại, người muốn nắm quyền trị vì trong nhiều năm.
Thật ra, dù nó có nguồn gốc từ đâu cũng không quan trọng nữa. Mọi người coi truyền thuyết đó như một câu chuyện kể của người xưa. Cây chuyện xưa đó cứ thế được lưu truyền qua nhiều đời, hễ có ai hỏi về một câu chuyện vui thì câu chuyện đó luôn quay trở lại không ngớt. Không có gì đặc biệt về nó.
Cho đến khi Muhi thô kệch, người được Rowain III tìm thấy, một mình dẫn đầu một con tàu lớn gần như bằng cả Namsan tiến vào Hoàng cung.
Đứa trẻ Muhi mang theo có mái tóc đen như màn đêm, và đôi mắt đỏ như máu, giống như truyền thuyết đã kể.
Mọi người đều bàn tán về đứa trẻ.
[Chúng ta phải giết nó, xé xác tay chân nó, chặt xác nó thành từng mảnh và chôn nó.]
Rowain III không thể phản bác lại ý kiến của các quý tộc, cuối cùng ông đã làm theo lời đề nghị của họ.
Ông ta ném đứa bé chưa được bú sữa mẹ xuống sông và bỏ nó lại một mình trong khu rừng đầy sư tử.
Nhưng thật ngạc nhiên là đứa trẻ không hề chết.
Dù có gắn tảng đá vào nó thì nó cũng không bị chìm xuống, không bị ăn thịt khi ném vào rừng với máu thú khắp người.
Đứa trẻ bị nguyền rủa đó lớn lên, sống sót và trở thành Raytan. Cái tên đó có nghĩa là kẻ bị nguyền rủa.
Các hoàng gia của Đế chế Denhelder đều có mắt xanh và tóc vàng. Và giữa những người tóc vàng trong cung điện, sự hiện diện của Raytan giống như một vật thể lạ.
Không ai chấp nhận anh ta.
Anh ta bị ngược đãi và hành hạ.
Raytan bị coi như vật lạ không thể hòa nhập với mọi người dù ở bất kỳ đâu.
Một con quái vật khủng khiếp.
Có người còn khẳng định, "Một ngày nào đó anh ta sẽ phá hỏng mọi thứ, giống như những gì truyền thuyết đã nói." Mọi người đều coi đó là một lời khẳng định hoàn toàn hợp lý.
Họ nói về nó mọi lúc, và họ nói rằng họ phải đưa anh ta ra khỏi lâu đài càng sớm càng tốt trước khi Raytan có thể tạo phản.
Trái ngược với sự nghi ngờ của mọi người, Raytan không làm gì cả.
Raytan đã trưởng thành và khỏe mạnh hơn cả những gì mà mọi người nghĩ.
Nói cách khác, anh ta sống im lặng như một con chuột chết, sống như thể không có gì xảy ra, như thể nó đã chết.
Tất nhiên, anh ta cũng bị bắt nạt bởi những người anh em cùng cha khác mẹ của mình, nhưng chưa lần nào Raytan phản kháng lại họ.
Như một con búp bê sống. Chỉ biết im lặng dù có bị đối xử như thế nào.
Và như một lời nguyền rủa. Bất kể anh ta làm gì, anh đều không thể nhận được sự chấp thuận từ bất cứ ai.
Đó là Raytan.
Nhưng khi Raytan bước sang tuổi 23, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Mẹ ruột của anh, Lise, đã bị giết.
Đó là một phi tần khác, Yerena, người đã giết Lise. Yerena đã giết nhiều phi tần khác ngoài Lise.
Nhưng Yerena đáng lẽ không nên giết Lise. Nếu vậy, Raytan cũng sẽ không gây ra một cuộc đảo chính. Anh ta có thể vẫn im lặng như anh ta đã từng làm.
Nếu người khác khinh thường anh, anh sẽ để họ khinh thường, và nếu họ muốn bắt nạt, họ có thể bắt nạt anh.. Nhưng đồng xu đã lật mặt, giống như truyền thuyết đã lưu truyền qua nhiều đời..
Hoàng cung trở thành địa ngục trần gian chỉ sau một đêm. Raytan nổi điên và điên cuồng giết người.
Tất cả người hầu, thê thiếp, quý tộc và anh em cùng cha khác mẹ, những người trung thành đi theo Yerena và Hoàng đế.
Sezh Rowain cũng là một trong những anh chị em cùng cha khác mẹ với anh.
Chính xác hơn, cô ấy là con gái duy nhất của Yerena, phi tần đã giết Lise.
Cô chạy đi, không thể tin những gì mình nhìn thấy.
Một cuộc đảo chính đã xảy ra! Và đó là Raytan!
Không thể tin được. Không có lối thoát nào.
Chắc chắn họ là những sát thủ do Raytan cử đến cung điện của cô và giết những người hầu gái.
Nếu không nhờ có may mắn, Sezh cũng đã chết ở đó.
Nhưng Sezh nghĩ rằng những điều này thật bất công.
Có thể nói rằng mọi người trong cung điện đều dự đoán được về hành động của anh ta vì mọi người đều biết Raytan đã bị ngược đãi.
Điều tương tự cũng xảy ra với Sezh, cô ấy cũng bị bắt nạt. Và Sezh chưa bao giờ dính líu đến những vụ quấy rối Raytan.
Ví dụ như khi những người anh em cùng cha khác mẹ và những đứa con của nhà quý tộc biết rằng Raytan đang ở trong thư viện, họ đã phóng hỏa nơi đó, khi họ đẩy anh xuống hồ khi anh đang đi dạo, hoặc khi họ ném một viên đá lớn vào anh khiến đầu của anh chảy rất nhiều máu..
Sezh đã thực sự không làm gì cả.
Tất nhiên, cô ấy không thể ngăn nó lại vì cô ấy không có khả năng làm vậy..
Thành thật mà nói, sự đối xử mà Sezh và Raytan nhận được trong Hoàng cung không khác nhau là mấy.
Raytan đã bị ngược đãi vì họ nói rằng anh ta đã bị nguyền rủa, nhưng Sezh cũng không khá hơn.
Trước hết, đó là vì Yerena. Bà chưa bao giờ dành tình cảm cho đứa con của mình. Lý do rất đơn giản, Sezh là con gái.
[Tất cả là do ngươi. Nếu không phải là ngươi, ta sẽ không phải sống như thế này. Tại sao ngươi lại là con gái chứ? Một đứa con gái!]
Đó là những gì bà ta thường nói.
Hoàng tử và công chúa được sinh ra bởi những phi tần khác cũng phớt lờ Sezh.
Cô đã bị tát chỉ vì ánh mắt của cô chạm vào mắt họ.
Những đứa con của phi tần khác có một gia đình vững chắc làm chỗ dựa nhưng Sezh đã ở một vị trí khác từ khi cô được sinh ra. Ngay cả Yerena thậm chí còn không cố gắng bảo vệ Sezh, vì vậy họ không sợ có ác ý với cô.
Sezh bị cho coi thường còn Raytan thì bị đối xử như một đống rác rưởi.
Họ ở cùng một vị trí, giống như chiến hữu trong trận chiến.
Cô cũng đang gặp khó khăn và không có tư cách để giúp đỡ Raytan, người đang bị bắt nạt và cô không thể để ý đến anh ta. Raytan cũng sẽ như vậy nếu anh thấy cô bị bắt nạt.
Bất cứ khi nào cô nhìn thấy Raytan bị bắt nạt, Sezh liền nghĩ.
[Ồ, ngày mai sẽ đến lượt mình]
Và dự đoán của cô ấy luôn đúng, không chút nghi ngờ.
Sezh chỉ nghĩ về một điều.'Làm sao mình có thể thoát ra khỏi hoàng cung địa ngục này?'
Rời khỏi Hoàng cung là mục tiêu duy nhất của cô.
Vì vậy, cô đã bí mật thu thập một số đồ trang sức mà Yerena đã còn hứng thú và viện cớ lấy chúng. Cô đã cố gắng một vài lần bí mật hỏi hoàng đế, người có thể không biết tuổi đứa con gái út của mình, cho phép cô rời khỏi cung điện.
Nếu cô biết rằng Raytan sẽ làm điều này, cô sẽ rời khỏi Hoàng cung càng sớm càng tốt..
"Cô trông khá vội vàng nhỉ."
Sezh, người đã chạy không ngừng nghỉ, đột nhiên ngừng lại.
Trái tim cô như ngừng đập khi nghe giọng nói từ sau lưng mình.
Cô cứng đơ người và chậm rãi quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Raytan đang đứng sau lưng mình.
Mắt anh hôm nay trông đỏ hơn, giống như màu máu trên mặt anh.
"Chào, Sezh."
"A, anh.. Ra, Raytan.."
"Cô định đi đâu?"
Cô đang đi đâu? Cô đang bận chạy trốn..
Tay Sezh run lên khi nhìn thấy anh. Raytan nhìn chằm chằm vào cô và bắt đầu tiến lại gần một cách chậm rãi.
Khi Raytan tiến đến gần hơn, cô nghe thấy tiếng thứ gì đó nhỏ giọt.
Đó là máu.
Máu.
Máu đỏ sẫm rơi ra từ mũi kiếm sắc bén trên tay anh. Là máu của ai?
Khuôn mặt của vô số người nhanh chóng hiện lên trong tâm trí cô.
Anh chị em cùng cha khác mẹ của họ, những người liên tục bắt nạt Raytan, mẹ của cô, Hoàng đế đã ném anh ta đến rừng sư tử, hoặc những người trong cung điện hoàng gia, những người dám phớt lờ Raytan, gia đình hoàng gia và quý tộc.
Sezh vừa nghĩ vừa nhìn giọt máu đang chảy mà không biết nó thuộc về ai.
Lần này đến lượt cô.
Sezh sợ hãi nhìn anh.
"Anh, anh trai.. em!"
"Sao?"
"Anh sẽ giết em ư?"
"Cô nghĩ sao?"
"Em-, em không biết.. nhưng em không hề có ác ý nào với anh.."
Sezh không thể nói tiếp.
Đầu cô đã bị chặt đứt chỉ trong tích tắc và rơi xuống cùng với tiếng đập mạnh, tạo nên một tiếng động lớn trong hội trường.
Raytan lắc lắc thanh kiếm để vết máu rơi ra với khuôn mặt kỳ dị.
Sau đó, anh nhặt đầu của Sezh đang lăn trên sàn. Trong khi nắm mái tóc vàng óng ánh của cô, Raytan trừng mắt nhìn vào khuôn mặt của Sezh, như thể đó là một sự ghê tởm, biểu cảm của anh ấy cứng lại.
".. Tóc vàng chết tiệt."
"Không chỉ có ngươi, Sezh. Ta sẽ giết tất cả các những tên tóc vàng."
Cái đầu bị đứt lìa của Sezh cuộn lại như một miếng giẻ. Raytan vô cảm nhìn chằm chằm vào đầu của người em cùng cha khác mẹ và bước đi không chút do dự.
Vì vẫn còn quá nhiều người phải giết.
"..."
Đôi mắt xanh vô hồn đang chút dần sinh lực cuối cùng, chỉ có bóng lưng của Raytan được phản chiếu rõ ràng trênđó.
[Thứ mắt xanh chết tiệt, tóc vàng chết tiệt, không chỉ có mình ngươi đâu, Sezh. Ta sẽ giết bất cứ ai có mái tóc vàng này, tất cả các người.]
Giọng nói lạnh lùng của Raytan xuyên thẳng vào tai của cô.
"Đồ chó chết. Đó là lỗi của tôi sinh ra có đôi mắt xanh và mái tóc vàng à?"
Sezh cho rằng điều đó thật không công bằng. Thật bất công cho cô ấy.
"Không phải tôi muốn được sinh ra với đôi mắt xanh và mái tóc vàng này. Tôi sinh ra đã như thế rồi. Hơn nữa, tôi chẳng động gì đến anh ta cả. Mặc dù vậy, tôi cũng không thể giúp được gì cho anh ấy.. tôi phải làm thế nào để giúp anh ta khi tôi cũng đang bị đối xử lạnh nhạt như vậy chứ."
Sezh cho rằng hành động của Raytan thật bất công với cô.
"Tôi đã làm gì sai chứ! Sai lầm nào chứ!'
" Sai.. lầm! "
Mắt cô đột ngột mở trừng trừng. Điều đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô là một chiếc đèn chùm.
Chiếc đèn trong phòng cô đã cũ đến mức có thể phát ra những âm thanh cót két khi chỉ có cơn gió nhẹ thổi qua. Sezh nằm xuống và thẫn thờ nhìn lên trần nhà rồi nhanh chóng bật dậy.
Cô ấy nhìn quanh, xác định đây là phòng của mình. Nếu có điều gì khác biệt so với lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy nó.. thì đó chính là tấm thảm đẫm máu.
Cũng là tấm thảm đó, nhưng sạch sẽ không có một giọt máu, không có xác người hầu gái lăn lóc trên sàn.
Nó trông giống như trước đây, trước khi Rayta thực hiện cuộc đảo chính.
Theo phản xạ, Sezh chạm vào cổ mình.
" Cổ của mình.. Cổ của mình vẫn còn, phải không? "
Cô chạm vào cổ mình nhiều lần, và nó vẫn ở đó, tất cả đều như cũ. Cô không thể tin được.
