Chap 110 Trận bóng mở đầu Bấm để xem Qua tụi A2 set kèo, tôi lên một mớ quy định như buổi đàm phán kín với thằng Giang Nam để đem về chút lợi ích cho đội bóng "vỡ lòng" sắp ra trận buổi đầu tiên: Lớp mi toàn tuyển sao bọn ta đá cho lại? – Tôi giăng bẫy. Có 5 đứa ở tuyển thôi, còn lại lớp khác mà. Đội trường 12 người, đá giải thì 6 người, lớp mi 5 đứa, "ít quá". – Biết tính nó máu ăn thua, tôi bắt đầu dàn xếp. Thì cứ đá đi, vui là chính thôi. Giờ thế này, lát đá sân Hướng Dương, sân này đá 6, đội mi, kể cả thủ môn, chỉ được tối đa 3 đứa trong tuyển ra sân một lần. Chuyện nhỏ, chốt nhé. Thấy nó tự tin đồng ý tôi hơi chột dạ. Nhưng nghĩ lại, 3 đứa trong tuyển thì cũng chả có gì đáng ngại. Cùng lắm có 20k 1 quả, chẳng thể nào thua tới 5 quả. Cái khiến tôi vẫn hơi mông lung là tất cả đều rất mới. Đội hình lớp tôi mới, trận đấu mới, đối thủ cũng có thể coi là mới. Và trước những cái quá mới như vậy, khi không nắm thế chủ động, phải đưa ra nhiều kế hoạch dự phòng, điều này làm sự tự tin trong tôi cũng chỉ là cố gắng. Xét về lực lượng đối thủ, lớp nó có nó, Nguyên con, Tiến rambo, Tèo Trọng, Hòa lác đều thuộc tuyển. Chưa nói còn có thằng Hiền lùn, Lụa đá cũng bá cháy. Tèo Trọng là thủ môn của Trường, Giang Nam vị trí hậu vệ, Tiến hay đá giữa, còn Hòa lác với Nguyên con tiền đạo. Tôi hay xin đi đá ké với tụi nó nên nắm khá rõ khả năng từng đứa trong đội bạn. Thủ môn với hậu vệ của tuyển thì khỏi phải bàn. Ngoài thằng Tiến đá chắc banh ra, Nguyên con có kỹ thuật giữ bóng và qua người thượng thừa, Hòa lác thì nó sút như búa bổ. Nếu chỉ ra sân với 3 đứa trong tuyển, lại với đội "gà con" mới ra sân lần đầu như bọn tôi, chắc chắn nó sẽ loại thằng Trọng ra, Giang Nam phát banh lên cho Nguyên Con với Hòa lác bên trên làm bàn. Nếu đúng như vậy thì tôi chả lo mấy. Ku Liêm dư sức khóa chân Hòa lác. Còn Nguyên con, kỹ thuật dù điêu luyện đến đâu, đá với nhau lâu dài, khi đối diện với đứa đọc tình huống tốt và khả năng bắt bài đối phương thuần thục như tôi, nó cũng chỉ như con báo mất đi nanh vuốt mà thôi. Nếu ku Danh đủ khả năng gánh team như nó nói, đội tôi tạm coi như ngang cơ. Xong buổi học, tôi hú cả bọn ra sân Hướng Dương chuẩn bị cho trận so găng mang tính bước ngoặc này. Nghe anh em rầm rì mãi, cánh chị em cũng hùa theo cổ vũ. Tôi thấy nhóm "tứ cô nương" Minh – Thiết – Tú – Bích đang theo sau. Có cả Trinh, Phương, Ngân, Diệp. Rồi bé Mây, bé Thương, Bảo Trâm lớp tôi cũng kéo đến. Bọn tôi đạp cạnh nhau trên con đường nhựa mới chưa thông xe rộng rãi thoải mái. Dồn hết xe lại một chỗ khóa lại gọn gẽ, tôi nói to: Đứa nào đá tiền đạo được? Ku Nhân với ku Thành bước lên một bước. Ngẫm một lúc, tôi chỉ vô ku Nhân – mi đá trước. Thành gãy tay 2 lần rồi, ngồi ngoài xem đi ku. Đứa nào thủ môn được? Im lặng 30s, rồi 1ph, rồi 2ph, vẫn không thấy ai bước lên. Tôi ngắm một lúc chỉ vô ku Mạnh – Bắt được không bạn? Ta.. không biết đá banh. Ôi đệch. Thân hình lý tưởng mà phí quá. Quan sát tiếp, tôi chỉ thằng Hoàng – Bình thường lanh tay lẹ mắt, bắt nhé? Ta đá ở giữa, không biết bắt. Douma, vậy đứa nào gôn đây? Vẫn im lặng. Tôi tạm thời gác vị trí này lại. Hậu vệ, ai hậu vệ? Ku Liêm với Đông, Tuyển bước lên. Ok, Đông với Liêm hậu vệ trước đi, Tuyển lát thay. Hoàng với Danh đá giữa. Đội hình tạm vậy đã, anh em còn lại ai có nguyện vọng thay vị trí thì nói ta một tiếng. Còn thủ môn? – Ku Thành lên tiếng. Ta thủ môn! Thật sự mà nói, thủ môn vốn là vị trí sở trường của tôi. Nhưng nhiều lúc đá với đội bạn yếu quá, ngồi mãi cùn chân, tôi nhảy nhoi nhoi đòi lên hậu vệ. Khi ở vị trí hậu vệ, rồi lại về thủ môn, rồi lại lên hậu vệ, tôi quan sát và hiểu được lối đi banh cũng như chạy vị trí và thói quen sút của đối thủ. Vậy nên nhiều lúc, trong đội hình toàn tuyển của Giang Nam, tôi vẫn đảm đương một cánh với khả năng bắt bài tuyệt vời của mình. Nghe tụi A2 đã vào sân hối thúc thi đấu, tôi gọi đội hình 1 ra rồi tụm lại chỉ tụi nó. "Nhân có bóng tranh thủ sút ngay nhé, thằng Nam nó áp vào thì khó rứt ra lắm, lại thô bạo, chú ý cẩn thận. Liêm kèm thằng Nguyên, nó nhỏ con nên lũi như sóc, chặn đường vào khung thành được rồi, còn nó dạt biên hay đẩy biên thì chú ý chuyền ngược tuyến 2 thôi, nó rất hiếm khi sút. Đông kèm thằng Hòa chú ý chân phải, nó chạy chỗ tốt, lựa vị trí tốt, sút cực tốt, cứ bám như hình với bóng, đừng để nó có không gian. Danh với Hoàng đá thăm dò nhé, không thua mới mong thắng. Thằng Lụa có sức, nhưng Danh cũng chả kém nên không lo mấy, chỉ ngại thằng Nam nó lên hỗ trợ, tập trung phòng thủ rồi rót banh lên cho ku Nhân chứ đừng dâng cao. Tụi nó gật gật rồi về vị trí. Tôi lên đàm phán kèo độ. 20k 1 quả, cứ vậy mà quy ra tiền. Đá tự giác là chính chứ cả có trọng tài trọng xỉu gì hết. Trận đấu bắt đầu với pha chạm bóng đầu tiên của ku Nhân chuyền về cho ku Danh. Và thật không thể tin vào mắt mình. Những lời tôi vừa nói như nước đổ lá khoai, sấm ngang đầu vịt, nó sầm sập ôm bóng lao lên như chiếc máy ủi. Thằng Lụa bay vào bị nó húc chỏng gọng qua một bên. Thằng Hòa bám theo nó cũng chẳng coi ra gì. Thằng Khanh bu lại cũng bị nó cho hít khói. Cuối cùng, thằng Giang Nam lao lên với cú chùi bóng quen thuộc, nó giữ lại một nhịp rồi hất qua khoảng trống trước mặt ku Nhân. Đúng một nhịp chạm đất, với cú ra chân mà ánh nhìn của tôi cũng chả theo kịp, chỉ thấy bóng xẹt vô khung thành của thằng Khoa thủ môn gà mờ bên nó trong tích tắc. 1 – 0. Khi trận đấu mới diễn ra được chưa đầy 5ph. Bọn con gái lớp tôi vỗ tay reo hò trong sự ngẩn ngơ của tụi A2. Lần đầu chạm mặt. Toàn những cái tên xa lạ chưa từng xuất hiện trong danh sách dự thí lên tuyển trường lại có thể chọc thủng khung thành đội bạn trong một pha dàn xếp tấn công chả có chút gì gọi là" dàn xếp ". Chắc tụi nó hơi chủ quan. Bóng lại được đưa về vị trí giữa sân. Hòa chuyền qua Nguyên con, Nguyên con lao lên bị thằng Hoàng bám theo bén gót. Nó mới dợm nhẹ hư chiêu với chân trái đặt trụ rồi lướt về bên phải mà thằng Hoàng đã bị qua mặt. Đối diện với Liêm, nó dợm tới, rồi giữ banh đứng im. Ku Liêm cũng tỏ ra khá cứng cựa, chẳng hề nao núng. Lối phòng thủ khiến đối thủ nhìn vào không thấy cơ hội nào qua mặt. Tôi ở bên dưới cười thầm trong bụng khi ngòi nổ nguy hiểm này tạm" tịt ". Bóng quần lại giữa sân, vào chân thằng Khanh. Nhanh như chim cắt, Danh từ đâu lao đến áp sát không cho thằng Khanh chút cơ hội xử lý bóng. Lập bập 2 nhịp, Danh huých vai một cái đã mang bóng về cho đội nhà. Rút kinh nghiệm đợt trước, thằng Hòa nhanh chóng về hỗ trợ không cho" máy ủi "đột kích như lúc nãy. Và thằng Danh chứng tỏ cho tôi thấy, những điều nó nói không hề khoa trương. Bên cạnh sức vóc ầm ầm của mình, nó ra chân giữ banh cũng khéo léo vô cùng. Trái bóng như dính chặt trong chân nó khiến đối phương không tài nào thó được. Hút đến 3 thằng đội bạn, ku Hoàng nhanh nhẹn lòn xuống khe hở bên cánh phải hút Giang Nam ra. Thấy ku Nhân trống trải nhưng không có đường lên bóng, chuyền cho ku Hoàng thì Giang Nam đã đánh chặn, Danh đưa bóng về ku Liêm. Thằng Liêm không khống chế nhịp nào vút thẳng trái bóng đến vị trí Nhân đang đứng. Cú chuyền không tốt lắm nên Nhân phải đỡ đến hai nhịp mới khống chế được. Lúc này, đội bạn đã kịp về phòng thủ và Giang Nam đang tiến đến kèm ku Nhân trong thế quay lưng. Một lần nữa tôi lại phải thốt lên trầm trồ. Sau khi khống chế bóng nằm yên dưới lòng bàn chân mình, 1 nhịp xoay compa, cú sút chân trái nhanh như điện xẹt đưa trái bóng về góc trái khung thành đối phương trong sự bất lực của hàng thủ đội bạn. 2 – 0. Nhanh như một cơn gió. Ngay lập tức thằng Nam tới khiếu nại thỏa thuận của tôi với nó khi nãy. Lớp mi đá vậy mà chấp, chấp để ăn hành à. Nói xong, nó gọi đội hình mạnh nhất vào sân. Thêm vài pha biểu diễn nghệ thuật với trái bóng, Giang Nam bắt đầu theo ku Nhân như sam. Nguyên con có sự hỗ trợ của Tiến rambo khu vực giữa nên đá như tiền đạo cắm luôn. May" Liêm lõm"tỉnh táo đến tuyệt vời trong trận này. Thằng Đông thì được cái chăm theo kèm khiến Hòa lác hiếm khi rảnh chân ra được phút nào. Và trên hết, đúng kiểu gánh team như Danh máy ủi nói. Khi đội nhà đã mệt, mỗi nó cầm bóng xà quần đội bạn, kiểm soát trọn vẹn tuyến giữa giúp bọn tôi cơ bản duy trì được thế trận. Đến khi ku Hoàng thở phì phò ra sân, thằng Tuyển vào thế. Liêm lõm bắt đầu xuống sức, lúc này tôi mới bắt đầu phải làm việc. Lúc thì gọi ku Tuyển bám sát theo thằng Lụa, lúc thì hét ku Đông theo kèm Hòa lác, lúc thì hú ku Danh đừng ham bóng nữa mà chuyền cho Nhân ca sĩ. Nhưng thằng Danh có gánh mấy cũng đến lúc thở dốc. Từ một pha lê la với quả bóng của mình, không chú ý, nó bị thằng Lụa với Tiến rambo kẹp hai bên và nôn ra quả bóng. Một cú chọc khe ra sau lưng Liêm lõm, Nguyên con nhanh chóng làm tường cho thằng Hòa sút bay nóc lưới. Quan sát tình hình thấy không ổn. Không ngờ kỹ thuật của mấy thằng còm nhom lớp tôi lại bá đến thế. Nhưng kỹ thuật đó không đi kèm với luyện tập nên về late game nhìn tụi bạn thê thảm quá, tôi quyết định ra hiệu dừng trận chiến sau gần 1 giờ tranh tài. Sao nghỉ sớm vậy bạn? – Thằng Nam như chưa thỏa. 4h30 rồi, tụi tao về học thêm nữa. Hôm sau lại đá, lo gì. – Tôi dụng kế hoãn binh. Dù chưa trọn vẹn lắm nhưng đây vẫn là chiến thắng đầu tay khá oanh liệt khi đối thủ là tụi A2 sừng sỏ. Tôi rủ mấy đứa vào quán nước mía gần đó làm vài ly ăn mừng chiến thắng và bình loạn. Danh đá tốt cực nhé, nhưng khúc sau xà quần quá. Có ai chuyền đâu mà không quần. – nó cự. Ừ. Ta nói quần chứ có nói chi đâu. Nhân thì chân trái tuyệt vời, làm 2 trái gọn tưng, bữa sau phát huy. Đông theo người tốt. Liêm khóa Nguyên con được đó. Hoàng thì cố gắng chạy chỗ cho thằng Danh nó chuyền. Tuyển vào sau hậu vệ vậy được rồi. Dzô. Tuyệt vời quá các bạn. Tụi bay làm ta ham quá. – Thằng Thành đăm chiêu lên tiếng. Mi gãy tay 2 lần rồi đá đấm chi. Khán giả đi. Ham quá gãy lần nữa lại ăn chửi. – Tôi cảnh báo. Để ta luyện. Luyện gì? Ngã không chống tay trái. – nó vừa nói vừa cười buồn. Đá bóng thật sự là niềm vui chung mang đến tình đoàn kết cùng những phút giây thư giãn, giải trí bên cạnh đam mê được bay nhảy, được vẫy vùng, được thể hiện. Khi tôi bước vào một trận bóng, mọi lo toan, mọi nhớ nhung hờn giận, mọi xích mích đều nằm lại bên ngoài sân. Cảm giác được đuổi theo trái bóng tròn, được sát cánh bên đồng đội, được hưởng niềm vui chiến thắng, cùng chia sẻ với nhau những phút giây thất bại, cùng reo hò, cùng thất vọng, cùng hét lên vui sướng, cùng thẫn thờ buồn bã.. Tất cả những thứ thi vị tuyệt vời này sao tôi không mang nó lại cho lớp sớm hơn? Đạp xe trên con đường về nhà. Ý nghĩ thành lập đội bóng của lớp thôi thúc tôi lên kế hoạch thật chi tiết cho sự kiện đầu tiên này. Tôi gọi đó là sự kiện đầu tiên vì năm nay đã là cuối cấp. Chỉ nốt năm nay nữa thôi, tôi sẽ rời xa mái trường yêu dấu này với biết bao bè bạn, bao thầy cô, bao dấu yêu, bao kỷ niệm.. Vậy nên tôi phải tổ chức thật nhiều, lên kế hoạch thật nhiều, để thêm những dòng ký ức, thêm những quá khứ tuyệt vời, sao cho đong đầy, sao cho tràn ngập – như tôi đã từng nói – Để sau này nghĩ về - tiếc nuối – nhưng thỏa mãn.
