Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần - Cửu Công Chủ Lưu Bộ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dương Tĩnh Uyển, 7 Tháng năm 2021.

  1. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà cô không muốn để ý đến hắn ta. Muốn sửa đổi cái vận mệnh nữ phụ này, việc cô cần làm còn rất nhiều.

    Nam chính này chính là một nhân vật tàn nhẫn, vì âu yếm cô bé lọ lem cái gì cũng tình nguyện làm. Càng đừng nói đến nữ phụ pháo hôi như cô.

    Theo cốt truyện ban đầu, không bao lâu nữa, Tô Vân Hải sẽ vì chứng minh tình yêu đối với Liễu Lan Nhân, sẽ liên thủ cùng Bạch gia khiến cho Từ gia phá sản.

    Vì trả khoản nợ kếch xù, Từ Như Ý bị buộc gả cho một lão già biến thái, kết cục sau kết hôn vô cùng thê thảm.

    Tuy rằng không biết sự tình có phát triển theo cốt truyện hay không, nhưng việc hiện tại cô phải làm, là tìm cho mình liên minh. Đến lúc đó cũng không đến nỗi tứ cố vô thân.

    * * *

    Từ Như Ý lấy ra tiền riêng, lại bán các bất động sản, xe, trang sức xa xỉ trên danh nghĩa, tổng cộng gom được hơn một nghìn vạn.

    Khoản tiền đó, bằng cách này hay cách khác, tất cả đều đem đến những xí nghiệp tầm trung đến nhờ Từ gia giúp đỡ cách đây không lâu.

    Từ Như Ý tiến hành thuận lợi, những người nhận được tiền vừa ngoài ý muốn vừa cảm kích cô.

    Người dệt hoa trên gấm không ít, nhưng đưa than ngày tuyết mới là đáng quý. Tuy rằng giống như muối bỏ biển, nhưng ít ra nếu Tô Vân Hải đối phó cô, Từ gia sẽ không tứ cô vô thân.

    Điều khiến cô phiền lòng là, đi đến đâu cũng đều gặp được Bạch Diệc Khả.

    Vì ném hết quần áo, nên khi thời tiết có biến hóa, cô liền phải mua thêm.

    Trong trung tâm thương mại, Từ Như Ý vừa cầm lấy một cái áo khoác, đã bị một bàn tay thon dài đoạt đi.

    Bạch Diệc Khả vẻ mặt bất cần đời, "Đây là mẫu mới nhất năm nay phải không? Màu sắc kiểu dáng đều không tồi, gói lại cho tôi đi!"

    Nhân viên hỏi, "Tiên sinh, không biết bạn gái ngài mặc size nào?"

    Bạch Diệc Khả tháo kính râm xuống, khóe môi nâng lên nụ cười nghiền ngẫm, "Bổn thiếu gia chưa có bạn gái."

    "Vậy bộ này tặng cho vị tiểu thư này sao?"

    "Không phải, cô hỏi nhiều như vậy làm gì?" nhìn Từ Như Ý bên kia chuẩn bị rời đi, Bạch Diệc Khả có chút không kiên nhẫn.

    "Chúng tôi làm vậy vì muốn chọn cho ngài số đo thích hợp."

    "Vậy theo số đo của cô ấy đi! Bổn thiếu gia có tiền, mua đồ chỉ có một nguyên tắc, chỉ cần đắt, không cần tốt. Đáp án như vậy, hài lòng chưa?"

    Nhân viên ngẩn người, sợ hắn đổi ý, nhanh chóng thanh toán cho hắn!

    Từ Như Ý đổi một cửa hàng khác, vừa mới nhìn thấy một bộ quần áo hợp mắt, lại bị đoạt đi.

    Cô có chút phẫn nộ, "Anh muốn làm gì?"

    Bạch Diệc Khả mở to hai mắt, giả bộ ngây thơ với người phục vụ bên cạnh, "Ai? Vị tiểu thư này sao lại thế này? Tôi đi chỗ nào cũng gặp cô ấy, cô ấy lại còn trợn mắt với tôi? Có còn để người ta mua sắm một cách thoải mái không đây?"

    Từ Như Ý hít vào một hơi, không cùng hắn so đo.

    Bạch Diệc Khả đáy mắt tràn đầy ý cười, nhìn cô xoay người liền lập tức bám theo.

    Những thứ mà Từ Như Ý thích, hắn liền trực tiếp đoạt. Dùng hành động chứng tỏ việc có tiền tùy hứng vô cùng thành thục.