Những lưỡi dao mát lạnh cắt qua da thịt, tiếng xương gãy, tất cả những ký ức đó đều rõ ràng như vừa xảy ra.
" Mình đang mơ? "Sezh lầm bầm với một khuôn mặt chết lặng.
" Đây có phải là một giấc mơ? Tất cả? Cho dù có cảm thấy thực sự như thế nào khi mình chạm vào, thì sự lo lắng vẫn kéo dài.
Gương.
Mình đã phải nhìn vào gương. "
Sezh duỗi chân ra khỏi giường. Nhưng chân cô ấy không thể chạm xuống sàn.
" Kyaaa! "
Sezh ngã xuống giường hét lên. Đầu gối của cô chạm vào mặt sàn.
Đau.
" Mình cảm nhận được đau, đây không phải là một giấc mơ, mình đã sống lại.. "
Sezh vội vàng lao đến trước gương.
" Cái gì thế này? "
Cô há hốc mồm. Cô cảm thấy thật lạ lẫm với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Tất nhiên, đôi mắt xanh và mái tóc vàng của cô vẫn như vậy. Và cổ của cô vẫn ở đó, nhưng vấn đề là..
Bây giờ cô là một đứa trẻ.
" Công chúa! Có chuyện gì thế? "
Sezh quay đầu lại khi nghe thấy một giọng nói khác sau lưng mình.
Đó là cô hầu gái Luna.
" Lu, Luna.. "
Sezh trông như sắp khóc khi nhìn thấy Luna ngay sau khi cửa mở.
" Ôi, Chúa ơi, người gặp phải ác mộng à? "
Luna duỗi tay đến, cẩn thận ôm lấy Sezh.
Sezh vùi mặt vào ngực Luna, ôm chặt lấy vai cô. Có một mùi hương quen thuộc xung quanh cô ấy.
Lúc này Luna đang ở ngay trước mặt cô.
" Công chúa.. "
Thấy Sezh run rẩy trong vòng tay mình, Luna gọi cô với giọng lo lắng. Nhưng Sezh không di chuyển. Cô ấy chỉ ôm chặt lấy Luna.
Luna đã chết. Đó là ngay trước sinh nhật lần thứ 17 của Sezh. Một tai nạn đã xảy ra. Luna đang trên đường về nhà chưa được bao lâu thì bị xe ngựa khác tông phải và chết.
Sezh có thể nhớ lại những ký ức đó một cách sống động. Đối với cô, Luna giống như một người mẹ hơn là mẹ ruột của cô -Yenera.
" Luna.. "
" Trời ơi, công chúa. Người hẳn đã gặp phải ác mộng rồi ".
" Đúng vậy, đó là một giác mơ khủng khiếp. "
Sezh rời khỏi cái ôm và nhìn chằm chằm vào Luna, mắt cô ấy mở to.
" Nếu đây không phải là một giấc mơ thì có lẽ mình đã quay lại quá khứ. "
" Luna, ta bao nhiêu tuổi thế? "
Luna có vẻ bối rối trước câu hỏi của Sezh nhưng vẫn tiếp tục trả lời cô.
" Người vừa tròn 12 tuổi ngày hôm qua. "
Sezh bị đột nhiên cảm thấy choáng váng, Luna vẫn còn sống.
" Người có chắc là mình ổn không, thưa Công chúa? Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên gọi bác sĩ.. "Luna nói với giọng lo lắng.
" Luna, Luna của tôi. Cô ấy làm ầm ĩ vì một sự choáng váng nhỏ và muốn gọi bác sĩ.. Điều đó khiến tôi rất vui." "Không, không cần đâu. Ta ổn, Luna. Đừng lo lắng."
"Công chúa.."
"Phải rồi. Đó chỉ là một cơn ác mộng."
Một cơn ác mộng kinh hoàng. Sezh tự mình nhắc lại.
Và sau đó cô ấy bắt đầu nhớ lại hình ảnh thanh kiếm đã đi qua cổ mình.
Luna rời khỏi phòng sau khi hỏi Sezh năm lần và chắc rằng cô vẫn ổn.
Sezh ngồi trước gương và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Trông nó hơi lạ.
Cô đã 17 tuổi, có thể được coi là độ tuổi trưởng thành. Nhưng giờ đây, lại thành mười hai tuổi, cô đã quay trở lại năm năm trước.
Năm năm.
Nói cách khác, Sezh đã có cơ hội thay đổi số phận của mình trong 5 năm này.
Sezh và Raytan chênh nhau 6 tuổi, tức là bây giờ anh ấy đã 18 tuổi.
Khi cô cố gắng nhớ lại bất kỳ ký ức cụ thể nào của cô với Raytan, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng chúng không hề có.
Raytan và Sezh không có bất kỳ cuộc gặp gỡ đáng nhớ nào, chứ chưa nói đến việc trao đổi những câu chuyện vui nho nhỏ, vì cô chỉ gặp anh mỗi tháng một lần. Và điều đó đã xảy ra khi họ nhìn thấy nhau trên đường. Chưa có một cuộc trò chuyện nào giữa họ.
Sezh luôn ở trong cung điện của cô, trong khi đó Raytan..
".. Thư viện."
Sezh lẩm bẩm. Đúng rồi, thư viện.
Bây giờ nghĩ lại, cô ấy bắt đầu nhớ ra.
Cô đã rất đắm chìm trong những cuốn sách trong khoảng thời gian này. Lý do rất đơn giản. Sezh nhỏ bé không thể nhận được tình cảm từ người mẹ lạnh lùng của mình, vì vậy những người trong gia đình hoàng gia, bao gồm cả các anh chị em cùng cha khác mẹ của cô, luôn gây sự bất cứ khi nào họ gặp cô. Không có ai đến chơi hoặc thăm cô. Vì vậy Sezh chỉ đọc sách và ở trong cung điện của cô.
Giống như Raytan, người đã luôn mắc kẹt trong thư viện và đọc sách.
Đọc sách là cách tốt nhất để bọn trẻ thoát khỏi thực tế khắc nghiệt mà chúng đang ở, đặc biệt là đối với hai người chỉ có thể ở trong Hoàng cung, không thể ra ngoài theo ý muốn. Tình hình của họ không thay đổi nhiều kể từ khi họ còn nhỏ, một người bị đối xử như rác và người còn lại bị coi thường.
Sách chủ yếu được mượn bởi Luna. Có một lần Luna và Sezh đến thư viện cùng nhau và đó là lúc cô nhìn thấy Raytan.
Hôm đó Raytan đang ngồi gần cửa sổ ở phía trong của thư viện. Cô nhớ phần tóc mái dài và gợn sóng của anh đủ để che cả mắt và khiến anh trông thật u ám.
Khoảnh khắc mắt họ chạm nhau, đôi mắt đỏ như máu đó rực sáng dưới ánh nắng.
Tuy nhiên, họ hoàn toàn không nói chuyện hay chào hỏi nhau.
Luna nhìn thấy Raytan thì cảm thấy bối rối và liền kéo Sezh lại. Như thể một điều tồi tệ sẽ xảy ra với họ nếu họ tình cờ nhìn hoặc giao tiếp chỉ bằng mắt với anh ta.
Đó không phải lỗi của Luna hay do Luna có một nhân cách xấu, hoàn toàn không phải. Cô ấy không phải là người duy nhất cư xử như vậy với anh. Tất cả mọi người trong cung điện đều làm như vậy, hoàng gia, người hầu và người giúp việc. Họ không muốn giao tiếp dù chỉ là bằng mắt với Raytan.
Về phần Sezh, cô không né tránh Raytan một cách lộ liễu như họ đã làm, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cô không quan tâm nhiều đến anh.
Vào thời điểm đó, cô đã nghĩ.
"Không phải bây giờ, mình phải sống sót." Sezh lẩm bẩm.
Tất nhiên, sẽ thật tuyệt nếu cô có thể ngăn chặn thảm kịch sắp xảy ra, nhưng cô ấy không có mối quan hệ tốt đẹp nào với những người trong Hoàng cung.
Mọi người đối xử với cô ấy bằng sự khinh thường, và thay vì đối xử với cô ấy như một công chúa, họ chỉ quấy rối cô. Khi lớn lên, cô kinh sợ vì bị quấy rối, nhưng cô ấy cũng không thể không cảm thấy đau khổ mỗi khi bị phớt lờ. Mẹ của cô, Yerena, cũng chẳng tốt hơn họ là bao. Bà ta chưa bao giờ yêu thương Sezh dù chỉ một lần trong đời.
Vì vậy, khi Sezh trở thành một người trưởng thành ở tuổi 17, ngay trước khi cô qua đời, Yerena cho con gái của mình kết hôn với một Công tước già. Nó giống như việc bà ta tạo ra những tác phẩm tuyệt vời và chỉ nghĩ đến việc bán chúng.
Không ai có thể ngăn cản bà ta. Đặc biệt là khi Sezh chỉ là một trong những đứa con của Hoàng đế, và Hoàng đế cũng không hề quan tâm đến Sezh.
Công tước đã hơn năm mươi tuổi. Ông ta thậm chí còn có một con gái và con trai trạc tuổi cô.
Nhưng cô đã may mắn.
Tin buồn không đúng lúc đã nhanh chóng đến với cô ngay trong đêm hôm đó. Đó là lúc cô nghĩ đến việc cắn lưỡi tự tử, không chịu trở thành vợ hai của Công tước. Công tước đã chết vì bệnh mãn tính.
Sezh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cô biết rằng sự may mắn bất ngờ như vậy sẽ không tồn tại lâu. Công tước già chỉ là sự khởi đầu. Người đàn ông mà Yerena sẽ mang đến tiếp theo có thể 70 hoặc 80 tuổi. Nhờ có Yerena mà cô mới nghĩ đến việc chạy trốn khỏi Hoàng cung. Hơn nữa, không còn lý do gì để cô ở lại vì khi ấy Luna đã chết.
"Ha, trước khi kịp chạy, mình đã bị cắt cổ và chết."
Và bây giờ, Sezh quyết tâm tồn tại và tận dụng thật tốt 5 năm này.
"Tất nhiên, mình không thể biết được liệu Raytan có gây ra một cuộc đảo chính như trong tương lai không. Nhưng có vẻ khôn ngoan hơn khi lấy được sự ưu ái của Raytan để đề phòng. Như vậy, ngay cả khi thảm kịch xảy ra một lần nữa, cơ hội sống sót của mình cũng sẽ tăng lên.'
Sezh đứng dậy khỏi chỗ ngồi. May mắn thay, Luna không có ở đây.
Cô lẻn ra khỏi phòng trong khi mang những cuốn sách đã mượn từ thư viện chất thành đống trên tủ đầu giường.
Thư viện phía Đông là một nơi vô cùng lộng lẫy chứa đầy những cuốn sách đắt tiền, bản dịch sách của các nước khác, và cả những cuốn sách mới ra lò mỗi ngày.
Ngược lại, Thư viện phía Tây trông giống như một kho chứa hơn là một thư viện, nó có nhiều giá sách, nhưng hầu hết sách trên đó đều là sách cũ được đưa sang đây từ thư viện phía Đông.
Vì vậy, rất hiếm khi thấy một người nào đó đến thăm thư viện phương Tây.
Đây là thư viện nơi Raytan chôn mình với những cuốn sách và cũng là nơi Sezh thường đến mượn sách.
Khi Sezh tìm đường đến Thư viện phía Tây, cô tự hỏi làm cách nào để có thể tiếp cận Raytan.
Cô biết quá ít về anh trước khi chết. Vì vậy, đó là hiển nhiên nếu cô ấy không thể nói chuyện với anh ấy một cách đàng hoàng.
Nhưng nếu không có cách để tiếp cận anh ta sau này, cô vẫn phải tìm ra cách nào đó.
Hiện tại cô rất muốn rời khỏi Hoàng cung, nhưng nếu hoàng tử hoặc công chúa muốn rời đi, họ phải ít nhất 17 tuổi mới được phép rời đi, nghĩa là khi họ đã trưởng thành.
Sezh bây giờ vẫn còn quá trẻ. Một đứa trẻ mười hai tuổi không thể rời khỏi lâu đài và sống một mình, huống chi là một đứa trẻ chưa bao giờ ra khỏi bên ngoài lâu đài.
"Hiện tại, mình phải cố gắng tiếp cận Raytan và đến gần anh ta, và nếu có thể, phải cố gắng ngăn mẹ giết Lise vì đó là lý do chính khiến Raytan gây ra cuộc đảo chính. Nó sẽ xảy ra trong một vài năm nữa, vì vậy mình vẫn có thời gian."
Khi bước đi với một suy nghĩ đơn giản như vậy, cô đã đến trước cửa thư viện.
Sezh tiến vào với vẻ mặt lo lắng.
Cô từ từ dạo quanh thư viện rộng lớn.
"Anh Raytan ở đâu? Liệu anh ấy có đang đọc sách và ngồi gần cửa sổ như lần đó không?". Nghĩ vậy, Sezh bắt đầu đi đến góc thư viện.
"..."
Cô dừng lại ngay góc trong cùng của Thư viện phía Tây. Nhưng Raytan không có ở đó.
Thay vào đó, có khoảng năm, sáu cuốn sách chất đống ở chỗ trống gần cửa sổ. Có một cuốn sách được mở ra và lật ngược. Có vẻ như ai đó vừa đọc nó.
