Đam Mỹ Trên Tình Bạn Dưới Tình Yêu - Thiên Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ThiênThiên220402, 23 Tháng năm 2021.

  1. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 10: Đằng sau sự dang dở có là một cơ hội mới?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơn và Thiên đã trải qua một khoảng thời gian cùng nhau, luôn quan tâm chăm sóc cho nhau.. Họ đã ở bên nhau trong suốt khoảng thời gian cấp 3, nhưng chưa bao giờ họ có được một khoảng thời được vui vẻ và hạnh phúc như thế này. Sơn đều muốn dành tất cả những gì hạnh phúc nhất cho Thiên, Thiên cũng có được cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, một hơi ấm rất lạ từ một người bạn mà cậu từng rất thân thiết.

    Năm đầu của Đại học cũng đã kết thúc, Họ quyết định có một chuyến du lịch hè cùng nhau. Thiên và Sơn cùng quyết định đi đến một bãi biển tuyệt đẹp để thả mình cùng không gian nơi đây. Sơn quyết định lần này sẽ tỏ tình cùng Thiên. Sơn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhà hàng, nơi ở.. những món quà thật sự ý nghĩa.

    Khi hai người đến nơi, Thiên cũng không nghĩ gì khi Sơn đặt cho hai người chỉ có một phòng. Hai người nhận phòng và lên nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hai người cùng nằm xuống giường, Thiên nhắm mắt lại và thả mình vào không khí mát lạnh của một khu resort ven biển, Sơn nhìn vào khuôn mặt ấy với một vẻ say mê và hỏi: "Cậu mệt lắm không?". Thiên khẽ lắc đầu: "Không, mình không quen đi xa thôi à! Không sao cả!" Sơn lại xoa đầu Thiên và nói: "Vậy cậu ngủ một chút mình sẽ đi mua gì đó cho cậu ăn, về mình sẽ pha nước cho cậu tắm nhá." Thiên gật đầu và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

    Sơn ra ngoài và mua đồ về cho Thiên, Bước vào phòng Sơn không khỏi say mê bởi vẻ ngoài khi ánh sáng chiều chiếu vào khuôn măt bé bỏng ấy, ánh lên một cái gì khiến cậu muốn ngắn nhìn nó mãi mãi. Cậu đến bên cạnh Thiên sờ vào khuôn mặt ấy và nó thầm rằng: "Thiên à, co lẽ cậu lúc này sẽ không biết được mình yêu cậu như thế nào đâu, nhưng không lâu nữa mình sẽ nói cho cậu biết rằng mình thật sự yêu cậu mất rồi, mình biết cậu vẫn chưa quên đượ người trước đó nhưng mình sẽ không để cậu phải đâu như lần trước nữa." Nói xong Sơn nằm xống ngay bên cạnh cậu và tay cậu nắm lấy tay Thiên. Được một lúc, vì sợ Thiên phải đói, nên Sơn lay Thiên dậy: "Thiên à, Thiên..". Vẫn là Thiên, vẫn một nét ngủ vô cùng nhõng nhẽo, lay mãi nhưng vẫn không chịu dậy, Thiên quay qua ôm trầm lấy Sơn trong vô thức. Sơn bất ngờ và cản thấy vô cùng hạnh phúc, cậu hỏi Thiên: "Cậu đói không, mình mua thức ăn rồi này, dậy ăn đi này!" Thiên vội lắc đầu: "Mình không ăn đâu.. mình chưa đói.. Mình muốn ngủ chút nữa." Sơn cũng không đánh thức Thiên nữa, cứ thế cậu cứ ngồi nhìn Thiên ôm trầm lấy mình mà ngủ say cho đến tận trời bật tối.

    Trời đã sập tối khoảng 7: 00 pm, Thiên mở mắt ra nhìn, trong người cảm thấy không được khỏe, Thiên cất tiếng gọi: "Sơn, cậu đâu rồi?" Sơn đang làm ngóng lại thức ăn dưới bếp, nghe tiếng gọi của Thiên hốt hoảng chạy lên: "Sao thế, Sao thế Thiên, Cậu có chuyện gì không vậy?". Thiên nhìn thấy Sơn lòng nhẹ nhàng hẳn đi: "Không tớ không sao cả, không thấy cậu mình gọi cậu vậy thôi..". Sơn mỉm cười: "Mình đi nấu nóng lại thức ăn cho cậu, mới đó đã nhớ mình sao mới vừa ôm mình ngủ xong mà đã nhớ mình!" Thiên ngại ngùng đến đỏ cả mặt và nhẹ nhàng nằm xuống: "Mình không muốn ăn đâu, mình không được khỏe chắc mình muốn bệnh rồi!" Sơn lại sờ vào trán Thiên: "Chắc cậu bệnh rồi, trán cậu nóng quá này, có mệt không Thiên?" "Cậu nằm xuống đây đi, mình đi mua thuốc cho cậu." Sơn vội chạy xuống mua thuốc và miếng dán hạ sốt cho Thiên.

    Về đến phòng Thiên đã ngủ say, Sơn tiến lạ gần và nhìn Thiên đang ngủ cậu nhớ lại những khoảng thời gian trước, khonagr thời gian họ đã ở cùng nhau chơi vui quấn quýt một đôi bạn thân khó có thể tách rời, từ đó cậu cũng đã nảy sinh tình cảm với Thiên, nhưng tiếc rằng.. Cậu thật sự hối hận khi lúc đó cậu không đủ can đảm, không đủ dũng sức để thổ lộ với Thiên. Cậu nghĩ tại sao mình lại không đủ niềm tin vào tình yêu của mình, không dám vì tình yêu mà thổ lộ. Ngoài gia đình, Sơn chính là người hiểu Thiên nhất mọi thứ Thiên nghĩ, mọi thứ Thiên muốn đều không cần nói Sơn cũng có thể nhận ra được. Cuộc sống của họ cứ như thế diễn ra suốt quãng thời gian cấp 3.

    Sơn đánh thức Thiên dậy, Thiên lại nhõng nhẽo quay khuôn mặt đi: "Mình không muốn đâu?". Sơn mỉm cười: "Phải uống thuốc cậu sốt rồi này!", Sơn đỡ Thiên ngồi dậy, lấy sữa cho cậu uống cậu đút cho Thiên từng muỗng cháu một, cho Thiên uống thuốc rồi bảo Thiên đi ngủ. Thiên không thể nào ngủ được, cậu nằm cứ quay qua quay lại mãi, Sơn thấy vậy hỏi: "Thiên, cậu mệt lắm hả?" Thiên vội lắc đầu: "Mình không sao đâu, cậu cứ ngủ trước đi mà hôm nay cậu chăm sóc mình mệt rồi."

