Xuyên Không Cướp Ngôi Nữ Chính - Hàn Thiên Vy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Khánh Dâu, 11 Tháng sáu 2021.

  1. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Cướp Ngôi Nữ Chính

    [​IMG]


    Tác giả: Hàn Thiên Vy

    Thể Loại: Xuyên Không, Ngôn Tình


    Rating: 13+

    Link: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Hàn Thiên Vy

    Văn án:

    Hàn Thiên Vy bị gia đình bỏ rơi từ khi còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, 22 năm qua cô phải tự mình bươn chải lo toang cho cuộc sống khốn cùng của chính mình.

    Hồng nhan bạc phận quả là chính xác để nói về cô. Công việc nhàm chán, học hành bình thường lại không có bạn bè. Có lẽ đam mê duy nhất của cô chính là Ngôn tình.

    Ngôn tình là lẽ sống, là lí tưởng của cả cuộc đời cô.

    Cho đến một ngày..
     
    victoriakk thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 1: Tuyệt Thế Tiên Hiệp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Thiên Vy, một cô gái 22 tuổi không gia đình, bạn bè hay người thân. Là một người vô hình ở thế giới này. Chỉ tiếc cho dung mạo xinh đẹp của cô phải chịu bao vết thương ăn sâu vào tận xương.

    Điều duy nhất giữ cô tồn tại trên thế giới này đó là truyện. Phải, ngôn tình, đam mỹ hay bách hợp đều là những món mà cô đây yêu thích. Nếu không có sở thích này có lẽ từ lâu cô đã không chịu đựng nổi hiện thực tàn khốc này.

    Cô là fan của trang wed mang tên Ngôn Tình Page do tác giả Vy Vy sáng lập, cô đang theo dõi một bộ truyện mang tên Tuyệt Thế Tiên Hiệp, câu chuyện kể về một cung nữ trên thiên giới bị đày xuống trần gian vì tội yêu một vị thần, đúng lúc vị thần ấy lại xuống trần lịch kiếp, duyên phận của họ bắt đầu, nhưng câu truyện lại lưng chừng không thể kết vì đây chỉ là tình cảm đơn phương của nữ chính, nam chính là người vô cùng phép tác luôn luôn lạnh lùng với nữ chính, hắn ta chính là lãnh khốc vô tình, không máu không nước mắt trong truyền thuyết.

    Hàn Thiên Vy chúa ghét nữ chính nhu nhược và nam chính mặt lạnh. Yêu là yêu, ghét là ghét, tại sao phải giày vò đối phương như vậy. Là một thiếu nữ chưa từng yêu đương, Hàn Thiên Vy vô cùng chán ghét. Nhưng nói thì nói vậy, cô vẫn thức đêm thức ngày để cày bộ truyện chưa rõ hồi kết này.

    Sau ngày dài làm việc cùng cày truyện, Hàn Thiên Vy cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt ngủ thiếp đi trên bàn làm việc

    Sau một giấc ngủ mê man, đột nhiên cô có cảm giác lành lạnh, Hàn Thiên Vy lập tực ngồi dậy, toàn thân cô ướt đẫm nước mưa, cô trừng to mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh vô cùng lạ mắt, đây đâu phải nhà cô. Lại nhìn đến trang phục cổ quái mà cô đang mặt, một bộ trang phục cổ trang, gọi là gì nhỉ? Hồng y, phải, một bộ trang phục toàn màu hồng đến 'cẩm hường', từng phụ kiện trên cơ thể trông có vẻ rất bình thường nhưng căn bản ở thế giới hiện đại KHÔNG CÓ!

    Cô nhắm mắt một hồi lâu sau đó mở mắt, cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ai bắt cóc cô đến phim trường sao? Cô bị mộng du à? Hay cô vẫn còn đang ngáy ngủ?

    Hàn Thiên Vy liên tục tát vào mặt mình thật đau. Sau một hồi lâu cô cuối cùng cũng chấp nhận, đây chính là sự thật.

    Từ phía xa, một chàng trai một thân bạch y bước tới với vẻ mặt tò mò nhìn cô. KHi nhìn thấy rõ khuôn mặt của tên đó thì cô lại chết khiếp, tay run run tức giận.

    Đó là một chàng trai đẹp, một soái ca đúng nghĩa, nhưng lại là soái ca cổ trang nga! Khuôn mặt yêu nghiệt khiến người nhìn phải động lòng. Nhưng cô thì không, bởi vì đó là cái tên đáng ghét đóng vai nam chính trong bộ truyện mà cô đọc.

    Khoan đã.. trong truyện ư? Chẳng lẽ cô xuyên không vào truyện?

    Hàn Thiên Vy thầm đánh giá lại chàng trai trước mặt. Nhan sắc này, phong thái đáng ghét này, trang phụ này, còn có cả mảnh ngọc bội kia nữa..

    Cái tên đáng ghét kia chính là Nam Phong Kiệt, nhị thiếu gia của Nam Phong gia, là tên nam chính đáng ghét mạnh nhất trong truyện, thoi chết cô rồi..

    "Cô nương.. Cô gặp phải sơn tặc à? Cô có vẻ không vui"

    Nam Phong Kiệt cầm một chiếc ô vải bọc giấy trắng đứng trước mặt cô.

    "Liên quan anh à!"

    Gặp sơn tặc cái mốc, bà đây đang không vui, khôn hồn thì lượn ra chỗ khác. Đang khốn thì gặp tên chết tiệt như anh tất nhiên là bà không vui.

    "Là. Cô cứ ngồi đây hưởng thụ. Cáo từ!" Nam Phong KIệt bỏ đi không chút lưu luyến

    "Nam Phong Kiệt! Anh lập tức đứng lại cho tôi!" Vừa nói, Hàn Thiên Vy đã lấy chiếc hài vải bên trái của mình ném về hắn.

    Chiếc hài bay xuyên qua người hắn không chút gì làm hắn đau. Cô cũng không mấy ngạc nhiên, chắc là hắn sử dụng thuật Xuyên Thân của mình chứ gì, khỏi thể hiện đi, cô đây biết tỏng anh rồi!

    "Cô có liên hệ với Kiệt mổ?" Nam Phong Kiệt khá ngạc nhiên quay lưng lại nhìn.

    "Hắc hắc.. Ta có thể tạm ẩn thân ở Nam Phong gia của ngươi không?"

    Hàn Thiên Vy cố nhớ lại một số từ ngữ trong truyện mà nặn ra, lại nhớ đến nhân vật cô yêu thích nhất Nam Phong Kỳ, đại thiếu gia của Nam Phong gia, có thể nhờ anh ta giúp.

    "Tôi biết cô không phải người ở đây! Không cần cố gắng nghĩ ra những từ ngữ đó đâu." Nam Phong Kiệt phụt cười với tính cách nắng mưa của cô

    "Chết tiệt! Sao anh không nói sớm! Làm bà đây thật quá mất thể diện đi!"

    Hàn Thiên Vy tức giận chạy đến gần hắn định đá vào chân hắn thì vấp phải rễ cây anh đào bên cạnh ngã nhào. Với tính cách của hắn ta chắc chắn sẽ không cứu cô đâu. Cô nhắm tịt mắt lại và rồi 5 giây sau vẫn chưa thấy động tĩnh, cô ngạc nhiên mở mắt ra, cô không té, lại còn..
     
    victoriakk thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2021
  4. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 2: Nhị Công Chúa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại còn.. đang bay. Là chuyện gì đây, hàn Thiên Vy cô biết bay khi nào? Đùa với cô chắc? Chẳng lẽ xuyên vào tiên hiệp nên được làm tiên à?

    "Nè, cô định biểu diễn cho tôi xem à?"

    Nam Phong Kiệt bên dưới bất mãn với hành động 'khoe mẽ' của cô.

    "Cái con khỉ, bà đây phải xuống thế nào đây?"

    Hàn Thiên Vy tức giận quát, bỗng nhiên cô từ trên cao rơi xuống, cô thầm nghĩ phen này chắc là tan xương rồi.. Cô nhắm tịt mắt cầu mong cô đáp phải cô nào êm ái một chút!

    Ôi, ông trời thật tốt nga! Ở đâu ra một cái nệm mềm mại êm ái như thế? Cô thật sự rơi xuống một cái nệm, lúc còn đang sung sướng vì ước nguyện trở thành hiện thực thì lại nghệch mặt sau khi mở mắt, cô đang nằm trong lòng hắn ta.

    Hàn Thiên Vy thầm nghĩ trong lòng, nam chính cao lãnh đại nhân có khi nào sẽ giết cô để bảo vệ trinh tiết không? À không, cô chẳng qua chỉ ngã trúng một cái, cô đã ăn đậu hủ của hắn ta đâu?

    Hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt không mấy vui vẻ nhưng cũng không khó chịu như ánh mắt anh ta nhìn nữ chính trong truyện, thật là may cho cô gặp phải lúc hắn đang vui vẻ.

    Lúc còn vui vẻ bỗng nhiên cô có cảm giác đang rơi xuống thì hốt hoảng la hét, nhưng lại một lần nữa cô không chạm đất, thân thể lưng chừng ngang chân hắn. Cô thầm nghĩ, hay là rơi xuống một cái cho xong chứ như thế này mãi có khi cô điên mất.

    Cô thở phào nhẹ nhõm rồi tìm cách đứng lên, cô dùng tay quờ quạng khắp nơi thì bắt được một bàn tay ấm áp khác, cô lập tức mượn lực cánh tay đó kéo mình đứng lại. Sao khi định hình, cô lập tức phát hiện bàn tay mình đang nắm chính là của Nam Phong Kiệt.. Lại một lần nữa cô tự đưa mình vào hang cọp, lần này muốn cô phải sống sao đây? Mới xuyên vào một chút đã đụng chạm đủ kiểu với nam chính rồi, nữ chính liệu có xé xác cô không nhỉ?

    "Á.. dê xồm!" Cô buông tay ra rồi đánh đánh vào vai hắn

    "Chết tiệt! Cô câm miệng cho tôi!" Hắn tức giận bắt lấy tay cô rồi bịt miệng cô lại

    Cô vùng vẫy hết sức rồi bất lực im lặng

    "Nói cho cô biết! Tôi cũng chẳng phải là người ở đây hiểu chưa? Tôi cũng giống cô là vừa xuyên vào đây lại chết tiệt đáp xuống cái tiên thể của Nam Phong Kiệt thôi!" Nam Phong Kiệt buông cô ra, nói

    "Hả? Vậy đó chính là lí do nữ chính và nam chính đến giờ vẫn không thành, ra lại tại cái tên vô lại như anh!" Cô chửi rủa hắn.

    Hàn Thiên Vy khó khăn suy nghĩ, thật sự tình tiết trong truyện diễn ra song song với thực tại hay sao? Đây rốt cuộc có phải là một cuốn truyện hay không? Liệu đây có phải là một loại ma thuật có thể đưa người tới thế giới khác. Tại sao lại là cô?

    Cùng lúc đó, Triệu Linh Chi, nữ chính của bộ truyện, một tiểu bạch chính hiệu xuất hiện phía sau Nam Phong Kiệt

    "Nam Phong Kiệt, chàng đang hàn uyên cùng cô nương này?" Triệu Linh Chi nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

    Cô biết chứ, cô ta là nữ chính nhưng lại có cảm giác cô ta là một pháo hôi không bằng, khiến cho cô đây vô cùng tức giận khi đọc đến lúc cô ta xuất hiện. Một cuốn truyện, nữ chính và nam chính đều hắc hắc vô liên sĩ mà cô vẫn đọc, đúng, chỉ bởi Nam Phong Kỳ quá là cường hãn đi khiến cô không từ bỏ được.

    "Vị cô nương đây? Xin mạo phạm hỏi cao danh quý tánh?"

    Trong lúc Hàn Thiên Vy cô đang suy nghĩ thì Triệu Linh Chi mở lời vàng ngọc hỏi đến cô

    "Tiểu nữ Hàn Thiên Vy, bằng hữu thường gọi Vy Vy!"

    Cô cũng quá là ngây thơ, lại đi khai tên thật của mình cho hai tên này biết, mà thôi, sau tất cả hai người họ lại là của nhau, cô đây chỉ là người vô tình đi ngang qua chốn đây.

    "Bổn cô nương là Triệu Linh Chi, ái nữ của Triệu trướng quân!"

    Triệu Linh Chi tỏ ra thân thiên dù trong lòng luôn miệng thầm rủa cô vì dám đến gần Nam Phong Kiệt.

    "Dân nữ thất lễ rồi, quận chúa!" Cô ngay thơ, hòa đồng dù đã biết tỏng tâm ý cô ta

    "Triệu cô nương, cô quá thất lễ với Vy Vy, cô ấy chính là công chúa Hàn thiên Vy đã thất lạc 10 năm của Hoàng Thượng!"

    Nam Phong Kiệt không biết từ đâu moi ra một thân phận giả gán cho cô làm cô kinh hồn

    "Công Chúa.. Hắc Hắc.. huynh đang đùa?"

    Triệu Linh Chi kinh hoàng nhìn Nam Phong Kiệt khó tin

    "Vết bớp trên cổ tay Hàn Thiên Vy, là Hồng Hoa Chi Chủ!"

    Nam Phong Kiệt chỉ vào tay phải nơi có vết bớp hình hoa hồng của Hàn thiên Vy nói

    "Tiện nữ Triệu Linh Chi khấu kiến Nhị Công Chúa"

    Khi thấy vết bớp đó, Triệu Linh Chi lập tức quỳ xuống

    Tay tôi có cái bớp này khi nào, chẳng lẽ Tuyệt Thế Tiện Hiệp không phải là truyện Ngôn Tình, mà là..
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2021
  5. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 3: Nam Phong Thế Gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng lẽ đây là truyện Xuyên Không.. Chết tiệt, tại sao lúc đầu ta không đọc cho rõ phần giới thiệu chứ, ta lại là cái kẻ bị xuyên vào đây.. Thật hắc hắc xui xẻo! "Công Chúa, xin mạo phạm tâu, người có định hồi cung?"

    Tiểu bạch ngu ngốc ấy đứng dậy hỏi ta như muốn đuổi ta ấy

    "Ân. Phải đợi đến mùa hoa anh đào!"

    Ta nhìn vườn anh đào gần đó mà nảy ra ý nghĩ này.

    "Vậy người sẽ ở đâu chốn hoang vu này?"

    Cái con tiểu bạch đó lại tra hỏi ta

    "Ta sẽ ẩn thân tại Nam Phong gia của Nam Phong Kiệt!"

    Liếc nhìn Nam Phong Kiệt bên cạnh ta cười thầm. Chọc phải bà thù phải chịu hậu quả.

    "..."

    Nhìn con tiểu bạch đó tức phun khói bỏ chạy mà ta thật sự muốn cười thật to vào mặt cô ta. Cung nữ thì đã sao? Phép thuật thì đã sao? Còn việc gì thê thảm hơn là xuyên vào cái nơi xúi quẩy này chứ.

    "Nè, sao ngươi lại bảo ta là công chúa? Mẫu thân ta dạy nói dối là xấu!"

    Nhìn Nam Phong Kiệt đang chăm chú quan sát xung quanh, ta nhảy đến trước mặt hắn tò mò

    "Vì ngươi đã xuyên vào cô ta!" Nam Phong Kiệt trả lời không chút do dự

    ".. Không thể nào! Đây vốn dĩ là ta mà!"

    Ta ngạc nhiên với câu trả lời của hắn, lấy tấm gương bên dưới gốc cây gần đó ta soi qua soi lại, quả thật đây là ta mà! Ủa? Mà các vết thương trên mặt ta đâu? Khuôn mặt này..

    "Vì ngươi chính là cô ta!"

    Hắn lại nói một câu làm ta điếng người. Cái gì mà ta là cô ta, cái gì mà xuyên vào cô ta, có gì mâu thuẫn.

    "Kiếp trước của ngươi.. Nhị công chúa của Thiên giới, đồng thời cũng là của Nhân giới"

    Nam Phong Kiệt nhìn ta nói

    "Vớ vẩn! Ta sống ở thế giới kia đã hai mươi mấy năm, lẽ nào lại vậy!"

    Ta lập tức hét vào mặt hắn, phản bác câu nói của hắn. Hắn nói vậy chẳng khác nào mẹ ta không phải người ta sinh ra ta, ta không cam lòng.

    "Vì ngươi đã được Thiên Đế đưa sang thế giới đó để tránh khỏi cơn thịnh nộ của Quỷ Vương"

    Hắn ta kéo tay ta đi về phía Tây

    ".. Làm sao người có thể biết những chuyện này? Ngươi cũng giống ta thôi!"

    Ta bắt đầu bình tĩnh lại, bước đi bên cạnh hắn

    "Ta không giống ngươi, ta đã đầu thai ở nhầm nơi, bây giờ thế giới này chỉ kéo ta về! Nam Phong Kiệt vốn là thân thể của ta, bây giờ ta trở về là vì hắn ta.. đã chết!"

    Hắn ta nói, từng lời từng chữ đều khiến ta điếng người.

    "Vậy.. ngươi tên gì?"