    Từ Như Ý đành phải tay không đi về. Vừa đến nhà, lại thấy một cái túi lớn, bên trong tất cả đều là đồ Bạch Diệc Khả đoạt của cô.

    Trí nhớ Từ Như Ý rất tốt, số điện thoại của Bạch Diệc Khả cô nhìn một lần đã nhớ.

    Từ Như Ý gọi điện thoại qua, "Tiền tôi sẽ trả lại anh, quần áo thì cám ơn!"

    "Như Ý, anh không thiếu tiền, anh chỉ thiếu em!" Bạch Diệc Khả cà lơ phất phơ mở miệng.

    Từ Như Ý nói xong lời muốn nói, liền tắt điện thoại, một câu cuối cùng kia căn bản không nghe thấy.

    Bạch Diệc Khả cũng không để ý, ngón tay hắn đỡ cằm, trong mắt tràn ngập ý cười.
     
    Táo Ngọt thích bài này.
  2. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo như quan sát trong khoảng thời gian này của hắn, vị đại tiểu thư này căn bản không giống Từ Như Ý trong lời đồn.

    Cô vừa độc lập vừa có chủ kiến, thông minh lại giảo hoạt. Mặc dù nét mặt lãnh đạm, nhưng con ngươi sáng ngời kia khiến người khác không cách nào bỏ qua.

    Hắn đặc biệt thích nhìn vào đôi mắt của cô. Giống như biển sao trời, xa không thể với, không tự giác bị hấp dẫn.

    Đang thất thần, Tô Vân Hải vẻ mặt âm trầm bỗng nhiên đi tới.

    "Sự tình ổn thỏa rồi chứ?"

    Bạch Diệc Khả tùy tiện ngồi ở trên bàn làm việc của hắn, tiện tay lật một quyển tạp chí, "Tôi cảm thấy cô ấy rất thú vị, lớn lên xinh đẹp, lại thông minh có đầu óc.. Ai nha, cậu đánh tôi làm gì?"

    Tránh thoát cái bút Tô Vân Hải vừa ném lại đây, Bạch Diệc Khả liếc hắn một cái.

    "Tôi để cậu đi câu dẫn cô ta, không phải để làm hỏng chuyện của tôi. Cậu thật sự vừa ý cô ta sao?" Tô Vân Hải tức giận/

    "Tôi coi trọng cô ấy thì thế nào, kết quả không phải vẫn như ý cậu sao? Dù sao đối với tôi cũng đâu có tổn thất gì!" Bạch Diệc Khả không để ý.

    "Tôi muốn cậu hung hăng đả kích cô ta. Tâm tư người phụ nữ kia rất sâu, cậu đừng lật thuyền trong mương."

    "Yên tâm đi, ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, có một loại cảm giác khiến cho người khác đoán không ra. Nhưng càng như thế, càng khiến cho người ta muốn chinh phục." Bạch Diệc Khả bắt đầu xoa tay hằm hè.

    Đôi mắt Tô Vân Hải sâu hút, kiến người khác không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Hắn đi đến bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh ở dưới lầu. Cho dù không nhìn rõ mặt của đối phương, hắn cũng nhận ra đó là Từ Như Ý.

    Lúc này cô đang đỡ một bà cụ qua đường. Vì bà cụ lớn tuổi nên bước không nhanh, Từ Như Ý tính tình nóng nảy ngồi xổm xuống bế luôn bà cụ lên.

    Nhìn một màn này, Tô Vân Hải cười lạnh.

    Vị đại tiểu thư này luôn miệng nói chướng mắt hắn, hiện tại lại ở dưới lầu công ty của hắn làm việc tốt. Muốn làm việc tốt có rất nhiều nơi, sao cứ phải ở dưới mí mắt hắn thể hiện?

    Đây rõ ràng là muốn khiến cho hắn chú ý!

    Tô Vân Hải lấy áo khoác treo ở một bên, liếc qua người đang lật lật tạp chí Bạch Diệc Khả, không thèm nói với hắn một tiếng nào đã bỏ đi.

    Lúc xuống lầu, Từ Như Ý đã đi qua đường.

    Tô Vân Hải nhanh chóng đuổi theo, bắt lấy cổ tay của cô, "Từ Như Ý, cô lại muốn chơi trò gì?"