"Đây là những cuốn sách mà anh ấy đang đọc à? Dù sao thì cũng chỉ có anh ấy và mình là những người duy nhất đến thăm thư viện này. Vì vậy, nếu đợi ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau.'
Với suy nghĩ như vậy, Sezh quyết định ngồi xuống gần cửa sổ và đợi anh ta.
Nhưng sau một thời gian dài chờ đợi vẫn không thấy Raytan đâu.
" Anh ấy đã rời khỏi thư viện rồi à? "
Cô cảm thấy lo lắng, nhưng có vẻ lạ khi đi thẳng đến cung điện của anh ta, vì vậy Sezh đã ngồi im một lúc lâu.'.. Anh ấy đọc loại sách gì vậy?'
<Nghiên cứu quân sự>
Đột nhiên, Sezh nhìn vào cuốn sách đang mở.
Dòng chữ màu đỏ, được viết rõ ràng trên bìa da sẫm màu, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Điều này thật kỳ lạ. Raytan không được đối xử như một hoàng tử và bị đối xử như rác rưởi. Nó sẽ không giúp ích gì cho anh ta ngay cả khi anh ta cố đọc cuốn sách này vì dù sao thì anh ta cũng sẽ không thể cùng Hoàng đế ra trận.
Và đây là cách anh ta tiến hành một cuộc đảo chính. Sezh bỗng muốn xem những cuốn sách đang chất đống ở chỗ trống gần cửa sổ đó.
<Những điều cơ bản về đại bác>
<Học thuyết chiến tranh>
<Sự chỉ huy Liên minh>
<Tìm hiểu Chiến lược quân sự>
<Lý thuyết về vũ khí>
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên cổ. Cuốn sách ở dưới cùng là cuốn sách khiến cô bối rối nhất.
<Lý thuyết về chế độ quân chủ>
Chuyện gì thế này? Đã được lên kế hoạch rồi sao?
"... "
Sezh lơ đễnh đứng dậy.
Cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng và quay người lại một cách cứng ngắc.
Ngay đó, cô thấy Raytan đang nhìn mình chằm chằm.
" Argghhh! "
Sezh hét lên trước sự xuất hiện đột ngột của anh.
Nhưng Raytan không đáp lại tiếng hét của cô và chỉ nhìn chằm chằm vào người em cùng cha khác mẹ của mình.
Đôi mắt đỏ rực bị ánh nắng chiếu vào sáng lấp lánh qua lớp tóc mái dày. Nó đỏ như máu.
Cô chưa bao giờ nhìn Raytan gần như vậy, ngoại trừ lần bị cắt cổ.
Hơn nữa, khi cô đối mặt anh như thế này, hình ảnh anh cầm thanh kiếm sắc bén lại hiện lên trong tâm trí cô.
Cô dường như không nhận ra, nhưng tâm trí cô đang bắt đầu lặp lại những âm thanh của thanh kiếm sắc nhọn cứa vào cổ mình.
" À, em.. em.. "
"... "
" Em.. chỉ tò mò không biết anh đang đọc gì.. "
Không có câu trả lời nào từ phía anh ta. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng.
Sezh bắt đầu đấu tranh để giữ mình bình tĩnh.
" Không, mình không thể sợ anh ta được "
" Em, em cảm thấy chán khi phải đọc trong cung một mình.. "
"... "
" Nếu anh không phiền, em có thể ngồi đây cùng anh được không? "
"... "
" Anh.. Raytan.. "
Thật đáng khâm phục khi cô ấy đã cố gắng lấy hết can đảm của mình cho đến tận bây giờ, đặc biệt là khi cô nói ra từ cuối cùng.
Nhưng Raytan chỉ nhìn Sezh với khuôn mặt vô cảm và thốt ra những từ ngữ lạnh lùng với giọng nói lạnh băng của anh.
" Cút ra."
Đó là một câu trả lời rất ngắn gọn và rõ ràng.
Sezh nhận ra rằng kế hoạch mà cô đưa ra, giành được sự ưu ái của Raytan, là một kế hoạch mà cô khó có thể thực hiện được.
Cô ngồi trước gương trang điểm, khuôn mặt của tối sầm lại.
Dù cô có làm gì đi nữa, thì Sezh vẫn là em gái cùng cha khác mẹ của anh ta. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói như thế với gia đình mình.
Chờ đã, là nó, gia đình, anh trai.
Raytan sẽ không để mắt đến dù cô cố gắng như thế nào đi nữa để thu hút sự chú ý của anh ấy. Nhưng, cô không nghĩ rằng nó sẽ tồi tệ đến mức này.
Sezh thở dài.
Có cách nào để bắt chuyện với anh ấy không? Nói về những cuốn sách hay những thứ mà anh thích à..
Nhưng cho dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, vẫn không có gì hiện lên trong đầu cô.
Cô không biết gì về anh. Sezh nhận ra sự thật này quá muộn.
Nghĩ lại, có một câu nói như này trong một cuốn sách của một đất nước xa lạ, rằng 'Nếu bạn biết kẻ thù của bạn và biết chính mình, bạn sẽ khó gặp nguy hiểm trong một trăm trận chiến, nhưng nếu bạn không biết kẻ thù của bạn cũng như chính bạn, bạn sẽ gặp khó khăn trong mỗi trận chiến. "
Đó lý do tại sao mình không thành công à? Biểu hiện của cô trở nên kích động.
" Để tôi chải tóc cho người, thưa công chúa. "Luna tiến đến phía sau cô với chiếc lược trên tay và bắt đầu chải những lọn tóc vàng óng ả của cô một cách hết sức cẩn thận.
Sezh ngồi lơ đãng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Luna trong gương.
" Luna có lẽ biết về Raytan nhiều hơn mình. "Nghĩ vậy, Sezh cẩn trọng mở miệng.
" Ừm, Luna, ta có điều muốn hỏi. "
" Người có thể hỏi tôi về bất cứ điều gì. "
" Về anh Raytan.. "
Bàn tay Luna đang cẩn thận chải mái tóc của cô bỗng hơi chùng xuống.
" Ngài.. Raytan.. sao ạ? "
" Đúng vậy, chính là anh trai ta. Ta đã gặp anh ấy trong thư viện trước đó ".
" Ôi chúa ơi, Công chúa. Người đã đến thư viện một mình sao? Tôi sẽ đưa người đi nếu người nói cho tôi biết mà! "Luna ngạc nhiên lặp lại câu hỏi của mình. Sezh đã biết trước điều này.
Phản ứng của Luna không chỉ đơn giản là vì cô đã đi đến thư viện một mình, mà vì cô đã ở đó một mình với Raytan.
" Xin người đừng làm như vậy nữa. Người chỉ cần viết danh sách những cuốn sách mà người muốn đọc. Sau đó, tôi sẽ đi mượn từng cuốn một.. "
" Có phải vì anh Raytan không? "
Luna cắn môi.
" Luna, cô cũng sợ anh trai ta à? "
" Sẽ là nói dối.. nếu tôi nói không. "
Tất nhiên là cô ấy sợ rồi. Sezh tự đáp lại câu hỏi của mình.
Sezh nghĩ thật là ngu ngốc khi tin vào truyền thuyết như vậy. Làm sao anh ta có thể phá hỏng mọi thứ khi mà Hoàng đế hung dữ đến mức mà không ai dám chống lại ý của ông.
Nhưng khi thời điểm đến, anh ta thậm chí còn cắt cổ Hoàng đế. Và Raytan cũng đã giết cô và mẹ cô. Anh nói rằng anh sẽ giết bất cứ ai có mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Vì vậy, anh ta cũng có thể đã giết Hoàng đế. Đó thực sự là một truyền thuyết sao?
Đột nhiên cô nhớ đến cuốn sách <Lý thuyết về chế độ quân chủ> ở gần cửa sổ.
" Cho dù truyền thuyết có thật hay không, nếu mình không tìm cách để sống sót, chắc chắn rằng mình sẽ bị chém một lần nữa sau 5 năm.'
"Anh trai ta là người như thế nào? Cô có biết không, Luna?"
"Tôi nghe nói rằng.. ngài ấy là một người ít nói. Và dù có bị bắt nạt đến mức nào, ngài ấy cũng không hề khóc.." Nhưng anh ta rất giỏi trong việc đuổi tôi ra ngoài. Sezh bối rối nghiêng đầu.
"Công chúa, xin hãy tránh xa.. khỏi ngài Raytan."
"Hả?"
"Mọi người đều tránh xa ngài ấy, và người cũng nên làm như vậy."
"Có phải vì truyền thuyết không?"
"Vâng. Nhưng tôi không nghĩ đó chỉ là do truyền thuyết.."
Luna dừng lại lời nói của mình.
"Có điều gì khác mà ta không biết sao?"
"Tôi thường xuyên đi tới Hoàng cung. Đôi khi mắt tôi bắt gặp ánh mắt của ngài ấy, và với tất cả sự tôn trọng.. đôi mắt.." Luna đang rất sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô ấy đã rùng mình. Đột nhiên, đôi mắt đỏ của anh hiện lên trong tâm trí cô. Đôi mắt đỏ rực, hoàn toàn trái ngược với Sezh và gia đình Hoàng gia, đôi mắt của anh ấy rất lạnh. "Các hoàng tử và công chúa khác cũng cố gắng tránh xa ngài ấy. Vì vậy, thưa Công chúa-"
"Nhưng chuyện đó cũng xảy ra với ta."
"Công chúa?"
"Ngươi nói không sai. Chúng ta giống nhau. Cả anh trai và ta.." Cô nói điều đó mà không cần suy nghĩ nhiều. Bởi vì đó là sự thật. Một người được đối xử như rác và một người bị đối xử lạnh nhạt.. Nói một cách thẳng thắn, cô ấy cảm thấy thương cảm với Raytan. Cô chưa bao giờ bị ép phải nhảy xuống hồ.
Nhưng Luna có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của Sezh. Cô làm một biểu cảm như thể cô sắp khóc. Mãi cho đến lúc đó Sezh mới nhận ra rằng cô đã nói điều gì đó quá là khác thường so với một đứa trẻ 12 tuổi.
Cô định mở miệng và sửa chữa những mình đã nói, nhưng Luna đã nhanh hơn.
"Nhưng, thưa Công chúa. Bệ hạ vẫn luôn gửi quà sinh nhật cho người vào ngày sinh nhật không phải sao?"
"Ừm, chúng!"
Ý cô là những món quà vô dụng đó à? Sezh cười một cách yếu ớt.
Tất cả là vì mẹ của cô, Yerena, bà đã rất buồn vì Hoàng đế không quan tâm đến Sezh. Vì vậy, vào sinh nhật thứ 10 của cô, Hoàng đế đã gửi cho cô đồ chơi nhồi bông và đồ trang sức.
Tất nhiên, cô đã giữ chúng rất cẩn thận để có thể sử dụng khi rời cung điện trong, nhưng chúng không phải là món quà mà cô thích.
Đột nhiên cô tự hỏi. Anh ấy nhận được gì vào ngày sinh nhật của mình nhỉ? Đồ chơi nhồi bông giống cô ấy à?
"Họ đã tặng cho anh trai ta quà gi?"
"Không có gì ạ."
"Hả?"
"Ngài ấy chưa bao giờ nhận được món quà nào. Quý phi Lise là người duy nhất tổ chức sinh nhật cho ngài Raytan. Họ ăn tối trong cung điện của quý phi Lise ạ."
Anh ấy còn đáng thương hơn cả mình.
Sezh gật đầu ra hiệu.
"Tôi nghĩ năm nay cũng sẽ giống như trước đây. Ngày mai là sinh nhật của ngài ấy mà Bệ hạ vẫn chưa gửi lời chúc mừng đến chứ đừng nói đến quà."
"Ngày mai?"
"Vâng?"
"Cô nói ngày mai là sinh nhật của anh ấy sao?" Sezh nhảy ra khỏi chỗ.
Luna ngạc nhiên trước hành động của cô, nhưng đây không phải là lúc để quan tâm đến điều đó.
Cô cần có một cái cớ.
Rõ ràng là cô sẽ bị đuổi đi qua nếu cô lại đến thăm thư viện lần nữa.
Vì vậy, trong hoàn cảnh này, sinh nhật của anh ấy có vẻ như là một cái cớ tốt để đến thăm Raytan.
"Cô nói rằng họ sẽ ăn tối tại Cung điện Quý phi Lise, phải không?"
"Công chúa, người sẽ không đi đến đó chứ?"
Luna nói như nhắc nhở cô.
"Người không thể! Điều gì đó sẽ xảy ra sau đó chứ! Và tôi chắc rằng quý phi Yerena cũng sẽ không thích việc này.."
Đó không phải là sự lo lắng vô nghĩa sao? Sezh nghĩ rằng bất cứ điều gì xảy ra bây giờ còn tốt hơn là cô ấy bị chém sau 5 năm nữa.
"Ta chỉ đến đó để chúc mừng sinh nhật anh ấy. Ngoài ra, Luna à, mẹ ta cũng sẽ không thích ta cho dù ta có làm gì đi nữa."
"Nhưng-, thưa công chúa.."
"Mình sẽ chọn một vài món quà. Không thể gọi thương gia đến vì đã muộn rồi.. Mình có thể tặng một số đồ trang sức."
