TỚ THÍCH CẬU. Tác giả: Triệu Khi 17, tớ dần nuôi thứ tình cảm đơn phương không đáp trả này! Đôi lúc tớ cũng khá mệt mỏi vì cứ mãi chạy theo cậu, còn cậu chẳng bao giờ quay lại, nhìn thấy tớ phía sau! Đối với tớ, cậu là người khá nội tâm, ngoài những lần thi đấu bóng rổ với bạn bè, hầu như cậu chẳng tiếp chuyện với ai nhiều, đó cũng chính là lý do khiến tớ không dám chủ động làm quen với cậu dù chung lớp. Tớ nhớ hầu như một lần, cậu chính thức nhìn thấy tớ. Đó là lúc tớ muộn học, lúc vào tớ như tâm điểm chú ý của mọi người, lướt mắt qua cậu, tớ thấy cậu đang nhìn tớ, dù biết trong tình cảnh xấu hổ như thế này được cậu nhìn thật mất mặt, nhưng lúc ấy tớ lại không nghĩ đến, chỉ cần biết cậu đang nhìn tớ thì tớ vui hơn bao giờ hết! Cũng vì lo nghĩ ngợi lung tung và đứng cười một mình nên tớ đã bị cho ra khỏi lớp đứng. Dù cả ngày hôm đấy bị phạt nhưng tớ lại cứ nghĩ là ngày đẹp nhất của tớ, là ngày cậu chỉ nhìn tớ, là ngày cậu chính thức biết đến tớ! Và tớ lại suy nghĩ đến việc đến gần hơn với cậu. Tớ can đảm bấm nút kết bạn facebook với cậu, cậu biết cảm giác lúc đấy của tớ thế nào không? Thật sự thì vô cùng hồi hộp, tớ rỗi đến nỗi đếm cả từng phút chờ cậu đồng ý. 10 phút rồi đến 20 phút, chẳng thấy hồi âm gì của cậu. Tớ lại nghĩ chắc cậu không thích kết bạn với tớ, vì bạn trong lớp cậu cũng chỉ kết không quá 10 người, nên lúc đấy tớ nghĩ mình không đặc biệt được lọt vào top đấy! Nhưng tớ lại tự an ủi, có thể đợi cậu 1 năm, bây giờ chỉ đợi thêm vài tiếng để được câu trả lời thì tớ cần phải ngại gì chứ. Sáng hôm sau tớ mới nhớ vì mãi lo xem cậu đồng ý chưa mà đã ngủ quên và quên hẳn luôn bài tập cô giao. Lúc đấy tớ rối vô cùng, trách mình cứ mãi ảo tưởng. Nhưng đến khi tớ cầm đến điện thoại thì tớ như sung sướng phát khóc, cậu đã đồng ý chấp nhận lời mời kết bạn của tớ! Mặc dù ngày hôm đấy tớ cũng bị ăn mắng vì quên làm bài tập, nhưng lại không cảm thấy buồn chút nào. Cậu thấy không? Cậu chính là niềm vui của tớ đấy! Vài hôm sau đó, tớ mới quyết định ib làm quen với cậu, tớ không hẳn nghĩ rằng cậu sẽ rep, tớ chỉ muốn mình được nổi bật một tí, chí ít cũng xuất hiện trong cậu một lần, dù chưa bao giờ được cậu khẳng định điều này! - Chào cậu! - Chào Nam, cho tớ làm quen nhé? Tớ cứ nhập rồi lại xóa, tớ không biết làm sao để tạo thiện cảm tốt nhất lần đầu tiên với cậu. Đơn giản quá lại nghĩ nhạt, còn nhiều từ hơn một tí lại cảm thấy có chút vấn đề gì đó, tớ không hiểu sao lúc đấy mình bánh bèo suy diễn ra nhiều rắc rối đến thế. Đang suy nghĩ không biết làm sao cho tốt thì tớ thấy trong khung chát hiện lên ba chấm, nghĩa là đối phương đang nhập gì đấy! Ngay lập tức tớ thoát màn hình chat tớ và cậu ra, còn đang mông lung điện thoại tớ lag thì tin nhắn cậu đến. - "Cậu ngủ muộn thế" Tớ lập tức bấm seen và không tin cậu lại chủ động trước với tớ, tớ nghĩ câu này chính tớ phải là người nhắn mới phải. Suy nghĩ một hồi tớ liền rep lại