    Sơn nhìn sâu vào mắt Thiên: "Mình không mệt." Cậu ôm trầm lấy Thiên, Thiên bất ngờ không phản ứng kịp, cậu hỏi Thiên: "Thiên à, Nếu như.. mình.. mình..". Thiên ngập ngừng cậu hỏi: "Sơn, cậu cứ nói đi, có gì cậu cứ nói với mình nè". Sơn nói tiếp: "Nếu như mình lỡ yêu cậu, thì cậu thấy thế nào?" Thiến ấp úng không biết phải nói gì nữa.. Sơn lại nói với Thiên đôi tay cậu vuốt lấy tóc Thiên: "Mình không muốn cậu ngại, mình biết cậu chưa thể nào quên được Hoàng, nhưng mình muốn chăm sóc cậu như ngày trước." Thiên không nói gì im lặng quay sang ôm lấy Sơn..

    [ Hết C10]
     
  2. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 11: Khởi đầu mới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Sơn tỉnh dậy trước Thiên. Sơn nhìn trầm Thiên ngủ, cậu bị đắm chìm trước vẻ đẹp của Thiên, cậu cảm thấy thật sự ấm áp trong hoàn cảnh này. Sơn quay sang ôm Thiên, cùng lúc đó Thiên chợt tỉnh giấc. Sơn nói nhỏ vào tai Thiên: "Mình quen nhau được không?". Thiên mở mắt tròn xoe nhìn Sơn một cách ngại ngùng, trong đầu cậu hiện ra những hình ảnh ngày trước. Cậu cũng đã cùng Hoàng trải qua những lần ngọt ngào như thể, rồi mọi chuyện lại trải qua khó khăn dẫn đến cuộc chia tay của hai người. Dẫu biết rằng tình yêu là những lần mạo hiểm, nhưng phải chăng mỗi lần ấy lại phải chịu những niềm đau như vậy, cậu không muốn mỗi lần như thế nỗi đau của cậu ngày một cao hơn nữa, Thiên phân vân không biết phải trả lời như thế nào trước lời tỏ tình của Sơn. Nhưng cậu lại sợ nếu nhận lời Sơn có thật sự yêu cậu hay chỉ là mối tình trên tình bạn nhưng lại dưới tình yêu, nhưng nếu không nhận lời cậu lại cảm thấy thật sự có lỗi với Sơn. Nỗi phân vân trong lòng cậu càng lúc càng lớn hơn, Thiện chợt giật mình khi nghe tiếng gọi của Sơn: "Thiên, cậu.. Cậu". Thiên vẫn còn đang ôm trầm lấy Sơn, Thiên bật ngồi dậy: "Mình cũng không biết nữa, mình cũng không biết mình đang nghĩ gì. Cậu có chắc là cậu thích mình không vậy?" Sơn trả lời ngay lập tức: "Thật mà, cậu không tin mình sau."

    Thiên có vẻ buồn nhưng lại nói thêm: "Không phải là mình không tin cậu, nhưng.. mình sợ". Và Thiên thật sự cảm thấy lo lắng nên vẫn chưa nhận lời vội và xin Sơn cho cậu xin chút thời gian nữa.

    Trong lúc, Thiên và Sơn đang tạo cho mình một cơ hội mới để cùng được ở bên nhau. Hoàng cũng đang cho mình một cơ hội mới để quên Thiên đi. Nhưng có thể đó là điều mà Hoàng nghĩ, không phải dễ dàng để quên đi một người đặc biệt là Thiên, người mà cậu đã yêu rất nhiều. Hoàng đã quen một cô gái đã say mê cậu, sau khi chia tay với Thiên cậu đã có một người theo đuổi mới. Cậu chấp nhận lời tỏ tình của cô gái chỉ vì muồn tìm cảm giác để quên Thiên, nhưng thật sự điều đó là không thể. Hoàng luôn lạnh nhạt và chẳng bao giờ hẹn hò với cô gái ây. Lúc nào hình dáng của Thiên cứ hiện lên trong đầu của Hoàng.

    Sáng ngày kinh hoàng đó, đang chạy xe trên đường Hoàng lại nhớ tới Thiên. Hoàng bị lạc tay lái xe va vào chiếc xe bên cạnh. Hoàng té xuống và ngất sỉu ngay bên đường. Đội cứu hộ của thành phố đã đưa cậu đến bệnh viện Trung ương. Bạn học đã báo tin cho Thiên: "Alo, Thiên hả, cậu hay chuyện gì chưa?" Thiên nghe máy: "Chưa, có chuyện gì không vậy?" "Thàng Hoàng nó gặp tai nạn giao thông đang nằm trong bệnh viện Trung ương đó." Thiên nghe nhưng vẫn chưa biết được mình có tin vào sự thật này hay không, tâm trí cậu bàng hoàng và không biết mình phải làm gì sau khi hay tin đấy. Thiên ngồi bẹp xuống đất, nước mắt cứ chảy ra trong vô thức. Sơn chạy vào hốt hoảng: "Thiên.. Thiên cậu sao vậy có chuyện gì vậy Thiên."

    Thiên bật dậy ôm lấy Sơn nước mắt đầm đìa tiếng nói nghẹn không nói nổi ra tiếng: "Hoàng.. Hoàng.. Cậu ấy gặp tai nạn.." Sơn thật sự không muốn nhưng biết Thiên đang thật sư lo lắng, cậu không muốn người mình thương phải lo lắng đến mức như vậy. Cậu lấy xe đưa Thiên vào bệnh viện. Nhìn thấy Hoàng nằm bất tỉnh trên giường bệnh, Thiên lại thấy mình có lỗi, vì mình cậu ấy đã ra như thế này. Sau 3 tiếng đồng hồ, người nhà được vào thăm bệnh nhân, Thiên bước vào nhìn khuôn mặt trắng bệt không sức sống, cậu đau khổ vô cùng. Cậu muốn mọi chuyện không diễn ra như thế bày. Bác sĩ chuẩn đoán Hoàng sẽ bị mất trí tạm thời vì va đập quá mạnh vào phần đầu, Sơn đến bên nắm lấy tay Thiên. Thiên không biết mình nên phải làm gì nữa.

    Thiên hàng ngày vào chăm sóc Hoàng, Sơn lúc nào cũng bên cạnh Thiên, Sơn lo lắng cho Thiên vì sợ mất ăn mất ngủ vì tình yêu. Sơn thật sự chẳng muốn Thiên phải đau lòng và không muốn nhìn thấy cảnh Thiên chăm sóc cho Hoàng. Sơn ghét phải nhìn thấy cảnh đấy nhưng vì Thiên cậu chấp nhận, nhưng mỗi lần cậu đều theo sát Thiên không tạo cơ hội nhỏ để Thiên ở bên Hoàng. Sáng đó Hoàng đã tỉnh dậy, cậu nhìn thấy Thiên đang nằm trên giường kế giường bệnh của mình, nhưng lại với một người con trai khác. Cậu cảm thấy vô cùng buồn bã, thật sự cậu không có mất trí nhớ như chuẩn đoán của bác sĩ. Sơn và Thiên đang ôm nhau, cậu thấy như muốn vỡ nát trái tim của mình. Cậu gọi: "Thiên.. Em.." Thiên nghe thấy tiếng của Hoàng vội mở mắt ra nhìn, cậu vô cũng khó xử với Hoàng nhưng lại càng khó xử hơn với Sơn. Hoàng nói bằng giọng không ra tiếng: "Em cho anh chút nước với..". Thiên vội lấy cho Hoàng cốc nước đút cho cậu từng chút một. Sơn vô cùng khó chịu, Sơn vội bỏ ra ngoài phòng đi mua cho Thiên chút đồ ăn sáng.