Sezh lấy ra một ít từ hộp đồ trang sức mà cô vẫn giữ và đặt nó lên bàn trang điểm, cô bắt đầu chọn ra những thứ đắt tiền và đẹp mắt nhất.
Mặt Luna tái mét đi như một bóng ma khi cô nhìn thấy những gì Sezh đang làm.
Cung điện của Lise nằm ở phần trong cùng của Cung điện Hoàng gia phía Bắc.
Chỉ đơn giản là sống ở một nơi như vậy, nhưng bà đã bị sỉ nhục trong suốt cuộc đời và phải nhận sự ghen tị của những thê thiếp khác ở cả kiếp sau. Các phi tần khác theo truyền thống sống ở khu vực phía nam, nhưng vị trí cung điện của Lise khiến bà ấy ở gần Hoàng đế nhất.
Tất nhiên, ngay từ đầu Lise đã không sống ở đó. Đây là yêu cầu của Hoàng đế. Ông ta rất ưu ái Lise và đến thăm bà hàng ngày.
Vì hành động như vậy của Hoàng đế, bà phải chịu sự ghen ghét của các phi tần ngày này qua ngày khác.
Chỉ sau khi khuôn mặt của Lise rướm máu vì bị các phi tần khác ném đá vào, có lẽ là Yerena, hoàng đế mới nhận ra tình hình đã trở nên nghiêm trọng như thế nào.
Ông nhanh chóng chuyển cung điện của bà đến nơi mà ông đã sử dụng khi còn là hoàng tử.
Nó nằm ở khu vực hẻo lánh nhất của Cung điện Hoàng gia và được trang bị an ninh tốt nhất, giảm đáng kể khả năng đụng độ với những người khác.
Khi Sezh tìm đường đến cung điện của Lise, cô lục lại trí nhớ của mình về những thứ mà trước đây cô chưa bao giờ quan tâm đến.
Như cô biết trước đó, Hoàng đế sủng ái Lise từ trước khi bà sinh con và thậm chí cả sau khi Raytan được sinh ra. Việc phi tần yêu thích của Hoàng đế có một đứa con bị nguyền rủa như Raytan là một điềm báo không tốt.
Yerena đôi khi nói rằng 'làm thế nào mà con vũ nữ nông cạn đó lại khiến Bệ hạ làm theo ý nó một cách dễ dàng như vậy', hoặc 'cô ta hẳn giỏi làm ấm giường cho Bệ hạ vì ả là một con điếm bẩn thỉu, quen với việc lắc lư cơ thể trên đường phố'.
Mặc dù Sezh không hiểu điều đó vì còn nhỏ, nhưng cô dần nhận ra tại sao những thê thiếp khác bao gồm cả Yerena lại ghét Lise đến vậy. Việc ghen tị với bà ấy là điều tự nhiên vì bà có được tình yêu của Hoàng đế, và họ sợ rằng mình sẽ mất cơ hội để ngồi lên chiếc ghế hoàng hậu còn bỏ trống. Và sẽ còn đáng hổ thẹn hơn nếu họ thua một người như Lise, người vốn xuất thân từ tầng lớp thấp kém hơn họ.
Nhưng theo trí nhớ của cô, Lise không phải là một người phụ nữ nông cạn.. mặc dù Yerena cũng đã từng nói như vậy.
Bà luôn được các hoàng tử, công chúa hết mực cung kính. Bà không sống xa hoa và hoang phí, không giống như những phi tần khác của hoàng gia. Lise cũng rất xinh đẹp, và nếu Sezh được yêu cầu chỉ định người phụ nữ đẹp nhất trong Đế chế Denhelder, cô sẽ chỉ ngay vào Lise mà không chút do dự.
Bà ấy giống như một thiên thần, với mái tóc bạch kim xinh đẹp như tiên nữ và một đôi mắt ngọc lục bảo sáng như một cặp trang sức quý báu. Ngay cả sau khi sinh con, bà ấy vẫn là người phụ nữ đẹp nhất.
Nhưng có điều gì đó khá thú vị về điều này, Sezh tự lẩm bẩm.
Vậy anh trai đã thừa hưởng mái tóc đen đó từ ai vậy? Có gì đó khá khác thường.
Trong Đế chế Denhelder, tất cả thành viên mang dòng máu hoàng tộc đều có tóc vàng và mắt xanh. Cho dù họ đã nghiên cứu cả các thế hệ từ xa xưa, không có bất kỳ ai mà không thừa hưởng những đặc điểm này.
Raytan là một dị bản chỉ xuất hiện một trong số 100 trường hợp, thực sự kỳ lạ khi anh được sinh ra với mái tóc đen từ một người cha tóc vàng và một người mẹ tóc bạc.
Sezh chỉ dừng lại tất cả những suy nghĩ của mình khi cô nhận ra rằng mình đã đến cung điện của Lise.
Cung điện này thực sự khác biệt so với nơi ở của các phi tần khác trong Hoàng cung. Không ai được bảo vệ nghiêm ngặt như Lise..
Sezh bắt đầu nhìn quanh khi cô đứng trước cửa ra vào.
"Công chúa Sezh.."
Sezh quay đầu về phía giọng nói quen thuộc. Đó là Orson, một thị thần.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của ông ta, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
"Ồ, Orson."
"Người đến đây có việc gì vậy?" Orson hỏi với vẻ khó hiểu.
Tất nhiên ông ta sẽ thắc mắc về điều đó. Sezh, người chưa bao giờ tổ chức một bữa tiệc trà đàng hoàng nào cùng với Lise, đột nhiên lại đi đến nơi này.
"Không có gì đâu.. Chỉ là.. hôm nay là sinh nhật của anh Raytan."
"..."
"Ta đã chuẩn bị một món quà cho anh ấy, và anh luôn dành sinh nhật của mình tại cung điện của phi tần Lise, vì vậy.."
Không có câu trả lời nào từ phía Orson trong một khoảnh khắc.
"Mình có nên đưa ra một lý do chính đáng hơn không?" Sezh ngay lập tức hối hận vì những gì mình nói, nhưng đã lỡ lời rồi.
"Thần sẽ nói chuyện này với quý phi Lise trước. Ngươi có thể vui lòng đợi ở đây một lúc được không ạ?"
"Chắc chắn rồi."
Sau đó Orson cúi chào và bước vào bên trong cung điện.
Sezh bây giờ chỉ còn lại một mình đứng đó và liếc nhìn những người bảo vệ.
"Mình có trông hơi kỳ lạ không? Không, không phải là hơi, mà thực sự rất kỳ lạ.. Mình lo lắng về điều này, nhưng đây là cách duy nhất để gặp lại anh ấy."
Sezh thực sự hy vọng rằng Lise sẽ không đuổi cô ấy ra khỏi cổng.
Khoảng mười phút sau, Orson xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt khá rạng rỡ.
"Xin hãy đi theo thần, thưa Công chúa. Thần sẽ đưa người vào bên trong."
Trái ngược với bên ngoài được bảo vệ chặt chẽ và nghiêm ngặt, cung điện của Lise lại nhỏ và không được trang hoàng lộng lẫy như những cung điện của các phi tần khác. Thậm chí căn phòng cũ nát của Sezh dường như còn tốt hơn thế này.
Họ đi từ sảnh này qua sảnh khác. Cuối cùng thì Orson cũng dẫn cô đến góc trong cùng của cung điện, nơi chỉ có một bộ bàn ghế nhỏ. Những gia nhân đang chuẩn bị bữa ăn, nhưng không thấy Raytan và Lise đâu cả.
"Công chúa Sezh, người cú tự nhiên đi ạ. Quý phi Lise sẽ đến sớm thôi."
Sezh ngồi vào một chiếc ghế trống. Nó thực sự khá thoải mái.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ như vậy trong cung điện, huống chi là sử dụng nó.
Chỉ có mẹ cô, Yerena. Bà luôn dùng một chiếc bàn dài, dài hơn cả chiều cao của mình, ngay cả khi bà chỉ ngồi ăn một mình.
"Đây là những gì người thích sao?" Sezh nhìn chằm chằm vào thức ăn đang được xếp vào bàn từng món một.
"Chào buổi tối, Công chúa Sezh." Sezh ngẩng đầu lên trước giọng nói bất ngờ. Lise đang cười rạng rỡ nhìn cô.
Sau khi chào hỏi Sezh một cách lịch sự, Lise ngồi xuống đối diện với cô.
"Con đến để chúc mừng sinh nhật của Raytan."
"Vâng. Người chắc rất ngạc nhiên vì con đến đây đường đột như vậy.."
"Không sao cả. Cảm ơn con rất nhiều. Bây giờ đã có thêm một người khác để ăn mừng sinh nhật cùng nó rồi."
Lời nhận xét ngọt ngào và thân thiện mà Lise dành cho Sezh khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng liệu Raytan có nghĩ vậy không? Sezh lúng túng cười với cô.
"Raytan sẽ đến sớm thôi. Nó nói đang trên đường đến đây".
"À.. vâng ạ.."
Có một bầu không khí im lặng khó xử giữa họ. Sezh nhìn Lise và vẫn giữ nụ cười mất tự nhiên trước đó.
Hôm nay Lise rất đẹp. Mái tóc bạch kim óng ả của bà dài đến thắt lưng, và đôi mắt ngọc lục bảo lấp lánh ấy đang tỏa sáng rực rỡ. Chúng rất hợp với làn da trắng đều của bà và chiếc váy màu tím mà bà đang mặc. Như mọi khi, Lise vẫn lộng lẫy như một nàng tiên.
Thành thật mà nói, Sezh sẽ không ngạc nhiên nếu Lise nói, "Ta xin lỗi, nhưng con hãy quay về đi."
Lý do rất đơn giản. Đó là vì mẹ của Sezh, Yerena, người đã ghen tị và dằn vặt Lise nhiều nhất. Nhưng Lise vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Sezh với vẻ mặt điềm tĩnh và đẹp như thiên thần. Sezh không thể không cảm thấy hối hận khi nhìn thấy Lise như vậy.
"Ta thường xuyên lo lắng về Raytan vì nó dường như luôn một mình trong cung điện."
Đúng vậy. Nếu cô phải gọi tên người cô độc nhất trong Hoàng cung, đó sẽ là Raytan.. và tất nhiên có cả Sezh nữa. "Tuy nhiên, ta rất vui vì con đã đến thăm ta."
"Con-, con rất biết ơn vì người đã cho phép con được ăn tối cùng người."
"Oh, nó không phải chuyện gì lớn lao cả."
"À. Đúng rồi." Trước khi cô quên mất, Sezh lôi ra một hộp trang sức nhỏ nhưng trông rất lộng lẫy.
"Không có gì nhiều, nhưng con đã chuẩn bị một món quà cho anh ấy."
"Hãy tự mình đưa nó cho Raytan. Đây sẽ là lần đầu tiên nó nhận được một món quà từ một người khác ngoài ta, vì vậy ta chắc chắn rằng Raytan sẽ rất vui." Sezh không thể tin rằng chưa có ai tặng quà cho anh mặc dù bây giờ anh đã là một người đàn ông trưởng thành.
Khi nghe Lise nói, cô bắt đầu cảm thấy có lỗi với Raytan.
".. Nhưng liệu anh ấy có thích món quà này không? Mình sẽ cảm thấy thật may mắn nếu sau này anh ấy không vứt nó đi."
Tất nhiên, Sezh không thể nói ra điều đó
"Công chúa Sezh, làm thế nào mà con lại thân thiết với Raytan đươc vậy?"
"Chúng con không thân thiết chút nào. Chỉ có con đang cố gắng tiếp cận anh ấy thôi."
Sezh có vẻ xấu hổ, nhưng Lise vẫn tiếp tục hỏi.
"Ta có chút bất ngờ đấy. Theo như ta biết, Raytan chưa từng có ai đến thăm từ Hoàng cung cả."
"Đúng.. là như vậy ạ.."
"Chà.. Nhưng con biết đấy, nó chỉ hơi nhút nhát thôi. Nó đã từng bị hiểu lầm rất nhiều nhưng chỉ luôn im lặng và vô cảm-
Lise dừng lại giữa chừng khi nghe thấy tiếng mở cửa.
"... "
Cô quay đầu nhìn lại, và thay vì vẻ nhút nhát và biểu cảm bình thường của anh, cô thấy Raytan đang làm bộ mặt khó chịu nhất trên đời.
" Bây giờ anh không thể phớt lờ tôi như lần trước trong thư viện được nữa ". Sezh tỏ vẻ kiên quyết.
" Lại đây, Raytan, "Lise ân cần gọi," Ngồi xuống đi. Ta và Sezh đang đợi con đấy. "
Ánh mắt của Raytan vẫn hướng về phía Sezh.
Sezh nhìn lại Raytan và nắm chặt tay trước khi khoác lên mình vẻ đáng yêu nhất mà cô có thể có được.
" Chúc mừng sinh nhật, anh Raytan! "
"... "
" Em đến đây vì muốn ăn tối với anh. Em cũng đã chuẩn bị một món quà. Hy vọng anh sẽ thích.."
Sezh chưa thể nói hết câu vì Raytan đã đột ngột tiến đến gần cô như một tia chớp.