    (hệ thống nhắc nhở, Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ +10, hiện tại là 70, độ hảo cảm với Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục nỗ lực)

    Từ Như Ý vẻ mặt buồn bực, rõ ràng độ hảo cảm gia tăng, người đàn ông này còn ở đây làm bộ tức giận.

    Khẩu thị tâm phi!

    Cô dùng sức tránh khỏi hắn, "Tô đại thiếu gia, bổn tiểu thư đi đường của mình, làm gì chọc đến ngài?"

    Tô Vân Hải lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, cô làm cái gì đi nữa thì có liên quan gì đến hắn? Vì cái gì mà hắn một hai phải xông tới đây đối chất?

    Nhưng mà, vì giữ sĩ diện hắn vẫn tự tin mười phần nói, "Từ Như Ý, cô cố ý ở trước mặt tôi làm chuyện tốt, đơn giản chỉ muốn khiến tôi có ấn tượng khác với cô mà thôi!"

    Từ Như Ý câm nín! Cô đi đến bên cạnh, dùng chân đá văng cái bát trước mặt của đứa trẻ ăn xin, dùng âm thanh ác liệt mắng, "Người vô dụng còn sống ở trên đời này làm gì?"

    Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Vân Hải một cái, rời đi!

    Việc này đơn giản nói cho Tô Vân Hải biết, bổn tiểu thư căn bản khinh thường giữ hình tượng người tốt trong lòng anh.

    Đương nhiên, cô cũng tận mắt nhìn thấy tên ăn mày kia đánh đứa trẻ, từ ngữ khí của hắn nghe ra được, đó không phải con ruột của hắn, hắn chỉ lợi dụng đứa trẻ để làm công cụ lừa lòng tốt của mọi người.

    Những người thực sự cần giúp đỡ, cô đều sẽ hỗ trợ trong phạm vi cho phép, Từ gia dù sao cũng không thiếu tiền.
     
    Táo Ngọt thích bài này.
  3. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Vân Hải bị cô chọc giận. Người phụ nữ này thật to gan, dám khiêu khích hắn. Hắn cũng không tin, Từ Như Ý đến nơi này là trùng hợp, lại trùng hợp trợ giúp người qua đường!

    Tâm tình hắn thật không tốt. Lúc này, điện thoại trong túi lại vang lên.

    "Tô thiếu gia, có phải chỉ cần tôi đồng.. đồng ý.. đồng ý cùng anh.. lên giường, anh sẽ hỗ trợ tôi cứu cha không?" thanh âm nhu nhược của Liễu Lan Nhân vang lên.

    Tô Vân Hải có thể tưởng tượng bộ dạng của cô ta bây giờ, nhất định đang cắn chặt môi dưới, một đôi mắt đẹp mông lung rực rỡ. Bộ dáng quật cường lại ủy khuất, bất luận dạng nam nhân nào cũng sẽ vì cô ta mà đau lòng.

    Nếu là lúc trước, hắn sẽ nghĩ mọi cách trêu đùa cô ta, để có được cô ta. Còn hiện tại, cũng không biết là bị làm phiền hay tức giận, trong giọng nói lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn.

    "Tôi ở văn phòng, bây giờ cô đến đây đi." Tô Vân Hải nói xong liền tắt điện thoại.

    Liễu Lan Nhân ở gần đó, không bao lâu sau, Tô Vân Hải nhìn thấy bộ dáng bất an của cô ta.

    Người phụ nữ này không được coi là xinh đẹp, nhiều nhất chỉ tính là thanh tú thôi. Nhưng trên người cô ta có một loại khí chất thanh thuần đáng yêu, khiến cho đàn ông mê muội.

    Càng là người đàn ông trà trộn vào thương trường, càng thích những người phụ nữ không dính trần thế như vậy. Bọn họ thanh thuần, thiện lương, khinh thường tiền, những phẩm chất như thế rất đáng quý!

    Hắn mở cửa, Liễu Lan Nhân theo hắn tiến vào.

    Cô ta cúi thấp đầu, má ứng hồng, dùng thanh âm hầu như không thể nghe thấy nói, "Tô thiếu gia.. nếu anh đồng ý.. tôi hiện tại liền có thể.."

    Thời điểm Tô Vân Hải nghe thấy câu này, không hiểu sao có chút bực bội.

    Hắn thưởng thức Liễu Lan Nhân, chính vì cô ta bất khuất không chịu phục, cô ta không sợ quyền thế, kiên cường giống cỏ dại.