    Hoàng vội nắm lấy tay Thiên: "Em.. Có thể tha thứ cho anh được không?" Thiên không trả lời, vội quay đi lấy cháo đã chuẩn bị sẵn đút cho Hoàng: "Bây giờ, mình không muốn nói tới vấn đề này, Cậu mau ăn để khỏe trước đã." Thiên không biết xử lý như thế nào, cậu đang cảm thấy ấm áp bên Sơn, nhưng có phải tình yêu của cậu dành cho Hoàng vẫn còn. Nhưng có lẽ người Thiên cần chính là Sơn. Sơn đã về nhưng vẫn đứng ngoài cửa, Sơn đã nghe hết mọi chuyện. Sơn bước vào, Thiên thấy e ngại, Sơn đưa thức ăn cho Thiên: "Cậu ăn đi". Thiên cầm lấy và níu tay Sơn ra ngoài: "Sơn.. Cậu có muốn bên mình không?"

    [ Hết C11]
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2021
  3. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 12: Điều em lựa chọn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên nằm giữa hai con đường khó khăn cho từng lựa chọn của mình. Cậu đã phải rất khó khăn khi đưa ra quyết định này. Thiên đã quyết định từ bỏ người mà cậu đã từng rất yêu để trở về với người bạn mà cậu từng rất thân thiết. Sau khi nghe câu hỏi của Thiên:

    "Sơn.. Cậu có muốn bên mình không?"

    Sơn rất ngạc nhiên quay sang:

    "Cậu nói thật chứ?"

    Thiên vội ôm Sơn:

    "Thật.. mình nói thật đấy."

    Thiên không biết trước rằng sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa nhưng Thiên chỉ biết lúc này trái tim cậu mách bảo rằng người trước mắt cậu là người mà lo lắng cho cậu chẳng màn đến bất cứ gì ngoài việc chăm sóc cho cậu tìm mọi cách để cậu được hạnh phúc. Nếu cậu thật sự bỏ lỡ điều đầu tiên cậu phải hối hận vì không trân trọng người yêu cậu một cách thật lòng trên hết.

    Thiên nắm lấy tay Sơn:

    "Mình thật sự muốn bên cạnh cậu, lúc này đó chính là việc mình cần làm. Nhưng thời gian qua đi cho mình thấy rằng trái tim cậu dành cho mình hết lòng."

    Sơn cười và xoa đầu Thiên:

    "Thế cậu đã quên được Hoàng chưa?"

    Thiên ngập ngừng một lúc, rồi Thiên nhìn vào mắt Sơn:

    "Mình.. Mình.. Cũng không chắc nữa, nhưng mọi chuyện về Hoàng mình không muốn tiếp tục, mình thật sự sẽ quên được Hoàng nhưng lúc này cậu có thể giúp mình không?"

    Một câu hỏi vô cùng ngọt ngào mà Sơn đã đợi từ rất lâu nhưng quan trọng và đặc biệt hơn khi nó xuất phát từ khuôn miệng duyên dáng và đáng yêu của Thiên.. Sơn thật sự vô cùng hạnh phúc trước những lờicủa Thiên. Cậu nắm lấy tay Thiên:

    "Mình rất yêu cậu đó, tất nhiên mình muốn ở bên cạnh cậu chứ."

    Nhưng Sơn bỗng nhiên trầm tư một cách lạ thường, đôi mắt cậu bỗng nhiên suy nghĩ xa xăm về một điều gì đó. Thiên nhìn Sơn:

    "Cậu sao thế Sơn, không vui khi được ở bên mình à?"

    Sơn vội trả lời ngay:

    "Không.. không.. Mình thật sự rất hạnh phúc, nhưng mà.."

    Thiên nhìn vẻ ngập ngừng của Sơn cậu cũng ngầm hiểu về điều gì:

    "Cậu đang suy nghĩ về chuyện của Hoàng đúng không?"

    Sơn nhìn Thiên dường như không muốn Thiên phải ngại ngùng trước mặt cậu. Thiên cũng nghĩ về điều đó:

    "Mình sẽ về nhà trong hôm nay, Hoàng cũng đã khỏe hẳn rồi, chắc cũng không cần mình phải chăm sóc nữa."

    Sơn cũng nói với Thiên:

    "Không sao, cậu cứ lo lắng cho Hoàng mình không sao, mình đã thấy cậu quan tâm mình, chấp nhận yêu mình mình đã thật sự rất hạnh phúc rồi."

    Thiên nắm lấy tay Sơn dẫn Sơn vào phòng bệnh của Hoàng, đứng trước mặt của Hoàng, Thiên vẫn nắm lấy tay Sơn:

    "Mình sẽ về nhà, mình đã gọi điện cho mẹ của cậu, mình thấy cậu cũng khỏe hẳn chắc không cần tới sự chăm sóc của mình."

    Nói xong, Thiên và Sơn cùng nhau rời khỏi phòng bệnh. Phòng bệnh giờ đâu trở thành một địa ngục với Hoàng, cậu cô đơn nhưng không biết mình phải làm gì, vì cậu đã không trân trọng Thiên trước khi Thiên rời xa cậu.

    Sơn đưa Thiên về đến nhà, Thiên bước xuống xe Sơn vô cùng tinh tế:

    "Để mình mở nón cho cậu."

    Thiên thấy thật sự vui khi được ở bên cạnh Sơn lúc này. Thiên đưa cho Sơn mở nón, đang loay hoay Thiên vội giật người một đôi môi đang đặt trên má cậu. Sơn đang thể hiện rõ ràng tình cảm của mình. Sau đó, Sơn tạm biệt Thiên để ra về.

    Thời gian cứ thế trôi qua, hai người cũng đã đến lúc bắt đầu năm học mới. Hai người quyết định dọn về cùng nhau sống chung. Mỗi ngày Sơn đều chăm sóc Thiên, cậu nấu đồ ăn sáng và chăm sóc Thiên rất kỹ vì tình yêu cậu dành cho Thiên thật sự rât nhiều. Mỗi sáng Sơn đều thức trước Thiên, cậu ngắm Thiên ngủ một chút rồi xuống giường để chuẩn bữa sáng. Sau đó gọi Thiên dậy ăn sáng sau đó đi học. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Sơn, cậu muốn làm một điều gì đó bất ngờ dành cho Sơn. Sáng hôm đấy cậu thức sớm để chuẩn bị bữa sáng sau đó lên kế hoạch cho ngày đặc biệt hôm nay. Cậu thức dậy nhè nhẹ bước khỏi giường, đi xuống thì một bàn tay ôm qua cậu:

    "Cậu đi đâu thế?"