    Ta cũng khá là thông cảm cho hắn, nhưng mối thù đó ta không quên đâu

    "Dương Thiếu Đình!"

    Hắn trả lời không chút do dự, đề phòng làm ta hơi nghi ngờ.

    Mãi suy nghĩ mà ta không biết, ta và hắn đang bước trong khu vườn đầy hoa anh đào đang có nụ. Hắn đi trong hàng hoa anh đào, rất ra dáng một công tử phong lưu đa tình nhưng không kém phần lạnh lùng, lãnh đạm. Còn ta, chẳng khác gì con ở cho hắn (T. T)

    "Hàn Thiên Vy, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?" Hắn bỗng nhiên quay mặt lại hỏi ta

    "Ta.. 22 tuổi!" Ta giật mình rồi trả lời cho hắn

    "Ta năm nay đã 25!" Hắn cảm thán

    25 tuổi chưa có thê thiếp, đây chính là ế truyền kiếp trong truyền thuyết phải không?

    "Thế thì thế nào? Ta phải gọi ngươi là huynh à? Nhưng ta thích gọi là thúc thúc hơn!" Ta nhân cơ hội chọc hắn

    "Nếu muốn vào Nam Phong gia của ta, cô phải đóng vai gì chắc cô hiểu?" Hắn không những không tức giận mà còn ngoáy ngược lại ta.

    ".. Ngươi đùa ta à?" Khoé mắt ta giật giật. Ta nhớ rồi. Nam Phong gia không cho người lạ vào trừ khi..

    "Không tin tuỳ người!" Hắn ta bỏ mặc ta đứng đó mà đi

    ".. Khoan đã! Ta đồng ý!" Ta nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa tổ tiên ba đời nhà hắn sao lại lập ra cái quy luật này chứ!

    Đến khi đi hết vườn anh đào, một khuôn viên rộng lớn xuất hiện làm Hàn Thiên Vy ta choáng ngợp. Rất rộng lớn nguy nga, rất.. đẹp!

    "Ngươi phải gọi ta là là gì?" Hắn ta quay lại hỏi ta lần nữa

    "Huynh, chàng, Kiệt huynh!" Ta lặp lạy ba từ hắn dạy trên đường tới đây.

    "Phụ thân ta tên gì?" Hắn hỏi như trả bài ta

    "Nam Phong Cung!" Ta nhớ rất rõ mà, cả gia phả nhà hắn ta đều nhớ.

    "Mẫu thân ta?" Hắn lại hỏi

    "Diệp Liên!" Ta cũng nhớ vị phu nhân này nha! Rất uy quyền, lại giống ta rất ghét con tiểu bạch đó.

    "Tốt!" Hắn gật đầu hài lòng nắm tay ta kéo vào phủ đệ của phụ mẫu hắn

    "Hài nhi Nam Phong Kiệt khấu kiến phụ thân!" Hắn ta quỳ xuống

    "Tiểu tử! Mau đứng dậy!" Mẫu thân hắn đỡ hắn dậy, nhìn thôi cũng biết bà ấy cưng hắn thế nào

    "Tiểu nữ Thiên Vy!"

    Ta chỉ nhún gối gật đầu với họ giống trong phim Hoàng Châu Cách Cách làm họ khá ngạc nhiên vì thái độ của ta.

    "Đây?"

    Phụ thân hắn nhìn ta bằng ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò

    "Đây là hôn thê của con.. Đồng thời là Nhị công chúa thất lạc lâu nay!" -Hắn ta nói không chút ngượng miệng

    "Công.. chúa ư? Thất lễ rồi! Mời người an tọa!"

    Phụ thân hắn rất tôn trọng phép tắc lập tức đứng dậy nhường ghế cho ta

    "Tiểu nữ đâu dám! Nhập gia tuỳ tục, đã đến đây ta chỉ là khách sao có thể yên vị tại đó. Xin ngài đừng trách!"

    Ta khéo léo từ chối. Không ngờ miệng lưỡi ta lại khéo đến thế

    "Con vừa bảo nàng ta là hôn thê của con?" Mẫu thân hắn đính chính những lời hắn vừa nói

    Hắn ta lập tức gật đầu

    "Vậy còn.." Chưa đợi mẫu thân hắn nói hết câu, hắn đã chen vào

    "Mẫu thân, xin người đừng!" Hắn có vẻ rất ghét chuyện mẫu thân hắn sắp hỏi

    "Thôi được rồi! Vậy Nhị công chúa, người có biết tại sao Nam Phong gia ta luôn khác biệt với các gia tộc khác chứ?"

    Mẫu thân hắn hỏi ta, ta lại có cảm giác bà ấy đang thử thách trí thông minh của ta.

    Mẫu thân hắn nhìn ta, phụ thân hắn nhìn ta, cả hắn cũng nhìn ta quả làm ta áp lức nga.

    Bỗng nhiên có một luồng khí kì lạ chạy trong não ta xuống tim, ta cảm thấy xung quanh mờ dần rồi khuỵu xuống sau đó không biết trời trăng gì.

    Rố cuộc ta bị làm sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2021
  6. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 4: Nam Phong Kỳ Chỉ Là Hư Danh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Thiên Vy từ từ mở mắt lập tức thấy khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt của Nam Phong Kiệt phóng đại trước mặt. Khuôn mặt hoàn mĩ, ngây thơ khi đang ngủ của hắn thật làm cô động lòng.

    Hàn Thiên Vy lại một lần nữa suy nghĩ về cách tác giả miêu tả vẻ đẹp của hắn, cô tấm tắc khen "ngon" rồi lại tiếp tục nghĩ. Nếu không phải có người khác xuyên vào nam chính, có khi cô phải chết. Ngoài cô và hắn ra liệu còn người nào sẽ xuyên vào đây? Nhỡ đâu kẻ ấy độc ác thì sao?

    Tại sao lúc đó khi rơi từ trên cao xuống cô lại lơ lửng trong không trung, cô được truyền dạy bí thuật võ công tiên hiệp gì?

    Cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, Nam Phong Kiệt lập tức mở mắt. Thấy đối tượng đã tỉnh Hàn Thiên Vy bất giác đỏ mặt tránh né ánh mắt của hắn.

    Nam Phong Kiệt không biết trong lòng đang nghĩ gì, có vẻ hắn có thiện cảm với Hàn Thiên Vy, cũng có thể chỉ là sự đồng cảm khi cùng nhau xuyên không.

    "Tỉnh rồi? Còn thấy trong người không tốt?" - Nam Phong Kiệt rót trà cho cô.

    "Ta bị làm sao vậy?" -Hàn Thiên Vy cảm thấy đẫu óc vẫn còn quay cuồng lập tức uống ngụm nước

    "Cơ thể người bị suy kiệt, có lẽ là do làm việc quá sức, cần được nghỉ ngơi!" -Nam Phong Kiệt ngồi lên góc giường dưới chân cô.

    "Là. Do cùng một lí do!" -Hàn Thiên Vy thở hắt điều chỉnh hơi thở.

    "Đó không phải truyện, là thực tại được chuyển thể. Người viết đã dùng một cổ thuật để lôi chúng ta đến một thế giới khác. Hoặc có thể chính thế giới này đã kéo chúng ta vào!" -Nam Phong Kiệ giải thích cho cô rõ đây là thực tại thật. Một thế giới cách hiện tại vài ngàn năm ở một thế giới song song khác.

    "Ta thật muốn gặp Nam Phong Kỳ!" -Hàn Thiên Vu đánh trống lảng, chiếu ánh mắt van xin về phía Nam Phong Kiệt làm hắn đành bó tay.

    "Cùng ta dạo chơi đi!" -Nam Phong Kiệt kéo Hàn Thiên Vy cùng ra ngoài du ngoạn.

    "Ban nãy là phòng ngươi?" -Hàn Thiên Vy vừa ngắm cảnh vừa hàn uyên với Nam Phong Kiệt.

    "Đúng!" -Nam Phong Kiệt cũng thật thà quá đi.

    "Nam Phong lão gia không.." -Hàn Thiên Vy định nói "phản đối" thì nuốt lại khi thấy bóng dáng mĩ nam bên kia vườn hoa anh đào. Dung mạo rất xuất chúng nhưng so với Nam Phong Kiệt vẫn thua một bậc, đó là Nam Phong Kỳ, người Hàn Thiên Vy mến mộ.

    Định bước đến thì bị bàn tay Nam Phong Kiệt kéo lại, từ phía xa một nữ tử khác xuất hiện vòng tay ôm lấy Nam Phong Kỳ, sdis quả thật là một mĩ nữ, nhưng dung mạo lại ghua xa Hàn Thiên Vy cô. Cô là tiên nhân còn cô ta chỉ là người tất nhiên cả hai có khác biệt.