    Hắn uy hiếp cô ta lâu như vậy, người phụ nữ này trước sau vẫn không đáp ứng. Nhưng hắn không cưỡng bách cô ta, vì hắn biết hắn động tâm với cô ta.

    Nhưng hiện tại, Liễu Lan Nhân lại vì tiền khom lưng, chấp nhận sự bức bách của hắn.

    Hắn hối hận không? Ngay từ đầu không phải hắn luôn uy hiếp cô ta sao? Lợi dụng sự hiếu thuận của cô ta với bố cô ta, trước tiên chiếm đoạt thân thể cô ta sau mới đoạt tâm sao?

    Vì cái gì khi đi đến một bước này, hắn vừa phẫn nộ lại vừa bực bội như thế?

    Cẩn thận nghĩ lại, đúng rồi___

    Thời điểm người phụ nữ này quyết định vứt bỏ tôn nghiêm, đem chính mình bán đi, nàng không còn là người hắn thưởng thức trước kia nữa, không khiến cho hắn mê muội. Hắn không muốn một người như vậy!

    Cô ta trở nên giống những người phụ nữ sa đọa kia!

    Tô Vân Hải nở nụ cười tà mị, đánh giá người con gái trước mặt này.

    Cô ta ủy khuất, phẫn nộ, không nề hà. Cô ta vẫn như trước kia, không có gì thay đổi.

    Có lẽ người thay đổi là hắn..

    Không biết vì sao, lúc này hắn lại có thể nhớ tới người phụ nữ khác.

    Khuôn mặt cô ấy luôn treo một nụ cười đạm nhiên, hai mắt quật cường luôn nhìn thẳng chính hắn. Cô vừa sạch sẽ vừa thuần túy, khiến cho tim hắn rung động.

    Mà Từ Như Ý bên kia đang đi trên đường, bỗng thu được một cái nhắc nhở.

    (hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ +10, hiện tại là 80. Độ hảo cảm với nữ chính - 20, hiện tại là 50. Làm không tồi nha)

    "Cùng tôi lên giường, khiến cô khó chịu vậy sao?" Tô Vân Hải nghiền ngẫm hỏi.

    Nước mắt Liễu Lan Nhân rơi "lạch cạch", từng viên từng viên, trong sáng như trân châu.

    Cô ta rất muốn nói không phải, vì cô ta không thể nào không động tâm với một người đàn ông hoàn mĩ như vậy. Nhưng kiêu ngạo cùng tự tôn còn sót lại không cho phéo cô ta làm vậy.

    "Cùng.. Cùng anh lên giường, tôi rất khó chịu. Vì tình yêu tôi muốn không phải như thế, không phải giống như hoàn thành giao dịch thế này."
     
    Táo Ngọt thích bài này.
  4. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngón tay Tô Vân Hải gõ vài cái lên mặt bàn, lời nói lạnh nhạt mà kiên quyết, "Quy tắc chính là như vậy!"

    Hắn vẫn luôn cuồng vọng, bá đạo không ai bì nổi như trước!

    Liễu Lan Nhân yên lặng không nói.

    Tô Vân Hải nhìn chằm chằm cô ta, "Cô suy nghĩ cẩn thận chưa?"

    "Rồi.."

    "Vậy được, hiện tại bắt đầu đi!"

    Khi Liễu Lan Nhân nghe được những lời này, sửng sốt vài giây. Sau đó, ngực cô ta phập phồng, bất an khẩn trương đem ngón tay đặt lên hàng cúc đầu tiên.

    "Được.. tôi cho anh.." Cô ta nói một cách khó khăn, nước mắt tuôn trào.

    Nhìn cô ta lộ ra một chút da thịt tuyết trắng, nhưng Tô Vân Hải một chút tâm tư cũng không dậy nổi.

    Không sai, tình yêu như vậy không phải kiểu mà hắn muốn.

    Hắn đường đường là đại thiếu gia thân mang trăm tỉ, tập đoàn Tô thị tương lai cũng sẽ là của hắn. Không biết ngoài kia có bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên giường hắn, cảm thấy được hắn coi trọng cũng là một loại vinh hạnh.

    Người phụ nữ này vì lợi ích của chính mình, chủ động tìm tới hiến thân, thế nhưng lại bày ra dáng vẻ bị vũ nhục.

    Người kia dám yêu dám hận, đơn thuần không mục đích, chỉ vì tình yêu mới muốn đem thân thể cho hắn, hắn lại cảm thấy cô đánh yêu hơn Liễu Lan Nhân nhiều.