    "Mình đi vệ sinh nhá."

    Thiên vội nói nhẹ nhàng. Thiên hôn nhẹ lên trán của Sơn:

    "Cậu ngủ tiếp đi nhá."

    Cậu xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, nhưng cậu vụng về không biết làm thế nào, bỗng một tiếng hét lớn. Sơn vội giật mình chạy xuống:

    "Cậu sao thế Thiên, Có bị gì không Thiên?"

    Tay Thiên bị dao cắt trúng máu đang chảy thế kia. Thiên đang rất đau, cậu chưa từng xuống bếp để nấu ăn. Sơn vội vàng bế cậu lên trên băng bó vết thương cho cậu. Sơn xót hỏi bằng một giọng khá nặng:

    "Cậu làm gì dưới đấy?"

    Thiên ấp úng:

    "Mình muốn.. Chuẩn bị cho cậu bữa sáng, hôm nay là sinh nhật của cậu mà."

    Sơn thấy xót xa và cảm thấy mình đã quá nóng khi thấy người mình yêu phải đau. Sơn ôm Thiên vào vòng tay ấm áp của mình:

    "Cậu không cần phải làm vậy đâu, mình chỉ cần cậu bên mình, mình rất hạnh phúc khi sinh nhật năm nay được ở cạnh bên cậu đấy."

    Sơn ôm siết Thiên vào trong thật sự hạnh phúc. Khoảng một hồi lâu, Sơn nói:

    "Thế hôm nay sinh nhật mình, mình muốn xin cậu một điều có được không?"

    Thiên hỏi Sơn:

    "Thế cậu muốn xin điều gì?"

    Sơn vội mỉm cười và xoa đầu Thiên:

    "Vậy cậu có thể gọi mình là anh và.."

    Không đợi Sơn ngắt lời:

    "Em, đúng không?"

    Sơn cười và sờ vào mặt Thiên:

    "Đúng vậy nè."

    Thiên hôn vào má của Sơn:

    "Được mà, nếu cậu muốn."

    Sơn lại nhăn mặt:

    "Ơ, sao lại là cậu."

    Thiên hôn vào môi Sơn một cái rồi hỏi:

    "Thế Em yêu anh có chịu không?"

    Hai người ôm nhau vầ cùng nhau đi ngủ đến sáng hôm sau. Đây chính là sinh nhật hạnh phúc nhất của Sơn.

    [ Hết C12]
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2021
  4. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 13: "Thế này có phải vợ anh chưa?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là cuối tuần, Thiên và Sơn về quê của Sơn để nghỉ ngơi. Tối hôm đó, Sơn gọi Thiên:

    "Mình về quê nghe em."

    Thiên đồng ý và đi chuẩn bị quần áo để về quê cùng Sơn nhưng trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng. Chuẩn bị xong hai người cùng nhau di ngủ. Thiên nằm trong lòng Sơn, Thiên hỏi:

    "Anh, thế mẹ anh có biết chuyện của chúng mình không anh?"

    Sơn nghe thấy thế biết Thiên lo lắng khi phải về gặp gia đình, Sơn vuốt nhẹ tóc Thiên an ủi:

    "Anh chưa nói, nhưng lần này về anh sẽ nói cho ba mẹ của anh về chuyện anh và em, được không?"

    Thiên nghe thấy vậy lại càng lo lắng hơn, giọng cậu có chút gì đó không yên tâm:

    "Nhưng em sợ, ba mẹ sẽ không đồng ý chuyện của chúng mình."

    Sơn cười và hôn vào trán Thiên:

    "Em yên tâm, mẹ biết anh yêu em từ rất lâu rồi, chuyện mẹ không biết bây giờ là chúng mình đang quen nhau đó thôi."

    Nghe tới đây, Thiên cũng đã một phần yên lòng, Sơn xoa đều vào khuôn mặt ấy:

    "Thế em lại sợ ra mắt ba mẹ chồng à?"

    Thiên bật ngồi dậy:

    "Ai mà thèm lấy anh mà chồng, Ai là vợ anh đâu."

    Sơn ghì Thiên xuống ôm vào lòng:

    "Thế này có phải vợ anh chưa?"

    Thiên phản kháng, cố vùng vẫy. Vùng vẫy không phải vì muốn thoát ra, vùng vẫy chỉ vì muốn thoát ly sự ngại ngùng của cậu lúc này.

    Thiên nằm trọn trong lòng Sơn, đôi bàn tay nhỏ nhắn đang nghịch lấy mái tóc Sơn, rồi đến bàn tay của cậu.. Sơn vội giã vờ:

    "Thế em không phải vợ anh thì nghich tay anh làm gì?"

    Thiên vộ hất bàn tây đang nắm đi, quay lưng lại bảo:

    "Ai thèm tay của anh chứ?"

    Sơn cười trong niềm hạnh phúc dâng đầy:

    "Nếu vậy anh ra ngoài nhá, em ngủ một mình đi."

    Vì bản tính sợ ma nên lúc nào cậu cũng ngủ có đèn, khi đặt chân lên giường nếu tắt đền cậu sẽ không bao giờ dám bước xuống dù là nữa bước, từ khi hai người dọn về sống cùng nhau, Thiên lúc nào cũng có Sơn bên cạnh nên không cần ngủ cùng ánh đèn mỗi đêm nữa. Nghe Sơn đòi ra ngoài, cậu quay sang năms lấy tay Sơn. Sơn vội cười mỉm:

    "Thế em là gì của anh?"

    Thiên trần trừ:

    "Thì là.. Em là.."

    Sơn gằn giọng:

    "Là gì?"

    Thiên vội trả lời một cách gấp rút:

    "Thì e là người yêu của anh."

    Sơn cố tình hỏi thêm:

    "Chưa được, thế còn là gì nữa?"

    Vừa hỏi cậu vừa bước chân đi.

    Sự sợ hãi trong lòng Thiên khiến cậu không biết suy nghĩ gì nữa nhào tới ôm trầm lấy Sơn:

    "Em là vợ của anh."

    Thiên đã rơi hai dòng lệ trên má, Sơn hỏi lại đùa:

    "Vợ khóc à?"

    Thiên cố tỏ ra giận dữ:

    "Không có, em không có khóc.."

    Cậu quay lưng không ôm Sơn nữa, Sơn vuốt tóc Thiên gọi:

    "Vợ à!"

    GỌi một lần Thiên vẫn không trả lời, gọi lần hai, rồi làn ba.. Thiên vẫn cố tình không trả lời, Sơn gọi tiếp:

    "Vợ ơi, nếu em không trả lời anh đi đó nha."

    Thiên vội quay qua trả lời một cách qua loa:

    "Em nè."