Một ánh mắt kỳ lạ lướt qua tâm trí Sezh khi cô chuẩn bị tinh thần cho những gì Raytan sắp làm khi anh đến gần cô. Cô đã hình dung trước những cách anh sẽ phản ứng khi cô đến cung điện của Lise. Anh có thể sẽ đến chỗ cô với vẻ mặt giận dữ, mạch máu nổi lên trên trán. Anh sẽ cắn môi, trừng trừng nhìn cô bằng đôi mắt đỏ lạnh lùng khi tay anh chạm vào cổ cô. Đúng vậy. Là những hình ảnh đó. Cũng giống như những gì anh đang làm bây giờ.
Nhưng sau đó, Lise nói.
"Raytan."
Giọng nói dịu dàng trước đây đã từng nói rất ngọt ngào với Sezh đã không còn nữa. Thay vào đó là một giọng điệu sắc và mạnh mẽ hơn. Vẻ mặt của Lise cũng trở nên lạnh lùng.
Nhưng, điều khiến Sezh ngạc nhiên hơn là Raytan, người đã hoàn toàn có ý siết cổ cô, bắt đầu do dự khi nghe thấy giọng nói đó.
"Nào. Ngồi xuống đi."
"..."
"Thức ăn đang nguội dần rồi này"
"Mình có nghe nhầm không? Như thể không có chuyện gì vậy".
Lise lại tiếp tục biểu hiện như thiên thần của mình một lần nữa.'Nào. Ngồi xuống đi'. Những lời bà nói vừa rồi cũng thật ấm áp.
Sezh rất thận trọng với Raytan. Anh trừng mắt nhìn cô như thể anh thực sự có ý định giết cô trong khi đi đến chỗ ngồi bên cạnh cô.
Điều gì đã xảy ra giữa Raytan và quý phi Lise? Sezh không thể che giấu sự tò mò của mình và nhìn chằm chằm vào Lise.
Lise chỉ cười với cô như thể không có gì bất thường.
"Bây giờ Raytan đã ở đây, chúng ta bắt đầu ăn thôi. Chắc con đói lắm phải không?"
"À, vâng.."
"Cứ tự nhiên đi nhé. Nếu biết con sẽ đến, ta sẽ chuẩn bị nhiều món đặc biệt hơn. Ta không biết những món này có phù hợp khẩu vị con không?"
Bà ấy nói vậy, nhưng chúng hoàn toàn không phải vậy. Trên bàn này có đầy đủ các loại thức ăn, và mọi thứ trông thật phong phú và ngon miệng.'Vấn đề là.. bất kể họ phục vụ món ăn gì, mình không nghĩ họ sẽ để mình đi.'
Sezh lén lút liếc nhìn Raytan. Anh đang ăn, đôi mắt tập trung hoàn toàn vào đĩa của mình, và Sezh không chắc liệu anh có định phớt lờ cô ấy hay không. Tuy nhiên, xung quanh anh toát ra một luồng sát khí, và bây giờ Sezh muốn tự vả mình vì nói rằng cô sẽ cùng họ ăn tối.
Sezh bắt đầu cắt thịt với đôi tay run rẩy. Sau đó, cô đưa một miếng nhỏ vào miệng, nhai rồi nuốt chúng. Bây giờ cô đã đi xa đến mức này, cô không thể đột nhiên kiếm cớ là cảm thấy không khỏe.
"Nó thực sự rất.. ngon, Quý phi Lise."
"Ta rất vui vì con thích chúng." Lise cười toe toét.
May mắn thay, bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ. Lise rất thân thiện và thỉnh thoảng giới thiệu một số món ăn cho Sezh thử. Cô không gặp khó khăn gì khi ăn hết. Và Raytan, tất nhiên vẫn như thường, ăn mà không nói lời nào.
"Raytan, đây là lần đầu tiên chúng ta có người khác cùng ăn mừng sinh nhật của con." Lise nói trong khi nhấp ngụm trà, "Con nên tỏ lòng biết ơn của mình đối với Công chúa. Cô ấy đã gặp khá nhiều rắc rối khi đến đây". "Không có gì đâu ạ. Con đã tự mình đến đây mà.." Sezh bối rối.
"Đó sẽ là loại biết ơn gì chứ? Raytan cứ trừng mắt nhìn mình như thể anh ấy thực sự sắp giết mình".
"À. Ta vẫn chưa nghe được câu trả lời, làm thế nào mà Công chúa lại gần gũi được với Raytan thế?" Lise tò mò nhìn cô trong khi khuôn mặt của Raytan nhăn lại vì kinh tởm.
Tất nhiên, đây là một tình huống khá xấu hổ đối với Sezh.
"Chúng con không thân thiết." Raytan nhàn nhạt nói. "Không hề."
Như thể chỉ một đòn là không đủ, anh thêm đòn nữa để đẩy cô xuống mép một vách đá.
"Ừm.. Chúng con vẫn chưa gần.. Nhưng con đã đến đây nên.." "..."
"Ừm.. Con có thể đến gần anh ấy hơn.. thưa quý phi Lise."
"Ôi trời, ta hiểu rồi." Lise cười rạng rỡ. Bà nghĩ về điều gì đó một lúc trước khi mở môi.
"Công chúa, con thích đọc sách, phải không? Ta nghe nói hầu gái của con thường xuyên mượn sách từ Thư viện phía Tây."
"Vâng, con thực sự không có nhiều việc phải làm ở Hoàng cung."
"Ta hiểu rồi. Con thường đọc những loại sách gì?"
"Mình thường đọc những cuốn sách nào à?"
Sezh bắt đầu lướt qua ký ức của cô. Những đứa trẻ tầm tuổi cô thường đọc truyện cổ tích, nhưng thật không may, những loại truyện đó thường thuộc về các hoàng tử và công chúa khác.
Thư viện phía Tây đầy sách với những nội dung nặng nề hơn, nghiêm túc hơn. Sezh nghĩ rằng cô sẽ đọc một cuốn sách về Kazaki. Kazaki là một ngôn ngữ ở một vùng đất nằm ở phía bên kia biển. Nó dễ học hơn hầu hết các ngôn ngữ khác, và cô đã nghĩ rằng nó sẽ hữu ích cho cô trong tương lai khi cô rời Hoàng cung, vì vậy Sezh đã cố gắng hết sức để học ngôn ngữ này. Nhưng tất nhiên, cô sẽ không làm điều đó nếu cô biết mình sẽ chết trước khi có thể thành thạo sử dụng ngôn ngữ này.
"Con đang học.. Kazaki dạo gần đây."
"Ồ, Kazaki sao?" Lise có vẻ vui mừng khi nghe thấy điều đó.
"Vâng?"
"Ta không biết liệu Công chúa có biết chuyện này hay không, nhưng ta đã ở Đế chế Ewant trước khi đến Đế chế Denhelder này, vì vậy ta biết cách nói tiếng Kazaki và cũng đang dạy nó cho Raytan."
Đế chế Ewant. Đó là một đế chế nằm bên kia biển và cũng là một đế chế nói tiếng Kazaki.
"Raytan, sao con không dạy công chúa tiếng Kazaki để đáp lại việc cô ấy đã ăn mừng sinh nhật cùng con nhỉ?"
Vào lúc đó, Raytan biểu hiện một cách khó chịu. Khi đôi mắt đỏ của anh hướng ánh nhìn về phía cô, cô gái bối rối và bắt đầu ho khan.
"Con ổn chứ?" Sezh gật đầu và uống một hơi cạn sạch ly nước.
"Nếu con thấy ổn thì hãy bắt đầu học với Raytan ở thư viện từ ngày mai, được chứ? Nó cũng thường đến Thư viện phía Tây".
"Được.. được ạ, khụ."
Chà, rốt cuộc thì cô cũng cần một cái cớ để đến gần anh ấy hơn, và may mắn thay, lời đề nghị của Lise đã giúp cô ấy làm vậy.
Trong khi đó, Raytan dường như không có ý định nghe lời Lise nói lần này.
"Không."
"Raytan."
"Tại sao con phải dạy đứa trẻ đó?"
"Tôi không phải là một đứa trẻ." Ít nhất về mặt tinh thần, cô không phải, mặc dù về mặt thể chất thì ngay bây giờ cô đang ở trong cơ thể một đứa trẻ mười hai tuổi. Sezh hé môi định đáp lại, nhưng Lise đã nói trước.
"Raytan, đừng nói vậy.."
Lise không thể nói hết câu của mình khi Orson đột ngột xông vào phòng.
"Tôi xin lỗi, thưa quý phi Lise."
"Chuyện gì vậy?"
"Hoàng đế đã yêu cầu người và Raytan đến."
Một bầu không khí im lặng kỳ lạ bao trùm lên chiếc bàn nhỏ. Sezh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lise lạnh đi. "Được rồi. Hãy nói với ngài ấy rằng ta sẽ đến ngay."
Tôi hiểu rồi. Orson biến mất sau một cái gật đầu ngắn ngủi.
Bầu không khí lạ lại bao trùm lên những người còn lại trong phòng. Tất nhiên, bầu không khí xung quanh họ cho đến bây giờ vẫn không được thoải mái cho lắm, nhưng Sezh không biết phải làm gì ngoại trừ quay mặt đi một cách lúng túng.
"Ta xin lỗi, Công chúa, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ phải kết thúc cuộc trò chuyện tại đây."
"À vâng, con hiểu rồi. Xin đừng bận tâm đến con tôi."
"Con có thể đợi ở đây một chút không? Ta có chuyện cần nói với Raytan. Nó sẽ đưa con trở lại cung điện sau khi cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc".
"Người muốn con quay về với anh ta?" Sezh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng Lise chỉ cười đáp lại cô.
Lise đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chào tạm biệt cô bằng một cái cúi đầu cực kỳ lộng lẫy, đến nỗi Sezh thoáng tự hỏi liệu điều đó có được phóng đại một cách có chủ đích hay không.
Raytan theo mẹ ra ngoài, chỉ còn lại Sezh một mình. Cô thực sự bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ mất đầu hôm nay thay vì năm năm nữa.
* * *
Lise vô cảm, ngồi chải lại mái tóc rối bù trước bàn trang điểm. Bà nhìn hình ảnh phản chiếu của con trai mình trong gương.
"Có vẻ như Công chúa Sezh quan tâm đến con."
"Con thậm chí chưa bao giờ nghĩ về cô ta." Raytan trả lời cộc lốc, "Chưa một lần nào."
Anh có ý đó. Anh không quan tâm đến đứa trẻ đó và bất cứ điều gì cô làm đều không phải việc của anh.
"Ngày mai con sẽ dạy Kazaki cho công chúa."
"Mẹ!"
"Câu trả lời của con?"
"Không. Tại sao con phải phí thời gian của mình.."
Lise nhìn con trai mình mà không nói một lời. Đôi mắt ngọc lục bảo của bà nhìn chằm chằm tròng mắt đỏ như máu của anh.
"Cô ấy là con gái của Yerena."
"Điều đó thì có liên quan gì chứ?"
"Ta tin rằng cô ta sẽ hữu ích vào một ngày nào đó."
"Hữu ích sao? Người phụ nữ đó là người muốn giết mẹ nhất trong Hoàng cung, con gái của bà ta cũng vô dụng thôi!"
"Sẽ là như thế nếu công chúa và Yerena giống như những người khác, nhưng họ không giống như vậy và con biết điều đó mà, phải không? Tình cảm giữa họ không tốt."
Raytan biết điều đó. Giống như anh, Sezh cũng nổi tiếng trong Hoàng cung nhưng vì một lý do khác. Yerena không yêu con gái mình chút nào. Thay vì ôm hôn cô, bà ta sẽ tức giận với cô mọi lúc và thậm chí sẽ làm nhục cô trước mặt người khác. Ngay cả Raytan cũng biết Sezh bị đối xử lạnh nhạt như thế nào.
"Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Yerena là như vậy, nhưng bà ta đang nắm giữ Hoàng cung trong lòng bàn tay. Vậy, nếu một ngày bà ta chết thì sao?"
"..."
"Nếu Công chúa Sezh cũng có khả năng nắm giữ tầm ảnh hưởng đối với Hoàng cung.. thì sẽ không khó để biến những người về phe của Yerena thành người của ta. Ta chắc chắn rằng sẽ có ích trong việc giữ chân công chúa." Raytan bặm môi.
"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chuẩn bị kỹ lưỡng sao?" Lise cười nhẹ. Sau đó, bà lấy một thứ gì đó từ gầm giường ra và đưa cho con trai mình.
"Đây là quà sinh nhật lần thứ mười tám của con. Hãy giữ gìn nó nhé."
Raytan cẩn thận mở lớp giấy gói quà ra.
Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm với kỹ thuật thủ công tốt nhất mà ngay cả các hoàng tử khác cũng không có. "Một ngày nào đó, mọi thứ chắc chắn sẽ xảy ra."
Raytan gật đầu.
"Mẹ.. vẫn sẽ đến thăm hoàng đế sao?"
"Ta không thể làm gì khác." Giọng nói lạnh lùng phát ra từ môi bà. Với vẻ thờ ơ không kém, Lise mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Thứ thuốc màu tím nhạt bên trong chiếc lọ nhỏ trong suốt sáng lấp lánh. Lise mở nắp và uống một hơi cạn sạch mà không chút do dự. Vẻ mặt của Raytan tối sầm lại khi anh nhìn mẹ mình. Sau khi đặt chiếc lọ xuống, Lise quay lại nhìn Raytan.