    Ách, không đúng. Không phải hắn rất ghét cô sao? Thế nào lại cảm thấy cô đánh yêu?

    Nhất định là do tên gia hỏa Bạch Diệc Khả kia ảnh hưởng, là hắn ta nói cô đáng yêu!

    Tô Vân Hải đứng dậy, thoắt cái bắt được tay Liễu Lan Nhân còn đang run run cởi nút áo.

    Hắn từng bước tới gần, ánh mắt âm lãnh, 'Tôi không thích người phụ nữ trên giường như con cá chết. Nếu không chuẩn bị tốt, lần sau lại tính đi! "

    Nói xong, hắn ném tay Liễu Lan Nhân ra, sải bước ra cửa.

    Liễu Lan Nhân ngây ngẩn cả người.

    Tô Vân Hải mạnh mẽ áp bức, cô ta sợ hãi, trốn tránh.

    Nhưng thái độ hắn hiện tại của hắn tựa hồ thay đổi, đối với cô ta không hề nóng bỏng. Sao cô ta lại khó chịu như vậy? Cô ta rất vất vả mới có dũng khí quyết tâm đi tìm hắn!

    " Tô thiếu gia! "Liễu Lan Nhân đuổi theo. Cô ta cần phải cứu cha!

    Tô Vân Hải ngừng lại, nhưng không xoay người.

    Hắn một tay cởi tây trang khoác lên vai, cũng không quay đầu lại nói," yên tâm, tôi sẽ chuyển cho bệnh viện một khoản tiền, chắc chắn đủ phí chữa bệnh cho cha cô. "

    "... "

    Liễu Lan Nhân chưa kịp lấy lại tinh thần, người đàn ông ở phía trước đã khuất khỏi tầm mắt.

    " Tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh! "Cô ta gọi với theo.

    Nếu Tô Vân Hải không muốn thân thể của cô ta, cô ta nhất định phải nghĩ cách trả lại số tiền này. Liễu Lan Nhân không muốn bản thân nợ hắn quá nhiều, như vậy càng ngày càng không thể tính rõ.

    Cô ta chuẩn bị xuống thang máy, lại nhìn thấy Từ Như Ý đứng ở góc tường.

    Từ Như Ý nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở, tâm tình tốt lên, mũi chân đánh nhịp nhàn nhã.

    (hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ +5, hiện tại là 85. Độ hảo cảm với Liễu Lan Nhân là 50. Làm không tồi nha)

    Bên kia Liễu Lan Nhân vừa nhìn thấy cô, lập tức đề phòng," Từ Như Ý, cô, cô ở chỗ này làm gì? "

    " Tấu hài sao, cô có thể tới sao tôi lại không thể? "Từ Như Ý nhìn cô ta, thản nhiên nói," Đúng rồi, cô chuẩn bị trả lại số tiền này bằng cách nào? "

    " Tôi.. "Liễu Lan Nhân căn bản không có cách, nếu không sẽ không đi tìm Tô Vân Hải bán thân cho hắn.

    Lúc này, Từ Như Ý bỗng nhiên hỏi, cô ta đúng thật là không biết trả lời thế nào.

    " Tôi giới thiệu cho cô vài công việc nhé? Thù lao cũng không thấp đâu! "Từ Như Ý nghĩ nghĩ nói.

    Liễu Lan Nhân nháy mắt phẫn nộ. Giống như là bị điều gì nhục nhã, mặt cô ta nghẹn đến đỏ bừng," Tôi sẽ không đi làm những việc bậy bạ đó!"
     
    Táo Ngọt thích bài này.
  5. Dương Tĩnh Uyển

    Bài viết:
    2
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Như Ý hơi kinh ngạc, "Chuyện bậy bạ gì? A.. Cô nghĩ tôi giới thiệu cô làm cái đó? Nếu thật sự nghĩ như vậy, tôi chỉ có thể nói: Cô nghĩ quá đẹp rồi.."

    Một câu cuối cùng, cô nói với hàm ý sâu sa.

    Khuôn mặt Liễu Lan Nhân đỏ lên, giận đến trợn trắng mắt, "Chẳng lẽ không phải? Từ Như Ý, cô đừng cho là tôi sẽ nghĩ cô có lòng tốt."

    Từ Như Ý cười ra tiếng, "Có phải những người có tâm lí âm u, đều dùng ác ý để phỏng đoán người khác không? Chỉ bằng.. cô?"