Chap 111 Gặp lại nỗi nhớ Bấm để xem Hôm sau, lúc tôi vừa đến khu học quân sự tụi bạn đã vây quanh. Tụi A6 rủ lớp mình đá bóng nè. Tụi 11/2 nữa, thằng Kiếm rủ. B9 nữa. Thôi thôi được rồi. Đứa nào rủ cũng mặc, mới đá hôm qua, để mai đi. Có lẽ trận thư hùng chiều qua với chiến thắng suýt sao tụi A2 đã đưa tên tuổi lớp tôi, từ một đội bóng vô danh với lần đầu ra trận trở thành đối thủ mới hứa hẹn đầy tiềm năng. Thật ra tôi cũng muốn chiều nay đá thêm trận nữa vì hôm qua, tôi thủ môn suốt từ đầu có đá đấm gì đâu. Nhưng ngặt cái tối qua Thương gọi tôi nói sáng nay bận gì đó nên không gặp được, rồi dời lịch hẹn qua buổi chiều. Riêng với tà áo trắng này, tôi sẵn sàng gác lại tất cả đam mê qua một bên để được đối diện. Vừa như để giảm bớt cảm giác đầy tội lỗi xưa nay, vừa có cơ hội thỏa đi bao nhung nhớ. Nghe tôi quyết định, tụi bạn ỉu xìu tản ra. Nhìn theo tôi cũng áy náy lắm. Nhưng lớp tôi vào thời điểm đó, nếu không có tôi đầu têu đứng mũi chịu sào, tụi nó tan rã nhanh chóng. Dù trong đội hình của lớp, vị trí của tôi có sự lựa chọn khác cơ bản ổn thỏa, nhưng tinh thần và khí chất tôi toát ra, khả năng đọc tình huống, sắp xếp nhân sự, lăn xả nhiệt thành.. đó là chỗ dựa, là sự tin cậy, để cạnh tranh, để chiến đấu. Nếu một người đã vì mọi người nhiều lần, thôi thì hôm nay mọi người vì tôi một lần vậy. Quan sát thấy Phượng với Thương đang trò chuyện gì đó góc bên kia. Vì hai lớp sát nhau nên hai cô bạn hay ngồi gần. Lớp tôi nằm giữa, muốn ngắm gái thì thỏa thích. Bên trái có A1 A3, bên phải có A5 A7, toàn hot girl. Con gái thời đó hầu như đều để mặt mộc. Không chút môi son, không chút má phấn. Chỉ có mái tóc dài óng ả được buộc gọn gàng sau lưng hay búi lên cao thành lọn. Vẻ đẹp đó nó chân chất, giản dị và có sức hút đến lạ thường. Hôm nay học tháo lắp súng. Khẩu AK47 với nhiều chi tiết được chỉ huy phía trên tách ra giới thiệu từng phần nhỏ về cách tháo ra, lắp vô, lên đạn.. Phần này tôi chả buồn chú ý lắm. Năm lớp 11, tôi và Minh từng được trường chọn cử đi thi Hội Thao Quốc Phòng toàn thành. Riêng về phần này, tôi cả tháo và lắp chỉ mất chưa đầy 24s. Giờ giải lao, ngồi cạnh đám bạn đang bàn tán sôi nổi về trận bóng chiều qua, tôi lơ đãng phóng tầm mắt qua lớp Thương. Chợt thấy em đang vui vẻ cười đùa với thằng Vũ bên A6. Nhìn thấy tôi, em nháy mắt cười chào rồi quay đi. Trong lòng tôi bất chợt dâng lên thứ cảm giác nghèn nghẹn bức bối. Có lẽ, cảm giác này, ngày đó, em đã gọi nó là "ích kỷ". Thứ cảm giác khó chịu đó bám riết vào đầu óc tôi gần như suốt cả ngày hôm đó. Buổi trưa về, nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường gỗ xoan, hình ảnh ấy vẫn làm lòng tôi chùng chình. Lý trí tôi nói rằng tôi đang sai, tôi không cần phải như vậy. Nhưng cảm xúc trong tôi lại bất chấp, nó cứ vùng vằn rồi tiếp tục lún sâu. Nhớ lại buổi gặp gỡ hôm nào giữa em và Diệp trên sân trường. Lúc thấy em múa hát tập thể nắm tay người ta, cảm giác này đã một lần tìm đến. Nhưng lúc đó tôi có Diệp bên cạnh, cảm giác khó chịu đó bị nụ cười kia xóa nhòa trong tích tắc. Còn giờ đây tôi đang một mình. Một mình với con tim trống rỗng những tương tư, những tội lỗi, những nghĩ suy chọn lựa.. nên tôi càng bị cảm xúc gọi là "ích kỷ" đó dẫn dắt. Chiều nay tôi sẽ được gặp em. Được ngồi đối diện và nhìn ngắm nỗi nhớ của mình thật gần. Được trò chuyện dù lắm lúc chỉ là những lời "vùi dập" của em dành cho tôi. Cũng phải thôi, tôi xứng đáng nhận những thứ như vậy. Nhưng quan trọng bên cạnh mong muốn giải tỏa nỗi nhớ, tôi còn muốn điều gì khác trong lần gặp gỡ này? Nếu nói là không có, tôi đang tự dối mình. Còn nếu nói là có, có điều gì, thật sự tôi cũng không định hình được. Rồi tôi lại bắt gặp mình đang ngẩn ngơ giữa lưng chừng sự khờ dại. Mọi tính toán trong yêu đương dường như chẳng có chút giá trị gì cả. Vì nếu có giá trị nào đó, hẳn tôi đã chẳng cô đơn như bây giờ. Thôi thì tốt nhất, trong buổi chiều nay, hãy để cảm xúc dẫn tôi đến nơi nào nó thích. Không nghĩ suy, không kế hoạch. Kết thúc buổi tập, tôi chần chừ không biết nên hay không tiến về phía em. Nhưng chỉ một thoáng, tôi đã quyết rồi, quyết để cảm xúc dẫn dắt rồi, vậy nên tôi dợm bước. Thấy em và Phượng đang cười đùa đi về phía mình, tôi chợt lo sẽ mất đi không gian riêng. Nhưng chỉ vài giây sau tôi chợt hiểu, hóa ra tôi đã quên mất Phượng là ai. Trong cuốn sổ nhật ký chuyền tay hai đứa vẫn đang tâm sự, trong đó, Phượng không nhắc nhiều lắm về Thương, nhưng Phượng vẫn nhắc tôi nên mạnh dạn hơn và dứt khoát trong suy nghĩ. Hai bạn đi đi, Phượng bận chút nên về trước. – Nói xong Phượng liếc qua nhìn tôi – Ăn chè vui vẻ nha. Hihi. Tôi bối rối đứng tần ngần ra đó. Cảm giác như Phượng đang tạo điều kiện cho tôi thực hiện lời tỏ tình của mình vậy. Nhưng đây nào có phải tỏ tình tỏ ý gì cho cam. Chỉ đơn giản là cuộc gặp gỡ của hai người bạn. Hay nói đúng hơn là cuộc gặp gỡ giữa tôi và nỗi nhớ. Mình đi thôi V. – Em lên tiếng. Xe Thương ở đâu để V dắt cho. Hi. Hôm nay Thương không đi xe, V chở Thương nha. Ủa, vậy Thương đến đây bằng gì? – Tôi tò mò. V có quan tâm không? Nếu V quan tâm thì Thương mới nói. Tôi ngập ngừng không biết nên nói có hay không. May thay, cảm xúc trong tôi đã vội vã đỡ lời – V.. có.. V quan tâm làm gì vậy? – Em vừa nói vừa nheo mắt cười. Ơ.. Thương nói là.. Thì Thương vừa nói đó. Tôi lại vẫy vẫy cờ trắng chào thua cuộc đấu khẩu này. Mà cũng chẳng phải đấu khẩu gì, chung quy lại chỉ có mình tôi ú ớ. Chở em trên con đường ven sông với cơn gió chiều thoang thoảng mơn man trên từng chùm Phượng thắm. Em đong đưa đôi chân của mình rồi chợt mất thăng bằng, bám hai tay vào lưng tôi níu lại. Tôi khẽ cười thật nhẹ. Nắng cuối hè oi ả. Những cảm xúc trong tôi cũng đang bồi hồi rạo rực như ánh nắng trên vai em âu yếm, trên mắt em xa xăm, trên bờ môi em ngọt lịm.. Ba tháng rồi mình mới gặp lại ha. – Em đẩy ly chè về phía tôi mở chuyện. Ủa, mới một tháng thôi mà Thương? – Tôi ngây thơ thật thà. Vậy hả. Vậy mà Thương tưởng ba tháng chứ. Chợt hiểu ra, tôi gãi đầu cười cười – Thật ra V cũng chẳng biết là bao lâu. Điện thoại nhà V bị hư rồi phải không? À.. Không.. Chắc chắn là hư rồi. V.. V không dám điện.. Sao không dám? V ngại.. Ngại gì? – Em hỏi không để tôi chút thời gian suy nghĩ. Ngại.. gặp Thương.. Vậy sao hôm nay không ngại? Tôi không biết phải trả lời ra sao với câu hỏi này. Suốt một tháng qua tôi ngại gặp em là thật. Đó là lý do tôi không dám nhấc máy gọi đến số điện thoại kia. Vì nếu em bắt máy, chẳng lẽ tôi hét to lên rằng tôi nhớ em? Chẳng lẽ tôi nói với em rằng tôi muốn được gặp gỡ, muốn được bên cạnh, muốn được trò chuyện, muốn được nhìn thấy ánh mắt nâu biếc xa xăm dịu vợi ấy. Và nếu như nói ra hết những điều đó, cuối cùng.. để làm gì. Sau tất cả những lạnh lùng, những dứt khoát, tôi liệu đủ xứng đáng để nói ra những lời như vậy sao. V đừng nghĩ sâu xa quá, Thương vẫn là Thương thôi. – Em trầm giọng nhìn sâu vào mắt tôi. Ngước mặt lên, như bị ánh mắt đó thôi miên, tôi bỗng thơ thẩn trên con đường gập ghềnh của hoài niệm, lắc đầu trong vô thức, tôi thì thầm thật nhỏ - V không.. xứng đáng! Không gian bỗng trở nên mơ hồ. Cảnh vật như lắng đọng. Em cũng im lặng nhìn vào khoảng không mênh mông của hàng me tây trước mặt. Dưới những cơn gió thu đến sớm, vài chiếc là me vàng úa nghiêng mình rơi xuống đất lả tả. Lâu thật lâu. Chỉ có tiếng ly muỗng chạm vào nhau tanh tách. Em chợt lên tiếng. Chắc V buồn lắm nhỉ. Tôi lại nhớ về đôi mắt long lanh hôm nào rồi lên tiếng – Chắc Thương cũng buồn.. Tình bạn là đẹp nhất V ạ. Đừng để mình đi xa quá, đến khi nhìn lại, chỉ toàn tiếc nuối. Tôi trầm tư, rồi mông lung. Tôi có thể làm bạn đơn thuần với cô gái đang trước mặt tôi đây không? Hẳn là không. Vì không có người bạn nào lại "ích kỷ" mong muốn người kia chỉ được làm bạn với riêng mình. Khi đối diện, và cả không đối diện em, tôi không thể nào dựng nên một hàng rào rồi thả cảm xúc của mình vào trong đó để nó dừng lại ở hai chữ "bạn bè". Chắc chắn sẽ có một ngày nào đó, nó lớn lên, vượt ra khỏi khuôn khổ cho phép. Chắc chắn là vậy! Nhưng tôi cũng chẳng thể nào quay lưng với bao cảm xúc đang cuộn lên từng ngày. Ánh mắt đó, tiếng nói đó, cả tấm chân tình với dòng chữ nắn nót ngày nào "Thương sẽ nâng niu tình bạn này, vì V là một người Thương quý mến. Tình bạn sẽ luôn đẹp. Vậy nên Thương sẽ luôn giữ, dù đôi lúc, chỉ một mình Thương giữ." Tôi không muốn để một mình em giữ nữa. Chỉ tiếc là tôi chưa tìm ra cách để dung hòa cả hai. Thôi thì.. Thôi thì cứ để sớm mai với những tiếng chim ca ríu rít gọi tôi dậy. Để những trận bóng thỏa đam mê chạy nhảy tung tăng với lũ bạn làm tôi cười. Để những dở dang mông lung thơ trẻ của tuổi học trò làm tôi bối rối. Để ánh mắt buồn với suối tóc dài miên man cho tôi đợi chờ, cho tôi mong ngóng.. Sẽ có ngày cảm xúc của tôi tìm thấy được lối đi! Tình bạn luôn đẹp, vậy tại sao nhiều người vẫn muốn những tình cảm khác Thương nhỉ? * * * Em im lặng vu vơ. Lần đầu tiên em im lặng trước lời tôi nói. Nỗi nhớ phía bên trong tôi đã vơi bớt. Nỗi nhớ của bản thân tôi đã êm đềm. Còn nỗi nhớ về dáng hình trước mặt tôi thế nào, tôi thật không dám chắc..
Chap 112 Đón đưa Bấm để xem Tôi bỏ mặc chuyện này để cảm xúc tìm kiếm lối đi riêng. Vì đã bao lần rồi, những suy tính có vẻ kỹ càng trong tôi đều mang lại những kết thúc buồn bã. Đưa em về trên con đường nửa lạ nửa quen. Con đường tôi mới chỉ đi dăm ba lần có lẻ. Nhưng nó hằn sâu vào trí nhớ trong tôi ký ức ngày đầu gặp gỡ. Hình ảnh tôi với ku Thành đạp xe len lén đi theo dáng hình chưa quen ngày đó. Hình ảnh tà áo dài trắng với cánh cổng màu tím hôm nào. Mà Thương chưa nói V biết ai chở Thương đi học quân sự vậy? Hihi. Vẫn tò mò à V. Thì Phượng chở chứ ai. Ơ, nhà Phượng phía trên kia mà qua chở Thương đi hả. Ừ V, hơi ngược xíu nhưng có biết nhờ ai khác đâu. Sao Thương không đi xe? Xe Thương lại sửa rồi. Vậy.. Vậy để mai V qua chở cho. Thôi. Không dám phiền V đâu. Nghĩ ngợi đôi chút. Ngày đó đưa đón em đi về, quả thật chỉ toàn những khoảng lặng buồn bã. Hèn chi giờ em không đồng ý là đúng rồi. Ừ, thôi vậy.. Trời. V thôi nhanh vậy. Ủa, là sao Thương? Thì cũng phải để con gái nhà người ta làm cao xíu chứ. Ơ.. V có biết đâu. Hihi. Đúng là khờ mà. Thôi tới nơi rồi, V về đi, mai Thương đợi nhé. Ok Thương. Tôi quay xe mà bỗng nghe lòng phơi phới. Đúng là khi để cảm xúc thoải mái đưa ra lựa chọn của nó, tôi thấy đầu óc nhẹ nhõm hẳn, thấy trong lòng cũng thôi chùng chình. Chẳng cần phải suy tính trước sau. Chẳng cần phải đắn đo được mất. Số phận nếu có, đi trăm ngả cũng quay về chốn cũ. Duyên phận nếu không, mãi cố chấp cuối cùng toàn buồn khổ. Sáng hôm sau tôi qua thật đúng giờ. Áo quần tươm tất, mũ nón gọn gàng. Thấy em đội chiếc mũ lưỡi trai lên rồi xỏ đôi giày đi ra, tôi bỗng thấy cảm xúc mình sao tuyệt vời quá thể. Nếu kết thúc của tất cả những điều này là buồn tủi, tôi vẫn có đoạn đường đi đầy màu hồng trước đó. Và không hiểu sao, dường như khi tôi vui, ánh mắt em cũng thôi xa xăm, thôi bao la. Đến khu học quân sự trong ánh nhìn ngẩn tò te của tụi bạn. Đặc biệt là ku Thành. Nó lên tiếng hỏi: Quyết đinh rồi à? Ta không biết! Là sao? Thì là không biết chứ sao trăng gì. Ta chẳng cần biết ngày mai ngày sau gì cả. Tới đâu thì tới. Hơi lạ nghe. Có ai tác động chăng? Nhắc nó vào hàng, tôi nghĩ về cuốn nhật ký chuyền tay giữa tôi với Phượng. Đúng rồi. Hình như những suy nghĩ trong tôi trở nên thông thoáng như bây giờ là do Phượng mang đến. Trong cuốn sổ đó, với nét chữ mềm mại đều tăm tắp, em mang đến cho tôi những tư duy mới lạ vô cùng. Khi tôi nói tôi dứt khoát, em bác bỏ, khi tôi nói tôi quyết đoán, em lờ đi, và tôi nói tôi phân vân, em đồng ý. Em nói rõ để tôi hiểu bản thân mình rằng, quyết