20. Sương trắng ngủ say trên lá phong Phồn hoa nhưng chẳng có tương phùng Biên cương vó ngựa nhìn về bắc Buông cánh nhạn hồng thôi nhớ mong.
21. Giãy giụa thoát ra khỏi lưới trời Ngàn năm kí ức có gì vui? Ngón tay chạm khẽ lên khuôn mặt Lạnh buốt làn môi chẳng nói cười
22. Chẳng còn vương vấn một câu nguyền Chẳng nhớ, chẳng chờ, chẳng gọi tên Tuyết phủ Côn Lôn lòng đã nhạt Phong trần như gió thoảng bên hiên
23. Một thoáng mơ hồ giấc mộng tan Chiều đông buông xuống tuyết ngập tràn Bên hiên gió cuốn khung trời vỡ Kí ức hôm qua đã úa tàn
24. Hờ hững mây trôi, cười thế gian Nghiêng nghiêng nét bút họa dung nhan Trách ai lưu luyến thành li biệt Rực rỡ đèn hoa lại chóng tàn.
25. Một căn nhà nhỏ, khói liêu xiêu Ngồi vẽ hoàng hôn dưới nắng chiều Hạnh phúc thế gian ai chẳng có Thật lòng trân trọng lại bao nhiêu?
26. Tuế nguyệt trôi qua đã mấy lần Mộng theo lối cũ vẫn hoài xuân Ngã lưng sưởi ấm bên hiên vắng Trước cổng hoàng hôn đã nhạt dần
27. Hồng liên hé nụ cạnh song thưa Ly biệt giống như chỉ mới vừa Thế sự vô thường đâu phải mộng Xoay người nước mắt chảy như mưa.
28. Bụi hoa lất phất hạt mưa sa Gió bấc xô ngang nguội ấm trà Thật giả đã không còn ý nghĩa Lời thề như gió cuốn ngang qua
29. Phong trần gió thoảng, mộng triền miên Một chút tình si chẳng đáp đền Gà gáy bên song chưa tỉnh mộng Tương phùng như gió thoảng qua hiên!