"Con là con trai duy nhất của ta, Raytan."
"..."
"Bây giờ và mãi mãi về sau. Con phải luôn nhớ điều đó".
"Con hiểu.." Raytan trả lời bà một cách lặng lẽ.
Hài lòng với câu trả lời của anh, Lise mỉm cười.
"Bây giờ, hãy đi đưa công chúa về đi. Nhớ dạy cô ấy Kazaki nhé."
"Con biết rồi." Giọng nói nhỏ thoát ra từ môi anh. Raytan cúi chào lịch sự trước khi đi đến nơi Sezh đang đợi.
Sezh ngồi một mình trên ghế khi cô đợi Raytan quay lại.
Cuộc nói chuyện đã kéo dài hơn và cô không thể cảm nhận được sự hiện diện của Raytan hay hình bóng của anh đang đến gần nơi này.
Ngay cả những người hầu cũng bắt đầu dọn hết bát đĩa trên bàn và dọn dẹp căn phòng.
Anh cố tình bỏ mặc cô ở đây sao?
Sezh bắt đầu nhìn xung quanh và cau mày trong khi xoa xoa cái bụng đầy của mình. Cô đã ăn quá nhiều. Bầu không khí trong bữa ăn thật khó xử, hơn nữa, cô không thể từ chối những món mà Lise đưa cho cô.
Lúc này, cô cảm thấy buồn nôn.
"Hue.."
Sezh che miệng lại để ngăn mình nôn ra. Vị đắng của mật truyền đến lưỡi cô. Thật là phiền phức.
"Mình phải tìm một căn phòng trống nào đó rồi nôn hết ra mới được. Đây là lựa chọn tốt nhất rồi."
Sezh nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ừm, thà không gặp lại anh Raytan còn tốt hơn. Mình phải nhanh chóng trở về cung điện và nôn ra, sau đó sẽ bảo Luna mang thuốc tiêu hóa đến."
Sezh nghĩ rằng đó là kế hoạch của cô và đi về phía cửa, nhưng trước khi cô có thể chạm tới tay nắm cửa, nó đã mở ra.
"Ách.." Sezh thò đầu về phía cửa và dừng lại. Cô nhìn người đang cản đường mình.
"Anh-, anh Raytan."
Người đứng trước cửa là Raytan, vô tình anh lại trở thành kẻ khó chịu nhất thế giới lúc này.
Sezh bắt đầu nói lắp mà không nhận ra điều đó. Sự xuất hiện đột ngột của anh đã khiến cô ngạc nhiên đến nỗi cảm giác buồn nôn ngừng lại. Raytan nhìn chằm chằm vào Sezh mà không nói một lời nào với cô trước khi đi về phía trước.
"Anh ấy bảo mình đi theo à? Không, mình phải đi theo anh ấy. Đây là cách duy nhất để đi ra ngoài"
"À đúng rồi. Mình cần tặng quà cho anh ấy."
Sezh lúc nãy còn do dự giờ đã bắt đầu đuổi theo Raytan mà không nói lời nào.
Trước sự ngạc nhiên của cô, nơi mà Raytan đang hướng đến là cung điện của Sezh.
"Mình đã nghĩ rằng anh ấy sẽ để mình trở về một mình. Chắc hẳn rất khó để bỏ qua những lời của Lise."
Trong khi nghĩ về điều đó, Sezh cố gắng theo kịp tốc độ của Raytan.
Cô không biết là do đôi chân dài của anh hay do anh đang sải những bước dài, nhưng Raytan đi rất nhanh. Sezh cảm thấy như mình sắp chết khi cố đuổi theo và bắt kịp tốc độ của anh.
"Mình không biết anh ấy đang có vấn đề gì, nhưng thật khó để theo kịp anh ấy. Ước gì mình có đủ can đảm để nói:" Anh Raytan, đi chậm lại một chút'.'
Không lâu sau, Raytan và Sezh đã đến cung điện của cô.
"Nếu biết chuyện sẽ xảy ra như thế này, mình thà để Lise đưa quà cho anh ấy còn hơn.."
Nhưng không có thời gian để hối tiếc về điều đó. Cô ấy phải đưa quà ngay bây giờ trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
"Anh Raytan, đợi một chút!"
"..."
"Anh trai-, anh Raytan!"
Raytan dừng lại và nhìn chằm chằm vào Sezh đứng đằng sau.
Mặc dù có một chút đáng sợ đối với cô khi đôi mắt đỏ đó nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, giống như cách một con quái thú nhìn con mồi của nó, Sezh cố lấy hết can đảm để nói.
"Cảm ơn vì đã đưa em về. Em cũng rất thích bữa tối. Và uhh, cái này.."
Sezh lấy chiếc hộp trang sức nhỏ dưới cánh tay của cô ra và mở nắp. Một món trang sức với một viên hồng ngọc được đặt bên trong nó.
Cô không thể gọi cho một thương gia, vì vậy cô đã chọn viên ngọc đắt nhất mà mình sở hữu làm quà.
Đó là một quyết định khó khăn và cô đã suýt khóc khi đưa ra quyết định này. Cô không biết mọi thứ bên ngoài Hoàng cung hoạt động như thế nào, nhưng cô chắc chắn rằng nếu bán viên ngọc này, cô sẽ có thể ăn trong vài tháng. Cô không thể tránh được vì đây là cơ hội duy nhất để lấy được sự ưu ái của anh và tránh lặp lại cái chết theo cách đó.
Ngoài ra, hồng ngọc là loại đá quý có giá trị nhất. Viên ngọc mà cô tặng anh cũng sáng rực như đôi mắt của anh. Đó không phải là một món quà tồi.
"Đây là quà sinh nhật cho anh và em nghĩ nó giống như đôi mắt của anh vậy!"
"..."
"Anh có thể coi món quà này không là gì.. nhưng đây là thứ quý giá duy nhất mà em có.."
"..."
"Anh Ray.."
Trước khi Sezh kịp gọi tên anh, Raytan đã đưa tay về phía cô, giật chiếc hộp trang sức và ném nó đi mà không thèm nhìn qua.
Đôi mắt xanh của Sezh ngơ ngác nhìn chiếc hộp lăn trên sàn. Cô không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào sàn nhà với vẻ mặt bàng hoàng.
"..."
Tay Raytan đột nhiên nắm lấy cổ áo cô. Sezh hét lên và nhìn Raytan đầy sợ hãi. Đôi mắt đỏ rực của anh nhìn xuống người em gái một cách lạnh lùng
Có một sự căm ghét và ghê tởm rõ ràng ở anh. Đó là cái nhìn tương tự khi anh chém cổ cô một cách không thương tiếc.
"Tôi không biết cô đang nghĩ gì nhưng hãy nghe này, cô gái chết tiệt."
"Ugh.."
"Tốt hơn hết cô nên biết rằng tôi không có ý định đến gần những người như cô."
"T-, tại sao.." Sezh lắp bắp nói.
Raytan im lặng một lúc rồi đột nhiên nắm lấy tóc Sezh bằng tay còn lại. Nó đau đớn đến mức mắt Sezh bắt đầu sưng lên vì khóc.
"Tóc vàng và mắt xanh. Tất cả những người trong Hoàng cung trông giống nhau và dính với nhau. Cũng giống như những con chim, bầy đàn cùng với những đồng loại của chúng".
"Anh-, anh Raytan.."
"Tôi biết người dân đế quốc nghĩ gì về tôi. Cô cũng vậy. Đúng chứ?"
"..."
"Tôi ghét những người như cô. Thậm chí còn hơn cả sự căm ghét mà các người đôi với tôi đến mức tôi muốn giết chết tất cả các người!"
"Không, khoan đã, anh ấy nghĩ đây là lỗi của mình? Mình không làm bất cứ điều gì sai trái với anh.. thậm chí còn không làm những điều giống như những gì đã làm trong quá khứ.."
Tất nhiên, Sezh không nói ra điều đó vì cô vẫn muốn sống.
"Cô thật dơ bẩn."
Raytan cuối cùng buông Sezh ra như thể anh đang tự giải thoát mình khỏi một con bọ. Anh thậm chí còn vỗ hai tay vào nhau giống như cách người ta thường làm khi làm sạch tay mình.
Hộc, hộc.
Sezh loạng choạng, thở nặng nhọc.
"Tránh xa tôi ra."
Nhưng mà..
"Mình thực sự cảm thấy muốn nôn"..
Sezh mất thăng bằng, ngã úp mặt vào ngực Raytan.
Sau đó..
"Oof.."
"Gì?"
"Hueee."
Lúc đó, tất cả những thứ mà Sezh đã ăn tuôn ra như thác nước.
Quần áo của Raytan trở nên ướt sũng và bẩn thỉu vì cô.
"Mình tiêu rồi.."
"..."
"..."
Một bầu không khí im lặng lạnh lẽo giữa họ.
Sezh thoát khỏi lồng ngực của Raytan, nhìn lên xem phản ứng của anh.
Raytan.. không di chuyển một inch nào. Như thể anh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hoặc có lẽ anh đang chết lặng, hoặc có thể cả hai..
Nhìn thấy anh như vậy, Sezh bắt đầu lau quần áo của Raytan bằng tay áo của mình. Tất nhiên, nó chẳng có ích gì. Không những không trở nên tốt hơn, nó đang trở nên tồi tệ hơn.
"Mình tiêu thật rồi."
Sezh tái mặt và run rẩy mở môi.
"Em, em, xin lỗi.."
"..."
"Em không cố ý làm như vậy.. thực sự, em.."
Raytan ngắt lời cô bằng và đẩy Sezh ra.
"Aaack!"
Cô ngã về phía sau và hét lên, Raytan trừng mắt nhìn cô như thể anh thực sự muốn giết cô ngay lập tức.
"Mình sẽ chết chỉ vì đã nôn lên người anh sao?"
Sezh rùng mình và run lên vì sợ hãi, nhưng Raytan đã không giết Sezh cũng không đánh cô.
Anh bỏ cô lại một mình trong khi lẩm bẩm những điều như, 'chết tiệt', hoặc 'cô gái ngu ngốc', cùng những từ chửi rủa khác.
"..."
Sezh không di chuyển một inch nào cho đến khi bóng lưng của Raytan biến mất. Giống như thể cô đã bị đóng băng tại chỗ. Cô sợ rằng một khi cô quay đi, anh sẽ chạy đến chỗ cô, nhưng Raytan đã biến mất.
Sau một thời gian chờ đợi, Sezh thở phào nhẹ nhõm.
"Mình đã suýt chết."
"Thật bất ngờ. Mình đã nghĩ ít nhất anh ấy sẽ đánh mình. Cũng sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy cho mình vài cái tát. Chà, dù sao mình cũng biết ơn vì anh ấy không làm vậy.."
'Nhưng có vẻ như kế hoạch lấy lòng anh đã thất bại.. Không, chắc chắn mình sẽ có cơ hội khác để thử lại sau.
Sezh cố gắng an ủi bản thân. Ít nhất là bây giờ, sau khi nôn mửa, cô cảm thấy tốt hơn một chút.
Khi đứng dậy, cô nhặt chiếc hộp trang sức và viên hồng ngọc bị bỏ lại trên sàn. Cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và mệt mỏi vì thử thách này đã kết thúc. Tất cả những gì cô muốn làm bây giờ là quay trở về, tắm rửa và thay bộ quần áo bẩn thỉu đầy chất nôn của mình.
Cô vẫn sợ vì Raytan sẽ dạy Kazaki cho cô, nhưng cô quyết định sẽ suy nghĩ về điều đó vào ngày mai.
"Công chúa! Chuyện gì đã xảy ra thế?" Luna thốt lên khi thấy Sezh trở lại cung điện,
"Ôi chúa ơi nhìn vào khuôn mặt của người này!"
"Ta chỉ bị đau bụng thôi" Sezh giải thích sau đó nói thêm,
"Raytan không làm gì gây hại cho ta cả, anh ấy thậm chí còn tự mình đưa ta về cung. Ta không nói dối đâu."
Luna đã rất ngạc nhiên trước câu nói của Sezh đến nỗi cô ấy thậm chí không thể đưa ra câu trả lời thích hợp nào và chỉ tròn mắt nhìn công chúa.
"Người chắc rằng không có gì xảy ra chứ?" Luna hỏi lại. Khi nhìn thấy hộp trang sức trên tay Sezh, cô ấy nghiêng đầu bối rối.
Sezh chỉ né tránh ánh mắt tò mò của cô và viện cớ.
"Không có gì cả. Đây là món quà sinh nhật cho Raytan, nhưng ta nghĩ nó không phù hợp với anh ấy nên đã mang về".
Sezh thực sự ước rằng Luna sẽ bỏ qua chuyện đó, nhưng vẻ mặt cô ấy đang nói rằng cô không tin Sezh và muốn hỏi thêm. Cô giống như một con chó săn đuổi theo mùi hương, không chịu ròi bỏ con đường mòn.
"Có ai khác đến dự tiệc sinh nhật không?" Luna lại tiếp tục với những câu hỏi của mình.
Sezh lắc đầu, "Chỉ có Orson."
Ngoài Raytan, Lise và Sezh, còn có thị thần Orson tham dự, nhưng ngay cả lúc đó ông ấy cũng chỉ đứng bên cạnh để đưa ra mệnh lệnh của hoàng đế.