đoán, dứt khoát tôi có thừa, nhưng đó là với công việc, với bạn bè, còn tình cảm, tôi như con thỏ nhút nhác, sợ lạc lối, sợ bẫy rập, nên cứ mãi ngồi ôm cây chờ đợi. Khi tôi nói về cảm xúc của mình, tôi nhung nhớ, tôi lưỡng lự, tôi đắn đo. Em lại chỉ tôi rằng tình cảm không cần phải đúng sai, không cần nhiều kế hoạch, sự tính toán càng không. Cứ thoải mái cho tâm tư lên tiếng, cho cảm xúc dẫn đường. Lúc đọc những dòng chữ đó, tôi nghe sao nó sáo rỗng xa xôi quá. Nhưng khi bước vào thực hiện, hóa ra nó lại đơn giản đến vậy. Và từ giây phút này, tôi thầm nể Phượng thêm một bậc. Chẳng biết em lấy những tư duy đó, những lời khuyên đó từ đâu, sao có thể trải đời, có thể chiêm nghiệm đến vậy, em cũng bằng tuổi tôi thôi mà. Chiều hôm đó, tụi bạn lại quây quanh tôi đòi thiết kế trận bóng như đã hứa. Tôi hơi ngần ngại khi lát nữa phải chở Thương về. Đắn đo chút xíu, đánh bạo qua lớp em dợm thử. Lát nữa Thương có bận gì không? V chở Thương mà. V thích đi đâu thì đi thôi. – Em cười tinh nghịch. Lát lớp V đá bóng, Thương ra xem tí rồi V chở Thương về sau nha. Hì, V đá có hay không? Không, V chỉ được làm thủ môn thôi. Vậy chắc chắn là bắt toàn hụt. Sao lại hụt? Vì trước giờ V đã bắt được gì đâu, ngay trước mặt còn hụt đây này. Em nói xong quay lưng khúc khích cười, bỏ lại tôi tơ tưởng trong ngập tràn rối rắm. Chiều nay lớp tôi giao lưu với tụi 11A2. Đưa ra sự lựa chọn này tôi vốn cũng đã tính toán kỹ. Đây là lần đầu em tới, gọi là cổ vũ cho tôi đá bóng, vậy nên buổi "ra mắt" dù sao cũng phải sáng sủa tí. Mấy đứa 11A2 nhỏ hơn bọn tôi một khóa, lại chẳng có thằng nào trong tuyển, thể hình cũng lèo khèo như lớp tôi. Hơn nữa, khi tôi còn theo mấy đứa 12A2 đá bóng, tụi này tuyệt đối không dám nhận lời mời giao lưu. Thế là tôi nhanh chóng chốt kèo "thơm ngon khó cưỡng" này. Đạp xe chở Thương phía sau. Sợ em ngại nên tôi cố tình đi thật chậm, tách ra hẳn mấy đứa trong lớp. Ai dè vô tình đi song song với Diệp. Trong thoáng bối rối, tôi lại đạp chậm hơn nữa. Đến sân bóng, thấy tụi bạn đã vô sân tụm lại đợi đội trưởng. Bước xuống xe, tìm chỗ cho em ngồi đâu đó tôi mới vào trong sân. Giờ đá sao đây V? – Ku Liêm lên tiếng. Lớp này ta không rõ lắm, chỉ biết kém tụi Giang Nam nhiều, anh em cứ như đội hình cũ mà triển khai. Quay lại giỏ xe lấy chiếc mũ, tôi xắn quần bước vào khung gỗ. Trận đấu bắt đầu với quyền giao bóng thuộc về đội nhỏ tuổi hơn. Tôi tập trung quan sát khi bóng đến chân từng thành viên đội bạn. Thằng Kiếm choi choi như bộ xương di động nhưng kỹ thuật tốt quá. Nếu so với Nguyên con, chắc nó còn nhỉnh hơn chút ít. Dễ dàng đi bóng qua thằng Đông, rồi trước sự chủ quan của Liêm lõm, nó xỏ háng ngọt xớt, may thay ku Liêm cũng chả phải hạng gà con, dù bị qua mặt vẫn kịp huých vai khiến nó mất đà, điều này giúp tôi kịp lao ra phá bóng. Không chủ quan nghe bạn. – tôi lên tiếng nhắc nhở ku Liêm. Quả biên ném vào, Danh máy ủi hùng hục đuổi theo bóng về tận sân nhà. Nó phá luôn cả cự ly của Liêm và Đông đang duy trì. May thay sự nhiệt thành thái quá của nó làm thằng ất ơ nào đó đội kia hơi hoảng, sút thẳng về khung thành. Trái bóng vu vơ nằm gọn trong tay tôi. Ném thật lực lên tuyến trên cho ku Nhân đang đợi sẵn. Nó độc diễn như xiếc qua thằng hậu vệ bên kia rồi dốc biên xuống tận đáy, sau đó chuyền ngược về ku Hoàng. Đối diện thủ môn, ku Hoàng đệm nhẹ bóng qua góc trái mở tỉ số cho đội nhà trong tiếng hò reo của chị em bên ngoài. Trận đấu diễn ra được chưa đầy 30 phút lớp tôi đã ẵm gọn 3 trái. Thấy trình độ khá chênh lệch, gọi thằng King thủ môn, tôi ra sân ngồi cạnh em quan sát vào trận bóng. Tụi bạn trong sân như những chú chim ở trong lồng lâu ngày chân chùn cánh rũ, lúc sổ lồng bay nhảy tung tăng cho thỏa bao tháng ngày. Kỹ thuật của Nhân ca sĩ như tính nghệ sĩ trong người nó, lắt léo, mềm mại, lúc sút thì căng như nhả chữ, lúc đi bóng thì nhanh nhạy như luyến láy, lúc giữ nhịp thì trầm như nén hơi. Danh máy ủi với đôi chân karate và bắp tay hơn 6 tháng đẩy tạ, lao lên thì gầm gừ mãnh liệt, chuyền bóng thì chuẩn xác vô tình, sút bóng thì nhanh nhẹn dứt khoát. Đặc biệt, khi nó giữ bóng ở mọi tư thế, từ trên đầu, ngực, gối, thậm chí cả ống đồng nó cũng khắc banh được, cứ như keo con voi dán chặt vào trái bóng. Nó là thằng duy nhất trong trường tôi lúc đó thuần thục bóng đá freestyle – nhảy múa với trái bóng, hay còn gọi là vũ điệu sân cỏ. Thằng Kiếm sau những phút đầu tung hoành, đoạn sau đã bị Liêm lõm khóa như khóa tủ sắt. Nhận banh đâu đó thì nhận, xâm phạm cánh trái của ku Liêm thì chắc chắn phải chuyền về. Thấy đã biết chắc kết quả, tôi rút êm chở Thương về nhà rồi quay lại. Tuần học quân sự đó trong tôi là khoảng thời gian khởi động cho thật nhiều những sự kiện khi bước vào năm học. Là tiền đề quan trọng để thành lập đội bóng. Là bước đệm đầu tiên để tôi biết lắng nghe trái tim mình. Là khoảnh khắc tôi nhận ra mình phải dứt khoát quên đi những điều đã cũ. Là cuốn nhật ký ngày càng dày thêm. Là quyển sổ thơ đầy thi ca tình ái. Và cũng là khởi đầu cho những chuyến xe đón đưa ai kia. "Tại sao V chấp nhận những thử thách trong công việc nhưng lại không chấp nhận những thử thách của tình cảm. Tại sao những thất bại đã qua không mang lại cho V sự tự tin về thành công sẽ đến mà chỉ lo về một thất bại tiếp theo? Nếu không dám đánh đổi, thì cũng đừng chờ đợi – V ạ! KPGF"
Chap 113 – Ngày khai giảng cuối cùng Bấm để xem Tuần học quân sự kết thúc với lời hẹn vu vơ rằng: "Nếu xe Thương chưa sửa xong thì gọi V qua chở nghen." Em mỉm cười gật đầu vui vẻ. Từ hôm đó, những bài thơ trong tập "Khi Tôi Biết Hoài Niệm" của mình mới thôi những lời than thở, thôi những u sầu tương tư sau những ngày dài nhung nhớ.. Kẻ lãng tử phong phanh đời sương gió Chốn giang hồ lặn lội khắp 4 phương Bỗng một ngày tự cảm thấy vấn vương Vì ai nhỉ? Kẻ qua đường giáp mặt. Gió chiều lên đẩy hoàng hôn tắt nắng Một ngày dài thiếu vắng dấu chân ai Về thầm trách sao em để tóc dài Để có sợi làm say lòng kẻ lạ.. Ta cứ nhìn rồi khen em đẹp quá Như ngắm hoa rồi chiếc lá ngẩn ngơ Lá có đến bên hoa được bao giờ Chỉ thương nhớ là còn hoài dai dẵng.. NPV Để đợi đến ngày khai giảng, tôi vẫn phải chịu đựng cái "thương nhớ dai dẳng" đó thêm một tuần. Cho đến khi những bông hoa sữa trắng muốt bắt đầu thơm nồng mọi ngõ ngách. Khi những chùm phượng bắt đầu rũ và trái phượng như lưỡi kiếm đung đưa. Khi gió mùa chợt se sắt bên những chiếc lá bàng hanh hao úa vàng. Khi trên trời xuất hiện những khóm mây bàng bạc bị gió thu xé toang vương vãi từng mảng nhỏ. Tôi lại "xúng xính" quần áo mới cho ngày khai giảng trọng đại này. Đôi chân tôi thênh thang trên con đường ngập ánh nắng vàng buổi sáng sớm. Không khí ban mai tinh khôi và dịu nhẹ, mát lanh và mênh mang. Hít thật căng lồng ngực rồi huýt sáo theo những giai điệu vu vơ trữ tình, tôi đạp vun vút qua bao góc phố bao con ngõ thân quen. Đến chở em theo lời hẹn tối qua. Tà áo dài trắng tinh khôi phẳng phiêu bước ra, một chiếc cài hồng phấn nhẹ nhàng trên mái tóc, đôi hoa tai lấp lánh dưới ánh nắng vẫn không thể lung linh hơn màu mắt nâu biếc dưới hai hàng lông mi dài. Em cười tươi vui và rạng rỡ khiến hồn tôi đi lạc vào mê cung xúc cảm thăng hoa muôn màu. Hôm nay.. Thương đẹp quá.. - Tôi buộc miệng thốt lên. V nhận ra lâu rồi mà. – Em tự tin cười khúc khích sau lưng. Tiếc là bắt hụt. – Tôi trôi theo cảm xúc. Thì bắt lại. Được không? Nếu V hỏi V có được bắt không thì Thương sẽ nói là được. Còn V hỏi bắt có được không thì cái đó Thương không biết. Tôi lại ngẩn tò te một thoảng mới hiểu được ý em muốn nói. Dạo gần đây, qua những dòng chữ trong cuốn nhật ký chuyền tay với Phượng, tôi dường như mạnh dạn hơn hẳn khi nói chuyện với Thương. Giảm đi bớt những ú ớ ấp a ấp úng ngày cũ mà có thể nói lên thật rõ tiếng lòng mình đang suy tư. Nhưng tất cả vẫn chưa đủ để đối diện nói chuyện thật "sòng phẳng" với ai kia. Riêng về Diệp – đóa Hướng Dương của tôi dạo ấy. Từ khi hai đôi mắt chạm vào nhau ở khu quân sự, em vẫn chưa nói với tôi một lời nào. Tôi bâng khuâng nghĩ, đây có phải là điều mà em nói "rồi tôi sẽ biết" chăng? Nhiều lúc tôi không quan tâm lắm, nhưng nhiều lúc vô tình thấy em ngồi buồn miên man ở góc lớp, lòng tôi vẫn cuộn lên những xót xa. Có lẽ điều này với tôi mà nói, là một điểm yếu thật tai hại. Người con gái tôi từng đặt nhiều tình thương, khi những phút giây "hờn giận" đã qua, nếu để nguyên như vậy, tôi có thể dửng dưng, nhưng nếu họ đau khổ vì điều gì đó và tìm đến, tôi thật không đành lòng ngoảnh mặt. V đang nghĩ gì vậy? – Em lên tiếng phía sau khiến tôi giật mình. À, V đang.. vu vơ thôi. Chứ không phải nghĩ về ai đó hả? – Em bắn trúng tim đen. Ai là ai đâu Thương? Sao Thương biết được. Hì hì, đúng là V đang nghĩ về "ai đó" thật. – Tôi hí hửng giăng bẫy. Thôi đi. Thương đang ngồi sau lưng, cần gì phải nghĩ. – Em né tránh tài tình. Thì.. thì – đang ấp úng, tôi bỗng mỉm cười với suy nghĩ mới lóe trong đầu – Thì nghĩ làm sao để Thương ngồi hoài ở sau lưng đó. Tưởng gì, dễ thôi mà. Cái gì dễ? V lúc nào cũng khờ khờ vậy hả? Sao giải gì trong trường cũng rơi vào tay A4 ta? Có người hiếm khi đạt giải nhưng vẫn đang quay người nhiều giải như quay dế đó thôi. Óa – Tôi la thất thanh khi em véo vào lưng tôi một cái đau điếng – Tôi không quay ông, chỉ có ông đang tự quay mình thôi. Đây là lần đầu tiên tôi bị em véo. Không hiểu sao cảm giác đau đó nó lại ngọt ngào đến vậy. Và khi vừa mới nhâm nhi những ngọt ngào này, tôi bỗng mơ hồ lo lắng về niềm đau phía trước. Nếu mang đến cho nhau thật nhiều mến thương, khi chia ly, nỗi đau hẳn sẽ cháy bỏng lắm. Nhưng lời Phượng hôm nào làm tôi lấy lại phong độ thật nhanh. Hạnh phúc xét cho cùng, là một hành trình chứ không phải đích đến. Và tôi sẽ "dũng cảm" tham gia hành trình này, gặt hái những thi vị, những vui tươi trước đã. Ở phía cuối đoạn đường đó thế nào, làm sao tôi biết được cơ chứ. Sao không thay bao lo âu về đoạn kết buồn bằng cách đợi chờ những hành trình mới mẻ tươi vui? Đưa xe vào bãi gửi, bước đi thong thả bên em trên con đường cát vàng ươm. Vài cô cậu học sinh mới vào dáo dát tìm bạn cũ. Bỗng tôi thấy một cậu học trò nhỏ với chiếc cặp chéo vai, mũ lưỡi trai bạc phết, ánh mắt tự tin nhìn lên hai chữ Hòa Vang với thật nhiều những hứng khởi từ sâu trong đáy mắt. Tôi chợt nhớ đến mình của hai năm trước. Bản lĩnh, lãng tử, bụi bặm, bước từng bước tự tin vào ngôi trường này với bao ấp ôm hoài bão. Còn tôi bây giờ, bên cạnh mái tóc dài đen mượt, bên cạnh tà áo trắng thướt tha. Hiện tại, hiện tại dù chẳng phải một đôi nhưng tôi không còn cô đơn như thuở đầu ấy nữa. Và ít phút nữa thôi, khi tôi bước qua cánh cổng này, tôi sẽ đặt chân lên ngày khai giảng cuối cùng của đời học sinh dấu yêu đó. Đặt chân lên năm học cuối cùng của một thời hoa đỏ. Đặt chân lên ranh giới mong manh giữa khờ dại và chín chắn, giữa mộng mơ và kế hoạch, giữa hoài niệm quá khứ và khao khát tương lại. Trong những dạt dào ấy, tôi đột ngột quay qua ngắm nhìn em thật kỹ. Em cũng như tôi, cũng đang nhìn chăm chú vào chiếc cổng rêu phong màu thời gian đó. Chúng ta có quá nhiều những mộng mơ để nghĩ về, và cũng có quá nhiều những kế hoạch phải đau đáu. Đuôi mắt của em lại chợt xa xăm, chợt mênh mông như thuở nào. Mình vào thôi V. - Em lên tiếng khe khẽ. Ừ, mình vào thôi. Qua cánh cổng, tôi và em chia ra hai ngã. Lũ bạn lớp tôi đang chí chóe gì đó với nhau bên kia. Còn bên này, tụi bạn lớp em cũng đùa vui hớn hở. Trong cái không gian đó, tôi bỗng thấy mình thơ trẻ và yếu mềm. Nụ cười tự tin của tôi có thể cho lớp tôi một điểm tựa vững chắc. Nhưng chính những ánh mắt, chính những tiếng hò reo cười đùa trước mặt tôi đây mới là điểm tựa cho sự tự tin đó. Tôi yêu mọi người biết mấy - Dấu Yêu Ơi!