    "Cô ta là người bỏ Xuân dược vào nước của ngươi.." -Hàn Thiên Vy bỗng nhớ ra việc cô ta là người bỏ thuốc khiến Nam Phong Kiệt xém chút mất đời trai (-. -)

    "..."

    - Nam Phong Kiệt một chữ cũng không nói, cô xem như vậy là đúng đi!

    "Cô ta là ai?" -Hàn Thiên Vy tiếp tục hỏi

    ".. Hoàng tẩu người!" -Nam Phong Kiệt cười nhàm chán

    ".. Ta có hoàng huynh?" -Hàn Thiên Vy thiếu điều té xỉu tại đây.

    "Hàn Thiên Vũ, Đương Kim Hoàng Thượng!" -Nam Phong Kiệt mặt vẫn không chút cảm xúc nào

    "Liêu Mỹ, quý phi của đại ca?" -Hàn Thiên Vy ngờ vực

    "Phải!" -Nam Phong Kiệt không chút gì giấu diếm, đem mọi thứ cô muốn biết lập tức trả lời.

    "Đáng ghét!" -Từ cổ chí kim, Hàn Thiên Vy ghét nhất sự phản bội. Lập tức tiến về phía hai người họ, Nam Phong Kiệt chẳng nói gì chỉ bước theo.

    ".. Thật thất lễ!" -Hàn Thiên Vy vờ sơ ý đi ngang cúi đầu tạ tội, Nam Phong Kiệt cũng chẳng có biểu hiện gì giống rình mò

    "Ngươi là?" -Liêu Mỹ ngạc nhiên nhìn cô gái xa lạ đi cùng Nam Phong Kiệt

    "À.. Hàn Thiên Vy, nhị công chúa và là vị hôn thê của Kiệt huynh!" -Hàn Thiên Vy không chút ngượng miệng đánh thẳng vào tâm lí Liêu Mỹ một câu chí mạng

    "Tại hạ Nam Phong Kỳ!" -Nam Phong Kỳ cúu người chào coo

    "Dân nữ Liêu Mỹ!" -Liêu Mỹ cói ý nhấn mạnh hai từ 'dân nữ' làm Hàn Thiên Vy lòng thầm cười.

    "Miễn lễ. Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp quả thật tướng mạo phi phàm!" -Hadn Thiên Vy buông lời khen

    "Đa.." -Liêu Mỹ định đa tạ thì bị Hàn Thiên Vy nói một câu làm cô ta quê "Đại thiếu gia, mạn phép hỏi cô ấy là?"

    "Đây là bằng hữu của tại hạ!" -Nam Phong Kỳ nuốt một ngụn nước bọt rồi trả lời

    Nghe nói như vậy mà Hàn Thiên Vy thầm khinh bỉ, thì ra Nam Phong Kỳ cũng là hư danh.

    "Không làm phiền. Cáo lui!" -Hàn Thiên Vy quay lưng nắm tay Nam Phong Kiệt kéo đi làm hắn kinh ngạc đến khi nhận ra hành động của mình thì Hàn Thiên Vy lại luống cuống đỏ mặt bỏ tay hắn ra.

    "Sao nàng lại lúng túng như vậy, hôn thê?" -Nam Phong Kiệt áp mặt mình vào cổ cô khẽ thì thầm làm tai cô cũng đỏ lên.

    Ở phía này, Nam Phong Kỳ và Liêu Mỹ đang bàn đối sách..
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2021
  7. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 5: Ta Yêu Nàng, Tiểu Yêu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm đó, Hàn Thiên Vy ngồi bên bờ hồ, ngón tay thướt tha chạm nhẹ vào mặt hồ làm nó khẽ lượn sóng.

    Hàn Thiên Vy đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Cô lơ đãng nhìn bóng trăng yên ả dưới mặt hồ. Cảnh vật xung quanh quả thật làm cô cảm thán, không có khói bụi xe cộ, không có rác thải công nghiệp, hoàn toàn bình yên.

    Nam Phong Kiệt từ xa nhìn thân ảnh điệu đà uyển chuyển của cô mà nuốt vào một ngụm nước bọt. Hắn ta nhìn bóng lưng cô quạnh của cô. Hắn biết cô đang nghĩ gì, hắn biết có lẽ cô đang hài lòng với thế giới này, nhưng liệu cô có thể chịu đựng được sự khốc liệt của sự thật mà sau này cô phải đối mặt hay không?

    Nam Phong Kiệt từ từ tiến đến bên cạnh Hàn Thiên Vy đang thẫn thờ ngồi đó, Nam Phong Kiệt dùng tay khẽ vuốt mái tóc dài mượt của nữ nhân bên dưới, cảm giác chạm vào tóc cô vô cùng dễ chịu, mùi hương của thiếu nữ dần lan tỏa vào tận ngóc ngách trong tim hắn. Hàn Thiên Vy bất ngờ đứng phắt dậy thì trượt chân rơi ngược vào hồ nước. Nam Phong Kiệt nhanh tay đưa tay bắt lấy eo cô kéo vào lòng mình. Hàn Thiên Vy được cứu mặt đỏ như quả cà chua, không hiểu sao mấy hôm nay hiềm khích với hắn ta đã biến mất mà chỉ còn lại chút thân thiết.. chút yêu thương?

    "Bỏ ta ra!" - Hàn Thiên Vy ngượng chín mặt lập tức vùng vẫy thoát ra nào ngờ cô lại kéo luôn cả Nam Phong Kiệt xuống dưới.

    Đêm trăng lạnh lẽo hai thân ảnh dưới mặt hồ không ngừng vùng vẫy.

    Cả hai cùng rơi xuống hồ, tiếng động tuy nhỏ nhưng đủ làm chấn động cả Nam Phong gia kia.

    ".. Ta.. ưm.. không biết bơi.. ưm.." -Hàn Thiên Vy cố gắng giữ thân mình nổi trên mặt nước.

    Nam Phong Kiệt phía này bơi lại phía Hàn Thiên Vy ôm lấy cô rồi bơi vào bờ, vừa lên bờ Hàn Thiên Vy đã ngất đi từ lúc nào. Nam Phong Kiệt lần 2 bế cô trở về phòng mình, hạ nhân trong phụ mắt to mắt nhỏ nhìn sự việc đang xảy ra, nhị thiếu gia bình thường lạnh lùng mà lại quan tâm đến cô gái này như vậy, lại còn có những cử chỉ vô cùng thân mật. Xem ra đúng cô gái đó là vị hôn thê của hắn ta rồi!

    Trong phòng, Nam Phong Kiệt cho tiểu nha hoàn thay y phục cho cô sau đó đuổi tất cả bọn họ ra ngoài. Hàn Thiên Vy lúc này đã tỉnh từ từ mở đôi mắt to tròn của mình ra nhìn Nam Phong Kiệt, cô cố gắng ngồi dậy, nhìn khuôn mặt điển trai mệt mỏi nằm trên bàn cô đau lòng lấy chăn đắp cho anh rồi ngồi xuống bên anh.

    Bàn tay không tự chủ sờ lên má của Nam Phong Kiệt bỗng giật phắt khi bị bắt lại. Nam Phong Kiệt mở mắt ra nhìn Hàn Thiên Vy. Cô không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Bị phát hiện rồi..

    "Hàn Thiên Vy.. ta yêu nàng!" -Vừa dứt lời Nam Phong Kiệt đã ôm Hàn Thiên Vy vào lòng mặc cô im lặng không trả lời.

    Vài giây sao, cô cũng nâng tay lên ôm lấy hắn. Cả hai cứ thế ôm nhau, bỗng nhiên Nam Phong Kiệt xoay người đè cô xuống giường, bỗng nhiên Hàn Thiên Vy lập tức bật dậy đẩy Nam Phong Kiệt, giật mình nhìn mũi tên đâm vào cây cột bên cạnh. Nam Phong Kiệt lập tức đứng dậy nhìn mũi tên ra thì cô nói 'Có độc!'

    * * *

    Nam Phong Kiệt rút tay lại cho mười đem một xô nước vào tạt lên mũi tên, chất lỏng màu xanh chảy xuống, mũi tên bốc khói nghi ngút, sau đó Nam Phong Kiệt dùng phép thuật rút mũi tên ra đọc mảnh giấy trong đó 'Muốn cứu Triệu Linh Chi, lập tức giao ra thống soái'.

    Đọc được mảnh giấy, Hàn Thiên Vy cười đểu, có lẽ đám người đó không phát hiện có thêm cô nữa nên mọi việc vẫn lặp lại giống như cô đã đọc. Đây là đám người Thừa tướng, Triệu Linh Chi tiểu bạch đó vẫn an toàn bị nhốt trong một căn phòng phủ Thừa tướng.