"Tôi hiểu rồi," Luna tặc lưỡi,
"Vậy là năm nay ngài ấy vẫn làm vậy."
Hoàng đế luôn triệu Lise đến cung điện của mình vào ngày sinh nhật của Raytan.
Có hai lý do tại sao ngày ấy sẽ gọi cho bà vào ngày hôm đó: Thứ nhất, hoàng đế không muốn gặp trực tiếp Raytan và thứ hai, hoàng đế không thích việc Lise tổ chức tiệc sinh nhật cho Raytan.
Sezh biết điều này khi bữa tiệc sinh nhật của Raytan chỉ có một khách mời duy nhất. Càng nghĩ về điều đó, cô càng thấy hoàn cảnh của Raytan thực sự đáng thương hơn cô.
Trong khi Sezh chìm trong suy nghĩ của mình, Luna lại trở nên lo lắng vì Sezh đã nhắc đến Orson. Khi Sezh hỏi tại sao cô ấy lại trông lo lắng như vậy, Luna nói rằng đó là bởi vì Orson gần gũi với mẹ ruột của cô, Yerena.
Có ai trong hoàng cung này lại không gần gũi với mẹ cô sao?
Luna đã rất lo lắng khi biết Sezh đến dự tiệc sinh nhật của Raytan, và khi nghe tin Orson cũng ở đó chỉ làm cho nỗi sợ hãi của cô trở nên tồi tệ hơn. Tình hình chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn hơn, nhưng Sezh tất nhiên, không biết chuyện sẽ xảy ra như vậy.
Nếu Yerena phát hiện ra điều này, Sezh sẽ bị đánh đập như một con chó bất lực trước một người chủ độc ác. Trước đây, cô sẽ rùng mình sợ hãi, nhưng bây giờ thì không. Cô đã phải chịu đựng những hình phạt của mẹ mình trước đây, vì vậy lần này có thể chũng sẽ không đáng sợ như vậy. Sezh nghĩ rằng cô có thể thoát khỏi việc bị đánh vài lần. Cô không biết rằng cô thực sự sẽ bị đánh như tơi tả như thế nào.
* * *
Yerena đến cung điện của Sezh vào sáng sớm.
"Con khốn nạn xấc xược!"
Chát!
Sezh bị giật mình khỏi giấc ngủ mê man. Cái tát của Yerena khiến cô ngã ngửa ra giường. Hai má cô đỏ bừng. "Ngươi lừa dối ta cũng vừa phải thôi! Sao ngươi dám ăn mừng sinh nhật của Raytan hả?"
Yerena giật lấy mái tóc vàng óng ả của Sezh và giật mạnh đến nỗi cô gái ngã nhào từ giường xuống dưới sàn.
"Quý phi Yerena!" Luna lao vào, mặt tái xanh. Cô ấy cẩn thận di chuyển để chặn Yerena đang tát Sezh một lần nữa vào má.
"Tôi cầu xin người, xin hãy bình tĩnh lại.. làm ơn.."
Sezh nhìn lên lưng Luna trong khi chạm vào má đang đau nhói của mình.
Trước khi trở lại hình dạng trẻ con, Sezh đã luôn khiếp sợ trước cơn thịnh nộ của Yerena và lần nào Luna cũng phải can thiệp và bảo vệ Sezh theo cách này.
Tuy nhiên, nhiều thứ đã thay đổi sau đó. Sezh thậm chí đã trải qua cái chết và sống trở lại, sau tất cả!
Tất nhiên, tình hình lúc này vẫn còn khá khó khăn để giải quyết, nhưng nó đã không còn tồi tệ như trước nữa.
Cô đã quen với ánh mắt của Yerena.
"Luna! Ngươi cũng thế, con khốn nạn xấc xược!"
Lần này Yerena đánh vào má người hầu gái. Sezh cau mày. Cô không quan tâm khi mẹ đánh cô, nhưng cô không thể để sự tức giận đó chuyển sang Luna vô tội.
Sezh chắn ngang giữa Yerena và Luna, người đã ngã xuống sàn, giống cô vừa nãy.
"Mẹ, con sai rồi.. Nếu mẹ muốn mắng con, hãy mắng con, nhưng đừng làm thế với Luna!"
Yerena đá vào bụng Sezh trước khi Sezh kịp nói hết câu. Sezh ôm lấy thân mình và run lên.
Yerena không cảm thấy hối hận dù chỉ một chút về hành động của mình đối với con gái trong khi nhìn chằm chằm vào Sezh với đôi mắt mở to. Bà ta trông giống như một con hà mã đang nổi cơn thịnh nộ.
"Thật là chướng mắt khi ta phải nhìn thấy con ả đó, và bây giờ ngươi còn đến gần nó!"
Yerena phũ phàng nói rằng chính con gái bà ta đã lại gần 'con chó cái Lise' và 'tên Raytan đáng nguyền rủa đó'.
Sự căm ghét của Yerena đối Lise đó và con trai của bà ấy đã quá rõ ràng, và bà ta cũng không có thiện cảm với Sezh.
Đối với Yerena, có vẻ như tất cả những điều xui xẻo xung quanh bà đều dính dáng đến nhau, vì vậy Sezh hiểu tại sao Yerena nói rằng Sezh đã lừa dối bà ta. Những thứ xui xẻo không nên ở cùng nhau.
Yerena là một người phụ nữ có tham vọng lớn, và những thứ xui xẻo phức tạp xung quanh bà ta có liên quan đến nhau cũng lớn như tham vọng của bà ta.
Hoàng đế vẫn luôn sủng ái Lise, người đã sinh cho ông một đứa con trai. Trong khi đó, Yerena chỉ có một đứa con gái. Nếu có lẽ hoàng đế để ý và ngủ với Yerena nhiều lần trong năm hơn, có lẽ bà ta đã không cần phải trút cơn giận lên Sezh như thế này.
Yerena đã được đưa đến Hoàng cung trước Lise, nhưng dù vậy, bà không thể nhận được sự sủng ái của Hoàng đế. Thêm nữa, bà ta không thể mang thai bất kỳ đứa con nào với ngài ấy. Thật là một phép màu khi Yerena đã mang thai và đưa Sezh vào thế giới này.
Vài năm sau khi vào Hoàng cung, lần đầu tiên Yerena ngủ với hoàng đế khi ấy đã say kể từ đêm đầu tiên của họ. Bà ta đã sinh ra một đứa con gái, Sezh.
Mặc dù đó không phải là kết quả tốt nhất, nhưng có Công chúa Sezh vẫn tốt hơn nhiều so với việc có một đứa con trai bị nguyền rủa. Và Sezh có khả năng sử dụng trong tương lai, cho nên tình hình không tệ như vậy. Nếu Sezh có thể gả cho một gia đình tốt, sự liên minh có thể mang lại cho Yerena một số lợi ích sau này, đôi khi đó như là cách bà ta tự an ủi chính mình.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào Yerena nghe về việc cưới xin này, bà ta sẽ luôn đánh Sezh một cách tồi tệ, hết lần này đến lần khác. Trong mắt bà, Sezh không xinh đẹp và không có kỹ năng xã hội nào, vì vậy Yerena thường xuyên trừng phạt và ngược đãi cô đến gần chết vì sự biểu hiện kém cỏi của cô trong các bữa tiệc xã giao.
Vì những ành động bạo lực liên tục mà Yerena gây ra cho Sezh, cô bé tội nghiệp chậm lớn hơn các bạn cùng trang lứa. Khi còn bé hơn bây giờ, cô đã bị chứng sợ xã hội, trầm cảm và mất ngôn ngữ. Những hội chứng này càng làm trầm trọng thêm định kiến của Yerena về cô, vì vậy trong mắt Yerena, Sezh chỉ là một con chó cái vô dụng.
Có người đã từng nói, "Nếu những mong muốn lý tưởng quá lớn lao và thực tế không thể theo kịp, con người sẽ trở nên tức giận và muốn tìm ai đó để trút giận lên."
Đối với Yerena, mâu thuẫn giữa lý tưởng và thực tế chính là Sezh, đứa con gái duy nhất của bà.
"Ngươi đã luôn ở trong cung điện, vì vậy ta đã nghĩ ngươi sẽ đọc sách trong thư viện. Nhưng thay vào đó, ngươi và tên Raytan lại ở đó tán tỉnh nhau!"
"Mình mới mười hai tuổi. Mình còn quá trẻ để nghĩ đến việc đó". Sezh cho rằng sự hoang tưởng của mẹ cô chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Và ngươi lại ở đó với Raytan, còn ở cung điện của Lise nữa chứ!"
"Mẹ, con sa.."
"Ngươi đã ra ngoài với Raytan nên chắc hẳn ngươi đang lên kế hoạch chống lại ta, phải không? Thứ ngu ngốc vô dụng!"
"Oh. Đó là lý do tại bà làm điều này với tôi".
Những nghi ngờ của Yerena không phải là hoàn toàn vô căn cứ. Nếu Sezh nghĩ về tình hình dưới quan điểm của hoàng đế, ông ta không thích Raytan, vì vậy ông ta sẽ tự nhiên có cảnh giác với những người làm thân với Raytan. Vì Hoàng đế chưa bao giờ nhìn nhận Yerena một cách đàng hoàng, chứ đừng nói đến việc ưu ái bà ta, nên không có gì lạ khi Yerena sợ hãi đến mức bà ta sẽ bị hoàng đế gạt ra khỏi tầm mắt hoàn toàn vì tình bạn của Sezh và Raytan. "Con, con đã không suy nghĩ thấu đáo. Con cảm thấy buồn chán vì chỉ có một mình trong cung, vì vậy con mới.." "Nếu cảm thấy buồn chán, ngươi chỉ cần ngồi đọc sách như mọi khi!"
"Mình không nghĩ rằng bà ta sẽ lắng nghe bất kỳ lời bào chữa nào của mình. Vì vậy, những lúc như thế này, thà rằng cứ nằm yên mà chịu đòn còn hơn. Nếu mình nói nhiều hơn và vô tình thốt ra điều không nên, bà ta sẽ đánh nhiều hơn vì đã cãi lại. Những kinh nghiệm trong quá khứ đã cho mình thấy điều đó."
Sezh chỉ có thể khóc nức nở chịu đựng trận đòn, gương mặt đẫm nước mắt. Trái tim của Luna tan nát khi nhìn cô gái nhỏ khóc, vì vậy cô ấy đã nghiến răng và lấy hết can đảm để đứng ra ngăn Yerena lại. Sezh giật mạnh gấu váy của Luna.
"..."
Sezh và Luna nhìn nhau chằm chằm. Sezh khẽ mấp máy môi.
"Đừng làm vậy. Ta ổn."
Luna mở to mắt, ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô vẫn dừng lại, và Sezh im lặng nhận đòn đánh của Yerena.
"Nếu việc này xảy ra một lần nữa, ta sẽ nhổ sạch tóc ngươi!" Yerena đã đánh lên cô mười tám lần; nói cách khác, bà ta sẽ sớm kết thúc việc đánh đập của mình.
Sezh hơi ngẩng đầu lên, vừa đủ để bắt gặp ánh mắt của mẹ cô. Cô bị kích động và thở gấp.
"Bà ta sẽ đánh mình cho đến khi bà ta mệt mỏi. Nó sẽ sớm kết thúc thôi.."
"Aaahh!"
Yerena một lần nữa kéo tóc Sezh. Cơn đau đột ngột buốt nhói khiến cô hét lên.
"Không phải bà ấy đã kết thúc việc này rồi sao? Bà ta thực sự sẽ đánh mình một lần nữa à?"
Sezh bắt đầu hoảng sợ..
Slam!
Mặt của Sezh đập vào một trong những chiếc cột giường.
"Ôi.. K-Không, Công chúa!"
Sezh ngơ ngác ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng hét của Luna.
Nhỏ giọt..
"Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó chảy ở mũi mình. Có vẻ như chảy máu cam, và máu chảy ra khá nhiều."
"..."
Yerena không có ý đi làm quá đến mức này, và bây giờ bà ta có vẻ hơi bối rối. Nhưng Yerena không phải là một người có tâm hồn dũng cảm và cao thượng, người sẽ xin lỗi về những sai lầm của mình. Bà ta nhìn chằm chằm vào Luna, người có khuôn mặt xanh xao tái mét đi, và nhìn Sezh, người đang ngồi ngơ ngác bên cạnh cột giường, trước khi đi ra ngoài để họ yên.
"Được rồi đấy! Ngươi sẽ không thể rời khỏi cung với bộ mặt như thế này. Là ngươi tự làm tự chịu thôi!" Và rồi bà ta bỏ đi.
"Cô.. Công chúa.."
Giọng của Luna run lên. Sezh nhìn chằm chằm vào máu của chính mình đang chảy xuống thảm, thay vì trả lời người hầu gái của mình.
"Yerena nói đúng. Mình sẽ không bao giờ ra khỏi Hoàng cung được. Nhưng mình phải gặp Raytan hôm nay. Đây là lần đầu tiên mình học tiếng Kazaki cùng anh ấy."
"Công chúa, tôi đi gọi bác sĩ đến!"
"Mẹ ta đi rồi à?"
"Sao ạ?"
"Bà ấy đi rồi, phải không?"
Luna đứng dậy và ra kiểm tra hành lang. Có thể thấy được rằng cô ấy cũng sợ Yerena.