Chap 114 KPGF Bấm để xem Vậy là tuần học đầu tiên bắt đầu. Khối tôi vẫn học buổi sáng như mọi khi. Tôi với ku Danh mãi nán lại đá cầu nên vô lớp trễ, mấy đứa đã ngồi kín chỗ, còn mỗi bàn đầu ngay đối diện giáo viên là chừa ra. Lũ gì đâu khôn như quỷ sứ. Hai thằng to con lớn xác lại cao nghều ngồi ngay đầu tiên. Bàn phía sau là Thảo múp và Tuyển còm. Bàn ba chỗ ku Liêm với bé Mây – Mây sự thật. Nhắc tới con bé này tôi vẫn không tài nào quên được mơ ước nó ấp ủ từ thuở bé, được nâng niu, trân trọng cho tới tận bây giờ. Mỗi người chúng ta ai cũng có quyền được mơ ước. Không đơn giản vì chẳng ai đánh thuế điều đó, mà còn vì mơ ước làm cho trái tim và tâm hồn được nuôi dưỡng theo một định hướng riêng biệt, để từ đó, chúng ta có mục tiêu phấn đấu rõ ràng, dễ dàng đưa ra lựa chọn cho tương lai nhiều trắc trở. Vậy nên đã bỏ công mơ, thì mơ sao cho lớn. Và nó mơ lớn thật, phải nói là cực lớn, mơ được làm Hoa Hậu Thế Giới. Nhìn xem. Chiều cao 1m69, cân nặng chắc ngót ngét 43. Xét ra trong thế hệ học sinh bọn tôi lúc đó, từ nhỏ cho tới lúc lớn lên chỉ dùng một loại sữa duy nhất là sữa mẹ thì với chiều cao này, trong trường tôi, nó ít gặp đối thủ xứng tầm. Thôi cứ tạm cho là ổn đi. Chỉ có chút không ổn là 43 kí lô đó không bao gồm ngực và mông. Từ trên xuống dưới như một ngôi sao băng xẹt qua. Quay lưng hay đối mặt, phải nhìn phần cổ trở lên mới biết được. Và con bé này lại là chúa.. quên đem sách. Cặp táp gì ôi thôi lắm mấy thứ linh ta linh tinh chứ sách vở chả thấy đâu, toàn xem ké ku Liêm. Gặp ngay Liêm lõm cũng "bà điên", nó vui thì đẩy sách vô giữa, buồn thì "ta không thích cho xem, làm sao?". Ấy vậy nó – "Mây sự thật" vẫn là một trong số ít mấy đứa có học lực khá trong lớp tôi. Lý do bởi khả năng photocopy và "dùng công cụ hỗ trợ" bá đạo đến không ngờ. Dãy bên kia, bàn đầu có Trinh và Tâm, tiếp sau là bé Phương với Bảo Trâm, rồi tới ku Thành, Minh. Thằng Sen cũng tổ tôi nhưng đi sớm nên chọn ngay bàn kề cuối. Còn ku Nhân thì lạc trôi đâu tận ghế sát tường, sau Diệp và Thùy Trang. Thành ra bộ tứ đa tài đã nát nay lại nát hơn. Nhưng nát vậy lại tốt. Từ khi bộ tứ tan vỡ, đặc biệt là sau đợt cắm trại, rồi tuần học quân sự vừa rồi, tôi nhận ra lớp tôi có nhiều nhóm lẻ tẻ. Như vậy cũng có cái hay riêng. Khi có sự kiện gì đó, chỉ cần nắm bắt năng lực, lựa chọn và bóc nguyên nhóm đó đi, thể nào cũng không thiếu một ai, lại làm việc năng suất, sôi nổi. Nhưng đó không phải mục đích tôi đặt ra ở năm nay, năm mà lớp tôi phải là một cái gì đó. Chỉ biết nói bóng gió "một cái gì đó" vậy thôi chứ cụ thể thì tôi vẫn hơi mơ hồ. Và tôi bắt đầu công việc đầu tiên về "một cái gì đó" bằng việc thành lập đội bóng lớp. Tên thì đơn giản chả cầu kỳ - "A4 FC". Áo đấu sau khi lựa chọn cân nhắc kỹ càng, cả nhóm thống nhất sọc xanh thiên thanh và trắng của Argentina. Lập đội hình và lên danh sách các vị trí, tôi trở lại hậu vệ thòng. Thằng King và Sen là hai vị trí thú môn tạm thời trước khi tìm được thằng nào đó bá hơn. Liêm lõm, Tuyển còm và Đông đại gia cũng hậu vệ. Tuyến giữa có Danh máy ủi cắm chốt. Nó sức bền như trâu, khỏi thay cũng chả sao. Tiền đạo thì Nhân ca sĩ và Thành beo đảm nhiệm. Ngoài ra còn có Quân, Hoàng, Phước Hà, Minh chui, Mạnh fat đôi khi cũng tham gia.. "giải trí" Thật ra, nếu xét về đẳng cấp, ku Thành vốn chả thua ku Nhân bao xa. Thuận chân phải bình thường như phần lớn, nhưng nó có khả năng đảo chân và động tác giả cực bá. Điểm khác biệt nữa là tư duy. Không rườm rà rê dắt, không thừa thải vẽ vời, phải sút là sút cực hiểm, phải chuyền là chuyền như đặt, bí thì rê bóng chắc cú trong chân, khó thì phá ngay ra hay sút bừa rồi lùi về. Và cuối cùng, chạy chỗ, chọn vị trí thuận lợi. Lanh như sóc, tinh như ưng. Nhưng vấn đề lớn về thể lực và chiếc tay trái bị gãy làm nó ít khi vô trận từ đầu. Khả năng tranh chấp bóng thấp do ngại va chạm. Dốc sức tầm 15ph là ngay đơ ra. Nên phần lớn lấy công bù cho phần thủ thiếu thốn nghiêm trọng với 1m75 chiều cao nhưng chỉ có 50kg này. Lịch du đấu được tôi, vừa là đội trưởng, vừa làm huấn luyện, vừa kiêm luôn ông bầu đứng ra sắp xếp. Và trong tất cả các trận đấu đó, tôi còn kiêm luôn kèo độ một phía. Hiểu đơn giản là nếu đá win, anh em nước mía bánh trái thỏa thê. Còn giả như thua, tôi âm thầm chung độ. Chả giàu đâu, cũng chả ngu ngốc khờ dại gì, chỉ là tất cả luôn nằm trong tính toán. Bước ra đứng mũi chịu sào như vậy cũng vì mong cho anh em tự tin đá đấm, không lăn tăn chuyện tiền nong, không áp lực, cứ thỏa sức mà bung. Tiếp nữa những trận tôi kèo đều là những trận khả năng win phải trên 70%, vậy nên hiếm khi sợ mất tiền túi. Vừa có tiếng, vừa có miếng, ngại gì không đứng ra hô hào. Một buổi chiều vàng ươm ánh nắng. Bọn tôi học thể dục bên dưới mấy tán phượng lưa thưa lá cạnh trường mầm non Hướng Dương với sân bóng đầy cát quen thuộc. Tụi 12A6 cũng học cùng buổi với lớp tôi nên ra về, thằng Trọng qua gợi ý trận giao lưu rồi hai bên ra sân với cáp độ 20k cho mỗi trái. Lớp tôi với A6 vốn sát vách nhau nhưng qua lại cực ít. Lý do thì tôi cũng không rõ lắm dù bên đó toàn mấy đứa xóm tôi với học chung cấp hai như thằng Trọng, thằng Tường, Mạnh, Phước.. Trận đầu giao hữu, chưa nắm rõ được "nội tình" team bạn thế nào nên tôi sắp xếp 3 hậu vệ, ku Danh đá giữa và Nhân cắm bên trên. Hai bên sáp lá cà được 10ph tôi mới dần đọc được vị trí đối thủ. Tiền đạo vốn có thằng Trọng nằm trong tuyển những năm cấp hai và thằng An đen đá cặp ăn ý nên lên bóng khá mạch lạc. Tiếc là gặp phải bức tường gồm tôi, Liêm lõm với ku Đông nên tụi nó không tài nào áp sát khung thành được. Tuyến giữa bên nó có thằng Tâm. Thể hình khá mỏng, lại rù rà rù rì nên liên tục bị ku Danh cướp bóng. Bên dưới có thằng Vũ và thằng Tường hậu vệ lóng nga lóng ngóng, thành ra ku Nhân được dịp xả van sút loạn xạ. Thấy trận đấu đã đi vào guồng, tôi thay ku Đông ra cho Thành beo vô đá 2 tiền đạo, tiếp sau thay hết anh em, mỗi người đá một ít cho vui nhưng vẫn giữ ku Danh cầm nhịp tuyến giữa. Mới hết 30ph, tỉ số đã là 5-2. Trận đấu kết thúc trong vẻ mặt ỉu xìu của đối phương và niềm hân hoan của bọn tôi khi trận chạy khởi động trước thềm thành lập đội diễn ra quá tuyệt vời. * * * Nhắc tới chuyện banh bóng, rồi chuyện bạn bè, tôi cũng không thể nào lơ đi những niềm vui trong tâm hồn khi chiếc xe của Thương gần như bị bác thợ nào đó bỏ hẳn vào kho và quên luôn sửa chữa. Vậy nên tôi được dịp thỏa thê đưa đón em mỗi ngày. Những buổi sáng thong dong chở niềm vui của mình trên con xe quen thuộc dưới dãy Điệp vàng ươm làm lòng tôi miên man khúc tình ca bất tận. Những nỗi nhớ ngày nào như chút tím mộng mơ, tím đợi chờ, làm bức tranh hiện tại với màu xanh cây cỏ, bên tà áo trắng bâng khuâng, bên đôi mắt nâu dịu dàng, trên con đường xanh thẳm màu biển trở nên lung linh, trở nên sinh động và tràn đầy sắc màu âu yếm. Tôi chẳng biết mái tóc đuôi gà phía sau tôi đây với đôi tay lúc nào cũng vin hờ vào lưng áo có những cảm nhận giống tôi không. Chỉ biết dưới vòm trời trong xanh đó, trên đám lá bàng khô rụng rơi vương vãi, hòa cùng làn gió thu hiền hòa buổi sớm, ôm chiếc cặp ngang ngực, với đôi guốc mỏng, bờ vai gầy, đôi mắt em vui tươi và quyến rũ, nụ cười em dịu dàng và thanh tao. Những lời nói của em có lẽ cũng bị chi phối bởi điều gì đó, trở nên nhẹ nhàng hơn, trở nên.. tình cảm hơn, và đặc biệt đã thôi những vùi dập tơi bời, thôi những bóng gió ngả nghiêng em vẫn hay dành cho tôi thuở trước. Hôm qua lớp V lại đá thắng hở? Ừ. Thương cập nhật thông tin nhanh quá ha. Sắp tới lại làm pa-nô, áp phích, V nhớ giúp Thương nhé. Hihi. Chắc chắn rồi. Ông thì tui nghi lắm, cũng hứa một lần rồi bỏ người ta.. làm một mình. Ơ, khi nào đâu? – Buộc miệng tôi mới chợt nhớ đến đợt hội trại, nói ra xong rồi mới gãi đầu gãi tai cười trừ. Nghe nói Phượng với V hay nói chuyện lắm hả? Ừ, tụi V có.. - tôi định nhắc về cuốn nhật ký chuyền tay nhưng chợt nhớ lại hôm đó gửi tôi, Phượng có đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, vừa nãy, Thương lại bắt đầu bằng "nghe nói..", tôi đâm ra chột dạ, phanh lại, rồi đổi hướng - Tụi V cũng thỉnh thoảng. Tụi V luôn? Hì hì, V với Phượng cũng thỉnh thoảng gặp nhau vì cùng đường đi học mà. Lúc nói chuyện về Thương, V cũng hay nói V với Thương là "tụi mình" thôi, V thấy bình thường mà. Hai người nói gì về Thương đó? Nói về đôi mắt như mặt hồ mùa thu. – Tôi vừa nói vừa cười nháy mắt chỉ tay về chiếc lá bàng vàng úa đang rơi nghiêng ngã ngâm nga: Khi chiếc lá xa cành Lá chẳng còn màu xanh.. Rồi như lo lắng về những điềm báo buồn, tôi không đọc nốt hai câu còn lại trong khổ mà đột ngột im lặng. Sóng bước thêm một đoạn, lên khỏi bậc thềm cuối cùng, lớp tôi rẽ phải còn lớp em rẽ trái. Tôi vẫy chào tiễn em về lớp, em cũng quay qua cười chào tôi, nhưng không vội quay đi mà ánh mắt dừng lại, rồi nhíu mày. Thắc mắc về ánh nhìn này, tôi quay lại theo đúng hướng đó, thấy Phượng đang tựa hai tay lên chấn song lan can phía trước cửa lớp tôi, tà áo dài theo làn gió nhẹ mùa thu đung đưa trong ánh nắng..
Chap 115 Khóa chân Bấm để xem Tôi ngập ngừng đôi chút, rồi tiến lại phía cửa lớp. Phượng quay lại mỉm cười gửi tôi cuốn Nhật Ký, thêm cả phong bánh OreO màu xanh xanh. Bỗng nhiên tôi cảm thấy khó xử vô cùng. Dù tôi với Thương hiện tại, trong suy nghĩ của mình, chỉ đơn giản là hai người bạn. Nhưng khi đưa mắt nhìn về phía hành lang, thấy bóng dáng em vừa quay đi, tôi chợt thấy mình có lỗi. V đắn đo gì vậy? – Phượng hỏi khi thấy tôi cứ lần khần. À.. không có gì. Sao Phượng gửi V phong bánh vậy? Khi nãy có người tặng Phượng, Phượng không thích ngọt, Phượng nghĩ V thích. Ừ, V thích ngọt, nhưng ngọt ít thôi. Thôi Phượng về lớp đã. Tuần sau rảnh V về chung với Phượng nghen. Em quay đi để lại tôi với vệt nắng mỏng manh cuối thềm. Bước vô lớp, cảm giác nóng nóng bên thái dương, tôi đảo mắt nhìn qua trái, thấy Thùy Trang đang nhìn tôi lườm lườm, chạm phải ánh mắt tôi mới vội quay đi. Tôi thấy cả Diệp đang thỏ thẻ ôn bài, hai tay cầm hờ vào quyển sách bên dưới, đôi mắt ra vẻ tập trung lắm nhưng hơi thở có phần gấp gáp. Rõ ràng tim em đang đập nhanh. Về chỗ ngồi, tôi lật vội quyển nhật ký ra xem. Trong này hẳn phải có gì đó nên Phượng mới nói tuần sau tôi "rảnh". Và đúng như tôi đoán, Phượng nói xe Thương vừa sửa xong, chiều nay Phượng chở em đi lấy xe. Vậy là tuần sau tôi hết nhiệm vụ chở người đẹp. Nhưng hết chở người đẹp này tôi lại đi cùng với.. người đẹp khác. Nên không nhỉ? Về chung thôi mà? Phượng ngỏ ý rủ tôi hẳn có gì đó muốn nói. Xe Thương sửa xong rồi hả? – Tôi hỏi khi đi cùng em ra nhà xe. Ừ V. Tự nhiên lòng tôi chợt chùng xuống, mỉm cười thật nhẹ, dù sao ngày này cũng phải tới mà. – Vậy, thứ hai.. Thứ hai V qua đi cùng Thương nha. – Em chen lời khi tôi còn chưa kịp hỏi. Nghe câu này tâm trạng tôi lại phơi phới ra ngay. Và tôi bỗng muốn điều gì hơn thế nữa – Nếu vậy.. Thương để V chở chứ đạp làm gì cho mệt? Hi. Đầu tiên Thương cũng định vậy đó, nhưng nghĩ lại thấy không được. Sao không được? Nói không được là không được. V vô lấy xe đi, Thương đợi đây. Tiu nghỉu vào bên trong đạp xe ra, chở em qua con đường Lê Đại Hành rộng tít tắp, như không cam chịu, lòng tôi lại bật ra câu hỏi: Vậy sao Thương nói V qua đi cùng? Thì đằng nào V chả đi cùng ai đó? Ngẩn ngơ trước câu nói này, tôi bâng quơ – Đi cùng ai là cùng ai? – Nói xong tôi chợt nhớ đến Phượng, rồi muôn vàn suy nghĩ chợt cùng lúc hiện ra trong đầu.. V có thấy Thương không? – Em lại hỏi tiếp. Là sao ta? Hihi. Nếu Thương ngồi phía sau V sẽ không thấy đâu, nhưng đi bên cạnh sẽ khác, đúng không? Đưa em về nhà, quay đầu xe, tôi vẫn rối mù trong đầu bao suy nghĩ. Chuyện này là sao nhỉ? Cách nói chuyện của em xưa giờ vẫn vậy. Có khác đi chút xíu là bớt vùi dập tôi thôi. Còn úp mở bóng gió, tôi mãi chẳng thể nào biết được những gì mình hiểu, nếu có thể, là đúng hay sai, hay rốt cuộc tôi lại lạc vào một mê cung nào khác. Một buổi chiều trung tuần tháng 9. Tôi ở trong nhà ôm một đống đề toán bấm giờ ngồi giải. Từ dạo tôi qua bên lớp toán nâng cao của cô Bảo Châu, bài tập có phần nhiều hơn, khó hơn, vậy nên tôi cũng bù đầu ghi chép. Đến tầm 4h30, gấp tập lại nghỉ ngơi, xuống bếp kiếm gì đó ăn rồi chuẩn bị học Lý. Lát sau, đạp xe thong dong trên con đường thơ mộng, tôi lại không ngăn nổi bản thân nhớ về quá khứ huy hoàng năm lớp 11. Nếu có một lời so sánh cho những tình cảm tôi đã trải qua, chắc chắn, tình cảm tôi dành cho Diệp sẽ chễm chệ ở vị thứ cao nhất. Nó khác hẳn với cảm xúc tôi dành cho Trâm hay cho Minh của ngày xưa. Những mến thương khi bên nhau nồng đượm hơn, kỷ niệm cho nhau sâu sắc hơn, nên cuối cùng, nỗi buồn trong tôi cũng day dứt nhất. Và nỗi buồn đó, dù nhiều khi tôi đã cố quên đi, nhưng những lúc đi qua bao khoảng trời ký ức, lăn lên những vết xe kỷ niệm, nỗi buồn vẫn mơn man quanh đâu đây. Lúc sáng thấy ngực áo em phập phồng dưới hơi thở gấp gáp, tôi nghĩ chắc chẳng phải do tôi đâu. Từ ngày quay lưng bên bờ suối hôm nọ, hai đứa vẫn chưa nói với nhau một lời nào. Và có lẽ sẽ cứ như thế đến hết niên học thôi.. Tiếc thật.. Bước vào lớp học Lý, thầy Dũng lại phát một loạt bài tập theo chủ đề. Tôi ôm về rồi ngấu nghiến giải. Đối với tôi khi đó, học lý không hề có chút áp lực nào. Tất cả là mong muốn tìm hiểu, khát khao chinh phục những mảng kiến thức rất thực tế và hay ho, vậy nên Lý tôi am hiểu từ những cái cơ bản nhất, từ những cái gốc gác nhất đi lên. Vững vàng và chắc nịch. Một ngày chủ nhật xả hơi. Chiều nay lớp tôi lại có trận bóng giao lưu với tụi A6. Chắc nuốt không nổi trận thua 2-5 vừa rồi, ngay hôm sau thằng Trọng đã qua rủ tôi 3h chủ nhật tái đấu. Tôi đồng ý luôn chẳng ngại ngần. Có bản lĩnh qua rủ tiếp rõ ràng tụi nó cũng tính kế mai phục gì đó. Nhưng thực lực vẫn là thứ tiên quyết trước khi đi đến quyết định điều gì. Đúng 2h30, tụi bạn đã tập trung đầy đủ trong quán nước mía bên cạnh trường Hướng Dương. Ku Liêm với Danh máy ủi gọi tôi bảo có chuyện gì đó nên tới sau chút xíu. Nói là đi sớm để tính toán chiến thuật nhưng thật ra bàn về "chiến thuật" chỉ mất đúng 2ph, còn lại ngồi chém gió toàn bé này bé kia. Vui có, buồn có, miên man hồi hộp cũng có.. Những thằng chiến hữu bên cạnh tôi đây có lẽ cũng bắt đầu đi vào con đường "toàn băng giá" tôi đang đặt chân. Đến 3h kém chút xíu ku Liêm với Danh máy ủi mới hội quân. Triển khai đội hình, nhìn qua đội bạn, tôi chợt thấy có thêm 2 đứa nào đó không phải lớp nó, tiến đến chỗ thằng Trọng lên tiếng: Đá lớp mà bạn, sao gọi thêm ai đây? Mấy đứa bạn của ta thôi, tụi nó ghiền đá bóng nên xin ké chút xíu. Ừ, thôi lên rồi thì vô đá cũng được, nhưng chỉ được một đứa thôi, mệt thì thay đứa kia. Chứ hai đứa vô cùng lúc ta thấy không vui. Suy nghĩ gì đó giây lát, nó đi về phía hai thằng kia thì thầm rồi chỉ tay qua tôi kiểu "thằng này không chịu", sau đó một thằng hậm hực gườm gườm tôi đi ra. Ồ, gì thế nhỉ. Người ta đá lớp nên có nguyên tắc hết. Gọi bên ngoài vào cho đá là may rồi. Kênh kênh khiêu khích nhau làm gì? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng tôi cũng chả muốn gây nhau làm gì với một ánh nhìn. Lảng mắt đi chỗ khác, team tôi vẫn 3 hậu vệ, ku Danh giữa và Nhân ca sĩ cắm, đúng phong cách không thua trước khi thắng theo tư duy cờ tướng của ông bầu. Bên nó đội hình vẫn như cũ, chỉ thay vị trí thằng Tâm ở giữa bằng thằng ất ơ nào đó tụi nó gọi thêm. Cũng chả quan tâm lắm, ku Danh chắc đủ sức quản lý khu này dù team bạn có là ai. Triển khai thế trận với cú nhả bóng về tuyến sau của ku Danh, Liêm lõm mớm bóng cho Nhân ca sĩ. Nhận được bóng, ku Nhân làm một loạt động tác giả hòng thoát khỏi sự đeo bám của thằng Lĩnh, nghe tụi nó hét í ới tôi mới biết tên nhân vật mới này. Nhưng giống như có sự chuẩn bị trước, nó không để thằng Nhân tiến thêm một bước nào mà còn lựa thế cướp được bóng ngay trong chân. Dốc lên cánh phải, nó đi vào vị trí ku Liêm trấn giữ. Thằng Trọng với An đen di chuyển nhanh vào cột hai chờ đợi khiến tôi với thằng Đông lui về kèm. Một loạt pha đảo chân, ku Liêm vẫn bình tĩnh quan sát. Thấy đối thủ có vẻ cứng cựa, thằng Lĩnh lấy trụ chân trái rồi dốc mạnh về biên phải, dùng lực tay và vai đẩy rạt Liêm lõm qua bên, co chân thật cao, nó phát cú sút sấm sét lên góc xa khung thành trong sự sững sờ của thằng Sen thủ môn. Vào! 1-0 cho đội bạn. Điều đó với tôi không quá quan trọng. Sơ hở trong một trận đấu hoàn toàn có thể có, và bị đối phương dẫn bàn trước cũng chẳng quá đáng lo, đặc biệt khi đối diện với một thằng có thể hình, tốc độ, kỹ thuật cũng như lực sút quá tốt như vậy. Điều đáng lo nhất là ánh mắt của ku Liêm. Thằng này có điểm yếu chết người ở sự tự tin. Khi nó bị đối phương áp đảo hoàn toàn, nó thể hiện không quá 50% khả năng của mình. Giống như người chiến sĩ chưa ra trận đã vội nhận thua, hay vận động viên chưa bắt đầu đường đua đã chùn chân mỏi gối. Chưa vội động tĩnh sợ làm nó lung lay thêm. Tôi ôm bóng vỗ vai nó động viên "tốt rồi bạn, thằng kia sút kinh quá", sau đó đưa lên vạch giữa sân nhắc ku Danh "đá hết mình đi friend", rồi đánh mắt qua ku Nhân "cẩn thận nhé". Bóng lại lăn về phía sân nhà. Tôi đập nhẹ qua thằng Đông, thằng Đông đưa lên cho Danh máy ủi. Danh máy ủi hùng hục lao lên đụng ngay phải thằng Lĩnh ở tuyến giữa. Quả là trâu bò húc nhau, hai thằng va chạm chan chát mà không hề nao núng, mặt cũng không hề biến sắc, chỉ càng hăng máu hơn. Thấy không thể lên banh được, An đen cũng lùi về hỗ trợ thằng Lĩnh, tôi hét lên "chuyền đi", ku Danh đánh gót về phía tôi, tôi đập thẳng theo hướng Nhân ca sĩ đang chạy. Thằng Vũ chạy đến án ngữ ngay trước mặt nó. Nhưng thằng này chưa đủ tầm cản ku Nhân, nó đảo chân 2 nhịp rồi dùng chân trái làm động tác giả đẩy banh ra biên, nhưng cuối cùng lại xỏ banh qua háng. Tiếc cái đường banh hơi dài, thằng Tường kịp ra cướp bóng rồi giao lên cho thằng Lĩnh. Nhận bóng, nó cũng va chạm lại với Danh máy ủi như khi nãy. Vừa thấy thằng này sút, lại vừa nghe tôi gửi gắm vài lời, ku Danh nghiến răng không cho thằng này tiến thêm dù nửa bước. Thấy gặp phải đối thủ, nó đập bóng cho An đen rồi lao nhanh về biên phải. Nhận lại trái bóng từ pha đập nhả, bỏ ku Danh ở Tuyến giữa, nó lại dốc theo biên phải làm ku Liêm lao theo, sau đó lấy chân phải làm trụ, kéo ngược trái bóng qua chân trái vào trung lộ khiến Liêm lõm lố đà bị qua mặt. Và không thể tin được, tôi chưa kịp bỏ thằng Trọng để lên bọc lót, nó đã tiếp cú sút bằng mu chân trái vào sát cột dọc trong sự bất lực của ku Sen. Đường bóng đủ lực, lại quá hiểm, và không thể ngờ nó thuận cả hai chân. Nhìn lại sắc mặt ku Liêm, tôi hiểu thằng bạn này bị khớp. Và tôi cũng hiểu luôn ngòi nổ của đội bạn đã được châm ngòi. Đưa mắt nhìn toàn đội. Đông đại gia và Danh máy ủi vẫn giữ được khí chất. Nhân ca sĩ hơi bực mình vì hai lần lừa bóng đều bị mất. Còn thằng Liêm thì đang tự trách bản thân khi hai quả vừa rồi đều lọt lưới từ vị trí của nó – vị trí lâu nay là bất khả xâm phạm. Tôi gọi cả bọn lại thì thầm: Anh em cứ đá thoải mái. Bây giờ ta đá tự do, cứ coi như không có ta trên sân đi. Ta sẽ bắt chết vị trí thằng Lĩnh, anh em đá đúng phong độ thì ăn lại nhanh thôi. Mấy đứa gật gật rồi tản ra. Tôi lên giao bóng với ku Danh rồi chạy thẳng đến vị trí thằng Lĩnh, ép nó phải kèm tôi thay vì va chạm với Danh máy ủi. Được thể, ku Danh lại tung hoành một cõi khu vực thằng Tường hậu vệ. Mặc cho An đen về hỗ trợ, nó vẫn dốc bóng vô trung lộ, rồi kéo ra biên, rồi lại đẩy lên sát biên ngang, kéo theo 2 thằng đội bạn áp sát. Thấy có cơ hội, tôi định hét ku Đông lao lên nhưng nhìn qua đã thấy nó chọn được vị trí tuyệt vời, rồi nhận cú trả ngược về, nó bắn thẳng vô khung thành đội bạn rút ngắn tỉ số. Đứng sát thằng Lĩnh, tôi buông câu khích bác "cố gắng ghi thêm bàn nữa nới rộng ra chứ bạn. Hề hề". Nghe tôi nói xong, nó nhướn mắt lên theo kiểu "thằng này ngon nhỉ, thách bố à?". Ừ, chính xác đang khích đó, ngon thì bơi với tao! Quan sát thấy ku Đông và Liêm lõm đang bám sát Trọng với An đen như sam, ku Danh trấn khu trung lộ, tôi tiến đến áp sát thằng Lĩnh khi nó chưa có bóng. Nhắc riêng về kỹ thuật trong bóng đá, tôi không có đôi chân lắc léo như Nhân ca sĩ hay Thành beo, cũng không có cú sút đầy uy lực của Đông đại gia và Danh máy ủi, tôi chỉ có khả năng theo người khóa chân vô cùng bá đạo cùng với những đường chuyền bổng như đặt, thêm cả khí chất bừng bừng mang tính áp đảo thần hồn đối phương. Thấy tôi theo sát và luôn trong tư thế ngáng đường chuyền, tụi A6 không dám chuyền bóng cho thằng Lĩnh mà triển khai theo cánh An đen. Ku Danh chỉ đợi cơ hội này, một pha xử lý bước một hơi cồng kềnh, bóng bật ra cả thước, thằng An bị Danh máy ủi cướp lấy trái bóng trong gang tất, rồi để lại chút khói bụi tít mù, nó đẩy thẳng đến mặt thằng Tường. Bạn Tường nhỏ bé này lại không mang tính chất vững vàng như cái tên vốn có, để ku Danh ủi thẳng đến gần khung thành rồi tung cú sút như búa bổ. Bóng trúng tay thủ môn bật ra ngay trước mặt Nhân ca sĩ. Tỉ số lại trở về lúc ban đầu. Tôi tiếp tục cà khịa "Thấy tui kèm nó không dám chuyền banh cho bạn luôn. Thiếu tin tưởng đồng đội quá. Há há". Thấy lửa giận bừng lên trong ánh mắt. Vừa giao bóng giữa sân nó đã lui về tận sân nhà hét lớn "chuyền tao, chuyền cho tao." Rồi nhận banh, như muốn đập tan nát kẻ vừa thách thức là tôi đây, nó hùng hục lao vào so vai chan chát. Tôi nghiến răng cười hềnh hệch "nặng đấy ông bạn, nhưng tới đây thôi", chân trụ như cột đình, độ nghiêng theo thế tấn, nó dụng sức bao nhiêu tôi bật lại bấy nhiêu. Rồi nó dốc bóng qua trung lộ, thấy ku Danh đang hăm he chực cướp, nó giật lại biên phải nhưng bị tôi chắn ngang, quay về dậm chân lên trái bóng giữ nhịp tìm đường xuống, tôi lại cười "chuyền đi bro, chuyền đi chứ đi đâu được. Bật tường với An đen như khi nãy đi rồi ghi bàn." Càng điên tiết, nó lại lao vào so vai, cố đè người lấy thế kéo banh theo biên phải, tôi thụp thấp xuống xoạc một cú thật lực phá banh ra biên ngăn chặn đường lên. Nó lại quay vào trong gườm ghè. Ném bóng cho đồng đội, thằng Vũ nhận bóng rồi câu bổng lên trên cho thằng Trọng. Nhưng cú chuyền lệch ra đến sát góc, lại bị Liêm lõm cản người, bóng trôi qua biên ngang về lại bên tôi. Quần nhau thêm 30ph, bên nào bên nấy đều đẫm cả mồ hôi và cát. Thằng Lĩnh bị tôi khóa chân khỏi cụ cựa. Lát sau thay thêm thằng còn lại vô vẫn bị tôi theo như hình với bóng. Trận đấu kết thúc với tỉ số 4-2 nghiêng về đội tôi. Thằng trọng lại buồn bã rút tiền chung độ. An đen cười xởi lởi đúng kiểu giải trí mồ hôi là trên hết. Riêng thằng Lĩnh, lúc tôi lại bắt tay sau trận đấu, nó quay lưng mặt hầm hầm đi ra lấy xe. Ủa. Thể thao giải trí thôi mà. Trong trận phải có cạnh tranh, phải có khích bác tiểu xảo chứ. Hết rồi thì bắt tay vui vẻ, ai lại nhỏ nhen thế bao giờ. Tôi lắc đầu quay về phía tụi bạn cười cười. Đâu biết được, đây lại là tiếng sét khởi đầu cho giông bão sắp kéo đến.
Chap 116 Kế hoạch sinh nhật Bấm để xem Thương đưa chân bật chống xe rồi dắt ra, vén tà áo dài lên yên, tà còn lại cầm trong tay vịn vào ghi đông bên phải. Em đạp nhẹ nhàng thong dong bên tôi trên con đường xanh thẩm màu biển. Dưới ánh nắng sớm vàng nhạt, bên tiếng chim ca ríu rít giữa tầng không. Đắm trong nụ cười em thánh thót, đôi mắt em mênh mông.. tôi như quên mất không gian và thời gian đang tồn tại. Cảm giác đó, nếu dùng lời văn để tả ra chỉ e vốn từ mình không đủ. Bầu ngực ăm ắp những trong trẻo hồn nhiên, trái tim loạn nhịp khúc tình ca hớn hở, đôi mắt mở to hơn, đôi môi thì ngơ ngẩn, ánh nhìn như mong mỏi.. Tôi bị dung nhan người con gái bên cạnh thôi miên đến dại người. V không định nói gì hả? – Thấy tôi mãi ngắm nhìn em lên tiếng phá tan không gian đó. Chợt ngẩn ra, tôi bối rối – Nói gì Thương.. Đi bên cạnh cũng vui mà, phải không? Ừ, vui.. - rồi suy nghĩ thêm điều gì đó, tôi tiếp – Nhưng.. chở Thương vẫn vui hơn.. Không được đâu! Sao.. sao không được? Thương không có xe thì nhờ bạn chở. Chứ có xe rồi mà vẫn nhờ, như vậy sao được? V thấy được. – Tôi nói chẳng cần suy nghĩ gì. Hihi. Còn Thương thấy không được. Ai bảo hồi trước người ta nhờ qua chở lại không thèm. Mưa gió nữa chứ. Thấy mà ghét! Tôi tiu nghỉu im lặng. Lát học xong V về luôn hở? Nghe đến câu này tôi chợt bối rối. – À.. đưa Thương về rồi V mới.. Đâu cần thiết phải vậy đâu. – Em vừa nói vừa cười mỉm liếc tôi. Cần chứ. Nói xong tôi ngâm nga: Không có anh lấy ai đưa em về Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học Ai lau mắt cho em ngồi em khóc Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa * * * Ai cầm tay cho đỏ má em hồng Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc.. (Cần thiết – Nguyên Sa) Xạo nha. Lâu nay làm gì có "viết thư cho em mang vào lớp học" nữa? Mai sẽ có! Rồi có kẹp trong quyển truyện nào không? Có. Có kẹp trong truyện. Rồi "tình bạn – tình yêu" đã đọc chưa? Đọc rồi. Nhưng không nhớ gì cả. – Tôi lại giăng bẫy. Ý là lúc đọc cứ vẩn vơ tơ tưởng ai đó chứ gì. – Và em vẫn né tránh tài tình Em nói cứ như đi guốc trong bụng tôi thật. Điều này làm tôi chỉ biết nhăn mặt cười trừ. Đọc đến trang 14 đi. Trang đó có gì? Có gì thì đọc đi rồi biết. Tới trường. Sóng đôi bên em đến hết hành lang lớp học. Qua lớp gửi Phượng cuốn nhật ký, tôi nói luôn lát bận nên không về cùng được. Chỉ thấy em gật đầu cười nhẹ rồi quay vô. Về phía lớp tôi, ngang qua tụi 12/6, thằng Trọng gọi giật: Sắp xếp giao lưu tiếp chứ bạn? Ừ. Đá cho vui. Ta thấy hai bên cũng cân đó. Mà bữa sau đá đừng gọi thêm người. Cân con khỉ. Ta gọi thêm thằng Lĩnh còn chưa đủ đô chứ cân. Bữa sau có thằng Lĩnh đá thôi, không gọi thêm ai hết! Ừ. Vậy cứ sắp xếp đi. Về đến lớp, nhìn thoáng qua chỗ Diệp, thấy em vẫn ngồi thỏ thẻ ôn bài. Tóc đuôi gà buộc cao sau gáy. Từ những ngày đầu năm học, không hiểu sao tôi lại có thói quen này. Tôi vẫn muốn thấy em vui tươi và hồn nhiên như thuở trước. Vẫn muốn thấy em nhí nhảnh dễ thương, nhẹ nhàng tinh tế, sâu sắc hiền hòa.. Nếu đã không còn thuộc về nhau, và đặc biệt khi mọi thứ đã bị tiếng ve với sắc Phượng, cả đôi mắt ai kia nữa làm phai mờ bớt, tôi chỉ muốn mọi thứ được êm đềm như lúc đầu. Không lạnh lùng, không xa cách. Có lẽ đây cũng là nét chấm phá rất riêng cho tình cảm ngây dại, trong sáng, hồn nhiên tuổi học trò. Dẫu trải qua thật nhiều những êm đềm, thật nhiều những quyến luyến, đến khi không còn chung lối, nếu đã bước qua niềm đau, chúng ta vẫn dễ dàng mỉm cười với kí ức. Giờ ra chơi hôm đó tôi rủ mấy đứa xuống sân đá cầu. Có cả Nguyên con với Hiền lùn và Giang Nam 12A2 tham gia. Cuộc vui đang dang dở, tự nhiên thấy thằng Nam quay lưng bỏ đi một mạch vào lớp. Bé Loan chạy theo sau níu lấy tay áo như muốn phân trần điều gì đó mà không tài nào níu được. Tôi bỗng bật cười, rồi lại nghĩ ngợi vu vơ. Hai đứa này quen nhau từ năm 11, đến bây giờ vẫn ổn. Dẫu có đôi khi giận hờn, dẫu có lắm lúc xa cách, nhưng tụi nó vẫn là một đôi. Còn tôi, suốt những năm tháng dài đằng đẵng mãi miết đi tìm, đến cuối cùng, tôi vẫn chẳng giữ được gì cả.. Nghĩ đến đây tôi chợt giật mình nhớ lại lời hữa với Thương khi nãy. Nhìn vào đồng hồ thấy sắp hết giải lao, tôi phóng như bay lên thư viện mượn sách. Truyện của Nguyễn Nhật Ánh, cuốn nào có trong thư viện hầu như hồi đó tôi đều cho em mượn hết. Bây giờ lội tới lui thấy không còn quyền nào, tôi đi qua bên tủ sách tuổi mới lớn. Cầm cuốn đầu tiên – Kẻ di trú đi tìm chất xám, tôi giở ra vài trang đọc thử, thấy cũng khá hay nên cầm về. Trưa hôm đó tôi không ngủ nằm cố gắng "luyện" cho xong hơn 200 trang của đầu sách đó. Truyện viết cuốn và hay cực. Tôi mỉm cười hớn hở khi tìm thêm được một pho sách hay ho cho ai kia. Rồi với tay lấy tờ giấy, tôi đặt bút định viết gì đó gửi em. Nhưng cứ ngồi mãi, ngồi mãi, tôi vẫn không biết nên bắt đầu thế nào và diễn đạt ra sao. Ngày đó, những tờ giấy tôi kẹp trong truyện là những lời làm quen xã giao nhẹ nhàng, cởi mở. Đôi lúc, là những công tác đoàn được tôi ghi ra chi tiết kèm vài dòng nhắc nhở rồi nắn nót hai chữ "gửi Thương". Còn bây giờ, khi hai đứa đã quen nhau hơn một năm có lẻ, đã nói với nhau biết bao câu chuyện hờn giận mến thương, đã trải qua những thăng trầm xa cách.. tôi thật không biết phải bắt đầu từ đâu. Suốt hai tuần nay tôi vẫn để cảm xúc của mình dẫn lối. Tôi không cần nghĩ đến việc chở em trên chiếc xe đó mỗi ngày hoặc cùng em đi về trên con đường quen thuộc nên hay không. Tôi cũng không quan tâm lắm đến việc tôi xứng đáng hay không xứng đáng với em sau khi đã trải qua những lần khó xử. Đơn giản chỉ cần thấy đôi môi em cười thật tươi không e ngại, ánh mắt em bớt buồn và bớt xa xăm, đôi vai gầy không còn run lên bên làn gió, vậy là tôi thoải mái nghe theo cảm xúc của mình. Còn bây giờ. Đặt bút viết lên trang giấy trắng, liệu tôi sẽ viết điều gì bên trong? Ngồi gãi đầu, rồi cắn bút, lại đắn đo, tôi chợt nhớ còn 10 ngày nữa đến sinh nhật mình, thế là tôi viết.. lời mời sinh nhật. "Gửi Thương quyển truyện V mới mượn được trên thư viện trường. Nội dung nói về tuổi học trò của tụi mình. Về chàng trai rời xa tỉnh lẻ lên học trên thành phố và những điều anh ta gặp phải. Chắc là Thương sẽ thích. À, sắp tới sinh nhật V. V ít khi tổ chức sinh nhật nhưng năm nay hơi khác. Chắc sẽ có buổi lễ kỷ niệm" ngày trưởng thành "này. V sinh ngày 2, trúng thứ 5, không biết hôm đó Thương có bận học thêm gì không. Biết là năm nay ai cũng muốn tập trung thật nhiều cho việc học, nhưng.. sinh nhật thì cả năm chỉ 1 lần, mong Thương sắp xếp.. Sao nhỉ.. Sự hiện diện của bạn là niềm vinh hạnh cho tôi! P/S: Thương là người đầu tiên V gửi lời mời đấy nhé!" Biên xong, gấp lá thư lại kẹp vào giữa cuốn truyện rồi bỏ vô cặp cho khỏi quên, tôi chạy xuống lấy điện thoại ra gọi ngay cho thằng Phúc: Có nhà không ta chạy lên chơi. Có đây, đá bóng à? Không, lên bàn tí việc. Ra hái ổi rửa sạch đi, 10ph nữa. Nhà thằng này có 3 cây ổi to sát hàng rào. Ba mẹ nó vốn kỹ tính, ra trái nào, tránh để dơi ăn, liền lấy giấy che lại kỹ càng. Thành ra mỗi khi lên nhà nó tôi lại có dịp thưởng thức hương vị mùa thu đậm đà bản sắc này. Bày chén muối ớt giã nhuyễn lên. Kê thêm rổ ổi đã rửa sạch sẽ. Giống ba mẹ mình, nó cũng kỹ tính và ngăn nắp gọn gàng lắm. Có chuyện gì vậy mi? Sắp tới tổ chức sinh nhật. – Tôi vừa nhai nhóp nhép vừa trả lời. Sinh nhật gì? Sinh nhật ta, mi với ku Đức chứ sinh nhật gì, còn 10 ngày nữa thôi, quên à bạn? À, mi định tổ chức sinh nhật nên lên mời ta hả, đâu cần vác xác tới, alo được rồi. Mời con khỉ. 3 anh em mình tổ chức sinh nhật chung luôn. Sinh nhật chung? Ờm. Sinh nhật chung. Mi ngày 12, ta ngày 2, ku Đức ngày 3. Gom vô một ngày mần luôn. Gọi là kỷ niệm "lễ trưởng thành". Rồi tổ chức ngày mấy? Ngày 2. Nó bấm bấm chiếc đồng hồ điện tử một chốc rồi ngước lên nói – Được đó, mà tổ chức ngày 5 đi. Trúng chủ Nhật, lại gần ngày của ta chút xíu. Không, ngày 2. Thà mi tổ chức trước chứ ta qua rồi tổ chức chẳng vui vẻ gì. Cũng có lý, ngày 2 trúng thứ 5, cũng rảnh. Rồi định tổ chức thế nào? Có ý tưởng rồi. Lần này anh em mình tổ chức chung nên mời rộng nó loãng. Lớp mi toàn hot girl, ta quen cũng nhiều, nhắm đứa nào xinh nhất thì mời, mỗi bên 5 đứa, chơi không? Nghe hợp lý bay, cái này chắc ta ăn đứt mi rồi. Haha. Không có chút tính toán sao ta dám nghĩ, thống nhất không? OK! Vậy chung tiền đi, mỗi đứa 500k. Á đù, tiền liền vậy. Mà.. 500k có hơi ít không? Ít chỗ nào vậy pa? Dồn hết vốn liếng tiết kiệm chắc phải xin thêm nữa đó. Chơi luôn. Rồi chương trình thế nào? Thống nhất vậy đã. Chương trình ta nghĩ thêm tí rồi nói sau, giờ chạy qua ku Đức gọi nó chuẩn bị. Thêm một buổi tối lên kế hoạch, ba đứa thống nhất tổ chức tại nhà tôi làm phần tiệc, sau đó thuê một phòng karaoke dưới Cẩm Lệ làm phần hội. Các món ăn do mẹ tôi sắp xếp, chi phí tính toán tạm ổn. Về thành phần tham dự, tôi mời Thương với Phượng, sau đó gửi thêm thiệp cho Tâm với Trang ở lớp anh văn, cuối cùng, đắn đo thật kỹ, thật lâu, tôi ngập ngừng điền thêm hai chữ Minh Diệp vào chỗ trống.
Chap 117 Gửi thiệp Bấm để xem Tôi định mời Diệp. Đó là sự thật. Và tôi đã điền tên Diệp vào tấm thiệp màu vàng nhạt với chùm bong bóng bay cao bên đám "hoa cỏ mùa xuân" đó. Nhưng làm sao để gửi đi, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách. Đã qua rồi cái thời cười nói thân mật, qua rồi cái thời sóng bước chung đôi. Tôi thật chẳng thể cứ bước đến thật tự nhiên mà gửi em một cái gì đó như thuở trước. Vậy nên tấm thiệp cứ nằm mãi trong túi áo suốt 3, 4 ngày liền. Một hôm, buổi học vừa kết thúc, đợi Thương dưới gốc cây dâu râm mát trước cổng trường. Em đạp xe đến rồi hai đứa sánh đôi trên đoạn đường quen thuộc. Cái gì trong túi áo V vậy, thiệp sinh nhật hả? Ừ Thương. – Tôi có thoáng giật mình. V gửi ai mà chưa gặp người ta hay sao? À.. đúng.. - Tôi bối rối buộc miệng. Vậy là không đúng rồi. Đúng mà cứ ấp a ấp úng hoài. V gửi nhưng ngại không biết gửi thế nào đúng không? Sao.. sao Thương biết? Thì Thương thấy nó nằm trong đó 3 ngày rồi. * * * Tôi cứng đơ cổ họng. Có người làm V đắn đo đến vậy sao ta? Không biết hồi trước Thương có làm V đắn đo chút nào không nhỉ? * * * Hihi. Thôi Thương đùa đó. V mời Phượng sao không thấy mời Tuyết Linh? Tôi chợt ngớ ra. Ba cô bạn này chơi chung, tôi mời 2 người lại quên mất người còn lại, quên mất người đã giúp đỡ mình ngày trước, suy nghĩ thêm chút tôi trả lời – V chưa gặp để gửi thiệp thôi á. Ừ. Thương sợ V quên thôi. Đúng là tôi quên thật. May em kịp nhắc. Trưa đó về đến nhà, mãi lăn tăn với tấm thiệp trong túi, tôi lững luôn chiều nay 3h mấy đứa lên nhà làm pa nô. Vẫn còn đang ngủ trưa, thằng Danh chạy xộc thẳng vô phòng: Mấy giờ rồi còn nằm đây bạn, hẹn anh em mà thế à? Ủa, hẹn gì, à, quên, mấy đứa tới rồi? Đủ rồi, dư luôn. Ta, ku Nhân, Minh chui, thêm cả thằng Huy, Thành với Tuyển. Vậy xuống làm thôi. Tôi lục tục đi xuống rửa mặt rồi phân nhiệm vụ. Minh ra tạp hóa mua giấy roki đi, 2 tấm. Thành, Huy với Tuyển vô mở máy tính lên tìm tranh ảnh theo chủ đề. Danh sửa soạn màu nước nhé. Còn ta? – Nhân ca sĩ thấy không có việc gì nên đánh tiếng. Uhm. Mi, xem nào, chạy xuống quán Sài Gòn mua mỗi đứa ly chè về ăn cho vui. Ok. – Gì chứ thằng này chúa ăn hàng, giao cho nó mấy nhiệm vụ kiểu đó hợp không sai chút nào. Chết. Ta để quên màu ở nhà rồi V. – Ku Danh vô báo cáo thật thà. Ôi. Vậy lấy gì tô? Nhà mi không có à? Ta xưa giờ toàn khống chế môn vẽ mà có gì được. Để ta chạy lên nhà bé Ngân hỏi thử. Để ta đi. – Ku Danh tranh việc. Nó vốn say bé Ngân đứ đừ, hay tìm cách lân la nhưng toàn bị chặn ngay cổng. Vậy nên hễ thấy cơ hội tiếp cận mục tiêu là cu cậu xung phong ngay. 10 phút sau, tất cả mọi thứ sẵn sàng. Cả nhóm ngồi tô tô vẽ vẽ. Tôi chạy xuống nhà bé Trúc xin nẹp về cho ku Nhân đóng. Nhìn nó tháo vác đo, cưa, xuống búa, suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên, tôi lên tiếng hỏi: Sao bữa nay lựa chỗ ngồi xa anh em vậy bạn? Không cố ý mi ơi, vô trễ, ngoài bàn đầu ra thấy trống mỗi chỗ đó nên ngồi luôn. Kaka. Ngồi sau gái, ngắm nhiều học hành tiến bộ nhanh lắm. Ta địa nhỏ khác rồi. Đứa nào, nói đi ta mối cho. Cũng định nhờ mi nhưng cứ từ từ. Vậy ta nhờ mi cái này trước. – Vừa nói tôi vừa lôi tấm thiệp trong túi áo ra – Mai lên gửi bé Diệp giùm ta được không? Gì đây, thiệp mời sinh nhật à? Hay bay, mời mỗi mình nó thôi hay sao mà không thấy mời anh em? Anh em tổ chức riêng, chị em tổ chức riêng, cố gắng giao tận tay giúp ta. Yên tâm. Mà không phải mi với hắn hết rồi à? Hết gì, trong lớp với nhau thì đều bạn bè cả. Ta íu tin. Phải tôi là nó tôi cũng chả tin nữa là. Thôi nghĩ sao thì nghĩ, tìm được cách trao tấm thiệp đến Diệp tôi đã thấy nhẹ nhõm lắm rồi. Nhưng lại chợt mông lung, liệu em có đi không nhỉ? Nếu không đi, tôi mất ngay một điểm lấy le với thằng Phúc. Còn nếu đi, ngày hôm đó mọi chuyện sẽ như thế nào ta? Hai đứa sẽ nói gì với nhau? Hay là vùng đất băng giá ở giữa cứ thế tỏa ra những hơi thở lạnh buốt? Thôi cứ kệ. Không biết ngày mai sẽ ra sao, mà có ra sao cũng chẳng sao. Đó là phương châm sống của tôi lúc ấy. Năm cuối rồi, chơi lớn một lần cho đến đâu thì đến. Hôm sau, vô lớp học anh văn, nhân lúc cô Châu Long chưa ra tôi quay qua Tâm với Trang nói nhỏ: Thứ 5 tuần sau sinh nhật V, hai bạn cố gắng sắp xếp nhé. Mấy giờ vậy V? – Tâm lên tiếng. 5h30 chiều đến khi nào các bạn muốn về, chắc tầm 10h. Hehe Nghĩ gì đó giây lát, Trang xoay qua Tâm nói: Vậy là phải nghỉ học lý hả? Ừ. Muốn đi thì phải nghỉ thôi. Hay tặng quà thôi.. Ê ê.. không được nha. – tôi chen lời – V mời hai bạn không phải vì quà cáp, quan trọng là sự có mặt của cả hai, học thêm tuần 3 buổi, sinh nhật năm chỉ một lần, coi như nể mặt.. Hihi. Tụi Tâm sẽ đi mà. Nghe xong câu khẳng định này mặt tôi mới giãn ra đôi chút. Nếu 2 mỹ nhân ở đây không đi, tôi thua kèo thằng Phúc chắc cú. Hôm sau qua lớp gọi Linh ra, tôi vừa nhận lại cuốn truyện Thương trả, biết Linh cũng rất thích đọc nên tôi gửi cuốn truyện kèm luôn tấm thiệp: Sao giờ mới gửi người ta, không mời thì thôi chứ cần gì nghe ai đó nói rồi.. Không! Làm gì có chuyện không mời. Thiệp viết từ lúc mới mua – tôi cười cười lãng đi. Linh nhíu nhíu đôi mắt tỏ vẻ nghi ngờ. – Ông đừng hòng qua mặt tui. Đối với riêng ông, tôi chẳng bao giờ tin điều gì. Ông không biết Thương đã trải qua những gì đâu. Những gì là những gì? – Tôi sốt sắng. Ông cũng không nên biết! Linh nói xong lấy tấm thiệp với cuốn truyện đi thẳng vào lớp, để lại tôi bên bộn bề những suy tư vừa xuất hiện trong đầu. Trải qua những gì là những điều gì nhỉ? Đó là của quá khứ xa xôi hay chỉ những ngày tháng vừa thoáng qua lúc trước? Đó có khi nào là nguyên nhân mang đến em đôi mắt xa xăm, trong veo dịu vợi tựa mặt hồ mùa thu không gợn sóng này, hay đơn giản chỉ là những nỗi buồn tôi mang đến em bên dòng sông lười, dưới nhánh bằng lăng hôm nọ? Mà thôi. Nếu Linh đã nói tôi không nên biết thì tốt nhất cũng không nên biết làm gì. Nếu có một ngày nào đó thật đẹp ở mai sau, khi mà tôi với Thương đã là một cái gì đó của nhau, tôi tin, em sẽ là người thỏ thẻ vào tai tôi những điều tôi muốn biết. Còn giả như tôi lại thêm một lần đau khổ, chuyến xe số phận chỉ đưa tôi và em đi chung một đoạn đường, đến ngả rẽ nào đó, tôi hoặc em không cùng chung lối nữa, tôi chấp nhận quay lưng với những điều mình không nên biết đó." Vậy là xong xuôi công đoạn gửi thiệp. Nói lên sao có vẻ đơn giản nhưng lúc bắt tay thực hiện thật lắm phiền phức. Đặc biệt tấm thiệp của Diệp và Linh. Trưa hôm đó, sau khi đưa Thương về đến cổng tôi hí hửng đạp xe lên nhà ku Phúc. Thằng này ba mẹ đều làm ngân hàng, em nó lại học bán trú qua trưa nên trừ chủ nhật, hôm nào cũng có mỗi nó ở nhà. Thức ăn đầy ắp trong tủ lạnh. Cơm canh, các món mặn mẹ nó làm sẵn đó rồi mới đi nên trưa về hâm lại là xong. Xới ra hai bát cơm, tôi thăm dò: Mời xong xuôi hết chưa bạn? Đã xong. – Nó háy mắt ra chiều tự tin lắm. Có mời em yêu chứ? – Ý tôi muốn nhắc đến Hồng Vân, cô bạn nó đang cưa cẩm. Chắc chắn rồi, sao thiếu được. Thêm cả 4 hoa khôi nữa. Hôm đó chắc hoành tráng đây. Kaka. Mà mi mời chưa? Ù ôi, - tôi bắt đầu mở quạt chém gió – Ta búng tay cái là xong hết. 6 bé nhé. Xinh cực. Sao lại 6, 5 thôi mà? – Đầu tiên tôi với nó quy định chỉ được 5. Ta tính kỹ rồi, mi 5 ta 5 là 10, thêm 3 nhân vật chính là 13, số 13 xấu quá nên ta thêm 1 nữa. – Tôi tìm đường lèo lái. 14 cũng không đẹp. Ông bà nói mùng 5 14 23.. Vậy thích thì mời thêm đứa nữa đi. Ok. Sao ta thua mi được. – Nó lại giở giọng ganh đua. Về món ăn, mẹ và chị tôi đã bàn bạc lên phương án kỹ càng. Sáng hôm đó đi chợ để nguyên liệu còn mới. Trưa ngủ dậy xong thì soạn ra làm. Thành phần tham dự đã duyệt. Thêm hai trò chơi trong buổi tiệc. Đến tầm 7h30 ra karaoke, 9h30 về là vừa đẹp. Tất cả mọi thứ tôi gói gọn trong kế hoạch không thể chi tiết hơn trên cuốn sổ tay công việc trước mặt. Chỉ có điều tôi quên rằng, người tính không bằng trời tính. Khi mà những nhân vật vốn không thuộc về nhau lại ngồi cùng nhau.. Và ngay trước ánh mắt tinh tế đầy kinh nghiệm của mẹ tôi.. Có đứa bạn nào không nói lên phụ mẹ với nghe con. Dạ.. không có ai ạ.. - Tôi vừa nói vừa cười gượng lấy tay lau mồ hôi trán.