    Sơn cười lớn:

    "Em nhận là vợ anh sớm có phải tốt hơn không?"

    Thiên cảm thấy trò đùa này bên ngoài không vui, nhưng bên trong cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Sơn ôm cậu:

    "Ngủ đi em mai mình về sớm nha, mai anh kêu em thức để về nên không cần phải lo, ngủ ngon vợ yêu của anh!"

    Sáng sớm, Mẹ gọi cho Sơn:

    "Khi nào con về?"

    Sơn nghe máy bằng một giọng điệu rất vui:

    "Con chuẩn bị về rồi mẹ."

    Mẹ Sơn dặn dò con trai:

    "Về cẩn thận nha con, mẹ tắt máy đây"

    "Khoan mẹ", Mẹ Sơn ngạc nhiên hỏi:

    "Sao thế con?"

    Sơn vôi khoe với mẹ:

    "Lần này có Thiên vê chung với con nữa này."

    Mẹ Sơn cười vui vẻ:

    "Ồ, vậy à dẫn thằng bé về đây, mẹ cũng nhớ nó lắm."

    Sơn cười tỏng hạnh phúc:

    "Dạ mẹ, con chuẩn bị đưa cậu ấy về đây."

    Mẹ Sơn lại cười và nói nhỏ:

    "Nghe giọng điệu của con trai mẹ là mẹ biết chuyện gì rồi nhá."

    Sơn chở Thiên chạy về quê, Thiêm ôm sau eo Sơn, lâu một chút lại rụt đầu vào vai Sơn, thấy vậy Sơn liền hỏi:

    "Em mệt hả, mình nghỉ ngơi chút nha?"

    Thiên trả lời:

    "Không, em đang suy nghĩ thôi, không biết em về dưới em sẽ như thế nào đây, haizzz."

    Sơn cười và chấn an tinh thần Thiên:

    "Không sao đâu em, đừng lo qua mẹ anh thương em cũng giống như thương anh vậy đó."

    Mẹ Sơn đã biết Thiên từ trước từ lúc Sơn và Thiên còn học chung cấp 3, nhìn cách con mình chăm lo cho câu bé kia bà thầm hiểu thằng bé đã yêu cậu Thiên kia rồi, bà cũng đã thầm chấp nhận được chuyện này nhưng bà không muốn đề cập tới nữa từ khi biết Thiên không ở bên cạnh Sơn vò con trai bà không dám tỏ tình với cậu. Bà chỉ an ủi và khuyên răng con mình. Lần này khi hay tin Thiên cùng với Son về nhà, Bà thật sự hạnh phúc khi biết rằng con mình đã can đảm tìm lại tình yêu của mình, và càng hạnh phúc hơn khi biết chúng đã được ở bên cạnh nhau. Bà cũng mong sao Sơn sẽ chăm lo được cho Thiên và mong hai đứa sẽ ở cạnh nhau chăm sóc nhau và vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Trên cương vị là mẹ bà cũng nhận ra tình cảm của con trai mình dành cho cậu nhóc kia nhiều đến nhường nào.

    Bà chuẩn bị cho hai cậu rất nhiều món ăn ngon, Bà còn biết cả những món mà Thiên thích ăn nhất bới vì Sơn lúc nào cũng nghĩ đến Thiên:

    "Mẹ ơi, món này là Thiên thích nhất đó!"

    Cậu nói bằng một vẻ rạng rỡ cậu vui mừng khi nhắc tới Thiên. Đó à cách một người mẹ quan tâm con mình. Vừa làm vừa suy nghĩ, Tiếng chuông cửa vang lên cũng với đó là tiếng gọi của Sơn:

    "Mẹ ơi, chúng con về rồi."

    [ Hết C13]
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2021
  5. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 14: Về nhà với anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người Thiên và Sơn đã cùng nhau về tới nhà, mẹ Sơn đã ra mở cổng cho họ vào nhà. Vừa bước ra tới cổng, mẹ Sơn mở cổng ra:

    "Các con đã về tới rồi à?"

    Sơn đang loay hoay xách đồ xuống xe, Thiên vội khều Sơn:

    "Anh, mẹ kìa!"

    Thiên chào mẹ Sơn rồi cũng Sơn xách đồ vào nhà.

    Vào trong nhà, mẹ Sơn lại nói với họ:

    "Hai đứa nghỉ ngơi đi, mẹ nấu đồ cho hai đứa ăn nha?"

    Sơn vội trả lời mẹ ngay:

    "Dạ để con dẫn Thiên lên nhà cât nhà nha mẹ."

    Mẹ Sơn cười phúc hậu và nói:

    "Ừa hai đứa lên đi, mẹ đi chuẩn bị."

    Sơn dắt tay Thiên lên trên phòng, mẹ nhìn theo dáng hai người đi, bà mỉm cười khi thấy học thật hạnh phúc khi ở bên nhau. Thiên lên đến phòng Sơn, vừa mở cửa phòng ra Sơn nói ngay:

    "Phòng vợ chồng mình đó nha."

    Thiên ngại ngùng:

    "Anh, mẹ anh nghe rồi sao trời."

    Sơn cười phá lên:

    "Mẹ cũng đâu có đây đâu em sợ, thôi em nằm đó đi. Để anh xếp đồ cho."

    Thiên đi lại kế bên Sơn:

    "Thôi để em xếp tiếp anh, mẹ anh thấy kì lắm, em sợ."

    Sơn cười hôn lên má Thiên: Không sao đâu mà, mẹ không có la đâu. ". Nói xong cậu kéo tay Thiên lại giường:

    " Nằm nghỉ đi nè, anh thương. "

    Một lúc sau," Anh xếp đồ xong anh đi tắm cái nha em. "Vừa nói Sơn vừa quay qua, Thiên đã ngủ cậu đã quá mệt trên đường đi, cậu không quen với quãng đường khá dài. Cậu nhìn Thiên ngủ thật sự rất thích thú, nhìn được một lúc cậu hôn nhẹ lên môi Thiên. Cậu sắp xếp đồ vào tring tủ, sau đó đi tắm xong thì mẹ Sơn cũng gọi họ xuống để ăn cơm:

    " Hai đứa ơi xuống ăn cơm nào. "

    Sơn gọi Thiên xuống ăn cơm:

    " Em xuống ăn cơm nè em. "

    Thiên lật đật ngồi dậy:

    " Xin lỗi, em ngủ quên mất. "

    Hai người cũng nhau đi xuống, Thiên nhút nhát từng bước chậm rãi bước xuống, Mẹ nhìn thấy Thiên:

    " Ngồi xuống ăn cơm đi con. "

    Thiên nhẹ nhàng bước vào bàn ăn, Thiên không dám làm gì ngại ngùng trước mặt mẹ Sơn, thấy Thiên e dè Sơn lấy cơm cho cậu:

    " Ăn đi em. "

    Mẹ nhìn hai người, mẹ cười trong sự hạnh phúc của hai người:

    " Con cứ tự nhiên đi con, không sao đâu! "

    Thiên nói bằng giọng khá rụt rè:

    " Dạ, con mời bác ăn cơm. "

    Mẹ Sơn cười nhắc cậu:

    " Mẹ chứ. "

    Thiên đỏ mặt ngại ngùng, mẹ Sơn lại nói tiếp:

    " Hai đứa gặp nhau được bao lâu rồi con? "

    Sơn vội lên tiếng:

    " Con gặp lại Thiên cũng được vài tháng rồi mẹ, hai đứa con học chung trường mà mẹ. "

    Mẹ Sơn lại không chịu, bà nói ra sự thật:

    " Thôi cậu ơi, chứ không phải cậu khăng khăng đòi tôi phải chuyển trường cho cậu sao? "

    Sơn ngại ngùng với Thiên:

    " Mẹ sao mẹ nói ra vậy. "

    Mẹ cậu cười và nói:

    " Thì nói cho dâu mẹ biết con đã tìm lại nó cũng cực như thế nào, ha con dâu? "

    Thiên nghe thấy thì vô cùng xấu hổ:

    " Dạ. "

    Mẹ Sơn tiếp tục mở đường cho Sơn:

    " Mẹ biết thằng con của mẹ nó thương con nhiều như thế nào, mẹ cứ thấy nó chăm sóc con lúc nào cũng nhắc con với mẹ là mẹ hiểu ý của nó rồi. "

    Sơn ngại ngùng với Thiên:" Mẹ được rồi mà, con ngại muốn chết vậy. ", Mẹ cười với khuôn mặt ngại ngùng của Sơn:" Vậy thôi, hai đứa ăn đi mẹ không ghẹo con nữa, ăn tự nhiên nghe con. "

    Ăn cơm xong, Thiên cùng với mẹ dọn bàn ăn xuống, Thiên nói với mẹ Sơn:

    " Bác để con rửa bát cho ạ. "

    Mẹ nghe vậy đồng ý và gọi Sơn:

    " Sơn à, con xuống rửa bát với dâu mẹ nè con. "

    Sơn từ trên chạy xuống:

    " Dạ mẹ. "

    Mẹ Sơn đi lên phòng khách để lại Sơn và Thiên dưới căn bếp. Sơn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngại ngùng trước những lời nói của mẹ, Sơn ghẹo tiếp:

    " Vợ ơi. "

    Thiên quay sang:

    " Anh đừng gọi vậy mà, mẹ nghe á. "

    Sơn giã giọng ganh tị với Thiên:

    " Mẹ còn gọi em là dâu rồi, giờ mẹ anh còn thương em hơn thương anh đó. "

    Thiên ngại ngùng đánh vào vai Sơn:

    " Anh đó. "

    Rửa bát xong, Thiên quay sang hỏi:

    " Anh này, tháo giùm em bao tay đi anh. "

    Sơn mở bao tay ra đưa tay Thiên vào nước:

    " Để anh rửa tay cho em nha. "

    Khung cảnh ấy chỉ có hai người vô cùng hạnh phúc nhưng họ chẳng hay sự hạnh phúc ấy mẹ đang nhìn và vui vẻ với các con.

    Tối hôm đấy, hai người ngồi xem tivi cũng với mẹ cửa Sơn. Thiên mang trái cây từ bếp lên:

    " Con mời bác ăn trái cây. "

    Mẹ Sơn lại cười:

    " Sao lại là bác nữa rồi. "

    " Dạ, mẹ ăn trái cây đi ạ "Thiên ngại ngùng gọi. Ba người cùng nhau ngồi xem truyền hình vừa cười nói vui vẻ, mẹ kể cho Thiên nghe về câu truyện trước đó, hai người kể cho mẹ về quá trình họ tìm gặp và yêu nhau.

    Đến giờ đi ngủ, hai người xin phép mẹ đi lên phòng ngủ. Hai người họ cùng nhau đi lên phòng. Thiên vào nhà vệ sinh để chuẩn bị trước khi đi ngủ, Sơn nằm trên giường nhìn cậu suốt cho đến hi cậu đến bên kế giường. Sơn với một thái độ ngả ngớn với Thiên:

    " Em này, về tới phòng rồi nè. "

    Thiên ngạc nhiên:

    " Thì sao anh? "

    Sơn vội cười mỉm:

    " Thì vậy.. "

    Ánh mắt cậu cứ đóa điên, Thiên ngầm hiểu ý cậu:

    " Anh nha, đừng có nói tào lao ngủ đi. "

    Sơn vội cười lớn nhào tới ôm vào eo cậu nằm hẳn đầu lên đùi cậu. Thiên cười mỉm:

    " Anh đấy, sao cứ nhõng nhẽo hơn cả em nữa rồi này. "

    Sơn vội xoa bụng Thiên:

    " Thì anh nhõng nhẽo với vợ anh mà cũng không được sao em. "

    Thiên đẩy tay anh ra:

    " Em co nói không được đâu anh. "

    Hai người đùa nhau một lúc, Sơn bắt đầu dỡ trêu trò:

    " Em này, cho anh hôn cái ha. "

    Thiên nhìn anh rồi tán yêu vào mặt anh:

    " Lại xin, mấy lần anh hôn em anh có xin chắc. "

    Sơn cười một cách hồn nhiên:

    " Nha.. nha.. nha.."

    Sơn hôn vào môi Thiên.. Họ cũng ôm nhau ngủ sau đấy, một buổi tối vô cùng hạnh phúc.

    [ Hết C14]
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2021
  6. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 15: Cảm xúc không quên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Thiên thức dậy thật sớm. Vừa bật ngồi dậy, Sơn đã câu Thiên lại:

    "Em đi đâu đó, mới sáng sớm mà em?"

    Thiên kéo tay Sơn ra:

    "Anh buông em ra, em xuống phụ mẹ làm đồ ăn sáng."

    Sơn ôm Thiên nằm xuống:

    "Đúng chuẩn con dâu của mẹ anh muốn rồi đó."

    Thiên cười một cách ngại ngùng:

    "Vì ai?"

    Sơn hôn lên má Thiên:

    "Vì anh vì anh được chưa? Thôi hai vợ chồng mình cũng xuống tiếp mẹ."

    Thiên ngại đỏ mặt:

    "Anh đừng có nói như vậy nữa sến súa quá."

    Thiên vùng chạy xuống lầu.

    Vừa thấy Thiên bước xuống tầng, Mẹ Sơn lại bảo:

    "Ơ, sao con thức sớm vậy, ngủ không ngon hả con?"

    Thiên vội vàng đáo lời:

    "Không có mẹ, con xuống phụ mẹ làm bữa sáng."

    Mẹ Sơn vuốt đầu cậu:

    "Không cần đâu con, con cứ tự nhiên ngủ đi, mẹ không trách chi con đâu."

    Mẹ Sơn vừa nói véo má Thiên và gọi:

    "Con dâu của mẹ!"