    "Không sao. Triệu Linh Chi vẫn an toàn trong phủ Thừa Tướng!'-Hàn Thiên Vy trấn tĩnh

    " Ta không lo cho nàng ta, ta là lo cho nàng! "-Nam Phong Kiệt nói, câu nói mang đầy hàm ý

    ".. Ta không phải đứa trẻ lên ba mà ghen tuông nhảm nhí! "-Hàn Thiên Vy le lưỡi châm chọc Nam Phong Kiệt

    " Ta lập tức đi cứu người! "

    Nam Phong Kiệt cùng Hàn Thiên Vy bước ra khỏi cửa, trước cửa một hảo hảo mĩ nam khác xuất hiện làm Hàn Thiên Vy cô xém bật ngửa may mà có Nam Phong Kiệt đỡ lấy. Đó là tiểu đệ của nam Phong Kiệt và Nam Phong Kỳ, Nam Phong Khang. Nam Phong Khang có khuôn mặt vô cùng dễ thương.

    " Nhị ca, đệ cùng đi! "-Nam Phong Khang nhìn Hàn Thiên Vy mà nói với Nam Phong Kiệt.

    " Nhìn đủ rồi! Đi!"-Nam Phong Kiệt ăn giấm chua lập tức kéo Hàn Thiên Vy đi, Nam Phong Khang nhìn nhị ca như vậy mà thầm cười, cô nương đó có gì đặc biệt sao? Cùng lắm chỉ là nhị công chúa thôi mà!
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2021
  8. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 6: Cùng Lắm Ta Nhường Chàng Ta Cho Ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Ở chương này mình sẽ đổi cách xưng hô)

    Phủ thừa tướng

    Nam Phong Kiệt bay lơ lửng trên phủ đệ của thừa tướng. Nam Phong Khang đứng trên cành cây gần đó. Còn Hàn Thiên Vy ta phải chật vật trên mái nhà của hắn ta.

    Nam Phong Kiệt ra dấu cho Nam Phong Khang xử lí các tên lính canh còn mình thì bay xuống chỗ ta.

    Ta dùng tay nâng một viên gạch lên nhìn qua khe hở. Bên dưới là một mĩ nhân đang nửa hở nửa lộ trên giường, còn tên thừa tướng đang ngồi bên cạnh nhìn.

    Nam Phong Kiệt cũng nhìn vào, mĩ nhân bên dưới có đôi mắt diễm lệ đầy mê hoặc nhìn thừa tướng.

    ".. Thừa tướng a, chàng hư quá.. Ta đã ướt hết rồi!" "-Mĩ nhân trên giường đưa tay vào hoa huyệt cô ta, sau khi lấy ra, bàn tay cô ta đã ướt đẫm những chất lỏng màu trắng nhầy nhựa.

    Mặt ta đã đỏ tới mang tai, đó giờ ta chỉ đọc truyện chứ chưa bao giờ chứng kiến. Thật là ngại nga! Trái ngược với ta thì cái tên Nam Phong Kiệt đó chẳng có gì gọi là ngại ngùng, đã phá nóc nhà người ta để nhìn trộm phu thê người ta ân ái mà còn chẳng biết ngại. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh ngắt.

    Bắt gặp khuôn mặt đỏ như quả cà chua của ta, Nam Phong Kiệt hắn lại cười gian tà ôm lấy thân ta vào lòng

    " Tiểu Vy của ta, nàng cũng muốn rồi sao? "

    * * *

    Ta chưa kịp trả lời thì bên dưới đã vang lên tiếng rên khe khẽ của mĩ nhân đang trong khoái cảm làm mặt ta đỏ cành đỏ.

    Nữ nhân kia cũng quá là biết hưởng thụ đi! Phu quân ả sắp chết rồi, tốt nhất là ân ái nhiều vào.

    " Th.. ừa.. tướng.. sâu.. sâu nữa vào! "-Giọng nói dâm đãng của nữ nhân bên dưới vang lên làm tay ta run tun lập tức thíat ra khỏi vòng tay của Nam Phong Kiệt rồi nhảy xuống dưới.

    Nghĩ là ta chết rồi chứ nhưng không ngờ thân thể ta đang bay lo lửng nha, ta đã học được cách mượn gió cưỡi mây rồi nga!

    Đáp đất một cách an toàn, ta như đem mọi chuyện trên mái ném vào xó xỉnh nào đó. Đang hả hê với thành tựu, một giọng nói gian tà vang lên làm ta rơi từ trên mây xuống

    " Tiểu Vy, cứu người xong ta và nàng cũng vậy đi! "-Nam Phong Kiệt bay từ trên đó xuống đứng sau lưng ta. Không biết hắn ta có để viên gạch lại vào chỗ cũ chưa!

    " Biến thái! "-Ta đá vào chân hắn ta rồi tiến về phía Nam Phong Khanh đang dứng trong góc.

    " Bên trong! "-Nam Phong Khang chỉ vào căn phòng đối diện.

    " Có hắc y nhân! "-Giọng nói của một gia nhân vang lên.

    Ta mặc hồng y. Nam Phong Khang mặc bạch y, vậy hắc y..

    Ta nhìn ta, nhìn Nam Phong khang rồi quay qua người còn lại nhưng chẳng thấy hắn ta đâu.

    Tên thừa tướng quần áo xộc xệch, đầu tíc tối bù, khuôn mặt có vài vết đỏ chạy ra. Cánh cửa vẫn mở toang ra. Ta thấy cà thân hình trần trụi của nữ nhân đang nằm dang chân trên giường. Lập tức ta quay sang bịt mắt Nam Phong Khang lại.

    " Tỷ tỷ, ta đâu phải trẻ con! "-Nam Phong Khang dở khóc dở cười lấy tay ta rồi bay đến phía Nam Phong Kiệt giúp chành ta cứu người.

    Ta chuẩn bị đi thì có một vật gì đó nhọn nhọn kề sát cổ ta.. Đó là một than đao nga! Hắn đẩy ta về phía Nam Phong Kiệt và Nam Phong Khang đang đỡ Triệu Linh Chi.

    " Ngươi và mĩ nữ này ở lại. Còn người cứ đưa cô ta đi! "-Thẩm Lục nhìn Nam Phong Kiệt và ta rồi nhìn Nam Phong Khang và Triệu Linh Chi.

    " Hắc hắc.. Cùng lắm ta nhường chàng ta cho ngươi đi! Đừng làm bậy! "-Ta lên tiếng giơ tay chỉ vào Nam Phong Kiệt

    " Ta cần hắn ta làm gì? "-Thẩm lục xám mặt.

    Nam Phong Khang khoé mi giật giật. Nam Phong Kiệt dở khóc dở cười. Nữ nhân này thật nguy hiểm nha!

    " Vậy ngươi thả cả 3 người họ đi! "-Cuối cùng ta cũng lộ mục đích.

    ".. Tốt! Rất có tài! Ta thích! "-Tên thừa tướng dùng tay nâng mặt ta lên.

    Ta cảm nhận có một luồn sát khí đâu đây..

    " A.. "-Thẩm Lục bỗng nhiên ngã xuống, miệng phun máu đầy trời

    " Ngươi.. lùi lại không cô ta sẽ chết! "-Tên thừa tướng dùng tay bóp cổ ta rất mạnh nhưng ta không có cảm giác đau.

    * * *

    Im lặng một lúc ta bỗng nghe tiếng.

    " Tiểu Vy, có một đại mĩ nam sau lưng ngươi! "-Nam Phong Kiệt chỉ về sau lưng ta.

    " Đâu? "-Ta lập tức quay lại phía sau, tay phải đẩy tên thừa tướng đó ra nhưng hắn ta vẫn ghì lấy ta, ta lập tức dùng chân đá vào bộ hạ hắn rồi quay ra phía sau. Không thấy bất cứ ai, ta tức giận chạy đến chỗ Nam Phong Kiệt.

    " Chàng lừa ta! "-Ta đá vào chân hắn. Nghĩ cũng phải, đâu còn ai có thể đẹp hơn hắn cơ chứ!

    Nhìn cảnh tượng này mà Nam Phong Khang nhìn ta với ánh mắt khác xa lúc đầu, thảo nào Nam Phong Kiệt lại thích tỷ ta như vậy!

    Tên thừa tướng do quá" thốn"nên nằm ôm của quí mà hét.

    Trong căn phòng ban nãy, nữ nhân trong phòng lao ra, trên người chỉ quấn mảnh vãi nhỏ làm ta ngưad mắt lập tức hai tay bịt mắt hai mĩ nam hai bên ta!