Chap 118 Tiệc sinh nhật Bấm để xem Cuối cùng, sau bao ngày chuẩn bị, rồi ngóng chờ, và hồi hộp mong nó diễn ra, ngày trọng đại đó cũng đến. 6h sáng. Chuẩn bị tươm tất áo quần. Cũng chả hiểu sao hôm nay chuông đồng hồ chưa tít tôi đã dậy. Có lẽ do trong lòng đang tràn ngập những hứng khởi ngày mới, ngày mà cách đây đúng 17 năm, tôi cất tiếng khóc chào đón thế giới này. Lướt xế yêu rời khỏi nhà, nhàn nhã trên con đường cũ. Tiếng đàn Sẻ non dậy sớm tập thể dục trên mấy cây cột điện ríu ra ríu rít. Một cô hàng xôi đang đon đả cười tươi đơm cho vài vị khách chờ đợi bên ngoài. Chú bảo vệ vươn đôi vai rắn rỏi bắt đầu kéo cánh cửa sắt chuẩn bị một ngày làm việc mới. Sao đâu đâu tôi cũng thấy những tinh khôi của ban mai. Thấy khóm cúc như vàng hơn và mùi hương cũng nhè nhẹ dịu dàng. Thấy ánh nắng như lung linh hơn và tia nắng trong veo mát mẻ. Thấy đường nhựa bớt đi gồ ghề, thấy hàng cây đều re tăm tắp, thấy.. Tôi chợt thấy Trâm phía trước mình một đoạn và hình như cũng đang vội vã lắm. Không biết có chuyện gì, giật mình nhìn lại đồng hồ, mới 6h20, còn sớm chán, sao vậy nhỉ? Và tôi chợt nhận ra mình quên mời cô bạn này. Ôi. Thật là một thiếu sót khó bù đắp. Bây giờ, tất cả đã quá trễ rồi.. biết làm sao cơ chứ. Mà giả như có mời thì tôi sẽ loại bớt ai đây? Tất cả những người có mặt trong buổi sinh nhật chiều nay tôi với thằng Phúc lên kế hoạch, đều là những người được chắt lọc vô cùng kỹ càng. Thôi thì.. xin lỗi Trâm.. V không có sự lựa chọn. Hai tiết học chóng vánh trôi qua. Khi nãy Thương có nói tôi lát cứ về trước, Thương đi công chuyện gì đó chứ chưa về nhà. Tôi định ngỏ ý đi chung nhưng xét lại, thấy có khả năng "công chuyện gì đó" chính là tìm món quà cho buổi chiều hôm nay nên tôi gật đầu, để em có không gian riêng thoải mái. Còn sớm quá, về nhà cũng chẳng làm gì, tôi tạt qua nhà sách sắm vài thứ đặng chiều làm trò chơi cho xôm buổi tiệc. Cẩm Lệ vốn là một trong 6 Quận của thành phố Đà Nẵng, nhưng là một quận vùng ven. Nên xét về tổng thể kinh tế, không sao bì được với mấy quận trong trung tâm hoặc có khu du lịch phát triển như Hải Châu, Sơn Trà, Ngũ Hành Sơn, Thanh Khê. Thời đó cả quận, nếu xét về nhà sách lớn chỉ có mỗi nhà sách Cẩm Lệ, nằm ngay ngã tư, cũng là khu vực sầm uất nhất địa bàn phía Nam thành phố. Vậy nên bọn tôi muốn tìm mua sách, các dụng cụ học tập, hay quà cáp thư thiệp các thứ.. thường ghé vào nhà sách này. Giá cả cũng chẳng rẻ hơn đâu, chỉ được cái đa dạng, phong phú, nhiều sự lựa chọn. Đưa xe vào bãi gữi, tôi ngạc nhiên nhận ra xe của cả Thương, Phượng, Linh, rồi cả Trang và Tâm cũng đều trong bãi. Cười nhẹ quay đầu đi ra. Tôi không muốn chạm mặt mấy cô bạn đó tại đây, không muốn làm họ lộ bí mật về món quà mà họ sắp trao đến tôi. Đồng thời, tôi cũng giãn ra chút khi luôn thầm lo lắng mọi người rồi có đi đông đủ không. Đang hí hửng, tôi bỗng nhíu mày. Không có xe của Diệp. Diệp mua chỗ khác, hay đã mua rồi, hay là.. chiều nay em không đi? Có thể lắm. Vì đã hơn một tháng rồi từ ngày gặp lại, em vẫn chưa nói với tôi một lời nào, thậm chí một nụ cười chào cũng không. Qua một nhà sách nhỏ khác, tôi sửa soạn đầy đủ các thứ xong xuôi mới đưa xe về. Vừa đến hiên nhà, hình ảnh khi nãy tôi còn băn khoăn không thấy, bây giờ lại hiện ra trước mắt như trêu ngươi. Tập trung nhìn kỹ như không tin vào mắt mình, tôi nhận ra, đúng là chiếc xe ấy, chiếc xe điện tôi hay đưa em đi đến lớp học lý thuở nào. Gạc chân chống dựng xe, bước vào nhà, tôi hồi hộp quan sát nhưng chẳng thấy ai. Đi bộ ra quán hỏi ba mới biết khi nãy Diệp lên nhà tôi, vừa lúc mẹ tôi sắp đi chợ nên Diệp theo phụ luôn. Ôi value. Chuyện gì đang xảy ra? Em lên nhà tôi làm gì nhỉ? Ngồi bâng quơ thêm khoảng 30ph, tiếng xe về đến cửa. Em ngồi sau tay xách nách mang bao nhiêu là thứ. Miệng cười tươi tíu tít trò chuyện bên mẹ tôi. Không hiểu sao lúc đó trong lòng mình chợt dâng lên thật nhiều ngại ngùng, tôi phóng như bay lên gác kéo cửa lại cố gắng tránh ánh nhìn của ai kia. Nhảy thót lên giường, thật đây là chuyện mà có nằm mơ tôi cũng chưa nghĩ đến. Cô gái đã quay lưng với tôi hôm nào, mang đến cho tôi biết bao nhiêu sầu khổ, và những sầu khổ đó, đến tận bây giờ, đã hơn 4 tháng trôi qua, vẫn chưa thôi âm ỉ trong lòng tôi những nhức nhối. Hiện tại, cô ấy đang ở đây, đi chợ cùng mẹ chuẩn bị cho buổi sinh nhật tôi.. Miên man thêm một lúc. Nghe tiếng xe em bên dưới, tôi chạy vội ra ban công ngắm theo hình bóng vừa đi khuất. Rồi tiu nghỉu vào nhà. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cố nghĩ cũng chả thêm tí logic nào. Thôi cứ kệ. 2h chiều, alo gọi ku Phúc xuống chuẩn bị. Hai thằng khệ nệ khiêng cây dừa nước vào để một góc nhà. Lấy những mẩu giấy đủ màu sắc tôi mua lúc sáng, chia cho thằng Phúc 6 tờ, tôi 6 tờ. Làm gì đây mi? Hái hoa dâng chủ. Là sao? Là trò chơi chứ sao. Mi ghi một yêu cầu bất kỳ của mi vào trong đây, đại loại như "bạn phải trả lời thật lòng một câu hỏi của chủ nhân buổi tiệc" hay "thực hiện theo một yêu cầu mà tôi muốn".. nhớ là có Bingo nữa nhé. Ai bốc trúng tờ có chữ Bingo sẽ được tùy ý hỏi mi một câu bất kỳ hay yêu cầu mi làm gì đó. Mấy đứa mi mời sẽ bốc tờ giấy màu đỏ này nè, còn bên ta là màu vàng. A ha, thú vị bay. Chuyện, ta tổ chức mà.. - tôi lại khoác lác. Hai thằng hí hoáy ghi chép, gấp lại làm tư mấy mẩu giấy, sau đó lấy ruy-băng cột vào mấy kẽ lá treo lủng lẳng trên cây. Xong đâu đó, tiếp tục dọn dẹp bàn ghế qua sát hai bên. Nhà tôi có phòng khách rộng nhưng bộ salong lớn quá, chiếm gần 1/3 diện tích. Tôi với nó kê xong gọn gàng cũng mệt đứt hơi. Không biết gỗ gì mà nặng không tả được. Rồi thổi bong bóng đính lên trên trần nhà cho thêm nhiều màu sắc. Đến 3h, nghe tiếng xe vừa đến, thằng Phúc lên tiếng: Ủa, mi mời bé Diệp hả? Tôi ngơ ngẩn quay ra. Thấy Diệp trong chiếc áo thun kẻ sọc hồng trắng, khoác bên ngoài chiếc áo khỉ vàng nhạt, quần jean đậm màu, thêm tí môi son, em xinh như đóa hướng dương đang reo vui với nắng sớm. Không! Em không phải hướng dương nữa, lần này phải gọi em là ánh nắng, ánh nắng lung linh và rực rỡ.. - Ờ.. ta có mời.. Lướt ngang qua sự ngơ ngẩn của tôi với thằng Phúc, em đi thẳng xuống bếp. Mới 3h30 – thằng Phúc thốt lên khó hiểu. Ừ, 3h30, nhưng chắc lên phụ mẹ ta nấu nướng.. Chớ mi nói mi với hắn.. Thì là vậy. Nhưng cũng là bạn chứ. Ừ. Bạn. Bạn lên nhà nấu nướng với mẹ.. Thổi bong bóng đi, nói nhiều. Hai thằng hì hục thổi thêm 20 cái rồi bắt ghế lấy miếng dán dán lên trần. Sau đó lên lầu mang xuống 2 tấm thảm trải ra, rồi lại trải thêm 2 tấm chiếu tre xanh trắng lên trên. Sắp mấy miếng lót ngồi kiểu Nhật thằng Phúc mang xuống vào từng vị trí. Kê thùng đá, xếp máy quạt, chuẩn bị ly tách.. Đủ thứ công việc linh tinh khác. Nhìn lại đã hơn 4h30, tôi nói nó: Tạm ổn, về tắm rửa, trang điểm phấn son đi. Xong xuống nhanh nhé. Ờ, ta về, khoảng 5h40 ta tới. Vào trong nhà lựa bộ đồ số một rồi đi tắm. Không có quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi mông lung. Tôi chỉ hơi lo lắng những gì sắp đến. Nếu đã là khách, chẳng thà tất cả đều là khách. Đằng này, lát nữa Thương đến, Tâm, Trang, Phượng, chắc không sao, nhưng có cả Linh, cô bạn vẫn giữ mối bực dọc hôm nào không dứt đó, liệu khi có Diệp, mọi thứ sẽ ra sao? Mà có thêm mấy đứa bạn bên thằng Phúc nữa, chắc phải biết giữ phép tắc chứ nhỉ. Hi vọng vậy. Vừa sấy sấy mái tóc cho khô, tôi vuốt nhẹ lớp keo, soi tới soi lui mình trong gương. Mắt sáng, trán cao, miệng.. tào lao. Haha. Cũng ra gì và này nọ lắm. 5h10 rồi, xuống bếp coi thử phụ gì mẹ không. Vào đến bếp, thấy mẹ tôi đang hoàn thiện món gỏi ngó sen, em thì một tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, một tay dùng vá khua khua nồi cari trước mặt. Tôi chợt thấy lòng mình mềm oặt đi, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp. Quay mặt đi hướng khác, tôi hỏi mẹ: Xong hết chưa con bưng lên ạ? Chưa đâu, để bạn tới đông đủ rồi bưng lên cho nóng. Dạ.. vậy có gì làm không? Đi lên đón bạn đi, mẹ với bé Diệp làm được rồi. Tôi tiu nghỉu quay lên phòng khách. Đồng hồ nhích dần đến số 6, Tâm và Trang đến trước. Chào V nha, chúc mừng sinh nhật! – Tâm vừa nói vừa trao tay tôi món quà được bọc giấy gói cẩn thận, đính kèm một cái nơ màu cam phía trên. Tôi niềm nở đáp lại – Cảm ơn hai bạn nhé. Ngồi chơi nghe nhạc tí xíu, chắc sắp đông đủ rồi. Tầm 5ph sau, thằng Phúc dẫn bạn đến. Người đầu tiên đi bên cạnh là Hồng Vân, phía sau là bé Nhung, Ánh Minh, Đông Qui, và hai cô bạn nào đó tôi chỉ biết mặt chứ không nhớ tên. Ôi, quả như lời nó nói, ai cũng xinh lung linh như đóa Quỳnh trong nắng sớm. Đón hết vô chỗ ngồi, nhìn vào đồng hồ, đã 5h40, tôi bắt đầu sốt ruột.. Chào V nha, xin lỗi Thương đến muộn chút xíu. Quay lại tiếng nói vừa thánh thót sau lưng, tôi như á khẩu với dung nhan này. Một chiếc váy trắng nhẹ nhàng không cách điệu, chân váy hơi xòe, ngang eo có chùm dây được thắt thành hình tai thỏ xinh xắn, tóc vén hết qua một bên bởi chiếc cài đen nhánh nhẹ nhàng đính đôi ngài bên trên, chút son hồng thắm, hàng mi cong vút, đôi mắt long lanh sâu thăm thẳm. Trong giây phút bất ngờ tôi lại đắm chìm trong đôi mắt ấy. Có mời bọn tui ngồi không đây? – Linh khẽ giọng. Chợt tỉnh, tôi ngập ngừng – ba bạn, sao ba bạn đi phía sau lên? Nhà tui trên đây mà, đi lối đó cho gần. À – tôi nhớ ra Linh hay ghé mua đồ tiệm ba tôi nên có biết lối sau này. – Mời ba bạn ngồi đây. Để mình xuống nói mẹ lên tiệc nhé. Tất cả đã xong. Tôi ngồi một đầu, thằng phúc ngồi đầu còn lại như hai chủ tọa. Món ăn cũng được mang lên hết. Chiếc bánh kem ba tầng được đặt cùng với quà trên bàn salong sau lưng. Tiến lại thắp nến, tôi gọi ku Phúc với ku Đức lên cất lời giới thiệu: Chào tất cả các bạn. Mình rất vui vì sự xuất hiện của các bạn trong buổi chiều hôm nay. Vì ba đứa cũng chơi thân, ngày sinh nhật cũng gần nhau nên quyết định lấy hôm nay làm chung một buổi tiệc kỷ niệm. Mình là V, lớp 12A4, đây là Phúc, 12C12, còn đây là Đức, học bên Kinh Tế. Giới thiệu chút xíu thôi ha. Mong chúng ta đến đây chung vui, nếu chưa biết nhau, sau hôm nay sẽ biết, nếu chưa quen nhau, sau hôm nay sẽ quen, còn nếu chưa yêu nhau, sau hôm nay sẽ.. À, mình đùa tí thôi. Hihi. Cùng cắt bánh thổi nến nhé. Tiến lại mở bài Happy birthday. Tất cả cùng đưa tay dập dìu hát theo. Kết thúc đoạn nhạc, ba đứa tôi thổi nến trong tiếng vỗ tay và lời chúc mừng sinh nhật bên dưới. Về lại chỗ ngồi. Bên trái là Phượng, bên phải là Thanh Tâm, không biết cố tình hay vô ý, hai cô bạn đều chọn ngồi xa tôi nhất có thể, nhưng lại vừa hay đối diện nhau. Tôi thầm để ý quan sát, thấy cũng bình thường, chẳng như tôi nghĩ ngợi xa xôi. Bên thằng Phúc thì nó ngồi cạnh Hồng Vân. Dạo này chắc cu cậu cưa đổ rồi, thấy hai anh chị nhìn nhau cười tình ra phết. Tôi chợt hơi ghen tỵ trong lòng. Đúng là cuộc đời bất công mà.. Ăn uống trong tiếng nhạc nhè nhẹ. Trò chuyện vui vẻ thêm chút, tôi bấm dừng rồi lên tiếng: Hôm nay mời các bạn đến đây V có chuẩn bị sẵn trò chơi này – nói đoạn tay tôi chỉ về hướng cây dừa – Trên đây có những mảnh giấy màu khác nhau gồm vàng và đỏ. Bạn bên Phúc sẽ bóc màu đỏ, còn bên V sẽ bóc màu vàng nha. Trong mảnh giấy có ghi thông điệp riêng. Nếu ai bóc phải yêu cầu gì phải làm theo yêu cầu đó. Còn như không làm được thì đơn giản hơn, tiến tới hôn lên má chủ nhân tờ giấy một cái là xong. – Cả phòng ồ lên cười – Nhưng chưa hết, ai may mắn bốc được mảnh giấy có ghi chữ Bingo, sẽ được yêu cầu chủ nhân tờ giấy làm một việc bất kỳ hoặc trả lời một câu hỏi nào đó. Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé, để công bằng, chúng ta bốc theo vị trí nha. Tính từ tay phải V và Phúc. Tâm sẽ bóc trước, rồi tới Vân.. cứ vậy cho đến người cuối cùng. Thấy mình là người bốc trước, Tâm nhướn mắt lên ngại ngùng: "Tâm đầu tiên luôn hả? Hay bắt đầu từ trái đi." – "Không, quyết định hết rồi, không trước thì cũng sau thôi, Tâm lên bóc đi, biết đâu lại trúng Bingo." – Tôi trả lời. Cô bạn đứng dậy ra khỏi thảm tiến đến cây dừa. Nhìn ngắm vài giây, nhắm đến cái màu vàng cao nhất, bóc ra rồi đọc vừa đủ nghe: "Ăn chung một cái bánh với V nhé, không dùng tay." Cả phòng vẫn chưa hiểu điều gì xảy ra. Tôi vớ tay lấy thanh bánh dài Akiko đứng lên tháo lớp vỏ bên ngoài "đây, Tâm một đầu V một đầu, ăn hết cái bánh nhé. Dùng miệng không dùng tay." Cả phòng vỗ tay hưởng ứng trò chơi thú vị này. Cô nàng mặt đỏ ửng hồng hào trông dễ thương vô cùng. "Vậy rồi ăn gần hết bánh thì sao?" – "Tới đâu hay tới đó." – Tôi ma lanh. Thoáng lưỡng lự, nhưng như chợt nghĩ ra gì đó, em ngậm một đầu bánh, tôi ngậm đầu còn lại. Em cắn nhanh hai miếng rồi thả ra, để lại phần bánh kia tôi ăn hết. Mỉm cười sự lém lỉnh này, tôi quay lại trước buổi tiệc. "Cũng đơn giản thôi đúng không? Vậy nên tham gia nhiệt tình nghen, đừng sợ. Hehe" Lần lượt Hồng Vân, rồi Thùy Trang, rồi Ánh Minh.. Đến Diệp, không đợi tôi nhắc, em lên bóc ngay cái gần tay nhất. Mở ra đọc - "Bingo". Tôi sững lại. Sao không ai Bingo mà lại rơi vào em? Nếu là những cô bạn còn lại, yêu cầu tôi làm gì đó, dù khó dù dễ, tôi vẫn có thể thoải mái thực hiện. Nhưng nếu là em, một phần, em chắc sẽ khó mà nghĩ ra sẽ yêu cầu tôi làm gì. Phần còn lại, khi em yêu cầu, liệu tôi sẽ làm điều đó như thế nào? Nhưng đó là suy nghĩ của riêng tôi. Còn ở trên kia, dường như mọi thứ đã được em định sẵn trong đầu. Giống như biết rằng, khi tiến về phía cây dừa đó, tờ giấy em cầm lấy, chắc chắn là Bingo, và em đã sớm chuẩn bị cho yêu cầu này: Trong buổi tiệc này, về con gái, V thích ai nhất? Ánh mắt sắc bén, giọng đọc rõ ràng, dường như đây không phải chỉ đơn giản kiểu "hỏi cho vui". Tôi như bị trời trồng trong giây phút đó. Các bạn khác lại tỏ ra hứng thú với câu hỏi này, tất cả đều nhìn chăm chăm vào tôi đợi câu trả lời. Kể cả Thương, Tâm, Linh, Phượng.. Tôi lại thấy mình rơi về buổi thi thanh lịch hôm nào.. Nhưng nếu hôm đó tôi chỉ làm thí sinh, thì hôm nay, tôi là chủ nhân của buổi tiệc, vậy nên, tôi không thể im lặng. Mồ hôi trán túa ra. Vận hết 10 thành công lực não bộ để suy nghĩ. Diệp, Thương.. ai đây.. Trả lời thế nào đây? Tại sao em muốn hỏi tôi câu này? Không phải tôi với em đã chấm dứt rồi sao? Em cần biết điều gì? Hay lại muốn chiến thắng.. một lần nữa trước ai kia? Gần 1ph trôi qua. Thấy cả phòng bắt đầu hết kiên nhẫn, tôi cười gượng đứng dậy ấp úng: Câu hỏi này.. câu hỏi này thật sự khó quá.. Nhưng V sẽ trả lời. V thích Thanh Tâm nhất. Vừa dịu dàng, vừa hiền thục, lại rất dễ thương nữa.. - Vừa nói tôi vừa nhìn mắt Tâm, mong Tâm đừng hiểu lầm câu trả lời vừa rồi. Xong liếc qua Thương, thấy em cười cười nhìn tôi ra chiều "chỉ được cái vụng chèo khéo chống", rồi quay lên Diệp, thấy em đã về chỗ tự lúc nào. Thêm hai cô bạn nữa. Rồi đến Linh. Mở giấy đọc to "Hãy cho nhận xét thật lòng về chàng trai này". – Ôi. Chết dở rồi. Sao câu này lại trúng phải Tuyết Linh cơ chứ. Tôi thấy trời bất chợt tối sầm và mây đen kéo tới. Những tiếng sấm bắt đầu dội xuống: Ô. Tờ này hay nè. Ông V hả? Bề ngoài nhìn cũng được. Cao ráo, lúc nào cũng đeo kính, đội mũ, gặp nhau toàn chào kiểu quân đội. Làm công tác đâu ra đó. Nhưng tính tình thì.. ừm.. quá lãng tử, đào hoa, đa tình, yêu không ra yêu, ghét không ra ghét. Riết rồi cũng chả đi tới đâu.. Thêm một tràn "rủa xã" hả hê lòng dạ mới đi xuống. Mấy cô bạn bên dưới che miệng cười khúc khích. Tôi thật quê không trốn đâu được đành xởi lởi cười trừ. Tiếp đến, qua bên thằng Phúc, rồi về lại Thương. "Hãy nói về kỷ niệm đầu tiên khi bạn gặp cậu ấy." Đọc xong câu hỏi, thấy em cười thật nhẹ. Nụ cười ngày đó, cho đến tận bây giờ khi viết ra, tôi vẫn có thể hình dung được như đang trước mặt. Đôi tay trắng muốt với ngón tay thon dài. Chiếc váy mỏng rung rinh trong gió nhẹ. "Kỷ niệm lần gặp đầu tiên? Làn da trắng khiến Thương cũng ghen tỵ. Chiếc mũ lưỡi trai có dòng chữ DKNY. Không biết mới đá cầu xong hay chạy đâu tới mà thở hổn hển lắp bắp nói chẳng nên lời. Rồi liên tục nhìn đồng hồ, xong chạy về một mạch. Thương thấy.. nói sao nhỉ.. kiểu như loai choai thế nào đó khó tả lắm. Nhưng có một thứ, nhìn vào là toát ra ngay. Đó là sự chân thành." Em nói xong, gấp tờ giấy lại làm tư, nắm vào tay rồi về chỗ. "Sự chân thành". Em thấy trong tôi toát lên sự chân thành. Có lẽ nào, đây chính là sợi dây bền chặt luôn neo lại trong em một niềm tin nào đó, để đến bây giờ, qua bao nhiêu thử thách, tôi và em vẫn đang làm bạn. Thêm 4, 5 câu hỏi nữa. Đều là những nỗi niềm thú vị mà tôi cùng thằng Phúc đặt ra cho các bạn, và đôi khi cho chính cả tôi và nó. Những câu trả lời, những tình huống vui tươi có, sâu sắc có, hóc hiểm có. Như Hồng Nhung rút trúng Bingo hỏi nó rằng "Nếu Nhung thích Phúc, Phúc có sẵn sàng thích lại Nhung không? Hỏi thật nhé." Nghe xong tôi cười thầm trong bụng với cô bạn đáo để này. Thằng Phúc mặt cứ đực ra. Bé Vân bên cạnh nó cũng ra vẻ bối rối lắm. Mãi túc tắc nó mới đứng dậy ngượng ngập: "Phúc luôn sẵn sàng thích lại mọi người. Nhưng.. thích kiểu bạn bè thôi.." Thế nào là thích kiểu bạn bè? Như tôi và Thương chăng? Đạp xe cùng cả nhóm trên con đường hằng ngày vẫn đi học, tôi bâng khuâng nghĩ ngợi. Em nhớ lần đầu tiên em gặp tôi như chính tôi nhớ về ngày đó. Dáng đi thanh tao, giọng nói trong trẻo, suối tóc hồn nhiên, ánh mắt.. Ánh mắt như chiếc hồ lô tôi vẫn hay xem Tây Du Ký mọi khi.. Và.. Có lẽ nào.. sau chừng đó thời gian.. cho đến tận bây giờ.. tôi vẫn chưa từng thoát ra khỏi chiếc hồ lô đó?
Chap 119 Đừng để vụt mất tuổi xanh.. Bấm để xem Quán kara ngày đó giờ đây không còn nữa. Được xây dựng sửa sang lại thành công ty TNHH một thành viên, xung quanh toàn kính là kính, cao nghều nghệu. Nhưng mỗi lần đi ngang qua đây, tôi vẫn thường mông lung về những kỷ niệm xa xôi ngày cũ. Phần tiệc xong xuôi, tôi nói thằng Phúc dẫn các bạn bên nó qua quán trước, để lát nữa đi chung đông đúc xe cộ nguy hiểm. Sau khi dọn hết xuống, Tâm và Trang mượn điện thoại gọi về xin phép gia đình, Linh với Phượng cùng tôi cuốn thảm, quét nhà, dọn dẹp phía trên. Thương với Diệp và mẹ tôi rửa chén bên dưới. Khác với những gì tôi suy nghĩ hoặc chút lo lắng ban đầu, hai cô bạn, trong suốt cả buổi tiệc, ngay cả Linh nữa, dường như không hề có chút va chạm gì. Chỉ có hai ánh mắt là từ đầu chí cuối, theo sự quan sát của tôi, không hề nhìn nhau một lần nào cả. Lát sau đến quán kara. Thằng Phúc vô trước chút xíu cùng mấy cô bạn ngồi một nửa gian phòng, nhường bọn tôi nửa còn lại. Ở phía trên, nó nắm mic và đằng hắng mấy tiếng rồi cất giọng: Trong buổi tiệc ngày hôm nay ai cũng phải hát. Và để có thêm không khí, đi sinh nhật tặng quà cho bạn rất chi bình thường. Sinh nhật xong, mang quà về, đó mới thú vị. Tất cả các bạn nữ ngày hôm nay đều phải song ca với V hoặc Phúc 1 bài bất kỳ các bạn tự chọn. Cặp đôi đạt số điểm cao nhất do máy chấm sẽ nhận được con gấu bông màu trắng ôm quả tim hồng nhạt này. Con gấu bông đó là tiền túi kèo độ giữa tôi và nó, 200k của thời đó chứ chả chơi. Nếu cặp đôi bên tôi nhất, nó sẽ trả tiền con gấu bông, còn ngược lại, tôi là người chi. Vẻ đẹp thì ngoài đi thi hoa hậu, miễn cưỡng chấm để tính hơn thua, còn lại, tôi với nó chẳng thể so sánh bạn ai xinh hơn ai được, vậy nên đây là phần kèo độ. Tất nhiên hát hay dở, máy nó cũng hên xui lắm. Nhưng cuộc thi nào chẳng có hên xui may rủi. Đó có khi còn là lợi thế cho kẻ chập chững tập hát là tôi đây. Bạn nào không biết chọn bài gì, khi tới lượt, sẽ hát bài bất kỳ mà tôi hay thằng Phúc chọn. Để có thời gian cho chị em lọc lựa, tôi, nó với ku Đức hát bài "thằng tàu lai" trước. Vẫn còn bá vai với hai thằng, trong lúc mấy đứa đang lúi húi tìm bài, Diệp dứng dậy, nhận chiếc míc từ tay thằng Phúc, đi về góc kia của khán phòng, đối diện tôi. Đôi mắt long lanh, đượm buồn. Giai điệu cất lên, quay qua màn hình, một bài hát quen thuộc – Cô bé mùa đông. Trời tháng 10 của miền trung đã bắt đầu se sắt. Đôi khi, ra đường vẫn phải làm quen với mấy cơn mưa lang thang bất chợt ngang qua. Những lúc như vậy, khi vô tình chạm vào bao la hoài niệm thuở trước, tôi vẫn không sao nén được khắc khoải trào dâng. Em cứ đến những nơi em muốn đến Đi bên cạnh một người em đã yêu Nhưng đừng chạm vào đường xưa em nhé Nỗi nhớ anh ở nơi đó rất nhiều Đừng vô tình đạp lên miền ký ức Nơi ta đã ngồi những lối ta đã qua Vì nơi đó tâm hồn anh đang giữ "Mối tình hờ" của hai đứa chúng ta.. NPV Và trong chừng đó ngày tôi lầm lụi với nỗi nhớ. Thêm khoảng thời gian tôi đánh bạn với sầu thương. Liệu em có vui bên ai kia như tôi vẫn nghĩ? Buổi tối nọ, khi quay lưng, nhìn theo đôi vai em dưới ánh trăng mỏng manh mờ ảo, tôi vẫn mơ hồ thấy nó rung lên bần bật. Có lẽ em nén tiếng lòng của mình vào sâu lắm.. để nó khỏi vỡ tung ra thành những tiếng nấc nghẹn ngào kia. Và sau 3 tháng hè mỏi mòn thăm thẳm, liệu mùa hạ có làm cho Hướng Dương thêm rực rỡ? Hay trong sâu thẳm nụ cười hôm nào là mùa đông giá lạnh căm căm? Từng cơn gió khẽ vô tình.. chiếc lá lìa cành, buông xuống lòng đường.. ngồi nhặt chiếc lá, tôi nhớ về.. cô bé đáng yêu của tôi.. Lời bài hát là tiếng lòng của tác giả. Và lời bài hát cũng là lời tác giả nói thay tiếng lòng của biết bao con người. Vậy nên, lắm khi, trong một góc quán cóc nhẹ nhàng, bên tàn liễu rũ, có người vẫn ngồi nghe đi nghe lại một giai điệu.. Bước cùng với nhau.. dưới cơn mưa phùn rất lâu.. tôi nhìn em, em đỏ mặt.. Em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi.. Chừng đó ngày em không nói với tôi một lời nào, cũng là chừng đó ngày tôi bồi hồi miên man theo thao thức triền miên với lần đầu gặp gỡ "mắt biếc". Nếu em đúng, tôi mong em cứ mãi đúng như vậy. Còn nếu vì một chuyện gì xảy ra ở lối rẽ không tôi ngày cũ, làm em nhận ra em đã sai, tôi mong em hãy vì chút tình cảm khăng khít ngày đó, hãy đừng nói ra.. Vì nếu em bước đến, tôi chỉ sợ.. Tuyết chẳng có đâu em ơi.. Chỉ có, tôi bên cạnh em thôi.. Mùa đông đến, gió khiến em se lạnh.. đừng lo.. vì còn tôi đây.. Bài hát kết thúc, em vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, rồi đi xuống. Để lại tôi những xúc cảm ngày cũ.. còn rất mới.. Buổi tối hôm đó, những người bạn bên Phúc hát gì tôi không còn nhớ nữa. Chỉ nhớ lại khi tôi hát cùng Diệp xong, đi về chỗ, Thương thỉnh thoảng cứ nhìn qua tôi với đôi mắt trĩu tâm tư. Em vốn tinh tế lắm. Tinh tế đến nỗi những thứ tôi chưa kịp nói, lắm khi em đã kịp hiểu. Tinh tế đến nỗi chỉ một nụ cười, một ánh mắt, một lời nói, thậm chí chỉ là hơi thở gấp gáp của buổi đầu.. em vẫn nhận ra sâu thẳm bên trong tôi có gì. Còn tôi.. tôi lại chẳng thể hiểu em đến như vậy.. Khi mấy đứa hát gần hết.. Đến người cuối cùng, là em, em mới bối rối đi lên: Thương chỉ biết hát một bài thôi, nhưng nó không phải song ca. Nên V hát cùng với Thương nhé. Chiều nắng, đường vắng, em với chúng tôi mấy người.. Ngồi xuống chuyện vui, ôi bao nhiêu điều muốn nói.. Nhưng đâu đó, nụ cười vẫn chứa muộn phiền, ánh mắt giấu nỗi buồn xa xăm Chuyện tình yêu giận hờn mấy chốc để rồi.. nước mắt ấy cứ rơi.. Lời bài hát liệu có phải lời em bộc bạch? Tôi chưa một lần thấy em khóc, nhưng không phải tôi chưa từng thấy nước mắt em rơi. Dưới tán bằng lăng hôm nọ, rõ ràng, em cố quay đi thật nhanh để dấu đi những giọt nước mắt đó.. Và anh muốn Katy katy em hãy vui lên, hãy cứ vui cười lên.. Nỗi buồn sẽ trôi vào trong lãng quên và em, yêu đi đừng suy tư mãi Để anh luôn thấy Katy katy mãi giữ trên môi, những đóa hoa thật tươi.. Em đẹp nhất khi em cười và xin chớ quên lời anh.. đừng để vụt mất tuổi xanh.. Đừng để vụt mất tuổi xanh.. Đừng để vụt mất tuổi xanh em nhé!