    Mẹ chồng và chàng dâu cùng nói chuyện vui vẻ, tiếng gọi cất lên từ trên tầng vọng xuống:

    "Em ơi.. Em ơi."

    Mẹ Sơn nghe thấy liền vội trách móc với cậu:

    "Đó đó, ngày trước suốt ngày cứ mẹ mẹ, bây giờ có con nó gọi tối ngày như thế đấy."

    Nói rồi bà nhìn qua Sơn:

    "Ơ thằng nhóc này sao lại thức sớm thế, con có bao giờ thức sớm vậy đâu, không đi học là cứ nướng thẳng đến trưa, không gọi còn không chịu dậy."

    Sơn vội chạy tới ôm mẹ:

    "Mẹ này có Thiên đây mà!"

    Mẹ Sơn lại đẩy cậu ra:

    "Thôi thôi cậu đưng có mà làm nũng với tui, Vợ cậu đứng đây sao cậu không ôm, ôm tui làm gì. Sáng nào thức dậy cũng mẹ mẹ bây giờ cứ mở mắt ra là em ơi, em ơi!"

    THiên nhìn cuộc trò truyện của hai mẹ con Sơn mà lòng cậu vui cùng vui vẻ. Mẹ quay qua Thiên:

    "Con, thế mẹ con có biết chuyện không?"

    Thiên nhìn mẹ bằng đôi mắt long lanh:

    "Dạ mẹ, mẹ con chưa biết con với Sơn quen nhau, nhưng mẹ con biết về con rồi mẹ.'Mẹ Sơn gật gật đầu: ."

    Vậy tốt quá, vậy hôm nào con mời mẹ con lên chơi với mẹ. ". Thiên vội gật đầu.

    Sơn đến bên Thiên:

    " Vợ đang làm gì vậy chồng giúp được không? "

    Thiên ngại ngùng với mẹ:

    " Anh, mẹ kìa, nói gì vậy? "

    Mẹ Sơn đang nhìn họ bỗng nhiên quay đi:

    " Không.. Không.. Me mẹ không thấy gì đâu! "

    Cả ba người cùng cười thật tươi và cùng chuẩn bị bữa sáng.

    Bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, cả nhà họ cùng ngồi vào ăn. Mẹ Sơn bảo với Thiên:

    " Thiên con, ăn cơm xong đi chợ mua đồ chủan bị bữa trưa và chiều với mẹ được không con? "

    Thiên nhanh nhẹn đồng ý ngay. Trưa đó, hai người cùng đi chợ rất vui vẻ. Đến một gian hàng sạp chợ, người bán là một người bạn hàng xóm của mẹ, bà hỏi:

    " Cậu trai ấy là ai vậy bà, nhìn đẹp trai và thấy cưng ghê vậy đó, thằng nhỏ con trai mà trắng trẻo nhìn dễ thương quá. "

    Thiên vội vàng trả lời, sợ mẹ Sơn phải ngại ngùng trước câu hỏi và ánh mắt của mọi người xung quanh:

    " Dạ con là bạn của Sơn, con vừa từ thành phố về chơi với gia đình Sơn ạ! "

    Cô bán hàng gật gật đầu:

    " Hèn gì nhìn cháu đẹp trai và lạ, cô chưa nhìn thấy cháu ở đây! "

    Mẹ Sơn lại quay sang nhìn Thiên, rồi quay sang nhìn cô bán nói:

    " Đẹp trai quá đúng hông chị, vừa giỏi gian vừa lễ phép nữa đó. "

    Cô bán hàng vội gật gật đầu:

    " Đúng rồi chị nhìn đẹp trai ghê vậy á, cháu có bạn gái chưa đấy, để cô làm mai cháu cô cho con nghen. "

    Cô bán hàng cười nói vui vẻ, mẹ Sơn lại quay sang từ chối ngay:

    " Không, không được nghen chị. "

    Cô bán hàng ngạc nhiên với thái độ của mẹ Sơn:

    " Ô, sao thế chị? "

    Mẹ Sơn cười vỗ đầu Thiên:

    " Không được đâu à, con dâu của tui đấy chứ! "

    Thiên vô cùng ngạc nhiên vội cười đỏ mặt. Cô bán hàng ngại ngùng nói:

    " Xin lỗi con nha! "

    " Dạ không sao đâu cô. "- Thiên đáp lời.

    Trên đường vè nhà mẹ hỏi Thiên:

    " Sao con chỉ giới thiệu con là bạn của Sơn vậy con. "

    Thiên trả lời một cách ấp úng:

    " Dạ dạ con sợ mẹ khó xử với mọi người. "

    Mẹ Sơn ôn tồn nói:

    " Không sao đâu con, thấy con với Sơn hạnh phúc là mẹ vui rồi, từ nay ai hỏi con là ai, thì nói là vợ của Sơn con dâu của mẹ biết chưa con! "

    Thiên vui vẻ:

    " Dạ mẹ, con cảm ơn mẹ rất nhiều. "

    Thiên về nhà trong khuôn mặt tươi tắn và nụ cười rạng rỡ, Sơn thấy vậy liền hỏi:

    " Sao thế em, có chuyện gì cười tủm tỉm hoài thế vợ? "

    Thiên nhào đến ôm Sơn:

    " Em đi chợ với mẹ, người ta hỏi em là gì của mẹ, mẹ bảo em là con dâu của mẹ đó anh. "

    Sơn vội nhấc bổng Thiên lên và nói:

    " Sướng nhất em rồi nha! "

    Thiên hôn vào môi Sơn một cái rồi véo vào má của Sơn. Bỗng nhiên một tiếng gằn giọng của mẹ:

    " Mẹ đây hai đứa ơi, mẹ chưa thấy gì đâu đấy! "

    Thiên vội vàng đòi xuống:

    " Con.. con xin lỗi mẹ. "

    Mẹ Sơn cười:

    " Mẹ đùa với các con vậy thôi mẹ đâu có trách gì hai đứa. Hai đứa giúp mẹ chuẩn bị buổi chiều nhé con. "

    Cả gia đình vây quần bên nhau, một cảm giác thật sự hạnh phúc. Sơn nhìn lại suy nghĩ một hồi lâu { Đáng lẻ hoạt cảnh này đã phải xảy ra sớm hơn, nếu mình mạnh mẽ đối mặt thì khoảng thời gian trước đây mình đã không phải đánh mất Thiên như vậy, càng không để Thiên phải trải qua mọi truyện kinh khủng như vậy! } Thiên vội lắc tay Sơn:

    " Anh nghĩ gì vậy anh? "

    Sơn vội hoàn hồn:

    " Anh đang suy nghĩ một số vấn đề đó mà, không gì đâu em."

    Cả ngày hôm nay thật sự Thiên không thể nào quên được

    [ Hết C15] .
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2021
  7. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 16: Cắt đứt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại cho đến thời điểm này, Thiên đã trải qua những cảm xúc đa dạng nhất của tình yêu. Nhưng cậu vân e dè vì mối tình tuy đẹp nhưng vẫn dang dỡ trước đó.