    Ta lấy trong túi ra một chất lỏng màu vàng Nam Phong Kiệt đưa cho ta trước lúc đi cứu người tạt vào ả ta và tren thừa tướng. Ta có cảm giác có một vòng tay ôm lấy eo ta rồi bay lên cao.

    Nam Phong gia.

    Nam Phong Kiệt đẩy ta vào phòng khéo cửa lại..
     
  9. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 7: Ta Không Chơi Với Chàng Nữa!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chàng.. chàng định.. làm gì?"

    Thân thể ta run rẩy, giọng nói lắp bắp cố gắng tránh hắn càng xa càng tốt. Nhưng hắn thì cứ từng bước từng bước tiến về phía ta. Lúc trước đại nghiệp không thành bây giờ chắc chắn hắn sẽ dằn ta tan nát mất thôi. Đã vậy lúc nãy còn cho hắn ăn giấm chua, lần này ta chết chắc rồi, ai cứu ta đi..

    Nam Phong Kiệt mạnh bạo đẩy ta vào góc phòng làm ta sợ nhói tim, ánh mắt kiên quyết, hành động mạnh bạo như vậy chắc là đã giận rồi. Hắn dùng tay nâng cằm ta lên, đặt môi hắn lên môi ta, một cảm giác mềm mại truyền thẳng lên não, các nơ-ron thần kinh giật giật liên tục, hắn đã cướp nụ hôn đầu của ta rồi, bây giờ hắn định làm gì nữa đây?

    Nam Phong Kiệt dùng lưỡi tách răng của ta ra, lưỡi hắn "du lịch vòng quanh thế giới" sau đó lại hôn xuống cổ ta, ta dùng tay đẩy chàng ta ra nhưng lại bị một tay phải của chàng ta bắt lại, chàng kéo ta lên giường rồi đè ta xuống, cảm giác này vừa lo sợ vừa vui vẻ thật làm ta khó xử, khuôn mặt đã ửng đỏ từ bao giờ.

    Cổ ta có cảm giác lân lân khó tả khi bị hắn hôn, tay trái của hắn cởi nhẹ áo khoác phủ bên ngoài ra làm lộ làn da trắng hồng mịn màng của thân xác này. Chàng bỏ tay đang giữ ta ra rồi hai tay cùng cởi y phục của ta ra đến khi chỉ còn chiếc áo yếm và nội y bên trong, cử chỉ nhanh gọn ta cũng theo nhịp điệu bắt đầu thích nghi, cơ thể chàng săn chắc rõ là người có võ, làn da trắng hơi ngăm quyến rũ. Chàng lại tiếp tục hôn ta đến khi ta không thở nổi nữa thì mới buông tha ta.

    "Vy Vy, ta yêu nàng.."

    Nam Phong Kiệt luồn tay ra sau cởi nốt chút gì còn sót lại trên người ta, cảm giác trần truồng như nhộng trước mặt người khác làm ta ngại lập tức định che lại thì chàng bắt lấy tay ta.

    "Rất đẹp.. đẹp hơn cả phu nhân của tên thừa tướng!"

    Chàng khen ta đẹp.. ta đẹp.. Khoan! Chàng khen ta đẹp hơn phu nhân thừa tướng tức là chàng quan sát cô ta rất kĩ hay sao? Chàng dám đem ta so sánh với dâm phụ đó, thật là quá đáng!

    "Bỏ ta ra, ta không chơi với chàng nữa!"

    Ta lập tức mặt lại toàn bộ y phục rồi ngồi xếp bằng khoanh tay nhìn chàng ta, đang giữa lúc hứng tình bị ta cho một gào nước lạnh chắc chắn sẽ bỏ đi cho mà xem. Nan Phong Kiệt không nói gì cũng mặc lại y phục rồi gối đầu lên đùi ta.

    "Không sao, ngày tháng sau này còn dài!"

    Da gà da vịt của ta tất cả đều nổi lên, một cảm giác mong chờ và sợ hãi. Ta và chàng bốn mắt nhìn nhau, ta cười chàng cũng cười, ta trêu chàng chàng cũng cười, ta làm đủ trò với khuôn mặt yêu nghiệt đó chàng cũng cười, nhưng chàng lại nhăn mặt khi có một chuyện động trời.

    "Hoàng thượng giá đáo!"

    Chàng ta bước ra khỏi phòng trước sau đó đến đại sảnh bằng hướng nam, để tránh nghi ngờ ta bay ra cửa sổ rồi vòng hướng bắc đến đại sảnh. Nam Phong Cung, Diệp Liên, Nam Phong Kỳ và Nam Phong Khang đang hành lễ thì ta và Nam Phong Kiệt bước vào lập tức gặp pháo hôi kia.

    "Tham kiến hoàng thượng!"

    Ta và chàng cùng đồng thanh, nam nhân long bào phía trên cứ ngắm ta mãi, đến khi nhìn thấy hồng hoa chi chủ trên tay ta thì cười nhưng nước mắt lại rơi.

    "Miễn lễ! Tiểu Vy muội lên đây.."

    Hoàng huynh gọi ta lên trên nhưng huynh ấy lại bước xuống chỗ ta, xoay ta vài vòng sau đó ôm ta vào lòng. Bị một đại mĩ nam nhân ngang hàng với Nam Phong Kiệt ôm làm ta đỏ mặt, vào khắc đó Nam Phong Kiệt chàng ta nheo mày nhìn ta làm ta sợ chết khiếp.

    "Huynh là Hàn Thiên Vũ sao?"

    Vì muốn chọc điên hắn, ta buông hoàng huynh ra rồi dùng tay sờ từng đường nét hoàn mĩ trên khuôn mặt huynh ấy. Cả đại sảnh như trong hủ giấm, mùi giấm chua chát làm bà đây vô cùng mãn nguyện, đây là lần thứ hai ta cho hắn ăn giấm chua, thật quá hạnh phúc đi. Triệu Linh Chi nhìn ra điều đó tay vo thành nắm đấm cúi mặt xuống đất. Hàn Thiên Vũ bỗng nắm tay ta lại rồi gọi một trong đám nữ nhân bên cạnh đến. A, khuôn mặt này, chẳng phải là "dân nữ" Liêu Mỹ hay sao!

    "Đây là quý phi sắp được ta sủng ái nhất! Muội xem thế nào?"

    Có cơ hội phải nắm bắt là tiêu chí kím tiền của ta, nhìn nét mặt sợ hãi đó mà lòng cô nghĩ ra một kế sách hay và một câu nói xỏ xiên kinh điển.

    "Đúng là một giai nhân.. nhưng không có khí khái của một mẫu nghi thiên hạ!"

    Au, quả là một cú rất đau a~! Tài năng của ta vẫn chưa hao mòn, nói xấu người khác ta là số một, xỏ xiên người khác ta là cao thủ của cả đám cao thủ!

    "..."

    Hoàng huynh không tức giận mà chỉ cười vì độ tinh nghịch của ta sau đó tất cả an tọa. Riêng Liêu Mỹ và Triệu Linh Chi vẫn phải đứng. Nhớ trong truyện tuy không có vai thoại của ta nhưng hôm nay hoàng huynh là đến để ban hôn. Ta cũng chẳng ngăn cản huynh ấy! Cứ cho chàng ta lấy Triệu Linh Chi sau đó hết truyện và ta sẽ được trở về.. nhưng ta trở về nơi đó để làm gì?

    "Phục thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Nay, thống soái Nam Phong Kiệt đã trở về quê nhà lập tức ban hôn với Triệ Linh Chi, con gái Triệu tướng quân trấn thủ kinh đô. Khâm chỉ!"

    Ta lập tức phụt cười, Linh Chi cũng cười, Nam Phong Cung và Diệp Liên nhìn nhau rồi nhìn ta, Nam Phong Kiệt không nói gì quỳ xuống tiếp chỉ. Nam Phong Khang cũng nhìn ta, Nam Phong gia ai cũng thấy nụ cười trên môi ta ai cũng bất ngờ. Huynh trưởng nói một việc làm ta vui mừng.

    "Đa tạ Nam Phong gia đã giúp đỡ Tiểu Vy, xin hãy nhận một số lễ vật đền ơn. Nữ nhi thật lòng xin lỗi vì đã lừa mọi người!"

    Nam Phong Cung và Diệp Liên cười với ta như ngụ ý bỏ qua, riêng Nam Phong Khang thì có chút buồn bực, Nam Phong Kiệt vẫn không nói lời nào. Ta để lại một vật cho Nam Phong Khang, đó là năm cái kim bài miễn tử trong số 12 cái sau đó trở về hoàng cung. Từ Nam Phong gia về hoàng cung chỉ mất một ngày đi đường nên tất cả lập tức xuất phát. Trên đường đi ta đã tìm hiểu võ công và phép thuật của mình cùng lúc thân thiết với hoàng huynh gạt Liêu Mỹ sang một bên, đi được nửa ngày đường thì nghỉ chân gần một con suối ven đó. Huynh trưởng chỉ biết một chút khinh công để khi gặp chuyện có thể chạy thoái nên ta dạy cho huynh ấy một tuyệt chiêu mà ta vừa tìn ra trong kho tàng võ công của mình. Ta truyền cho huynh ấy một năm công lực nên rất nhanh chóng có thể thành thục chiêu thức đó, chính là Ngũ Độc Thần Công.

    Bỗng bên ngoài có tiéng đánh nhau, ta và hoàng huynh chạy ra, quân ta bị vây trong một vòng vây kín, Liêu Mỹ đứng bên ngoài xem kịch hay.

    "Ta mở đường cho các ngươi đưa hoàng thượng đi!"

    "Nhưng thưa quận chúa.."

    Ta bay lên trên giữa chiến trận, hàng trăm mũi tên tẩm độc hướng về phía ta mà bắn, ta vẫn nội công trong người hít vào một hơi rồi tung ra Bạch Hạc Phong Chưởng, tất cử mũi tên đều quay ngược trở lại giết hầu hết đám phi tặc.

    "Lục Phong Thụ Ấn!" - Tay phải ta giơ ra rồi uốn lượn một vòng, tay trải trước ngực đẩy về hướng tay phải, cả thân người ta quay vòng sau đó xuất chiêu giết cả đám phi tặc hướng bắc, cấm vệ quân lập tức đưa hoàng huynh đi. Khi thấy huynh bọn họ cách xa xa một dặm thì lập tức thi triển võ công tối thượng.

    Tay trái đặt ngang trước bụng, ta phải đứng trên tay trái, sau đó đổi lại rồi tiếp tục xoay vòng cho đến khi một quả cầu nhỏ màu đỏ xuất hiện, định hình quả cầu sau đó ta lập tức thả quả cầu ra, khi quả cầu rơi cách mặt đất hai mét thì nổ tung, tất cả sinh vật sống xung quanh năm mét đều chết, trừ những thứ ta muốn nó còn sống, chính là cây cối thú vật và.. Liêu Mỹ.

    Trói cô ta lại sau đó buộc năm chiếc xe ngựa lại với nhau rồi đi đến chỗ hoàng huynh, vừa gặp ta đã lo lắng ôm ta vào lòng. Đây là tình thân sao, cảm giác có người thân là thế này sao..

    "Hoàng muội, muội không sao chứ? Phụ hoàng và mẫu hậu hẳn rất lo cho muội!"

    Hoàng huynh cứ ôm ta như thế cho đến khi huynh ấy nhìn thấy Liêu Mỹ, huynh nhặt hòn đá nhỏ bằng đầu ngón tay lên sau đó dùng một trong ngũ độc thần công biến nó thành một viên thuốc rồi ép cô ta uống.

    Trên suốt dọc đường đi cô ta nửa mê nửa tỉnh không hiểu chuyện gì, trên xe ngựa mỗi khi ta nhắm mắt lại nhớ tới Nam Phong Kiệt, một ngày nữa ta sẽ được gặp chàng ta, do hoàng thượng ban hôn nên hỗn lễ sẽ tổ chức ở phủ Nam Phong trong kinh thành. Tối nay họ sẽ lên đường.
     
  10. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 8: Ánh Trăng Mờ Ảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc tới kinh thành thì ta lập tức nhảy xuống mua một đống đồ như đi shopping rồi đi bộ về hoàng cung, mọi người nhường đường cho hoàng huynh ta qua, cảm giác có sát khí thì một mũi tên đã lai về phía hoàng huynh, mũi tren có độc, không chần chừ ta phi thân lên ròi dùng phong thuật đánh nát mũi tên như chưa từng xuất hiện, sát khi lại càng tăng, ta sử dụng Sát Ma Khí truy tìm kẻ đó, đó là một vũ cơ trong lầu xanh sao? Thân thể vũ cơ đó đột ngột bay lên rồi rơi xuống trước mặt huynh trưởng, vừa thấy cô nương đó huynh trưởng đã kinh hoàng đỡ cô ta dậy.

    "Sao ngươi lại muốn ám sát bổn quận chúa? Ngươi muốn chết?"

    Ta rút thanh kiếm của thị vệ ra kề vào cổ cô ả, muốn giết ta ư? Dân trong kinh thành ai nấy đều đang trố mắt nhìn ta, nhị công chúa mất tích đã trở về. Bọn họ reo hò tên ta sau đó tất cả đồng thanh muốn trảm cô ta.

    "Hoàng huynh, đây không phải nữ nhân mà huynh nói chứ? Con gái của đại bộ thượng thư?"

    Thì ra đây là người làm cho huynh trưởng ta say mê nhưng mẫu hậu lại không đồng ý. Thôi ta làm người tốt một lần vậy!

    "Nay bổn công chúa trở về nên hoàng thượng sẽ đặc xá thiên hạ, người nào sắp bị tử hình sẽ bị giam đến cuối đời, và hoàng thượng sẽ xây một ngôi chùa thờ nhị công chúa thiên giới tại kinh đô!"

    Nghe lời nói của ta, dân chúng như vỡ òa, người nào người nấy vui vẻ quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng rồi nhanh chóng vào nhà lấy một vài thứ ra cho ta. Người thì tặng gà lợn, người tặng rau quả, có người còn gửi com gái theo làm nha hoàng cho ta. Ta ra lệnh bắt vũ cơ đó lại rồi trở về hoàng cung. Ngự lâm quân ra đón tiếp thánh giá rất đông, danh tiếng của Hàn Thiên Vy ta cũng nhanh chóng mở rộng. Phụ hoàng và mẫu hậu khi thấy ta cũng vui mừng đến bật khóc. Thì ra đây là tình thân sao?

    Tối hôm đó triều đình mở tiệc mời quân thần đến dự, vì quá nái nhiệt nên ta tạm lánh vào hoa viên. Đang ngắm trăng thì bỗng có người kéo ta lên nóc..

    "Là kẻ nào?" Ta vùng vẫy đánh đá đủ kiểu mà quên bén võ công và phép thuật của mình, thân mặc y phục cổ trang nhưng lại hành động như một đứa con nít thời hiện đại vậy! Người đó vẫn đinh ninh giữ chặt ta không cho ta bỏ chạy.

    "Đại ca đại tỷ à, làm ơn tha cho ta đi, ta đâu có quịt ngân lượng của ngươi, thả ta ra đi, huhu, ta còn chưa có bạn trai đó, đừng giết ta mà!"

    Người kia nhìn dáng vẻ này của ta mà bật cười buông tay rồi xoay lưng ta lại. Oa, thật làm ta hết hồn. Sao hoàng huynh lại lên đây, chẳng lẽ do không được tác thành với nữ nhân kia nên nghĩ quẩn sao. Tuyệt đối đừng nha!

    "Hoàng huynh, sao huynh lại ra đây?"

    "Tiểu Vy, muội xem có phải trăng hôm nay rất đẹp hay không?"

    Trong câu nói của huynh ấy có ẩn ý gì đó mà ta hoàn toàn không muốn biết. Chắc huynh ấy đang nhớ cô gái kia. Chả trách, huynh ấy là đương kim hoàng thượng còn cô gái kia chỉ là con gái của một đại bộ thượng thư..

    Trăng hôm nay quả là rất đẹp! Phong cảnh yên bình biếc bao, ấm áp biếc bao! Ta ngã người xuống thầm cười nhẹ, trăng thanh đẹp đến đâu thì nó vẫn mang một màu trắng cô đơn, ngôi sao dù có sáng đến đâu cũng sẽ dần dần phai nhạt, tât cả cũng như tình cảm của con người vậy! Thiên Vũ nở nụ cười mê hoặc lòng người.

    "Hoàng huynh, yêu mến một người là như thế nào?"

    Hàn Thiên Vũ huynh ấy yêu một người nhưng lại bị cản trở do thân phận và địa vị của hai bên. Còn ta, yêu một người là thế nào ta hoàn toàn không biết. Ta và Nam Phong Kiệt rốt cuộc là quan hệ gì? Ta luôn có một cảm xúc nhất thời không nói được.

    "Yêu một người là không phân biệt thân phận thấp hèn hay cao sang quyền quý. Yêu một người là chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc. Yên một người là có thể hi sinh tất cả mọi thứ vì người đó. Yêu một người là một khái niệm cảm xúc không thể nói lên bằng lời!"