    "Từ Như Ý, đừng tưởng cô là đại tiểu thư tôi sẽ sợ cô, cô còn chiêu trò gì cứ việc bày ra hết đi."

    Từ Như Ý đè mũ lưỡi trai thấp xuống một chút, chỉ để lộ ra một nụ cười thân thiện, "Thân thể của cô không đáng giá như cô tưởng đâu.. Yên tâm đi, bổn tiểu thư không phải đàn ông, đối với cô không có hứng thú. Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, nhìn thấy trò hay nên đứng lại xem mà thôi."

    "Cô đến, chỉ để chê cười tôi?" Liễu Lan Nhân lần nữa phẫn nộ.

    Từ Như Ý phe phẩy ngón tay, cười ra tiếng, "Cô quá đề cao chính mình."

    Cô xoay người đi vào thang máy, đóng cửa, chọn số tầng, không hề để ý đến khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Liễu Lan Nhân.

    Người phụ nữ giống như Liễu Lan Nhân, có chút nhan sắc lập tức muốn dùng thân thể đổi lợi ích, ngây ngốc cho rằng chỉ cần lương thiện là có thể giữ được lòng của đàn ông.

    Vậy cũng chỉ có thể nói cô ta quá ngây thơ.

    Đàn ông chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ, ngay khi người phụ nữ vì lợi ích mà khuất phục, cô ta đã không còn thuần khiết nữa, không hề trân quý như thế.

    Từ Như Ý chưa kịp trách trời thương dân, đã ra đến đại sảnh.

    "Thật trùng hợp, Từ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Bạch Diệc Khả vẻ mặt vui mừng, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được cô.

    "Không trùng hợp chút nào, tôi đến để tìm anh." Từ Như Ý điềm nhiên cười.

    "Tìm tôi?" Bạch Diệc Khả cười toác miệng, không thể tin chỉ vào chính mình.

    "Đúng vậy. Tìm anh." Từ Như Ý nhìn xung quanh, chỉ vào một tiệm cà phê cách đó không xa, "Chúng ta vào đó nói chuyện?"

    "Được, được, cầu còn không được."

    * * *

    Trong quán cà phê..

    "Như Ý.."

    "Xin lỗi, nhưng tôi vẫn thích anh gọi tôi là Từ tiểu thư hơn."

    "Chúng ta cũng đâu phải người xa lạ. Như Ý, không những thế, chúng ta còn là bạn tốt."

    "Không có hứng thú. Bạch thiếu gia, tôi đến tìm anh, chỉ để nói mấy câu."

    "Ồ? Muốn nói với tôi cái gì?" Bạch Diệc Khả chống khuỷu tay trên mặt bàn, nghiêng gương mặt tò mò về phía trước.

    Anh càng ngày càng thích vị tiểu thư ngay thẳng này, mỗi lần nhìn cô đều không thể dời mắt.

    Từ Như Ý đón ly cà phê từ phục vụ, thấp giọng nói cảm ơn, đi thẳng vào vấn đề: "Bạch thiếu gia, chuyện trước đây tôi theo đuổi Tô Vân Hải, chắc anh cũng có nghe qua."

    "Ồ, biết một chút."

    "Hắn rất chán ghét tôi, vì thế tôi từ bỏ."

    "Đó là do hắn không có mắt."

    "Nếu hắn vì ân oán cá nhân mà chèn ép Từ gia, hy vọng lúc đó Bạch thiếu có thể giơ cao đánh khẽ." Từ Như Ý tiếp tục nói.

    "Được.. Ai? Em nói cái gì?"

    Từ Như Ý buông ly cà phê trong tay, nghiêm túc gằn từng chữ, "Nếu, hắn vì ân oán cá nhân chèn ép từ gia, hy vọng lúc đó Bạch thiếu có thể giơ cao đánh khẽ."

    Bạch Diệc Khả lắc đầu, "Không thể nào. Tôi hiểu tên gia hỏa kia, hắn không phải loại người như vậy."

    Từ Như Ý nhìn cốc cà phê trước mặt, lấy muỗng nhỏ khuấy khuấy. Động tác của cô không nóng vội, rất điềm đạm tự nhiên.

    "Nhỡ đâu.. Bạch thiếu, thái độ của anh thế nào?"

    "Được, không thành vấn đề! Nếu Tô Vân Hải thực sự vì ân oán cá nhân mà chèn ép Từ gia, Bạch gia chúng tôi sẽ không làm đồng lõa." Bạch Diệc Khả nghiêm túc đảm bảo.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...