    Ở quê thăm mẹ Sơn được mấy hôm, Thiên và Sơn phải đi để bắt đầu cho những tiết học mới. Đêm cuối hôm đó, Mẹ Sơn gọi Thiên vào phòng và hỏi: "Thiên à, mẹ biết Sơn, thằng bé đã yêu con từ rất lâu rồi, nó cũng kể cho mẹ nghe về chuyện của con trước đó, nó muốn tìm con để thộ lộ hết mọi chuyện mà trước đó nó rụt rè nhút nhát, vậy con đã quên được người đó chưa con?" Thiên ngập ngừng và trả lời: "Dạ con.. Cũng đã quên rồi mẹ." Mẹ Sơn vui mừng xoa đầu Thiên rồi dặn dò: "Thế thì tốt quá! Mẹ muốn hai đứa phải bên nhau, phải chăm sóc và lo lắng cho nhau, thằng bé tuy vậy đó con nhưng nó sống rất tình cảm, đôi khi lại có chút trẻ con lắm. Thế nó có làm gì con buồn không?" Thiên cười và nắm lấy tay mẹ Sơn: "Dạ chưa mẹ.". Vừa nói tới đây tiễng gõ cửa vang lên, Sơn bước vào phòng với khuôn mặt đầy sự kỳ vọng về một điều gì đó: "Mẹ nói gì với em ấy vậy?"

    Mẹ kêu Sơn lại ngồi bên cạnh mình, đặt bàn ta của Thiên lên tay bàn tay của Sơn rồi mỉm cười căn dặn: "Hai đứa phải thiệt là hạnh phúc có biết chưa? Dù có thế nào thì hai đứa cũng phải ở bên cạnh nhau." Nói xong mẹ ôm hai người vào lòng.

    Sáng hôm sau, Thiên và Sơn trở lại trường. Trên đường Thiên và Hoàng vô tình lướt qua nhau, Hoàng bắt gặp cảnh Thiên và Sơn cùng nắm tay đi vào cổng, Thiên nhìn thấy ánh mắt của Hoàng lại càng vội lãng tránh đi, ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau, Sơn lại cực kỳ không thích điều này, vì Hoàng là người yêu cũ của Thiên nhưng Sơn càng không thích hơn vì Hoàng đã làm tổn thương người mà cậu yêu nhất. Sơn nắm thật chặt tay của Thiên, kéo Thiên đi thật nhanh về phái trước. Nhân thấy hành động của SƠn có chút kì lạ, Thiên vội lấy tay còn lại đặt nhẹ lên tay Sơn với đôi mắt long lanh và vẻ hấn an trong lòng Sơn lúc này. Có thể nói chỉ cần được ở bên cạnh Thiên, nhìn vào đôi mắt cậu mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười của cậu mọi thứ của Sơn không còn là gì nữa.

    Ngược lại với sự hạnh phúc của hai người, Hoàng mỗi lần nhìn thấy Thiên lòng cậu như lửa đốt, cậu cảm thấy lòng mình nặng trĩu cực kỳ khó chịu với ánh mắt mà ngày trước cậu đã từng say mê như thể không có gì là quý hơn ánh mắt ấy, Nhưng rồi cũng có lúc, cậu không nhận ra rằng điều quna trọng nhất với cậu là Thiên. Hoàng càng ân hận hơn vì mình thật sư quá vô tâm với Thiên khi Thiên đang một lòng yêu cậu đặt hết niềm tin nơi cậu. Nếu có thể quay ngược thời gian cậu sẽ không dễ dàng đánh mất Thiên như vậy. Thiên thật sự rất quan trọng với cậu, nhưng phải chăng việc nhận ra được điều đó bằng một cái giá quá đắt, Khi nhận ra được giá trị cao nhất của một thứ chính là lúc mà ta chính thức mất đi thứ quan trọng đó. Đó luôn luôn là quy luật của cuộc sống. Hoàng mong được một cơ hội để níu giữ Thiên như lúc ban đầu, cậu mong sẽ quay lại khoảng thời gian hai người thât sự vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Nhưng giờ đâu Thiên đang vui vẻ nhưng không phải là bên Hoàng mà là một người khác, bỏ lại Hoàng một khoảng trời bơ vơ và cô độc. Nhưng lúc này không phải là lúc để cậu tìm lại Thiên và chưa chắc cơ hội đấy lại dành cho cậu.

    Thiên nhìn ánh mắt Sơn có gì đó rất buồn cậu không hoạt náo như bao ngày lúc nào cũng trầm tư ngồi nhìn về một hướng lặng lẽ, Thiên hỏi thì cậu tra lời nhưng không hề tìm cách nói chuyện với Thiên như trước, Thiên kéo tay Sơn về phía mình: "Anh" Sơn đang suy tư không nghe được tiếng gọi của Thiên, Thiên áp sát vào tai Sơn: "Anh" Sơn đã nghe nhưng cậu cố tình không quay sang dường như ngó lơ Thiên, Thiên lại tiếp tục áp sát vào tai Sơn gọi một lần nữa: "Chồng" Sơn lập tức quay sang dù Thiên chưa gọi dứt lời. Thiên biết được mình vừa mắc bẫy của Sơn, Thiên dùng tay đánh nhẹ vào tay Sơn: "Anh thật sự quá đáng!" Thiên vờ giận quay sang một hướng khác không nói gì. Sơn mỉm cười và lúc nào cũng là nười vỗ vành Thiên dù cậu đúng hay cậu sai, cậu buút được một điều để làm cho người mình thương hạnh phúc cậu sẽ làm mọi thứ, cậu cũng tiếp xúc và thân thiết với Thiên khá lâu nên cậu hiểu rõ nhất bản tính và cách mà Sơn có thể vỗ Thiên một cách nhanh nhất khiến cho cậu hết giận: "Vợ kêu anh gì đó" Thiên vờ như không nghe thấy giã dò nhìn về một hướng xa xăm khác. Trong lúc đấy Hoàng cũng đang đi về hướng họ, Sơn vội kéo Thiên quya sang về hướng mình, ôm Thiên chặt vào lòng và hôn vào môi Thiên trong sự chứng kiến của mọi người, nhưng có thể thấy rằng hành động ấy có chủ đích và khoog ai khác người cần thấy nhấ chính là Hoàng. Thiên ngạc nhiên trước cái nhìn của mọi người nhưng cậu cũng không phản kháng cậu biết mình không cần phải ngại vì Sơn thật sự rất yêu cậu, và cũng cũng muốn Hoàng nhìn thấy điều này vì chính cậu cũng đã nhìn thấy Hoàng sau đó, Hoàng đợi sự phản kháng của Thiên một lúc, cậu thất vọng quay đi khi cậu biết giờ đây trái tin Thiên thật sự đã dành cho Sơn, không một ai khác..

    [ Hết C16]
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...