30. Gió buồn hiu hắt trời Thiên Linh Mộng ảo thê lương chỉ một mình Múa kiếm vẽ trời trên tuyết trắng Trăm năm giấc mộng tựa phù sinh.
31. Trời chưa tàn lụi, người già đi Tuế nguyệt trôi qua, để lại gì Nhan sắc tan theo lời hẹn ước Chân tình đâu cần giả từ bi?
32. Tựa bóng Vong Xuyên, ngàn năm cô tịch Vẽ đau thương trong vạn kiếp vô thường Tan cơn mộng ước, tỉnh giấc đêm trường Muốn ấp ôm một bóng người xưa cũ.
33. Lưng trời mưa đổ, mấy độ xuân sang Ôm ấp chẳng buông giấc mộng vàng Đi ngược thời gian về quá khứ Nỗi đau còn vướng lệ còn mang!
34. Ta vẫn chờ người nơi chốn đây Ngàn năm một giấc mộng u hoài Vong Xuyên cuộn khẽ đôi dòng lệ Nhung nhớ còn vương sao chẳng phai.
35. Hạc gầy rủ cánh ở cô nhai Rong ruổi thiên không đã mệt nhoài Đất bắc còn vương lời tiễn biệt Dung nhan không đổi, lòng phôi phai.
36. Kiếm kiếm như mây phủ khắp trời Trăm năm giấc mộng chẳng còn vui Chiều buông, cỏ úa tan màu nắng Một nấm mồ hoang kẻ tới lui.
37. Tương phùng phút chốc lại phân li Chẳng lệ buồn thương trên khóe mi Chỉ biết đứng nhìn chiều héo úa Lặng yên không nói được câu gì.
38. Tha thẩn cụng ly dưới ánh trăng Sương giăng, hoa nở, cúc vài hàng Một chung rượu đục gặp tri kỉ Ngọc dịch quỳnh tương chẳng sánh bằng.
39. Tro tàn thiêu đốt cả chiều thu Tình ái hôm qua hóa hận thù Đâm kiếm lệ nhòa tâm đã cũ Ngàn năm kí ức tựa phù du.