"Vâng, bà ấy đã đi rồi ạ. Vì vậy, xin hãy hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ."
Luna tròn mắt ngạc nhiên. Sezh đột nhiên xé một dải vải dưới váy, cuộn lại và nhét vào lỗ mũi.
"Luna, ta sẽ ra ngoài một lúc."
"Công chúa! Người làm sao vậy? Người không nghe thấy quý phi Yerena đã nói gì sao?"
Khuôn mặt của Luna trở nên kiệt sức và cô ấy trông như thể sắp gục ngã.
"Ta rất xin lỗi vì đã khiến cô lo lắng trong hai ngày qua, nhưng ta không thể làm gì khác được."
Sezh liếc nhìn Luna với mái tóc rối bù của mình và siết chặt tay cô. Cô nói chuyện với Luna bằng một giọng nghiêm túc.
"Ta thực sự ổn, vì vậy đừng lo lắng về điều đó. Điều này không chỉ xảy ra một hai lần trước đây, phải chứ?"
"Công chúa!"
"Ta rất cảm kích sự quan tâm của cô, nhưng lần sau xin đừng đứng ra bênh vực cho ta. Ta bị đánh thì không sao, nhưng ta không thể chịu đựng được nếu Luna bị đánh vì ta."
"..."
"Sẽ có một bữa tiệc trà, vì vậy ta chắc chắn rằng mẹ và những người khác sẽ không trở về ít nhất là cho đến chiều nay. Ta sẽ về nhà trước bữa tối. Ta hứa với cô đấy."
"Ta sẽ quay lại ngay, Luna."
Sezh lẩm bẩm những lời đó trong khi mở cửa và bước ra hành lang. Luna bị bỏ lại một mình và bàng hoàng.
"Cô ấy có thực sự là công chúa mà mình biết sao? Là người sao? Mình muốn tin điều đó.
Nhưng người sẽ đi đâu chứ?"
Luna nhìn chằm chằm vào cánh cửa với cái miệng há hốc. Cô nhận ra một cách muộn màng rằng Sezh đã không nói cho cô biết nơi mà cô ấy sẽ đến.
* * *
Sezh đi thật nhanh đến Thư viện phía Tây. Cô đã không nhận được thời gian chính xác cho việc dạy kèm này. Lần cuối cùng cô nhìn thấy Raytan trong thư viện là vào sáng sớm, nhưng bây giờ, đã gần trưa. Anh đã không muốn dạy cô Kazaki ngay từ đầu. Cô rất lo lắng rằng anh ấy sẽ hủy bỏ buổi dạy kèm với lý do là cô đã không đến đúng giờ. "Ugh, khụ-" Sezh đang đi vội nên hơi thở gấp gáp và nặng nhọc.
Sáng nay là lần đầu tiên cô bị đánh tàn tạ như một con chó như vậy, và bây giờ đầu cô bắt dầu cảm thấy choáng váng. Cô thường bị tát vào má một vài lần, nhưng chưa từng bị đá hay đập vào cột giường. Máu mũi dường như không ngừng chảy được. Tấm vải mà cô nhét vào lỗ mũi đã thấm đẫm máu và không thể thấm thêm được nữa.
Sezh thở dài và xé một dải dưới váy lần nữa và nhét nó vào lỗ mũi. Cô không thể tin được rằng mình đã làm một việc phi lý và ngu ngốc đến vậy. Cô ước rằng mình đã yêu cầu Luna mang đến mấy miếng vảy thích hợp ít nhất trước khi cô rời đi, nhưng cô thậm chí không thể nghĩ về điều đó vì cô đang rất vội.
"..."
Sezh loạng choạng và cuối cùng cũng đến được cửa thư viện.
Lúc này, không có ai trong Thư viện cả. Cô đi qua lối vào và đi đến các giá sách. Cô tiếp tục đi đến phía trong cùng của thư viện, gần cửa sổ lớn. Cô vỗ ngực để bớt căng thẳng.
Khi đến, cô thấy có ai đó đã ngồi sẵn ở đó. Tất nhiên, đó phải là nhân vật chính của câu chuyện này, Raytan.
Sezh đứng trước mặt anh.
"Anh Raytan." Sau đó cô ấy tiếp tục câu nói của mình với một giọng tươi tắn.
"Em đến rồi." Raytan dán mắt vào cuốn sách trước mặt, nhưng trán anh hằn lên một nếp nhăn.
Anh ngẩng đầu lên sau khi nói một vài từ chửi rủa như 'chết tiệt' hoặc 'f ** k'. "..."
Nhưng sau đó khuôn mặt anh có một biểu cảm kỳ lạ..
"Em rất xin lỗi vì đã đến muộn trong buổi học đầu tiên. Em không định đến muộn như vậy, nhưng-"
Sezh dừng lại một lúc để cân nhắc cẩn thận xem cô nên nói gì tiếp theo.
"Mình đã nghĩ rằng có thể đưa ra một lý do chính đáng, nhưng mình không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ngay bây giờ. Không thể nói với anh ấy rằng mình đến muộn vì bị mẹ đánh đập như một con chó được."
Sau khi đảo mắt và căng não cân nhắc những lý do nghe có vẻ là hợp lý nhất, cô quyết định tìm một lý do phổ biến hơn là đi trễ.
"Ừm, em- ừm, đã ngủ quên, và.."
"Ngủ quên?" Raytan bật cười trước lời giải thích nhạt nhẽo của cô. Vẻ mặt của anh thật lạnh lùng.
"Cô hẳn là một người ngủ khó ngủ đến mức trông như vậy sau một lần ngủ quên."
Vào lúc đó, Sezh nhận ra rằng cô đã chạy ra khỏi phòng mà không kiểm tra ngoại hình của mình trước. Thành thật mà nói, cô đã quá vội vàng để gặp anh đến nỗi cô không để ý mình trông như thế nào cho đến khi Raytan chỉ ra điều đó.
"Má mình chỉ hơi sưng, và mũi có hơi chảy máu. Ngoài ra, vết thương không có gì nhiều. Hôm nay mẹ đã đánh mình nhiều hơn bình thường, nhưng nó không thể tạo ra sự khác biệt nhiều như vậy?"
Sezh liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của cô qua cửa sổ phía sau Raytan. Chiếc kính sạch sẽ, được đánh bóng tốt cho thấy rõ ràng khuôn mặt bị đánh đập của cô. Sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng cô thực sự trông khá khủng khiếp.
Má cô sưng to - mũi và phần còn lại của khuôn mặt cũng vậy. Có một vệt máu khô ở gần miệng cô. Một mảng màu xanh bắt đầu đổi màu trên trán cô, có thể là vết bầm do bị Yerena đập mặt vào cột giường. Cô thực sự trông giống như vừa bị ai đó đánh sắp chết.
Sezh chỉ có thể nhìn chằm chằm vì kinh ngạc. Cô chưa bao giờ trông như thế này trước đây, kể cả sau tất cả những trận đòn mà cô đã chịu đựng trong kiếp trước.
"Ừm, nhưng em vẫn có thể học được-," Sezh lắp bắp, lo lắng rằng Raytan đuổi cô đi bất cứ lúc nào vì ngoại hình không phù hợp của mình.
"Chúng không đau! Không đau chút nào đâu ạ!" cô khẳng định. "Vì vậy, anh không cần phải lo lắng-"
"Lo?" Raytan chế giễu. "Ai lo lắng cho cô chứ?"
Cô gái bĩu môi.
"Nếu anh không quan tâm, thì đừng nói về nó. Chỉ cần giả vờ như anh không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường là được. Tôi đang vô cùng xấu hổ đây này.."
Sezh gắt gỏng tự nghĩ rằng anh đã khiến cô xấu hổ một cách bất công, nhưng dù sao thì cô cũng cố gắng che giấu sự khó chịu của mình với anh vì cô không muốn làm cho buổi học thêm mất tự nhiên.
Cô tò mò về những gì họ sẽ học vào ngày hôm nay. Ánh mắt của Sezh bắt đầu đảo quanh căn phòng và bất ngờ nhìn thấy một đống sách trước cửa sổ. Chồng văn bản hấp dẫn và bí ẩn mà cô thường thấy Raytan đọc trên bệ cửa sổ đó đã biến mất từ lâu và thay vào đó là một tập khác.
<Giới thiệu về Kazaki>
<Hiểu về ngôn ngữ Kazaki>
<Kazaki cho người mới bắt đầu>
Mặc dù Raytan đã thể hiện sự miễn cưỡng trong bữa tiệc sinh nhật của mình, nhưng xét cho cùng thì anh vẫn là một cậu con trai ngoan ngoãn. Dù ghét việc này đến mức nào, anh vẫn làm theo lời của Lise để dạy Sezh tiếng Kazaki. Raytan lặng lẽ nhìn cô khi cô nhìn anh đầy mong đợi. Không nói lời nào, anh nắm lấy tập sách và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh bắt đầu bước xuống hành lang sau đó ổn định chỗ ngồi với một chiếc bàn ở phía bên kia căn phòng. Sezh đi theo anh nhanh nhất có thể với đôi chân nhỏ nhắn của mình.
Khi Raytan ngồi xuống, Sezh ngập ngừng kéo chiếc ghế bên cạnh ra và nhanh chóng liếc nhìn phản ứng của anh.'Mình nghĩ có thể ngồi cạnh anh ấy không? Ít nhất thì anh ấy đã không đuổi mình ra ngoài.'
Đầy cảm giác nhẹ nhõm, Sezh bắt đầu ngồi lên ghế. Với thân hình thấp bé đáng kinh ngạc của mình, thậm chí làm một việc đơn giản như ngồi lên ghế cũng khiến cô tốn sức.
Chiếc ghế này, giống như nhiều đồ đạc khác trong Cung điện Hoàng gia, phù hợp với những người cao lớn, khỏe mạnh hơn, chứ không phải những người bị suy dinh dưỡng và bị ngược đãi như Sezh.
"Aagh!"
Ngay khi ngồi xuống ghế, cô cố gắng dựng thẳng người và bàn chân của cô bị trẹo, khiến cô ngã xuống sàn một cách đau đớn.
Kể từ khi trở lại hình dạng hồi nhỏ, Sezh cảm thấy nhiều thứ mệt mỏi hơn trước rất nhiều. Ví dụ, những người thiết kế những chiếc ghế trong thư viện này không hề nghĩ đến thiết kế chúng cho trẻ em, cô nghĩ với vẻ giận dữ. Cô thở dài và ổn định chỗ ngồi một lần nữa trong khi suy nghĩ về tình hình của mình với vẻ bực bội.
Cô không hề hay biết, Raytan đã theo dõi toàn bộ một màn diễn ra trước mặt anh.
"Anh Raytan, em, em nên làm gì trước?"
Sezh với lấy một cây bút gần đó và cười một cách ngượng nghịu để cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa họ.
Raytan không trả lời cô. Thay vào đó, anh chỉ lườm cô, như mọi khi, như thể cô là người phiền phức nhất trên thế giới này.
* * *
Một thời gian đã trôi qua từ khi họ bắt đầu buổi học. Cô không thể tin rằng Raytan thực sự dạy cô Kazaki. Bất cứ điều gì Lise nói với anh dường như đã thực sự thuyết phục được anh.
"Thành thật mà nói, những hướng dẫn mà anh ấy đưa ra rất mơ hồ. Anh ấy chỉ nói" cái này' là như thế này, và 'cái kia' là như vậy. Chà, mình thực sự không thể nói rằng mình đã ngạc nhiên vì mình biết rằng anh ấy sẽ làm như thế.. Nhưng điều này không có nghĩa là từ giờ anh ấy sẽ tốt với mình. Hiện tại, anh ấy chỉ đang dạy mình vì mẹ anh ấy yêu cầu mà thôi.'
Cô chưa bao giờ một lần trong đời được dạy bởi một gia sư cá nhân.
Khác xa với việc dạy cô những phụ âm và nguyên âm cơ bản, Raytan đã hỏi cô ấy về những vấn đề có vẻ phù hợp hơn với một người ở trình độ trung cấp.
Sezh nghi ngờ rằng anh ta đang cố tình áp đảo cô bằng những câu hỏi khó để có thể tạo cớ nói những điều như, "Thật nực cười khi dạy Kazaki cho một người như cô."
Nhưng cô có một con át chủ bài mà Raytan không hề biết. Trên thực tế, cô đã có thể nói tốt Kazaki vì cô ấy đã dành thời gian để nghiên cứu nó ở kiếp trước.
Raytan có vẻ ngạc nhiên rằng Sezh có thể theo kịp chương trình học đầy thử thách của mình. Kế hoạch gây khó khăn cho cô của anh đã thất bại.
"Mình chưa từng nghĩ về nó trước đây, nhưng mình có thể sử dụng kiến thức về Kazaki để tìm một nơi nào đó để sống bên ngoài cung điện trong tương lai. Những bài học này là cần thiết để mình sống một cuộc sống lâu dài.."
"Không, đúng hơn, tôi phải làm như vậy để có thể tiếp tục cuộc sống của mình trong thời gian này. Học lại Kazaki cũng không tệ lắm, và tôi cần phải làm điều này để có thể đạt được mục tiêu là đến gần Raytan. Tôi sẽ cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của anh ấy nhiều nhất có thể, ngay cả khi chỉ là một chút."