    Nghe huynh ấy giải thích ta cũng không hiểu thêm gì nhiều. Chỉ ngước mặt tận hưởng những cơn gió mát và ánh trăng huyền ảo cô đơn đó. Miệng không tự chủ cất tiếng hát.

    "Người hỡi, tình yêu, một ngày trôi trái tim không thôi ngừng nhớ. Người hỡi, người ơi, chàng là bông trắng trên thiên đàng, nàng là hoa thắm nơi trần gian.

    Dẫu qua bao tháng năm còn đó, dẫu sóng gió dâng cao ta vẫn chờ. Chờ một ngày đôi ta gặp sánh vai bên nhau trọn đời.

    Ánh mắt, lời ca, tình yêu ơi thiết tha bao ngày. Chợt đến, chợt đi, một người luôn nhớ mong một người, một người luôn ước ao một người.. trở về.."

    Sau khi đã thỏa mãn, ta hít một hơi thật sâu rồi mở mắt. Hàn Thiên Vũ huynh ấy không ở đây. Người cạnh ta lúc này là Nam Phong Kiệt..

    Ta không biết ta và chàng rốt cuộc có mối liên hệ gì, nhưng mỗi làn nhìn thấy chàng là ta như trở thành một cô gái mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác. Người bạn yêu có thể thay đổi bạn, người yêu bạn là người chịu được tính của bạn.. Quả không sai, bọn tôi giống nhau, đều thành thật nhưng cũng không ít những thay đổi..

    Chàng xuất hiện rồi lại biến mất như chưa từng ở đây. Mai là đại lễ thành thân của chàng, sao ta có thể bỏ lỡ. Triệu Linh Chi là cung nữ trên trời thì sao, Hàn Thiên Vy ta không tự nhận mình là thiên hạ đệ nhất nhưng dám nhận ta chính là kẻ dưới một người trên vạn người.

    Không màng danh phận cao quý, chỉ cần là người ta thích ta nhất quyết lấy cho bằng được. Bất cứ ai cũng không thể cản trở ta, ta là nhị công chúa nhưng ngày mai ta sẽ là kẻ cướp rể!
     
  11. Khánh Dâu

    Bài viết:
    18
    Chương 9: Cướp Rể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm ấy, Hàn Thiên Vy cô dậy từ rất sớm phi thân đến nơi tổ chức hôn lễ làm một việc hết sức quan trọng rồi phấn khởi trở về phủ. Cô chọn cho mình một bộ bạch y phủ một lớp tơ lụa mềm mại bên ngoài, tóc cũng chải chuốt cẩn thận. Sau khi trang điểm nhẹ, cô trở nên vô cùng lộng lẫy.

    "Hoàng Thượng giá đáo!"

    "Thần muội tham kiến hoàng huynh!"

    Hàn Thiên Vũ đỡ tay ta dậy, cũng không ngờ hôm nay muội muội mình lại xinh đẹp động lòng người như vậy. Huynh muội ta khoát tay nhau cùng đến nơi cử hành hôn lễ. Có lẽ đây là lần đầu tiên dân chúng nhìn thấy có người dám đi ngang hàng với Hoàng thượng, lại còn được chính Hoàng thượng dắt tay. Phi tần trong hậu cung đều trố mắt nhìn. Vừa hành lễ xong ta đã im lặng ngồi cạnh hoàng huynh xem náo nhiệt.

    "Kiệu hoa tới!"

    Bóng dáng cưỡi ngựa của Nam Phong Kiệt xuất hiện, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, hắn quay mặt đi không quan tâm còn ta chỉ biết cười. Bỗng kiệu hoa lắc lư dữ dội, kiệu nghiêng qua một bên rồi đột nhiên thủng đáy, Triệu tiểu bạch thỏ rơi xuống nằm sấp bị kiệu hoa đập vào đầu. Hàn Thiên Vy nén cười rồi tốt bụng bay đến đỡ nàng ta dậy, bằng ánh mắt giết người Triệu thỏ bạch 'biến dị' nhìn cô ai oán. Cô đỡ nàng ta đến trước huynh trưởng.

    Hai bọn họ cầm một tấm vải đỏ tiến hành nghi lễ, đến khi cắt khăn vải thì Triệu Linh Chi hét lên, tay cố buông tấm vải ra nhưng bất lực. Hai, ba nha hoàn đến giúp cô ta kéo ra nhưng trái lại làm Triệu Linh Chi lúc kéo bị mất đà té ngược ra sau. Lúc này Hàn Thiên Vy đã chịu hết nổi liền ôm bụng cười, Hàn Thiên Vũ dùng tay day day thái dương nhưng hai vai vẫn run lên vì buồn cười. Triệu tướng quân thấy ái nữ mất mặt cũng bảy phần tức giận tiến tới trước mặt Hàn Thiên Vũ xin tạm hoãn hôn lễ.

    "Không được! Phụ thân, nhi nữ đã chờ ngày này lâu rồi, không thể vì vài trò của một tiểu nhân mà.. "

    Bốp.

    " Nghiệt nữ, trước mặt hoàng thượng mà nói lời xằng bậy! "

    Triệu tướng quân là người hiểu chuyện, nhanh chóng tát Triệu Linh Chi một tay để nàng ta im miệng. Hàn Thiên Vũ rất hài lòng, Hàn Thiên Vy càng không ý kiến còn cười rất to. Bỗng trần trần nhà có một thùng nước đổ xuống người Triệu Linh Chi, tiếp đến là một bát bột gạo làm cô ta trông như bánh bao nhân thịt. Hàn Thiên Vy nheo mày, trò này không phải của cô.. Vậy thì của ai? Cô nhìn khắp phủ chỉ thấy ánh mắt Nam Phong Khang có dao động, hai ánh mắt chạm nhau rồi cùng bật cười, cười đến chảy nước mắt. Có ai trong ngày cưới lại thê thảm như cô ta chứ?

    " Hàn Thiên Vy!"

    Một tiếng hét vang lên, cả thân hình nửa đỏ nửa trâng của Triệu Linh Chi bay đến, bàn tay nàng ta giơ lên. Tay trái của Hàn Thiên Vy để ngoài sau thoáng động, khi Triệu Linh Chi còn cách cô ba bước thì bị Triệu tướng quân giữ lại. Ngoài mặt là không cho Triệu Linh Chi làm càng nhưng thật ra là muốn cứu mạng con gái. Triệu Linh Chi càng tức giận tới tóc cũng biến thành màu trắng, trên người tỏa ra hai luồng khí lẫn lộn, một là tiên khí, hai là sát khí nhưng có vẻ đã bị sát khí lấn át.

    "Triệu Linh Chi, nàng nên rời đi thì hơn! "

    Giọng nói thâm trầm của Nam Phong Kiệt vang lên, ánh mắt hắn có chút phòng bị nhưng mười phần vẫn lạnh lùng. Triệu Linh Chi trừng mắt nhìn Nam Phong Kiệt, tròng mắt hóa đỏ, môi tím tái, khăn trùm cũng rách tan hoang, tóc tai bù xù, một cỗ yêu khí tràn ngập.

    Nam Phong tộc và ngự lâm quân đứng chắn trước mặt các thành viên trong hoàng thất. Các quan đại thần cũng nhanh chóng xếp thành bốn hàng hai bên, quan văn đứng sau quan võ đứng trước, cổng cũng đóng lại. Triệu tướng quân lùi lại mấy bước, các cung nữ và thái giám nhanh chóng bày trận. Bọn họ mỗi người lấy ra một chiếc khăn tay nhanh chóng thắt thành những sợi dây căng ra chặn hai bên của Triệu Linh Chi. Triệu Linh Chi ngửa mặt lên trời hét lên rất tức giận, sau đó ra chiêu. Là cung nữ giáng trần, nay bỗng nhiên bị tẩu hỏa nhập ma nên không ai lường trước nội công cô ta tới đâu, chỉ vài ba chiêu thức đã đánh bay đám cung nữ ra xa, mỗi người phun một ngụm máu.

    " Lui ra!"

    Hàn Thiên Vy từ trên bước xuống, cấm vệ quân chần chừ sau đó cũng tách ra tạo thành đường đi cho nhị công chúa bước xuống. Triệu Linh Chi cười quỷ quyệt nhìn từng bước chân của Hàn Thiên Vy đang tiến về phía mình. Nam Phong Kiệt định bước theo thì bị Hàn Thiên Vũ liếc mắt một cái, đứng yên. Hàn Thiên Vũ từ nhỏ rất yêu thương em gái, nếu em gái không nắm chắc phần thắng sẽ không ra lệnh cho hân đứng im. Lòng Nam Phong Kiệt nóng như lửa đốt nhưng chỉ có thể làm mặt lạnh đứng quan sát, tùy cơ ứng biến.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...