ngay. - "Thói quen của tớ, cậu cũng thế kìa" Câu này tớ nhập đại thôi, không suy nghĩ gây đáp lực cho bản thân ngay lúc đầu. Tớ lại nhập thêm một dòng chắc chắn cậu không lẫn tớ với người nào khác. - "Cậu biết tớ, đúng chứ?" Cậu lại seen ngay, lúc đấy tớ lại hoang tưởng cậu chỉ nhắn riêng với tớ thôi đấy! - "Hi, *******, cô gái đến muộn giờ học đứng cười trước lớp!" Vừa seen xong tớ cười như điên đấy, dù biết khoảng khắc xấu hổ đấy bị cậu khơi lại nhưng tớ lại thấy dễ thương lắm, tớ cũng biết được chính lúc đấy tớ đã tạo ra điểm nhấn cho cậu! Cứ thế tớ khơi chuyện, cậu trả lời. Nói hết chuyện này đến chuyện khác, tớ không nghĩ mình lại ăn ý đến thế, càng không nghĩ một người khó gần như cậu ngay thời điểm này lại cởi mở đến thế! Tóm lại tớ rất vui, vui cực kì. Tớ với cậu không biết thân nhau từ bao giờ, chuyện gì cũng kể nhau nghe, từ facebook đến đời thực. Các bạn khác trong lớp lại còn hiểu lầm tớ và cậu thích nhau nữa. Cũng không phải không đúng, nhưng chỉ có mỗi tớ thích cậu thôi. Khi tớ 18, đến thời điểm này, tớ chắc rằng nên chắc chắn tình cảm dành cho cậu, tớ muốn tỏ tình với cậu, muốn nói hết những điều âm thầm bấy lâu. Nhưng tớ lại sợ cậu sẽ không đồng ý, sợ cậu lại tránh mặt tớ, sợ đến cả tình bạn cũng không thể còn, nên tớ lại quyết định cất giấu tiếp tình cảm này Được tiếp xúc và thân thiết với cậu, tớ thấy cậu không còn nội tâm như trước nữa, vì hầu như chuyện gì cậu cũng kể tớ nghe. Tớ rất vui, nhưng hầu như cậu luôn giữ mối quan hệ bạn thân cho tớ, không hơn không kém, tớ chỉ mãi là bạn thân của cậu! Chuyện tớ thích cậu, hầu như ai cũng biết, chỉ có cậu là không biết, đôi lúc tớ tự hỏi có phải cậu đang giả vờ không muốn biết hay không, hoặc cậu còn nghi ngờ không chắc chắn nên mới im lặng như thế hay không? Nhưng không, tất cả tớ đã biết, khi cậu lên tiếng nói rằng thích Lam, cô gái cạnh nhà cậu. Cậu kể cô gái ấy rất xinh, lại hiền, nói chuyện ăn ý với cậu, lại luôn động viên những lúc cậu buồn nhất, luôn bên cạnh chia sẻ niềm vui cùng cậu. Cậu biết không, chính hôm đấy, khi tớ đọc từng dòng từng chữ cậu nhắn như thế, nước mắt tớ cứ mãi tuôn không ngưng được. Tớ tự hỏi, mình xấu lắm sao, hay nói chuyện không được bằng cô gái kia sao, hay tớ không bên cậu đủ những lúc cậu buồn? Tớ tự nghĩ, mình tệ lắm, tệ đến nổi ngoài thời điểm xấu hổ đến muộn lớp đấy tớ chưa bao giờ trở nên đặc biệt với cậu.. Tớ ủng hộ, tớ biết làm gì khác ngoài ủng hộ đây. Nhiều người cứ động viên tớ sao không nói ra tình cảm đấy đi, tớ chỉ mỉm cười nói rằng "Dù nói ra cậu ấy thích lại tớ?" Cảm thấy thật sự tớ rất yếu đuối, nhưng tớ chẳng biết làm gì hơn, đứng ở vị trí bạn thân cứ như đang an ủi tớ. Kết thúc, tớ quyết định từ bỏ, từ bỏ những năm tháng vui sướng khi được cậu nhìn thấy, từ bỏ những năm tháng dở hơi cười hạnh phúc khi được cậu chủ động bắt chuyện, tớ quyết định từ bỏ thứ tình cảm chỉ một mình tớ nuôi. Tớ từ bỏ rồi.. thật đấy!